Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương

Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 90


Hắn không muốn Từ Yên Nhi quay về Từ gia nữa.

Nhưng cũng không thể đưa Từ Yên Nhi về Vương phủ.

Trong thời gian ngắn mà sắm một căn nhà cũng không thực tế, nên hai ngày nay đành phải ở khách đ**m.

Từ Yên Nhi bất chấp lễ nghi thế tục mà ôm chặt eo Tiêu Yến An, như một người sắp chết đuối bám víu vào một khúc gỗ trôi.

"Thế tử, đừng bỏ lại Yên Nhi một mình có được không? Yên Nhi sợ lắm." Từ Yên Nhi khóc lóc đau khổ đến tột cùng.

"Yên Nhi đừng sợ, ta đã nói với chưởng quầy khách đ**m rồi, ngươi cứ tiếp tục ở đây, hơn nữa còn phải đảm bảo an toàn cho ngươi. Ngươi không được đi đâu cả, chờ sự sắp xếp của ta, chuyện nhà cửa vừa đâu vào đó, ta sẽ cho người đến đón ngươi qua."

"Thế tử, Yên Nhi không phải không tin Thế tử, mà là Yên Nhi không chịu nổi một ngày không có Thế tử, Thế tử, người có biết cái nỗi đau mà rõ ràng ở cùng một thành nhưng lại xa vời không thể gặp mặt không?"

"Ta hiểu, Yên Nhi, ta cũng không nỡ rời xa ngươi, nhưng mà, mẫu phi ta bên kia, ta dù sao cũng phải cho bà ấy một lời giải thích, ngươi chờ tin ta."

Từ Yên Nhi không trả lời, nhưng lại ôm chặt hơn.

"Thế tử, không thể trì hoãn nữa, Vương phi còn đang đợi người về phủ đó!" Thiêm Hỉ ở bên ngoài thúc giục.

"Yên Nhi ngoan." Tiêu Yến An nhẹ giọng dỗ dành.

Từ Yên Nhi quay đầu, in một nụ hôn lên cổ hắn.

Tiêu Yến An kiềm chế lửa dục đang chạy loạn trong cơ thể, giữ lấy vai Từ Yên Nhi, "Chờ tin ta."

Từ Yên Nhi cuối cùng cũng gật đầu.

Tiêu Yến An lúc này mới yên tâm rời đi.

Từ Yên Nhi đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn bóng dáng Tiêu Yến An rời đi, trong lòng đầy oán trách!

Nếu ban đầu nàng ta dứt khoát đồng ý làm thiếp của Thế tử, có lẽ bây giờ đã có con rồi! Đâu còn nhiều chuyện thế này!

Thái phi Từ chỉ lo cho lợi ích của bản thân, từ trước đến nay chưa từng đặt nàng vào lòng!

Chuyện lần này cũng đã cho nàng một bài học sâu sắc.

Đó là, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, chỉ có bản thân mới là hy vọng của chính mình.

Kinh Phật của Kỷ Sơ Hòa còn chưa chép xong, Thái phi Từ đã cho gọi nàng từ Phật đường ra.

Nhìn những quyển Kinh Phật nàng chép, giấy đã gần như lật nát, nhưng lại chẳng thể tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào.

Chữ viết đẹp đẽ, sạch sẽ ngăn nắp.

Cho dù ai nhìn vào, cũng không dám nói nàng không tận tâm.

Kỷ Sơ Hòa này, thật khiến người ta khó lòng đoán định!

Đã bị bỏ đói lâu như vậy, mà thái độ vẫn tốt đến thế khi chép Kinh Phật, cũng không một lời oán trách, khiến nàng ta không thể bắt bẻ được!

"Sắc mặt Thái phi nương nương trông khá hơn nhiều, hẳn là đã khỏe lại rồi." Kỷ Sơ Hòa chủ động mở lời.

Thái phi Từ ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một tia cười, "Bổn cung khỏe lại, cũng có một phần công lao của ngươi, đã chép nhiều Kinh Phật như vậy để cầu phúc cho bổn cung."

"Vậy ta xin tiếp tục chép nốt phần còn lại, cầu xin Bồ Tát phù hộ Thái phi nương nương thân thể khang kiện, trường thọ trăm tuổi." Kỷ Sơ Hòa thành thật nói.

Thái độ của Kỷ Sơ Hòa khiến Thái phi Từ lâm vào trạng thái hoài nghi sâu sắc.

Kỷ Sơ Hòa có lẽ chỉ là một kẻ cứng nhắc làm việc theo quy tắc, có lẽ, nàng ta vốn dĩ không hề nhằm vào mình?

--- Chương 60: Thủ đoạn ngông cuồng, chọc tức Thái phi đến ngất ---

Tuy nhiên, nàng ta lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu.

Nàng ta điên rồi ư? Sao lại có thể nghĩ như vậy!

Kỷ Sơ Hòa xảo quyệt như một con hồ ly, tuyệt đối không thể bị nàng ta mê hoặc!

Thực ra, hôm nay gọi Kỷ Sơ Hòa đến không phải để xem Kinh Phật nàng chép ra sao, mà là để nói cho Kỷ Sơ Hòa một tin tức.

"Kỷ Sơ Hòa, đêm qua Vương phủ xảy ra một chuyện, hẳn là ngươi còn chưa biết. Vương phi và Thế tử đã xảy ra xung đột!" Thái phi Từ cố ý nói một nửa, giữ lại một nửa, chờ Kỷ Sơ Hòa sốt ruột tự mình hỏi.

"Ồ." Kỷ Sơ Hòa nhàn nhạt đáp.

Sắc mặt Thái phi Từ lập tức chùng xuống.

Kỷ Sơ Hòa lại không hỏi vì sao mà xảy ra xung đột ư?

Nàng ta một chút cũng không tò mò sao?

Vốn dĩ muốn khiến Kỷ Sơ Hòa khó chịu, giờ đây người khó chịu lại thành chính Thái phi Từ.

Thái phi Từ hít sâu một hơi, Kỷ Sơ Hòa này chính là đến khắc chế nàng ta rồi!

"Ngươi không muốn biết đã xảy ra xung đột gì sao?"

Thái phi Từ chỉ còn thiếu việc túm lấy vai Kỷ Sơ Hòa mà lay mạnh, vừa gầm lên: Ngươi hỏi đi! Ngươi hỏi đi, mau hỏi đi!

"Không muốn." Kỷ Sơ Hòa điềm tĩnh lắc đầu, "Ta tin rằng, bất kể xảy ra xung đột gì, Mẫu phi và Thế tử đều có thể giải quyết ổn thỏa."

Thái phi Từ chỉ còn cách cái chết một sợi tóc.

Cuối cùng, nàng ta cũng bình tĩnh lại, dù Kỷ Sơ Hòa không hỏi, nàng ta cũng phải nói, không nói ra nàng ta sẽ nghẹn chết mất!

"Hình như là vì chuyện của Từ Yên Nhi, Thế tử đã điều tra rõ ràng Từ Yên Nhi và Triệu Khang không hề có tư tình, hai người đã làm lành như cũ, Vương phi vì thế mới xảy ra xung đột với Thế tử."

Thái phi Từ nói xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta không tin, Kỷ Sơ Hòa nghe xong những lời này mà vẫn có thể giữ bình tĩnh được!

"Đúng vậy, hôm đó ta nghe chính miệng Từ tiểu thư và Thế tử làm rõ chuyện giữa nàng ta và Triệu Khang rồi." Kỷ Sơ Hòa vô cùng điềm tĩnh nói rằng mình đã biết từ lâu.

Thái phi Từ triệt để không giữ nổi bình tĩnh, "Choang!" một tiếng đứng bật dậy, "Ngươi nghe được ở đâu?"
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 91


"Chính là ngày Thái phi nương nương lâm bệnh, ta và Thế tử cùng nhau từ nha môn trở về trên đường gặp Từ tiểu thư, Thế tử thấy Từ tiểu thư bị thương liền đưa nàng ta đến y quán, trên đường Từ Yên Nhi đã giải thích với Thế tử, ta cũng có mặt ở đó." Kỷ Sơ Hòa trả lời rõ ràng rành mạch.

Thái phi Từ quả thực muốn phát điên!

"Ngươi nói, ngươi và Thế tử cùng đưa Từ Yên Nhi đến y quán?"

"Đúng vậy, hôm đó Thế tử đã đi cùng xe ngựa của ta để về, à đúng rồi, Từ Yên Nhi đã làm đổ một vò rượu, ca ca nàng ta đã đánh nàng ta một trận, Thế tử còn lấy năm lượng bạc từ chỗ ta để đền cho ca ca nàng ta, Từ tiểu thư thật đáng thương."

"Ngươi còn lấy năm lượng bạc! Ngươi... ngươi..." Thái phi Từ chỉ vào Kỷ Sơ Hòa, đầu óc trống rỗng.

"Thái phi nương nương, người sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi đến thế? Thế tử khi đó không đủ tiền, đã hỏi ta năm lượng bạc, lẽ nào có gì không ổn sao?" Kỷ Sơ Hòa vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Thái phi Từ ôm ngực ngồi trở lại ghế.

"Thái phi nương nương, người lại không khỏe sao? Có cần mời phủ y đến xem không?" Kỷ Sơ Hòa lo lắng hỏi.

Thái phi Từ phất tay, nàng ta muốn Kỷ Sơ Hòa biến đi!

Cút khỏi tầm mắt nàng ta.

Càng xa càng tốt!

Kỷ Sơ Hòa một tay nắm lấy tay Thái phi Từ, đôi mắt đầy vẻ quan tâm hỏi, "Thái phi nương nương, người không sao chứ?"

Thái phi Từ trước mắt tối sầm, tức đến ngất đi.

Trong nháy mắt, Trường Ninh cung loạn thành một đoàn.

Vương phi và phủ y đồng thời chạy đến, phủ y vội vàng bắt mạch cho Thái phi Từ.

Vương phi thì kéo Kỷ Sơ Hòa sang một bên.

"Hòa nhi, sao lại thế này? Ta thấy lần này hình như không phải giả vờ." Trong mắt Vương phi lóe lên ánh nhìn tò mò.

"Có lẽ là tức giận." Kỷ Sơ Hòa khẽ đáp.

"Ngươi chọc tức nàng ta ư?" Vương phi lo lắng Thái phi Từ tỉnh lại sẽ tìm Kỷ Sơ Hòa tính sổ, nếu đúng là Kỷ Sơ Hòa chọc tức, nàng phải sắp xếp trước một vài chuyện.

"Không phải, nàng ta hẳn là tự mình tức giận." Kỷ Sơ Hòa lắc đầu phủ nhận.

Vương phi thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc Thái phi Từ tự mình tức đến mức này là vì lý do gì!

"Mẫu phi, người và Thế tử lại vì chuyện Từ Yên Nhi mà xảy ra xung đột sao?" Kỷ Sơ Hòa khẽ hỏi.

Vừa nhắc đến chuyện này, Vương phi cũng tức đến muốn chết.

May mà nàng còn trẻ, nếu không, người đổ bệnh chắc chắn sẽ có thêm nàng.

"Loại nữ nhân lẳng lơ như Từ Yên Nhi mà hắn ta vẫn còn tin tưởng! Bị Từ Yên Nhi vài câu lừa gạt đến quay mòng mòng, còn dám mua nhà ở bên ngoài! Lẽ nào còn muốn nuôi thiếp thất ở ngoài sao! Ta đã cấm túc hắn ta rồi! Hắn ta mà còn dám đi gặp Từ Yên Nhi, ta sẽ đánh gãy chân hắn!"

"Mẫu phi, tuyệt đối không được đâu, bế tắc không bằng khơi thông, người càng phản đối, Thế tử có lẽ càng khó dứt bỏ Từ Yên Nhi." Kỷ Sơ Hòa vội vàng khuyên.

"Hòa nhi, sao ngươi lại tốt tính như vậy chứ, ta giờ mới biết, tên hỗn trướng đó còn dùng xe ngựa của ngươi để đưa Từ Yên Nhi đến y quán, hắn ta đặt ngươi vào đâu chứ! Hòa nhi, ngươi đừng lo lắng, lòng mẫu phi luôn hướng về ngươi, nếu còn có chuyện như vậy, ngươi đừng e ngại, muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó!"

"Mẫu phi, Thế tử bây giờ thái độ ra sao?"

"Đang tuyệt thực!"

Kỷ Sơ Hòa: ...

Quả nhiên là bị nuông chiều quá mức rồi.

"Thế tử không biết, chuyện tuyệt thực này chỉ có tác dụng với cha mẹ thôi sao." Nàng khẽ nói một câu.

Lời này chạm đúng vào trái tim Vương phi.

Vương phi vốn kiên cường bỗng chốc đỏ hoe mắt.

Kỷ Sơ Hòa thấy Vương phi sắp khóc, liền vội vàng nắm lấy tay Vương phi, "Mẫu phi đừng buồn, bản tính của Từ Yên Nhi ra sao, chúng ta đều biết rõ, chỉ là trong lòng Thế tử vẫn còn nàng ta, chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp của nàng ta, hai người ở bên nhau lâu rồi, Thế tử sớm muộn gì cũng sẽ nhìn rõ nàng ta, đến lúc đó đừng nói là yêu nữa, ghét bỏ còn không kịp!"

Một câu nói của Kỷ Sơ Hòa có thể khiến Vương phi vỡ òa, cũng có thể mang lại sự an ủi to lớn cho Vương phi.

"Mẫu phi yên tâm, có ta đây." Kỷ Sơ Hòa lại an ủi thêm một câu.

Vương phi nhìn Kỷ Sơ Hòa, câu nói này khiến nàng có một cảm giác kỳ lạ, sao lại có cảm giác như được đứa trẻ này bảo vệ vậy?

"Đứa trẻ ngốc, mẫu phi cũng sợ ngươi chịu ấm ức."

"Chỉ cần ta vẫn là Thế tử phu nhân, có gì mà phải ấm ức?" Kỷ Sơ Hòa cười hỏi ngược lại.

Vương phi trong lòng nghẹn lại.

Quả nhiên!

Nàng ta nói rồi mà! Hòa nhi căn bản không thèm để mắt đến Tiêu Yến An!

Giống như ngày xưa, nàng ta cũng không thèm để mắt đến Hoài Dương Vương.

Chỉ cần nàng ta là Vương phi, nắm giữ đại quyền, bên cạnh hắn có bao nhiêu nữ nhân, hắn yêu ai, không yêu ai, đều không liên quan gì đến nàng ta.

Thôi bỏ đi, nàng ta không bận tâm nữa.

Một đời nữ nhân, vì sao cứ phải sống vì nam nhân!

--- Trang 47 ---

"Hòa nhi, có mẫu phi đây, không chỉ thân phận Thế tử phu nhân vĩnh viễn là của ngươi, mà vị trí Hoài Dương Vương phi cũng là của ngươi. Tất cả mọi thứ của mẫu phi cũng là của ngươi! Ngươi chính là chiếc áo bông nhỏ tâm đầu ý hợp của mẫu phi!" Vương phi nắm chặt tay Kỷ Sơ Hòa, như thể đưa ra một lời hứa trang trọng.

Nàng ta không chỉ muốn cho Kỷ Sơ Hòa rất nhiều tiền, mà còn muốn cho nàng rất nhiều tình yêu thương.

Kỷ Sơ Hòa có chút chấn động.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 92


Tình yêu thương của Vương phi dành cho nàng, đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Đây cũng là lần đầu tiên, nàng trải nghiệm cảm giác được mẹ yêu thương.

--- Chương 61: Nàng tới đâu, lửa cháy tới đó ---

"Đa tạ Mẫu phi, Mẫu phi chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của ta." Kỷ Sơ Hòa khẽ nói lời cảm ơn, giấu mọi cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

"Hòa nhi, ta đã cấm túc Thế tử, hắn ta cũng đang tuyệt thực để chống đối ta, nếu bây giờ ta đột nhiên nới lỏng, chẳng phải sẽ bị người ta cười chê sao, Từ Yên Nhi kia chỉ sợ sẽ đắc ý biết bao."

Kỷ Sơ Hòa liếc nhìn vào nội thất, Trương phủ y vẫn chưa ra, nàng lại hạ thấp giọng hơn một chút để nói chuyện với Vương phi.

"Chỗ Thái phi ta đoán nhiều nhất cũng chỉ hai ba ngày là giải quyết xong, nàng ta sẽ không giữ ta quá lâu. Bên Thế tử cho dù có nhịn đói ba ngày cũng không sao, Mẫu phi không cần quản hắn, đợi ta xử lý xong chuyện chỗ Thái phi rồi sẽ đi nói chuyện với hắn."

"Được, cứ làm theo lời ngươi nói." Vương phi gật đầu.

"Mẫu phi, chuyện của Thế tử và Từ Yên Nhi người cũng đừng quá tức giận, kẻo tức hỏng thân thể, nếu thật sự làm cho căng thẳng, trái lại sẽ làm tổn hại thể diện của Thế tử, sau này, nếu có người nhắc đến, cũng chỉ là một trò cười."

Lời này khiến Vương phi bừng tỉnh.

"Hòa nhi, ngươi nghĩ thật chu đáo, Thế tử có thể gặp được ngươi, là phúc khí tu luyện từ kiếp trước của hắn." Vương phi thầm nghĩ trong lòng, sau này nhất định phải yêu thương Hòa nhi gấp bội, xem như là bù đắp cho những hành vi hỗn xược của con trai mình.

Dưới sự cứu chữa của Trương phủ y, Thái phi Từ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cú ngất này, quả thực đã làm tổn thương nguyên khí quá nặng, khiến nàng ta nằm liệt trên giường không dậy nổi.

"Trương phủ y, tình trạng của bổn cung thế nào rồi? Bổn cung có phải mắc bệnh nặng gì rồi không!" Thái phi Từ sợ chết hơn ai hết.

Nàng ta mới được hưởng mấy năm sung sướng, tuyệt đối không thể chết sớm như vậy!

"Thái phi nương nương yên tâm, chỉ là do hỏa khí công tâm mà ra, ta đã châm cứu cho Thái phi nương nương, tỉnh lại thì không sao nữa rồi. Ta sẽ kê thêm một đơn thuốc, uống vài ngày để điều dưỡng lại cơ thể, ngoài ra, Thái phi nương nương cũng cần nhớ, cảm xúc nhất định phải bình ổn, không được quá thăng trầm."

"Bổn cung biết rồi." Thái phi Từ vô cùng hợp tác gật đầu.

Trương phủ y xách hòm thuốc lui ra.

Thái phi Từ nhắm đôi mắt nặng trĩu lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, vô cùng mệt mỏi.

Vương phi đã hiểu rõ tình hình của Thái phi, dặn dò Trương phủ y vài câu rồi rời đi, Trương phủ y cũng đi bốc thuốc.

Vương ma ma và vài tâm phúc của Thái phi đều ở trong nội thất canh chừng Thái phi.

Kỷ Sơ Hòa vẫn ở Trường Ninh cung, nhưng, đã không còn ai bận tâm đến nàng nữa.

"Miên Trúc, theo ta đi dạo Trường Ninh cung một chút." Kỷ Sơ Hòa không thể ngồi yên, phải tự mình xem Trường Ninh cung rốt cuộc tình hình thế nào.

Nàng đầu tiên đi đến sân bắc nơi hạ nhân ở.

Có mấy người mặc y phục tiểu tư đang đứng ngoài hành lang, tuy mấy người đó không phát ra tiếng động gì, nhưng nhìn thần sắc và động tác thì rất kích động.

Kỷ Sơ Hòa đi tới, phát hiện mấy người này lại đang đánh xúc xắc!

Một người trong số đó phát hiện Kỷ Sơ Hòa, sợ đến nỗi viên xúc xắc trong tay rơi xuống đất.

Mấy người còn lại cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là Kỷ Sơ Hòa, liền vội vàng bò dậy quỳ xuống trước mặt nàng.

"Nô tài bái kiến Thế tử phu nhân."

"Mấy ngươi trực tiếp tìm Hoa thúc mà nhận phạt." Kỷ Sơ Hòa lạnh lùng nói.

"Thế tử phu nhân, chúng nô tài chỉ là thấy buồn chán nên chơi xúc xắc thôi, không phải đánh bạc, xin người tha cho chúng nô tài lần này đi, chúng nô tài sẽ không bao giờ dám nữa."

Kỷ Sơ Hòa ra hiệu cho Miên Trúc, Miên Trúc lập tức tiến lên, từ trong lòng một người giật ra một cái túi thơm.

Túi thơm phồng lên, chứa đầy tiền đồng.

"Không phải đánh bạc, vậy tiền đâu mà ngươi có nhiều như vậy?" Kỷ Sơ Hòa nhận lấy cái túi thơm, cân thử, khá nặng.

Mấy người mặt xám như tro tàn, không dám lên tiếng nữa.

"Miên Trúc, đem cái này giao luôn cho Hoa thúc."

"Vâng."

Hiệu suất của Hoa thúc quả thật thần tốc, ngay lập tức đã bắt giữ mấy người đó, tra hỏi cẩn thận.

Vương phủ quy định, bất cứ ai không được dính vào cờ bạc!

Hễ ai vi phạm quy tắc này, nhẹ thì đánh ba mươi trượng, nặng thì trực tiếp bán đi!

Trong phủ không ai dám dính vào cờ bạc.

Không ngờ, mấy tên tiểu tư lại dám giữa ban ngày ban mặt đánh xúc xắc trong Trường Ninh cung.

Tin tức này truyền ra, làm chấn động toàn bộ Vương phủ.

Kỷ Sơ Hòa vẫn tiếp tục đi dạo Trường Ninh cung, vừa đi vừa đến nhà bếp.

Bà đầu bếp béo gần bằng cánh cửa đang ôm một cái giò heo mà gặm, khi nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa, cái giò heo trong tay bà ta rơi thẳng xuống đất.

Kỷ Sơ Hòa cười nhặt lên, đưa vào tay bà đầu bếp.

Bà đầu bếp sợ đến mặt tái mét, môi mấp máy muốn giải thích.

"Thái phi nương nương hôm nay đột nhiên ngất xỉu, cho nên ta đến nhà bếp xem, hôm nay đã chuẩn bị những món ăn gì cho Thái phi nương nương." Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng mở lời.

"Bẩm Thế tử phu nhân, hôm nay đã chuẩn bị những món này cho Thái phi nương nương." Bà đầu bếp trực tiếp đưa một thực đơn.

"Các ngươi hầu hạ Thái phi nương nương kiểu gì vậy?" Kỷ Sơ Hòa đột nhiên nổi giận.

Bà đầu bếp sợ đến nỗi trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

Các tạp dịch, nha hoàn thô sử trong nhà bếp cũng đi tới, cùng nhau quỳ xuống.

"Vừa rồi cái giò heo kia hẳn là dùng để làm món giò heo pha lê cho Thái phi nương nương phải không? Sao lại bị ngươi gặm rồi?" Kỷ Sơ Hòa nhìn bà đầu bếp, lạnh giọng hỏi.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 93


"Bẩm Thế tử phu nhân, nô tỳ gặm không phải là của hôm nay, là giò heo hôm qua Thái phi nương nương không có khẩu vị ăn hết, nên đã ban thưởng cho chúng nô tỳ." Bà đầu bếp vội vàng giải thích.

"Vậy ư?" Ánh mắt Kỷ Sơ Hòa quét qua mấy người trước mặt.

Ánh mắt nàng quét đến ai, người đó lập tức cúi đầu, từng người một đều chột dạ không dám nhìn nàng.

Nàng nghĩ đến việc quản lý trong Trường Ninh cung nhất định rất hỗn loạn.

Mỗi tháng chi tiêu mấy trăm lượng bạc! Chắc chắn nuôi không ít "chuột", chỉ là không ngờ lại hỗn loạn đến mức này!

Nàng không lập tức phát tác, mà nhìn quanh nhà bếp.

Nhà bếp không nhỏ, hơn nữa còn chất đầy đồ đạc, vừa nhìn đã thấy sung túc đến chảy mỡ, ăn uống không phải lo lắng.

Chỉ riêng những thứ nàng nhìn thấy hôm nay, đã đủ nuôi một gia đình năm người bình thường trong một tháng rồi!

Phải biết rằng, chi tiêu của Vương phủ, đều do Vương phi kinh doanh mà có, không lấy của Hoài Dương Vương một phân tiền nào!

Vương phi luôn đề cao tiết kiệm, không được phung phí lãng phí.

Những người này, hoàn toàn không xem lời của Vương phi ra gì!

"Các ngươi đứng dậy đi, hôm nay ta đến đây, là muốn tự mình xuống bếp làm vài món thanh đạm cho Thái phi nương nương, các ngươi giúp ta chuẩn bị nguyên liệu."

"Vâng." Mấy người đồng thanh đáp.

Kỷ Sơ Hòa mấp máy môi, nói ra rất nhiều nguyên liệu.

Mấy người đó lập tức bận rộn tìm kiếm khắp nơi trong nhà bếp.

Đột nhiên, Kỷ Sơ Hòa trong một cái tủ chứa gạo và bột mì, nhìn thấy một ngăn bí mật.

Nàng lập tức đứng dậy đi tới, đẩy nhẹ cái ngăn bí mật đó, cánh cửa gỗ đơn giản liền mở ra, bên trong đột nhiên xuất hiện mấy bao gạo và bột mì trắng.

"Đây là chuyện gì? Vì sao những thứ này lại giấu ở đây?" Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng hỏi.

"Bẩm Thế tử phu nhân, là do không thể đặt hết, nên mới để ở đây." Bà đầu bếp vội vàng giải thích.

"Không thể đặt hết? Một Trường Ninh cung tổng cộng có bao nhiêu người? Có thể ăn hết bao nhiêu gạo và bột mì? Vừa rồi ta còn thấy mấy bao, vì sao ở đây lại có nhiều như vậy nữa? Chẳng lẽ, không phải là ai đó trong các ngươi đã trộm những thứ này, giấu tạm ở đây, rồi sau đó tìm cách chuyển đi sao?" Giọng nói của Kỷ Sơ Hòa đột nhiên trở nên sắc bén.

Mấy người sợ đến nỗi run rẩy vai, lại lần nữa quỳ xuống.

"Nếu chủ động thừa nhận còn có khả năng được khoan dung, không chủ động thừa nhận, vậy thì phải chịu hình phạt nghiêm khắc!"

"Thế tử phu nhân tha mạng, những thứ này không liên quan gì đến chúng nô tài, tất cả đều do một mình đầu bếp Phùng giấu! Nàng ta không chỉ giấu những thứ này, nàng ta còn giấu những thứ khác nữa!" Một người lập tức chỉ vào bà đầu bếp bắt đầu tố giác.

--- Chương 62: Thừa lúc nàng bệnh, muốn lấy mạng nàng ---

Đầu bếp Phùng hung hăng trừng mắt nhìn người kia, "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi dám vu oan cho ta!"

Miên Trúc tiến lên đá một cước vào đầu bếp Phùng.

Đầu bếp Phùng bị đá ngã xuống đất, giống như con rùa lật ngửa bụng, mãi không bò dậy được.

“Các ngươi biết gì, cứ việc nói ra, nếu không liên quan tới các ngươi, ta tự sẽ làm chủ cho các ngươi.” Kỷ Sơ Hòa trầm giọng nói với mấy người.



“Thái phi nương nương, Thái phi nương nương…” Vương ma ma khẽ gọi.

Từ Thái phi cuối cùng cũng mở mắt, khi nhìn thấy một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn trước mắt, nàng ta lập tức giật mình.

“A! Ngươi đứng gần như vậy làm gì! Muốn hù chết bổn cung à!”

“Thái phi nương nương, không ổn rồi.” Vương ma ma mặt mày khổ sở.

“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì không ổn? Trương phủ y nói bệnh tình của ta nghiêm trọng hơn sao?” Từ Thái phi lo lắng vô cùng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa lịch sự.

Mấy người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Sơ Hòa với nụ cười nhạt nhòa bước vào.

Thần sắc của Vương ma ma lập tức trở nên phức tạp, nàng ta bất giác lùi lại một bước.

“Thái phi nương nương, thân thể người không sao cả, rất tốt!” Kỷ Sơ Hòa đi thẳng đến bên giường ngồi xuống.

Miên Trúc lập tức đặt hộp thức ăn lên bàn, từ trong đó bưng ra một bát mì thanh thang.

“Thái phi nương nương, đây là mì thanh thang do ta đích thân xuống bếp làm cho người, mấy ngày nay người phải uống thuốc, cần kiêng khem, tốt nhất là không nên động đến dầu mỡ.” Kỷ Sơ Hòa cười tươi, trông vừa chu đáo vừa ngoan ngoãn.

Từ Thái phi có chút ngẩn người.

Kỷ Sơ Hòa lại đích thân xuống bếp nấu một bát mì cho nàng ta ư?

Hiếu thuận đến vậy sao?

Nàng ta đến Hoài Dương bao nhiêu năm, Vương phi còn chưa từng đích thân xuống bếp làm gì cho nàng ta.

Sẽ không phải là muốn hạ độc giết nàng ta chứ?

Ối chà, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố hay thì nhớ sưu tầm địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Nhờ vả rồi (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 94


Vương ma ma nhìn Thái phi ăn bát mì do Kỷ Sơ Hòa nấu, thật sự là muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân nàng ấy suýt nữa đã lục soát Trường Ninh Cung của chúng ta!”

Từ Thái phi ngậm một ngụm mì, cau mày chặt, “Cái gì mà lục soát Trường Ninh Cung?” Nàng ta lẩm bẩm hỏi lại.

“Hôm nay nhân lúc người nghỉ ngơi, Kỷ Sơ Hòa đã dạo một vòng Trường Ninh Cung, đầu tiên là bắt được mấy tên tiểu tư đánh bạc, sau đó lại bắt được Phùng trù nương trong nhà bếp ăn trộm đồ, còn lục tung nhà bếp lên! Hiện giờ, những người này đều đã bị Hoa thúc dẫn đi, đang bị nghiêm hình tra hỏi.” Vương ma ma gấp gáp nói.

Một nha hoàn bên cạnh lại bổ sung thêm một câu, “Có người vì muốn giảm nhẹ hình phạt cho mình mà nói lung tung, Hoa thúc vẫn không ngừng bắt người của Trường Ninh Cung đi thẩm vấn!”

“Khụ! Khụ! Khụ!” Từ Thái phi sặc!

Vương ma ma vội vàng luống cuống tay chân vỗ lưng cho nàng ta.

Từ Thái phi trực tiếp ném bát mì trong tay ra! Nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Kỷ Sơ Hòa!”

Từ Thái phi vén chăn xuống giường chuẩn bị đi tìm Kỷ Sơ Hòa gây sự, nhưng vừa đặt chân xuống đất, nàng ta liền cảm thấy một trận choáng váng rồi ngã ngồi lại trên giường, trước mắt nàng ta một mảnh tối đen, trong khoảnh khắc đó, năm giác quan đều mất hết!

“Thái phi nương nương! Người không sao chứ?” Vương ma ma gấp gáp hỏi.

Từ Thái phi không phản ứng.

“Phủ y! Mau truyền phủ y!”

Từ Thái phi bị tức đến nỗi mãi lâu sau mới hồi phục lại, nhưng vẫn cảm thấy hô hấp không thông suốt.

Trương phủ y bắt mạch cho nàng ta, nàng ta vừa có chút sức lực liền đẩy người ra, ngồi thẳng dậy.

“Vương ma ma, Trường Ninh Cung bây giờ thế nào rồi?”

“Bẩm Thái phi nương nương, người đều bị bắt đi gần hết rồi, nghe nói, đã có mấy người bị bán ngay tại chỗ rồi.”

“Cái tiện nhân Kỷ Sơ Hòa này, nàng ta đâu phải đến hầu bệnh cho ta, nàng ta là muốn nhân lúc ta bệnh để lấy mạng ta!” Từ Thái phi tức đến run rẩy khắp người.

“Thái phi nương nương, người hãy kiểm soát cảm xúc, tuyệt đối đừng tức giận, nào, giống như ta đây, hít thở sâu.” Trương phủ y vội vàng làm mẫu cho Từ Thái phi.

Từ Thái phi một tay đẩy Trương phủ y ra, không đi giày, chân trần xông ra ngoài.

“Thái phi nương nương, Thái phi nương nương!” Vương ma ma vội vàng xách giày đuổi theo.

“Kỷ Sơ Hòa đâu? Nàng ta ở đâu! Kêu nàng ta tới đây cho bổn cung!” Từ Thái phi như một kẻ điên rống lên trong điện.

Kỷ Sơ Hòa từ bên ngoài bước vào.

Từ Thái phi vừa nhìn thấy nàng, lập tức xông tới, giơ tay lên tát một cái.

Kỷ Sơ Hòa né tránh không kịp, cái tát rơi xuống mặt nàng, đau rát.

“Ngươi cái tiện nhân này! Ai cho ngươi cái gan bắt người của bổn cung! Ngươi muốn cưỡi lên đầu bổn cung mà lộng hành phải không?”

Kỷ Sơ Hòa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Từ Thái phi.

“Thái phi nương nương, người đã oan cho ta rồi, chuyện hôm nay, ta niệm tình người bệnh chưa khỏi nên mới để Hoa thúc xử lý trước, đợi xử lý xong rồi mới báo cáo kết quả cho người, để tránh người thấy những việc làm của đám người đó mà tức hỏng thân mình.”

“Trường Ninh Cung của bổn cung còn chưa đến lượt ngươi làm chủ!”

“Vậy được, nếu Thái phi nương nương cảm thấy ta đã quá phận, vậy ta sẽ để Hoa thúc dẫn người về, thẩm vấn ngay tại Trường Ninh Cung, do Thái phi nương nương đích thân định tội.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, xoay người ra ngoài phân phó một câu.

Không lâu sau, Hoa thúc liền dẫn người trở lại Trường Ninh Cung.

Ngay cả mấy người đã bị bán tại chỗ cũng bị chặn lại mang về.

Có người đã bị dùng hình, thân thể đẫm máu, cảnh tượng này lọt vào mắt Từ Thái phi, cực kỳ có sức uy h**p.

Bởi vì nàng ta trước đây ở trong cung, luôn là tầng lớp thấp nhất, sơ ý một chút là bị người khác trừng phạt, người bị thương, vĩnh viễn là nàng ta.

Vừa rồi còn la lối om sòm, giờ phút này, nàng ta im như thóc.

“Thái phi nương nương cứu mạng!” Có người than vãn một tiếng.

Tiếp đó là nhiều tiếng cầu cứu hơn.

“Thái phi nương nương khai ân! Thái phi nương nương cứu mạng.”

“Kỷ Sơ Hòa, đây là thủ đoạn quản gia của ngươi sao? Người không phải thánh hiền, ai mà không có lỗi, cho dù phạm một lỗi nhỏ, ngươi cũng đánh họ ra nông nỗi này! Ngươi còn chút nhân tính nào không?” Từ Thái phi chất vấn Kỷ Sơ Hòa.

“Thái phi nương nương, người hãy nghe xem họ rốt cuộc đã làm những việc ác gì, rồi hãy nói ta xử trí có thỏa đáng hay không.” Kỷ Sơ Hòa lạnh giọng đáp.

Hoa thúc lập tức tiến lên, kéo mấy người sắp bị bán đến trước mặt Từ Thái phi.

“Thái phi nương nương, Vương phủ quy định bất kỳ ai cũng không được tham gia cờ bạc, mấy người này nghiện cờ bạc thành tính, không chỉ thường xuyên đánh bạc trong Vương phủ, mà còn ra các sòng bạc bên ngoài. Ta sai người lục soát chỗ ở của họ thì còn phát hiện ra đồ trong kho phòng của người ở trong phòng của mấy người họ, họ cũng đã khai nhận không chối cãi, là họ trộm đồ định mang ra ngoài đổi lấy tiền cờ bạc, người nói có nên bán họ đi không?” Kỷ Sơ Hòa chỉ vào mấy người hỏi.

Khóe miệng Từ Thái phi giật giật.

Chưa kịp để nàng ta mở miệng, Miên Trúc đã đưa những đồ vật tìm được đến trước mặt Từ Thái phi.

Từ Thái phi nhìn những thứ này, ánh mắt sắc bén quét qua mấy người kia!

--- Chương 63: Mời thần dễ, tiễn thần quá khó ---

Giờ phút này, Từ Thái phi có lòng muốn g**t ch*t bọn họ!

Mấy người vừa tiếp xúc với ánh mắt của Từ Thái phi, lập tức cúi đầu không dám cầu xin nữa.

Ngực Từ Thái phi như bị một tảng đá lớn đè nặng, phát tác cũng không được, không phát tác cũng không xong.

Nàng ta tuyệt đối không thể để Kỷ Sơ Hòa nhìn thấy trò cười của mình.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 95


“Thái phi nương nương, còn hai người này, sở dĩ dùng trọng hình là vì thủ đoạn của họ quả thực đạt đến mức độ táng tận lương tâm! Cung nữ Trường Ninh Cung bị họ tùy ý sỉ nhục, họ dám làm ra những chuyện mất hết nhân tính như vậy trong Trường Ninh Cung, có thể thấy đối với Thái phi nương nương cũng là bằng mặt không bằng lòng, chưa từng coi Thái phi nương nương ra gì!” Kỷ Sơ Hòa lại chỉ vào hai người khác.

Hai người này và Mã Vạn trước đó, đều là tiểu quản sự của Trường Ninh Cung.

Từ Thái phi như bị câm, một chữ cũng không nói ra được.

Cung điện của nàng ta bình thường vẫn yên bình, sao có thể có nhiều chuyện dơ bẩn như vậy? Có phải Kỷ Sơ Hòa cố ý gán tội cho bọn họ, tra tấn ép cung không?

Nàng ta vừa định chối cãi, nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Hoa thúc, ý nghĩ này lập tức dập tắt.

“Còn những người này, đều là trộm cắp thành tính! Bị bắt quả tang có ba người, hai người còn lại chỉ là bị tố giác, tin rằng chỉ cần điều tra tiếp, rất nhanh sẽ tìm được chứng cứ.”

Kỷ Sơ Hòa chỉ vào một người trong số đó, “Đặc biệt là Phùng trù nương! Bữa ăn của nhà nàng ta đều được sắp xếp theo tiêu chuẩn của Thái phi nương nương, Thái phi nương nương ăn gì, cả nhà già trẻ của nàng ta đều ăn nấy.”

Từ Thái phi siết chặt hai nắm đấm, nhìn những người trước mặt.

Những người này, đều là do nàng ta tự tay chọn.

Nàng ta đối xử với họ không tệ chút nào!

Tại sao bọn họ lại lần lượt phản bội nàng ta như vậy!

“Thái phi nương nương, ta đề nghị người hãy nhanh chóng kiểm tra kho hàng, đối chiếu kỹ lưỡng sổ sách, nói không chừng còn có một số đồ vật đã bị đánh cắp, nhân cơ hội này, nhanh chóng truy đòi lại.” Kỷ Sơ Hòa đề nghị.

Mỗi lần nàng mở miệng, đều như một cú đấm nặng nề giáng mạnh vào trái tim Thái phi.

Từ Thái phi đã sớm muốn xông vào kho hàng kiểm tra đồ của mình, nhưng, nàng ta không thể làm vậy.

Nàng ta còn phải giữ thể diện cuối cùng!

“Bổn cung sẽ cho người đi xem xét.” Nàng ta giả vờ bình tĩnh đáp lại.

“Thái phi nương nương, người nói những người này nên xử lý thế nào?” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vô cùng cung kính.

Từ Thái phi còn có thể nói gì nữa.

Nàng ta nếu tự mình xử lý, ngược lại sẽ bị người ta đàm tiếu.

“Những người này cứ giao cho ngươi xử lý theo quy tắc mà Vương phi đã đặt ra, đáng đánh đáng giết, tuyệt không dung thứ.”

“Vâng, Thái phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa đáp một tiếng, xoay người nhìn Hoa thúc, “Hoa thúc, ngươi hãy đưa những người này xuống xử lý theo tội danh đi.”

“Vâng. Người đâu, đưa tất cả những người này đi!”

Những người này rời đi, Trường Ninh Cung lại khôi phục sự yên tĩnh.

Kỷ Sơ Hòa nở nụ cười đi về phía Từ Thái phi, “Thái phi nương nương, để ta dìu người vào trong nghỉ ngơi một chút đi? Sắc mặt người trông không được tốt.”

Từ Thái phi hít một hơi thật sâu, “Kỷ Sơ Hòa, bệnh của bổn cung đã gần khỏi rồi, không cần ngươi hầu bệnh nữa.”

“Làm sao được chứ? Người hầu ở Trường Ninh Cung bỗng nhiên ít đi nhiều như vậy, bên cạnh Thái phi nương nương thiếu nhiều người như thế, nhất định sẽ không được chăm sóc chu đáo, cứ để ta ở lại đi, cũng vừa hay nhân hai ngày này, tuyển lại cho Thái phi nương nương một vài người hầu mới đến phục vụ.”

Từ Thái phi cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.

Kỷ Sơ Hòa đã làm Trường Ninh Cung náo loạn đến trời đất đảo lộn, vẫn chưa thỏa mãn sao?

Nhất định phải bức nàng ta đến đường cùng mới chịu thôi sao?

“Thế tử phu nhân yên tâm, nô tỳ chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thái phi nương nương, tấm lòng hiếu thảo của Thế tử phu nhân Thái phi nương nương đã biết rồi. Thế tử phu nhân thống quản toàn phủ, Vương gia còn có thể tùy thời triệu kiến Thế tử phu nhân để nghị sự, Thế tử phu nhân sao có thể cứ ở mãi hầu bệnh cho Thái phi nương nương được.” Vương ma ma vội vàng nói.

“Không sao, thân thể Thái phi nương nương quan trọng hơn, việc phủ ta ở Trường Ninh Cung cũng có thể xử lý, nếu Vương gia truyền triệu ta, ta ra ngoài một chuyến là được, hoàn toàn không xung đột với việc hầu hạ Thái phi nương nương.” Kỷ Sơ Hòa vẫn không chịu rời đi.

Trong lòng Từ Thái phi đã gào thét.

Kỷ Sơ Hòa nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?!

Giờ phút này, nàng ta cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là mời thần dễ, tiễn thần khó.

“Kỷ Sơ Hòa, ngươi nhất định phải làm trái ý bổn cung phải không!” Từ Thái phi không muốn quanh co với Kỷ Sơ Hòa nữa.

Ối chà, các bằng hữu nếu thấy 52 Thư Khố hay thì nhớ sưu tầm địa chỉ trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Nhờ vả rồi (>.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 96


Kỷ ma ma lập tức bước đến đón, kéo Kỷ Sơ Hòa nhìn trái nhìn phải, sợ nàng thiếu mất một sợi tóc.

“Tiểu thư, ta đều lo chết rồi.”

“Không cần lo lắng, đây là Vương phủ, không ai dám dễ dàng động đến ta.” Kỷ Sơ Hòa dịu dàng đáp lại.

Thần sắc của Kỷ ma ma động lòng gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức nói với Kỷ Sơ Hòa: “Tiểu thư, Vương phi và Thế tử lại cãi nhau rồi, lần này khá nghiêm trọng, Thế tử còn tuyệt thực nữa.”

“Kỷ ma ma, chuyện này tiểu thư đã biết rồi, tiểu thư còn đồng ý với Vương phi đi khuyên Thế tử mà.”

Miên Trúc và Kỷ ma ma đồng thời nhìn về phía Kỷ Sơ Hòa.

Họ phát hiện tiểu thư hình như hoàn toàn không có ý định đi Mặc Viên.

Kỷ Sơ Hòa quả thực không có ý định đi ngay bây giờ.

Tuyệt thực ư, ít nhất phải đói ba ngày trở lên mới tính là tuyệt thực.

Mới là ngày đầu tiên, cứ để Tiêu Yến An tiếp tục đói đi.

“Không vội, bây giờ còn chưa phải lúc, trước tiên hãy chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa, sau đó hãy chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng phân phó.

“Được, ta đây sẽ đi sắp xếp.” Kỷ ma ma vội vàng xoay người rời đi.

“Tiểu thư, người mau nghỉ ngơi đi.” Miên Trúc cũng dìu Kỷ Sơ Hòa đi vào trong nhà.

Trong lòng Kỷ ma ma và Miên Trúc, tiểu thư là lớn nhất.



Từ Thái phi kiểm kê xong đồ trong kho phòng, tức đến bốc khói bảy lỗ.

Tại chỗ lại xử phạt mấy người còn lại!

Nhưng, nàng ta đã che giấu tin tức này, chỉ tự mình trách phạt, không làm lớn chuyện ra nữa.

Thứ nhất là để giữ thể diện cho mình, không muốn người khác nói nàng ta nuôi một ổ lũ tiểu nhân trộm cắp như vậy.

Thứ hai, mấy người này là tâm phúc của nàng ta.

Họ đã xử lý không ít chuyện cho nàng ta, nếu không thể xử lý sạch sẽ trực tiếp, thì buộc phải giữ lại.

Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Vương ma ma, Vương ma ma lập tức quỳ xuống.

“Thái phi nương nương, nô tỳ tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với người! Người đã cho con trai của nô tỳ là Triệu Khang cung ứng hàng hóa cho Trường Ninh Cung, đó đã là ân huệ trời ban cho nô tỳ rồi!”

Từ Thái phi bây giờ không dám tin ai, nhưng, nàng ta vẫn đích thân đỡ Vương ma ma dậy.

--- Chương 64: Hai bên bày tỏ, hợp tác vui vẻ ---

“Vương ma ma, đứng dậy đi, bổn cung tin ngươi.” Từ Thái phi nói với vẻ mặt dịu dàng.

Vương ma ma trong lòng mừng thầm, tưởng rằng mình đã thực sự lừa dối được.

“Tạ ơn Thái phi nương nương tin tưởng.”

Từ Thái phi chuyển ánh mắt sang mấy người khác, “Còn mấy người các ngươi, các ngươi đều là những người bổn cung tin tưởng nhất, những việc làm của các ngươi, thực sự khiến bổn cung thất vọng!”

“Thái phi nương nương bớt giận, nô tỳ chúng ta biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối không dám nữa! Xin Thái phi nương nương tha mạng ạ.” Mấy người lập tức dập đầu cầu xin.

“Bổn cung nếu không muốn bảo vệ các ngươi, đã trực tiếp giao các ngươi cho Kỷ Sơ Hòa rồi! Lần này niệm tình các ngươi là lần đầu phạm lỗi, sẽ cho các ngươi một cơ hội sửa đổi, nếu dám làm ra chuyện gì có lỗi với bổn cung nữa, bổn cung tuyệt không khoan dung!”

“Đa tạ Thái phi nương nương khai ân!” Mấy người lại dập đầu.

“Đứng dậy đi.” Từ Thái phi nhấc tay.

Trong lòng nàng ta lo lắng vô cùng.

Toàn bộ Vương phủ, vậy mà không còn một ai nàng ta có thể tin tưởng được nữa.

Rất nhanh, Vương phi và Kỷ Sơ Hòa chắc chắn sẽ dùng đủ mọi lý do để nhét người vào cho nàng ta, nàng ta suốt ngày sống trong sự giám sát thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nàng ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra!

Từ Thái phi trở về nội thất, mở một ngăn kéo bí mật dưới giường, bên trong đặt một xấp thư tín.

Những thứ này, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh nàng ta cũng không biết.

Bởi vì, đây là bí mật tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết.

Nàng ta lật giở những bức thư này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, hiện lên vài phần dịu dàng.



Ngày thứ ba Thế tử tuyệt thực.

Chiều tối, Kỷ Sơ Hòa mang theo một xấp tài liệu đến Mặc Viên.

Thiêm Hỉ và Tứ Phúc nhìn thấy nàng, quả thật như nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

“Phu nhân, Thế tử đã ba ngày không nhỏ giọt nước nào vào bụng, người mau khuyên chàng ăn chút gì đi, trên người chàng vẫn còn vết thương, cứ thế này thân thể nhất định không chịu nổi.”

“Các ngươi hãy chuẩn bị một chút cháo loãng và vài món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, không cần quá nhiều.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng dặn dò.

“Dạ!” Hai người lập tức đi chuẩn bị.

Kỷ Sơ Hòa bước vào trong nhà, phát hiện cửa sổ trong phòng lại đóng chặt.

Nàng tiến lên trực tiếp mở cửa sổ ra.

Ánh sáng cùng một làn gió mát trong lành tràn vào trong phòng.

Tiêu Yến An vốn đang nhắm mắt, khó chịu mở mắt ra.

Kỷ Sơ Hòa đứng trước cửa sổ, lưng đối mặt với chàng, hít thở không khí trong lành.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng chẳng phải cũng đọc sách sao? Lẽ nào những lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản của người làm người nàng đều không biết? Ta đã nói, không có sự cho phép của ta, nàng không được vào Mặc Viên, nàng không nghe hiểu tiếng người sao?”

Lời nói của Tiêu Yến An tuy khó nghe, nhưng vô lực, không hề có tác dụng.

“Thế tử cũng đọc sách, chẳng phải vẫn bất trung bất hiếu đó ư?” Kỷ Sơ Hòa phản bác một câu.

Tiêu Yến An nghẹn lời, quay mặt đi không nhìn nàng nữa.

Kỷ Sơ Hòa đi tới trước mặt chàng, tiếp tục nói: “Xét về công, chàng nhận chức vụ mộ binh, nhưng lại lơ là chức trách, xem như bất trung. Xét về tư, thân thể cha mẹ ban cho, chàng lại tự hành hạ bản thân như vậy, xem như bất hiếu, ta có nói sai sao?”

“Ta biết nàng tới khuyên ta, không cần uổng công vô ích, nếu mẫu phi không đồng ý ta nạp Yên Nhi làm thiếp, ta tuyệt đối không thỏa hiệp.”
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 97


“Cho dù là chết đói sao?” Kỷ Sơ Hòa hỏi.

“Đúng! Cho dù chết đói chính ta!”

“Vậy Từ Yên Nhi tiểu thư thật đáng thương rồi, cứ thế mất đi Thế tử, những ngày tháng sau này sẽ sống ra sao đây? Không chừng sẽ bị gia đình vô lương tâm gả cho một viên ngoại già lẩm cẩm mà lòng dâm chưa tắt, hoặc là đi tìm Triệu Khang cái tên b**n th** kia cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”

“Kỷ Sơ Hòa! Nàng câm miệng cho ta!” Tiêu Yến An dốc hết sức lực quát lên.

“Xem đi, lời thật mất lòng, Thế tử không thích nghe, nhưng ta nói đều là sự thật đó thôi.”

Tiêu Yến An chỉ có thể âm thầm bực tức.

“Thế tử, chỉ biết đòi hỏi thì không được, cho dù là đối với cha mẹ mình cũng vậy. Thay vì cứ kháng cự vô ích như chàng, chi bằng đưa ra điều kiện đủ để trao đổi.”

“Điều kiện gì?” Trong mắt Tiêu Yến An hiện lên thần thái.

Kỷ Sơ Hòa đưa xấp tài liệu trong tay cho Tiêu Yến An, “Đây là ta sai người đến nha môn lấy về, đều là các tài liệu về cải cách binh dịch trong mấy ngày nay. Nếu Thế tử có thể làm tốt việc cải cách binh dịch này, thì sẽ có tư cách để đàm phán điều kiện với Vương gia và Vương phi. Nói đơn giản một câu, rèn sắt phải cứng bản thân, Thế tử có năng lực gánh vác một mình, thì sẽ có năng lực nắm giữ vận mệnh của mình, bằng không…”

Kỷ Sơ Hòa dừng lại một chút.

“Bằng không thì sao?”

“Bằng không, chỉ có thể chơi những trò trẻ con ba tuổi như vậy thôi.”

“Nàng!” Tiêu Yến An âm thầm nắm chặt nắm đấm, chàng không quá tức giận, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ đến vô phương dung thân.

Chàng chậm rãi ngồi dậy, vết thương trên lưng đau nhói không nói, còn vì nhịn ăn mà trước mắt tối sầm, yếu ớt thở hổn hển.

Trong tình huống như vậy, đừng nói là xem tài liệu, chính chàng giữ vững cơ thể cũng khó.

“Nếu Thế tử muốn xem những tài liệu này, e rằng phải ăn chút gì đó để hồi phục sức lực đã.”

Tiêu Yến An không khỏi có chút lúng túng.

Chàng không mở miệng, như một đứa trẻ cố chấp ngang bướng.

“Thiêm Hỉ, dâng thức ăn cho Thế tử.”

Thiêm Hỉ mừng rỡ bưng đồ ăn đi vào, Tứ Phúc bưng một cái án thư nhỏ đặt trên giường, hai người nhanh chóng bày thức ăn lên bàn.

Tiêu Yến An nhìn những món ăn thanh đạm này, trong lòng có chút cảm động.

Kỷ Sơ Hòa thật sự rất phiền phức.

Thế nhưng, nàng cũng thật sự rất chu đáo.

Nhưng mà, chàng sẽ không thích nàng.

Cả đời này, chàng sẽ không thích nàng!

Kỷ Sơ Hòa không nói thêm một lời nào nữa, mà lặng lẽ chờ Tiêu Yến An dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Tiêu Yến An đã hồi phục chút sức lực, lập tức sai người thu dọn bát đũa, rồi xem tài liệu trên án thư.

Sau khi đọc xong, trong mắt chàng chỉ còn lại sự kinh ngạc.

“Kỷ Sơ Hòa, rốt cuộc nàng đã nghĩ ra những sách lược này bằng cách nào?” Chàng vẫn còn chút nghi ngờ.

“Nếu ta là nam nhi, dù sau này có vươn tới đỉnh cao quyền lực của thần tử cũng không có gì không được đúng không?” Kỷ Sơ Hòa hỏi ngược lại.

Tiêu Yến An há hốc miệng, nửa ngày không phản ứng kịp.

“Nàng vì sao cứ luôn giúp ta se duyên với Yên Nhi? Nàng có mục đích gì sao? Kỷ Sơ Hòa, ta nói rõ cho nàng biết, chúng ta không thể nào có sự phát triển như nàng nghĩ, nàng không phải là kiểu người ta thích, nàng không cần phí công vô ích đâu.”

“Thế tử đa nghi rồi, ta đã nói, ta chỉ cần vị trí Thế tử phu nhân, hơn nữa cố gắng hết sức để ngồi vững vàng và thoải mái trên vị trí này.”

“Ta có thể dung thứ Thế tử ở bên Từ tiểu thư, thậm chí là Thế tử có nạp thêm vài di nương nữa mà đặt vào lòng mà cưng chiều, ta cũng không quan tâm, chỉ cần các nàng ấy giữ đúng quy tắc của Vương phủ, chỉ thèm muốn Thế tử thôi, đừng thèm muốn vị trí của ta, ta đều có thể khoan dung đối đãi.”

“Kể cả các thứ tử thứ nữ, ta cũng sẽ đối xử bình đẳng, sau này chọn một người có thể đảm đương trọng trách lớn ghi dưới danh ta, Thế tử cũng sẽ không thiếu đích tử.”

Kỷ Sơ Hòa nói xong, hít một hơi thật sâu, “Thế tử, chúng ta là phu thê trên danh nghĩa, phải sống cùng nhau rất lâu rất lâu, ta hy vọng giữa chúng ta không phải là phu thê ân ái, mà là hợp tác thuận lợi.”

Ồ, nếu các bạn nhỏ thấy 52 thư khố không tệ, nhớ sưu tầm trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>. Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Hướng dẫn tìm sách Văn đấu gia trạch Trùng sinh kép

--- Trang 50 ---

【Chương 65: Cân bằng bị phá vỡ, Trắc phi bất mãn】

Tiêu Yến An suy nghĩ một lúc, rồi đạt được sự đồng thuận với Kỷ Sơ Hòa.

Hai người họ muốn, vốn dĩ chưa bao giờ xung đột với nhau.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng yên tâm, Yên Nhi tuyệt đối sẽ không thèm muốn vị trí Thế tử phu nhân. Nếu ta và Yên Nhi có con, ta sẽ cho chúng làm đích tử đích nữ.” Đây là yêu cầu của Tiêu Yến An.

Kỷ Sơ Hòa chỉ cười mà không nói.

“Những gì nàng nói về việc nạp thêm vài thiếp thất, sinh ra vài thứ tử thứ nữ, ta chưa bao giờ nghĩ tới, cho nên, việc chọn thứ tử có khả năng đảm đương trọng trách lớn làm đích tử càng là chuyện hoang đường. Con của ta và Yên Nhi chính là đích tử đích nữ.” Tiêu Yến An lại giải thích một lần nữa.

“Nếu Thế tử chỉ có một mình Từ tiểu thư, và cũng chỉ sinh con với một mình Từ tiểu thư, thì ta sẽ làm theo lời Thế tử.”

“Được! Một lời đã định!” Tiêu Yến An chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Từ Yên Nhi.

Trong mắt Kỷ Sơ Hòa, mối tình này sớm muộn gì cũng trở thành trò cười.

Nàng từ từ đứng dậy, “Thế tử cứ từ từ xem tài liệu, ta xin cáo lui trước.”



Kỷ Sơ Hòa vừa đến Mặc Viên, Vương phi đã chờ tin tức từ bên đó.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 98


Thanh La bước nhanh như gió đến đại điện, phấn khởi báo cáo: “Vương phi, thành công rồi!”

“Thế tử đã dùng bữa sao?” Vương phi ngạc nhiên hỏi.

“Phu nhân vừa vào chưa lâu thì Thế tử đã dùng bữa, hơn nữa còn bắt đầu nỗ lực, đang xem tài liệu cải cách binh dịch đó!”

“Ở chỗ ta thì cứ ngang ngạnh, sao đến chỗ Hòa nhi lại ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ đây chính là một vật khắc một vật sao? Ha ha ha, tốt quá, thật sự tốt quá!” Vương phi tâm tình đại hỉ, nhịn không được cười phá lên.

“Chuyện gì khiến Vương phi vui vẻ như vậy?” Hoài Dương Vương phong trần mệt mỏi từ ngoài bước vào.

“Vương gia đã về.” Vương phi tiến lên đón, “Ta cũng chỉ hôm nay trong lòng mới thư thái được chút.”

“Có phải thằng nghịch tử kia lại chọc nàng tức giận rồi không? Ta nghe nói nó lại đi gặp cái cô Từ Yên Nhi đó.” Vương gia mang vẻ mặt hận sắt không thành thép.

“Đâu chỉ là đi gặp Từ Yên Nhi, nếu ta không quản, nó còn muốn nuôi ngoại thất đó.”

“Đồ hỗn xược, nếu nó dám nuôi ngoại thất, ta sẽ đánh gãy chân nó.”

“Vương gia cũng đừng tức giận nữa, có Hòa nhi ở đây, Hòa nhi sẽ thu dọn nó, bây giờ đã yên ổn rồi.” Vương phi đích thân giúp Vương gia cởi y phục.

Vương gia rất tự nhiên ở lại dùng bữa, sau đó, buổi tối cũng tiện thể nghỉ lại.

Sáng sớm hôm sau, lại vội vã rời phủ.

Trắc phi tỉnh dậy, liền hỏi nha hoàn bên cạnh, “Đêm qua Vương gia về phủ, lại qua đêm ở phòng Vương phi sao?”

“Bẩm Trắc phi, đúng vậy. Vương gia sáng sớm đã vội vàng rời đi, chắc là công vụ bận rộn, không kịp đến thăm Trắc phi.” Nha hoàn khẽ đáp.

“Không phải bận, cũng không phải không kịp, nếu Vương phi chịu tranh giành sự sủng ái của Vương gia, thì trong mắt Vương gia sẽ không dung nạp bất cứ ai ngoài Vương phi. Điểm này, Thế tử ngược lại khá giống chàng ấy, đều là kẻ si tình.”

Vương phi rõ ràng không thèm sự sủng ái của Vương gia, sao đột nhiên lại thay đổi ý định chứ?

Cứ mãi như trước đây không tốt sao?

Vương phi đã là người phụ nữ cao quý nhất Hoài Dương, địa vị không thể lay chuyển, nàng ta vì sao còn muốn cướp cả Vương gia đi?

“Trắc phi, trong lòng Vương gia không thể không có người, còn có nhị công tử và tứ tiểu thư nữa, Vương gia thường ngày cũng rất thương yêu nhị công tử và tứ tiểu thư mà.”

“Sự thương yêu của Vương gia đối với nhị công tử và tứ tiểu thư so với Thế tử thì sao?” Trắc phi hỏi xong, khẽ cười một tiếng.

Nha hoàn không dám lên tiếng nữa.

Trắc phi đi ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Cái cuộc đời nhìn một cái là thấy hết đầu cuối này, sau này con cái ta cũng sẽ như vậy sao?” Giọng nàng ẩn chứa một tia bất mãn.



Từ Thái phi được Vương ma ma phục vụ dùng thuốc, cuối cùng cũng có khẩu vị muốn ăn chút gì đó. Vừa cầm đũa gắp một chiếc bánh bao thủy tinh, nha hoàn đã vội vàng chạy đến báo.

“Bẩm Thái phi nương nương, Thế tử phu nhân đến thỉnh an người rồi ạ.”

“Bổn cung không muốn gặp nàng! Bảo nàng đi đi!” Từ Thái phi lập tức đặt đũa xuống.

Kỷ Sơ Hòa đến không giống thỉnh an, mà như đến đòi mạng vậy!

“Vâng, nô tỳ lập tức đi bẩm lại Thế tử phu nhân.” Nha hoàn vừa xoay người, lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.

Kỷ Sơ Hòa đã ung dung bước vào, phía sau còn có một nha hoàn và một bà vú, rầm rộ, chừng hai mươi mấy người.

Từ Thái phi cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

“Thái phi nương nương!” Kỷ Sơ Hòa cười tươi như hoa, nhiệt tình gọi một tiếng.

“Kỷ Sơ Hòa, nàng làm gì vậy?” Từ Thái phi lạnh giọng chất vấn.

“Bẩm Thái phi nương nương, hai ngày nay ta đặc biệt chọn một số hạ nhân nhanh nhẹn, lanh lợi và chính trực đến để Thái phi nương nương lựa chọn. Trường Ninh Cung hiện giờ người hầu không đủ, để Thái phi nương nương phải chịu thiệt thòi rồi.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, nghiêng người đứng cạnh Thái phi.

“Các ngươi đều ngẩng đầu lên, để Thái phi nương nương nhìn cho kỹ.”

Những hạ nhân này lập tức ngẩng đầu lên.

Có người tuổi nhỏ, mười lăm mười sáu tuổi, cũng có người lớn tuổi hơn một chút, hai ba mươi tuổi, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, vừa nhìn đã biết là được chọn lựa kỹ càng.

Từ Thái phi đang định mở miệng, giọng Kỷ Sơ Hòa lại vang lên.

“Tô ma ma, Lý ma ma, hai người tiến lên một bước.” Kỷ Sơ Hòa chọn hai người ra.

“Thái phi nương nương, hai vị này là do ta đặc biệt chọn lựa. Tô ma ma có thể giúp người quản lý kho phòng, bà ấy còn biết quản lý sổ sách, Lý ma ma có thể phụ trách phòng bếp và việc thu mua. Hai người họ đều là lão nhân của Vương phủ rồi, Thái phi nương nương nhất định không lạ gì họ.”

Từ Thái phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu già.

Đây là bắt đầu cài tai mắt bên cạnh nàng sao? Hơn nữa còn công khai như vậy, nàng lại không thể từ chối!

Nhưng mà, Kỷ Sơ Hòa cũng nghĩ quá ngây thơ rồi! Lại còn muốn người quản lý kho phòng của nàng!

Thật sự mà để Tô ma ma quản lý kho phòng của nàng, vậy chẳng phải tất cả bí mật của nàng đều bày ra trước mặt Kỷ Sơ Hòa sao!

“Tô ma ma và Lý ma ma đều là trợ thủ đắc lực của Vương phi, đặt ở chỗ bổn cung thì quá lãng phí nhân tài rồi. Hơn nữa, bổn cung ở đây không thiếu người quản sự, kho phòng đã có Vương ma ma quản lý, việc thu mua còn có Mã Vạn nữa, không cần nàng phải bận tâm.” Từ Thái phi trầm giọng từ chối.

Kỷ Sơ Hòa cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười chân thành, “Nếu Thái phi nương nương đã có sắp xếp rồi, vậy ta không dám vượt phận nữa. Nhưng một số việc chân tay vẫn cần có người làm.”

“Vương ma ma, ngươi chọn mười người ở lại.” Từ Thái phi ra hiệu cho Vương ma ma.
 
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 99


Vương ma ma ở Vương phủ lâu năm như vậy rồi, những người Kỷ Sơ Hòa đưa tới nàng ta đều quen mắt, vươn ngón tay chỉ chỉ, giữ lại những người tuổi nhỏ hơn, không chọn lấy một ai lớn tuổi.

Cho dù Kỷ Sơ Hòa muốn cài người vào Trường Ninh Cung, những nha hoàn trẻ tuổi này cũng không thạo việc, những người lớn tuổi khó đối phó hơn.

“Bổn cung đã chọn xong rồi, nếu không có gì nữa, nàng về đi.” Từ Thái phi lập tức ra lệnh đuổi khách.

“Dạ, vậy ta xin cáo lui, Thái phi nương nương nhất định phải giữ gìn sức khỏe.” Kỷ Sơ Hòa lễ phép lui ra.

Từ Thái phi suýt nữa cắn nát răng!

Tức giận quay người trở vào nhà, bị Kỷ Sơ Hòa quấy rối như vậy, giờ nàng ta chẳng còn chút khẩu vị nào nữa!

“Bên Thế tử thế nào rồi? Vương phi có chịu thỏa hiệp không?”

“Bẩm Thái phi nương nương, Vương phi không thỏa hiệp, ngược lại là Thế tử chàng ấy… chàng ấy thỏa hiệp rồi.”

“Chàng ấy thỏa hiệp trước sao? Có chuyện gì vậy?” Giọng Từ Thái phi kích động đến mức chói tai!

“Là Kỷ Sơ Hòa đi khuyên Thế tử.”

“Nàng ta đi khuyên Thế tử, Thế tử liền nghe lời nàng ta sao?”

“Dạ, không chỉ nghe lời mà ăn cơm rồi, còn nỗ lực vươn lên, đang xem tài liệu cải cách binh dịch đó ạ.”

“Cái Kỷ Sơ Hòa này nàng ta là yêu tinh sao!”

Từ Thái phi hít mấy hơi thật sâu, mới bình phục lại tâm trạng, “Ngươi ra phủ một chuyến, tìm Từ Yên Nhi, nói cho nàng ta biết tình hình trong Vương phủ, nếu nàng ta còn không nghĩ cách, vĩnh viễn đừng hòng làm thiếp của Thế tử!”

【Chương 66: Tự làm tự chịu, đại nạn sắp tới】

Vương ma ma tìm được Từ Yên Nhi, hai người gặp mặt, quả thật là oan gia đối mặt, mắt đỏ hoe.

“Ngươi đến làm gì?” Từ Yên Nhi không khách khí chất vấn.

“Con tiện nhân nhà ngươi, có chút thủ đoạn đó! Lại còn có thể khiến Thế tử tin ngươi vô tội! Ngươi có phải đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con trai ta rồi không?” Vương ma ma nhìn khuôn mặt Từ Yên Nhi, nàng ta nhìn một lần là muốn đánh một lần!

“Nói về ti tiện, vậy cũng là con trai ngươi ti tiện nhất! Chỉ cần ta ngoắc tay một cái, nó liền như chó con nằm rạp trước mặt ta vẫy đuôi cầu xin lòng thương!”

“Ngươi!” Vương ma ma giơ tay lên.

Từ Yên Nhi cũng không chịu yếu thế, trực tiếp đưa mặt ra, “Ngươi đánh đi! Ngươi mà dám động đến một sợi lông tơ của ta nữa, ta sẽ cho Thế tử đuổi ngươi ra khỏi Vương phủ! Còn cái thằng con trai chó má ti tiện của ngươi, đừng hòng có ngày tháng tốt lành trong ngục!”

Vương ma ma thực sự cắn nát răng và nuốt máu vào bụng.

“Chát!” Từ Yên Nhi giơ tay tát Vương ma ma một cái, “Ngươi cái lão nô tỳ xảo quyệt dám đánh ta! Đợi ta vào Vương phủ làm thiếp thất của Thế tử, ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ không để ngươi có một ngày yên ổn đâu!”

“Ngươi cũng phải xem mình có bản lĩnh bước vào cửa lớn Vương phủ không đã! Ngươi còn chưa biết phải không, Thế tử đã thỏa hiệp rồi, mới nhịn ăn ba ngày đã thỏa hiệp rồi!”

Trong mắt Từ Yên Nhi xẹt qua một tia hoảng loạn, “Không thể nào! Thế tử không thể nào thỏa hiệp, chàng ấy nhất định sẽ đón ta vào cửa mà!”

“Thế tử phu nhân tốt hơn ngươi cả ngàn lần vạn lần, Thế tử có bị mù mới thích ngươi!”

“Ta nói thật cho ngươi biết nhé, Thế tử vì ngươi mà tranh cãi không ngừng với Vương phi và nhịn ăn ba ngày. Nhưng Thế tử phu nhân vừa đi khuyên, Thế tử liền lập tức ăn uống. Ngươi còn ở đây đắc ý chờ Thế tử đến đón ngươi vào phủ đó! Đúng là cái đồ hèn mọn mà không tự biết! Khạc! Cái đồ bị con trai ta làm ô uế, còn thanh bạch cái gì nữa!”

“Ngươi câm miệng lại cho ta! Ta chính là thân trong sạch!”

“Vậy cũng đã bị con trai ta nhìn hết, sờ hết rồi!”

“Ta xé nát miệng ngươi!” Từ Yên Nhi mất kiểm soát tiến lên giằng co với Vương ma ma.

Vương ma ma cũng không chịu yếu thế, tuy không dám đánh vào mặt Từ Yên Nhi, nhưng cũng không tha cho Từ Yên Nhi, dùng đầu gối ra sức thúc vào g*** h** ch*n Từ Yên Nhi.

Từ Yên Nhi xấu hổ muốn chết, vạt áo lại bị Vương ma ma kéo ra, đôi g* b*ng đ** lộ ra trước mặt Vương ma ma.

“Khạc!” Vương ma ma phun một bãi nước bọt lên, rồi lại mắng một tiếng “tiện nhân!”

Ồ, nếu các bạn nhỏ thấy 52 thư khố không tệ, nhớ sưu tầm trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Cầu xin đó (>. Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Hướng dẫn tìm sách Văn đấu gia trạch Trùng sinh kép

--- Trang 51 ---

Sau khi chịu đựng sự tấn công song trọng về thể xác lẫn tinh thần, Từ Yên Nhi cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc.

Vương ma ma hoàn toàn thắng thế, lúc này mới sửa sang lại quần áo xộc xệch của mình.

“Sau này mà còn dám quyến rũ con trai ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

Từ Yên Nhi cũng vội vàng từ dưới đất bò dậy, trong lòng một trận hoảng loạn.

Thế tử mà thật sự ở bên Kỷ Sơ Hòa thì nàng phải làm sao đây?

Không được, nàng tuyệt đối không thể để Kỷ Sơ Hòa cướp Thế tử đi!

Tiêu Yến An cứ mãi nghĩ đến Từ Yên Nhi, càng thêm nỗ lực tham gia vào việc cải cách binh dịch.

Kỷ Sơ Hòa thỉnh thoảng cũng cùng chàng bàn bạc, rất nhanh đã được Vương gia công nhận.

Tiêu Yến An gánh vác trọng trách cải cách binh dịch.

Thương thế trên thân chưa lành hẳn, chàng đã vội vã bôn ba giữa các thành trì.

Thế nhưng trong mắt Từ Yên Nhi, chuyện này lại không phải như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy Thế tử đã không cần nàng nữa.

Bởi vậy, nàng ta tìm mọi cách để chặn Tiêu Yến An ở những nơi chàng có thể xuất hiện, nhưng đều công cốc.

Bôn ba như vậy, cả người nàng ta đã gầy đi một vòng.

Việc chiêu mộ tân binh của năm mới đã gần kết thúc, sớm hơn so với mọi năm.
 
Back
Top Bottom