Siêu Nhiên Giấc mộng vĩnh hằng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398317526-256-k928100.jpg

Giấc Mộng Vĩnh Hằng
Tác giả: spymeomeo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện về một kẻ tự nguyền rủa số phận của chính mình
Kẻ lựa chọn làm bóng tối, chìm đắm trong nỗi đau và u uất, ôm những đau thương lại rồi tự dằn vặt, hành hạ bản thân, để rồi oán trách sao hạnh phúc chẳng bao giờ tới Tags: cổtrangsiêunhiên​
 
Giấc Mộng Vĩnh Hằng
Chương 1


"Nỗi đau chẳng bao giờ kết thúc, mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Dù ngươi có trốn chạy, rồi ngươi sẽ lại trở về với ta, nỗi đau nguyên thủy trong ngươi, Lâm Bạch, lời nguyền này sẽ theo ngươi đến vô tận".Trong đầu hắn, những âm thanh không dứt, hắn co rúm ró lại một góc căn phòng, chăn cuốn lấy thân thể gầy guộc, môi cắn chặt đến bật máu, từng tiếng rên rỉ như người sắp hấp hối vang lên trong cổ họng.Chẳng biết từ bao lâu rồi, tiếng nói đó cứ ám ảnh lấy hắn; bất cứ lúc nào, luôn vang lên trong đầu gã, Lâm Bạch từ khi rời khỏi Huyết Vực đã không ăn không ngủ gì ra hồn, lời nguyền hắn đang mang đã kích hoạt, nỗi sợ luôn thường trực, không ngừng đeo bám lấy linh hồn như một thứ chất độc ăn mòn từ tận xương tủy.Bên ngoài cánh cửa, tiếng gọi vẫn đều đều không dứt:- Thưa hoàng tử điện hạ, đã tới giờ dùng cơm, xin mời Ngài vào Chính Điện dùng bữa.Lâm Bạch chỉ im lặng, hắn không đáp.Tiếng cánh cửa khe khẽ vang lên, ánh trăng mờ ảo lùa vào căn phòng như nước chảy, tiếng bước chân dịu dàng, một mùi trầm hương nồng ấm tỏa trong căn phòng lạnh lẽo, u tối.Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu, rồi một cái ôm to lớn nhẹ nhàng bao bọc lấy hình hài nhỏ , giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm làm dịu đi tâm hồn hắn.-Không sao hết, Phong Tuyết, con ổn rồi.

Mọi thứ đã qua.

Không còn gì phải lo lắng cả- kẻ mới bước vào khẽ thở dài- Con có muốn ra dùng bữa với chúng ta không, hoặc là ta có thể ngồi đây ăn với con nếu con muốn, ta nghe nói cả ngày hôm nay con đã không ăn gì...

Ta thực sự vô cùng lo lắng.- Nhi thần sẽ ra ngoài, thưa Phụ Hoàng.- hắn cố lấy giọng bình tĩnh- Nhi thần xin lỗi, thưa Phụ Hoàng.Hắn lúc nào cũng dùng kính ngữ, mặc cho Minh Đế có cố thân mật tới đâu, Lâm Bạch sẽ luôn nói "thưa Phụ Hoàng", đó như một câu nói thể hiện sự e dè, lo sợ trong tâm trí đang tràn ngập bóng tối của hắn ta với cung điện xa hoa này và những kẻ sống trong đó.Ông ta dắt hắn bước ra ngoài; Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thân hình của Lâm Bạch mới hiện rõ.Hắn ta còi cọc, thấp bé, cánh tay gầy gò, khẳng khiu, đầy những vết sẹo, khuôn mặt hốc hác, hai má quắt lại, hốc mắt lõm vào, đôi mắt hắn như lồi ra, tóc tai thì bù xù, xơ xác.Ánh mắt hắn tràn ngập nỗi kinh hoàng của địa ngục.Đó là hậu quả của một thời gian dài sống ở Huyết Vực, không đồ ăn, nước uống.Huyết Vực là thứ nguy hiểm nhất Tam Giới.

Như một "cõi giới" thứ tư cùng tồn tại song song, thứ này xuất hiện bất ngờ tại một địa điểm bất kì, nơi có nhiều oán hận, chấp niệm và một lượng lớn máu.

Tại đó tồn tại những Huyết Quỷ – những linh hồn đã mất hết lý trí, khát máu và điên cuồng.

Kẻ nào chết trong Huyết Vực hoặc bị Huyết Khí xâm nhập đều có thể trở thành một phần trong bầy ác quỷ ấy.Cơ duyên để Lâm Bạch đột ngột trở thành Nhị hoàng tử thật kì quái và dị thường.

Một tháng trước, hắn chấp hành mệnh lệnh, đánh cắp U Minh Linh Châu đang được canh giữ nghiêm ngặt tại U Minh Điện.

Một đêm sương mù mờ mịt phủ khắp hoàng cung, hắn ta đột nhập vào cung điện rồi đạp trúng bẫy mà bị thương nặng, hắn chỉ kịp trốn vào một gian phòng rồi mất ý thức.

Khi tỉnh dậy người ta đã gọi y là Nhị hoàng tử.

Không một ai nghi ngờ thân phận, một cách thần kỳ nào đó, tất cả mọi người hầu kẻ hạ đều nói với gã bằng thái độ và giọng nói hết mực cung kính, U Minh hoàng đế gọi hắn là "con", các hoàng tử công chúa coi tên thích khách như huynh đệ trong gia tộc.

Mọi thứ làm Lâm Bạch chẳng tin nổi vào mắt hắn.

Những kẻ ở đó đang đóng một vở kịch mà thậm chí còn chẳng buồn che giấu.

Hắn ta bối rối đến cùng cực, phó mặc cho nước chảy bèo trôi, tận dụng sơ hở rồi tìm thời cơ ra tay thực hiện ý đồ.

Nhưng lời nguyền từ khi rời khỏi Huyết Vực đã phát tác làm linh hồn hắn không ngừng đau đớn, giọng nói nguyền rủa cứ văng vẳng bên trong đầu, cùng với vết thương không lành đày đọa Lâm Bạch làm gã kiệt quệ từng giờ.

Vấn đề cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đánh cắp viên ngọc, trước khi lời nguyền phát tác mạnh đến mức hắn không thể nhúc nhích.Suốt một tháng qua, Lâm Bạch luôn sống trong nơm nớp lo sợ,hắn ta không biết khi nào màn kịch này sẽ kết thúc, khi nào hắn sẽ bị gông cổ, bắt đưa đi tra khảo...

Hắn chịu!Vẫn như mọi ngày, bữa tối là bữa quan trọng nhất theo quan niệm của Minh Đế, ông ta muốn tất cả những đứa con đều phải cùng tham gia.Những món ăn được bày biện tinh xảo, thơm lừng hương ngũ vị, nhưng mỗi lần gắp, hắn chỉ có thể nghĩ đến... mùi máu.

Hơi thở của Huyết Vực.

Lưỡi hắn tê cứng, họng khô như cát.Minh Đế thỉnh thoảng lại dịu dàng hỏi:

— Phong Tuyết, con thích món này chứ?Hắn chỉ cười méo mó rồi gật đầu.Không khí bữa ăn ngột ngạt đến khó thở, từ khi hắn ta đến, tiếng nói cười như ngượng ngùng hẳn, mọi người như cố nhìn vào hắn, cố cho hắn cái cảm giác " như ở nhà"; Lâm Bạch cúi gằm mặt xuống ăn trong yên lặng.

Mọi người đều cố gắng tạo nên bầu không khí vui vẻ nhưng dường như sự hiện diện của "kẻ đó" làm mọi thứ trở nên gượng gạo.Hắn không hiểu nổi tại sao họ lại phải làm như vậy.

Màn kịch này có ý nghĩa gì?

Minh Đế được gì khi tạo ra vở kịch dở tệ đó?

- Phong Tuyết này, con có thể đi với ta một lúc được chứ ?

- Ông ta cất tiếng gọi, níu hắn lại khi bữa ăn kết thúcLâm Bạch theo kẻ đó tới nơi chính điện đang trưng bày viên U Minh Linh Châu.Cung điện rộng lớn với những cây cột gỗ sơn son, lại chạm khắc rồng bay phượng múa dán thếp vàng.

Ở chính giữa, phía sau ngai vàng là bức phù điêu Cửu Long Gác Ngọc, trung tâm là thứ mà hắn ta muốn.Minh Đế từ tốn bước tới, gỡ lấy viên ngọc trên tường đưa cho hắn- Đây là thứ con cần đúng không?

Mau cầm lấy!Hắn đứng sững.

Cơ thể lạnh ngắt như hóa đá.

Ngay lúc này... phải làm gì trước tiên?

Hắn không biết.Hành động của ông ta... còn khó đối phó hơn bất kì quỷ kế nào hắn từng gặp- Ông... muốn gì ?

- Chẳng gì cả!

Đó là thứ con cần.

Chỉ có vậy!- Ông ta chậm rãi nói - lời nguyền phát tác rất nặng, nếu không quay về Huyết Vực, kẻ đó sẽ không để yên cho con đúng không...- Ý ông là sao ?- hắn ta ngắt lời, gằn giọng- Ông cần gì từ ta mà phải làm vậy!

Màn kịch giả tạo ông cất công gây dựng nhằm mục đích gì ?- Ta không có ý gì...chỉ là không nỡ nhìn con chịu thêm đau đớn , và cũng để chấm dứt sự dằn vặt trong ta ....

- Minh Đế dịu dàng đặt viên ngọc vào tay hắn.Cả quãng thời gian qua, ông ta cứ luôn như vậy, luôn ân cần, ấm áp đến kỳ lạ, ngày nào ông ta cũng tới thăm hỏi han vết thương của hắn, đưa từng muỗng cháo vào miệng khi Lâm Bạch mệt mỏi do vết thương và lời nguyền.Mọi thứ đều đột ngột đến với hắn, mà chẳng một lời giải thích.

Tất cả dễ dàng một cách dị thường.U Minh Hoàng Đế đưa tiễn hắn ta tới tận cổng thành,- Khi nào con quay lại, ta sẽ giải thích tất cả...- Ta sẽ không quay lại!- Con sẽ phải quay lại !

- Ông ta mỉm cười vừa trìu mến lại có vẻ thần bíHắn quay lưng, phóng vụt đi ngay.

Chỉ còn lại Minh Đế đứng giữa cổng thành vắng tanh.

Ông cúi đầu, ra lệnh cho cái bóng- Đuổi theo!
 
Back
Top Bottom