Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,058
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMfEbwPeTDYhYFfB0PPGxwdtjd-iZz_l4Xkt_qoy3oCiZ8eUJr5kWhMZYpe8IJ1oJt5G4ZYJQOjY2JHYyf00xi74-1MfPIt3egbZaz0VKoKeWK0vSrOi4c3Un0KcEL6IFyNV-s6F5jcK6wNHlXq72RZ=w215-h322-s-no-gm

Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Tác giả: Thành Nam Hoa Khai
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Gặp cô ấy.

Tác giả: Thành Nam Hoa Khai.

Thể loại: Không cp, hiện đại, hồi hộp, thanh xuân.

Số chương: 57 chương.

Dịch: Lạc.

Editor: Bồng Bềnh, Mol.

Giới thiệu

Năm 2036, các nhà khoa học nghiên cứu ra một loại thuốc có thể dùng ký ức mới để thay thế ký ức cũ, nhằm điều trị cho những người trưởng thành có ám ảnh từ thời thơ ấu.

Vì không thể thoát khỏi bóng đen tuổi thơ, Mai Lộ Lộ đau đớn đến nỗi không thể sống tiếp.

Bác sĩ tâm lý nói, cô vẫn còn một cơ hội để thoát khỏi ám ảnh ấy.

Chỉ cần quay lại hồi ức, giết chết chính mình thời thơ ấu, xóa đi những ký ức đau buồn đó và thay thế bằng ký ức hoàn toàn mới, cô sẽ có thể thoát khỏi nỗi đau.

Mai Lộ Lộ đã đồng ý. Chỉ cần có thể quên đi những ký ức đau khổ ấy, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Mai Lộ Lộ uống thuốc, và rồi khi mở mắt ra, cô được thông báo rằng mình đã trở thành nghi phạm chính trong một vụ án giết người.

Vai chính: Mai Lộ Lộ, Văn Phương.

Vai phụ: Tiểu Mai, Tống Kiều Kiều, Đông Phương Anh, bà Trần, Phượng Châu Châu, Trương Anh, Hồ Quyên.

Giới thiệu vắn tắt: Xin lỗi vì thế giới không thể bảo vệ bạn

Lập ý: Hãy quan tâm đến sức khoẻ tinh thần của trẻ nhỏ, hãy cố gắng cho mỗi một đứa trẻ một nền giáo dục chất lượng.

P/s: Đây là truyện có hai nữ chính, nhưng không phải thể loại bách hợp, cũng không phải chủ đề tình yêu. Nó được xếp vào ngôn tình chỉ vì không phù hợp với quy định của bên không CP.

Một câu chuyện “hồi tưởng giết chóc” trong phòng thẩm vấn.

“Những người hạnh phúc, cả đời họ sẽ được tuổi thơ chữa lành. Còn những người bất hạnh thì cả đời nên biết ơn bản thân thời thơ ấu, vì dù chẳng có gì trong tay nhưng họ vẫn có thể giữ vững tấm lòng thuần khiết lương thiện mà đối đầu với bóng tối.”​
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 1: Bạn bè



Bồi thẩm đoàn đã có mặt.

Vụ án lần này vô cùng phức tạp, cả nạn nhân lẫn đối tượng tình nghi đều là những người có danh tiếng rất cao trong xã hội.

Điều này dẫn đến việc đây có thể là lần mà người dân tích cực thực hiện nghĩa vụ xã hội nhất.

Nữ cảnh sát trẻ và đồng nghiệp sắp xếp chỗ ngồi cho bồi thẩm đoàn trong phòng quan sát, nơi đây có thể nhìn rõ từng động tĩnh trong phòng thẩm vấn.

Trong căn phòng thẩm vấn trống trải, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, đối tượng tình ngồi đó, trông cô rất thoải mái.

Nghi phạm đã tự thú, nhưng điều kỳ lạ là từ lúc vào đây, nghi phạm chỉ nói một câu duy nhất là: Ngoài cảnh sát Lý Mật, cô sẽ không khai nhận tội lỗi với bất kỳ ai.

Nữ cảnh sát trẻ cầm hồ sơ, nhìn vào người trong phòng.

“Vào đi.” Phía sau truyền đến một giọng nói.

Nữ cảnh sát quay đầu lại, đó là cảnh sát Lý Mật.

Cảnh sát Lý Mật là một cảnh sát kỳ cựu, năm nay sẽ về hưu.

Cả hai cùng bước vào, khi ngồi xuống, cảnh sát Lý hỏi theo thông lệ: “Họ tên?”

Cảnh sát Lý là một người phụ nữ nghiêm túc chuyên nghiệp, bà sẽ không vì dư luận bên ngoài hay thân phận của người trong phòng mà thay đổi.

“Mai Lộ Lộ.” Người phụ nữ lên tiếng.

“Chúng ta đã từng gặp nhau.” Cảnh sát Lý hơi ngạc nhiên, bà nhìn vào mắt đối phương, dường như đang quan sát điều gì đó, rồi nói: “Cô thay đổi nhiều quá.”

“Thay đổi nhiều không phải là tốt sao?” Mai Lộ Lộ cười nhẹ, hình như cô rất hài lòng với sự thay đổi của bản thân.

Cảnh sát Lý không trả lời câu hỏi này, bà lật nhanh hồ sơ, một cái tên quen thuộc đập vào mắt.

“Cô đã từng dùng MLL530?”

MLL530 là một loại dược phẩm thần kinh, một phát minh của công ty công nghệ sinh học Văn Nguyên nhằm thay đổi con người. Nó được dùng để điều trị chứng rối loạn sau chấn thương, cụ thể là thay thế ký ức đau buồn bằng ký ức mới. Mỗi liều thuốc đều phải nộp đơn đăng ký.

“Từng dùng rồi.” Mai Lộ Lộ nói: “Tôi hơi đói, tôi muốn ăn gà rán, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Cảnh sát Lý quay đầu, ra hiệu cho người bên ngoài đặt một phần gà rán, còn thêm cả một lon coca.

“Có lẽ còn phải đợi một lúc nữa thì mới mang tới được, chúng ta có thể vừa nói chuyện vừa chờ không?”

Người phụ nữ ngẫm nghĩ: “Bắt đầu từ đâu đây?”

“Bắt đầu từ lý do cô sử dụng MLL530 đi.” Cảnh sát Lý không trực tiếp hỏi về vụ án mạng.

Mai Lộ Lộ nhìn người đối diện, lên tiếng hỏi: “Bà đã từng có chuyện gì mà cả đời cũng không muốn đối diện chưa? Trong ký ức mà bà cảm thấy bản thân thật ghê tởm ấy.”

Nghi phạm không đợi cảnh sát Lý trả lời, tự mình tiếp tục nói: “Ngày đó vốn là ngày tôi kết hôn.”

“Chuyện ấy lại bị bới móc lên một lần nữa, bị phát sóng ngay trong đám cưới, chiếu trên màn hình lớn, mọi người đều nhìn vào tôi, tôi không có cách nào đối diện với tất cả nên chỉ có thể bỏ chạy ra ngoài.”

Cảnh sát Lý cúi đầu, bà biết đoạn này, vì nó đã lên hot search, hầu như ai lướt mạng cũng nhìn thấy.

Sau khi cô dâu chạy ra ngoài, lúc tìm thấy thì đã cắt cổ tay tự sát và nhập viện.

“Chuyện đó, bên ngoài nói là do vợ trước của chú rể, tên Văn Phương làm, cô nghĩ sao?” Cảnh sát Lý nhìn thẳng vào cô.

Khi nghe thấy hai chữ “Văn Phương”, người phụ nữ rõ ràng cau mày, nhưng trong mắt không hề có hận thù, mà chỉ nói: “Có thể là cô ấy làm, cũng có thể không phải, lúc đó tôi đã không còn quan tâm chuyện này nữa rồi, tôi chỉ muốn sớm kết thúc mọi thứ thôi.”

“Kết thúc thế nào? Dựa vào khả năng xoá ký ức của MLL530 sao?”

“Lúc đó tôi chỉ muốn quên đi tất cả, MLL530 là một thứ tốt, nó tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể xóa bỏ ký ức của tôi. Đời người mà, chẳng phải mọi thứ đều do ký ức quyết định sao, mà ký ức của tôi thì chẳng có gì đáng để lưu luyến, thế nên tôi đồng ý.”

“Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình ở trong ký ức của chính mình. Mọi thứ đều chân thật như thể đã xuyên qua không gian thời gian về quá khứ, trở lại thời thơ ấu.” Người phụ nữ chìm trong hồi ức.

Năm đó, Mai Lộ Lộ mới chín tuổi, vẫn còn sống ở trấn nhỏ nơi phượng vĩ nở rộ.

Hoa phượng vĩ rơi đầy xuống, hai bên đường đều là một màu đỏ tàn úa.

Ở cuối con đường có một khoảng đất trống nhỏ, Mai Lộ Lộ nhìn thấy bản thân hồi bé, cô bé đang ngồi trên cây phượng vĩ, ngơ ngẩn nhìn ba cô bé khác đang chơi nhảy dây trên bãi đất trống.

“Cỏ. Biêng biếc đồng cỏ tơ, tươi úa năm mỗi lần, dù lửa thiêu chẳng triệt, đua nẩy theo Xuân về.”1

Hai cô bé giữ dây nhảy căng ra, còn cô bé mặc váy trắng thì lấy chân đẩy dây qua lại.

Mai Lộ Lộ đứng ở đây, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mấy cậu bé cầm quả bóng rổ đi tới, chuẩn bị tranh chỗ.

“Không được, bọn tớ đến trước mà.” Cô bé mặc váy trắng trừng mắt nhìn bọn họ.

“Các cậu đi không? Không đi thì lát nữa hối hận cũng không kịp đâu.” Cậu bé dẫn đầu nói.

“Không đi.”

Mấy cậu bé liền bỏ đi.

Cô bé đeo kính hơi lo lắng, nói: “Bọn nó có làm gì không nhỉ?”

Cô bé váy trắng đáp: “Sợ gì chứ, tớ có anh trai, bọn nó không dám làm gì đâu.”

Vừa dứt lời, mấy cậu bé kia đã quay lại, trên tay cầm cành cây phượng vĩ đầy những con sâu róm đen sì.

“Sâu róm đến rồi.” Bọn con trai thấy mấy cô bé sợ quá không dám cử động thì vui lắm, cố tình vung cành cây về phía mấy cô bé.

“Những con sâu này đều cắn người đấy, các cậu đừng động đậy, càng động chúng càng cắn dữ hơn.”

Những con sâu róm đen trên lá rơi xuống cổ và tóc mấy cô bé.

Mấy cô bé sợ quá khóc ré lên.

Hóa ra trong sâu thẳm ký ức lại là cảnh tượng này. Nhưng cũng hợp lý thôi, dù sao đây cũng là khoảnh khắc “anh hùng cứu mỹ nhân” huy hoàng nhất của bản thân mà.

Đúng lúc đó, một bóng dáng chạy ra, hệt như một quả đạn nhỏ, lao tới đẩy ngã cậu bé phía trước.

“Đừng nhúc nhích, tớ giúp cậu gỡ ra!”

Chính là Mai Lộ Lộ lúc nhỏ.

“Tớ gỡ ra cho cậu nhé.”

Cô một tay nắm từng con sâu róm ra, ném xuống đất.

“Cậu làm gì vậy!” Cậu bé giận dữ quát.

Tiểu Mai liếc nhìn bọn họ, sau đó giẫm chết tất cả những con sâu róm đó.

“Bẹp” một tiếng.

“Tớ không sợ sâu róm đâu, nếu các cậu không đi, tớ sẽ nhét hết những con sâu này vào miệng các cậu!”

Cậu bé ngẩn người, sau đó nói: “Thôi bỏ đi, bọn tớ không chấp với mấy đứa con gái các cậu nữa.”

“Đúng, bọn tớ là đàn ông tốt, đàn ông tốt thì không đấu với phụ nữ.”

Tiểu Mai nhìn mấy cậu bé rời đi, cực kỳ ghét bỏ. Lúc này Tiểu Mai mới quay lại, cô bé mặc váy trắng tên là Tống Kiều Kiều, giờ cô bé đã nín khóc và mỉm cười rồi.

Trên váy trắng của cô bé, chỗ tay áo có một dấu tay bùn.

Bây giờ Tiểu Mai mới nhận ra, ban nãy mình chạy tới mà chưa rửa tay, làm bẩn váy của người ta.

Mặt cô đỏ bừng, bình thường bị mẹ mắng bao nhiêu lần vì tội không sạch sẽ thì cô cũng không thấy ngại, nhưng giờ thì lại vội giấu tay ra sau lưng.

“Cậu có muốn nhảy dây cùng bọn tớ không?” Dường như Tống Kiều Kiều không để ý đến việc váy của mình bị bẩn.

“Tớ còn có việc phải làm.” Tiểu Mai vừa nói xong liền chạy biến đi.

Cô bé hung dữ lúc nãy chạy một mạch về nhà, sau đó mở vòi nước, rửa tay thật cẩn thận.

Cô cúi đầu nhìn giày, viền đôi giày bộ đội xanh lá toàn là bùn.

Cô vội vàng cởi giày ra, rồi rửa sạch hết bùn đất.

Người bên trong nghe thấy tiếng động, mở cửa sổ ra: “Mai Lộ Lộ, chị làm xong bài tập chưa?”

Người nói là một cậu bé khoảng hơn bảy tuổi, em trai của Mai Lộ Lộ.

“Em tưởng chị là em chắc, chị làm xong hết ở trường rồi, đừng hòng nghĩ đến chuyện chép bài của chị, chị để ở trường rồi, không mang về đâu.”

Dù hai người cách nhau hai tuổi nhưng đều học lớp hai, vì phải chăm sóc em trai nên Mai Lộ Lộ tám tuổi mới vào lớp một.

Em trai hừ một tiếng, nói: “Đồ keo kiệt!”

Tiểu Mai mắng em xong liền chạy ra ngoài.

Khi đến khoảng đất trống bên ngoài, cô lại dừng lại, không tiến thêm nữa, bên đó chỉ còn hai người.

Tống Kiều Kiều thấy Tiểu Mai, liền vẫy tay rối rít: “Tiểu Mai! Tiểu Mai!”

Tiểu Mai lúc này mới ngượng nghịu đi đến.

“Cậu đến nhảy dây với bọn tớ đi, Phân Phân phải đưa em trai về rồi.” Tống Kiều Kiều gọi.

Phân Phân là cô bé buộc tóc hai bím, bây giờ đang cõng một cậu nhóc. Cô bé có thể giữ dây giúp, nhưng cõng em trai thì không thể nhảy dây được.

Cậu nhóc trên lưng chắc khoảng hơn một tuổi, vì vừa mới tỉnh ngủ nên cứ khóc mãi, Phân Phân đành phải cõng bé đi chỗ khác.

Giờ thì không còn cách nào nữa, thiếu một người rồi.

“Cỏ. Biêng biếc đồng cỏ tơ. Tươi úa năm mỗi lần…” Tiểu Mai mặt đỏ bừng, học theo động tác nhảy dây của các bạn rồi bắt đầu đọc bài vè.

“Tiểu Mai! Cậu giỏi quá!” Chẳng bao lâu sau, Tiểu Mai đã nhảy lên bàn ba.

“Mai Lộ Lộ, mẹ bảo chị giúp em làm bài tập.” Đang chơi vui thì giọng của em trai Mai Lộ Lộ vang lên.

“Em không có tay chắc? Em không biết làm à?” Tiểu Mai vừa nhảy, vừa quát về phía em trai.

“Em không quan tâm, chị mau về nhà giúp em làm bài đi, nếu không mẹ đến đánh chị đấy.”

Mai Lộ Lộ chẳng thèm để ý.

“Em đi méc mẹ đấy!” Em trai đợi một lúc rồi nói.

“Đi thì đi! Đồ hay mách lẻo!”

Mẹ đi từ trong nhà ra: “Mai Lộ Lộ, về dạy em làm bài tập! Ở ngoài nhảy cái gì mà nhảy, nhảy gãy chân bây giờ!”

“Nó không biết làm ạ? Nó còn học mẫu giáo rồi đó, con học cùng lớp với nó mà con còn chưa học mẫu giáo nữa, tại sao lại bắt con dạy nó?”

Tống Kiều Kiều nói: “Tiểu Mai, cậu về dạy em cậu trước đi.”

“Mày có về không?” Người phụ nữ trung niên đã tức giận: “Mày định để tao cầm roi ra tận nơi mời về à?”

Mấy người bạn mới quen đều nhìn Tiểu Mai, mặt Tiểu Mai lập tức đỏ bừng, hét lên về phía đó: “Mẹ có đánh chết con thì con cũng không dạy nó làm bài!”

Người phụ nữ trung niên giận sôi lên, bẻ một cành cây ven đường, vài bước chạy tới rồi túm lấy tóc Tiểu Mai, quất mạnh vào mông và lưng cô, vừa đánh vừa mắng: “Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Các bạn nhỏ khác bị doạ sợ, nhìn nhau không dám nói gì.

Em trai đắc ý đi tới, làm mặt quỷ với Mai Lộ Lộ. Vừa rồi nó bị Mai Lộ Lộ chọc tức, giờ thấy chị bị đánh thì cực kỳ vui: “Đáng đời, không chịu giúp em, đáng đời lắm!”

“Em còn học mẫu giáo, chị còn chưa học mẫu giáo mà còn bắt chị giúp, em không biết xấu hổ à!” Tiểu Mai nổi điên lên, dù đang bị đánh nhưng vẫn mắng xối xả.

“Chị đã chín tuổi rồi mà còn học lớp hai, chị mới xấu hổ ấy!” Em trai đáp trả.

“Em trai mày nói đúng đấy, mày đã chín tuổi rồi mà chẳng có dáng vẻ của một người chị gì cả. Mày nhìn Phân Phân mà xem, nhỏ hơn mày hai tuổi mà ngày nào cũng cõng em trai trên lưng. Mày nhìn lại mình xem, mẹ đâu có bắt mày cõng em trai đâu, nuôi mày chẳng bằng nuôi con heo cho rồi! Heo thì đến Tết còn có thể giết thịt ăn.” Mẹ chỉ vào Phân Phân bên cạnh, nhìn con gái nhà người ta rồi nhìn lại con gái nhà mình, tức quá lại tát cho Tiểu Mai một cái.

Tiểu Mai bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, cô hoàn toàn không dám nhìn mặt các bạn nhỏ khác, chỉ có thể căm tức lườm em trai một cái: Em cứ đợi đấy! Chị không làm thịt được em thì không phải người!

“Lúc đó mẹ cô đánh cô, điều duy nhất cô nghĩ là chuyện này sao?” Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý nói: “Cô lớn hơn chút, giúp đỡ em trai cũng là điều nên làm mà?”

“Tôi lớn hơn chút? Lúc đó em trai tôi bảy tuổi, bảy tuổi là trẻ con đúng không? Vậy nên, nó bảy tuổi thì cần tôi chăm sóc à. Nhưng khi tôi bảy tuổi, tôi bị bắt phải chăm sóc nó. Thực ra năm tôi năm tuổi, tôi cũng phải chăm sóc nó, phải nhường nhịn nó, là chị rồi thì tôi không còn tư cách làm trẻ con nữa sao?”

“Vậy cô có dạy em trai không?” Cảnh sát Lý chuyển chủ đề.

“Không dạy, sau khi về nhà, tôi giúp nó làm hết bài tập.” Mai Lộ Lộ cười đắc ý, lông mày ánh mắt đều lộ vẻ khoái chí.

“Cô làm giúp à?”

“Bài tập của nó sai hết, hôm sau bị cô giáo mắng trên lớp, cuối cùng khóc lóc ỉ ôi rồi mới về nhà.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi lại bị mẹ đánh thêm lần nữa. Nhưng cũng đáng.”

“Cô có từng nghĩ rằng thực ra có cách giải quyết tốt hơn không? Lúc đó nếu cô nghiêm túc dạy em trai, nó sẽ không bị cô giáo mắng, mà cô cũng tránh được một trận đòn.”

“Tôi vốn không phải là kiểu con gái như vậy. Tôi cũng không biết tại sao, dường như… tôi sinh ra đã có sẵn chút phản nghịch trong người.” Mai Lộ Lộ ngừng lại một lát, hồi tưởng về quá khứ khiến gương mặt cô thêm phần u ám.

“Tôi cũng như tất cả các cô bé nơi đó, từ bé đã được dạy rằng phải chăm sóc em trai, vì em trai là cục vàng của gia đình. Mọi chuyện đều phải nhường nhịn em, như vậy em lớn lên mới tốt với chị, chị đi lấy chồng mới có nhà mẹ đẻ để dựa vào, nếu không có bị chồng đánh chết ở nhà chồng thì cũng chẳng ai quan tâm. Khi đó tôi ăn cơm độn khoai tây, tôi chỉ được ăn khoai, em trai mới là người có quyền ăn cơm. Có lần tôi lén múc một ít cơm, mẹ liền mắng tôi là đồ ăn cắp.”

“Nếu bà đã trải qua một cuộc sống như vậy, một cuộc sống mà dường như bà chỉ là một sản phẩm lỗi, mọi thứ đều phải thấp hơn người khác một bậc, có lẽ bà sẽ trở nên nóng nảy như tôi thôi. Bởi vì bà biết, nếu bà chịu khuất phục, thì dù chỉ một phút thôi, nhưng cả đời bà sẽ phải sống vì em trai, thấp hơn em trai một bậc. Tôi thà bị đánh chết cũng không muốn sống thấp kém hơn người khác. Thực ra lúc đó tôi chẳng biết gì về thế giới này cả, nhưng tôi lại hiểu rất rõ những chuyện này.”

“Những cô gái khác ở nơi cô sống thì sao? Họ có giống cô không?”

Mai Lộ Lộ ngừng lại, chìm vào dòng ký ức: “Họ không giống tôi, họ ngoan ngoãn, lương thiện, nhẫn nhục chịu đựng, sẵn sàng hy sinh tất cả. Họ là những người chị tốt, những cô gái ngoan. Tính cách họ rất tốt, dù bạn có hung dữ với họ thế nào, thì họ cũng không để bụng.”

Trong ký ức, Tiểu Mai ngồi trong phòng, nghiến răng lau nước mắt, cánh tay chằng chịt vết roi đỏ rực.

“Tiểu Mai…”

“Tiểu Mai…”

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gọi khe khẽ.

Tiểu Mai sững lại, lau khô nước mắt, sau đó bước ra ngoài. Dưới cửa sổ là một cô bé mặc váy trắng.

“Tiểu Mai, cậu ra ngoài chút đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Tiểu Mai mạnh mẽ nói: “Không ra.”

“Cậu ra một chút đi.” Tống Kiều Kiều không hề giận trước lời từ chối của cô, ngược lại càng sốt ruột hơn.

“Tớ không muốn ra ngoài.”

“Vậy cậu có muốn ăn chuối không? Cậu tớ mang từ thành phố về đấy.” Giọng điệu của cô công chúa nhỏ trắng trẻo sạch sẽ vui vẻ vô cùng, cô bé vốn định chờ Tiểu Mai ra rồi mới cho Tiểu Mai một bất ngờ, nhưng giờ đành phải nói trước.

“Không muốn. Cậu đi đi, tớ còn phải làm bài tập.”

Trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Tống Kiều Kiều đứng ngoài không biết làm gì, còn Tiểu Mai thì chẳng muốn nói chuyện. Phía xa, một con gà trống đang cất tiếng gáy vang.

Tiểu Mai nghĩ chắc Tống Kiều Kiều đã đi rồi.

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói nhỏ xíu: “Tiểu Mai, có phải cậu không muốn chơi với tớ nữa không?”

Tống Kiều Kiều nghĩ một lúc lâu, cho rằng chắc là do mình rủ Tiểu Mai nhảy dây, kết quả khiến cô bạn bị đánh, nên Tiểu Mai không muốn chơi với mình nữa.

“Không phải.”

Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý hỏi: “Tôi cứ tưởng cô rất muốn chơi với họ?”

Mai Lộ Lộ nói: “Mẹ tôi đánh tôi trước mặt họ, mất mặt lắm. Tôi cảm thấy họ sẽ cười nhạo tôi, tôi chỉ mong cả đời này đừng gặp lại họ nữa.”

“Tình bạn của các cô vừa mới bắt đầu đã kết thúc sao?”

“Không phải, đây chỉ là khởi đầu. Họ thực sự không giống tôi, có đôi khi, đó lại là điều tốt.”

Tất cả trở lại buổi chạng vạng nhiều năm trước. Ngoài phòng khách, mẹ đang an ủi em trai, trong phòng, Tiểu Mai bực bội cạy lớp vảy trên vết thương, trong đầu toàn là cảnh bị mẹ đánh trước mặt các bạn. Cô tưởng tượng ánh mắt những cô bé khác nhìn mình.

Tống Kiều Kiều là cô bé xinh đẹp nhất trong thị trấn nhỏ, cô bạn có váy để mặc, mỗi ngày tóc đều được tết gọn, người nhà yêu chiều hết mực, chưa từng bị đòn, cứ như một nàng công chúa nhỏ.

Gió lạnh thổi qua, bên ngoài có người đang gọi tên Tống Kiều Kiều.

“Kiều Kiều, về nhà ăn cơm đi con. Cậu con đang tìm con đấy.”

“Dạ, con tới đây!” Tống Kiều Kiều đáp lại.

“Tiểu Mai, ngày mai chúng ta cùng đi học nhé, sáng mai tớ đến gọi cậu.” Tống Kiều Kiều nói xong, bên kia vẫn đang gọi, cô bé lon ton chạy đi.

Tiểu Mai nghe tiếng bước chân dần khuất, lúc này mới mở cửa sổ.

Một quả chuối nằm im lìm trên bậu cửa.

Ánh tà dương ấm áp chiếu lên quả chuối, dường như mặt trên của nó cũng trở nên ấm áp hơn.
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 2: Tiểu Mai ngang ngược nhất đời



“Cốc cốc cốc…” Một viên cảnh sát ở bên ngoài gõ cửa, tỏ ý gà rán và coca đã được mang đến.

Nữ cảnh sát trẻ đi nhận phần gà rán. Khi đi ngang qua phòng quan sát, cô thấy các thành viên bồi thẩm đoàn bên trong ai ai cũng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, thậm chí một vài người còn hơi tức giận.

Nữ cảnh sát trẻ khẽ thở dài trong lòng.

“Gà rán đây.” Một đồng nghiệp khác đưa phần gà qua.

Cô lấy lại tinh thần, nhận túi gà, sau đó bước vào phòng thẩm vấn rồi đặt xuống trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ đeo găng tay, bắt đầu ăn. Trên những ngón tay thon dài, trắng trẻo của người phụ nữ có một vài vết chai nhỏ.

Cảnh sát Lý thấy cô ăn rồi không nói chuyện nữa, thì bèn cầm cốc nước ở bên cạnh, bước ra ngoài.

Nữ cảnh sát trẻ cũng cầm cốc nước đi theo sau.

“Tiền bối, những gì cô ấy vừa nói có phải là sự thật không?”

“Chưa chắc. MLL530 đúng là có những tác dụng như vậy, nhưng di chứng nghiêm trọng thế này thì là lần đầu tiên thấy. Nếu không phải là vấn đề của MLL530, tiếp tục thẩm vấn chắc chắn cô ấy sẽ lộ sơ hở.” Cảnh sát Lý vừa nói vừa đi ngang qua phòng quan sát của bồi thẩm đoàn.

Cảnh sát Lý rời mắt, nói: “Đi điều tra những người mà cô ấy nhắc đến, gia đình của Mai Lộ Lộ và… Tống Kiều Kiều.”

“Vốn dĩ chúng ta cũng không biết tình huống này, đã cho người liên lạc với gia đình của Mai Lộ Lộ rồi. Còn Tống Kiều Kiều, có lẽ sẽ cần thêm thời gian.”

Nữ cảnh sát trẻ nhìn người phụ nữ đang ăn trong phòng thẩm vấn, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy có bị kết án không?”

Thân phận của cả nạn nhân lẫn nghi phạm đều rất đặc thù. Để xoa dịu dư luận xã hội, đồng thời đảm bảo tính công bằng của tư pháp, toàn bộ quá trình thẩm vấn đều có sự giám sát của bồi thẩm đoàn. Trong số đó có những người là tinh anh trong các ngành nghề, cũng có người là dân lao động bình thường. Chính họ sẽ quyết định người phụ nữ kia có tội hay không.

Quá khứ của Mai Lộ Lộ đúng là rất đáng thương. Cô lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, nhưng quá khứ ấy lại không khiến người ta cảm thấy xót xa. Hồi nhỏ, cô quá cực đoan, một cô bé mới sáu tuổi mà đã có tư tưởng tiêu cực như vậy, nên rất ít người có thể thương cảm cho cô. Mọi người thường dễ đồng cảm với những cô bé sống trong hoàn cảnh đó nhưng vẫn âm thầm chịu đựng hơn.

Điều quan trọng hơn là, trên gương mặt của các thành viên bồi thẩm đoàn đồng loạt xuất hiện biểu cảm nghi ngờ và giận dữ. Rõ ràng họ không tin lời của người phụ nữ trong phòng thẩm vấn.

Thêm vào đó, nạn nhân lại có thân phận đặc biệt và danh tiếng tốt. Nếu không có gì bất ngờ, kết quả cuối cùng của vụ án này khả năng cao sẽ là án chung thân.

“Hình như bên ngoài rất ồn ào nhỉ?” Khi hai cảnh sát quay lại phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ tò mò nhìn ra phòng bồi thẩm bên ngoài.

“Hiện tượng bình thường thôi.” Cảnh sát Lý nhìn phần gà rán đã bị ăn hết, hỏi: “Cô có muốn thêm gì không?”

“Có thể cho tôi ít trái cây tráng miệng không? Tôi muốn ăn chuối.”

“Được. Cô có muốn nói tiếp không?”

“Đương nhiên.” Mai Lộ Lộ ngả người ra sau, dựa vào ghế: “Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời có người quan tâm đến cuộc đời của tôi đến thế, lắng nghe câu chuyện của tôi nghiêm túc như vậy.”

Trong ký ức, cô bé ấy luôn chỉ có một mình, đi học một mình, tan học cũng một mình.

Mặc dù em trai học cùng lớp với cô, nhưng cô ghét đi học tan học cùng nó. Lúc đầu, mẹ còn vì chuyện này mà đánh cô. Tuy nhiên sau đó, bà ấy phát hiện cô con gái này đánh nói gì cũng không nghe. Nếu bị đánh, cô sẽ giả vờ ngoan ngoãn đi cùng em trai, nhưng đến nửa đường sẽ bỏ chạy, mặc kệ nó.

Em trai cũng thấy mất mặt vì Mai Lộ Lộ chín tuổi rồi nhưng vẫn học lớp hai, lớn thế rồi mà học cùng lớp với nó, nó không muốn đi học cùng cô.

Vì vậy, mẹ đành tự đưa cậu em trai đến trường, còn Mai Lộ Lộ không chịu đi cùng hai người họ.

“Tiểu Mai…”

Mai Lộ Lộ vừa bước ra ngoài thì thấy Tống Kiều Kiều đang đeo cặp, đứng chờ cô ở cách đó không xa.

Hôm nay, Tống Kiều Kiều mặc váy vàng, trên cổ đeo khăn quàng đỏ sạch sẽ, tóc buộc bằng dây cột có gắn hoa. Cô bé còn mang một đôi giày mới. Trong khi những cô bé khác ở trấn nhỏ này đều đi giày giải phóng màu xanh lá, thì Tống Kiều Kiều lại khác biệt. Cậu của cô bé chạy taxi trên thành phố, nên từ nhỏ, cô bé đã không giống những đứa trẻ khác. Lúc nào cô bé cũng đi giày búp bê màu hồng, bên trên có cả nơ bươm bướm xinh xắn.

Tiểu Mai mặc bộ đồng phục cũ mà chị họ để lại, đôi giày giải phóng dưới chân còn hơi lệch cỡ.

“Tiểu Mai…chúng ta cùng đi học nhé.” Tống Kiều Kiều chạy đến.

Tiểu Mai quay người định bỏ đi, nhưng rồi cô lại nhớ đến thứ trong cặp sách mình.

Cô không nhìn đối phương, miễn cưỡng mở cặp ra: “Chuối của cậu đây.”

“Là để cậu ăn mà.” Tống Kiều Kiều nói.

“Tớ không cần.” Tiểu Mai đưa quả chuối cho cô bé, tay cô rất sạch.

Tống Kiều Kiều chẳng tỏ vẻ giận dỗi gì, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tiểu Mai, cậu vẫn còn giận tớ à?”

Tiểu Mai nhớ đến cảnh mình bị mẹ đánh trước mặt họ, sự xấu hổ không thể né tránh khiến mặt cô bỗng đỏ bừng. Cô nhét quả chuối vào trong lòng Tống Kiều Kiều rồi chạy vụt đi.

Tống Kiều Kiều vội vàng chạy theo: “Tiểu Mai…”

Đôi giày búp bê không hợp để chạy, Tiểu Mai vừa chạy được một đoạn thì đã nghe thấy tiếng “bịch”.

Cô quay lại, thấy Tống Kiều Kiều ngã sấp xuống đất, rồi bật khóc.

Tiểu Mai không nghĩ ngợi gì, vội chạy lại đỡ cô bé dậy: “Cậu không sao chứ?”

Tống Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, cầm quả chuối đã bị đè bẹp: “Chuối! Đều tại cậu, giờ chuối nát hết rồi, tớ còn chưa ăn nữa.”

Ở trấn nhỏ này không có chuối bán. Cậu của Tống Kiều Kiều mang vài quả chuối từ thành phố về, mỗi người trong nhà được một quả. Cô bé nghĩ Tiểu Mai bị đánh là do cô bé rủ Tiểu Mai chơi nhảy dây, nên đã cố ý đưa quả chuối của mình cho Tiểu Mai.

Tiểu Mai nhìn quả chuối bị đè dập ở giữa, sau đó cầm lấy, bóc phần hỏng đi, chỉ còn một đoạn chưa bị dập: “Phần này vẫn ăn được.”

Tống Kiều Kiều cầm lại quả chuối, vốn dĩ còn đoạn rất bé, nhưng cô bé lại bẻ đôi: “Một người một nửa.”

Tiểu Mai hơi do dự, rồi cũng nhận lấy.

Hai cô bé ăn xong quả chuối, Tống Kiều Kiều vui vẻ nói: “Ngon thật, lần sau chú tớ về, tớ sẽ nhờ chú mang thêm.”

“Cậu thấy có ngon không?”

Tiểu Mai mặt đỏ bừng, không dám nói thật rằng cô cảm thấy có mùi hơi lạ, không ngon lắm, nên chỉ gật đầu.

“Thế chúng ta cùng đi học nhé.”

Cảnh sát Lý nhìn người phụ nữ đang ăn chuối trước mặt mình, hỏi: “Hai người đã trở thành bạn bè?”

“Đúng vậy.” Mai Lộ Lộ đáp: “Cô ấy khác tôi. Nhưng đôi khi, đó là điều tốt. Nếu cô ấy có tính cách giống tôi, vậy chắc chắn lần đầu bị từ chối đã không bao giờ quay lại rồi. Nhưng cô ấy chẳng hề bận tâm thái độ của tôi, cô ấy luôn bao dung với tôi.”

“Dù sao đi nữa, có một người bạn như vậy cũng là điều tốt.” Cảnh sát Lý nói.

“Tôi có một người bạn như cô ấy là điều tốt, nhưng cô ấy có một người bạn như tôi… thì chưa chắc.” Nét mặt Mai Lộ Lộ trở nên bi thương.

“Chẳng phụ huynh nào ở quê tôi muốn con mình kết bạn với tôi cả.”

“Tại sao?”

Mai Lộ Lộ bật cười: “Cảnh sát à, nghe nhiều như vậy rồi, còn cần hỏi vấn đề rõ như thế sao? Nếu bà có con gái, bà có muốn nó làm bạn với tôi không?”

Cảnh sát Lý thầm nghĩ Mai Lộ Lộ biết tại sao, nhưng trong phòng quan sát của bồi thẩm đoàn có cả bác sĩ tâm lý, nên mỗi câu nói của Mai Lộ Lộ đều có tác dụng.

“Cô cứ nói đi.”

“Vì ở trấn nhỏ đó, tôi nổi tiếng là đứa nghịch ngợm. Thậm chí, trong mắt người lớn, mấy thằng nhóc hư hỏng bị ghét nhất cũng có danh tiếng tốt hơn tôi. Mỗi lần nói đến con gái, mọi người đều vui mừng vì con gái nhà mình không giống tôi. Nhiều người còn lo rằng con gái nhà họ Mai thế này, sau này lớn lên thì làm sao mà lấy được chồng?”

Nữ cảnh sát trẻ ở đó nghe, không kìm được nên xen vào: “Sau này họ chắc hối hận lắm nhỉ? Dù sao cô cũng thi đỗ đại học, còn làm thẩm phán, chắc cô là người thành đạt nhất quê cô rồi?”

“Tôi thi đỗ cấp ba là rời quê ngay, không quay về nữa, nên cũng không biết họ nghĩ gì. Nhưng giờ chắc tôi lại là tấm gương xấu rồi. Dù sao thì vụ án lớn thế này, chắc chắn cả nước đều biết. Nhất định họ sẽ nói: Mai Lộ Lộ từ bé đã không ra gì, tôi biết ngay mà, kiểu gì nó cũng phải ngồi tù.”

“Tống Kiều Kiều không giống tôi, cô ấy là một đứa trẻ ngoan, nhút nhát, như công chúa nhỏ trong nhà. Nhưng cô ấy vẫn chơi với tôi và làm những việc chỉ có đứa hư như tôi mới nghĩ ra.”

Nữ cảnh sát trẻ nhìn gương mặt người phụ nữ, cô biết sau khi bị tạm giam, đối phương đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nên không biết báo chí đưa tin ra sao.

Hiện tại, nghi phạm trẻ hồi tưởng lại quá khứ của mình, như thể từng mảnh ký ức đều có thể vươn tay chạm vào cô, dễ dàng kiểm soát cảm xúc của cô.

Cảm xúc của cô chân thật đến vậy, thậm chí có thể kéo người ta quay về quá khứ, như thể về buổi chiều hoàng hôn ở trấn nhỏ, nơi hai cô bé với tính cách hoàn toàn trái ngược xuất hiện ngay trước mắt.

Dưới tán cây phượng vĩ, cô bé như công chúa nhỏ ngẩng mặt lên, hơi sợ hãi nhìn lên cây: “Ở trên đó có sâu róm không?”

“Sâu róm không cắn đâu.” Tiểu Mai nhanh nhẹn như một bé mèo nhỏ, tay thì bám, chân thì giẫm, chỉ vài bước đã leo lên cây.

Cô nhìn xuống Tống Kiều Kiều, đưa tay ra: “Tớ kéo cậu lên.”

“Tớ sợ sâu róm.” Tống Kiều Kiều cũng muốn leo lên, nhưng cô bé chưa trèo cây bao giờ.

“Sao gan c** nh* thế?”

“Tớ sợ thật mà.”

“Thôi được, cậu đứng xa ra chút, để tớ bẻ hết những cành có sâu đi.”

Tiểu Mai vừa nói, vừa bẻ những cành cây. Chẳng mấy chốc, cây phượng vĩ đã sạch bóng sâu bọ.

“Xong rồi, giờ không còn sâu róm nữa rồi.”

“Cậu chắc chứ? Tớ sợ sâu lắm.”

“Chắc. Cậu cứ lên đi, nếu có sâu, tớ sẽ ăn nó.”

“Nếu có sâu, thì cậu chỉ cần gạt nó ra thôi.” Tống Kiều Kiều lúc này mới đưa tay ra.

May thay, cây phượng vĩ già trên con đường cũ ít người qua lại, nên chẳng ai nhìn thấy cảnh một cô bé đang kéo cô bé khác trèo lên cây.

Cây phượng vĩ trăm năm tuổi ấy giờ là nơi Tiểu Mai và cô bạn thân ngồi trên cành cây to.

“Cao quá! Chúng ta còn cao hơn cả bức tường nữa.” Lần đầu tiên Tống Kiều Kiều đứng trên cây, và cũng là lần đầu tiên cô bé ở trên cao như vậy, vui không kể xiết.

Tiểu Mai giới thiệu với bạn thân kho tàng bí mật của mình: “Không ai khác có thể trèo lên được đâu.”

Thực ra, là vì không ai muốn trèo lên.

“Tớ còn một bí mật nữa.” Tiểu Mai chỉ tay vào thân cây.

Lúc này Tống Kiều Kiều mới phát hiện ra trên thân cây có một hốc cây nhỏ.

“Tớ để những thứ quan trọng của mình ở đây.” Ở nhà mà để thì hay bị em trai lấy mất.

Tống Kiều Kiều hơi ghen tị: “Để ở đây chắc chắn không ai lấy được đâu.”

“Nếu cậu có thứ gì quan trọng, vậy cũng có thể để ở đây.”

“Bíp bíp bíp…” Một âm thanh vang lên từ đằng xa.

Tiểu Mai không quan tâm đến hố cây nữa: “Cậu xem, xe buýt lớn kìa!”

Từ trên cây nhìn xuống, có thể thấy con đường màu đen ở đằng xa trải dài, chạy mãi đến tận cuối chân trời.

Mặc dù Mai Lộ Lộ chưa bao giờ rời khỏi trấn nhỏ này, nhưng trong tâm trí cô, suy nghĩ của cô lại như đang chạy theo chiếc xe buýt đó, không ngừng tiến về phía trước.

Cô tưởng tượng, nơi cuối con đường, chính là thị trấn mà mọi người thường nói, nơi đó có quần áo đẹp, có chuối, và hoa nở khắp nơi.

“Kiều Kiều, cậu từng đến thị trấn chưa?” Tiểu Mai nhìn chiếc xe biến mất, luyến tiếc hỏi.

Tống Kiều Kiều gật đầu: “Tớ đến rồi.”

Mai Lộ Lộ lập tức hào hứng hơn: “Thế thị trấn trông thế nào?”

Tống Kiều Kiều nghiêm túc trả lời: “Người ở đó ngày nào cũng ăn chuối.”

Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý hắng giọng: “Vậy là Tống Kiều Kiều cũng chưa từng đến thị trấn?”

Mai Lộ Lộ khẽ cười, gật đầu: “Đúng thế. Cậu ấy còn bảo, con gái ở thị trấn đều mặc váy, ăn cơm toàn là ăn mỳ cay 5 tệ.”

“Khi đó tôi lo lắng cả mấy ngày, không biết sau này học cấp ba ở thị trấn thì ăn uống phải làm sao, vì chắc chắn tôi không đủ tiền mua mì cay 5 tệ.”

“Cô đúng là rất thích cô ấy. Bình thường, người ta bị lừa kiểu này sẽ giận lắm.”

Mai Lộ Lộ đáp: “Dĩ nhiên tôi rất thích cô ấy rồi. Ở quê tôi chẳng ai là không thích cô ấy cả. Ngay cả mấy cậu nhóc từng cố tình bắt nạt cô ấy, cũng thích cô ấy. Nhưng cô ấy khác tôi. Cách bọn con trai thích ai đó lại rất đặc biệt.”

“Bọn con trai thường dùng cách bắt nạt để thu hút sự chú ý của cô ấy. Ở cái thời bọn tôi, tại trấn nhỏ đó, nếu con trai đối xử quá tốt với con gái, vậy sẽ bị mọi người cười nhạo. Vì vậy, khi con trai thích con gái, bọn họ thường chọn cách bắt nạt để thu hút sự chú ý của đối phương. Và đương nhiên khi ấy, tôi không hiểu điều đó.”

Sau tiết hai buổi sáng, lớp học ồn ào hẳn lên, chỉ có Tiểu Mai ngồi yên tại chỗ, trên tay là quyển sách Toán lớp Ba. Hôm qua Tống Kiều Kiều nói cô bé làm bài tập không kịp, nên Mai Lộ Lộ muốn học Toán lớp Ba để giúp cô bé.

Không biết bên ngoài có chuyện gì, mà mọi người cười vang.

Tiểu Mai chăm chú học bài, mãi đến khi tan học, cô thấy mắt Tống Kiều Kiều khóc đỏ hoe. Lúc này cô mới biết có một cậu bé bỏ con tằm mập mạp vào hộp bút của Tống Kiều Kiều, khiến cô bé sợ phát khóc.

“Ai bỏ vào?” Tiểu Mai giận sôi lên.

Tống Kiều Kiều kéo áo Tiểu Mai: “Thôi bỏ đi, thầy giáo nói chỉ là đùa thôi, thầy cũng bảo bọn họ xin lỗi tớ rồi.”

“Xin lỗi thì có ích gì.” Đám đó đúng là có vấn đề, thích nhìn con gái bị doạ sợ, dù có xin lỗi thì cũng không phải thật lòng nhận sai.

“Ai bỏ tằm vào hộp bút của cậu?”

Sau khi hỏi ra người làm, Tiểu Mai hành động ngay, buổi chiều cô chặn đường người ta.

“Chó khôn không chắn đường!” Cậu bé hơi sợ Mai Lộ Lộ, nhưng khi thấy Tống Kiều Kiều đứng sau cô, thì cậu ta lại không dám tỏ ra nhút nhát, cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ ngầu loig.

“Tiểu Mai…”Tống Kiều Kiều khẽ kéo áo Mai Lộ Lộ: “Hay thôi đi, bọn họ đã xin lỗi tớ rồi mà.”

“Không được!” Tiểu Mai chống nạnh: “Hôm nay là cậu đã bỏ con sâu vào hộp bút bạn tớ đúng không?”

“Đúng thì sao? Cậu định đánh tớ chắc? Con bé…”Cậu bé học theo kiểu giang hồ trong phim, ngạo mạn nói.

Cậu bé vừa nói dứt câu, Mai Lộ Lộ đã lao lên ngay. Trong nhà có thằng em trai, từ nhỏ cô đã quen giải quyết mọi chuyện bằng hành động, chẳng mấy khi nói lý lẽ.

Tống Kiều Kiều vốn tưởng rằng chỉ cãi nhau, nào ngờ lại thành đánh nhau thật. Tống Kiều Kiều là cô bé ngoan ngoãn, chưa từng đánh ai bao giờ, cô bé chỉ biết đứng ngoài hét lên: “Đừng đánh nữa!”

Đúng lúc đó, bạn của cậu bé kia cũng chạy đến. Nhìn thấy bạn mình bị đánh, cậu ta lập tức lao vào giúp.

“Đồ chó *!” Cậu bé kia còn buột miệng chửi bậy.

Mai Lộ Lộ vẫn còn nhớ cậu ta – chẳng phải dạng tốt lành gì – thế là cô lập tức chửi lại: “Mày vội làm gì? Mà đâu phải tao không đánh mày? Xếp hàng chờ đến lượt đi!”

Nhưng đối phương có hai người, chẳng mấy chốc Mai Lộ Lộ bị áp đảo.

Tống Kiều Kiều đứng ngoài nhìn mà sốt ruột. Thấy Tiểu Mai bị giữ chặt hai tay, sắp thua, cô bé lập tức quay người chạy đi.

“Lúc đó cô có giận không?” Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý không nhịn được hỏi: “Cô đánh nhau để bênh vực cô ấy, cuối cùng lại bị hai cậu con trai đánh, còn cô ấy thì bỏ chạy.”

“Không. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều thế. Ngược lại, tôi còn thấy Tống Kiều Kiều thông minh. Hồi ấy, tôi cảm thấy Tống Kiều Kiều là một cô công chúa nhỏ, cần được tôi bảo vệ, nên cho tận tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc cô ấy phải đánh nhau.”

Mai Lộ Lộ nở cười rạng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hơn nữa, cô ấy đã cho tôi một bất ngờ.”

Chỉ hai, ba phút sau, Mai Lộ Lộ thấy người vừa chạy đi ban nãy cầm một cành cây quay lại.

Cành cây đó là hôm qua Mai Lộ Lộ bẻ gãy, trên đó có sâu róm.

Tống Kiều Kiều vừa vung cành cây vào mặt hai cậu con trai, vừa mắng: “Sâu bò vào miệng bọn mày này!”

Lúc này Mai Lộ Lộ lập tức lật ngược tình thế, đè một cậu bé xuống. Tống Kiều Kiều cũng nhanh chóng ném cành cây đi, rồi đè cậu bé còn lại xuống.

Thật ra sức của Tống Kiều Kiều không khoẻ, nhưng mặt cậu bé kia đỏ lên rồi, nên mới không nhúc nhích nữa.

Mai Lộ Lộ thì khác. Cô cầm luôn một con sâu róm bên cạnh, sau đó bóp miệng cậu bé kia ra rồi nhét vào.

“Để tao xem lần sau bọn mày dám dọa bạn tao nữa không!”

Tống Kiều Kiều không hung hăng như Mai Lộ Lộ, cô bé chưa từng làm thế bao giờ. Tống Kiều Kiều chỉ thấy cực kỳ hả hê, đứng bên cạnh gật đầu mạnh: “Đúng rồi, xem bọn mày còn dám doạ tao nữa không!”

Mai Lộ Lộ đe dọa thêm: “Nếu lần sau bọn mày còn dám lấy sâu doạ cậu ấy, tao sẽ bắt bọn mày nuốt hết!”

Tống Kiều Kiều như kẻ theo đuôi: “Đúng, nuốt hết!”

Thực tế, đừng nói là dọa người, chỉ cảm giác bị sâu bò trong miệng, cộng thêm con sâu chết còn tiết ra chút nước.

Hai cậu bé kia chưa từng bị đối xử như thế, giờ bị thì đã sợ đến mức khóc òa.

Lúc này Mai Lộ Lộ mới thả bọn họ, rồi bảo họ nhả con sâu. Hai cậu nhóc lúc nãy còn làm bộ ngầu lòi, nhưng hiện tại lại vừa nhổ, vừa khóc.

Nhổ xong, họ lập tức bỏ chạy.

Tiểu Mai và Tống Kiều Kiều nhìn nhau rồi phá lên cười. Hai cô bé nằm dài trên bãi cỏ, cười đến mức đau cả bụng.

“Ha ha ha! Bọn họ khóc to quá!”

“Còn vừa khóc vừa chạy! Ha ha ha!” Tống Kiều Kiều cảm thấy mình chưa bao giờ vui như này, trong lòng như có gì đó đang hát ca.

Khi ấy, Tống Kiều Kiều nghĩ: Mình nhất định phải làm bạn với Tiểu Mai cả đời. Như vậy sẽ chẳng có nam sinh nào có thể bắt nạt mình được nữa.

“Tiểu Mai, chúng ta phải làm bạn thân cả đời nhé.” Tống Kiều Kiều nghiêng đầu, nghiêm túc nói.
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 3: Ước mơ



Trong phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ hồi tưởng lại câu chuyện cũ, lòng rất vui vẻ.

Cô không nói tiếp.

Nữ cảnh sát trẻ tuổi đã hiểu về thời thơ ấu của Mai Lộ Lộ, nên cũng hơi lo lắng: “Lúc đó hai cậu bé khóc lóc chạy về nhà, vậy họ có mách người lớn không?”

“Mách chứ.”

Mai Lộ Lộ hờ hững đáp: “Rồi tôi bị đánh một trận khá đau. Nhưng đáng mà.”

Lâu nay vốn quen bị đánh, song cô chưa bao giờ vì thế mà sợ hãi, cô muốn làm gì thì cứ làm thôi.

“Còn Tống Kiều Kiều thì sao?”

“Lúc mách lẻo thì đám con trai không nhắc đến Tống Kiều Kiều, nên cô ấy không bị gì cả.”

Buổi tối, Tống Kiều Kiều đứng dưới cửa sổ, nước mắt rơi lã chã: “Tiểu Mai… xin lỗi cậu…”

Hai người cùng phạm lỗi, nhưng cuối cùng chỉ có Tiểu Mai bị đánh.

“Không sao đâu.” Mặt Tiểu Mai đã sưng hết lên, nhưng cô chẳng để ý: “Tớ bị đánh quen rồi. Lần này bọn mình đã thắng, qua một thời gian nữa là tớ không sao ngay. Sau này, nếu bọn nó nhìn thấy hai đứa mình, thế thì bọn mình sẽ lấy sâu róm dọa bọn nó.”

Tiểu Mai chẳng thấy có gì to tát cả. Cô bị đánh từ nhỏ, quen lâu rồi, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Cậu đừng khóc nữa. Cậu mà khóc là tớ lại nhớ đến cảnh hai thằng kia khóc lóc đấy.”

Nghe Tiểu Mai nói vậy, Tống Kiều Kiều bỗng nhớ lại cảnh hai cậu bé bị sâu róm dọa khóc, vừa khóc vừa chạy. Thế là cô bé lập tức bật cười.

Cô bé vừa cười, vừa nói: “Tiểu Mai, sau này bọn mình đừng làm thế nữa. Mẹ tớ bảo thằng nhóc đó là cháu trai của hiệu trưởng đấy.”

Nguyên văn lời mẹ của Tống Kiều Kiều là: Con bé Tiểu Mai kia sau này phải làm sao đây? Lớn lên rồi chắc trong vòng mấy chục dặm này chẳng ai dám lấy nó mất, có khi chỉ còn nước gả vào chỗ rừng sâu núi thẳm thôi.

Tống Kiều Kiều không muốn Tiểu Mai phải gả vào nhà ở mãi trong rừng sâu núi thẳm.

Ngón tay Tiểu Mai vô thức mân mê cúc áo, rồi cô nói: “Tớ không sợ, tớ học giỏi mà.”

Tiểu Mai luôn tự hào vì mình thông minh hơn các bạn khác.

Trong phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ nói: “Nếu hồi đó là cấp hai hoặc cấp ba, thì đúng là chẳng cần lo. Thời cấp hai cấp ba, tôi còn làm những chuyện nổi loạn hơn thế nhiều, nhưng thực tế thì cũng không mấy giáo viên thật sự khắt khe với tôi. Nhưng ở tiểu học, học giỏi cũng chẳng được ưu đãi gì lớn lao. Vì dù sao trong mắt giáo viên tiểu học, bài tập tiểu học quá đơn giản, hầu hết học sinh đều đạt tám mươi mấy điểm. Nên so ra, vậy điểm chín mươi mấy chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Vả lại, ở tiểu học có rất nhiều bạn học giỏi, nhưng lên cấp hai, cấp ba lại sa sút trượt dốc.”

Cảnh sát Lý nhìn cô, quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cô, sau đó nói: “Hồi đó cô vẫn còn là trẻ con. Mấy người bên Hiệu trưởng thật sự nhằm vào cô sao?”

“Không phức tạp thế đâu. Có rất nhiều cách để khắt khe với tôi mà.” Khi còn nhỏ, Mai Lộ Lộ không nhìn thấu được mục đích thực sự của người lớn, cô thường bị những lời nói đầy vẻ chính nghĩa của họ lừa.

Trong ký ức, tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm đứng trước bảng đen, phía sau là dòng chữ lớn: Ước nguyện của em.

Nhưng cô giáo lại nói chuyện khác:

“Khối lớp năm có một bạn bị bệnh bạch cầu, nhà trường tổ chức quyên góp, mỗi người cần đóng góp chút tình thương. Cái này các em biết chứ? Nhiệm vụ của lớp chúng ta là mỗi bạn đóng 2 đồng. Về nhà nhớ nói với bố mẹ nhé.”

Khi nói điều này, cô giáo chủ nhiệm đã nhìn về phía Mai Lộ Lộ, cô giáo mong chờ nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt cô. Kết quả, Mai Lộ Lộ cũng nhìn thẳng lại, cô không hề xấu hổ chút nào.

Mỗi lần quyên góp, dù là cho vùng thiên tai hay các bạn khác, Mai Lộ Lộ chưa bao giờ góp tiền. Các lớp khác đều hoàn thành chỉ tiêu, chỉ có lớp bọn họ là không. Mỗi lần như thế, giáo viên chủ nhiệm đều bị chủ nhiệm giáo dục1 nói: Học sinh lớp cô làm sao thế? Sao lại không có tí tinh thần tập thể nào thế hả?

Trước đây thì thôi, nhưng lần này Mai Lộ Lộ thật sự coi trời bằng vung, còn đánh cả cháu trai của hiệu trưởng.

“Lần này việc khá gấp. Lớp chúng ta đừng không hoàn thành nhiệm vụ giống lần trước nhá, cả trường chỉ mỗi lớp chúng ta không hoàn thành thôi. Các em nghĩ điều đó là vẻ vang sao? Có vài bạn cần phải để tinh thần tập thể trong lòng. Không biết là ở nhà không cho tiền hay là lấy tiền mua đồ ăn rồi.”

Mai Lộ Lộ nhìn chằm chằm cô giáo, như thể đang phân biệt xem câu nói đó có phải đang nói mình không.

“Nhìn cái gì? Đừng tưởng mình học giỏi là ghê gớm. Trong xã hội này, trước tiên em phải học làm người. Không biết làm người, có học giỏi đến đâu thì sau này ra đời thì cũng chẳng làm được vương tướng gì đâu.”

Học giỏi? À rồi, đây là đang chửi mình.

Mai Lộ Lộ không chịu nhịn, bật dậy ngay lập tức: “Em không lấy tiền mua đồ ăn! Mẹ em nói em và em trai học cùng một lớp, vậy nhà em đóng một phần là đủ rồi, dù sao cũng chỉ là thể hiện tấm lòng thôi.”

“Cô cho em đứng dậy chưa mà em dám đứng dậy?” Cô giáo chủ nhiệm bị cãi lại nên càng bực bội, bởi vậy cô mắng: “Nếu em không thích ngồi thì ra ngoài đứng. Dù sao tiết học này chúng ta nói về ước mơ tương lai, người như em thì cô thấy chẳng làm nên trò trống gì đâu. Tự ra ngoài đứng đi!”

Cả lớp im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.

Tiểu Mai chẳng thèm để ý, đi thì đi. Cô tin chắc sau này tiền đồ của mình sẽ vượt xa cô giáo.

Khi Tiểu Mai bước ra ngoài, cô giáo quay lại nói với các học sinh còn lại: “Được rồi, các em hãy viết ước mơ của mình đi. Sau đó, cô sẽ bỏ ước mơ của các em vào một chiếc lọ ước nguyện rồi mang đến miếu Sơn Thần.”

Học sinh nghe vậy thì lập tức reo hò phấn khích.

“Có bạn nào muốn chia sẻ ước mơ của mình không?”

“Lớn lên em muốn trở thành ngôi sao!” Một cô bé nói.

Cô giáo khen: “Tốt lắm! Bây giờ hãy cố gắng học tập, sau này em sẽ trở thành thần tượng của rất nhiều người.”

“Em muốn trở thành nhà văn tự do.”

Cô giáo: “Tương lai chúng ta chắc chắn sẽ được đọc những câu chuyện của em.”

“Em muốn trở thành nhà khoa học.”

“Nhân loại phát triển nhờ vào em đấy.”

Tiểu Mai đứng bên ngoài, nghe thấy ước mơ của các bạn rồi cả lời khen của cô giáo, cô nhếch môi.

Ước mơ của cô thì đơn giản thôi. Ngày mai cô sẽ tới miếu Sơn Thần cầu nguyện, cô muốn đổi một cô giáo chủ nhiệm khác.

Cô nghĩ, với Sơn Thần mà nói, nguyện vọng này chắc chắn dễ thực hiện hơn những ước mơ của các bạn trong lớp.

Tan học, Tiểu Mai thấy các bạn lần lượt bỏ ước mơ của mình vào chiếc lọ thủy tinh.

Ánh mắt cô dừng lại vài giây ở một chai nước khoáng gần đó.

Buổi tối, Tống Kiều Kiều gội đầu, thả tóc xõa, cô bé cùng Mai Lộ Lộ ngồi trên cây phượng vĩ “cho muỗi ăn”.

“Ước mơ à?” Tống Kiều Kiều nghĩ một lát rồi nói: “Tớ muốn trở thành ngôi sao, như thế ảnh của tớ sẽ bán được tiền.”

“Vậy cậu mau viết ra đi. Khi nào bọn mình bỏ vào cái chai đó, tớ sẽ mang đến miếu Sơn Thần. Biết đâu ước mơ của bọn mình sẽ thành hiện thực.”

“Ước mơ của cô khi ấy là gì? Thật sự là đổi giáo viên chủ nhiệm à?”

Trong phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ dừng lại, dường như cô không muốn nói về ước mơ của mình. Vì thế người đối diện hỏi.

“Không phải.” Mai Lộ Lộ đáp: “Lúc đó chỉ là một ước mơ rất nhỏ thôi.”

Cảnh sát thấy cô không nói thêm, nhưng cũng không rõ là cô không muốn nói, hay là cô không nhớ rõ mình đã viết gì trên đó.

Đúng lúc này, có người bên ngoài báo là đã liên lạc được với Tống Kiều Kiều.

Là Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành.

“Cô có từng liên lạc với Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành không?” Cảnh sát Lý hỏi tiếp.

***
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 4: Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành



Khi Tống Kiều Kiều nhận được cuộc gọi, ban đầu cô nghĩ đó là cuộc gọi lừa đảo. Vì dù sao thì ngày nay có rất nhiều cuộc gọi lừa đảo đều tự xưng là cảnh sát.

Cô đang bận chuẩn bị đi dự đám cưới của đồng nghiệp nên đã cúp máy ngay.

Sau khi đám cưới kết thúc, điện thoại lại reo. Lần này, khi sắp cúp máy, cô lại nghe thấy đối phương nhắc đến ba chữ “Mai Lộ Lộ”.

Những ký ức đã bị phủ bụi từ lâu ùa về hệt như cơn thủy triều. Thậm chí cô còn không nhớ mình đã trả lời đối phương thế nào và cũng không biết mình đã cúp máy ra sao.

Chỉ khi hoàn hồn lại, Tống Kiều Kiều mới nhận ra mình đang ngồi trên bậc thềm bên ngoài. Cô nhìn ra đường giao lạnh lẽo như mặt nước đêm, không biết bản thân nên đi đâu.

Mai Lộ Lộ chỉ là người bạn cô quen hồi lớp một, lớp hai tiểu học mà thôi. Nó là chuyện từ rất lâu, rất lâu trước đây. Thế nhưng, ký ức ấy lại quá sống động.

Thực ra, Tống Kiều Kiều đã quên mất Mai Lộ Lộ trông như thế nào rồi. Cô chỉ nhớ đối phương có đôi mắt rất sáng. Cô nhớ ánh mắt đỏ hoe của Mai Lộ Lộ, cô ấy cố không để nước mắt rơi, dữ dằn hỏi cô: “Sau này cậu thực sự không chơi với tớ nữa à?”

Tống Kiều Kiều không nhớ mình đã nói thế nào, cô chỉ nhớ đối phương tức giận phồng má, nói: “Vậy sau này cậu bị bắt nạt thì đừng có khóc mà tìm tớ.”

Thật ra, sau khi kết thúc học kỳ đó, anh trai cô chuyển lên thị trấn học cấp ba, mẹ cô vì muốn chăm sóc cho anh nên đã đưa cô lên thị trấn học luôn.

Ở thị trấn, không có cậu con trai nào bắt nạt cô cả.

Sau đó… thật ra cô vẫn biết tin liên quan đến Mai Lộ Lộ.

Mai Lộ Lộ… khác biệt hoàn toàn với mọi người.

Mai Lộ Lộ thi đỗ vào trường THPT số 1, rồi vào đại học, nghe nói còn trở thành thẩm phán, rất nở mày nở mặt.

Việc cô biết đối phương làm thẩm phán cũng đến từ một tình huống rất đặc biệt. Khi đó, anh trai cô đột ngột nói: “Nếu hắn ta còn đánh em, thì em ly hôn đi. Chẳng phải em có một bạn học tiểu học làm thẩm phán sao? Nghe nói em ấy giỏi lắm, em đi tìm em ấy, nhờ em ấy giúp đỡ là được.”

“Anh vẫn nhớ hồi đó hai đứa rất thân thiết mà.”

Anh trai không hiểu mối quan hệ vi diệu giữa con gái với nhau. Giờ đây, mối quan hệ của hai người đã là một trời một vực, làm sao cô có thể tìm đến cô ấy được? Cô sẽ không khóc mà đi tìm cô ấy, và cô cũng không muốn đối phương nhìn mình rồi chê cười.

Khi Tống Kiều Kiều về đến dưới khu chung cư thì đã là hơn 11 giờ đêm. Hành lang chẳng còn mấy người qua lại.

Cô sống ở tầng năm. Lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô lại không mở được.

Cửa bị khóa từ bên trong.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tống Kiều Kiều quay người định rời đi, nhưng cánh cửa lại được mở ra.

Người đàn ông đứng ở cửa, khuất trong bóng tối, như một bóng ma bí ẩn.

Thấy cửa mở, Tống Kiều Kiều định bước vào trong. Khi đi ngang qua người đàn ông, cô bất chợt bị hắn ta túm tay.

“Anh đã đợi em ba tiếng đồng hồ.”

“Em đã nhắn tin báo hôm nay sẽ về muộn mà.” Tống Kiều Kiều đáp.

Lực trên tay của người đàn ông mỗi lúc một mạnh, như chiếc còng tay khóa lấy cổ tay cô.

“Tống Kiều Kiều! Anh đã gọi cho đồng nghiệp của em, cô ấy nói năm giờ chiều em đã đi rồi. Em đi đâu?”

Tống Kiều Kiều sững lại. Cô đã ngồi ngoài đó lâu đến thế sao?

Cô lại nghĩ đến Mai Lộ Lộ – người bốc đồng, không bao giờ chịu thiệt thòi. Trong lòng cô dâng lên cảm giác mệt mỏi, thậm chí còn không buồn truy cứu chuyện hắn ta gọi cho đồng nghiệp của mình.

“Em chỉ ngồi ngoài một lát thôi. Em mệt rồi, muốn ngủ. Có gì thì để mai nói.”

Tống Kiều Kiều bất ngờ giật tay ra, đi thẳng vào trong nhà. Nhưng cô vừa đi được vài bước, thì đã cảm thấy da đầu đau nhói, toàn thân bị kéo nghiêng ra sau.

“Con đ*! Có phải mày ra ngoài thuê phòng với thằng khác không? Ngựa quen đường cũ à, tao không phải là thằng vô dụng Vương Mậu kia đâu!”

Trong lòng Tống Kiều Kiều trào dâng cảm giác đau khổ, cay đắng. Vương Mậu là chồng cũ của cô. Rõ ràng khi xưa chính hắn ta là người nuôi bồ nhí bên ngoài, nhưng lại đi khắp nơi nói rằng cô ngoại tình. Người đàn ông này thà tin người kia còn hơn tin cô, hoặc nói đúng hơn, anh ta cần một cái cớ như thế để kiểm soát cô, còn sự thật là gì, hắn ta chẳng hề bận tâm.

“Buông tôi ra.”

Giây tiếp theo, người đàn ông khống chế cơ thể cô, bắt đầu c ởi quần áo của cô: “Có phải mày ngủ với thằng đó không? Thằng bảnh bao lần trước đưa mày về đó.”

Tống Kiều Kiều muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn bất lực. Nỗi nhục nhã và mệt mỏi ập đến, cô quay đầu sang bên, nhìn thấy bức ảnh cưới của hai người.

Sau khi kiểm tra xong, người đàn ông bất ngờ tự tát vào mặt mình hai cái. Hắn ta áy náy nói: “Xin lỗi… xin lỗi, anh chỉ là quá yêu em mà thôi… Anh thích em từ nhỏ rồi.”

Hắn ta cầm tay cô: “Hay là em đánh anh đi, em đánh thêm vài cái nữa để hả giận đi.”

Tống Kiều Kiều không nói gì. Cô cảm thấy mình giống như một miếng thịt trắng bệch vô hồn nằm trên quầy thịt heo.

Đến nửa đêm, người đàn ông đã ngủ, còn Tống Kiều Kiều vẫn mở mắt thao láo. Đèn dây tóc trong phòng ngủ sáng trưng. Người đàn ông không thích tắt đèn khi ngủ, ánh sáng quá mạnh khiến mọi thứ trong phòng không thể ẩn đi đâu được.

Kể cả cô. Cô chỉ muốn tìm một nơi để trốn, để giấu mình đi mà thôi.

Thi thoảng có vài tiếng chó hoang sủa vọng lên từ khu chung cư.

Tống Kiều Kiều không biết mình đã nghe bao lâu. Đôi mắt cô dường như không thể khép lại, tâm trí mơ hồ, ánh mắt hướng mãi về phía cửa sổ. Bên ngoài, cũng có một cái cây, nhưng không phải cây phượng vĩ, mà chỉ là cây mưa vàng1 bình thường.

Cô cứ nhìn vậy, nhìn từ khi bầu trời bên ngoài màu đen thẫm dần dần trở nên trong suốt, rồi cả cái cây cũng trút bỏ sắc đen mà chuyển thành màu xanh lá.

Tống Kiều Kiều đứng dậy. Cô phải đi làm.

Thực ra, đây chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Cô đi xuống lầu, lái xe hòa vào dòng xe cộ buổi sớm. Chiếc xe của cô cũng bình thường như thế.

Hai bên đường buổi sáng toàn là học sinh. Từng tốp hai, ba người đi cùng nhau, trên gương mặt của các em tràn đầy hy vọng về tương lai. Thế giới của các em vẫn chưa bị thứ gì đó đả kích.

Cách đó không xa, có hai cô bé tung tăng chạy về phía nhau.

Khung cảnh ấy quen thuộc đến lạ.

Tới khi hoàn hồn lại, thì Tống Kiều Kiều đã ngồi trong đồn cảnh sát. Viên cảnh sát đối diện đang hỏi cô.

Tinh thần cô hơi hoảng hốt: “Gì cơ?”

“Cô còn nhớ trên thẻ ước nguyện của các cô đã viết gì không?”

“Chúng tôi?” Tống Kiều Kiều ngẫm nghĩ, nhớ tới ước nguyện thời thơ ấu của mình. Đột nhiên cô thấy hơi buồn cười: “Ước nguyện hồi nhỏ của tôi là trở thành minh tinh.”

Trong ký ức, cô bé hớn hở chạy về nhà: “Mẹ ơi, con quyết định rồi, sau này con sẽ làm minh tinh!”

“Được, sau này con làm minh tinh.” Mẹ cô cố nhịn cười, rồi coi chuyện này như chuyện hài mà đi kể chuyện này cho mọi người. Ai gặp cô cũng cười: “Minh tinh tới rồi kìa.”

Từ đó về sau, Tống Kiều Kiều không bao giờ nhắc lại ước mơ ngây ngô hão huyền đáng cười ấy nữa.

“Thế cô còn nhớ ước nguyện của Mai Lộ Lộ không?”

Tống Kiều Kiều hồi tưởng một lúc lâu. Vết bầm trên cổ tay cô bỗng đau âm ỉ: “Cô ấy muốn làm thẩm phán.”

Nói xong, Tống Kiều Kiều lại cười: “Bây giờ cô ấy đúng là thẩm phán. Từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn rất quyết đoán, không ai có thể lay chuyển cô ấy.”

Viên cảnh sát tiếp tục nói: “Xem ra cô vẫn còn nhớ chuyện về Mai Lộ Lộ. Cô có thể vào nói chuyện với người bên trong không?”

Khi Tống Kiều Kiều bước vào, người cô thấy là một người phụ nữ trẻ lạ lẫm. Đôi mắt cô ấy sắc bén, có lẽ vì người thẩm vấn ban nãy không có ở đó, nên cô ấy chán nản ngồi đó nhìn cốc nước.

Nghe thấy tiếng người vào, người phụ nữ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Kiều Kiều sững sờ. Cô như nhìn thấy Mai Lộ Lộ của ngày xưa.

Không ai nói gì, cả căn phòng dường như không còn tồn tại thứ gì khác, chỉ còn hai người họ.

Tống Kiều Kiều mở lời: “Lúc nãy họ hỏi tớ về ước nguyện của cậu. Tớ nhớ ước nguyện năm xưa của cậu là làm thẩm phán, và cuối cùng cậu thực sự đã làm được. Tớ còn chưa nói lời chúc mừng cậu nữa.”

“Ước nguyện của tớ không phải là làm thẩm phán.”

Cô vừa mở lời, Tống Kiều Kiều lập tức lên tiếng.

“Không đúng. Cô ấy nói không đúng, tôi rất chắc chắn rằng ước nguyện của cô ấy là trở thành thẩm phán.”

Viên cảnh sát hỏi: “Cô có tận mắt thấy cô ấy viết trên thẻ ước nguyện rằng muốn làm thẩm phán không?”

Tống Kiều Kiều cố gắng hồi tưởng, nhưng mọi chuyện đã phủ bụi quá lâu, cô chỉ nhớ ước nguyện đó hẳn là làm thẩm phán.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như cô cũng không tận mắt thấy Mai Lộ Lộ viết như vậy.

“Có thể tìm lại chiếc lọ ước nguyện ngày xưa không?”

“Chúng tôi để nó trong miếu Sơn Thần nhiều năm thế rồi, chưa chắc có thể tìm thấy. Đúng lúc tôi sắp về quê, để tôi giúp cô tìm.”

Tống Kiều Kiều cũng không biết mình cần lý do này để quay về quê, để trốn tránh cuộc sống hiện tại, hay vì một điều gì khác.

Chiếc xe lăn bánh trên đường quốc lộ, nữ cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh cô. Nữ cảnh sát ngập ngừng một lát rồi quyết định hỏi: “Sau đó cô và Mai Lộ Lộ sao lại cắt đứt quan hệ?”

Nữ cảnh sát không nghe thấy nội dung phía sau, thế là không nhịn được mà hỏi thẳng một trong những người trong cuộc.

Cắt đứt quan hệ?

“Về sau con không được chơi với Mai Lộ Lộ nữa!” Mẹ cô nghiêm mặt, tay cầm chiếc roi trúc quật vào lòng bàn tay cô.

“Nó trèo cây, con cũng trèo theo. Sao con không ngã xuống chết đi?”

Ống quần của cô vẫn còn dính bùn do ngã từ trên cây xuống. Vì tiện trèo cây, cô còn cố ý mặc quần.

“Nói! Có phải con cũng muốn trở thành đứa l* m*ng không có giáo dục giống như Mai Lộ Lộ không?”

Lòng bàn tay đau nhói, nước mắt cô rơi lã chã. Đây là lần đầu mẹ nghiêm khắc với cô như vậy.

Đánh cô xong, mẹ lại nghiến răng cầm roi trúc tự quật mạnh vào tay mình, nói: “Hôm nay mẹ đánh con, mẹ cũng đánh chính mình. Con phải biết mẹ đánh con thì trong lòng mẹ cũng đau. Mai Lộ Lộ là đứa trẻ thế nào, con học theo nó làm gì?”

Trấn nhỏ dường như cũng đã già nua, ánh nắng chiếu lên con phố làm nó thêm phần cũ kỹ bạc màu.

Tống Kiều Kiều trở về nhà. Mẹ cô cũng đã già, thấy cô, câu đầu tiên bà nói chính là: “Minh Chung gọi điện bảo con sẽ về quê, mẹ đã nấu cơm trưa cho con rồi.”

“Anh ta lại gọi cho mẹ à?”

“Minh Chung cũng nói với mẹ, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau. Con là tái hôn, nó là lần đầu kết hôn, con nhường nhịn nó chút đi.”

Tống Kiều Kiều chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Con sẽ không ly hôn với anh ta, được chưa? Mẹ đừng lo, anh trai con cũng sẽ không phải ngồi tù.”

“Mẹ đâu có ý đó. Năm xưa, chẳng phải anh con cũng vì trút giận thay con mà đánh nó sao?”

Những lời của mẹ, Tống Kiều Kiều không nghe lọt một chữ nào, cô chỉ thấy thế giới trước mắt trở nên mơ hồ. Mọi thứ trước mắt cô như trở về rất nhiều năm trước, ánh sáng trong phòng khách vẫn là tia nắng chiếu qua như ngày ấy.

Cô quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên bị mẹ đánh. Trước đó cô chưa từng bị đánh bao giờ.

Thật ra Tống Kiều Kiều cũng không quá sợ bị đánh, trong đầu cô còn nghĩ lần sau không trèo cây với Mai Lộ Lộ nữa, chỉ chơi dưới gốc cây là được.

Nhưng mẹ lại tự đánh mình, lòng bàn tay mẹ cũng sưng đỏ. Lúc mẹ khóc, cô hoảng hốt không biết phải làm sao. Khi ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật sự sai rồi.

Cô mơ màng nhìn mẹ. Trong ký ức, cô bé vừa khóc vừa nhận lỗi: “Con biết sai rồi, sau này con sẽ không chơi với Mai Lộ Lộ nữa.”

Còn lúc này, như thể cách 17 năm, cô đang ở buổi trưa hè năm ấy, nhìn mẹ: “Nhưng con vẫn muốn chơi với Mai Lộ Lộ.”

Trên gương mặt mẹ của Tống Kiều Kiều đã hằn rõ nếp nhăn. Mẹ Tống Kiều Kiều vốn đang nói rằng cô nên sớm sinh con thì hơn, nhưng cuối cùng lại nghe thấy con gái nói vậy.

Ba chữ “Mai Lộ Lộ” lướt qua trong đầu bà. Bà nhanh chóng nhận ra cô đang nói ai, thế là định nổi giận.

Nhưng cô con gái trước mặt như người mất hồn, không để ý đến bà nữa, mà xoay người bước ra ngoài.

“Thật ra con vẫn muốn chơi với Mai Lộ Lộ.” Một người phụ nữ đã trưởng thành giờ phút này lại như đứa trẻ lạc đường, loạng choạng bước ra ngoài. Nước mắt cô lặng lẽ rơi.

“Con quay lại đây! Tống Kiều Kiều! Mẹ nói con có nghe không?”

“Con nghe, con luôn nghe mà. Mẹ, con đã nghe quá nhiều rồi. Cái gì con cũng nghe theo mọi người, con mệt lắm. Sau này con tự quyết định được không?” Tinh thần của Tống Kiều Kiều quá suy kiệt. Cô cảm thấy âm thanh và ánh sáng xung quanh như đang luẩn quẩn qua mình.

Cô càng lúc càng gầy, vẫn mặc váy. Thực ra khi còn nhỏ cô không thích mặc váy chút nào, nhưng mẹ thấy váy đẹp. Cô đứng ở đầu phố cũ, khi cơn gió thổi qua làm cô cảm thấy bản thân quá mệt mỏi.

Cô đi qua cây phượng già cỗi. Chính dưới gốc cây đó, có một cậu bé bắt nạt cô, khiến cô mất mặt ở trường. Mai Lộ Lộ biết được, nên đã kéo cô đi trả thù. Cô không đồng ý, Mai Lộ Lộ tức đến mức cả đêm không ngủ được.

Hôm sau, cô và Mai Lộ Lộ hợp tác. Cô giữ chặt cậu bé kia, còn Mai Lộ Lộ nhét con sâu róm vào miệng. Từ đó về sau, cô không còn sợ sâu róm nữa.

Nếu cô vẫn chơi với Mai Lộ Lộ, sau này sẽ ra sao?

Khi mẹ bắt cô đổi nguyện vọng, Mai Lộ Lộ chắc chắn sẽ tức đến mức nửa đêm trằn trọc khó ngủ, kéo cô đi đổi lại. Cô ấy chắc chắn sẽ làm như vậy.

Mai Lộ Lộ từ nhỏ đã giống như một con hổ con, không ai ép buộc được cô ấy, cũng không ai ép buộc được bạn bè của cô ấy.

Hai người họ đúng là những con người hoàn toàn khác biệt.

Tống Kiều Kiều đi tới nơi năm xưa hai đứa từng đặt chiếc lọ ước nguyện. Thổ địa thần vẫn mỉm cười, những ngọn đèn, hương khói trước mặt vẫn sáng rực.

Phía sau đó là hàng lọ ước nguyện, nhưng chẳng có một chiếc nào là của bọn họ.

“Chỗ lọ ước nguyện phía sau này mỗi năm phải dọn một lần. Không thì sẽ chất cao đến nhường nào.”

Lọ ước nguyện của cô và Mai Lộ Lộ đã bị dọn mất từ lâu rồi.

Hoàng hôn buông xuống, chiếc xe buýt lớn lên thị trấn lăn bánh qua. Tống Kiều Kiều bước đến cây phượng trăm tuổi trên phố cũ.

Cô đột nhiên muốn nhìn lại xe chạy hướng về thị trấn mà năm ấy cô từng thấy, cô và Mai Lộ Lộ cùng ngồi trên cây. Thực ra cô chưa bao giờ đến thị trấn, chỉ có anh trai và cậu của cô từng đi.

Mai Lộ Lộ hỏi cô, cô liền nhanh trí nói dối. Khi đó, cô thực sự rất thích Mai Lộ Lộ.

Hồi đó, Mai Lộ Lộ nói, sau này cô ấy sẽ lên thị trấn học cấp ba, rồi học đại học, sau đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Mai Lộ Lộ thực sự không quay về nữa.

Tống Kiều Kiều vất vả leo lên cây, sau đó cô bất chợt nhớ tới cái hốc cây.

Tống Kiều Kiều đưa tay thò vào hốc cây. Cô đã không còn sợ sâu róm từ lâu rồi.

Trong đó có một vật tròn tròn.

Một chai nước khoáng quen thuộc, nắp chai nhựa màu đỏ đã sớm bạc màu.

Bên trong là ước nguyện mà hai cô bé viết ra từ nhiều năm trước.

Pặc.

Chiếc chai nhỏ bị bật mở, bên trong là hai tờ giấy đã ố vàng. Hai người đã từng hứa sẽ cùng nhau mở chiếc chai này, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cô đến để nhìn lại điều ước năm nào.

Tống Kiều Kiều vẫn nhớ, trên tờ giấy của mình chắc hẳn là viết muốn lớn lên trở thành một diễn viên.

Nét chữ non nớt trên giấy, từng nét bút trẻ con cẩn thận viết:

“Em xinh xắn, sau này lớn lên em muốn làm ngôi sao, ảnh của em sẽ có thể bán lấy tiền. Bán được tiền rồi, em có thể giúp Tiểu Mai đóng hai đồng tiền quyên góp.”

Viết xong, cô bé lén lút nhìn sang Tiểu Mai: “Tiểu Mai, sau này cậu muốn làm gì? Để tớ xem nào.”

“Sau này sẽ cho cậu xem.” Tiểu Mai đỏ mặt, hơi ngại ngùng, vừa nói vừa dùng tay che tấm thẻ: “Lớn lên tớ muốn làm thẩm phán, là người trừng phạt những kẻ xấu.”

“Nhưng mà trừng phạt kẻ xấu không phải chú cảnh sát làm sao? Cậu nên làm chú cảnh sát. À, không đúng, phải làm cô cảnh sát chứ.”

“Không phải, cảnh sát chỉ bắt kẻ xấu, phải cần đến thẩm phán để xác định những người bị bắt có phải kẻ xấu không. Vì vậy sau này tớ muốn làm cô thẩm phán.” Tiểu Mai nói rất đĩnh đạc, cô bé đã xem phim truyền hình, trong đó cảnh sát là người bắt giữ, còn thẩm phán sẽ xác định người bị bắt là người xấu hay không, có cần bỏ tù không, không thể oan uổng người tốt cũng không được thả người xấu. Vì thế Tiểu Mai cảm thấy thẩm phán rất quan trọng.

Có đôi lúc thẩm phán không có trách nhiệm, những kẻ mà cảnh sát khó khăn lắm mới bắt được lại bị thẩm phán thả ra, khiến Tiểu Mai tức chết đi được.

Tống Kiều Kiều “ồ” một tiếng, liền quên cả việc muốn nhìn điều ước của Tiểu Mai. Trong tiềm thức, cô nghĩ rằng Tiểu Mai viết là lớn lên muốn trở thành thẩm phán.

Mà giờ đây, Tống Kiều Kiều trưởng thành đứng tại đây, rồi nghĩ: Thật tốt, điều ước của Mai Lộ Lộ đã thành hiện thực.

Cô ấy đã trở thành thẩm phán rồi, cô ấy là một cô thẩm phán rất tốt. Tốt thật mà.

Tống Kiều Kiều vẫn mở tấm thẻ ra, muốn xác nhận lại một lần nữa.

Tờ giấy ố vàng, nét chữ non nớt, chưa từng bị ai mở ra. Và giờ đây, cuối cùng đã có người đến để xem điều ước ấy, từng nét chữ nói lên niềm khát khao.

Năm ấy, Tiểu Mai khá ngang bướng, hơi bướng bỉnh, cô cùng với người bạn duy nhất của mình ngồi dưới gốc cây, viết xuống điều ước của mình, ôm ấp khát vọng về thế giới bên ngoài thị trấn nhỏ.

Khi ấy cô còn rất nhỏ, không biết gì về thế giới này, cũng không ai nói cho cô ấy cách sống trên đời. Cô không biết tương lai mình sẽ gặp phải điều gì. Nhưng khoảnh khắc đó cô rất vui, giống như đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình. Vì vậy cô nghiêm túc viết ra điều ước đầu tiên.

“Em muốn làm bạn tốt với Tống Kiều Kiều cả đời.”

Đó là một điều ước giấu kín tận sâu trong lòng, không ai hay biết, một điều ước của một đứa trẻ.

Nhưng cuối cùng lại không thể thực hiện được.

***
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 5: Thầy giáo mới



Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý nhận được tin nhắn của viên cảnh sát trẻ.

Ước nguyện của Mai Lộ Lộ năm đó đúng không phải là trở thành thẩm phán.

Cảnh sát Lý nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Họ đã tìm thấy chiếc bình ước nguyện rồi. Nếu cô biết điều ước đó là gì, hoặc nội dung trên tấm thẻ viết gì, cô nhất định phải nói thật.”

Người phụ nữ trả lời: “Cô ấy trèo cây à.”

Rõ ràng, người phụ nữ nhớ chiếc bình ước nguyện nằm ở trên cây.

Cảnh sát Lý nhìn bồi thẩm đoàn ở bên ngoài, nói: “Nếu cô nhớ được nội dung, vậy có thể nói ra. Điều này rất quan trọng, nó có thể ảnh hưởng đến bản án của cô.”

“Bản án của tôi còn gì phải tranh cãi hả? Cứ cho là ký ức của tôi bị ảnh hưởng đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện của tôi, không ảnh hưởng đến bản án.”

Người phụ nữ tiếp tục nói: “Hiện tại tôi nói những điều này không phải để giảm án. Tôi chỉ hy vọng có ai đó chịu lắng nghe tôi nói mà thôi.”

Nhiều năm trước, em trai ríu rít kể chuyện ở trường, còn Tiểu Mai cúi đầu ăn khoai tây hấp.

Mẹ cũng có một bát khoai tây, bà vừa ăn vừa lo lắng, thỉnh thoảng lại dỗ em trai: “Ăn nhanh lên. Con nhìn Tiểu Mai kìa, ăn như lợn, thoáng cái đã ăn nhiều thế rồi. Con cũng mau ăn đi, không lát nữa chị con lại giành của con đấy.”

Cơm trong bát em trai còn hơn nửa, mẹ lo lắng nên mới cố ý nói vậy để em trai ăn nhanh hơn.

Quả nhiên, em trai xúc thêm hai thìa cơm, còn Tiểu Mai lại lườm một cái: Đúng là thiên vị, cô không ăn đồ người khác ăn thừa đâu.

“Con ăn xong rồi, con đi đọc sách đây.” Tiểu Mai ăn hết sạch phần khoai tây trong bát.

Lúc này, mẹ mới nói như lẽ đương nhiên: “Ngày mai bà ngoại đến đây, con xin nghỉ một ngày để ở nhà chăm sóc bà đi.”

“Tại sao không phải là em ạ?” Tiểu Mai hỏi.

“Em con còn nhỏ, làm sao chăm sóc được?”

“Nó 7 tuổi rồi, lúc con 7 tuổi cũng ở nhà bà ngoại chăm sóc cho bà suốt đấy. Sao nó 7 tuổi lại không làm được, chẳng lẽ nó thiếu một chân hay một tay chắc?” Khi cãi nhau, lúc nào miệng lưỡi Tiểu Mai cũng rất sắc bén.

Mẹ tát Tiểu Mai một cái, Tiểu Mai không kịp tránh nên bị ăn một bạt tai: “Sao mày gan lì thế! Rốt cuộc tao đã tạo nghiệp gì mới đẻ ra loại như mày không biết! Nếu biết trước mày là cái loại này thì lúc đẻ mày ra tao đã bóp ch3t mày rồi!”

“Nếu con biết mẹ là mẹ của con, vậy lúc được sinh ra con đã tự đâm đầu chết rồi!” Tiểu Mai không chịu thua!

“Mày có xin nghỉ không?” Mẹ cực kỳ tức giận, như bốc hoả đến nơi: “Nếu không xin nghỉ, sau này cũng khỏi cần đi học nữa!”

Tiểu Mai quay đầu lại: “Con không xin nghỉ. Cô giáo chủ nhiệm không thích con, nếu con nghỉ, chắc chắn con sẽ bị cô giáo ghim.”

“Giáo viên chủ nhiệm không thích mày không phải vì ở trường mày không nghe lời à?”

“Là vì lúc quyên tiền mẹ chỉ cho em chứ không cho con.” Tiểu Mai nói: “Ở trường con rất nghe lời, thành tích cũng tốt, còn em trai thì không nghe lời, thành tích lại kém.”

Em trai nghe thế thì không vui. Nó ném đũa, không ăn cơm nữa.

“Mày ăn nói kiểu gì thế? Có chị gái nào như mày không? Nếu em học kém, vậy chẳng phải người làm chị là mày cũng có trách nhiệm à? Mày không những không giúp em mà còn nói em. Sao tao lại đẻ ra loại như mày chứ!” Mẹ lập tức bênh vực em trai.

“Vốn dĩ nó học kém mà. Nó còn học mẫu giáo, con chưa học mẫu giáo mà còn học giỏi hơn nó. Dạng như nó, giáo viên còn hỏi ‘Em thật sự là em trai của Mai Lộ Lộ à? Sao chị em thông minh như vậy mà em đến phép tính 45 trừ 15 cũng không biết.’”

Em trai tức đỏ cả mặt: “Cô chủ nhiệm còn nói chị không biết làm người, sau này dù thành tích có tốt cũng chỉ là thứ kém cỏi, chẳng làm vương làm tướng gì. Chị nhìn xem, Tống Kiều Kiều còn không làm bạn với chị nữa, chị chẳng có bạn bè nào cả. Còn em thì có mấy người bạn tốt cơ đấy.”

“Bạn bè của mày toàn là mấy thằng đàng đ**m, chẳng ai học giỏi cả!”

“Thế là hai chị em tôi đánh nhau.” Mai Lộ Lộ trưởng thành kể trong phòng thẩm vấn: “Cuối cùng, mẹ vừa đánh vừa khóc. Mẹ khóc vì số khổ, vì chồng mất sớm, vì con không nghe lời không ngoan ngoãn.”

“Mẹ cô là người mẹ đơn thân. Bà ấy cũng có những giới hạn của riêng mình.” Cảnh sát Lý nói.

Mai Lộ Lộ thở dài: “Đúng là bà ấy sống quá bó buộc. Có lẽ mấy người sẽ cảm thấy tôi máu lạnh, cho dù là hiện tại, thì tôi cũng chỉ có thể nói số bà ấy khổ thật. Nhưng tôi có thể làm gì? Nghe lời bà ấy à? Vì sao tôi học giỏi thế? Là vì tôi hận. Em trai và mẹ chính là những tảng đá đè lên người tôi. Không lúc nào tôi không cảm thấy ngột ngạt, tôi phải liều mạng mới có thể vượt qua tất cả.”

Mai Lộ Lộ nói xong, rồi chợt nở nụ cười chế giễu, sau đó nói tiếp: “Có lúc tôi thật sự không hiểu kiểu phụ nữ như bà ấy. Cảnh sát Lý, bà nói bà ấy yêu con trai đến thế có thể là do bị văn hóa truyền thống tẩy não, nghĩ rằng con trai có thể thay đổi vận mệnh của mình, là chỗ dựa, là hy vọng cho phần đời còn lại. Ở những trấn nhỏ như chúng tôi, nhà có một đứa con trai thường sẽ an toàn hơn. Nhưng vấn đề là em trai tôi yếu đuối, đánh nhau không thắng nổi tôi, làm việc không giỏi bằng tôi, không thông minh bằng tôi, thành tích học tập không tốt bằng tôi. Tôi chưa trưởng thành đã có thể kiếm tiền, sau khi trưởng thành không bao lâu đã rất giàu, số tiền tôi đưa cho mẹ còn nhiều hơn em trai vô số lần. Vậy mà không hiểu vì sao, trong mắt mẹ, em trai tôi vẫn quý giá hơn tôi. Vấn đề này từ nhỏ đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi.”

“Tình cảnh này không chỉ riêng mình tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi gặp rất nhiều trường hợp như vậy, dù con gái có thông minh có giỏi giang thế nào cũng không bằng một thằng con trai ăn bám.”

“Vậy hôm sau cô có đi học không?” Cảnh sát Lý quay lại vấn đề.

“Mẹ tôi đã khóa cửa.”

Tiểu Mai tức giận đập đầu hai cái vào cánh cửa gỗ, đập xong cô lại hơi hối hận: “Cái đầu thông minh này không thể bị đập ngu đi được.”

Trước khi đi học, Tiểu Mai thực sự không biết mình thông minh đến vậy. Chỉ đến khi vào trường, Tiểu Mai mới nhận ra mình thông minh! Cực kỳ thông minh! Vô song, cực kỳ tài trí!

Những thứ mà các bạn cùng lớp cần rất lâu mới nhớ được, thì cô chỉ cần đọc qua là thuộc ngay.

Ánh mắt Tiểu Mai bất chợt va vào cửa sổ, cô kéo một cái ghế lại.

Cửa sổ không đóng, đôi mắt Tiểu Mai sáng lên.

Bây giờ đi học vẫn kịp.

Tiểu Mai trèo lên cửa sổ, ném cặp sách ra ngoài. Vì thường xuyên trèo cây, nhảy từ trên cây xuống, nên độ cao cửa sổ này chẳng là gì với cô.

Tiểu Mai nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nhưng khi cô vừa định chạy đi, thì tiếng ho của bà ngoại từ trong phòng vọng ra.

Tiểu Mai đứng lại, do dự vài giây.

Thôi kệ, mình học giỏi, da mặt cũng dày, chủ nhiệm mắng thì cứ mắng đi.

Tiểu Mai lại ném cặp sách trở về.

Nhưng chủ nhiệm không chỉ mắng vài câu. Em trai không giúp cô xin phép nghỉ, nên chủ nhiệm tính là cô trốn học.

Trong văn phòng, Tiểu Mai đứng bên cạnh chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp mặc kệ cô đứng đấy, để cô tự kiểm điểm, còn mình thì đi nói chuyện với mấy giáo viên khác.

Họ đang bàn về giáo viên mới từ thị trấn chuyển về.

Vốn dĩ đối phương dạy ở trường trung học trọng điểm trên thị trấn, lần này trở về để báo đáp quê hương. Nhưng mà dạy ở trường tiểu học này đúng là lãng phí tài năng.

Tiểu Mai có nghe thấy, song cô không biết trường đã có giáo viên mới.

Đúng lúc đó, một thầy giáo khá nhã nhặn lịch sự bước vào. Thầy khác hẳn các thầy khác trong trường, trông rất trẻ, khoảng hơn 30 tuổi, đeo kính, ánh mắt phảng phất ý cười.

Mai Lộ Lộ nhìn thầy. Đây chính là thầy giáo mới về từ thị trấn.

Thầy Dư vừa bước vào đã thấy ngay Mai Lộ Lộ, thầy nói: “Sao đứa nhỏ này lại đứng ở đây?”

“Nó trốn học, chị bảo nó tự kiểm điểm.” Chủ nhiệm đáp.

Thầy Dư không làm ngơ mà kéo Tiểu Mai đến chỗ của mình: “Em tên là gì?”

“Mai Lộ Lộ.” Tiểu Mai không hề ngại ngùng, mà rất tự tin trả lời.

“Mai Lộ Lộ? Đây không phải là tên học sinh đứng đầu khối chúng ta à?” Thầy Dư trêu đùa: “Nào, nói thầy nghe, vì sao lại trốn học?”

Được khen nên Mai Lộ Lộ hơi kiêu ngạo. Đúng, cô chính là học sinh đứng đầu khối, ngay cả giáo viên không dạy cô cũng biết.

Là học sinh đứng đầu khối, cô đương nhiên không phải vô duyên vô cớ trốn học.

Mai Lộ Lộ nghiêm túc giải thích: “Em không trốn học, là em trai em không giúp em xin phép. Em ở nhà chăm bà ngoại, nhưng khi chăm bà em vẫn đọc sách.”

Thầy Dư bật cười, xoa đầu cô, rồi yêu thương nói: “Cô bé này rất có hiếu lại chăm học. Chị Trần, chị đừng mắng cô bé nữa.”

Chủ nhiệm lớp đáp: “Thầy Dư đã nói vậy rồi, vậy lần này bỏ qua. Nhưng lần sau không được trốn học nữa.”

Mai Lộ Lộ cảm thấy văn phòng giáo viên mà trước giờ cô rất ghét bỗng trở nên sáng sủa hẳn.

Cô không kìm được niềm vui, đây là lần đầu tiên cô nhảy nhót, vui vẻ rời khỏi văn phòng.

Thầy giáo này đúng là tuyệt vời vô cùng!
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 6: Những điều về thầy giáo mới



Dư Minh, tốt nghiệp đại học danh tiếng, trước kia từng là giáo viên ở một trường cấp 2 trọng điểm tại thị trấn. Sau đó gã thi đậu cao học, rồi tốt nghiệp xong, gã bắt đầu khởi nghiệp, và cuối cùng trở thành một doanh nhân nổi tiếng. Ngoài ra Dư Minh còn một nghề khác, nắm bắt được cơ hội kinh doanh trong thời đại internet bùng nổ, gã trở thành giảng viên dạy học trực tuyến, và hiện là một người có tầm ảnh hưởng lớn với hàng triệu người hâm mộ.

Cảnh sát Lý đang xem xét hồ sơ của người bị hại trong văn phòng.

Người này tử vong cách đây ba ngày, cái chết vô cùng thê thảm. Dư Minh bị một người phụ nữ không hề quen biết sát hại. Sau khi giết gã, người phụ nữ này đã hút một điếu thuốc tại hiện trường, rồi tự mình gọi điện báo cảnh sát.

Nhưng cho đến hiện tại, không ai hiểu động cơ gây án của người phụ nữ đó là gì.

Cảnh sát Lý cau mày, bà nghĩ đến thầy Dư trong ký ức của Mai Lộ Lộ. Liệu Dư Minh có phải là thầy giáo tiểu học của Mai Lộ Lộ không? Nhưng tại sao trong hồ sơ cá nhân của Dư Minh lại không tìm thấy thông tin này?

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

“Nói về chuyện này thì khó nắm.” Mai Lộ Lộ hầu như không nhắc đến tên người kia nữa.

“Phần lớn trẻ con thường có tâm lý sùng bái tự nhiên đối với người lớn, đặc biệt là những đứa trẻ thiếu sự quan tâm của bố mẹ.” Trong phòng thẩm vấn, giọng nói của Mai Lộ Lộ không còn vui vẻ như trước.

“Lúc nhỏ, thầy Dư là người trưởng thành tốt bụng nhất trong số những người mà tôi từng gặp. Khi ấy, tôi cực kỳ ngưỡng mộ con gái của thầy, nhưng tôi không biết thầy và vợ đã ly hôn, và vợ của thầy còn không cho thầy gặp con gái.”

“Thầy ấy tên đầy đủ là gì?”

“Dư Minh.”

Ngày hôm đó, khi Dư Minh bước ra thì trời đang mưa lớn. Các học sinh khác trong trường đã lần lượt được đón về. Ở một góc của tòa nhà giảng dạy, vẫn còn một cô bé.

Cô bé đứng một mình, đôi mắt sáng ngời nhìn ra cơn mưa bên ngoài, thỉnh thoảng đưa tay ra hứng những giọt mưa bay vào. Chỉ trẻ con mới có tâm trạng như vậy.

Dư Minh thoáng khựng lại, rồi bước đến gần, hỏi: “Mai Lộ Lộ?”

Mai Lộ Lộ quay lại, nhìn thấy người thầy mình yêu mến, đôi mắt cô sáng lên, lễ phép chào: “Em chào thầy ạ.”

“Mẹ em không đến đón em hả?”

Mưa hôm nay là mưa dông. Buổi sáng trời vẫn còn nắng nên các học sinh không mang theo ô, nên thành ra bây giờ là hầu hết được phụ huynh đến đón.

Mai Lộ Lộ ngại ngùng nói mẹ có đến đón, nhưng vì em trai không giúp cô xin nghỉ nên hai chị em đánh nhau. Kết quả mẹ thấy em trai bị đánh thì nổi giận đùng đùng, cuối cùng chỉ đón mỗi em trai về.

Thầy Dư nói: “Nhà em có xa không? Hay là để thầy đưa em về nhá?”

“Không cần đâu ạ.” Mai Lộ Lộ không muốn làm phiền một người thầy tốt như vậy. Hơn nữa cô càng sợ thầy đưa cô về nhà, mẹ cô trách mắng cô trước mặt thầy, rồi sau đó chắc chắn mẹ sẽ nói là cô không ngoan các kiểu hơn.

Tiểu Mai định chờ mưa tạnh rồi mới về, nhưng giờ cô lại sợ thầy cứ khăng khăng đưa mình về, thế là cô đội cặp lên đầu rồi chạy vào mưa.

Nhưng Tiểu Mai mới chạy được vài bước, thì đã có một chiếc ô che lên đầu.

“Thầy tiện đường đưa em một đoạn.” Thầy Dư cầm lấy cặp sách của cô, bước tới rồi nói.

Mặt Tiểu Mai đỏ lên, càng lo lắng không biết lúc nữa mẹ nói với thầy giáo chuyện mình ở nhà không ngoan lại còn đánh em thì làm thế nào?

Thầy Dư hỏi thêm: “Thầy có một cô con gái tầm tuổi em, nhưng thành tích học của nó không giỏi bằng em đâu.”

Nghe đến thành tích, Tiểu Mai thoáng tự hào. Điều cô tự hào nhất là sự thông minh và kết quả học tập xuất sắc của mình. Cô bắt đầu nói liến thoắng như máy: “Ban đầu em cũng học không giỏi đâu, em từng thi được 6 điểm đấy.”

“Thật sao?” Thầy Dư tỏ vẻ rất ngạc nhiên, hỏi: “Em mà cũng từng thi được 6 điểm hả? Thầy cứ nghĩ em học giỏi từ đầu rồi chứ.”

Tiểu Mai càng thêm tự hào. Trước giờ chưa có người lớn nào lắng nghe cô nói nghiêm túc như vậy, hệt như cô cũng là người quan trọng như em trai: “Em chưa từng đi học mẫu giáo. Năm lớp 1, lúc mới bắt đầu học, em còn không biết thi là gì, cứ nghĩ đó là mọi người tụ tập để sưởi ấm.”

Thầy Dư bật cười. Bên ngoài trời mưa lớn, Tiểu Mai giẫm chân trong nước, trên gương mặt non nớt tràn đầy niềm vui: “Vì em không học mẫu giáo nên lúc đầu em ngồi ở mấy hàng ghế cuối, thành ra không nhìn thấy bảng. Lần thi đầu tiên, em chẳng hiểu gì cả, chỉ được có 6 điểm.”

“Vậy sau này em làm sao để hiểu được bài?” Giọng thầy Dư hơi khoa trương.

“Sau khi nghe hai tiết, em hiểu được cách đọc phiên âm, rồi thì hiểu hết luôn.” Tiểu Mai nói.

“Em đỉnh thật đấy.” Thầy Dư khen ngợi: “Giá mà con gái thầy thông minh được như em thì tốt biết mấy rồi.”

Tiểu Mai hơi ngại ngùng. Tiểu Mai – từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự mãn, cho rằng không ai có thể hơn mình – đã lần đầu tiên nói lời an ủi người khác: “Có lẽ bạn ấy chưa tập trung vào việc học. Nếu bạn ấy chăm chỉ học, chắc chắn cũng sẽ học giỏi thôi ạ.”

Hai người bước trên đường phố. Trên đường, các bạn nhỏ khác đang đi bên cạnh bố mẹ mình. Có bạn thì tự cầm một chiếc ô nhỏ, mẹ cầm một chiếc ô lớn, nhìn là biết họ là một gia đình.

Còn một số bạn lại đi chung ô với bố mẹ.

Tiểu Mai đi bên cạnh thầy giáo. Dù ô của thầy khá lớn nhưng nước mưa vẫn bắn vào người cô, thế nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Cho đến khi trong cơn mưa vang lên một giọng nói…

“Mai Lộ Lộ.”

Mai Lộ Lộ ngẩng đầu lên thì thấy mẹ mình đang cầm ô đi về phía này.

Dù mẹ cô đang giận, nhưng sau khi về nhà thấy trời vẫn mưa, nên bà quyết định quay lại đón con gái.

“Lại đây mau, sao lại làm phiền thầy giáo thế hả?”

Mai Lộ Lộ sợ thầy Dư và mẹ nói chuyện với nhau, nên vội vàng chạy vào dưới ô của mẹ.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thầy Dư nói: “Tôi thấy cháu một mình ở trường không có ai đón nên mới định đưa cháu về.”

Mẹ nghe vậy thì cảm thấy như thể thầy giáo đang trách móc mình vì không đón con gái, thế là bà lập tức đáp: “Nó đánh nhau với em trai, làm em chảy máu mũi. Tôi bảo nó xin lỗi mà nó không chịu, thế là tôi giận quá…”

Tiểu Mai đỏ bừng mặt: “Là do em không giúp con xin phép nghỉ học, nó còn mách cô chủ nhiệm rằng con trốn học đi bắt cá dưới sông, làm con bị cô chủ nhiệm mắng.”

“Mày nói bậy gì thế!” Mẹ cô quát.

Thầy Dư nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai ấm ức sắp khóc đến nơi rồi. Thật ra, cô không hề muốn đánh em trai, nếu em không gây sự trước, cô chắc chắn sẽ không làm vậy.

Thầy Dư lên tiếng: “Chắc là em trai không giúp xin phép thật. Hôm nay cháu nó còn bị cô chủ nhiệm mắng đấy.”

Thầy Dư khéo léo nói: “Mẹ Mai Lộ Lộ, đôi khi trẻ con sẽ nói dối. Phải sửa từ nhỏ, không thì lớn lên sẽ khó thay đổi.”

Mai Lộ Lộ lập tức hiểu, thầy đang ám chỉ em trai cô nói dối.

Mặt mẹ Mai Lộ Lộ thoáng vẻ xấu hổ, bà chỉ có thể nói: “Để tôi về hỏi lại nó.”

Thầy Dư nhìn Mai Lộ Lộ. Mai Lộ Lộ mặc áo ngắn tay màu trắng, sau khi bị mưa làm ướt, chiếc áo dính vào cơ thể nhỏ bé gầy gò, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Mai Lộ Lộ vui vẻ vẫy tay chào thầy, trên gương mặt bầu bĩnh thoáng chút vui vẻ: “Tạm biệt thầy Dư, cảm ơn thầy đã đưa em về!”

“Tiểu Mai, mai gặp lại. Về nhà nhớ nghiêm túc làm hết bài tập nhé.”

“Em đã làm xong hết ở trường rồi ạ.” Tiểu Mai ưỡn ngực, tự hào nói.

Thầy Dư cười tít mắt vẫy tay chào, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô bé nhảy nhót vui vẻ trong mưa dần khuất xa.
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 7: Chuyện đáng xấu hổ



Cuộc sống ở trấn nhỏ rất đơn điệu, nhưng đối với Tiểu Mai, niềm vui của cô dường như đã nhiều hơn trước.

Dù thầy Dư không phải là giáo viên trực tiếp dạy cô, nhưng thầy thường xuyên nói đỡ cho Tiểu Mai, đến mức cô giáo chủ nhiệm cũng hoà nhã với cô hơn.

Tiểu Mai đứng trên hành lang, hơi ghen tỵ với các bạn nữ lớp 2A2. Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, các bạn ấy đang đứng thành một vòng tròn lớn.

Bảy, tám cô bé đứng bên trong vòng tròn, còn mười mấy bạn nhỏ khác nắm tay nhau đứng ngoài vòng tròn. Nhiệm vụ của các bạn bên ngoài là tìm cách bắt các bạn bên trong.

Bạn nào bị bắt sẽ bị coi là thua cuộc.

Các bạn bên trong vòng tròn đứng sát vào nhau, sợ bị bắt. Mỗi lần các bạn bên ngoài đưa tay vào, các bạn bên trong lại phấn khích hét lên.

Các bạn bên ngoài nắm tay nhau, tìm đủ mọi cách để kéo các bạn bên trong ra.

Tiểu Mai đứng bên cạnh quan sát, trong đầu nghĩ: Nếu cô là một trong các bạn đứng bên ngoài, cô có thể để các bạn khác nắm tay mình, rồi đứng một chân để vươn vào bắt các bạn bên trong.

“Tiểu Mai.” Đột nhiên có người gọi cô, lại còn gọi bằng biệt danh thân mật.

Mai Lộ Lộ ngẩng đầu lên, thấy thầy Dư đang vẫy tay: “Tiểu Mai, lại đây chơi với các bạn đi.”

Tiểu Mai chớp mắt, hơi không tin, rồi cô lập tức hiểu ra. Cô nhảy chân sáo chạy về phía các bạn: “Em đến đây!”

“Em muốn ở bên trong hay bên ngoài vòng tròn?” Thầy Dư hỏi.

Mười mấy cô bé đều quay sang nhìn Tiểu Mai.

Các bạn bên ngoài tức khắc la lên: “Ở bên ngoài, ở bên ngoài! Ở bên ngoài cùng bọn mình bắt gà con bên trong!”

Các bạn bên trong cũng không chịu thua, cố gắng kéo đồng đội: “Vào bên trong, vào bên trong!”

“Mình ở bên ngoài.” Tiểu Mai bước vào giữa các bạn, hai cô bé bên cạnh liền đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Mặt Tiểu Mai hơi nóng lên. Ánh nắng trên sân thể dục không quá gắt, dưới bóng cây du cao lớn, Tiểu Mai cùng các bạn nữ chạy quanh vòng tròn, vui vẻ bắt hết các bạn bên trong. Cả nhóm vừa chạy vừa nhảy, tiếng cười rộn ràng khắp sân.

Trong lớp mình, Tiểu Mai chẳng có mấy người bạn. Một phần vì cô học cùng lớp với em trai nhỏ hơn hai tuổi, một phần vì cô giáo chủ nhiệm không thích cô.

Nhưng ở lớp này, các bạn nữ không hề ghét cô, thậm chí còn chơi cùng cô.

“Tiểu Mai, lần sau chơi bọn mình lại gọi bạn nhé!” Một bạn nữ đang nắm tay Tiểu Mai nói.

“Được!”

Tiểu Mai ngẫm nghĩ. Buổi chiều tan học, cô ở lại trường, trong lòng ấp ủ một kế hoạch…

Cô muốn nói với thầy Dư xem có thể cho mình được chuyển sang lớp 2A2 được không?

Cô học giỏi, ngày nào cũng làm bài tập đầy đủ, lại còn đứng nhất toàn khối. Vậy nên chắc thầy Dư… cũng sẽ không thiệt thòi gì nhỉ.

Nhưng… Tiểu Mai ra dáng thở dài. Nhớ đến chuyện mình thường không đóng góp tiền, rồi bị cô chủ nhiệm nói các lớp khác đều đóng đầy đủ, chỉ có lớp mình là không làm được, cô thấy mất mặt.

Nếu thế thì… thầy Dư sẽ bị thiệt thòi rồi.

Ban đầu Tiểu Mai định tìm thầy Dư, nhưng nghĩ đến đây, cô bỗng chán nản. Lúc này trường đã vắng tanh, chú bảo vệ gọi lớn…

“Con lớp nào thế? Sao còn chưa về nhà?”

Tiểu Mai nhanh chóng đeo chiếc ba lô cũ in hình Ultraman lên, chạy ra khỏi trường.

Vừa ra đến cổng, cô nhìn thấy thầy Dư đang nắm tay một cô bé.

Tiểu Mai vội lễ phép chào: “Em chào thầy ạ!”

Thầy Dư quay đầu lại thì thấy Tiểu Mai: “Tiểu Mai chưa về nhà sao?”

“Em về ngay đây ạ.”

Cô bé bên cạnh thầy Dư lớn hơn Tiểu Mai một chút, xinh đẹp như búp bê sứ. Gặp người lạ, cô bé hơi ngượng ngùng nép về phía sau.

Thầy Dư kéo tay cô bé: “Châu Châu, đây là Tiểu Mai. Tiểu Mai chơi trò chơi rất giỏi, sau này con chuyển về học ở trường bố đang dạy được không? Lúc đó Tiểu Mai sẽ dẫn con chơi nhé.”

Nghe là con gái của thầy Dư, lại được thầy khen, Tiểu Mai lập tức muốn thể hiện bản thân. Cô vẫy tay chào Châu Châu: “Châu Châu, chào bạn! Tớ là Tiểu Mai.”

Lúc này, điện thoại của thầy Dư chợt đổ chuông.

Thầy nhìn vào màn hình hiển thị, rồi tắt máy.

Nhưng vừa ngắt cuộc gọi, lại có cuộc gọi khác đến.

Thầy Dư hơi mất kiên nhẫn, đành phải bắt máy.

Tiểu Mai thì đang nhìn Châu Châu, còn Châu Châu cũng nhìn lại cô. Thầy Dư đi sang một bên nghe điện thoại.

Châu Châu nhìn vào chiếc ba lô của Tiểu Mai rồi nói: “Tớ cũng thích Ultraman.”

Thực ra Tiểu Mai không thích Ultraman, nhưng em trai cô rất thích, chiếc ba lô này vốn dĩ cũng là của em trai cô.

“Tớ cũng thích Ultraman.” Tiểu Mai nói dối không chớp mắt, cô chợt thấy em trai mình cũng dễ thương, thuận mắt hơn trước.

“Cái kia là gì thế?” Châu Châu chỉ vào một quả màu nâu đỏ giống như hạt đậu trong ba lô của Tiểu Mai.

“Đây là quả của cây phượng.” Tiểu Mai lấy quả ra rồi đưa đến gần tai của Châu Châu, sau đó lắc nhẹ. Khi lắc, có thể nghe thấy âm thanh “sàn sạt” bên trong: “Hay không?”

Cô bé giống như búp bê sứ gật đầu, rồi lại gần Tiểu Mai hơn chút, cầm lấy quả sau đó tự lắc, cuối cùng nở nụ cười.

Quả phượng không tự rụng xuống, nó rất cứng.

“Tớ hái từ trên cây xuống, tặng cậu đấy.” Tiểu Mai thấy Châu Châu có vẻ thích.

Búp bê sứ ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai: “Cậu biết trèo cây à?”

“Biết chứ, cây nào tớ cũng trèo được, chỉ là không trèo cây hạt dẻ thôi.”

“Tại sao thế?”

“Vì lần trước tớ trèo lên hái hạt dẻ, lúc xuống giẫm phải vỏ hạt dẻ, phải dùng kim gợi gai ra mãi mới hết.”

Không biết từ lúc nào, hai cô bé đã nắm tay nhau đi sang một bên.

Tiểu Mai ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Châu Châu, sau này cậu sẽ đến trường tớ học phải không?”

Búp bê sứ lắc đầu: “Không biết nữa, chắc mẹ tớ không cho.”

“Tại sao thế? Bố cậu ở đây mà, cậu học ở đây thì chắc chắn mọi người sẽ thích cậu.” Tiểu Mai tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu con gái của giáo viên luôn được yêu mến.

Châu Châu nhỏ giọng đáp: “Không đâu. Mẹ tớ bảo các bạn sẽ ghét tớ.”

Nghe vậy, Tiểu Mai sốt ruột: Sao có thể chứ. Châu Châu vừa xinh đẹp lại vừa có bố là thầy giáo, mọi người chắc chắn sẽ thích Châu Châu.

“Chắc chắn các bạn sẽ thích cậu. Các bạn không thích tớ là thật, vì tớ không có bố.” Tiểu Mai nghĩ ngợi rồi không nhịn được mà nói.

“Mẹ với bố tớ ly hôn rồi, mẹ không cho tớ gặp bố.” Châu Châu nhỏ giọng nói.

Tiểu Mai không hiểu: “Tại sao thế?”

“Không biết, mẹ bảo là không hợp nhau.”

Ở phía bên kia, thầy Dư đang nghiến răng nghiến lợi nói chuyện gì đó với người trong điện thoại.

Mai Lộ Lộ cũng không vội về nhà, Châu Châu xinh như thế, thầy Dư lại đang bận nghe điện thoại, cô muốn ở lại chơi với Châu Châu.

Một chiếc taxi dừng trước cổng trường, sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi bước từ trên xe xuống. Cô ấy mặc váy, mang giày cao gót, dáng vẻ hùng hổ tiến về phía này.

“Dư Minh, đ*t c* nhà anh!” Người phụ nữ vừa mắng vừa tát một cái thật mạnh.

Dư Minh bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng.

Hai cô bé đứng đó sợ ngây người.

Vốn dĩ Dư Minh đang cãi nhau với vợ cũ qua điện thoại. Gã biết gần đây vợ cũ đi công tác, nên hôm nay mới đến trường tiểu học ở thị trấn đón con gái về.

Ban nãy, mẹ Châu Châu gọi đến, gã đang cố giải thích rằng đối phương thường xuyên đi công tác, để con gái ở nhờ nhà người khác không an toàn, chi bằng cho con chuyển về trường hắn học.

Cuộc gọi với mẹ Châu Châu còn chưa kết thúc, thì dì của Châu Châu đã đến. Dạo này Châu Châu ở nhà dì, nhưng hôm nay khi dì đến trường đón thì được báo rằng bố của Châu Châu đã đón cô bé đi rồi.

Dì của Châu Châu tát người đàn ông xong thì bế cô bé lên: “Dư Minh, biết xấu hổ tí đi. Nếu còn lần sau, tôi sẽ vạch trần chuyện đáng xấu hổ của anh cho mọi người biết.”

Tiểu Mai đứng ngây người tại chỗ, nhìn người bạn vừa mới quen bị bế lên taxi. Cô bé còn vẫy tay với cô, rồi cửa xe đóng lại, chiếc taxi lập tức rời đi.

Tại sao thế? Tiểu Mai không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Người phụ nữ trong phòng thẩm vấn chìm đắm trong ký ức.

Mỗi lần nói về tuổi thơ hạnh phúc của mình, cô lại nhíu mày.

“Bà có biết cảm giác đó không? Bà biết rất rõ mình là người bị tổn thương, mình là nạn nhân, nhưng vẫn không nhịn được mà trách cứ bản thân: Tại sao mình lại ngu thế? Tại sao có bao nhiêu chuyện rõ ràng như thế mà mình vẫn không nhận ra đó là một con quái vật?”

Người phụ nữ cười nhạt: “Cảm giác đó giống như khi bệnh tật ập đến. Những đứa trẻ khác đều được tiêm phòng, chỉ có mình vì lý do gia đình mà không tiêm. Rồi mình chợt đổ bệnh, và người ta cứ hỏi mãi: Tại sao lại bị bệnh chứ?”

Từ đôi câu vài lời ấy, cảnh sát Lý đã thu thập được rất nhiều thông tin. Trong đầu bà lóe lên điều gì đó cực kỳ quen thuộc, nhưng rất nhanh lại biến mất.

“Nếu tôi không phải là học sinh tiểu học chín tuổi, nếu tôi hiểu biết về thế giới và con người nhiều hơn, thì tôi sẽ hiểu rằng chuyện tôi thấy ngày hôm đó chính là cách số phận đang cố cứu lấy tôi.”
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 8: Lựa chọn bất lực



Người phụ nữ trong phòng thẩm vấn không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói ra đều chứa thông tin.

Cảnh sát Lý đã làm việc mấy chục năm, sự nhạy cảm của bà đối với những tình huống như thế này cao hơn người bình thường. Bà đã đại khái đoán được động cơ giết người.

Đó là động cơ giết người của Mai Lộ Lộ.

Nữ cảnh sát trẻ cũng nhanh chóng nhận được tin tức từ đồng nghiệp, cô nghiêng đầu, khẽ nói bên tai cảnh sát Lý: “Đã điều tra được rồi, trước đây Dư Minh từng dạy học ở trường tiểu học trong trấn nơi Mai Lộ Lộ sống. Nhưng hồi đó, những lời đồn trong trấn không phải như vậy.”

“Họ nói là Mai Lộ Lộ nói dối.”

Cảnh sát Lý chợt nhớ đến một sự việc từ rất nhiều năm trước, nó rất lâu, lâu đến mức bà gần như đã quên.

Khi đó bà chỉ là cảnh sát hỗ trợ1.

Cảnh sát Lý cầm lấy điện thoại, nhìn về phía người phụ nữ đã im lặng. Người phụ nữ bắt gặp ánh mắt bà, nhẹ giọng nói: “Chào cảnh sát Lý, cảm ơn bà năm đó đã giúp tôi nhiều như thế. Tôi muốn nói với bà rằng, năm đó tôi thực sự không hề nói dối.”

Sắc mặt cảnh sát Lý thay đổi liên tục. Bà rời khỏi phòng thẩm vấn, rồi lại nghĩ về vợ cũ của Dư Minh thêm một lần nữa. Có lẽ bà phải liên lạc lại với người này.

Vợ cũ của Dư Minh tên là Phượng Bình, giờ đã hơn 50 tuổi.

Khi nghe tên người mà cảnh sát nhắc đến qua điện thoại, trên mặt Phượng Bình vẫn hiện rõ vẻ căm phẫn.

Nhưng Phượng Bình nói: “Chúng tôi đã ly hôn hai mươi mấy năm rồi, tôi không biết gì về những chuyện liên quan đến gã ta cả.”

“Hồi đó chúng tôi ly hôn trong hòa bình. Tôi không cho con gái gặp gã nữa vì con gái sống với tôi, không cần thiết phải liên lạc với gã ta. Tôi cũng không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến con gái tôi.” Hiện tại Phượng Bình tất nhiên biết Dư Minh đã bị giết, tin tức về vụ việc tràn lan khắp các phương tiện truyền thông.

Giây tiếp theo, cảnh sát ở đầu dây bên kia nhắc đến cái tên Mai Lộ Lộ.

Người phụ nữ cúp máy, trong đầu chỉ còn lại ba chữ…

Mai Lộ Lộ.

Ba chữ này giống như một lời nguyền. Suốt bao năm qua, chuyện đó luôn ám ảnh trong lòng bà. Cả đời bà chưa từng làm điều gì xấu, duy chỉ có chuyện này khiến bà trằn trọc không yên giấc.

Khi đó, đứa trẻ ấy bằng tuổi con gái Châu Châu của bà, nhưng có lẽ vì không đủ dinh dưỡng, nên Mai Lộ Lộ thấp hơn Châu Châu ít. Một đứa trẻ bé nhỏ như vậy, sau này sẽ phải sống thế nào đây?

Bà luôn cố tránh nghĩ về vấn đề đó, và cũng tránh nghe bất kỳ tin tức nào về đứa trẻ ấy.

Nhưng chuyện gì cần đến thì cuối cùng vẫn sẽ đến, bất kể bà trốn tránh bao lâu.

Hai mươi năm trước, Phượng Bình dẫn con gái Châu Châu từ lớp học thêm trở về.

Trong đầu bà đang nghĩ về câu chuyện mà em gái bà vừa kể: Ở trấn nhỏ nơi Dư Minh sống đã xảy ra một chuyện rất buồn cười. Có một học sinh tiểu học 9 tuổi đã cởi hết quần áo rồi nằm trong phòng giáo viên mình.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ nhìn người đó kìa…” Tay bà bị con gái kéo nhẹ.

Phượng Bình cúi đầu, thấy con gái đang chỉ về phía người phụ nữ đứng trước cổng khu dân cư. Người phụ nữ cầm một tấm bảng làm từ bìa cứng, trên đó viết dòng chữ: Tìm Phượng Bình.

“Mẹ ơi, tên của mẹ kìa!”

Trong đôi mắt to trong veo của cô bé đầy vẻ tò mò, chẳng hay biết gì.

Phượng Bình gần như lập tức biết đối phương là ai. Thế nên bà vội bế con gái lên rồi đi theo hướng ngược lại.

Hôm đó, bà thấp thỏm không yên. Thậm chí bà còn quên mua đồ ăn tối. May là em gái bà đã nghe ngóng tình hình nên chuẩn bị mang thức ăn qua.

“Cốc cốc cốc…” Có người đang gõ cửa.

Phượng Bình lơ đễnh, tưởng em gái đến nên theo phản xạ mở cửa.

Một người phụ nữ xa lạ đứng trước cửa nhà bà, một tay cầm tấm bảng bìa cứng kia. Người phụ nữ chắc cũng trạc tuổi bà, môi khô tới độ hơi nứt nẻ, có vẻ vừa ngồi xe máy tới, tóc hơi rối. Khi nhìn thấy bà, nét mặt người phụ nữ có phần gượng gạo, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

“Chị là Phượng Bình, vợ cũ của Dư Minh đúng không?” Người phụ nữ cười lấy lòng: “Tôi là mẹ của Mai Lộ Lộ, tên Lý Cầm.”

Trong phòng, cô con gái ngừng tập đàn piano, chạy ra ngoài: “Mẹ ơi, có phải dì đến không?”

“Không phải, con về phòng đi, mẹ đang bận.”

Châu Châu tò mò nhìn người phụ nữ này, nhưng bị mẹ trừng mắt một cái, vậy là cô bé đành ngoan ngoãn quay trở về phòng mình.

Lý Cầm nhìn thấy cô bé choai choai, liền nói: “Con gái chị xinh thật đấy.”

“Chị đến đây có chuyện gì không?”

Người phụ nữ lo lắng đan hai tay vào nhau, dè dặt hỏi: “Tại sao chị lại ly hôn với Dư Minh?”

“Chuyện này liên quan gì đến chị sao?” Phượng Bình như bị chạm đến nỗi đau, giọng điệu chợt trở nên nghiêm nghị.

Lý Cầm vội vàng lấy lòng nói: “Chị đừng giận, tôi không có ý đấy. Chuyện là thế này, tôi… tôi có một cô con gái. Nó…”

Chuyện đó thật khó mở lời, trên mặt người phụ nữ hiện lên biểu cảm xấu hổ.

“Tôi với hắn ta đã ly hôn rất lâu rồi, bất kể hắn ta xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến tôi.” Phượng Bình không muốn nhìn thêm nữa, bà nói.

Lý Cầm vốn đã khó mở miệng, giờ đành phải nói: “Tôi cũng hết cách rồi. Tôi nghe Mai Lộ Lộ nói, chị không cho con gái chị gặp thầy Dư, tôi muốn hỏi chị tại sao.”

Phượng Bình mấy kiên nhẫn: “Tình cảm không hòa hợp. Nếu không còn chuyện gì khác thì…”

Bà vừa nói vừa định đóng cửa, nhưng Lý Cầm đã chặn cửa lại, không cho bà đóng. Lý Cầm nói: “Nếu chỉ là tình cảm không hòa hợp, vậy con gái chị gặp thầy Dư thì sao thầy Dư lại bị tát một cái? Điều này không bình thường…”

Lý Cầm nhìn khuôn mặt người phụ nữ ngày càng tối sầm lại, bà cúi đầu, hạ giọng mềm mỏng hơn, cẩn thận nói: “Mai Lộ Lộ năm nay mới chín tuổi, con bé nói nó không tự c ởi quần áo, mà là thầy Dư c ởi quần áo của nó.”

“Chị nói với tôi chuyện này không ích gì đâu.”

“Chuyện này Mai Lộ Lộ sẽ không nói dối. Nó từ nhỏ đã không nghe lời, không ngoan ngoãn, nhưng nó tự cao, ngày nào cũng nghĩ đến việc thi đại học, trở thành người tài giỏi để bắt nạt em trai, làm tôi tức gần chết. Nhưng chuyện khác ví dụ chuyện như thế này, nó chắc chắn không bao giờ làm. Nó mới chín tuổi, nó thực sự không biết gì cả. Nhất định chị biết chuyện gì đó. Chỉ cần chị đứng ra nói, mọi người chắc chắn sẽ tin chị.” Lý Cầm sốt ruột nói.

“Tôi không biết chị đang nói gì cả.” Tay Phượng Bình khẽ run lên.

“Chị không cho con gái chị gặp thầy Dư, con bé chỉ gặp thầy một lần mà em gái chị đã tức đến mức đánh người. Hơn nữa thầy ấy còn không dám phản kháng. Chắc chắn là có điều gì đó khuất tất. Em gái chị còn nói sẽ bóc trần chuyện xấu của thầy ấy cho mọi người biết. Chuyện xấu đó có phải là chuyện này không? Con gái chị có phải cũng giống như Mai Lộ Lộ không…”

“Chị đang nói linh tinh gì thế?” Người phụ nữ gay gắt ngắt lời Lý Cầm.

“Chị biết tôi không nói linh tinh mà.” Lý Cầm nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Xin chị hãy giúp chúng tôi, Mai Lộ Lộ mới chín tuổi thôi.”

“Nó mới chín tuổi, mọi người đều nói nó tự cởi hết quần áo để quyến rũ thầy giáo. Sau này nó biết sống làm sao đây? Sau này ai còn dám cưới nó nữa? Đời này của nó sẽ chấm dứt ở đây thôi.”

Khóe miệng Phượng Bình giật nhẹ hai cái, ánh mắt bà chuyển sang căn phòng bên trong. Trong đó, con gái bà như một nàng công chúa nhỏ, cô bé đang chơi đàn piano. Phượng Bình lại nhìn người phụ nữ trước mặt: “Nhưng tôi cũng không có cách nào.”

Lần này, Phượng Bình cố hết sức đóng cửa chặn người phụ nữ kia.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bà có thể nghe thấy tiếng khóc của người bên ngoài. Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của bà bỗng chốc sụp đổ. Phượng Bình dựa vào cửa, không bước đi, ép bản thân lắng nghe tiếng khóc của người phụ nữ ngoài kia.

Đúng vậy, con bé mới chín tuổi. Nếu chuyện này bị phơi bày, con bé Châu Châu của bà cũng mới chín tuổi, sau này nó biết sống làm nào đây?

Đêm hôm đó bà không ngủ được, mắt mở thao láo. Trong đầu Phượng Bình chỉ vang vọng giọng nói của người mẹ kia, cùng tất cả những gì cô bé đó có thể sẽ phải đối mặt.

Lần đầu tiên nói dối đúng là rất khó khăn. Mỗi câu nói như gắn liền với máu thịt bà, khiến thần kinh bà căng thẳng, chỉ cần khẽ chạm thôi là đã đau đến độ run rẩy.

Nhưng lần thứ hai, hình như lại dễ dàng hơn nhiều.

Khi cảnh sát đến, Phượng Bình cũng không quá ngạc nhiên. Bà đến đồn cảnh sát. Khi ngồi ở đó, đầu óc bà đã trống rỗng.

Rất nhanh sau, một nữ cảnh sát trẻ bước vào.

“Chị đừng lo lắng, chúng tôi chỉ hỏi chị ít chuyện nhỏ thôi.” Nữ cảnh sát trẻ nói.

“Chị và Dư Minh kết hôn khi nào?”

“Năm đầu tiên sau khi chúng tôi tốt nghiệp đại học thì kết hôn. Chúng tôi học cùng chung trường đại học, rồi lại được phân cùng tới cùng một trường cấp ba. Vì là bạn cùng trường nên chúng tôi qua lại khá thân thiết, yêu nhau một năm, thấy hợp thì kết hôn.”

“Vậy hai người ly hôn khi nào?”

“Ba năm trước.”

“Lúc đó con gái chị mấy tuổi?”

“Sáu tuổi.”

“Con vẫn còn nhỏ thế này, tại sao hai người lại ly hôn?”

Phượng Bình nghe thấy chính mình trả lời: “Hắn ta muốn chuyển đến nơi khác dạy học, nhưng tôi không muốn đưa con về trấn nhỏ. Giáo dục ở thành phố tốt hơn.”

Miệng nói vậy, nhưng trong đầu Phượng Bình lại hiện lên cảnh bà đánh và đá người đàn ông kia…

[Súc sinh! Mày là đồ súc sinh!]

“Chuyện là thế này, Mai Lộ Lộ nói chị không muốn con gái mình tiếp xúc với Dư Minh. Chỉ mới tiếp xúc một chút mà thầy Dư đã bị tát một cái. Em gái chị còn nói muốn phanh phui tất cả những chuyện xấu xa của thầy ấy cho mọi người biết. Ý của em gái chị là chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả, em gái tôi vốn hay nói chuyện như vậy.”

Nữ cảnh sát trẻ không hỏi ra được gì, vì thế nhìn thẳng vào mắt Phượng Bình, lần này hỏi trực tiếp: “Trong thời gian hôn nhân, chị có phát hiện Dư Minh từng có hành động không đứng đắn với trẻ vị thành niên không…”

“Không!”

Phượng Bình trả lời tất cả câu hỏi, bà biết mình đã bảo vệ được con gái. Khi Phượng Bình bước ra khỏi đồn cảnh sát, nữ cảnh sát trẻ kia thở dài, nói với một cảnh sát trung niên đứng bên cạnh.

“Em vẫn không muốn tin một đứa trẻ 9 tuổi có thể đi bộ hơn chục cây số trong đêm chỉ để tìm cảnh sát rồi nói dối.”

Phượng Bình nắm chặt tay, cổ cứng đờ như hóa đá, không thể quay lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi mẹ của đứa trẻ kia tìm đến bà.

Trấn nhỏ đó không có đồn cảnh sát. Hiểu biết pháp luật của người lớn ở đó rất mơ hồ, nên một đứa trẻ 9 tuổi càng không thể biết đó là tội xâm hại trẻ em, là phạm pháp.

Có lẽ con bé nghe được từ đâu đó. Nghe Châu Châu nói, Tiểu Mai rất thông minh lại chăm học, có lẽ con bé biết được điều đó từ trong sách vở.

Cô bé muốn đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát.

Từ trấn nhỏ nơi mình ở, Tiểu Mai đi bộ đến thị trấn này, hơn chục cây số.

Một đứa trẻ 9 tuổi đã đi bộ hơn chục cây số trong đêm.

“Thế giới này không có ma, thế giới này không có ma, thế giới này không có ma…” Mai Lộ Lộ đã đi qua đoạn đường có đèn đường, phía trước là một mảng tối đen như mực, cô lẩm bẩm trong miệng.

Mai Lộ Lộ cắn răng, rồi chạy nhanh về phía trước. Nhưng không hiểu sao phía sau lại vang lên tiếng gió ù ù, như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo.

Thế là cô bé chạy càng nhanh hơn.

Mai Lộ Lộ nhất định phải tìm được cảnh sát.

Trong sách có nói, chuyện này là phạm pháp.

Tiểu Mai chưa từng gặp cảnh sát, vì trấn nhỏ nơi cô sống không có đồn cảnh sát, có chuyện gì thì người lớn trong trấn cũng tự giải quyết với nhau.

Cảnh sát giống như thị trấn vậy, cả hai đều cách rất xa Tiểu Mai.

Ban đầu, bóng cây đổ xuống cũng khiến Tiểu Mai giật mình. Nhưng đi mãi, đi mãi, cô quá mệt mỏi, vừa đói vừa kiệt sức, đến mức chẳng còn sợ gì nữa.

Mai Lộ Lộ nhặt được một cành cây bên đường, cô chống cành cây đó mà đi tiếp.

Không biết có phải do mệt quá thành quen không, mà đi mãi, Tiểu Mai lại không thấy mệt nữa, mắt cũng quen với bóng tối. Lúc này, cô còn nhìn thấy những bụi mâm xôi đỏ bên đường.

Đôi mắt Mai Lộ Lộ sáng rực, vứt phăng cây gậy, chạy nhanh đi. Tiểu Mai ăn đầy miệng, trong miệng toàn quả dại. Ăn xong, cô lại nhặt cành cây, tiếp tục lên đường đi về phía trước.

Cô nhất định phải tìm được cảnh sát.

Không biết đã đi bao lâu, lòng bàn chân nóng rát đau buốt. Tiểu Mai đi qua rừng, qua mấy cái ao, băng qua một con sông nhỏ, chạy qua một cây cầu. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy thị trấn nhỏ đang ngủ yên trong màn đêm.

Thị trấn vắng lặng, nhỏ bé, Mai Lộ Lộ vui mừng khôn xiết, đôi chân cô đã không còn mỏi, hay lòng bàn chân cũng chẳng còn đau nữa. Cô chạy khắp nơi tìm kiếm. Rất nhanh sau, Mai Lộ Lộ tìm thấy đồn cảnh sát ở một góc thị trấn đang ngủ yên.

***
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 9: Tại sao hai người lại ly hôn



Trên đường đi, Tiểu Mai đã tập luyện vô số lần trong đầu…

“Chú cảnh sát, cô cảnh sát, chào cô chú…”

Không đúng.

“Cháu chào cô chú.”

“Cháu tên là Mai Lộ Lộ, năm nay 9 tuổi, học lớp 2.”

Xong rồi, liệu có bị hỏi tại sao 9 tuổi rồi mà vẫn học lớp 2 không nhỉ? Có phải học dốt không? Bị đúp hả?

Thế thì không nhắc đến 9 tuổi nữa.

“Cháu tên là Mai Lộ Lộ, năm nay đang học lớp 2, thầy giáo của bọn cháu…”

Chuyện này phải nói thế nào đây?

Mai Lộ Lộ nghĩ ngợi suốt dọc đường, tập đi tập lại trong đầu.

Cuối cùng, khi đứng trước cổng đồn cảnh sát, nhìn những người đang trực bên trong, cô lấy hết can đảm bước vào.

Nữ cảnh sát trẻ trực ca đêm đang ngủ gà ngủ gật bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.

Nữ cảnh sát trẻ ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé mặc đồ ngủ, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.

Nữ cảnh sát hỏi: “Cháu là con nhà ai? Không tìm thấy đường về nhà hả?”

Cô bé trông chỉ chừng sáu bảy tuổi. Dù là mùa hè nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, vậy mà cô bé mặc mỗi áo cộc, để lộ cánh tay ra ngoài.

Không biết vì sao, chỉ một câu hỏi quan tâm đơn giản đó thôi lại có thể khiến sống mũi Tiểu Mai cay cay, mắt dần mờ đi.

“Sao vậy?” Nữ cảnh sát cúi người xuống, lúc này cô mới để ý giày của cô bé đầy bùn đất.

Tiểu Mai đỏ mặt, rụt chân lại, hơi ngại ngùng. Đó là do lúc hái quả dại cô giẫm vào bùn.

“Cháu từ đâu đến đây? Nhà cháu ở đâu? Cháu có nhớ tên bố mẹ không?”

“Cháu đến từ trấn Sơn Trà. Nhà cháu ở số 301, đường Sơn Trà, trấn Sơn Trà. Mẹ cháu tên là Lý Cầm.”

Trấn Sơn Trà? Trấn Sơn Trà cách đây hơn mười cây số.

“Cháu đi một mình đến đây sao?”

Cô bé gật đầu: “Mẹ cháu bảo cháu không được đến, nhưng buổi tối cháu đã lén đi.”

Nữ cảnh sát kinh ngạc: “Cháu đi bộ một mình vào buổi tối đến đây sao?”

Tiểu Mai “Dạ” một tiếng, nói: “Cháu cứ đi, đi mãi rồi đến thôi ạ.”

Nữ cảnh sát không nhịn được mà cảm thán: “Cháu giỏi thật đấy!”

Tiểu Mai được khen, không hiểu sao sống mũi lại càng cay hơn.

Nữ cảnh sát thấy cô bé trước mặt mình bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt to rơi xuống, hệt như đã chịu một nỗi oan trời giáng.

“Nói cho cô biết nào, cháu đi xa như vậy tìm chú cảnh sát… cô cảnh sát, là vì chuyện gì?”

Trong phòng trực ban của đồn cảnh sát, nữ cảnh sát nghe cô bé kể lại toàn bộ sự việc.

Hai mươi năm sau, nữ cảnh sát trẻ ngày nào đã trở thành nữ cảnh sát dày dặn kinh nghiệm. Bà ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ nói: “Hồi đó tôi đi từ đêm đến sáng. Lúc đầu tôi rất lo không biết cảnh sát có tin mình không. Nhưng khi trời sáng dần, tôi càng đi càng chắc chắn. Trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng gã ta sẽ bị bắt, sau đó những người khác sẽ biết tôi đã bị oan, rồi đến xin lỗi tôi.”

Cảnh sát Lý im lặng, không nói gì.

Bà không nhớ nổi mình đã quên chuyện này từ lúc nào, nhưng khi nhìn người phụ nữ trước mặt, bà biết đứa trẻ năm ấy có lẽ thực sự không nói dối.

Ký ức của con người là một thứ gì đó thật kỳ lạ, nó có thể bị chôn sâu ở một góc nào đó, nhưng chỉ cần tìm lại, vậy nó sẽ nhanh chóng ùa về.

Nghe hồi ức của người phụ nữ, bà thậm chí còn nhớ đến sự phẫn nộ của mình lúc đó.

Sau khi đồng nghiệp tới, họ lái xe đến trấn Sơn Trà.

Tuy nhiên lúc đến nơi, họ lại nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác.

“Sao có thể chứ? Con bé Mai Lộ Lộ đó không ngoan đâu, thầy Dư không phải người thế.” Gần như tất cả người lớn trong trấn đều nói như vậy.

“Thầy Dư không làm những chuyện như thế đâu, mọi người đều thấy cả mà. Hơn nữa, ai lại làm mấy chuyện đó với một đứa bé 9 tuổi chứ? Mấy anh cảnh sát này, đừng trách tôi nói hơi thô, chứ một đứa trẻ con còn chưa có ngực có mông thì ai thèm hứng thú?” Bảo vệ trường nói.

Người bảo vệ là người đầu tiên phát hiện ra sự việc, ông kể: “Lúc đó tôi đi tìm thầy Dư, khi đến thì thấy cô bé học sinh tiểu học kia nằm trên giường của thầy. Nhìn thấy tôi, cô bé liền chạy mất, còn thầy Dư thì không có ở nhà.”

“Trẻ con không biết điều, nói dối. Trước đây con bé từng muốn vào lớp của thầy Dư, nhưng có lẽ thầy không đồng ý, nên nó mới cố ý bịa chuyện như vậy.” Đó là lời của giáo viên chủ nhiệm lớp Mai Lộ Lộ.

Học sinh lớp của thầy Dư chưa từng xảy ra sự việc tương tự.

Còn về Mai Lộ Lộ, cô bé gần như là biểu tượng của một “đứa trẻ hư”. Cô bé thường bị bắt gặp đánh nhau với em trai, thậm chí còn bắt nạt con trai, nhét sâu lông vào miệng bạn. Đối với thầy Dư, mọi người càng có nhiều chuyện để kể hơn.

Cô bé từng chửi mắng thầy Dư, thậm chí ném đá làm vỡ kính nhà thầy. Đó là một đứa trẻ hư cực kỳ ngỗ nghịch.

Còn thầy Dư lại vừa xấu hổ vừa buồn cười chào hỏi các cảnh sát. Gã mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đeo kính, văn vẻ lịch sự mà phủ nhận mọi lời của cô bé.

“Con bé lớn lên trong một gia đình đơn thân, mẹ lại trọng nam khinh nữ, nên tư tưởng của con bé có phần cực đoan. Có lẽ vì tôi không đồng ý để con bé vào lớp, nên nó mới làm vậy để trả đũa tôi.” Dư Minh vẫn không hề tỏ ra tức giận.

Cô cảnh sát trẻ ngơ ngác, ban đầu cô nghĩ rằng sự việc chỉ đơn giản là bắt người thôi, không ngờ lại phức tạp đến vậy.

Đồng nghiệp bên cạnh thấy cô nhíu mày, bèn nói: “Thật ra tôi đã thấy có gì đó không ổn từ lâu rồi. Cô không để ý sao? Lúc chúng ta quay lại, mặt con bé đầy vẻ phấn khích. Thông thường, những đứa trẻ từng trải qua chuyện như vậy sẽ không có phản ứng như thế.”

Cảnh sát Lý lúc còn trẻ nhớ lại, đúng là cô bé có vẻ rất vui.

“Với lại, khi kể về những chuyện đó, con bé nói rõ ràng, mạch lạc, như thể đã luyện tập rất nhiều lần. Bình thường người báo án, kể cả là người lớn đi chăng nữa, thì cũng khó kể rành mạch được mọi chuyện. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, hành động này không bình thường.”

“Nhưng mà…” Nữ cảnh sát trẻ không biết phải nói gì. Điều đó nghe có vẻ hợp lý. Trước đây, cô từng tiếp nhận một người phụ nữ trẻ bị hại, người đó gần như không thể nói được gì tại đồn. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”

“Thực ra đây cũng là chuyện tốt, vì không có đứa trẻ nào phải trải qua chuyện như thế.” Đối phương nói: “Cô nên nói chuyện với con bé, xem rốt cuộc là lý do nào khiến nó nói dối.”

Khi nữ cảnh sát đến nhà Mai Lộ Lộ, trên mặt cô bé không hề có vẻ lo lắng hay sợ hãi, hiện còn đang cãi nhau với một cậu bé…

Cậu bé vừa khóc vừa hét: “Đó là đôi giày của em mà, chị làm bẩn hết rồi!”

“Đi thì cũng đi rồi, em làm gì được chị à? Em đánh thắng chị chắc?”

Nữ cảnh sát trẻ nhìn cô bé hùng hùng hổ hổ, trong lòng bắt đầu dao động.

Nhưng sau khi cô giải thích rõ ràng mọi chuyện, cô bé thay đổi sắc mặt. Cô bé hung hăng nói, hệt như một con hổ nhỏ: “Sao cô chú lại tin kẻ xấu?”

“Cô chú không tin kẻ xấu, và cô chú cũng tin là cháu không nói dối. Chỉ là cô chú không có bằng chứng mà thôi. Bọn cô còn đi hỏi những bạn nhỏ khác, không ai gặp phải chuyện như vậy cả. Có phải cháu nhớ nhầm hoặc lẫn lộn chuyện trong phim với ngoài đời không? Điều này cũng xảy ra thường xuyên.” Sự việc đã qua hơn một tháng, trên người cô bé cũng không còn bất kỳ bằng chứng nào.

Trong tiềm thức, nữ cảnh sát trẻ thậm chí còn hy vọng cô bé đã nói dối. Như vậy, những chuyện đáng sợ thế đó sẽ không xảy ra.

Vậy nên khi nói chuyện, cô cũng vẫn quan sát cô bé.

Cô bé thực sự không giống một người từng trải qua chuyện như vậy. Dường như cô bé suy nghĩ một lúc, rồi lập tức nói: “Chúng ta đi tìm Châu Châu! Châu Châu nhất định biết mọi chuyện!”

“Châu Châu là ai?”

“Châu Châu là con gái của ông ta. Lần trước ông ta và con gái gặp nhau, sau đó có một người phụ nữ đã tát ông ta một cái, còn nói sẽ phơi bày hết mấy chuyện xấu xa của ông ta cho mọi người biết. Lúc đó cháu không hiểu, nhưng bây giờ cháu hiểu rồi!” Cô bé nghĩ đến chuyện này, như thể nhìn thấy tia hy vọng mới.

Hơn hai mươi năm trước, nữ cảnh sát trẻ nhìn lòng bàn chân đầy vết phồng rộp của cô bé, nên không nỡ lòng nào. Thế là cô dẫn người đến tìm vợ cũ của Dư Minh là Phượng Bình và con gái của ông ta, Châu Châu.

Hơn hai mươi năm sau, cảnh sát Lý bước ra khỏi phòng thẩm vấn, sau khi lấy được địa chỉ của Phượng Bình, bà cũng lập tức đi giống thế.

Cảnh sát Lý gõ cửa nhà Phượng Bình, nhưng Phượng Bình không có ở nhà. Cảnh sát Lý lại gọi một cuộc điện thoại cho đối phương.

Phượng Bình không có ở nhà, bà đang ở nhà con gái mình – Châu Châu.

Hiện tại, Châu Châu đã làm mẹ. Con gái cô mới tám tuổi, đang ngồi trong phòng khách làm bài tập.

Châu Châu và Phượng Bình đang nấu ăn trong bếp, vừa làm vừa trò chuyện.

Điện thoại reo lên, Phượng Bình nhìn màn hình hiện cuộc gọi. Thấy ánh mắt của con gái đang nhìn mình, bà bỗng hơi căng thẳng mà cầm điện thoại ra ban công nghe.

“Tôi không biết gì về chuyện của ông ta.”

Phượng Bình nói lại câu đã lặp đi lặp lại vô số lần.

Bà cúp máy. Khi quay đầu lại, bà thấy con gái đã trưởng thành đang đứng bên cửa sổ sát đất. Biểu cảm của con gái khá khác lạ, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Mẹ, nước sôi rồi, mình nên gói sủi cảo thôi.”

Phượng Bình bước vào, không khí giữa hai người hơi kỳ lạ.

Trong căn bếp nhỏ hẹp, chỉ có tiếng nước sôi ùng ục vang lên.

Phượng Bình nói: “Là dì con gọi đấy. Dì hỏi mẹ có muốn đi du lịch Iceland không, nếu mẹ cũng muốn đi, thì dì sẽ không tham gia tour nữa, chúng ta đi riêng một nhóm.”

“Lại nhắc đến khả năng định hướng của dì con, dù mẹ có đi cùng thì cũng phải tham gia tour thôi. Nhà mình đúng là có truyền thống mù đường từ đời này sang đời khác mà.”

Bà nói rồi bật cười.

Con gái đứng bên cạnh tiếp tục gói sủi cảo. Đến chiếc thứ năm, cô đột nhiên lên tiếng: “Có phải cảnh sát gọi không? Hỏi về chuyện của bố hả mẹ?”

Gương mặt Phượng Bình lập tức trầm xuống: “Sao con lại nhắc đến chuyện đó?”

“Con nghe người ta nói ông ấy chết rồi.” Châu Châu cúi đầu, đôi tay vẫn tiếp tục máy móc gói sủi cảo.

Phượng Bình nói: “Ông ta chết rồi sao? Vậy con có muốn đến dự đám tang của ông ta không. Lúc con còn nhỏ, mẹ không muốn con gặp ông ta là vì khi đó mẹ suy nghĩ cực đoan. Bố con coi như là… người tốt. Nếu con muốn, con đi cũng được.”

Bà không muốn con gái phải chịu bất kỳ ám ảnh nào từ quá khứ tối tăm ấy.

Trong bếp im lặng một lúc lâu.

“Mẹ, mẹ rất hận con à?”

Phượng Bình ngỡ ngàng quay đầu nhìn con gái, từng giọt nước mắt lăn dài trên má người phụ nữ trẻ.

“Sao con lại nghĩ như vậy? Mẹ làm sao có thể hận con được?”

“Con đã khiến mẹ và bố ly hôn.”

Phượng Bình sững sờ, ngừng gói sủi cảo: “Châu Châu, ai nói với con điều đó?”

Lúc hai người ly hôn, Châu Châu mới hơn năm tuổi, cô không thể nhớ những chuyện này.

“Con tự nhớ.” Cô cúi đầu: “Hôm đó sau khi mẹ về nhà, đã đánh bố một trận.”

Phượng Bình: “Con còn nhớ? Sao con chưa bao giờ nói với mẹ?”

“Vì con không biết phải làm sao. Mẹ luôn nói bố là người tốt.” Cô bật khóc. Ngày hôm đó, cô đã nghe thấy tất cả, nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ mình và mẹ của Mai Lộ Lộ.

Phượng Bình sững người.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Phượng Bình biết, đó là cảnh sát, giống như hơn hai mươi năm trước vậy.

Phượng Bình bước lên xe cảnh sát, ngồi trong phòng thẩm vấn giống như hai mươi năm trước, đối diện bà vẫn là nữ cảnh sát năm xưa.

Mọi thứ dường như tái hiện lại cảnh tượng của năm ấy.

“Chị và Dư Minh kết hôn khi nào?”

“Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học. Chúng tôi học cùng trường đại học, sau đó lại được phân vào cùng một trường cấp ba. Vì là bạn cùng trường nên chúng tôi qua lại khá thân thiết, yêu nhau một năm, thấy hợp thì kết hôn.”

“Vậy hai người ly hôn khi nào?”

“Hơn hai mươi năm trước.”

“Lúc đó con gái chị mấy tuổi?”

“Sáu tuổi.”

Lần này, nữ cảnh sát thuở ấy đã không còn trẻ nữa, hỏi: “Năm đó, con chị còn nhỏ như vậy, tại sao hai người lại ly hôn?”

“Vì gã ta là một tên súc sinh.”

Đó là sự thật tới muộn hơn hai mươi năm.

Một cô bé đã chờ đợi câu nói này quá lâu.
 
Back
Top Bottom