Tâm Linh GHI CHÉP TRĂM VỊ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397228124-256-k483340.jpg

Ghi Chép Trăm Vị
Tác giả: hacbao7
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-

Tác giả: Báo ở chợ Rét -

Thể loại: Linh dị thần quái, nam x nam, góc nhìn nữ phụ.

-Giới thiệu: Tôi vì anh ta mất mà buồn bã mấy năm, thế mà anh ta sống lại chỉ để theo đuổi một tên đàn ông khác??​
 
Ghi Chép Trăm Vị
Chương 1: Tai Vị


Giông đến, một đám mây đột ngột xuất hiện phủ lên núi Thủng tấm vải xám nặng nề.

Khoảng trời nhỏ lúc nãy còn xanh cao bây giờ đã trở nên đen kịt, tiếng mưa lốp bốp vang dội đập vào cửa lều kéo theo mùi bùn ngai ngái bất giác khiến người ta uể oải.Không biết vì duyên cớ nào mà ngay tháng ba Cao Bằng lại có một cơn mưa giông lớn đến vậy.

Mưa bắt đầu từ chiều sớm, tới giờ tối mịt rồi mà chưa có dấu hiệu ngừng rơi.

Một chuyến du lịch lẽ ra được tung tăng ngắm mây thăm núi, cứ như thế bị hoãn lại.Thở dài một hơi, người trong lều đã sớm ôm mộng đẹp, tay ghìm chặt gối, cái chân đá ra ngoài chiếm hết hơn nửa cái lều.

Nàng dịch lại gần, đặt chân tay người nọ lại ngay ngắn, sau đó dém chăn, đốt thêm một cái nhang vòng rồi kéo cửa sổ lều ra một cái khe nhỏ.

Khói nhang vì thế mà bị hút bay ra ngoài.TING![Sao không đăng ký tài khoản?

Tân thủ có gói quà đuổi côn trùng, hiệu quả hơn nhang muỗi nhiều. ]Đối với giọng nói đột ngột phát ra từ không trung này dường như nàng không ngạc nhiên chút nào, giả bộ như không nghe thấy, vẫn chăm chú chỉnh đốn chăn mền.

Giọng nói kia không chịu bỏ cuộc, mời gọi hết lần này đến lần khác, đưa ra đủ loại ưu đãi trên trời, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.Phiền chết đi được.Có lẽ do trở trời, hoặc âm thanh quảng cáo như niệm chú kia có ma lực, ý thức nàng dần trôi về phương xa.Thoáng chốc, nàng thấy mình như đang đứng dưới cơn mưa giông mùa Đông Bắc năm nào.Trước cổng trường, một người mặc đồng phục nam sinh trung học tiến đến, tay cầm ô giơ lên phía trước, một tay dúi vào người nàng chiếc hộp màu đỏ.

Nàng không cầm, chiếc hộp nhỏ lạch cạch rơi xuống đất.

Người nọ không giận, tay vươn ra, hộp đỏ quay về trên tay hắn, mà đồ vật bên trong đã treo ở trên tai nàng.Nhìn trên mặt nước, hình như là một bông hoa hồi bằng bạc.Mắt nàng cay xè, một cơn gió cuốn đầy lá rụng và nước mưa lên.

Tới lúc bình tĩnh lại, bóng người kia đã biến mất, trước mặt nàng không còn cổng trường quen thuộc mà là một con sông dài.Con sông không lớn, nhưng người thì đông kịt.

Từng hàng người kéo đến, xe cảnh sát, xe cứu thương hoà cùng tiếng la hét, tiếng bàn tán xôn xao tạo nên một khung cảnh hỗn độn.Nàng thấy quá ồn ào, nhưng hình như có một sức mạnh vô hình nào đó nắm lấy chân, kéo nàng từng bước lại gần, thầm thì khe khẽ.Nhìn đi...

Mau nhìn đi...Môi nàng trắng bệch, đôi tay run run sờ lên tai.

Bông hoa đó vẫn ở đây, mà chiếc hộp nhỏ cùng người tặng nó đã nằm dưới lòng sông, vừa khéo người ta trục vớt được.Lồng ngực nàng như bị ai bóp nghẹt, tay chân lạnh toát, tóc tai ướt đẫm, tựa như người dưới kia không phải hắn ta, mà là nàng.Nàng thấy choáng váng, khung cảnh trước mắt như một chiếc ti vi bị chập, màn hình nhiễu sóng, lúc thì thấy gương mặt tươi cười đeo hoa tai cho nàng, chốc chốc lại là gương mặt trắng bệch dưới lòng sông, tua đi tua lại không ngừng.Chẳng biết khi nào giấc mơ này mới kết thúc.Khi tỉnh lại, trời vẫn còn tối nhưng cửa lều thì đã mở toang.

Bên tai là những tiếng lích tích như đồng hồ đếm giờ trộn lẫn với tiếng chuông reo tới váng cả đầu.

Có lẽ nó đã đánh thức nàng dậy.Chuyện gì thế này?[Lúc ngài ngủ đã có thứ gì đó dẫn bạn của ngài đi, những người khác trong đoàn cũng biến mất cả rồi.

Hệ thống phát ra báo động lớn vậy mà ngài không nghe thấy sao?][Yên tâm, tôi tốt bụng lắm, đã đánh dấu bạn của ngài rồi, giờ vẫn chưa thấy gì nguy hiểm.

Ngài cứ ở yên trong này, đừng đi đâu hết.

Hắc Cổ Nguyệt muốn tôi bảo đảm an toàn cho ngài.]Lại là Hắc Cổ Nguyệt.

Nàng đã chính mắt thấy thi thể hắn được trục vớt trên con sông kia, không có vết thương, không phải phát bệnh.

Một cái chết quá kì lạ.

Ngay cả thứ mà hắn tặng cho nàng là chiếc hoa tai này giờ cũng khác thường.

Giọng nói kì lạ chính là phát ra từ nó.Rốt cuộc hắn đã chết hay chưa?Nàng choàng thêm một cái áo gió, bọc mình kín mít rồi mới ra ngoài.

Cả không gian tăm tối mênh mông chỉ còn cửa lều của nàng là phát sáng.

Xung quanh không chỉ người biến mất, mà ngay cả lều cũng không thấy dấu vết nào, sạch sẽ giống như chưa từng xuất hiện.Không có vết tích nhổ cọc, không có âm thanh di chuyển đồ đạc, thậm chí vết xe hay vết chân cũng không có.

Nơi này lại cách khu nhà dân khá xa, muốn đi bộ tới đó chắc phải nửa giờ, đêm tối thế này có hơi nguy hiểm.[Ôi bà tổ cô ơi!

Chuyện này không không đùa được đâu.

Đây không phải chuyện con người hay thú rừng có thể làm được, ngài đừng ra ngoài ham vui nữa.]Tất nhiên là nàng biết, không những thế nàng còn biết thứ đang giao tiếp với nàng cũng không phải người.

Dù sao trước kia Hắc Cổ Nguyệt kể chuyện về những thứ kỳ lạ đâu phải một lần.

Nhưng bạn nàng mất tích, nàng cũng không muốn giống ba năm trước chờ đợi để nhận lại một thi thể vớt lên từ dưới sông."

Haizzz, thôi thì đăng ký tài khoản vậy!"......Cũng đêm hôm ấy, phòng thuốc nhỏ cách núi Thủng không xa cũng sáng đèn.Bác sĩ Quế nghe xong câu chuyện người dân báo, cả người đều thấy không khoẻ.

Gì mà mắc bệnh lạ, nửa đêm khó thở như đuối nước, chết chó chết mèo, lại còn có cả mất tích nữa.

Mình biến thành nhân viên cứu hộ từ khi nào vậy?Anh ta khuyên nhủ người nhà bệnh nhân trở về, cũng đã báo cáo lên chính quyền địa phương, người bệnh đã đến thăm khám, xác thực không có nguy hiểm gì mới về ngủ.

Đường núi hiểm trở, giờ đi tìm kiếm một cách tự phát chỉ càng làm tăng nguy cơ rủi ro.Đóng cửa nhà, Quế Chi chỉ muốn lăn ngay lên giường ngủ.

Mấy nay thời tiết thất thường, bệnh nhân nhiều, sắp quá tải rồi.

Tra khoá, chốt cửa, ngẩng đầu.Đang tính gọi hai đứa phụ tá Đinh Hương và Tiểu Hồi, ngước lên phòng chưa kịp ngó hai đứa kia đâu, chỉ thấy ngay trên trường kỷ, một cục đen thùi lùi đang động đậy.Lúc này đây, tình thế có thể nói là kỳ dị vô cùng.

Trong căn phòng chưa nổi chục mét vuông, ba con sâu quấn chăn ngồi nhìn chòng chọc vào cô gái váy dạ hội trang điểm đậm trước mặt.

Quế Chi là thầy thuốc mà, mấy ca kì dị có hiếm lạ bao giờ.

Một người ăn mặc mát mẻ giữa tháng ba đột nhập nhà người khác thì có nhằm nhò gì.Nhưng hai người Đinh Hương và Tiểu Hồi thì không như vậy.

Mắt thấy hai người họ sắp mở loa phóng thanh, Quế Chi đành lên tiếng trước:"Anh Thư, tới đây có chuyện gì?"

Anh Thư- người mặc váy dạ hội kỳ lạ đang ngồi trên trường kỷ, hiển nhiên là cô nàng có bạn mất tích khi cắm trại gần khu núi Thủng.Nàng lôi ra một cái lọ, bên trong chứa lưng bụng nước và ít bèo nhỏ, từ đáy lọ có thứ gì đó như khói đen lượn lờ.Giải thích sơ qua vấn đề, sau khi nàng đăng ký tài khoản với hệ thống Vạn Điệp, nó cho nàng một linh thể đao thương bất nhập, cũng không cảm thấy đau đớn hay nóng lạnh.

Thân xác phàm nàng để lại trong lều trại, có kết giới bảo vệ, an toàn hơn đi lang thang nhiều.

Sau khi có linh thể, nàng có thể thấy nhiều thứ khác thường, ví dụ như thứ nước sình dẫn từ đâu đó đến khu lều này, việc bèo nước chảy tới nơi đất cao là chuyện không thể, hẳn là có yêu ma quỷ quái.Người duy nhất mà nàng biết có lẽ là Quế Chi, theo cách nào đó cũng là anh trai nuôi của Hắc Cổ Nguyệt, nên đánh cược một lần chạy thẳng tới đây."

Nhưng tiếc quá, ba năm trước anh đã không còn nhìn được những thứ đó nữa rồi, mày tìm người khác đi."

Anh ta từ chối thẳng thừng.

Nàng không ưa anh ta, chẳng muốn mặt nóng dán mông lạnh hay cầu xin gì, tất nhiên là khó chịu ra mặt.Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, Đinh Hương đành xen ngang.

"Vậy để em đi chung cho an toàn, bệnh nhân của anh cũng đang mất tích, mặc kệ thì không ổn lắm".Nàng nhìn thân thể mảnh mai của Đinh Hương, thắc mắc không biết là động lực nào đã khiến chị ta thốt ra từ "an toàn" như vậy.

Nhưng dường như Quế Chi không có ý ngăn cản gì, ngược lại thở dài thườn thượt, chấp nhận vấn đề mà vào phòng thu dọn đồ đạc.Đinh Tử tìm áo khoác cho Quế Chi, sau đấy không như dự định theo ra cửa mà nằm lại trên ghế.

Lúc này một cái bóng mờ mờ bay ra từ người chị, hoá thành thực thể, giống chị như đúc, tóc trắng mắt hồng, là linh thể giống như Anh Thư.Anh Thư buồn bực, người ta thần du linh thể thì sao y bản gốc, sao nàng hoá linh thể lại phải mặc bộ đồ kì quái này chứ?[Tại ngài là phàm nhân yếu xìu hà, bộ này là tôi kiếm trong kho của hệ thống ra cho ngài đấy, muốn đổi thì ráng làm nhiệm vụ thăng cấp đi nha.]Quế Bì thân thể phàm nhân, bị hai cô gái kẹp giữa, áp giải lên đường.Trong lọ nước có linh khí, cảm ứng với yêu quái bắt cóc người, làn khói lượn lờ dẫn họ đi sâu vào trong dãy núi.Ba người dừng trước một cái miếu đổ.

Miếu thì nhỏ xíu, cửa gỗ sập xuống chắn ngang lỗi vào. rêu mọc um tùm, nửa mái ngói cũng bị cây si già phía sau nuốt mất, âm u rợn tóc gáy.Đi vào trong miếu, cảnh miếu bên trong rộng hơn bên ngoài, bị che khuất sau tấm rèm và cửa gỗ vụn.

Ba người đứng ngay cửa miếu, vén rèm, từ trên miếu nhìn xuống thì phía dưới cấu trúc khá giống điện thờ Long Vương, chỉ là rộng hơn, vách bên trong là vách đá như hang động trong lòng núi, giữa điện có một cái lồng rất to.Bên dưới một nhóm người đứng chỉnh tề, hàng lối rõ ràng, mặt ngây ra như pho tượng.

Anh Thư chỉ cần liếc qua là có thể thấy ngay bạn nàng bên trong.

Nhìn tiếp, trừ bỏ mấy vị trong khách đoàn cùng với bệnh nhân Quế Chi quen biết, chỉ còn lại một gã tai nhọn mặc đồ cổ trang đỏ.Gã dường như rất buồn chán, không biết lôi đâu ra cái ghế dựa, người như không xương mà vắt lên đấy, ngáp ngắn ngáp dài.

Chốc lát lại chán ngồi, đứng dậy ngó nghiêng.Gã phẩy tay, nhóm người nhất nhất cử động, bước qua bước lại, giơ hai tay lên trời, giơ tay ngang bờ vai, tay song song trước mặt.

Từ từ, đây không phải bài tập thể dục mầm non à, gã còn rất có tâm trạng đứng đếm nhịp làm mẫu nữa chứ.Ba người đang nhìn: "..."

Tiếc ghê, đẹp trai mà bị đần.Đinh Hương: "Có khi gã là thuồng luồng, em từng nghe người ta kể khi nước dâng, gã hóa thành trai trẻ tuấn tú, da trắng, dáng cao, mắt phượng, nói năng ngọt như rót mật, lảng vảng khắp các bản người Tày, giả làm kẻ lạc đường xin trọ rồi tán gái bản.

Các cô gái mê muội bỏ nhà theo gã vào hang dưới chân núi.

Cuối cùng trời nổ sấm làm sập miệng hang, giam thuồng luồng ở dưới đấy."

Anh Thư: "Ngoại hình thì đúng rồi, nhưng mà cái ngữ khùng như kia mà tán gái được á hả?"

Bác sĩ Quế: "Hay mày lội xuống vạch áo gã ra coi có có mào đỏ hay hoa văn dưới cổ không đi."

Đúng lúc này, trời nổi sấm to, cả núi rung chuyển, cửa miếu vốn đã tồi tàn ngay lập tức sập xuống, ba người mất thăng bằng đồng loạt ngã chổng vó vào trong hang.Hay lắm, chuyện vạch trần thân phận còn chưa rõ, giờ thì ứng nghiệm tới cả kết truyện rồi nè.Một con thuồng luồng vảy đen mào đỏ phá núi bay lên, hất đất đá bay tứ tungChưa kịp phản ứng, gã yêu quái áo đỏ đã hất văng ba người vào trong cái lồng, những bệnh nhân và du khách cũng cùng chung số phận.Một đống người chồng chéo lên nhau, chất thành một bụi, Anh Thư xui xẻo bị ép ở cuối cùng, đầu đập vào đáy lồng đau tới xém ngất.
 
Back
Top Bottom