Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 230: Sau đó lôi anh chạy.


“Không nhiều!”, Tần Kiệt nói: “Sinh viên trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung có đến năm mươi ngàn người! Với con số đó thì máy tính trong tiệm net của cậu không đủ! Cầm lấy số tiền này, mở rộng quy mô, kiếm thêm ít tiền!”

“Nhưng mà…”, Vương Tinh vẫn có chút do dự.

Một trăm tám mươi ngàn tệ.

Quá nhiều.

“Cậu hãy xem như là tôi góp vốn vào!”, Tần Kiệt nói.

“Thế này…”, Vương Tinh vẫn còn do dự.

“Tinh Tử, Kiệt Tử cho cậu, cậu cứ nhận đi. Chúng ta đều là anh em với nhau, cậu do dự cái gì? Cậu không coi chúng tôi là anh em à?”, Trương Lâu ở một bên nói.

“Thôi được!”, Trương Lâu đã nói như thế rồi, Vương Tinh còn có thể nói gì được nữa: “Số tiền này tôi nhận, coi như cậu góp vốn, kiếm được tiền rồi sẽ trả cậu phần trăm”.

“Thế là đúng rồi! Làm cho tốt! Sau khi kiếm được tiền rồi thì có thể chuyển sang kinh doanh lớn hơn”, Tần Kiệt đặc biệt nhắc nhở một câu.

“Ừ, cậu yên tâm, tiệm Internet chỉ là bước đầu tiên của tôi!”, gia đình Vương Tinh từng kinh doanh một chuỗi siêu thị, nên anh đương nhiên hiểu Tần Kiệt đang nói gì.

“Ừ, cậu và Cung Thiến Thiến cứ làm việc đi, chúng tôi về đây!”

“Tôi tiễn các cậu!”

“Không cần đâu, cậu cứ ở lại với Cung Thiến Thiến đi!”

“Để anh ấy tiễn các canh đi ạ!”, Cung Thiến Thiến nói.

“Thật sự không cần đâu! Gần như vậy, tiễn cái gì! Thật đấy! Làm như sau này không gặp nhau nữa vậy!”, Tần Kiệt phất phất tay.

“Haha, Kiệt Tử nói đúng đó, đừng tiễn nữa. Chúng tôi không muốn làm Kinh Kha, gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi…”

Cốc~

“Cậu đánh tôi làm gì?”

Tần Kiệt nói: “Cái miệng quạ đen của cậu. Nếu cậu còn nói tiếp mà xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Trương Lâu: “…”

Ừ nhỉ.

Câu tiếp theo không may mắn.

Nên đánh!

“Tinh Tinh à, bạn học này của anh…”, nhìn theo bóng lưng Tần Kiệt, Cung Thiến Thiến thoáng đăm chiêu, muốn nói lại thôi.

“Cậu ấy có bí mật của mình. Nếu cậu ấy đã không muốn nói ra, thì đừng nhắc đến nữa, cũng đừng nói với bất kỳ ai! Em hiểu ý của anh chứ?”, Vương Tinh nói.

“Ừm, em hiểu rồi! Vậy một trăm tám mươi ngàn tệ trong túi…”, Cung Thiến Thiến hỏi.

“Mở rộng quy mô! Kiếm thêm ít lời rồi tính tiếp!”, Vương Tinh nói.

“Ừm!”



Sau khi Tần Kiệt cùng Lâu béo quay về trường học, Lâu béo đi thẳng đến nhà trọ của cậu ta.

Còn Tần Kiệt thì một mình quay về ký túc xá.

Vừa đi đến sân nhỏ ngoài ký túc xá, anh chợt dừng bước, đứng ngẩn người.

Bởi vì anh nhìn thấy một người quen.

Không phải ai khác, chính là Ôn Thanh Thanh, cô gái đã theo đuổi anh.

“Sao cậu lại đến đây? Tìm ai à?”, Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi.

“Đúng vậy, tôi tìm cậu đấy! Sao hả? Không chào đón tôi à?”, Ôn Thanh Thanh cười đáp.

“Ờ…”, Tần Kiệt cố ý ngẩng đầu nhìn trời: “Trời sắp tối rồi, cậu có chuyện gì à?”

“Trời tối thì không được tìm cậu à? Tôi cảm thấy có một số việc không thích hợp làm ban ngày, vẫn nên làm lúc trời tối thì hay hơn!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Hả?”, Tần Kiệt kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Lời này nghe đầy ẩn ý.

Chẳng lẽ Ôn Thanh Thanh muốn…

“Chậc, bạn học Ôn Thanh Thanh, hôm nay tôi rất mệt, nếu như cậu không có việc gì thì…”

Còn chưa nói hết câu, Ôn Thanh Thanh đã chạy đến nắm lấy tay Tần Kiệt.

Sau đó lôi anh chạy.

“Cậu kéo tôi đi làm gì?”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.

“Đến nơi cậu sẽ biết!”, Ôn Thanh Thanh không nói, mà kéo Tần Kiệt chạy thật nhanh.

Trời đã sụp tối.

Rất tối.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 231: Anh chạy như bay.


Nhưng Ôn Thanh Thanh lại càng kéo Tần Kiệt chạy nhanh hơn.

Tần Kiệt bảo cô dừng lại.

Nhưng cô không đồng ý.

Tần Kiệt muốn quay đầu đi về.

Nhưng lại bị Ôn Thanh Thanh túm chặt tay.

Giằng co một hồi.

Rốt cuộc, Tần Kiệt đành phải từ bỏ ý định.

Mặc cho Ôn Thanh Thanh tùy ý kéo mình chạy không ngừng.

Chạy rồi lại chạy.

Không bao lâu sau, anh phát hiện Ôn Thanh Thanh kéo anh chạy đến khu dân cư ở gần đó.

“Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Nghe nói cậu thích ở bên ngoài?”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Đúng vậy! Thì sao hả?”, Tần Kiệt gật đầu, không phủ nhận.

“Mấy ngày gần đây, tôi đã tìm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà có điều kiện không tệ ở khu này, tôi dẫn cậu vào xem thử, nếu như cậu thích, hai chúng ta liền chuyển vào. Cậu muốn sống thế nào cũng được, muốn làm gì thì làm cái đó, sẽ không ai có quyền can thiệp!”

Ôn Thanh Thanh giải thích.

Tần Kiệt: “…”

Anh hiểu ý của Ôn Thanh Thanh.

Cô ấy đang thổ lộ, muốn hai người bọn họ gạo nấu thành cơm.

Chuyện này…

Quả thật có hơi phóng khoáng!

Bản thân anh còn có bạn gái.

Ôn Thanh Thanh làm vậy sao được?

Anh gạt tay Ôn Thanh Thanh ra.

“Cậu sao vậy?”, Ôn Thanh Thanh hỏi.

“Tôi đã có Tuyết Nhi rồi, làm như vậy không thích hợp!”, Tần Kiệt giải thích.

“Có gì không thích hợp? Tôi nghe nói cô ta không muốn cùng cậu dọn ra ngoài, nhưng tôi thì bằng lòng!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Xin cậu giữ tự trọng! Tôi không phải người đàn ông tùy tiện! Và tôi cũng hi vọng cậu không phải là một cô gái tùy tiện!”, bỏ lại một câu, sau đó Tần Kiệt quay đầu đi.

Để lại Ôn Thanh Thanh đứng một mình trong bóng tối, sửng sốt hồi lâu.

Anh không phải một người đàn ông tùy tiện.

Hi vọng cô cũng không phải một cô gái tùy tiện.

Cô tùy tiện lắm sao?

Cô làm vậy không phải vì muốn có được trái tim anh sao?

Cô muốn đoạt anh khỏi tay Tần Tuyết.

Sao anh có thể hiểu lầm cô?

Chẳng lẽ cô thật sự đã làm sai rồi sao?

Ôn Thanh Thanh rơi vào trầm tư.

Tần Kiệt nhanh chóng chạy về Đại học Công Nghiệp Hồ.

Nói thật, lúc nghe Ôn Thanh Thanh nói ra câu kia, anh đã động tâm.

Nếu so sánh giữa Tần Tuyết và Ôn Thanh Thanh, Ôn Thanh Thanh xinh đẹp hơn nhiều.

Dù sao cô ấy cũng là hoa khôi của khoa.

Nhưng anh thật sự không thể xuống tay.

Anh không cách nào bước ra một bước kia.

Anh biết rõ, một khi bước ra, ngày sau tất sẽ gặp nhiều phiền toái.

Thế nên anh chỉ có thể từ bỏ.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cái gì nên ngừng thì phải ngừng.

Anh chạy như bay.

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ.

Không biết từ lúc nào, anh đã về ký túc xá.

Tần Kiệt đẩy cửa ra.

Trong ký túc xá trống rỗng, chỉ có một mình anh, không có một chút sức sống.

Khoảng thời gian mấy anh em bọn họ quây quần cùng nhau đã một đi không trở lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 232: Quả thật đẹp đến khó tả.


Bầu không khí trở nên vắng lặng.

Anh đột nhiên có chút sợ.

Không, nói đúng hơn là cô đơn.

Tịch mịch.

Bất đắc dĩ.

Anh nhớ đến Tần Tuyết, bèn lấy di động gọi cho cô.

“Alo!”

“Hôm nay em rất yên tĩnh, không hỏi xem anh đang làm gì sao?”, Tần Kiệt nói.

“Nghe nói Ôn Thanh Thanh đến tìm anh!”

“Hử?”, Tần Kiệt cảm thấy hoang mang.

Chuyện này sao lại đến tai Tần Tuyết nhanh như vậy.

Sao có thể chứ?

“Ừm! Đúng vậy!”

“Đó chẳng phải kết quả sao, hai người tình chàng ý thiếp, em còn hỏi làm gì?”, trong điện thoại, giọng của Tần Tuyết lộ rõ ghen tị.

Xì!

Tần Kiệt bật cười.

“Anh cười cái gì? Không có việc gì thì em cúp đây, không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp!”, Tần Tuyết cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.

“Khụ khụ”.

Tần Kiệt ho khan mấy tiếng: “Em hiểu lầm rồi. Đúng là không đâu ra đâu! Cô ấy có đến tìm anh, nhưng anh đã mặc kệ cô ấy! Bây giờ anh đang ở ký túc xá đây này!”

“Anh ở ký túc xá à? Không ở cùng cô ta?”, giọng Tần Tuyết tràn đầy kinh ngạc.

“Đúng vậy! Em không tin à? Nếu không tin, em có thể đến ký túc xá ở cùng anh, dù sao thì một mình anh cũng rất cô đơn, rất tịch mịch! Anh còn thiếu một nha hoàn làm ấm giường đây này!”, Tần Kiệt nói.

“Cút! Lại nghĩ bậy nữa hả? Có tin em véo anh không?”, trong điện thoại, giọng Tần Tuyết nghe có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà anh bỏ mặc Ôn Thanh Thanh.

Nếu không thì ngày mai anh chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Trường học cũng chỉ lớn bấy nhiêu.

Ai mà không biết anh và Tần Tuyết là một cặp.

Ôn Thanh Thanh đến tìm anh, chắc chắn sẽ có người báo tin cho Tần Tuyết.

Tường có kẽ hở sẽ bị gió lùa.

May mà anh từ bỏ.

“Ha ha, em nói đi, đến hay là không đến?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không đi! Muốn đi thì tìm Ôn Thanh Thanh của anh đi! Hừ!”

Tút tút.

Điện thoại đã cúp.

Tần Kiệt đứng ngẩn ra.

Sao lại dỗi nữa rồi?

Chuyện gì vậy chứ?

Thật là.

Tuy nhiên, Tần Kiệt biết chắc mình đã qua ải này của Tần Tuyết rồi.

Anh khẽ lắc đầu, sau đó vọt vào nhà tắm.

Cuối cùng là chui vào ổ chăn.

Bắt đầu xem tiểu thuyết mạng.

Xem rồi lại xem.

Mãi cho đến khi mí mắt không mở lên nổi, cứ thế chìm vào mộng đẹp.

Anh nằm mơ thấy mình đi đến bãi biển Đông Hồ.

Trên bờ cát, có rất nhiều thanh niên bận đồ tắm, cả nam lẫn nữ.

Đương nhiên, cũng không ít nữ du học sinh xinh đẹp đến từ phương Tây.

Mỗi một người đều có vóc dáng đúng chuẩn, bọn họ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tần Kiệt.

Tần Kiệt hoa cả mắt, muốn bổ nhào qua, tận sức hưởng thụ.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bóng người kia rất xinh đẹp.

Và cũng rất quen thuộc.

Cô ấy mang theo một cái phao, đang bước từng bước về phía này.

Là ai vậy?

Tần Kiệt cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lúc bóng người kia đến gần, Tần Kiệt há hốc mồm.

Bởi vì người đến lại là Tần Tuyết.

Cô đeo kính râm, mặc đồ tắm hai mảnh.

b* m*ng cô lắc lư theo từng nhịp bước, trên tay là một cái phao.

Quả thật đẹp đến khó tả.

Khiến máu mũi Tần Kiệt sắp chảy ra đến nơi rồi.

“Thấy đẹp không?”, bỗng nhiên giọng một cô gái vang lên bên tai Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 233: Vẫn chưa kịp nói xong.


"Đẹp!", Tần Kiệt gật đầu nói.

"Đẹp chỗ nào chứ?"

"Bụp!"

"Em đạp chết anh!”

Cô gái đạp một cước lên người Tần Kiệt.

Phốc~

Tần Kiệt ngã xuống.

Trong lúc vội vàng, anh nắm lấy tay của một cô gái.

Thình thịch~

Tần Kiệt và cô gái trong nháy mắt đều ngã xuống bãi cát.

Mặt dán mặt.

Hai cơ thể tiếp xúc với nhau.

Phao bơi bao trùm lên hai cái đầu nhỏ bé của bọn họ.

"Tuyết Nhi? Là em sao?"

"Ừm ừm. Không phải là em thì là ai chứ? Ôn Thanh Thanh sao?", Tần Tuyết hỏi.

"Khụ khụ~ Nhắc đến cô ấy làm gì chứ? Trong lòng anh chỉ có mình em!", Tần Kiệt nói.

"Vậy sao? Sao em không tin được nhỉ?", Tần Tuyết nói.

"Khụ khụ ~Anh có thể thề với trời!", Tần Kiệt vươn tay ra.

Phốc~

Tần Tuyết mỉm cười.

"Đồ ngốc, em trêu anh đó, anh còn coi là thật! Đứng lên đi, chúng ta đi bơi!"

"Hả? Nhưng chỉ có một chiếc phao thôi mà!", Tần Kiệt nói.

"Anh là một người đàn ông sức dài vai rộng chắc không phải sẽ không biết bơi chứ?", Tần Tuyết có chút hoài nghi.

"Sao có thể chứ! Anh đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh, sao có thể không biết bơi cơ chứ, chuyện cỏn con ấy mà, đi, anh đi với em!"

"Được thôi!"

Tần Kiệt và Tần Tuyết đứng dậy.

Hai người tay trong tay đi về phía hồ nước.

Nơi này không giống ở ngoài biển.

Sóng không lớn.

Nhưng cũng rất nguy nga, hùng vĩ.

Khi Tần Tuyết đeo phao bơi và kéo Tần Kiệt vào trong hồ.

Cô ấy phát hiện ra rằng không thể kéo được Tần Kiệt.

Quay đầu nhìn lại.

Tần Kiệt không nhúc nhích.

"Anh sao vậy? Mau qua đây đi!"

"Anh, anh vẫn chưa cởi áo!"

"Vậy anh nhanh lên! Em qua đó trước đây, anh mau lên chút!"

"Ừ ừ!"

Tần Kiệt cởi từng thứ một ném lên trên bãi cát.

Khi anh bước vào trong hồ nước một lần nữa, đôi chân của anh đang run rẩy.

Trái tim anh đang nóng dần lên.

Không, phải nói là nó đang phát run.

Anh sợ.

"Mau lên chút, anh ngơ ngác, bần thần ở đó làm gì vậy?", Tần Tuyết bất mãn hỏi.

"Ừ, anh, anh qua ngay đây!", Tần Kiệt bước từng bước tới.

Nhưng mỗi một lần bước đi, cơ thể anh liền trở nên lạnh lẽo. Sau lưng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn. Nhưng Tần Tuyết lại không vui rồi.

"Anh chậm chạp quá đó, Rốt cuộc anh có được không vậy? Không được, anh qua đây!"

"Được, sao anh lại không được chứ!", Tần Kiệt vừa nghe thấy hai từ không được liền cảm thấy không vui.

Dù gì thì anh cũng là một người đàn ông.

Sao có thể không được chứ.

Anh hoàn toàn muốn khắc phục khó khăn.

Tiến lên.

Anh bước từng bước.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng đến chỗ Tần Tuyết.

"Tuyết Nhi, em nhìn này, anh, anh..."

Vẫn chưa kịp nói xong.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 234: Triệu Phần là thành viên ban tổ chức.


Tần Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sau đó đầu có chút choáng váng.

Hai mắt chớp chớp.

Phốc~

Cả người anh té xỉu.

Anh ngã vào vòng tay của Tần Tuyết.

"Aaa! Không biết xấu hổ! Cút ngay!"

Bốp~

Tần Tuyết đẩy Tần Kiệt ra rồi vung tay tát anh.

Tần Kiệt tỉnh lại.

Cả người toát mồ hôi hột.

Chiếc chăn đã ướt đẫm.

Lắc lắc đầu, anh mới biết ban nãy mình nằm mơ.

Cũng may đó chỉ là một giấc mơ.

Nếu không, mất mặt đến chết đi được.

Anh đưa mắt nhìn ra ban công.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Trời đã hửng đông.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Anh nhanh chóng rửa mặt chải đầu sau đó đi đến nhà ăn.

Vừa ra khỏi cửa sân kí túc xá, anh liền thấy một gương mặt quen thuộc.

"Tuyết Nhi?", Tần Kiệt rất bất ngờ khi nhìn thấy Tần Tuyết.

"Ừm! Anh dậy rồi!", Tần Tuyết gật đầu, chỉ vào một cô gái bên cạnh mình.

Tần Kiệt biết người này.

Đó là Triệu Phần.

Trong bữa tiệc chúc mừng năm mới năm ngoái, Triệu Phần đã nhờ anh giới thiệu các chàng trai ở kí túc xá phòng 115 đến biểu diễn.

Khi đó Tần Kiệt đề cử Lâu béo.

Kết quả Lâu béo làm hỏng hết.

Triệu Phần rất tức giận.

Vì chuyện này, cô ấy còn cảm thấy khó chịu với Tần Kiệt.

Trong bừa tiệc mừng năm mới, cô ấy còn chắn đường Tần Kiệt.

Cuối cùng bị Tần Kiệt cưỡng chế mắng chửi lại.

Khi đó, Triệu Phần tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng hết cả lên.

Kể từ đó, Tần Kiệt và Triệu Phần không có qua lại nói chuyện với nhau nữa.

Không ngờ hôm nay Tần Tuyết lại dẫn Triệu Phần đến đây.

Ý gì vậy?

"Bạn học Tần Kiệt, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu! Hy vọng cậu đừng để ở trong lòng có được không?", Triệu Phần nói.

"Hả?", Tần Kiệt càng thêm kinh ngạc.

Triệu Phần là một thành viên của ban tổ chức.

Thường ngày rất kiêu ngạo.

Hôm nay lại chủ động xin lỗi anh.

Làm cái trò gì vậy?

Thật đúng là không bình thường mà.

"Ừ, đều là chuyện đã qua, đừng nhắc đến nữa!", Tần Kiệt xua tay.

"Phần Phần, cậu nghe thấy chưa, tớ đã nói Kiệt Tử quên lâu rồi. Cậu còn không tin, bây giờ tin chưa?", Tần Tuyết nói.

"Ha ha, đúng, đúng vậy!", Triệu Phần nhìn có chút ngượng ngùng.

"Được rồi. Chuyện đã qua để cho nó qua đi. Hôm nay bạn học Triệu Phần đến tìm tôi, chắc không phải chỉ là muốn xin lỗi thôi đúng không? Nói đi, có chuyện gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Ha ha... thật đúng là không giấu được gì trước mặt bạn học Tần Kiệt!", Triệu Phần nịnh nọt.

Điều này càng khiến cho Tần Kiệt bất ngờ hơn.

Triệu Phần là thành viên ban tổ chức.

Còn Tần Kiệt anh chỉ là một sinh viên bình thường trong lớp.

Triệu Phần lại có thể tâng bốc anh như vậy.

Điều này thực sự có chút mới mẻ.

Đúng là chuyện từ xưa đến nay mới có một lần.

Tần Kiệt bắt đầu cảm thấy tò mò.

Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Triệu Phần đặt xuống kiêu ngạo của mình cơ chứ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 235: Đừng để cho anh biết được.


"Nói thẳng ra xem nào, có chuyện gì?", Tần Kiệt lặp lại một lần.

"Ừm... được thôi, tôi sẽ không lòng vòng nữa, tôi nói thẳng ra nhé!", Triệu Phần gãi đầu: "Đại hội thể thao của trường sắp diễn ra. Lần này có hai hạng mục, tôi đã tìm đến các bạn học khác sau giờ tan học, nhưng không ai trong số họ đồng ý đăng kí tham gia cả. Ý của tôi là hy vọng cậu có thể đăng kí tham gia đại diện cho lớp chúng ta thi đấu!"

"Hai hạng mục? Đại hội thể thao của trường?", Tần Kiệt sửng sốt, anh nhớ ra rồi.

Kiếp trước, dường như vào thời điểm này diễn ra đại hội thể thao của trường.

Không ngờ rằng sau khi trùng sinh, cũng sẽ như vậy.

"Hạng mục gì?", Tần Kiệt không phải là người có sở trường liên quan đến thể thao, anh không muốn đồng ý một cách qua loa, đại khái.

Dù thế nào cũng phải hội xem là hạng mục gì mới được.

Nếu không ngộ nhỡ anh không kham được thì phải làm sao.

Chẳng phải là tự rước lấy phiền phức à.

"Ừ, thực ra không khó. Một giải đấu chạy ngắn cự ly 50 mét!"

"Ồ, 50 mét à, được rồi, chuyện này không thành vấn đề!", Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có 50 mét mà thôi, quá dễ dàng, thở một hơi là xong ấy mà.

Anh thực sự không hiểu tại sao các bạn trong lớp lại không đăng kí.

Rất khó sao?

Giải đấu này cũng không lãng phí thời gian.

"Còn có một hạng mục khác không khó đối với con trai các cậu, đó chính là giải đấu chạy đường dài 1000 mét!", Triệu Phần nói.

Phốc~

Tần Kiệt suýt chút nữa phun đờm ra ngoài.

Chạy 1000 mét còn nói là không khó sao?

Trò đùa gì vậy.

Anh cũng không phải là một vận động viên chuyên nghiệp.

Chạy 50 mét, 100 mét còn được.

1000 mét?

Muốn cái mạng già của anh à?

"Chuyện này có chút..."

"Kiệt Tử à, anh nhất định phải đồng ý đấy nhé!", Tần Tuyết đột nhiên mở miệng nói.

"Cái gì? Đồng, đồng ý sao?", Tần Kiệt cảm thấy có chút mông lung.

Tình huống gì vậy?

Tại sao Tần Tuyết muốn giúp Triệu Phần cơ chứ.

1000 mét đó.

Không phải là 50 mét, cũng không phải là 100 mét.

Sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực.

"Tuyết Nhi, anh..."

Tần Kiệt cần một lý do.

Một lý do hợp lý có thể thuyết phục Tần Tuyết.

"Thân thể anh yếu quá, sau này chúng ta ở chung một chỗ, anh có thể kham nổi không? Chạy đi. Em nghe nói chạy bộ có thể tăng sức bền của một người! Anh cần phải nâng cao sức bền của mình!", Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: "..."

Lời này, nghe qua có ý khác trong đó.

Sức bền?

Sức bền của anh vẫn chưa đủ sao?

Ai nói vậy?

Tần Tuyết nghe được từ đâu cơ chứ?

Thật đúng là.

Cái tên đểu cáng nào nói xuyên tạc bên tai Tần Tuyết vậy!

Đừng để cho anh biết được.

Nếu không...

"Bạn học Tần Kiệt, được hay không thì cậu cũng phải nói với tôi một câu chứ?", Triệu Phần hỏi.

Tần Kiệt: "..."

Tuyết Nhi đã nói hết nước hết cái rồi, cậu nói xem tôi không đồng ý có được hay không?
Thật đúng là.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 236: Đúng là bi kịch cõi trần gian.


Cậu cố ý đi cùng Tần Tuyết đến đây đúng không.

"Kiệt Tử, anh nói gì đi chứ?", Tần Tuyết thúc giục.

"Hừ, được rồi, anh tham gia là được chứ gì!", Tần Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dường như nếu Tần Kiệt không đồng ý thì cô ấy sẽ tức giận vậy, Tần Kiệt còn có thể nói cái gì nữa chứ.

Anh chỉ có thể đồng ý.

Hơn nữa Tần Tuyết nói rằng anh chưa có sức bền.

Vì vậy anh càng phải chứng minh điều đó với Tần Tuyết.

Anh đường đường là chàng thanh niên sức dài vai rộng, sao có thể không có sức bền cơ chứ.

Sức bền của anh rất tốt đó.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!"

Nói xong, Triệu Phần bỏ chạy.

Cô ấy giống như một chú thỏ vậy, chớp mắt một cái là không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quá nhanh.

Thấy vậy Tần Kiệt có chút ngơ ngẩn.

"Dự tính trước rồi đúng không?"

Tần Kiệt nghĩ thầm.

"Anh nghĩ cái gì vậy?", Tần Tuyết kéo cánh tay Tần Kiệt.

"À, anh đang nghĩ rằng anh vẫn chưa ăn sáng. Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó được không?", Tần Kiệt nói.

"Không được, sắp đến giờ học rồi, đi học trước đã!", Tần Tuyết nói.

"Hả?", Tần Kiệt gãi đầu: "Nhưng anh đói!"

"Được rồi được rồi, nể tình anh đồng ý với Triệu Phần, em sẽ mua cho anh chút bánh mì!", Tần Tuyết hứa hẹn.

"Ăn bánh mì sao?", Tần Kiệt vuốt mũi: "Cũng được!"

Một lát sau, hai người mua một ổ bánh mì nóng dài ở siêu thị Trung Bách, Tần Kiệt ngấu nghiến ăn như hổ đói.

Chẳng mấy chốc sau, anh đã ăn hết sạch ổ bánh mỳ.

Khi anh chạm vào phần bụng của mình, cũng đúng lúc hai người chạy đến phía dưới tòa nhà giảng đường.

Anh thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của Lâu béo.

Giống như cha chết mẹ chết vậy.

Muốn bao nhiêu ưu sầu thì có bấy nhiêu ưu sầu.

"Dương Liễu, Lâu béo nhà cậu sao vậy?", Tần Kiệt thuận miệng hỏi một cậu.

"Anh ấy .... không có mặt mũi nào mà nói chuyện nữa!", Dương Liễu lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.

"Hả?"

Tần Kiệt cảm thấy tò mò.

Sao lại không có mặt mũi nào nữa?

"Tên béo chết tiệt, cậu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Dương Liễu đấy chứ? Thành thật khai báo, rốt cuộc cậu đã làm những gì rồi?", Tần Kiệt nghiêm túc hỏi.

"Ai nói tôi làm chuyện có lỗi với Dương Liễu chứ. Tôi, tôi chỉ là...", nói được một nửa, Lâu béo không nói nữa.

Nhìn dáng vẻ cậu ta như sắp khóc.

"..."

Tần Kiệt và Tần Tuyết nhìn nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, bọn họ cảm thấy khó hiểu.

Đây là tình huống gì vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lúc này, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đi tới.

"Này, Lâu béo, cậu sao vậy? Không phải là ăn nhầm thứ gì đó rồi chứ? Mặt mũi trông như ma vậy?", Khương Tiểu Nha trêu chọc.

"Cút!", Lâu béo liếc xéo.

"Ôi chao! Nổi giận rồi! Kiệt Tử, Lâu béo chết tiệt sao vậy?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai chứ? Tôi không biết cậu ta đang thần kinh cái gì nữa!", Tần Kiệt nhún nhún vai, nói.

"Thôi đi, để tôi nói vậy!", Dương Liễu thở dài một hơi.

Mắt Tần Kiệt và Khương Tiểu Nhã sáng rực lên.

Bọn họ rất muốn biết lý do thực sự.

"Không thể nói!", Lâu béo vội vàng ngăn cản.

“Trên thế giới không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, chuyện này, sớm muộn gì bọn Kiệt Tử cũng sẽ biết, nói sớm hay nói muộn thì có gì khác biệt chứ?", Dương Liễu không quan tâm đến Lâu béo, nói: "Có kết quả CET-6 rồi, Lâu béo bị trượt! Được 424 điểm!"

Phốc~

Khương Tiểu Nha phun hết sữa đậu nành vừa mới uống ra ngoài.

Cậu ta nhìn Lâu béo giống như nhìn một con quái vật vậy.

Thẩm Giai Giai và Tần Tuyết cũng rất kinh ngạc.

Tần Kiệt ngẩn người ra, nhớ đến chuyện ở kiếp trước.

Kiếp trước Lâu béo cũng chỉ được 424 điểm, năm ngoái cậu ta thi xong cũng áng áng được 424 điểm.

Không ngờ rằng không lệch một phân.

Mẹ nó chứ.

Chúa ơi.

"Tên béo chết tiệt, thật hay giả vậy? 425 điểm là đỗ, cậu được 424 điểm? Làm sao tôi cũng không tin được nhỉ?", Khương Tiểu Nha nói.

"Là thật, vừa mới tra xong!", Dương Liễu nói.

"Cái gì? Thật thế sao?", Khương Tiểu Nha sửng sốt.

Điểm đỗ là 425, Lâu béo chết tiệt được 424, chỉ thiếu một điểm.

Chỉ vì một điểm này, nửa năm học hành bận rộn trôi qua một cách vô ích.

Thật đúng là cảnh ngộ bất hạnh.

Thảo nào bộ dạng của Lâu béo giống như nhà có đám vậy, buồn bã ỉu xìu.
Đúng là bi kịch cõi trần gian.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 237: Được một điểm là đã rất khó rồi.


"Không được, tôi cũng tra xem sao!", Khương Tiểu Nha vội vàng gọi cho Cung Thiến Thiến.

Cậu ta đưa số báo danh cho Cung Thiến Thiến.

Ngay sau đó, Cung Thiến Thiến liền gọi lại.

"Bao nhiêu điểm?", Khương Tiểu Nha hỏi.

"523!", Cung Thiến Thiến nói.

"Oh yeah! Tôi đỗ rồi, tôi đỗ rồi! Giai Giai có nghe thấy không, 523 điểm đó! Ha ha. Đưa số báo danh của em đây, anh tra cho em!"

Lời này vừa nói ra.

Sắc mặt Lâu béo càng trở nên khó coi.

Cậu ta được 424 chỉ thiếu một điểm nữa là đỗ, Khương Tiểu Nha lại được tận 523 điểm.

Chênh lệch khoảng 100 điểm.

Mẹ nó chứ.

Có cần phải vùi dập người khác như vậy hay không?

Thật đúng là.

Rất nhanh Cung Thiến Thiến đã gọi lại.

"501!"

"Ha ha, Giai Giai cũng đỗ rồi! Ha ha!"

Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai ôm chầm lấy nhau.

Bọn họ vô cùng kích động.

Giống như trúng 5 triệu tệ vậy.

Hai người bọn họ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng thịt trên mặt Lâu béo lại đang không ngừng run rẩy.

Lại là một người được hơn 500 điểm.

Sao có thể như vậy chứ?

"Kiệt Tử, Tần Tuyết, hai người cũng tra điểm đi!", Khương Tiểu Nha nói.

Lời này vừa nói ra.

Lâu béo liền ngẩng đầu lên.

Trong lòng nghĩ thầm.

Cậu ta tin Tần Tuyết đỗ là cái chắc rồi.

Còn Tần Kiệt.

Trình độ tiếng Anh không ra làm sao cả.

Có thể đỗ sao?

Cậu ta có chút nghi ngờ.

Tần Tuyết gửi số báo danh đi trước.

Một lát sau Cung Thiến Thiến gọi đến.

"608!"

"Woa!"

Sau khi nghe thấy điểm số 608, tất cả mọi người đều ồ lên.

Tổng điểm bài thi là 700, Tần Tuyết lại được những 608 điểm, giỏi quá đi.

Phải biết rằng đây là kì thi CET-6.

Không phải là CET-4.

Mức độ khó như thế nào chắc ai cũng đã biết.

Có thể vượt qua đã không dễ dàng gì rồi.

Được hơn 500 điểm tính là rất xuất sắc.

Vậy mà Tần Tuyết lại được những 608 điểm.

Một từ xuất sắc thôi chưa đủ.

Đúng là người có tài.

Trình độ tiếng Anh quá tốt.

Không hổ danh là đại diện của lớp chuyên Anh.

"Tuyết Nhi, vẫn là cậu lợi hại nhất, tớ phục cậu đó!", Dương Liễu và Thẩm Giai Giai không thể không khen ngợi, tán thưởng.

"Bình thường thôi mà!"

Khi Lâu béo nghe đến đây, chân cậu ta mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

608 điểm còn thường thôi.

Tôi được 424 điểm thì là cái gì chứ?

Còn không bằng rác rưởi mà.

Ăn nói kiểu gì vậy.

Thật đúng là.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Tần Kiệt.

"Kiệt Tử, đến phiên anh đó, tra điểm đi!", Tần Tuyết nói.

"Ok!"

Trước đó sau khi thi CET-6, Tần Kiệt đã ước lượng điểm số, ước chừng anh được hơn 480 điểm.

Anh rất tự tin.

Ngay sau đó, Cung Thiến Thiến liền gọi điện thoại đến.

"510!"

Cặp đôi Khương Tiểu Nha: "..."

Dương Liễu: "..."

Tần Tuyết: "..."

Lâu béo: "..."

Người nào người nấy nhìn Tần Kiệt như nhìn một con quái vật vậy, bọn họ cảm thấy rất khó tin.

"Thiến Thiến, cậu không nhìn nhầm chứ? Kiệt Tử được 510 điểm thật sao?", Tần Tuyết không tin hỏi.

"Đúng vậy! Có cần tớ chụp ảnh màn hình gửi qua không?", Cung Thiến Thiến nói.

"Ừ, cậu chụp ảnh rồi gửi qua tin nhắn nhé!", Tần Tuyết muốn xác nhận.

Bởi vì sau khi cô ở chung một chỗ với Tần Kiệt, cô biết được nền tảng của anh.

Nếu bằng với số điểm ước tính thì còn nghe được.

Đằng này nháy mắt một cái tăng thêm mấy chục điểm.

Điều này không đáng tin cậy cho lắm. Độ khó của CET-6 khó mà tưởng tượng nổi.

Được một điểm là đã rất khó rồi.

Bằng không, sẽ không thể được điểm cao như vậy.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 238: Đau khổ quá đi.


Ting Ting Ting~

Tần Kiệt nhận được một tin nhắn.

Anh mở ra xem.

Là một tin nhắn đa phương tiện của Cung Thiến Thiến gửi đến.

Nhấn vào tin nhắn đó.

Hiện ra một bức ảnh.

Trên bức ảnh hiện ra tên của Tần Kiệt, số báo danh và điểm số.

“510?”

“Thật sự là trên 500 điểm?”

“Mẹ kiếp! Vô lý!”, Khương Tiểu Nha không nói nên lời.

“Kiệt tử, không phải lúc đầu cậu nói là hơn 480 điểm mà? Làm sao lại thành 510 điểm rồi?”, Trương Lâu không dám tin.

“Haha~”

Tần Kiệt sờ sờ mũi: “Ước chừng có nghĩa là gì cậu không biết sao? Có nghĩa là dự đoán, không phải là điểm số thật sự”.

“…”

Mọi người đều cạn lời.

Lý do này đã chặn đứng mọi lời nói.

Không còn gì để nói.

Trương Lâu hận không thể đánh cho Tần Kiệt một trận.

Cậu đó.

Lời nói chẳng đáng tin gì.

Cậu ta rất buồn bực.

Mọi người đều thi đỗ rồi.

Chỉ có mình cậu ta trượt.

Trượt thì thôi cũng được.

Nhưng điều đáng buồn là cậu ta chỉ thiếu một điểm.

Nỗi buồn này thật sự không thể nói thành lời

Chỉ vì thiếu một điểm mà cố gắng trong nửa năm của cậu ta trở thành công cốc.

Tại sao lại như vậy?

Thật không công bằng.

Sắc mặt của Trương Lâu giống như người nuốt phải thạch tín, vô cùng khó coi.

“Ơ, sao mọi người đứng hết ở bên ngoài thế này, không vào học à?”

Bỗng nhiên, Vương Tinh đi đến.

“Tinh Tử, cậu đến đúng lúc lắm! Cậu thi CET-6 được bao nhiêu điểm?”, Khưởng Tiểu Nha hỏi.

“Vừa đủ qua, 425 điểm!”, Vương Tinh nói.

Khưởng Tiểu Nha: “…”

Tần Kiệt: “…”

Đám người Tần Tuyết: “…”

Trương Lâu thì không khác gì một đứa bé tội nghiệp.

425 điểm là điểm tối thiểu để đạt yêu cầu.

Vương Tinh chỉ vừa đủ điểm.

Coi như đã vượt qua nguy hiểm.

Tuy rằng điểm không cao.

Nhưng cũng thi đỗ rồi.

Không cần phải thi lại.

Nhưng Trương Lâu thì sao?

424 điểm.

Chỉ thiếu một điểm.

Chỉ vì một điểm này.

Công sức của cậu ta đổ sông đổ bể rồi.

Trương Lâu muốn đập đầu vào tường.

Đau khổ quá đi.

“Trương Lâu, cậu làm sao thế? Sao sắc mặt cậu kém thế?”, Vương Tinh không biết.

“Cậu ta thi được 424 điểm”, Tần Kiệt nói.

Phốc~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 239: Tần Kiệt tò mò.


Vương Tinh tý nữa thì phun hết bữa sáng đã ăn ra.

Cậu ta thi được 425 điểm đã cảm thấy có lỗi với bố mẹ lắm rồi.

Không ngờ Trường Lâu còn kém hơn cậu ta.

Chỉ thấp hơn một điểm.

Cái này…

Không biết nói gì.

“Trương Lâu, cách mạng chưa thành, đồng chí còn phải cố gắng nhiều”, Vương Tinh vỗ vỗ vai Trương Lâu, lắc lắc đầu sau đó đi vào tòa nhà dạy học.

“Cố gắng lên!”, Khương Tiểu Nha vỗ vỗ vai Trương Lâu, sau đó kéo Thẩm Giai Giai đi vào tòa nhà dạy học.

“Không sao đâu, tháng sáu sắp tới rồi, cậu nhất định sẽ thi đỗ, chăm chỉ lên, nỗ lực hơn!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vai Trương Lâu, cùng Tần Tuyết đi vào tòa nhà dạy học.

Bên ngoài chỉ còn lại Trương Lâu và Dương Liễu.

Trương Lâu lập tức ôm Dương Liễu.

Cậu ta khóc hu hu.

Cậu ta khóc đến choáng váng đầu óc.

Chẳng mấy chốc mà nước mắt đã thấm ướt quần áo của Dương Liễu.

Dương Liễu không biết nói gì.

Cô không ngừng vỗ vỗ lưng Trương Lâu.

“Anh đừng khóc nữa. Đám Kiệt Tử không phải đã nói rồi sao, tháng sáu sắp đến rồi, anh nhất định sẽ thi đỗ. Chỉ cần cố gắng là sẽ làm được thôi. Em tin rằng anh sẽ thi đỗ. Đừng khóc nữa!”

Nhưng Trương Lâu làm sao mà nghe được.

Cậu ra vẫn khóc ầm ĩ.

Tất cả mọi người đều thi đỗ rồi.

Còn mỗi cậu ta chỉ vì thiếu một điểm mà không đỗ.

Quá đau khổ.

Muốn đả kích người khác cũng không cần dùng kiểu này chứ.

“Khóc, khóc, chỉ biết khóc? Anh là đàn ông, khóc thành thế này còn ra thể thống gì?”

“Trương Lâu chết tiệt, em nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục khóc thì anh có tin không, em sẽ chia tay với anh!”

Trương Lâu: “…”

Sao lại có thể như thế?

“Anh đang khóc mà? Sao lại không khóc nữa?”, Dương Liễu nói to.

“Anh…”

“Anh cái gì mà anh? Suốt ngày dồn sức trên người em, anh nhiều sức lực như thế thì không bằng dồn chút sức vào tiếng Anh đi. Em nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, không cho phép động vào người em! Giữa chúng ta phải có một đường phân cách.

Dương Liễu nói to.

“Hả? Vạch … Vạch đường phân cách?”, Trương Lâu chết lặng.

Còn có thể nghĩ ra trò này sao?

“Liễu Nhi, đừng đùa có được không?”

“Ai đùa với anh? Em nói cho anh biết, nếu anh không đồng ý thì em chuyển về ký túc xá công viên Dâu Tây ở”, Dương Liễu dọa.

“Hả?”, Trương Lâu hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Anh không khóc, anh không gây sự nữa, anh đồng ý. Anh xin thề anh sẽ chăm chỉ, nhất định thi đỗ CET-6. Anh cầu xin em, đừng chuyển ra ngoài được không? Những ngày tháng không có em, cuộc sống anh sẽ chẳng còn gì vui vẻ. Anh cầu xin em, được không?”

Trương Lâu nắm lấy tay Dương Liễu không ngừng lắc lắc.

“Hừ! Coi như anh vẫn còn là đàn ông. Mau vào lớp học! Anh không thấy xấu hổ sao?”, Dương Liễu hừ một tiến, đi về phía tòa nhà dạy học.

Trương Lâu lúc này mới để ý xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem.

Cậu ta sao dám đứng đó, vội vàng đuổi theo.



Sau khi tan học, Tần Tuyết kéo Tần dương chạy ra ngoài, nhìn bộ dạng rất vội vàng.

“Sao thế Tuyết Nhi?”, Tần Kiệt có chút tò mò.

“Em có một chuyện mà quên nói với anh!”, Tần Tuyết nói, bộ dạng của cô rất nghiêm túc.

Tần Kiệt tò mò.
 
Back
Top Bottom