Cung Đấu Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
494,448
0
36
AP1GczOgy4c3yjiSNpD2ag2p4fLjxJScD0QR5uLHCuy9Gi1QdVpceqQTri1FlSl4jEop_XKOaSsNmdhYxu1j-y1QeYkdbmZe3_EjNalNF333io7-IlPzeJSU7EVxPTlhCe1KrQYSu4EDpHUHDISjo-Fe3Fuo=w215-h322-s-no-gm

Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Hài Hước, Cung Đấu

Team dịch: Bé Ngọt Ngào

Giới thiệu

Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái.

Nhưng ta là thứ phi của thái tử.

Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm.

Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ.

Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá.

Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn.

Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ:

“Cút.”​
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 1


Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái.

Nhưng ta là thứ phi của thái tử.

Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm.

Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ.

Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá.

Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn.

Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ:

“Cút.”

1

Ta sẽ cút sao? Ta ngu gì mà cút.

Thái tử rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể phất áo bỏ đi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Không được cho nàng ta ăn thịt một tháng.”

Tâm địa thái tử thật độc ác, không biết từ khi nào phát hiện ta thích ăn thịt, lại có thể dùng phương pháp này để trừng phạt ta.

Nhưng ta không phải là người dễ dàng đối phó, lập tức mua chuộc được Tiểu Trương ở cửa sau, để hắn mỗi ngày đem cho ta một con gà quay.

Thị tỳ Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, điều này hình như không thoả đáng.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng là có chút không thoả, với sức ăn của ta, nên phải là ba con mới đúng.”

Xuân Nương rút kinh nghiệm xương m.áu, quyết định bỏ cuộc. Nàng tìm đến vũ nữ, ca nữ và tài nữ giỏi nhất toàn thành, muốn dạy ta tài nghệ tranh sủng.

Vạn lần không ngờ tới, cuối cùng Xuân Nương cũng giúp ta tách được thái tử phi và thái tử ra.

Một tháng sau, vũ nữ, ca nữ và tài nữ lần lượt thăng hạng thành người của thái tử.

Ba người họ cùng nhau đến trước cửa để tạ ân, cảm kích rơi lệ, nói: “Đa tạ lương đệ đã thành toàn.”

2

Xuân Nương rất đau lòng, Xuân Nương nghĩ không thông.

Xuân Nương chạy đến trước mặt ta quỳ xuống, nói: “Lương đệ, nô tì không phải có ý này.”

Ta cũng rất đau lòng. Bởi vì thái tử lấy được ba vị mỹ nữ này, cảm thấy ta ăn chay đến mức tâm địa bồ tát, để khiến ta tích thiện nhiều hơn, thái tử tiếp tục hạ lệnh cho ta ăn chay thêm ba tháng nữa.

Tiểu Trương ở cửa cũng thừa cơ tăng giá, trước đây một lượng bạc ba con gà, giờ biến thành hai con.

Để tiết kiệm tiền, vào một đêm trăng cao gió mát, ta mua chuộc Tiểu Trương, nhờ hắn thả ta ra ngoài tự đi ăn.

Tiểu Trương nói: “Lương đệ, điều này hình như không tốt…”

Ta liền nhét vào tay hắn hai thỏi vàng, hắn nói: “Đường này hình như không dễ đi, người cẩn thận dưới chân, thuận buồm xuôi gió, thứ lỗi không thể tiễn.”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 2


3

Ta đem theo Xuân Nương ra tới đường lớn.

Nào là giò quay, ngỗng quay, hoa thông, tiểu đỗ, lưỡng nhục, lạp xưởng.

Các người không phải nghĩ rằng ta đã ăn những thứ này đó chứ?

Nực cười. Thì đúng là ta đã ăn thật.

Nhưng ăn không hết.

Bởi vì đang ăn được nửa chừng thì tiểu nhị đi đến hỏi ta có thể trả tiền trước không.

Ta đập bàn lớn tiếng quở trách: “Đang chế nhạo ta không có tiền hay gì, có tin ta dùng tiền nện c.hết ngươi không?”

Sau đó, ta sờ vào túi của mình.

Kết thúc rồi, thực sự không mang theo tiền.

4

Đều tại ta lúc ra khỏi cửa quá hào phóng, đã đưa hết tiền cho Tiểu Trương chỉ trong một hơi.

Nhìn thấy tình huống cực kì ngượng ngùng, Xuân Nương đang định dũng cảm đứng lên thì nghe thấy không trung phát ra một câu: “Khoan đã.”

Một bạch y công tử tay phe phẩy quạt giấy bước tới: “Bữa cơm của vị cô nương này ta sẽ trả.”

Anh hùng cứu mỹ nhân, kinh điển kiều đoạn.

Ta cảm kích rơi lệ, chính lúc muốn lấy thân đền đáp, hắn liền nhìn về phía Xuân Nương nói: “Không biết vị cô nương này nên xưng hô thế nào?”

*Kinh điển kiều đoạn: Ý nói đoạn sự việc thường xuyên xảy ra.

5

Ta rất vui, cũng rất tuyệt vọng.

Xuân Nương đỏ mặt rồi, nàng khước từ: “Đa tạ công tử, bọn ta tự làm công để trả tiền là được.”

Bạch y công tử rất hiểu lễ độ: “Cô nương hoa dung nguyệt mạo, sao lại có thể làm công.”

Lại chỉ vào ta rồi nói: “Nha hoàn của cô nương cũng khuynh quốc khuynh thành thế này, cô nương càng không thể hạ mình.”

Tuy rằng vì để ra ngoài, ta quả thực ăn mặc giản dị hơn cả Xuân Nương, nhưng vì câu khuynh quốc khuynh thành, ta quyết định nói cho hắn chân tướng.

“Công tử thật có mắt nhìn. Thực ra ta mới là…”

Lời nói được một nửa thì có người mở miệng cắt ngang:

“Vậy thì để ta trả.”

Người đó lại nói: “Nữ nhân của bản cung, ăn cơm đương nhiên phải để bản cung trả tiền.”

Bản cung?

Ta rùng mình một trận, vừa xoay người liền nhìn thấy thái tử.

6

Kể từ đó, thái tử như bị trúng tà.

Ngày ngày chạy đến sân của ta.

Đến cũng không ngủ với ta, mà là rủ ta đi ăn hằng ngày.

Ba tháng sau, ta mập lên mười cân, nhìn thấy thịt ta liền muốn nôn.

Thái tử không mập, hắn nói mỗi ngày ăn xong đều ra ngoài cưỡi ngựa, còn gập bụng cho thân thể khỏe mạnh.

Hắn hỏi ta: “Bây giờ nàng còn muốn lén ra ngoài ăn vụng nữa không?”

Hai hàng nước mắt của ta đều chảy về Tây Thiên.

Lẽ nào đây chính là g.iết người không d.a.o trong truyền thuyết ư?
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 3


7

Phủ thái tử truyền ra nhiều tin đồn kể từ khi thái tử hỏi ta câu lần trước.

Nói Từ lương đệ ra ngoài ăn vụng, bị thái tử bắt được gian tình.

Hay lắm, phiên bản nào cũng có. Gì mà vụng trộm với trù tử, gì mà vụng trộm với Tiểu Trương, còn cái gì mà vụng trộm với Cửu vương,…

Quên chưa nói, bạch y công tử gặp ở tửu lầu hôm đó chính là Cửu vương.

Thái tử gần đây thường xuyên chạy đến chỗ ta, khiến mấy thiếp thất của hắn rất bất mãn.

Tài nữ, vũ nữ và ca nữ lần lượt đến cửa, đều vong ơn bội nghĩa mà khiêu khích ta: “Ngươi đã làm gì? Dựa vào đâu mà thái tử lại thích ngươi như vậy?”

Ta muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ cả nửa ngày thì quả thực ta cũng không làm gì, chẳng qua ta chỉ dựa vào tường mà thôi.

Ta thành thật trả lời rằng mình không làm gì hết.

Sau đó, trong phủ lại có tin đồn truyền ra, Từ lương đệ tự cao, Từ lương đệ tự đại, Từ lương đệ không chỉ tự cao tự đại mà còn ăn vụng.

8

Để ngăn chặn tin đồn, thái tử phi gọi ta đến, đ.ánh ta hai mươi đại bản, nói là vì chính nghĩa nên phải làm vậy.

Thực sự thì, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới ta, đều tại đầu óc các người không trong sáng đấy chứ!

Ta bị đ.ánh vào mông, còn bị mất thể diện, nằm sấp trong chính cung của mình khóc lớn.

“Nàng khóc trông thật xấu.”

Ta ngước đầu nhìn lên, là thái tử.

Hắn ngồi trước giường ta, cau mày nói: “Chuyện gì thế này?”

Chuyện gì thế này? Còn không phải là đều nhờ ơn của hắn sao?

Hắn dường như nhớ ra điều gì đó, “Ồ, có phải là vì hôm nay ta không cùng nàng ăn thịt không?”

“Người đâu, mang thịt lên cho Từ lương đệ.”

Nhìn cảnh bàn đầy các món vịt hoa nướng, ngỗng quay, hoa thông, tiểu đỗ, lưỡng nhục, lạp xưởng mà suốt ba tháng nay ta đã ăn…

Ta oà lên một tiếng, càng khóc to hơn.

9

Có lẽ ta đã khóc quá thương tâm. Thái tử quyết định hôm sau đưa theo ta đi săn.

Ta hỏi: “Thái tử phi tại sao không đi cùng chúng ta?”

Hắn nói: “Nàng ấy bệnh rồi.”

Ta hỏi: “Thái tử phi sao lại bệnh rồi?”

Hắn nói: “Chẳng phải bị nàng chọc tức sao?!”

Ta hỏi: “Ta đã chọc gì nàng ta?”

Hắn nói: “Nàng còn hỏi nữa, có tin ta sẽ treo nàng lên, một mũi tên tống nàng làm bữa tối cho con gấu đen trong đó không?”

Ta không hỏi nữa.

Hắn lại hỏi: “Sao nàng không nói gì nữa?”

Ta phát hiện tính khí của ta thật tốt, thái tử đã b**n th** đến mức này rồi mà ta còn chưa đá.nh hắn.

Thái tử nói: “Tối nay ta sẽ săn cho nàng một con nai trở về, chúng ta cùng nhau nướng lên ăn.”

Nói xong hắn liền kéo cung.

Ánh nắng chiếu rọi vào mặt hắn, khiến một nửa khuôn mặt phát sáng tựa vầng thái dương.

Ta đột nhiên phát hiện tên thái tử b**n th** này trông cũng khá ưa nhìn.

10

Đáng tiếc, cũng chỉ đến mức độ ưa nhìn.

Thái tử b.ắ.n một mũi tên, con nai không sao.

Hai mũi tên bay đến, con nai vẫn không sao.

Mũi tên b.ắ.n ra hết rồi, con nai vẫn bình an vô sự.

Ta an ủi hắn: “Không sao, không sát sinh chính là một đức tính.”

Thái tử trừng mắt nhìn ta, nói hôm nay nhất định phải bắt được nó.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 4


Sau đó hắn “Cha!” một tiếng, cưỡi lên ngựa liền chạy.

Ta không còn cách nào khác, phải đi cùng hắn, “Cha!”.

Khu săn b.ắ.n của hoàng gia thực sự rất lớn, hai người bọn ta cứ “Cha!” lại “Cha!”, liền chạy đến nơi mà bọn ta còn không biết đây là nơi nào.

Không ngờ rằng thái tử cuối cùng cũng bắt được con nai.

Kết quả là con nai thì tìm thấy rồi, còn con đường thì mất tiêu.

*”Cha” ở đây là tiếng nói thúc ngựa.

11

Ta và thái tử tròn mắt nhìn nhau.

Có lẽ hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói: “Nơi này cũng không tệ, bản cung đặc biệt đưa nàng tới đây để dã xuy.”

Vâng. Rất là không tệ.

Bên trái có hang sói, bên phải có động hổ.

Phía trên có kền kền, dưới chân còn có rắn.

Đích thực là một nơi tốt để dã xuy, nơi tốt để các dã thú dã xuy chúng ta vào bữa tối.

Có lẽ thái tử cũng tự cảm thấy lời mình vừa nói thực sự càn rỡ, an ủi ta nói: “Không sao, đợi một lát rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.”

Năm canh giờ sau, ta an ủi hắn nói: “Không sao, đợi một lát rất nhanh sẽ có ma đến chơi với chúng ta.”

*Dã xuy: Ăn uống ngoài trời.

12

Vạn lần không ngờ tới, lần này hoàng cung làm việc lại tắc trách đến như vậy.

Đợi tận năm canh giờ rồi mà chưa có ai đến cứu bọn ta.

Ta và thái tử chỉ đành tự lực cánh sinh, một bên tìm đường, một bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Hắn nói đều tại ta cứ đòi đi theo hắn, ta nói chính hắn mới là người đưa ta theo.

Hắn nói thực ra hắn không muốn g.i.ế.t con nai này, đều tại ta ở bên cạnh chế giễu hắn, ta nói mũi tên đều đã b.ắ.n hết rồi thì đừng ở đó mà khoác lác nữa.

Hắn không nói gì nữa, ta hỏi hắn sao lại câm như hến rồi?

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phát hiện nàng là đồ b**n th**!”

13

Hai người b**n th** bọn ta, à không phải, hai người soái ca mỹ nữ bọn ta cứ như vậy mà cưỡi ngựa tìm đường.

Có lẽ trên đường đi quá vô vị, hắn bèn tìm cách bắt chuyện với ta.

Hắn nói từ nhỏ hắn đã rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì lúc đó có phụ hoàng và mẫu hậu bên cạnh.

“Ta trước đây hay đi săn.” hắn kéo cung cho ta xem, “Là phụ hoàng đích thân dạy ta, lúc đó quan hệ giữa ta và Cửu đệ vẫn rất tốt. Đệ ấy không săn được gì, còn khóc lóc ỉ ôi với ta rằng ‘thái tử ca ca, cho đệ một con nai đi mà’.”

Ta nói, quan hệ bây giờ không tốt sao? Hắn nói tốt, ngoài mặt thì tốt.

Hắn cũng nói về hắn và thái tử phi, nói hắn và thái tử phi là hảo bằng hữu lớn lên cùng nhau, khi đó cả họ và Cửu vương, ba người bọn họ vẫn thường xuyên ra ngoài nướng thịt.

“A Hoa từ nhỏ đã rất trượng nghĩa, thậm chí còn ra dáng nam tử hơn cả ta và Cửu đệ.”

“Lúc nhỏ ta và Cửu đệ đ.ánh nhau, vẫn là A Hoa một tay nắm cổ áo của bọn ta tách ra.”

Ta nghĩ đến thái tử phi, lúc nào trông cũng có vẻ ôn ôn nhu nhu, không ngờ lúc nhỏ lại dũng mãnh đến như vậy.

Sau đó thái tử gật đầu nói: “Nàng ấy đối với các nữ tử quả thực rất ôn nhu, hầu như không bao giờ động thủ với nữ tử.”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 5


Ta nói lần trước thái tử phi vẫn đ.á.n.h ta hai mươi bản đó thôi, thái tử cười nói:

“Chắc là vì nàng trông không giống một nữ tử rồi.”

Sau đó ta liền cười, tâm tình thái tử cũng rất tốt, hắn hỏi ta có phải là rất thú vị hay không.

Ta nói: “Có, rất thú vị, ngươi vừa giẫm phải cức rồi.”

14

Hai người bọn ta mất ba canh giờ để tìm đường, cuối cùng cũng ra khỏi bãi săn.

Thị vệ của bãi săn vừa nhìn thấy bọn ta liền khóc lóc, còn quỳ xuống, nói: “Thái tử, vi thần đến muộn, tội đáng muôn c.h.ế.t.”

Thực sự cũng khá muộn, chậm một bước nữa thì ta đã không kịp được ăn bữa sáng nay rồi.

Thái tử lúc này cũng không tuỳ ý giống như lúc vừa ở trên núi nữa, nghiêm mặt nói:

“Bản cung không sao.”

Cửu vương vừa nhìn thấy bọn ta, trên mặt liền cười tươi như hoa, đi tới nắm tay thái tử, nói cái gì mà “A, thái tử huynh không sao là tốt rồi, đệ đệ lo lắng cho huynh lắm, lo muốn c.h.ế.t đi được, vào rừng tìm huynh suốt mười canh giờ. Nếu không phải có người ngăn cản, đệ một ngày có thể đã tìm tới mười ba canh giờ.”Thái tử cũng là một tay diễn xuất xuất chúng, liền v**t v* tay Cửu vương rồi nói: “Đệ đệ à, ca ca cũng nhớ đệ lắm đấy. Khi nào rảnh rỗi cả hai chúng ta hãy cùng nhau tới đây du sơn, lần sau đệ đệ có lỡ bị lạc đường, ca ca nhất định sẽ tìm đệ suốt mười ba canh giờ~”

Thái tử và Cửu vương cứ như thế nắm tay nhau cười tủm tỉm tung tăng về phía đại doanh, đổi lại là người mù chứng kiến cũng có thể ngửi thấy mùi huynh đệ tình thâm.

Sắc mặt Xuân Nương ửng đỏ nắm lấy tay ta nói: “Lương đệ, người không sao chứ?”

Ta nói ta không sao, chỉ là ngươi đừng vừa nhìn bóng lưng của Cửu vương vừa hỏi ta có sao không đi.

15

Con người Xuân Nương quả thực trọng sắc khinh hữu, kể từ lần được Cửu vương “anh hùng cứu mỹ nhân”, trong đầu chỉ còn lại Cửu vương.

Ta bảo nàng ta bôi thuốc cho ta, nàng ta ấn vào vết thương của ta chín lần.

Ta bảo nàng ta bón cho ta miếng canh, nàng ta thổi chín lần mới đưa cho ta.

Ta bảo nàng ta dọn đồ ăn lên, nàng ta mang lên cho ta một bát cửu thái.

“Thật quá đáng.” Ta nói với nàng ta: “Cửu thái thì ta không ý kiến, nhưng chỉ có chín cọng thì có phải quá đáng quá rồi không?”

Nàng ta đỏ mặt nói: “Nô tì không có. Nô tì sai rồi. Nô tì không phải vì Cửu vương mà như vậy đâu, huhuhu.”

Nữ đại bất trung lưu. Nữ đại bất trung lưu.

Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi, Xuân Nương ở đây nhắc đến hai chữ Cửu vương, đối diện không phải là có một Cửu vương đang đi tới sao?

Cửu vương bước đến trước mặt bọn ta, nhón tay mở chiết phiến, mỉm cười nói với ta:

“Từ lương đệ.”

“Biệt lai vô dạng.”

*Cửu thái: Rau hẹ.

*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà.

*Biệt lai vô dạng: Câu hỏi thăm sức khoẻ cho người lâu ngày mới gặp lại.

16

Ta nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Nói xong ta liền muốn cất cái miệng nhỏ xinh của mình đi ngay lập tức. Tổ sư, tại sao lại chưa từng gặp cơ chứ, lần trước nhận ra ta là nha hoàn không phải vị Cửu vương này hay sao?

Cửu vương không có chút nào tức giận, tiếp tục phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Từng gặp.”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 6


“Từ lương đệ đã quên? Vài năm trước nàng và tiểu vương từng gặp nhau ở Du Xuân Hồ.”

Du Xuân Hồ?

17

Lần cuối ta tới Du Xuân Hồ là vào ba năm trước.

Lúc đó ta còn là một vị hôn thiếu nữ, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ nơi nào cũng có thể làm nơi đó náo động toàn thành, ta lúc đó chỉ cần dùng một chữ “đẹp” mà hình dung.

Khi ta đến tuổi có thể thành hôn, cứ cách vài hôm cha ta lại tìm người đến sửa ngưỡng cửa.

Sửa đến cuối cùng, cha ta mới bước ra đường, trên đường liền có người hỏi:

“A, Từ tướng quân, ngưỡng cửa nhà ngài lại nát rồi sao?”

Nguyên do là vì, cha ta nhìn ai cũng không vừa ý. Ai đến đây cầu thân cũng phải “khoa tay múa chân”, mỗi lần như vậy, tất cả ngưỡng cửa, bàn, ghế, đồ đạc trong nhà ta đều gặp nạn.

Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”

*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.

*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.

Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.

Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.

“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”

Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.

Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.

Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.

Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.

Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”

Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”

18

Buổi tối, thái tử đến thăm ta.

Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.

Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:

“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”

Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”

Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”

“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”

Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”

Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”

Ta: “?”

Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”

Ta: “??? Nữ y nào?”

Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”

“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”

Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 7


“Được rồi.”

Thái tử bày ra biểu tình “ta đều hiểu” trên mặt, ngăn ta nói chuyện.

“Nàng cùng ta đến một nơi.”

19

Có rất nhiều nơi trên thế gian này.

Có một số nơi để tìm niềm vui, chẳng hạn như: thanh lâu; một số nơi là để tìm tội lỗi, chẳng hạn như: sòng bạc.

Nhưng nơi này, cả đời này của ta ngược lại chưa từng đi vào.

Ta hỏi hắn: “Thái tử, ngươi đưa ta đến nhà xác làm gì vậy?”

Ta vạn lần không ngờ tới, thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đến nhà lao ta đều có thể lý giải, hắn cư nhiên lại dẫn ta tới nhà xác.

Không lẽ, bởi vì ta phát hiện ra bí mật hắn đã lừa gạt ta, nên liền muốn g.i.ế.t người diệt khẩu?

Vừa nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt của ta rơi xuống.

Thái tử thấy ta khóc, kinh ngạc nhướng mày, mở miệng hỏi ta: “Trong đây có người nào mà nàng biết không?”

Ta gật đầu trong nước mắt.

Hắn thậm chí còn kinh ngạc hơn, hỏi ta: “Là ai?”

Ta chỉ vào hắn, vừa khóc vừa nói: “Là ngươi.”

20

Thái tử nghe ta nói xong, khen ngợi ta không ngớt.

Khen ta đại trí nhược ngu, còn nói đầu óc ta không giống người khác.

Sau đó, hắn nói: “Nàng nhìn kỹ hơn đi, t.h.i t.h.ể này khác với những người khác chỗ nào?”

Ta lau nước mắt, nhìn kỹ vào t.h.i t.h.ể nằm trên bàn.

Thi thể này là một thị vệ, n.g.ự.c của hắn bị cắm một mũi tên.

Mũi tên này nhìn gần hơn, có vẻ phía trên còn có hoa văn.

Nhìn lại, đây không phải là hoa văn trên mũi tên của thái tử sao!

Lần này nước mắt ta lại tuôn rơi, ta nói: “Ngươi đã g.i.ế.c người này?”

“Ngươi g.i.ế.c người thì thôi đi, còn muốn ta giúp ngươi cùng nhau xử lý thi thể?”

*Đại trí nhược ngu: Bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.

21

Đêm đen gió lớn, thích hợp g.i.ế.c người.

Thái tử khám nghiệm tử thi, ta canh cửa.

Thái tử nói: “Lại đây, giúp ta một tay.”

“Rút mũi tên trên người hắn đưa cho ta.”

Ta nhịn không được, nói: “Lão đại, loại chuyện cơ mật này ngươi để ta tham gia, thực sự có ổn không?”

Ngụ ý là nếu tội tình này bị điều tra ra thì ngàn vạn lần đừng lôi ta vào cùng.

Nhưng thái tử b**n th** này cư nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn ta, nói: “Sao?”

“Là trách ta còn chưa coi nàng là người của mình sao?”

Không, đây không phải vấn đề là người của ngươi hay không.

Ta cảm giác năng lực nghe hiểu của thái tử ít nhiều có chút vấn đề.

Nhưng nhìn vẻ mặt tự cảm thấy hài lòng của hắn, ta lại ngại vạch trần. Ngộ nhỡ hắn tức giận lên, giải quyết ta ngay tại chỗ thì sao. Hắn cũng không cần thủ tiêu thi thể, ta liền nằm xuống là được, dù sao người cũng đang ở nhà xác rồi.

Ta run rẩy giúp hắn rút mũi tên ra, hắn lại hỏi ta: "Nàng xem, trên mũi tên này có gì?”

Ta nói: “Máu.”

Hắn nói: “Xem lại đi.”

Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên mắng sau lưng ngươi, không nên nghe Cửu vương mà cảm thấy ngươi là một tên đăng đồ tử, vương bát đản. Lần sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi nữa, tha cho ta có được không?”

Không khí ngưng tụ trong giây lát.

Thái tử khẽ nói: “Ồ? Hóa ra nàng mắng sau lưng ta? Còn nói ta là đăng đồ tử, vương bát đản?”

*Đăng đồ tử: Yêu râu xanh.

*Vương bát đản: Lưu manh, vô lại.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 8


22

Ngày hôm sau, ta thức dậy rất muộn.

Xuân Nương bưng nước đi vào, nhìn ta muốn nói lại thôi, nghiêm mặt đi tới.

“Lương đệ, rửa mặt đi.”

Ta ngái ngủ, m.ô.n.g lung rửa mặt, nàng vẫn nhìn ta ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng:

“Lương đệ, người bị ai đ.á.n.h vào mặt vậy?”

“Không có ai đ.á.n.h, vết bớt tạm thời mọc ra thôi.” Ta lau mặt, nói: “Hôm nay không có gì quan trọng thì đừng cho phép bất cứ ai vào tìm ta.”

“Nhưng hoàng hậu nương nương đã ở ngoài cửa chờ người rồi.”

“Cái gì?!” Ta thất kinh: “Khi nào?”

Xuân Nương nói: “Một canh giờ trước.”

Hay cho Xuân Nương nhà ngươi, chuyện một canh giờ trước mà giờ mới đánh thức ta, quả nhiên bởi vì chuyện của Cửu vương mà ôm hận trong lòng.

Ta dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, chạy tới đại sảnh, quả nhiên, hoàng hậu đã ngồi nghiêm chỉnh, chén trà trên bàn đã không còn hơi nóng.

Thái tử phi ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.

Trong lòng ta liền có một linh cảm không rõ ràng.

Hoàng hậu nương nương nhấc chén trà thảo dược trước mặt nhấp một ngụm, đột nhiên sắc mặt biến đổi, uống cạn.

“Từ lương đệ to gan.”

“Ngươi biết tội của mình chưa?”

Trong lòng ta hoảng hốt, quỳ sấp trên mặt đất muốn mở miệng, kết quả quá mãnh liệt, một trận đầu váng mắt hoa, nhịn không được mở miệng:

“Oẹ!”

23

Xong rồi.

Lần này thật sự xong rồi.

Tử hình, tuyệt đối là tử hình, không giải thích được tội lỗi + thất nghi trước điện, không c.h.ế.t cũng bị lột da.

Ta dứt khoát vùi đầu xuống đất, chuẩn bị giả chết, vừa định nằm ngay tại chỗ, trên đầu im lặng một lát, lại truyền đến thanh âm mừng rỡ của hoàng hậu nương nương:

“Mau, mau truyền thái y!”

“Bắt mạch cho Từ lương đệ, xem có phải có thai hay không!”

Trái phải truyền đến một tiếng “Vâng.” Hai nha hoàn đi đến đỡ ta.

Hoàng hậu vui vẻ nói: “Đúng, ngồi đây, đến đây, đặt thêm hai cái đệm lông vũ!”

“Hài tử ngoan, mau ngồi xuống, đừng sợ, người đâu, dâng cho lương đệ một chén trà an thần!”

Về phần ta rốt cuộc có tội gì, xem ra lão nhân gia người cái gì cũng không nhớ rõ nữa.

Thái y rất nhanh đã tới, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho ta. Nhìn hoàng hậu nương nương bên cạnh vẻ mặt chờ mong, ta kêu khổ không ngừng, thật muốn kéo khóe miệng hoàng hậu chếch xuống, đợi lát nữa biết được chân tướng, không biết người có đánh c.h.ế.t ta gấp bội hay không. Chắc hạn như c.h.é.m đầu đổi thành lăng trì hay gì đó.

Thái y chẩn đoán một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Hắn liếc nhìn ta với một khuôn mặt phức tạp. Sau đó đứng dậy, quỳ gối trước điện.

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng lương đệ!”

“Từ lương đệ có hỷ, đã được hai tháng rồi.”

*Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

24

Ta đã hiểu thế nào gọi là nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi.

Hôm trước thiếu chút nữa c.h.ế.t ở bãi săn bắn, hôm qua cùng thái tử đi khám nghiệm tử thi, hôm nay liền mang thai.

Hiệu suất này phỏng chừng thần nhìn cũng phải rơi nước mắt.

*Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Việc này chưa xong việc khác đã đến.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 9


“Từ lương đệ hiện tại phải nghỉ ngơi thật tốt, không cho bất kì kẻ nào quấy rầy nàng!” Hoàng hậu nương nương đã nói như vậy.

Ta thụ sủng nhược kinh được bảy tám tiểu nha hoàn dìu về cung của mình, sau đó lại có mười mấy nhà sư đến đưa thuốc bổ cho ta. Ít nhất nghe hơn một trăm lần:

"Chúc mừng lương đệ, chúc mừng lương đệ."

Chẳng lẽ, ta thật sự có thai rồi?

Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, người dường như chưa từng được thị tẩm bao giờ.”

Tỉnh táo lại, ta vội vàng cầm vài nén bạc đưa cho nàng ta: “Mau! Mau đưa cho thái y.”

“Ước chừng hôm nay đã chẩn đoán sai, đợi hắn tỉnh táo lại là ta xong đời!

Tốt xấu gì cũng thay ta chống đỡ trận này, chờ qua trận này hết thảy đều dễ nói.

Kết quả, buổi chiều Xuân Nương trở về nói với ta: “Lương đệ, toàn hoàng cung đều đã biết người có thai rồi.”

“Hoàng thượng cao hứng vô cùng, nói buổi tối muốn người tham gia cung yến.”

Lần này c.h.ế.t chắc rồi.

25

Ta rất hiếm khi gặp hoàng thượng.

Tuy rằng cha ta là Hổ Uy tướng quân, nhưng ta trước mắt chỉ là một tiểu lương đệ. Sau này thái tử làm hoàng thượng, ta cũng chỉ là phi tử.

Hoàng thượng ân cần nói với ta: “Lý gia chúng ta sau này đều dựa vào các ngươi”, lúc này, hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu trên mặt đất.

Thái tử đỡ lấy ta, cười nói với hoàng thượng: “Phụ hoàng, lương đệ thân thể suy nhược, nhi thần dẫn nàng xuống nghỉ ngơi trước.”

Hoàng Thượng chợt nhận ra: “Nên làm, mau đỡ Từ lương đệ xuống.”

Thái tử đỡ ta sang một bên, ta cũng sắp khóc, nhỏ giọng nói với hắn:

“Thái tử, ta không làm gì có lỗi với ngươi.”

“Cái thai này là thái y chẩn đoán sai.”

Nhắc mới nhớ, hôm nay ta còn chưa gặp thái tử.

Ta tự hỏi nếu hắn nghe tin về việc ta mang thai, hắn có xé xác ta ra không.

“Ta biết.”

Thái tử bình tĩnh uống một chén trà, mặt không đổi sắc nói:

“Là ta bảo thái y nói nàng mang thai.”

Hả?????

Thái tử lại nói: “Bằng không hôm nay hoàng hậu nhất định sẽ bắt nàng lại, nhốt vào đại lao.”

Ồ, vậy sao?

“Vốn hôm nay sẽ có một hồi đại nạn, hiện tại nàng mang thai, phỏng chừng cũng không huyên náo nổi.”

Ta nói: “Huyên náo gì?”

Thái tử thấp giọng nói: “Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp…”

“Bản cung cũng không muốn để cho hắn phạm sai lầm lớn sớm như vậy. Nếu lần này, hắn biết chừng mực…...”

Thì ra, là vì Cửu vương.

*Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp: Hai câu thơ trong Thất bộ thi (Tào Thực), ý nói: Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?

26

Cửu vương ở trong yến hội nhìn qua ngược lại không có biểu tình gì, vẫn cười ha hả.

Thái tử ngày hôm qua dẫn ta đến nhà xác, nói thị vệ uổng tử kia, vốn là Cửu vương phái ra muốn g.i.ế.c hắn ở bãi săn bắn. Kết quả là tên đó bị người của thái tử g.i.ế.c trước.

Hắn còn nói Cửu vương vốn định hôm nay lấy thị vệ này ra làm ầm ĩ, không nghĩ tới ta sẽ có thai.

Ta thắc mắc: “Hôm đó trên đường đi chúng ta có nhìn thấy ai đâu?”

Thái tử bình thản đáp: "Đó là thủ hạ của ta đã b.ắ.n chết. ”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 10


Hay lắm, ta còn nghĩ chúng ta chỉ đi suốt năm canh giờ.

Thì ra thừa dịp ta không chú ý, phía sau lưng liền phong khởi vân dũng?

“Đó là do nàng quá chậm chạp.” Thái tử nói: “Thật ra có một mũi tên suýt b.ắ.n xuyên qua búi tóc của nàng.”

“Nếu như không phải ta ở phía sau thay nàng đ.á.n.h bay nó, không chừng nàng sẽ bị một phen kinh hãi.”

Khó trách hôm đó vì sao thái tử vẫn luôn đi phía sau ta. Ta tưởng hắn là một tên b**n th**, muốn ta ở phía trước chặn mấy con sói hay gì đó.

Hóa ra là để cứu ta.

Lấy tâm của tiểu nhân so lòng quân tử, ta hổ thẹn xin lỗi hắn: “Thái tử, ngươi thật là một người tốt.”

“Ồ, vậy sao?” Ngón tay của hắn xoa xoa chiếc chén: “Chứ không phải là đăng đồ tử, vương bát đản?”

Ta cười: “Thái tử, hãy nhìn mặt ta.”

“Tối hôm qua ta vừa nói xong lời này, xoay mặt liền đập vào cửa, đã nhận báo ứng rồi.”

Hắn quan sát mặt ta: “Trông cũng không nặng lắm.”

Ta: “…”

27

Kể từ khi ta mang thai, đãi ngộ tăng lên như thuỷ triều, ngay cả đồ ăn cũng thêm vài món.

Hoàng hậu nói với thái tử phi: “Từ lương đệ đang có thai, con phải coi trọng.”

“Con thân là chính thê, phải chiếu cố nàng thật tốt.”

Nghiêm túc mà nói, ta chỉ sợ thái tử phi đ.á.n.h ta.

Dù sao, ba năm vào phủ, ta đã ăn cẩu lương của thái tử và thái tử phi mà trưởng thành. Thái tử cùng thái tử phi ân ái ba năm, vẫn không có hài tử. Bây giờ vô duyên vô cớ ta lại “mang thai”, nàng không đ.á.n.h ta mới lạ.

Huống chi thái tử còn nói lúc trước ta làm nàng tức đến bệnh.

Nhưng thái tử phi không hổ là thái tử phi, tấm lòng bao dung, chẳng màng tâm tư gì cả, cười tủm tỉm cho người chuẩn bị thuốc bổ cho ta, còn mang cho ta một đôi ngọc Như Ý.

“Muội có thai rồi thì nên cẩn thận.” Nàng bảo người đưa cho ta bát thuốc: “Uống thuốc an thai sẽ tốt hơn một chút.”

Ta nhỏ giọng hỏi: “Nếu không có thai, uống thuốc này thì sẽ ra sao?”

Nàng cũng nói nhỏ: “Sẽ c.h.ế.t.”

Cái gì?! Ta sợ hãi đến nỗi gần như làm đổ bát thuốc, nàng cười lớn, nói: “Lừa muội đó! Ha ha ha ha, muội thật dễ lừa gạt, khó trách tên tiểu tử Lý Vân Chu kia lại thích muội.”

Ta cười mỉa mai: “Như nhau, như nhau.”

Thái tử ngược lại mới không thích ta, nhưng dường như thái tử phi hôm nay có chỗ khác với bình thường.

Bình thường nàng đều ôn nhu hiền lành. Chưa bao giờ thấy một khía cạnh hào phóng như vậy của nàng.

Chẳng lẽ là chịu đả kích quá độ?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ta áy náy vạn phần, nhìn thái tử phi mấy lần muốn nói lại thôi, thái tử phi hài lòng kéo ta lại: “Vân Chu cuối cùng cũng bắt được muội, ta còn tưởng rằng hắn ít nhất còn phải kéo dài thêm một năm nữa, bây giờ ngay cả hài nhi cũng có rồi, rất tốt, rất tốt.”

Tiêu rồi, tiêu rồi.

Thực sự chịu đả kích rồi.

Thái tử phi kéo tay ta cười, ta kéo tay nàng khóc. Hai bọn ta vừa khóc vừa cười, cho đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

“Hai người đang làm gì vậy?”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 11


28

Hôm nay là mùng ba, sinh thần ta.

Từ sau lần trước Cửu vương tới, thái tử không hiểu sao thường đến thăm ta, hôm nay ngược lại không có tới.

Trước khi gả vào phủ thái tử, nương ta đã kéo tay ta, dặn dò nghìn lần, nói ta từ nhỏ nhìn qua vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, không nghĩ tới ta lại có tâm nhãn, tìm cho mình một đoạn nhân duyên tốt như vậy.

“Hầu hạ thái tử cho tốt, sau này chỉ chờ con sinh cho hắn một thế tử, con của ta, như vậy con có thể làm hoàng hậu rồi!”

Nghiêm túc mà nói, nhân duyên này thật sự không phải như những gì ta mong muốn.

Ta cũng không có thai.

Nhưng nương ta rất cao hứng, sau khi nghe được tin tức này, lập tức mang theo cha ta tới cửa thăm hỏi, trái là bí kíp dưỡng sinh, phải là sinh nam bảo điển, bà còn thì thầm nói với ta:

“Con ấy mà, phải có tâm nhãn, phải đề phòng vị thái tử phi này. Vi nương nói cho con biết, đừng chỉ nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng ta, trong lòng chắc chắn đang hận không thể đem con xé thành trăm mảnh!”

Nương, người thật sự nghĩ nhiều rồi.

Cha ta thì ngược lại, vẻ mặt lo lắng nhìn ta, lặng lẽ hỏi:

“Minh nhi, thái tử đối với con có tốt không?”

Ta đáp: “Tốt, rất tốt.”

“Thái tử làm sao có thể đối với Minh Minh không tốt chứ?” Nương cười nói: “Xem ra Minh Minh nhà ta sau khi mang thai lại có thêm nhiều phúc tướng. Ông nhìn đi, mặt tròn như cái mâm!”

Nương, đa tạ sự hài hước nho nhỏ của người.

Trông cha nương ta trên mặt tươi cười sáng lạn, nếu như bọn họ biết trong bụng ta chỉ có không khí, không biết họ có thể tức giận lập tức hay không.

Thái tử nói: ”Ồ? Phải không? Chỉ có không khí?”

“Trong bụng nàng không phải còn có chân giò buổi trưa sao?”

29

Ta nói: “Có gì thì cứ nói. Đừng động chút liền nhắc đến chân giò.”

Từ sau lần bị thái tử ép ăn đến phát ngấy, ta bây giờ không thích ăn thịt nữa, mỗi ngày đều uống cháo. Người khác vừa hỏi tới ta liền nói hại hỉ.

“Ngươi đến phòng ta làm gì?”

“Ngủ.” Thái tử ngồi ở bên giường, biểu tình tự nhiên: “Mẫu hậu nói nàng mang thai rồi, muốn ta đến ở với nàng.”

Nương ta chớp lấy thời cơ, lập tức kéo kéo cha ta: “Ai da, ông xem, đến đây cả nửa ngày, trời cũng đã muộn, chúng ta cũng nên quay về rồi. Đi thôi đi thôi.”

Đợi sau khi cha nương rời đi, căn phòng cuối cùng đã trở nên yên tĩnh.

Hay lắm. Phòng của ta tám trăm năm nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Trong một ngày ngắn ngủi, ta tiếp đãi cha nương ta, thái tử phi, thừa huy, chiêu huấn và phụng nghi*, phụ mẫu thái tử, cả nhà thái tử, buổi tối ta còn phải gặp thái tử.

Đây chẳng lẽ chính là tăng ca không trả lương trong truyền thuyết?

*Các chức vị thứ phi của thái tử. Ba người này lần lượt là tài nữ, ca nữ, vũ nữ mà lần trước thái tử đã nạp vào.

Thái tử nhắm mắt lại nói: “Đi ngủ đi, ngày mai còn phải dẫn nàng đi bái gia miếu cầu phúc.”

Ta ngập ngừng: “Thái tử, đây chỉ có một chiếc giường, ngươi...”

Đây chỉ có một chiếc giường, hay là ngươi xuống đất ngủ đi?

Hắn như hiểu ý, nhìn thấu tâm tư của ta: “Không sao, niệm tình nàng là nữ tử, bản cung sẽ không để nàng ngủ ở dưới đất.”

“Cùng nhau ngủ trên giường đi.”

Không, ý ta không phải là ta sẽ ngủ dưới đất.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 12


Tại sao ý nghĩ của ta và thái tử luôn đối ngược lại với nhau vậy? Ta nằm ở mép giường, mắt đẫm lệ. Lần đầu tiên trong đời, ta nghi ngờ vào khả năng biểu đạt ngôn ngữ của mình.

Tuy rằng, ta vào phủ đã ba năm.

Nhưng đây là lần đầu tiên ta ngủ chung giường với thái tử.

Ta không khỏi len lén quay đầu lại, quan sát thái tử.

Ta phát hiện thái tử thực ra rất anh tuấn.

Lông mày của hắn giống như lưỡi đao, sắc bén lại sáng sủa, đội mắt phượng khẽ nhíu lại có lông mi cực dài.

Như thể ở trên mặt chải ra một mảnh trăng khuyết.

Sống mũi cao thẳng mơ hồ trong ánh trăng vẽ ra một đường cong cao thấp lên xuống, nối liền với một làn môi đỏ mọng.

Làn môi này, dường như đang chuyển động.

Nó hơi mở ra, trong đêm yên tĩnh, phát ra thanh âm như băng ngọc chạm nhau:

“Không bằng, chúng ta làm loại chuyện đó đi?”

30

Thì ra, loại chuyện đó mà thái tử nói chính là chơi cờ.

Ta tự vỗ n.g.ự.c nói: “Doạ chếc ta rồi, ta còn tưởng là loại chuyện đó.”

“Ồ?” Thái tử cầm một quân cờ, giương mắt nhìn ta: “Loại chuyện đó?”

Ta lúng túng nói: “Tỉ như bình thơ, vẽ tranh, đối câu đối, chèo thuyền, hái sen…gì gì đó.”

“Vậy cũng không phải là không thể.”

Vạn vạn không ngờ tới, đêm nay, ta vẫn phải nhìn thấy bộ dạng thái tử không mặc y phục.

Nửa đêm, hắn thật sự nghe lời của ta, hai người bọn ta chèo thuyền trong bóng tối.

Trước đó ta nói bình thơ vẽ tranh gì đó, hắn đều coi như không nghe thấy.

Ta tự an ủi mình: “Chắc là thái tử tự biết rằng bài thơ của hắn quá tệ, vì vậy mới chọn đưa ta đi chèo thuyền.”

Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.

Hoa sen rất thơm.

Thái tử vẻ mặt nhớ lại: “Còn nhớ năm đó ta và nàng lần đầu gặp mặt, nàng cũng ở trên một chiếc thuyền sen như thế này.”

Hắn không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới ta liền có chút tức giận.

Lần trước Cửu vương nói, là hắn cứu ta lên trước.

Kết quả thái tử nhìn thấy, cũng muốn cứu, hai người ở trong nước đ.á.n.h nhau.

Hại ta sặc thêm vài ngụm nước.

Ta cố tình ngây ngô hỏi: “Phải không? Có phải vì trông ta quá xinh đẹp nên ngươi mới ra tay cứu ta?”

Thái tử lắc đầu.

Hắn vừa lắc đầu vừa nói: “Không nhớ rõ.”

“Ta nhớ mang máng nghe thấy bùm một tiếng, trên mặt sông nổi rất nhiều bọt nước lớn.”

Ta: “…....”

Hắn nhớ lại: “Lúc đó ta nghĩ, bọt nước lớn như vậy, nữ tử này nhất định là rất nặng.”

Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.

“Nhưng xuống nước nhìn, trông lại có vẻ không mập.”

Ta vui vẻ quay đầu lại.

“Nhưng đưa tay ra ước lượng một chút, thực ra cũng khá nặng.”

Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.

“Nàng bị sao vậy?” Thái tử lo lắng nhìn ta: “Cổ bị chuột rút rồi sao?”

31

Cổ có chuột rút hay không ta không biết, ta nghĩ đầu óc thái tử thì có chút chuột rút.

Hắn vừa nói cổ ta bị chuột rút xong, ta liền vui vẻ ném cho hắn thứ mà hắn chưa bao giờ ăn vào mồm. Sau đó hắn xoay người né được, không ném trúng.

Kết quả là động tác chớp nhoáng quá mạnh, lật thuyền rồi.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 13


Cả hai bọn ta rơi xuống nước.

Thái tử siết chặt bả vai ta, ta bị doạ đến mức nói năng lộn xộn: “Ca, ca, có chuyện gì từ từ thương lượng, ta không phải cố ý khiến ngươi rơi xuống đâu, ngươi cũng không phải g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy a!”

Hắn “Xuỳ” một tiếng: “Đừng nói gì.”

“Nàng xem bên đó, có phải có người không?”

32

Có người.

Ở đó có một đôi nam nữ.

Bọn họ nằm ở trong bụi cây, không coi ai ra gì mà như keo như sơn, điên long đảo phượng* không biết vì sao.

*Ý chỉ sự g*** h**n giữa nam và nữ.

Không nghĩ tới ta cùng thái tử đêm nay không làm loại chuyện đó, mà lại trốn ở trong ao nhìn người khác làm loại chuyện đó.

Vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của ta liền rơi xuống.

Chẳng lẽ thực sự là mị lực của ta không đủ sao?

Mị lực của ta không đủ, mị lực của hai vị bằng hữu trong bụi cây lại phi phàm, ta với thái tử đều ngã thuyền thành như vậy rồi, bọn họ còn đang thở hồng hộc, thiên nhân giao chiến, xuất thần nhập hoá.

“Ca ca, huynh đừng…, đừng mà...”

Vị bằng hữu bị đè trên mặt đất, càng nhìn càng thấy quen.

Ta giật mình.

Đó không phải là….

Một bàn tay che mắt ta lại.

“Đừng nhìn.”

33

Nữ nhân kia, ta biết.

Chính là tài nữ lúc trước Xuân Nương mời đến dạy ta đọc sách, về sau trở thành thừa huy.

Nhớ lại lúc trước, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc dạy ta: “Lương đệ, nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương.”

“Nữ tử mặc kệ có tài hay không có tài, trinh đức mới là quan trọng nhất.”

*Nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương: Nữ tử phải ái mộ trinh tiết, xem trinh tiết là đức tính; nam tử phải noi theo những người có đức có tài.

Hiện giờ chính nàng ta lại.…

Nghĩ đến đây, ta đối thái tử với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, Thái tử, không phải ta cố ý đâu.”

Thái tử: “?”

Thái tử: “Người là nàng gọi tới đây vụng trộm?”

Ta do dự một hồi, cuối cùng cũng kìm lại việc xúc động muốn giơ tay lên đ.á.n.h hắn.

Thái tử cả người ướt sũng, dáng người dưới ánh trăng bại lộ không sót một chút nào.

Vai rộng eo hẹp, chân dài tay thon.

Nhìn đi nhìn lại, ta liền nuốt nước miếng.

Thái tử nói: “Nàng vừa nuốt một ngụm bùn à?”

34

Dù sao động phòng một khắc đáng giá ngàn vàng, trên tinh thần không cướp tiền là đức hạnh của con người.

Hai bọn ta bắt đầu quay về.

Nói ta quay về còn có thể lý giải, dù sao thì chuyện này, cũng không liên quan nhiều đến ta.

Nhưng thái tử cư nhiên cũng đi theo trở về, ta không thể lý giải.

Hắn không chỉ một bên quay về, mà một bên còn cảnh báo ta: “Quên hết những gì nàng vừa thấy, không được phép giữ lại trong đầu.”

Ta giễu cợt nhìn hắn: “Đại ca, đây là chuyện đẹp như thế nào đây? Ngươi nghĩ ta muốn nhớ sao?”

Hắn hướng về phía ta: “Trông đẹp không?”

Không đẹp.

Hắn tiến thêm một bước: “Vậy thế này, có đẹp không?”

Ánh trăng chiếu thẳng vào mặt hắn, ta thấy lông mi hắn rải bóng dài trên khuôn mặt.

Ta cảm thấy hơi thở của hắn phà nhẹ vào mặt mình.

Thật dễ ngửi.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 14


Môi của hắn thực sự vừa ngọt vừa mềm, giống như trong tưởng tượng của ta.

Hắn ở trên miệng ta nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó đầu lưỡi cũng quấn quanh tiến vào.

Mặt trăng đang rung chuyển.

Hắn hôn ta rất lâu, lâu đến nỗi ta cảm thấy hơi thở sắp không theo kịp, mặt trăng trước mắt đều mơ hồ... Sau đó, hắn buông ta ra, nghiêm túc hỏi ta một câu hỏi đau đớn:

“Mùi vị trong miệng nàng là gì vậy?”

Ta thành thật trả lời: “Ta chỉ vừa nuốt một ngụm bùn, có ngon không?”

35

Khi thức dậy, ta cảm thấy đau đớn toàn thân.

Đêm qua sau khi ta nói xong câu đó, thái tử liền động thủ với ta. Xin lỗi, chính là theo nghĩa trên mặt chữ mà động thủ.

Hắn véo má phải của ta bằng tay trái, má trái bằng tay phải, kéo khuôn mặt ta ra ngoài như một bùn cao su, vừa kéo vừa nói: “Có ngon không? Hả?”

“Ta sai rồi, đại cưa.”

Sau đó bọn ta đi trở về phòng, thay y phục và rửa mặt.

Đột nhiên hắn đẩy ta lên giường.

Ta chỉ nhớ ánh trăng mờ ảo, làn khói trống rỗng.

Môi của hắn ở trên môi ta, hỏi ta: “Sợ không?”

Ta nói, không sợ.

Ta kỳ thực muốn đổi một câu khác, tỉ như “đại gia đây không sợ” gì gì đó.

Nhưng ta chưa nói xong, liền phát hiện.

Hắn mới thật sự là đại gia của ta.

Đợi gần ba năm để động phòng hoa chúc, hôm nay cuối cùng cũng bồi hoàn.

Ta chỉ cảm thấy mặt trăng lắc lư, bức màn lắc lư, cả thế gian đều lắc lư, Lý Vân Chu trước mắt cũng lắc lư.

Trái tim ta cũng lắc lư theo, bấn loạn, nhưng tình cảnh này lại sinh ra vài phần ngọt ngào không có lí do.

Để thâm nhân tĩnh khoái xuân tiêu, tâm nhứ phân phân cốt tận tiêu.*

Môi hắn ghét sát tai ta nói:

“Đến hôm nay mới biết.”

“Cái gì gọi là c.h.ế.t đi sống lại.”

*Câu này đại khái là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tim phổi trong chăn đều như thất hồn lạc phách.

36

Ngày hôm sau, ta bị đ.á.n.h thức bởi giọng nói của Xuân Nương đã lâu không nghe:

“Lương đệ, lương đệ, mau tỉnh dậy!”

“Hoàng hậu nương nương đến thăm người!”

Lần một là hoàng hậu nương nương.

Lần hai vẫn là hoàng hậu nương nương.

Nước mắt của ta bất giác trượt xuống, chẳng lẽ, kiếp trước ta và hoàng hậu nương nương có cừu oán? Bằng không kiếp này làm sao có thể hết lần này đến lần khác bị nàng quấy rầy thanh mộng.

Ta rất kinh ngạc vì Xuân Nương đã lâu không gặp đột nhiên trở nên ấm áp với ta, còn Hoàng hậu nương nương đã lâu không gặp chỉ làm cho trước mắt ta tối sầm, dù sao đêm hôm qua, ta thật sự mệt.

Hoàng hậu nương nương nhìn qua, vẻ mặt lo lắng: “Con của ta, con không sao chứ?”

"Hôm nay hoàng nhi nói thân thể con không được thoải mái, nên không đi gia miếu cầu phúc. Làm cho bản cung lo lắng không thôi, có nặng lắm không? Có cần mời thái y đến xem không?”

“Nhất định là hạ nhân hầu hạ không chu đáo! Con nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu thay con phạt hắn!”

Ta vừa ngồi dậy, phía dưới liền ập tới một cơn đau đớn.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 15


Đau đến mức ta nhe răng trợn mắt, chỉ có thể nhìn hoàng hậu cười nói:

“Không liên quan đến người khác, nhi thần, nhi thần chính là có chút không thoải mái, cho nên...”

Không liên quan đến người khác, chính là đêm qua bị hài tử của người dùng gậy đ.á.n.h vài lần, cho nên mới không dậy nổi.

“Vì vậy... Thỉnh mẫu hậu ngàn vạn lần không được trách phạt hạ nhân...”

Đừng trách phạt hạ nhân, phạt hài tử của người là đủ rồi.

Tốt nhất là tát hắn hai cái, sau đó cũng cho hắn ta ăn chân giò trong ba tháng, một chút rau xanh cũng không được phép có.

“Có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói.” Hoàng hậu ân cần nắm lấy tay ta: “Con nhìn con đi, miệng đều trắng bệch, còn khách khí với mẫu hậu.”

“Nào, để mẫu hậu nhìn xem, rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái.”

Nói xong, nàng liền vén chăn của ta lên.

Sau đó, cung của ta suýt sụp đổ bởi một tiếng la hét:

“Ai da! Con bị sao thế này?”

“Sao trên giường lại có máu!”

38

Lúc thái tử trở về, cả cung đều đang cười trộm.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi, dường như rất bình tĩnh, một mạch bước đi từ trong tiếng cười, nhưng tai lại đỏ ửng.

Hắn vọt vào phòng ta đóng cửa lại, tới trước mặt ta nhấc bổng ta lên nói:

“Từ Minh Minh! Nàng đã nói gì với mẫu hậu?”

Ta ôm bụng: “Ôi chao, đau... đau...”

Thần sắc trên mặt hắn lập tức thay đổi: “Đau ở đâu? Có nặng lắm không? Thái y! Thái y!”

Ta kéo tay hắn đặt lên n.g.ự.c ta: “Ai dô, đau lòng, đau lòng....”

Hắn: “Ồ? Thật sao?”

“Người đâu, Từ lương đệ nói muốn ăn chân giò, để phòng bếp nhỏ nấu một bàn.”

“Đại ca, đại ca.” Ta giữ tay hắn: "Ta sai rồi, ta sai rồi, có chuyện gì từ từ nói a.”

“Nàng rốt cục cũng chịu nhận sai?”

Hắn vén vạt áo lên, ngồi ở bên giường, cười lạnh nói:

“Vậy nàng giải thích xem.”

“Tại sao hôm nay gặp ai cũng đều hỏi ta bệnh trĩ đã khỏi chưa?”

39

Ta thiện ý đáp: “Ai da, cái này không phải là bệnh nặng, nên có bệnh thì phải chăm sóc cho tốt, tất cả mọi người là quan tâm đến ngươi đó.”

“Vậy sao?” Hắn đứng dậy: “Đưa chân giò vào.”

“Đại ca, đại ca.” Ta lại giữ lấy tay hắn: “Chuyện này... Chuyện này không thể trách ta được!”

“Nếu ta không nói m.á.u trên giường là bệnh trĩ ngươi nứt ra, mẫu hậu có thể sẽ gọi sẽ mấy chục ngự y tới trị cho ta.”

Hắn dường như không chấp nhận: “Vậy tại sao không phải là bệnh trĩ của nàng bị nứt?”

Ta tạo dáng mê hoặc: “Một nàng tiên như ta sao có thể bị bệnh trĩ.”

Thái tử: “……”

Hắn đứng tại chỗ thật lâu cũng không nói gì, Xuân Nương lo lắng hỏi: “Lương đệ, thái tử sẽ không bị người làm cho tức c.h.ế.t chứ?”

Ta chắc chắn nói: “Không, ngươi xem, n.g.ự.c hắn vẫn còn nhấp nhô, rõ ràng là vẫn còn sống.”

40

Thái tử không bị ta chọc cho tức c.h.ế.t, nhưng phỏng chừng cũng bị ta chọc tức đến choáng váng.

Hắn nghe ta nói những lời này, cười khen ta thật sự thông minh, còn hỏi ta là vị tiên sinh nào dạy ta khi còn nhỏ, liệu ông ấy còn sống không?

Ta khiêm tốn nói: “Vẫn còn sống, vẫn còn sống, năm nay đã chín mươi ba, chỉ là sau khi học xong ta chưa được gặp lại thêm lần nào nữa.”

Nói xong ta liền buồn bực, thái tử làm sao đoán được tiên sinh dạy ta xong liền bệnh nặng một hồi đây?

Thái tử lại không muốn trả lời ta câu hỏi này.

Hắn nói với Xuân Nương: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Khi cánh cửa đóng lại, hắn ngồi bên giường ta.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 16


Con ngươi thâm sâu nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt.

Ta: “?”

Ta: “Ngươi bị trúng gió à?”

Thái tử hít sâu một hơi, lại khác thường không mắng ta ngu ngốc, mà là từ trong túi khố lấy ra một gói vải nhỏ.

Vừa móc ra, hắn vừa đỏ mặt.

Hắn đặt gói vải nhỏ này lên tay ta và nói: “Tặng nàng.”

Ta cầm lại xem một lượt.

Đây không phải là độ điệp của chùa sao?

*Độ điệp: Dạng như giấy chứng nhận khi xuất gia.

41

Thật không ngờ tới, thái tử lại ngoan độc như vậy.

Đêm hôm qua dùng gậy đ.á.n.h ta cả đêm không tính, hôm nay cư nhiên còn muốn trực tiếp đưa ta đến miếu xuất gia.

Vừa nghĩ đến, ta không khỏi nhắm mắt rơi lệ, thái tử có thể cảm thấy ta không đủ thương tâm, đổ thêm dầu vào lửa: “Sao nàng lại khóc?”

Ta nói: “Sao hả? Sắp phải xuất gia rồi, ta khóc cũng phạm pháp sao?”

“Ai nói để nàng xuất gia?”

Không phải ta xuất gia, chẳng lẽ là thái tử xuất gia?

Vừa nghĩ đến, ta không khóc nữa, nhưng ta vẫn có chút khó chịu. Ta vừa mới động tâm với hắn, hắn liền đi xuất gia, nếu ta hoàn toàn yêu hắn, có phải hắn còn muốn trực tiếp t.r.e.o cổ hay không?

Thái tử dở khóc dở cười: “Nàng nhìn lại xem, đây không phải là độ điệp!”

Ta mở gói vải nhỏ trên tay ra, rải lên trên giường.

Thực sự không phải là độ điệp.

Ở giữa, nằm lặng lẽ một nút thắt đồng tâm.

Ta cảm thấy mình bị ai đó nhẹ nhàng bế lên.

Giọng nói của thái tử trầm ấm bên tai: “Cái này là hôm nay ta đi gia miếu cầu.”

“Nguyện một lòng một dạ, đầu bạc không rời.”

Hắn nhìn ta, đôi mắt của hắn tình ý dạt dào.

Nghiêm túc gằn từng chữ nói:

“Từ Minh Minh.”

“Nàng có nguyện ý cùng ta một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa?”

(Đại kết cục)

42

Ta là Phúc Thọ, trù sư của phủ thái tử.

Gần đây, ta cảm thấy lương đệ của chúng ta có chút không bình thường.

Từ khi mang thai, lương đệ như biến thành một người khác.

Trước khi mang thai, ta đã làm chân giò cho nàng ta suốt ba tháng liền, nhưng hiện tại, nàng ta lại không ăn chân giò nữa, ngày ngày uống cháo.

Quản gia mỗi ngày đều đến, mặt mày ủ rũ: “Làm sao bây giờ! Lương đệ có tiểu thế tử, còn kén miệng như vậy.”

“Nếu như tiểu thế tử ở trong bụng lương đệ không được ăn no, bên trên trách tội xuống, hạ nhân chúng ta sẽ không sống nổi mất!”

Vì thế ta đã nấu cháo cho nàng ta bằng cách biến tấu, tỉ dụ như bên trong thêm chút bào ngư, sợi gà xé nhỏ và thêm sườn heo chiên mặn vào các món ăn phụ.

Gần đây, nàng ta bí mật đến tìm ta, hỏi:

“Phúc Thọ, ngươi có biết thái tử thích ăn gì không?”

Ta suy nghĩ một lúc, nói: “Thái tử hình như không có gì đặc biệt thích ăn.”

Dù sao cũng là thái tử, sở thích của thái tử, tự nhiên không thể dễ dàng cho người ta biết.

Thế là nàng ôm má nghĩ nửa ngày, lại mừng rỡ nói nói: “A!”

“Ta biết rồi!”

Nàng ta bảo ta dạy nàng ta làm canh cá tống tẩu, trời ạ, chọn món luộc không tốt hơn sao, lại cứ phải chọn món khó làm như vậy.

Xét thấy nàng ta đang mang thai, ta nói: “Lương đệ, hay là ta làm món đó cho người.”

Nàng ta cười hì hì nói hai chữ:

“Không được.”

Ta đã không phát hiện ra rằng lương đệ lại là loại thiên tài trù nghệ như vậy.
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 17


Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.

Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.

Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”

Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:

“Không được.”

Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.

Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.

Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.

Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.

Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.

Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.

Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”

Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.”

Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ. ”

“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.”

Phải.

Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.

Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.

Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.

Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.

Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.”

Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.

Mà giống như nàng ta không quan tâm.

Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.

Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.

Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.”

Chỉ là không nghĩ tới.

Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.

Một nương tử mới đã đến cửa rồi.

43

Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.

Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.

Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem. Như thế này thật tốt.”

Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”

Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:

“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.”

Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.”

“Không được.” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.”

“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.”

Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.

Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.

*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.

Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 18


Thái tử phi quả nhiên là đôi mắt sắc bén nhất trần đời, liếc mắt đã nhìn thấu được nam nhân thối khó nhằn nhất, nam nhân thối liên tục ở cùng ta suốt một tháng, thật sự là một tháng khó khăn nhất của ta.

Nhưng ta cũng không phải là loại người dễ đối phó. Thái tử dẫn ta đi ra ngoài chơi, cô nương thanh lâu đi lên hỏi: “Hai vị công tử, có muốn nghe một điệu hát không?”

Thái tử còn chưa nói gì, ta liền nói: “Không cần, hắn có người hầu hạ rồi.”

“Người đó chính là ta.”

Lúc này các cô nương thanh lâu liền dùng một loại kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đá.nh giá bọn ta từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, có người đi chậm còn có thể nghe thấy nàng ta nói:

“Ai ya, hai vị công tử trông khôi ngô biết bao, cư nhiên lại là thố nhi gia!”

*Thố nhi gia: ý là đồng tính luyến ái.

“Đúng, đúng, nhất là cái tên cao kia, thực sự là không nghĩ tới, người không thể chỉ xem tướng mạo a!”

Thái tử ngoài mặt đang cười, vừa trở về hắn liền bóp eo ta nói: “Huh? Ta thích nam nhân?”

y da, ta nói cái tên này, hắn không có khiếu hài hước tí nào.

Ta đùa giỡn với hắn, hắn liền giãy nảy động tay động chân.

Nhưng ta cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.

Hắn cùng ta cưỡi ngựa, đưa ta đi săn, ngắm trăng, hỏi ta: “Ánh trăng ngày hôm nay, có đẹp như ngày hôm đó không?”

Ta nói: “Ồ, có mùi bùn.”

Hắn: “...”

Hôm đó, bọn ta ngồi ở vùng ngoại ô ngắm sao, tóc của hắn bị hất tung, để lộ vầng trán dễ nhìn của hắn, ta nghiêng mặt, hỏi hắn: “Tại sao lại là ta?”

“Tại sao người ngươi thích lại là ta?”

Hắn cười cười, nhéo khuôn mặt của ta: “Bí mật.”

Ta hiểu rõ gật đầu: “Quả nhiên là bởi vì mỹ mạo của ta.”

“Lần đầu tiên ta gặp nàng.” Hắn nói: “Nàng còn không tính là xinh đẹp, rất xấu xí, răng cửa còn bị thiếu một cái.”

Cả đời này ta chỉ có một khoảng thời gian là thiếu răng cửa, chính là năm ta năm tuổi, nhưng khi ta năm tuổi rõ ràng còn chưa từng thấy qua loại sinh vật nào giống như thái tử.

Ta lắc lắc tay thái tử, nhất định phải nói ra chuyện cũ, tỉ như nơi ta cứu hắn một mạng lúc nhỏ, lại tỉ như ta và hắn lúc nhỏ là hảo bằng hữu gì, có cùng hắn hứa hẹn sau này thành thân gì hay không, vì vậy nên mới khiến hắn nhiều năm như vậy đều nhớ mãi không quên, vân vân.

“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Hắn đỡ trán nói: “Ta thực sự ấn tượng nàng, là nàng lúc mười lăm tuổi.”

Mười lăm tuổi?

Lại có chuyện gì khi ta mười lăm tuổi?

Lần này ta càng không thể yên tĩnh, nhất định muốn hắn nói ra bằng được, hắn bị ta nháo đến không chịu nổi, đành phải mỉm cười sờ sờ tóc ta, nói:

“Ta có một kinh hỉ.”

“Qua hai ngày, sẽ nói cho nàng biết.”

44

Ta tỉnh dậy từ trong mộng.

Dạo gần đây, ta ngủ rất sâu, tất cả đều tại Lý Vân Chu, khoảng thời gian trước buổi tối luôn giày vò ta.

Tối qua sau khi trở về từ vùng ngoại ô, hắn ôm lấy ta, ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, còn dặn hắn rằng từ giờ hắn không được động vào ta.

Buổi sáng, trước khi ra khỏi cửa, hắn hôn lên trán ta, nhẹ giọng nói:

“Chờ ta, hôm nay ta đi ra ngoài, trở về mang cho nàng một thứ.”

“Nàng cứ ngủ đi.”

Nhưng giấc ngủ này của ta còn chưa kịp vững vàng, mơ mơ màng màng đã bị Xuân Nương đá.nh thức: “Lương đệ, trong phủ hôm nay có một nữ nhân mới!”

“Nữ nhân gì?” Ta ngái ngủ: “Lại có trù tử mới nữa à?”
 
Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
Chương 19


Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cửu vương vô cùng nổi bật.

Tốc độ của những tin đồn này nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

Giống như được một bàn tay vô hình ở phía sau đẩy mạnh.

Trong đoạn thời gian này, hoàng hậu gần như ngã xuống.

Thái tử phi bận rộn, còn tới nhìn ta một chút, kéo tay ta nói:

“Muội đừng lo lắng, thái tử hắn nhất định không có chuyện gì.”

Phía sau nàng, là nữ nhân được đưa đến vào ngày thái tử mất tích.

Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.

Thái tử phi phát nộ khí, nói một câu liền ho khan một câu, nàng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm thái tử phi không chớp mắt.

Thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng thái tử phi, nhẹ nhàng nói: “Từ từ, từ từ thôi.”

Phụng nghi bọn họ lại bắt đầu chua xót: “Xem đi, thái tử thì không thấy đâu, nàng ta lại đi nịnh bợ thái tử phi!”

Nếu là bình thường, ta phỏng chừng cũng chua xót, nói không chừng cũng nói theo hai câu.

Nhưng bây giờ, ta thực sự không có tâm trạng.

Ta lo lắng cho thái tử.

Ngày đó thái tử đem đồng tâm kết cho ta, hỏi ta có nguyện ý nhận lấy hay không, ta nói với thái tử: “Không được.”

Hắn hơi ngẩn ra: “Tại sao?”

“Bởi vì trong gia huấn Từ gia chúng ta, một đời một kiếp nhất định phải là một đôi.”

Lý Vân Chu, một đời một kiếp một đôi người.

Thiếu một cái, cũng không tính là một đôi người.

46

Lúc quỳ gối trước điện, ta không khỏi cảm khái. Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khắc tinh trong mạng ta.

Ta ba lần bị đá.nh thức, ba lần đều là hoàng hậu nương nương. Sau này ta sẽ không gọi hoàng hậu là hoàng hậu nương nương, mà ta sẽ gọi nàng là hoàng hậu tỉnh lại.

“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta căn bản không có thai.”

Xuân Nương quỳ gối trước điện, nhìn hoàng hậu nói:

“Lương đệ lừa gạt hoàng hậu, nàng ta chỉ là sợ hoàng hậu hàng tội.”

Mấy ngày không gặp, hoàng hậu nhìn qua giống như già đi mười tuổi, thái tử mất tích làm cho nàng đã không còn hăng hái như trước, nghe được những lời này, run rẩy đứng lên, chỉ vào ta nói:

“Điều này có đúng không?”

Dường như hoàng hậu rất sợ hãi, cả người đều bắt đầu run lên:

“Ngươi…ngươi không mang cốt nhục của hoàng nhi sao?”

Hoàng hậu, chỉ có một hài tử.

Các đại thần phía dưới nhao nhao bàn tán: “Thái tử mất tích, thái tử lại kế thừa không có người, ngôi vị hoàng đế này...”

“Chỉ sợ lại có một hồi đại loạn!”

“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta quả thật không có thai.”

Xuân Nương quỳ ngối dập đầu trên mặt đất, thanh âm thống khổ lại mạnh mẽ:

“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của lương đệ, nô tỳ có thể làm chứng, tất cả đều là lương đệ cùng thái tử bày ra để lừa gạt người.”

“Nếu như không tin, ngươi có thể để thái y đến xem.”

Ta bị một đám nha hoàn kéo lên, vịn ở một bên ghế. Hai thái y giống như đã sớm chuẩn bị xong, từ phía sau cúi đầu đi tới, quỳ gối bên cạnh ta, bắt đầu bắt mạch.

Hắn chẩn đoán cả nửa ngày, đôi mày nhíu lại. Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta.

Cảnh tượng này, thật quen thuộc.
 
Back
Top Bottom