Anh chau mày, lập tức gọi điện chỉ đạo, vừa nghe báo cáo vừa lật lại tài liệu.
Âm thanh bàn phím vang dồn dập khi anh gõ trả lời email khẩn.Đồng hồ đã chỉ gần 4 giờ chiều, nhưng công việc thì như chưa có hồi kết.
Một bản hợp đồng khác được đưa tới, vài chữ đỏ gạch chân khiến anh cau mày nhìn chằm chằm: sai sót nhỏ thôi cũng đủ gây thiệt hại hàng trăm triệu.
Ánh mắt anh dần lộ rõ mệt mỏi, thái dương căng tức, cổ áo sơ mi cũng đã nhăn nhúm vì kéo ra kéo vào.
Vậy mà điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là từ chi nhánh miền Nam – giọng đối tác gay gắt đến mức cả thư ký bên ngoài cũng nghe thấy.
Anh chỉ nhắm mắt vài giây, rồi mở ra, giọng trầm khàn nhưng kiên quyết:"Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Mọi việc cứ theo hướng tôi nói mà xử lý."
Cúp máy, anh ngả lưng vào ghế, day mạnh thái dương.
Một ngày làm việc mới trôi qua một nửa, nhưng sức lực đã hao gần hết.
Trên bàn, xấp hồ sơ vẫn chất chồng như núi, khiến căn phòng rộng rãi bỗng chốc trở nên ngột ngạt.Khi tan làm về nhà là cả người mệt mỏi rã rời.Anh mở cửa ra, cả căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn nhỏ ở góc phòng bật sáng.
Ngay nơi cửa, cô đã đứng đó."
Anh về rồi à?" – giọng cô mềm nhẹ, như một sợi chỉ kéo anh về với thực tại. – "Hôm nay có chuyện gì à?
Sao nhìn anh mệt mỏi thế?"
Anh khựng lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng chẳng giấu nổi sự rã rời:"Ở công ty nhiều việc quá... mấy hợp đồng dồn một lúc, rồi còn chuyện hôm trước chưa giải quyết xong nữa.
Anh thấy hơi... kiệt sức."
Nói đến đây, giọng anh chùng hẳn xuống.
Anh đứng lặng ngay ngưỡng cửa, nhìn cô chằm chằm.
Cô thoáng chột dạ khi bị ánh mắt ấy khóa chặt, tim khẽ run lên.
Cô lắp bắp:"Anh sao còn đứng đó nữa? không vào nhà à?"
Anh khẽ mím môi, rồi cất giọng trầm thấp, gần như thì thầm:"Em có thể... cho anh dựa một lát được không?"
Ánh mắt cún con, vừa đáng thương vừa chân thành, khiến cô không nỡ từ chối.
Một thoáng im lặng, rồi cô bật cười, nụ cười dịu dàng mà ấm áp:"Lại đây."
Anh chậm rãi tiến lại gần, đôi bước nặng nề như trút bỏ hết gánh nặng trong ngày.
Khi tới trước mặt, anh cúi đầu, khẽ tựa đầu vào vai cô.
Bàn tay buông thõng, không ôm lấy, chỉ yên lặng dựa như một đứa trẻ tìm nơi an toàn.Cô cảm nhận được hơi thở nặng nhọc của anh phả lên vai mình, trong lòng vừa xót xa vừa thương đến mềm lòng.
Cô khẽ cười, vòng tay ôm lấy anh, kéo anh sát hơn.Anh bất ngờ, khẽ thốt lên một tiếng "ư...", sau đó môi cong thành nụ cười nhẹ.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên, không đưa tay đáp lại.
Nội tâm anh thì nhảy múa không thôi nhưng anh không dám vòng tay ra ôm lấy cô.
Đang mãi quẩn quanh trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì nghe thấy tiếng của cô vang lên ra lệnh:"ôm vào!"
Trong một khoảnh khắc, tim anh nhảy dựng lên, rồi gần như không kìm nổi mà lập tức vòng tay siết chặt lấy cô.
Miệng anh vô thức nở nụ cười tươi như một đứa trẻ vừa được cho kẹo, trong mắt ánh lên niềm vui khờ dại.
Anh tham lam tận hưởng hơi ấm trong vòng tay, không muốn buông.Cả hai lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu.
Đến khi cô khẽ cựa quậy, giọng lầm bầm:"Anh định...
đứng thế này đến khuya luôn à?"
Anh áp cằm lên vai cô, đáp gọn:"Ừm.
Anh đứng đây đến sáng cũng được."
Cô nghẹn lời, vừa bất lực vừa buồn cười:"Nhưng em mỏi chân..."
Anh nhướn mày, rồi như quyết định điều gì đó, đột ngột cúi xuống bế cô lên theo kiểu công chúa.
Cô hoảng hốt, tay vội bám lấy vai anh:"Anh... anh làm gì vậy?
Thả em xuống đi!"
Anh ôm chặt hơn, giọng trầm ấm mà nũng nịu:"Anh chỉ muốn ôm em thêm một lúc nữa thôi, không được à?"
Cô lắc đầu liên tục, mặt đỏ bừng:"Không được!
Quan hệ của hai đứa mình... không phù hợp lắm.
Ôm nhau thế này... không ổn đâu."
Câu nói rơi xuống, như dội một gáo nước lạnh vào lòng anh.
Nụ cười nơi khóe môi tắt ngấm, đôi mắt chùng xuống.
Anh dừng bước, khẽ hỏi, giọng run rẩy:"Em...
đang ghét bỏ anh sao?"
Cô thoáng giật mình, vội vàng xua tay:"Không phải!
Anh bỏ em xuống đi, em không có ý đó mà."
Nhưng anh lại nghe thấy trong tim mình một vết rạn.
Anh chậm rãi đặt cô xuống sofa, lùi nửa bước, mắt nhìn cô đầy chấp niệm:"Em rõ ràng... là ghét bỏ anh."
Cô im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Không khí ngột ngạt phủ kín cả căn phòng.
Anh mím môi, khẽ cười nhạt:"Được rồi.
Vậy anh sẽ không làm phiền em nữa."
Cánh cửa phòng ngủ dành cho khách đóng sầm lại, âm thanh khô khốc khiến cả căn phòng rơi vào khoảng lặng nặng nề.
Cô ngồi yên trên sofa, tim khẽ nhói.
Ánh mắt anh khi quay lưng đi vẫn còn ám ảnh trong đầu cô — vừa tổn thương vừa tuyệt vọng.Cô cắn nhẹ môi, lòng dấy lên cảm giác day dứt.
Nhưng rồi lý trí lại vang lên: "Anh đã bày tỏ rõ như thế rồi, cô mà ở đây chỉ khiến anh thêm khó chịu. cô không thể mặt dày đến mức ngồi đây được."
Nghĩ thế, cô chậm rãi đứng dậy.
Bước chân nhẹ nhàng, gần như không tạo ra âm thanh.
Cô đi vào phòng anh, thấy hai chiếc gối ôm mà sáng nay mình mang sang.
Cô khựng lại vài giây, ngực thắt lại, rồi lặng lẽ ôm chúng vào lòng.Tiếng cửa mở ra thật khẽ, rồi lại đóng lại thật khẽ.
Không còn ai trong căn hộ ngoài anh.Khi về đến căn hộ của mình, cô đặt gối xuống giường, thở dài một hơi.
Bóng tối trong phòng bao trùm, y hệt cảm giác trống trải trong lòng cô lúc này.
Nằm xuống, mắt mở to nhìn trần nhà, cô cứ để những suy nghĩ miên man quẩn quanh: "Anh mệt mỏi đến vậy, mình lại lỡ lời khiến anh tổn thương...
Có phải mình đã sai rồi không?"
Suy nghĩ ấy khiến tim cô nặng trĩu.
Mí mắt dần khép lại, mệt mỏi kéo đến, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ chập chờn, mang theo một tâm trạng đầy vướng bận.Trong căn phòng khách, anh ngồi lặng một lúc, hai bàn tay ôm lấy đầu.
Hình ảnh ánh mắt hụt hẫng của cô trước khi anh bỏ vào đây cứ liên tục tái hiện.
"Mình nóng nảy quá rồi... tại sao lại để công việc ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy?" — ý nghĩ ấy khiến anh tự trách không thôi.Anh đứng dậy, đi tắm, để dòng nước xối xuống cuốn trôi phần nào căng thẳng.
Nhưng khi bước ra, cả căn hộ chìm trong im lặng.
Đèn ngoài phòng khách cũng đã tắt từ lúc nào.
Anh bất giác thấy lòng trống rỗng.Đẩy cửa phòng ngủ chính, anh khựng lại — hai chiếc gối ôm mà cô mang sang từ sáng nay đã biến mất.
Ngực anh thoắt chùng xuống, như có bàn tay bóp nghẹt.Anh vội rút điện thoại, bấm gọi cho cô.
Một cuộc.
Không ai nghe.
Anh thử lần hai, lần ba.
Cả ba đều chỉ vang lên tiếng tút dài lạnh lẽo.
Tim anh đập dồn dập, nỗi lo càng lớn dần.
Đúng lúc anh chuẩn bị gọi lần nữa, màn hình sáng lên — cô bắt máy.
Giọng cô ngái ngủ, lười biếng vang trong loa:"Alo...?"
Anh vội hỏi, giọng căng thẳng:"Em đi đâu rồi??"
Cô đáp gọn lỏn:"Em về nhà em rồi.
Anh không phải lo đâu."
Anh khựng lại vài giây, rồi cố hạ giọng:"Em...
ăn gì chưa?"
"Lát nữa em ăn.
Hồi trưa dì dặn còn đồ ăn trong tủ, anh lấy ra hâm lại mà ăn nhé."
Anh im lặng, trong lòng lẫn lộn đủ cảm xúc.
Anh muốn nói rằng mình không quan tâm đồ ăn trong tủ, anh chỉ muốn biết cô ổn không.
Nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành:"Anh đặt đồ ăn cho em nhé?"
"Không cần đâu.
Em tự đặt được."
Sự từ chối khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm rõ.
Anh siết chặt điện thoại, chẳng biết nói gì thêm."
Không có gì nữa thì em tắt nhé.
Nhớ chú ý sức khỏe."
Cô nói nhanh, chưa kịp để anh đáp lại đã ngắt máy.
Âm thanh "tít" vang lên, cắt ngang mọi suy nghĩ của anh.Ở phía bên kia, cô đặt điện thoại xuống, lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
Câu từ dứt khoát khi nãy thực chất chỉ để che giấu cảm giác xao động bên trong.
Cô kéo chăn che kín mặt.
Nhưng trong tim vẫn nhoi nhói, chẳng thể an lòng.Sau khi bị ngắt máy, anh ngồi thẫn thờ một lúc lâu.
Cảm giác bất lực như một cục đá đè nặng trong lồng ngực.
Nhưng cuối cùng, anh không chịu nổi cái ý nghĩ cô sẽ đi ngủ bụng đói.
Anh mở điện thoại, đặt cháo - hai phần.Khi đồ ăn giao tới, anh lấy một phần, lặng lẽ mang sang căn hộ của cô.
Anh gõ cửa vài lần, nhưng im lìm, không một tiếng đáp.
Tim anh thoáng hụt hẫng, rồi như có gì thôi thúc, anh nhập mật khẩu mở cửa bước vào.Căn hộ tĩnh lặng.
Ánh đèn phòng khách tối om, chỉ còn chút sáng hắt ra từ khe cửa phòng ngủ khép kín.
Anh chợt nhớ — cô vốn rất sợ bóng tối, cho nên dù ngủ cũng sẽ để lại đèn.
Ý nghĩ ấy khiến tim anh chùng xuống thêm một nhịp.Anh đặt hộp cháo lên bàn bếp.
Trong căn hộ nhỏ nhắn, gọn gàng của cô, mọi thứ đều yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở của mình.
Anh đứng đó vài giây, nhìn cánh cửa phòng khép chặt, muốn đưa tay gõ... nhưng rồi lại thôi.
Chỉ khẽ thở dài, lùi bước, đóng cửa ngoài thật nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô.Trở về căn hộ của mình, anh ngồi xuống sofa.
Không gian xung quanh quen thuộc nhưng sao lại trống trải đến lạ.
Trên bàn, phần cháo còn lại đặt đó, bốc hơi nhè nhẹ.
Anh lấy điện thoại, gõ tin nhắn ngắn:"Cháo anh để trên bàn bếp, lát em dậy thì hâm nóng lại rồi hãy ăn nhé."
Dấu "đã gửi" hiện ra.
Nhưng không có hồi đáp.
Cũng không hiện "đã xem".
Chỉ là một khoảng lặng, dài lê thê.Anh để điện thoại xuống bàn, ngồi bần thần một lúc.
Rồi quay sang nhìn hộp cháo trước mặt.
Nghĩ tới câu dặn của cô "nhớ chú ý sức khỏe", anh khẽ cười tự giễu.
"Ừ... em nói thì anh phải nghe thôi."
Anh mở hộp, xúc một thìa, chậm rãi ăn.
Vừa ăn, vừa để đầu óc miên man: "Không biết khi dậy em có thấy hộp cháo không.
Liệu em có chịu hâm lại ăn không?
Hay là... lại bỏ qua như tin nhắn này?"
Mỗi thìa cháo trôi xuống, vừa ấm vừa nghèn nghẹn.
Anh chống tay lên trán, thở dài.
Cô tỉnh dậy thì đồng hồ đã chỉ tám giờ tối.
Cả căn phòng lặng ngắt, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống.
Đầu óc hơi choáng váng vì ngủ dài, cô lê bước ra bếp lấy nước.Vừa đặt ly xuống, ánh mắt cô chạm ngay vào hộp cháo đặt ngay ngắn trên bàn bếp.
Cô khựng lại vài giây, tim khẽ chùng xuống.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai đã mang đến.Khóe môi cô thoáng cong lên.
"Đúng là cái tên đáng ghét."
Cô mở hộp cháo, hơi nóng vẫn còn phảng phất.
Muỗng đầu tiên đưa lên miệng, vị ấm lan tỏa.
Cô bất giác thở ra, như vừa trút được phần nào nặng nề.
Ăn được một nửa, cô chợt nhận ra bản thân đang ăn ngon lành hơn mọi khi."
Đúng là đồ ăn có thể xoa dịu mọi thứ." – cô bật cười một mình, tâm trạng theo từng thìa cháo mà dần tốt hơn.Ăn xong, cô lau khô bàn bếp.
Vừa làm, vừa thì thầm trong lòng: "Sáng mai đi làm... mình sẽ dỗ anh một chút"Ý nghĩ ấy khiến trái tim cô nhẹ hẳn đi.
Đêm nay, ít nhất, cô có thể ngủ một giấc yên lành.Sáng hôm sau.Shasha vừa chỉnh lại áo khoác, mở cửa căn hộ thì bất ngờ nghe tiếng "cạch" từ bên cạnh — anh cũng mở cửa ra cùng lúc.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không khí như khựng lại.Cô chớp mắt, lấy hết can đảm lên tiếng trước, cố gắng giữ giọng tự nhiên:"Anh có muốn đi nhờ xe em không?"
Anh dừng bước, ánh mắt lạnh lùng.
Giọng trầm thấp, không chút cảm xúc:"Hôm nay anh tự lái xe.
Em đi đi."
Trái tim Shasha như hụt một nhịp.
Cô mím môi, cố nuốt xuống cục nghẹn trong cổ.
Cô đã chủ động rồi, vậy mà anh vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng ấy."
Ừ, vậy... anh đi đi." – cô quay lại, đóng cửa căn hộ, nhưng khi liếc mắt ra đã thấy anh bước thẳng vào thang máy, không hề quay đầu.
Thậm chí còn không giữ thang cho cô như mọi khi, mà đi thẳng xuống hầm xe.Lòng cô chùng xuống.
"Bình thường ít ra cũng nán lại chờ mình một chút... lần này thì không.
Đúng là tồi mà."
Tâm trạng Shasha tụt hẳn, đôi vai nặng trĩu khi bước vào thang máy.Khi đến công ty, không khí khác lạ ngay từ sảnh.
Các nhân viên đi lại đều nghiêm túc bất thường, không còn tiếng cười đùa như thường lệ.
Ai cũng giữ gương mặt căng thẳng, nói năng nhỏ nhẹ, như thể có đoàn thanh tra bí mật đang kiểm tra.
Shasha hơi nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ.Lên đến tầng làm việc, vừa bước vào phòng, cô lập tức bị đồng nghiệp vây quanh:"Shasha, em đã khoẻ hơn chưa?"
"Ừ, sắc mặt em hôm nay trông tươi tỉnh hơn rồi, may quá..."
"Em nhớ giữ gìn sức khỏe nha, đừng làm bọn em lo chứ."
Một tràng quan tâm dồn dập khiến Shasha thoáng ngạc nhiên, trong lòng có chút ấm áp.
Nhưng rồi giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút giả lả vang lên:"Trời ơi, Shasha à, hôm qua em thấy chị bị như vậy thì lo phát khóc luôn đó.
Cả tối cứ bồn chồn không yên.
May mà hôm nay thấy chị khỏe mạnh trở lại rồi."
Người lên tiếng chính là Bạch Nhiễm Nhiễm.
Giọng điệu đầy thương xót, ánh mắt long lanh như thể thật lòng lo lắng.
Nhưng ai tinh ý một chút đều nhận ra sự kịch tính thừa thãi trong lời nói ấy.Shasha khẽ mỉm cười, gật đầu cảm ơn, hoàn toàn không mảy may nghi ngờ.Trong khi đó, ở góc phòng, Nhã Khả và Sở Thành lặng lẽ liếc nhau, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc.
Nhã Khả thì thầm, đủ để Sở Thành nghe thấy:"Đúng là đồ giả tạo... diễn giỏi ghê."
"Hồ ly tinh đội lốt thiên thần, nhìn thôi đã muốn ói." – Sở Thành phụ họa, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Bạch Nhiễm Nhiễm.Không khí trong phòng dường như chia thành hai luồng — một bên đầy quan tâm, một bên ngấm ngầm dè chừng và khinh thường.
Còn Shasha, vẫn hồn nhiên đứng ở giữa, chưa hay biết gì về bàn tay nào đang âm thầm điều khiển tất cả...Cửa phòng làm việc đang yên ắng bỗng vang lên tiếng giày dứt khoát.
Từ Viễn bước vào, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt quét thẳng đến bàn của Hà Nhiễm Nhiễm.
Không ai kịp phản ứng, anh đã "bịch" một tập hồ sơ dày cộp xuống mặt bàn trước mặt cô ta, tiếng động khiến cả phòng giật mình.Hà Nhiễm Nhiễm hơi giật thót, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ ngoài nhu mì, đôi mắt ươn ướt như thể sắp khóc, giọng nhỏ nhẹ lễ phép:– Anh... có việc gì giao cho em ạ?Từ Viễn cười lạnh, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu:– Giờ này mà cô còn định làm việc ở đây nữa à?Không khí trong phòng lập tức chùng xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Hà Nhiễm Nhiễm cau mày, cố tỏ vẻ ngây thơ vô tội:– Anh nói vậy là sao?
Em... em không hiểu.Từ Viễn không vòng vo:– Bây giờ việc của cô chỉ có một: ký vào biên bản nghỉ việc và dọn đồ ra khỏi Qinyang.– Cái gì cơ? – Hà Nhiễm Nhiễm bật dậy, mắt long lên – Tại sao chứ?
Em đã làm gì mà phải nghỉ việc?Mấy đồng nghiệp xung quanh, vốn không biết rõ sự tình, bắt đầu xì xào.
Có người lên tiếng:– Trưởng phòng à, có chuyện gì từ từ nói... cô Nhiễm Nhiễm bình thường vẫn chăm chỉ mà.– Đúng đó, đuổi việc phải có lý do chứ...Nhưng Từ Viễn không để họ tiếp tục.
Anh gằn giọng, âm điệu như búa giáng:– Cô làm gì, chính cô rõ hơn ai hết.
Hay cô cần tôi nói rõ ràng trước toàn bộ các thành viên trong phòng?Hà Nhiễm Nhiễm hơi chột dạ, tim đập loạn, nhưng ngoài mặt vẫn gồng mình, giọng chanh chua:– Một công ty lớn như Qinyang đâu phải muốn nói đuổi là đuổi!
Các người có bằng chứng gì?
Nếu không, tôi tuyệt đối không ký!Không khí căng như dây đàn.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Từ Viễn.
Anh siết chặt tập hồ sơ, từng chữ rành rọt:– Được.
Vậy tôi sẽ nói.– Thứ nhất: cô đã cấu kết với đối tác nhằm hãm hại đồng nghiệp của mình.– Thứ hai: cô làm việc tắc trách, gây tổn thất lớn cho tập đoàn.– Thứ ba: cô làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của công ty, cũng như danh dự của đồng nghiệp.Cả phòng như nổ tung.
Những tiếng bàn tán ồn ào nổi lên.
Ai nấy đều sửng sốt, nhiều người quay phắt sang nhìn Shasha với ánh mắt thương cảm, vì giờ họ mới chắp nối lại những chuyện từng xảy ra.
Shasha ngồi lặng, bàn tay siết chặt mép bàn, trái tim đập dồn dập – cô không ngờ đồng nghiệp mình tin tưởng lại chính là người đâm sau lưng.Sở Thành thì khỏi nói, cậu thiếu điều bật dậy, hai nắm tay nắm chặt, chỉ muốn lao tới tẩn cho Hà Nhiễm Nhiễm một trận.
Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Từ Viễn khiến cậu cố nuốt cơn giận.Trái lại, Hà Nhiễm Nhiễm vẫn vênh váo, cằm hất cao, cười khẩy:– Anh là cái thá gì mà dám đuổi tôi?
Anh có biết tôi là ai không?
Tôi là người được giám đốc bộ phận đích thân đề bạt!Nói rồi, cô ta rút điện thoại, bấm số gọi ngay cho Hà Vũ Ninh – chú ruột mình.
Chỉ 5 phút sau, ông ta xuất hiện, dáng vẻ hách dịch, ánh mắt hằn học.– Các người làm việc kiểu gì vậy? – Hà Vũ Ninh quát thẳng vào mặt Từ Viễn – Chỉ vì một nhân viên quèn mà dám động đến người của tôi?
Các người có mắt không?
Biết cô ấy là ai không mà dám đuổi?Hà Vũ Ninh khoanh tay, ngồi phịch xuống ghế trống trong phòng họp như thể đây là lãnh địa của mình.
Ông ta ngẩng cao đầu, giọng trịch thượng vang khắp căn phòng:– Từ Viễn, cậu nghĩ cậu là ai?
Chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi mà dám đuổi người của tôi?
Ở cái Qinyang này, cậu có đủ tư cách không?Anh em đồng nghiệp xung quanh im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.Ông ta tiếp tục, từng câu như lưỡi dao:– Cậu muốn giữ ghế trưởng phòng này thì nên biết điều một chút.
Nhiễm Nhiễm ở lại, còn cậu nếu còn làm càn, tôi sẽ trực tiếp đề nghị ban lãnh đạo thay người!
Một trưởng phòng vô dụng, chỉ biết làm mất đoàn kết nội bộ thì giữ lại làm gì?Ánh mắt sắc bén của Hà Vũ Ninh lia thẳng vào Từ Viễn, đầy khiêu khích.
Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ra dáng kẻ trên cao phán quyết số phận kẻ khác.Từ viễn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:"ồ tôi một trưởng phòng nhỏ nhoi nhưng mà được đích thân chủ tịch giáo nhiệm vụ đến đây để đề nghị cô ta thôi việc, còn anh chức cao vọng trọng mà lại ở đây chống lệnh của cấp trên sao?
Thật là nực cười đấy"Ông ta sau khi nghe xong thì hơi chột dạ nhưng mà vẫn mạnh miệng:"ha Cậu bịa chuyện thì cũng tìm chuyện nào nó thực tế một chút chứ, chỉ có một đứa nhân viên tầm thường bị hãm hại mà địch thân chủ tịch điều hành thì quá là vô lý rồi đấy!"
Ông ta chưa dừng lại, lại quét ánh mắt khinh miệt sang Shasha, lời lẽ chua cay:– Chẳng qua là một nhân viên tầm thường, có bản lĩnh gì mà làm náo loạn cả phòng thế này?
Đúng là nực cười!Không khí trong phòng như sắp vỡ tung.
Shasha cắn môi, cố kìm cơn tức giận, đôi mắt đỏ hoe.
Sở Thành thì máu nóng bốc lên tận óc, từng tế bào đều gào thét muốn nhào lên xé nát sự kiêu ngạo của hai chú cháu kia.Ngay khi bầu không khí trong phòng đang căng như dây đàn, cửa phòng họp bật mở.
Hai bóng người bước vào – một là Trần Vĩ với gương mặt lạnh tanh thường thấy, người còn lại chính là Vương Sở Khâm.Cả căn phòng thoáng chấn động.
Lúc này, anh mặc sơ mi trắng giản đơn, tay đút túi quần, dáng người cao lớn, khí chất trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao.Hà Vũ Ninh nhíu mày, hất cằm:– Đây là nơi họp nội bộ, người ngoài tự tiện vào làm gì?Sở Khâm khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp vang lên, đanh thép mà rõ ràng:– Người ngoài?
Ông chắc chứ?
Chủ tịch tập đoàn Qinyang, ông lại gọi tôi là "người ngoài"?Cả phòng chết lặng.
Những tiếng xì xào vang lên, đầy nghi hoặc.Hà Nhiễm Nhiễm bật cười gượng:– Anh đừng có diễn nữa, chỉ là một nhân viên quèn mà dám nhận là chủ tịch tập đoàn?
Ở đây ai tin nổi!Cả phòng xôn xao, ai cũng bán tín bán nghi.
Nhưng trong khi mọi người còn đang ngơ ngác, Sở Khâm đã tiến lên một bước, ánh mắt lạnh băng, giọng nói đanh thép dội thẳng vào từng người:"Ông là cái thá gì mà tôi phải giải thích về thân phận của tôi?
Cũng chỉ là con chuột cống tôi dẫm ở dưới chân mà thôi.
Tôi Vương Sở Khâm con trai cả của Vương Sở Thành!
Ông thấy tôi có đáng để làm chủ tịch tập đoàn nhà tôi không?Sau khi ông ta nghe xong thì hoảng hốt, vì ông ta biết đây là tập đoàn nhà họ vương, nếu đắc tội thì chỉ có đường ăn mày cả nhà thôi nên ông ta lập tức quỳ xuống:"Chủ tịch Vương, cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi, cũng chỉ vì thương cháu nên tôi mới dung túng cho nó vào làm ở phòng phát triển, không ngờ lại xảy ra vụ việc như vậy, mong cauaj giơ cao đánh khẽ cho" Lúc này Hà Nhiễm Nhiễm tức giận, lớn tiếng với chú của mình:"Chú làm cái gì vậy, tại sao phải quỳ trước cái tên lừa gạt này chứ?
Hắn là cái thá gì mà đòi đuổi cháu chứ" cô ta vừa nói vừa chỉ thẳng mặt anh nói:"Một tập đoàn lớn như thế này mà lại bắt nạt nhân viên của mình, các người đang vi phạm pháp luật, tôi sẽ kiện các người tội hành hung, bạo lực trong lúc lao động xem các người còn làm ăn gì được nữa không?"
Sở Khâm nét mặt lạnh lùng cười nhàn nhạt đáp:"Khẩu khí của cô cũng lớn đấy! dám làm còn không dám nhận! còn giả làm nạn nhân cho ai xem đây chứ, ở đây là công ty bất động sản chứ không phải công ty điện ảnh!
Cô muốn diễn thì cút ra khỏi đây cho tôi""còn cô nói muốn kiện chúng tôi?
Thì cô cứ việc kiện, qinyang đã chuẩn bị đủ nguồn lực để theo hầu toà với cô, cô kiện ở đâu bọn tôi đi hầu toà ở đó!
Còn về việc cô cấu kết với đối tác hãm hại đồng nghiệp, mọi bằng chứng công an đã năm được, mời cô từ từ xem lại ở đồn công an" nói rồi anh ra lệnh cho bảo vệ lôi cô ta đi."
Còn Hà Vũ Ninh, lạm dụng chức vụ và quyền hạn, che chở cho cháu gái mình, thao túng nội bộ, đình chỉ công tác và điều tra."
Lời anh như dao chém xuống, từng nhát gọn gàng, máu lạnh.
Cả phòng im phăng phắc, không khí đông cứng lại.Sở Thành đứng phía sau, mắt sáng rực, hả hê đến mức không kìm được:– Anh hai, đỉnh quá!Sở Khâm liếc mắt lườm một cái, Sở Thành lập tức rụt cổ, nín thinh, nhưng vẫn phấn khích muốn bật cười.Shasha thì sững sờ.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn nghĩ anh chỉ là một nhân viên bình thường, thường xuyên xuống canteen ăn cơm với mọi người, hóa ra... lại chính là chủ tịch tối cao mà ai cũng kính nể.
Cảm xúc trong lòng cô rối tung: sáng nay anh lạnh lùng, rồi chuyện bị hãm hại, giờ lại phát hiện anh còn che giấu thân phận và là... anh trai của Sở Thành.
Tất cả khiến lòng cô tức nghẹn.Trong khi đó, Hà Nhiễm Nhiễm đã bị nhân viên bảo an khống chế nhưng miệng vẫn không ngừng độc địa, gào lên:– Tôn Dĩnh Sha, cô tưởng cô giỏi lắm sao?
Chẳng qua là mặt mũi dễ coi nên mới được trọng dụng!
Không có Vương Sở Khâm, cô chẳng là cái thá gì hết!
Cô rẻ rúng đến mức chẳng đáng xách dép cho tôi!
Đồ con đàn ba gian xảo, chỉ dựa hơi đàn ông mà đi lên!
Tôi Khinh"Không ai kịp phản ứng thì Shasha đã bước nhanh lên, đứng thẳng trước mặt cô ta.
Đôi mắt cô lạnh như băng, giọng nói gằn từng chữ:– Cô là cái thá gì mà dám đánh giá tôi?
Cô đã làm được như tôi chưa, mà dám mở miệng dạy đời tôi?
Tôi nói cho cô biết, cả đời tôi chưng bao giờ biết dựa dẫm vào người khác mà đi lên!
Còn cô thì tôi cũng đã biết rồi đấy! vì ghen ghét sự tài giỏi của người khác mà dám làm trò bỉ ổi!
Tôi Khinh."
Chát!" – cái tát đầu tiên giáng xuống, dứt khoát, mạnh mẽ.– Cái này tôi trả cho cô vì đã hãm hại tôi."
Chát!" – cái tát thứ hai, âm thanh chát chúa vang vọng cả phòng.– Cái này là cho tổn thất danh dự và tinh thần mà cô gây ra cho tôi.Shasha hít một hơi, thẳng lưng, giọng nói như tuyên án:– Tôi nói cho cô biết, cô đụng nhầm người rồi.
Chuẩn bị tinh thần nhận đơn kiện từ luật sư của tôi đi.
Cô dám đụng thì tôi dám chạm!
Đừng tưởng Tôn Dĩnh Sha tôi dễ bắt nạt! cô đang nằm mơ rất xa rồi đấy!Dứt lời, cô xoay người, lạnh lùng bước ra khỏi phòng, không thèm liếc nhìn Vương Sở Khâm lấy một cái.Cả phòng vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô vang dội, để lại dư âm mạnh mẽ đến mức không ai dám hé môi.Sở Khâm đứng lặng người, đôi bàn tay vô thức siết chặt.
Ánh mắt vốn sắc bén khi nãy giờ đã dịu xuống, nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn sóng ngầm dữ dội.
Cô đã rời đi mà không nhìn anh lấy một lần.
Anh rõ ràng là người ra tay dọn sạch rắc rối cho cô, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng tuyệt tình ấy.
Cảm giác bất lực xâm chiếm, như thể khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn.
Phải chăng, tất cả những gì anh làm trong mắt cô chỉ là giả dối?