Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 450: Một lúc sau, Hoàng Mao mới hồi lại được.


Họ đánh giá năm người Hoàng Mao.

Bên ngoài da thịt cũng không thấy rõ thương tích cụ thể gì.

Nếu có, cũng chỉ rất nhỏ thôi.

Cũng không tính là gì cả.

Ngược lại Lâu béo mặt mày xưng vù.

Trên người cũng đầy vết bầm tím.

Năm người Hoàng Mao so với cậu ta thì còn kém xa.

Sắc mặt người đi đầu trong nhóm bảo vệ cũng trầm xuống.

Ở gần trường Đại học Công nghiệp Hồ có sinh viên bị đám du côn đánh cho mặt mày xưng húp lên, đám du côn kia lại còn vừa ăn cướp, vừa la làng.

Nếu thật sự làm theo lời đám du côn nói, chuyện này đồn ra ngoài họ liệu còn kiếm sống lăn lộn ở Đại học Công nghiệp Hồ được nữa không?

Đến lúc đó, sinh viên trường đại học Công nghiệp Hồ nhất định sẽ nhổ nước bọt phỉ báng họ mất.

“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”, người đi đầu trong nhóm bảo vệ ra quyết định.

“Tôi cũng không thấy gì hết!”

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng thế!”

...

Năm người bảo vệ nói xong liền xoay người rời đi, đến từ đâu thì về chỗ đó.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Lâu béo cũng cười.

Đám người Vọng Vận Lai đương nhiên cũng cười.

Đồng loạt nhìn về phía năm người Hoàng Mao.

“Nghe thấy không, bọn họ không thấy gì đâu!”, Tần Kiệt cười nói: “Ở địa bàn trường Đại học Công nghiệp Hồ còn muốn bảo vệ bắt bọn tao về sao? Chúng mày cũng giỏi tưởng tượng đấy!”

“Mày, chúng mày đừng làm bậy!”

“Đúng, bọn tao...”

“Đúng cái đầu mày đấy!”

Tần Kiệt nắm tay lại thành quyền đấm thẳng vào cái bụng mỡ của một tên trong số đó.

Đau đến nỗi tên kia thiếu chút nôn ra mật vàng.

Đám người Vọng Vận Lai thấy Tần Kiệt ra tay, bọn họ đương nhiên cũng hiểu ý đồng thời xông lên.

Trong nháy mắt, năm người Hoàng Mao lại rơi vào tay giặc.

Bọn chúng rất cáu giận nhưng lại không thể làm gì được.

Bảo vệ không phải nên giữ trật tự an ninh sao?

Vì sao lại không quản chuyện này chứ?

Có phải quá bất công rồi không?

Tiếp đó, Hoàng Mao bị đánh không chừa chỗ nào.

Chúng lại bắt đầu xin tha thứ.

Đến cả Hoàng Mao cũng chủ động quỳ xuống xin tha.

Hi vọng Tần Kiệt có thể tha cho.

Tần Kiệt huých vào người Lâu béo nói: “Mày quỳ trước mặt tao cũng vô dụng thôi! Người mày cần cầu xin là Trương Lâu kìa!”

Hoàng Mao lại vội vàng thay đổi phương hướng quỳ gối trước mặt Trương Lâu, không ngừng xin tha: “Anh Lâu, tôi thật sự sai rồi! Tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Xin anh tha cho tôi đi!”

Phanh ~

Lâu béo cũng nắm tay lại thành quyền, một quyền đấm thẳng vào bụng Hoàng Mao.

Lục phủ ngũ tạng Hoàng Mao như muốn dập nát.

Đau đến nỗi hắn phải gập người lại giống y con tôm.

Muốn nói gì đó nhưng trong lúc nhất thời lại không nói lên lời.

Mội lúc sau, Hoàng Mao mới hồi lại được.

“Phải, thực sự xin lỗi anh Lâu, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh tha cho chúng tôi đi, tha cho tôi đi! Được không vậy?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 451: “Vâng đội trưởng!”


“Cầu xin tao cũng không có tác dụng, người mày cần xin là bạn gái Liễu Nhi của tao kìa!”, Lâu béo chỉ vào Dương Liễu nói.

“Hả?”

Hoàng Mao cũng ngây người.

Hắn cầu xin Tần Kiệt, Tần Kiệt nói hắn phải xin Lâu béo.

Giờ hắn quỳ xuống xin Lâu béo, quỳ đã quỳ, xin cũng xin rồi lại còn chịu một cước của cậu ta, giờ Lâu béo lại bảo đi xin bạn gái Dương Liễu.

Con mẹ nó chơi đủ chưa vậy?

Bọn họ cố ý sao?

“Sao vậy? Không muốn đi à? Được rồi, hôm nay tao sẽ...”

“Đừng, đừng đánh mà! Anh Lâu, tôi xin, tôi đi xin được mà!”

Hoàng Mao sao có thể chịu thêm một cước của Lâu béo chứ, cuống quýt quỳ đến trước mặt Dương Liễu, cầu xin Dương Liễu: “Bạn học Dương Liễu, thực sự xin lỗi, tôi, tôi sai rồi, cầu xin cô thả tôi đi! Tôi thật sự biết sai rồi!”

Bang~

Dương Liễu không có bao tay.

Bởi cô là người bị hại.

Căn bản không cần dùng.

Cô giơ tay tát thẳng vào mặt hắn một cái.

“Một cái tát này, xem như trả lại cho mày đấy!”, Dương Liễu nói.

“Cảm ơn, cảm ơn bạn học Dương Liễu!”, Hoàng Mao thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra ý của Dương Liễu không chỉ đánh hắn một cái.

Mà còn có ý tha cho hắn.

Hắn ta từ từ đứng dậy.

Hắn đang muốn nói gì đó.

Lúc này lối ra vào lại xuất hiện bảy người bảo vệ.

Trong đó có một người bảo vệ nhìn quần áo rõ ràng cấp cao hơn những người còn lại.

“Đội trưởng!”, mấy người bảo vệ còn lại vội vàng chào hỏi.

“Đám du côn đánh sinh viên trường đâu?”, đội trưởng bảo vệ hỏi.

“Đang ở bên trong!”

“Dẫn tôi đến đó!”

Rất nhanh, đội trưởng đã đi đến.

Nhìn lướt qua, cũng chẳng buồn hỏi han gì, trực tiếp bảo cấp dưới chế ngự năm người Hoàng Mao.

“Các người làm gì vậy?”

“Không phải nói sẽ tha cho chúng tôi sao?”

“Thả ra, có nghe thấy không?”

Năm người Hoàng Mao nhôn nhao cả lên.

Vẻ mặt đội trưởng lạnh lùng trầm xuống, giơ dùi cui lên: “Rất lâu rồi tôi không dùng đến dùi cui điện, mấy người có muốn thử không?”

Hoàng Mao: “...”

Bốn tên đồng bọn: “...”

Thử cái này sao.

Chẳng khác nào tự ngược đãi chính mình à?

“Không muốn thử thì câm miệng cho tôi! Đưa đi! Chờ cảnh sát Nam Hồ đến thì giao cho họ!”

“Vâng đội trưởng!”

“Cái gì? Cảnh, cảnh sát sao?”

Bụp~

Năm người Hoàng Mao sợ đến ngồi xụp xuống đất.

“Khỉ gió! Đã rác rưởi như vậy rồi lại còn đần độn! Thật không biết sao có thể sống được đến ngày hôm nay nữa!”, Tần Kiệt cười khẩy, một mặt chế giễu.

“Rác rưởi!”
“Bại hoại!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 452: Trọng tình trọng nghĩa.


Nửa tiếng sau, cảnh sát khu vực Nam Hồ chạy đến.

Sau khi đã hiểu được nguyên do mọi chuyện, bọn họ không nói một lời, lập tức dẫn năm tên thanh niên tóc vàng kia đi.

Riêng Tần Kiệt và đám Vọng Vận Lai thì bị dạy dỗ một phen, ngoài ra cũng không nói gì thêm.

Tên tóc vàng không phục.

Cảnh sát bèn hỏi một câu.

Trên người của cậu có dấu vết chứng tỏ mấy nam sinh này đã ra tay đánh người hay không?

Chỉ một câu như vậy đã đủ khiến cho cả năm tên cứng họng.

Lúc đánh mấy tên này, Tần Kiệt và đám Vọng Vận Lại đều mang bao tay, thế nên trên người bọn họ mới không để lại dấu vết, dù cho có bị thương thì cũng không cách nào chứng minh đó là do mấy người Tần Kiệt gây ra.

Tuy nhiên, tên tóc vàng vẫn không cam lòng. Hắn nói các hộ nông dân ở vườn Dâu Tây có thể làm chứng.

Cảnh sát bèn gọi các hộ nông dân đến hỏi thăm.

Vườn Dâu Tây vốn được xây dựng sát bên cạnh Đại học Công Nghiệp Hồ, nguồn thu nhập chủ yếu là từ các sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không đắc tội với sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ chỉ vì mấy tên thanh niên ất ơ nào đó.

Bọn họ nói thẳng là không biết gì cả, khiến đám thanh niên kia tức giận đến mức suýt chút hộc máu tại chỗ.

Trong lòng đám thanh niên không ngừng gào thét.

Sao lại như vậy chứ?

Rõ ràng là bọn họ bị đánh, vì sao không ai bằng lòng làm chứng cho bọn họ.

Trái lại, Tần Kiệt cùng đám Vọng Vận Lai ra tay đánh người, vậy mà lại chẳng bị làm sao cả.

Quá bất công!

Cảnh sát nói tất cả mọi việc đều phải có chứng cớ.

Nếu không thể đưa ra chứng cớ, vậy thì thành thật xin lỗi, bọn họ chỉ có thể làm việc theo đúng quy định của pháp luật.

Cuối cùng, năm tên tóc vàng cũng bị cảnh sát dẫn đi trong tuyệt vọng.

Tần Kiệt và mấy người Vọng Vận Lai thì bị gọi đến phòng giáo vụ.

Vốn tưởng rằng đến phòng giáo vụ sẽ bị chủ nhiệm Lưu mắng cho một trận, nhưng kết quả lại được tán thưởng.

Chủ nhiệm Lưu nói rằng tuy mấy người Tần Kiệt và Vọng Vận Lai đánh nhau, thế nhưng đó là vì thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì giúp đỡ bạn học mà không tiếc cả mạng sống, trọng tình trọng nghĩa, chính trực, có tinh thần trượng nghĩa, điều đó rất tốt.

Bọn họ là trụ cột trong tương lai của đất nước, lúc gặp phải chuyện bất bình, quyết không thể lùi bước.

Có can đảm đứng ra bên vực kẻ yếu, đấy mới là trách nhiệm mà một sinh viên nên gánh vác.

Hơn nữa, là một người đàn ông trưởng thành thì nên có những đức tính cơ bản đó.

Chỉ có như vậy mới có thể xứng là môt người đàn ông đúng nghĩa.

Vì thế, chủ nhiệm Lưu còn đặc biệt gọi cho đài phát thanh của trường, toàn lực tuyên truyền hành động dũng cảm chiến đấu với kẻ bắt cóc vì bạn học của mình mà Tần Kiệt và mấy người Vọng Vận Lai đã làm.

Mười mấy nam sinh phút chốc trở thành nhân việt nổi tiếng của Đại học Công Nghiệp Hồ.

Bọn họ là anh hùng! Là người đàn ông mẫu mực!

Tiếng tăm của Tần Kiệt lại lần nữa vang xa.

Lúc này đây, chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đã chính thức cắm rễ trong lòng của toàn bộ giáo viên và sinh viên tại Đại học Công Nghiệp Hồ.

Hiệu ứng thương hiệu cứ thế mà ra đời.

Tục ngữ có nói rèn sắt khi còn nóng.

Tần Kiệt lập tức nói chuyện này cho Tạ Quan Lâm và Tào Bác ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, đồng thời cũng thông báo cho Giang Lỗi.

Sau khi nghe Tần Kiệt nói xong tất cả mọi chuyện, bọn họ đều cho rằng đây là một cơ hội rất tốt.

Vì vậy, bọn họ tìm người gấp rút hoàn thành bản thảo chỉ trong vòng một đêm, còn cố ý tìm sinh viên khoa văn trau chuốt một phen.

Hai ngôi trường, hai bản thảo khác nhau cứ như vậy ra đời.

Tạ Quan Lâm là trưởng ban tổ chức hội học sinh - sinh viên.

Làm quan hưởng lộc vua, anh ta tận dụng hết ưu thế của mình tại hội học sinh – sinh viên, tích cực tuyên truyền sự tích anh hùng của Tần Kiệt và mấy người Vọng Vận Lai.

Không bao lâu sau, toàn bộ Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung đều biết chuyện những anh hùng của Đại học Công Nghiệp Hồ.

Khi bạn học bị người bên ngoài đánh, dám can đảm đứng ra bênh vực.

Trọng tình trọng nghĩa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 453: Khu hồ Thang Tốn thì có nhiều trường hơn.


Phát huy đức tinh tốt đẹp của thanh niên thời đại mới.

Đáng giá để mọi người học tập.

Danh tiếng tốt đẹp của Tần Kiệt vì vậy mà vang xa.

Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách coi như chính thức cắm rễ ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, trở thành một thương hiệu không thể phai mờ.

Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra ở Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Giang Lỗi mượn chuyện của Tần Kiệt, khéo léo đưa chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách khắc sâu vào lòng của thầy trò trong trường.

Trở thành một thương hiệu trong tiềm thức của bọn họ.

Đến thời điểm này, chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đã chính thức có chỗ đứng tại ba trường: Đại học Công Nghiệp Hồ, Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Thử nghiệm của Tần Kiệt trong lĩnh vực chuyển phát nhanh xem như đã đi vào quỹ đạo.

Kế tiếp, kế hoạch của anh là xây dựng một đội ngũ vận chuyển.

Tuy nhiên, muốn xây dựng một đội ngũ vận chuyển, việc đầu tiên cần làm là mua xe, sau đó chính là tuyển dụng.

Nhân viên thì dễ rồi, có tiền là được.

Nhưng vấn đề xe thì có lẽ phải tốn nhiều công sức.

Tần Kiệt muốn từng bước xây dựng đội ngũ vận chuyển, không chỉ để kết hợp với chuyển phát nhanh, mà còn để phối hợp với siêu thị Kiệt Tuyết.

Vốn dĩ, anh đến từ mười năm sau.

Thời điểm đó, trong nước, ai làm chủ được logictis thì trong kinh doanh, người đó xem như nắm giữ được lợi thế cực kỳ lớn.

Nếu như anh có thể xây dựng đội ngũ vận chuyển thật tốt, trong tương lai, không những có thể tiết kiệm được chi phí, mà còn có thể kiểm soát và điều phối bất kỳ lúc nào theo ý mình.

Không đến mức phải chịu sự khống chế của người khác.

Đương nhiên, muốn xây dựng một đội ngũ vận chuyển hoàn hảo, dựa vào việc trang bị xe cộ thôi vẫn chưa đủ, còn phải có một người đáng tin cậy, thận trọng và có kinh nghiệm phong phú làm quản lý mới được.

Bằng không, mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Đây chính là vấn đề mà anh ưu tiên giải quyết hàng đầu.

Tuy nhiên, anh cũng sẽ không từ bỏ chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Dựa trên thị phần hiện tại của thành phố Hán, khu trung tâm thành phố về cơ bản đều đã bị các đơn vị chuyển phát nhanh lớn chia cắt, muốn thâm nhập vào là chuyện không hề dễ dàng.

Tần Kiệt có ý định đánh vào vùng ven thành phố, từ đó tiếp tục mở rộng ra xung quanh.

Nhưng nếu muốn đạt được mục tiêu thì phải dựa vào hai khu vực phụ cận hồ Hoàng Gia và hồ Thang Tốn của vùng Nam Hồ.

Mười năm sau, hai khu vực này sẽ là khu đô thị mới của thành phố Hán.

Vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.

Nhưng hiện tại là năm 2008, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Khu hồ Hoàng Gia liền kề với cầu Bạch Sa Châu của thành phố Hán, gần vành đai thứ ba và vành đai thứ tư.

Vào thời điểm này, khu hồ Hoàng Gia chỉ có hai trường đại học.

Một là Đại học Trung Y tỉnh Sở - cơ sở hồ Hoàng Gia, một Đại học Khoa Học Tự Nhiên thành phố Hán – cơ sở hồ Hoàng Gia.

Cả hai đều là đại học bậc trung, sinh viên ở đó hầu hết là con nhà có điều kiện, đáng để bồi dưỡng.

Khu hồ Thang Tốn thì có nhiều trường hơn.

Vào năm 2008, khu vực xung quanh hồ Thang Tốn đã trở thành phố đại học mới trực thuộc thành phố Hán danh xứng với thực.

Ví dụ như Đại học Hán Xương – phân hiệu Đông Hồ, phân hiệu Đại học Sư Phạm Hoa, Học viện Công Nghệ thành phố Hán, Học viện Kỹ Thuật sông Dương Tử, phân hiệu Đại học Dệt May thành phố Hán, Cao đẳng nghề Sinh Thái tỉnh Sở, Học viện Truyền Thông thành phố Hán,…

Trên cơ bản, tất cả đều là phân hiệu của các trường đại học ở trung tâm thành phố.

Có bậc 1, cũng có bậc 2, bậc 3.

Là do chính phủ có chính sách mở rộng tuyển sinh cao đẳng đại học, cho nên thành phố Hán mới nhân cơ hội phát triển một khu đô thị mới.

Số lượng sinh viên tính sơ bộ cũng có 350 ngàn .

Cộng luôn cả hai trường đại học của khu hồ Hoàng gia thì ít nhất cũng được 380 ngàn người.

Thêm vào đó là dân cư xung quanh.

Tính đi tính lại tầm khoảng 600 ngàn người.

Số lượng nhân khẩu khổng lồ như vậy, đáng để Tần Kiệt khai thác.

Hơn nữa, vào năm 2008, các công ty lớn trong giới chuyển phát nhanh còn chưa thâm nhập vào trường học, bọn họ vẫn còn đang tranh giành thị phần trong thành phố. Tần Kiệt cảm thấy đây là cơ hội rất tốt, cần phải khai thác và phát triển, thì có thể đi trước một bước, chiếm được ưu thế trong kinh doanh.

Đến lúc đó, trong giới chuyển phát nhanh, anh sẽ có vị thế nhất định, có thể tách ra riêng, không cần dựa vào tên tuổi của chuyển phát nhanh Thần Thông nữa.

Tuy nhiên, mục tiêu này còn rất xa, con đường phía trước còn rất gian khổ, phải lên kế hoạch thật tốt mới được.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 454: Đêm nay, Tần Kiệt không về trường.


Tóm lại, mọi việc không thể gấp được, phải tuần tự từng bước.

Mà hiện tại, việc trước mắt mà Tần Kiệt phải giải quyết chính là các hoạt động chủ chốt của siêu thị Kiệt Tuyết và việc khai trương chi nhánh mới.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Mao Hinh cùng trợ lý của cô ta là Tiểu Lý vốn phải lập tức rời khỏi thành phố Hán, nhưng lại xảy ra một việc.

Trong ba ngày này, với tư cách là khách mời đặc biệt, có sự xuất hiện của Mao Hinh, bầu không khí tại hiện trường trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Nhất là những ca sĩ được cô chỉ dẫn, từng người đều vô cùng cảm kích, hệt như trúng xổ số 5 triệu tệ vậy.

Thêm vào đó là các phóng viên nghe tin, ùn ùn kéo đến phỏng vấn, khiến cho danh tiếng của Mao Hinh phút chốc tăng vọt, thu hút được không ít fan hâm mộ.

Đây là kết quả mà cô ta không ngờ tới.

Cho nên sau ba ngày, khi đến hạn hợp đồng với siêu thị Kiệt Tuyết, Mao Hinh đã chủ động đưa ra đề nghị gia hạn hợp đồng.

Châu Phàm có hơi bất ngờ về điều này, liền gọi điện cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt vội vã đến siêu thị Kiệt Tuyết, sau khi hiểu rõ tình hình sơ bộ, anh lập tức đưa ra quyết định ký hợp đồng một lần nữa với Mao Hinh.

Kỳ hạn của hợp đồng là hai mươi ngày.

Sở dĩ quyết định ký hai mươi ngày là vì muốn Mao Hinh có thể tham gia lễ cắt băng khánh thành trong ngày khai trương chi nhánh mới với tư cách là đại biểu của giới nghệ sĩ.

Giá trị hợp đồng là 100 ngàn tệ.

Mao Hinh không có ý kiến với số tiền này, cô ta đồng ý một cách rất thoải mái.

Sau khi hợp đồng được ký kết, trong vòng hai mươi ngày kế tiếp, mỗi ngày, Mao Hinh sẽ tham gia đánh giá với tư cách là khách mời đặc biệt. Thỉnh thoảng, cô ta sẽ hát tặng vài bài, nhằm quảng bá cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Phóng viên của nhật báo Đô Thị thành phố Hán cũng có bài phỏng vấn độc quyền với siêu thị Kiệt Tuyết.

Mao Hinh cũng tham gia cuộc phỏng vấn với tư cách là người nổi tiếng.

Đương nhiên, Tần Kiệt sẽ không lộ diện.

Anh vẫn đứng sau màn, quan sát tất cả những thay đổi dù là nhỏ nhất.

Việc tổ chức các hoạt động theo chủ đề Olympic ngày càng diễn ra thuận lợi.

Hợp đồng với rạp chiếu phim của tòa nhà Thái Tử cũng tiến triển tốt.

Vốn dĩ, chủ đầu tư tòa nhà Thái Tử định sử dụng từ tầng bốn đến tầng bảy để làm khách sạn.

Nhưng sau đó bọn họ đã thay đổi kế hoạch, chỉ dùng tầng sáu và tầng bảy để làm khách sạn tình nhân.

Tầng thứ tư dùng làm rạp chiếu phim và khu vui chơi.

Siêu thị Kiệt Tuyết cùng rạp chiếu phim là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Bất cứ ai vào xem phim cũng sẽ nhận được một phiếu mua hàng của siêu thị Kiệt Tuyết.

Tất nhiên, nếu trở thành thành viên của rạp chiếu phim Thái Tử, khi đến mua sắm tại siêu thị Kiệt Tuyết, có thể được hưởng ưu đãi riêng chỉ dành cho thành viên của siêu thị.

Đã hai mươi ngày trôi qua, hai bên hợp tác rất thuận lợi.

Số lượng khách đến rạp chiếu phim tăng lên, doanh thu của siêu thị Kiệt Tuyết cũng không tệ, tạo thành cục diện toàn thắng.

Chẳng bao lâu sau, đã đến ngày khai trương chi nhánh thứ hai của siêu thị Kiệt Tuyết.

Trong ngày này, chi nhánh thứ hai treo đèn kết hoa, có hàng chục thương nhân đến chúc mừng.

Tham gia cắt băng khánh thành có người của giới thể thao, giáo sư đại học, Mao Hinh cũng tham gia với tư cách là ngôi sao mới nổi.

Buổi lễ cắt băng được diễn ra vô cùng thuận lợi.

Mao Hinh là người hát mở màn, cô trình bày ca khúc “Hôm nay là ngày tốt lành”, ngay lập tức, bầu không khí trở nên sôi động, tạo được tiếng vang.

Dưới sân khấu, khán giả vỗ tay không dứt, liên tục yêu cầu Mao Hinh hát tặng.

Mao Hinh hát hết bài này đến bài khác, biến hoạt động khai trương chi nhánh mới của siêu thị Kiệt Tuyết trở thành liveshow của riêng mình.

Chưa kể, tối hôm đó, sau khi quyết toán, bọn họ mới phát hiện doanh thu của siêu thị mới vậy mà đạt đến 2,2 triệu tệ.

Kể từ khi siêu thị Kiệt Tuyết được thành lập cho đến này, đây là lần thứ hai đạt được con số này.

Từ giờ trở đi, siêu thị Kiệt Tuyết đã chính thức có chỗ đứng tại khu vực Nam Hồ.

Ngay cả khi có siêu thị từ bên ngoài vào cạnh tranh, muốn thắng siêu thị Kiệt Tuyết cũng không dễ.

Đêm nay, Tần Kiệt không về trường.

Anh nghỉ lại tại khách sạn Cẩm Giang.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 455: “Hợp tác vui vẻ!”


Đương nhiên, anh không ở một mình, còn có ba người nữa, bao gồm Châu Phàm, Mao Hinh và trợ lý của cô ta là Tiểu Lý.

“Chị Mao, sự kiện ngày hôm nay, chị đã làm rất tốt!”, trước tiên, Tần Kiệt lên tiếng khen ngợi: “Sau một thời gian quan sát, tôi cảm thấy chị Mao rất có tiềm lực để khai thác! Cho nên tôi và giám đốc Châu đã thương lượng và đưa ra một quyết định!”

“Ừm, là quyết định gì?”, Mao Hinh hỏi.

“Chúng tôi quyết định đầu tư cho chị Mao!”, Tần Kiệt nói: “Giúp chị Mao thành lập một studio, để chị có thể tự do phát triển. Không biết ý của chị Mao thế nào?”

“Hả?”

Mao Hinh ngạc nhiên đến nổi đứng bật dậy, cô ta có hơi hoang mang.

Tần Kiệt nói muốn đầu tư cho cô ta?

Giúp cô ta thành lập một studio cá nhân?

Chuyện này…

Quá bất ngờ.

Cô ta chưa từng nghĩ đến.

“Sao hả? Chị Mao, Không muốn à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không, không phải!”, Mao Hinh kích động ngồi xuống, một lúc lâu sau cô ta mới bình tĩnh lại: “Sao phải giúp tôi?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Chị Mao rất có triển vọng trên phương diện âm nhạc. Tôi và giám đốc Châu rất tin tưởng vào chị!”, Tần Kiệt giải thích.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Ừm!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Giám đốc Tần muốn đầu tư bao nhiêu?”, Mao Hinh hỏi.

“Một triệu tệ!”, Tần Kiệt cười nói: “Đủ không?”

“Một triệu tệ?”, Mao Hinh kích động đến mức suýt nữa hét lên.

Vào năm 2008, một triệu có thể làm được rất nhiều việc, nếu có một triệu, cô ta chắc chắn sẽ gây dựng được sự nghiệp.

“Có vấn đề gì à?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Không, không có vấn đề gì!”, Mao Hinh vội đáp.

“Nếu như không có vấn đề thì hiện tại chúng ta có thể ký hợp đồng! Tuy nhiên, tôi có một đề nghị với chị Mao, chị nghe thử xem sao! Nếu như có thể chấp nhận thì tốt, còn không, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng!”, Tần Kiệt cười nói.

“À, giám đốc Tần, có đề nghị gì?”, chỉ cần Tần Kiệt chịu bỏ tiền, cô ta bằng lòng nghe thử.

“Chị tốt nghiệp tại thành phố Hán! Điểm xuất phát cũng tại thành phố Hán, hiện tại, sau khi quay về thành phố Hán, danh tiếng của chị đã tăng lên! Tôi đề nghị chị bắt đầu xây dựng sự nghiệp tại thành phố Hán, chọn nơi đây làm cơ sở chủ chốt, đợi đến khi chị thật sự thành công rồi, thì hãy mở rộng ra các thành phố khác!”, Tần Kiệt nói ra suy nghĩ của mình.

Mao Hinh rơi vào trầm mặc.

Trước khi đến thành phố Hán, cô ta vốn dĩ hoạt động ở thủ đô.

Thủ đô là nơi ngành giải trí phát triển nhất trong nước.

Cũng là nơi có tiêu chuẩn cao nhất.

Muốn cô ta quay về thành phố Hán, tạm thời từ bỏ các ưu thế của thủ đô, có thể nói là một lựa chọn khó khăn.

Một lúc lâu sau…

“Được! Tôi chấp nhận đề nghị của cậu! Bắt đầu từ thành phố Hán! Tuy nhiên, tôi cần phải quay về thủ đô để xử lý ổn thỏa các thủ tục có liên quan! Làm người, không thể bỏ dở giữa chừng được!”, Mao Hinh nói.

“Vốn nên như vậy!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

Mục đích anh muốn Mao Hinh thành lập studio tại thành phố Hán chính là vì có thể giám sát mọi hành động của cô ta bất kỳ lúc nào.

Không để một triệu tệ tiền đầu tư của mình cứ thế trôi theo dòng nước.

Hiện tại, Mao Hinh đồng ý, đương nhiên anh rất hài lòng.

Ngay sau đó, anh và Mao Hinh ký kết hợp đồng hợp tác.

Anh đại diện cho siêu thị Kiệt Tuyết đầu tư cho studio Mao Hinh một triệu tệ, chiếm 60% cổ phần, 40% còn lại thuộc về Mao Hinh.

“Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Tần Kiệt bắt tay Mao Hinh.

Hai người đều nở nụ cười.

Một tháng trước, bọn họ còn đối chọi gay gắt, đến mức Hoàng Di và Mao Hinh phải cãi nhau đường ai nấy đi. Vậy mà hôm nay, sau một tháng, Tần Kiệt và Mao Hinh lại trở thành đối tác của nhau, cùng nhau phát triển.

Hai người không khỏi cảm thán.

“Nào, cạn ly vì tương lai của chúng ta!”
“Cạn ly!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 456: Bị điên à?


Đêm này, đôi bên đều rất vui vẻ.

Một đêm yên lặng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Kiệt còn đang chìm trong mộng đẹp thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhấc lên xem, lại là Tần Tuyết gọi.

“Có việc gì vậy Tuyết Nhi?”

“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng điệu của Tần Tuyết trong điện thoại có vẻ sốt sắng.

Tần Kiệt hoàn toàn tỉnh ngủ, ngồi bật dậy.

“Sao thế?”, Tần Kiệt hỏi.

“Anh đang ở đâu thế?”, Tần Tuyết lại hỏi lại.

“Ở khách sạn Cẩm Giang, Nam Hồ, sao thế?”, Tần Kiệt nói.

“Tối hôm qua anh không ở ký túc xá à?”, Tần Tuyết hỏi.

“Đúng thế! Anh gặp hai người anh em, chơi cả đêm không về, rốt cuộc là sao thế? Nghe giọng em hình như rất gấp gáp?”, Tần Kiệt có chút không hiểu.

“Bố mẹ em vừa gọi điện cho em!”, Tần Tuyết nói.

“Gọi thì gọi chứ sao?”, Tần Kiệt nghe mà đầu mù mịt.

“Bố mẹ em nói cô em muốn gặp anh!”, Tần Tuyết có chút do dự rồi mới nói.

Cô cảm thấy giấu chuyện này cũng chẳng có ích gì, sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng nói sớm.

“Cô em muốn gặp anh?”, Tần Kiệt ngẩn ra, có chút khó hiểu.

Bố mẹ vợ tương lai không gặp anh mà cô của vợ tương lai lại muốn gặp anh.

Chuyện gì thế này?

Thời đại nào mà con rể phải gặp cô của vợ trước rồi mới gặp bố mẹ vợ?

Trong trí nhớ của anh thì trong nước không có phong tục này.

“Ừ, cô em, anh nói xem phải làm sao?”, Tần Tuyết sốt ruột.

“Đợi đã!”, Tần Kiệt sắp xếp lại suy nghĩ: “ Tại sao bố mẹ em không gặp anh mà để cô em gặp anh trước?”

“Bởi vì cô em ở Hỗ Hải rất thành đạt, đã trải qua nhân tình thế thái, nhìn người chuẩn”, Tần Tuyết nói.

“Ý của em là ở trong nhà em thì cô của em có tiếng nói hơn là bố mẹ em à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cũng không thể nói như vậy! Chỉ là cô em là người thân thiết với bố em nhất trong số các anh chị em, bố mẹ em rất tôn trọng cô ấy và sẵn sàng nghe theo lời cô ấy nói”, Tần Tuyết giải thích đơn giản.

“Thì ra là thế!”, Tần Kiệt hiểu ra: “Được, cô em muốn gặp thì gặp vậy! Khi nào cô ấy đến để anh còn chuẩn bị?”

“Không, cô ấy không đến!”, Tần Tuyết nói: “Em với anh sẽ đến Hỗ Hải gặp cô ấy!”

“…”

Tần Kiệt có chút bối rối.

Chuyện gì vậy?

Không đến thành phố Hán, lại còn bảo anh đi đến Hỗ Hải?

Bị điên à?

Bây giờ không phải là ngày nghỉ lễ Quốc tế lao động, không phải đi học à?

“Làm vậy không thích hợp lắm, chúng ta còn phải đi học!”, Tần Kiệt nói một câu.

“Em cũng biết là không thích hợp, nhưng cô em cứ bắt như thế, còn nói em với anh đi máy bay đến, cô ấy trả tiền vé, trưa thứ sáu bay đi, chiều chủ nhật bay về, vừa tròn hai ngày rưỡi”, Tần Tuyết cũng không biết phải làm sao, thở dài một hơi.

“Hình như thứ sáu bọn mình chỉ có hai tiết nhỉ?”, Tần Kiệt nhớ lại.

“Ừ, từ tám giờ sáng đến mười giờ sáng, bay lúc một giờ chiều, đến Hỗ Hải là hơn ba giờ, nghỉ ngơi một lúc là có thể ăn cơm rồi!”, Tần Tuyết nói.

“Không phải chứ?”, Tần Kiệt phát hiện có gì đó không đúng: “Nghe em nói thì có phải là đã đặt xong vé máy bay rồi không?”

“Ờ…”, Tần Tuyết ngẩn ra, lúc này cô mới nhận ra là mình đã nói hớ.

Tần Kiệt vừa nghe thấy động tĩnh trong điện thoại là biết anh đoán đúng rồi, vé máy bay đã được đặt xong xuôi rồi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 457: “Cảm ơn giám đốc Tần!”


Anh có chút bực mình.

Sao có thể như thế?

Rõ ràng là tiền trảm hậu tấu.

Từ điểm này cho thấy cô của Tần Tuyết là một người phụ nữ rất cường thế, còn rất độc đoán, không cho phép người khác làm trái ý mình.

Người phụ nữ như vậy, Tần Kiệt không cần gặp cũng có thể tưởng tượng ra đại khái điệu bộ và phong cách như thế nào.

“Kiệt Tử, em sai rồi, em không nên giấu anh, nhưng em thật sự…”

“Thôi được rồi, đừng nói nữa, anh hiểu ý của em, bay chiều thứ sáu đúng không? Anh biết rồi! Anh sẽ xin phép cô Tôn để đi Hỗ Hải với em”, Tần Kiệt ngắt lời Tần Tuyết và nói.

“Anh… đi thật à?”, Tần Tuyết không dám tin Tần Kiệt thật sự đã đồng ý.

Tần Kiệt rất muốn nói là không muốn đi.

Nhưng cô của Tần Tuyết đã đặt vé máy bay rồi, nếu anh không đi thì cô của Tần Tuyết sẽ tức giận, bố mẹ Tần Tuyết cũng tức giận.

Lúc đó Tần Tuyết sẽ rất khó xử.

Là một người đàn ông, anh không muốn nhìn thấy bạn gái mình bị khó xử, đành chịu khó một tí vậy, cũng chỉ là đi từ thành phố Hán đến Hỗ Hải gặp mặt thôi mà, có gì ghê gớm chứ.

“Ừ, thật mà! Chiều thứ sáu anh đi cùng em!”, Tần Kiệt nói.

“Tốt quá! Không có việc gì nữa, em cúp đây!”

“Ừ!”

Tút tút~

Tần Tuyết cúp điện thoại xong thì thở ra một hơi.

Nói thật, cô thật sự lo Tần Kiệt sẽ không đi, sẽ tức giận, dù sao thì cũng quá đột ngột, mà cũng không phải là gặp bố mẹ cô.

Theo như phong tục trong nước thì không hợp quy củ lắm.

Bây giờ Tần Kiệt đã đồng ý rồi, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Đi là được rồi, những cái khác nói sau.

Vì thế cô mỉm cười.

Còn Tần Kiệt thì lại cau mày.

Không ngờ Tần Tuyết lại có một người cô cường thế như vậy.

Xem ra chuyến đi Hỗ Hải lần này không hề thảnh thơi rồi, phải chuẩn bị thật tốt mới được.

Cốc cốc cốc!

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tần Kiệt mở cửa.

Là Mao Hinh và Châu Phàm.

“Giám đốc Châu, chị Mao, dậy sớm thế!”

Tần Kiệt chào hỏi: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không? Cùng đi ăn nhé?”

“Chúng tôi cũng đang định thế!”, Châu Phàm với Mao Hinh cười.

“Được, đi thôi!”

Tần Kiệt, Châu Phàm và Mao Hinh còn có trợ lý Tiểu Lý cùng xuống dưới khách sạn, đến một tiệm bánh bao mới khai trương ở khu đô thị mới Nam Hồ.

“Tiểu Lý, đừng đứng như thế, cùng ngồi xuống ăn đi!”, Tần Kiệt nói.

“Có… Có được không ạ?”, Tiểu Lý chỉ là một trợ lý, cô ta tự biết thân phận.

“Chỉ là ăn sáng thôi mà, không phải ở công ty, có gì mà được với không được? Ngồi xuống đi!”, Tần Kiệt đi sang, kéo Tiểu Lý ngồi xuống ghế.

Tiểu Lý có chút đờ đẫn.

Tần Kiệt lắc đầu, gọi phục vụ đến gọi mấy món ăn sáng.

Có tào phớ, sữa, bánh hấp và bánh rán vừng, tất nhiên còn có hồng trà.

“Tối qua chị Mao Hinh ngủ có ngon không?”

“Rất ngon giấc!”

“Ngon giấc là tốt! Con người ấy à, trước tiên phải ngủ được, sau đó mới làm việc được!”, Tần Kiệt dùng tào phớ thay rượu chạm cốc sữa của Mao Hinh: “Cạn nào!”

“Haha~”

“Tiểu Lý, cô làm cho chị Mao Hinh mấy năm rồi?”

“Một năm!”

“Ồ, một năm rồi à, để ý chút, tương lai sẽ tươi sáng đó!”

“Cảm ơn giám đốc Tần!”

“Người một nhà cả, cảm ơn cái gì, cạn ly nào!”

“Cạn nào!”

“Haha~”



Bốn người họ ăn bữa sáng này như những người bình thường với nhau, rất hòa hợp, rất vui vẻ, rất hòa thuận.

Sau khi ăn xong, đây là lần cuối Mao Hinh hát cho siêu thị Kiệt Tuyết.

Mười một giờ trưa, Mao Hinh và Tiểu Lý đến Sở Công Thương để đăng kí, bắt đầu bận rộn với việc thành lập phòng làm việc.

Tần Kiệt, Châu Phàm va Lưu Tuấn Mai trực tiếp gặp mặt để bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.

“Giám đốc Tô còn đang đi công tác, không về kịp. Hôm nay, ba người chúng ta cứ bàn sơ qua trước đi!”

Tần Kiệt đóng cửa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 458: Nhiều vậy sao?


“Giám đốc Tần muốn bàn bạc về vấn đề gì?”, Châu Phàm tò mò hỏi.

“Tôi định mở thêm năm chi nhánh!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Châu Phàm đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc.

Tuy rằng Lưu Tuấn Mai không đến nỗi đứng bật dậy nhưng bà ấy cũng vô cùng kinh ngạc.

“Giám đốc Châu, dù sao anh cũng là người quản lý, xúc động như thế làm gì?”, Tần Kiệt bảo Châu Phàm ngồi xuống.

“Giám đốc Tần, chi nhánh thứ hai vừa mới khai trương mà anh lại muốn mở thêm năm chi nhánh nữa, đây không phải là trò đùa chứ?”, Châu Phàm cau mày.

Anh ta vì siêu thị Kiệt Tuyết bỏ ra không ít công sức nên không muốn Tần Kiệt làm bừa, đi những bước đi quá lớn, hủy hoại siêu thị Kiệt Tuyết.

“Giám đốc Châu đừng nóng vội, nghe tôi nói đã!”, Tần Kiệt cười, ấn Châu Phàm ngồi xuống.

“Giám đốc Tần, đây là việc hệ trọng liên quan đến tương lai của công ty chúng ta, sao tôi không sốt ruột cho được?”, Châu Phàm nói.

“Tôi biết anh đang lo lắng điều gì!”, Tần Kiệt cười nhẹ: “ Chỉ là lo lắng chuyện tiền bạc thôi đúng không?”

“Đúng thế! Tôi lo lắng chuyện tiền bạc”, Châu Phàm không phủ nhận: “Giám đốc Tần, tháng này đã tiêu tốn một triệu tệ trả cho chủ đất của trung tâm thể thao, cộng với việc mở thêm chi nhánh mới, còn đầu tư cho Mao Hinh một triệu tệ. Tổng cộng là hơn ba triệu tệ rồi!”

“Còn chưa tính lương của nhân viên, tiền trả cho nhà cung cấp. Anh còn muốn mở chi nhánh, đã vậy còn mở năm chi nhánh một lúc. Anh nói cho tôi biết, tiền ở đâu ra?”

“Anh đừng nói với tôi là anh muốn đem tòa nhà ba tầng đứng tên anh đi thế chấp vay ngân hàng đấy nhé?”

“Nếu anh định làm thế thì tôi không có ý kiến, không nói hai lời, nhiệt liệt ủng hộ!”

Châu Phàm giống như đang bắn súng liên thanh, trong phút chốc đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.

Tần Kiệt cười.

Anh cảm thấy con người Châu Phàm khá đáng yêu, tuy rằng có chút thẳng thắn nhưng đứng từ góc độ của công ty mà suy nghĩ thì có thể hiểu được.

Người như này mới đáng để tin cậy.

“Giám đốc Tần, anh còn cười được à? Tôi cười không nổi!”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu, anh yên tâm, nếu không đến đường cùng thì tôi sẽ không đem tòa nhà ba tầng đi thế chấp đâu! Đây là con át chủ bài của tôi!”, Tần Kiệt nói.

“Anh không thế chấp ngân hàng thì anh làm sao mở được năm chi nhánh, anh đừng nói với tôi là anh vừa trúng xổ số, còn là giải đặc biệt, một trăm triệu tệ!”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Lưu, dì nghe mà xem, giám đốc Châu của chúng ta nói chuyện thật là hài hước, rất có tố chất của diễn viên hài nha!”, Tần Kiệt nhìn Lưu Tuấn Mai.

“Giám đốc Tần, anh đừng có nói kháy nữa, nó không có tác dụng với tôi đâu! Nếu muốn tôi ủng hộ anh mở chi nhánh cũng được, cứ lấy tiền ra! Không có tiền thì miễn bàn! Tôi không thích sự mạo hiểm, tôi thích chậm mà chắc!”, Châu Phàm nói.

“Giám đốc Châu, đừng sốt sắng! Tôi đã suy nghĩ về chuyện tiền vốn rồi, cũng đã bàn bạc trước với giám đốc Lưu, tiếp theo đây hãy để giám đốc Lưu nói cụ thể cho anh nghe. Tôi tin rằng, sau khi nghe xong, anh sẽ đồng ý với kế hoạch của tôi!”

“Ơ, còn việc này nữa à?”, Châu Phàm nhíu chặt mày.

“Được, tôi sẽ nghe thử, tôi cũng muốn biết giám đốc Lưu sẽ nói gì với tôi”.

Lưu Tuấn Mai nói: “Giám đốc Châu, lợi nhuận một tháng của chúng ta hiện tại là bao nhiêu?”

“Cái này… tôi phải hỏi dì mới đúng! Tôi làm sao mà biết được?”, Châu Phàm nói.

“Không dưới hai triệu ba trăm ngàn tệ!”, Lưu Tuấn Mai nói.

“Hả?”, Châu Phàm tưởng rằng mình nghe nhầm, từ lúc khai trương đến bây giờ, một tháng lời hai triệu ba trăm ngàn tệ?

Nhiều vậy sao?

Tôi đang nói là ít nhất hai triệu ba trăm ngàn tệ, con số cụ thể còn lớn hơn!”, Lưu Tuấn Mai nói.

“Còn cao hơn?”, Châu Phàm đờ đẫn.

Anh ta ngẫm nghĩ kĩ lại, cuối cùng cũng hiểu.

Siêu thị quy mô lớn ở khu vực Nam Hồ hiện tại chỉ có một mình Kiệt Tuyết.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 459: “Không cần suy nghĩ nữa, tôi đồng ý!


Tuy rằng thời gian trước cạnh tranh với bố con Đường Ba làm số người đến mua sắm giảm không ít, nhưng từ khi đánh bại được bố con Đường Ba thì trở thành siêu thị độc quyền kinh doanh, bao thầu việc kinh doanh của toàn bộ khu vực Nam Hồ, một tháng lời hai triệu ba trăm ngàn tệ là việc có thể tin được.

Từ tháng sau không có bố con Đường Ba cạnh tranh thì lợi nhuận còn cao hơn nữa.

Nhưng kể cả như vậy thì cũng không đủ tiềm lực để mở năm chi nhánh.

Châu Phàm vẫn không hiểu.

Lưu Tuấn Mai nói: “Giám đốc Châu, giám đốc Tần chỉ nói là muốn mở năm chi nhánh, nhưng không nói là mở cùng lúc năm chi nhánh”.

“Hơn nữa, chúng ta mở chi nhánh, không phải là mua nhà, chỉ cần trả phí thuê mặt bằng là được. Còn về việc trang trí, cứ tìm người đã trang trí chỗ ban đầu, chúng ta là khách hàng thân quen, lại trang trí năm chi nhánh một lúc, nên có thể có ưu đãi đặc biệt, không phải trả toàn bộ số tiền, chỉ cần đặt cọc một ít, số còn lại, đợi bọn họ trang trí xong rồi trả cũng chưa muộn”.

“Ngoài ra, mở năm chi nhánh không có nghĩa là mở cùng lúc, sẽ cách nhau một khoảng thời gian, làm như vậy thì có thể tránh được việc thiếu vốn khi mở đồng thời nhiều chi nhánh”.

Ngoài những việc này ra, chúng ta mở siêu thị cũng đã có nhà cung cấp sẵn rồi! Không cần lo tìm nhà cung cấp mới, cứ làm việc với nhà cũng cấp cũ để họ cung cấp hàng hóa”.

“Theo quy định của ngành, giao hàng trước rồi mới thanh toán! Chu kỳ thanh toán có thể kéo dài thêm một tháng! Như vậy thời gian sẽ dư dả hơn!”

“Chỉ cần lợi nhuận của mỗi siêu thị một tháng bảo đảm không dưới một triệu tệ là được rồi!”

“Giám đốc Châu, anh nói xem?”

Lưu Tuấn Mai nói xong liền nhìn Châu Phàm.

Tần Kiệt lại cười.

Châu Phàm nhanh chóng phân tích những lời Lưu Tuấn Mai vừa nói.

Theo những lời Lưu Tuấn Mai nói, anh ta cuối cùng cũng đúc kết ra ba điểm.

Thứ nhất, tìm mặt bằng tốt cho năm chi nhánh, bảo đảm lợi nhuận không thành vấn đề.

Thứ hai, tìm nhà trang trí cũ, chỉ cần đặt cọc, đợi trang trí xong năm chi nhánh mới phải trả tiền.

Thứ ba, tiền hàng của nhà cung cấp có thể kéo dài thời gian thanh toán sang tháng sau, lý do là năm cửa hàng lần lượt được mở nên đòi hỏi phải quay vòng vốn, nhà cung cấp thấy lợi nhuận cao nên sẽ không phản đối.

Bằng cách này, số tiền lẽ ra phải thanh toán cho nhà cung cấp có thể được tạm thời sử dụng để quay vòng vốn.

Ba điểm này được đúc kết thành một câu đó là: lấy cửa hàng này nuôi cửa hàng kia, hơi giống với cách làm lấy các nguồn lực(tù binh- nhân lực, tài lực, vật lực) thu được từ chiến tranh để mở rộng chiến tranh trong thời kỳ chiến tranh trước đây.

Sau khi hiểu rõ mấu chốt vấn đề, hai mắt Châu Phàm liền sáng lên.

“Đúng vậy, lấy cửa hàng nuôi cửa hàng! Hoàn toàn hợp lý! Tôi đã tự mình đi vào ngõ cụt!”, Châu Phàm chợt nhận ra.

“Thế nào hả giám đốc Châu? Bây giờ còn phản đối không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Haha, không, không! Cách làm này rất hay! Nói đúng trọng tâm rồi!”, Châu Phàm cười ha ha, gãi gãi đầu thay đổi quyết định.

“Giám đốc Châu phải suy nghĩ cho kĩ, một khi đã thông qua quyết định là không được thay đổi đâu!”, Tần Kiệt cẩn thận nhắc nhở Châu Phàm, không muốn Châu Phàm hối hận.

“Không cần suy nghĩ nữa, tôi đồng ý!”, Châu Phàm giơ tay tán thành

“Được, quyết định này đã được thông qua!”, Tần Kiệt giơ tay bày tỏ thái độ.

“Tiếp theo đây, bàn đến việc thứ hai”.

“Hả? Vẫn còn nữa à?”, Châu Phàm vô cùng kinh ngạc: “Giám đốc Tần, anh còn muốn đầu tư cái gì à?”

Tần Kiệt cười khẽ: “Chi nhánh siêu thị ngày càng nhiều thì cần phải có một hệ thống vận chuyển hàng hóa của chính chúng ta, nếu không cứ phụ thuộc vào người khác cũng không phải là chuyện tốt. Giám đốc Châu, anh nói có phải không?”

Châu Phàm hiểu rồi.

Tần Kiệt nói đúng.

Mỗi siêu thị quy mô lớn đều có một đội vận chuyển hàng hóa riêng, điều này là bắt buộc, không thể bỏ qua.
 
Back
Top Bottom