Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 210: Cậu ta hăng hái nhận nhiệm vụ.


Tần Kiệt nhìn bóng lưng Trương Uy tức giận rời đi, trong lòng cười lạnh

Trương Uy vẫn còn non.

Đấu với người trong xã hội, thì thủ đoạn của cậu ta còn ngây thơ lắm.

Người ta xem trọng nhất là cái gì?

Chính là là lợi ích.

Ai có thể đem lại lợi ích lớn hơn cho bọn họ thì người đó sẽ được bọn họ xem trọng.

Trương Uy, cậu làm không được thì đừng trách Triệu Chí Tân người ta vô tình.

Bởi vì xã hội chính là như vậy.

Thói đời ấm lạnh.

Coi như đó là một bài học đi.

“Tiểu Tần, tiểu Giang, tiểu Tạ, tiểu Tào, chúng ta bàn tiếp đi”.

“Được ạ!”



Hai tiếng sau, bọn họ đi ra khỏi văn phòng của Triệu Chí Tân.

Tần Kiệt, Giang Lỗi, Tạ Quan Lâm và Tào Bác cùng ngồi lại với nhau thảo luận.

Cuối cùng quyết định đặt tên cho dịch vụ chuyển phát nhanh ba trường là chuyến phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Trong đó cổ phần của Tần Kiệt lớn nhất, 25%.

Số cổ phần còn lại được chia đều cho bốn người.

Người đại diện theo pháp luật, đại học Công Nghiệp Hồ là Trương Lâu, Đại học Công Nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương là Giang Lỗi, Đại học Nông nghiệp Hoa Trung là Tào Bác.

Sau đó là một loạt các nguyên tắc hoạt động cụ thể.

Chẳng hạn như xây dựng hệ thống tài chính, xây dựng đội ngũ, việc tuyên truyền và điều phối, v.v.

Tất cả đều được quy định rõ ràng trong quá trình thảo luận.

Tần Kiệt đã có kinh nghiệm từ trước.

Đề xuất của anh được chấp nhận nhiều nhất.

Cũng bởi vì Tần Kiệt nắm số cổ phần nhiều nhất, khiến cho Giang Lỗi, Tạ Quan Lâm, Tào Bác đều tâm phục khẩu phục.

Sau ba giờ thảo luận, đám người Tần Kiệt mới giải tán.

Mỗi người đều theo những gì đã bàn luận, trở về xây dựng đoàn đội.

Họ xây dựng một đội giao hàng.

Sau một thời gian, Tần Kiệt trở lại Đại học Công Nghiệp Hồ và đem mọi chi tiết đã bàn bạc nói lại cho Trương Lâu.

Để sau khi Trương Lâu hiểu và ghi nhớ rồi thì anh giao cho cậu ta nhiệm vụ đầu tiên.

Đó là tuyển một số nhân viên cố định, toàn thời gian hoặc bán thời gian, bắt đầu tiến hành hoạt động trên các con đường trong Đại học Công Nghiệp Hồ.

Phát súng đầu tiên của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đã được khởi động toàn diện.

Trương Lâu nghe mà nhiệt huyết sôi trào.

Ngũ Kiếm Khách cơ à.

Nghe đã thấy ngầu.

Cậu ta hăng hái nhận nhiệm vụ.

Chính thức tập trung tinh thần làm việc.

Đối với công việc thu mua phế liệu, Trương Lâu đã đề bạt Mã Dương và Quách Bùi, để bọn họ toàn quyền lo liệu.

Trương Lâu sẽ kiểm tra thường xuyên.

Còn về Tần Kiệt, sau khi giao việc phát triển trong khuôn viên trường cho Trương Lâu.

Anh liền trở thành ông chủ nhàn rỗi.

Trở về kí túc xá.

Nhưng vừa mới về.

Anh vẫn chưa ngồi nóng chỗ.

Thì điện thoại đổ chuông.

Anh lấy ra xem.

Là Tô Nhuệ gọi đến.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 211: Tuyệt đối không đơn giản.


Anh biết là việc có liên quan đến trung tâm thể thao.

Anh vội vàng nghe điện thoại.

“Giám đốc Tô, cô gọi điện đến có phải là có tiến triển rồi không?”

“Ừ, đúng thế! Chủ của trung tâm thể thao là một bà lão, dạo này sức khỏe của bà ấy rất kém, con trai bà ấy quanh năm sống ở nước ngoài, không về được, muốn bà ấy bán trung tâm thể thao đi sau đó ra nước ngoài định cư”.

“Bà ấy đã rao bán ở chỗ môi giới mấy ngày nay, nhưng không có ai hỏi nên bà ấy rất sốt ruột”.

“Hả? Diện tích của trung tâm thể thao không nhỏ, tại sao sau khi rao bán, phản hồi lại không tốt?”, Tần Kiệt tò mò.

“Còn không phải là vì diện tích trung tâm thể thao quá lớn, kinh doanh không tốt lắm, lại thêm xung quanh cũng không phải là khu phố thương mại sầm uất, đều là thôn làng trong thành phố, nơi đó vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có”.

“Vị trí địa lý không đẹp lắm mà bà ấy lại hét giá cao nên người mua không hài lòng lắm”.

Tô Nhuệ giải thích.

“Hả? Bà ấy ra giá bao nhiêu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Bảy triệu tệ!”, Tô Nhuệ nói: “Tôi cũng thấy cao!”

“Bảy triệu tệ?”, Tần Kiệt vừa nghe đến con số này, suýt nữa muốn nhảy dựng lên.

Đó là một nhà thi đấu ba tầng.

Diện tích cũng phải 20,000 mét vuông.

Một nhà thi đấu lớn như vậy mà chỉ được bán với giá bảy triệu tệ.

Giá này mà là cao à?

Phải biết rằng chỉ cần hết năm 2008 này thì giá đất trong nước sẽ tăng chóng mặt.

Giống như là phóng tên lửa vậy.

Cao vô cùng tận.

Nhà thi đấu rộng 20.000 mét vuông sẽ có giá bao nhiêu trong 10 năm nữa?

Không cần nghĩ cũng biết là giá trên trời.

Bây giờ có một cơ hội tốt như vầy bày ra trước mắt.

Đúng là một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

Tần Kiệt đương nhiên là kích động, hưng phấn và vui vẻ.

“Đúng đấy, bảy triệu tệ, hơi cao một chút! Giám đốc Tần, hay là không mua nữa? Không có lời!”, Tô Nhuệ đề nghị.

Không có lời? Sao có thể chứ! Thế này còn không có lời thì cái gì có lời?

Hơn nữa, bảy triệu tệ là giá mà bà lão đó đưa ra, anh vẫn có thể mặc cả mà! Không nắm chắc cơ hội này thì khi nào mới nắm chắc?

Nếu từ bỏ, có khi ông trời còn tức giận đến nỗi từ trên trời xuống cho anh một cái bạt tai.

“Giám đốc Tô, tôi chắc chắn sẽ mua trung tâm thể thao. Cô hẹn với bà lão đi, tôi sẽ đích thân đi đàm phán!”

“Hả? Anh thật sự mua à? Bảy triệu tệ đó, quá cao rồi! Thật sự không đáng!”

“Cao cái rắm! Cứ quyết định như thế đi! Cô hẹn xong bà lão đi rồi tôi đi đàm phán!”

Tô Nhuệ: “…”

Quán cà phê Lamy quảng trường Quang Cốc.

Lúc bà Diêu đang mong ngóng người mua đất, cuối cùng bà ấy cũng nhìn thấy người mua hóa ra lại là một thanh niên mới ngoài 20 tuổi, thấy vậy bà ấy vô cùng ngạc nhiên.

Trong khoảng thời gian này, thanh niên mới ngoài 20 tuổi có thể bỏ ra 7 triệu tệ mua miếng đất được xây dựng thành trung tâm thể dục của bà cũng không có nhiều.

Vậy mà người trẻ tuổi trước mắt này lại là một trong số đó.

Tuyệt đối không đơn giản.

Cậu ta hoặc là có xuất thân từ gia đình giàu có nhiều đời, hoặc là gia đình quyền lực, làm quan chức.

Nói tóm lại, thân phận không tầm thường.

Bà Diêu không tin rằng một chàng thanh niên sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường có thể bỏ ra 7 triệu tệ để mua mảnh đất ở trung tâm thể dục của bà ở tuổi đôi mươi.

Ấn tượng ban đầu khiến bà ấy không dám khinh thường Tần Kiệt.

Trong mắt bà ấy, thân phận và địa vị vủa Tần Kiệt rất cao, bà không dám đắc tội.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 212: Nói hay lắm


"Bà Diêu đúng không, nghe nói bà muốn bán trung tâm thể dục đối diện học viện thể dục thể thao thành phố Hán đúng không?", sau khi ngồi xuống Tần Kiệt liền đi thẳng vào vấn đề chính.

"Ừm, đúng vậy! Không biết cậu tên gì?", bà Diêu cẩn thận hỏi.

"Đừng khách sáo, tôi họ Tần! Tần trong Tần Thủy Hoàng!", Tần Kiệt nói.

"Tần trong Tần Thủy Hoàng à. Cái họ này thật sự rất hiếm thấy!", ấn tượng của bà Diêu với Tần Kiệt lại lên một nấc thang mới.

"Bà Diêu nói không sai, họ của tôi, quả thực là rất hiếm gặp! Nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng chúng ta thảo luận giao dịch đúng không?", Tần Kiệt cười nói.

"Ừm, không ảnh hưởng gì!", bà Diêu gật đầu nói.

Bà ấy có chút ngạc nhiên về thái độ bình tĩnh của một người trẻ tuổi như Tần Kiệt.

Bà ấy chắc chắn rằng, gia đình có thể nuôi dưỡng ra một người thanh niên trẻ chín chắn như thế này, tuyệt đối không đơn giản, lại càng khẳng định, xuất thân của Tần Kiệt không bình thường.

Cho nên bà ấy càng đối xử thận trọng với Tần Kiệt hơn.

"Giá tôi niêm yết tại công ty môi giới là 7 triệu tệ, nếu cậu Tần có thể trả 7 triệu thì mảnh đất đó sẽ là của cậu!", bà Diêu cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào nội dung chính.

"7 triệu tệ?", Tần Kiệt lắc đầu: "Giá cao quá! Hơn nữa, bà Diêu, bà cũng đã nói đây giá niêm yết ở công ty môi giới. Đó là chỗ như thế nào, mọi người đều đã rõ rồi!"

"Bọn họ sẽ ăn hoa hồng, ngoài ra còn có chiết khấu...Tôi cũng sẽ không nói tường tận ra nữa. 5 triệu tệ! Tôi mua lại, bà thấy như thế nào?"

"Hả? Có 5 triệu tệ thôi sao?", bà Diêu kêu lên: "Cậu Tần ra giá thấp quá. Vừa mở miệng ra liền đòi giảm 2 triệu tệ. Lòng tham quá lớn rồi đó!"

"Ha ha, bà Diêu à, sở dĩ tôi hét giá xuống còn 5 triệu là tôi có lý do của riêng mình!", Tần Kiệt nói tiếp: "Thứ nhất, hiện tại là năm 2008! Vào thời điểm này, những người thường xuyên xem tin tức chắc là đều biết đến tình hình quốc tế, nhất là nước Mễ ở bên kia bờ đại dương đã xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính!"

"Hiện nay lục địa châu Âu và châu Mỹ đang rất hỗn loạn. Nền kinh tế của nhiều quốc gia đã bị ảnh hưởng. Số người thất nghiệp đang tăng lên một cách nhanh chóng!"

"Cơn bão này, tôi ước tính rằng sẽ sớm lan đến đất nước chúng ta. Khi đó, giá nhà đất ở đất nước chúng ta sẽ giảm mạnh!"

"Đến lúc đó, bà Diêu à, bà đừng nói là bán được với giá 7 triệu tệ, 5 triệu tệ, tôi dám bảo đảm rằng bà sẽ không bán được đâu!"

"Không thể nào!", bà Diêu không tin.

"Ừ, bà không tin đúng không? Được, tôi nghe nói rằng bà Diêu có một người con trai sống ở Mễ! Bà có thể gọi cho cậu ấy hỏi xem những điều tôi nói là thật hay là giả! Sau khi bà gọi xong, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc nhé!"

Tần Kiệt rất điềm tĩnh, cũng rất kiên định.

Ngược lại, bà Diêu cũng đã tin được ba phần rồi.

Nhưng số tiền quá lớn, bà không thể không thận trọng, đề phòng.

"Cậu đợi chút, tôi gọi điện thoại trước đã!"

"Ok!"

Bà Diêu đứng dậy đi gọi điện thoại.

Tô Nhuệ sốt ruột.

"Giám đốc Tần, vậy mà anh dám hét giá xuống 5 triệu tệ sao! Ác thật đấy! ”, Tô Nhuệ nhìn không được nữa.

"Xuỵt", Tần Kiệt kêu Tô Nhuệ đừng nóng vội và cũng đừng lên tiếng nữa, anh mỉm cười nói: "Tôi là người làm ăn. Nếu đã là người làm ăn thì phải nỗ lực hết mình vì lợi ích của bản thân, mang lại lợi nhuận lớn hơn cho bản thân, cô nói có đúng không?"

Tô Nhuệ: "..."

Được.

Nói hay lắm.

"Nhưng mà giám đốc Tần này, anh vừa mở miệng đã đòi giảm 2 triệu tệ, có phải là nhiều quá hay không? Ngộ nhỡ..."

"Yên tâm, đây chỉ là giá chào hàng mà tôi đưa ra, bà Diêu đó có lẽ còn mặc cả thì sao?", Tần Kiệt nói.

"Cũng đúng, sao tôi lại quên điều này cơ chứ!", Tô Nhuệ chợt bừng tỉnh lại.

"Không phải là cô quên mà là cô quá nóng vội hấp tấp!", Tần Kiệt nói.

"Ừm, vậy sao!", Tô Nhuệ nghĩ lại, đành phải thừa nhận.

Lúc này, bà Diêu đã quay lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 213: Cậu đang đùa tôi à?


Tô Nhuệ không nói chuyện nữa, yên lặng ngồi ở phía sau Tần Kiệt.

"Như thế nào? Con trai bà nói sao?", Tần Kiệt cười hỏi.

"Anh Tần nghe ngóng tin tức nhanh thật! Đúng vậy, tôi đã hỏi qua con trai tôi, thằng bé nói rằng bên nước ngoài quả thực đang rất ồn ào. Phỏng chừng sẽ sớm ảnh hưởng đến nước chúng ta!", bà Diêu nói xong, ấn tượng của bà ấy về Tần Kiệt lại tăng thêm một bậc.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ biết tình hình thế giới một cách rõ ràng như vậy được.

Chàng trai trẻ trước mắt, xuất thân bất phàm.

Thật sự không thể đắc tội.

"Ha ha, nếu như bà Diêu đã xác nhận được rồi, vậy thì con số 5 triệu tệ..."

"Vẫn hơi thấp!”, bà Diêu nói.

"Ồ, vậy con số bà mong muốn là bao nhiều?", Tần Kiệt không vội hỏi.

"6,5 triệu tệ!"

"Cao quá! 5,5 triệu tệ!", Tần Kiệt nói.

"Ít quá!", bà Diêu không hài lòng: "Hay là như vậy đi, 6 triệu tệ! Tôi sẽ bao toàn bộ phí chuyển nhượng và các khoản chi phí khác! Không thể giảm thêm được nữa!", bà Diêu có chút kiêng dè về xuất thân của Tần Kiệt, lo lắng rằng mình đắc tội Tần Kiệt, Tần Kiệt không vui sẽ gây trở ngại cho bà.

Sau này bà ấy muốn bán cho người khác, đoán chừng sẽ gặp phải rắc rối.

Chi bằng nể mặt nhau một chút thì sau này đỡ phiền phức.

Chịu chút thiệt thòi vậy.

Chung quy vẫn đỡ phiền phức hơn nếu tình trạng khủng hoảng tài chính ập đến, đến lúc đó bà ấy muốn bán cũng không bán được.

Hơn nữa, bà ấy còn đang rất cần tiền.

"Được! 6 triệu thì 6 triệu, thống nhất như vậy nhé! Nhưng tôi có một điều kiện!", Tần Kiệt nói.

"Điều kiện?", bà Diêu nhíu mày nói: "Điều kiện gì?"

"Tôi không thể trả hết một lần được. Tôi muốn trả góp. Tôi đưa cho bà 1 triệu tệ trước. Sau này, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho bà 1 triệu, sáu tháng sẽ trả hết, bà thấy như thế nào?", Tần Kiệt hỏi.

"Tại sao?", bà Diêu muốn biết một lý do hợp lý.

Theo bà thấy, xuất thân của Tần Kiệt không đơn giản, vậy tại sao lại muốn trả góp chứ?

"Năm nay, người nào làm kinh doanh mà không phải là trả góp chứ? Bà Diêu à, nếu bà không đồng ý, vậy thì thật ngại quá, tôi chỉ có thể nói rằng mình không có duyên với mảnh đất trung tâm thể dục thể thao đó của bà rồi! Tôi không mua nữa!", nói xong, Tần Kiệt liền đứng dậy.

"Giám đốc Tô, chúng ta đi thôi!"

"Hả?", Tô Nhuệ có chút hoang mang.

Tình huống gì vậy?

Đã thương lượng giá cả xong, sau có thể nói đi là đi chứ?

Như thế này giống như bộ dạng muốn mua đất sao?

Đây là trò đùa sao?

Tô Nhuệ không hiểu dụng ý của Tần Kiệt.

"Giám đốc Tô, còn ngồi ngẩn người ở đó để làm gì? Mau đứng dậy chúng ta về thôi! Mảnh đất này, chúng ta không cần nữa!", Tần Kiệt vừa nói vừa đi về phía cửa quán cà phê.

Tô Nhuệ sửng sốt một lát, sau đó hoàn hồn lập tức đứng dậy đuổi theo Tần Kiệt.

Bà Diêu ngơ ngác.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Thương lượng ổn thỏa cả rồi, chỉ một vấn đề không thông, nói không cần là không cần.

Cậu đang đùa tôi à?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 214: Tiêu nhanh quá đi!


Không được.

Phải bán nhanh miếng đất này.

Treo bảng mấy ngày rồi.

Có nhiều người đến hỏi, nhưng chỉ có mỗi cậu Tần này là muốn mua.

Nếu như bỏ lỡ, sau này muốn bán rất khó.

"Cậu Tần, đợi đã!"

Bà Diêu cuống cuồng gọi lại!

Tần Kiệt dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại.

"Bà Diêu, bà còn có chuyện muốn nói sao?", Tần Kiệt nhàn nhạt hỏi.

"Được rồi, trả góp thì trả góp!", bà Diêu đồng ý với điều kiện của Tần Kiệt.

Chỉ có năm tháng mà thôi, kí hợp đồng là được.

Bà ấy không thể đợi thêm được nữa.

"Như vậy là đúng rồi đó! Đây mới là người làm kinh doanh chứ!"

Tần Kiệt mỉm cười.

Những gì anh làm ban nãy là chiêu thức lạt mềm buộc chặt.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh.

Bà Diêu đã cắn câu.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc bà Diêu biết được tình hình kinh tế trên thế giới đang rất tồi tệ.

Dù sao thì bà Diêu cũng chỉ có một đứa con trai.

Đối với bà ấy, lời nói của con trai là đáng tin cậy nhất.

Con trai đã nói rằng tình hình kinh tế sẽ tồi tệ đến mức ảnh hưởng đến tình hình trong nước.

Bà ấy đương nhiên sẽ tin vào điều đó.

Cho nên ngay từ khi bắt đầu, bà Diêu đã rơi vào cái bẫy do Tần Kiệt giăng ra.

Khiến bà ấy bán mảnh đất với giá 6 triệu tệ.

Tô Nhuệ nghe xong, cả người hoang mang rối loạn.

Thật sự thành công.

7 triệu tệ giảm xuống còn 6 triệu tệ, còn trả góp, bao thủ tục chuyển nhượng và các loại giấy tờ khác.

Điều này...

Cái nhìn của Tô Nhuệ về chàng thanh niên Tần Kiệt lại tăng thêm mấy phần.

Tần Kiệt thật không đơn giản.

Người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật vẫn đang cất giấu đây?

Thật là mong chờ.

Chẳng bao lâu sau, Tần Kiệt và bà Diêu đã kí hợp đồng xong.

Theo như thỏa thuận thì Tần Kiệt sẽ trả trước 1 triệu tệ, 5 triệu còn lại mỗi tháng trả 1 triệu.

Bằng cách này, nửa năm là có thể trả hết.

Sau khi hợp đồng được ký kết, Tần Kiệt đã chuyển ngay 1 triệu tệ cho bà Diêu.

Trong tài khoản của anh còn hơn 700 ngàn tệ.

Lòng anh đau như cắt.

Người ta thường nói rằng bản thân hối hận vì đã học quá ít kiến thức cho đến khi sử dụng đến kiến thức đó.

Đối với tiền bạc cũng như vậy.

Khi bạn thực sự cần đến tiền, bạn mới biết rằng tiền chưa đủ tiêu.

Anh đã kiếm được 1 triệu tệ này vào năm ngoái.

Cứ như vậy mà bốc hơi rồi.

Tiêu nhanh quá đi!

Có thể nói rằng, sau khi tiêu 1 triệu tệ, anh lại trở thành một tên nghèo kiết xác rồi.

Nếu Lâu béo nghe thấy lời này, chắc chắn cậu ta sẽ đánh chết anh.

Mẹ kiếp.

Trong tài khoản còn có 700 ngàn tệ mà còn nói mình nghèo kiết xác sao?

Cậu có để cho người khác sống nữa không vậy?

Thật đúng là không biết xấu hổ mà!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 215: Tần Kiệt không phản đối.


Sau khi thanh toán 1 triệu tệ, trên mặt bà Diêu lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cuối cùng cũng bán được rồi.

Có khoản tiền này, bà ấy có thể chuyển đến nơi khác sinh sống được rồi.

Tiếp theo, bà Diêu cùng Tần Kiệt và Tô Nhuệ đi làm thủ tục sang nhượng.

Chạy vạy cả buổi sáng đến tận 12 giờ trưa, mọi việc mới coi như là ổn thỏa.

"Cậu Tần, từ bây giờ trở đi, mảnh đất trung tâm thể dục thể thao đã thuộc quyền sở hữu của cậu, chúc mừng cậu nhé!", bà Diêu chúc mừng Tần Kiệt.

"Tôi cũng chúc bà và con trai sớm được đoàn tụ, một nhà đoàn viên!", Tần Kiệt nói.

"Cảm ơn! Tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước đây!"

"Tạm biệt!"

Cho đến khi bóng lưng của bà Diêu biến mất, Tô Nhuệ mới giơ ngón tay cái ra tán thưởng Tần Kiệt.

"Giám đốc Tần, anh giỏi thật đó! 7 triệu tệ giảm xuống còn 6 triệu tệ! Quá dữ! Nhưng còn có một chuyện, tôi không hiểu!"

"Chuyện gì, cô nói tôi nghe xem nào!"

"Sao anh có thể cam đoan rằng bà Diêu nhất định sẽ đồng ý chứ?"

"Ha ha, chuyện này, con trai bà ấy có công không nhỏ!"

"Con trai bà ấy?"

"Đúng vậy, cô nghĩ mà xem..."

Tần Kiệt nói rõ kế sách của mình ra cho Tô Nhuệ nghe.

Sau khi nghe Tần Kiệt nói xong, Tô Nhuệ trầm mặc không nói gì.

Thật đáng kinh ngạc!

Cô ấy không thể không khâm phục Tần Kiệt.

Ngay từ khi bắt đầu, bà Diêu đã bị Tần Kiệt gài bẫy.

Quá lợi hại.

Sự ngưỡng mộ, kính trọng của Tô Nhuệ đối với Tần Kiệt càng trở nên cao hơn.

"Giám đốc Tần, tôi rất muốn nói một câu?"

"Nói cái gì?"

"Tôi có thể hôn anh được không?"

Tần Kiệt: "..."

Hôn cái rắm ấy!

Thỏ không ăn cỏ gần hang.

Ăn cô xong, sau này tôi không muốn sống nữa à.

Khụ khụ~

"Đừng đùa nữa! Nói chuyện nghiêm túc đi! Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Tôn Triêu Dương, nói rằng tôi muốn gặp ông ta!", Tần Kiệt phân phó.

"Hừ! Đùa chút mà thôi, sao anh lại nhàm chán như vậy chứ! Thật vô vị!"

Tô Nhuệ liếc nhìn Tần Kiệt.

Cô ấy lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tôn Triêu Dương.

Khi Tôn Triêu Dương nghe tin mảnh đất trung tâm thể dục thể thao đổi chủ, ông ta vô cùng kinh ngạc.

Ông ta vẫn chưa nghe ngóng được tin gì, sao đã đổi chủ rồi.

Lúc nghe nói rằng ông chủ mới muốn gặp ông ta, ông ta lại càng ngạc nhiên.

Vừa mới đổi chủ đã muốn gặp ông ta.

Ý gì đây?

Lẽ nào muốn thu hồi quyền sử dụng trung tâm thể dục thể thao sao?

Ông ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Ông ta đã đầu tư vào đó rất nhiều tiền bạc và công sức, vẫn chưa hồi vốn mà!

Sao có thể từ bỏ chứ?

Ông ta đành phải đồng ý với Tô Nhuệ và hẹn gặp Tần Kiệt ở trung tâm thể dục thể thao.

Tần Kiệt không phản đối.

Đúng lúc anh cũng muốn đến trung tâm thể dục thể thao một chuyến, gặp nhau ở đó cũng rất hợp lí.

20 phút sau.

Tần Kiệt và Tô Nhuệ đến trung tâm thể dục thể thao.

Đi tới cửa, Tần Kiệt dặn Tô Nhuệ đừng gọi điện thoại cho Tôn Triêu Dương.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 216: Ông ta vô cùng kinh ngạc.


Anh muốn khảo sát thực tế tại sao việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao lại không phát triển.

Tô Nhuệ không phản đối.

Dù sao cũng có thời gian.

Cô ấy đi theo Tần Kiệt vào trung tâm thể dục thể thao.

Cô ấy đã đến đây rất nhiều lần, sớm đã không còn cảm giác mới mẻ.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tần Kiệt đến.

Sau khi bước vào, anh quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.

Anh đã khảo sát kĩ tầng một và tầng hai.

Cho đến khi bước lên tầng ba, anh chỉ mới đảo mắt nhìn qua một lượt, lông mày của anh chợt nhếch lên.

Điều đó đã thu hút sự chú ý của Tô Nhuệ.

"Giám đốc Tần, anh sao vậy? Có điều gì không ổn sao?", Tô Nhuệ hỏi.

"Cô nói xem trung tâm thể dục thể thao có diện tích hơn 20 ngàn mét vuông, bên trong một trung tâm thể dục thể thao lớn như vậy tại sao lại không có nhiều khách hàng chứ? Tại sao kinh doanh lại ảm đạm như vậy?", Tần Kiệt hỏi.

"Ha ha, giám đốc Tần, tôi không rõ mấy chuyện này! Anh hỏi tôi thà rằng hỏi đầu gối còn hơn! Muốn hỏi thì anh phải hỏi Tôn Triêu Dương ấy!", Tô Nhuệ nói.

"Ôi chao, cô Tô, cô đến rồi!", đúng lúc này Tôn Triêu Dương đi tới.

Ông ta mặc một bộ quần áo thể thao.

Ông ta cởi găng tay trắng ra sau đó bắt tay Tô Nhuệ.

Khi nhìn thấy Tần Kiệt, vẻ mặt ông ta giống như bà Diêu, rất ngạc nhiên và sửng sốt.

"Vị này là..."

Mặc dù đã đoán được, nhưng Tôn Triêu Dương vẫn không muốn tin nên hỏi thêm một câu.

"Tôi giới thiệu nhé, vị này là anh Tần - ông chủ chỗ chúng tôi, người mà tôi đã đề cập với ông!", Tô Nhuệ mỉm cười giới thiệu.

"Thật sự là cậu sao!", Tôn Triêu Dương lỡ lời.

Vừa nghe liền biết ban nãy ông ta đang nghĩ cái gì.

Khi nói ra khỏi miệng, ông ta mới nhận ra rằng mình đã nói sai.

Cũng may Tần Kiệt đã gặp phải tình huống này mấy lần, anh đã quen rồi, cũng không để tâm.

Anh vươn tay ra bắt tay Tôn Triêu Dương: "Không sai, tôi chính là Tần Kiệt, thầy Tôn đúng không!"

"Ha ha, gọi tôi là thầy Tôn còn được, gọi tôi là giám đốc Tôn, tôi nổi hết cả da gà lên đây này!", Tôn Triêu Dương cười nói.

"Ha ha".

Tần Kiệt cũng mỉm cười.

"Mời cậu Tần!"

"Được!"

Anh đi theo Tôn Triêu Dương đến khu vực nghỉ chân.

Tôn Triêu Dương rót hai tách trà cho Tần Kiệt và Tô Nhuệ.

Đợi hai người bọn họ uống xong một ngụm trà, ông ta liền hỏi: "Nghe nói cậu Tần đã mua lại mảnh đất này đúng không?"

"Ừ, tôi mua lại rồi!", Tần Kiệt gật đầu, không có giấu giếm.

"7 triệu tệ sao?", Tôn Triêu Dương hỏi.

"Không, 6 triệu tệ!", Tần Kiệt xua tay nói.

"Cái gì? Sáu, sáu triệu tệ sao?", Tôn Triêu Dương tràn đầy kinh ngạc.

Khoảng cách giữa 7 triệu tệ và 6 triệu tệ chênh lệch những 1 triệu tệ đó.

Khả năng mặc cả quá giỏi.

Một con người xuất sắc.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Tần Kiệt có thể trở thành ông chủ ở tuổi đôi mươi và mua được mảnh đất trung tâm thể dục thể thao.

Quả thực là tài không đợi tuổi mà.

Ông ta không thể không khâm phục Tần Kiệt!

"Ha ha, chênh lệch 1 triệu tệ mà thôi, không đáng là bao nhiêu cả!"

Tần Kiệt ra vẻ.

Tôn Triêu Dương: "..."

1 triệu tệ mà còn không đáng là gì sao?

Vậy thì bao nhiêu mới tính là đáng chứ?

Địa chủ à?

Tôn Triêu Dương nuốt nước bọt.

Ông ta vô cùng kinh ngạc.

"Cậu Tần, hôm nay cậu đến chỗ tôi, không phải chỉ là vì muốn nói với tôi chuyện này thôi chứ?", Tôn Triêu Dương hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay tôi đến tìm thầy Tôn quả thật là vì chuyện khác!”, Tần Kiệt cũng không giấu giếm, thằng thắn hỏi: “Không biết thầy Tôn cảm thấy vì sao trung tâm thể dục thể thao lại càng ngày càng tệ đi?”

“Chuyện này..., Tôn Triêu Dương có chút khó xử.

Ông ta không ngờ được Tần Kiệt lại hỏi trắng ra như vậy.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 217: Có điều tôi còn có điều kiện!”


Từ sau khi ông ta thuê nhà thi đấu liền cải tạo nó thành trung tâm thể dục thể thao, mới đầu khai trương làm ăn cũng rất tốt.

Ông ta còn vô cùng đắc ý, nghĩ từ nay về sau nơi này sẽ hoạt động theo quỹ đạo.

Nhưng có ai biết ngày vui ngắn hạn.

Sau một thời gian, ông ta mới biết những lợi nhuận kia chỉ là nhất thời thôi.

Những mới mẻ ban đầu dần biến mất, việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao cũng ngày càng sụt giảm.

Điều này luôn khiến ông ta phải khổ sở.

Chuyển nhượng đi không ai tiếp nhận.

Nhưng nếu không chuyển nhượng thì lại lỗ vốn.

Lúc trước ông ta cũng đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ nếu giờ đóng cửa sẽ lỗ lớn, khiến ông ta rất không cam lòng.

Có thể nói chuyện này đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thật sự là bất đắc dĩ.

Do vậy việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao đã trở thành mối bận tâm lớn nhất trong lòng ông ta.

Ông ta không biết nên làm thế nào.

Thực sự chuyện này rất đau đầu.

Hiện giờ Tần Kiệt hỏi vậy lại càng khiến ông ta hổ thẹn, xấu hổ.

Trong lúc nhất thời, không biết nên nói thế nào mới hợp lý.

“Thầy Tôn có ý kiến gì không?”, Tần Kiệt cũng không muốn cho ông ta chút đường lui nào, tiếp tục hỏi.

“Tôi...”, Tôn Triêu Dương bất đắc dĩ, thở dài một hơi: “Thật sự tôi không muốn giấu giếm, tôi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Về chuyện này, tôi cũng đã tham khảo ý kiến của một số giáo sư kinh tế trường đại học Hán Xương, họ cũng đưa ra rất nhiều đề nghị!”

“Tôi đều đã thử qua, đáng tiếc đều thất bại, không có hiệu quả gì cả! Chuyện này cũng trở thành mối bận tâm lớn trong lòng tôi! Ài ~”

Theo như lời Tôn Triêu Dương nói Tần Kiệt cũng thấy được ông ta thật sự rất bất đắc dĩ lại không cam lòng.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Đúng anh đang cười.

Nụ cười này khiến Tô Nhuệ cảm thấy khó hiểu.

Tôn Triêu Dương người ta đang rất lo lắng.

Anh còn cười cái gì chứ.

Anh đang cố tình sao?

Trong hoàn cảnh này thích hợp sao?

Quả nhiên.

Tôn Triêu Dương thấy Tần Kiệt cười cười, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, có chút không hiểu được: “Cậu Tần, cậu cười cái gì vậy? Tôi đã nói sai gì sao?”

“Không, thầy Tôn không nói sai gì hết!”, Tần Kiệt khoát khoát tay.

“Tôi không nói gì sai, vì sao cậu Tần lại cười vậy?”, vẻ mặt Tôn Triêu Dương càng thêm khó hiểu.

Không riêng gì ông ta, cả Tô Nhuệ cũng không hiểu lắm.

Không hiểu được Tần Kiệt rốt cuộc có ý gì đây.

Tần Kiệt mỉm cười, nói: “Vừa rồi tôi đã đi vào quan sát lượng khách trong trung tâm thể dục thể thao. Nói thật thì lượng khách quá ít! Vận hành thực sự đã thất bại rồi!”

“Một nơi thiên thời địa lợi như vậy theo lý mà nói phải vô cùng phát triển nhưng ở trong tay thầy Tôn lại biến thành cá chết không thể khởi sắc! Thật sự quá uổng phí!”

Tần Kiệt không ngừng xua tay thể hiện sự hối tiếc.

Những lời nói ra cũng vô cùng thẳng thắn.

Tô Nhuệ nghe xong cũng lo lắng muốn chết.

Anh có biết nói chuyện không vậy?

Nói chuyện dễ nghe chút không được sao?

Lại còn có người nói chuyện đả kích người khác vậy sao?

“Giám đốc Tần, anh...”

“Cô Tô đợi chút đã!”, Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ có chút bất đồng quan điểm.

Ông ta nghe lời Tần Kiệt nói cũng không giống như đang nói bừa, ngăn cản Tô Nhuệ có ý định nhắc nhở Tần Kiệt.

Hỏi: “Nghe lời này của cậu Tần, không biết cậu có biện pháp gì có thể giúp trung tâm thể dục thể thao vận hành tốt trở lại không?”

“Có!”, Tần Kiệt gật đầu: “Có điều tôi còn có điều kiện!”

“Cậu có điều kiện gì?”, Tôn Triêu Dương chỉ cần trung tâm thể dục thể thao khởi sắc, kinh doanh tốt trở lại, những cái khác đều không thành vấn đề.

“Tôi muốn đầu tư cổ phần vào trung tâm thể dục thể thao. Mặt khác tôi cũng muốn ông giúp tôi một chút!”, Tần Kiệt nói.

“Cậu Tần muốn đầu tư cổ phần sao?”, Tôn Triêu Dương ngây ngẩn cả người.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 218: Thực sự dễ dàng sao?


Trung tâm thể dục thể thao của ông ta làm ăn thua lỗ, ông đã từng đi tìm rất nhiều người nhưng họ đều không muốn đầu tư cổ phần.

Họ đều xem trung tâm thể dục thể thao của ông ta như bệnh dịch mà tránh xa.

Vậy mà Tần Kiệt hiện tại lại chủ động đưa ra đề nghị đầu tư cổ phần.

Anh ta đang muốn đùa gì vậy?

Muốn lật kèo gì sao?

Không nên nha.

“Cậu Tần không nói đùa đấy chứ?” Tôn Triêu Dương một mặt nghi ngờ hỏi lại.

“Không, tôi cũng không thích nói đùa vậy đâu!”, Tần Kiệt nói.

“Được! Nếu cậu Tần muốn đầu tư cổ phần tôi cũng không phản đối, không biết muốn đầu tư bao nhiêu?”, Tôn Triêu Dương hỏi.

“Ít nhất 40%!”, Tần Kiệt giơ bốn ngón tay lên.

“Nhiều như vậy sao?”, Tôn Triêu Dương cũng ngỡ ngàng.

Ông ta còn tưởng mình nghe nhầm rồi chứ.

“Phải, 40%! Đương nhiên, với số cổ phần này, tôi sẽ không dùng toàn bộ tiền để mua. Tôi sẽ dùng phương thức kinh doanh của mình, cùng với công nghệ kỹ thuật, tổng cộng quy đổi thành 40%!”, Tần Kiệt bổ sung thêm.

“Hả? Giải quyết trung tâm thể dục thể thao còn liên quan đến công nghệ kỹ thuật sao?”, Không chỉ có Tôn Triêu Dương mà Tô Nhuệ cũng thấy hoang đường khó hiểu.

Trung tâm thể dục thể thao cũng không phải xí nghiệp khoa học kỹ thuật gì mà.

Nó chỉ đơn giản là mở ra để kiếm tiền.

Nó không hề liên quan chút gì đến khoa học kỹ thuật cả.

“Đương nhiên nếu thầy Tôn cảm thấy không thích hợp thì xem như tôi chưa nói gì! Dù sao tôi đã mua mặt bằng của trung tâm này. Tôi cũng đã nhận được hợp đồng của ông từ chỗ bà Diêu, nó sẽ hết hạn sau một năm nữa".

“Đến lúc đó tôi sẽ tăng tiền thuê hoặc hủy không cho thuê nữa! Vậy để xem thầy Tôn sẽ chọn thế nào!”

Tần Kiệt nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng lời vừa nói kia nghe chẳng khác nào đang ép người cả.

Thật rất bá đạo.

Nếu ông không đồng ý, tôi liền tăng tiền thuê nhà.

Cái tên này.

Hiện biết rõ trung tâm thể dục thể thao kinh doanh không tốt.

Còn tăng tiền thuê thì bảo người ta sống kiểu gì.

Chỉ còn nước đóng cửa thôi.

Đến lúc đó quả phiền phức lớn rồi.

Tôn Triêu Dương đương nhiên không cam lòng.

Trong lòng vô cùng bất an.

Một hồi sau mới nói: “Được! 40% thì 40%. Giờ thì cậu Tần có thể nói có biện pháp gì để giúp trung tâm thể dục thể thao khởi sắc lên được không?”

“Vậy thì đúng rồi!”, Tần Kiệt nở nụ cười, đứng lên: “Đi theo tôi!”

“Hửm?”

Tôn Triêu Dương có hơi sững sờ nhưng vẫn theo Tần Kiệt ra ngoài.

Đi đến bên ngoài văn phòng, Tần Kiệt chỉ ngón tay xuống phía dưới: “Thầy Tôn có phát hiện khiếm khuyết gì không?”

“Khiếm khuyết?”

Tôn Triêu Dương lắc đầu: “Không nhìn ra được! Cậu Tần cứ trực tiếp nói ra rốt cuộc dùng biện pháp gì mới khiến việc kinh doanh nơi này khởi sắc lên được đây! Có khó không vậy?”

“Không khó, thực sự rất dễ dàng!”, Tần Kiệt nói.

Tôn Triêu Dương: “...”

Tô Nhuệ: “...”

Thực sự dễ dàng sao?

Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì việc kinh doanh cũng không ảm đạm đến thế rồi.

Anh ta có biết nói chuyện không vậy.

Không phải đến đây cố ý đả kích người khác đấy chứ?

Tôn Triêu Dương rất bất mãn.

Tô Nhuệ cũng có chút khó hiểu.

Cô ta cũng không biết Tần Kiệt rốt cuộc muốn làm gì?

Vì sao lại đột nhiên mất thời gian như vậy.

Không nên nha.

Bỗng nhiên.

“Mọi người cảm thấy tôi đang nói hươu nói vượn à?”, Tần Kiệt mở miệng nói.

Tôn Triêu Dương sửng sốt.

Tô Nhuệ cũng ngơ ngác.

Hai người tuy không nói năng gì, nhưng khả năng bọn họ đều đang nghi ngờ những suy nghĩ của Tần Kiệt.

Có điều Tần Kiệt cũng không mấy để ý.

Nói: “Hỏi mọi người một vấn đề này, rất nhiều cô gái khi đi dạo phố vì sao còn muốn dẫn bạn trai đi cùng?”

“Đương nhiên là muốn để bạn trai cầm đồ giúp rồi!”, Tô Nhuệ lên tiếng trước.

“Đúng vậy! Chính vì muốn để bạn trai giúp cầm đồ này nọ cho!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Cái này gọi là nam nữ phối hợp làm việc bớt mệt mỏi!”

“Chính là đạo lý này. Sau khi tôi đi vào trung tâm thể dục thể thao của chúng ta đã phát hiện ra trong này chỉ có một kiểu người!”

“Người nào?”, Tôn Triêu Dương hỏi lại một câu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 219: Thế thì có gì vui chứ?


"Đàn ông!", Tần Kiệt nói.

". . . . . ."

Tôn Triêu Dương ngẩn cả người.

Đầu óc ông ta cũng có chút mờ mịt.

Đàn ông?

Ông ta lập tức nhìn xuống.

Hừm.

Hóa ra thật sự như vậy.

Cả một tầng phía dưới vậy mà lại không có lấy một người phụ nữ nào.

Không được rồi.

"Giám đốc Tôn, ông nhìn xem phía dưới đó có người phụ nữ nào không?”, Tần Kiệt hỏi lại.

"Không có!", Tôn Triêu Dương lắc đầu.

"Ông lại nhìn đi, xem khu vực vận động ở tầng của chúng ta có người phụ nữ nào không?”, Tần Kiệt lại hỏi.

"Cũng không có!", Tôn Triêu Dương lại nhìn một hồi rồi lắc đầu. Dường như ông ta cũng nắm bắt được điều gì đó.

"Ông xem, chính ông cũng nói không có”, Tần Kiệt nói tiếp: “Tôi thử lấy một ví dụ khác. Ví như ở tầng một có một sân bóng, một đám con trai đang đá bóng. Nếu muốn bầu không khí sôi động thì phải điều chỉnh bầu không khí chút!”

"Mà điều chỉnh bầu không khí thế nào? Tất nhiên phải có khán giả, phải có đội cổ vũ rồi!”

"Thế nhưng trong trung tâm thể dục thể thao của ông thì sao? Đội cổ vũ cũng không có! Chỉ có mỗi cánh đàn ông nhàm chán đá bóng với nhau mà thôi!”

"Trong thời gian ngắn có lẽ vẫn thấy có chút hứng thú. Nhưng lâu dần bọn họ sẽ cảm thấy chẳng có gì vui cả!”

"Sao lại thế?"

"Rất đơn giản. Chỗ này của ông là trung tâm thể dục thể thao, là chỗ có thu phí mà phí cũng không thấp đâu. Nếu bọn họ đến đây chỉ để đá bóng thì bọn họ đến chỗ này làm gì, sao không đến sân bóng ở trường học mà đá cho lành?”

"Ở đó còn miễn phí, đá xong thì đi, sướng biết bao, tự do bao nhiêu! Sao mà phải thừa tiền tìm đến trung tâm thể dục thể thao của ông đá bóng?”

"Thầy Tôn, thầy thấy tôi nói có lí không?”

"Chuyện này . . .", cả người Tôn Triêu Dương cũng cứng đờ lại.

Trong đầu không ngừng nhớ lại những điều Tần Kiệt vừa nói.

Thu phí, không có gì thú vị, tội gì không đến chỗ miễn phí mà đá?

Có lí thật!

Mục đích người ta đến trung tâm thể dục thể thao này là gì?

Đương nhiên là để chơi cho sang, chơi cho đỉnh, chơi để có nhiều trải nghiệm khác mới lạ hơn.

Trong trung tâm thể dục thể thao khán giả chẳng được bao nhiêu, đội cổ vũ cũng không có luôn.

Bầu không khí không sôi động lại trầm lặng u ám.

Vậy họ còn đến đây làm gì?

Làm màu à?

Được rồi, cứ coi như là làm màu đi.

Ai đời ăn no rửng mỡ mỗi ngày đều chạy đến cái chỗ u ám chán ngắt này chứ?

Có vui không?

Một chút vui vẻ cũng chẳng có.

Nếu đã không có gì vui.

Thì còn vào đây làm màu làm mè cái gì nữa chứ?

Nhàm chán.

Tôn Triêu Dương bỗng nhiên hiểu ra.

Ông ta hiểu rồi.

Quả nhiên.

Thật sự rất dễ.

Không hề khó.

Tô Nhuệ nghe xong cũng giật mình bừng tỉnh.

Đúng vậy.

Từ tầng một đến tầng ba, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn là đàn ông.

Ngay cả cái bóng người phụ nữ cũng không thấy đâu.

Thế thì có gì vui chứ?

Quá nhạt nhẽo rồi.

"Còn có một chuyện nữa! Thầy Tôn thầy còn chưa để ý đến!”, Tần Kiệt lại nói tiếp.

"Mời cậu Tần nói, tôi rửa tai lắng nghe!”

Lần này Tôn Triêu Dương nghiêm túc.
 
Back
Top Bottom