Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,374
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
ABLVV85yrD4cASQZpJOc1D6axDd0yxw-KN6mxuAQIAPh3aFk0vdAa2qwd6SGyVaKLQ1T8Lx79kGOR4E7FVG-5Ge9fTotKZpllmPvidbSP60FOnrUof7pY_aOmoCRnjGWJlwAIlH4EFXI9bLcbmelbv0rAf7Z=w215-h322-s-no-gm

Giấc Mơ Triệu Phú
Tác giả: Hải Kiều
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu

Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần,

Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa.

Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng​
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 1: C1: Trở về 10 năm trước


“Đau quá! Dám đánh vào đầu ông đây, xem ông giải quyết mày thế nào...”

Ôm lấy cái đầu đau nhức, Tần Kiệt khẽ nheo mắt ngồi dậy.

Tần Kiệt, tốt nghiệp đại học hạng 3 ở thành phố Hán, gia cảnh bình thường, xuất thân bần hàn không chỗ chỗ dựa, năm nay 35 tuổi mới chật vật leo lên được vị trí giám đốc tài chính của một công ty.

Nhân cái sự thăng tiến của mình, anh đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Trong bữa tiệc này, ai mời rượu anh cũng không từ chối, thành ra uống đến say khướt.

Trên đường về nhà, anh gặp phải đám côn đồ đang bắt nạt một cô gái.

Sẵn có men rượu trong người, anh trượng nghĩa đứng ra giúp đỡ.

Kết quả là bị người ta đánh cho một trận bầm dập, ngất lịm đi.

Sau khi xoa đầu, Tần Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra khi đã nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.

“Mẹ kiếp! Tình huống gì đây? Chỗ này là chỗ nào?”

Nhưng mà, vừa mở mắt ra thì anh lập tức kinh hãi, ngay sau đó không kìm được buông ra một câu chửi thề.

Tường được quét vôi trắng, chẳng có tí giấy dán tường nào, nền nhà được ghép lại từ những viên gạch khoảng 20cm, một bộ sô pha kiểu cũ...

Tất cả những thứ trước mắt này cho anh biết một điều rằng, đây không phải đang ở ngoài đường, có lẽ là nhà của một người lạ nào đó.

“Lẽ nào sau khi bị đánh ngất đi thì có một người tốt bụng đã đưa mình về nhà?”

Ý nghĩ này vừa mới trồi ra thì ngay lập tức bị phủ nhận.

Bởi vì anh nhìn thấy trên bàn trà đặt một chiếc điện thoại di động.

Ngày hiển thị trên điện thoại là 21/8/2007

Chiếc điện thoại này rất quen thuộc với Tần Kiệt.

Nó là chiếc điện thoại mà bố tặng cho anh khi anh học năm nhất đại học.

Sau khi dùng được 3 năm, các con số trên bàn phím hầu như đã mờ đi gần hết.

Thấy vậy, trong đầu Tần Kiệt đột nhiên có một ý nghĩ...

“Lẽ nào mình xuyên không rồi?”

“Cốc cốc cốc!”

Trong khi Tần Kiệt còn đang vô cùng sửng sốt và kinh ngạc thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Kiệt Tử, có người đến, mau ra mở cửa!”

Một giọng nói quen thuộc cất lên.

Vẻ mặt Tần Kiệt kinh ngạc tột độ.

“Đây là giọng của mẹ? Giọng nói truyền ra từ nhà bếp!”

Anh cố nén sự bàng hoàng trong lòng mà chạy ra phía cửa.

Chỉ thấy một người phụ nữ như trẻ hơn mười tuổi đang bận rộn trong nhà bếp.

Không phải mẹ anh thì còn ai vào đây nữa.

Nói vậy thì, anh thật sự đã xuyên không quay về mười năm trước???

Và bây giờ anh đang ở trong nhà mình.

Sống mũi Tần Kiệt đột nhiên cảm thấy cay cay.

Ở kiếp trước, đến tận 35 tuổi anh mới leo lên được chức giám đốc tài chính.

Trước đây, bố mẹ anh chưa được hưởng phúc một ngày nào.

Vốn tưởng rằng sau khi thăng chức có thể tận hiếu với bố mẹ.

Ai ngờ mình lại bị người ta đánh chết.

Để bố mẹ rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Phần còn lại của cuộc đời bố mẹ, chắc chắn sẽ sống trong tuyệt vọng.

Nghĩ đến đây, anh không kìm được mà rơm rớm nước mắt.

“Kiếp này... mình sẽ không để cho chuyện này lặp lại một lần nữa, mình nhất định sẽ thay đổi tất cả...”

“Mẹ!”

Đột nhiên, Tần Kiệt chạy tới ôm lấy mẹ mình.

Ôm thật chặt.

Anh thật sự sợ rằng sau khi buông tay ra thì mọi thứ sẽ biến mất.

Mẹ Tần đang thái thịt, bị Tần Kiệt đột nhiên ôm lấy làm cho bà cứng người lại, không hiểu sao Tần Kiệt đã lớn đầu rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ như vậy.

Nhưng mẹ Tần rất hạnh phúc khi được con trai ôm như vậy.

“Á, Kiệt Tử, sao mắt con lại đỏ vậy? Con khóc à?”, mẹ Tần không hiểu lắm về hành vi kì lạ của con trai hôm nay.

“Dạ không, vừa nãy có gió thổi hạt cát bay vào mắt con!”, Tần Kiệt dụi mắt nói.

“Cát à? Hay là gió?”, mẹ Tần có chút mù mờ: “Cửa chính và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt, gió ở đâu ra? Chẳng lẽ mẹ chưa đóng chặt à? Để mẹ đi coi sao!”

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa lại vang lên!

“Bố nói này Kiệt Tử, con đừng có nghịch điện thoại nữa, nhanh đi mở cửa xem ai đến!”

Giọng của bố Tần vọng ra từ phòng làm việc.

“Mẹ, đừng để ý đến cửa sổ nữa, con đi mở cửa đây!”, Tần Kiệt nói.

“Ừ!”

Tần Kiệt bước ra cửa.

“Ai thế?”

“Tần Kiệt à, bác gái đây!”

Giọng của một người phụ nữ trung niên vọng vào từ ngoài cửa.

Bác gái?

Nghe thấy từ nay, Tần Kiệt nhíu mày.

Thành phố Hán là thủ phủ của tỉnh Sở, có thể sở hữu một ngôi nhà ở đây, đáng lý kiếp trước Tần Kiệt không nên bết bát như vậy chứ.

Nhưng mà kiếp trước, Tần Kiệt lại thật sự sống trong nghèo khổ.

Không có nguyên nhân gì khác, tất cả là do nhà bác Hai hãm hại.

Trước đây, con trai nhà bác hai, cũng chính là anh họ thứ hai của Tần Kiệt, nghe người ta buôn bán thực phẩm chức năng gì đó, kết quả là tham gia vào mạng lưới đa cấp và không thể dứt ra được.

Bác Hai và bác gái cũng lún sâu vào đó.

Để phát triển hệ thống bên dưới, gia đình bác Hai đã nhắm vào căn nhà của bố mẹ Tần Kiệt ở thành phố Hán này.

Họ nói với bố mẹ Tần Kiệt rằng nếu đầu tư 500 ngàn tệ, sau một năm sẽ lãi 200 ngàn tệ.

Hai năm sau, có thể lãi tới 400 ngàn tệ.

Thời gian càng dài lợi nhuận càng nhiều.

Mọi người đều là họ hàng thân thích.

Bố mẹ cảm thấy bác Hai và bác gái chắc chắn sẽ không lừa họ.

Bèn tin tưởng.

Quyết định chơi một vố lớn.

Thế chấp căn nhà với giá một triệu và đầu tư hết vào đó.

Năm đầu tiên, như bác Hai và bác gái nói, lãi được 200 ngàn tệ.

Từ năm thứ hai trở đi, bác Hai nói gặp phải một vài sự cố nhỏ, bảo bố anh đừng lo lắng, sau ba tháng nhất định sẽ bù lại.

Bố anh tin lời ông ta.

Ba tháng sau bố anh đến gặp bác Hai.

Bác Hai lại nói chưa lấy lại được tiền lãi nên bảo bố anh chờ một thời gian.

Bố anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Tìm bác Hai đòi lại tiền đầu tư.

Nhưng bác Hai không đồng ý.

Bố anh muốn kiện ra tòa.

Nhưng lúc ấy bố anh đang là tuyến dưới của bác Hai.

Thế nên có ra tòa cũng vô ích.

Vì sự việc này mà bố anh tức đến ho ra máu, nằm bệt trên giường cả tháng trời.

Kể từ đó, gia đình Tần Kiệt ngày càng sa sút.

Cho đến khi Tần Kiệt bị đánh chết, cả gia đình cũng không được ở trong căn nhà của mình mà phải sống trong căn nhà thuê trong một thôn ở thành phố.

Nghĩ tới đây, Tần Kiệt vô cùng giận dữ.

Đột nhiên, anh nghĩ tới điều gì đó.

Hôm nay là ngày 21/8/2007, không phải là ngày mà kiếp trước bác Hai và bác gái tìm đến vay tiền sao?

Vừa mới sống lại, liền gặp ngay cảnh này?

Trùng hợp như vậy sao?

Tần Kiệt liếc mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong.

Kiếp trước, vì các người mà gia đình tôi phải chịu khổ sở.

Kiếp này, nếu tôi đã trùng sinh rồi, làm sao có thể cho phép các người đạt được mục đích cơ chứ?

Anh đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng bước chân.

“Kiệt Tử, sao con cứ đứng ngây ra ở cửa làm gì thế? Không nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa à? Mau mở cửa đi!”

Bố Tần bước ra từ phòng làm việc, lên tiếng thúc giục Tần Kiệt.

“Vâng ạ, con mở ngay!”

Sau khi mở cửa, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Kiệt.

Không ngoài dự đoán của anh, quả nhiên là bác Hai và bác gái.

“Ồ, là anh hai và chị dâu đến à, Kiệt Tử, còn ngây ra đó làm gì? Không nhanh mời hai bác vào nhà!”

Nhìn thấy hai người bên ngoài, bố Tần vội vàng chào hỏi.

“Ồ, bác trai, bác gái, thật ngại quá, lúc hai người gõ cửa cháu đang ở trong nhà vệ sinh. Để hai người đợi lâu rồi, mau vào trong nhà đi”.

Bác Hai và bác gái vừa ngồi xuống thì bố Tần đã hỏi: “Anh hai, chị dâu, hai người đến sao không gọi trước một cuộc điện thoại để bọn em đi đón hai người!”

“Em ba, đều là người một nhà, đón hay không không quan trọng!”, bác gái cười hi hi nói: “Hôm nay chúng tôi đến là có chuyện muốn thương lượng với cô chú!”

Ngay khi lời này vừa nói ra, trái tim Tần Kiệt vô thức run lên.

Qủa nhiên là như vậy!

Anh quyết định rồi, lát nữa không cần mặt mũi nữa, trực tiếp nói rõ ràng!

Cắt đứt hi vọng của bác Hai và bác gái ngay từ đầu.

Khi anh định thần lại thì đã nghe thấy tiếng bố Tần nói: “Chị dâu, có chuyện gì thì chị cứ nói!”

Bác gái đáp: “Là như vậy, Hạo Tử nhà chúng tôi, cũng không so sánh được với Kiệt Tử. Nhưng nó không cam tâm cả đời này vô dụng như vậy, thế nên coi Kiệt Tử như tấm gương sáng để học tập. Năm ngoái, nó hợp tác với bạn bè thành lập một công ty, kiếm được ít tiền!”

“Năm nay vì để mở rộng công ty nên quyết định tăng cường đầu tư, nhưng mà điều kiện nhà chúng tôi thì chú ba cũng biết rồi đấy!”

“Có thể giúp nó lấy vợ đã rất khó khăn rồi, làm gì còn tiền để dành để giúp nó mở rộng công ty! Nhưng công ty của thằng bé khó khăn lắm mới có chút khởi sắc!”

“Người làm bố mẹ như chúng tôi, sao có thể cứ như vậy mà nhìn công ty của Hạo Tử suy tàn được! Vậy nên tôi, anh hai và Hạo Tử sau khi suy nghĩ kĩ càng thì…”

Khi bác gái nói đến đây, trong lòng Tần Kiệt thầm thở dài, đây con mẹ nó là vở kịch vay tiền chuyên nghiệp đây mà.

Trước tiên nói tốt về mình, sau đó nịnh nọt bố mẹ, để bố mẹ mềm lòng mà dễ bề lợi dụng.

Sau đó mới nói đến anh họ là một đứa con trai ngoan ngoãn, chăm chỉ có chí tiến thủ, để bố mẹ anh thả lỏng cảnh giác từ trong tiềm thức.

Cuối cùng mới dẫn dụ đến vấn đề vay tiền.

“Con không đồng ý!”

Bác gái chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Kiệt đột nhiên nói chen vào.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc như đông lại.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 2: C2: Lộ mặt thật


Một lúc sau bác hai gái mới nở một nụ cười gượng gạo: “Kiệt Tử, cháu vừa nói gì vậy, bác không nghe rõ!”

“Cháu nói là, bác muốn vay tiền cho anh họ kinh doanh, cháu không đồng ý!”, Tần Kiệt lặp lại từng chữ.

Lời này của anh khiến mọi người trong phòng khách chết lặng.

Không ai ngờ tới anh chẳng chút nể mặt mà cứ thẳng thừng từ chối như vậy.

“Kiệt Tử, con nói chuyện với bác hai gái như vậy à?”, bố Tần vội vàng lên tiếng.

“Bố, bố đừng ngắt lời hãy nghe con nói hết đã!”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm bác hai gái nói: “Bác hôm nay tới đây, nếu như là để thăm hỏi nhà cháu vậy thì vô cùng hoan nghênh nhưng nếu là muốn vay tiền, vậy thì thật ngại quá, không có đâu!”

“Cháu...”, nét mặt bác hai gái bỗng nhiên thay đổi: “Bác nói này Kiệt Tử, bác dù sao cũng là trưởng bối, cháu đây là tỏ thái độ gì?”

Tần Kiệt chỉ vào bà ta: “Bác hai gái, tôi gọi bác một tiếng bác là vì bác Hai và bố tôi là anh em ruột thịt. Nếu như không có tầng quan hệ này, thì bác là cái thá gì? Còn thực sự coi mình có tư cách đó sao. Tôi nói cho bác biết, đừng tưởng rằng tôi không biết các người muốn làm gì!”

“Miệng nói vì việc kinh doanh của anh họ muốn mở rộng quy mô, cần tiền để quay vòng vốn. Những lời này của bác có thể qua mắt được bố mẹ tôi, muốn lừa tôi ư? Không có cửa đâu!”

Nét mặt bác hai gái phút chốc trầm xuống, hổn hển gầm lên: “Kiệt Tử, cháu nói bậy bạ gì đó?”

“Tôi nói bậy bạ?”, Tần Kiệt phẫn nộ đến bật cười: “Được. Tôi cũng không muốn nói nhảm với bác nữa. Bác đưa số điện thoại của anh họ ra đây, tôi trực tiếp nói chuyện với anh ta!”

“Đừng nói với tôi là anh họ bận việc đến độ không có thời gian nghe máy. Trên người anh ta căn bản là không có điện thoại, bác tưởng tôi không biết sao?”

“Anh ta thực sự kiếm được vài đồng nhưng số tiền anh ta kiếm được đó có thực sự là tiền của khách hàng không?"

“Nếu như tôi đoán không nhầm, tiền đó đều là tiền của bác và bác Hai. Bởi anh ta vốn không phải là kinh doanh chân chính gì mà là bán hàng đa cấp. Hai người nhất định là nằm trong hệ thống bên dưới của anh ta!”

“Tôi đoán hai người sau khi gia nhập đều bị tẩy não rồi, cũng muốn tìm cho mình hệ thống bên dưới. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy nhà tôi tại thành phố Hán này có một căn nhà, các người rắp tâm muốn lừa gạt bố mẹ tôi cùng các người bán hàng đa cấp chứ gì?”

“Uổng cho hai tiếng họ hàng, uổng cho bác Hai và bố tôi là anh em ruột. Vì tiền, ngay cả anh em ruột của mình cũng muốn lừa. Các người tự vấn lòng mình xem, có người thân nào giống như các người không?”

Tần Kiệt không chút nể nang nào, trực tiếp bóc trần bộ mặt thật của bác hai và bác hai gái.

Không cần phải nói đạo lý cùng với loại người xem trọng tiền bạc coi rẻ tình thân, vô tình vô nghĩa này.

Trực tiếp dao sắc chặt đay rối, giải quyết dứt khoát.

Đem tất cả mọi việc nói thẳng ra là tốt nhất.

“Kiệt Tử, con đang nói nhảm gì vậy?”, bố Tần kêu lớn.

Mẹ Tần thì ngược lại, bà lộ ra vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm bác Hai và bác hai gái.

Còn về hai người kia, hai tròng mắt dường như sắp rớt ra ngoài đến nơi.

Bị một đứa tuổi con cháu mắng chửi một trận ngay trước mặt.

Khuôn mặt già nua của hai người nhất thời lúc trắng lúc đen, giống như bị người ta thẳng tay kéo xuống tấm màn che, cực kỳ tức giận.

“Nói bậy. Con của tao không phải như mày nói!”, bác hai gái thở gấp hét lên: “Chú ba, đây chính là con trai tốt mà chú dạy dỗ à. Không có bằng chứng lại dám vu cáo hãm hại con trai tôi? Sao lại có loại con cháu, loại anh em họ như vậy chứ?”

“Kiệt Tử, con còn ngây người ra đó làm gì? Nhanh chóng xin lỗi bác Hai và bác hai gái! Nhanh!”, bố Tần vội vã lôi kéo cánh tay Tần Kiệt.

“Bố, con còn chưa nói xong. Sao bố đã ngắt lời rồi?”, Tần Kiệt cầm lấy điện thoại bước từng bước tới trước mặt bác hai gái: “Bác bảo tôi nói láo đúng không? Được, bây giờ bác gọi điện cho anh họ, tôi báo cho người của cục công thương địa phương đến đó xem xem”.

“Tần Kiệt, mày...”

“Mày cái gì mà mày? Không nói lại được nữa phải không? Lập tức cút cho tôi. Nhà của chúng tôi không chào đón các người. Tôi cũng không có người thân như các người”.

Bốp!

Bố Tần vung tay cho Tần Kiệt một bạt tai.

Anh không né tránh, cứng rắn chịu đựng cái tát này.

“Súc sinh, nói chuyện với hai bác như vậy à? Mau xin lỗi!”, bố Tần tức giận.

Nhưng mẹ Tần lại không vui vẻ gì.

Bà kéo anh về phía mình.

“Lão Tần, ông điên rồi à? Đây là con trai của chúng ta, ông đánh nó làm gì?”

“Bà không nghe thấy vừa rồi nó tỏ thái độ gì sao?”, bố Tần chất vấn.

“Thái độ? Đương nhiên là thái độ tranh luận rồi. Nếu như nó nói sai thì ông bảo anh hai và chị dâu gọi điện cho Hạo Tử đi?”

Nói đoạn mẹ Tần nhìn về phía hai người kia.

“Tôi...”

“Lão Tần, ông nghe thấy chưa? Anh hai và chị dâu của ông không còn lời nào để nói nữa rồi. Điều này chứng tỏ con trai tôi không hề nói láo, nó không hề nói oan cho họ”.

“Cái này...”

Bố Tần thoáng chốc cũng không biết phải nói như thế nào.

Chỉ nhìn chăm chú về hướng anh hai và chị dâu mình.

“Hừ. Đúng là không có giáo dục, thật sự không biết hai người làm sao mà dạy dỗ ra được!”, bác hai gái vô cùng bực tức mà mắng: “Không muốn cho mượn tiền thì nói thẳng. Còn lấy cớ? Không phải ở trong tỉnh thành có một căn nhà rách nát thôi sao? Tưởng oai phong lắm à? Theo tôi với giáo dục như Kiệt Tử nhà hai người, sớm muộn gì cũng toi đời thôi”.

Mẹ Tần vốn đã có chút bất mãn, nghe xong câu này lại càng không vui: “Con trai của tôi sao lại không có giáo dưỡng? Còn trù ẻo nhà tôi? Cút. Nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, cút được bao xa thì cút!”

“Chú ba, em dâu, hai người phải suy nghĩ kỹ đấy nhé. Nếu hôm nay đuổi chúng tôi ra ngoài thì sau ngày đừng nghĩ tới việc là người thân của nhau nữa!”, bác Hai uy h**p.

“Hừ. Nhà chúng tôi cũng không thèm. Hai người cút ngay!”, Tần Kiệt không tài nào chịu đựng nổi nữa, trực tiếp động thủ đuổi người đi.

“Mày... Được lắm! Thằng nhãi con mày cứ đợi đấy, núi không chuyển thì nước chuyển. Đi!”

Bác Hai cùng bác hai gái vừa chửi mát vừa đóng sầm cửa bỏ đi.

Một lúc sau, gian phòng mới trở nên yên tĩnh.

“Kiệt Tử, vừa rồi con nói chuyện kiểu ấy là sao? Còn có cái gọi là tôn ti trật tự không?”, bố Tần quát.

“Bố, rõ ràng hai người họ muốn lừa chúng ta, bố còn muốn nói chuyện tình thân với họ sao? Bố muốn bọn họ lừa gạt hết tiền trong nhà chúng ta đi rồi thì mới an tâm đúng không?”, Tần Kiệt không hề sợ hãi mà phản bác lại.

“Thằng nhóc này...”

“Được rồi, bố con với nhau, có chuyện gì từ từ nói. Cãi nhau cái gì chứ?”

Mẹ Tần không vui gào lên, Tần Kiệt và bố Tần lập tức yên lặng.

“Kiệt Tử, làm sao con biết được anh họ đang bán hàng đa cấp?”

“Có một lần anh ta nói chuyện với con ở trên mạng, con hỏi anh ta, anh ta nhất quyết không nói, còn cho con vào danh sách đen!”, Tần Kiệt tùy tiện bịa ra một lý do để ứng phó.

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật. Loại chuyện này sao con phải lừa mẹ?”, Tần Kiệt nghiêm túc đáp.

“Vậy được. Mẹ tin con! Nhưng lần này con làm loạn như vậy, quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà bác Hai có thể sẽ... Ôi!”, mẹ Tần liếc mắt nhìn về phía bố Tần.

Sắc mặt của bố Tần rất khó coi.

Thế nhưng cũng không nói gì.

Mẹ Tần biết trong lòng bố Tần rất khó chịu.

Dù sao thì đó cũng là anh ruột mình.

Quan hệ giữa hai nhà trở thành như vậy.

Cũng quá là....

Nếu để cho những anh chị em khác biết được, chắc chắn sẽ làm trò cười cho họ.

Phải làm thế nào đây?

Bố mẹ lo lắng điều gì, Tần Kiệt không hề để tâm tới.

Anh thẳng tay đem việc của bác Hai và bác hai gái bóp ch ết từ trong trứng nước, để tránh cho gia đình mình lâm vào cảnh ngộ thảm thương như kiếp trước thì việc làm ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng.

Những việc tiếp sau đó, đương nhiên chính là phấn đấu nỗ lực như thế nào để bố mẹ có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp nữa thôi.

Kiếp trước, vì bị nhà bác Hai hãm hại, vận rủi liên tiếp kéo đến cho đến trước khi chết, anh cũng chưa từng khiến bố mẹ được hưởng phúc.

Nhưng thân là một người đàn ông, Tần Kiệt cũng muốn trở thành một nhân vật như Mã Vận vậy.

Tuy nhiên kiếp trước anh không có cái mệnh đó, nhưng giờ anh lại được trùng sinh.

Bây giờ đang là tháng 8 năm 2007

Nền kinh tế toàn cầu đã xuất hiện sự bão hòa, bước vào năm 2008, sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính.

Đến thời điểm đó nền kinh tế quốc dân sẽ trượt dốc, tỷ lệ thất nghiệp của mọi ngành nghề đều sẽ gia tăng.

Để giữ vững cho nền kinh tế hạ cánh mềm, quốc gia sẽ mở gói k1ch thích tài chính trị giá 4 tỷ.

Trong tương lai, kinh tế quốc nội sẽ tiếp đón một đợt bùng nổ mới.

Nhiều công ty lớn sau này đều được đặt nền móng trong khoảng thời gian này.

Ví dụ như Phẩm Hối.

Anh nếu như nắm chặt lấy cơ hội nghìn năm khó gặp này thì trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Mã Vận, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng.

Nhưng, điều mà anh thiếu nhất hiện tại lại chính là tiền vốn.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 3: C3: Tìm hiểu thị trường


Tần Kiệt suy ngẫm một chút.

Bản thân anh cũng chỉ học ở một trường đại học loại 3.

Học phí một năm đã là 12 ngàn tệ, phí sinh hoạt mỗi tháng 1 ngàn tệ, một năm cộng vào cũng phải hơn 20 ngàn tệ.

Còn chưa tính đến các loại phí khác.

Nghĩ đến điều kiện của gia đình mình, thật sự có chút khó khăn.

Muốn làm kinh doanh lớn là không có khả năng.

Dựa theo kinh nghiệm của đời trước, hiện tại công việc thích hợp nhất đó là – độc quyền thu gom phế liệu trong trường học.

Nếu như anh nhớ không nhầm, ngành thu gom phế liệu sẽ phát triển mạnh, kéo dài đến tận đầu năm sau.

Sau khi khủng hoảng tài chính nổ ra mới dần dần hạ nhiệt, lợi nhuận cũng càng ngày càng ít đi.

Nhân lúc vẫn chưa hạ nhiệt phải kiếm được một khoản tiền trước, đây chính là công việc thích hợp nhất.

“Kiệt Tử, ăn cơm rồi, mau ra đây!”

Trong lúc Tần Kiệt đang trầm tư suy ngẫm thì nghe thấy tiếng mẹ gọi.

“Vâng ạ, con ra ngay!”

Một lúc sau trong phòng ăn, Tần Kiệt nhìn thấy đồ ăn đã bày đầy một bàn.

Thịt gà, thịt lợn, cá đều đầy đủ.

Điều kiện nhà mình như nào, Tần Kiệt biết rất rõ, nhiều món ăn ngon như này, nhất định tốn không ít tiền.

Chỉ ba người ăn thì quá nhiều rồi.

Như bình thường, những món ăn này chỉ khi có dịp đặc biệt ví dụ như năm mới tết đến bố mẹ mới làm.

Nhưng vì anh mà làm ra những món này, đây chính là tấm lòng của tất cả ông bố bà mẹ trên đời.

“Kiệt Tử, con còn muốn ăn gì nữa không để mẹ làm cho con!”, mẹ Tần đặt một đ ĩa lạc xuống, nhìn Tần Kiệt đầy yêu thương.

Mặc dù cãi nhau ầm ĩ với nhà bác Hai rồi, nhưng con trai vẫn là con mình, yêu thương là đương nhiên.

“Mẹ ơi, không cần đâu, đủ rồi ạ!”

Sống mũi Tần Kiệt có chút cay cay, gấp gáp đỡ mẹ ngồi xuống ghế.

Sau đó anh mời bố ngồi xuống.

Để tâm trạng bố tốt hơn chút, anh đặc biệt lấy thêm một cốc rượu Hoàng Hạc Lâu cho ông: “Bố ơi, vừa nãy làm bố tức giận rồi, bố uống cốc rượu đi ạ!”

Bố Tần cũng là người thành thật, vừa nãy chỉ là không vừa ý với thái độ của Tần Kiệt, nhưng sự việc cũng qua rồi, nói gì cũng vô dụng.

Lúc này thái độ của con trai cũng thay đổi nhiều, vẻ mặt ông cũng dịu xuống, chỉ gật gật đầu.

“Đây mới đúng chứ. Hai bố con có khúc mắc gì mà phải ghi hận qua đêm, nào, ăn đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói!”

Mẹ Tần quan tâm chăm sóc hai bố con Tần Kiệt ăn cơm uống rượu.

Không khí gia đình ấm áp hơn rất nhiều rồi.

Một lúc sau Tần Kiệt mở miệng: “Bố mẹ, năm học này con muốn đi làm thêm ạ!”

Làm thêm?

Vẻ mặt bố Tần nghiêm lại, đập đôi đũa xuống bàn ăn, nói: “Học sinh không lo học hành, làm thêm cái gì?”

“Tôi nói này Lão Tần, bố con hai người mới làm hòa một lúc, sao lại cãi nhau nữa rồi?”, mẹ Tần kéo bố Tần, nhìn Tần Kiệt: “Kiệt Tử, không cần để ý bố con. Có phải phí sinh hoạt không đủ không, nếu như không đủ, con cần bao nhiêu thì mẹ cho thêm!”

Đời trước đã làm bố mẹ vất vả rồi, Tần Kiệt làm sao dám để mẹ cho thêm phí sinh hoạt được.

Anh lắc đầu nói: “Bố mẹ, không liên quan đến phí sinh hoạt đâu ạ. Con đã suy nghĩ rồi, bắt đầu năm học mới là năm 3 rồi, còn một năm nữa là tốt nghiệp, đi làm thêm coi như tập thích nghi với xã hội, rèn rũa bản thân. Con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học đâu ạ!”

Vừa nghe đến con trai vì muốn thích nghi với xã hội.

Vẻ mặt bố Tần cũng thoải mái hơn nhiều.

Con trai nói như vậy cũng coi như trưởng thành rồi.

Trên mặt mẹ Tần cũng xuất hiện vẻ vui mừng.

Thích nghi trước với xã hội, sau này bước chân vào xã hội rồi sẽ bớt được không ít đường vòng, nhanh chóng tập trung vào công việc.

Về điểm này, bà vô cùng ủng hộ.

“Kiệt Tử, thế thì con phải nói sớm chứ. Đây là việc tốt, bố mẹ không có bản lĩnh gì, tương lai con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Thích nghi trước cũng được. Lão Tần, ông nói có đúng không?”, mẹ Tần nhìn bố Tần một cái.

“Ừ, vậy thì được!”, bố Tần cũng không phản đối nữa.

“Vậy là đúng rồi. Nào, Kiệt Tử, ăn nhiều chút!”

“Mẹ, đủ rồi mà. Mẹ với bố cũng ăn nhiều vào ạ!”



Buổi sáng ngày thứ 2, Tần Kiệt ra ngoài, lên một chuyến xe bus, trực tiếp đi đến bãi thu gom phế liệu ở gần đấy.

Tối hôm qua, anh đã tìm trên mạng những bãi thu gom phế liệu lớn trong thành phố.

Trước khi muốn nhảy vào nghề này thì phải tìm hiểu tình hình trước đã.

Dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Nhưng lúc vào khí thế hừng hực bao nhiêu thì khi trở ra anh lại thất vọng bấy nhiêu.

Chạy liên tục qua 6 nơi.

Nơi thì sau khi sau khi biết được Tần Kiệt đến từ nơi nào không nói hai lời liền trực tiếp đuổi ra ngoài.

Nơi thì lại cho rằng anh là do người trong ngành phái đến dò la tin tức, đuổi anh như đuổi tà,…

Không có ông chủ bãi phế liệu nào đồng ý cùng Tần Kiệt nói chuyện chi tiết.

Sau khi bước từ nhà thứ sáu đi ra anh vô cùng thất vọng.

Còn chưa bắt đầu đã bị các ông chủ bãi phế liệu xua đuổi như ôn dịch, chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng?

Nếu thật sự như vậy, món tiền đầu tiên này phải nghĩ cách khác để kiếm sao?

Đang lúc nhăn mặt chau mày, có một ông chú trung niên đi đến, đưa cho anh một điếu thuốc, cười nói: “Anh bạn, làm một điếu không?”

“Cảm ơn chú ạ! Nhưng cháu không hút thuốc!”, Tần Kiệt xua xua tay.

“Không hút cũng tốt! Hiện nay người trẻ như cậu thật sự không nhiều đâu!”

Ông chú trung niên cất thuốc đi: “Tôi ở bên trong thấy cậu vẫn luôn muốn nói chuyện với họ, cậu muốn gia nhập nghề này hả?”

“Ha ha. Tạm thời cháu vẫn chưa có suy nghĩ này, chỉ là muốn coi qua một chút thôi. Đúng rồi chú à, nãy cháu nhìn thấy chú kéo một xe vào bên trong, hầu như đều là đồ điện gia dụng, sắt vụn, đồng vụn gì đó. Những thứ như lon nước, chai nhựa rất ít ạ!”

Tần Kiệt làm bộ vô cùng kỳ lạ, vô ý hỏi một câu.

Ông chú trung niên là người bán phế liệu vậy khẳng định sẽ biết những chuyện này.

Nhả một hơi khói, ông chú trung niên cười: “Cậu còn dám nói với tôi không muốn gia nhập nghề này hả. Cậu xem, lòi đuôi rồi nhé!”

“Tạm thời cháu chưa có suy nghĩ này thật ạ!”, Tần Kiệt ngượng ngùng lắc đầu.

“Không sao. Mặc dù nói người cùng ngành đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng có điều tôi không để ý!”, ông chú trung niên hút sâu một hơi, nói: “Bởi vì những người làm nghề này như chúng tôi, đều có quy tắc trong nghề.”

“Quy tắc trong nghề?”

“Đúng. Nghề này của chúng tôi mỗi địa bàn đều được phân chia hết rồi”, ông chú trung niên nói.

“Hóa ra là như vậy!”, Tần Kiệt không ngờ thu gom phế liệu còn có kiểu này. Khó trách ông chủ của 6 bãi thu gom nhìn thấy anh đều đề cao cảnh giác như vậy.

“Thế nhưng vấn đề vừa rồi cậu hỏi là hỏi trúng trọng tâm rồi đấy!”, ông chú trung niên nhả một làn khói, nói: “Khu vực mà tôi phụ trách lon nước và chai nhựa không nhiều, giá tiền cũng không cao bằng so với mấy đồ điện gia dụng gì đó. Chỉ có ở mấy khu chung cư lớn và trường học mới có khả năng thôi, nhưng chúng tôi không có cửa, lại còn phải đi xa, như thế quá hao tâm tổn sức!”

“Cậu hỏi như vậy, thế nào? Cậu có thể kiếm được rất nhiều sao?”

Trong đầu Tần Kiệt nảy số.

Quả nhiên va chạm nhiều, chẳng có ai là không thành tinh.

Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể làm thu gom phế liệu trong trường đại học vì nhận thấy sinh viên nhiều, số lượng phế liệu lớn.

Cứ nghĩ không ai để ý đến, không ngờ ông chú trung niên này cũng biết.

Thế nhưng may mà những người gom phế liệu này có quy tắc riêng không thể tùy ý vượt qua ranh giới, nếu không thì một chút cơ hội anh cũng không có rồi.

“Cháu thì có suy nghĩ gì được ạ? Đã là sinh viên năm 3 rồi, sắp tốt nghiệp đến nơi nên muốn điều tra trước, đến lúc đó viết luận văn cho tốt một chút!”

Tần Kiệt tránh nặng tìm nhẹ ứng phó cho qua, tiếp tục hỏi: “Chú, chúng cháu viết luận văn cần có số liệu cụ thể, ví dụ, cháu nói ví dụ thôi, nếu một ngày cháu thu thập được 400 chai nhựa vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền ạ?”

“Ha ha. Cái này à, cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng có thu thập làm gì!”, ông chú trung niên vừa nghe Tần Kiệt nói làm điều tra nghiên cứu liền không có hứng thú gì nữa.

“Tại sao ạ?”

“Cậu tự mình suy nghĩ đi. Tôi phải đi rồi”.

Ông chú trung niên lắc lắc đầu, rời đi.

Tần Kiệt có chút thất vọng.

Nhưng qua một lúc anh lại nghĩ thoáng rồi.

Thế giới này đều thích nói chuyện lợi ích cả.

Sở dĩ ông chú trung niên chào hỏi anh vì cho rằng anh có thể mang lại lợi ích cho ông ấy.

Hiện tại anh trực tiếp nói rằng muốn làm điều tra để viết luận văn, người ta đương nhiên là không có hứng thú, không để ý đến anh cũng là lẽ thường thôi.

Mặc dù không hỏi được thông tin tình báo có giá trị nào cả, nhưng cũng biết được ngành thu gom phế liệu này có phân chia khu vực.

Nếu đã như vậy, tiếp theo đây chỉ có thể đi Nam Hồ rồi.

Dựa theo hiển thị của bản đồ.

Bãi thu gom phế liệu Nam Hồ là bãi thu gom duy nhất gần với trường học.

Chỉ là vào năm 2007, trường học của anh lúc đó không phải ở trung tâm thành phố, cách Nam Hồ cũng hơi xa một chút, thuộc vùng ngoại ô xung quanh đều là đất ruộng, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

Bãi thu gom phế liệu Nam Hồ vẫn chưa vươn đến đây.

Xung quanh chỉ có rải rác vài nhà buôn bán.

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt càng muốn đi bãi thu gom phế liệu Nam Hồ một chuyến.

Ông chú trung niên có thể nhận ra những khu chung cư lớn và trường học có lượng phế liệu lớn.

Vậy có thể những người khác cũng biết rồi, sẽ bắt đầu từ hướng này.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 4: C4: Đàm phán ở nam hồ


Nghĩ như vậy, Tần Kiệt không nói hai lời liền lên một chiếc xe bus đi đến Nam Hồ.

Hơn 1 tiếng sau tại một thành phố mới, vườn hoa Nam Hồ.

Năm 2007, vườn hoa Nam Hồ thuộc khu Nam Hồ của thành phố Hán, là một thành phố mới được xây dựng, nhân khẩu không đến 50 nghìn người, có rất nhiều công trình đồng bộ vẫn chưa hoàn thiện.

Sau khi Tần Kiệt kéo một người lại hỏi thăm được vị trí cụ thể của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ thì anh đã nhanh chóng tìm được nó.

Có thể nguyên do là vì thành phố mới nên quy mô của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ nhỏ hơn rất nhiều, cũng ít người đến bán phế liệu hơn so với 6 nhà lúc trước đi qua.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Tần Kiệt không ngu ngốc trực tiếp xông vào hỏi thăm ông chủ nữa.

Anh tìm một chỗ từ từ quan sát lượng người ra vào.

Một lúc sau thì anh trà trộn theo những người bán phế liệu đi phía trước rồi lẻn vào trong.

Khi vào đến bên trong anh bắt đầu để ý và ghi chép lại số lượng giao dịch.

Cũng coi như hiểu rõ tình hình tổng thể.

Ví dụ phế liệu sẽ chia thành mấy loại như giấy vụn, sắt đồng vụn, nhựa…

Mà trong đó có hai thứ Tần Kiệt quan tâm nhất chính là chai nhựa và vỏ lon. Chai nhựa mua vào 1 hào, bán cho bãi thu gom được 1 hào 3, vỏ lon bằng nhôm mua vào 2 hào, bán ra được 2 hào 4.

Trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tần Kiệt đi loanh quanh một vòng mua 1 bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu màu xanh giá 17 tệ rồi lại vòng về bãi thu gom phế liệu.

“Ông chủ, chai nhựa và vỏ lon bán như nào?”

Ông chủ đang bận phân chia phế liệu đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Chai nhựa 1 hào 3, vỏ lon 2 hào 4!”

Sau khi Tần Kiệt nghe xong thì yên tâm rồi.

Ông chủ nói như vậy xem ra cũng là người thành thật, ít nhất không có lừa anh.

Anh cũng không nói thêm gì cho đến khi ông chủ xong việc mới lại mở miệng.

“Ông chủ, bây giờ vẫn là tháng 8 nên làm ăn cũng được nhỉ?”

“Cũng tàm tạm thôi. Mùa hè trời nắng nóng chủ yếu là thu mua chai nhựa và vỏ lon”, ông chủ vươn người đứng thẳng lên, nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên.

Hiển nhiên là cảm thấy Tần Kiệt còn quá trẻ.

Tần Kiệt rút một điếu thuốc trong bao Hoàng Hạc Lâu mới mua ra đưa cho ông chủ, ông chủ sững lại một lúc mới nhận lấy châm một mồi, cười nói: “Nhìn mặt anh bạn rất lạ, vừa mới vào nghề hả?”

Tần Kiệt cũng châm một điếu thuốc hút một hơi, lắc lắc đầu: “Không phải. Chỉ là gần đây thấy thời tiết vẫn nóng nực quá mà trong tay tôi còn chút hàng tồn, số lượng lại lớn, đang suy nghĩ muốn tìm một chỗ để bán đi. Mấy nhà buôn tìm đến trả giá thấp quá nên tôi muốn ra ngoài coi xem sao!”

“À!”

Ông chủ hiểu ý của Tần Kiệt.

Tình trạng như vậy cũng dễ hiểu thôi.

Những người tìm đến mua đều là bên trung gian buôn lại, khẳng định sống chết muốn ép giá xuống. Mấy nhà mà có số lượng hàng lớn thường không chấp nhận được nên đương nhiên muốn tự mình đi tìm một chỗ tốt hơn để bán đi.

Xung quanh Nam Hồ cơ bản đều là nông thôn, đất rộng lại hoang vu hẻo lánh, mỗi lần đi ra ngoài thật sự không dễ dàng gì.

Người thanh niên trước mặt này có thể tìm đến đây cũng coi như rất có bản lĩnh rồi.

“Nghe ý của anh bạn là muốn hợp tác với tôi hả?”

Ông chủ cười nói: “Đừng nhìn mấy đống hàng ở chỗ tôi mà hiểu lầm, thật ra tôi cũng áp lực lắm, hàng mà không đủ thật sự không sống nổi. Anh bạn à, nếu như có số lượng lớn thì bán cho tôi cả đi, tôi ôm được…”

Quả nhiên những người có thể đứng vững trong nghề này tất cả đều đã thành tinh rồi.

Tần Kiệt chỉ thuận miệng nói một câu còn chưa biểu thị ý tứ sâu xa gì người ta đã nghe hiểu rồi, mới bắt đầu đã tố khổ áp lực lớn, rõ ràng là muốn ép giá.

“Aiz, ông chủ Tiêu đừng như thế chứ, vừa rồi tôi đã để ý quan sát rồi, chỉ nửa tiếng thôi mà không dưới 30 người đâu. Trong một ngày khẳng định kiếm không ít. Thế này mà còn có áp lực lớn sao?”

“Sao cậu biết tôi họ Tiêu? Chúng ta quen biết hả?”

Ông chủ có chút ngạc nhiên khi Tần Kiệt biết được họ của mình.

Tần Kiệt đưa tay chỉ xuống tấm biển treo ở bên cạnh, trên biển có số điện thoại và họ của ông chủ.

Ông chủ ngây người một chút rồi cười cười, mời Tần Kiệt vào trong phòng còn đặc biệt rót cho anh một cốc nước.

Sau đó nói: “Anh bạn, nếu cậu đã biết cả rồi thì tôi cũng không giấu cậu nữa. Những người vừa nãy đều là người đã hợp tác lâu năm, giá tôi đưa ra đương nhiên cao hơn chút. Đây là lần đầu tiên gặp mặt tôi còn chưa hiểu rõ về cậu cũng không chắc cậu có thật sự cung cấp được số lượng hàng lớn hay không, lấy đâu ra lý do để trả giá cao cho cậu chứ, đúng không?”

Tần Kiệt hiểu ý ông chủ.

Cũng hiểu cái đạo lý này.

Lần đầu gặp mặt, hai bên đều không hiểu rõ về nhau, không biết gốc rễ ai mà dám trả giá cao.

Thế nhưng anh thật sự muốn hợp tác, không sợ ông chủ không đồng ý.

“Tôi cũng nói thẳng với ông chủ Tiêu như này, một ngày tôi có thể đưa ông 10 nghìn cái chai nhựa vậy ông tính trả bao nhiêu?”

“…”

Ông chủ sững sờ, sau đó cười cười: “Ha ha, cậu không đùa tôi chứ? Một ngày số lượng lớn như thế không dễ làm đâu nhé!”

“Nếu tôi nói làm được thì sao. Ông chủ Tiêu định trả bao nhiêu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ấy?”, ông chủ bây giờ mới ý thức được là Tần Kiệt không có đùa, do dự một lúc: “Nếu như cậu thật sự có thể đảm bảo số lượng vậy chai nhựa 1 hào 4, vỏ lon 2 hào 5”.

Tần Kiệt lập tức đứng dậy muốn rời đi.

Vừa rồi anh đã đặc biệt quan sát, người bán nhiều nhất chai nhựa cũng chỉ được 2000 cái, vỏ lon còn không đến 500 cái đâu.

Giờ trả giá chỉ tăng có 1 phân tiền, còn không bằng anh bán luôn cho những người buôn lại kia cũng đỡ được bao nhiêu sức lực đấy.

“Ấy, anh bạn đừng đi vội”.

Ông chủ cảm thấy khá gấp gáp, ông ấy mới khai trương không lâu hơn nữa lại ở thành phố mới còn đang lo lắng không có khách hàng lớn, nếu bỏ lỡ khách hàng lần này thì ông không còn cơ hội tìm lại được rồi, vậy nên ông lập tức đuổi theo: “Vậy cậu nói xem bao nhiêu thì được?”

“Chai nhựa 1 hào 7, vỏ lon 2 hào 8, còn những phế liệu khác dựa theo tình hình thực tế mà lên xuống!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Tăng nhiều vậy? Có đắt quá không? Tôi bán cho bên trên cũng không kiếm được nhiều như thế đâu!”, ông chủ cảm thán giá Tần Kiệt đưa ra quá cao, không chấp nhận nổi.

“Đối đãi của khách hàng lớn và khách hàng nhỏ phải khác nhau chứ ông chủ Tiêu. Vừa rồi những người kia đều là khách hàng nhỏ và vừa, số lượng của tôi lớn ông làm như vậy thật sự là không thành thật chút nào!”

Tần Kiệt nói thẳng, nếu như đàm phán giá cả không thành thì anh trực tiếp bán cho bên thu mua trung gian, chỉ cần kiếm được tiền là được lo lắng gì đâu.

Ông chủ do dự một hồi rồi nói: “Bây giờ là mua hè tôi tin cậu có thể cung cấp được số lượng lớn như vậy. Thế nhưng cậu có thể duy trì bao lâu?”

“Ít nhất trong 3 tháng không vấn đề gì!”, Tần Kiệt giơ ra ba ngón tay: “Những mùa khác cũng không ít hơn những khách hàng vừa và nhỏ đâu!”

“Ít nhất 3 tháng?”, ông chủ suy nghĩ tình hình hiện tại của bản thân: “Nếu như vậy, chai nhựa 1 hào 6, vỏ lon 2 hào 7, những cái khác sẽ bàn kỹ lại sau được không? Thật sự không thể cao hơn nữa!”

Tần Kiệt liếc nhìn ánh mắt của ông chủ một cái, từ trong đó có thể nhìn ra cái giá này hẳn là giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.

Do dự một lúc anh nói: “Được rồi, vậy cứ quyết định như này đi, hôm khác tôi mang hợp đồng đến được chứ?”

“Hợp đồng? Phiền phức như vậy làm gì?”, ông chủ sững lại: “Mua bán nhỏ thì đơn giản một chút thôi, tôi viết cho cậu tờ giấy chứng minh”.

Tần Kiệt cười cười.

Mặc dù nói tờ giấy này chẳng có tác dụng gì về mặt pháp luật.

Nhưng đây chỉ là mua bán thu gom phế liệu.

Cái loại như hợp đồng trong mắt những người làm ăn buôn bán nhỏ còn không bằng tờ giấy chính tay mình viết đâu.

“Như vậy cũng được!”, Tần Kiệt gật gật đầu.

Ông chủ lấy ra một tờ giấy và một cái bút đang định đặt bút viết gì đó, nói: “Anh bạn, cậu xem chúng ta sắp trở thành đối tác làm ăn rồi mà tôi còn chưa biết cậu tên họ là gì, cũng không biết là người nơi nào? Có phải nên giới thiệu chút không!”

“Tôi họ Tần, là sinh viên của đại học CN Hồ. Vốn dĩ tôi dám bảo đảm số lượng là vì muốn làm trong trường học. Đến con át chủ bài của tôi ông chủ Tiêu cũng đã biết rồi, vậy có phải nên đặt cọc trước một khoản tiền không?”

“Hả? Chúng tôi làm thu gom phế liệu đều là nhận hàng rồi mới thanh toán!”, ông chủ khua tay, không quá đồng ý.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 5: C5: Nhập học lôi kéo đầu tư


“Ông chủ Tiêu, việc gì mà chả có lần đầu tiên. Hơn nữa tôi cũng đã nói với ông rồi tôi là người học ở đại học CN Hồ, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngộ nhỡ ông không cẩn thận nói ra, người khác vượt lên trước một bước, chẳng phải là tôi làm công không sao?”

Thấy ông chủ vẫn có chút do dự, Tần Kiệt rút ra chứng minh thư: “Nếu không thì thế này đi, tôi đặt chứng minh thư ở chỗ ông, đến lúc đó, tôi đưa ông hàng, ông đưa tôi tiền, có được không?”

“Cái này…”, ông chủ vẫn có chút lưỡng lự, cau mày: “Làm sao tôi biết được cậu là sinh viên trường đại học Hồ chứ?”

“Chỗ ông có máy tính không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không có. Bên cạnh có quán net!”

“Được, ông đi theo tôi một chuyến, tôi lên mạng chứng minh cho ông xem”.

15 phút sau.

“Sao? Tôi không lừa ông đúng không!”, Tần Kiệt chỉ vào thông tin cá nhân hiển thị trên trang web đại học CN Hồ.

Đại học CN Hồ thế nhưng có 30 ngàn sinh viên chưa tốt nghiệp, còn chưa bao gồm nghiên cứu sinh và giảng viên, vì vậy ông chủ cho rằng điều này là thật.

Hơn nữa có chứng minh thư ở trong tay, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ gì không tìm được người.

“Được. Tôi tin cậu. Đưa chứng minh thư cho tôi! Tôi ứng trước cho cậu 200!”

Tần Kiệt trợn tròn mắt.

Tôi cần ông ứng trước 200 tệ sao?

Đầu tôi có phải bị động kinh rồi không vậy?

“Ông chủ Tiêu, 200 tệ còn không đủ để tôi thuê người chở đồ và tiền xăng. Ít quá!”

“Ha ha, là tôi bủn xỉn. Được rồi, tôi đưa cậu 3000 tệ, sau khi nhập học, bảy ngày cậu đưa hàng cho tôi một lần, đến lúc đó khấu trừ vào tiền hàng của cậu!”, ông chủ nói.

“Ok!”, Tần Kiệt không phản đối.

Một lát sau, ông chủ Tiêu tự tay viết phiếu thu, nhận chứng minh thư của Tần Kiệt và ứng trước 3000 tệ, Tần Kiệt và ông chủ Tiêu trò chuyện một lúc, sau đó vui vẻ rời khỏi trạm thu gom phế phẩm trở về nhà.

Nháy mắt cái đến ngày 29 tháng 8, phải nhập học rồi.

Sau khi Tần Kiệt từ biệt bố mẹ, anh trở lại trường học.

Mỗi năm vào thời điểm này, học sinh đều sẽ trở lại trường sớm hơn.

Năm nay cũng như vậy.

Khi Tần Kiệt vội vàng về kí túc xá, ba người bạn ở chung đã đến sớm trước anh một bước.

Người đeo kính đang uống nước khoáng tên Khương Tiểu Nha, là hạt giống ươm mầm đa tài trong lớp.

Tên mập đang dọn dẹp vệ sinh tên Trương Lâu, bố mẹ là kỹ sư, xem như là xuất thân trong gia đình khá giả.

Chỉ có Vương Tinh chơi bóng rổ được coi là xuất thân từ gia đình giàu có, gia đình cậu ta kinh doanh một chuỗi siêu thị, nghe đâu tài sản lên đến hơn chục triệu nhân dân tệ.

“Kiệt Tử, thằng nhóc cậu năm nay không tích cực mấy nhỉ, ba bọn tôi chơi bóng xong rồi, cậu mới đến. Nói, có phải là cậu đi đón bạn mới, tán tỉnh em nào khóa dưới không?”, Vương Tinh ném bóng tới.

Sau khi Tần Kiệt bắt lấy, xoay tròn 360 độ, sau đó ném bóng quay trở lại.

“Lấy đâu ra. Vừa hay mấy anh em đều ở đây, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”

“Chuyện gì mà trông cậu nghiêm túc vậy?”, Trương Lâu ngẩng đầu lên.

“Mấy cậu nghe cho rõ. Tôi quyết định bước vào con đường kinh doanh, thu gom phế phẩm rác thải trong trường, các cậu đều là anh em tốt của tôi, tất cả phải giúp tớ đấy nhé!”

Phụt~

Khương Tiểu Nha phun ra toàn bộ nước vừa uống, nghiêng mặt nhìn Tần Kiệt: “Kiệt Tử, cậu không đùa tôi chứ?”

“Các cậu thấy sao?” Tần Kiệt nói.

“...”

Vương Tinh, Khương Tiểu Nha, còn có Trương Lâu ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Tinh đi tới, kéo cánh tay Tần Kiệt: “Kiệt Tử, chúng ta là gì chứ? Là người tài trong xã hội, là sinh viên đại học. Nhặt rác, là việc để chúng ta làm sao?”

Thấy ánh mắt khinh thường của Vương Tinh, Tần Kiệt mỉm cười nói: “Tinh Tử, tôi biết nhà cậu giàu có, coi thường hình thức kinh doanh nhỏ này. Cậu nói đi, có ủng hộ bạn bè cậu không?”

“Kiệt Tử, cậu nghiêm túc sao?”, Vương Tinh nói.

“Ừm!”

Vương Tinh, Khương Tiểu Nha, Trương Lâu nhìn nhau một cái.

Thực sự không hiểu nổi Tần Kiệt một chàng sinh viên đại học, là người có học thức, làm gì không làm, lại muốn đi thu gom rác thải.

Bọn họ thế nhưng lại đang học chuyên ngành kinh tế.

Bây giờ là sinh viên năm ba.

Sau ba năm học đại học, lẽ nào Tần Kiệt đã ném tất cả những kiến thức đã học vào chuồng cho lợn ăn?

Thu gom rác thải?

Sinh viên đại học có đầu óc sẽ không làm một công việc thấp hèn như vậy đúng chứ?

Nhưng dù sao thì Tần Kiệt cũng là bạn học kiêm bạn cùng phòng, bọn Vương Tinh dù thế nào đi chăng nữa cũng không tiện làm mất thể diện của Tần Kiệt.

Do dự một lúc, Vương Tinh nói: “Kiệt Tử, cậu đã quyết, tôi cũng không ngăn cản cậu. Nếu cậu cần tiền, tôi cho để đưa cậu 50 ngàn tệ, coi như là đầu tư. Tiểu Nha, Lâu Tử, các cậu thấy sao?”

“Tôi góp 2000 tệ!”, Trương Lâu phân vân một lát: “Cậu cũng biết gia cảnh nhà tôi, 2000 là số tiền lớn nhất tôi có thể góp!”

“Tôi, tôi góp 500 tệ!”, Khương Tiểu Nha xòe năm ngón tay ra, lắp bắp nói.

Nói xong, mặt cậu ta đỏ bừng, rất là ngượng ngùng.

Tần Kiệt đương nhiên biết ba người bọn bọn họ nghĩ như thế nào.

Nhưng trước mắt, hoàn cảnh gia đình chỉ có thể cho phép anh bắt đầu từ công việc này.

Hơn nữa anh không thể nói với ba người này rằng, bản thân đã trở về từ tương lai và biết được quỹ đạo phát triển trong tương lai.

“Điều kiện nhà Tiểu Nha kém nhất, bỏ đi. Tiền của Vương Tinh và Trương Lâu, tôi nhận. Đợi tôi kiếm lại, tôi mời mấy anh em một bữa thịnh soạn!”

“Được, mấy anh em chúng tôi đợi cậu!”

Một lúc sau, Vương Tinh và Trương Lâu chuyển 52 ngàn tệ cho Tần Kiệt.

Bốn người Tần Kiệt tán gẫu trong kí túc xá một lúc, sau đó đến lớp báo danh.

Chập tối, nhân lúc quản lý kí túc xá đã tan ca, Trần Dương mời 28 nhân viên quản lí của ký túc xá đến nhà hàng lẩu Tam Quốc Anh Hùng.

Vào thời điểm này của năm 2007, nhà hàng lẩu Tam Quốc Anh Hùng là một chuỗi nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Vũ Hán.

Nơi đây thiết kế theo phong cách cổ xưa thời Tam Quốc, giá cả lại bình dân, được rất nhiều người ưa chuộng.

Bên ngoài đại học CN Hồ có một chi nhánh nhà hàng.

Đợi Tần Kiệt ngồi xuống.

Có nhân viên quản lý nói.

“Bạn học Tần, vừa mới nhập học, cậu đã kêu chúng tôi đến đây rồi, có chuyện gì sao?”

Tần Kiệt đứng dậy rót cho mỗi nhân viên quản lý một ly trà, mỉm cười nói: “Cháu muốn bàn với mọi người chút chuyện kinh doanh!”

“Chuyện kinh doanh?”

28 người đưa mắt nhìn nhau.

Mọi người đều không hiểu một sinh viên đại học năm ba như Tần Kiệt có chuyện kinh doanh gì muốn bàn bạc với bọn họ chứ.

Nhất là dì Trương- quản lý kí túc xá nơi Tần Kiệt ở, hiểu khá rõ về hoàn cảnh nhà Tần Kiệt.

Bố Tần Kiệt là thợ luyện thép ở Hán Cương.

Mẹ là nhân viên bán hàng siêu thị.

Gia đình như vậy, có thể nuôi Tần Kiệt ăn học hết bốn năm ở trường đại học loại 3, đã là rút hết vốn liếng trong nhà rồi.

Thêm vào đó bình thường thành tích của Tần Kiệt ở trường cũng không có gì đặc biệt nổi bật.

Dù nhìn theo cách nào thì Tần Kiệt cũng không có khiếu để kinh doanh.

Hôm nay tại sao đột nhiên lại có ý nghĩ nông nổi như vậy?

Thằng nhóc này, rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

“Tần Kiệt, chúng tôi đều là nhân viên quản lý, có thể nói chuyện kinh doanh gì với cậu chứ?”, dì Trương hoài nghi hỏi dò.

“Thu gom rác thải!”,Tần Kiệt nói.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 6: C6: Thống nhất được với quản lý ký túc xá


28 người quản lý ký túc xá đều rất ngạc nhiên.

Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, ngơ ngác nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương đều có chung một suy nghĩ: đúng là nói linh tinh.

Tần Kiệt đương nhiên đã nhận ra một màn này.

“Sao thế, mọi người không tin à?”

Dì Trương nhăn mày cau có, nghi ngờ hỏi: “Tần Kiệt, cậu là sinh viên đại học. Nhân tài của đất nước, trong các trường đại học ở thành phố Hán, tôi chưa bao giờ nghe thấy có sinh viên đại học thu mua đồ phế liệu. Cậu gọi chúng tôi đến nói chuyện này là cảm thấy chúng tôi quá rảnh rỗi, hay là có ý đồ gì? Muốn trêu ngươi chúng tôi à?”

Tần Kiệt không tức giận, mà còn khẽ mỉm cười: “Dì Trương, làm gì có ai bảo là sinh viên đại học không được thu mua đồ phế liệu đâu?”

“Cái này …”, dì Trương sững sờ một lúc.

“Còn nữa, việc làm thì không phân biệt là cao quý hay đê hèn. Cháu đúng là sinh viên đại học. Thế nhưng có phải sinh viên đại học là có địa vị cao hơn người khác đâu? Nếu như là vậy, cháu so với các dì đều đẳng cấp hơn à?”, Tần Kiệt nói.

“Cái này …”, 28 người quản lý đều trở nên trầm mặc.

Nếu như phản đối, không phải chứng minh là bọn họ thấp hơn Tần Kiệt một bậc ư.

Bọn họ đương nhiên sẽ không làm như vậy.

Một lát sau, dì Trương cau mày, nghi ngờ hỏi: “Tần Kiệt, những gì lúc nãy cậu nói, tôi thừa nhận là đúng. Nhưng mà gia đình cậu hoàn cảnh như thế nào, tôi biết rất rõ. Cậu nói cậu muốn thu mua đồ phế liệu, cậu sẽ làm như thế nào đây?”

“Đúng rồi. Bà Trương nói đúng, Tần Kiệt, cậu dựa vào cái gì?”

“Cậu có nói hay như thế nào đi nữa, cũng là nói suông, bây giờ cậu chỉ là sinh viên năm thứ ba, cậu có năng lực gì cơ chứ?”

“Theo như cháu biết được, đồ phế liệu của các dì bình thường đều bán cho một gia đình ở thôn Mã Hồ gần đây!”, Tần Kiệt hỏi.

“Không sai. Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng thế thì sao? Bọn tôi với ông ấy hợp tác lâu nay đều rất tốt! Tại sao không hợp tác với ông ấy mà phải đi hợp tác với cậu chứ?”, trong lòng dì Trương vẫn không tin tưởng Tần Kiệt cho lắm, có chút nghi ngờ.

Tần Kiệt hiểu được ý của bà ấy.

Hợp tác tốt.

Chẳng qua chỉ là cái cớ để dì Trương lấy ra làm bia đỡ đạn mà thôi, mục đích là không tin vào mình, tất nhiên cũng để thử xem mình muốn làm gì.

Tần Kiệt cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bởi vì lợi nhuận cháu đưa cho các dì sẽ lớn hơn ông ấy đưa rất nhiều”.

“Theo như cháu biết, các dì bình thường bán phế liệu chủ yếu là chai nhựa, lon, vỏ chai bia, báo cũ, sách cũ v.v…”

“Giá tiền ông ấy đến tận nơi mua của vỏ chai nhựa là 1 hào 1, lon là 2 hào, vỏ chai bia là 2 hào, giấy cũ là 9 hào, sách cũ là 1 tệ. Cháu nói đúng chứ?”

“…”

28 nhân viên quản lý ký túc xá đều kinh ngạc, cảm thấy có gì đó khó hiểu.

Không ngờ rằng những việc bọn họ làm, Tần Kiệt đều biết rõ như thế.

Tần Kiệt tươi cười, anh biết là bước đầu đã thành công rồi.

“Xem ra cháu nói đúng rồi!”

“Tần Kiệt, không ngờ cậu lại biết rõ như vậy”, dì Trương phản ứng lại: “Thế thì đã làm sao? Cậu còn có thể mua với giá cao hơn ông ấy?”

Tần Kiệt biết dì ấy sẽ nói như thế.

“Đúng rồi. Theo cháu biết được thì cái ông ở thôn Mã Hồ bán cho nhà buôn, vỏ chai nhựa 1 hào 3, vỏ lon 2 hào 4, vỏ chai bia 2 hào 5, báo cũ 1 tệ 3, sách cũ 1 tệ 2.”

“Giá mà cháu đưa ra, mỗi loại đều bán cho cháu với giá mà thôn Mã Hồ bán lại cho nhà buôn thấp hơn 1 xu. Số tiền này, xem như là tiền đi đường và tiền công của cháu!”

“Cháu nghĩ một xu này, các dì sẽ không tính toán với cháu chứ. Dù sao các dì cũng có việc làm ở trong trường rồi, không có nhiều thời gian để đi Nam Hồ. Như thế này, ngoài tốn kém tiền, còn mất thời gian đúng không?”

Nói xong câu đó, cả phòng đều trở nên yên tĩnh.

Ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.

Những lời mà Tần Kiệt nói rất có lý, rất đáng tin, không giống như là lời nói của một sinh viên đại học.

Ngược lại, anh giống như là người đã đầy kinh nghiệm trên thương trường, những lời này đã làm thay đổi ấn tượng của mọi người về Tần Kiệt.

Sau một lúc, đám người quản lý ký túc xá nhìn về phía dì Trương- quản lý ký túc xá của Tần Kiệt.

Hình như họ muốn hỏi, không phải bà nói là Tần Kiệt có hoàn cảnh gia đình khó khăn à.

Ở trường cũng không có gì nổi bật.

Nhưng những gì cậu ấy vừa thể hiện thì giải thích như thế nào?

Dì Trương nhất thời cũng mông lung.

Những gì Tần Kiệt vừa mới thể hiện so với biểu hiện ngày thường của anh mà bà ấy biết rõ ràng là có sự khác biệt quá lớn.

Sao lại như thế được?

“Dì Trương, dì nói có đúng không?”, lúc này thì tiếng của Tần Kiệt lại vang lên.

Dì Trương giật mình, bà ấy đang suy nghĩ về những gì Tần Kiệt đã nói.

Tần Kiệt nói không sai.

Người ở thôn Mã Hồ kia đến tận nơi thu mua với giá quá thấp.

Bán cho nhà buôn thấp hơn mấy xu, cộng dồn lại thì đúng là một con số không hề nhỏ.

Tuy rằng Tần Kiệt cũng trả thấp hơn nhà buôn một xu.

Nhưng mà như thế, bọn họ có thể không cần phải đi đến nhà buôn để bán, có thể tiết kiệm được thời gian.

Nói đi nói lại cũng phải suy nghĩ xem thế nào.

Bọn họ không có lý do gì.

Nhưng mà hoàn cảnh gia đình của Tần Kiệt, đúng là rất bình thường.

Nếu như anh thu mua phế liệu thì có đáng tin cậy không?

Dì Trương do dự một lúc, mắt nhìn Tần Kiệt nói: “Tôi thừa nhận, cậu trả giá rất hấp dẫn. Nhưng mà hấp dẫn thì hấp dẫn. Hoàn cảnh gia đình cậu, tôi nắm rất rõ, cậu có thể làm được không?”

“Đúng rồi. Tần Kiệt này, nói suông không có tác dụng, cậu có thể lấy tiền ra không?”

“Là sinh viên đại học, nói hay là điều đương nhiên, nhưng cậu có làm được không?”

28 người quản lý ký túc xá bắt đầu nhao nhao lên, đều muốn biết Tần Kiệt có tiền để thu mua hay không mà đã báo giá.

Thấy ban nãy họ còn không tin vào mình mà khi nghe thấy mình giá tiền cao hơn, trong mắt họ đã lộ ra vẻ tham lam rõ rệt, Tần Kiệt như mở cờ trong bụng.

Anh biết rằng, bước thứ hai của kế hoạch cũng đã thành công.

“Trong trường đại học CN Hồ cũng có một điều dạy là, phải có đạo đức tốt. Cháu là một thành viên của trường, sao lại có thể lừa các dì chứ? Cháu đã trả giá như thế, thì đương nhiên có thể trả tiền!”

Vừa nói, Tần Kiệt vừa rút ví tiền từ trong người ra, lấy ra một tệp tiền 100 tệ.

Anh rút ra 28 tờ, đặt ở trên bàn.

“Đây là 2800 tệ, các dì, mỗi người một tờ. Xem như là tiền đặt cọc của cháu được không?”

“2800 tệ?”

28 dì quản lý nhìn thấy tiền ở trên bàn, hít thở sâu một hơi, suýt nữa thì nói ra trời ơi, sao nhiều tiền thế.

Vào thời điểm năm 2007 này, lương của một người công nhân bình thường ở thành phố Hán vào khoảng 2094 tệ, mà còn là công nhân của doanh nghiệp lớn thuộc nhà nước mới có mức lương ổn định như thế.

Đối với đám người quản lý ký túc xá như bọn họ, đi làm thì có lương, không đi làm, thì không có gì.

Hoàn cảnh gia đình nhà Tần Kiệt cũng không được khá giả cho lắm.

Bây giờ, đột nhiên lại có 2800 tệ.

Cái này đã vượt qua tiêu chuẩn thu nhập bình quân trong một tháng.

Nhìn tiền trong ví của cậu ấy, chắc vẫn còn dầy lắm.

Rõ ràng vẫn còn không ít tiền.

Lộc cộc~

28 dì quản lý ký túc xá đều cảm thấy rất khó hiểu và rất kinh ngạc.

Điều này khiến họ phải nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt khác.

“Các dì à, tiền đặt cọc cháu đã đưa rồi. Bây giờ các dì đã tin chưa?”

Tần Kiệt nhìn thấy các dì quản lý đều kinh ngạc, trong lòng như nở hoa.

“À, cái này á …”

28 dì quản lý ký túc xá cứ thế chị nhìn tôi, tôi nhìn chị một lúc.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 7: C7: Thu nạp nhóm đàn em thứ nhất


“Nếu các dì không có ý kiến khác thì cứ quyết định như thế đi. Từ ngày 01 tháng 09 cứ bảy ngày giao nhận hàng một lần được chứ?”

Tần Kiệt cười cười nhìn 28 dì quản lý ký túc xá.

“Được, làm theo ý của cậu, nhưng đã là làm ăn, chỉ nói không là chưa đủ phải có bằng chứng. Tần Kiệt cậu nói xem có đúng không?”, dì Trương cũng vặn hỏi lại.

“Cái này là đương nhiên rồi. Các dì cứ yên tâm. Hợp đồng cháu đã sớm chuẩn bị sẵn rồi!”

Tần Kiệt khẽ mỉm cười, lấy bản hợp đồng mà anh đã sớm chuẩn bị ra đặt ở trước mặt dì Trương.

Dì Trương thay mặt mọi người xem qua hợp đồng một lần.

Thấy không thấy có vấn đề gì thì gật đầu ra hiệu cho những người khác.

“Không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta ký vào hợp đồng đi”, Tần Kiệt nói.

“Được!”

Rất nhanh, 28 dì quản lý ký túc xá đều ký tên vào.

Tần Kiệt cũng ký tên vào.

Hai bản hợp đồng giống nhau, Tần Kiệt giữ một bản, còn bản còn lại do dì Trương giữ.

Bộp bộp bộp!.

Tần Kiệt cất hợp đồng đi vỗ tay ra hiệu, cửa lập tức mở ra.

Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn đến.

Sau một lúc, căn phòng đặt trước đã ngồi kín chỗ.

“Bà Trương à, tôi đã nói là cậu Tần Kiệt này có tài mà chưa thể hiện thôi, bà còn không tin, bây giờ thì tin rồi chứ?”

“Ha ha, là do tôi nhìn nhầm, sinh viên đại học đúng không hổ là sinh viên đại học, cách nói chuyện và làm việc cũng thật là chuyên nghiệp, tương lai sau này của Tần Kiệt nhất định sẽ rộng mở”.

“Tần Kiệt à, hôm nay là ngày vui, cùng nhau cạn ly đi”.

Nhìn các dì quản lý ký túc xá lúc đầu còn tỏ thái độ với mình, mà bây giờ ai cũng ngỏ lời chúc mừng, Tần Kiệt vui như nở hoa trong bụng.

Đây là chính là hiện thực, thói đời dễ đổi.

Khi bạn không làm nên việc thì họ có thể dẫm lên bạn, chà đạp bạn, khi bạn có thực lực thì họ đều phải vây quanh bạn.

Lời nói của các dì quản lý ký túc xá thật là êm tai, nhưng thực tế trong lòng các dì nghĩ như thế nào thì không ai biết được.

Nhưng dù thế nào thì vẫn phải bước tiếp.

Tần Kiệt cầm ly rượu lên: “Các dì nói đúng, hôm nay là ngày vui, cháu xin cạn chén trước”.

“Được!”

Vỗ tay~

Trong phòng ngập tràn tiếng cười.

Một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, Tần Kiệt sau khi tan học đã đến sân vận động của trường.

Rác thải của trường đại học CN Hồ phân làm ba bộ phận.

Một bộ phận là ký túc xá, do các dì quản lý ký túc xá đảm nhiệm.

Một phần ở sân vận động của trường, và một phần nữa trên các con đường ở bên trong trường.

Những địa điểm này không thuộc về ký túc xá quản, có phần là do nhân viên vệ sinh làm, cũng có cái bị một số học sinh có hoàn cảnh khó khăn lấy đi.

Còn một phần nữa là ở vùng lân cận trường học.

Phần của ký túc xá thì Tần Kiệt đã nắm được.

Bên ngòai trường học thì Tần Kiệt tạm thời vẫn chưa đụng đến.

Bởi vì ở các thôn gần đây có một số gia đình làm ăn riêng lẻ, không thể làm quá đáng, chặn con đường làm ăn của người ta lại.

Nếu không sẽ gặp phải những xung đột không cần thiết.

Còn lại là phần thứ hai.

Thành phố Hán nằm ở khúc giao giữa Hán Giang và Trường Giang.

Chia thành phố Hán thành ba quận, thế nên có rất nhiều ao hồ.

Làm cho thời tiết ở thành phố Hán rất khắc nghiệt.

Nhất là mùa hè, ở Hoa Hạ nơi đây được mệnh danh là “Hỏa Lò”.

Bây giờ mặc dù đã vào cuối mùa hạ, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.

Tần Kiệt đi đến một bóng cây ngồi xuống, quan sát sân vận động của trường.

Thời gian cứ thế từ từ trôi qua.

Sân vận động hết đám người này lại nhóm người khác đến rồi lại đi, họ để lại không ít vỏ chai nước khoáng, vỏ lon, vỏ chai bia.v.v.

Khi trời gần tối.

Trước mặt của Tần Kiệt cuối cùng cũng xuất hiện một cậu sinh viên.

Cũng chạc tuổi anh.

Cậu ta cầm một cái bao to, nhân lúc mọi người đi ăn, bắt đầu nhặt rác mà mọi người đã để lại.

Một cái, hai cái, ba cái.

Mặc dù trời đã sắp tối, nhưng mà thời tiết vẫn rất nóng.

Chỉ cần vận động một chút, khắp người sẽ ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng mà cậu ta không để ý, vẫn chăm chỉ bận rộn ở đó.

Tần Kiệt không làm ảnh hưởng đến người đó, để cho cậu ta tiếp tục làm việc.

Đợt khi cậu ta làm xong việc và rời đi, Tần Kiệt mới rời khỏi sân vận động.

Ba ngày tiếp theo, Tần Kiệt tiếp tục ở dưới bóng râm của gốc cây quan sát các hoạt động ở sân vận động.

Trong vòng ba ngày, anh phát hiện ra, hai cậu sinh viên nhặt rác. Một cậu tên là Mã Dương, người còn lại tên là Quách Bùi.

Hai người này xuất thân từ nông thôn, có hoàn cảnh gia đình khó khăn.

Cũng vì kiếm tiền sinh hoạt phí nên mới phải đi nhặt rác.

Bọn họ không phải là người có tâm địa gian xảo, mà điển hình là học sinh ngoan, rất phù hợp với yêu cầu của Tần Kiệt.

Để hai người này làm việc giúp mình, anh có thể yên tâm hơn một chút.

Sau khi đã quyết định xong, Tần Kiệt đợi Mã Dương và Quách Bùi đến sân vận động thì đi về phía bọn họ.

“Các cậu là Mã Dương với Quách Bùi đúng không?”

“Anh là ai?”, Mã Dương và Quách Bùi giật mình quay lại hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Tần Kiệt. Gần đây đang làm thu mua đồ phế liệu và thiếu nhân lực, các cậu có muốn làm cùng tôi không?”, Tần Kiệt thẳng thắn bày tỏ, dù gì thì trong ba ngày quan sát, anh dám chắc hai người này đều là người thật thà, không phải là người có tâm địa gian tà gì, thế nên cứ đi thẳng vào vấn đề có khi lại tốt hơn.

Vừa nói Tần Kiệt vừa lấy thẻ sinh viên trường đại học CN Hồ của anh ra.

Để chứng minh anh đúng là sinh viên của trường đại học CN Hồ.

Mã Dương và Quách Bùi ngơ ngác nhìn nhau, cho rằng Tần Kiệt đang trêu bọn họ, không tin tưởng lắm.

“Anh Tần à, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào. Chúng tôi còn phải làm việc, không có thời gian để lãng phí với anh đâu! Xin lỗi!”

Nói xong Mã Dương và Quách Bùi tiếp tục làm việc, không để ý đến Tần Kiệt.

Tần Kiệt cũng không để bụng, anh tiếp tục tươi cười nói: “Hay là thế này nhé. Mỗi tháng 1000 tệ, vốn tôi bỏ ra, các cậu không cần góp, các cậu có làm không?”

“1000 tệ?”

Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên dừng lại, cả hai sững sờ mất một lúc.

“Tần Kiệt, anh nói thật hả?”, Mã Dương nghi ngờ hỏi.

“Không tin à?”, Tần Kiệt lấy hợp đồng mà mình đã chuẩn bị sẵn đưu ra trước mặt hai người họ.

“Các cậu xem xong rồi hãy quyết định!”

“…”

Mã Dương và Quách Bùi nhìn nhau, cảm thấy xem hợp đồng cũng không mất gì, nhỡ may là sự thật thì sao? Hai người thống nhất với nhau rồi mới bắt đầu xem hợp đồng.

Sau khi thấy hợp đồng không có vấn đề gì hai người yên tâm.

Đúng là 1000 tệ một tháng à.

Bây giờ các doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Hán thu nhập bình quân một tháng cũng chỉ có hơn 2000 tệ thôi.

Nếu như ký hợp đồng, sau này sẽ có một khoản thu nhập ổn định.

Ít nhất thì sinh hoạt phí cũng không cần phải suy nghĩ nữa.

Lại không phải lo mạo hiểm.

Ngon đấy.

“Được. Tôi đồng ý”.

“Tôi, tôi cũng vậy”.

Lúc này thì thái độ của Mã Dương và Quách Bùi đã không như trước.

Có lợi đương nhiên không muốn bỏ qua.

“Được. Nếu không có vấn đề gì, thì ký tên thôi!”, Tần Kiệt vừa cười vừa nói.

Ai cũng vì lợi ích mà làm thôi, anh sớm đã đoán ra kết quả sẽ như vậy.

“Được!”

Đợi Mã Dương và Quách Bùi ký tên xong, Tần Kiệt đưa cho hai người giữ một bản hợp đồng.

“Đây là 1000 tệ…”

Tần Kiệt từ trong ví lấy ra 10 tờ 100 tệ đưa vào tay của Mã Dương nói: “Số tiền này mỗi người 500 tệ, xem như là tiền lì xì gặp mặt!”

“Ôi, 1000 tệ, nhiều tiền vậy…”

Nhìn thấy 1000 tệ trong tay, Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên sợ đơ cả người.

Vừa gặp đã đưa 1000 tệ mà không thèm chớp mắt.

Tần Kiệt này chẳng lẽ là hình tượng phú nhị đại trong truyền thuyết sao?

Lộc cộc~

Hai người sợ há cả miệng, nhìn chăm chăm vào 1000 tệ, thật sự là rất khó cưỡng lại, lại nhìn về Tần Kiệt, trong mắt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.

“Tần Kiệt, không, anh Kiệt, số tiền này, nhiều, nhiều quá nhỉ?”

Mã Dương cũng bất ngờ.

“Đúng rồi, nhiều quá đi!”, Quách Bùi gật gật đầu.

“Chỉ là 1000 tệ thôi mà, không có gì to tát cả, làm cho các cậu xúc động đến thế cơ à. Tôi đưa tiền cho các cậu, các cậu cứ cầm lấy thôi. Chỉ cần các cậu làm được việc cho tôi là được, tôi đảm bảo sau này các cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn”, Tần Kiệt nhìn các bạn mà thấy đau lòng.

1000 tệ à.

Nếu không phải muốn làm cho Mã Dương và Quách Bùi thật lòng thật dạ cùng với mình nhặt rác, anh cũng không lì xì cho họ nhiều như vậy.

Mẹ kiếp!

Đây là một nửa tiền lương công nhân ở doanh nghiệp nhà nước rồi, thật ra lúc rút ví anh cũng vô cùng đau lòng.

“Anh Kiệt, anh thật là tốt. Anh yên tâm, từ nay trở đi, hai đứa bọn em sẽ không theo ai khác ngoài anh!”, Mã Dương cảm động vỗ ngực đảm bảo.

“Được. Em cũng thế. Anh Kiệt yên tâm, nếu như có hai bọn em, rác ở trong trường, nhất định sẽ không bị mất được!”, Quách Bùi dơ tay đảm bảo.

“Được. Nghe các cậu nói vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Từ nay trở đi, bảy ngày, chúng ta gặp nhau một lần, được không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Được ạ!”

“Được, thôi thì cứ thế này đã. Hai người các cậu làm việc tiếp đi, tôi về trước đây! Có việc thì gọi điện thoại!”, Tần Kiệt đặt tay lên trên tai nói.

Mã Dương và Quách Bùi lần lượt gật đầu: “Được, anh yên tâm, chúng em nhất định sẽ làm được như anh kỳ vọng! Nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng!”

“Làm tốt nhé!”

Tần Kiệt quay người trở về phòng ở ký túc xá.

Anh phát hiện ra nếu còn không đi, thì anh sẽ khóc mất.

1000 tệ chứ có phải ít tiền đâu.

Anh lại lấy ra để làm quà gặp mặt.

Số tiền này, đủ để đi chăm sóc sức khỏe ở CLB mấy lần rồi ấy.

Thôi cứ phải đi nhanh, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.

Nhưng bây giờ thu nạp thêm Mã Dương và Quách Bùi, tiếp theo, chỉ cần chờ 7 ngày nữa là giao nhận hàng rồi.

Không biết đến lúc đó sẽ có niềm vui bất ngờ gì không?

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 8: C8: Đồng tiền lần đầu tiên kiếm được


Thứ 5, ngày 7 tháng 9 năm 2007

12 giờ trưa, Tần Kiệt ăn cơm xong liền vội vàng đến đường Tuần Tư Hà bên ngoài trường học.

Hôm qua anh đã liên lạc với xe chở hàng đợi ở ngã tư giao giữa đường Tuần Tư Hà và đường Mã Hồ.

Tần Kiệt đi đến đưa cho người lái xe một điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu, hai người nói chuyện được một lúc thì dì Trương và mười người khác mới đến.

“Tần Kiệt, tất cả đồ phế liệu đều ở đây rồi. Có tổng cộng 30 ngàn chai nhựa, 9000 vỏ lon, 1500 chai bia và 10 cân báo cũ. Cháu tự xem đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cùng đếm!”

Dì Trương nói.

“Dì Trương nói gì vậy? Dì là dì của cháu, lời của dì nói ra làm sao cháu không tin được? Không cần đếm đâu ạ, cháu sẽ mang đi ngay lập tức. Sau khi bán xong, cháu sẽ quay lại đưa tiền cho dì, có được không vậy?”

Tần Kiệt cười nói.

“Cũng được. Lão Lương, Tiểu Lô, mấy người đến đây giúp xếp tất cả các phế liệu lên xe tải đi!", Dì Trương gật đầu và gọi những người phía sau.

“Vâng ạ!”

Một lúc sau, Dì Trương và những người khác rời đi.

Chờ thêm một lúc nữa thì Mã Dương và Quách Bùi cũng tới.

“Anh Kiệt, em xin lỗi ạ, vì đồ nặng quá nên em đến hơi muộn!”, Mã Dương và Quách Bùi bỏ bao bì xuống, thở gấp.

Tần Kiệt nhanh chóng lấy trong túi ra hai chai nước khoáng đưa cho hai người.

Sau khi nghỉ ngơi xong thì Mã Dương liền báo cáo: “Anh Kiệt, có tổng cộng 20 ngàn chai nước khoáng, 5000 vỏ lon, 200 chai bia và 50 cân giấy bóng dầu. Anh có muốn đếm không ạ?”

“Cái gì cơ? Giấy bóng dầu á?”, Tần Kiệt mắt sáng bừng lên.

Lãi của giấy bóng dầu nhiều lắm đó!

Lần trước có người đã bán nó ở trạm thu mua phế liệu Nam Hồ.

Giá thu mua 1 cân là 2 hào 5 và giá bán là 1 cân 7 hào.

Vậy là tự nhiên lãi được 3 hào 5.

Lúc đầu Tần Kiệt không chú ý đến vấn đề này lắm.

Nói chung là những đồ có lãi lớn thường không dễ làm.

Vì vậy 7 ngày trước, anh ấy mới không đặc biệt dặn dò Mã Dương và Quách Bùi.

Nhưng anh không ngờ Mã Dương và Quách Bùi lại kiếm được tận 50 cân.

Hai người làm rất tốt.

Hai người không phải là đi cướp cửa hàng giấy đấy chứ?

Tần Kiệt có chút kinh ngạc và sửng sốt, sau đó hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm hai người bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Mã Dương, Quách Bùi, sao lại kiếm được nhiều như vậy? Hai người lấy từ đâu ra thế?”

“Anh Kiệt, anh yên tâm đi ạ, nguồn gốc của giấy bóng dầu rất bình thường, đều là hàng tồn kho thông thường của bọn em. Nó đã được cất giữ nửa năm rồi ạ!”, Mã Dương vội vàng giải thích.

“Hàng tồn kho?”, Tần Kiệt cực kỳ kinh ngạc.

Vì giấy bóng dầu lợi nhuận rất lớn nên 7 ngày trước anh không bảo hai người họ thu mua, trong hợp đồng cũng không có quy định, vậy mà Mã Dương và Quách Bùi đã chủ động đưa.

“Anh Kiệt, là thế này ạ. Vào hôm trước khi bắt đầu làm việc, anh đã đưa cho chúng em 1000 tệ nên chúng em thấy rất xúc động và cho rằng anh là một người tốt. Nhưng 1000 tệ là một số tiền lớn, chúng em cảm thấy xấu hổ nên nghĩ tới nghĩ lui, tự thề với lòng là phải làm mọi thứ thật hoàn hảo!”

“Tuy anh chưa hề nhắc tới giấy bóng dầu, thế nhưng giấy bóng dầu cũng là đồ phế liệu mà, chúng em đương nhiên phải đem đến rồi ạ...”

“Hoá ra là như vậy!”

Tần Kiệt nghe xong thì bật cười.

Anh giờ mới phát hiện ra người xưa không có dối gạt mình.

Sống chân thành với mọi người sẽ được đền đáp.

Không ngờ hành động làm màu bảy ngày trước đã khiến Mã Dương và Quách Bùi tuyệt đối trung thành với anh.

Mặc dù 50 cân giấy bóng dầu không thể kiếm ra được nhiều tiền.

Nhưng lòng trung thành lại rất vô giá!

Anh ấy cảm thấy mình lãi rồi.

“Được rồi! Tấm lòng của hai người khiến tôi rất hài lòng! Buổi chiều có tiết học không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Hả?”, Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên giật mình: "Có, có chứ. Sao vậy ạ?”

“Ồ, vậy thì thôi, hai người trở về đi, học chăm chỉ nhá!”, Tần Kiệt nhìn hai người họ.

“Ồ, vâng ạ, tạm biệt Anh Kiệt!”

“Tạm biệt!”

Sau khi chào tạm biệt Mã Dương và Quách Bùi, Tần Kiệt lên xe chở hàng cùng với người lái xe nhanh chóng đến trạm tái chế phế liệu Nam Hồ.

Đối với người lái xe, ông ấy thậm chí còn không hỏi một sinh viên đại học như Tần Kiệt làm gì không làm tại sao lại muốn buôn bán đồ phế liệu.

Tần Kiệt trả ông ấy 300 tệ tiền xe, số tiền không hề nhỏ, ông chỉ cầm tiền rồi chở hàng là được rồi.

Tần Kiệt đều đã thỏa thuận xong với người lái xe tải trên đường đi.

Cứ sau 7 ngày ông ấy sẽ giúp Tần Kiệt vận chuyển 1 lần.

Một tháng vận chuyển 4 lần, tổng cộng là 1200 tệ.

Gần bằng một nửa lương của công nhân doanh nghiệp nhà nước, người lái xe tải đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.

Lúc đến trạm thu mua phế liệu Nam Hồ đã là sáu giờ chiều.

Trên đường đi, Tần Kiệt gọi điện cho ông chủ Tiêu.

Sau khi thấy chiếc xe tải chở hàng đi tới, ông chủ Tiêu cố ý mở cửa phụ để chiếc xe tải trực tiếp đậu thẳng vào một cái sân tương đối rộng phía trong.

Dừng xe xong, vợ chồng ông chủ Tiêu nóng lòng muốn nhìn thấy đồ phế liệu trên xe.

Sau khi hai vợ chồng họ lên xe tải liền lập tức chết lặng.

Chiếc xe tải khổng lồ quả nhiên đã đầy ắp đồ.

“Ông chủ Tiêu, sao vẫn không kiểm hàng vậy?”, Tần Kiệt gọi.

“Ồ, ngay lập tức, lập tức đây. Cậu Tần, cậu thực sự đã gây bất ngờ lớn cho tôi đó. Tôi cho rằng cậu mua được một nửa xe phế liệu thôi là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ cậu lại đóng đầy được cả một chiếc xe, tôi cảm thấy tương lai cậu chắc chắn sẽ phát tài!”

Ông chủ Tiêu giơ ngón tay cái ra khen ngợi.

“Chỉ là mượn may mắn của ông chủ Tiêu thôi!”, Tần Kiệt cười nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau lên nhỉ!”, bác lái xe cũng phải về nhà ăn cơm nữa.

“Được được, tôi lập tức bắt đầu đây!”

Nói là làm.

Ông chủ Tiêu cùng vợ nhanh chóng kiểm hàng.

Tần Kiệt nhìn chằm chằm bên cạnh, thầm đếm số lượng.

Mặc dù ông chủ Tiêu đã viết giấy chứng nhận.

Nhưng đây là lần đầu tiên làm ăn với ông ấy.

Mặc kệ ông ấy có giấy chứng nhận hay không, Tần Kiệt vẫn nhất định phải chú ý vì nếu như bị lừa thì bản thân anh sẽ là người thiệt thòi.

Tốc độ kiểm hàng của ông chủ Tiêu và vợ rất nhanh.

Chỉ mất hơn một giờ đồng hồ để kiểm kê hết một xe chứa đầy phế liệu.

Sau khi thẩm tra chính xác số lượng với Tần Kiệt, ông chủ Tiêu liền thanh toán tiền cho anh tiền hàng ngay tại chỗ.

Theo thỏa thuận trước, số tiền tổng cộng là 12326.5 tệ, trừ đi 3.000 tệ đã trả trước đó thì còn lại 9326.5 tệ. Ông chủ Tiêu dùng giấy báo bọc tiền và chứng minh thư kèm theo của Tần Kiệt đưa cho anh.

Sau khi cầm tiền, Tần Kiệt đích thân đếm lại 1 lần nữa để xác nhận không thiếu tiền thì anh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Niềm vui biểu hiện rõ trên khuôn mặt của anh.

Anh kiếm được 12326.5 tệ, trừ đi 6031.2 tệ mà 28 quản lý ký túc xá xứng đáng có được thì còn lại 6260.3 tệ, sau đó trừ đi 1000 tệ đưa cho Mã Dương và Quách Bùi, 300 tệ cho bác lái xe tải, thì còn lại 4960.3 tệ.

Chỉ mới 7 ngày thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như thế này rồi.

Bằng tận 3 tháng lương của công nhân bình thường tại thành phố Hán.

Nếu làm một tháng sẽ kiếm ra được bao nhiêu nhỉ?

Aigu~

Tần Kiệt nuốt nước miếng.

Không dám tưởng tượng.

Thật kinh ngạc mà.

Nhưng ngay cả như vậy, không có sinh viên đại học nào ở thời đại này lại sẵn sàng hạ mình và làm việc này một cách nghiêm túc.

Chẳng qua là một số người có hoàn cảnh gia đình khó khăn mới đi kiếm nhặt một chút tiền để chi tiêu sinh hoạt.

Đương nhiên rồi, bây giờ là mùa hè mà.

Thành phố Hán cũng là thành phố nóng như hoả lò.

Thời tiết nắng nóng như này, mà toàn trường thì có gần 40,000 sinh viên đại học, thạc sĩ và giảng viên, kiếm được như vậy là hết sức bình thường.

Nếu không phải mùa hè thì sao?

Thu nhập chắc chắn sẽ bị giảm đi.

Nghĩ đến đây, Tần Kiệt nhận thấy có một sự mạo hiểm to lớn.

Ngoài ra, công việc này lại không phải là một công việc đòi hỏi kỹ thuật công nghệ cao.

Một khi tin tức về việc kiếm tiền của anh được lan truyền đi chắc chắn nhiều người sẽ thèm đỏ mắt mà tham gia vào.

Đến lúc đó, bản thân sẽ có đối thủ cạnh tranh.

Không được.

Phải nghĩ ra cách khác.

Không thể cứ ngồi chờ chết được.

Sau khi cân nhắc một lúc, Tần Kiệt nói chuyện với ông chủ Tiêu rồi lên xe tải cùng người lái xe tải rời khỏi trạm thu mua phế liệu.

Không nói lời nào suốt quãng đường, lúc anh đến đại học Hồ đã gần bảy giờ rồi.

Bụng réo ùng ục liên hồi.

Anh trực tiếp đi bộ đến Phố Đoạ Lạc bên ngoài khuôn viên trường.

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 9: C9: Gặp gỡ hoa khôi


Ở thành phố Hán, về cơ bản chỉ cần ở bên cạnh một trường đại học danh tiếng thì sẽ có một con phố Đọa Lạc.

Bên cạnh đại học Công nghiệp Hồ chính là đại học Công nghệ nam Hoa Hạ, phố Đọa Lạc nằm ở giữa hai ngôi trường này, nó được coi như là ranh giới để phân chia.

Chính vì thế, cứ đến buổi tối là phố Đọa Lạc liền trở thành nơi yêu thích nhất của sinh viên ở hai trường, ông chủ của các cửa hàng ở đây đều buôn may bán đắt như tôm tươi.

Đây là lần đầu tiên kể từ bé đến giờ Tần Kiệt có thể kiếm ra tiền nhờ việc buôn bán.

Trước kia điều kiện của anh không tốt nên cuộc sống cực kỳ khó khăn, do đó Tần Kiệt đã phải nhiều lần ăn mì gói cho qua bữa.

Chẳng mấy khi kiếm được tiền như hôm nay nên anh quyết định đi ăn một bữa thật đã đời để thưởng cho bản thân.

Sau khi đi dạo trên phố Đọa Lạc một hồi, đôi mắt anh dừng lại ở một cửa hàng có tên là quán lẩu Tứ Xuyên.

Quán lẩu Tứ Xuyên là một quán lẩu có tiếng nhất ở phố Đọa Lạc.

Anh nghe bạn cùng phòng kể rằng hai người ăn lẩu ở đây ít nhất cũng phải mất 90 tệ trở lên.

Mức thu nhập bình quân đầu người rơi vào cỡ 40-50 tệ, mà vào thời điểm năm 2007 như thế này mức giá đó đúng là hơi "chát".

Nếu là trước kia, Tần Kiệt chắc chắn không bao giờ dám bén mảng tới đây chứ đừng nói là ăn.

Nhưng cửa hàng “chát” như vậy cũng đúng thôi.

Lẩu của quán này rất cay, ăn vào sẽ để lại dư vị vô cùng khó quên cho người ăn, thật sự sức quyến rũ của nó là không thể chối từ!

"Chào anh, xin hỏi anh đến để dùng bữa sao?", nhân viên tiếp khách ở cửa cúi người chào hỏi vô cùng niềm nở.

"Đúng vậy!", Tần Kiệt gật đầu một cái.

"Mời anh vào!"

Bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, hóa ra là người đứng bên trái của nhân viên tiếp khách.

"Hả? Cái giọng này sao nghe quen thế nhỉ?"

Tần Kiệt tò mò nhìn về phía nhân viên tiếp khách, lúc này trên mặt anh lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nữ nhân viên tiếp khách thấy Tần Kiệt nhìn chằm chằm về phía mình thì lễ phép cười một tiếng.

Nhưng lúc này Tần Kiệt vẫn còn “đực mặt” ra.

Hóa ra là Ôn Thanh Thanh, một trong bốn hoa khôi của khoa kinh tế.

Cũng chính là bạn cùng lớp với Tần Kiệt.

Bình thường hai người rất ít khi chào hỏi, chẳng qua là lúc lên lớp có đụng mặt nhau mấy lần.

Ôn Thanh Thanh bất kể ở trong khoa hay là trong trường đều nổi tiếng bởi vẻ ngoài xinh đẹp.

Những chàng trai theo đuổi cô ấy có xếp hàng dài quanh con phố này cũng không hết.

Nổi tiếng nhất là một anh bạn nhà giàu đi con xe Huangguan đến dưới ký túc của cô ấy, còn đặc biệt trải 9990 đóa hồng để tỏ tình với cô ấy nhưng đã bị cô ấy từ chối.

Không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy lại tới quán lẩu Tứ Xuyên làm nhân viên tiếp khách, điều này khiến cho Tần Kiệt vô cùng kinh ngạc.

Trong lòng anh thầm nghĩ, cô gái xinh đẹp như Ôn Thanh Thanh chỉ cần mở miệng một cái là có không biết bao nhiêu anh chàng giàu có chủ động đem tiền đến ngay.

Nhưng cô ấy không làm như vậy mà lại đến đây để làm việc.

Đúng là một cô gái tốt.

Thảo nào người theo đuổi cô ấy cứ phải gọi là "nườm nượp" hơn cả ba cô hoa khôi kia.

Tần Kiệt gật đầu với Ôn Thanh Thanh một cái rồi đi vào.

"Anh có mấy người ạ?", một nhân viên phục vụ đi tới hỏi.

"Một người!"

"Vâng, mời anh theo tôi!"

Tần Kiệt đi theo nhân viên phục vụ, thuận tiện quan sát cả cửa hàng, khách ở đây rất đông, căn bản là không còn chỗ trống.

Một lát sau, nhân viên phục vụ dẫn Tần Kiệt đến một góc khuất rồi ngồi xuống.

Tần Kiệt nhìn xuống tờ menu.

"Món đắt nhất của quán là cá Trường Giang, 1000 tệ một nồi?", Tần Kiệt nhìn giá tiền có chút kinh ngạc, không hổ danh là quán lẩu nổi tiếng của phố Đọa Lạc.

Anh tiếp tục nhìn xuống 600, 800 tệ... giá cả ‘chát’ đến nỗi khiến cho người ta phải choáng váng.

Cuối cùng anh gọi một nồi lẩu cá rẻ nhất, cùng một món ăn kèm và một bát cơm, tổng cộng hết 130 tệ.

"Anh vui lòng chờ một chút, đồ ăn lập tức được mang lên!"

"Vâng, cảm ơn!"

Một lát sau, nồi lẩu thơm phức được mang lên, món ăn kèm cùng cơm cũng được đem đến ngay sau đó.

Trước kia đều phải ăn mì gói qua bữa nên bây giờ ngửi thấy mùi lẩu cá thơm nức mũi như thế Tần Kiệt không nhịn được mà "ch ảy nước miếng".

Anh không thèm nói năng gì liền vùi đầu vào ăn.

Hơn hai mươi phút sau, cả một nồi lẩu to tướng cùng với đồ ăn kèm và cơm đều được Tần Kiệt chén sạch bóng.

Anh ăn no đến mức ợ lên mấy cái, rồi mặt mày thỏa mãn vỗ vào cái bụng căng tròn như cái trống của mình.

"Mùi vị không tệ, sau này có tiền ngày nào mình cũng tới ăn!", Tần Kiệt nghĩ thầm.

"Thanh toán!"

Anh gọi nhân viên đến thanh toán, nồi lẩu này cũng tương đương với tiền ăn mấy ngày trời của anh rồi đó.

Sau khi nhân viên tính tiền, Tần Kiệt hài lòng rời đi.

"Á!"

"Không có mắt à?"

Nhưng anh vừa đi được mấy bước liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, còn có tiếng gầm lên giận dữ.

Tần Kiệt hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không muốn lo chuyện bao đồng nên không thèm để ý tiếp tục đi ra ngoài.

Anh vừa mới ra đến cửa thì nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người xúm vào hóng chuyện, trên mặt đất còn có đồ ăn và nước lẩu văng tung tóe.

Một người đàn ông không ngừng dùng giấy lau bộ quần áo thể thao hiệu Nike của mình, và vội vàng gọi người đến để đem thêm giấy tới.

Bên cạnh còn có một nhân viên tiếp khách mặt mũi trắng bệch, cúi đầu không ngừng nói xin lỗi: "Ông chủ, tôi thật sự xin lỗi, tôi, tôi không hề cố ý, vừa nãy tôi đã không cẩn thận, thật sự xin lỗi!"

"Nói mỗi câu không cố ý do không cẩn thận là được rồi sao?", ông chủ trung niên mặt mày nhăn nhó, chỉ tay vào bộ đồ Nike trên người mình: "Cô biết bộ đồ này hiệu gì không? Nike, là Nike đấy ạ. Tôi vừa mới mua chiều nay, còn chưa mặc được một tiếng liền bị cái đồ như cô làm bẩn hết cả!"

Nhân viên tiếp khách cực kỳ hoảng sợ, không ngừng cúi đầu nói xin lỗi, đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt.

"Khóc lóc cái gì? Tôi còn chưa khóc thì cô ăn vạ cái gì? Tôi nói cho cô biết, tất cả quần áo giày dép trên người tôi cộng lại cũng phải đến 1600 tệ!"

"Cái gì cơ? 1600 tệ á?"

Người nhân viên tiếp khách nghe xong mặt cắt không còn một giọt máu.

1600 tệ, cô làm công ở đây mỗi ngày cũng chỉ có 20 tệ.

Phải mất tận 80 ngày mới có thể kiếm được số tiền ấy thì đền kiểu gì đây?

Tần Kiệt nghe lời của người đàn ông đó thì bắt đầu cau mày.

Có mỗi bộ đồ và giày hiệu Nike mà tận 1600 tệ sao?

Con mẹ nó đúng là nhà giàu mà!

Mặc đồ hiệu đắt đỏ như vậy, chắc hẳn nhà nhiều tiền lắm đây.

"Hả?"

Đột nhiên, Tần Kiệt nhận ra người nhân viên tiếp khách đó chính là Ôn Thanh Thanh.

"1600 tệ cũng đủ cho mình ăn tiêu cả ba tháng rồi!"

"Hai tháng lương của tôi mới mua được bộ đồ này! Vậy mà lại bị làm bẩn, thật tình...!"

"Đúng đấy, chắc là lúc ông chủ mang đồ ra ngoài, Ôn Thanh Thanh không chú ý tới nên quay người lại mới va phải ông, thật quá đáng!"

Lúc này, xung quanh có rất nhiều người xúm lại để hóng hớt, có người kinh ngạc vì bộ đồ hiệu đắt tiền của người ông chủ, cũng có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng để hãm hại người khác.

Vẻ mặt Ôn Thanh Thanh cực kỳ hoảng sợ, cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn ông chủ trung niên kia, đổi mắt đỏ hoe rưng rưng, không kìm được mà rơi xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Thật khiến cho người ta đau lòng.

"Đừng có khóc nữa, cô còn muốn khóc tiếp sao? Cô cho là cô khóc thì tôi sẽ bỏ qua cho cô à? Ôn Thanh Thanh, tôi nói cho cô biết, chẳng qua là tôi thấy cô xinh đẹp mới nhận cô vào làm thôi".

"Mới ngày đầu tiên đi làm đã làm dơ quần áo của tôi. Bộ đồ này tận 1600 tệ tương đương với hai tháng lương của nhân viên chính thức của cửa hàng rồi đấy". Truyện Đông Phương

"Tôi nói cho cô biết, cô có khóc lóc cũng vô ích, cô phải đền hết 1600 tệ cho tôi không được thiếu một xu, nếu không tôi cho cô đi làm không công một năm!"

"Hả? Không trả lương một năm?"

Ôn Thanh Thanh hoảng sợ.

"Ông chủ, tôi một ngày mới kiếm được 20 tệ mà? Phải đi làm 80 ngày mới đủ 1600 tệ! Làm một năm không công thì tôi chết mất!"

"Hừ, cô còn trả treo với tôi à? Được rồi, cô muốn tính thì tôi cũng chiều cô!", ông chủ trung niên chỉ vào bát canh trên sàn nhà, lạnh lùng hỏi: "Nước cùng nồi lẩu trên mặt đất, không lấy tiền sao? Không đưa lên cho khách đúng giờ bị khách trách mắng, không phải mất tiền sao? Cô muốn tính như thế nào?"

"Cô gái này nói không phải cố ý, sao ông lại làm to chuyện như vậy? Không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao, thật là nhiều chuyện!"

- ---------------------------
 
Back
Top Bottom