Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gả Cho Lương An

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,707
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMBrgzsnAdhxSg8G606Qf61u4_Xf51jpEdyZB3l72gDyvgJjZwsFCUIe7Hr-5yMHS9kr7r5Jeeo9iTRzSpAjsDzskcqeXbn7r7giGZ5OkeVC9Lk8nW-0Ocrn_B3SqkCNu3gNWdzVkkFS-xkIeyIF5wT=w215-h322-s-no-gm

Gả Cho Lương An
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là thứ nữ của nhà họ Lưu.

Vốn dĩ chỉ định tùy tiện gả cho một người nào đó là xong.



Nào ngờ hôn phu của trưởng tỷ lại gặp chuyện — trúng độc, ngã ngựa, trở thành một kẻ vừa bệnh vừa tàn phế.

Tỷ ấy sống chết không chịu gả.



Nhà họ Lưu đành bất đắc dĩ, đem ta thay thế xuất giá.



Ta còn nhớ rõ ngày xem mặt hôm ấy, Lương Tùy An hỏi ta:



“Lưu ngũ cô nương, ta nay thân mang bệnh tật, lại là kẻ què, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta sao?”



Ta thành thật đáp:



“Tiểu hầu gia, thực ra nếu không gả cho ngài, ta cũng chẳng còn nhà chồng nào tốt để lựa chọn.”

“Nếu ngài không chê, ta nguyện gả sang, một lòng một dạ chăm sóc ngài.”

“Nếu… nếu ngày sau ngài có mệnh hệ gì, ta sẽ vào am ni cô, xuất gia tu hành, ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho ngài.”



Hắn bật cười “phụt” một tiếng.​
 
Gả Cho Lương An
Chương 1



Ta là thứ nữ của nhà họ Lưu.

Vốn dĩ chỉ định tùy tiện gả cho một người nào đó là xong.

Nào ngờ hôn phu của trưởng tỷ lại gặp chuyện — trúng độc, ngã ngựa, trở thành một kẻ vừa bệnh vừa tàn phế.

Tỷ ấy sống c.h.ế.t không chịu gả.

Nhà họ Lưu đành bất đắc dĩ, đem ta thay thế xuất giá.

Ta còn nhớ rõ ngày xem mặt hôm ấy, Lương Tùy An hỏi ta:

“Lưu ngũ cô nương, ta nay thân mang bệnh tật, lại là kẻ què, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta sao?”

Ta thành thật đáp:

“Tiểu hầu gia, thực ra nếu không gả cho ngài, ta cũng chẳng còn nhà chồng nào tốt để lựa chọn.”

“Nếu ngài không chê, ta nguyện gả sang, một lòng một dạ chăm sóc ngài.”

“Nếu… nếu ngày sau ngài có mệnh hệ gì, ta sẽ vào am ni cô, xuất gia tu hành, ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho ngài.”

Hắn bật cười “phụt” một tiếng.

01

Ta là nữ nhi do nha hoàn hồi môn của phu nhân sinh ra.

Chỉ bởi vì mẫu thân ta dung mạo xinh đẹp, nên phụ thân nhân lúc phu nhân không ở nhà, liền cưỡng ép người.

Phu nhân liền cho rằng là mẫu thân ta dụ dỗ phụ thân, thế nên thường lấy roi vọt mắng chửi, không chút nể tình.

Chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta phát hiện mang thai.

Phu nhân giận đến mức đập nát chén trà trên bàn, tức đến nghiến răng.

Phụ thân thấy phu nhân nổi giận như thế, vốn có ý định nạp mẫu thân ta làm tiểu thiếp cũng lập tức dẹp bỏ.

Từ đó về sau, trong mắt phu nhân, mẫu thân ta liền trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong tim.

Mẫu thân mang thai ta, nhưng vẫn phải làm đủ thứ việc nặng nhọc.

Khi bà mang thai đến tháng thứ tám, một lần đang giặt đồ bên giếng thì trượt chân ngã xuống, sinh non.

Bà mụ ôm ta như ôm con mèo con, nhìn cũng chẳng mấy khá khẩm, liền hỏi phu nhân xử trí thế nào.

Phu nhân vẻ mặt chán ghét, chẳng buồn liếc mắt một cái, nói:

“Đẻ ra mà sống được thì cho sống, không sống được thì ném đi.”

Ta mạng lớn, cứng cỏi sống sót.

Mẫu thân vừa sinh ta chưa được bao lâu, đã bị phu nhân lấy cớ đuổi ra trang trại ngoài thành.

Sau đó, bà bệnh nặng mà mất nơi đó.

Ta chưa từng gặp qua mẫu thân một lần.

Ta lớn lên nhờ nhũ mẫu nuôi dưỡng.

Nhũ mẫu là một người vô cùng hiền hậu.

Từ nhỏ đến lớn, đều là nhũ mẫu chăm sóc cho ta.

Trong phủ họ Lưu còn có mấy người tỷ muội, đều là con thứ như ta, chúng ta ở trong Phong viện.

Nhưng khác biệt ở chỗ — các nàng đều có mẫu thân, còn ta chỉ có nhũ mẫu.

Mẫu thân của các nàng nói, ta là con do hồ ly tinh sinh ra, nên các nàng đều khinh thường ta, không chơi cùng.

Chúng ta chỉ có ba gian phòng, nằm sâu nhất trong Phong viện, đồ đạc trong phòng đều là loại đơn sơ nhất.

Nếu nổi gió to hay mưa lớn, mái nhà sẽ bị dột.

Ta cùng nhũ mẫu chỉ có thể đến thỉnh quản gia cử người đến sửa.

Thường thì quản gia miệng đáp ứng, nhưng xoay người liền chẳng đoái hoài.

Thế là chúng ta đành lấy chút bạc lẻ biếu cho sai dịch, nhờ bọn họ vá tạm.

Vá trước vá sau, chắp vá khắp nơi, thế nào cũng chẳng giống chỗ ở của thiên kim Lưu phủ.

Về sau, ta dần lớn, những việc như leo lên mái nhà ta cũng cắn răng mà làm.

Mỗi lần như thế, nhũ mẫu lo đến phát run.

"Tiểu thư của ta ơi, để ta làm cho! Nếu con mà té ngã thì biết làm sao?"

Ta đập tay lên ngực, cười ha ha:

“Nhũ mẫu à, Song nhi lớn rồi, nhanh nhẹn như khỉ, lợi hại hơn người nữa đó, người cứ trông mà xem.”

Nói rồi, ta leo lên thang, mò mẫm trên mái, rón rén bước tới, đem những miếng ngói bị gió hất tung ấn trở lại.

Chờ ta leo xuống, nhũ mẫu mặt mày căng thẳng, ôm lấy ta hỏi có bị sợ không.

Ta sờ vào lòng bàn tay bà — toàn là mồ hôi lạnh.

Ngẩng đầu, ta nhoẻn miệng cười rạng rỡ:

“Người xem, con không hề gì cả. Người coi, con sửa xong rồi, lại còn tiết kiệm được năm mươi xâu tiền nữa đó!”

Nhũ mẫu sẽ xoa đầu ta, dịu dàng nói:

“Không được như thế nữa, tiểu thư phải có bộ dạng của tiểu thư chứ.”

Nhưng ta ngoài danh phận là con gái nhà họ Lưu, nào có chỗ nào giống tiểu thư đâu?

Bọn hạ nhân đều nhìn mặt mà đối đãi.

Mỗi tháng phát tiền tiêu, nhũ mẫu đều phải lấy ra một phần để thưởng cho hạ nhân.

Ba bữa mỗi ngày, ta với bà cơ bản là đủ no bụng, nhưng có khi cơm canh vẫn thiu thối.

Nhũ mẫu lúc ấy sẽ giậm chân mắng mỏ: “Lũ không có lương tâm, ruột gan thối nát!”

Nhưng biết ta đứng bên cạnh, bà liền nhịn không mắng nữa, sợ ảnh hưởng ta.

May thay, bà có đôi tay khéo léo, thường nghĩ cách làm vài món ngon cho ta.

Còn bản thân bà, thì chỉ ăn những thứ cơm nguội ấy.

Vì dinh dưỡng kém, thuở nhỏ ta thường xuyên phát sốt, sinh bệnh.

Bà ôm ta cả đêm, dùng khăn ấm lau người, xoa tay chân cho ta đỡ khó chịu.

Ta cũng tranh khí, hôm sau liền khỏe lại, nhảy nhót tươi tỉnh, không để bà phải lo lắng thêm.

Nhũ mẫu đối với ta, thật giống như mẫu thân ruột thịt vậy.
 
Gả Cho Lương An
Chương 2



Mỗi lần bà chải tóc cho ta, đều mỉm cười nói:

“Tiểu thư nhà ta đúng là mầm mống của mỹ nhân, chẳng biết phải là công tử nhà ai mới xứng đôi với con.”

Ta biết bà thật lòng yêu thương ta.

Bằng không, ta đâu có y phục lộng lẫy hay đồ trang sức quý giá, sao mà đẹp cho được?

Cũng chẳng có công tử nào muốn cưới một kẻ như ta.

Nữ nhi của Đào di nương được gả cho một quan phu, chỉ vì sính lễ hậu hĩnh, phu nhân liền đồng ý.

Xuân di nương vì nữ nhi mình mà cầu xin phu nhân hồi lâu, mới gả được cho một tú tài ngoài ba mươi — coi như đã khá rồi.

Còn ta ư… Ta lắc đầu, chẳng muốn nghĩ đến nữa.

Phụ thân chưa từng đến thăm ta, cũng chẳng đoái hoài gì.

Ta như cái bóng mờ trong Lưu phủ, có cũng được, không cũng chẳng sao.

Ta không biết chữ, chẳng biết thi thư ca phú, vì chưa từng được học.

Các tỷ muội khác đều vào học đường.

Ta thì không — bởi vì ta không có mẫu thân.

Nhũ mẫu dạy ta Tam Tự Kinh, ta chỉ biết có mỗi Tam Tự Kinh.

Nhưng bà cũng kể chuyện hay lắm.

Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Bạch Xà Từ Thức… Ta nghe mãi không chán, lúc nào cũng đòi bà kể lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy mình cũng không quá bất hạnh.

02

Không giống với ta, Lưu Như Ngọc là tâm can bảo bối của phụ thân và phu nhân — chính là đích nữ của nhà họ Lưu.

Phu nhân sinh được hai nam một nữ, mà bất kể là phụ thân hay hai vị huynh trưởng, tất thảy đều dồn hết yêu thương cho nàng.

Y phục của nàng chưa từng mặc trùng lặp, trang sức nhiều đến nỗi phải dùng mấy cái rương lớn mới đựng hết được.

Bọn hạ nhân đối với nàng cũng vô cùng cung kính, chẳng ai dám trái ý nửa lời.

Từ xa nhìn lại, nàng như một con bướm xinh đẹp, vừa thơm lại vừa diễm lệ.

Còn ta, mỗi năm cũng chỉ được thấy mặt họ vào dịp Trung Thu, Giao Thừa – lúc cả nhà tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên, thì ta mới được an bài ngồi ở góc xa nhất, miễn cưỡng cũng coi là "một nhà sum họp".

Hôm ấy, ta đang nằm phơi nắng trên ghế trước cửa, chợt nghe ở tiền viện có tiếng Lưu Như Yên khóc lóc om sòm:

“Ta không muốn thay Lưu Như Ngọc gả cho cái kẻ c.h.ế.t sớm đó!”

“Hắn có là đích tử hầu phủ thì đã sao? Ta thà gả cho kẻ bán thịt bán cá ngoài chợ, còn hơn gả qua đó rồi sớm góa bụa!”

“Lưu Như Ngọc không chịu gả, chẳng lẽ lại đến lượt ta sao?!”

Lưu Như Yên là nữ nhi thứ tư của phụ thân, từ nhỏ theo sát bên cạnh Lưu Như Ngọc, cùng nhau đọc sách học chữ, cùng nhau dạo phố mua son phấn, cũng xem như được sủng ái vô cùng.

Hừ, đây là tuồng gì vậy?

Ta liền dựng thẳng tai mà nghe.

Hóa ra, Lưu Như Ngọc sớm đã được định thân với đích tử của phủ An Viễn hầu – Lương Tùy An.

Giờ đây ngày cưới đã cận kề, sao nàng ta lại không chịu gả nữa?

Nghe nói là ba năm trước, vị tiểu hầu gia kia chẳng may ngã ngựa.

Người ta đồn là có kẻ hạ độc, bằng không thì một kẻ văn võ song toàn như hắn, sao có thể sơ sẩy đến mức ngã ngựa?

Sau cú ngã, hắn hôn mê hơn nửa tháng, tỉnh lại thì độc trong người vẫn chưa giải, chân phải còn bị què.

Phủ họ Lương tìm đủ danh y, vẫn không chữa khỏi.

Lưu Như Yên giọng the thé, vẫn khóc lóc đòi không gả.

Ta thu tai lại, xoay người tiếp tục phơi nắng trong lười nhác.

Vài ngày sau, Hồng Đậu – nha hoàn thân cận bên cạnh phu nhân, bưng theo y phục cùng trang sức bước vào phòng ta.

Y phục quả thực rất đẹp, ta chưa từng mặc đồ thế này bao giờ.

Còn mấy món trang sức kia… khỏi phải nói cũng biết là quý giá cỡ nào.

Thế nhưng trong lòng ta lại bồn chồn bất an.

Hồng Đậu chẳng buồn nhìn ta lấy một cái:

“Phu nhân chuẩn bị cho ngươi y phục và đồ trang sức này, sáng mai chải chuốt tử tế một chút, ta sẽ đến đưa ngươi đi.”

Nói xong thì đặt đồ xuống rồi rời đi.

Ta ngơ ngác nhìn đống đồ kia.

“Nhũ mẫu, người nói xem, phu nhân cho con mặc mấy thứ này là để làm gì?”

Nhũ mẫu trong lòng cũng thấp thỏm, chỉ có thể an ủi ta: “Hẳn là không có chuyện gì to tát, đừng sợ.”

Song, trong lòng ta mơ hồ đã có một linh cảm chẳng lành.

Sáng hôm sau, nhũ mẫu giúp ta rửa mặt chải đầu.

Ta khoác lên người bộ y phục không hợp với tuổi tác, đội thêm đồ trang sức lòe loẹt, cồng kềnh.

Nhũ mẫu lộ rõ vẻ căng thẳng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Người trong gương – chính là ta – trông thật buồn cười.

Hồng Đậu đến, đưa ta đến tiền sảnh.

Dọc đường, ta cùng nhũ mẫu đi sau, Hồng Đậu đi trước dẫn đường.

Chúng ta đi một hồi thì tới nơi.

Ta chưa từng bước vào tiền sảnh bao giờ — thật lòng mà nói, ta vốn chẳng biết lễ nghi hay phép tắc gì.

Bên trong có người đang trò chuyện vui vẻ, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.

Ta đứng ngoài đại sảnh, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía ta.

Tựa như kim châm, khiến ta tay chân luống cuống.

Ai nấy đều săm soi ta từ trên xuống dưới, rồi thì thầm to nhỏ.

Ta cứ thế đứng đó.
 
Gả Cho Lương An
Chương 3



Phu nhân không vui, ho nhẹ một tiếng:

“Khụ khụ, con nha đầu ngốc, thấy trưởng bối còn không mau hành lễ?”

Ta bấy giờ mới bừng tỉnh, máy móc cúi người hành lễ.

Phụ thân ngồi trên cao, cũng ho một tiếng:

“Song nhi, hôm nay gọi con đến là muốn bàn chuyện hôn sự cho con.”

Ta chấn động, vội ngẩng đầu nhìn người.

Phụ thân có chút mất tự nhiên, giơ tay vuốt vuốt chòm râu:

“Hôm nay, đại thiếu gia phủ An Viễn hầu đích thân đến đây, chính là để xem mắt con.”

Lúc này ta mới nhận ra, bên đối diện có một nam tử đang ngồi, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn ta mang theo ôn hòa.

Sau lưng hắn còn đứng một thiếu niên thanh tú, cũng nhìn về phía ta.

Ta buột miệng thốt lên:

“Đại thiếu gia?”

“Chẳng phải là vị hôn phu của tỷ tỷ sao?”

03

Lời này vừa dứt, tất cả người trong sảnh đều đồng loạt hít sâu một hơi.

Phu nhân giận đến chẳng còn giữ được thể diện, đôi mắt sắc bén trừng thẳng vào ta, dung nhan quý phái cũng mất đi vẻ đoan trang:

“Con nha đầu kia, ngươi thì biết gì! Như Ngọc sớm đã phát nguyện trước mặt Quan Âm, rằng sẽ hầu hạ ta và phụ thân ngươi thêm ba năm nữa mới chịu xuất giá!”

“Tiểu Hầu gia là bậc nhân vật nào, sao có thể để ngươi…”

Người nhà Hầu phủ thì bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn ta đều không tốt, có vài người còn lắc đầu chê trách.

Nhũ mẫu bên cạnh ta có chút khẩn trương, nhưng vì đứng ngoài, chẳng thể làm gì, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu đầy lo lắng.

Quả thực, ta cũng không hiểu, vì sao Như Ngọc, Như Yên đều không chịu gả, cuối cùng lại rơi xuống đầu ta.

Tuy nói, vị Đại thiếu gia kia thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.

“Bá phụ bá mẫu, xin chư vị hãy bớt nóng lòng. Tại hạ muốn cùng Ngũ cô nương đàm đạo riêng một lúc, được chăng?”

Lương Tùy An đúng lúc mở lời.

Ôi chao, giọng nói thật êm tai!

Phụ thân ta lập tức đổi mặt, cười niềm nở:

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Thế là, trong ánh mắt soi mói của mọi người, ta cùng Lương Tùy An từ từ bước ra khỏi tiền sảnh, đi về phía hoa viên sau viện.

Quả thật, chân của Lương Tùy An đã bị thương, bước đi có phần không thuận.

Phía sau còn có một thiếu niên đi theo, đang đẩy xe lăn.

Đi được một đoạn, sắc mặt hắn càng lúc càng tái, rồi khẽ ôm ngực, như đang chịu đau.

Thiếu niên kia thấy vậy lập tức đỡ hắn ngồi vào xe lăn.

Ta đứng bên, lúng túng không biết có nên đưa tay giúp đỡ hay không.

Lương Tùy An ngồi yên trên xe, vẫy tay ra hiệu cho ta khỏi phải phiền.

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán, rồi có chút áy náy mà nói:

“Song muội, thất lễ rồi. Muội xem, thân thể ta hiện giờ chỉ là thế này, bệnh tật liên miên, chẳng có gì để nàng phải bận lòng.”

Thiếu niên phía sau lập tức lên tiếng biện bạch:

“Thiếu gia, người đừng nghĩ cho nhà họ Lưu nữa! Bọn họ…”

“Phi Vân, ngươi nhiều lời rồi đấy.”

Lương Tùy An không vui, ngắt lời y.

À, thì ra gọi là Phi Vân.

Nhưng cái miệng của Phi Vân thì chẳng chịu dừng lại.

“Thiếu gia nhà ta là công tử lừng danh khắp kinh thành, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại là trạng nguyên do Thánh thượng đích thân điểm danh!”

“Người có hôn ước với thiếu gia chính là đại tiểu thư đích hệ nhà họ Lưu, năm đó còn như muốn gả ngay tức khắc!”

“Thiếu gia gặp chuyện, lòng còn mềm, chủ động đề xuất hủy hôn, ai dè cha mẹ các người lại không chịu, sống c.h.ế.t không đồng ý!”

Sắc mặt Tiểu Hầu gia vẫn tái nhợt, nhưng giọng nói thì nặng nề:

“Phi Vân!”

Ta lặng lẽ đứng nghe.

Phi Vân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bất bình thay cho chủ nhân:

“Giờ thì sao, đến sát ngày cưới rồi, đại tiểu thư nhà các người lại sống c.h.ế.t không chịu gả nữa.”

“Thiếu gia nhà ta nói, giờ mà hủy hôn cũng chẳng sao.”

“Có điều, không hiểu sao nhà các người vẫn chẳng chịu hủy.”

“Chẳng phải là không nỡ bỏ mối hôn sự với Hầu phủ hay sao? Vậy là đem ngươi ra thế thân thôi!”

Phi Vân trút hết lời, rồi len lén nhìn Lương Tùy An với vẻ chột dạ.

Ta thì chỉ biết kinh hãi.

Gia đình ta thật sự là không biết liêm sỉ đến mức này sao?

Ta len lén đưa mắt nhìn Lương Tùy An.

Hắn vẫn ngồi đó, sắc mặt không đổi, lặng lẽ tựa vào xe lăn.

“Song muội,” hắn khẽ nói, “ta đã chẳng còn là người phong quang năm xưa.”

“Giờ thân thể yếu ớt, lại thêm tật ở chân.”

Dứt lời, hắn tự giễu cười khẽ, lắc đầu.

“Nàng nguyện ý gả cho ta không?”

Ta ngẩn người, không ngờ hắn hỏi thẳng như vậy.

Thấy ta không trả lời, hắn lại mỉm cười nói:

“Không sao cả, hôm nay đến xem mắt, cũng là ta muốn đích thân nói với nàng, nàng không muốn, Hầu phủ quyết không làm khó.”

Trong lòng ta, kỳ thực chẳng có gì giằng xé.

Xuất thân như ta, ở nhà họ Lưu vốn không có địa vị gì.

Còn mối hôn sự với Hầu phủ, trước nay ta vốn chẳng dám mơ tới.

Ta khẽ gật đầu:

“Ta nguyện ý.”
 
Gả Cho Lương An
Chương 4



Người sống trên đời, ai chẳng có chút tư tâm.

“Nói thật, cha mẹ ta đúng là quá mất mặt.”

“Tiểu Hầu gia, thực ra, nếu ta không gả cho ngài, cũng chẳng có ai khác để chọn làm trượng phu.”

“Người người đều nói mẫu thân ta là hồ ly tinh, là tiện tì trèo giường.”

“Ta ở nhà họ Lưu, vốn chẳng có chút cảm giác tồn tại.”

“Chẳng được học gì, chẳng biết gì cả.”

“Ta như thế này, ngài thật sự muốn cưới ta sao?”

Lương Tùy An vẫn nhìn ta, mỉm cười ôn hòa:

“Không sao cả. Ta là kẻ trong miệng thế nhân gọi là ‘mệnh yểu’, cưới được muội, là ta sợ làm lỡ đời muội.”

Lời ấy khiến lòng ta khẽ run.

Người như hắn, diện mạo tuấn tú đến vậy, quả thực đáng tiếc — lại mang bệnh, lại què chân.

04

Ta vỗ ngực, trịnh trọng nói với hắn:

“Cảnh ngộ của ta ở Lưu phủ, chỉ sợ ngài cũng đã nghe qua, chẳng tốt đẹp gì.”

“Tiểu Hầu gia, ngài cứ yên tâm. Nếu ta gả sang, tất sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc ngài, giúp ngài sống thêm mấy năm nữa.”

“Nếu ngài không chê ta... ta nhất định sẽ một lòng một dạ. Nếu như, nếu như…”

Ta ngừng lại một thoáng, không biết có nên nói tiếp hay không.

“Như thế nào?” — Hắn hỏi.

Ta lấy hết dũng khí:

“Nếu ngài c.h.ế.t rồi, ta liền tìm một ngôi am, xuống tóc làm ni cô, ngày ngày tụng kinh siêu độ cho ngài.”

Lương Tùy An cùng Phi Vân liền bật cười, không nhịn được mà “phụt” một tiếng.

Mặt ta đỏ bừng.

Thật đấy! Nếu gả qua đó mà hắn c.h.ế.t thật, ta cũng không biết còn sống tiếp thế nào, chẳng thà vào chùa nương nhờ cửa Phật còn hơn.

Ta cúi đầu, xoắn lấy khăn tay trong tay — cái khăn này, trông cũng đẹp lắm.

“Cũng tốt,” hắn nói, “nàng ở Lưu gia chịu khổ, ta thì là kẻ mệnh yểu.”

“Hai kẻ chẳng được người đời coi trọng, ở bên nhau cũng xem như hợp.”

“Ta hứa với nàng, nếu ta chết, sẽ để nàng được tự do, muốn đi đâu thì đi.”

Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hắn.

Ánh mắt ấy không gợn sóng, chỉ dịu dàng phản chiếu bóng hình ta.

“Nếu đã như thế, vậy mấy hôm nữa ta sẽ chính thức tới cầu thân.”

Gió nhẹ lướt qua, cuốn theo từng sợi tóc và khóm lau ven hồ khẽ lay động.

Mấy ngày sau, mọi chuyện trôi qua bình yên.

Khi ta đang cùng nhũ mẫu chuẩn bị dùng bữa sáng, thì “rầm” một tiếng, cửa bị người đá văng ra.

“Tiện nhân, ngươi cút ra đây cho ta!”

Tiếng của Lưu Như Ngọc the thé chói tai, giọng điệu hung hăng.

Ta đang cầm bát cháo, bị dọa cho giật b.ắ.n mình.

Nhũ mẫu vội vàng tiến lên hành lễ, cúi đầu nói:

“Đại tiểu thư, không biết sớm như vậy người ghé qua hàn xá là vì chuyện gì?”

Nàng ta chẳng thèm liếc lấy một cái, xăm xăm bước đến trước mặt ta, giơ tay tát mạnh một cái.

“Chỉ bằng ngươi mà cũng vọng tưởng gả vào Hầu phủ sao?!”

“Sáng nay, Hầu phủ đã đưa sính lễ tới rồi!”

“Tam thư lục lễ, tứ sính ngũ kim, kiệu tám người khiêng!”

“Con tiện tỳ do hồ ly sinh ra như ngươi cũng xứng à?”

Mặt nàng ta méo mó, trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thì ra là vậy.

Rõ ràng chính nàng không chịu gả, đến Lưu Như Yên cũng không muốn.

Người mang mệnh yểu như Tiểu Hầu gia, ai gả qua cũng chỉ để thủ tiết.

Mặt ta bỏng rát, ta nghiến răng chịu đựng.

Nàng lại giơ tay định tát tiếp.

Ta ôm mặt lùi về sau, nhũ mẫu liền quỳ rạp xuống trước mặt nàng.

“Đại tiểu thư xin nguôi giận, không rõ người vì sao lại ra tay với tiểu thư nhà ta?”

Lưu Như Ngọc giơ chân đá mạnh vào n.g.ự.c nhũ mẫu.

“Loại nô tài như ngươi cũng có quyền mở miệng?”

Nhũ mẫu đau đớn nằm gục dưới đất, lòng ta tức đến phát run, hét lên với nàng ta:

“Này! Ngươi muốn phát điên thì quay về mà phát! Sao lại trút giận lên đầu bọn ta?”

Ta đỡ lấy nhũ mẫu, thấy môi bà tím tái, rõ ràng đã bị thương.

“Nhũ mẫu, người có sao không?”

Nhũ mẫu lắc đầu, cố trấn an ta.

Lòng ta đau như thắt, quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Như Ngọc:

“Mời ngươi cút ra khỏi đây ngay!”

Lưu Như Ngọc ngẩng cao đầu, mắt đầy khiêu khích:

“Nếu ta không đi thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”

Nói rồi, nàng lấy khăn tay che miệng, cười khúc khích đầy châm chọc.

Thật là khiến người ta ghét đến tận xương tủy.

Rõ ràng là một gương mặt đẹp, mà sao tâm địa lại độc ác như rắn rết vậy chứ?

05

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Nếu vậy, cứ đánh đi, tốt nhất là đánh ta bị thương, đánh đến tàn phế.”

“Đánh cho ta không thể động đậy nổi.”

“Bằng không…”

Giọng ta chững lại một chút.

Ngay sau đó, ta cầm lấy bát cháo trên bàn, hắt thẳng vào mặt nàng ta.

Thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng, ta không nhịn được mà bật cười ha hả.

Đám hạ nhân cũng len lén che miệng cười trộm — bình thường Lưu Như Ngọc hà khắc với họ không ít.

Lưu Như Ngọc há to miệng, ngẩn người một lúc rồi mới gào to:

“A a a a a a a a a a a a!!!”

Nàng ta giơ tay định tát ta một cái.

Ta lập tức túm lấy tay nàng, lạnh giọng cười khẩy:

“Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi chỉ biết tát thôi sao?”
 
Gả Cho Lương An
Chương 5



Mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, giọng gào the thé:

“Tiện tỳ sinh ra tiểu tiện tỳ, quả nhiên không có dạy dỗ!”

Ta nghe mãi thành quen, chẳng buồn để ý, chỉ cười mỉa mai đáp:

“Phải, ta nào sánh được với đại tiểu thư ngươi.”

“Tự mình không muốn gả, cũng không để người khác gả.”

“Ta vốn thân phận ti tiện, mệnh khổ, chẳng sợ đâu.”

Ta khẽ nghiêng người, thì thầm bên tai nàng:

“Giờ này e là lão gia và phu nhân cũng đã nhận sính lễ rồi. Nếu ngươi thấy bức bối quá, có thể đến gây chuyện, nói ngươi vẫn muốn gả cho Tiểu Hầu gia ấy mà.”

“Chỉ là, không biết Hầu phủ còn có chịu rước ngươi nữa hay không.”

Lưu Như Ngọc rơm rớm nước mắt, nhất thời không nói được lời nào, che mặt bỏ chạy, đầu còn lủng củng cháo loãng.

Ta nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa, tám phần là đi mách phu nhân.

Quay lại nhìn nhũ mẫu, bà vẫn còn tựa vào tường.

Cú đá khi nãy quả thực không nhẹ chút nào.

Sau đó, phu nhân nói ta không có giáo dưỡng, dám vô lễ với người trên.

Quản gia đánh ta mười trượng, m.ô.n.g nở hoa, nằm úp giường suốt hai mươi ngày mới lết dậy được.

Nhũ mẫu tức giận mắng mỏ hai mẹ con kia không ngớt.

Hôn kỳ định vào tháng Giêng năm sau, chỉ còn hai tháng chuẩn bị.

Nói là chuẩn bị, nhưng Lưu phủ chẳng lo liệu gì, chỉ cấp vài món đồ tượng trưng làm của hồi môn.

Trái lại, Lương Tùy An sai người đưa tới vô số gấm vóc thượng hạng, khiến phu nhân và Lưu Như Ngọc đỏ cả mắt vì ghen tị.

Nhũ mẫu vui lắm, tự tay thêu cho ta khăn trùm đầu và hỷ phục.

“Chuyện cả đời người, sao có thể qua loa được?”

“Tiểu thư của ta vừa đẹp người vừa đẹp nết, cô gia lại thấu tình đạt lý. Bằng không, chẳng phải mặc cái đống hàng chợ mà phu nhân đưa cho rồi sao?”

“Lão bà tử ta nhất định phải làm cho tiểu thư bộ hỷ phục đẹp nhất thiên hạ.”

Tiết trời mỗi lúc một lạnh, trong phòng ta không đủ than sưởi, nhũ mẫu ho không ngớt.

Đêm nào bà cũng thức dưới ánh đèn, vừa ho, vừa một mũi kim một sợi chỉ may vá cho ta.

Tuy không có thân mẫu, nhưng nhũ mẫu đối với ta, chẳng khác nào mẫu thân sinh ra.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm.

Đêm ba mươi, như thường lệ, ta vẫn ngồi ở mép bàn, nhìn họ một nhà hòa thuận sum vầy.

Món ngon cũng chẳng thấy mùi vị, ta lén gói vài món mang về cho nhũ mẫu rồi lặng lẽ rời đi.

Thêm ta cũng chẳng ai quan tâm, bớt ta cũng chẳng ảnh hưởng, chi bằng về cùng nhũ mẫu ăn Tết còn hơn.

Nhũ mẫu hâm rượu, ta với bà cùng gặm xương, nhấm đậu phộng, tiêu diêu tự tại biết mấy.

Trong men say, ta mơ một giấc mộng — mộng thấy Lương Tùy An.

06

Hôn lễ đến đúng ngày như đã định, ta khoác hỷ phục do nhũ mẫu tự tay may, bước lên kiệu hoa.

Không có sính lễ dư dả, không có ruộng đất cửa tiệm, cũng chẳng có nha hoàn bà tử đi theo.

Ta vẫn nhớ rất rõ, trước lúc xuất giá, khi ta dập đầu tạ từ lão gia cùng phu nhân, họ lạnh lùng nói với ta:

“Về sau có chuyện hay không có chuyện, cũng đừng trở lại cái nhà này nữa.”

“Ngươi sống tốt, chúng ta không cần.”

“Nếu sống khổ, lại càng đừng vác mặt về nhà mẹ đẻ mang xui xẻo theo.”

Những lời này, ta ghi tạc trong lòng. Được, ta nhất định làm được!

Nhưng ta cũng đưa ra một điều kiện, rằng ta muốn đem theo nhũ mẫu và cả khế ước bán thân của bà.

Phu nhân không nói một lời, lập tức sai người mang đến.

Giờ phút đó, ta quả thực có chút muốn cảm tạ bà ta.

Tạ bà ta đã chịu giao nhũ mẫu cho ta.

Hôm ấy, chính Lương Tùy An đích thân đến đón dâu, đến trước cổng hầu phủ, còn tự mình bế ta vào cửa.

Dù đã trùm khăn hỷ, mặt ta vẫn đỏ bừng cả lên.

“Tiểu hầu gia, ngài mau thả ta xuống.”

Hắn vỗ vỗ tay ta, ra hiệu không sao cả.

Hắn hẳn đã dốc toàn lực mới có thể bế ta vào đến đại đường, rồi mới thở hổn hển.

Xét đến bệnh tình của hắn, hôn sự không quá long trọng huyên náo, nhưng cũng không qua loa cẩu thả.

Ta đã rất mãn nguyện rồi.

Buổi tối cũng không ai đến náo động phòng, ta và hắn an ổn ngồi bên mép giường.

Ta không biết nên gọi hắn là “phu quân”, hay là gì khác.

Chính hắn mở lời trước:

“Nàng mệt cả ngày rồi, hẳn cũng đã rã rời, hãy nghỉ sớm một chút.”

Ta lập tức hồi hộp.

“Chuyện ấy… tiểu hầu gia, chúng ta… chúng ta…”

Trong đầu toàn lặp lại những lời nhũ mẫu dặn dò, lại càng thêm luống cuống.

Hắn đưa tay xoa đầu ta:

“Đã thành thân rồi, nàng gọi ta là Tùy An là được, không cần gò bó. Ta gọi nàng là Song Nhi, được chứ?”

Ta gật đầu. Tùy An, Song Nhi — nghe cũng thật hay.

“Không sao đâu, đừng sợ, ngủ đi.”

Dứt lời, hắn ôm lấy một chăn khác, đi nằm đất.

Ta trừng lớn mắt, lập tức đỏ mặt — ta nghĩ đi đâu rồi chứ, phi!

Ta có chút áy náy liếc nhìn hắn, rồi cũng nằm lên giường, mệt nhọc cả ngày, vừa nhắm mắt đã ngủ mê man.
 
Gả Cho Lương An
Chương 6



Sáng hôm sau, vừa mở mắt đã thấy hắn ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Ta bật dậy ngay.

“Chàng dậy rồi ư? Có phải ta đánh thức chàng không?”

Ta vội xua tay, đâu dám thừa nhận điều ấy.

Hắn gọi hạ nhân vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, rồi bưng tới bữa sáng tinh xảo.

Ta chưa từng được ai hầu hạ như vậy, có chút không quen, may mà nhũ mẫu cũng ở bên, trong lòng mới vững vàng.

Sau đó là đi dâng trà kính cha mẹ chồng.

Phu thê Hầu gia đều hòa nhã, đối với ta cũng rất độ lượng.

Chúng ta lễ bái lấy lệ rồi trở về phòng.

Tự nhiên ta không có về nhà mẹ đẻ. Khi Lương Tùy An hỏi đến, ta thật thà kể lại.

Không ngờ hắn cũng lấy làm bất bình, nói lời họ thật quá đáng — “sống khổ thì đừng mang xui xẻo về.”

Lương Tùy An nói, hắn nhất định khiến ta sống còn tốt hơn cả họ.

Trong lòng ta ấm áp, từ nhỏ đến lớn, trừ nhũ mẫu, chưa từng có ai đối đãi với ta như vậy.

Những ngày sau trong Hầu phủ, sống rất yên vui. Hằng ngày, Tùy An viết viết đọc đọc, còn ta thì ở bên giúp mài mực, hoặc cầm bánh ngọt ngồi cạnh gặm.

Mấy lần ta chán quá, ăn rồi ngủ gật, nước dãi chảy lem cả tay áo, khiến hắn bật cười thành tiếng.

Phi Vân vui vẻ nói:

“Thiếu phu nhân, công tử đã lâu không vui vẻ như vậy, vẫn là người có bản lĩnh.”

Hừ, chọc ta cười nhạo thì có! Ta trừng mắt lườm cả hai người, ôm bánh bỏ chạy.

Đêm rằm trăng tròn ấy, ta vẫn ngủ trên giường, Lương Tùy An vẫn nằm dưới đất.

Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng rên đau đớn.

Còn tưởng là mộng mị, ta véo mạnh đùi mình — đau!

Ta mở mắt, nhờ ánh trăng, nhìn xuống thấy Lương Tùy An đang nằm dưới đất.

Tiếng r*n r* chính là phát ra từ hắn.

Hắn cuộn người, toàn thân run rẩy.

Ta vội nhảy khỏi giường, lao tới ôm lấy hắn.

“Tùy An, chàng làm sao vậy? Sao lại đau đến thế này?!”

Hắn nghiến chặt răng, cố nén đau, khó nhọc nói:

“Không sao… ta mỗi tháng đều phát bệnh một lần. Nàng cứ ngủ đi, trời sáng là ổn rồi.”

Sao có thể gọi là không sao? Toàn thân hắn run lên như vậy, lại cố nén để không phát ra tiếng.

Lúc ấy ta chỉ hận chính mình — sao có thể để hắn nằm đất, còn mình lại ngủ yên trên giường?

Ta toan gọi người, nhưng Lương Tùy An lập tức nắm tay ta, kiên quyết lắc đầu.

Hắn không muốn ai biết? Tại sao, lại cố gắng chịu đựng như vậy?

Nhìn hắn đau đớn nhẫn nhịn, nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cứ thế, ta và hắn, cùng nhau chịu đựng một đêm dài dằng dặc.

07

Canh năm gà gáy, ta thấy Lương Tùy An thở dài một hơi thật dài, rồi liền gục xuống đất, không còn động tĩnh.

Khi ta mở cửa phòng, Phi Vân lập tức xông vào. Sau đó, ta trông thấy Thẩm ma ma – tâm phúc bên người phu nhân – đã chờ sẵn ngoài cửa.

Thẩm ma ma đưa ta đến gặp mẫu thân của hắn.

Mẫu thân thần sắc trầm trọng, hỏi ta: “Đêm qua, có phải lại trải qua một lần phát độc?”

Ta gật đầu thật mạnh, trong lòng như có lửa đốt — rõ ràng thấy hắn đau đớn như vậy, mà bản thân lại bất lực, không làm được gì.

“Thưa mẫu thân, xin người hãy nói cho con biết, vì sao lại như thế?”

Phu nhân từ tốn kể: hắn trúng phải độc, kỳ thực là trúng cổ — một loại cổ độc của Miêu Cương, gọi là "Thực Tâm cổ".

Người ngoài đều cho rằng Lương Tùy An chỉ là trúng độc thông thường, kỳ thực, trong thiên hạ, chỉ có vài người biết được chân tướng — hắn là người bị hạ cổ!

Vào đêm trăng tròn mỗi tháng, cổ trùng trong thân thể sẽ bắt đầu hưng phấn, gặm xương ăn tủy. Nếu cổ trùng cắn đến tim, tất sẽ mất mạng.

Cái chân tật nguyền của hắn — chính là do cổ trùng ăn vào mà thành.

Tâm ta như bị kim châm, đau nhói từng hồi.

“Là ai… lại ác độc đến thế, dám hạ cổ lên người Tùy An?”

Phu nhân lắc đầu: cây cao đón gió, công huân của An Viễn hầu phủ lẫy lừng, đã khiến nhiều kẻ âm thầm ganh ghét. Việc này đã qua lâu năm, manh mối thì vẫn mịt mờ.

Ta không cam tâm, hỏi: “Chẳng lẽ thiên hạ không có cách giải cổ sao?”

Phu nhân vẫn chỉ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ đau đớn. Con ruột của mình, mỗi tháng đều phải chịu nỗi đau dày vò đến c.h.ế.t đi sống lại, làm sao bà có thể không đau lòng?

Họ từng tìm mọi cách, song đều không hiệu quả.

“Con à, Tùy An là người cố chấp. Dù đau đến c.h.ế.t đi sống lại, nó cũng phải cắn răng nhẫn chịu.”

“Sau khi trúng cổ, nó từng hôn mê rất lâu, mãi đến đêm trăng tròn, bị cơn đau tận xương đánh thức.”

— “Bị đau đến tỉnh lại...”

Phu nhân còn nói rất nhiều điều nữa, ta chỉ thấy miệng bà mấp máy không ngừng.

Ta đưa tay lau lệ.

“Con hiểu rồi. Con sẽ chăm sóc chàng thật tốt.”

Sau hôm ấy, ta lại chứng kiến một lần phát cổ của chàng.

Lần này, ta không để chàng nằm đất nữa.

Nói đúng hơn là từ lúc ta từ chỗ phu nhân trở về, ta đã không còn để chàng nằm đất.

Còn câu nệ gì những lễ tiết ấy nữa?

Có điều, Lương Tùy An thì lại hơi không được tự nhiên.

Khi cổ phát tác, ta sờ tay chàng — lạnh như băng tuyết.

Ta lại sờ lên má chàng — lạnh buốt, tái nhợt.
 
Gả Cho Lương An
Chương 7



Vừa chạm vào, chàng khẽ run một cái.

Ta hoảng hốt hỏi:

“Sao vậy? Chàng thấy không khỏe ở đâu?”

Chàng không nói nổi, chỉ lắc đầu yếu ớt.

Ta thử nắm lấy tay chàng, chàng định giật ra, nhưng ta lại siết chặt hơn.

Chỉ một lúc sau, cái lạnh thấu xương từ tay chàng truyền vào cánh tay ta.

Nhưng ta phát hiện, hình như chàng dễ chịu hơn một chút.

Vì vậy, ta lại cầm lấy tay còn lại của chàng, quả nhiên thấy nhịp thở của chàng ổn định hơn đôi phần.

Thấy thế, ta cúi đầu, bắt đầu cởi áo của chàng.

Chàng biết ta định làm gì, cố sức cản lại: “Đừng như thế…”

Nhưng giờ này khắc này, ta là người làm chủ.

Ta cố chấp cởi áo chàng, rồi lại tự mình cởi y phục.

Chàng quay mặt đi.

Ta cúi người, dán thân mình lên người chàng.

— Lạnh!

— Lạnh đến tận tim gan!

Ta không nhịn được mà bật thốt lên:

“Lạnh quá!”

Chàng toàn thân căng cứng, nghiến răng bật ra mấy chữ:

“Đừng... như vậy…”

“Không... đáng đâu…”

Không đáng?!

Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng.

Thấy chàng chịu khổ, ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?

Ta không làm được.

Ta run rẩy dùng tay và chân, ôm lấy chàng, ép sát thân thể, đem chút hơi ấm của ta, truyền sang để xua tan cái giá lạnh ăn mòn xương tủy trong người chàng.

Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy nhịp thở chàng bình ổn trở lại.

Mà ta cũng mệt mỏi đến mức thiếp đi trong lúc áp mặt vào lồng n.g.ự.c lạnh băng của chàng.

08

Vừa mở mắt ra, câu đầu tiên ta nói, mặt đỏ bừng:

“Á! Quần áo của ta… là ai giúp ta mặc vậy?”

Lương Tùy An cúi đầu mỉm cười:

“Yên tâm, tất nhiên là vi phu.”

Phải rồi, ta nhớ rõ thân thể chàng dần dần ấm lại, tức là chàng đã không còn đau đớn đến thế nữa.

Trong lòng ta vui như mở hội — cuối cùng cũng có thể giúp được chàng đôi chút.

Đến mùa đào nở rộ, Lương Tùy An hứa sẽ đưa ta đến thôn Đào Hoa thưởng hoa khắp núi đồi.

Đó là một trang viên của hầu phủ, cách kinh thành ba ngày đường.

Lòng ta rộn ràng không thôi, sung sướng đến mức vỗ tay cười rạng rỡ.

Ta để bảo mẫu ở lại phủ, chúng ta chỉ mang theo Phi Vân cùng vài nha hoàn, tùy tùng là đủ.

Đồ đạc cũng chẳng cần mang quá nhiều, chỉ cần đủ dùng dọc đường là được.

Lương Tùy An nhìn ta bận rộn, ánh mắt đầy ý cười.

Dù đã lược bỏ rất nhiều, nhưng vẫn chất đầy hai chiếc xe ngựa.

Ta ôm đầu than vãn:

“Trời ơi, sao lại nhiều như vậy! Rõ ràng ta chỉ mang theo một chút xíu mà thôi!”

Lương Tùy An vừa cười vừa véo má ta:

“Nàng a, học đâu cái thói nói dối quen miệng vậy?”

“Đám điểm tâm, trò chơi, ai mang nào?”

Ta lè lưỡi, cười ranh mãnh:

“Lúc ngồi xe buồn, lấy ra chơi giải sầu đó mà~”

Chàng khẽ lắc đầu cười.

Dạo gần đây tâm trạng chàng khá hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn.

Phụ thân và mẫu thân chàng đều thấy trong mắt.

Đệ đệ cùng cha khác mẹ của chàng — Lương Tùy Tông — cũng thường xuyên đến thăm, nói chuyện triều chính cùng chàng.

Ta cứ cảm thấy ánh mắt Lương Tùy Tông kia có gì đó láu lỉnh, gian xảo.

Ta kể với Lương Tùy An, chàng chỉ cười:

“Đệ ấy từ nhỏ đã dính lấy ta, gan nhỏ như hạt đậu, ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết.”

Ta “ồ” một tiếng, thì ra là ta đa nghi.

Tình huynh đệ thâm sâu như thế, đâu thể giống đám người nhà họ Lưu kia.

Dọc đường, ta vui mừng như chim sổ lồng, nơi nào cũng muốn nhìn, cũng muốn ngó.

Đi qua một khu chợ, người đông như nêm, vô cùng náo nhiệt.

Ta vén rèm xe, cố vươn cổ ra ngắm nhìn.

Chỗ kia có đám người vây kín, tiếng hò reo náo động, hẳn đang có trò vui gì đó.

Ta lập tức quay đầu, dùng ánh mắt van nài nhìn về phía Lương Tùy An.

Thấy chàng mặt mày bình tĩnh, ta sốt ruột đến mức vò tay vò tóc.

Chàng bật cười khẽ:

“Dọa nàng một chút thôi, xem nàng cuống quýt kìa.”

“Dừng xe.” — chàng nhẹ giọng nói.

Ôi chao! Ta lập tức ôm lấy chàng một cái thật chặt.

Chàng còn chưa kịp phản ứng, ta đã nhảy xuống xe hí hửng chạy đi.

Ta len lách qua đám đông, vươn đầu vào xem.

Một hán tử c** tr*n cường tráng đang biểu diễn “ngực đập đá”.

Tiếng hét vang lên, chiếc búa lớn giáng xuống, viên đá vỡ làm đôi.

Hán tử tung người bật dậy, vỗ tay, không hề hấn gì.

Mọi người quanh đó đồng loạt hò reo, rồi hán tử cùng đồng bạn bê mâm đi xin thưởng.

Tiếng xu xuân leng keng rơi vào mâm.

Ta định thưởng, nhưng phát hiện mình không mang theo tiền.

Theo phản xạ, ta quay đầu tìm Lương Tùy An.

Chàng đã sớm đứng sau lưng ta, đưa cho ta một xâu tiền đồng.

Giờ có tiền rồi, ta hào phóng ném cả xâu vào mâm.

Tiếng “đoàng” vang lên, khác hẳn tiếng xu lẻ, khiến mọi người đều nhìn sang.

Hán tử vội cúi đầu cảm tạ, làm ta đỏ cả mặt.

Ta kéo tay Lương Tùy An, muốn nhanh chóng rời đi.

“Sao thế? Thẹn rồi à?” — chàng cố tình hỏi.

“Đây là lần đầu tiên ta thưởng tiền người ta đó, ai ngờ cảm giác tiêu tiền lại sảng khoái đến thế!”
 
Gả Cho Lương An
Chương 8



09

Chúng ta lên xe ngựa, chỉ còn nửa ngày đường nữa là tới Đào Hoa Thôn.

Dọc đường, hoa đào đã nở rộ khắp nơi, náo nhiệt cả một vùng. Ta ngồi trong xe, vừa đi vừa say mê ngắm nhìn.

Lương Tùy An bảo ta, Đào Hoa Thôn còn đẹp hơn nơi này gấp mấy lần.

“Gấp mấy lần” là như thế nào? Ta thật chẳng hình dung nổi là đẹp đến mức nào nữa.

Mãi đến khi đặt chân tới Đào Hoa Thôn, ta mới thực sự hiểu ra.

Nếu như hoa đào bên đường chỉ như một ao nước nho nhỏ, thì hoa đào ở Đào Hoa Thôn chính là cả một biển hồ mênh m.ô.n.g vô tận.

Nhìn ra xa chỉ thấy một biển hồng phấn, bát ngát vô biên.

Gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng, cả biển hoa theo gió dập dờn như sóng nước.

Bảo sao lại đặt tên là Đào Hoa Thôn.

Ta đứng bên cạnh xe, bị cảnh sắc mỹ lệ ấy làm cho ngây ngẩn, không nhịn được hô to:

“Đẹp quá đi mất!!”

“Á~”

Ta quay đầu lại, thấy ánh mắt Lương Tùy An cũng đầy ắp ý cười.

Sau này chàng kể, thuở bé từng đến đây mấy lần, nhưng vì bận việc học, từ đó chẳng có dịp quay lại. Nếu không vì muốn đưa ta đi chơi, e là chàng vẫn chưa thể đặt chân về nơi này.

Trong thôn đã thu xếp ổn thỏa nơi ở từ sớm, hành lý cũng được người đưa vào sắp đặt gọn gàng.

An bài xong xuôi thì trời đã về chiều, bụng ta lại phát ra tiếng kêu ọt ọt không biết điều.

Lương Tùy An dịu dàng hỏi: “Nàng đói rồi phải không?”

Lúc này ta mới nhớ ra, từ khi đến nơi, chỉ mải mê dạo chơi, điểm tâm cũng quên mất.

Thế là ta gật đầu lia lịa.

Bữa tối là một bàn đầy món liên quan đến hoa đào: cá hấp hoa đào, bánh hoa đào, cháo hoa đào…

Ta ăn no căng bụng, ôm bụng mà đầu hàng, không động được nữa.

Nửa đêm, ta bị đau bụng mà tỉnh giấc.

Vừa ôm bụng vừa r*n r* khe khẽ, đánh thức cả Lương Tùy An.

“Song nhi, nàng sao vậy?”

“Bụng ta đau... không thoải mái chút nào.”

Ta co người lại, ôm bụng mà r*n r*.

Chàng vội khoác áo ngoài, thắp đèn lên xem ta thế nào.

Chúng ta tuy cùng giường chung chăn, nhưng vẫn giữ lễ, chưa từng vượt ranh giới.

“Lại đây, để ta xoa bụng cho nàng.”

Ta vì đau quá, ngoan ngoãn gật đầu.

Tay chàng có chút lạnh, liền đưa lên miệng hà khí, rồi chà sát hai tay, xác nhận đã ấm mới đặt lên bụng ta.

Lực đạo rất vừa phải, chỉ chốc lát sau, bụng ta đã bớt đau hơn.

Chàng khẽ gõ nhẹ vào trán ta:

“Lần sau dù có ngon đến mấy, cũng không được ăn quá nhiều nữa, nghe chưa?”

Ta biết mình sai, đành ủ rũ gật đầu, hứa sau này không dám nữa.

Không biết khi nào thì ta ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra, đã thấy chàng ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Ta bật dậy như lò xo.

“Chàng dậy rồi à? Có phải ta làm ồn chàng dậy không?”

Chàng khẽ cười, rồi gọi người vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, đưa lên bữa sớm tinh tế.

Ta chưa từng được ai hầu hạ như thế, thoạt đầu hơi lúng túng, may mà có bảo mẫu bên cạnh, ta cũng yên tâm phần nào.

Sau bữa ăn, Lương Tùy An nói sẽ đưa ta đi dạo chợ.

Chợ ở đây rất náo nhiệt, người qua kẻ lại đông vui, mùi thức ăn thơm phức từ những quán hàng rong bay khắp nơi — có bánh nướng, có hoành thánh.

Ta bám lấy tay chàng, nũng nịu đòi ăn, nếu không thì nhất định ăn vạ. Lương Tùy An chẳng còn cách nào khác, đành dặn ta chỉ được nếm chút thôi, không được ăn quá nhiều.

Ta liền gật đầu chắc như đinh đóng cột.

Chúng ta đi đến một con phố vắng vẻ hơn, chỉ có vài sạp nhỏ, người qua lại cũng thưa thớt. Một vị tiên sinh bói toán đang ngồi tựa mình bên bàn, mắt nhắm lại dưỡng thần.

Không có gì để xem, chúng ta định quay về.

“Công tử, xin dừng bước.”

Chân ta và Lương Tùy An cùng khựng lại.

Trên con phố vắng vẻ này, có thể gọi là “công tử”, ngoài chàng ra thì còn ai nữa?

“Không biết tiên sinh có chuyện gì?”

Vị thầy bói vẫn nhắm mắt, chợt bật mở đôi mắt sáng quắc:

“Hôm nay công tử có điềm huyết quang, mọi sự phải hết sức cẩn thận.”

10

Lương Tùy An trầm ngâm một lúc, khẽ “ừm” một tiếng, Phi Vân lập tức dâng bạc tạ ơn.

Ta lẩm bẩm: “Ai cũng có thể nói bừa, vậy mà còn cho bạc, ta xem hắn rõ là một tên lang băm giang hồ thì có!”

Lương Tùy An lắc đầu, mỉm cười dịu dàng:

“Thà tin là có còn hơn không, cũng chẳng sao, người ta cũng là mưu sinh mà thôi.”

Ta cùng Phi Vân liếc mắt nhìn nhau — thôi được vậy.

Trên xe ngựa, chúng ta nói nói cười cười.

Bỗng nhiên...

Vô số mũi tên bén nhọn kèm theo tiếng rít phá không lao tới!

Sắc mặt Lương Tùy An lập tức thay đổi, liền ôm chặt lấy ta, lăn mình xuống đất.

Mũi tên sượt qua má ta, để lại một đường rát nóng.

Những mũi còn lại thì găm phập vào xe ngựa, cắm sâu đến nửa thân tên, ngựa trúng tên ngã xuống c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Phi Vân rút kiếm chắn trước mặt:

“Thiếu gia, mau đưa thiếu phu nhân rời đi, nơi này cứ giao cho ta!”
 
Gả Cho Lương An
Chương 9



Hôm nay xuất hành chỉ có ba người chúng ta!

Từ trong bóng tối, một đám hắc y nhân đồng loạt lao ra.

Chớp mắt, đao kiếm loang loáng, sát khí trùng trùng.

Lương Tùy An rút thanh kiếm giấu dưới xe ngựa, một tay ôm ta, một tay đối địch.

Chàng vốn có căn cơ võ nghệ, nhưng vì trúng cổ lâu ngày, thân thể đã sớm hao tổn.

Giao đấu vài chiêu, toàn thân chàng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Thế mà vẫn ôm chặt lấy ta, tay không ngừng run rẩy.

Tên đầu lĩnh trong bọn áo đen liếc mắt nhìn chúng ta, đột nhiên chuyển hướng, đao vung về phía ta c.h.é.m tới!

Lương Tùy An vung tay đẩy mạnh ta ra, tay kia giơ kiếm cản lại.

Keng — một tiếng, thanh kiếm lập tức gãy làm đôi!

Tên áo đen nhân cơ hội tung cước đá trúng n.g.ự.c chàng, hất Lương Tùy An ra xa mấy trượng!

Chàng đẩy ta kịp lúc, ta ngã lăn ra đất, tránh được nhát đao chí mạng.

Phi Vân bị bao vây, tạm thời chưa thể ứng cứu.

Tên kia rõ ràng là muốn lấy mạng Lương Tùy An, sau khi tung cước liền vung đao bổ xuống!

Ta chẳng nghĩ ngợi gì, liều mạng nhặt một hòn đá dưới đất, ném mạnh về phía hắn!

Ầm!

Không chệch một phân, đập trúng ngay sau ót hắn!

Ta tuy không luyện võ, nhưng sức cũng không nhỏ, ít nhất khiến hắn choáng váng một chốc là đủ.

Quả nhiên, nhát đao khựng lại, Lương Tùy An thừa cơ lăn người né thoát!

Phi Vân võ nghệ cao cường, chỉ vài chiêu liền hạ xong đám hắc y nhân, chạy tới tiếp viện.

Tên đầu lĩnh cũng bị đánh ngã xuống đất, một chiếc ngọc bội rơi khỏi người.

Lương Tùy An sững người nhìn chằm chằm vào ngọc bội ấy.

Lúc này, ta mới thả lỏng đôi tay đang siết chặt.

Chàng vội vã đến bên ta xem có bị thương không, ta lắc đầu: “Ngoài cái m.ô.n.g ê ẩm thì không sao.”

Ngay lúc đó, ta thoáng thấy tên áo đen ngã dưới đất giơ tay lên, một mũi tiễn tay lặng lẽ bay ra — nhắm thẳng vào Lương Tùy An!

Không kịp nghĩ gì, ta lao tới, chắn trước người chàng!

Phập — âm thanh mũi tên c*m v** da thịt vang lên rợn người.

“Song nhi!!!”

Mũi tiễn xuyên vào n.g.ự.c ta.

Lương Tùy An ôm lấy ta thật chặt, run giọng gọi tên ta không ngừng.

Ta không thấy đau lắm, chỉ là cơ thể như chẳng còn nghe theo sai khiến, thần trí mơ hồ rồi ngất đi.

Lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng chàng gấp gáp gọi ta:

“Song nhi! Song nhi…”

Ta cố mở mắt, nhưng mí nặng như đeo chì.

Ráng sức nhiều lần, cuối cùng ta cũng hé được mắt, nhìn thấy chàng.

Hai mắt chàng đỏ hoe, thấy ta tỉnh lại liền quay đầu hét lớn gọi đại phu, gọi không ngớt.

Ta muốn đưa tay lau mắt cho chàng, nhưng vừa cử động, n.g.ự.c liền đau thấu tâm can.

Chàng nhẹ vuốt gương mặt ta, giọng run run:

“Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”

Ta gượng cười, khẽ nói:

“Có Tùy An bên cạnh, ta liền an tâm.”

May thay, thuốc mang theo đều là hạng thượng phẩm, nên ta bảo toàn tính mạng.

Sau khi an dưỡng ở Đào Hoa Thôn một thời gian, ta đã có thể xuống giường đi lại.

Nhưng chàng lại chịu thêm một lần phát tác cổ độc, lần này còn khổ sở hơn tất cả những lần trước.

Chúng ta đùa nhau:

“Vậy là thành cộng khổ rồi.”

“Chàng trúng cổ, ta trọng thương.”

Cười nói xong, ta nghiêm túc nhìn chàng:

“Tùy An, chúng ta cùng nhau đi tìm danh y giải cổ đi.”

“Bất kể là nơi nào, xa đến đâu, ta cũng sẽ đi cùng chàng.”

Chàng nhẹ gật đầu, dịu dàng nói:

“Được, Song nhi cùng ta đi.”

“Đoạn đường sau này, ta muốn có nàng đồng hành.”

Chàng nắm lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay chàng, giữ thật chặt.

11

Chúng ta hồi phủ, nhũ mẫu kéo tay ta hỏi han đủ chuyện, xem ta gầy đi hay béo lên.

Phu nhân cũng tới.

Bà nắm tay ta, nước mắt lưng tròng nói:

“Song nhi ngoan, Tùy An lấy được con, ấy là phúc phận của nó.”

“Con có thể vì nó mà xả thân cứu mạng, ta thật lòng vui mừng thay nó.”

“Thân thể còn đau ở đâu không?”

Ta lắc đầu, nói cho bà biết Tùy An chăm sóc ta rất tốt, đã không còn gì đáng lo nữa.

Phu nhân nghe xong liền kéo ta ngồi xuống nhuyễn tháp, tháo chiếc vòng ngọc đang đeo xuống, đeo vào tay ta.

Ta đẩy ra, bà nhất quyết không chịu, cứ muốn đưa bằng được.

Hóa ra, chiếc vòng ấy chính là vật gia truyền của nhà họ Lương.

Quả nhiên, khi đệ phụ Thẩm thị tới thăm ta, vừa thấy chiếc vòng trong tay ta liền biến sắc mặt.

Đúng lúc ấy, một tiểu đồng hốt hoảng xông vào:

“Không hay rồi! Nhị thiếu gia đang khống chế Đại thiếu gia!”

Hắn ngã lăn ra ngay ngưỡng cửa, thở không ra hơi.

Ta và phu nhân cùng lúc đứng phắt dậy, Thẩm thị thì giận dữ quát lớn:

“Cẩu nô tài! Ngươi ăn nói xằng bậy gì đó!”

“Chuyện chủ tử mà hạng người như ngươi cũng có thể buông lời bôi nhọ hay sao?!”

“Chỉ có người như ngươi mới dám bịa đặt chuyện hoang đường như vậy!”

“Người đâu, kéo xuống, đánh c.h.ế.t cho ta!”

Ta và phu nhân không dám chậm trễ, vội vã chạy đi.

Vừa tới ngoài thư phòng của Tùy An, đã nghe thấy tiếng Lương Tùy Tông vọng ra:

“Tại sao cái gì ngươi cũng giỏi hơn ta, tốt hơn ta?!”

“Ta suốt đời sống dưới cái bóng của ngươi, ngươi có hiểu cảm giác đó hay không?!”
 
Back
Top Bottom