Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả

Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả
Chương 20: Chương 20



Cho đến khi—Bạch Chỉ không cam tâm muốn chủ động tiến lên ôm Lục Hành Xuyên.

Nhưng lại đột ngột bị Lục Hành Xuyên đẩy ra.

"Dơ bẩn."

Lục Hành Xuyên biểu cảm ghê tởm phun ra một chữ.

Mà Bạch Chỉ lại cười nhạo như kẻ mất trí.

"Dơ bẩn?"

"Chẳng lẽ Phác Nam thì không dơ bẩn sao?"

Bạch Chỉ mặt đầy nụ cười quái dị đột nhiên nhắc đến tôi.

Khiến Lục Hành Xuyên nhíu mày.

"Cô đã làm gì Nam Nam?"

Lục Hành Xuyên cuối cùng cũng nhớ đến tôi.

Qua màn hình, tôi dùng chút sức lực cuối cùng gọi một tiếng.

"...A Xuyên..."

Nhưng đáp lại tôi chỉ là không khí.

Bên kia màn hình là Lục Hành Xuyên từng bước từng bước ép hỏi Bạch Chỉ.

Mà bên này là tôi đang lê lết thân thể đầy máu, cố gắng khó khăn bò dậy.

Từng chút từng chút.

Dù khó khăn.

Nhưng tôi vẫn muốn nhìn.

Hoặc nói là ghi nhớ ánh mắt cuối cùng của A Xuyên.

Cơn đau thấu tim truyền theo dây thần kinh từng đợt đến não tôi.

Rồi lan tỏa khắp cơ thể.

Tôi cắn răng, mặc cho m.á.u tươi tràn ngập miệng để không ngã xuống.

Nhưng Lục Hành Xuyên trong màn hình đã không còn bóng dáng.

Mà bước cuối cùng tôi cũng không bò lên được.

Kèm theo tiếng "bịch".

Tôi lại nặng nề ngã xuống đất.

Cảm giác đau đớn nửa bên mặt chạm đất khiến tôi mừng vì mình còn sống.

Trong mơ hồ.

Mùi tuyết tùng quen thuộc truyền đến.

"...A Xuyên."

Tôi dùng hết sức lực cũng không thể gọi ra hai chữ này.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cho đến khi một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy tôi.

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.

"Nam Nam, anh đến rồi."

"Con của chúng ta..."

Đến lúc này.

Cơn đau mất con ập đến.

Trong ngục tối vang vọng.

Chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi.
 
Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả
Chương 21: Chương 21



Khi tôi mở mắt ra lần nữa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Tiếng Lục Hành Xuyên trao đổi với bác sĩ nhẹ nhàng lọt vào tai tôi.

Thì ra tôi không còn sống được bao lâu nữa.

Do bị sảy thai đột ngột gây xuất huyết nội t* c*ng và nhiễm trùng, tôi không sống được lâu nữa.

"A Xuyên."

Giọng nói yếu ớt của tôi vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của Lục Hành Xuyên đang ngồi một mình trong góc lau nước mắt.

Lục Hành Xuyên bước nhanh đến nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Lần này, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi mạnh hơn bao giờ hết.

"Nam Nam, anh..."

Lục Hành Xuyên nghẹn ngào.

Nhưng tôi lại mỉm cười.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Tha thứ cho em, A Xuyên."

"Tha thứ cho sự ích kỷ của em, ngay cả tin tức về đứa bé em cũng không nói cho anh biết."

Ánh mắt Lục Hành Xuyên tràn đầy xấu hổ. Nhắc đến đứa bé như chạm vào điểm yếu của anh.

"Nam Nam, em nhất định sẽ khỏe lại, hứa với anh được không?"

Dù biết tôi sẽ không khỏe lại, Lục Hành Xuyên vẫn an ủi tôi.

"Xin lỗi, đều là lỗi của anh, xin lỗi..."

Lục Hành Xuyên vẫn là Lục Hành Xuyên.

Anh luôn miệng nói lời xin lỗi với tôi.

Nhưng tôi không còn là tôi nữa.

"...A Xuyên, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Đây là câu nói cuối cùng tôi nói với Lục Hành Xuyên.

Lời xin lỗi của Lục Hành Xuyên cuối cùng tôi vẫn không tha thứ.

Bởi vì lời xin lỗi của anh, tôi thực sự không có tư cách tha thứ.

Thực ra, vào ngày Bạch Chỉ đột ngột trở về nước, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao một người đã tuyên bố qua đời hàng chục năm trước lại đột ngột trở về?

Tôi không thể hiểu được.

Vì vậy, tôi đã thuê thám tử tư để điều tra mọi thứ về Bạch Chỉ.
 
Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả
Chương 22: Chương 22



Sau khi Bạch Chỉ vu khống tôi tại bữa tiệc rượu, nói tôi là kẻ gây ra việc cô ấy mất con, cô ta còn sửa đổi video giám sát trước đó.

Tất cả những lời vu khống đều đổ lên người tôi một cách hợp lý.

Khiến Lục Hành Xuyên ghét bỏ, xa lánh tôi.

Nhưng lại thân thiết, yêu thương cô ta.

Cùng lúc đó, thông tin về Bạch Chỉ mà thám tử tư điều tra được cũng được đưa đến trước mặt tôi.

Ký ức quay ngược dòng.

Hóa ra vào thời điểm đó, cha của Bạch Chỉ vì trốn nợ, đã lén trốn ra nước ngoài.

Nhưng không ngờ vẫn bị chủ nợ đuổi theo đến nước ngoài.

Trong tình thế bất đắc dĩ, ông ta đành phải gán Bạch Chỉ cho chủ nợ.

Để che mắt thiên hạ, Bạch Chỉ trên danh nghĩa đã chết.

Còn Bạch Chỉ bị chủ nợ bán vào khu đèn đỏ thì sống một cuộc sống không bằng người.

Ở đó, cô ta vô cùng khao khát ánh sáng.

Cho đến khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Lục Hành Xuyên trên bản tin.

Lục Hành Xuyên.

Từ nhỏ đã có ý với Bạch Chỉ.

Điều này, cô ta luôn biết.

Vì vậy, cô ta quyết định về nước.

Và điều kiện là phải chiếm được toàn bộ tài sản của Lục Hành Xuyên.

Nhưng trở ngại lớn nhất của cô ta sau khi về nước chính là tôi.

Một khuôn mặt giống cô ta đến lạ thường.

Đồng thời cũng là người đã ở bên Lục Hành Xuyên mấy năm.

Lại còn với thân phận bạn gái.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ta không chắc chắn, nhưng vẫn phải làm vậy.

Cho đến khi Bạch Chỉ mất con, tình yêu của Lục Hành Xuyên dành cho cô ta còn sâu đậm hơn trước.

Cô ta đã đánh cược thành công.

Tôi biết.

Vị trí của Bạch Chỉ trong lòng anh ấy, tôi không dễ gì lay chuyển được.

Nhưng tôi lại không nỡ lòng nhìn công sức cả đời của A Xuyên bị người khác dễ dàng hủy hoại.

Càng không muốn A Xuyên bị người khác lợi dụng lừa gạt.

Vì vậy, tôi mới liều mình.

Trong lúc gặp mặt Bạch Chỉ, tôi cố gắng moi móc lời nói của cô ta.

Sau đó lén lưu lại và gửi đi.

Nhưng không ngờ tôi lại bị Bạch Chỉ bắt giữ.

May mắn thay.

Tôi đã cố gắng hết sức để thu thập mọi thông tin liên quan đến Bạch Chỉ.

Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của tôi.

Và đứa con chưa chào đời của tôi.

Tôi không biết mình đã mang thai con của Lục Hành Xuyên.

Cho đến khi nhìn thấy vũng m.á.u trên sàn nhà.

Tôi biết sâu sắc.

Cả đời này tôi không còn mặt mũi nào đối diện với Lục Hành Xuyên nữa.
 
Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả
Chương 23: Chương 23 (Hoàn)



Tôi c.h.ế.t vào mùa đông năm ấy.

Những bông tuyết đầu mùa mỏng manh rơi.

Lục Hành Xuyên ngồi giữa trời tuyết, ôm khư khư hũ tro cốt của tôi.

Anh ngồi đó suốt cả ngày, từ sáng đến tối.

Đôi mắt lạnh lùng giờ chứa đầy hối hận.

Anh nói:

"Nam Nam, em về đi, được không?"

“Chúng ta không hẹn tháng sau sẽ cưới sao?"

Giọng thều thào của anh chìm vào tiếng tuyết rơi, không một lời đáp lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong cơn mê man, dường như tôi lại trở về ngày tuyết đầu tiên gặp Hành Xuyên.

Cậu bé Lục Hành Xuyên mới đến nhà tôi còn bỡ ngỡ, nhưng khi thấy tôi đứng trên cầu thang, cậu chủ động bước lại gần.

Đôi má ửng đỏ vì lạnh, cậu đưa bàn tay nhỏ ấm áp về phía tôi, nở một nụ cười xua tan giá buốt:

"Xin chào, mình là Lục Hành Xuyên. Còn bạn?"

Một câu nói ngắn ngủi trở thành ký ức đẹp nhất tuổi thơ tôi.

Lúc ấy, tôi rụt rè không dám đáp lại, mãi sau mới ấp úng:

"Mình... mình là... Phác... Nam."

"Rất vui được gặp bạn"

Tuyết rơi dày hơn, như một phương Nam tuyết trắng xóa.

Dường như chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

[HẾT]
 
Back
Top Bottom