Trong đêm mưa tầm tã đầy hiu quạnh, một nữ nhân khoác trên mình tấm vải màu đỏ rượu, một mình đứng trên mái nhà hướng mắt về con trường đại học yên ắng.
Bàn tay cô nắm chặt tấm vải, quay người trong một tích trở thành một thân hồ ly vẫy vẫy sáu cái đuôi.
Trong miệng vẫn ngậm miếng vải, ánh mắt màu đỏ tươi của nó lóe lên, biểu cảm không đổi mà cúi đầu để chân dẵm lên miếng lụa.
Dừng lại vài giây, nó ngửa cổ gầm rú như một con sói hoang dại trong đêm mưa xả xiết___Tôn Liêm Trung đang ngồi làm bánh kem gấu socola, anh cẩn thận bóp từng chút kem lên mặt bánh.
Trơn tru tỉ mỉ đến chảy mồ hôi hột, nhưng thật ra anh đang làm bánh dưới sân trường, ánh nắng chói chang rọi vào người Liêm Trung khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Rồi từng giây, từng giây, rồi....Bụp!"
Tất cả các thí sinh dừng tay lại, đến lượt kế tiếp" Thầy Trường huýt còi ra hiệu, lần lượt một hàng người đang tập trung làm bánh kem phải dừng lại mà nhường lượt làm bánh tiếp theo cho đoàn người thứ hai Do trường đại học Kim Quân tổ chức cuộc thi làm bánh cho sinh viên nên hơi nhốn nháo, sinh viên trường lâu lâu mới được tham gia hoạt động như này nên rất tích cực dốc sức.
Do trường đại học của họ "đè nặng" sinh viên quá nên cứ có cảm giác ngột thở, mà hình như không chỉ có mình trường họ, cả cái trường nằm bên phía đối diện cách có mười mấy cái nhà cũng chả kém gì.
Sinh viên nào mà không chê trường mới là chuyện lạ, nhưng dù sao họ vẫn cứ là em yêu trường Kim QuânLớp của Liêm Trung đã hoàn thành phần thi, chả mấy chốc mà đã dành được giải ba.
Coi như là lớp anh được tự thưởng một chầu nhậu"Trung này, đi làm vài chai đi mày""Ừm, đi" Liêm Trung là một người hiền lành, thật khó để anh từ chối lời mời của người khác.
Với lại một mình ở căn phòng trọ giờ đã lâu, thỉnh thoảng đi chơi với đám bạn cũng không vấn đề gìAnh ngồi trong quán lẩu mà trầm ngâm uống vài ly soda, mấy đứa bọn anh mỗi lần đi nhậu là phải có một chủ đề để nói và người "vinh hạnh" được réo tên là một vài điểm bất thường trong khu bọn họ sinh sống gần đây"Bọn mày biết gì không, dạo này hằng đêm tao cứ thấy khu mình có gì đó, nó lạ lắm!"
Pháp lại bắt đầu hàn huyên, rồi sau đó thằng Mạnh lại tiếp nối câu truyện"Mày nói vậy là sao nhỉ?
Chứ ngày nào mà anh em mình không nghe thấy tiếng thằng Đức nó bốc đầu nẹt bô chở gái ở đầu ngõ vào năm giờ sáng nhỉ" Thằng Mạnh nói vậy, cả đám ngồi cười giòn tan "Khà, Khà,Khà..."
Chỉ mình Đức là không vui nổi, ai cũng rõ là chính anh đang bị thằng Mạnh bơm đểu.
Sao mà vui nổi?"
Mày nói nhảm gì chứ.
Chuyện thằng Pháp nhắc đến là cứ nghe thấy tiếng thở dốc của người hay vật gì đó vào ban đêm, lại còn có mấy vụ gà lợn, trẻ em mất tích nữa"Ai nghe ban đầu cũng thấy chuyện này rất hoang đường nên lúc đầu còn thờ ơ uống vài cốc bia.
Sau một lúc bằng cách sâu chuỗi lại sự việc một cách hợp tình hợp lí, mới thấy lành lạnh sóng lưng"Chúng mày thử nghĩ xem, trên đài phát thanh tuyên truyền rằng đã thấy máu của một thứ gì đó chảy ra từ chiếc lá, là một cái cây sống lâu năm.
Khi mưa đến là lại có dòng máu chảy ra lách tách như khối đá ở Hang Sơn Đoòng, nhiều người bảo rằng còn nhìn thấy hiện tượng bí ẩn.
Nhiều thứ được đồn cùng một lúc như vậy chẳng nhẽ lại là giả?
Hoặc là đúng là giả nhưng là do một người tạo dựng lên" Liêm Trung đảo mắt ngẫm nghĩ, tay thì cẩm cốc bia cạnh môi.
Nếu nghĩ lại thì cũng có vài chuyện kì lạ tương tự vậy đã xảy ra, nhưng điều này chả ai mong nó có dính dáng tới mình nên cũng không muốn can thiệt quá sâu.
Đám bạn của anh bàn tán sôi nổi, cảm thấy câu chuyện đã dần đi vào bí ẩn, họ mới chuyển chủ đề khác "Mà chúng mày phải công nhận một điều với tao là trường Chuân Đằng chiếm phần trăm là nữ nhiều thật đấy.
Khi anh trai tao vào trường đấy học thì có kể là nhiều người khiến anh ấy ấn tượng lắm, chả trách sao lại nổi tiếng thế"Pháp nó nói vậy làm bọn anh cũng dấy lên một chút tò mò.
Dù hai trường cũng không cách xa nhau là mấy nhưng cũng không có cơ hội ghé vào thăm quan, với lại hình như trường của họ với trường Chuân Đằng là lửa với nước, kẻ thù và cũng như là đối thủ.
Nhưng đối với họ thì chuyện đó không quan trọng, chắc là vài người tự thấy cái "mối quan hệ" đó hợp nên đặt ra chứ nhiều khi hỏi sinh viên hai trường còn không biết là có chuyện đó"Chúng mày làm sao mà bằng thằng Đức được, nó khoe với tao sắp tán được crush rồi" Liêm Trung nói đánh mắt về phía Đức, giờ cả đám còn lại mới được nghe tin tức này.
Đương nhiên hội anh em sẽ không bỏ qua cho mày, Đức, giờ đang bị tra hỏi như phạm nhân vượt ngục"Ấy chà, vậy mà không chia sẻ gì hết, nói ngay.
Em nào thế?"
Thằng Pháp xí xớn cong mắt hỏi dò.
Đức nó nhìn ba cặp mắt tò mò sáng rực hướng về mình, lòng có chút rối bời ngập ngừng để tay sau gáy, đáp"Ừm...thì là..."
Bỗng Đức nó hơi hếch mắt nhìn vào thằng Mạnh, chậm rãi nói"Em mày"Câu trả lời của nó khiến mọi người như chết lặngRồi Mạnh bình tĩnh lại, vài giây sau mới mở miệng hỏi "Cái...Linh?"
Nhận được từ thằng bạn của mình là cái gật đầu, trong tâm Mạnh cứng lại, như có cảm giác bị qua mặt"Ồ, ồ, từ từ nào" Thằng Pháp nó vẫn chưa hết bất ngờ, luống cuống đặt tay lên đầu chấn an bản thân.
Anh từ từ hỏi thông tin từng tí một đồng thời Liêm Trung lại làm hành động minh họa cho câu nói của Pháp trong vô thức"Vậy là...mày đang tán Linh"Ngón tay Trung chỉ vào nó rồi lại chỉ vào thằng Mạnh như một cách tượng hình"Hừm..."
Đức nó trả lời ậm ừ trong cổ họng "Từ khi nào?"
Thằng Mạnh dù đang chống tay cúi gầm mặt ra vẻ sầu não, vẫn dành một câu hỏi không mấy thân thiện hướng về nó.
Giọng anh gằn lên trông khá nghiêm trọng Liêm Trung cũng nhún vai làm hành động thắc mắc, miệng thì há hốc trong chốc lát"Cũng được...ba tháng rồi..."
Nghe điệu bộ nó ngập ngừng vậy, chắc là cũng có chút chột dạ lạ lẫm.
Hoặc là cảm giác bị dồn ép đến chỉ có thể thành thật thừa nhậnNghe được đến đây, bỗng nhiên Mạnh có một suy nghĩ xa xôi.
Lập tức sắc mặt thằng Mạnh hầm hầm, chạy lại túm áo nó bắt đầu vừa hành hạ nghi phạm vừa tra khảo phạm nhân "Mày với nó hút bụi nhau chưa?
Làm gì nhau chưa?
Mày mà nói rồi là không yên với tao đâu, tao đã bảo rồi là nó còn nhỏ, để yên cho nó học mà mày không nghe.
Tính qua mắt tao à, anh em như mày thì để tao thành con bìm bịp à?"
Trông Mạnh có vẻ rất căng, nhưng Đức nó không quá hoảng loại hay gì, chắc nó biết được trước sau cũng phải chịu cảnh này nên đã chuẩn bị tinh thần tươm tất mới dám nói với Liêm Trung "Thôi mà...chúng tao chỉ tìm hiểu nhau thôi chứ không như mày nghĩ đâu" Mạnh nó nghe, cười nghiến răng nghiến lợi, Mạnh bỏ túm áo nó ra.
Mắt nhìn lườm lườm, một sự khinh thường không thèm giấu.
Nhìn vẻ mặt nài nỉ của nó, anh chán chả buồn nhìn"Mạnh, mày bình tĩnh, cứ để chúng nó quen nhau.
Nếu không tốt, đấm sau vẫn chưa muộn" Pháp im lặng chưa được bao lâu đã lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Liêm Trung ở bên cạnh cười bất lực hờ hờ không nói gì"Mày còn nói thế được nữa" Đức nó cau mày khó chịu, mắt giật giật với thằng Pháp, vẻ mặt quẫn bách như cầu xin một lời đồng ý từ bề trên"Thôi được" Thằng Mạnh hai chân mày sắp chạm nhau đến nơi, sau một hồi mặt lạnh như tờ, cuối cùng cũng nhả cho nó vài chữ lạnh lùng"Vậy mà lúc mới đầu gặp nghe phũ lên phũ xuống, còn nói không thèm quan tâm.
Giờ sáng mắt con quốc quốc rồi nhỉ?"
Dù bị thằng Mạnh cảnh cáo thế nào, cái miệng Pháp vẫn không thể nào ngừng bình luận"Đúng thế, giờ nghe hai đứa bây quen nhau tao cũng thấy bất ngờ đấy" Dến cả Liêm Trung cũng biết rõ ngay từ đầu thằng Đức nó thể hiện sự phũ phàng rõ ràng như thế nào.
Suy cho rằng quả thật là chuyện này anh cũng không ngờ tớiCả hai đứa ngoài cuộc cười sảng khoái vì chuyện thú vị vừa rồi của "em rể tương lai" và "anh vợ" đấu khẩu như thể "ép cưới", còn hai đứa còn lại không nhoẻm miệng cười nổi mà nhìn bên kia bằng nửa con mắtDo trong quán khá vắng nên bọn anh nói chuyện hơi thoải mái quá thành ra hơi to tiếng, cũng một phần do quá nhập tâm mà không biết có một người đã nghe từ đầu đến cuối chuyện vừa rồi của bọn anh.
Một cô gái đứng ngoài cửa quán, cách nhóm anh một bức tườngTrong màn đêm tối mờ, cô ấy nghe rồi bằng một cái ánh mắt không mấy thiện ý mà nhếch môi đầy suy tính.
Mây bay dày đặc trên bầu trời đêm, bàn tay người con gái đó lại tỏa ra một làn khói nhỏ như sợi chỉ, rồi như một cái dây leo mà tự theo ý nó tiến vào bên trong xuyên thủng qua lớp tường.
Không hiểu sao lại luồn lách đến bên ngón tay Liêm Trung đang ngồi uống bia say sưa, trong một khắc quấn chặt lấy ngón tay mảnh khảnh, dù không chạm vào được nhưng lại linh hoạt như một sợi chỉ nối chặt, thắt nơ ngay ngắn, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy nó hay có gì bất thường.
Mọi người vẫn cùng nhau cười nói một cách rôm rả, tiếng cụm ly vang lên "cạch, cạch" không gì cản trở mà trông rất náo nhiệt