Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 220: “Tôi cũng không hiểu!”


Ấn tượng về Tần Kiệt trong lòng ông đã nhanh chóng tăng lên một bậc, rất kính cẩn với anh.

"Tất cả những môn thể thao trong trung tâm của ông đều dành cho nam giới. Ví dụ có khách đưa bạn gái người ta vào chơi. Nếu là các trò chơi không tốn thời gian thì không sao. Nếu như đá bóng, đánh bóng chuyền, thế thì phải chờ biết bao lâu đây!”

"Nếu như bạn gái nhìn chán rồi thì sao? Phải làm sao giờ? Lẽ nào cứ thế ở đây đánh một giấc à? Thầy đã từng nghĩ đến việc giải quyết vấn đề này chưa?”, Tần Kiệt nói.

"Chuyện này . . .", Tôn Triêu Dương lắc đầu: “Nói thật tôi cũng chưa từng nghĩ đến những vấn đề này!”

"Ông xem, bị tôi nói trúng rồi chứ gì. Điểm trí mạng lớn nhất trong trung tâm thể dục thể thao của ông chính là không thể thu hút phụ nữ đến đây!”

"Vì sao?"

"Bởi vì trung tâm thể dục thể thao của ông đều là các môn thể thao cho đàn ông, chẳng có mục nào cho nữ giới cả. Kể cả cô gái đó có cùng người yêu đi vào, sau một thời gian dài cũng sẽ chán rồi rời đi thôi”.

"Đi đâu? Đi đi dạo phố! Thế nhưng bên cạnh trung tâm thể dục thể thao của ông có chỗ đi dạo phố không? Không có. Bởi vì xung quanh đều chỉ trồng cây, làm gì còn đường nữa!”

"Một mình đơn độc lẻ loi, chỉ có thể nhìn người khác chơi. Đã không thể giữ phụ nữ ở lại nữa rồi, qua thời gian dài, họ cũng chẳng muốn đến đây nữa!”

“Các cô ấy không đến nữa, cánh đàn ông đến nhiều lần cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra chuyện này! Sau thời gian dài bọn họ cũng sẽ chán! Bởi vì bọn họ ở đây đá bóng cũng không có người yêu ở bên cạnh cổ vũ, ủng hộ, tin tưởng, tán thưởng kĩ năng của bọn họ!”

“Nếu một chút ý nghĩa cũng chẳng có thì người ta còn đến trung tâm của ông làm gì chứ? Mỗi năm tốn bao nhiêu tiền để làm gì? Chẳng lẽ trong nhà người ta có máy in tiền sao? Nếu như có thật thì coi như tôi chưa nói gì!”

Dứt lời, sắc mặt Tôn Triêu Dương tràn đầy kinh ngạc.

Từ trước đến này vẫn chưa từng có một người nào nói với ông ta chuyện này.

Kể cả là mấy người giáo sư đại học ông từng mời đến cũng chưa có ai nhắc đến chuyện này.

Hiện tại xem như ông cũng biết được người làm lí luận và người làm thực tế khác nhau ở đâu rồi.

Một kiểu là từ góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề. Một người là dùng góc nhìn khách quan để nhìn nhận vấn đề.

Đây chính là chỗ khác nhau cơ bản.

“Cậu Tần, lời của cậu đã làm tôi hiểu ra vấn đề rồi. Tuyệt, quá tuyệt rồi!”

Tôi thật sự tâm phục khẩu phục, bốn mươi phần trăm cổ phần công ty, đáng giá lắm!

Một lát sau, Tôn Triêu Dương giơ ngón cái ra.

“Haha, thầy Tôn đừng vội tán thưởng! Tôi còn chưa nói xong mà!”, Tần Kiệt nói.

“Ôi, còn gì nữa, cậu Tần cứ nói thằng!”, thái độ của Tôn Triêu Dương càng ngày càng ôn hòa hơn.

“Siêu thị của tôi sẽ nhanh chóng tổ chức hoạt động có liên quan đến Olympic, tôi hi vọng đến lúc đó thầy Tôn có thể dùng một chút quan hệ của mình đến ủng hộ chúng tôi. Khách quý!”, Tần Kiệt nói.

“Chuyện này không vấn đề gì! Còn gì nữa không?”, Tôn Triêu Dương không hề do dự đồng ý.

“Thứ hai, tôi muốn làm người cầm đuốc cho Olympic, chuyện này tôi hi vọng thầy Tôn có thể dùng quan hệ của mình trong giới thể dục giúp tôi thực hiện. Đương nhiên sẽ có lợi. Bởi vì nếu như tôi có thể trở thành người cầm đuốc, đến lúc đó vô hình trung có thể làm quảng cáo tuyên truyền cho trung tâm thể dục thể thao!”

“Đến lúc đó việc kinh doanh của nhà thi đấu nhất định sẽ cao hơn một bậc, thầy Tôn thầy thấy thế nào?”

“Được! Đây chính là giá trị vô hình quyết định giá trị mà! Chuyện này rất được, tôi sẽ thử xem! Còn nữa không?”, Tôn Triêu Dương hoàn toàn bị Tần Kiệt thuyết phục rồi.

“Chuyện cuối cùng là tôi muốn thầy Tôn và giám đốc Tô kí hợp đồng với một số vận động viên, tốt nhất là mấy vận động viên còn chưa nổi tiếng!”, Tần Kiệt nói.

“Kí hợp đồng với vận động viên chưa nổi tiếng?”

Lời này vừa nói ra.

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ đều có chút khó hiểu.

“Cậu Tần, mục đích kí hợp đồng với vận động viên, tôi biết. Vận động viên đã có danh tiếng rất có ích đối với một công ty thể thao. Thế nhưng cậu muốn tôi và cô Tô kí hợp đồng với vận động viên chưa thành danh là có ý gì? Vì sao tôi vẫn không hiểu? Cô Tô nghe có hiểu không?”

“Tôi cũng không hiểu!”, Tô Nhuệ lắc đầu.

Nhìn về phía Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, anh có thể nói rõ được không?”

“Chuyện này tạm thời mọi người chưa cần hiểu. Trước tiên cứ làm xong hai chuyện này, tôi sẽ lựa chọn thời gian thích hợp để mọi người đi làm. Chờ khi hai người đã làm xong, hai người sẽ hiểu được ý của tôi!”, Tần Kiệt nói.

Tôn Triêu Dương: “...”

Tô Nhuệ: “...”

Nói một hồi rồi vẫn còn chưa chịu nói rõ ra.

Rõ là nói một hồi vô nghĩa mà.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 221: Bởi vì trông Tần Kiệt rất là sốt ruột.


“Hơn nữa, còn có một chuyện! Chính là chuyện của trung tâm thể dục thể thao!”, Tần Kiệt nói: “Phải thiết kế lại một lần nữa, sửa đổi lại. Không phải chỉ có các môn thể thao dành cho nam giới mà còn phải có cả các môn dành cho nữ giới nữa. Cụ thể phải làm như thế nào, hai người có thể tìm kiến trúc sư thiết kế cho. Còn phải nhớ kĩ một chuyện, nhất định phải giữ bí mật”.

“Không được tiết lộ bí mật! Đây là nguyên tắc cơ bản trong làm ăn!”

“Được, chuyện này cậu yên tâm, tôi cam đoan không có chuyện gì được”.

“Được, đợi đến khi thiết kế và quy hoạch xong tôi sẽ trả tiền!”

“Thật sao?”

“Phải".

“Vậy tốt quá! Tốt quá!”

Reng reng reng~

Bỗng nhiên điện thoại của Tần Kiệt đổ chuông.

Anh vừa bỏ ra nhìn, là Cung Thiến Thiến gọi tới.

Sao Cung Thiến Thiến lại gọi điện đến vào lúc này?

Tần Kiệt đã có hơi tò mò.

Anh bấm nghe máy.

“Alo, là em à, sao vậy?”, Tần Kiệt cười nói.

“Tần Kiệt, anh mau đến Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung đi, Tinh Tinh bị người ta đánh!”, trong điện thoại, giọng của Cung Thiến Thiến tràn đầy lo lắng và sợ hãi.

“Cái gì? Tinh Tử bị đánh? Khốn kiếp! Em chờ đó, anh đến ngay! Tên khốn nào dám đánh anh em của anh chứ hả, ông đây nhất định sẽ làm thịt tụi nó!”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Tần Kiệt tràn đầy phẫn nộ.

Dọa Tô Nhuệ nhảy dựng.

“Giám đốc Tần, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhuệ có chút lo lắng.

“Một bạn học của tôi bị người ta đánh ở tiệm Internet, tôi qua đó xử lý cái đã!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Đánh nhau à! Chuyện này cũng không nhỏ, hay là báo cảnh sát đi!”, Tô Nhuệ đề nghị.

“Đúng rồi, báo cảnh sát. Vừa khéo tôi có một người bạn làm trong cục cảnh sát, nhờ anh ta qua đó hòa giải xem sao!”, Tôn Triêu Dương nói.

“Bạn học tôi ở tiệm Internet gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung. Bạn của ông quản lý chỗ nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Để tôi hỏi thử!”, Tần Kiệt bây giờ là một cổ đông.

Trên thương trường, anh cũng là một người có bản lĩnh.

Thêm vào đó, việc đưa ra đề nghị muốn làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic càng khiến Tôn Triêu Dương nhận định Tần Kiệt là một nhân tài trong kinh doanh.

Ôm đùi Tần Kiệt chắc chắn không sai.

Lúc này đây, ông ta không muốn Tần Kiệt gặp chuyện không may chỉ vì đánh nhau.

Nếu có thể hòa giải thì hòa giải.

“Hay là vầy đi, tôi đi trước! Ông liên hệ với bạn của mình đi, nếu ông ta giúp được thì nhờ ông ta giúp, hôm khác tôi mời ông ta dùng bữa! Còn nếu như không giúp được cũng không sao, tôi tự có biện pháp”.

“Ừ, cứ vậy đi, được rồi!”, Tôn Triêu Dương cũng chỉ có thể nghe theo.

Bởi vì trông Tần Kiệt rất là sốt ruột.

“Được rồi, giám đốc Tô, cô cứ ở lại nói chuyện cùng thầy Tôn! Tôi đi trước!”

Nói xong, cũng không đợi Tô Nhuệ lên tiếng, Tần Kiệt đã chạy đi.

Bắt một chiếc taxi, lao nhanh đến tiệm Internet gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Tôn Triêu Dương cũng vội vã gọi điện cho bạn của mình.

Vì thời gian cấp bách, cho nên Tần Kiệt bảo tài xế đi đường tắt.

Hơn hai mươi phút đã chạy đến Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.

Trên đường đi, Tần Kiệt gọi điện cho Tạ Quan Lâm và Tào Bác, thuật lại việc đã xảy ra ở tiệm Internet.

Dù sao thì Tạ Quan Lâm cùng Tào Bác cũng là sinh viên của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, nghe nói bạn học của Tần Kiệt mở tiệm Internet ở gần trường bọn họ, lại còn bị người ta đánh, hai người này không nói hai lời, lập tức dẫn người chạy đến.

Lúc Tần Kiệt chạy đến tiệm Internet, còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh ồn ào vọng ra từ trong tiệm.

“Mẹ kiếp! Ông mày nói lại lần nữa, rốt cuộc mày có phục không hả?”

“Tao không phục! Mày có gan thì giết tao đi! Đến đây, đến đây!”

“Xin các người đó, đừng có đánh Tinh Tinh nữa có được không? Tôi cầu xin các người!”

“Hừ! Con nhóc đáng chết, đại ca nhà tao vừa ý mày chính là phước phần của mày, vậy mà mày lại dám không nể mặt. Đúng là không biết điều mà! Còn thằng bạn trai của mày, chỉ là một thằng sinh viên quèn, nó là cái thá gì chứ, cũng dám đòi làm anh hùng? Có tin đại ca của tao đánh gãy chân nó cũng không ai dám nói một câu không hả!”

“Ai nói vậy?”

Đúng lúc này, một âm thanh từ ngoài vọng vào, thoáng cái cắt đứt âm thanh của đám người kia.

“Ai?”

Bọn họ lập tức quay đầu nhìn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 222: Dẫn đầu là ba người bảo vệ.


Thì trông thấy một tên sinh viên xuất hiện ở cửa ra vào.

Thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ mới hơn hai mươi.

Nhưng dáng đi lại rất phong độ, trông có vẻ chững chạc.

“Là Tần Kiệt, Tinh Tinh, là Tần Kiệt, anh ấy đến rồi!”, Cung Thiến Thiến kích động nói.

“Kiệt Tử, sao cậu ấy lại đến? Ai gọi cậu ấy đến? Em hả?”, Vương Tinh cảm thấy khó hiểu.

“Ừm, em gọi anh ấy đến!”, Cung Thiến Thiến gật đầu.

“Ai bảo em gọi cậu ấy đến? Một mình cậu ấy sao có thể đối phó được?”, Vương Tinh nóng nảy.

“Nhưng mà em…”, lúc này đây, Cung Thiến Thiến cũng nhận ra mình đã làm sai, liền cúi đầu.

“Ha ha, hóa ra là bạn học của mày à? Tao còn tưởng là thần thánh phương nào nữa cơ đấy!”

Nghe hai người nói, đám thanh niên cười một cách khinh bỉ.

Tần Kiệt cũng không để tâm.

Đây là lần đầu tiên anh đến tiệm Internet của Vương Tinh.

Vừa vào cửa, việc đầu tiên là quan sát xung quanh một lượt.

Không thể không nói, diện tích của tiệm Internet không nhỏ, chí ít cũng có một ngàn mét vuông.

Có thể xem là tiệm Internet cỡ lớn rồi.

Vào những năm 2008, một giờ chơi tầm khoảng 3 tệ.

Một ngàn mét vuông ít nhất có thể đặt 300 máy, mỗi ngày nếu có một nửa số người đến chơi net thì có thể kiếm được 450 tệ.

Một tháng cũng thu được hơn mười ngàn tệ.

Nếu như có nhiều người chơi hơn nữa, một tháng cũng có thể thu về hai mươi ngàn.

Cộng thêm tiền bán đồ ăn, một năm thu nhập hai trăm ngàn không thành vấn đề.

Không thể không nói, Vương Tinh cũng rất có tầm nhìn.

Tần Kiệt ngầm hiểu.

Kế đó, ánh mắt anh một lần nữa rơi vào đám thanh niên kia.

Tổng cộng có năm tên.

Tất cả đều nhuộm tóc, đủ loại màu sắc.

Trong đó có một gã trung niên tóc vàng, tuổi khoảng 37, có lẽ chính là đại ca.

Bốn tên còn lại thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi.

Có tên ngậm thuốc.

Có tên ngậm kẹo que.

Có tên đang cắn hạt dưa.

Có tên thì đang uống Fanta.

Mỗi tên một kiểu.

Nhưng ánh mắt của bọn họ khi nhìn anh đều tràn đầy khinh thường.

Tần Kiệt nở nụ cười.

“Thằng nào vừa nói anh em của tao không là cái thá gì, bước ra đây!”, Tần Kiệt nói.

“Ấy chà! Tao không nghe nhầm đó chứ?”

“Ha ha, Lục Mao, mày không có nghe nhầm đâu, thằng oắt kia bảo mày bước ra đó!”

“Mẹ kiếp! Một thằng oắt con miệng còn hôi sữa mà cũng dám ngông cuồng.”

“Ha ha!”



Bọn côn đồ cười ầm lên.

Không hề để Tần Kiệt vào mắt.

“Lục Mao đúng không?”, Tần Kiệt xem như đã hiểu, ngoắc ngón tay: “Cho mày một cơ hội, trong vòng ba giây lập tức bước ra đây, tự vả vào mặt mình ba cái! Chuyện mày nói anh em của tao không là cái thá gì, tao có thể cho qua!”

“Bà mẹ nó!”

Lục Mao phát hỏa.

Tên này lại dám làm nhục hắn.

Sao có thể nhịn được?

Lục Mao không nói hai lời, lập tức xông ra ngoài.

Mấy tên kia cũng không ngăn hắn lại, mà tỏ vẻ muốn xem trò vui.

Trong chớp mắt, Lục Mao đã vọt đến trước mặt Tần Kiệt, xắn tay áo lên, chỉ tay vào Tần Kiệt, gào lên: “Thằng khốn, mày nói lại lần nữa xem?”

Bốp!

Ngay lúc đó, Tần Kiệt quơ lấy chai bia của một khách chơi net còn chưa uống xong, đập xuống.

Xoảng.

Chai bia nát tan.

Da đầu Lục Mao rách ra.

Máu chảy xuống.

Tí tách.

Máu rơi xuống trước mắt Lục Mao.

Cả cái tiệm Internet to như vậy, trong phút chốc, trở nên an tĩnh.

Tất cả đều nín thinh.

Mấy tên côn đồ còn lại cũng không ngờ một sinh viên lại thật sự dám động thủ đánh người.

Mà còn đánh rất ác nữa chứ.

“A!”

Cung Thiến Thiến bị dọa, không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Kiệt Tử, cậu đi mau đi! Bọn chúng có nhiều người!”, Vương Tinh biết chuyện lần này rắc rối to rồi.

Cậu không lo cho bản thân mình, mà ngược lại, cậu lo cho an nguy của Tần Kiệt.

“Bà mẹ nó! Dám đánh anh em của ông mày, lên hết cho tao, đánh chết nó!”

“Đánh chết nó!”

“Làm thịt nó!”



Rốt cuộc, bốn tên lưu manh còn lại cũng hoàn hồn, cả đám tức điên lên.

Ngay trước mặt bọn họ lại dám gây chuyện, ra tay đánh Lục Mao, anh em của bọn họ.

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, bọn họ còn lăn lộn thế nào nữa.

Từng tên một xông lên, muốn chộp lấy Tần Kiệt.

“Tao xem ai dám đụng đến anh em của tao!”

Ầm ầm ầm.

Đột nhiên, ngoài cửa có một đám người vọt vào.

Dẫn đầu là ba người bảo vệ.

Trong tay mỗi người đều cầm dùi cui điện.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 223: Tần Kiệt cũng không để tâm.


Theo sau bảo vệ là Tạ Quan Lâm, Tào Bác, cùng với mười sinh viên trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Cả đám đông nghịt.

Vừa tiến vào đã khiến đám Hoàng Mao vô thức lui về sau.

Má ơi!

Đâu ra nhiều ngươi vậy chứ!

Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Khó trách tên này ngông cuồng như vậy, dám ra tay đánh người anh em Lục Mao của bọn họ.

“Không phải muốn đánh tao à? Giờ thì đánh thử đi!”, Tần Kiệt thờ ơ nói.

“Thằng nhóc kia, hôm nay mày có nhiều người, tao không làm gì được mày, nhưng mày có tin không, qua hôm nay, tao có cả ngàn biện pháp chơi chết mày!”, Hoàng Mao chỉ tay vào Tần Kiệt, gào lên.

“À, mày muốn chơi chết tao?”, Tần Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười.

“Mày cười cái gì? Đừng tưởng mày có nhiều người là Hoàng Mao tao sợ mày! Tao cho mày biết, tao lăn lộn đã nhiều năm, chưa có thằng sinh viên nào dám uy h**p tao đâu!”, Hoàng Mao cả giận nói.

“Không phải hôm nay mày đã bị một thằng sinh viên uy h**p rồi sao?”, Tần Kiệt nói.

“Mày… Mày đừng có làm càn. Có gan thì thả bọn tao ra, hôm khác chúng ta sẽ đánh!”, Hoàng Mao gào lên, giọng hắn ta rất lớn, nhưng khi nhìn thấy đám người Tạ Quan Lâm, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi, không dám mạnh miệng.

“Với cái bộ dạng sợ sệt của mày mà cũng đòi đánh với bọn tao à? Tao cho mày biết, mày không có tư cách! Hơn nữa, là cái thời nào rồi mà còn diễn người trong giang hồ! Mày đúng là đồ ngu mà!”

Tần Kiệt cũng lười nhìn bọn họ.

“Bà mẹ nó! Thằng oắt con, mày có dám thả bọn tao không?”, Hoàng Mao nổi giận.

“Dám! Đương nhiên dám! Tuy nhiên, trước khi thả mày đi, tao muốn nghiệm chứng tình anh em của chúng mày!”, Tần Kiệt nói.

“Ý mày là sao?”, Hoàng Mao nhất thời không hiểu được.

“Nghe không hiểu đúng không?”, Tần Kiệt nở nụ cười, móc ví ra, lấy ra năm tấm thẻ: “Bạn học Tào!”

“Kiệt Tử!”, Tào Bác bước tới.

“Giúp tôi rút ra hai trăm ngàn tệ từ năm tấm thẻ này!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Tào Bác sửng sốt.

“Mỗi tấm bốn mươi ngàn tệ, nhanh lên!”, Tần Kiệt bổ sung thêm một câu.

“À, được được!”

Tào Bác không rõ Tần Kiệt muốn rút tiền lúc này để làm gì, nhưng Tần Kiệt đã nói vậy, cậu còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể làm theo.

Nhìn một màn như vậy, đám Hoàng Mao cảm thấy rất hoang mang.

Chuyện gì đang xảy ra?

Ngay thời điểm mấu chốt, chạy đi rút tiền làm gì?

Ý gì hả?

“Thằng nhóc kia, không phải mày nói thả bọn tao sao? Mày đang làm gì đó?”, Hoàng Mao hỏi.

“Ha ha, đừng nói vội! Người, tao sẽ thả! Nhưng phải chờ!”, Tần Kiệt thản nhiên cười.

“Rốt cuộc mày muốn gì?”, đột nhiên, Hoàng Mao không đoán ra Tần Kiệt muốn làm gì, trong đầu hắn ta toàn là dấu hỏi.

“Ha ha, đừng có nóng vội, chờ một chút, chờ bạn tao rút tiền về rồi nói tiếp!”, Tần Kiệt nói, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước.

Bốn người đám Hoàng Mao liếc nhìn nhau, cả đám đều cau mày.

Nhưng đối phương có nhiều người, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đợi.

Chỉ đáng thương cho Lục Mao, vẫn còn chảy máu, chỉ đành dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cầm máu.

Tuy nhiên, Tần Kiệt cũng không để tâm.

Anh biết rõ mình ra tay nặng nhẹ thế nào.

Cứ như vậy, hai bên đều không có hành động.

Tiếp tục giằng co.

Thoáng cái, đã bốn mươi phút trôi qua, lúc này, Tào Bác mới xách theo một cái túi lớn trở về.

“Kiệt Tử, đã rút hai trăm ngàn tệ, nặng quá đi. Thẻ ngân hàng trả lại cho cậu đấy!”

Lúc Tào Bác trả lại thẻ ngân hàng cho Tần Kiệt, hai mắt cậu ta sáng rực.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 224: Hắn thật sự rất sợ.


Bởi vì lúc đi rút tiền, cậu ta đã cố ý xem thử số tiền trong năm cái thẻ.

Cộng lại có hơn bảy trăm ngàn tệ.

Một sinh viên như Tần Kiệt, còn chưa tốt nghiệp, vậy mà trong thẻ đã có hơn bảy trăm ngàn tệ.

Đúng là đáng kinh ngạc mà!

Thời điểm năm 2008, sinh viên có trong tay bảy trăm ngàn tệ không ít, nhưng cũng không nhiều.

Tần Kiệt là một trong số đó.

Từ việc này, cậu ta nhận ra rằng Tần Kiệt là dạng con ông cháu cha ngầm.

Chắc chắn là như vậy.

Đánh chết cậu ta cũng không tin đó là tiền mà Tần Kiệt tự kiếm được.

Tào Bác càng thêm sùng bái Tần Kiệt.

Tần Kiệt cũng nhìn ra sự thay đổi trong mắt Tào Bác.

Anh nhận lấy năm tấm thẻ ngân hàng, bỏ vào túi.

Sau đó nhận lấy cái túi xách trong tay Tào Bác, đứng trước mặt mọi người, mở nó ra.

Thoáng cái, hai trăm ngàn tệ tiền mặt lộ ra trước mắt mọi người.

Từng gói từng gói.

Tất cả đều là tiền một trăm tệ màu xanh da trời.

Khiến đám người đỏ mắt.

Hai trăm ngàn tệ tiền mặt, cứ như vậy bày ra trước mắt.

Chuyện này…

Ừng ực.

Mọi người không khỏi nuốt nước miếng.

Năm 2008.

Công nhân trong một xí nghiệp làm quần quật suốt một năm cũng chỉ được có năm mươi ngàn tệ.

Vậy mà Tần Kiệt thoáng cái lại lấy ra hai trăm ngàn tệ.

Đúng là địa chủ mà!

Nhất là ba bảo vệ của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, một tháng lương của bọn họ cũng chỉ mới hơn một ngàn tệ mà thôi.

Làm cả năm mới được hơn mười ngàn tệ.

Muốn kiếm được hai trăm ngàn tệ, bọn họ phải làm việc trong suốt mười chín năm, với điều kiện không ăn không uống gì cả.

Thật đẹp mắt!

Ba bảo vệ mở to mắt, hận không thể nuốt hết số tiền đó.

Nhưng bọn họ còn chưa đến nỗi mất hết lý trí.

Biết không phải tiền của mình thì không thể cầm bậy.

Về phần năm người Hoàng Mao.

Bọn họ ngơ ngác nhìn.

Vậy mà thật sự lấy ra hai trăm ngàn tệ.

Mẹ kiếp.

Tên này chẳng lẽ là công tử của một đại nhân vật nào à.

Bằng không sao có thể giàu có đến mức đó.

Xong đời.

Chọc nhầm tổ ong vò vẽ rồi.

Đám côn đồ bắt đầu run chân.

Bọn họ đúng là côn đồ nhưng cũng chỉ là một đám côn đồ vặt vãnh, không phải đại nhân vật.

Ngày thường khi dễ mấy người hiền lành, tay không tấc sắt thì được, chứ mà gặp đại nhân vật, đặc biệt là đại nhân vật cấp bậc ông trùm, bọn họ cũng phải lạy đấy.

Bịch.

Lục Mao lập tức quỳ xuống.

“Đại ca, đại ca của em, em sai rồi! Anh đánh em đi! Đánh đi!”, Lục Mao khóc.

Hắn vừa tự tát vào mặt mình, vừa khóc.

Hắn thật sự rất sợ.

Má ơi!

Thoáng cái lấy ra hai trăm ngàn tệ, người như vậy có thể là vô danh tiểu tốt sao?

Chắc chắn là người có máu mặt.

Hắn chỉ là một tên côn đồ, sao dám trêu vào chứ.

Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

“Lục Mao, mày…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 225: Hắn còn đang bận ngơ ngác.


Hoàng Mao còn chưa nói hết lời thì im bặt.

Bởi vì ba tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng đã quỳ xuống.

Từng tên từng tên đều tự vả vào mặt mình, còn cầu xin Tần Kiệt tha cho bọn họ.

Hoàng Mao đờ ra.

Sao lại có thể như vậy?

Một tên sinh viên mới hơn hai mươi thật sự có năng lực lớn đến vậy ư?

Không thể nào.

Nhưng nếu không phải thì sao người này có thể gọi một lần hơn mười người đến đây.

Còn có thể lấy ra hai trăm ngàn tệ tiền mặt, mà mắt không nháy lấy một cái.

Thật đáng sợ.

Hắn ta lăn lộn nhiều năm, còn chưa gặp ai có thể lấy ra hai trăm ngàn tiền tệ mặt mà mắt không nháy lấy một cái đâu.

Tần Kiệt là người đầu tiên hắn ta gặp.

Lúc này đây, hắn ta cũng có chút luống cuống.

Chân càng run hơn so với lúc nãy.

Hắn ta sợ.

Hắn ta cũng muốn quỳ xuống.

“Chậc, mày đừng quỳ! Tao kham không nổi!”

Tần Kiệt đột nhiên quát bảo ngưng lại.

“Hả?”, Hoàng Mao đang chuẩn bị quỳ xuống, nghe vậy, hắn ta ngẩn ra.

Vậy mà không cho hắn ta quỳ.

Chuyện gì vậy chứ?

Quỳ cũng không có tư cách sao?

“Mày thật sự không cần quỳ xuống! Tao nói, tao còn muốn nghiệm chứng tình huynh đệ giữa chúng mày! Mày quỳ xuống thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Tần Kiệt nói.

“Nghiệm chứng? Nghiệm chứng gì? Rốt cuộc là có ý gì?”, Hoàng Mao nóng nảy.

Hắn ta ta cảm thấy rất sợ.

“Mày gọi là Lục Mao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đúng vậy!”

“Tên thật là gì?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Lữ Miêu! Lữ trong Lữ Tụng Hiền, miêu là con mèo!”

Tần Kiệt: “…”

Mẹ kiếp, đúng là người cũng như tên.

“Thôi, vẫn cứ gọi mày là Lục Mao đi!”, Tần Kiệt cúi người, lấy ra một cọc tiền màu xanh, ném cho Lục Mao.

“Đây là…”

Không riêng gì Lục Mao, những tên còn lại trong nhóm của Hoàng Mao cũng ngơ ngác nhìn.

Chuyện gì vậy chứ?

Hỏi một câu liền trả thù lao.

Định mưu tính gì đây?

“Tao đánh mày bị thương, nên tao đưa tiền cho mày đi khám cái đầu, mười ngàn tệ, mày thấy đủ không?”, Tần Kiệt nói thêm một câu.

Lục Mao: “…”

Đám Hoàng Mao: “…”

Nhóm bảo vệ: “…”

Bị đánh một cái, đi bệnh viện quá lắm chỉ tốn có mấy ngàn tệ.

Mười ngàn đương nhiên là đủ.

Vậy mà người này lại hỏi mười ngàn tệ có đủ không?

Bà mẹ nó!

Có thể đừng nói kiểu vậy được không hả?

Nhưng mà…

“Haiz, nhìn dáng vẻ của mày, chắc là không đủ rồi! Được! Cho mày thêm mười ngàn tệ!”

Nói xong, Tần Kiệt lại lấy ra thêm một cọc tiền, ném tới.

Cọc tiền đập trúng mặt Lục Mao.

Nếu như là người bình thường, e là đã sớm nổi điên muốn đánh người.

Nhưng Lục Mao thì sao?

Hắn còn đang bận ngơ ngác.

Hắn bị ném tiền vào mặt đấy.

Mà còn là mười ngàn tệ.

Hắn cầu còn không được, mắc gì phải đánh người chứ hả?

Hắn còn đang ước đây này.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 226: Đúng là chuyện hiếm thấy mà.


Một màn này khiến từng người trong đám Hoàng Mao và nhóm bảo vệ đứng đực ra nhìn.

Ánh mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét.

Lúc này đây, trong đầu mấy tên đàn em của Hoàng Mao chỉ có một suy nghĩ.

Cả đám đều hi vọng người bị đánh không phải Lục Mao mà là bọn họ, vậy thì tốt biết mấy.

Nếu thế, bọn họ cũng có thể có được hai mươi ngàn tệ.

Vào năm 2008, hai mươi ngàn tệ là một số tiền không nhỏ.

“Đủ chưa?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Đủ, đã đủ rồi!”, hai mươi ngàn vào tay, sao lại không đủ được chứ.

Lục Mao kích động cứ như trúng xổ số vậy.

Hắn ta vô cùng mừng rỡ.

“Nếu đủ rồi thì mau đến phòng khám gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung kiểm tra đầu đi!”, Tần Kiệt nói.

“Được, được!”

Lục Mao gật đầu, cầm lấy hai mươi ngàn tệ, đứng lên bỏ chạy ra ngoài.

Nhóm bảo vệ rất thức thời, né sang một bên nhường đường cho hắn.

Trong chớp mắt, bóng Lục Mao đã biến mất tăm.

Chạy nhanh còn hơn thỏ.

Từng người trong nhóm Hoàng Mao đều há hốc mồm mà nhìn.

Đi rồi sao?

Anh em còn đang ở đây mà.

Có một chút tình nghĩa anh em được không hả?

“Anh, anh à, hay là anh cũng đánh em một phát đi! Em không đòi nhiều đâu! Mười ngàn tệ là đủ rồi!”, bỗng nhiên, một tên tóc xanh chủ động bước tới, đưa đầu ra, đòi được đánh.

“Lam Mao, mày nhỏ hơn tao, xếp sau đi, để tao tới trước!”, một tên tóc đỏ kéo Lam Mao qua một bên, chủ động đưa đầu ra: “Anh, đánh em đi! Em cũng không cần nhiều đâu, mười ngàn tệ là đủ rồi!”

“Mẹ kiếp! Hồng Mao, tao ra giang hồ trước mày, tao còn chưa lên tiếng, sao có thể đến lượt mày? Tránh qua một bên, tao tới trước!”, Tử Mao kéo Hồng Mao qua một bên, nói: “Anh, đánh mạnh một chút cũng được, không cần nhiều, ba mươi ngàn tệ là được!”

Hoàng Mao: “…”

Vương Tinh và Cung Thiến Thiến: “…”

Nhóm bảo vệ: “…”

Nhóm Tạ Quan Lâm và Tào Bác: “…”

Mẹ kiếp!

Người gì thế này?

Vì tiền, từng tên lại chủ động chạy đến đưa đầu cho Tần Kiệt đánh.

Tiền thật sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?

Tuy nhiên, cẩn thận ngẫm lại mới thấy, tiền thật sự có năng lực đó.

Nếu như là mình, chắc cũng sẽ như vậy.

Khốn kiếp!

Hoàng Mao nhịn không được văng tục.

Tần Kiệt cười cười, nói: “Bọn mày đều muốn tiền có đúng không?”

“Ha ha, anh à, anh cứ đánh đi! Không sao đâu! Sau khi lấy được tiền, bọn em tuyệt đối sẽ không tìm đến anh nữa!”

“Đúng, vết thương không phải do anh đánh! Không liên quan gì đến anh!”

“Em cam đoan”.



Hồng Mao, Lam Mao cùng Tử Mao cười một cách hèn mọn.

Tần Kiệt nói: “Muốn tiền cũng được thôi!”

“Thật sao? Anh, anh đồng ý rồi hả, đến đây đi, đánh đi!”

“Đúng, anh, anh đánh đi, em sẽ không la đâu!”

“Anh, mạnh tay một chút cũng không sao, chỉ cần thêm mười ngàn tệ là được.”



Mấy người Vương Tinh cùng Cung Thiến Thiến: “…”

Đột nhiên, bọn họ có cảm giác thế giới quan của mình hỏng mất rồi.

Đúng là chuyện hiếm thấy mà.

Tần Kiệt nói: “Tao sẽ không đánh đầu bọn mày. Tao muốn là…”

“Anh, anh muốn gì?”

“Anh cứ nói đi!”

“Đúng vậy, anh nói đi, em làm ngay!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 227: Hoàng Mao bị thương.


Tần Kiệt chỉ tay vào Hoàng Mao, nói: “Vừa rồi hắn ta rất kiêu căng, còn dám bất kính với người anh em của tao. Bọn mày giúp tao dạy dỗ cho hắn ta một trận, tao cho mười ngàn tệ. Đánh gãy một tay hoặc một chân, tao cho năm mươi ngàn tệ”.

“Hả?”, ba người Hồng Mao sửng sốt.

Ầm ĩ cả buổi, hóa ra muốn chơi trò này à?

Làm vậy được sao?

“Anh à, anh ấy là đại ca của bọn em! Làm vậy không được đâu!”

“Đúng đó! Nào có chuyện đàn em đánh đại ca của mình chứ! Chuyện này không được!”

“Đúng vậy, không được!”

“À, vậy à? Như vầy đi, ai làm cho hắn ta gãy một chân trước, tao cho một trăm ngàn tệ! Làm sau chỉ được ba mươi ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Một trăm ngàn tệ?”

Hồng Mao, Tử Mao, còn có Lam Mao đều ngẩn người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều thấy được suy nghĩ trong mắt đối phương.

Làm.

Không phải chỉ là một đại ca thôi sao.

Sao có thể quan trọng hơn tiền được chứ?

Lập tức, cả ba đồng loạt quay đầu nhìn Hoàng Mao.

“Bọn mày định làm gì?”

“Tao là đại ca của bọn mày đấy!”

“Ra giang hồ phải có nghĩa khí biết không hả?



Bốp!

“Á, Hồng Mao, mày đánh thật hả?”

Rầm!

“Á, Lam Mao, mày dám giẫm chân tao à?”

Bịch!

“Á, Tử Mao, đồ khốn kiếp, mày dám động vào tay tao hả?”

“Tao là đại ca của bọn mày đấy!”

“Lúc trước bọn mày đã từng phát thệ cùng tao đó!”



“Đồ ngu, mấy năm nay, thề thốt có ăn được không? Có tiền là có tất! Bớt la hét đi, nếu không, đừng trách tôi mạnh tay!”

Bốp bốp bốp.

“Á, đồ khốn kiếp, tao với tụi bây…”

Bốp bốp bốp.

“Bà mẹ nó, hàm của… tao… bị trật…”

Rắc rắc.

“Á, tay tao sắp gãy rồi…”

Thoáng cái, đám Hoàng Mao xảy ra hỗn chiến.

Vương Tinh cùng Cung Thiến Thiến vội né ra thật xa.

Trong phút chốc, bốn người ra sức đánh đối phương, cả đám bắt đầu nội chiến.

Trận chiến rất là quyết liệt.

Nhóm bảo vệ cùng mấy người Tạ Quan Lâm trợn tròn mắt nhìn.

Mẹ kiếp!

Vừa nãy còn anh anh em em.

Trong chớp mắt đã đánh nhau loạn xạ?

Chuyện dễ xử lý như vậy, còn kêu chúng tôi tới làm gì?

Đúng là lãng phí thời gian.

“Á!”

Bỗng nhiên, Lam Mao hét thảm một tiếng, sau đó ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.

“Đồ khốn, mày dám đánh vào miệng tao, tao đánh mày.”

Hoàng Mao đấm Lam Mao ngất xỉu, giơ chân đạp Hồng Mao một phát.

Bịch.

Hồng Mao đâm sầm vào một cái máy tính trên bàn, cũng hôn mê bất tỉnh.

“Còn mày nữa, đồ khốn, tao là đại ca của mày, mày lại muốn bẻ gãy tay tao, tao…”

Rầm!

Tử Mao đạp một phát.

Hoàng Mao còn chưa nói xong, cả người hắn ta đã bay ra ngoài.

Nện thẳng vào một cái máy tính, khiến nó rơi xuống đất, vỡ nát.

Xoảng.

Đầu rơi máu chảy.

Hoàng Mao bị thương.

“Đồ khốn! Ông còn có mặt mũi nói mình là đại ca hả? Má nó, còn nói chuyện nghĩa khí? Nếu có tình nghĩa, thì lúc mấy anh em kiếm ra tiền, mắc gì ông lấy tám phần, còn lại chúng tôi chỉ có hai phần?”

“Nếu nói tình nghĩa, vì sao mỗi lần tán gái đều là ông hưởng trước?”

“Đồ khốn, tôi đã sớm gai mắt ông rồi! Hôm nay, tôi không…”

Bốp.

Không đợi Tử Mao nói xong, Hoàng Mao đột nhiên lồm cồm bò dậy hệt như ác quỷ, quơ lấy một cái ghế nhựa, nện tới.

Bịch.

Tử Mao cháng váng, ngã lăn ra đất.

Nhưng Hoàng Mao vẫn chưa hết giận, hắn ta còn muốn đánh tiếp.

“Cảnh sát đây, dừng tay!”

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng còi cảnh sát.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 228: Xinh quá đi.


Hoàng Mao giơ hai tay lên.

“Cảnh sát, là cậu ta đánh tôi trước”.

“Ngồi xuống!”

“Vâng ạ!”

Hoàng Mao và những người khác bị còng tay dẫn đi.

Người dẫn đầu là đội trưởng của khu vực Nam Hồ.

“Anh Tần, thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi”.

“Không sao! Nếu các anh không đến kịp thì sự việc sẽ rất khó giải quyết. Tôi còn phải cảm ơn các anh đấy!”

“Haha, cảnh sát với dân đồng lòng. Nếu có việc thì hãy liên hệ tôi”, đội trưởng đưa cho Tần Kiệt một tấm danh thiếp.

“Vâng!”

Tần Kiệt nhận lấy danh thiếp và tiễn đội trưởng.

Cảnh sát rời đi rất nhanh.

“Giám đốc Tần, anh không sao chứ?”, Tô Nhuệ lo lắng nói.

“Cô nhìn tôi có giống người bị làm sao không?”, Tần Kiệt xoay một vòng.

“Haha~”

Đám người Vương Tinh đều cười phá lên.

Từ lúc Tần Kiệt xuất hiện đến giờ, có chỗ nào bị làm sao đâu.

Mà người bị làm sao lại chính là bọn côn đồ.

Nhưng Tần Kiệt vừa nãy bỏ ra một lúc hai trăm ngàn tệ.

Thật sự rất quả quyết.

Không thể không khâm phục.

“Tần Kiệt, cậu không sao là tốt rồi! Suýt nữa làm tôi sợ chết khiếp!”, Tôn Triêu Dương lau mồ hôi.

“Haha, lần này phải cảm ơn thầy Tôn rất nhiều!”, Tần Kiệt cười.

“Đều là người nhà cả, giúp đỡ nhau là phải, cũng may là đến kịp thời! Haha~”, Tôn Triêu Dương cười.

“Bọn mất dạy, dám ở tiệm Internet của anh em tôi gây sự. Ra đây cho ông!”

Bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng gào to.

Đám người Tạ Quan Lâm nhìn ra bên ngoài.

Bọn họ đưa mắt nhìn Tần Kiệt.

Tần Kiệt lắc đầu đi ra ngoài.

“Ơ, Kiệt Tử, Tạ Quan Lâm, Tào Bác, các cậu đều ở đây à?”, người tới là Trương Lâu.

Cậu ta ra ngoài bàn chuyện công việc với công ty tái chế môi trường.

Thì nhận được cuộc gọi của Cung Thiến Thiến.

Cậu ta vội vàng trở về.

Không ngờ rằng Tần Kiệt, Tào Bác và Tạ Quan Lâm còn nhanh hơn mình.

“Đám người đó ở đâu? Đang ở bên trong à? Tại sao các cậu còn đứng ở đây mà không vào?”, Trương Lâu nói rồi vội vàng đi vào trong.

Nhưng khi cậu ta bước vào trong thì mới phát hiện ra người đã đi rồi.

Ngoại trừ hai cái máy rơi xuống đất thì không có gì cả.

Vương Tinh và Cung Thiến Thiến bình an vô sự.

“Chuyện gì vậy?”, Trương Lâu có chút không hiểu.

“Đợi cậu đến thì tiệm Internet bị đập nát rồi!”, Tần Kiệt trợn mắt.

“Hả?”, Trương Lâu ngây ra.

Cậu ta lắc đầu: “Rồi sao?”

“Cậu nói xem?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.

“Ờ… Thì…”, Trương Lâu ngại ngùng.

Đã xong xuôi hết rồi còn lớn tiếng với cậu ta, làm cậu ta xấu hổ.

Phốc~

Tô Nhuệ nhịn không được cười lên.

Tiếng cười này đã thu hút sự chú ý của Trương Lâu.

Mắt cậu ta mở tròn xoe.

Ở đâu chui ra một đại mỹ nhân vậy.

Xinh quá đi.

“Giám…”

“Cô Tô!”, Tần Kiệt vội vàng cắt ngang khi thấy Tô Nhuệ định lên tiếng.

Tần Kiệt đưa mắt về phía Tô Nhuệ, Tô Nhuệ hiểu ý của anh.

“Ừ, bạn học…Tần, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây, liên lạc sau nhé!”

“Anh Tần, liên lạc sau nhé!”, Tôn Triêu Dương không ngốc, ông ta cũng hiểu ra.

“Được, liên lạc sau!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 229: “Đóng cửa lại Thiến Thiến!”,


Tần Kiệt đích thân tiễn hai người họ rời đi.

Cho đến khi anh không nhìn thấy thân ảnh của họ thì mới quay về.

Anh bị Trương Lâu kéo sang một bên.

“Kiệt tử, khai thật mau, cô gái đó là ai vậy? Không phải là cậu lại tìm một cô em khác bên ngoài chứ?”, Lúc Trương Lâu nói những lời này, cậu ta còn nháy mắt.

Vô cùng ý tứ.

“Cút!”, Tần Kiệt lười trả lời.

“Kiệt Tử, cậu cũng được đấy”, Trương Lâu không cam lòng.

“Cậu còn nói thêm một lần nữa, cậu có tin là tôi sẽ nói với Dương Liễu nhà cậu!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Trương Lâu lập tức ngậm miệng.

Phốc~

Cung Thiến Thiến không nhịn được cười.

Đột nhiên cô cảm thấy Trương Lâu rất dễ thương.

“Khụ khụ ~”

Vương Tinh ho khan.

“Tên béo chết tiệt, đừng nói nhảm!”, Vương Tinh vỗ vỗ vai Trương Lâu: “Cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm, không được từ chối đó!”

“Oh yeah~ Chạy đi chạy lại cả ngày nay, giảm mất mấy cân, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi! Haha~”, Trương Lâu vui mừng trở lại.

“Cậu giảm mấy cân rồi?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ở đây có cân không?”, Trương Lâu hỏi.

“Có!”, Cung Thiến Thiến nói.

“Dẫn anh đi, anh cân thử!”

Trương Lâu liền đi theo Cung Thiến Thiến đến chỗ cái cân và đứng lên.

“126?”, Cung Thiến Thiến kinh ngạc không khép nổi miệng.

Cân nặng như vậy là ngang với lực sĩ Sumo rồi còn gì.

Quá béo rồi.

“Ừ, rất tốt, thật sự đã giảm cân rồi!”, dáng vẻ Trương Lâu vô cùng hài lòng.

“Rút cuộc cậu giảm được mấy cân?”, Tần Kiệt hỏi.

“Sáng nay tôi đã cân rồi, lúc đó là 127 cân, bây giờ là 126 cân, thế là đã giảm rồi!”, Trương Lâu nói.

Tần Kiệt: “…”

Vương Tinh và Cung Thiến Thiến: “…”

Đám người Tạ Quan Lâm: “…”

Nhìn Trương Lâu không nói nên lời.

Cậu đó.

Buổi sáng là 127 cân, bây giờ là 126 cân.

Sai số thì sao?

Không tính.

Dù sao thì cái cân cũng không giống nhau.

Ai mà biết được có giảm được không?

Mới có 1 cân thôi mà.

Cũng tính là giảm à?

Buổi sáng cậu đã ăn sáng còn bây giờ dạ dày cậu trống không.

Thế mà cũng tính là giảm cân?

Chỉ có thể nói.

Quỷ làm.

“Biến đi!”, Tần Kiệt đá Trương Lâu một cước.

Trương Lâu vội vã tránh ra.

Những người còn lại đều rất kinh ngạc.

Người nặng 126 cân thế mà cũng rất linh hoạt.

Sao làm được vậy?

Quá thần kì.

Ba tiếng sau, bữa tối kết thúc.

Tạm biệt đám người Tạ Quan Lâm.

Tần Kiệt nhắc tới tiệm Internet và tiền.

“Đóng cửa lại Thiến Thiến!”, Vương Tinh nói.

“Vâng!”

“Kiệt Tử, cậu muốn nói gì sao?”, Vương Tinh hỏi.

“Tôi cho cậu một trăm tám mươi ngàn tệ trong túi!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Vương Tinh sửng sốt, có chút không tin được: “Vì sao?”

“Để cậu làm vốn lưu động!”, Tần Kiệt nói.

“Có nhiều quá không?”, Vương Tinh nói.
 
Back
Top Bottom