Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đêm Nay Không Một Mình

Đêm Nay Không Một Mình
Chương 10: Chương 10



Thẩm Chiêu trở thành một người chồng mẫu mực trong một thời gian dài.

Tan làm là về nhà, các buổi tiệc tùng, tiếp khách đều từ chối được thì từ chối.

Anh ta dường như đã trở lại như trước kia.

Nhưng cả anh và tôi đều hiểu rằng, dưới vẻ bình yên ấy là những cơn sóng ngầm dữ dội.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi như một lâu đài làm từ đường, nhìn thì lộng lẫy và đẹp đẽ, nhưng chỉ cần nhiệt độ bên ngoài tăng lên, nó sẽ mất đi hình dạng ban đầu.

Anh ta phải đi công tác.

Thẩm Chiêu đang chơi máy tính, khi tôi đang xếp vali, tiện miệng hỏi: “Lần này có mấy người đi cùng anh vậy?”

“Ba người chứ?” Anh ta hờ hững liệt kê danh sách, “Tiểu Ngô, Tiểu Triệu, Viên Chinh.”

Chữ “chứ” ấy rất vi diệu.

Ngày hôm sau khi anh ta lên đường, trong đám đông có thêm một người nữa là Hà Mẫn.

Thẩm Chiêu không giải thích, tôi cũng không hỏi.

Trước khi đi tôi chỉ hỏi: “Giáng sinh anh có thể về cùng em không?”

Anh ta hôn nhẹ lên má tôi: “Tất nhiên rồi.”

Hôm đó, tôi đến xem Linh Dương Chi chơi bóng rổ. Tôi có nhắn cho Thẩm Chiêu, nhưng anh ta cũng chỉ hờ hững đáp lại, dặn tôi chơi cho vui và xem xong thì về nhà sớm.

Lúc tôi đến, cậu ấy đã chơi bóng rổ xong rồi, tôi chỉ vuốt mái tóc đen vẫn còn ẩm của cậu ấy: “Lạnh thế này, sao không sấy khô đi?”

Cậu ấy vô tư vò đầu: “Nghĩ đến chị đang đợi, em ngồi không yên được.”

Đồng đội của cậu ấy đi qua, nháy mắt trêu: “Bạn gái à?”

Linh Dương Chi giả vờ nghiêm túc vẫy tay: “Đi đi, đừng nói bậy, đây là chị.”

Không cần giải thích thêm, đồng đội của cậu ấy hiểu ý, cười rồi rời đi.

Khi mọi người đi rồi, cậu ấy tiến lại gần tôi, tự mãn hỏi: “Hôm nay em có đẹp trai không?”

“Đẹp trai nhất sân!”

Linh Dương Chi cười tươi đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, cậu ấy chạy đi mua hai cốc trà sữa.

Cốc trà sữa ấm áp đặt vào tay tôi, cậu ấy thừa cơ thử thách: “Có thể đổi hai cốc trà sữa lấy việc chị mời em xem phim ngày mai không?”

Tôi gửi ảnh cho Thẩm Chiêu: “Uống trà sữa của người ta rồi, ngày mai phải mời cậu bé xem phim.”

Thẩm Chiêu hiểu nhầm, chuyển thêm tiền cho tôi: “Trẻ con bây giờ đầu óc nhanh nhạy thật.”

Anh ấy còn dặn dò: “Đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”

“Vâng.”

Ngày trước Giáng sinh, Hà Mẫn đăng Weibo mới.

Một bức ảnh chụp chung có cả nam lẫn nữ.

Cô ta và Thẩm Chiêu ngồi cạnh nhau, tay của anh ta còn vắt qua lưng ghế phía sau cô ta, cùng nhìn vào ống kính, trên mặt đều nở nụ cười nhẹ.

Bài viết này cô ta còn đăng kèm một biểu cảm ngây ngô dễ thương, văn bản cũng viết có chút nũng nịu.

“Hạnh phúc lớn nhất của người làm công chính là được ăn uống ké của sếp.”

Dưới phần bình luận đều là các fan đều bày tỏ sự ngưỡng mộ còn khen cô ta là nữ cường nhân trong giới danh lợi.

Trong ảnh còn có rất nhiều người là cặp vợ chồng. Trước đây khi bàn bạc hợp đồng, tôi và Thẩm Chiêu cũng đã từng ăn uống rồi ký hợp đồng với họ. Mọi người đều rất quen thuộc với nhau.
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 11: Chương 11



Rõ ràng là đi công tác với bốn nhân viên, nhưng lại riêng đưa Hà Mẫn đi ăn uống cùng bạn bè.

Trong bức ảnh còn có một người phụ nữ mà tôi rất thân thiết, cô ấy gửi tin nhắn WeChat cho tôi với ý ám chỉ: “Cấp dưới của chồng chị, năng lực xuất sắc nhỉ.”

Tôi và Linh Dương Chi đang xem phim, tôi cúi xuống trả lời: “Nghe nói là tướng uống rượu cừ khôi đấy.”

Cô ấy đáp lại một cách đầy ẩn ý: “Thử sức một chút.”

Khi phim kết thúc, tôi nhận được tin nhắn phản hồi của cô ấy với vẻ khinh thường: “Cũng chỉ như vậy, mới uống bao nhiêu mà đã say như một đống bùn nhão.”

Tuyết rơi nhẹ nhàng, Linh Dương Chi lấy cớ ô che nhỏ để dính sát vào tôi khi đi bộ.

Cậu ấy lén dùng ngón út móc vào tay tôi: “Chị, Giáng sinh vui vẻ.”

Tôi bóp nhẹ ngón tay cậu ấy: “Ngày mai mới là Giáng sinh.”

Tôi định tặng Linh Dương Chi một món quà, suy đi nghĩ lại quyết định tặng một chiếc đồng hồ.

Khi đang chọn ở quầy, Thẩm Chiêu gọi điện tới.

Nói chuyện vài câu, tôi chụp chiếc đồng hồ đã chọn và gửi cho anh xem: “Đẹp không?”

“Đẹp,” Thẩm Chiêu nói, “Nhưng không hợp với phong cách của anh.”

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

Vì đã hẹn tối nay cùng nhau đón Giáng sinh, tôi cho cô giúp việc nghỉ và tự mình vào bếp nấu ăn.

Linh Dương Chi nhất quyết đòi đến làm tài xế cho tôi.

Bữa tối không phải chuẩn bị cho cậu ấy, nhưng cậu này lại kỹ càng và kén chọn món ăn còn hơn cả tôi.

Tôi đá nhẹ vào gót chân cậu ấy từ phía sau: “Tôi chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Chiêu, sao cậu lại tích cực thế?”

Linh Dương Chi mang đồ ăn thử quay lại: “Ăn với ai cũng không quan trọng, chỉ cần chị ăn mà nhớ đến món ăn do em chọn là em mãn nguyện rồi.”

Thật là một kẻ ranh mãnh!

Cậu ấy đưa miếng thịt bò thử đến miệng tôi: “Chị thử miếng này xem.”

“Cũng ngon đấy.”

Linh Dương Chi tiện tay lau miệng cho tôi: “Em nướng thịt bò ngon lắm, lần sau em làm cho chị ăn.”

Chưa kịp trả lời, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc từ phía sau: “Tửu Tửu?”

Tôi và Linh Dương Chi cùng quay lại, thấy Giang Tịch đứng không xa.

Anh ấy là anh em với Thẩm Chiêu và là người yêu cũ của Hà Mẫn.

Tuy nhiên, tối nay anh ta vẫn không về.

Thẩm Chiêu đã dùng một cái cớ vụng về để tránh mặt.

Tôi mệt mỏi, thậm chí không muốn diễn kịch lừa dối anh ta nữa.

Sau khi cúp máy, Linh Dương Chi cố gắng tổ chức ngôn từ để an ủi tôi: “Anh ta không về, em cũng có thể ở lại với chị.”

Ánh sáng lướt qua khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai đó.

Tôi chăm chú quan sát anh ấy, Linh Dương Chi vừa lái xe vừa cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai lại hơi ửng hồng: “Nếu chị không thích, em có thể tự về nhà cũng không sao.”

Trên màn hình WeChat vẫn là tin nhắn của Giang Tịch: “Nên dừng lại sớm thôi.”

“Bao nhiêu năm tình cảm của các người không dễ dàng gì.”

Cô thấy đấy, ngay cả người ngoài cũng hiểu đạo lý này, chồng tôi lại không hiểu.

Tôi cười nhạt với chiếc điện thoại: “Đã đến rồi, cùng ăn bữa tối đi.”

Tối hôm đó Hà Mẫn cũng không rảnh rỗi, cô ta lại đăng bài.
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 12: Chương 12



Từ Weibo của cô ta, tôi biết được lý do Thẩm Chiêu không thể về tối nay.

Bối cảnh là phòng khách sạn, trên bàn có một bát cháo trắng, một cái nhiệt kế, và trong túi mơ hồ nhìn thấy tên của thuốc dạ dày.

Cô ta nói: “Khi phụ nữ yếu đuối nhất, anh ấy có thể không màng tất cả mà ở lại bên bạn, còn điều gì đáng giá hơn thế nữa.”

Trong nền của bức ảnh, có bóng dáng mờ nhạt của Thẩm Chiêu.

Dù mờ thế nào tôi cũng nhận ra, đó là chồng tôi.

Cháo trắng, thuốc dạ dày, bao nhiêu năm qua tôi chăm sóc anh ta bằng sự dịu dàng và chu đáo không thay đổi.

Bây giờ, anh ta học được cách quan tâm, nhưng lại dành hết cho người phụ nữ khác.

Linh Dương Chi mặc tạp dề, đứng trong bếp nhà chiên bít tết.

Đây là một người có tài năng lãng mạn, bày biện bàn ăn tràn ngập không khí.

Tôi mở một chai rượu vang, khi cụng ly tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Chiêu: “Chúc mừng lễ, ông Thẩm.”

Sau bữa ăn, tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho Linh Dương Chi: “Chúc mừng lễ, nhóc con.”

Anh ấy ngạc nhiên và vui mừng nhảy tới ôm tôi: “Chị, chị…”

Niềm vui tràn ngập, gần như vượt qua giá trị của món quà này.

Tôi cười vỗ nhẹ lên đầu anh ấy, nhưng câu nói tiếp theo lại kéo anh ấy từ thiên đường xuống đất.

“Sau hôm nay chúng ta sẽ không liên lạc nữa.”

“Tôi chuẩn bị giải quyết vấn đề với anh ta, Linh Dương Chi, sau này kéo cậu vào thì không hay.”

Khi Linh Dương Chi rời đi, mắt anh ấy đỏ hoe.

Về đến nhà, tôi mới thấy tin nhắn của Thẩm Chiêu: “Lại đi ăn với đứa trẻ đó sao?”

Tôi không trả lời, đi tắm rồi đặt báo thức vào lúc rạng sáng.

Nửa đêm, khi chuông báo thức reo, tôi gửi cho Thẩm Chiêu một đoạn tin nhắn đã chỉnh sửa sẵn.

Nội dung là tôi vừa xem một bộ phim, về đôi vợ chồng thanh mai trúc mã khi bước vào tuổi trung niên thì trở nên chán ghét nhau, cuối cùng một người ngoại tình, người kia tự tử mà chết.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi quá đau khổ, ngồi trên ban công nhìn xuống dưới và nghĩ về chúng tôi, khóc đến không ngủ được, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Chuông reo vài giây rồi bị ngắt, tôi tắt máy và nằm xuống ngủ.

Người nói với tôi không thể về là Thẩm Chiêu đã vội vã trở về trong đêm.

Khi trời sắp sáng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa nhà.

Anh ta hoảng loạn tìm kiếm tôi khắp nơi: “Tửu Tửu!”

Phòng khách, phòng ngủ chính, ban công…

Càng không tìm thấy càng hoảng sợ, tôi nghe tiếng gọi của anh ta dần mất kiểm soát.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng khách cuối cùng bị đẩy mạnh vào tường, tôi giật mình ló đầu ra khỏi chăn, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ nhìn về phía cửa: “A Chiêu? Anh sao lại về…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã lao tới ngắt lời tôi.

Thẩm Chiêu ôm chặt lấy tôi, sức mạnh lớn như muốn nhét tôi vào cơ thể anh ta.

Tôi thả tay xuống, tỏ ra ngạc nhiên và mơ hồ: “Anh bị sao vậy, A Chiêu?”

“Em làm anh sợ c.h.ế.t khiếp,” anh ta vuốt v3 lưng tôi, giọng run run nhắc đi nhắc lại, “Tửu Tửu, em làm anh sợ c.h.ế.t khiếp.”

“Sao… sao vậy? A Chiêu…” Tôi vùng vẫy, “Đau quá…”

Thẩm Chiêu buông tôi ra, nâng mặt tôi lên và áp trán vào, anh ta im lặng hồi lâu để trấn tĩnh lại.

Tôi giả vờ ngây ngô: “Anh lạ quá, A Chiêu?”

Anh ta trầm tĩnh lại hồi lâu, ôm tôi hỏi: “Tối qua em gửi cho anh những tin nhắn đó, điện thoại lại tắt máy, anh sợ em gặp chuyện gì…”

“Tin nhắn gì?” Tôi cố gắng nhớ lại cho anh ta xem, “Hôm qua em uống nhiều quá… hình như có gọi điện cho anh?”

“Em có nói lung tung gì khi say không?” Tôi vỗ vỗ đầu, lục tìm điện thoại trong chăn, “Ồ, tắt máy rồi sao?”

Thẩm Chiêu quan sát nét mặt tôi, nhẹ nhõm đôi chút: “Em nói xem phim khóc đến không ngủ được…”

“Phải rồi, xem phim…” Tôi sờ sờ ngực, “Bây giờ vẫn thấy khó chịu. Hình như em đã khóc rất lâu, đúng rồi, nhà hàng còn chưa dọn dẹp!”

Tôi vội vàng muốn xuống giường, nhưng bị anh ấy kéo lại ôm vào eo: “Nhà hàng để anh dọn.”

Thẩm Chiêu chạm vào mí mắt hơi sưng của tôi, nhìn tôi thật kỹ.

Anh ấy lại áp trán vào tôi, im lặng hồi lâu, nhắm mắt lại như đột nhiên hỏi: “Tửu Tửu, em… có điều gì muốn hỏi anh không?”

“Có chứ.” Tôi đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói, “A Chiêu, lát nữa nhớ rửa sạch ly rượu vang trước nhé.”
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 13: Chương 13



Sự việc này nên có một kết thúc.

Nhưng cơ hội không nên xuất phát từ phía tôi.

Chờ không bao lâu, cơ hội này được Giang Tịch mang đến.

Có lẽ anh ấy đã nghe được điều gì đó, nghe nói khi Giang Tịch đến công ty, tôi đang ở nhà tưới cây.

Tiểu Ngô không biết trốn ở góc nào gọi điện cho tôi, giọng hạ thấp mang theo sự kinh hãi: “Ông Giang trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác!”

Giang Tịch tất nhiên là muốn ăn tươi nuốt sống người khác, ủy thác anh em chăm sóc bạn gái cũ của mình, để cho mình có cơ hội tái hợp.

Không ngờ chăm sóc dần dần lại trở thành của Thẩm Chiêu.

Tôi không vội vàng, chậm rãi lau tay, nhặt chìa khóa xe lên và đi đến công ty.

Từ công ty về nhà không xa, chỉ mất chưa đầy mười phút lái xe, nhưng mỗi tối Thẩm Chiêu lại mất hơn nửa giờ.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, khi tôi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Giang Tịch kéo tay Hà Mẫn ra khỏi hành lang.

Anh ấy giận dữ nói: “Hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích, đừng mong tôi bỏ qua cho cô!”

Hà Mẫn la hét và đẩy Giang Tịch ra: “Anh điên rồi sao! Tránh ra, chúng ta đã chia tay lâu rồi!”

Thẩm Chiêu từ trong văn phòng đuổi ra: “Giang Tịch! Bình tĩnh lại một chút!”

Câu nói này hoàn toàn châm ngòi cho cảm xúc của Giang Tịch.

“Tao bình tĩnh con mẹ mày!” Anh ta buông Hà Mẫn ra, lao tới đánh Thẩm Chiêu.

“Mày còn coi tao là anh em không?”

“Tao nhờ mày quan tâm cô ấy, không phải nhờ mày lên giường với cô ấy!”

Thẩm Chiêu né hai lần rồi tức giận phản công: “Đừng có nói những lời điên rồ ở đây!”

“Tao nói điên rồ hay không, tự chúng mày biết rõ!”

Hai người đánh nhau một trận, những người xung quanh không ai dám vào can.

Giang Tịch mất lý trí, ra tay tàn nhẫn, trong lúc vật lộn, họ va vào tủ bên cạnh.

Đồ đạc đổ xuống rào rào đè lên họ, buộc cả hai phải tách ra.

Giang Tịch phun ra một ngụm máu, lau miệng dữ dội, lạnh lùng nhìn Hà Mẫn hoảng hốt chạy đến bên Thẩm Chiêu.

Cô ấy quỳ nửa gối trên mặt đất, nâng tay bị thương của Thẩm Chiêu lên, giọng nói kinh hãi không còn chút sức sống: “Tay bị thương chỗ nào? Bị thương chỗ nào?”

Máu đỏ tươi chảy xuống theo kẽ ngón tay của cô.

Tôi vỗ vai một nhân viên trước mặt, đối phương quay lại và ngay lập tức ngỡ ngàng mở to mắt khi nhìn thấy tôi, rồi vô thức nhường đường.

Trong đám đông, không biết ai đó nói: “Chị An Tửu đến rồi…”

Thẩm Chiêu đang ôm vết thương bất ngờ ngẩng đầu lên.

Trên đường đến bệnh viện, tôi và anh ấy đều im lặng.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện rất đông người, bác sĩ xem qua vết thương của Thẩm Chiêu và nói cần phải làm sạch và khâu lại.

Khi y tá bôi thuốc và rửa vết thương, Thẩm Chiêu cắn răng chịu đau đến mức trán toát mồ hôi nhưng không dám kêu đau.

Tôi ngồi bên cạnh chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Linh Dương Chi hiện lên.

Linh Dương Chi: “Chị ơi, em bị tai nạn giao thông rồi.”

【Hình ảnh】【Hình ảnh】

Hình ảnh hiện trường vụ tai nạn, các mảnh vỡ xe rải rác khắp nơi, trông rất thảm khốc.

Tim tôi đập loạn xạ, đứng dậy đi sang một bên gọi điện thoại: “Em đang ở đâu? Người thế nào rồi?”

Giọng Linh Dương Chi yếu ớt: “Chị ơi, em nhìn thấy chị rồi…”

“Em đang ở sảnh cấp cứu, chị có thể đến xem em không?”

Tôi hoảng loạn chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng đau đớn của Thẩm Chiêu phía sau nhưng không dừng bước, y tá giữ anh ấy lại và kêu lên: “Đang khâu mà! Đừng động đậy!”

Thẩm Chiêu hoàn toàn không quan tâm, anh ta hoảng hốt gọi tôi: “Tửu Tửu, Tửu Tửu em đi đâu vậy?”

“Bạn em bị tai nạn giao thông, cũng đang ở đây, em đi xem sao.”

Vội vàng buông ra câu này, tôi không quay đầu lại mà rời đi ngay.
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 14: Chương 14



Thẩm Chiêu không dám ngăn cản thêm.

Khi tìm thấy Linh Dương Chi nguyên vẹn trong sảnh cấp cứu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy ngồi trên ghế, cúi đầu chơi điện thoại, quần áo rách nát để lộ những vết thương chưa được xử lý còn đẫm máu.

“Linh Dương Chi.” Tôi gọi anh, khi anh ngẩng đầu lên, tôi thấy trên gương mặt đẹp trai cũng có một vết trầy xước.

Nhìn thấy tôi, anh ngay lập tức cất điện thoại đi, miệng mím lại như trẻ con chỉ vào đầu gối đầy m.á.u thịt: “Đau quá…”

“Sao lại bị thương như thế này?”

“Đi xe máy điện của bạn, thằng ngốc đó va vào người khác.”

Dương Chi nắm lấy cổ tay tôi, một tay ôm qua eo tôi, đầu gục vào bụng tôi mà nhõng nhẽo: “Chị cứu em, thật sự đau lắm, đau lắm Trình…”

Tôi xoa đầu anh ấy, định nói gì đó thì nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng phía sau.

“An Tửu?”

Thẩm Chiêu đứng đó.

Đứng đó, anh ngơ ngác nhìn chúng tôi, ánh mắt từ bàn tay của Linh Dương Chi đang nắm lấy tay tôi từ từ di chuyển lên, khuôn mặt dần dần tái nhợt: “Tửu Tửu, cậu ta là ai?”

Anh ấy là ai?

Câu hỏi này thú vị thật.

Tôi thản nhiên nói với Thẩm Chiêu hai từ: “Bạn.”

Linh Dương Chi đang được xử lý vết thương trên người, đau đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.

Có lẽ vì quá đau, anh ấy bất chấp kéo tay tôi lại, úp mặt vào lòng bàn tay tôi khẽ r3n rỉ: “Chị ơi, đau quá…”

Lòng bàn tay ướt đẫm, tôi không rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy để an ủi.

Thẩm Chiêu đứng bên cạnh nhìn cảnh này, im lặng như một bức tượng.

Sự im lặng này kéo dài từ bệnh viện cho đến khi về đến nhà.

Khi tôi cúi xuống chuẩn bị thay giày, anh ta đã nhanh chóng lấy dép từ tủ ra đặt trước mặt tôi.

Thẩm Chiêu nửa quỳ xuống giúp tôi thay giày, tư thế này khiến tôi nhớ đến ngày cưới.

Anh ta cũng nửa quỳ trước mặt tôi như vậy, giúp tôi đi đôi giày cưới.

Giày đã đi xong, nhưng Thẩm Chiêu không có ý định buông tay: “Tửu Tửu.”

Ngón tay ấm áp của anh ta dừng lại ở mắt cá chân tôi: “Người đàn ông ở bệnh viện đó là ai?”

“Chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Bạn.”

Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta và bước vào trong nhà.

Chưa đi được mấy bước, Thẩm Chiêu đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Bạn?”

Anh ta cuối cùng không kiềm chế được nữa, ánh mắt u ám, giọng điệu chế giễu: “Bạn nào của em? Sao anh chưa từng nghe hay gặp anh ta bao giờ?”

Tôi thấy buồn cười, nghiêm túc nhắc nhở: “Sao lại chưa từng nghe qua? Em đã nhắc đến anh ta không chỉ một lần với anh.

“Đó là đứa trẻ ở phòng vẽ của chị em.

“A Chiêu, thật sự anh không nhớ sao?”

Thật sự không nhớ sao?

Thẩm Chiêu cúi đầu suy nghĩ, thực ra trí nhớ của anh ta rất tốt.

Có những thứ không nhớ được chỉ vì anh không để tâm.

Thẩm Chiêu lẩm bẩm: “Đứa trẻ ở phòng vẽ?”

Những từ gần đây tôi thường xuyên nhắc đến, anh rất dễ liên tưởng đến những tình huống đã nghe thấy.

Những ký ức bị anh bỏ qua chắc hẳn sẽ từng chút từng chút hiện lên trong đầu anh.

Tôi nhìn thấy nét mặt anh dần dần cứng đờ.

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, cơ mặt trên má co giật: “Vậy… đứa trẻ em thường nhắc đến là cậu ta? Lớn thế mà là trẻ con sao?”

“Người tặng hoa cho em vào ngày sinh nhật, người đi du lịch với em, là cậu ta?”

Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi tôi phủ nhận của anh ta.

Tôi bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy.”

Thẩm Chiêu vô thức buông tay tôi ra, anh lùi lại hai bước, tay bám chặt vào tủ giày, ngón tay trắng bệch.

Ngực anh ấy phập phồng dữ dội, như thể cảm thấy cực kỳ phi lý, không kìm được mà cười lạnh hai tiếng: “Ha ha…”

Dừng lại vài giây, Thẩm Chiêu đưa tay vào túi lấy thuốc lá.

Tay anh ta run rẩy, lấy hộp thuốc mấy lần mà không được.

Như chợt nhớ ra điều gì, anh nuốt khan, giọng khàn khàn hỏi tiếp: “Còn xem phim, ngày Giáng sinh…”

“A Chiêu, em chưa bao giờ giấu anh.”

Cú sốc lớn khiến anh ta tạm thời mất khả năng suy nghĩ.
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 15: Chương 15



Thẩm Chiêu nhìn m.ô.n.g lung, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hộp t.h.u.ố.c lá không cầm nổi, rơi xuống đất.

Anh nhìn hộp thuốc vài giây rồi đột nhiên bùng nổ, mạnh mẽ nắm lấy vai tôi, ép tôi vào tường, mắt đỏ lên, giận dữ gầm lên: “Em là vợ của anh!”

Anh nhìn chằm chằm tôi: “Vợ của anh!”

“Em có nghĩ đến việc em đã kết hôn khi ở bên cậu ta không? Có nghĩ đến anh không?

“Trình An Tửu! Em có biết mình đang làm gì không?”

Tôi bình tĩnh nhìn vào gương mặt đau khổ của anh ta, nhìn anh ta mất kiểm soát rơi nước mắt.

Cảm giác báo thù to lớn, kèm theo nỗi đau từ sâu trong lồ ng n.g.ự.c trỗi dậy.

Quá quen thuộc, là niềm tin bao năm đột nhiên sụp đổ, là cảm giác mơ hồ bất lực khi bị người đầu gối tay ấp phản bội, là sự đau đớn khi trái tim thay đổi.

Vẻ mặt đau khổ này thực sự giống như một thanh kiếm sắc bén, do người yêu tôi tự tay đ.â.m vào chính mình.

Là sự căm hận, là sự oán giận nặng nề và không thể tin được.

Tôi mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn anh thì sao? A Chiêu? Khi anh ở bên người khác, anh có nghĩ đến em không?”

Đẩy thân hình cứng ngắc của anh ta ra, tôi mở tủ bên cạnh và lấy ra một phong bì dày, ném trước mặt anh ấy.

Bên trong rơi ra vô số bức ảnh.

Mỗi bức đều rõ ràng vô cùng, nhân vật chính là anh và Hà Mẫn.

Trong các hoàn cảnh khác nhau, những hành động thân mật vượt quá quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người.

Có cả ngày sinh nhật của tôi, Hà Mẫn ngồi cạnh anh ta trên xe, đến nơi thì đổi chỗ ngồi trước sau.

Trong chuyến đi, anh bỏ mặc tôi để về chăm sóc Hà Mẫn, giúp cô ấy vén tóc khi cô ấy ăn.

Ngày trước khi tôi trở về, anh đưa đón Hà Mẫn xuất viện.

Trong xe, hai người có cử chỉ mập mờ, sau đó tôi phát hiện thỏi son trong hộp đựng đồ.

Đêm trước Giáng sinh, anh đưa Hà Mẫn đi dự tiệc, khi tan tiệc, áo khoác của anh khoác lên người cô ấy say rượu, anh dìu cô ấy trở về khách sạn.

Những bức ảnh rơi vãi khắp nơi.

Thẩm Chiêu từ từ cúi xuống nhặt, tôi cũng cúi xuống giữ tay anh ta lại, rải những bức ảnh chồng lên nhau ra, nhẹ nhàng hỏi anh: “A Chiêu, anh nói cho em biết, những thứ này là gì?

“Anh hỏi em có tin anh không?

“Em luôn tin anh mà, nhưng anh nói cho em biết những thứ này là gì?

“Là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên? Là bạn gái cũ của bạn thân? Hay là sự giao tiếp bình thường khi nắm tay nhau?

Tôi không thể nhịn được mà cười: “Anh biết mình đã kết hôn không?

Cười rồi lại rơi nước mắt: “Sao lại bất công như vậy? Em và em trai đó qua lại, có lần nào em giấu anh chưa?

“Em chưa bao giờ nhắc đến cậu ta? A Chiêu, anh nghĩ lại kỹ đi?

“Anh ấy chỉ là đau quá nên mới nắm tay em, như vậy anh không chịu nổi sao?

“Còn khi anh bỏ mặc em một mình, khi anh nói với em là không thể về, khi anh nói dối và lừa gạt em, anh có nghĩ đến em không? Có nghĩ đến hôn nhân của chúng ta, có nghĩ đến những năm tháng chúng ta bên nhau không?”

Tôi hất sạch những bức ảnh trên sàn: “Thẩm Chiêu, anh làm cho em trông như một kẻ ngốc!”
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 16: Chương 16



Sau khi rõ ràng mọi chuyện, tôi mới biết.

Hóa ra anh ta không cần bận rộn như vậy, không cần phải xoay sở không thể rời khỏi công việc, không đến công ty cũng có thể xử lý mọi việc.

Chỉ cần anh ta muốn, sẽ không có những cuộc điện thoại không bao giờ kết thúc.

Chỉ cần anh ta muốn, cũng không cần phải có những bữa tiệc xã giao không ngừng.

Thậm chí anh ta có thể giống như tôi, ở nhà nấu ăn.

Điều đáng cười là, những thay đổi này chỉ xảy ra trong một đêm.

Thẩm Chiêu cuộn mình ngủ trên ghế sofa phòng khách suốt hai ngày, khi tôi ra khỏi phòng, anh ta vừa làm xong bữa trưa và bưng tô canh nóng lên bàn.

“Tửu Tửu…”

Tôi không nhìn anh, đi thẳng ra cửa, anh ta theo sau, nói khẽ: “Tửu Tửu, ăn cơm đi, được không? Anh đã nấu món em thích.”

Thấy tôi không đáp lại, anh ta tiếp tục lẩm bẩm phía sau: “Dù có giận cũng đừng hại đến sức khỏe của mình, em đã gần hai ngày không ăn gì rồi.”

Tôi lạnh lùng từ chối, mở cửa tủ giày: “Không cần, tôi phải ra ngoài.”

Anh ta hỏi: “Em định đi đâu?”

“Đến bệnh viện.”

Thẩm Chiêu ngay lập tức chạy đến trước mặt tôi, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi từ đầu đến chân: “Sao vậy? Em không thoải mái ở đâu à?”

Tôi cau mày đẩy anh ra: “Không có gì.”

Anh ta cẩn thận thăm dò: “Anh đi cùng em được không?”

Tôi không trả lời, thay giày xong, cầm túi mở cửa bước ra.

Thẩm Chiêu cầm chìa khóa xe vội vàng đuổi theo.

Tôi đến bệnh viện thăm Linh Dương Chi, cậu nhóc này trên WeChat than thở đau đớn suốt hai ngày.

Thẩm Chiêu không biết, cứ lẽo đẽo theo tôi đến khu điều trị nội trú, mới đoán ra tôi đến để làm gì.

Trước khi đẩy cửa phòng bệnh, anh ta nắm chặt cổ tay tôi, giọng căng thẳng: “Em… đến thăm cậu ta?”

“Có vấn đề gì sao?”

Anh ngây người nhìn tôi, dừng lại một lúc rồi từ từ buông tay ra, cố gượng cười: “Không có…”

Khi tôi bước vào, Linh Dương Chi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.

Người hộ lý đang sắp xếp bữa trưa trên bàn, thấy tôi vào, mắt anh ấy sáng lên, vui mừng kêu lên: “Chị ơi!”

Ngay sau đó, thấy Thẩm Chiêu đi vào sau, ánh mắt anh ấy lập tức tối đi đôi phần.

“Sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Linh Dương Chi thảm thương đưa vết thương cho tôi xem: “Chị ơi, vẫn còn đau lắm.”

Những vết thương đáng sợ đó đã đóng vảy, nhưng vẫn còn sưng đỏ.

Người hộ lý ra ngoài nghe điện thoại.

Trời lạnh, thức ăn nhanh chóng nguội đi.

Tôi hỏi anh ấy: “Sao em không ăn cơm?”

Linh Dương Chi đưa đôi tay đóng vảy ra trước mặt tôi: “Hai ngày nay đều là cô hộ lý đút cho em ăn.”

“Cô ấy có lẽ không về nhanh được.” Dừng lại một chút, Linh Dương Chi mím môi, hơi ngại ngùng nói: “Nhưng em đói quá, chị ơi.”

Tôi nhìn vào bộ đồ ăn trên bàn: “Em muốn chị giúp không?”

Anh ấy trông như được ban ơn: “Nếu được thì tốt quá!”

Nói xong, anh ấy nhìn về phía Thẩm Chiêu, cẩn thận hỏi:

“Chị đút em ăn, anh rể chắc không để ý chứ?”

Thẩm Chiêu im lặng nhìn anh ấy, hai bên má căng chặt.

Tôi xắn tay áo ngồi xuống, vừa cầm bát lên thì cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai.
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 17: Chương 17



Quay lại, thấy Thẩm Chiêu nặn ra một nụ cười: “Để anh làm cho.”

Linh Dương Chi chớp mắt: “Ừm? Vậy thì… làm phiền anh rể rồi.”

Đời này người có thể để Thẩm Chiêu phục vụ, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không biết khi Hà Mẫn nằm viện, anh ấy có đút cô ấy ăn như vậy không.

Tôi ngồi bên cạnh, nhìn anh ấy đút Linh Dương Chi như nhồi vịt.

Ăn được vài miếng, Linh Dương Chi quay đầu, vỗ ngực: “…”

Thẩm Chiêu đặt bát xuống, hít một hơi sâu rồi cầm bát canh lên, múc một muỗng đưa đến miệng Linh Dương Chi.

Ngay khi vào miệng, mắt Linh Dương Chi mở to, vẻ mặt đau đớn, môi mím chặt, vội vàng quay đầu tìm thùng rác.

Tôi nhanh chóng rút vài tờ giấy đưa trước mặt anh ấy: “Nhổ ra.”

Linh Dương Chi không kịp nghĩ nhiều, nhổ vào tay tôi, mắt ngấn lệ, tội nghiệp, vừa áy náy vừa bất lực: “Xin lỗi chị, làm bẩn tay chị rồi…”

“Thật sự là nóng quá.”

Cuối cùng anh ấy liếc nhìn Thẩm Chiêu, thấp giọng nói thêm: “Anh rể cũng không cố ý.”

Thẩm Chiêu méo miệng, cười hậm hực nén giận.

Phần còn lại của bữa ăn tôi ngồi xuống đút cho anh ấy ăn xong, khi chuẩn bị rời đi, Linh Dương Chi ngập ngừng hỏi: “Ngày mai, chị có thể đến nữa không?”

Tôi không trả lời, chỉ kéo chăn cho anh ấy: “Nghỉ ngơi tốt, sớm xuất viện.”

Thẩm Chiêu nhìn lạnh lùng, đứng ở bên cạnh, khí áp xung quanh thấp đến đáng sợ.

Lên xe, anh ta mãi không khởi động xe.

Tôi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe anh ta thấp giọng gọi tôi, cố gắng giải thích: “Tửu Tửu…”

“Canh không nóng, khi anh cầm bát thì thấy bát chỉ ấm thôi.”

“Ừ.”

Anh ta cố gắng chạm vào tôi: “Anh không biết là nóng đến vậy…”

Thấy tôi không từ chối, Thẩm Chiêu thăm dò nắm lấy tay tôi: “Chúng ta nói chuyện được không? Nói chuyện với anh đi.”

“Nói chuyện gì?” Tôi mở mắt ra, “Nói về anh và Hà Mẫn sao?”

Anh không dám nhìn vào mắt tôi: “Anh sai rồi, là anh nhất thời ngu muội.”

“Tửu Tửu, xin lỗi em.”

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trong lòng bàn tay, cúi đầu cầu xin: “Anh sai rồi, cho anh một cơ hội để chuộc lỗi.”

“Cho anh một cơ hội để giải thích, xin em.”

Tôi đưa tay gạt tóc trên trán Thẩm Chiêu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh ta: “Thẩm Chiêu, trả lời em vài câu hỏi.”

Trong mắt anh ấy lóe lên một tia hy vọng, đôi môi khô nứt cử động: “Được.”

“Anh và cô ấy, bắt đầu từ khi nào?”

Thẩm Chiêu nuốt nước bọt: “Có thể… khoảng ba tháng trước…”

“Ở bên nhau bao lâu?”

“Không, không có ở bên nhau!” Anh vội vàng giải thích, “Anh không ở bên cô ấy.”

“Anh yêu cô ấy sao?”

Thẩm Chiêu lắc đầu càng gấp gáp, lời lẽ lộn xộn: “Không, anh chỉ nhất thời hồ đồ, là lỗi của anh, anh đáng chết, anh ngu muội, nhưng anh vẫn yêu em, Tửu Tửu, anh yêu nhất chỉ có em.”

“Anh định xử lý cô ta thế nào?”

“Anh sẽ để cô ta rời đi, anh sẽ không gặp lại cô ta, cũng không có bất cứ liên hệ gì với cô ta nữa, anh thề nếu sau này anh còn dính dáng không rõ ràng với cô ta hay bất kỳ người phụ nữ nào khác nếu không anh sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”

Tôi im lặng một lúc, nắm cằm anh ấy nâng lên: “A Chiêu, câu hỏi cuối cùng.”

“Đã ngủ với cô ta chưa?”

Ánh mắt anh ta có một thoáng d.a.o động, sau đó mím môi, kiên quyết nói với tôi: “Chưa.”

“Chưa ngủ với cô ta!”

“Tin anh thêm lần nữa được không? Xin em hãy tin anh thêm lần nữa!”

Anh ta nói dối tôi, anh ta vẫn đang nói dối.

Thẩm Chiêu à Thẩm Chiêu, anh có biết rằng đàn ông giỏi nói dối nhất ở đôi mắt, nhưng cũng không biết nói dối nhất ở đôi mắt.

Tôi nhẹ chạm vào đôi mắt anh ấy, nén nỗi hận: “Chính anh đã nói, lừa dối em thì không được c.h.ế.t tử tế.”

Anh ta mở rộng vòng tay ôm chặt lấy tôi, xúc động đến run rẩy: “Tửu Tửu, em mới là quan trọng nhất với anh, đừng rời xa anh, đừng nhìn đến người khác, anh hứa sẽ không tái phạm, và tuyệt đối sẽ không lừa dối em nữa!”

“Em hãy tin anh thêm lần nữa được không? Tin anh thêm lần nữa!”

Tôi buông thõng tay, nhẹ nhàng nói với anh ta: “Thẩm Chiêu, đây là cơ hội cuối cùng.”
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 18: Chương 18



Sau khi nhận sai, anh ta lập tức tỏ rõ thái độ, giao toàn quyền xử lý cho tôi.

Tôi cho người thông báo với Hà Mẫn rằng cô ta bị sa thải và phải rời đi ngay lập tức.

Chuyện của cô ta và Thẩm Chiêu, sau màn náo loạn của Giang Tịch ở công ty hôm đó, đã trở thành chuyện ai cũng biết.

Tiểu Ngô nói với tôi, lúc rời đi cô ta rất không cam lòng.

Làm sao mà cam lòng được?

Một người đàn ông thích cô ta đến mức không tiếc phản bội người phụ nữ đã ở bên cạnh bảy năm.

Dành cho cô ta sự quan tâm đặc biệt, từng bước nuông chiều cô ta, nhiều lần lừa dối vợ mình vì cô ta, thậm chí sẵn sàng buông bỏ tất cả để đến với cô ta.

Trước mặt mọi người, không kiêng dè gì mà vượt rào với cô ta, cùng cô ta chia sẻ sự k1ch thích từ việc lén lút.

Sự yêu chiều này khiến người ta mờ mắt, tưởng mình thật sự là người đặc biệt.

Ai ngờ khi chuyện bị lộ, Thẩm Chiêu không chút do dự mà bỏ rơi cô ta đầu tiên.

Đưa cô ta lên cao, rồi lại mạnh tay đập nát cô ta.

Cô ta vẫn không hiểu người đàn ông này.

Hà Mẫn liên tục gọi điện và nhắn tin cho Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu ngay trước mặt tôi ngắt máy, chặn mọi phương thức liên lạc với cô ta.

Anh đặt chiếc điện thoại không có mật khẩu trước mặt tôi, để thể hiện lòng trung thành, liên tục tỏ vẻ nịnh nọt: “Tửu Tửu, em có thể xem bất cứ lúc nào.”

Tôi không động đến, từ đầu đến cuối tôi chưa từng kiểm tra điện thoại của anh ta.

Lòng tin như tờ giấy, đã rách thì không thể lành lại.

Hạt giống nghi ngờ một khi đã bám rễ trong lòng thì không thể nhổ bỏ.

Nếu Hà Mẫn thông minh, cô ta không nên thử xem Thẩm Chiêu có còn tình cảm với mình hay không vào lúc này.

Kết quả chỉ khiến cô ta tuyệt vọng, tình cảm bảy năm của tôi và anh ta còn dễ dàng bị đánh gục, thì tình cảm ít ỏi của họ chịu nổi gì?

Trên đời này thứ không thể đánh cược nhất chính là lòng người.

Nếu cô ta không từ bỏ, cô ta phải chịu trách nhiệm với hậu quả do hành động của mình.

Tôi đã thu thập tất cả ảnh của Hà Mẫn và Thẩm Chiêu, đích thân đem đến cho cha mẹ cô ta.

Hai ông bà nhà họ Hà lịch sự đón tiếp tôi vào nhà, nhưng khi tôi trình bày lý do đến, sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt, nhìn tôi đầy vẻ đề phòng.

Họ không tin con gái mình chen vào gia đình người khác, miệng cứ nhấn mạnh rằng có thể là hiểu lầm.

Cho đến khi tôi đưa ra bằng chứng trước mặt họ, hai người mới buộc phải chấp nhận sự thật.

Tôi nói: “Con gái của hai bác là một người tài năng, tài năng của cô ấy nên được phát huy trong sự nghiệp, chứ không phải dùng để làm tổn thương gia đình người khác, phá hoại hôn nhân của người khác và ngay cả khi bị phát hiện vẫn không buông tha.”

“Mọi người đều là người trưởng thành, không yêu cầu ai cũng phải có đạo đức, nhưng đã học hành bao nhiêu năm, ít nhất cũng phải hiểu thế nào là biết liêm sỉ, tự trọng và tự yêu quý bản thân.”

Trước khi rời đi, tôi đặt túi đựng ảnh lên bàn trà: “Chuyện giữa tôi và chồng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết, mong hai bác quản lý con gái mình đừng đến quấy rầy tôi nữa, người khôn ngoan là người biết tự mình hiểu lấy.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Trước những chứng cứ rõ ràng, hai ông bà đã hơn nửa đời người ngồi đó hoang mang, mặt đỏ tía tai, gần như không biết phải phản ứng thế nào.

Thẩm Chiêu đang chờ dưới lầu, khi tôi xuống, bên cạnh xe rơi đầy tàn thuốc.

“Thẩm Chiêu.” Tôi hỏi anh, “Anh có thấy em quá đáng không?”

Anh ném điếu thuốc kẹp trong tay xuống đất, giẫm lên dập tắt, mở miệng đầy cay đắng: “Quá đáng là anh, không nên để em phải đối mặt với những chuyện này.”

Lần đầu tiên tôi thành thật nói với anh ta những lời từ trong lòng: “Thẩm Chiêu, em thật sự quá hận, hận tình yêu của anh nhẹ như tờ giấy, hận sự chung thủy của anh không thể chịu nổi một cú đánh.”

“Tửu Tửu.” Anh ấy vò mặt, mắt đỏ hoe, “Anh sẽ không như vậy nữa, thật sự sẽ không nữa.”
 
Đêm Nay Không Một Mình
Chương 19: Chương 19



Trong khoảng thời gian này, anh ta hầu như ngày nào cũng đi làm trễ và về sớm.

Chủ động báo cáo tất cả hành tung của mình cho tôi, mỗi ngày về nhà nấu cơm, tặng quà tặng hoa tạo ra những bất ngờ nhỏ.

Tôi không hỏi, không nói, không từ chối.

Anh ta cố gắng hết sức để sửa chữa những rạn nứt giữa chúng tôi bằng nỗ lực của mình.

Hóa ra để làm một mối quan hệ ổn định và bình thường trở nên sóng gió, cần phải có một nửa kia phạm sai lầm mới thúc đẩy được điều đó.

Thật đáng buồn và buồn cười.

Tối hôm tôi gửi ảnh, Hà Mẫn đã gọi cho tôi.

Tôi ngắt máy, nhưng không chặn số.

Tất cả những tin nhắn cô ta gửi tôi đều không đọc, tin nhắn riêng trên tài khoản phụ của cô ấy trên Weibo tôi cũng không để ý.

Đến ngày thứ ba, cô ta lại gọi điện.

Khi cuộc gọi đến, Thẩm Chiêu đang nấu ăn trong bếp, anh quay đầu hỏi: “Tửu Tửu, sườn làm món sườn xào chua ngọt được không?”

Tôi tựa vào ghế ăn, nhạt nhẽo đáp: “Được.”

Rồi tôi nói thêm: “Hà Mẫn gọi điện.”

“Choang!”

Anh ta hoảng hốt nhặt đồ rơi trên sàn.

Thẩm Chiêu tắt bếp, vội vàng đi ra nhìn điện thoại của tôi đang reo không ngừng, vẻ mặt lo lắng: “Tửu Tửu, đừng nghe cô ta…”

“Tất cả phải có kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với cô ta.” Tôi chỉ vào ghế đối diện, “Nếu anh muốn nghe, tôi chỉ có một yêu cầu, dù cô ta nói gì, anh cũng không được lên tiếng.”

Anh ấy do dự một lúc: “Được.”

“A Chiêu, nếu anh thất hứa, chúng ta sẽ chấm dứt.”

Anh ta hít một hơi, mặt tái đi: “Được.”

Tôi nhấn nút nghe và bật loa ngoài.

Trong ống nghe im lặng, một lúc sau Hà Mẫn lên tiếng: “Trình An Tửu!”

“Có chuyện gì?”

Cô ta như đã uống rượu, giọng không vững: “Người đàn ông đã trở về, cô vui chứ?”

“Có liên quan gì đến cô?”

Hà Mẫn cười lớn, không kiềm chế: “Đừng vội tức giận, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô, hỏi cô vài điều…”

“Nhưng anh ta không nghe điện thoại của tôi, đàn ông à, thật vô tình, nói không thích là không thích nữa.

“Tôi thật sự ghen tị với cô, một người phụ nữ rộng lượng như vậy, có phải… có phải chỉ cần anh ấy quay lại, cô sẽ tha thứ hết mọi chuyện?”

Tôi cúi đầu nhìn vào màn hình: “Cô Hà, tôi và anh ấy ở bên nhau đã nhiều năm.”

“Tôi biết mà, sáu bảy năm rồi phải không?” Cô ấy lại cười, “Tình cảm bảy năm, nghe nói còn rất mặn nồng…”

“Tôi có một câu hỏi, cô giúp tôi hỏi Thẩm Chiêu nhé? Hỏi anh ấy tại sao lại ở bên tôi? Là vì thích cảm giác k1ch thích lén lút hay là vì thật sự đã từng thích tôi?”

Người đàn ông đối diện căng thẳng, thở nặng nhọc, trong thời tiết lạnh giá, trên trán anh ta đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi hỏi: “Điều đó quan trọng sao?”

Hà Mẫn uống say, khóc lóc, đầy uất ức: “Quan trọng chứ, cô giúp tôi hỏi anh ấy, tại sao lại ở bên tôi? Đã có dũng khí tìm đến tôi, tại sao khi xảy ra chuyện lại lập tức bỏ rơi tôi?

“Tại sao lỗi của hai người, lại để một mình tôi gánh chịu?

“Tôi mất hết tất cả, còn anh ấy thì có thể yên ổn trở về gia đình?”

Thẩm Chiêu bồn chồn không thể ngồi yên, anh ta cố gắng mở miệng, nhưng một ánh mắt sắc bén của tôi khiến anh lập tức im lặng.

Chúng tôi nghe Hà Mẫn tiếp tục phát điên: “Trình An Tửu, cô nghĩ đối phó với tôi thì có tác dụng sao? Sau này sẽ không lo lắng gì nữa à?

“Đuổi tôi đi rồi, còn có những cô gái khác như Lý Mẫn, Vương Mẫn, Trần Mẫn đến, cô có đấu nổi với tất cả mọi người không?

Cô ta chua ngoa hỏi: “Khi cô hôn anh ta, thật sự có thể rộng lượng đến mức không bận tâm rằng đó là người đàn ông đã từng ngủ với tôi sao?”

Thẩm Chiêu không thể ngồi yên nữa, đứng dậy quát lớn: “Hà Mẫn!”

Tôi nhanh tay lấy điện thoại đi, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, từng lời từng chữ nói với Hà Mẫn: “Thẩm Chiêu nói, anh ta chưa từng ngủ với cô.”

Hà Mẫn im lặng một lúc, sau đó cười lớn, cực kỳ châm chọc: “Chưa từng ngủ, là chưa từng ngủ thật sao!”

“Chỉ là đã làm hết mọi thứ, chỉ còn thiếu bước cuối cùng, vậy đương nhiên không tính là ngủ rồi!”

Cô ta nói với giọng hả hê đầy báo thù: “Thẩm Chiêu, nếu anh thật sự là đàn ông, hãy nói với vợ anh, đêm Giáng sinh đó, chúng ta đã làm gì trong phòng khách sạn?”

“Cái gì bảy tám năm, chẳng phải chỉ cần tôi khều một cái là có được sao!” Cô ta cười khúc khích, vừa châm biếm vừa đắc ý, “Chỉ là cho một cục xương là theo sau như một con chó!”

“Cả Giang Tịch, Thẩm Chiêu, đều cùng một loại! Hèn hạ!”

Tiếng cười chói tai đột ngột tắt.

Điện thoại của tôi bay ra và rơi xuống đất.
 
Back
Top Bottom