Chín rưỡi đêm, xe cộ vẫn tấp nập qua lại khắp mọi nẻo đường.
Nguyên lấy điện thoại ra xem một chút, nhưng không được lâu lại buông xuống.
Đô của hắn không tệ, nhưng uống rượu vào là hay đau đầu, dù tối nay uống không nhiều nhưng đầu hắn lại bắt đầu âm ỉ.Hai ly rượu nhồi vào họng ban nãy cũng muốn trào ngược ra ngoài.
Nguyên hít mũi, bóp bóp trán, trong cơn mơ hồ nhìn sang tấm kính phản chiếu bóng dáng của chính mình.
Ngoài trời từng bông tuyết li ti lại rơi xuống.
Còn bên trong xe, hơi nóng như phả ra khắp người khiến đầu óc hắn như mù mịt đi.
DOMAINE ROMBEAU R Blend quả là không nhẹ tí nào.
Lần nào cũng thế!Lần nào cũng thế...Vị chát mềm mượt từ đầu lưỡi xuyên thẳng lên não Nguyên.
Dưới không gian xoắn tít lung linh hư ảo, một chuỗi hình ảnh của ký ức từng bị quên lãng lần lượt lại tái hiện qua đôi mắt hắn, thật rõ ràng.Tất niên hai năm trước...Giữa tiếng nhạc du dương vọng khắp sân thượng khách sạn.
Toàn bộ nhân viên hai trụ sở chính : Mire và Kyeong Mi đều có mặt.
Người nào người nấy cười nói, qua lại nhộn nhịp với những ly rượu trên tay, một số thì tụ tập thành nhóm nhỏ tán gẫu sau khi khai tiệc.Giữa sảnh, đám nhân viên nam đội Việt Nam cũng sáp lại vui vẻ uống rượu và nói đủ thứ chuyện trên đời.
Chỉ có Nguyên là không nói nhiều, thỉnh thoảng ai hỏi gì mới trả lời nấy.
Khi mọi người uống nhiều hơn, nói mãi nói mãi cũng nhắc đến chủ đề yêu đương và người đẹp.
Rượu vào lời ra, đều là thanh niên trưởng thành, thêm tí hơi men trong người nên kẻ nào kẻ nấy không ngại bộc lộ vẻ ngưỡng mộ với cô gái đẹp nhất trong mắt họ.
"Nhìn ai thế?"
"Mai Anh""À người mới.
Hình như mới kí hợp đồng thử việc chiều nay.
Mai là chính thức vào làm..."
"Xinh thật, thế mà không vào Mire.."
"Ừ, xinh nhất Kyeong Mi rồi."
"Ai nói?
Nhất Kyeong Mi phải là An Nhi!"
"Phải đấy, em cũng thấy Nhi...
đẹp hơn."
"Không!
Mai Anh chứ... nhìn trong sáng ngọt ngào thế kia.."
"An Nhi cơ... không tin cứ nhìn...
Ủa?
Mà người đâu??"
"Ê!
Nghĩ sao vậy?...."
"..."
"...'Đám thanh niên thảo luận hăng say, chia làm cả hai phe vậy mà không ngờ tỉ số lại cân bằng.
Chỉ còn duy nhất một người không nói năng gì.
Vốn chưa từng để tâm, càng không muốn tham gia nên Nguyên đã tự tách mình từ lúc bắt đầu.
Nhận ra điều đó, Thiện nhìn sang, khẽ huých hắn một cái, ly rượu của hắn sóng sánh theo."
Đừng kéo tao vào!"
Hắn cau mày, dáng vẻ thờ ơ."
Sao không??
Mày đéo phải đàn ông à?"
Thiện hất cằm và nhận được nụ cười khẩy từ Nguyên.
Cậu liếc hắn, nở một nụ cười mờ ám -"Thằng ml này có vấn đề chắc luôn.
Bao năm không thấy quen em nào, cũng không bao giờ nhắc đến phụ nữ.
Sao?
Đéo có cảm giác yêu cái đẹp à?
Không ai lọt được vào con mắt rắn rết này luôn thế?
Như khúc gỗ.
Á, không!
Đừng nói là mày cong...
đấy nhé?"
"Thử là biết!
Nào!"
Hắn cười lạnh liếc lại cậu bạn bên trụ sở hai -"Vào kia!"
"Cút đi, bố không hứng thú với đàn ông."
Thiện lùi lại, tỏ ra ghét bỏ ra mặt.
Đứng ngay đằng sau, Tú bật cười.
Thiện tỏ vẻ tức giận - "Cười gì thằng lz này?"
Tú càng cười lớn hơn.
Thiện bèn xoay mặt Nguyên qua gào lên - "Mẹ, loạn rồi!
Tới thằng mới vào còn dám giỡn mặt tao."
Dứt câu, cậu vẫn tiếp tục trêu đùa hắn -"Kyeong Mi chúng mày được lắm!!
Vụ kia tao còn chưa tính sổ mày đâu nhé, Jimin!"
"Vụ gì??"
"Vl!
Lại giả ngu với tao à?
Tuyển được mấy người mới mà giữ lại hai người xinh nhất, để người còn lại qua Mire, mày được lắm!"
"..."
"Phải đấy.
Nếu không phải tại ông thì Mire cũng có mỹ nhân rồi.
Ai lại giữ cả hai hotgirl một chỗ thế?"
"..."
"Ủa?
Không phải anh cùng HR Kyeong Mi xét duyệt hồ sơ nhân viên mới hả?"
"Ừ!"
"Đấy!
Vậy còn cãi?"
"Cãi gì??"
"Mẹ!
Thằng ml này, mày..."
"Mẹ tao ở nhà!!"
"...."
"Nói gì nói chính anh giữ Mai Anh và An Nhi lại, còn để Huyền qua Mire.
Còn nói không biết..."
"Giữ hồ sơ, không giữ người!"
"Thôi bớt xạo lz.
Bảng CV tuyển dụng luôn có ảnh đính kèm mà, cãi đéo gì!"
"Nhìn năng lực không nhìn mặt."
"À!
Hoá ra trước giờ Jimin tuyển người kiểu này à?"
"Ừ!
Nếu không... thì tới lượt mày vào Mire sao?"
"....."
Mọi người cười ầm lên, người lẽ ra nên chột dạ là Nguyên thì rất thản nhiên còn những người cố tình trêu chọc hắn thì bị khoá mõm không thể cãi được nữa.
Vốn dĩ ngành nghề này cần ngoại hình nên những bộ hồ sơ qua tay HR chắc chắn đã đạt yêu cầu này.
Vấn đề còn lại là đọc CV nên hắn thường không ngó ảnh làm gì.
Ngày hôm ấy, hắn cầm hồ sơ đọc một lượt.
Trong đó có một người là sinh viên tuyển thẳng và tốt nghiệp thạc sĩ tại Chung Ang, chuyên nghành truyền thông, lý lịch khá ổn.
Không cần nghĩ hắn đã giữ CV này lại.
Hai người còn lại như nhau nên hắn tiện tay chọn...
đại một người.
CV còn lại thì gửi sang trụ sở hai.
Nhưng có vẻ chẳng có ai tin.
Kệ thôi!
Tin hay không tin hắn cũng chẳng buồn giải thích.
Tính tình hắn trước giờ đã làm chuyện gì thì không bao giờ chối, còn đã không làm thì tuyệt đối đừng gán bậy cho hắn.
Thế rồi, mọi người cũng im bặt.
Nhìn đám đồng nghiệp câm nín không dám dây vào mình nữa.
Nguyên cũng rời mắt, quay đi tự tìm cho mình một chỗ để hít thở.
Càng đi về cuối sân thượng càng đỡ ồn ào.
Giờ Nguyên chỉ muốn yên tĩnh đừng bị ai cản đường như lúc đi ngang qua đám chị em phụ nữ của đội mà thôi.
Lúc này bước chân của hắn đã bắt đầu nặng nề, phải cố sức mới nhấc lên được.Không lẽ ... say rồi.
Nguyên lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.
Đến cuối sân thượng, hắn lơ đãng nhìn quanh và rồi phát hiện ở một góc khuất.
Có một người đang lẳng lặng đứng đó, không biết từ lúc nào, nhưng hoàn toàn tách biệt với xung quanh.
Nguyên xoay đầu nhìn đám đông, rồi nhìn lại bóng người đứng đó, tự hỏi người kia cũng không thích tiệc tùng như hắn ư?
Tiến thêm vài bước, hắn thuận thế tiếp tục nhìn.
Trong tầm mắt hắn lúc này là một bóng lưng thanh thoát, tóc búi gọn gàng, để lộ cần cổ thẳng tắp.
Trang phục tối màu, kín đáo nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ mảnh mai, cân đối.Một... một cô gái!??Có lẽ vì đã uống hơi nhiều, cảm xúc của hắn lúc này cũng mạnh mẽ hơn so với bình thường.
Hắn dừng lại, nghiêng đầu và di chuyển tầm nhìn lên một chút.
Cằm cô gái ấy hơi ngước lên, góc mặt gần như bị che khuất nhưng vẫn toát ra vẻ trầm tĩnh từ trong sự ôn nhu, vô cùng xinh đẹp.Giây phút ấy, hắn đứng hình.Bỗng mấy tiếng cười nói huyên náo sau lưng vang lên ầm ĩ làm cô gái ấy giật mình rồi bất ngờ quay lại.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, không một ai thu lại ánh nhìn.
Một giây, hai giây, ba giây.Như thể có một nguồn năng lượng tích cực xuất hiện rồi tác động lên Nguyên.
Khoảnh khắc ấy, hắn như thể quên đi mọi buồn phiền và khó chịu.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm, dường như còn sâu hơn cả bầu trời hoà cùng với làn gió đêm, thổi mạnh vây kín nơi này.Và vây cả lồng ngực hắn..Phía trên bầu trời thoáng qua một vài bông tuyết, chợt đến rồi biến mất.
Nguyên dốc cạn ly chất lỏng trên tay, thế giới hoàn toàn mơ hồ.
Chính hắn cũng không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Hắn quay đi, tự lảm nhảm thao túng bản thân rằng tất cả chỉ là một cơn ảo ảnh.
Không hề có thật cũng chưa từng nhớ đến...Dù chỉ một lần...Taxi lại dừng đèn đỏ, Quang lại quay sang nhìn Nguyên.
Hắn vẫn tựa vào lưng ghế, ngón tay siết chặt điện thoại, còn đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cũ của chính mình trên nhóm chat.
Gương mặt cực kỳ suy tư."
Mặt tôi dính gì hả?"
Hắn không quay sang, nhưng đã cảm nhận được mình đang bị quan sát."
Mấy hôm trước thằng hô nói với tôi một chuyện."
Ngón tay Quang gõ nhẹ lên kính cửa sổ, chậm rãi đáp."
Chuyện gì?"
Giọng hắn nhàn nhạt."
Cũng không có gì quan trọng, chỉ nói hình như...
ông...."
Quang cũng không quay sang, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.Nguyên im lặng trong giây lát, thấy Quang không nói nốt liền quay đầu nhìn sang, hắng giọng - "Tôi làm sao?"
"Ông đã khác trước..."
Giọng Quang đều đều, trong lúc xe lại lăn bánh.
Bỗng tiếng chuông báo tin nhắn réo vang, không cần nhìn cũng biết là Tú gửi định vị qua -"Có địa chỉ rồi.."
Nguyên không nói gì, mà nhìn theo ánh đèn đường vụt qua bên ngoài cửa xe.
Quang tiếp tục dè dặt nhìn hắn.
Mọi hành động và lời nói của hắn gần đây dường như rất kỳ lạ.
Hắn bắt đầu tiến lên, có mục tiêu lẫn định hướng một cách rõ ràng.
Và hắn cũng bắt đầu thẳng thắn rạch ròi nhiều vấn đề chứ không im im như trước nữa.
Điển hình như chuyện của Mai Anh.Ngẫm lại thì đây cũng không phải lần đầu Nguyên từ chối ai đó.
Nhưng trước kia với những cô gái khác, hắn chỉ đơn giản không liếc mắt nhìn, hoặc cứ hờ hững lướt qua.
Còn lần này thì khác, hắn lại gặp riêng cô để nói chuyện.
Cứ nghĩ cô gái này có khi là ngoại lệ của hắn nhưng nào phải thế.
Rõ ràng hắn không còn là hắn trước kia nữa."
Tới rồi, đi thôi."
Nguyên bất ngờ với lên trả tiền taxi rồi rời đi một cách nhanh chóng.
Lúc này, Quang mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, lật đật mở cửa bước xuống theo.
Nhìn bóng lưng hắn băng qua dòng người đông đúc, cậu ngẫm lại.Năm ấy cả hai vào công ty cùng đợt.
Kể từ lúc ấy đến giờ, hắn mà cậu biết vẫn là kẻ luôn lạnh lùng, cô độc, xem nhẹ mọi thứ.
Hắn sinh ra không phải là kẻ đã đứng sẵn trên đỉnh.
Nhưng tính cách và cách hắn sống thì luôn như kẻ trời chọn.
Cứ nghĩ hắn sẽ mãi sống như thế nhưng lúc này cậu có thể khẳng định.
Đứa con mà trời chọn ấy.Đã hoàn toàn thay đổi.Kỳ quặc là, hắn chẳng hề che giấu hay chối bỏ điều ấy...XXX
Myeongdong càng về đêm càng náo nhiệt và rực rỡ sắc màu.
Dọc mấy con phố dài tít tắp, chật kín người đứng lố nhố bắt đầu hoà mình vào bữa tiệc valentine đầy ngọt ngào.
Nhưng ở một góc đường nhỏ nào đó, không khí lại ngập trong mùi thuốc súng.
Nhi ngẩng cao đầu nhìn Nam, người quen cũ của nó nhìn như cứt, nói thế là còn quá tử tế rồi.
Khuôn mặt thằng khốn này thật méo mó và hốc hác mà thật ra bình thường gã cũng đâu có sáng sủa.
Mắt gã sáng quắc lên nhìn chằm chằm nó, lỗ mũi phập phồng và hai nắm tay run bần bật.
Nam không ngờ mình lại bị sỉ nhục giữa đám đông thế này, nhất thời gã cứng họng.
Nhưng chỉ vài giây sau cơ mặt gã giãn ra, hơi thở bình tĩnh hơn và mắt gã lại lóe lên những tia khiêu khích."
Ai đây nhỉ? nhìn quen thế Nam.
Hình như tao từng gặp rồi thì phải!"
Gã trai tóc vàng đi cùng Nam, chen họng vào.
"Mày.. chưa... gặp đâu, nhưng quen...là đúng rồi!"
Nam cười khẩy, loạng choạng tách đám, tiến sát lại gần Nhi -"Đây là con gái cưng của... trưởng khoa ngoại....à không!
Giờ là phó giám đốc....của bệnh viện tỉnh đấy."
"Hở?
Con gái bác sĩ Trân!
Nói sao nhìn quen quá..."
Gã tóc vàng lại thốt lên, giọng nói lặp lại giục giã hơn.Con gái phó giám đốc bệnh viện tỉnh?Đứng xung quanh, khuôn mặt mọi người từ sững sờ chuyển qua cứng đờ.
Ngay cả Thuý và Mai Anh cũng thôi la hét vùng vẫy, đứng im dõi theo câu chuyện đầy bất ngờ đang diễn ra.
Nhưng Nhi không có tâm tư ôn chuyện cũ với cái đám này, nên lờ đi, quay sang nhìn mọi người."
Chúng ta đi thôi!"
"Đi đâu mà vội thế?
Bỏ việc chạy qua đây sao không dắt con Mai đi cùng để nó thất nghiệp phải đổi nghề vậy?"
Bắc không nhịn được nữa, bước lên cất giọng mỉa mai."
Đổi nghề...?"
Tiếng xe cộ lẫn nói cười của dòng người đông đúc qua lại thật chói tai nhưng dường như vào giây phút này Nhi không nghe được gì ngoài âm thanh từ lời nói của gã trai trước mặt.
Nó dừng bước, xoay người lại với vẻ mặt đầy giận dữ khi nghĩ đến người chị làm cùng mình năm ấy.
Mai không làm gì sai?
Tại sao lại phải đổi nghề kia chứ?
"Ố!
Hoá ra cô không biết à?"
Bắc bật cười, cao giọng khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nhi -"Thật tiếc cho cô ta, phấn đấu nhiều năm như vậy.
Vì cô mà cuối cùng phải nghỉ việc.
Nghe đâu giờ phải làm mấy công việc tay chân nặng nhọc.
Đâu sướng như cô, hưởng thụ cuộc sống ở nước ngoài, chán thì về ngồi vào cái ghế mà người khác phấn đấu nửa đời mới được!"
Gã tiếp tục thao thao bất tuyệt, rồi quay lại nói với hai kẻ đi cùng -"Biết vì sao thằng Nam không còn làm ở bệnh viện không?
Vì cặp mông vàng bạc này đấy, lỡ chạm thôi mà mất luôn cả việc.
Haha...."
"Đúng.. thế..."
Nam khua chân múa tay, lè nhè phụ hoạ vào -"Là con khốn này... hại tao...."
Bao nhiêu ánh nhìn ngần ngại đổ dồn vào Nhi, tiếp tục dõi theo câu chuyện nhưng nó thì tỏ ra bình thường như chẳng có gì ghê gớm cả."
Lỡ chạm thôi..."
Cô gái duy nhất trong đám đứng cạnh Nam lầm bầm -"...
đâu đến mức gì mà lại khiến người ta bị đuổi việc... quá đáng thế..."
"Chị chơi cùng anh em thằng khốn này, quen bị sờ mó rồi nên thấy tôi quá đáng.
Còn tôi thì thấy kinh tởm nên không bỏ qua được!"
Vài tiếng cười râm ran nổ ra và một số người thì bắt đầu xì xào.
Đến đây thì ai cũng gần như hiểu chuyện quái gì đã xảy ra.
Và họ tiếp tục đứng yên theo dõi cô gái bình thường nhẫn nhịn nhất đội đang công khai móc họng từng kẻ trong đám vô lại kia mà chẳng hề yếu thế tí nào.
"Có biết cái lỡ chạm mà chúng nó nói là thế nào không?
Thằng khốn mà cô bênh vực luôn cư xử thiếu tôn trọng đối với đồng nghiệp nữ, nếu không trêu ghẹo thì cũng quấy rối, sàm sỡ họ.
Sau đó anh ta còn lôi bác mình ra để đe đoạ họ phải im lặng đấy!"
Nó nhìn cô gái duy nhất kia, nhấn nhá rõ ràng từng chữ một.Dứt lời, gương mặt cô gái kia đỏ ửng lên và câm nín.
Dám nói hai chữ quá đáng với Nhi à?
Thời điểm việc đó xảy ra, mọi giá trị cuộc sống trong đầu nó đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tất cả những gì nó được dạy dỗ từ bé đến lớn là phải làm người cho đàng hoàng, và không bao giờ thoả hiệp với cái xấu.
Thế nên ngay lần đầu dám dở trò sàm sỡ với Nhi, Nam đã nhận được một cái bạt tai cùng một tờ đình chỉ công tác.
Và chỉ nửa tháng sau hắn đã chính thức bị đuổi việc dưới sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Lúc ấy, gã mới biết thói đời này kẻ mạnh vẫn bị kẻ mạnh hơn trừng trị, và không may cho gã khi đã đụng trúng người không nên đụng."
Cô... cô...
đừng vu khống thằng Nam và lôi ba tôi vào..."
Bắc bắt đầu quay sang phân bua, giải thích với hai kẻ đi cùng -"Đừng nghe con chết tiệt này nói... thằng Nam không phải người như thế... năm ấy nó chỉ giỡn vui với mấy chị em đồng nghiệp thôi...
đâu có ai nói gì, trừ con khốn này..."
"Là ai đang vu khống cho ai?"
Mặt Nhi đăm đăm, cắt ngang lời của Bắc -"Giỡn đùa mà gia đình các người phải đứng ra xin lỗi và xin xỏ được giải quyết nội bộ để giữ lại mặt mũi?
Vậy mà giờ dám đứng trước mặt tôi tẩy trắng cho nhau à?"
Nhìn hai thằng khốn này, Nhi mới thấy quyết định năm ấy của mình là đúng.
Nam không những mất việc mà đến bác hắn - phó giám đốc của bệnh viện năm ấy còn bị điều tra về hành vi nhận hối lộ cùng nhiều hành vi sai phạm đạo đức nghề nghiệp khác.
Dĩ nhiên tất cả không phải là trùng hợp, mà vì nó là con của mẹ nó, nên vụ việc trở nên ầm ĩ hơn.
Khiến những người từng bị bác cháu Nam chèn ép, đe doạ nhiều năm cũng lần lượt dũng cảm gửi đơn tố cáo lên bệnh viện.
"Tẩy trắng cái mẹ gì?
Gia đình tôi mới là nạn nhân.
Chẳng phải là ông ngoại cô lấy vụ việc này ra gây sức ép, để đẩy ba tôi khỏi cái ghế phó giám đốc để cho mẹ cô trèo lên sao?"
Bắc cố chống chế, bằng cách kéo thêm ông ngoại của nó vào -"Hai tụi bay cẩn thận nhé, có khi sau chuyến du lịch này về.
Tự nhiên nhận được thông báo cắt hợp đồng thì tự hiểu...
Gia đình con khốn này có chức có quyền nên một tay che trời đấy!"
Nực cười, đến giờ Nhi vẫn không quên được vẻ mặt của gia đình Nam khi đến gặp riêng gia đình nó để xin lỗi và mong được giải quyết trong êm đẹp.
Với cương vị là phó giám đốc sở y tế năm ấy.
Ông ngoại của nó không hề vì chuyện riêng của cháu gái mình mà làm to chuyện hay đổ thêm tội cho kẻ vốn đã không ra gì.
Để tránh hiềm nghi ông còn chuyển vụ việc này cho người khác giải quyết.
Và thế là vụ việc kết thúc đúng người đúng tội, nhưng Nhi không ngờ hệ luỵ của nó vẫn kéo dài đến giờ.
Kẻ trừng trị thì không còn để tâm nhưng kẻ gây tội thì không dễ quên.
Sự xấu hổ, bực bội, tai tiếng và cô lập mà nó gây ra cho gia đình Nam, anh em gã vẫn ghim đến giờ."
Một tay che trời à?
Nếu gia đình tôi mà một tay che trời thì ba anh lẫn thằng khốn kia chắc đã được nếm cơm tù đấy!"
Nhi đáp gọn, ánh mắt đầy căm phẫn - "Còn dám nhắc đến ông ngoại tôi à?
Có gan thì trở về đứng trước mặt ba anh rồi nói lại mấy lời như thế này xem?
Thật tiếc, năm ấy ông ngoại tôi đã quá nhẹ tay, đáng ra không nên cho mấy loại cặn bã một cơ hội.
Thật lãng phí!"
"Mày... mày... nói ai cặn bã, mày mà không xin lỗi, tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
Bắc điên tiết gào lên, lao vào giật ngược nó lại, khiến nó lảo đảo suýt ngã."
Ê, làm gì đó thằng kia?"
Tú hét lên, Hải và Long cũng lao vào đẩy gã ra.
Thấy vậy, đám con gái nép hẳn về một góc."
Tụi.. tụi mày làm đéo gì thế?"
Bắc vẫn vùng vằng, không chú ý đến hai kẻ đi cùng gã đang tách ra, chạy vội đi mất."
Lùi lại.
Nói chuyện thì nói chuyện đừng có động tay động chân nha mày."
Tú gằn giọng, trong lúc Hải và Long tiếp tục đẩy lùi gã ra sau.
"Chúng mày... chúng mày.. cậy đông ăn hiếp anh em tao à!"
Nam thấy anh họ mình bị đồng nghiệp Nhi lấn áp, bắt đầu nổi điên -"Mẹ kiếp tất cả là tại con điên này."
Gã bất ngờ lao vào túm lấy cổ tay nó, siết chặt một cách thô bạo."
Buông ra!"
Đáy mắt nó dù nghiêm nghị cảnh cáo cũng không thể trấn áp được gã say xỉn trước mặt."
Không buông đấy.
Con khốn, mày dám đẩy tao hả?"
Gã giơ tay kia lên định tát nó."
Dm thằng kia!"
Long la lên, mọi người nhốn nháo theo nhưng xung quanh lại quá đông và ồn ào nên chẳng ai kịp lao về phía nó.Nhi ra sức vùng vẫy nhưng không thể, né càng không được, chỉ đành trơ mắt nhìn cái tát của gã giáng xuống.
Nhưng bàn tay kia còn chưa kịp đáp xuống, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đã xuất hiện và đứng chắn phía trước nó."
Đã vô lại còn dở thói côn đồ.
Cái bản chất chó má này là di truyền phải không?"
Nguyên tóm gọn cổ tay Nam, bẻ ngược bàn tay gã rồi hất mạnh ra như đụng phải thứ gì dơ bẩn.
Gã đau đớn la oai oái khiến vài người đi đường quay lại nhìn."
Có sao không?"
Nhi khẽ lắc đầu nhưng Nguyên có thể thấy cổ tay nó đã tấy đỏ hằn rõ mấy dấu ngón tay.
Vẻ mặt hắn biến sắc, chính hắn cũng không nhận ra tay mình đang siết chặt nắm đấm.Khốn khiếp!
Giữa đám đông mà thằng rác rưởi này vẫn dám động tay chân như thế.
Nguyên tự nhủ sẽ không để chúng dễ dàng rời khỏi đây."
Dm!
Đám chúng mày... chúng mày... vì bênh... con khốn này mà...
đánh.. bọn tao hả...?"
Nam lải nhải, vừa vặn vẹo, giống như loài sâu lúc nhúc trong vườn."
Lại đổi trắng thay đen à?"
Tú thô lỗ cắt lời, phỉ nhổ vào mặt cả hai gã trai -"Giờ thì tao hiểu vì sao mày bị đuổi việc rồi, đáng lắm thằng chó đẻ!"
"Gây chuyện trước còn hắt nước bẩn cho bọn tao hả?"
Long lớn tiếng, dằn mặt lại -"Hai thằng súc vật chúng mày muốn gì đây?"
"Muốn gì cũng là chuyện của bọn tao với con này, liên quan gì đến... chúng mày??"
Thấy Nguyên che chắn cho Nhi cẩn thận.
Đôi mắt thì vẫn xoáy sâu, mang lệ khí nhìn mình giống như đang nhìn đống sâu bọ.
Nam cuống quýt chỉ vào hắn, lè nhè la lên.
"À!
Mày là bạn trai nó hả??"
"Liên quan gì đến mày?
Rác rưởi!"
Hắn nhìn thẳng vào gương mặt đối diện, ánh mắt đầy nguy hiểm."
Thái... thái độ gì đó thằng kia?
Tao nói chuyện đàng hoàng không thích nghe đúng không?
Được thôi, tao cũng không phải là người nói đạo lý."
Bởi vì thái độ của Nguyên, tâm trạng Nam tệ hơn trong nháy mắt, gã bước lên cố ý nhấn nhá thật to -"Chắc mày chưa biết con bạn gái mày nó thiếu hơi trai, ngày xưa cố tình dẫn dụ tao.
Tao từng sờ mông nó rồi, đéo có gì đặc bi...."
"Mày!
Sao mày dám..."
Nhi giận dữ, tức đến hít thở không thông, nó tiến về phía trước."
Câm mồm!"
Như có gì đâm vào dây thần kinh của Nguyên.
Ngay lập tức, bàn tay Nhi bị hắn nắm lại.
Hắn kéo nó về lại phía mình rồi áp chặt hai bàn tay của mình lên tai nó.
Sau đó, hắn thở ra lời nhạo báng trước khi Nam kịp nói thêm cái gì."
Cứ nghĩ mày chỉ vô lại thôi không ngờ còn làm tao thấy bệnh!
Cái loại đến tay còn không biết sử dụng sao cho giống người bình thường thì chắc luôn dùng cái đầu dưới để sống cho đến giờ phải không??
Mày nên học cách sử dụng con c*c cho đúng vào!!"
Chửi xong, Nguyên buông tay ra khiến ai nấy đều sững sờ.
Hắn trong mắt mọi người luôn mang dáng vẻ vô tâm, gặp chuyện gì cũng thường dửng dưng không phản ứng.
Nhưng vào giây phút này, ai cũng nhìn ra hắn đang thật sự phẫn nộ.
Sát khí hiện rõ ở đáy mắt.Chẳng biết Nguyên đã nói gì mà lại không để mình nghe thấy.
Nhưng nhìn cái vẻ mặt tức đến nghẹn họng của thằng khốn kia, miệng thì ú a ú ớ giữa những tiếng cười râm ran xung quanh, thì Nhi phải thừa nhận rằng, về mặt móc họng người ta đến mức tức ói máu, hay giải quyết nhiều vấn đề ngoài xã hội thì hắn tuyệt đối là kẻ mạnh nhất ở đây."
Rất tiếc khi mày đã đến sai chỗ và đã dùng miệng sai cách."
Ánh mắt Nguyên lạnh tanh, giọng không chút gợn sóng, hắn cầm điện thoại bấm phát đoạn video đã thu lại những lời sỉ nhục lẫn bôi nhọ mà hai gã trai buông ra trong lúc thiếu kiểm soát, khiến ai nấy đều sửng sốt."
Thật thì tao khá vui khi thấy tụi mày phải kết thúc như thế này!"
"Kết thúc?"
Nam lặp lại với đôi mắt mở to, lắp ba lắp bắp - "Chờ đã, thằng chó, mày..."
"Lên đồn mà trình bày!"
Nguyên lạnh lùng bấm số cảnh sát, rồi đưa điện thoại áp lên tai.
"KHOAN ĐÃ!
ĐỢI MỘT CHÚT!!"
Không mất nhiều thời gian, gã tóc vàng và cô gái vừa biến mất kia đã dẫn theo vài người quay trở lại.
Và Nhi phát hiện người vừa lên tiếng, là chị gái của Bắc, cô đã từng theo gia đình đến nhà nó, nên nó khá chắc không thể nhầm được.
"Chị ơi...
Chị...."
Hai gã trai thấy tình hình căng thẳng liền cắn chặt răng, nhao nhao cả lên."
Gây chuyện ở Việt Nam chưa đủ, qua đến đây vẫn muốn gây chuyện nữa phải không?"
Châu giận dữ chỉ trích hai gã trai.
"Mấy đứa nó đụng bọn em trước!"
Đôi mắt Nam rưng rưng, gào thét chói tai, cuống quýt chỉ vào Nhi, hét toáng lên - "Là con khốn kia, bao năm không gặp nó vẫn sỉ nhục em... còn mấy thằng bạn nó...
đòi đánh bọn em..."
"ĐỦ RỒI!
Kẻ gây chuyện đầu tiên là cậu, Việt và bé Ngọc đã kể hết rồi."
Châu ngắt lời quát lớn, cố gắng ổn định lại hơi thở -"Đây là tour đi chơi của khoa, cậu được đi theo chỉ vì thằng Bắc đứng ra xin cho.
Mọi người nể tình nên mới đồng ý cho đi theo.
Đừng quên cậu không còn là nhân viên ở bệnh viện nữa.
Đừng gây thêm rắc rối cho mọi người như thế!"
"Còn cậu, cũng muốn đi theo vết xe đổ của thằng Nam đúng không?
Được thôi, về viết đơn xin nghỉ ngay đi."
Cô kéo chiếc áo khoác vào người, giọng điệu giận dữ chẳng khác gì với Nam."
Không phải, chị nghe bọn em nói..."
"Nói cái gì?"
Ánh mắt Châu đanh lại -"Còn cảm thấy oan ức hả?"
Hai gã trai cúi sầm mặt vịn nhau, nói lí nhí gì đó."
Nói to lên!"
Châu gắt giọng.
"Chuyện hôm nay... là do bọn em, nhưng năm ấy, ba của chúng ta...."
Bắc rống cổ lên, tỏ ra oan ức.
"Im đi!
Em đủ lớn và có nhận thức rồi."
Châu bước lại gần hai gã trai, đe giọng "Những chuyện mà ba chúng ta làm năm ấy là thật.
Đầu óc em bị lú hay sao mà cố chấp như thế?
Nếu năm ấy bác Tự không bỏ qua thì ba chúng ta không đơn giản chỉ bị kỷ luật và về hưu sớm.
Còn hồ sơ của thằng Nam sẽ dính vết nhơ cả đời không xoá nổi, chưa kể phải chịu trách nhiệm về mặt hình sự."
"Chị... chị đừng có đổ thêm dầu vào lửa được không?
Chị đến cứu bọn em mà!"
Nam tức sắp điên lên."
Thêm dầu?
Chị tưởng tụi bay bị người ta đánh, không ngờ hai đứa đáng ăn đòn lắm.
Sao hai đứa tụi bay không nghĩ đến những anh chị em trong nhà còn dám ở đây bịa đặt rồi tỏ ra oan ức.
Tụi bay nghĩ mọi người ở đây bị ngu à?"
Nhiều người ngớ người giây lát rồi cũng gật đầu lia lịa đồng ý, vài người thì không hài lòng như thể đang bị chửi xéo vậy."
Bọn em... em...."
Hai gã trai như chợt hiểu ra điều gì đó."
Bản thân gây ra họa thì tự mình dùng đầu óc giải quyết đi."
Châu gõ vào đầu hai gã trai mỗi người một phát đau điếng.
"Bọn em giải quyết thế nào được?"
Bắc cuống lên, líu lưỡi."
Xin lỗi đến khi Nhi bỏ qua!"
Châu nhấn nhá rõ ràng từng chữ -"Hoặc lên đồn rồi đợi trục xuất về nước.
Chọn đi!"
"Gì cơ?"
Hai gã trai cúi gằm mặt, không còn giương oai diễu võ như lúc nãy."
XIN LỖI ĐI!"
Châu quát lớn.
Nhiều người bắt đầu tò mò, không biết là Châu thật sự biết phân biệt đúng sai hay đang sợ bị vạ lây nữa.
Bởi ai cũng nghe ra đám con cháu gia đình này còn rất nhiều người đang công tác tại bệnh viện mà gia đình Nhi nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng.
Rõ ràng địa vị cao hơn rất quan trọng vào những lúc như thế này.."
Xin lỗi!"
Lưỡng lự đến vài giây, cả hai cúi đầu nói cho có.Mọi người khẽ liếc nhìn Nhi, nhận ra nó chẳng buồn nhìn hai gã trai vô lại kia mà quay mặt về phía Nguyên.
"Cậu gọi cảnh sát đi!"
Châu quay sang nhìn Nguyên."
XIN LỖI CÔ!
BỌN TÔI THÀNH THẬT XIN LỖI CÔ!
MONG CÔ BỎ QUA CHO CHÚNG TÔI!"
Gương mặt cả hai tái mét, bắt đầu run rẩy và sợ hãi.Nhưng Nhi vẫn không có phản ứng, trước giờ nó không phải kẻ ỷ vào gia đình mà chèn ép hay bắt nạt ai nhưng với riêng hai thằng khốn kia, nó hoàn toàn không muốn bỏ qua dễ dàng như thế.
Thấy vậy, Châu liền kéo cả hai gã trai đi đến trước mặt Nhi, mím môi rồi ép chúng cúi gập người cùng mình xin lỗi nó một cách trân thành.
Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bỗng trở nên khẩn trương, xấu hổ, hàm chứa ý cầu xin.Đã làm đến mức này thì thật lòng hay giả vờ cũng chẳng còn nghĩa lí gì.
Rõ là Châu đang ngầm ép Nhi bỏ qua dù rất khiên cưỡng.
Nguyên có thể nhận ra nó đang lúng túng và điều đó khiến hắn cảm thấy khó chịu."
Đừng gượng ép!"
Hắn níu lấy tay nó quay đi, và thấy những vệt sưng phù tấy đỏ bên dưới mắt, vẫn còn bóng lên -"Cũng đừng vì áy náy mà làm khó chính mình.
Năm ấy Nhi đã làm đúng, nếu không có Nhi thì chị kia cùng nhiều chị em khác sẽ phải làm việc cùng quỷ dữ không biết bao giờ mới thoát được..."
Nhi siết chặt hai bàn tay và nhắm mắt lại.
Bóng ma của quá khứ lại tràn ngập trong tâm trí nó.
Nó có thể nhìn thấy những khổ sở năm ấy Mai đã phải chịu đựng trong suốt thời gian dài, nhưng đến cuối cùng còn thê thảm hơn vì nó."
Nhưng vì Nhi mà chị ấy... tại sao mọi người lại đối xử với chị ấy như thế?
Nhi mới là kẻ làm to chuyện... là người trực tiếp tố cáo và kéo thằng khốn ấy xuống... sao không ai đổ lỗi cho Nhi... mà lại....."
Nó rít, túm lấy hai cánh tay hắn và thổn thức."
Vì họ e sợ trước bối cảnh và gia thế của Nhi."
Hắn nói bằng cái giọng thực sự hiếm hoi của mình, và dám chắc ngoài hắn cũng chẳng có ai nói thẳng với nó mấy lời này -"Nhi là nạn nhân thì họ sợ phải chịu trách nhiệm nên làm sao đổ lỗi được.
Nhưng chị kia thì khác.
Dù là nạn nhân nhưng nạn nhân thấp cổ bé họng thì phải biết điểm dừng, phải hiểu chuyện, phải bao dung.
Làm quá lên họ sẽ không thích, không đồng tình nữa vì gây ảnh hưởng đến lợi ích của họ.
Chưa kể họ sẽ khó chịu khi chạm mặt suốt ngày.."
Nhi nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn vụn vỡ và trống rỗng.
Giây phút này, nó hoàn toàn hiểu ra cuộc sống này không phải một cuốn tiểu thuyết.
Và một kết thúc có hậu, sẽ không bao giờ diễn ra như ý nghĩ...Một trận gió lớn thổi qua khiến Nhi như bừng tỉnh.
Nó nhìn hắn như có cả trăm ngàn điều muốn nói trong mắt, nhưng cuối cùng lại chẳng nói thêm gì mà xoay lưng bỏ đi.Trong khi cả đám ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi rút cục là Nhi bỏ qua hay không bỏ qua, thì Nguyên lại quay sang rút điếu thuốc lá mà Tú vừa mới đốt, đưa lên môi mình.
Hắn chậm rãi bước đến, phả thẳng ngụm khói dài vào mặt hai gã trai, rồi bất thình lình dí thẳng đầu lọc đang cháy dở lên cổ tay Nam, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ cảnh cáo.
Nam nhảy dựng lên la oai oái nhưng khi nhìn lại thì tàn thuốc vừa vặn chỉ để lại một lỗ trên tay áo.
Dưới ánh nhìn đầy kinh hãi của mọi người, Nguyên nở một nụ cười nhạo báng rồi xoay lưng rời đi."
Thằng... thằng chó.. này!!
Đứng lại cho tao.
Sao mày... mày dám...
đứng lại đó!
Mày chưa xong với tao đâu.."
Nam giận dữ gầm lên trong lúc kiểm tra lại tay mình lần nữa, đúng là không bị thương nhưng cổ tay gã thật sự đau nhói trước cái siết tay vừa rồi của hắn.
"Tao thì rồi.
Cái mặt mày đang bắt đầu xúc phạm mắt tao!"
Hắn chẳng thèm quay đầu mà nhấn nhá từng chữ một thật to trong lúc bỏ đi - "CÚT VỀ NƠI DÀNH CHO MÀY ĐI, ĐỒ RÁC RƯỞI!"
Dứt câu hắn búng thẳng điếu thuốc vào cái thùng rác bên đường.Không một động tác thừa.