Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 110: Ngoại truyện 10



Ngoại truyện 10

Vì đã đông người hơn nên mấy người lại chọn đồ ăn một lần nữa. Nồi lẩu bốn ngăn gồm bốn vị, vị cay, vị cay tê, vị hải sản và vị nhạt.

Bầu không khí của bữa ăn cũng khá là vui vẻ, hai cô bạn cùng phòng dần cởi mở hơn, chủ động gợi chuyện với mọi người, Thôi Hàm không có hứng thú với chủ đề của bọn họ nhưng rất có hứng với Thẩm Liệt. Cô ta để ý từng hành động, từng cử chỉ của Thẩm Liệt, thấy người ta ăn lẩu cay mãi, cô ta chủ động bắt chuyện: “Hi ~ em thấy hình xăm trên cổ anh rất đặc biệt, có ý nghĩa gì không ạ?”

“Là câu chửi thề tiếng Hy Lạp.” Thẩm Liệt trả lời rất thành thật.

Vẻ mặt của Thôi Hàm thoáng đơ ra, mấy giây câm nín mới cười gượng, “Anh có cá tính ghê. À, anh lái xe đến đây ạ? Em rất có hứng thú với xe cộ, chuẩn bị thi bằng lái xe vào kỳ nghỉ đông năm nay nè.”

“Tôi không lái xe cũng không có bằng lái nốt.”

Ánh mắt Thôi Hàm tỏ vẻ kinh ngạc, “Vậy chìa khóa xe này của anh...”

Thẩm Liệt cầm chiếc chìa khóa xe Maserati lên, “À, cô nói cái này hả.” Sau đó “pặc” một tiếng, chìa khóa xe xuất hiện một ngọn lửa, anh ta ra vẻ lãnh khốc tàn nhẫn nói: “Đây là bật lửa giá 15 tệ, mua về giả vờ ngầu.”

Thôi Hàm: “...”

Cô ta lập tức không có hứng ăn lẩu nữa, không những thế ngay cả ngồi thêm cô ta cũng không có kiên nhẫn nữa.

Tức quá, đúng là uổng công sáng ra cô ta gội đầu chải chuốt tỉ mẩn, còn trang điểm cả mặt nữa, xịt nước hoa YSL Black Opium đến chỗ như này cũng lãng phí nốt!

Đám người này... người nào người nấy cũng như bị thần kinh vậy. Thôi Hàm đã bỏ đi.

Hai cô bạn cùng phòng cảm thấy rất vui sướng, Bùi Y Y cũng thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, mặc dù không phải nữ chính tự đuổi cổ trà xanh nhưng cô ta tự chạy mất là tốt rồi. Hiện thực mà, thể nào cũng có chỗ khác biệt với tiểu thuyết. Có lẽ sau sự việc ngày hôm nay, về sau bọn họ có đi chơi thì Thôi Hàm cũng sẽ không có hứng thú nữa.

Tối qua Bùi Y Y vốn định nhân bữa cơm này xoa dịu mối quan hệ của mọi người với Thôi Hàm, nhưng xem ra suy nghĩ của cô quá đơn giản. Thôi Hàm hoàn toàn không coi cô ra gì, còn dám v* v*n Thẩm Ý trước mặt cô, ghê gớm hơn cả nhân vật nữ phụ trà xanh trong truyện.

**

Đến cuối tháng, nhà trưởng tổ chức dạ hội đón tân sinh viên, mỗi một khoa đều phải đóng góp tiết mục.

Nói là đón tân sinh viên nhưng đến lúc đó các đàn anh đàn chị khóa trên cũng đến xem. Nghe người ta nói, nếu lộ diện ở dạ tiệc sẽ có nhiều cơ hội vào hội học sinh hơn.

Dĩ nhiên hầu hết mọi người đều không có hứng với hội học sinh, nhưng nếu tham gia vào tiết mục sẽ có thể thu hút sự chú ý của mọi người, đừng nói là trong trường mà còn có người bên ngoài nữa.

Có một đàn chị cách hai khóa đã nhảy một bài trong tiệc đón tân sinh viên, sau đó được người ta liên hệ đi quay quảng cáo.

Thực ra Bùi Y Y không có hứng thú với việc này nhưng tên của cô vẫn xuất hiện trong danh sách tiết mục.

Là do bạn cùng phòng kéo cô đi đăng ký, nhưng sau đó cô bạn đó bị trượt còn Bùi Y Y lại được chọn. Cô bạn cùng phòng cũng không đố kỵ, khuyên cô nắm chặt lấy cơ hội, còn trang điểm và tạo kiểu tóc cho cô.

Sau khi biểu diễn xong Bùi Y Y quay lại hậu trường, việc cô làm trước tiên là gửi một tấm hình selfie xinh xẻo cho Thẩm Ý. Lúc xoay người đi tìm bạn cùng phòng, không cẩn thận đụng vào Ngô Trạch Hạo đang định đi vào trong.

Ngô Trạch Hạo khoác một chiếc đàn guitar sau lưng, tạo hình rất ngầu.

Hai người đụng mặt nhau, cậu ta là người lên tiếng chào Bùi Y Y trước: “Hi

~”

Bùi Y Y vội vàng chào lại “Hi”. Lúc cô diễn tập cũng từng gặp Ngô Trạch Hạo, có lẽ tiết mục của cậu ta ở phía sau.

Bình thường họ cũng không thân thiết, vì thế chào hỏi xong Bùi Y Y định đi khỏi đó, nhưng Ngô Trạch Hạo gọi giật cô lại, cậu ta ngó dáo dác xung quanh ra vẻ hơi chần chừ, rối rắm rồi hỏi cô: “Bùi Y Y, những lời của tớ hôm đó, cậu cảm thấy... ừm, cậu thấy thế nào?”

Bùi Y Y tỏ ra hơi ngơ ngác, nhớ lại mấy lần nói chuyện với cậu ta đều là những lời hàn huyên vô thưởng vô phạt, vô vị như chào cậu, chào buổi sáng, chào buổi tối... còn có gì để bày tỏ suy nghĩ sao?

Có lẽ thấy Bùi Y Y không trả lời, Ngô Trạch Hạo rất thất vọng, cậu ta ỉu xìu định bỏ đi nhưng lại bị Bùi Y Y gọi lại.

“Ừm, thì, tớ không rõ cậu hỏi tớ có suy nghĩ về chuyện gì, là tớ trả lời không được lịch sự sao?” Ngô Trạch Hạo là người rất tốt, cô không có lý do nào để đối xử lạnh lùng với người ta, vì dẫu sao cô cũng không phải tuýp người cao ngạo lạnh lùng.

Ngô Trạch Hạo nhíu mày, hỏi ngược lại cô: “Chẳng phải cậu vẫn chưa trả lời tớ sao?”

“Hở?”

“Một tối tuần trước tớ gửi tin nhắn cho cậu...”

Bùi Y Y càng mờ mịt hơn, “Tớ không nhìn thấy, chẳng phải lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện sao?”

Ngô Trạch Hạo nhìn trái nhìn phải, nhân lúc không có ai bên cạnh, cậu ta lấy hết can đảm nói ra: “Bùi Y Y, tối tuần trước tớ đã tỏ tình với cậu nhưng cậu vẫn không trả lời tớ, tớ để cậu suy nghĩ một thời gian, bây giờ cậu đã nghĩ xong chưa?”

Câu nói này làm Bùi Y Y rất bối rối, cô nắm điện thoại, vân vê góc áo.

Làm thế nào bây giờ, nam phụ xuất hiện rồi, thế nhưng cô bất chợt quên béng những tình tiết nam phụ mà cô đã từng đọc.

Với lại, Ngô Trạch Hạo là nhân vật nam phụ thế nào nhỉ? Cô không biết gì cả. Trong ấn tượng của cô bọn họ còn chưa nói được mấy câu, sao tự dưng lại tỏ tình nhỉ?

À đúng rồi, là thể loại yêu thầm!

Bùi Y Y cắn môi, trong đầu còn chưa nhớ rõ tình tiết thì bạn cùng phòng đã hò lên từ bên ngoài: “Bùi Y Y, Thẩm Ý đến rồi!”

Bạn cùng phòng vừa hô lên, Bùi Y Y đâu còn thời gian để nghĩ đến tiểu thuyết yêu thầm nữa. Bộ não có hạn lập tức bị hai chữ “Thẩm Ý” chiếm trọn. Cô cất cao giọng đáp lại, hớn hở chạy ra ngoài, chạy được hai bước lại lộn lại, chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã thích tớ, nhưng tớ đã có bạn trai rồi! Chúc cậu biểu diễn thuận lợi!”

Bùi Y Y chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Ý thật. Cô cười tít mắt, chạy nhanh như bay sà vào lòng anh, hỏi: “Thẩm Ý, sao anh lại vào đây được?”

“Thì cứ đi vào thôi.”

Hôm nay nhà trường tổ chức dạ tiệc đón tân sinh viên ở hội trường khu Tây, có rất nhiều sinh viên ở khu khác đến xem, nhân viên bảo vệ ngoài cổng cũng chẳng kiểm tra thân phận nên Thẩm Ý đi thẳng vào trong. Giữa đường nhận được ảnh mà Bùi Y Y gửi qua, đi đến cửa hội trường thì bắt gặp bạn cùng phòng của Bùi Y Y.

Vì thế anh tìm được Bùi Y Y mà không mất chút công sức nào.

“Đi theo anh.”

Bùi Y Y cúi xuống nhìn người một cái, “Nhưng em vẫn chưa kịp thay quần áo.”

“Không cần thay.”

Bùi Y Y nắm tay Thẩm Ý, đi được một đoạn mới nói với vẻ thần bí: “Thẩm Ý, kể cho anh một chuyện, anh đừng ghen nhé.”

“Anh biết rồi.” Hả?

Bùi Y Y kéo anh lại, “Anh biết gì chứ? Em còn chưa nói cho anh mà.” “Cái tên Ngô Trạch Hạo kia thích em chứ gì.”

Hả?

Bùi Y Y lại kéo anh lại, “Sao anh biết?” “Cậu ta nói cho anh.”

Hả?

Thẩm Ý biết tất cả mật khẩu của Bùi Y Y nhưng anh chưa từng đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội của cô bao giờ. Lần trước sau khi vô tình nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Ngô Trạch Hạo, anh bắt đầu đăng nhập vào Wechat của Bùi Y Y hai ngày một lần, một là để nhận tiền mình gửi cho cô, hai là xem xem có một Ngô Trạch Hạo khác nữa không.

Hồi cấp ba ai cũng biết Bùi Y Y xinh xắn, dĩ nhiên Thẩm Ý cũng biết. Nhưng hồi đó hai người suốt ngày ở bên nhau, dù mọi người có biết Bùi Y Y xinh xắn thì cũng không dám đến tỏ tình. Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Bùi Y Y ấy à, tất nhiên Thẩm Ý hiểu rõ lòng dạ của cô, bị anh ăn sạch sành sanh, đến tối nằm mơ còn gọi tên anh. Chỉ có điều suy nghĩ của Bùi Y Y đơn giản, phản ứng cũng không nhanh lắm, nhưng con thỏ ngốc nghếch càng dễ bị sói nhung nhớ hơn.

Cứ thế sau dăm ba lần đăng nhập, để ý, cuối cùng Thẩm Ý cũng bắt gặp Ngô Trạch Hạo gửi tin nhắn đến hai lần. Ban đầu anh chỉ đọc mà không trả lời. Sau đó Ngô Trạch Hạo bắt đầu có xu hướng mời mọc, nói chuyện mập mờ, anh bèn bắt chước giọng điệu của Bùi Y Y tiết lộ chuyện cô đã có bạn trai. Nhưng không biết là do Ngô Trạch Hạo không tin hay quá tự tin, sau khi im ắng hai ngày, cậu ta không những bắt đầu gửi tin nhắn chúc ngủ ngon mà còn trực tiếp nhắn tớ thích cậu này nọ.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 111: Ngoại truyện 11



Ngoại truyện 11

Lên xe, Bùi Y Y thắt dây an toàn, Thẩm Ý bỗng duỗi tay giữ đầu cô lại, “Bùi Y Y, hôn anh.” Anh chỉ vào má mình, Bùi Y Y lập tức vui vẻ hôn lên.

“Tách” một tiếng, Bùi Y Y vội quay sang nhìn, thấy trên màn hình điện thoại của Thẩm Ý là bức ảnh chụp lại cảnh tượng ban nãy.

Thẩm Ý để lộ ra bờ môi mỏng và sống mũi cao thẳng và nửa khuôn mặt cười toe của Bùi Y Y. Dù chỉ tiện tay chụp nhưng lại ảnh lại đẹp một cách bất ngờ, trông rất có phong cách ảnh cặp đôi trên Instagram, cực kỳ đẹp đôi.

Thẩm Ý dùng ảnh này làm ảnh đại diện Wechat của hai người.

Bùi Y Y ngắm ảnh đại diện tám trăm lần, mới mím môi nhìn sang Thẩm Ý, “Có phải dạo này anh xem phim thần tượng không?”

“Đâu có.”

“Nhưng hành vi của anh rất giống trong phim thần tượng.” Bùi Y Y cười tít mắt, cười mãi cười mãi lại cảm nhận được một bàn tay thò vào trong vạt váy, s* s**ng đùi cô, cô cắn môi: “Trong phim thần tượng không như thế này...”

“Thế trong phim thần tượng sẽ như thế nào?”

Bùi Y Y nín thở, “Thì... nắm tay, hôn nhau mà thôi.” “Vậy như này thì được coi là phim gì?”

Ngón tay với vào trong, tách khe môi ra, chậm rãi len lỏi vào bên trong.

Bùi Y Y không nói gì, cũng không thể thốt nên lời.

Thẩm Ý rất dịu dàng, không chỉ động tác mà ánh mắt cũng vậy. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình, tựa như anh chỉ chú ý đến mỗi mình cô thôi.

So với một sự bình thản của Thẩm Ý, Bùi Y Y càng hoảng loạn hơn.

Ngón tay anh đang quấy đảo bên dưới cô, vừa ngứa vừa tê, trong khoang xe kín đáo còn có tiếng nước ám muội...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Y Y nhăn nhó, co rúm người dựa vào ghế, nhìn Thẩm Ý một cách đáng thương. Rõ ràng cô đang cắn môi nhưng vẫn phát ra những tiếng “ưm... ưm... hưm... ~”

Cơ thể của Bùi Y Y càng lúc càng trượt xuống bên dưới, thế là Thẩm Ý dứt khoát kề lại gần, hai ngón tay đâm sâu vào bên trong, ra vào h** h***t ướt dầm dề một cách nhịp nhàng, ngón cái còn day ấn hạt trân châu dính dớp kia, khiến Bùi Y Y càng cảm thấy tê ngứa hơn.

“Có sướng không Y Y?”

Thẩm Ý chỉ gọi cô là Y Y khi hai người thân mật, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, giọng anh có thể khiến cô tê dại tận xương cốt.

Anh không chỉ gọi cô mà còn hôn lên mặt cô. Ban đầu chỉ là những cái m*t nhẹ rồi sau đó là nụ hôn nóng bỏng. Đôi môi mỏng men theo gò má căng mịn lướt xuống dưới, khẽ cắn d*i tai nóng bừng của Bùi Y Y.

Hôm nay Bùi Y Y đã trang điểm, vì muốn đạt được hiệu quả sân khấu nên cô trạng điểm khá đậm. Vừa rồi Thẩm Ý chỉ cảm thấy trầm trồ vì đẹp, lúc này bị anh làm đến há miệng r*n r*, trông cô càng gợi cảm và kiều diễm hơn.

Thẩm Ý nhìn mà rạo rực khắp người, anh vừa hung hăng cắm ngón tay vào người cô sâu hơn, vừa cầm tay Bùi Y Y đặt vào g*** h** ch*n mình.

Cứng rồi, đội quần lên thật cao.

“Thẩm Ý...” Bùi Y Y không chịu được nữa, khắp người chỗ nào cũng khó chịu.

Đáy q**n l*t hoàn toàn ướt sũng, g*** h** ch*n nhớp nháp như sa vào đầm lầy, mang đến cho người ta một loại cảm giác hoảng sợ khó hiểu như đang

sa lầy vào đó. “Anh đây.”

Đầu lưỡi của Thẩm Ý ngoáy vào lỗ tai Bùi Y Y, giống như đang dẫn điện qua đầu lưỡi ẩm ướt vậy. Cả người Bùi Y Y đều có cảm giác tê rần như bị điện giật, bụng dưới không biết vì sao lại nhấp nhô lên xuống, nóng chết đi được.

Ngón tay không chỉ cắm sâu hơn mà tốc độ cũng nhanh hơn, tiếng nước “ọc ọc” sắp sửa át mất tiếng ngâm nga của Bùi Y Y.

“Cộc cộc.”

Có người gõ cửa xe.

Bùi Y Y giật nảy mình, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Ý nhìn ra ngoài, hóa ra là bảo vệ trường học.

Người đó gõ cửa xe bên ghế lái phụ, chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Ý đang hôn Bùi Y Y, còn bàn tay càn quấy kia bị chiếc váy dài che khuất, giấu được một cảnh tượng d*m mỹ.

“Cậu đừng đậu xe ở đây nữa, lát nữa sẽ có người chuyển đồ vào trong.” Thẩm Ý đáp lại: “Cháu đi ngay đây.”

Bảo vệ không nói nhiều, nhanh chóng đi mất, ông đã chẳng còn hiếm lạ với cảnh tượng sinh viên ôm ấp hôn hít từ lâu rồi. Sinh viên học nghệ thuật về cơ bản gia đình đều có điều kiện, ông cũng nhìn nhiều thành quen những người lái xe còn đắt hơn cả BMW rồi.

“Chúng mình mau đi thôi.”

Còn đang ở cổng trường như thế này, Bùi Y Y lo sẽ bị bạn học nhìn thấy, cũng là vì bên dưới không chịu thêm được nữa, trống vắng ngứa ngáy.

“Có thể đến chỗ khác làm tiếp không?” Ngón tay của Thẩm Ý vẫn đâm vào trong vách th*t ẩm ướt, khiến hai chân của Bùi Y Y khép chặt lại, “Đi đi...”

Lúc xe chạy, Bùi Y Y c** q**n lót ra.

Lúc ra ngoài vẫn còn lành lặn, lúc này đáy q**n l*t như vừa mới giặt xong, sắp vắt ra nước được rồi.

Trước giờ họ vẫn đến căn hộ của Thẩm Ý nếu muốn làm chuyện ấy. Nhưng trường của Bùi Y Y cách chỗ ở của Thẩm Ý hơi xa. Bình thường còn đỡ, lúc này hai người đều sắp bốc hỏa đến nơi, làm sao có thể chờ đến lúc đi đến đó được.

Thẩm Ý đã tìm được một chỗ vắng vẻ, lập tức đè lên người Bùi Y Y.

Ngọn lửa bùng lên lúc ở cổng trường sau một quãng đường, không những không lụi tàn mà còn bùng cháy dữ dội hơn. Hai người hôn nhau cuồng nhiệt trong không gian chật hẹp, gấp gáp muốn hòa vào làm một với đối phương.

Lần này không chỉ có d*c v*ng mà còn có cả kích động, khát khao hơn mọi lần bắt đầu làm trước đây.

Khóa quần bị ép chặt vào da thịt, dù đau đớn nhưng càng có cảm giác hơn.

Áo sống không kịp cởi ra, quần chỉ kéo xuống một nửa, khi Thẩm Ý tiến vào Bùi Y Y đã thét to một tiếng, cả thể xác lẫn linh hồn đều cảm nhận được cảm giác c*ng tr**ng và thỏa mãn khi bị xỏ xuyên lấp đầy.

Ghế xe bằng da phát ra những tiếp cọt kẹt dưới động tác đưa đẩy kịch liệt. Hơi lạnh mặc sức lan tỏa trong xe, có lẽ đã bị nhiễm mùi vị d*m mỹ, phả vào da thịt khiến làn da phải nổi lên từng tầng gai ốc.

Mật dịch từ suối nguồn huyền bí chảy xuống, lan tràn ra mặt ghế da thuộc từng chút từng chút theo làn da bị va chạm qua lại.

Có lẽ là vì k*ch th*ch nên bầu không khí lúc này không còn giống lúc mới bắt đầu nữa. Lần này Bùi Y Y cảm nhận được kh*** c*m đến rất nhanh, khi Thẩm Ý tiến vào, cảm giác c*c kh*** trong cô trực tiếp vọt thẳng lên, lắc lư tít trên cao. Cô ôm chặt lấy cơ thể của Thẩm Ý, hôn anh một cách mãnh liệt. Khi bên dưới bị cắm rút liên tục, cô chỉ cảm thấy ngay cả đầu óc của mình cũng bắt đầu phát sốt lên.

Sắp rồi sắp rồi...

kh*** c*m của Bùi Y Y sắp lên đến đỉnh điểm. Thêm mấy cú nữa...

Bùi Y Y khép chặt đôi chân thon, chuẩn bị nghênh đón cao trào, Thẩm Ý đột nhiên tăng tốc mãnh liệt, khi đại não của cô bắt đầu trắng lóa, người anh đã bất động rồi.

Ngay tức khắc, cảm giác đê mê nhanh chóng rút đi như thủy triều, mặt biển quay trở lại sự yên ả phẳng lặng ban đầu.

Thẩm Ý...

Thẩm Ý đã bắn rồi sao?

Bùi Y Y d*ng ch*n ra, đẩy Thẩm Ý đang nằm rạp trên người cô không nhúc nhích, “... Sao thế?”

Thẩm Ý không ư hử gì, chỉ thở hổn hển. A ~ Sao lại thế này ~

Lúc Thẩm Ý là xử nam, Bùi Y Y biết anh không biết làm, cắm rút mấy cái là bắn, khi đó cô còn tin chắc rằng Thẩm Ý là người xuất tinh sớm. Nhưng sau vài lần nếm trải chuyện thân mật, cơ thể anh dần thích ứng với sự mẫn cảm, lần nào chưa làm Bùi Y Y l*n đ*nh mấy lần thì chưa chịu bắn.

Trong một quãng thời gian dài, Bùi Y Y đã chấp nhận hình tượng mãnh liệt bền bỉ của Thẩm Ý trong chuyện ấy.

Nhưng sao hôm nay thiếu gia uy mãnh chưa đến hai phút đã bắn rồi? Khổ não chết mất.

**

Từ sau lần không vui ở quán lẩu trước đó, Bùi Y Y lại đi mua sắm ăn uống với hai cô bạn cùng phòng, Thôi Hàm cũng không nói muốn đi cùng, cũng không có hứng thú với bạn trai của Bùi Y Y nữa.

Thứ nhất là vì Thôi Hàm cảm thấy bạn trai của Bùi Y Y vừa không ga lăng vừa không hào phóng, chẳng qua cũng chỉ được cái mã ngoài mà thôi, cô ta đã từng bàn tán với bạn bè đằng sau lưng rằng, đôi Bùi Y Y chắc chắn không thể kéo dài đến lúc tốt nghiệp.

Thứ hai là thời gian đi học quá dài, Thôi Hàm cũng yêu đương, thời gian ở ký túc xá cũng ít đi, quay về chỉ ngủ một giấc, rảnh là nấu cháo điện thoại với bạn trai, về cơ bản không rảnh để gây sự với người khác. Hầu như kỳ nghỉ nào cô ta cũng ra ngoài hẹn hò, thời gian chung đụng với bạn cùng phòng ít đi, xích mích với mấy cô bạn cùng phòng cũng giảm bớt.
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 112: Ngoại truyện 12



Ngoại truyện 12

Vào năm cuối đại học, mọi người đều bận rộn làm luận văn và tìm chỗ để thực tập, còn hành trình của Bùi Y Y không giống bọn họ, cô và Thẩm Ý quay về trường trung học số 1 để chụp ảnh cưới.

Chụp ảnh cưới là do Thẩm Ý đột ngột đề nghị.

Có một hôm, sau khi bọn họ vừa “hành sự” xong, Bùi Y Y hào hứng lấy bộ đồ cô và bạn cùng phòng vừa đi mua vào sáng nay ra thử.

Đó là một chiếc váy màu trắng vừa mặc bên ngoài vừa mặc bên trong được. Vì trời lạnh nên Bùi Y Y mặc chiếc váy ở bên trong. Khi cô mặc váy xong rồi đi tìm áo dạ thì bị Thẩm Ý ôm lấy từ phía sau. Cô tưởng Thẩm Ý lại muốn làm nhưng kết quả, anh ghé vào tai cô rồi nói: “Bùi Y Y, em mặc váy cưới chắc chắn sẽ đẹp lắm.”

Vì thế Thẩm Ý đã thông báo cho gia đình hai bên, đó là lần thứ ba nhà họ Bùi và nhà họ Thẩm ngồi ăn cơm cùng nhau. Trên bàn cơm, người lớn hai bên bàn bạc chuyện cưới xin của hai người.

Nhưng lần đó chưa có kết quả, nguyên nhân là vì Chu Thu Vũ nói đầu óc hơi mông lung, phải về nhà suy nghĩ một thời gian, vì dù gì Bùi Y Y vẫn còn chưa tốt nghiệp.

Mặc dù trước đây Chu Thu Vũ chưa từng nghĩ một người có thành tích kém như Bùi Y Y có thể làm nên trò trống gì, nhưng dù cô không có tiền đồ thì bà cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cô đi sớm như vậy.

Huống hồ Bùi Y Y đã đậu Học viện múa Bắc Kinh, tương lai cũng không tồi, có thể khoe với ông bà tổ tiên. Các bậc cha chú không hiểu gì cũng tin tưởng Bùi Y Y có thể làm rạng danh tổ tiên.

Trong thời gian Chu Thu Vũ cân nhắc, Thẩm Ý và Bùi Y Y quay về trường cấp ba chụp ảnh cưới. Dù gì sớm muộn cũng kết hôn, nhân lúc đang đầu

tháng Tư tiết xuân ấm áp hoa nở, là khoảng thời gian vô cùng đẹp.

Cho đến khi ảnh cưới đã được rửa ra, sau khi Chu Thu Vũ nhìn thấy, đầu tiên bà tức giận mắng Bùi Y Y một trận vì tự tiện quyết định, sau đó tỏ thái độ lấp lửng, đồng ý cho hai người kết hôn sau khi tốt nghiệp.

So với cảm xúc bấp bênh lên xuống của Chu Thu Vũ, Bùi Phú Niên bình tĩnh hơn nhiều.

Từ sau khi Bùi Y Y sinh ra, ông đã chẳng ôm bất cứ hy vọng nào với cô. Hồi nhỏ Bùi Y Y rất đáng yêu, bế ra ngoài ai gặp cũng khen ai gặp cũng cưng nựng, bất kể người quen hay người không quen đều thích bế cô. Lúc đó Bùi Phú Niên đã đưa ra quyết định, chỉ cần Bùi Y Y vui vẻ khỏe mạnh suốt đời, cuộc đời của ông đã viên mãn rồi.

Bùi Y Y đã giống như ông hằng mong muốn, từ nhỏ đến lớn đều sống vô tâm vô tư, thành tích kém thì thành tích kém, cô vẫn sống vui vẻ chẳng cần lo nghĩ gì, nhưng nếu phải nói chuyện gì vui nhất thì vẫn là việc yêu Thẩm Ý.

Cõi lòng Bùi Phú Niên có chút chua xót nhưng ông thật sự ưng ý chàng trai Thẩm Ý này.

Có một đợt vào mùa đông, gió thổi rất lớn lại đổ mưa nữa, ông và Chu Thu Vũ ở lại nhà Thẩm Ý ngủ một đêm. Ngày hôm đó, ông nghe lén được cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, trước đó nói gì ông không biết nhưng khi nghe thấy Thẩm Ý hỏi Bùi Y Y lúc cuối cùng: “Vậy làm như thế em có thấy vui không?”

Bùi Y Y vui vẻ trả lời: “Em vui!”

Sau đó Thẩm Ý gật đầu, “Về sau không cần phải so sánh nữa, cái nào vui thì em cứ chọn cái đó, còn những chuyện khác thì có anh đây rồi.”

Lúc đó Bùi Phú Niên đã âm thầm gật gù.

Quãng đời sau này có một người đàn ông đặt niềm vui của Bùi Y Y lên hàng đầu, đó chính là điều tốt nhất khiến ông hài lòng nhất. Dù ưu tú hay không ưu tú, giỏi giang hay không giỏi giang, con gái ông vui vẻ vô ưu vô lo cả đời mới là chuyện quan trọng nhất.

Vì thế đối với kế hoạch tốt nghiệp xong kết hôn, chỉ cần con gái ông vui vẻ hạnh phúc thì có gì là không thể.

Hôn lễ được ấn định vào cuối tháng bảy, được tổ chức ở quê nhà.

Ngoại trừ anh em bạn bè thân thiết của hai nhà, còn có bạn học lớp 12-8, thầy chủ nhiệm và bạn học đại học thân thiết mà hai người mời đến tham dự hôn lễ.

Hôn lễ không tính là rầm rộ nhưng những chi tiết lãng mạn mà Bùi Y Y muốn đều có. Thẩm Ý đã tìm Trâu Diễn trước khi tổ chức hôn lễ, sắp đặt những chi tiết, thần tượng mà Bùi Y Y thích vào trong lễ cưới.

Trâu Diễn và Thẩm Lộ là phù dâu, Ngô Tư Khải và một bạn học ở lớp 12-8 làm phù rể, tất cả những người từng chứng kiến quá trình quen biết và yêu nhau của Bùi Y Y và Thẩm Ý, gần như đều có mặt ở hội trường hôn lễ hôm nay.

Nhà họ Thẩm đã mua nhà tân hôn cho hai người ở Bắc Kinh, ban đầu nhà họ Thẩm có ý chi trả hết chi phí đồ dùng và thiết bị trong nhà hai người, nhưng nhà họ Bùi không muốn để người ngoài xem thường Bùi Y Y, khăng khăng muốn mua đồ dùng thiết bị trong nhà.

Mặc dù ở Bắc Kinh đã có phòng cưới nhưng Thẩm Ý vẫn muốn coi căn phòng mà anh từng ở hồi học cấp ba là phòng cưới. Cả hai nhà đều không hiểu mô tê gì nhưng Bùi Y Y thì lại rất rõ, căn phòng đó, căn phòng của Thẩm Ý, là nơi chứa đựng sự khởi đầu của cô và Thẩm Ý.

Mặc dù trước hôn lễ Chu Thu Vũ có rất nhiều lời muốn bộc bạch, nhưng khi hôn lễ trôi qua, khi Bùi Y Y về lại mặt, bà nhớ lại lớn bé trong nhà họ Thẩm đều tôn trọng nhà họ Bùi và Bùi Y Y, nhớ đến chuyện từ hồi cấp ba đến giờ chuyện nào Thẩm Ý cũng coi Bùi Y Y là nhất, rồi lại thấy dáng vẻ hạnh phúc tay đan tay của hai đứa trẻ, những chuyện buồn phiền trong lòng bà đều tiêu tan.

Có điều, đợi đến khi Thẩm Ý nói chuyện với Bùi Phú Niên, bà mới lặng lẽ kéo Bùi Y Y vào phòng, hỏi cô: “Các con định khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”

Có người kết hôn trước khi đăng ký, có người đăng ký sau khi kết hôn. Còn Thẩm Ý và Bùi Y Y, trước và sau hôn lễ bà cũng từng hỏi chuyện này, Thẩm Ý lúc nào cũng trả lời một câu “Khoan chưa vội”. Lúc mới đầu dĩ nhiên Chu Thu Vũ cũng không vội, nhưng bây giờ lễ cưới cũng tổ chức xong rồi mà Thẩm Ý vẫn không nhắc đến chuyện đi đăng ký, rốt cuộc là nó nghĩ thế nào?

“Ồ, con còn chưa hỏi.”

Chu Thu Vũ nghe thấy thế, bất lực dí tay vào trán cô, “Chuyện công ăn việc làm của con vẫn chưa ổn định, bây giờ vội vội vàng vàng tổ chức hôn lễ rồi, sau này con định làm gì hả? Thẩm Ý trực tiếp bảo nghiên*, về sau nó vẫn phải học thêm mấy năm. Trong trường có nhiều hoa thơm cỏ lạ như vậy, đăng ký kết hôn sớm yên tâm sớm, đừng để phát sinh biến cố gì.”

*Từ gốc (保研) Được giới thiệu sinh viên tốt nghiệp đại học xuất sắc học lên thạc sĩ mà không cần thi (Baidu)

Bùi Y Y nghe không hiểu, hỏi lại bà, “Mẹ, biến cố gì cơ?”

Chu Thu Vũ không muốn nói nữa, cô con gái này của bà từ nhỏ đã khờ khạo, cũng là vì người nhà bao bọc con bé quá cẩn thận, rõ là có một đống trò khôn vặt mà lại chẳng biết tính toán gì. Bất kể là đối với người ngoài hay đối với Thẩm Ý, theo lý mà nói Chu Thu Vũ không nên nghi ngờ Thẩm Ý có tâm tư gì khác, nhưng nghĩ nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu. Bùi Y Y ở Bắc Kinh không thân không thích, lỡ như về sau Bùi Y Y chịu ấm ức ở đó thì biết làm thế nào?

“Nói tóm lại con cứ nghe theo mẹ là đúng đắn, tối về nhà giục Thẩm Ý đi đăng ký kết hôn đi, đến lúc đó đi làm giấy tờ nhà đất cũng tiện.”

Nói nửa ngày trời cũng không nói cái gì có ý nghĩa, Bùi Y Y không có kiên nhẫn để nghe nữa. Chu Thu Vũ nhìn thấy bộ dạng lắc đầu ngơ ngác của Bùi Y Y, duỗi tay ra định véo vào eo cô một cái. Nhưng vừa nhìn thấy Bùi Y Y đeo bộ Tam kim* mà bà cùng đi mua với con bé, bà thoáng chốc nhớ ra Bùi Y Y không còn là cô con gái ngây thơ chỉ biết khóc lóc nấp sau Bùi Thông và Bùi Phú Niên khi bị bà dạy dỗ nữa rồi.

*Từ gốc (三金) Là bộ trang sức bằng vàng gồm vòng cổ, lắc tay, khuyên tai và nhẫn được tặng cho cô dâu làm của hồi môn của người Trung Quốc (Baidu)
 
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 113: Ngoại truyện 13



Ngoại truyện 13

Chu Thu Vũ bỗng cảm thấy cõi lòng chua xót buồn bã, bà hít sâu một hơi, bỏ qua chủ đề kia. Sau một thoáng nghĩ ngợi bà lại hỏi: “Anh trai con và cô gái Thẩm Lộ thế nào rồi?”

Nói đến chuyện này, Bùi Y Y lại hào hứng trở lại. Cô ra vẻ thần bí, nhìn ra ngoài cửa một cái rồi ghé lại gần rỉ tai bà: “Mẹ ơi, chuyện tình cảm của hai người họ hình như tràn ngập nguy cơ ấy.”

“Lần này lại vì chuyện gì?”

Bùi Y Y rất nhiều chuyện, tiếp tục nói: “Trong lớp của anh ấy có một nữ sinh thích anh ấy bốn năm rồi, bây giờ còn theo anh ấy sang Mỹ du học, Thẩm Lộ thấy không yên tâm, còn ghen nữa.”

“Vẫn là cái cô mà theo đến tận nhà mình đấy á? Chẳng phải anh con và Thẩm Lộ đã từng chia tay nhau một lần vì chuyện này rồi sao? Nếu đã quay lại với nhau thì chuyện trước kia đã được giải quyết rồi! Bây giờ Bùi Thông có ý gì thế?”

Bùi Y Y lắc đầu, “Con vẫn chưa dò la được, đợi khi con biết được con sẽ nói cho mẹ nha.”

Chu Thu Vũ thấy bộ dạng tinh ranh của cô, lại không nhịn được dí tay vào trán cô, “Có thời gian thì lo lắng cho chuyện của mình hơn đi, về Bắc Kinh thì phải nhanh chóng tìm việc cho mẹ.”

“Mẹ à, dí tay vào đầu sẽ không thông minh đâu!” Bùi Y Y giơ tay ôm đầu, “Mẹ suốt ngày thích dí tay vào trán con, Thẩm Ý thì suốt ngày bẹo má con, về sau con sẽ vừa ngốc vừa xấu!”

“Bùi Y Y, chẳng lẽ con lại cho là mình thông minh lắm sao? Điểm Toán thấp nhất của con là bao nhiêu có còn nhớ không?”

Bùi Y Y mím môi, không hó hé gì nữa. Đến tối.

Cuộc vận động kịch liệt vừa kết thúc, lúc Thẩm Ý rời khỏi người Bùi Y Y đã tiện tay ôm cô vào lòng. Bùi Y Y vừa mới đ*t c** tr** vẫn còn đang thở

hổn hển. Hai người ôm nhau một lúc, Bùi Y Y mới trở lại bình thường, hỏi anh: “Vì sao anh phải đeo bao? Chẳng phải kết hôn xong là có thể sinh em bé sao?”

Dạo gần đây cô đang cuồng tiểu thuyết thể loại tổng tài, hầu như bộ nào kết thúc cũng đến đoạn nữ chính mang thai, hơn nữa không là sinh đôi thì cũng là sinh ba.

Những đứa con của nữ chính với tổng tài, luôn bắt đầu bằng cặp song sinh.

Ừm, nhà cô cũng có gen sinh đôi, chắc là cô cũng có thể sinh ra một cặp song sinh.

“Còn sớm, không vội.”

Nghe Thẩm Ý nói như vậy, Bùi Y Y nhớ tới lời mà Chu Thu Vũ nói, cô chống tay lên đầu hỏi Thẩm Ý: “Vậy khi nào chúng mình đi đăng ký kết hôn?”

“Không vội.” Thẩm Ý nói mà chẳng buồn mở mắt ra.

Oh, lần này làm gần một tiếng, cô cũng l*n đ*nh hai lần, có lẽ Thẩm Ý mệt lử rồi đây.

Bùi Y Y rất hiểu chuyện, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho Thẩm Ý, thơm vào mặt anh, “Thẩm Ý, đợi đến khi chúng mình quay về Bắc Kinh em sẽ tìm một công việc siêu siêu tốt, sau đó em kiếm tiền cho anh tiêu, anh cứ yên tâm học hành.”

“Bùi Y Y, anh đi học có nhận được học bổng và phụ cấp, còn lương làm thêm nữa.”

Đầu óc của Thẩm Ý rất thông minh, hồi học đại học đã nhận được rất nhiều học bổng. Tiền Bùi Y Y đọc truyện, ăn bánh trái đều là tiền học bổng của Thẩm Ý. Hơn nữa lúc học đại học, có rất nhiều sinh viên làm gia sư kiếm tiền, Thẩm Ý không làm gia sư mà đầu tư vào các quỹ đầu tư, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền học bổng rất nhiều.

So với anh, Bùi Y Y giống như một nhân vật nữ chính vô dụng trước khi trùng sinh trong tiểu thuyết trùng sinh, ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng là Thẩm Ý hướng dẫn cô viết.

Haiz, khổ não quá man.

Bùi Y Y đẩy Thẩm Ý mấy cái, “Vậy tiền em kiếm được thì làm gì đây?” Ngoài trừ thỉnh thoảng cùng bạn học đi mua chút quần áo đẹp, đồ ăn ngon ra, Bùi Y Y không có hứng thú với túi xách hay mỹ phẩm gì cả.

“Đọc tiểu thuyết, tích lũy.” Thẩm Ý gần như sắp ngủ đến nơi rồi.

Bùi Y Y gật gù, ừm, thế thì cứ gom lại đó đã. Cô hài lòng hả dạ, đứng dậy tắt điện rồi lại nằm lên giường ôm chặt lấy Thẩm Ý.

Bùi Y Y là người hay quên, ngoài miệng thì nhận lời Chu Thu Vũ sẽ giục Thẩm Ý đi đăng ký kết hôn. Nhưng hỏi được một lần, sau đó cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện này nữa.

Cho đến một ngày nọ, Thẩm Ý chọn cho Bùi Y Y một bộ quần áo, bảo cô nghỉ phép một ngày sau đó hai người nắm tay nhau đi trên đường cái thật lâu. Đợi đến khi Bùi Y Y ăn xong chiếc bánh crepe rau củ to vật vã, trong lúc vừa lòng thỏa ý cô mới nhớ ra phải lo nghĩ đến chuyện mình mới đi làm chưa lâu, “Buổi sáng anh không có tiết sao? Thẩm Ý, em vẫn đang trong thời gian thực tập, không thể xin nghỉ suốt ngày được.”

Nam chính tổng tài nổi hứng, sai trợ lý đặt vé chuyến bay gần nhất, trực tiếp đưa nữ chính là cô nhân viên nhỏ đến Paris cho bồ câu ăn.

Nhưng nữ chính là cấp dưới của nam chính, xin nghỉ cũng không bị trừ tiền, còn cô xin nghỉ sẽ bị trừ tiền, hơn nữa thường xuyên xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến việc trở thành nhân viên chính thức.

Ừm, Bùi Y Y lau dầu trên khóe môi đi, cảm thấy mình đã trở nên chín chắn, có lẽ là vì đã kết hôn nên con người trưởng thành hơn cũng nên.

Cô đắc ý vì suy nghĩ của mình, tự cười đến tít mắt.

“Bùi Y Y, em đáng yêu quá.” Thẩm Ý rũ mắt nhìn cô rồi véo má cô một cái thật mạnh.

Hồi cấp ba cô vẫn có chút má bánh bao, đến năm tư đại học, má bánh bao đã biến mất, nhưng Thẩm Ý đã véo má cô thành quen không sửa được.

Bùi Y Y ra sức đẩy tay anh ra, dè dặt đẩy nhẹ vùng da bị Thẩm Ý véo lên trên, “Anh suốt ngày véo má em, vùng da chỗ này của em sẽ bị chảy xệ, em sẽ biến thành người vừa già vừa xấu đó.”

Cô nói xong, Thẩm Ý lại véo mạnh vào bên má khác, “Vậy về sau đổi sang bên này, cho em xấu đều một chút.”

“Em không muốn đâu.” Bùi Y Y đưa hai tay ôm lấy mặt rồi chạy lên đằng trước, nhưng Thẩm Ý chân dài, bước mấy bước đã túm được cô.

Hai người đùa giỡn cả đoạn đường, đợi đến khi đi vào Cục dân chính, Bùi Y Y mới biết hóa ra Thẩm Ý muốn đưa mình đi đăng ký kết hôn.

Bùi Y Y tỏ ra hoảng hốt, chỉnh lại tóc tai lẫn quần áo. Sau khi cùng Thẩm Ý điền bản kê khai, làm xong mọi thủ tục rồi nhận được hai quyển sổ có dòng chữ Giấy đăng ký kết hôn vàng chóe, Bùi Y Y cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, giơ tay ôm chặt lấy Thẩm Ý.

Đi từ nhà đến Cục dân chính không gần cũng chẳng xa, ở phía trước cách đó không xa có một trạm xe bus, vừa hay có thể đi về nhà.

Đã qua giờ cao điểm từ lâu, lúc này trên xe chỉ có lác đác mấy người ngồi. Thẩm Ý kéo tay cô đi một mạch xuống vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng.

Thẩm Ý ngồi kề bên cửa sổ, Bùi Y Y ngồi kề bên anh.

“Thẩm Ý, vì sao lại đăng ký kết hôn vào hôm nay?” Bùi Y Y tính toán ngày tháng bằng tay, tuy hôm nay không phải ngày kiêng kỵ đăng ký nhưng cũng không phải ngày thích hợp để đăng ký. Cô chỉ biết xem những điều ở ngoài mặt, nếu sâu sắc hơn thì cô cũng không hiểu. Thế là cô tiếp tục hỏi anh: “Là vì đăng ký vào hôm nay có thể phát tài sao?”

Thẩm Ý không đáp lời cô, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Y Y chép miệng, đẩy Thẩm Ý một cái. Đẩy anh anh không đoái hoài lại đẩy tiếp nhưng anh vẫn không ngoảnh lại. Cô dứt khoát duỗi tay vỗ vào lồng ngực anh, sau đó vỗ mãi vỗ mãi cô bị xúc cảm rắn chắc dưới lòng bàn hấp dẫn, lặng lẽ liếc mắt một vòng, dịch tay khẽ sờ vào hạt đậu của Thẩm Ý.

“Bạn ơi, sờ đủ chưa?”

Câu nói này khiến cõi lòng Bùi Y Y chấn động, cô lập tức tròn xoe mắt nhìn Thẩm Ý.

Anh đón lấy ánh nắng bị tán lá chia cắt loang lổ, sống mũi cao thẳng của anh vừa vặn nằm trong vệt nắng vàng óng, anh đeo chiếc kính gọng bạc, có lẽ vì làn da quá trắng nên màu môi nhạt hơn người bình thường một chút...

Hôm nay, là ngày Bùi Y Y và Thẩm Ý gặp nhau trên xe bus vào năm năm trước.
 
Back
Top Bottom