Đô Thị  Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczPzhy8jiD7DuzLrkJs2zJO3vaZoih4EE5wvWdIw-pVNTPlD39bC4OUBcwOxmYqUcuOptfih8IXUDgkf_8SIDaNRQ-fdNJO45CHk2mWl0iKC5cpS103zoErskdw1SK02OFmSQElAU1uOHUZgTl3mM9Ek=w215-h322-s-no-gm

Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Hệ Thống
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Kết hôn năm năm, đến tận bây giờ tôi mới biết — chồng mình luôn có một "bạch nguyệt quang".

Anh ta đưa cô ấy đi xem phim lúc nửa đêm, cùng nhau thưởng thức buổi hòa nhạc chỉ dành cho hai người.

Họ hôn nhau say đắm trên con phố vắng, dưới ánh đèn đường lẻ loi.

Khi bị tôi phát hiện, anh ta lại tỏ ra vô tội, còn thở dài bất lực:

“Anh chỉ muốn hoàn thành giấc mộng thanh xuân mà thôi.”​
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 1


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Chinh lại có một bạch nguyệt quang.

Chúng tôi quen nhau từ thời trung học, yêu nhau khi học đại học và cùng nhau nỗ lực mấy năm sau khi tốt nghiệp.

Khi công ty khởi nghiệp của chúng tôi nhận được khoản tài trợ vòng A, anh ấy đã cầu hôn tôi.

Chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người, một hình mẫu của hôn nhân hạnh phúc.

Bản thân tôi cũng nghĩ như vậy.

Chính sáng nay, anh ấy còn quấn quýt với tôi một lúc trước khi đi làm, tôi còn cười mắng anh ấy già mà còn không đứng đắn.

Thực ra, không phải là không có dấu hiệu.

Gần đây anh ấy đặc biệt cuồng nhiệt.

Nồng nhiệt như thể quay lại thời kỳ yêu đương mặn nồng mười năm trước.

Thậm chí khi anh ấy về nhà sau khi tăng ca tối nay, anh ấy còn muốn “làm chuyện đó” một lần nữa trước khi ngủ say.

Cũng chính vì vậy, khi điện thoại rơi ra khỏi túi, anh ấy hoàn toàn không biết.

Tôi bước xuống giường nhặt nó lên, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn được gửi đến:
[Cảm ơn anh vì buổi xem phim tối nay, còn đẹp hơn cả anh. Cười.jpg]

Người gửi tin nhắn là Tống Vi.

Tôi biết cô ta.

Là bạn học đại học của Trần Chinh.

Ba tháng trước trong bữa tiệc đón cô ta trở về nước, tôi và Trần Chinh cũng đến.

Tôi mở khung đối thoại, ngoài câu đó ra, thì trống trơn.

Mở vòng bạn bè, cũng không có gì.

Tôi đặt điện thoại xuống dưới gối Trần Chinh, đẩy anh ấy:
“Tối nay anh không có tiệc à?”

Anh ấy quay người ôm tôi: “Không uống rượu, chỉ dẫn họ đi xem phim.”

Họ?

Tôi dùng khuỷu tay tạo khoảng cách giữa hai người.

Chờ đến khi anh ấy thở lại đều đặn, tôi mới lấy điện thoại của mình ra.

Tôi cũng có WeChat của Tống Vi.

Trong buổi tiệc đón cô ta trở về nước, cô ta đã chủ động kết bạn với tôi.

Một tháng trước, cô ta gửi cho tôi một tin nhắn, nhưng khi tôi nhìn thấy thì cô ta đã thu hồi.

Tôi nghĩ cô ta chỉ gửi nhầm.

Mở trang cá nhân của cô ta, nó không hề trống trải như tôi tưởng.

Bài đăng đầu tiên được đăng cách đây hai tiếng.
[Gió đêm và anh, đều ngọt ngào.]

Kèm theo là bức ảnh hai bàn tay đan vào nhau trên ghế rạp chiếu phim.

Một bàn tay mảnh mai, mềm mại không xương.

Một bàn tay to lớn, mạnh mẽ.

Góc của bức ảnh, lộ ra một phần của chiếc đồng hồ.

Đó là món quà kỷ niệm năm năm tôi tặng cho Trần Chinh.

Khi tôi và Trần Chinh ở bên nhau, chúng tôi đều rất nghèo.

Anh ấy nghèo, tôi cũng nghèo.

Đừng nói đến đồng hồ, ngay cả đồng hồ nước cũng không tặng nổi.

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là trong buổi “tranh cử” học sinh nghèo.

Số lượng học bổng cho học sinh nghèo có hạn, nên phải đứng trước mặt toàn thể thầy cô giáo và học sinh để kể về hoàn cảnh khó khăn của bản thân.

Người trẻ, luôn muốn giữ lại chút lòng tự trọng đáng thương như vậy. Nhưng hiện thực lại buộc người ta không thể không cúi đầu.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 2


Khi tôi run rẩy toàn thân vì lúng túng, Trần Chinh đã bước đến bên cạnh tôi.

“Xin lỗi, tôi từ bỏ suất học bổng.”

Anh ấy kéo tôi xuống khỏi bục.

Đó là năm đầu tiên vào cấp ba.

Sau khi Trần Chinh từ bỏ, vài nam sinh khác cũng rút khỏi “tranh cử”.

Có giáo viên thấy không vừa mắt, đã dừng lại buổi diễn thuyết vô lý này.

Lần thứ hai tôi gặp Trần Chinh là khi đã lên đại học.

Tôi và anh ấy không học cùng trường, nhưng lại cùng thành phố.

Một ngày nọ, anh ấy nhắn tin cho tôi.

[Tôi nhớ điểm văn của cậu khá cao? Tôi có một công việc gia sư môn văn khá tốt, cậu có hứng thú không?]

Sau nhiều lần qua lại, chúng tôi đã trở nên thân thiết.

Trong nhà Trần Chinh có hai người bệnh rất tốn kém, mỗi ngày anh ấy đều phải xoay vần như con thoi, vất vả đi làm thêm ở khắp nơi.

Tôi đỡ hơn anh ấy một chút, chỉ phải lo học phí và sinh hoạt phí của bản thân.

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếc tiền và không dám ăn những bữa cơm quá ba đồng.

Khi đó chúng tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó chúng tôi sẽ có nhà riêng, xe riêng, và cả công ty riêng.

Nhưng cuộc sống đã thay đổi rồi, thì con người cũng thay đổi theo.

Hôm sau, Trần Chinh vẫn đi làm như bình thường.

Trước khi ra ngoài, tôi hỏi anh ấy tối nay có làm thêm giờ không.

Anh ấy ngớ người.

“Sao thế?”

Tôi không trả lời.

“Chiều nay anh đưa em đi bệnh viện nhé?”

Anh ấy vẫn dịu dàng như thường lệ.

Tôi lắc đầu.

Anh ấy cúi xuống ôm tôi: “Tối nay anh sẽ cố về sớm.”

Sau khi anh ấy rời đi, tôi lấy điện thoại ra, lại mở WeChat đó, vào trang cá nhân.

Tống Vi trở về nước vào tháng Ba.

Tháng Tư ăn tối cùng nhau.

Tháng Năm đi dạo đêm trên sông Hương.

Tháng Sáu quay lại trường cũ.

Tháng Bảy cùng nhau xem phim.

Trang cá nhân không đăng nhiều, nhưng giống như chiếc đồng hồ ở góc ảnh, tôi luôn dễ dàng nhận ra người trong ảnh là Trần Chinh.

Nếu không có gì bất ngờ, những bài đăng này đều được đặt ở chế độ “Chỉ mình tôi”.

Đặc biệt dùng để nhắc nhở tôi về việc Trần Chinh ngoại tình.

Thực ra tôi và Tống Vi không thân thiết lắm.

Cô ấy học cùng chuyên ngành với Trần Chinh, là hoa khôi nổi tiếng của trường Đại học A.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở hội trường trường Đại học A.

Lúc đó Trần Chinh và tôi chưa chính thức hẹn hò.

Buổi tổng kết cuối kỳ, tôi đã “phung phí” mua một ly trà sữa để cảm ơn anh ấy đã giới thiệu công việc làm thêm cho tôi.

Tống Vi với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc lên sân khấu phát biểu. Dưới ánh đèn sân khấu, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, vóc dáng thon thả, cách nói chuyện tao nhã.

Tôi không thể kiềm được mà lay cánh tay Trần Chinh ở dưới.

“Trần Chinh, cô ấy đẹp quá!”

Tống Vi thực sự rất đẹp.

Đến nỗi lúc đó tôi đã bị cô ấy hoàn toàn thu hút, không hề chú ý đến biểu cảm của Trần Chinh.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 3


Sau lần đó, tôi mới biết Tống Vi là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều người.

Trong trường Đại học A, có mười chàng trai thì có đến năm người đã từng theo đuổi cô ấy, bốn người thầm thương trộm nhớ, và còn một người nữa…

Có lẽ chính là Trần Chinh.

Tôi đã đùa hỏi anh ấy: “Chẳng lẽ cậu không thích Tống Vi sao?”

Anh ấy vội vàng kéo tôi lên xe buýt: “Kẻ đi đêm, không có thời gian ngắm trăng trên trời.”

Cũng chẳng biết từ lúc nào mà tôi và Trần Chinh ngày càng thân thiết.

Ban đầu chỉ là trao đổi thông tin, công việc lẫn nhau.

Sau khi anh ấy giới thiệu công việc gia sư cho tôi, hễ thấy công việc làm thêm phù hợp, tôi cũng sẽ gửi cho anh ấy.

Sau đó, chúng tôi cùng làm tại một trung tâm giáo dục, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trên xe buýt.

Có những buổi học kéo dài đến khuya, anh ấy sẽ đưa tôi về trường.

Lúc đó tôi không hề nghĩ sẽ yêu anh ấy.

Anh ấy học giỏi, cao ráo, và có vẻ ngoài lạnh lùng. Cùng với Tống Vi, anh ấy luôn xuất hiện trên “bức tường tỏ tình” của trường Đại học A.

Có lẽ vì tình cảm bạn cũ, vì chúng tôi là những người đồng cảnh ngộ, nên anh ấy mới chăm sóc tôi nhiều hơn một chút.

Nhưng rồi anh ấy lại tỏ tình với tôi.

Đầu năm thứ tư, có người bày nến hình trái tim dưới ký túc xá.

“Trình Lạc! Trình Lạc!”

Một nhóm nam sinh ở dưới lầu, hô vang tên tôi khiến cả ký túc xá náo động.

Tôi không hề quen biết những người này.

Tôi trốn trong phòng ký túc xá, không dám xuống. Bản thân bạn vốn dĩ đã là một người sống nội tâm và nhút nhát.

Hơn nữa, tôi còn có một người cha nghiện rượu. Từ nhỏ đến lớn, hễ không vừa ý là ông lại đánh đập, la mắng tôi.

Tôi sợ những người đàn ông xa lạ, cao lớn.

Năm nhất, khi Trần Chinh kéo tôi xuống khỏi bục giảng, đó là lần đầu tiên tôi không phản cảm với sự tiếp xúc của người khác giới.

Chỉ khi ở bên Trần Chinh, tôi mới cảm thấy thoải mái.

Thậm chí lúc phấn khích còn có thể chủ động lay cánh tay Trần Chinh, giống như lần đó, khi nhìn thấy Tống Vi như một nàng công chúa.

Tiếng hò hét trêu chọc bên dưới kéo dài cả tiếng đồng hồ.

Tôi không dám xuống, thế là bên dưới bắt đầu chửi bới.

“Trình Lạc, cô ra vẻ gì chứ?”

“Cô nhìn lại bản thân mình đi! Có người theo đuổi đã là phúc lớn lắm rồi!”

“Một năm chỉ có ba bộ quần áo, chúng tôi đến đây là để giúp đỡ người nghèo!”

Cả ký túc xá cười ồ lên.

Tôi chỉ muốn thu mình vào góc tường, giống như lúc nhỏ khi bị bố đánh.

Tôi không biết Trần Chinh đến lúc nào. Anh ấy tức giận đến đỏ cả mắt, bất chấp sự giãy giụa mà kéo tôi xuống dưới.

Anh ấy mặt hằm hằm kéo thẳng tôi đến trước mặt nhóm nam sinh đó. Chẳng cho ai kịp phản ứng, anh ấy tung một cú đấm vào kẻ đầu sỏ.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 4


Anh ấy vừa mới đoạt giải thưởng thiết kế, mấy hôm trước đã có buổi thuyết trình chia sẻ kinh nghiệm tại trường chúng tôi, nên rất nhiều người đã nhận ra anh ấy.

Không ai ngăn cản ngay lập tức. Khi có người kịp phản ứng, anh ấy đã dừng tay.

Anh ấy quay lại kéo tôi đi, dẫn tôi rời khỏi nơi đây. Đây là lần thứ hai anh ấy cứu tôi.

Tôi vẫn không kìm được mà khóc lớn một trận.

Tôi nói: “Sao cậu có thể đánh người chứ? Nếu họ làm lớn chuyện, cậu sẽ mất danh hiệu sinh viên xuất sắc đó. Cậu không định học cao học nữa sao? Cậu không muốn bảo vệ nghiên cứu sinh nữa à?”

“Sao lúc này cậu lại đến ký túc xá của tôi chứ?”

Trần Chinh nhìn tôi khóc nức nở, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.

Anh ấy tiến tới, gần tôi hơn bao giờ hết, rồi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.

“Có người muốn hái đoá hồng của tôi, sao tôi có thể không đến?”

Tôi sững sờ.

“Tôi không học cao học nữa, có người muốn đầu tư vào thiết kế của tôi. Trình Lạc, làm bạn gái tôi nhé!”

Anh ấy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi ngẩng đầu, bỗng thấy ánh trăng lơ lửng trên bầu trời sáng vằng vặc.

Thực sự, tôi rất thích Trần Chinh.

Rất thích.

Anh ấy là hiệp sĩ của tôi, cứu tôi ra khỏi bể khổ.

Anh ấy không bao giờ biết, ngày tôi nhận được tin nhắn về công việc gia sư, số dư trong tài khoản của tôi vừa đúng bằng không.

Bố tôi uống rượu đánh người, số tiền tiết kiệm ít ỏi tôi phải đưa hết cho người ta để bồi thường.

Nhưng sao anh ấy lại thích tôi chứ? Tại sao đột nhiên anh ấy lại bảo tôi làm bạn gái của mình chứ?

Mỗi lần như thế, anh ấy đều hỏi ngược lại tôi: “Sao anh lại không thích em cho được?”

Bây giờ, tôi có vẻ như cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.

Nếu tôi nhớ không lầm, thủ tục xuất ngoại của Tống Vi được hoàn thành ngay đầu năm đó.

Tôi sững sờ cầm điện thoại.

Chỉ trong chốc lát, Tống Vi đã cập nhật trang cá nhân, chỉ có một dòng chữ:
[Tối nay, thật đáng mong đợi (#^.^#).]

Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi có hẹn với một bác sĩ đông y.

Hai năm trước, tôi đã rời khỏi “Chinh Trình”, tập trung điều dưỡng cơ thể.

Tôi và Trần Chinh muốn có một đứa con, nhưng dù đã khám cả đông y và tây y bấy lâu nay, vẫn không hề có kết quả.

Bác sĩ đông y bắt mạch xong thì thở dài.
“Đứa trẻ này, cũng cần có duyên. Nếu vô duyên thì không cần quá ép buộc.”

Tôi cúi đầu.

Tôi hiểu ý ông ấy. Trước đây tôi luôn nói là cứ kê thuốc đi, tôi không sợ đắng, nhưng hôm nay tôi không nói gì, chỉ gật đầu định đi.

“Khoan đã.” Bác sĩ đông y gọi tôi lại.

“Sắc mặt cô kém quá, đổi sang bài thuốc khác dùng đi.”
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 5


Tôi đối với Trần Chinh, có phải là cưỡng cầu không?

Không phải.

Ngay từ đầu, tôi đã biết anh ấy và tôi không giống nhau.

Cùng là sinh viên nghèo, nhưng anh ấy lại dám đứng lên nói không với những quy định bất hợp lý của trường. Nói không cần suất học bổng đó, thì thực sự không cần.

Thà mỗi ngày bỏ tiết học buổi tối để đi làm gia sư, còn hơn nhận khoản hỗ trợ đó.

Cùng là sinh viên nghèo, anh ấy thi đậu Đại học A, còn tôi thi vào Đại học C.

Từ khi còn là sinh viên đại học, anh ấy đã có thể tự trang trải chi phí thuốc men cho gia đình, trong khi tôi vẫn đang chật vật để nuôi sống bản thân.

Anh ấy toát lên một vẻ kiêu hãnh, còn tôi chỉ toàn là mặc cảm.

Tôi biết anh ấy sẽ không mãi chôn vùi ở nơi này. Anh ấy tiến đến gần tôi, tôi sẽ vui mừng, trân trọng, và chân thành đáp lại.

Những năm đầu khởi nghiệp, thực sự rất khó khăn.

Anh ấy lo về kỹ thuật, còn tôi lo về thị trường.

Người cha nghiện rượu của tôi đã không mang đến cho tôi một gia đình trọn vẹn, không mang đến cho tôi tình yêu thương đầy đủ của cha, nhưng lại “ban tặng” cho tôi khả năng uống rượu kinh người.

Sáng sớm 6 giờ ra sân bay, 2 giờ sáng vẫn còn ngồi trên bàn nhậu.

Từ một cô gái chưa từng rời khỏi thành phố, một cô gái luôn lo lắng trước những người đàn ông xa lạ, tôi đã “lột xác” trở thành “Chị Trình” trong miệng những người khác.

Lần đầu tiên tôi mang thai là năm thứ hai sau khi tốt nghiệp.

Tôi bận rộn chạy qua chạy lại giữa các thành phố, không có thời gian quan tâm đến chu kì kinh nguyệt của mình.

Khi phát hiện ra mình mang thai thì đã là chuyện của ba tháng sau. Trong suốt ba tháng đó tôi vẫn uống rượu không ngừng nghỉ.

Đứa bé không thể giữ được.

Lần thứ hai sảy thai cũng là vì rượu.

Khi đó tôi đã không còn chạy thị trường nữa, nhưng tên tuổi của tôi vẫn vang danh khắp nơi. Các nhà đầu tư chủ động yêu cầu được “uống một ly” với tôi.

“Chinh Trình” sắp sửa thành công rồi, đó là tâm huyết của Trần Chinh, cũng là tâm huyết của cả hai chúng tôi.

Tôi không từ chối một ai cả.

Cuối cùng, tôi gục trong nhà vệ sinh mà nôn. Nôn ọe dữ dội, tôi bỗng cảm nhận được một dòng ấm nóng chảy qua g*** h** ch*n.

Khi tôi còn chưa nhận ra, sinh linh bé nhỏ ấy đã không còn.

Kể từ đó, cơ thể tôi liên tục gặp vấn đề.

Mãi cho đến hai năm trước, tôi mới tạm dừng tất cả công việc để tập trung điều dưỡng sức khỏe.

[Lấy thuốc chưa?] Trần Chinh gửi tin nhắn đến.

[Rồi.] Tôi trả lời.

[Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.]

[Được.]
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 6


Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn hỏi:

[Tối nay anh không tăng ca à?]

[Không đâu.]

Tôi vô tình thở ra một hơi dài.

Có lẽ… chỉ là…

Tôi khởi động xe, tâm trạng tốt hơn.

Tôi đã nấu rất nhiều món, đương nhiên đều là những món mà Trần Chinh thích.

Những năm qua, nhà chúng tôi không có người ngoài đến chơi. Cứ hễ không có việc gì, chúng tôi lại ở nhà quấn quýt lấy nhau.

Trần Chinh mang về một bó hoa, là hoa hồng đỏ.

“Không phải ngày lễ tình nhân, cũng không phải ngày kỷ niệm, anh mua hoa làm gì thế?”

Chúng tôi không còn lo nghĩ về chuyện tiền bạc nữa, nhưng vẫn sống khá tiết kiệm.

Chúng tôi thích tài trợ cho vài sinh viên có hoàn cảnh khó khăn hơn.

Trần Chinh có vẻ tâm trạng khá tốt, không nói gì, chỉ cắm từng bông hoa một vào lọ.

Bữa tối diễn ra rất vui vẻ.

“Kỷ niệm mười năm của ‘Chinh Trình’, em có ý tưởng gì không?” Anh ấy hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu, rồi nói: “Đừng làm quá phô trương.”

Nghĩ đến việc ‘Chinh Trình’ đã là công ty niêm yết rồi, tôi lại bổ sung: “Anh tự quyết định đi, em cũng đã rời công ty hai năm rồi.”

“Ừ.” Trần Chinh đặt đũa xuống.

“Có một vài ca sĩ tối nay mới có thời gian.”

Tay tôi khựng lại.

Trần Chinh ngước mắt nhìn tôi: “Lát nữa anh sẽ đi ký hợp đồng với họ rồi về ngay.”

Tôi cũng nhìn anh ấy. Trong đôi mắt quen thuộc, là một sự thản nhiên.

“Lát anh về sẽ thu dọn bát đĩa.” Anh đứng dậy.

“Trần Chinh.” Tôi gọi anh lại.

Anh quay người nhìn tôi.

Cậu thanh niên mặc áo phông trắng ngày nào, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành trong chiếc áo sơ mi trắng.

“Sao thế?”

“Không có gì.”

Anh nhìn tôi một lúc, rồi quay lại, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi như thường lệ.

“Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Tôi biết anh ấy sẽ đi đâu.

Trang cá nhân của Tống Vi sáng nay có kèm theo định vị.

Gần “Chinh Trình” có một sân vận động. Tôi lái xe đến cửa sân vận động, quả nhiên thấy xe của Trần Chinh.

Tôi ngồi trong xe, lấy điện thoại ra.

Sân vận động không có bất kỳ động tĩnh nào, thậm chí trông như không có một ai.

Nhưng trang cá nhân của Tống Vi thì không giống vậy. Cô ta đăng một bộ ảnh chín tấm.

[Chưa bao giờ nghĩ đến, lại là một buổi hòa nhạc riêng dành cho mình.]

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Chinh còn có thể vì một nụ cười của người đẹp mà tiêu tốn ngàn vàng.

Cuối cùng thì vẫn là ánh trăng trên trời.

Trước đây là không có thời gian để ngắm, chứ không phải là không muốn ngắm.

Bây giờ không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể với tay chạm tới.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 7


Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì, hoặc nói đúng hơn, là đang chờ đợi điều gì.

Một giờ sau, Trần Chinh đi ra, cùng với Tống Vi. Anh ấy mở cửa xe cho cô ta, ân cần dùng tay che mái xe, rồi đóng cửa lại.

Xe của tôi ở trong bóng tối đối diện, không một ai chú ý.

Trần Chinh khởi động xe, tôi chạy theo sau.

Thực ra kỹ năng lái xe của tôi không tốt, vì vậy tôi bám sát. Nếu Trần Chinh để ý một chút đến tình hình giao thông, rất dễ phát hiện ra tôi ở phía sau.

Nhưng anh ấy lại không phát hiện, có lẽ toàn bộ tâm trí đều dành cho Tống Vi cả rồi.

Cho đến khi anh ấy đưa Tống Vi về nhà.

Tống Vi xuất thân từ gia đình giàu có, sống trong khu biệt thự ít xe cộ, càng ít người.

Hai người xuống xe, vẫn còn lưu luyến không rời. Tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Tống Vi kiễng chân ôm cổ Trần Chinh, ngẩng mặt lên.

Trần Chinh không động đậy. Anh ấy đút tay vào túi, lạnh lùng xa cách như thường lệ, nhưng ánh mắt anh ấy lại dán chặt vào môi cô ta.

Tống Vi kiễng chân cao hơn, lẩm bẩm nói gì đó. Trần Chinh đột nhiên ôm eo cô ta, hôn mạnh xuống.

Tôi nghe thấy một tiếng “xé rách”.

Có thứ gì đó như đâm thẳng vào tim tôi.

Lẽ ra tôi nên quay mặt đi, nhưng tôi cứ thế nhìn chằm chằm mãi, nhìn họ hôn nhau say đắm.

Nhìn người mà ngay cả trên giường cũng hành động nhẹ nhàng, hóa ra cũng có lúc không kiềm chế được cảm xúc như vậy.

Tôi lẽ ra nên trốn đi, giống như khi còn nhỏ phải chịu đựng những đòn đánh không thể đỡ nổi, tôi sẽ co ro và trốn đi.

Nhưng tôi đã xuống xe.

Tôi không còn là Trình Lạc nhút nhát, sợ hãi, chỉ biết thu mình vào góc tường nữa.

Tôi từng bước tiến đến gần họ, tận mắt chứng kiến sự ướt át trên môi họ, nghe thấy tiếng th* d*c mờ ám của họ.

“Trần Chinh.” Tôi gọi anh ấy.

Vai Trần Chinh bỗng run lên dữ dội. Anh ấy muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tống Vi gắt gao giữ chặt.

Hai người giằng co một lúc. Trần Chinh nắm tay Tống Vi, che cô ta sau lưng.

Tôi không nhịn được bật cười.

Trần Chinh cũng biết tôi không phải là tôi của ngày xưa nữa. Anh ấy sợ tôi sẽ động tay động chân với Tống Vi sao?

Tôi nhìn Trần Chinh.

Anh ấy hiếm khi lúng túng, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng chẳng thốt được thành lời.

Tôi thu lại nụ cười, quay lưng bỏ đi.

Tôi và Trần Chinh rất ít khi cãi nhau.

Trong trí nhớ, lần duy nhất cãi nhau là lần tiệc rượu của nhà đầu tư đó, tôi giấu anh ấy đi.

Trong lúc nạo thai bị chảy máu nhiều, anh ấy giận điên lên.

“Trình Lạc, em không tin anh đến thế sao?”

“Em nhất định phải cứng cỏi, phải mạnh mẽ đến vậy sao?”
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 8


Cuối cùng anh ấy ôm tôi, khóc gần như mất kiểm soát.

“Trình Lạc, là anh không đủ tốt.”

“Là anh không đủ mạnh mẽ.”

“Trình Lạc, em tin anh, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt.”

Tôi luôn tin Trần Chinh, tin rằng anh ấy không phải là người tầm thường, tin rằng anh ấy sẽ thực hiện lời thề trong hôn lễ, cho tôi một gia đình ấm áp.

Tôi biết vừa rồi mình đang chờ đợi điều gì. Dù sự thật đã rõ ràng trước mắt, dù những bài đăng của Tống Vi đã chứng minh tất cả.

Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh, hy vọng đó chỉ là một sự hiểu lầm.

Tôi chờ đợi Trần Chinh tự tay dập tắt chút hy vọng đó, để tôi hoàn toàn chết tâm.

Nhưng khoảnh khắc thực sự chết lòng đấy, tôi lại không hề cảm thấy trời đất sập đổ như trong tưởng tượng, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt, chẳng giống như khi nhìn thấy bộ ảnh chín tấm của Tống Vi.

Tôi bình tĩnh một cách lạ thường. Khi vẫn còn trong xe, tôi đã gọi điện cho luật sư.

Hai tiếng đồng hồ sau, Trần Chinh mới về đến nhà.

Khi anh ấy về, tôi đã thu dọn xong một nửa hành lý.

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi đóng đầy vali, khi tôi sắp đóng nắp lại, anh ấy đến giữ chặt lấy tay tôi.

“Anh và Tống Vi không có gì cả.”

Tôi nhìn tay anh ấy, chính năm ngón tay này vừa nắm chặt lấy cổ tay Tống Vi.

Tôi rút tay ra.

“Trình Lạc.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy. Anh ấy khẽ nhíu mày.

Tôi buông vali, đi vào phòng khách. Anh ấy thở phào, đi theo sau tôi.

Trên bàn trà là tài liệu vừa in ra.

“Anh xem qua đi, chúng ta không có vấn đề gì về tài chính đâu.”

Trần Chinh nhìn thấy bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn” trên tờ giấy, sắc mặt liền thay đổi.

“Trình Lạc, anh vừa nói rồi, anh và Tống Vi không có gì cả.”

Biểu cảm của tôi chắc là rất lạ. Có giận, có đau lòng, lại có chút buồn cười.

“Trần Chinh, anh nghĩ tôi bị mù sao?”

Dường như lúc này Trần Chinh mới tin rằng tôi thực sự đã thấy cảnh anh ấy và Tống Vi hôn nhau say đắm.

Sắc mặt anh ấy tái đi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

“Trình Lạc.” Anh ấy nắm tay tôi, biểu cảm vô tội và bất đắc dĩ: “Chỉ là để hoàn thành giấc mơ thời trẻ thôi.”

Hoàn thành một giấc mơ thời trẻ? Giấc mơ thời trẻ, ha.

Cuối cùng mắt tôi cũng đỏ lên.

Giấc mơ thời trẻ của tôi là Trần Chinh.

Giấc mơ thời trẻ của Trần Chinh lại là Tống Vi.

Thực ra anh ấy có thể nói sớm với tôi. Ngăn cản người khác theo đuổi giấc mơ, là tội lớn mà.

May là, bây giờ cũng chưa muộn.

Tôi lại đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía Trần Chinh.

Trần Chinh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, trên mặt hiếm khi xuất hiện vài phần bối rối.

“Trình Lạc, đừng khóc, anh và Tống Vi không có gì cả.”
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 9


Anh ấy muốn nâng mặt tôi lên: “Anh và cô ấy thật sự không có gì.”

Tôi gạt tay anh ấy ra, nhìn vào gương mặt điềm nhiên của anh ấy, tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao anh ấy luôn nói mình và Tống Vi không có gì cả.

Không lên giường, tức là không có gì phải không?

Nước mắt gần như tràn ra khỏi hốc mắt ngay lập tức biến mất.

Tôi lại muốn cười.

“Trần Chinh, mai anh rảnh thì xem qua đi.”

Tôi gõ gõ vào bản thỏa thuận ly hôn, đứng dậy rời đi.

Tôi mang theo hành lý, rời khỏi ngôi nhà của tôi và Trần Chinh.

Trần Chinh không ngăn tôi, thực ra anh ấy hiểu tôi rất rõ.

Giống như hôm đó khi tôi bắt gặp anh ấy và Tống Vi, anh ấy không ngay lập tức đuổi theo, mà hai tiếng sau mới về nhà.

Anh ấy biết khi tôi đang tức giận thì khó mà nói chuyện. Một khi tôi nguôi giận, sẽ nhớ đến những điều tốt của anh ấy, rồi mềm lòng.

Ngày hôm sau, tôi gặp luật sư.

Bản thỏa thuận đêm đó chỉ là luật sư dựa vào lời tôi nói mà phác thảo đơn giản, chi tiết cụ thể cần phải thảo luận trực tiếp.

“Chinh Trình” được thành lập vào năm tốt nghiệp đại học, cổ phần vốn dĩ là của mỗi người trước khi kết hôn.

Tài sản sau hôn nhân chủ yếu đến từ cổ tức và lương, chia đôi là xong.

Nhà ở có tên hai người, tôi không muốn.

Trước khi kết hôn, anh ấy đã tặng tôi hai căn nhà, tôi cũng không trả lại.

Còn lại, không có gì nữa.

“Chị Trình, thật sự muốn ly hôn ư?”

Luật sư là người quen, họ Triệu, người đã chứng kiến tôi và Trần Chinh đi đến ngày hôm nay.

“Ừ.”
Tôi còn nhiều việc khác, không muốn tốn thời gian ở văn phòng luật sư.

Luật sư Triệu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi biết ông ấy muốn nói gì. Từ dự án đầu tiên của “Chinh Trình” ông ấy đã hợp tác với tôi.

Ông ấy biết trong mười năm qua tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Khó khăn lắm mới đưa “Chinh Trình” thành công ty niêm yết, đưa Trần Chinh lên làm CEO của công ty niêm yết đó.

Lúc này tôi rút lui, giống như giao cây ăn quả sắp thu hoạch cho người khác vậy.

Đàn ông mà, là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ ngoài không tệ, năng lực xuất sắc, thì có chút lăng nhăng, cũng là chuyện bình thường.

“Việc này nhờ luật sư Triệu giúp đỡ, nếu Trần Chinh có điều kiện gì thì hãy liên hệ với tôi.”

Đến cả ly hôn tôi cũng không muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy, luật sư Triệu chắc hiểu tôi không chỉ là nói suông.

Ông không nói thêm gì, tự mình tiễn tôi ra khỏi văn phòng.

Luật sư Triệu luôn làm việc nhanh chóng.

Tối đó, tôi nhận được mấy tin nhắn từ Trần Chinh. Tôi không thấy nội dung trước, anh ấy đã thu hồi.

Chỉ còn lại tin nhắn cuối cùng: [Trình Lạc, đừng làm loạn.]
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 10


Tôi hiểu vì sao Trần Chinh lại gửi cho tôi tin nhắn như vậy, giống như việc anh ấy có thể bình tĩnh nói trước mặt tôi “Chỉ là hoàn thành giấc mơ thời trẻ thôi” vậy.

Anh ấy chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh ấy.

Anh ấy biết tôi yêu anh ấy.

Vì yêu anh ấy, tôi không ngừng phá vỡ bản thân, làm một tôi hoàn toàn mới, biến mình thành một Trình Lạc khác hoàn toàn so với trước kia.

Vì yêu anh ấy, tôi đã làm những điều mà trước đây tôi ghét nhất.

Tôi uống rượu hết lần này đến lần khác, xã giao không ngừng. Tôi thậm chí còn chịu đựng những khách hàng cố tình lợi dụng mình.

Tôi xem anh ấy là ánh sáng của cuộc đời mình, thì làm sao có thể rời xa anh ấy, ly hôn với anh ấy được chứ?

Tôi không trả lời tin nhắn của Trần Chinh.

Anh ấy cũng không gọi điện cho tôi.

Nhiều năm nay vẫn vậy, hễ có mâu thuẫn gì, anh ấy đều chọn cách “lơ đẹp”, chờ đến khi nào tôi hết giận thì thôi.

Tôi đăng bán hai căn nhà trước khi kết hôn, và đăng bán nhẫn cưới của tôi và Trần Chinh, cùng những trang sức lặt vặt anh ấy tặng tôi qua các năm lên Xianyu.

Tôi còn cho người tung tin, chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần của “Chinh Trình”.

Trần Chinh có lẽ đã nghe được tin đồn, lại nhắn tin cho tôi.
[Lạc Lạc, nên biết dừng lại đúng lúc.]

Tôi vẫn không trả lời, chỉ lặng lẽ làm việc của mình.

Ngẫm nghĩ kỹ thì tôi mới nhận ra mình chẳng có nhiều điều ràng buộc ở thành phố này.

Người cha nghiện rượu phát hiện bị ung thư gan vào năm tôi tốt nghiệp, chưa đầy một năm sau thì qua đời.

Mẹ tôi sau khi bị bố đánh đuổi khi tôi bảy tuổi, cũng không bao giờ quay lại.

Vài người họ hàng lẻ tẻ lúc nhỏ không giúp tôi, lớn lên cũng không mặt dày mà tìm đến.

Thời đi học tôi quá cô độc, chẳng có mấy bạn bè. Sau khi tốt nghiệp, những người bạn tôi quen đều liên quan đến “Chinh Trình”.

Ngay cả mèo chó, vì Trần Chinh không thích, tôi cũng không nuôi.
Hai căn nhà ở vị trí tốt nên nhanh chóng tìm được người mua. Giá trang sức tôi rao bán thấp, rất nhanh đã bán được gần hết, chỉ còn lại một chiếc nhẫn kim cương.

“Chinh Trình” được đánh giá cao, khi tin tức chuyển nhượng cổ phần được tung ra, lập tức có vài nhà đầu tư liên hệ với tôi.

Thậm chí có người thông qua tin tức chuyển nhượng cổ phần, nhận thấy có điều không ổn giữa tôi và Trần Chinh, nên họ đưa ra những lời đề nghị.

Tôi tranh thủ thời gian đi gặp vài người, xác định hướng đi chung.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Trần Chinh ký tên.

Trước lễ kỷ niệm mười năm của “Chinh Trình”, Trần Chinh nhắn tin cho tôi.
[“Chinh Trình” mười năm, cũng là mười năm chúng ta yêu nhau. Lạc Lạc, đừng giận nữa. Ngày mai anh chờ em.]

Tôi trả lời: [Được.]
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 11


Trước khi xuất phát, Tống Vi nhắn tin WeChat cho tôi.
[Tổng giám đốc Trình tối nay không đến lễ kỷ niệm “Chinh Trình” sao?]

Kèm theo một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa cô ta và Trần Chinh.

Cô ta: [Không sao, anh và Tổng giám đốc Trình ở cùng nhau, em sẽ không làm phiền hai người nữa.]
Trần Chinh: [Đừng đi lung tung, anh đến đón em.]

Tống Vi rất thông minh.

Sau khi tôi bắt gặp cô ta và Trần Chinh, cô ta đã xóa hết những bài đăng chỉ mình tôi thấy trên trang cá nhân.

Cô ta cũng không chủ động tìm tôi.

Tôi không động, cô ta cũng không động.

Cô ta là người biết giữ thể diện, không muốn để lại bằng chứng “kẻ thứ ba” trong tay tôi.

Ngay cả tin nhắn này, người ngoài nhìn vào, cũng là lo lắng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Trần Chinh.

Nhưng thực tế thì sao?

Cô ta chắc chắn đã thấy tin nhắn hôm qua Trần Chinh gửi cho tôi.

Nhìn xem, Trần Chinh miệng nói mười năm yêu nhau, nói chờ tôi, nhưng người mà anh ấy đi đón lại là cô ta.

Tôi trả lời: [Cô Tống không biết lái xe, anh ấy đến đón cô là phải.]

Tống Vi trả lời rất nhanh:
[Tổng giám đốc Trình thật là rộng lượng!]

Tôi ném điện thoại lên ghế phụ.

Tất nhiên là tôi rộng lượng.

Tiếp theo, tôi sẽ làm điều còn rộng lượng hơn nữa cơ.

Buổi lễ rất nhộn nhịp, người đến người đi như mắc cửi.

Gần như toàn bộ nhân viên của “Chinh Trình” đều tham dự.

Nghệ sĩ nổi tiếng, truyền thông nổi tiếng, không thiếu ai cả.

Trần Chinh rất vui. Anh ấy luôn nắm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng chắn rượu cho tôi.

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiệc, anh ấy kéo tôi ra ban công của hội trường.

“Biết ngay em sẽ giản dị thế này mà.”
Anh đeo một sợi dây chuyền đá quý lên cổ tôi.

“Em thích không?”

Tối nay Trần Chinh mặc vest, trông rất phong độ.

Tôi liếc nhìn viên đá màu xanh trên cổ, không nói gì.Trần Chinh ôm tôi vào lòng.

Anh ấy biết tôi không cưỡng lại được những thứ lấp lánh. Mỗi khi có mâu thuẫn, anh ấy làm lơ trước, sau đó sẽ mua trang sức để dỗ dành tôi.

Chỉ là lần này lời dỗ dành chưa kịp nói ra, đã có người gõ cửa ban công.

“Tổng giám đốc Trần, điện thoại của cô Tống rơi vào hồ, nói cần điện thoại của anh để liên lạc với nghệ sĩ.”

Tay Trần Chinh đang ôm tôi chợt khựng lại, rồi buông ra.

“Anh đi xem sao.” Anh nói.

Trước khi đi, anh quay lại: “Lạc Lạc, anh và cô ta không có gì đâu.”

Tôi nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi, chỉ cười khẽ.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, mọi người đã ngồi vào chỗ.

Trần Chinh và Tống Vi mãi không xuất hiện. Cho đến khi khán phòng gần như không còn chỗ trống, hai người họ mới lần lượt bước vào.

Tống Vi dường như từ xa đã nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ tôi, cô ta ngẩn người. Rồi không để lộ cảm xúc, cô ta giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương của mình, lớn hơn nhẫn cưới của tôi.

“Mắt nhìn không tệ.” Trần Chinh vừa ngồi xuống, tôi đã nói.

Trần Chinh không hiểu ý tôi, quay đầu nhìn tôi.

Tôi liếc anh một cái, rồi liếc thêm một cái nữa, lấy một tờ giấy ăn đưa cho anh.

“Khóe miệng.”

Son môi chưa lau sạch.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 12


Trần Chinh cất tờ giấy ăn dính son, hơi không thoải mái nắm lấy tay tôi.

“Tối về nhà anh sẽ giải thích với em.”

Tôi không đáp lại, cũng không rút tay khỏi tay anh. Lướt qua anh, tôi thấy Tống Vi đang trừng mắt nhìn chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi.

Không cần tức giận đến thế đâu, sắp thành toàn cho các người rồi.

Sau phần mở đầu của Trần Chinh, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Lễ kỷ niệm mười năm, quy mô lớn, trên sân khấu biểu diễn hấp dẫn, dưới sân khấu vỗ tay không ngớt.

Theo lệ thường, Trần Chinh mở màn, tôi kết thúc.

Dù đã rời “Chinh Trình” hai năm, nhưng nhiều giám đốc điều hành tại đây đều là những người từng chiến đấu cùng tôi.

Tôi vừa xuất hiện, hội trường càng sôi động, thậm chí có người còn đồng thanh hô “Chị Trình”, “Chị Trình”, cổ vũ cho tôi.

Tôi cười, giơ tay ra hiệu, họ lập tức yên lặng.

Sau vài lời khách sáo, tôi cầm micro hạ giọng.

“Thực ra hôm nay, có một tin rất vui muốn chia sẻ với mọi người.”

Hội trường lại xôn xao.

Bên khu vực truyền thông có một phóng viên quen biết cười lớn kêu lên:
“Chinh Trình sắp có tiểu Trần Chinh sao?”

Lời vừa thốt ra, cả hội trường càng thêm náo nhiệt.

Không một ai trong “Chinh Trình” là không biết, hai năm qua tôi rời đi là để tập trung chuẩn bị cho việc mang thai. Nói đến tin vui, đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện này.

Ánh đèn chiếu lên Trần Chinh, nhiếp ảnh gia zoom vào anh trên màn hình lớn.

Dường như anh cũng nghĩ rằng tin vui của tôi liên quan đến chuyện này. Anh nhìn tôi chằm chằm, mặt đầy mong đợi và phấn khích.

“Không phải là tiểu Trần Chinh.” Tôi mỉm cười.

“Là một tin còn vui hơn cả việc có tiểu Trần Chinh.”

Hội trường càng ồn ào hơn, có người kêu lên: “Chị Trình, đừng úp mở nữa!”

“Nói nhanh đi, chúng tôi còn chờ Tổng giám đốc Trần phát bao lì xì đó!”

Tôi cầm micro cười nghiêng ngả: “Quả thực nên phát bao lì xì.”

“Tôi đã…” Tôi im lặng một chút, “Ký vào thỏa thuận ly hôn.”

“‘Chinh Trình’ sắp hợp tác với tập đoàn Tống thị… Chúc mừng ông Trần và cô Tống. Chúc họ sớm thành đôi, trăm năm hạnh phúc.”

Hội trường đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trên màn hình lớn, Trần Chinh đứng bật dậy.

Tống Vi bên cạnh hoảng hốt nhìn xung quanh, mặt tái nhợt.

Chỉ trong một đêm, “Chinh Trình” rơi vào vòng xoáy dư luận.
#Phó Tổng Giám đốc “Chinh Trình” tự công khai ly hôn với CEO#
#Mối tình mười năm của cặp đôi “Chinh Trình” kết thúc#
#Phó Tổng “Chinh Trình” chúc phúc cho kẻ thứ ba#
#Con gái nhà họ Tống là kẻ thứ ba#

Điện thoại của tôi gần như nổ tung. Tôi tắt máy ngay lập tức.

Trước khi tắt máy, tôi gửi tin nhắn cho luật sư Triệu, bảo ông ấy thúc giục Trần Chinh ký vào thỏa thuận ly hôn sớm. Nếu không, tôi không ngại tung thêm thông tin, để những tin tức nóng hổi kia treo thêm vài ngày.
#Phó#Mối#Phó#Con
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 13


Tôi mang theo hành lý đã thu dọn, theo kế hoạch rời đi, nhưng lại bị Trần Chinh chặn lại ở bãi đậu xe.

Chỉ vỏn vẹn trong hai giờ đồng hồ, mà Trần Chinh như đã trải qua hai thế kỷ.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng: “Trình Lạc, em hơi quá rồi.”

Đến bây giờ, Trần Chinh vẫn nghĩ rằng tôi đang làm ầm lên, đang thu hút sự chú ý của anh ấy. Tôi không phải thực sự muốn ly hôn.

Tôi đẩy vali, đi vòng qua anh ấy, nhưng bị anh ấy chặn lại.

“Trình Lạc, em làm đến mức này, khó mà dàn xếp được.”

Dàn xếp?

Tôi chỉ cần anh ấy nhanh chóng ký vào giấy ly hôn thôi.

Tôi muốn tiến lên, nhưng anh ấy không cho.
“Trình Lạc, dù không nghĩ cho anh, em cũng nên nghĩ cho ‘Chinh Trình’.”
“Em làm sao mà nỡ?”

Tôi nghiến răng, tiếp tục đẩy vali. Anh ấy vẫn không cho.

“Em lúc nào cũng thế, gặp chuyện là muốn trốn tránh. Có gì không thể nói rõ với anh chứ?”

Tôi đá mạnh vào vali.
“Trần Chinh, anh chắc chắn muốn tôi nói rõ không?”

Trần Chinh sững lại, dường như không ngờ tôi lại nổi giận đến vậy.

“Bây giờ tôi sẽ nói rõ với anh.”

“Tôi muốn ly hôn. Tôi muốn ly hôn với anh!”

“Tôi đã không cần anh nữa, thì tôi còn cần ‘Chinh Trình’ làm đếch gì?”

“Trần Chinh, anh nghĩ tôi thực sự yêu ‘Chinh Trình’ đến thế sao? Người tôi yêu là người đứng sau ‘Chinh Trình’, anh không biết sao?”

Trần Chinh dường như bị sốc bởi thái độ của tôi, đột nhiên trở nên mềm mỏng.

“Xin lỗi, Trình Lạc, anh xin lỗi.” Anh ấy tiến tới, đặt tay lên vai tôi.

“Đừng chạm vào tôi, tôi thấy ghê tởm!”

Mặt anh ấy trắng bệch.

“Lạc Lạc, anh đã nói với em, anh và cô ta…”

“Đúng, anh và cô ta không có gì, anh và cô ta chưa lên giường, tức là không có gì, đúng không?”

Đầu tôi ù lên, câu hỏi dồn nén bấy lâu nay đều tuôn ra hết.

“Trần Chinh, tôi hỏi anh, những ngày gần đây khi anh lên giường với tôi, trong đầu anh nghĩ đến ai?”

Những cảm xúc cuồng nhiệt như trở lại mười năm trước. Những lần đắm chìm trong đam mê bất tận. Tất cả, đều bắt đầu từ khi Tống Vi quay về.

Môi Trần Chinh run rẩy, không trả lời được.

Tôi đã biết câu trả lời.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh, không phải là vì trốn tránh, mà là tôi chỉ muốn giữ lại hình ảnh hoàn hảo của Trần Chinh trong ký ức của mình.”

“Trần Chinh, bây giờ anh như thế này, thực sự khiến tôi cảm thấy…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Kinh tởm.”

Cơ thể Trần Chinh run lên, mắt đột nhiên đỏ hoe.
“Lạc Lạc, không phải như vậy.”

Tôi đẩy vali, bước thẳng về phía trước.

“Lạc Lạc, em định đi đâu?”

“Những công ty mà em liên hệ, anh đều biết, chỉ là mấy công ty nhỏ không ai biết đến.”

“Lạc Lạc, chúng ta khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, mới có cuộc sống như thế này…”
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 14


Tôi từ bỏ ý định lái xe, vẫy một chiếc taxi.

“Lạc Lạc, em đã ba mươi hai rồi, không phải hai mươi ba.”

“Ba mươi hai thì sao?” Tôi quay lại nhìn Trần Chinh.

“Đây là lý do khiến anh dám vô tư trêu đùa với người phụ nữ khác trước mặt tôi sao?”

“Trần Chinh, như anh nói, tôi đã ba mươi hai tuổi rồi. Không còn là Trình Lạc của năm đó, người mà không thể thiếu anh, sẵn sàng bỏ cả mạng vì anh nữa!”

“Trần Chinh ba mươi hai tuổi, không còn xứng đáng.”

Tôi không muốn cãi nhau với Trần Chinh, giống như việc trải hết những kỷ niệm đẹp ra, từng mảnh từng mảnh xé nát chúng.

Tôi bật khóc nức nở trong taxi.

Trần Chinh mười lăm tuổi, kéo tôi xuống khỏi bục giảng trước mặt mọi người.

Trần Chinh mười tám tuổi, nhắn tin cho tôi: [Tôi có một công việc gia sư khá tốt, cậu có hứng thú không?]

Trần Chinh hai mươi tuổi, đẩy người đàn ông chen lấn tôi trên xe buýt: “Anh làm gì vậy?”

Trần Chinh hai mươi mốt tuổi, dốc hết sức đánh những nam sinh cười nhạo tôi: “Có người muốn hái đoá hồng của tôi, sao tôi có thể không đến?”

Trần Chinh hai mươi ba tuổi, mỉm cười khoanh tròn đoạn văn trong sách, đưa cho tôi xem:
[Thế giới này có hàng ngàn, hàng vạn đóa hồng, nhưng chỉ có đóa hồng này là của riêng tôi.]

Trần Chinh hai mươi lăm tuổi, quỳ gối: “Cưới anh nhé, đoá hồng của anh.”

Trần Chinh hai mươi bảy tuổi, ôm tôi khóc: “Lạc Lạc, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt.”

Những mảnh ký ức về Trần Chinh từng chút một xây dựng nên pháo đài trong cuộc đời tôi.

Nhưng Trần Chinh năm ba mươi hai tuổi, chỉ trong một đêm đã phá hủy tất cả.

Trong taxi đang phát bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn.

Tài xế bất đắc dĩ đưa cho tôi khăn giấy: “Mười năm thôi mà, cô gái, cuộc đời còn nhiều cái mười năm lắm.”

Tôi nhận lấy, lau nước mắt.

Đúng vậy.

Mười năm cũng được, mười bảy năm cũng được.

Cuộc đời tôi vẫn sẽ có những cái mười năm tiếp theo, mười bảy năm tiếp theo.

Và còn rất nhiều cái nữa.

Tôi chặn mọi liên lạc của Trần Chinh, chỉ chấp nhận luật sư làm trung gian xử lý việc ly hôn.

Việc xảy ra trong lễ kỷ niệm mười năm không gây ra quá nhiều rắc rối.

Đúng như tôi đã nói lúc đó, đối với “Chinh Trình”, điều này thực ra là một tin vui.

Việc Trần Chinh ngoại tình bị phanh phui có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu một chút, nhưng đối tượng anh ta ngoại tình lại là Tống Vi.

Vốn chỉ nhìn vào lợi ích, không quan tâm đến đạo đức.

Nếu Trần Chinh và Tống Vi kết hôn, điều đó đại diện cho việc “Chinh Trình” và Tập đoàn Tống thị sẽ “kết duyên”, như thế chỉ càng củng cố niềm tin vào tương lai của nó.

Nhưng danh hiệu “kẻ thứ ba” của Tống Vi không thể xóa bỏ.

Nghe nói bây giờ cô ta được gọi là “Tống Tam”.

Tôi không cảm thấy áy náy.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 15


Cô ta không phải sao? Cô ta chính là như vậy mà.

Ba tháng sau khi tôi rời khỏi thành phố A, Trần Chinh đã ký thỏa thuận ly hôn.

Hôm đó, tôi nhận được một email từ Trần Chinh. Anh ta nói rằng anh ta ký thỏa thuận ly hôn chỉ vì áp lực từ hội đồng cổ đông.

Anh ta sẽ không kết hôn với Tống Vi.

Tôi không quan tâm, ngay lập tức trở về làm thủ tục ly hôn, sau đó chặn email của anh ta.

Khi dư luận có lợi cho “Chinh Trình”, tôi đã bán cổ phần của mình. Sau đó tôi tranh thủ thời gian rảnh về hoàn tất thủ tục sang tên hai căn nhà.

Giờ đây, tôi không còn bất kỳ mối liên hệ nào với thành phố A nữa.

Thay vì tiếp tục đàm phán với những công ty tôi đã liên hệ trước đây, tôi đã hợp tác với một nhà đầu tư để thành lập công ty mới.

Lần này, thậm chí còn không thể gọi là một công ty nhỏ.

Mọi thứ đều bắt đầu từ con số không, nhưng tôi không sợ. Dù sao tôi vẫn còn nhiều cái mười năm, mười bảy năm lắm.

Tháng Năm năm sau, Tống Vi đột nhiên nhắn tin WeChat cho tôi.

Một bức ảnh, que thử thai hai vạch.

Có thai rồi.

Thật sự chúc mừng nhé.

Nhưng, cô ta và Trần Chinh vẫn chưa đăng ký kết hôn phải không?

Nghe nói ông cụ nhà họ Tống rất coi trọng thể diện, lần trước chuyện cô ta làm kẻ thứ ba lộ ra, suýt chút nữa đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Bây giờ lại chưa cưới mà có thai, không biết có lại khiến ông cụ tức đến hộc máu hay không?

Tôi không quan tâm lắm.

Chỉ là lúc đó bận quá, quên không chặn cô ta. Nên qua mấy ngày sau, tôi lại nhận được tin nhắn của cô ta.
[Cô và anh ấy đã ly hôn rồi, còn bám riết theo anh ấy không tha, chính cô mới là kẻ thứ ba đó?]

Tôi: ?

Tôi tìm một thông tin phòng khám tâm thần gửi qua, rồi chặn cô ta.

Tháng Bảy, một người bạn cũ từ “Chinh Trình” gửi tin nhắn nói rằng Trần Chinh như phát điên, đi khắp nơi tìm tôi, bảo tôi nên chú ý một chút.

Tôi không để tâm. Tôi từ trước đến nay không hề cố ý che giấu nơi ở của mình.

Tôi chẳng nợ anh ta gì cả, anh ta tìm đến cũng không có gì đáng lo ngại.

Năm đầu tiên sau khi rời thành phố A, sản phẩm của công ty đã có bước đột phá nhỏ.

Tôi bắt đầu chạy thị trường, tiếp tục đi chào hàng và tìm kiếm khách hàng.

Tuy nhiên, giờ đây tôi đã trang bị cho mình nhiều kỹ năng để có thể chốt hợp đồng mà không cần phải tiếp khách nhậu nhẹt.

Với nguồn vốn dồi dào và kinh nghiệm dày dặn, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều so với thời điểm mới bắt đầu khởi nghiệp với “Chinh Trình”.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 16


Cuối năm đó, doanh thu của công ty đã tăng trưởng vượt bậc.

Trong bữa tiệc mừng công, đối tác của tôi vỗ vai tôi: “Tiểu Trình, em thật là giỏi, chưa từng thấy ai giỏi như em!”

“Em cũng không còn trẻ nữa, Tết này để anh giới thiệu vài người cho em nhé?”

Tôi cười giơ ly rượu lên:
“Vậy ra Tổng giám đốc Thẩm cho rằng giá trị của phụ nữ là dựa trên hôn nhân à? Nếu thế, tôi e là phải cân nhắc lại việc hợp tác sâu hơn với anh rồi.”

Anh ta sợ đến nỗi không dám nhắc đến chuyện “tình yêu” hay “kết hôn” trước mặt tôi nữa.

Năm thứ hai sau khi rời khỏi thành phố A, một người bạn cũ lại gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng mẹ của Trần Chinh đã qua đời, hỏi tôi có muốn về dự tang lễ không?

Tôi suy nghĩ cả đêm, chỉ hỏi thời gian diễn ra tang lễ.

Tôi không nghe thấy tin Trần Chinh tái hôn, cũng không nghe thấy tin anh ấy có con.

Tôi không biết bây giờ anh ấy và Tống Vi thế nào, nhưng sau khi đắn đo, tôi vẫn quyết định không đến dự tang lễ.

Vì vậy, tôi trở về thành phố A vào ngày thứ hai sau lễ tang.

Mẹ của Trần Chinh là một người phụ nữ rất hiền từ.

Bố anh ấy bị bệnh thận nặng, sớm mất khả năng lao động, mỗi tháng chi phí thuốc men không ít. Mẹ anh ấy bị bệnh tim, không thể làm việc nặng.

Nhưng hai người luôn đỡ đần nhau, chưa bao giờ cãi vã.

Khi tôi và Trần Chinh yêu nhau, tôi rất thích đến nhà anh ấy.

Đáng tiếc là bố anh ấy đã qua đời trước khi chúng tôi khấm khá hơn, mẹ anh ấy không muốn làm phiền chúng tôi, kiên quyết ở lại viện dưỡng lão.

Năm tôi rời thành phố A, tôi đã đến viện dưỡng lão để tạm biệt bà.

Tôi mặc chiếc váy bà thích nhất, mua một bó hoa ly mà bà thích nhất.

Bà là hiện thân của mọi tưởng tượng về mẹ sau khi tôi trưởng thành. Và bà thực sự đã cho tôi cảm nhận được tình mẫu tử là như thế nào.

Tôi lẩm bẩm kể lể về chuyện khởi nghiệp của mình trước mộ bà, khi rời đi, Trần Chinh đang đợi tôi ở cổng nghĩa trang.

Lâu ngày không gặp, thoáng chốc nhìn nhau lại thấy anh ấy có chút lạ lẫm.

Nhưng là người lớn, cũng không đến mức phải e dè.

Tôi thân thiện chào anh ấy. Anh ấy nói muốn tiễn tôi ra bãi đậu xe.

Cả đoạn đường không nói gì nhiều.

Trước khi lên xe, anh ấy gọi tôi. Tôi quay đầu nhìn anh.

Dưới ánh nắng, anh vẫn cao lớn như xưa, nhưng gầy đi nhiều. Anh ấy dừng lại rất lâu, mới nói: “Nếu gặp vấn đề kỹ thuật nào khó khăn, có thể tìm anh.”

Tôi cười với anh ấy: “Được, cảm ơn anh. Có dịp thì đến thành phố C chơi.”

Tôi mở cửa lên xe, đạp ga, bóng dáng anh ấy trong gương chiếu hậu dần lùi xa, rồi nhanh chóng biến mất.
 
Giấc Mơ Thanh Xuân Của Anh, Là Cơn Ác Mộng Của Tôi
Chương 17


Dự án của chúng tôi tiến triển suôn sẻ, đến năm thứ ba đã nhận được tài trợ vòng A.

Sớm hơn “Chinh Trình” đúng một năm.

Tiếc rằng “Chinh Trình” bây giờ không còn là “Chinh Trình” của ngày xưa.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, trước là Trần Chinh rời bỏ “Chinh Trình”, sau đó là Tập đoàn nhà họ Tống tiếp quản “Chinh Trình”.

Cuối năm ngoái, Tập đoàn nhà họ Tống đột nhiên bị tố cáo ăn hối lộ.

Cây đổ bầy khỉ chạy. “Chinh Trình” cũng không thoát khỏi vận hạn.

Sáng nay, tôi vừa đọc một bài phân tích trên mạng về nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ cấu trúc của “Chinh Trình”.

[Đừng lo, theo phân tích của bài viết, chỉ cần tôi và Tổng giám đốc Thẩm không kết hôn rồi ly hôn, thì sẽ không có rủi ro cấu trúc như vậy.]

Tôi báo cáo với đối tác của mình như thế.

Khổ thân Tổng giám đốc Thẩm, tuổi đã cao, chỉ biết trả lời bằng mấy dấu ba chấm. Sau đó lại gửi cho tôi một tin nhắn thoại, với giọng nói không chuẩn tiếng phổ thông:
“Tiểu Trình à, chúng ta bàn bạc một chút, sau này trong nhóm công ty, đừng đùa như vậy được không?”

Tôi ôm điện thoại cười to.

Nào ngờ, đúng lúc đang hân hoan sung sướng, xe của tôi lại hỏng hóc giữa đường đi làm.

Gọi cứu hộ xong, tôi lại gặp ngay giờ cao điểm kẹt xe.

Xui xẻo thay, hôm nay lại có một cuộc họp quan trọng với nhà đầu tư.

Tôi ôm tập tài liệu chạy như điên đến ga tàu điện ngầm. Cuối cùng đến nơi cũng vừa kịp giờ, nhưng lại ngã ngay trước cửa ga tàu.

Khi tôi đứng dậy, ôm lấy đầu gối, tình cờ nhìn thấy trên màn hình điện tử khổng lồ bên khu thương mại đối diện từng dòng chữ trắng đen nhấp nháy.
[Bạn có hối hận vì đã từng yêu không?]

Bạn có hối hận vì đã từng yêu không?

Tôi sững sờ.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt Trần Chinh hiện lên trong đầu tôi.

Nhớ đến năm đó anh kéo tôi xuống khỏi bục giảng, chiếc áo phông trắng trên người anh, và hơi ấm ẩm ướt trên cổ tay tôi.

Tôi hối hận vì đã từng yêu không?

Không.

Không bao giờ hối hận.

Không có Trình Lạc liều mình tiến tới tình yêu của năm đó, sẽ không có Trình Lạc của ngày hôm nay.

Không có những lần bôn ba trên bàn nhậu năm đó, sẽ không có sự tự do trong thương trường hôm nay.

Không yêu người khác một cách vô tư và không hối hận, sẽ không hiểu được cách yêu bản thân một cách trọn vẹn.

Cuộc đời đáng ghét này, không một bước đi nào là vô ích.

“Cô không khỏe sao? Có cần tôi giúp không?”

Có lẽ tư thế ôm đầu gối của tôi duy trì quá lâu, có người bên cạnh hỏi.

Tôi đứng dậy, mỉm cười lắc đầu với người đó, rồi bước nhanh về phía trước.

Không có Trình Lạc mù quáng dựa dẫm vào người khác năm đó, cũng sẽ không có Trình Lạc sáng suốt tự lực cánh sinh như hôm nay.

Khi bạn ở trong bóng tối, người có thể giúp bạn, cứu bạn.

Luôn luôn chỉ có chính bạn.

HẾT.
 
Back
Top Bottom