Rè rè rè tiếng kêu trong tai như chiếc tivi đen trắng ngày xưa mất tín hiệu ồn ào kinh khủng vang lên trong đêm tối khiến tôi không thể nghe thấy tiếng thở gấp của chính mình.
Trước khi nghe thấy âm thanh kỳ lạ cơ thể tôi nặng trĩu, hai mí mặt sụp xuống, bộ não vẫn còn ý thức nhưng không thể điều khiển được cơ thể.
Tôi cố gắng vùng dậy nhưng tay và chân như thể có hàng ngàn sợi tua rua như sợi nấm dính chắc vào chiếc nệm.
Mất một lúc cuối cùng đôi mắt cũng có thể mở he hé lên, một mảng tối đen đặc quánh, ngôt ngạt tù túng.
"a...a...a mẹ ơiii" Tôi của trong cơn ác mộng giật phắt đống tua rua nhớp nháp vùng dậy và hét ầm lên khi mí mắt mở ra và nhìn thấy cái thứ kinh khủng to đùng dạng người màu trắng đứng im ở góc phòng đang nhìn tôi.
Mồ hôi ướt sũng áo phông, chị gái tôi bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Mùa hè nóng bức, nhà ở nông thôn chỉ có 2 phong, chị em tôi ngủ chung trên 1 chiếc giường, vậy mà tôi đã hét thật to nhưng mọi người vẫn ngủ rất say.
Những cơn bóng đè kiểu này ngày nào tôi cũng gặp một lần, nhưng cơn sợ thì vẫn lặp lại giống nhau.