Chương 2: Học Viện Hunter
Đã Xuất Bản - 13/11/2021- Mai con có thư đó, mẹ để ở trên bàn ở phòng khách.- Vâng.Mai vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng của mẹ từ phòng bếp, cô bé nhàm chán đi đến bộ sofa, đôi mắt cá ch ết nhìn chằm chằm vào bức thư.
Từ học viện H, gửi tới Kobayashi Mai.- Là cùng chị ta sao?Mai lẩm bẩm, cô bé đặt cặp sách lên bàn tiện tay xé thư xem bên trong viết những gì.
Nội dung cũng chỉ đơn giản là mong cô bé có thể nhập học tại học viện vì tài năng dị thường của Mai.Nghĩ thế nào thì cô bé cũng vẫn không hứng thú lắm với việc tiêu diệt những thứ mà mọi người không nhìn thấy đó.Mai cầm bức thư đáp vào thùng rác sau đó đi về căn phòng của mình.
Nhìn chằm chằm vào dưới bàn học, Mai lại coi như không thấy gì nằm lên giường dang tay chân thật lớn nhìn chằm chằm trần nhà đầy những ngôi sao, tiểu hành tinh đang lơ lửng.Mọi thứ đang chuyển động theo chiều hướng cô bé không đi theo được.Vẫn tiệm bánh quen thuộc, Mai nhìn chằm chằm vào phía sau chị gái phục vụ.
Thứ đó đã không còn tồn tại nữa, là chị ta đã tiêu diệt nó sao?- Tiền thừa thưa quý khách.Chị nhân viên nở nụ cười tươi tắn, gương mặt rạng rỡ hơn thường ngày rất nhiều lặp lại một lần nữa khi Mai vẫn đứng đó không cầm lấy bánh và tiền thừa.
Mai nhìn thêm một chút sau đó cầm lấy tiền thừa và bánh mì quay đi.Nếu lúc đó cô bé quay lại thì mọi chuyện sẽ khác chứ?Đứng trên cây cầu, Mai nhìn xuống dòng nước của con kênh phía dưới, bầu trời hôm nay thật xanh và đầy nắng.
Cầm trên tay chiếc bánh melon* nhân miến ngọt Mai cắn một miếng, đôi mắt cá ch ết nhìn chằm chằm xuống dòng nước trong đang chảy chầm chậm.(*ở asakusa đợt mùa xuân kid từng ăn bánh này ngon lắm á, nhưng năm ngoái không thấy bán nữa tiếc dã man, bây giờ về nước rồi lại càng tiu nghỉu)- Xin hãy cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với.Đột ngột, giọng nói kinh hoảng, run rẩy vang lên nếu không nghe kĩ sẽ không thấy vì những âm thanh động cơ đang lấn át.Mai nhìn về phía thảm cỏ dốc dọc theo con kênh, một cô gái ăn mặc đồ công sở, gương mặt tả tơi đang cố gắng chạy trong khi một thứ quái dị thì đang đuổi theo sau.- Làm ơn cứu, cứu tôi...Cô gái công sở đó nhìn về phía Mai, dường như cảm nhận được Mai có thể thấy thứ phía sau nên cô ta càng gọi lớn mong được giúp đỡ.
Cô ta còn muốn sống, chỉ mới được nhận vào công ty lớn mà cô ta ngưỡng mộ thôi mà lại bị thứ quái quỷ này bám theo.
Không... không đen đủi như vậy đâu.Mai vẫn đứng ăn bánh, phải đến khi thứ quái dị phía sau dơ chi trước giống cào cào có đường dao sắc bén gần như gi ết chết cô gái thì Mai lúc này mới chớp mắt.Ngay sau cái chớp mắt đó Mai đã nhảy xuống dưới cầu, cô bé vừa đạp xuống mặt nước thì một vòng tròn ma pháp cũng xuất hiện rồi ngay sau đó Mai phi thẳng về phía con quái vật đó đá bay chi trước của nó đồng thời kéo tay cô gái đẩy về phía sau lưng cô bé.Mai quay đầu nhìn chằm chằm cô gái này sau đó đưa tay chạm vào trán của cô gái đó.- Chỉ là một giấc mơ thôi, mau tới nơi chị cần tới đi.Đôi mắt cô gái lập tức trở nên mờ mịt tự động bỏ đi khỏi nơi này.
Mai thở dài sau đó quay đầu nhìn con quái vật trước mặt.- Mày... biết nói chuyện chứ?- Con người... con người... phải tiêu diệt con người...- Haiz, thật phiền phức mà.Mai thở dài, đôi mắt cá ch ết thường ngày nhìn chằm chằm vào con quái vật, một tay Mai vẫn cầm lấy túi bánh mì, một tay cô đút túi ở váy đồng phục trường cao trung.- Không gian tĩnh lặng.Lập tức một không gian nhỏ xuất hiện giữa Mai và con quái vật, trong chiều không gian đó mọi thứ đều ngả sang màu vàng hoàng hôn.
Đây là không gian đặc biệt cho phép những vật thể bên trong tự do làm việc không sợ những người khác nhìn thấy.
Không gian có thể thu lớn hoặc nhỏ là tùy thuộc khả năng của từng người riêng biệt.- Nếu như chúng ta đừng gặp nhau... hoặc giả cô gái kia không cầu cứu tôi thì...Mai vừa rứt lời mọi thứ đã kết thúc.Trở lại không gian hiện tại, cúi người nhặt lấy túi bánh bị rơi, Mai vẫn tiếp tục ăn dở chiếc bánh melon lúc trước.
Vừa đi cô vừa chùi chùi tay vào vạt váy.- Thật phiền ch ết mà.- Năng lực của em thật thú vị.Một giọng nói nhàm chán vang lên khiến Mai chợt khựng lại, cô bé từ từ quay đầu nhìn về phía giọng nói khiến người khác có chút ớn lạnh kia.- Là lúc đó...- Em có thể bóp méo không gian sao?- Chỉ là...Mai đang định nói liền dừng lại khi không gian giữa hai người bọn họ lại một lần nữa ngả sang màu vàng.
Phạm vi của không gian tĩnh lặng này lớn hơn của Mai không biết bao nhiêu lần nhưng chị gái đó lại ngay lập tức thu hẹp lại chỉ dừng lại ở vòng tròn nơi hai người đang đứng.- Đây là không gian tĩnh lặng của tôi.
Trong không gian này tôi có thể làm được rất nhiều thứ.
Nếu em chịu tới học viện có thể họ sẽ dạy em được nhiều hơn nữa.- Mạnh được như chị sao?Mai nhíu mày nhưng chị gái với gương mặt lạnh nhạt như cô bé kia đột nhiên mỉm cười, chị gái đó tiến tới đưa tay xoa đầu Mai khiến cô bé không kịp phản ứng.- Ai biết được em có thể mạnh đến mức nào.
Tạm biệt em, Kobayashi Mai.Chị gái lạ mặt nói rồi đột nhiên biến mất.
Mai lại trở về vẻ mặt chán chường cùng đôi mắt cá ch ết.Trong khoảnh khắc đó Mai đã cảm thấy sợ hãi, khí tức từ người chị gái đó khiến cô bé cảm thấy run sợ đến vậy.
Lúc không gian của chị ta thu hẹp, Mai cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm khác phía sau chị ta như có một thứ khác đang vô hình bảo vệ chị ta từ đó.Rốt cuộc chị gái đó là người thế nào.
Lần đầu thấy chị ta Mai cũng không cảm nhận khí tức đáng sợ như vậy.
Nếu gia nhập học viện có phải sẽ lại gặp được chị ta không?Mai đã quyết định, cô bé sẽ đến học viện.