Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
466,976
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPRtsNLPcIgpJwP71ULBYxzQC3ZrpSXBPh5hRVr1nLP4NREZszpSDarRSTbTP3wSgnokcAuQBqiMu3jdAZZxSOz3sCC4kawd5aS-orPyeeAVSxTmOznoSLAj5QkpwUiQvb8s8V50sYnElCi0k7k7V2P=w215-h322-s-no-gm

Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Gặp lại người yêu cũ trong thang máy.

Anh ta nhìn tôi, rồi lại liếc sang người đàn ông đứng cạnh—một người đàn ông trung niên ăn mặc như đại gia mới nổi, trên tay còn bế theo một đứa trẻ.

Ánh mắt chạm nhau, anh ta lạnh lùng buông một câu:

"Vì muốn gả vào hào môn mà cô phải tự hạ thấp mình đến mức này sao..."

Tôi khựng lại.

...

Ba à, con thề, có tiền thật sự không phải lỗi của ba đâu!​
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 1: Chương 1



1.

Dắt con đi khám sức khỏe để nhập học mẫu giáo, trên đường về, tôi không ngờ lại “xổ số độc đắc”, gặp ngay người yêu cũ trong thang máy.

Không ai khác, chính là Cố Bắc Huyền.

Mọe, đúng là đỉnh cao của nghiệp quật!

Tôi tính quay xe đi ra thì… cửa thang máy ting! một cái đóng lại.

Đường lui? Không tồn tại.

Đỉnh chóp hơn nữa là—thang máy kẹt.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bên ban quản lý gọi điện bảo: “Chờ vài phút nha, kỹ thuật sắp lên rồi, mà cũng hên, đang ở tầng trệt nên không lo rớt đâu.”

Ờ, cảm ơn nhiều, nhưng "hên" này tôi không dám nhận.

Gặp Cố Bắc Huyền thì chẳng bao giờ là điềm lành.

Quả nhiên hôm nay là ngày hạn.

Cả thang máy im re, tôi nghe rõ cả tiếng… tim mình đập.

Anh ta đảo mắt nhìn tôi một cái, rồi nhìn sang người đàn ông đứng cạnh: trung niên, đồ hiệu đầy người, tay bế một đứa nhỏ, nhìn qua như kiểu đại gia mới trúng số.

Nhưng ba tôi, à nhầm, “đại gia” ấy, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn đó, chỉ đổi tay bế, vỗ nhẹ vài cái là đứa nhỏ ngủ luôn.

Cảnh tượng quá đỗi ấm êm.

Còn anh ta thì… ánh mắt như phát hiện ra bí mật động trời.

Ôi trời ơi, tuổi trẻ đừng quá tin vào tình yêu, không khéo giao trọn trái tim cho sai người rồi thành ra… như tôi bây giờ, cười không nổi khóc không xong.

Tôi ngước mặt lên nhìn anh ta thẳng thừng.

Lâu lắm không gặp, vẫn cái thói tự biên tự diễn không ai bằng.

Một hồi sau, anh ta nở nụ cười khẩy, nhả từng chữ đầy mùi drama:

“Vì muốn gả vào hào môn, em phải hạ thấp bản thân mình như vậy sao…”

“...???”

Ơ kìa?

Ủa anh trai? Nãy giờ trong đầu anh tua cái phim truyền hình m.á.u chó nào vậy?

Thật sự tôi chỉ muốn… lấy băng keo dán miệng anh lại cho yên chuyện.

Nhưng mà thôi.

Ba à, con thề với ba, có tiền thật sự không phải lỗi của ba đâu!

Ừ, người đàn ông phong độ trung niên đang bế cháu nội giả dạng đại gia kia chính là ba ruột tôi đấy ạ.

Ba tôi đang dỗ cháu ngoại, dỗ đến mức chẳng thèm quan tâm tôi đang ánh mắt tóe lửa với người cũ.

Nên lời của Cố Bắc Huyền ư?

Tự nói, tự nghe, tự buồn.

Nghe hài hước ghê.

“Hân Hân, lần này con chọn trường mẫu giáo cho Đại Bảo đừng như cái lần trước nữa nha. Ba nói rồi, con nhà mình nó không chịu được cái kiểu ‘hành xác’ đó đâu.”

Ba tôi quay sang nhắc với giọng trịnh trọng như đang nói chuyện quốc gia đại sự.

Tôi cười xòa:

“Yên tâm ba ơi, con đâu có ngu hai lần .”

Ba tôi liếc mắt như kiểu: Ủa? tại sao không phải một lần, mà là hai lần.

Cũng may lúc đó Đại Bảo đang ngủ say, còn chảy tí nước miếng làm phân tán sự chú ý của ông, chứ không thì tôi toi thật rồi.

Cố Bắc Huyền vẫn không chịu buông tha ánh mắt.

Anh ta lại nhìn tôi, rồi liếc sang đứa nhỏ đang nằm gọn trong lòng ba tôi, ánh mắt càng lúc càng nghi vấn.

Tôi nuốt nước bọt.

May phước con tôi ăn khỏe ngủ khỏe, càng lớn càng giống tôi.

Chứ lúc mới sinh ra thì... bản sao chính hiệu luôn ấy.

Thang máy cuối cùng cũng được sửa xong, tầng nhà tôi cũng tới.

Tôi thở phào, tưởng có thể tiễn luôn cái bóng quá khứ về dĩ vãng.

Ai dè —

Cố Bắc Huyền lại mở cửa căn hộ… đối diện nhà tôi.

Ông trời ơi, đây là “nghiệp duyên” hay “ác mộng”?

Tôi đứng đờ ra đó, lòng thầm tính: giờ chạy xuống xin hủy hợp đồng nhà, chắc vẫn kịp nhỉ?

Ngay khoảnh khắc chân sắp mềm nhũn, thì ba tôi lên tiếng:

“Hân Hân, vào nhà lẹ đi con, Đại Bảo sắp đói rồi đó.”

Đấy, cháu ông là nhất.

Mẹ tôi từng kể, hồi nhỏ tôi cũng là con ruột đấy, mà chưa từng được ba cưng chiều đến thế.

Ừ thì…

Giờ con tôi là cục vàng, là bảo vật.

Còn tôi?

Chắc là bụi cỏ ven đường. Gió thổi cái là lăn. Mà lăn đâu cũng chẳng ai thèm nhặt.

Ba tôi chuẩn bị quay lại công ty để tối bay công tác, tiện thể ghé đón mẹ tôi luôn.

Trước khi đi, ông không quên ngoái đầu dặn:

“Cô giúp việc mới mai mới tới. Tối nay nhớ trông thằng nhỏ cho cẩn thận, đừng để cháu ông đói. Không là ba về, ba xử!”

Tôi thở dài.

Ai cũng là bảo bối, là trái tim của người khác.

Chỉ có tôi là rau dại ven đường. Không ai thương, cũng chẳng ai nhớ.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 2: Chương 2



2.

Cuối cùng cũng tiễn được ba tôi ra khỏi cửa.

Tôi xắn tay áo, ngoan ngoãn vào bếp chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho cục vàng nhà mình.

Chưa kịp rửa xong tay, thì cốc cốc cốc—một tràng gõ cửa bất ngờ vang lên.

Tôi nghĩ chắc ba quay lại lấy đồ gì đó quên mang, nên tay còn ướt sũng nước cũng chẳng kịp lau, chạy ra mở cửa luôn.

“Ba lại quên mang gì… hả…”

Câu nói chưa kịp thốt ra hết thì nghẹn lại ngay tại cổ họng khi thấy rõ người đứng trước mặt là ai.

Cố Bắc Huyền.

Vẫn bộ vest hồi nãy trong thang máy.

Vẫn vẻ ngoài bảnh bao bóng lộn, như thể mới bước ra từ catalogue quảng cáo quý ông.

Ánh mắt anh ta liếc vào nhà tôi một vòng, ra vẻ hờ hững.

Rồi trịnh trọng mở miệng:

“Nhà tôi hết giấm, cho tôi mượn ít.”

Tôi: “???”

Ủa?

Giờ đi xin đồ cũng phải mang phong cách “tổng tài ra lệnh” vậy luôn hả?

Tôi bị cái giọng điệu đó chọc cho bực, chẳng kiêng nể gì mà buông một câu:

“Ơ kìa, đại thiếu gia giờ biết nấu ăn rồi à?”

Còn nhớ hồi yêu nhau, người này đến nấu mì còn nấu thành… cháo sệt.

Cháo, bạn hiểu không? Là mì gói đấy.

Thế mà bây giờ, bốn năm sau, thiên tài không vướng bụi trần năm nào lại biết đi xin giấm để nấu ăn.

Thời gian đúng là vạn năng.

Tôi không muốn nghĩ xem vì ai mà anh ta học nấu nướng.

Cũng chẳng muốn biết.

Tôi chỉ mong anh ta đừng tiếp tục xuất hiện, đừng làm xáo trộn cuộc sống yên ổn hiện tại của tôi.

Cố Bắc Huyền bị tôi chọc đúng chỗ đau, sắc mặt trầm hẳn.

Lớp bình tĩnh mỏng manh kia rạn nứt thấy rõ.

Anh ta gần như mất kiểm soát:

“Hân Hân! Trước đây em không nói chuyện kiểu đó!”

Tôi thấy buồn cười thật sự, còn chẳng thèm nhịn cười:

“Anh cũng nói rồi đấy—là trước đây.”

Tôi không còn kiên nhẫn.

Cũng chẳng muốn nói thêm lời nào với anh ta.

“Nếu muốn giấm thì siêu thị dưới lầu hai ngàn một bịch, tiện lợi, sạch sẽ, không phiền người khác. Không có chuyện gì khác thì mời về cho.”

Vừa nói, tôi vừa đưa tay đẩy cửa định đóng lại.

Không ngờ anh ta nhanh như chớp, đưa tay chắn vào khe cửa.

Giọng bỗng cao hẳn lên:

“Cái ông già kia tuổi cũng đủ làm ba em rồi đấy!”

Tôi khựng lại một giây.

Chỉ đúng một giây.

Cố Bắc Huyền đã đẩy được cánh cửa đang khép hờ ra.

Tôi lập tức bắt đầu tính xem quấy rối hàng xóm có nằm trong danh sách vi phạm quản lý chung cư không.

Anh ta vừa định nói tiếp, thì một giọng trẻ con vang lên, trong trẻo như tiếng chuông cắt ngang không khí đang căng thẳng:

“Mẹ ơi, mẹ đang nói chuyện với ai thế ạ?”

Không biết Đại Bảo tỉnh từ lúc nào.

Giờ đang lò dò từ trong phòng đi ra, tay dụi mắt, dáng vẻ ngái ngủ, tóc xù như con nhím con mới chui ra từ chăn.

Tôi thoáng hoảng.

Phản xạ đầu tiên là định xoay người chắn tầm nhìn của Cố Bắc Huyền.

Nhưng… vẫn chậm một bước.

Ánh mắt Cố Bắc Huyền đã khóa chặt lên người thằng bé.

Sắc mặt anh ta đổi ngay trước mắt, kiểu biến hóa không cần hiệu ứng đặc biệt.

Ánh nhìn kia... cứ như bị dán keo, không rời được.

Tôi hoảng thật sự.

Chỉ còn cách khom người ôm gọn Đại Bảo vào lòng, giả vờ dịu dàng hỏi chuyện để tìm cớ che chắn.

“Bảo Bảo dậy rồi à? Có đói bụng không con?”

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, tôi nhẹ giọng dỗ dành:

“Vậy con vào phòng ngồi xem tivi chút nha, mẹ tiễn khách xong sẽ nấu cơm liền.”

Thật ra là tôi chỉ muốn rút ngắn tối đa thời gian nó ở trước mặt Cố Bắc Huyền.

Dù con tôi phần lớn là copy gen tôi…

Nhưng đôi mắt đó, cái dáng mí, ánh nhìn, độ cong hàng mi—xin lỗi, nó sao y bản chính.

Tôi không biết Cố Bắc Huyền có nhận ra không.

Nhưng giảm thiểu rủi ro, luôn là lựa chọn khôn ngoan.

May thay, Đại Bảo nhà tôi từ bé đã hiểu chuyện.

Nghe lời gật đầu cái rụp, nhưng vừa xoay người thì bé lại dừng lại, quay đầu nhìn Cố Bắc Huyền, nghiêm túc nói:

“Vậy con chào anh trai trước nha.”

“Cô giáo dạy là phải làm một em bé lễ phép.”

Câu nói rõ ràng, mạch lạc, ánh mắt long lanh thành khẩn.

Tôi đứng đơ.

Lời định ngăn kẹt ngay trong cổ họng, nghẹn mà không nhả ra được.

Cô giáo dạy đúng.

Con tôi nhớ bài, có ý thức.

Tôi đáng lẽ phải tự hào.

Nhưng mà…

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

sao đối tượng lễ phép lại cứ phải là Cố. Bắc. Huyền?!

Đại Bảo bước ra khỏi vòng tay tôi, ngẩng đầu, hai mắt đối diện với người kia.

“Con vào phòng đây, anh trai tạm biệt ạ.”

Nói xong, còn rất chân thành cúi người chào một cái.

Xong rồi lạch bạch quay về phòng, đóng cửa - cạch.

Tôi nhìn cánh cửa vừa đóng, im lặng vài giây rồi day trán.

Cảm giác như vừa xem một vở kịch ngắn 5 phút mà mình không có vai thoại.

Bắt đầu tính toán xem… nếu giờ phải giải thích, thì nên bắt đầu từ đâu để không quá chột.

Nhưng tôi còn chưa kịp lên lời, thì ánh mắt Cố Bắc Huyền đã nhìn tới.

Tôi ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh nhìn đó.

Trong mắt anh ta có thứ gì đó lạ lắm, không hẳn là giận, cũng không phải đơn thuần là đau lòng.

Giống kiểu: “sao lại ngu tới mức này?” pha chút bất lực, chút đau, chút gằn.

Rồi anh ta bật ra một câu, giọng thấp nhưng rất rõ:

“Em túng thiếu đến mức nào vậy Hân Hân? Em sinh cả con cho ông ta rồi? Ông ta tuổi đó… làm ông nội thằng bé cũng dư sức ấy! Em không thấy… chênh lệch hệ vai à?!”

Tôi: “…”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 3: Chương 3



4

Mà nói đi cũng phải nói lại…

Câu đó của Cố Bắc Huyền, dù khó nghe thật, tuy nói không sai nhưng mà… cũng không hoàn toàn đúng.

Ông chú mà anh đang tưởng là “sugar daddy” kia—thật sự đủ tuổi làm ông của Đại Bảo.

Ờ thì, chính là ba tôi đấy.

Lần này, tôi thực sự cân nhắc có nên giải thích cho rõ không.

Dù gì cũng là để cứu vớt một chút danh tiếng còn sót lại cho ba tôi.

Tôi chưa kịp mở miệng thì người ta đã không cho cơ hội.

Cố Bắc Huyền đứng đó, mắt liên tục liếc về phía phòng Đại Bảo, ánh nhìn rõ ràng là cố kìm nén.

Từ lúc thằng bé xuất hiện, tôi đã thấy anh ta như có lò xo trong lòng.

Rồi cuối cùng không nói một lời nào, chỉ lườm tôi một cái đầy tức giận rồi quay lưng bỏ đi.

Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta kéo cửa căn hộ đối diện mở ra.

Cánh cửa gỗ bị anh đóng mạnh đến mức như muốn tuyên bố cả chung cư biết có người đang cáu.

Tôi còn cảm giác tường nhà tôi rung lên một cái.

Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt kia, trong lòng dâng lên chút cảm giác khó tả.

Cuộc gặp lại này quả thực không nằm trong kế hoạch.

Bốn năm trước, chúng tôi chia tay không một chút dây dưa.

Tôi nói chia là chia.

Anh ta cũng không níu kéo, ngày hôm sau là bay luôn ra nước ngoài, biến mất không một lời.

Tôi nuôi con một mình suốt bốn năm, chưa từng nghĩ sẽ có ngày dây dưa lại với Cố Bắc Huyền.

Huống hồ, năm đó là tôi chia tay.

Một người kiêu ngạo như anh ta, tôi cứ nghĩ đời này chắc sẽ chẳng thèm nhìn lại tôi nữa.

Bốn năm qua, tôi đổi hết mọi cách liên lạc.

Không tìm anh, không hỏi han, thậm chí tên anh tôi còn hạn chế đọc thấy.

Vậy mà cuối cùng...

Trùng hợp đến mức anh ta lại thành hàng xóm sát vách của tôi.

Lần gặp lại này, tôi không chỉ thấy anh ta thay đổi, mà còn không biết nên xử lý mối quan hệ “ngẩng đầu thấy – cúi đầu cũng thấy” này ra sao.

Hơn nữa, căn hộ ở khu này, giá đâu có mềm.

Anh ta làm gì suốt mấy năm qua mà giàu dữ vậy?

Tôi 1 bụng đầy trăn trở.

Tối đó, sau khi dỗ xong Đại Bảo ngủ, tôi vẫn không nhịn được, mò lên mạng tra thử.

Mới gõ vài chữ, tôi lập tức bị một đống tin tức đè bẹp.

Tên anh ta—Cố Bắc Huyền—gắn liền với Bắc Âm Biotech, công ty công nghệ sinh học đang nổi đình nổi đám dạo gần đây.

Không những là sáng lập, mà còn là người điều hành chính.

Tôi sững người.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh Cố Bắc Huyền—người từng là học bá kiểu mẫu, ngồi đâu là được giáo sư lôi về phòng thí nghiệm, lại bỏ nghiên cứu để khởi nghiệp.

Hồi đại học, giáo viên tranh nhau nhận anh về nhóm.

Hiệu trưởng còn từng nói: “Cố Bắc Huyền sinh ra là để cống hiến cho nhân loại.”

Tôi cũng từng nghĩ anh sẽ mãi gắn bó với phòng lab, mãi mãi là ngôi sao sáng của ngành sinh học.

Ai ngờ…

Tôi tắt máy tính, định đi ngủ cho yên đầu.

Ai dè… ting ting ting ting—WeChat hiện thông báo có người muốn kết bạn.

Mở lên nhìn.

Ba chữ to đùng không thèm ghi chú: Cố Bắc Huyền.

Tôi đơ mất vài giây.

Không hiểu anh ta moi ở đâu ra được WeChat của tôi.

Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi bấm từ chối cái cạch.

Tưởng là xong.

Nhưng không.

Chưa đến 3 giây sau, noti dội về như mưa rào.

Anh ta spam tới mấy chục lời mời kết bạn.

Tôi bị dồn tới phát cáu, gằn tay bấm “đồng ý”, chuẩn bị cho anh ta một trận.

Tôi chưa kịp gõ gì thì ting!

Tin nhắn đầu tiên của anh ta đã bay tới.

Là một bức ảnh.

Góc chụp gọn gàng, sáng sủa.

Trên bàn là một mâm cơm: ba món mặn một món canh.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Trình bày đẹp mắt.

Nhìn qua thật sự có vẻ ăn được.

Tôi: “…”

Cái gì đây?

Anh ta spam tôi điên cuồng, chỉ để khoe là mình biết nấu ăn rồi à?!

Bốn năm không gặp, tôi không ngờ người này...

IQ lùi lại gần bằng con tôi ba tuổi.

Tôi chẳng biết nói gì, chỉ gửi lại một chuỗi “?????”.

Tin chưa kịp gửi xong thì bùm—trên màn hình hiện lên một cái chấm than đỏ to đùng:

“Tin nhắn không gửi được, bạn không còn trong danh sách bạn bè của người này.”

Tôi: “.....”

Tôi rút lại lời vừa rồi.

IQ anh ta còn không bằng con tôi ba tuổi.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 4: Chương 4



5

Không biết vì sao, mấy ngày sau đó...

Tôi và Cố Bắc Huyền “tình cờ” gặp nhau liên tục.

Lúc thì đụng ở hành lang.

Lúc thì cùng bước vào thang máy.

Lúc thì chạm mặt dưới bãi xe.

Chỉ có khi có mặt Đại Bảo thì anh ta còn tạm thời giữ hình tượng im lặng lạnh lùng.

Còn lại, hoặc là đang mỉa mai tôi, hoặc là đang trên đường đến chỗ mỉa mai.

Tôi vốn cũng từng định mở miệng giải thích rằng cái người anh hiểu lầm là “đối tượng lớn tuổi kia” thật ra là ba tôi.

Nhưng nhìn cái kiểu mặt anh ta lúc nào cũng mang theo biểu cảm “tôi đúng, đừng cãi”, tôi lại thấy lười.

Thế là tôi quyết định: không thèm giải thích nữa.

Anh nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi sống thế nào, không cần ai phê duyệt.

......

Sáng hôm đó, tôi vừa đưa Đại Bảo tới lớp xong. Về đến dưới chung cư thì lại chạm mặt Cố Bắc Huyền.

Tôi chẳng định chào hỏi, coi như không thấy, tôi vòng qua anh ta định đi thẳng lên nhà.

Ai ngờ anh ta đột nhiên phát rồ cái gì không biết, bước hẳn ra chắn trước mặt tôi.

“Hân Hân! Mấy ngày nay tôi quan sát kỹ rồi. Cái ông già kia chưa từng xuất hiện!”

“Em đơn thân nuôi con, ông ta chẳng quan tâm gì cả, rõ ràng không để tâm đ ến em! Vậy em còn bám theo làm gì?”

“Hay ông ta vốn dĩ không định cưới em?”

Anh ta b.ắ.n liên thanh, nói một lèo đầy khí thế.

Tôi đứng đó, mắt nhìn anh ta, mặt hiện rõ hai chữ: “Hả?!”

“Em như vậy, sau này thằng bé lớn lên phải sống ra sao?”

“Em khiến tôi quá thất vọng! Dù trước đây có chút bốc đồng, ít ra còn có não!”

“Thật không ngờ mấy năm không gặp, em lại trở thành thế này!”

Càng nói, giọng anh ta càng cao, càng đầy cảm xúc.

Mắt thì như muốn thiêu đốt tôi luôn tại chỗ.

Tôi: “......”

Tôi tức đến bật cười.

“Cố Bắc Huyền, trong mắt anh, tôi là người như vậy à?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Anh ta nói “quan sát kỹ” mấy ngày.

Không biết là quan sát bằng mắt, hay bằng... gót chân.

Cố Bắc Huyền vẫn nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm lại, như thể đang phát biểu tại hội nghị:

“Chứng cứ trước mắt, tôi không thể không nghĩ như vậy.”

Anh hít sâu một hơi, giọng bỗng dịu xuống theo kiểu... giáo huấn tử tế:

“Hân Hân, em nên đi làm. Em học giỏi như thế, chắc chắn đủ sức nuôi con. Nếu chưa có chỗ nào phù hợp, công ty tôi luôn có chỗ cho em.”

“Dựa vào đàn ông là chuyện không thể bền vững. Phụ nữ vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình. Tỉnh lại đi.”

Tôi: “…”

Tôi phải dốc toàn bộ tự chủ của một người mẹ đã từng luyện qua ba năm thiếu ngủ, mới không giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt anh ta.

Mà hình như… anh ta vẫn còn định tiếp tục thuyết phục.

Tôi thì nghe không nổi nữa.

Sau hai lần hít sâu để kiềm lại cái "tay phải run nhẹ", tôi gằn giọng:

“Cảm ơn anh đã quan tâm, lần sau khỏi cần.”

“Còn chuyện việc làm... xin phép khỏi phiền anh nhọc lòng. Dù sau này có bị đuổi việc, tôi cũng đủ sức sống tốt chỉ nhờ bán nhà!”

Tôi nói xong, thấy sắc mặt Cố Bắc Huyền càng lúc càng đen.

Mà lạ thay, lòng tôi bỗng thấy... sảng khoái.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói nhìn anh ta, giọng ngọt như mật:

“Còn nữa, anh là ai, mà có tư cách xen vào chuyện của tôi?”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 5: Chương 5



6

Cố Bắc Huyền bị tôi chọc tức đến bỏ đi.

Tôi đứng giữa hành lang, cảm giác như một ngụm khí uất trong lòng cuối cùng cũng được thông xả sạch sẽ.

Thở ra một hơi, thật sảng khoái.

Từ lần đầu gặp lại đến giờ, Cố Bắc Huyền cứ hễ mở miệng là mỉa mai, nói chuyện chẳng khác gì đ.â.m kim bằng lời.

Nghĩ mà thấy buồn cười.

Tôi còn từng lăn tăn, suy nghĩ xem có nên giải thích rõ với anh ta chuyện “ông chú già” thật ra là ba tôi không.

Tuy đã chia tay từ lâu, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không muốn anh ta nghĩ xấu về tôi.

Dù sao thì quá khứ cũng từng thật lòng.

Nhưng bây giờ, với cái thái độ kiểu “tôi biết hết, cô là tiểu tam đấy, đừng chối”, cộng thêm gương mặt đầy kiêu căng không chịu nghe lời nào.

Xin lỗi ba à, nếu con mà còn mở miệng giải thích, là con có lỗi với thanh danh của ba.

Sau pha tức đến tím mặt rời đi ấy, tôi được tận hưởng gần một tuần yên ổn không thấy bóng dáng Cố Bắc Huyền đâu nữa.

Đúng là đời đáng sống trở lại.

Đại Bảo thỉnh thoảng đi ngang qua cửa nhà đối diện còn hỏi:

“Ơ mẹ ơi, sao dạo này không thấy anh trai đẹp trai kia nữa?”

Tôi lúc nào cũng dịu dàng nhìn con, mỉm cười ân cần:

“Chắc đi tu rồi đó con.”

Một tuần bình yên cứ thế trôi qua không một chút kịch tính.

Cho đến khi... ba mẹ tôi đi công tác về.

Việc đầu tiên họ làm sau khi về nhà: tuyên bố chính thức nghỉ hưu.

Và thông báo tôi: ngày mai đi làm.

Tôi: “???”

Còn chưa hiểu gì thì đã bị tóm gọn mang đi như gà lên thớt.

Tôi đập bàn phản đối:

“Con đi làm thì được, nhưng hai người về hưu là sao? Chẳng lẽ con vừa vào công ty đã lên làm chủ tịch?!”

Ba tôi nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt không chút nể nang:

“Chủ tịch mà cũng muốn làm? Tự soi lại mình đi.”

Tôi thở phào. Ừ, vậy là vẫn còn chút tỉnh táo.

Nhưng chưa kịp mừng thì nghe ba tôi nói tiếp:

“Cái chức đó con gánh không nổi, bắt đầu làm CEO trước đi.”

“Việc thường ngày của công ty, ba với mẹ không quản nữa. Tụi ba về ở nhà... trông cháu.”

“Còn con, cố gắng lên. Gánh vác cho rạng danh dòng họ!”

Vừa nói, ông vừa vỗ vỗ vai tôi đầy vẻ “giao trọng trách cứu nước”.

Tôi thì không thấy vinh quang gì, chỉ thấy rõ ràng trong mắt ba mẹ có một thứ ánh sáng tên là:

“Cuối cùng cũng trốn được rồi!”

Tôi: “…”

Thôi thì cũng đành.

Ai bảo tôi là đứa con một, ai bảo công ty nhà làm ăn quá lớn.

Gặp ba mẹ “sự nghiệp tâm huyết chuyển giao cho thế hệ sau” như này... nói không cảm động là nói dối. Nhưng cảm động xong vẫn thấy mệt.

Tôi chấp nhận số phận, sáng hôm sau theo ba đến công ty.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cũng may ông vẫn còn chút nhân tính, chưa thả tôi xuống nước ngay lập tức.

Trước khi về hưu hẳn, ba mẹ vẫn sẽ trực tiếp hướng dẫn tôi một thời gian.

Tôi yêu cầu ba giữ kín thân phận của tôi, không nói ai biết tôi là con chủ tịch.

Tôi muốn bắt đầu như một nhân viên bình thường, để nhìn cho rõ công ty này thật sự đang vận hành như thế nào.

Chứ nếu ai cũng biết tôi là người thừa kế, thể nào cũng có màn "diễn sâu nội bộ", lúc đó tôi biết tin ai?

Mà tôi nghĩ đủ loại tin đồn về việc tôi “trên trời rơi xuống” làm CEO, chứ không thể ngờ ....

Tin đồn hot nhất công ty lại là: tôi là... người tình bí mật của ba tôi?!

Lúc nghe được chuyện đó, tôi lặng người 3 giây, não lag nhẹ.

Kể từ ngày Cố Bắc Huyền hiểu lầm tôi với ba mình, tin đồn kiểu này như thể có chân, chạy loạn không ai bắt được.

Tôi thực sự không hiểu:

Chẳng lẽ không ai nhận ra tôi và ba giống nhau đến thế à?

Tướng mạo rõ ràng giống từng đường nét.

Chẳng lẽ... mọi người cho rằng là “vợ chồng có tướng phu thê”?!

Thế gian này rốt cuộc là bị mù, hay bị phim truyền hình nhập rồi?!
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 6: Chương 6



7

Tôi đưa tay day trán, thở dài một hơi bất lực.

Thật ra, có lúc tôi cũng nghĩ — thôi thì cứ nhận luôn mình là con gái ba đi cho xong.

Nhưng nghĩ tới việc ban đầu tôi cố tình giấu thân phận để vào công ty “thực chiến”, tôi lại tự nhủ:

Nhịn chút nữa đi, còn lại vài màn rồi, chưa đến hồi lật bài.

Đúng trưa, thư ký của ba tôi tới văn phòng thông báo:

“Sắp tới công ty có một cuộc đàm phán hợp tác, chủ tịch muốn để cô phụ trách chính.”

Tôi gật đầu đồng ý, không thấy vấn đề gì.

Thư ký giao tập hồ sơ dự án cho tôi xem trước.

Tôi vừa ăn trưa xong liền mở tập tài liệu ra nghiên cứu.

Nhưng vừa lật trang đầu tiên, mắt tôi đã mở to như muốn bật ra ngoài.

Bắc Âm Biotech?!

Tôi không nhìn nhầm chứ?

Đây chẳng phải là công ty của Cố Bắc Huyền sao?!

Chúng tôi sắp hợp tác với anh ta?

Tôi ngồi bất động nhìn chằm chằm cái tên đó mất gần hai phút.

Chỉ mong mắt mình hoa, hoặc hệ thống in nhầm.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng không.

Tên rành rành ra đó, to rõ không lệch phát nào.

Tôi câm nín. Còn câm nín hơn chuyện cả công ty hiểu nhầm tôi là tình nhân của ba mình.

Cái gọi là nghiệt duyên, chắc chính là như thế này đây.

Tôi hít một hơi, ngồi im thêm mười phút để tiêu hóa số phận.

Rồi dằn lòng mở hồ sơ, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu dự án.

...

Một tuần sau, đúng hẹn, bên Bắc Âm đ ến công ty tôi để họp bàn ký kết.

Tôi cùng nhóm bước vào phòng họp.

Vừa đẩy cửa vào, người đầu tiên đập vào mắt tôi—khỏi phải nói—chính là Cố Bắc Huyền.

Anh ta ngồi yên ở một bên bàn, có vẻ vừa mới từ đâu đó về, còn mang theo cả dáng vẻ mỏi mệt bụi đường.

Áo sơ mi hơi nhăn, nhưng khí chất vẫn không lẫn đi đâu được.

Tôi theo bản năng vuốt lại tóc, ho nhẹ hai tiếng lấy giọng, rồi nở một nụ cười đúng chuẩn tiêu chuẩn ISO:

“Xin lỗi mọi người, để quý vị chờ lâu.”

Phòng họp lập tức yên tĩnh.

Tôi thấy Cố Bắc Huyền từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt vốn bình lặng của anh ta, khi vừa chạm vào tôi liền co rút lại thấy rõ.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhạt... rất thiếu đạo đức.

Sau đó lại tỉnh bơ đi về phía bàn chủ tọa, ung dung ngồi xuống.

Tôi liếc qua nhóm người anh ta mang theo.

Và rồi, bất ngờ bị khựng một nhịp.

Lý Ninh Huyên?!

Tôi nhận ra cô ta ngay lập tức.

Không ngờ gặp lại cô ấy ở đây.

Cô ta làm cho công ty của Cố Bắc Huyền?

Lúc tôi ngẩng đầu nhìn sang thì cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lý Ninh Huyên.

Chúng tôi chỉ kịp trao nhau một ánh nhìn chóng vánh thì bị tiếng trợ lý cắt ngang.

Tôi lập tức thu lại biểu cảm, ổn định cảm xúc, tạm gác nghi vấn sang một bên để bước vào phần chính.

Buổi họp hôm nay là để thúc đẩy hợp tác giữa hai bên.

Bắc Âm đang phát triển một sản phẩm công nghệ mới, nếu tích hợp vào dây chuyền sản xuất của bên tôi, có thể cắt giảm chi phí cực kỳ đáng kể.

Đây cũng là lý do chính khiến công ty chúng tôi muốn ký hợp tác.

Dĩ nhiên, bọn tôi không phải bên duy nhất muốn hợp tác với Bắc Âm.

Cuộc đàm phán này là có cạnh tranh.

Tạm thời gác lại tất cả khúc mắc cá nhân.

Dù quan hệ giữa tôi và Cố Bắc Huyền có phức tạp thế nào, ít nhất trong công việc, chúng tôi vẫn duy trì được sự chuyên nghiệp.

Buổi họp diễn ra vô cùng nghiêm túc.

Tôi vì dự án này mà gần như một tuần không được ngủ tử tế, nhưng cũng nhờ đó mà từng con số, từng điểm mấu chốt đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tính tới giờ, đàm phán diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Tôi bắt đầu thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng nếu không có gì phát sinh, hợp đồng lần này coi như nắm chắc trong tay.

Ai ngờ—ngay lúc tôi vừa thả lỏng được một chút, Lý Ninh Huyên đột nhiên giơ tay.

Cô ta ngồi đúng vị trí chủ chốt của bên Bắc Âm.

Xem ra là người phụ trách chính của dự án lần này.

Cô ta vừa cất lời, cả phòng họp lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Tôi nhìn cô ta, nhẹ cau mày.

Một linh cảm rất không lành bắt đầu nhói lên trong lòng tôi.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 7: Chương 7



8

Tôi với Lý Ninh Huyên... đúng là người quen cũ.

Nhưng nếu nói là bạn bè thì hơi miễn cưỡng.

Gọi là tình địch, e rằng chính xác hơn nhiều.

Năm xưa khi Cố Bắc Huyền ra nước ngoài, Lý Ninh Huyên cũng “vô tình” đi học ở một quốc gia khác.

Sau đó, tôi từng thấy một tấm hình cô ta đăng trong vòng bạn bè, chụp chung với Cố Bắc Huyền.

Lúc đó, tôi mới biết.

À, hai người họ... lại học cùng một trường.

Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn về phía cô ta cũng trở nên sâu hơn vài phần.

Bây giờ nhìn Lý Ninh Huyên, rõ ràng là nhân vật cấp cao trong công ty của Cố Bắc Huyền.

Nếu vậy, thì trong bốn năm tôi "vắng mặt"...

Mối quan hệ của họ chắc cũng đã phát triển đến mức mà tôi không muốn tưởng tượng.

Ngay lúc đầu óc tôi còn đang trôi về vùng đất "nếu như", thì giọng nói của cô ta vang lên, kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi lập tức điều chỉnh tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Lý Ninh Huyên nhìn thẳng vào tôi, nở nụ cười mơ hồ:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Giám đốc Thẩm, điều kiện phía cô đưa ra quả thật rất hấp dẫn. Nhưng theo tôi được biết, cô và công ty của cô chưa từng có kinh nghiệm hợp tác nào liên quan đến lĩnh vực công nghệ sinh học.”

“Vậy thì, làm sao để chúng tôi tin rằng cô có đủ hiểu biết chuyên môn để đảm bảo tiến độ và nhịp phối hợp trong giai đoạn triển khai sau này?”

“Nếu vì thiếu năng lực chuyên môn mà khiến dự án đình trệ, bên cô có thể cam kết chịu toàn bộ thiệt hại được không?”

Giọng cô ta dứt khoát, chắc nịch, mang đúng khí chất nữ cường chốn thương trường, mỗi câu một nhát chém.

Tôi nghe xong, chỉ khẽ nhướn mày, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh đầy ẩn ý.

Bề ngoài thì cô ta nói chuyện rất có lý, rất khách quan.

Nhưng nghe kỹ thì... chỗ nào cũng lộ ra vẻ coi thường và khiêu khích.

Đúng là giấu đao trong áo, miệng cười mà tay giơ súng.

Tôi thấy buồn cười, đang định phản bác thì Cố Bắc Huyền lên tiếng trước.

“Nếu cô Thẩm có thể hiểu rõ công nghệ sinh học đến mức đó thì họ còn cần công ty chúng ta làm gì nữa?”

Giọng anh ta vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, không nhanh không chậm.

Nhưng từng chữ rơi xuống lại mang theo độ lạnh đủ để đóng băng cả cuộc họp.

Sắc mặt Lý Ninh Huyên tái đi thấy rõ.

Cô ta c ắn môi dưới, không nói được gì.

Cố Bắc Huyền nhìn tôi, vẫn là vẻ mặt bình thản như thể tất cả chỉ là công việc:

“Điều kiện bên cô Thẩm đưa ra, Bắc Âm có thể chấp nhận.”

“Về phía kỹ thuật, công ty chúng tôi sẽ cử đội ngũ chuyên môn theo sát và hỗ trợ toàn bộ quy trình. Cô có thể yên tâm.”

“Nếu cô không còn câu hỏi nào khác, tôi nghĩ... có thể tiến hành ký hợp đồng.”
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 8: Chương 8



9

Ngoại trừ đoạn bị Lý Ninh Huyên “đâm tỉa” hơi khó chịu lúc họp, thì lần hợp tác này với Cố Bắc Huyền nhìn chung vẫn diễn ra rất suôn sẻ.

Ký hợp đồng xong, tôi vẫn giữ lễ nghĩa, lịch sự bắt tay với anh ta.

Khi tiễn khách xuống dưới sảnh, chúng tôi lại "vô tình" đụng trúng ba tôi, vừa tan ca “tấu hài” về.

Cố Bắc Huyền thấy ba tôi, vẫn giữ lễ phép, gật đầu chào hỏi đôi câu.

Tôi đứng bên cạnh, tâm trạng sảng khoái vì mới ký được hợp đồng đầu tiên sau khi lên chức, không nhịn được giơ tay b.ắ.n một cái tín hiệu chiến thắng với ba mình.

Ai ngờ Cố Bắc Huyền quay lại đúng lúc.

Ánh mắt anh ta thoáng trầm xuống, tối đi một cách rõ ràng.

Nhưng mà lúc đó tôi vui như Tết, vừa thành công vừa thấy bản thân có giá trị, nên cũng lười để ý đến phản ứng của người ta.

Tiễn người xong, tôi lập tức quay về công ty để họp chốt kế hoạch triển khai.

Tối về đến nhà thì mặt trăng đã treo lên thay mặt trời.

Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, liếc một cái liền thấy có người đang tựa lưng vào cửa nhà tôi.

Cố Bắc Huyền.

Tôi hơi sững lại.

Anh nghe tiếng, quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt trong vắt, sáng rực lên dưới ánh đèn hành lang, như có nguyên một bầu trời sao gom lại phản chiếu trong mắt.

Tôi chậm rãi bước tới, trong lòng hơi rối.

Cố Bắc Huyền đứng thẳng dậy, anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu, lúc này đang cúi nhẹ xuống nhìn tôi.

“Hân Hân, rời khỏi ông ta đi. Thứ ông ta có thể cho em, anh cũng có thể cho.”

“…”

Tôi đứng đó, lòng chợt thấy rất khó tả.

Một bên là giọng nói trầm khàn, từng chữ mang theo lo lắng rõ ràng.

Một bên là... gương mặt của người ban ngày vừa cùng tôi ký hợp đồng như một doanh nhân mẫu mực.

Hai phiên bản Cố Bắc Huyền, thật sự không cùng hệ điều hành.

Anh tiếp tục nói, giọng có phần nghèn nghẹn:

“Ông ta để em làm tổng giám đốc điều hành là vì muốn vắt kiệt năng lực của em.

Chứ đừng mơ ông ta sẽ giao công ty cho em thật.

Đến khi giá trị em cạn rồi, em nghĩ ông ta sẽ giữ em lại chắc?”

“Nuôi em thì còn đỡ. Giờ để em làm việc, là muốn dùng xong vứt.

Hân Hân, em đừng ngây thơ nữa!”

Tôi nghe mà vừa dở khóc dở cười.

Cái chuyện tôi là con gái ruột của ba tôi, sao nói ra lại có vẻ khó như vậy?

Chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy vai tôi.

Tôi giật mình, cơ thể hơi cứng lại.

“Rời khỏi ông ta đi, về làm ở công ty anh. Anh để em làm phó tổng.”

“Em cần tiền à? Anh bây giờ không nghèo nữa, em muốn bao nhiêu anh cũng có thể cho.”

“Em muốn có người nuôi à? Anh nuôi.

Anh không còn là thằng sinh viên nghèo năm xưa nữa rồi.

Giờ em muốn gì, anh đều có thể mua được cho em.”

“Được không Hân Hân?”

Tôi nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Không thể không thừa nhận — anh ta nói... thật lòng.

Nhưng mà... tôi thật sự không thể “rời khỏi” ba tôi được.

Tôi là độc đinh của nhà họ Thẩm.

Bảo tôi bỏ nhà, bỏ nghiệp, bỏ luôn huyết thống, tôi làm sao mà đi?!

Tôi còn đang vật lộn chọn cách giải thích sao cho không quá kỳ cục thì sắc mặt Cố Bắc Huyền đã lạnh đi.

“Đến nước này em còn luyến tiếc?! Hân Hân, anh thật sự nhìn nhầm em rồi!”

Nói xong, anh tức giận quay người rời đi.

Tiện tay đóng cửa nhà cái rầm đến mức cả dãy hành lang rung lên một nhịp.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi nhìn theo anh, ngẩn người.

Không hiểu sao độ nóng tính của Cố Bắc Huyền càng ngày càng... khó lường.

Tôi day trán, cảm thấy cần phải sắp xếp một buổi đối thoại chính thức.

Tuy tôi không có ý định quay lại với anh, nhưng mà mỗi ngày mở cửa ra là gặp “nam chính đang tự diễn”, tôi cũng quá tải cảm xúc mất rồi.

Tôi mệt mỏi mở cửa vào nhà.

Vừa vào đã thấy... ba tôi đứng đó, tay khoanh trước ngực, nhìn tôi đầy thâm ý.

Tôi: “…”

Không cần hỏi, tôi biết.

Với trình độ hóng chuyện của ba tôi, toàn bộ đoạn thoại vừa rồi chắc chắn lọt sạch vào tai.

Ba tôi không nói gì.

Chỉ lặng lẽ vỗ hai cái lên vai tôi thật nặng.

Sau đó ung dung quay người đi thẳng về phòng, dáng vẻ tiêu sái như thể mới tiễn một anh chàng dở hơi ra khỏi nhà.

Tôi nhìn theo cái bóng lưng nhàn nhã ấy… tự dưng thấy lòng mình càng lúc càng mệt.
 
Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
Chương 9: Chương 9



10

Tuy tối hôm đó tôi và Cố Bắc Huyền coi như kẻ về người đóng cửa sầm, nhưng trước khi ngủ, tôi lại nhận được tin nhắn “chúc ngủ ngon” từ anh ta trên WeChat.

Tôi nhướng mày — không biết anh ta đã lặng lẽ gỡ chặn tôi từ khi nào.

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không trả lời.

...

Sau đó, việc hợp tác với Bắc Âm tiến triển rất thuận lợi.

Mà điều kỳ lạ hơn là Cố Bắc Huyền cũng bắt đầu thay đổi chiến lược tiếp cận tôi.

Cụ thể là anh ta chuyển mục tiêu sang tấn công Đại Bảo.

Sáng nào tôi đưa con đi học, anh ta cũng "tình cờ" xuất hiện đúng lúc.

Trên tay luôn cầm một túi nhỏ đầy đủ: bánh không chất bảo quản, sữa hạt organic, thậm chí có hôm còn có bánh cá Nhật Bản thủ công.

Lần đầu tiên anh ta gặp hai mẹ con tôi trên đường đi học, tôi không đi xe.

Lý do đơn giản là tôi lái xe dở, sáng nào cũng kẹt xe, sợ trễ học.

Không biết Cố Bắc Huyền lại tự biên ra kịch bản gì, mà từ hôm đó về sau sáng nào anh ta cũng kiên trì đưa đón hai mẹ con như thể đã ký hợp đồng trọn gói.

Ban đầu tôi cứng rắn từ chối. Nhưng mà... đúng là huyết thống khó lý giải.

Đại Bảo rõ ràng rất có cảm tình với anh ta. Còn Cố Bắc Huyền thì chơi quá mưu.

Anh ta căn bản không định thuyết phục tôi, thay vào đó, quỳ xuống nói chuyện với con tôi trước.

Không biết anh ta dùng thủ đoạn gì mà chỉ sau ba câu ngắn gọn, con tôi đã tươi cười tự nguyện trèo lên xe.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn thằng bé ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, tay còn ôm bịch bánh mè đen.

Mặt không cảm xúc đứng bên cửa phụ... tôi thở ra một hơi dài.

Chắc phải tổ chức lại lớp học "Phân biệt người lạ" cho Đại Bảo quá.

Thế là cứ thế, suốt một tháng trời, Cố Bắc Huyền sáng nào cũng lái xe đến đón, đường đi trò chuyện với Đại Bảo như bạn thân...

Thậm chí hai người còn có mật hiệu riêng.

Tôi từ trạng thái kháng cự -> cảnh giác -> thở dài -> mặc kệ -> từ bỏ.

Cả quá trình ấy thà đừng nhắc đến.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Sáng hôm đó, sau khi anh ta đưa Đại Bảo vào lớp, trên đường chở tôi tới công ty, anh ta bỗng nói:

“Thẩm Lăng ngoan ghê.”

(À đúng, Thẩm Lăng là tên thật của Đại Bảo.

Cố Bắc Huyền đã điều tra đầy đủ — từ tên con, đến việc tôi chưa hề kết hôn.)

Đứa con tôi yêu quý ấy, không chút do dự nào đã tự tay bán đứng mẹ mình trong ba câu chuyện phiếm.

Tôi đã hết sức cam chịu.

Nghe anh ta khen con, tôi còn kiêu hãnh ngẩng đầu:

“Dĩ nhiên, anh nhìn xem đó là con trai ai!”

Nghe xong, Cố Bắc Huyền im lặng mất vài giây.

Rồi anh ta buột miệng nói một câu:

“Thẩm Lăng nhìn cũng giống ông ấy ghê.”

Tôi giật mình.

“Ông ấy” = ba tôi.

Đương nhiên là giống rồi.

Con tôi là điển hình của "cách một đời, giống ông ngoại."

Nhưng rồi anh ta lại tiếp:

“Chỉ có đôi mắt là không giống.

Mắt của Thẩm Lăng đẹp hơn mắt ông ấy nhiều.”

Tôi: “…”

Không phải mắt anh có vấn đề.

Là não anh đang cố gắng tìm lý do sai.

Sao lại không ai nhận ra tôi và ba tôi giống nhau rõ rành rành?

Mắt mũi từng đường nét đều in sẵn dấu nhà họ Thẩm mà?!

Tôi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt rất phức tạp.

Lòng nghĩ:

Để xem anh còn mò được xa tới đâu, trước khi tự mình vạch trần cú hiểu lầm thế kỷ này.
 
Back
Top Bottom