Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 250: Anh ta phải chịu trách nhiệm.


Trên đường đi.

Điện thoại anh bỗng nhiên đổ chuông.

Anh rút ra nhìn màn hình hiển thị.

Là Châu Phàm gọi đến.

“Giám đốc Châu, có chuyện gì sao?”

“Giám đốc Tần, anh đang về à?”

“Ừ. Sao vậy? Có phải là có kết quả rồi đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi vừa mới bàn bạc với giám đốc Kỳ xong! Anh ta nói rõ với tôi rằng họ sẽ dành ra tầng bốn để dựng rạp chiếu phim! Tầng năm, tầng sáu và tầng bảy sẽ được dùng làm khách sạn!”

“Ồ, như vậy là tốt tồi! Chuyện mà tôi đề cập với anh, bọn họ nói sao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Giám đốc Tả đã thương lượng với ba ông chủ khác và đưa ra câu trả lời, bọn họ đã đồng ý hợp tác với chúng ta! Ngày mai có thể kí hợp đồng!”

“Được! Về phần hợp đồng, anh để tâm chút, tôi có chuyện muốn muốn nhắc nhở anh!”

“Giám đốc Tần, anh nói đi!”

Tần Kiệt nói cho Châu Phàm nghe về chuyện Tô Nhuệ phát hiện máy nghe lén.

Đương nhiên còn có chuyện anh nộp đơn xin làm người cầm đuốc Thế vận hội Olympic, Đường Ba cũng nộp đơn theo.

Khi Châu Phàm nghe nói trong công ty có nội gián, cả người anh ta như sắp nổ tung.

Hầu hết nhân viên trong siêu thị đều do anh ta tuyển dụng vào.

Vậy mà lại xuất hiện nội gián.

Anh ta phải chịu trách nhiệm.

“Giám đốc Châu, anh đừng tức giận, cũng đừng lo lắng. Ý kiến của tôi là án binh bất động, hành động như cũ là được! Không thể để cho Đường Ba và nội gián phát hiện ra rằng chúng ta đã biết hết mọi chuyện!”

“Nhưng…”, Châu Phàm có chút lo lắng.

“Anh yên tâm, tôi đã có kế hoạch. Tuy nhiên, nếu chưa loại bỏ được nội gián thì đây vẫn là một mối tai họa ngầm! Cho nên, anh dành ra chút thời gian, tốt nhất không nên để cho người khác biết, chỉ có mình anh biết!”

“Anh tới phòng giám sát kiểm tra một lượt trong vòng nửa tháng trước và sau khi diễn ra cuộc họp vào ngày hôm đó! Xem ai đã vào phòng làm việc của tôi!”

“Tìm kẻ khả nghi nhất, sau đó để ý trông chừng đến hắn ta! Đương nhiên không được kinh động đến hắn ta! Coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Đợi đến lúc thu lưới, cho hắn ta ra ngoài ánh sáng là được! Giám đốc Châu, anh hiểu ý tôi chứ?”, Tần Kiệt nói.

“Tôi đã hiểu! Giám đốc Tần yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào rồi! Tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”, Châu Phàm hứa hẹn.

“Ừm, cứ như vậy nhé, tôi phải lên xe rồi!”

“Được!"

Ngay sau đó, nhân viên của siêu thị họ Đường đã báo cáo việc Tần Kiệt vào siêu thị cho bố của Đường Ba.

Vừa nghe Tần Kiệt đích thân đến siêu thị nhà mình, bố của Đường Ba liền dấy lên nghi ngờ.

Ông ta tự mình chạy đến phòng giám sát xuất đoạn băng ra, xem kĩ một mạch từ đầu đến cuối.

Ông ta xem đi xem lại năm lần, ngoài việc nhìn thấy Tần Kiệt đi lại loanh quanh trong siêu thị thì chẳng thu hoạch được gì.

Việc này làm ông ta cảm thấy rất kì lạ, luôn cảm thấy có chỗ không đúng.

Tần Kiệt là một đối thủ cạnh tranh, chưa từng bước vào siêu thị nhà họ Đường.

Khi hai bên bắt đầu cạnh tranh nhau thì Tần Kiệt lại đột nhiên đến.

Hơn nữa, từ lúc tới đến lúc về, anh chẳng mua gì cả, rõ ràng là đến để thăm dò tình hình.

Nhưng Tần Kiệt chỉ đi loanh quanh trong siêu thị họ Đường một vòng.

Sau khi quan sát cách bài trí của siêu thị, tình hình làm việc của nhân viên,… thì anh không có thêm bất kỳ hành động nào khác.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 251: Thật sự làm anh quá thất vọng.


Điều này không thể không khiến bố của Đường Ba hoài nghi.

Tần Kiệt đột nhiên đến, rốt cuột là muốn làm gì? Không thể chỉ lượn một vòng rồi đi.

Trong bụng thằng nhóc này đang mưu tính điều gì?

Có phải là Tần Kiệt lại đang nghĩ đến các ý tưởng xấu xa gì không?

Sau khi xem xong đoạn băng, bố của Đường Ba cùng với các cấp quản lý của siêu thị thảo luận rất lâu nhưng cũng chẳng ra được kết luận gì.

Ông ta chỉ đành gọi điện thoại cho Đường Ba.

Khi Đường Ba biết Tần Kiệt đến siêu thị nhà mình thăm dò tình hình thì cậu ta cũng nhíu mày.

Tần Kiệt đáng ghét, định dở trò gì vậy.

Đường Ba đoán không ra.

Hai bố con bàn bạc một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận, tuy rằng không biết mục đích của Tần Kiệt, không được đánh rắn động cỏ, cứ theo hoạch ban đầu mà làm, không để việc Tần Kiệt bất ngờ đến làm đảo lộn kế hoạch.

Sau khi hai bố con bàn bạc xong, bố của Đường Ba rời đi để triệu tập cuộc họp trung- cao cấp của công ty, bàn bạc về các bước tiếp theo để cạnh tranh với siêu thị Kiệt Tuyết.

Sau khi cuộc họp kết thúc, bố của Đường Ba đã quyết định mau chóng hành động, càng nhanh càng tốt, nhất định không được xếp sau siêu thị Kiệt Tuyết.

Sau khi ra quyết định, bố của Đường Ba lấy bản đồ ra, xem xét vùng Nam Hồ.

Cuối cùng ông ta dẫn theo trợ lý của mình đi khảo sát vùng Đông Nam.

Sau khi quan sát kĩ lưỡng, cuối cùng ông ta cũng tìm được chỗ mà Tần Kiệt chọn, quyết định chọn nơi này làm câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Đúng như Tần Kiệt nghĩ.

Tuy rằng khoảng cách giữa câu lạc bộ lò xo bạt nhún và siêu thị nhà họ Đường hơi xa.

Nhưng trong mắt bố của Đường Ba, nó không là gì cả.

Ông ta gọi cho bộ phận tài vụ, bảo họ chuyển cho bộ phận mua hàng một khoản tiền, để bộ phận mua hàng mua mười chiếc xe điện.

Sau đó, ông ta lại gọi cho bộ phận Nhân sự, bảo họ mau chóng tuyển một nhóm người có thái độ phục vụ tốt, biết lái xe điện. Ông ta định để những người này mau chóng vào làm ở câu lạc bộ lò xo bạt nhún.

Làm xong những việc này, ông ta lại lên mạng tìm kiếm những thành phố đã mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún, rồi đặt vé máy bay rời khỏi thành phố Hán trong tối hôm đó, dự định đi khảo sát một vòng, còn bảo Đường Ba đi cùng.

Ông ta tranh thủ khảo sát các câu lạc bộ lò xo bạt nhún, tìm hiểu cách thức hoạt động của họ,v.v để mau chóng khai trương, không thể để Tần Kiệt một mình kiếm lời.

Bố con Đường Ba đi vòng quanh thế giới.

Tần Kiệt cũng không nhàn rỗi.

Sau khi tan làm ngày thứ 3, Châu Phàm đến tìm anh.

Bọn họ cùng đến phòng làm việc của Tô Nhuệ, đóng cửa lại.

Châu Phàm đem những gì đã điều tra được nói với Tần Kiệt và Tô Nhuệ.

Sau khi Tần Kiệt và Tô Nhuệ biết được nội gián là cấp dưới của Lưu Tuấn Mai phòng tài vụ, thì vô cùng kinh ngạc.

Phòng tài vụ không phải là một phòng bình thường, nó được quản lý trực tiếp bởi Tần Kiệt, thế mà lại có người bị siêu thị nhà họ Đường mua chuộc, còn lén lắp máy nghe lén trong văn phòng của Tần Kiệt.

Tin này cũng đủ làm bọn họ kinh sợ rồi.

Sau khi Tần Kiệt nghe xong thì vô cùng tức giận.

Anh không thể ngờ được rằng người của phòng tài vụ lại bán đứng anh.

Mức lương của bộ phận tài vụ thuộc dạng cao nhất ở siêu thị Kiệt Tuyết.

Ngoài mấy vị giám đốc và trưởng phòng ra thì lương của bộ phận tài vụ là cao nhất.

Vậy mà họ còn không biết điều.

Thật sự làm anh quá thất vọng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 252: Điểm ấn tượng ban đầu của anh sẽ rất cao.


Vì thế, anh còn hỏi Châu Phàm rằng Lưu Tuấn Mai có biết việc này không?

Châu Phàm lắc đầu, nói tạm thời không rõ.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, cũng không để trong lòng Lưu Tuấn Mai có gánh nặng, Tần Kiệt bảo Châu Phàm im lặng, âm thầm theo dõi nội gián để thu thập bằng chứng rồi sẽ nói với Lưu Tuấn Mai vào thời điểm thích hợp, sau đó sẽ đối phó với nội gián.

Phòng tài vụ thuộc quyền quản lý của Tần Kiệt, anh đã nói như vậy thì Châu Phàm còn có thể nói gì, chỉ đành nghe theo.

Ba người, mỗi người anh một câu, tôi một câu, nói mãi rồi lại nói đến Tôn Triêu Dương.

Tần Kiệt gọi điện thoại cho Tôn Triêu Dương, ông ta nói rằng đã chọn được ba khách mời đặc biệt, hỏi Tần Kiệt còn muốn mời mấy người.

Tần Kiệt suy nghĩ một lát rồi bảo Tôn Triêu Dương tìm thêm hai người nổi tiếng nhưng không ở trong giới thể thao để góp vui.

Tôn Triêu Dương hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại.

Tần Kiệt lại dặn dò Tô Nhuệ, bảo Tô Nhuệ nhất định phải đem hết khả năng của cô ra để xử lý tốt việc anh xin trở thành người cầm đuốc Olympic.

Việc này vô cùng quan trọng, không thể sơ suất.

Sau khi có được lời hứa của Tô Nhuệ, Tần Kiệt lại bàn bạc với Châu Phàm về chi tiết các hoạt động tiếp theo, v.v, nói chuyện đến tối thì anh mới trở về trường học.

Hai ngày sau.

Anh nhận được điện thoại của Tôn Triêu Dương.

Ông ta nói rằng đã tìm được hai khách mời ngoài giới thể thao rồi, chỉ cần đợi sự kiện bắt đầu.

Tần Kiệt hài lòng.

Anh gọi cho Tô Nhuệ.

Tô Nhuệ nói với Tần Kiệt về đơn xin trở thành người cầm đuốc Olympic, bây giờ đã bước vào vòng loại.

Bên trên sẽ phái người bí mật điều tra và sang lọc các thí sinh, chỉ cần đủ tiêu chuẩn để lọt vào vòng trong thì cơ hội sẽ rất cao.

Sau khi nghe xong những lời này, Tần Kiệt coi như yên tâm rồi.

Bên trên muốn điều tra thì điều tra.

Dù sao thì anh cũng không sợ.

Ngược lại, anh cho rằng nếu điều tra ra thì anh rõ ràng có lợi thế hơn Đường Ba.

Đường Ba rõ ràng là con nhà giàu, nhưng anh thì không.

Anh tay không lập nghiệp, làm dự án thu hồi phế liệu trong khuôn viên trường, giúp trường học hỗ trợ sinh viên nghèo.

Anh cũng đã làm một số việc thiện trong đợt tuyết lớn năm ngoái, đã giành được sự ủng hộ của những người có cùng chí hướng và người dân vùng Nam Hồ.

Tất cả những cái đó đều là công lao, là tiếng thơm, đều là điểm cộng.

Sau khai giảng năm nay, anh lại tiếp nhận nghiệp vụ đại lý của chuyển phát nhanh Thần Thông, liên kết ba trường đại học thành một liên minh, lập ra một đội ngũ kinh doanh trong khuôn viên của ba trường, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, mở rộng sự giúp đỡ cho sinh viên nghèo.

Những điều này đều là tiếng thơm rành rành ra.

Đường Ba kia muốn so sánh với anh sao?

Ngoài việc là công tử nhà giàu ra thì cậu ta đã làm được gì? Ở trường đã làm những gì? Toàn những việc tầm thường vô nghĩa.

Một sinh viên tầm thường, so với Tần Kiệt thì kém xa.

Chỉ với những việc này, Tần Kiệt yên tâm đợi bên trên điều tra.

Điểm ấn tượng ban đầu của anh sẽ rất cao.

Còn về Đường Ba, hehe, xin mời đứng sang một bên.

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt bỗng nghĩ ra một chuyện.

Nếu đã là người cầm đuốc Olympic thì cần xem xét đến phương diện danh tiếng và ảnh hưởng.

Thế thì thời gian tới anh sẽ tiếp tục nỗ lực trong phương diện này, không ngừng tạo ra danh tiếng tốt cho bản thân, tăng thêm ấn tượng tốt của bên trên đối với anh.

Nhưng làm thế nào mới được đây?

Đây là câu hỏi cấp bách nhất bây giờ của Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 253: Đây là loại yêu cầu gì vậy chứ?


Chậc.

Đúng rồi.

Hình như đại hội thể dục thể thao trong trường sẽ bắt đầu vào cuối tuần này thì phải?

Đến lúc đó, nếu có thể giành được thứ hạng cao, chẳng phải sẽ có thêm điểm à?

Không cần phải đứng hạng nhất.

Quan trọng nhất chính là tham dự và có cố gắng.

Đương nhiên, nếu có thể giành được thứ hạng cao thì càng tốt.

Nghĩ vậy, Tần Kiệt đã có một kế hoạch mới.

Anh quyết định cứ dựa theo kế hoạch này mà làm việc.

Vì vậy, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Tuyết.

“Em đang học, anh gọi làm gì?”, trong điện thoại, giọng Tần Tuyết có hơi bất mãn.

“Tuyết Nhi, anh biết là em đang học, cho nên anh muốn nói với em một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cố gắng luyện tập!”

“Luyện tập?”, Tần Tuyết ngẩn ra: “Ừm, đúng là anh cần phải rèn luyện, người gì mà hệt như que củi, sau này kiểu gì anh cũng sẽ mệt chết! Được thôi, em ủng hộ anh!”

Tần Kiệt: “…”

Nghe sai sai kiểu gì ấy nhỉ?

Cái gì gọi là “sẽ mệt chết” chứ hả.

Anh vẫn còn là thanh niên trai tráng, tràn đầy năng lượng, làm gì cũng nhanh nhẹn, hoạt bát, sao có chuyện mệt chết được.

Thật là.

Đúng là không biết nói chuyện gì cả!

“Tuyết Nhi, em nói rất đúng, anh cần phải rèn luyện thân thể, sau này làm việc mới có thể phát triển thêm một bậc! Em cứ yên tâm! Anh sẽ không khiến em thất vọng đâu!”, Tần Kiệt cam đoan.

“Ai nói em muốn anh phát triển thêm một bậc?”, đầu dây bên kia, giọng Tần Tuyết có hơi khó chịu.

“Vậy em muốn như thế nào? Đốt cháy giai đoạn, trực tiếp nhảy lên hai bậc?”, Tần Kiệt trêu chọc.

“Hai bậc thì nói làm gì? Đã làm thì phải phát triển đến đỉnh cao! Em cần một người đàn ông cao cấp, chứ không phải cấp thấp, càng không phải đàn ông ở mức trung bình, hiểu không?”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: “…”

Cao cấp.

Anh cúi đầu nhìn thân thể của mình.

Trông anh không quá béo, cũng không quá gầy, vừa đủ, có thể xem như dáng người tiêu chuẩn.

Lại nói, anh còn đang ở thời điểm thanh xuân tươi trẻ.

Theo lý thì có thể xếp vào phân khúc cao rồi.

Sao Tần Tuyết lại không hài lòng được nhỉ?

“Tuyết Nhi, em nói xem, cao cấp của em có tiêu chuẩn cụ thể như thế nào? Em nói đi, anh dựa theo đó mà làm!”, Tần Kiệt hỏi.

“Tiêu chuẩn cụ thể à? Để em suy nghĩ cái đã!”

Tần Tuyết rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, cô nói: “Có rồi, chừng nào anh có thể được như điện thoại Nokia, đập không hỏng, rơi không hỏng, dùng không hỏng, chụp ảnh tuyệt vời, lúc đó có thể xem như cao cấp rồi!”

Tần Kiệt: “…”

Vào năm 2008, điện thoại Nokia có thể nói là không gì sánh bằng.

Được xưng là đập không hỏng, dùng không hỏng.

Máy ảnh của nó dùng là ống kính zeiss, có độ phân giải đứng đầu trong các dòng điện thoại có cùng tầm giá, phải nói là thịnh hành trên toàn cầu, được đông đảo sinh viên yêu thích

Có điều, điện thoại Nokia rất đắt.

Hiện tại, Tần Tuyết lại muốn anh giống như một cái điện thoại Nokia.

Đây là loại yêu cầu gì vậy chứ?

Muốn anh luyện thành mình đồng da sắt hay sao hả?

Đúng là tàn nhẫn mà!

“Sao anh không nói gì hết? Làm không được à?”, Tần Tuyết hỏi.

“Haiz, anh chỉ có thể nói sẽ cố hết sức mà thôi!”, giọng Tần Kiệt không chút tự tin.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 254: Tại sao lại là 1500 mét à?


“Em không cần anh cố gắng, em muốn anh chắc chắn phải làm được. Để kiểm tra xem anh có thật sự chăm chỉ hay không, trong đại hội thể thục thể thao của trường vào cuối tuần này, em muốn anh giành hạng nhất trong cuộc thi chạy cự ly 100 mét.”

“Hả?”, Tần Kiệt đờ người.

Hạng nhất?

Anh sao?

Độ khó của chuyện này không phải mức bình thường đâu.

Gì vậy trời?

“Tuyết Nhi, mới đầu đã như vậy có phải hơi…”

“Ngay cả 100 mét anh cũng không chạy được à, chẳng lẽ anh định làm rác rưởi trong đám đàn ông à ?”, Tần Tuyết hỏi.

Tần Kiệt: “…”

Lời này có hơi quá thì phải.

Hừ.

Không được.

Mình muốn trở thành rocket trong đám đàn ông, chứ nhất quyết không làm rác rưởi.

“Được rồi, anh cố gắng giành hạng nhất giải đua 100 mét, vậy là được rồi chứ gì!”, Tần Kiệt nói.

“Không được!”, Tần Tuyết không chịu.

“Giải đua 100 mét là để thử thách khả năng chạy nước rút cũng như sức bật của anh! Chạy 1000 mét là để thử thách sức chịu đựng cùng sức bền! Anh chỉ có sức bật cùng khả năng chạy nước rút, sức chịu đựng và sức bền lại không có thì sao có thể xem là cao cấp được? Để em nói cho anh biết, người đàn ông của em, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm tốt nhất!”

“Hả? Tốt nhất? Tốt nhất là sao?”, Tần Kiệt có hơi chột dạ.

“Anh không biết cao cấp là gì à? Đương nhiên là hạng nhất!”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: “…”

Bảo anh giành hạng nhất giải đua 100 mét, anh còn có thể cố gắng.

Thế nhưng 1000 mét là chạy cự ly dài đó.

Đối với một người ít rèn luyện như anh thì muốn đứng hạng nhất là chuyện còn khó hơn lên trời.

Nói vậy chẳng khác nào đang làm khó dễ anh chứ.

Thật là.

Người ta chạy nhanh là hay rồi, lại còn đòi sức bền.

Đúng là, tốn thể lực quá đi mất!

“Tuyết Nhi, em có thể…”

“Không thể! Anh phải được hạng nhất! Đây là tiêu chuẩn không thay đổi!”

Tút tút~

Điện thoại đã bị cúp.

Tần Kiệt đờ ra.

Tiêu chuẩn không thay đổi.

Tên như ý nghĩa, ý là bắt buộc phải hoàn thành.

Tiêu rồi!

Hôm nay là thứ ba, thứ năm tuần sau sẽ chính thức khai mạc đại hội thể dục thể thao học đường.

Không nhiều không ít, anh chỉ còn có mười ngày để chuẩn bị.

Ặc, không đúng.

Hôm nay đã trôi qua nửa ngày rồi.

Chỉ còn có chín ngày rưỡi nữa.

Sao mà làm được bây giờ?

Không được, phải tranh thủ thời gian rèn luyện mới được.

Bằng không, không đạt được tiêu chuẩn người đàn ông cao cấp, đảm bảo anh sẽ gặp xui xẻo.

Bắt đầu từ thời điểm này, mỗi buổi sáng và tối, trong sân trường Đại học Công Nghiệp Hồ bỗng nhiên có thêm một bóng người hì hục tập chạy cự ly dài.

Bóng người này đương nhiên là Tần Kiệt rồi, vì để giành được hạng nhất, buổi sáng anh phải luyện chạy nước rút 100 mét, còn tối thì luyện chạy 1500 mét.

Tại sao lại là 1500 mét à?

Không vì sao cả!

Cuộc thi chạy 1000 mét, nếu như anh có thể kiên trì chạy được 1500 mét, vậy thì chạy 1000 mét sẽ không còn là vấn đề.

Thậm chí có thể nói là dư sức.

Đến lúc đó, anh mới có khả năng giành được hạng nhất.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 255: Thậm chí là không chú ý.


Bằng không, cuộc thi chạy 1000 mét, mỗi ngày anh cũng chỉ tập chạy có 1000 mét, muốn giành được hạng nhất là chuyện không tưởng.

Cách thức huấn luyện này cũng giống như tập chống đẩy - hít đất vậy.

Hôm nay bạn tập mười cái, sẽ cảm thấy hơi khó.

Nhưng nếu bạn có thể kiên trì, ngày hôm sau lại cố gắng thêm hai cái nữa.

Đến ngày thứ ba, lúc làm mười cái, bạn sẽ cảm thấy rất dễ dàng.

Dùng cự ly 1500 mét để ứng phó với cự ly 1000 mét cũng có lý do tương tự.

Tần Kiệt cảm thấy có thể thực hiện theo cách này.

Thế nên mỗi ngày anh đều kiên trì.

Ngày đầu tiên, sau khi chạy xong, đến tối, lúc quay về ký túc xá, anh liền ngã vật ra giường, ngủ đến quên trời quên đất.

Ngày hôm sau, anh cảm thấy đau nhức khắp người, nhưng vì hạng nhất, anh đành phải cố vậy. Tối hôm đó, sau khi chạy xong, anh lại một lần nữa lăn ra ngủ.

Kiên trì suốt bốn ngày, cuối cùng anh cũng bắt đầu quen với tần suất luyện tập như vậy.

Cảm giác đau nhức đã không còn ảnh hưởng đến anh nữa.

Ngày thứ năm, anh đã hoàn toàn thích ứng, buổi tối, sau khi hoàn thành cự ly 1000 mét, anh vẫn còn sức đi tắm, rất là thoải mái.

Đến ngày thứ sáu, ngày thứ bảy thì càng thoải mái hơn.

Bước vào ngày thứ chín, chạy cự ly 1500 mét đã hoàn toàn bị anh chinh phục.

Tối hôm đó, anh trở về ký túc xá, sau khi tắm xong thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Châu Phàm.

“Giám đốc Châu, chuyện gì vậy?”

“Giám đốc Tần, đã bắt đầu sự kiện rồi! Tất cả đều dựa theo ý anh mà tiến hành! Mọi việc đều ổn thỏa!”

“Vậy à, tổng quan như thế nào?”

“Siêu thị của chúng ta bắt đầu sớm hơn hai ngày so với siêu thị họ Đường, nhìn tổng quan rất tốt, sức hút cũng không tệ! Đương nhiên, sau khi siêu thị họ Đường bắt đầu sự kiện, cũng có một số người bị hấp dẫn qua đó! Tuy nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn!”

“Tốt, rất tốt! Bọn họ muốn đấu thì cứ kệ bọn họ! Phía Tôn Triêu Dương thế nào rồi?”

“Nghe nói bên đó tất cả đều thuận lợi!”

“Được! Tuy nhiên, nhớ nhắc ông ấy, vẫn nên cẩn thật một chút thì hơn! Cố hết sức đừng để lộ chuyện này ra ngoài!”, Tần Kiệt căn dặn.

“Được, tôi biết rồi! Giám đốc Tần, anh còn muốn căn dặn gì nữa không?”

“Hết rồi, tôi cúp máy đây!”

“Ừm!”

Tút tút~

Điệp thoại đã cúp.

Tần Kiệt cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Các hoạt động trọng tâm của siêu thị Kiệt Tuyết đã được triển khai sớm hơn so với siêu thị họ Đường một bước

Tuy rằng sau khi siêu thị họ Đường làm theo, đã thu hút một lượng khách qua đó, nhưng không vấn đề gì cả.

Siêu thị họ Đường càng bắt chước, số lần bắt chước càng nhiều, sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy bọn họ luôn là người bắt chước, chứ không có khả năng sáng tạo.

Theo thời gian, người tiêu dùng sẽ có sự phân định rạch ròi hơn giữa nhà sáng tạo và đơn vị mô phỏng.

Đến lúc đó, siêu thị Kiệt Tuyết, với tư cách là nhà sáng tạo, sẽ ngày càng nổi tiếng hơn.

Đối với siêu thị Kiệt Tuyết, việc này chỉ có lợi chứ không hại.

Xét cho cùng, với lĩnh vực kinh doanh trong nước, mọi người thường chú ý đến người đi đầu, chứ rất ít khi chú ý đến người đi thứ hai, thứ ba.

Thậm chí là không chú ý.

Cũng giống như việc giành được quán quân trong thế vận hội Olympic vậy, người đoạt giải quán quân sẽ công thành danh toại, hào quang chói lóa.

Người không đoạt giải quán quân, dù có là á quân thì cũng chẳng ai hỏi đến.

Cùng một đạo lý như vậy, cho nên khi Tần Kiệt biết được mình bị theo dõi, làm rò rỉ thông tin mật của công ty, lúc mới đầu, anh đã rất tức giận, nhưng ngay sau đó, anh đã bình tâm trở lại.

Tương kế tựu kế cũng là một biện pháp tốt.

Hiện tại, mọi chuyện diễn biến đúng như anh dự đoán, tất cả đều đi vào quỹ đạo, không khiến anh phải bận tâm quá nhiều.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 256: “Tôi muốn cho cậu một bất ngờ!”,


Anh đã có thể thả lỏng tinh thần, để tập trung tham gia đại hội thể dục thể thao tại trường rồi.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Ngày mai, đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra.

Tần Kiệt rất chờ mong sự thể hiện của mình vào ngày mai.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh reo vang.

Tần Kiệt lấy ra xem, là Ôn Thanh Thanh gọi tới.

Sao lại là cô ta?

Không phải lần trước anh đã nói rõ rồi sao?

Sao cô ta cứ đeo bám mãi vậy?

Anh có nên tiếp điện thoại hay không?

Tần Kiệt có hơi do dự.

Thế nhưng tiếng chuông cứ reo mãi không ngừng, anh muốn không tiếp cũng không được.

“Alo!”

“Cậu đang ở đâu đấy?”, đầu dây bên kia, Ôn Thanh Thanh hỏi.

“Đang ở trường, sao vậy? Có chuyện gì à?”, Tần Kiệt cảm thấy có hơi kỳ quái.

“À, tôi nhìn thấy cậu rồi! Cậu đợi một chút, tôi lập tức đến ngay!”

Tút tút~

Điện thoại đã cúp.

Tần Kiệt ngơ ngác.

Cô ta thấy anh rồi?

Vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ Ôn Thanh Thanh biết anh đang chạy bộ, cho nên cô ta đến sân vận động?

Không phải chứ?

Giờ trời cũng đã tối rồi, một cô gái như cô ta chạy đến tìm anh để làm gì?

Không phải là...

“Kiệt Tử!”

Ngay lúc đó, một tiếng kêu vọng đến.

Tần Kiệt vội nhìn sang.

Quả thật là Ôn Thanh Thanh.

Cô ta đang chạy về phía này, tốc độ không hề chậm chút nào.

Tần Kiệt còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, Ôn Thanh Thanh đã dừng lại trước mặt anh.

Anh đang định mở miệng thì…

Ối~

Ôn Thanh Thanh đã nhào lên, ôm chặt lấy Tần Kiệt.

“Cậu làm gì đó? Đừng có làm vậy!”, Tần Kiệt luống cuống.

Trời thì tối đen, làm vậy còn ra thể thống gì?

“Không, tôi muốn ôm cậu!”, Ôn Thanh Thanh không buông tay.

“Người tôi toàn mồ hôi, hôi lắm! Cậu mau buông ra đi!”, Tần Kiệt kiếm cớ.

“Hôi thì hôi, tôi dùng mùi thơm trên người tôi để át nó đi!”, Ôn Thanh Thanh không quan tâm.

Tần Kiệt: “…”

Con nhóc này thành tinh rồi à?

Lời vậy mà cũng nói ra được?

Đùng có đùa vậy chứ!

“Được rồi, đừng đùa nữa. Đêm hôm khuya khoắt, sao cậu biết tôi ở đây? Đến tìm tôi làm gì?”, Tần Kiệt nói.

“Thật ra ngày nào tôi cũng để ý đến cậu!”, Ôn Thanh Thanh nói.

Tần Kiệt: “…”

Được rồi!

Anh bị người ta giám sát!

“Được rồi, muộn như vậy cậu còn đến tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn cho cậu một bất ngờ!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Bất ngờ? Bất ngờ gì?”, Tần Kiệt cảm thấy tò mò.

“Cậu nhắm mắt trước đi!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Để làm gì? Lại còn bí ẩn như vậy?”

“Nhắm mắt lại đi mà!”, Ôn Thanh Thanh năn nỉ.

“Được rồi, được rồi! Nhắm mắt thì nhắm mắt!”, bất đắc dĩ, Tần Kiệt chỉ có thể nhắm mắt lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 257: “Thật ra, tôi biết hôm nay là dương lịch!”


Chụt!

Bỗng nhiên, Ôn Thanh Thanh hôn lên môi Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “…”

Không phải nói là có bất ngờ à?

Chuyện này là sao chứ?

“Cậu bày trò gì thế hả? Mau buông ra! Lỡ để cho người khác trông thấy thì không tốt đâu!”, Tần Kiệt muốn đẩy Ôn Thanh Thanh ra.

Thế nhưng, anh phát hiện Ôn Thanh Thanh chẳng khác nào keo 502, môi cô dán chặt vào môi anh, có đẩy thế nào cũng không ra.

Nếu mà dùng sức quá lớn, nói không chừng môi anh sẽ bị cắn nát.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tần Kiệt nhíu mày.

“Sinh nhật vui vẻ!”, Ôn Thanh Thanh nói.

Tần Kiệt: “…”

Hôm nay là sinh nhật anh à?

Sao anh lại không biết vậy?

“Cậu có bị nhầm không?”

“Không có mà! Sinh nhật của cậu là ngày 22 tháng 3, cũng chính là hôm nay, không phải à?”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Hả…”, Tần Kiệt nhìn xuống điện thoại.

Ặc.

Đúng thật là ngày 22 tháng 3.

Nhưng là dương lịch, còn sinh nhật của anh lại tính theo âm lịch.

Bằng không thì sao bố mẹ anh, còn có Tần Tuyết, lại không có biểu hiện gì chứ?

“Cậu nhầm rồi! Sinh nhật của tôi là ngày âm!”, Tần Kiệt giải thích.

“Hả? Hôm nay không phải âm lịch à?”, môi Ôn Thanh Thanh đã rời khỏi môi Tần Kiệt.

“Đúng vậy! Là dương lịch, cậu nhầm thật rồi!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Ôi, đầu óc của tôi thật là, suốt ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu, thậm chí ngay cả việc này cũng nhớ nhầm!”, Ôn Thanh Thanh vỗ vỗ đầu mình, có chút ngượng ngùng.

“Nếu cậu đã nhớ nhầm thì mau quay về đi, trời cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải chạy thêm một vòng!”, Tần Kiệt muốn kiếm cớ đuổi Ôn Thanh Thanh đi.

“Tôi muốn nhìn cậu chạy, có được không?”, Ôn Thanh Thanh cầu xin.

“Không được! Có cậu đứng bên cạnh nhìn, tôi sẽ không chạy được!”, Tần Kiệt từ chối.

“Tôi chỉ nhìn thôi cũng không được à?”, Ôn Thanh Thanh tiếp tục năn nỉ.

“Không được! Tôi không quen!”, Tần Kiệt lại lần nữa từ chối.

“Được rồi, được rồi. Cậu đúng là không thú vị gì cả! Không cho nhìn thì không nhìn!”

Ôm Thanh Thanh buông tay ra, rời khỏi ngực của Tần Kiệt.

Cuối cùng, Tần Kiệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Ôn Thanh Thanh cứ tiếp tục ôm như vậy, e là anh thật sự không chịu được nữa.

Lỡ như có người quen trông thấy, khiến chuyện này truyền đến tai Tần Tuyết, vậy chẳng phải rắc rối to rồi sao?

May mà anh dứt khoát từ chối, không thì rắc rối to.

“Kiệt Tử, chúc cậu ngày mai chiến thắng”, Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.

“Cảm ơn!”

“Nhớ kỹ, nhất định phải giành được hạng nhất, không được đứng nhì, nếu đứng nhì, chứng tỏ cậu bất lực!”, Ôn Thanh Thanh lại bồi thêm một câu.

Tần Kiệt: “…”

Nói gì vậy hả?

Đứng nhì chính là bất lực.

Tôi vẫn là đàn ông đấy, sao có thể nói như vậy trước mặt tôi được hả?

Đúng là không hiểu chuyện mà!

“Được rồi, không quấy rầy cậu tập luyện nữa! Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Tần Kiệt đã hoàn toàn yên tâm.

Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi.

Đi thong thả nhé!

Bỗng nhiên, Ôn Thanh Thanh quay đầu lại.

“Cậu còn có chuyện gì à?”, Tần Kiệt không còn lời nào để nói.

Anh rất muốn hỏi: Cô đủ chưa?

Ôn Thanh Thanh mỉm cười, nói: “Thật ra, tôi biết hôm nay là dương lịch!”

“Hả?”, Tần Kiệt ngẩn người: “Vậy mà cậu còn…”

“Tôi chỉ muốn tìm cái cớ hôn cậu thôi! Kết quả là tôi đã thành công rồi! Cám ơn cậu về nụ hôn vừa rồi! Tạm biệt!”

Dứt lời, Ôn Thanh Thanh vui sướng chạy đi.

Tần Kiệt: “…”

Ầm ĩ cả buổi, cuối cùng anh vẫn bị Ôn Thanh Thanh lừa.

Con nhóc này đúng là biết đặt bẫy mà!

Thật khó lòng phòng bị! Đúng là âm hiểm!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 258: Mà lại không có cách nào khác.


Đại hội thể dục thể thao theo từng quý của trường cuối cùng cũng đến.

Ngày 23 tháng 2 năm 2008.

Một ngày nắng vàng rực rỡ.

Là ngày thích hợp để tổ chức đại hội thể thao.

Tất cả sinh viên từ năm nhất đến năm 3 của Đại học Công nghiệp Hồ đều tập trung ở một chỗ.

Dựa theo khối, lớp được bố trí riêng trong khuôn viên sân thể dục thể thao.

Sau lời phát biểu khai mạc của lãnh đạo nhà trường, đại hội thể thao toàn trường chính thức bắt đầu.

Đối với các hạng mục thể thao kia Tần Kiệt không mấy để ý.

Bởi anh cũng không quan tâm.

Anh chỉ quan tâm đến hạng mục của mình.

Khi anh đứng ở hội trường đại hội thể dục thể thao.

Anh mới biết rằng mình đã bị lừa rồi.

Vì sao ư?

Trong lớp bốn của khoa kinh tế chỉ có một người tham gia.

Chính là Tần Kiệt.

Khi đó Triệu Phần đến tìm anh, anh còn tưởng mình đại diện cho nam sinh phụ trách phần thi chạy 100m và 1000m.

Còn những hạng mục khác sẽ có bạn học khác tham gia.

Anh cũng không nghĩ nhiều.

Hơn nữa còn do Tần Tuyết đứng đầu.

Anh cũng không hỏi những bạn học khác.

Mỗi ngày nếu không phải đến lớp học thì lại quan tâm đến chuyện siêu thị, sau đó là huấn luyện.

Căn bản không biết trong lớp có bao nhiêu người đăng kí.

Hiện tại anh đã biết rồi.

Cả lớp học có 32 người, chỉ có mình anh tham gia.

Chính là Tần Kiệt anh.

Lại còn đăng ký hai hạng mục.

Trong lúc chờ đợi, anh còn cố tình lôi kéo hỏi han các bạn học lớp khác.

Họ cũng chưa từng nghe qua còn có người nào khác đồng thời tham gia hai hạng mục như anh cả.

Người như Tần Kiệt này.

Đúng là độc nhất vô nhị.

Sau khi anh biết mình bị lừa.

Tần Kiệt hận không thể lập tức đến tìm Triệu Phần chỉnh cô gái này một trận.

Vậy mà lại đào cho mình một cái hố to như vậy.

Quá vô sỉ rồi!

Anh vốn định từ chối tham gia giải đấu.

Nhưng rồi lại suy nghĩ lại, dù sao cũng đã đăng ký rồi.

Nhà trường cũng đã biết anh đăng ký tham gia.

Nếu giờ lại từ chối không tham gia nữa.

Danh tiếng của anh ở trường sẽ không tốt.

Để lại ấn tượng không tốt trong lòng ban lãnh đạo nhà trường.

Rồi những dự án anh định triển khai ở trường sẽ không được thuận lợi.

Cho nên từ chối tham gia cũng không ổn.

Chỉ có thể tiếp tục tham gia.

Vì thế anh vô cùng buồn bực.

Vậy mà lại bị một bạn nữ chơi một vố.

Còn là một cô gái nữa.

Đây có thể xem là việc trong đời.

Khiến anh cảm thấy mất mặt nhất.

Mà lại không có cách nào khác.

Anh chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn.

Chẳng bao lâu sau giải chạy 100 m sắp bắt đầu.

Dù anh không tình nguyện nhưng vẫn đến chỗ xếp hàng bắt đầu thi.

Phía sau, sinh viên lớp bốn kinh tế cũng đã đến.

“Kiệt Tử, cố lên! Chạy được hạng nhất tôi mời cậu ăn kem!”, Lâu béo cầm trong tay một que kem, còn vẫy vẫy trước mặt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 259: Tình huống gì đây?


Tần Kiệt lại càng thấy mình bị coi thường, cũng chẳng buồn nhìn thêm.

Cái tên này.

Cậu ta sắp thành heo rồi mà vẫn còn ăn ăn.

Ăn cho thành Trư Bát Giới luôn đi.

Khỉ thật.

Triệu Phần cười cười: “Bạn học Tần Kiệt, cậu vốn là người kiêu ngạo nhất trong lớp mình, nhất định phải cố gắng nha! Đừng để bọn tớ thất vọng! Cố lên! Lớp bốn nhờ cậy vào cậu đấy! Mọi người cùng nhau hô nào!”

“Cố lên! Lớp bốn nhờ vào cậu!”

“Cố lên! Lớp bốn nhờ vào cậu!”

...

Tần Kiệt: “...”

Đây là áp đặt mục tiêu vào tạo áp lực cho mình đấy sao?

Nếu không được hạng nhất.

Chẳng phải sẽ phụ sự kì vọng của toàn thể bạn học lớp 4 à.

Triệu Phần này.

Đúng là ghê gớm thật.

Năm ngoái chỉ là cô gái đơn thuần.

Khó trách mọi người đều nói, đắc tội với ai chứ không được đắc tội với hai loại người.

Một là tiểu nhân.

Hai là phụ nữ.

Đắc tội với tiểu nhân sẽ gặp phải hậu quả gì, không nói chắc hẳn mọi người cũng biết cả rồi.

Đắc tội với phụ nữ.

Ha ha.

Cô ta sẽ hãm hại người mà không cần thương lượng trước.

Tần Kiệt hiện tại xem như đã lĩnh giáo được thủ đoạn của Triệu Phần rồi.

Chỉ có thể dùng hai từ để hình dung thôi.

Khá lắm.

Nếu như anh không về thứ nhất.

Sẽ không còn là niềm tự hào của lớp bốn nữa!

Ý nói sẽ trở thành sự sỉ nhục của lớp.

Đến lúc đó, ở trong lớp anh sẽ không ngóc đầu dậy được.

Triệu Phần này đúng thật ngoan độc mà.

Độc nhất là lòng dạ phụ nữ, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Tần Kiệt giờ phút này xem như đã nhìn thấu cô gái Triệu Phần kia.

“Đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Bỗng nhiên hàng đầu vang lên tiếng giáo viên dạy thể dục.

“Thưa thầy, em muốn báo cáo một người!”

Bỗng nhiên, một bạn học đứng bên trái Tần Kiệt giơ tay lên.

Tần Kiệt nhìn lại.

Người này so với anh thì thấp hơn một chút.

Lưng ngắn, nhưng chân dài.

Trên người mặc một bộ đồ thể thao Adidas.

Đến ngay cả đôi giày đang đi cũng là hiệu Adidas.

Nhìn dáng vẻ thì giống kiểuđể đạt được sự chú ý mà đặc biệt ăn mặc bóng bẩy.

Người kia, đúng thật thích làm màu.

Vì để được chú ý mà đi mua nguyên full bộ đồ.

Kiêu ngạo.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tần Kiệt về cậu ta.

“Trương Thành, em muốn báo cáo ai?”, thầy giáo thể dục hỏi.

“Cậu ta!”, Trương Thành đang đứng bên trái bỗng chỉ tay về hướng Tần Kiệt!

Tần Kiệt: “...”

Sinh viên lớp bốn kinh tế: “...”

Tình huống gì đây?

Đang yên đang lành, tại sao lại muốn báo cáo Tần Kiệt chứ?

Tần Kiệt trêu chọc gì Trương Thành sao?

“Em vì sao muốn báo cáo Tần Kiệt?”, thầy thể dục lại hỏi.

“Cậu ta mặc áo ba lỗ! Không lịch sự! Không phù hợp với diện mạo thanh niên trong cuộc sống, để cậu ta tham gia cuộc thi là hạ thấp quan điểm và phẩm chất của tất cả các thí sinh chúng em, em đề nghị hủy tư cách tham gia thi đấu chạy 100m của cậu ta.”
 
Back
Top Bottom