Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
276662213-256-k247093.jpg

Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Tác giả: KrayandDam
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: 我, 我是你的.

Tác giả: Sầu Vân Thương Ba (愁云伤疤).

Độ dài: 60 chương + 2 phiên ngoại.

Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, niên thượng, có chút cảm giác dưỡng thành, song hướng ám luyến, hoan hỉ oan gia, sinh tử (phiên ngoại), ngọt sủng, song khiết, 1x1, HE.

Văn án: "Em là của anh, tùy anh nhào nặn vo tròn."
[Hàng Tuyên nằm trong cái ôm ấp áp, tai lắng nghe nhịp đập của trái tim, ngày càng cảm thấy buồn ngủ.

"Trì Uyên...

Em từng mơ thấy rất nhiều lần, anh ngồi trên chiếc thuyền do em đan, lội ngược dòng sông, trở về tìm em..."

Trì Uyên hôn lên tai cậu, "Không phải mơ, là thật."

Đôi mi dài của Hàng Tuyên hơi động, giống như đang nói mớ: "Trì Uyên...

Em rất hạnh phúc..."]
CP: Trì Uyên (ôn nhu công) x Hàng Tuyên (ngoan ngoãn phấn đấu thụ).

Chú ý tránh lôi ⚠⚠⚠⚠: trong truyện có 3 nhân vật phụ là 3p của nhau, nhưng chỉ là cameo thôi, chuyện tình 3p này không ảnh hưởng hay liên quan đến 2 nhân vật chính.

Tui đi dạo Weibo mới biết là tác giả chỉ mới thêm 3p vào truyện thôi, tại tác giả đang viết truyện mới về 3 người này nên muốn pr xíu (*﹏*;).

1 đứa chỉ đọc được 1x1 như tui đã phải cố gắng biết bao nhiêu để bước qua ngưỡng 3p này.

Chỉ hận mình đến quá trễ.

༎ຶ‿༎ຶ
P/s: cái gì cũng chưa xin, dịch vì thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.

Lịch: 2 ngày /chương.

Editor: K&D.

 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Văn Án


Tên gốc: 我, 我是你的.

Tác giả: Sầu Vân Thương Ba (愁云伤疤).

Độ dài: 60 chương + 2 phiên ngoại.

Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, niên thượng, có chút cảm giác dưỡng thành, song hướng ám luyến, hoan hỉ oan gia, ngọt sủng, sinh tử (phiên ngoại), song khiết, có H, 1x1, HE.

Văn án: "Em là của anh, tùy anh nhào nặn vo tròn."
[Hàng Tuyên nằm trong cái ôm ấp áp, tai lắng nghe nhịp đập của trái tim, ngày càng cảm thấy buồn ngủ.

"Trì Uyên...

Em từng mơ thấy rất nhiều lần, anh ngồi trên chiếc thuyền do em đan, lội ngược dòng sông, trở về tìm em..."

Trì Uyên hôn lên tai cậu, "Không phải mơ, là thật."

Đôi mi dài của Hàng Tuyên hơi động, giống như đang nói mớ: "Trì Uyên...

Em rất hạnh phúc..."] CP: Trì Uyên (ôn nhu công) x Hàng Tuyên (ngoan ngoãn phấn đấu thụ).Chú ý tránh lôi ⚠⚠⚠⚠: trong truyện có 3 nhân vật phụ là 3p của nhau, nhưng chỉ là cameo thôi, chuyện tình 3p này không ảnh hưởng hay liên quan đến 2 nhân vật chính.Tui đi dạo qui bu mới biết là tác giả chỉ mới thêm 3p vào truyện thôi, tại tác giả đang viết truyện mới về 3 người này nên muốn pr xíu (*﹏*;).

1 đứa chỉ đọc được 1x1 như tui đã phải cố gắng biết bao nhiêu để bước qua ngưỡng 3p này.

Chỉ hận mình đến quá trễ.

༎ຶ‿༎ຶP/s: cái gì cũng chưa xin, dịch vì thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.Editor: K&D.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 1.


Sắp đến năm mới, Trì Uyên đã gọi cho ba mình vô số cuộc điện thoại, muốn đưa ông đến thành phố ăn năm mới, mỗi một cuộc gọi đều kết thúc bằng cực kỳ không vui vẻ hoặc trầm mặc hoặc cãi nhau, ba hắn sống chết không chịu rời khỏi thôn làng nằm sâu trong núi rừng kia, khiến Trì Uyên tức đến đau đầu chóng mặt.

Lại là một đêm tăng ca về trễ, Trì Uyên mệt đến nằm bệt trên ghế sofa, yên tĩnh chưa được bao lâu, chuông điện thoại ầm ĩ vang lên.

Là ba Trì.Trì Uyên nhận điện thoại, "Ba?

Đã tối vậy rồi, vẫn chưa ngủ sao?"

Tâm tình của ba Trì đang cực tốt, "Con trai à, Tết năm nay chừng nào mày mới về thế?

Ba mày không hối mày tìm vợ nữa đâu, mày mau lăn về đây đi."

Trì Uyên híp mắt, "Ba, ba lại muốn làm gì đây?"

Không hối mình tìm vợ?

Vậy thì là có quỷ rồi, hắn còn không hiểu rõ ba mình sao?

Ngày nào mà không mong ngóng hắn mau mau sinh một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo cho ông.Ba Trì vẫn đang rất vui vẻ, lại hỏi, "Rốt cuộc là chừng nào mới về?

Năm mới chẳng lẽ không về được?"

Trì Uyên không có cách nào, "Qua hai ngày nữa đi, để con bàn giao xong mọi việc đã, lúc về nhà cũng có thêm thời gian ở bên ba."

Vì vậy sau khi liên tục làm tăng ca thêm hai ngày, Trì Uyên lên máy bay về lại nhà cũ.

Xuống máy bay rồi lên xe tàu cao tốc, xuống tàu cao tốc rồi lên xe buýt, xuống xe buýt rồi lên xe ba bánh, xuống xe ba bánh rồi lên xe bò, xuống xe bò rồi còn phải đi bộ thêm mấy cây số nữa.Cuối cùng, Trì Uyên đứng trên sân trước trong nhà mình, nhìn thấy một Hàng Tuyên ốm yếu.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 2.


Trì Uyên lúc đó vẫn chưa biết người con trai trông nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi này tên Hàng Tuyên, hắn còn tưởng là mình đã vào nhầm nhà rồi nữa."

Xin chào, cho hỏi..."

Trì Uyên nhìn ngó xung quanh, chắc chắn là ngôi nhà mà hắn đã sống được mười mấy năm, là do hắn thi đậu một ngôi trường ở bên ngoài mới có thể thoát khỏi nơi này, "Cho hỏi, cậu là?"

Hàng Tuyên đứng bên giếng nước, mặc chiếc áo khoác bông cũ đã được khâu lại khá nhiều, màu xám của áo càng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cậu trở nên trắng trẻo, chỉ là cổ tay đang nâng lấy thùng nước ốm đến đáng thương, hai bàn tay đều lạnh đến đỏ bừng.Hàng Tuyên mở miệng, do dự trả lời, "Em là...

Em gọi, gọi là Hàng Tuyên."

Trì Uyên nhăn mày lại, có loại dự cảm không được tốt cho lắm, hắn xách túi lớn túi nhỏ đi ngang qua người Hàng Tuyên, vừa đi vào trong nhà vừa hét, "Ba?

Dì Trương?"

Dì Trương ra tiếp hắn đầu tiên, là người phụ nữ sau khi mẹ của Trì Uyên mất, ba hắn tìm để cùng sống qua ngày, thôn làng trong núi rất lạc hậu, không cần phải so đo việc lãnh giấy kết hôn, tặng mấy con bò với bao lì xì một hai vạn tệ* thì tính là người một nhà rồi. * 1 vạn = 10 ngàn, khoảng 35 triệu vnđ.Trì Uyên chào dì Trương xong, lại nói, "Ba con đâu?"

"Ba con đi thăm hàng xóm rồi, mấy hôm nay ông ấy thật sự rất đáng tự hào."

Dì Trương nhận túi lớn túi nhỏ từ tay hắn, dẫn Trì Uyên vào nhà rồi nhóm lửa sưởi ấm, "Người ở ngoài sân, con thấy rồi chứ, là người nổi tiếng nhất thôn bên cạnh đó nha."

Trì Uyên: "......"

Dì Trương thấy Trì Uyên ăn mặc lịch sự, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ trông rất mắc tiền, trong lòng càng thêm đắc ý, "Ba con cho người ta năm vạn, còn đưa thêm năm con heo con, hai con bê mới có thể cưới về được đó.

Tốn biết bao nhiêu công sức, nhà nào mà có con trai đều muốn cưới cậu ta về làm vợ đó!"

Trì Uyên tức muốn chết, mấy ngón tay kẹp lấy điếu thuốc cũng đang run.

Dì Trương chỉ lo đắc ý, bận rộn mở đống quà mà Trì Uyên đem về, trong mắt bà đây đều là những thứ cực kỳ cực kỳ tốt.

Trì Uyên không quan tâm bà nữa, sau khi hút hai hơi thuốc lá thì quay ra sân trước.

Hàng Tuyên đang lạnh đến ôm lấy hai tay hà hơi, nghe thấy đằng sau có tiếng động mau chóng quay người lại, đối diện với đôi mắt không mấy thân thiện của Trì Uyên.

Trì Uyên rắc bay tàn thuốc, hỏi, "Khi nãy cậu nói cậu tên gì?"

"Hàng Tuyên."

"Hàng nào Tuyên nào?"

"Hàng của Hàng Châu, Tuyên...

Tuyên của tâm chiếu bất tuyên*."*gốc là 心照不宣: lòng thì biết rõ nhưng không nói thẳng ra.

Cũng được, ít nhất cũng không phải mù chữ.

Nhưng Trì Uyên vẫn sầu muộn không chịu nổi, "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Cả người Hàng Tuyên đều không tự tại, "Hai mươi hai."

"Hai mươi hai?"

Trì Uyên còn tưởng là cậu ta chỉ mười bảy mười tám tuổi, "Sao lại không thi để ra ngoài làng này?"

Hàng Tuyên cắn đôi môi khô rang trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm mũi giày, "Trong nhà còn có một em trai, cho em ấy đi học rồi."

Trầm mặc.

Trì Uyên hít thở thật sâu, lại có chút nói không ra lời, hắn hỏi, "Cậu...

Có thể sinh con không?"

Trước đó gương mặt của Hàng Tuyên còn có chút nhợt nhạt, bây giờ đã chậm rãi hồng lên, cậu gật gật đầu, "Có thể."

Được rồi, bây giờ đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 3.


Bữa cơm đoàn viên tối hôm đó không chút vui vẻ nào.

Trì Uyên chỉ thiếu chút là lật bàn lên luôn rồi, ba Trì tức đến tìm chổi lông gà khắp nhà, nói muốn đánh chết thằng con bất hiếu không chịu sinh người nối dõi này.

Dì Trương kéo Hàng Tuyên đi trốn cách đó mấy mét, sợ Trì Uyên tức giận lên sẽ làm tổn thương đến người vợ mà họ phải tốn rất nhiều tiền mới mua về được này.Trì Uyên hét, "Con chỉ mới hai mươi sáu thôi!

Sự nghiệp chỉ mới có bước tiến, ba lại moi ra chuyện vô lý này cho con!"

Ba Trì hét lại, "Hai mươi sáu!

Rồi sao!

Mày muốn đợi tới sáu mươi hai mới để con hả?

Mày nhìn người ta đi, đừng nói hai mươi sau, con gái người ta mới mười sáu tuổi thôi đã có con rồi, mày thì sao!

Chỉ biết tới sự nghiệp công việc, sự nghiệp có thể nuôi như con sao?"

Trì Uyên đáp lời, "Bây giờ đã là xã hội pháp lý rồi, trước khi sinh con phải kết hôn!

Ngày mai con sẽ trả Hàng Tuyên về nhà cậu ấy, hai đứa con chưa lãnh hôn thú thì không thể sinh con, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."

Ba Trì vẫn chưa tìm thấy cây chổi lông gà, tức đến quay mòng mòng, nhìn thấy cây kéo gấp lửa liền cầm lên chỉ vào Trì Uyên, "Thằng con khốn kiếp!

Súc sinh!

Bây giờ nhà này chính là nhà của Hàng Tuyên!

Nó chính là con dâu nhà họ Trì này!

Mày còn muốn trả nó về nhà bên kia?

Tối nay hai đứa bây phải sinh con cho tao!"

Trì Uyên tức đến run rẩy, đẩy cửa bỏ đi, vài bước đã đi vào trong phòng ngủ của mình, mạnh tay đóng cửa lại, đáng tiếc phòng đến ổ khóa cũng không có, cạnh cửa còn rớt bụi xuống.

Ba Trì thở hổn hển, lửa giận vẫn còn đang bùng cháy, vẫy tay mới Hàng Tuyên đang bị cảnh trước mắt dọa cho ngốc nghếch, "Cậu qua đây."

Hàng Tuyên bị dì Trương đẩy ra phía trước.

Ba Trì nắm lấy cánh tay của Hàng Tuyên kéo người vào phòng Trì Uyên.

Ba Trì đẩy Hàng Tuyên đến bên cạnh Trì Uyên, Hàng Tuyên đến thở cũng không dám, vội vàng đứng thẳng người dậy, sợ sệt đứng nép ở một bên, vừa ủy khuất vừa sợ hãi.

Ba Trì nói, "Đứa nhỏ này, khắp vùng này ai cũng biết nó, nếu như không phải nhờ tiền mỗi năm mày gửi về cho tao, tao cũng chẳng có năng lực cưới nó về cho mày đâu."

Trì Uyên cười khổ, "Con mua TV, mua điện thoại, mua xe máy, cho ba tiền, là vì muốn ba sống thoải mái hơn, không phải để ba cưới vợ cho con."

Ba Trì không quan tâm nói tiếp, "Nếu như mày trả nó về nhà bên kia, nửa đời sau của nó chắc chắn sẽ không thể nào suôn sẻ được nữa, không ai muốn nó, ai cũng sẽ biết nó bị nhà chồng "gửi trả hàng", ai cũng sẽ nói xấu nó sau lưng."

Trì Uyên: "..."

Ba Trì nói, "Ở chỗ của chúng ta, đưa tiền rồi, đưa heo rồi, đưa bò rồi, nghĩa là đã cưới rồi, chẳng lẽ mày muốn tiền cùng heo bò của ba mày thành cho không người ta à?"

Trì Uyên không nhịn được nữa, "Ba biết rõ hiện tại con không muốn cưới hỏi cũng không muốn sinh con!

Ba biết rõ mà ba vẫn cứ làm!

Ba muốn có con cháu tới vậy sao?"

Ba Trì hiểu ngay, "Tao nhìn là biết mày không muốn rồi!

Có phải mày muốn nhà họ Trì này đoạn tử tuyệt tôn không!"

Trì Uyên đứng bật dậy, tức đến quăng điếu thuốc đang hút xuống đất, "Ba muốn có thì tự mình đi sinh đi!"

Ba Trì tức đến dậm chân, "Tao sinh!

Được thôi!

Tao sinh thì tao sinh!

Ngày mai mày phải gọi nó là 'mẹ'!"

Trì Uyên tuyệt vọng cùng tức giận mà hừ một tiếng.Hàng Tuyên yên tĩnh cả buổi tối cuối cùng cũng mở miệng, còn mang theo chút âm thanh như sắp khóc, cậu sợ đến cả người run lẩy bẩy, nắm chặt lấy góc áo của Trì Uyên, "Không...

Em, em là của anh....

Em là, là của anh..."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 4.


Mùa đông trên núi lạnh thấu xương, ban đêm càng không cần nói.

Hai người ngủ dưới hai tấm chăn, mỗi người một ý nghĩ.

Không biết con gà nhà ai nuôi nửa đêm lại gáy không ngừng khiến cho Trì Uyên ngày càng phiền đến bực, hắn chỉ cởi áo ngoài ra, nằm nghiêng người lướt điện thoại, mạng lúc có lúc không, khiến có cảm giác bực dọc đó dần dần tích lũy.

Một tấm ảnh đợi nửa ngày cũng load không nổi, cuối cùng sự kiên nhẫn của Trì Uyên cũng bị bào mòn, mạnh tay đập điện thoại xuống gối.

Hàng Tuyên giật mình một cái, vội vàng nhắm mắt lại.

Hai người nằm đối mặt nhau, một người chột dạ giả bộ ngủ, một người híp mắt nhìn, hiển nhiên đã bắt được hành vi nhìn lén của Hàng Tuyên.

Trì Uyên cảm thấy buồn cười, lại nghĩ người này thật sự giống như cô vợ nhỏ mà nắm chặt lấy góc áo mình, lời nói ra cũng khiến cho người ta đau lòng, "Em là của anh", giọng nói vô cùng đáng thương, giống như chỉ gây tiếp theo là có thể bật khóc vậy.

Trì Uyên đùa giỡn mà nhìn chằm chằm Hàng Tuyên, nhìn đến người ta bắt đầu run rẩy.

"Nè."

Trì Uyên lại mở điện thoại lên, chiếu ánh sáng từ màn hình vào giữa hai người, hắn nhìn thấy đôi mi dài của cậu hơi run động, nói thật, với bộ dạng này đừng nói là sinh ra ở nông thôn, cho dù là sinh ra ở nơi thủ đô hắn đang định cư thì vẫn cực kỳ may mắn rồi.Hàng Tuyên cẩn thận cùng sợ sệt mà hé mắt ra một chút xíu xiu, ngón tay căng thẳng nắm chặt mép chăn, "Vâng?"

"Trước đây, có rất nhiều người đến cầu hôn cậu sao?"

"...

Vâng."

"Vậy tại sao tới bây giờ cậu mới, ừm, mới đồng ý cưới vậy."

"Năm nay nhà em cần tiền, em trai em phải lên đại học, thi được một trường rất xa nơi này."

Trì Uyên nhìn đôi mắt to đã mở ra hoàn toàn của Hàng Tuyên, đen như mực còn long lanh nước, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

"Ba anh đưa lễ vật nhiều nhất, cho nên cậu mới đồng ý gả đúng không?"

"Ừm."

Đối với cậu Trì Uyên cũng không hề cảm thấy thấp kém hay gì cả, yên tĩnh lại ngoan ngoãn, ngược lại khiến ngg khác yêu thương.

"Nếu như, ngày mai anh đưa cậu về nhà, sính lễ anh sẽ không lấy lại, chỉ là đơn thuần đưa cậu lại cho nhà bên đó, những ngày tiếp theo của cậu, sẽ như thế nào?"

Hàng Tuyên nghe vậy thì ngơ ngác.

"Thật sự sẽ giống như những gì ba anh nói, không thể trôi qua suôn sẻ sao?"

Hàng Tuyên cắn môi, do dự nửa ngày mới hỏi lại, "Qua mấy ngày nữa là anh đi rồi, đúng không?

Phải đợi đến Tết năm sau anh mới về lại đúng không?"

Trì Uyên không hiểu chuyện gì, chỉ gật gật đầu, "Có lẽ là vậy."

"Vậy...

Vậy anh đừng trả em về đó, anh đi rồi sẽ không nhìn thấy em nữa đâu, mắt không thấy tâm không phiền, em cũng sẽ không đi tìm anh làm phiền anh đâu."

Hàng Tuyên nói rồi đôi mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước, "Cứ để em ở lại nhà anh, em còn có thể chăm sóc cho ba và dì Trương."

Trì Uyên không còn gì để nói.

Hàng Tuyên thấy hắn trầm mặc, lại nhỏ tiếng nói, "Nhưng mà, nhưng mà, em phải mang thai con anh mới được."

Trì Uyên sắp phát điên lên rồi.

"Nếu không ba chúng ta sẽ khinh thường em, em cũng..."

Hàng Tuyên do dự một lúc lâu, vẫn không dám nói câu "em cũng sợ ba anh thật sự sẽ tự tay nối dỗi tông đường" ra khỏi miệng.Trì Uyên tâm phiền ý loạn, lật chăn ra ngồi thẳng người dậy, đốt một điếu thuốc.

Hàng Tuyên nằm yên trong chăn, một tiếng động cũng không dám phát ra.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 5.


Suốt một năm cũng chỉ có những ngày này là có thể ngủ nướng.

Lúc Trì Uyên ngủ dậy cũng đã hơn 10 giờ rồi, Hàng Tuyên đã sớm không thấy đâu, hắn ưỡn người, ngủ trên giường quá cứng khiến hắn đau lưng ê cổ.

Hàng Tuyên đang đứng lấy nước bên cạnh giếng.

Trì Uyên đi qua giúp đỡ, đồng thời lấy nước rửa mặt, rửa xong cả tay và mặt đều lạnh đến chẳng còn cảm giác, "Lạnh băng như vậy, sao cậu có thể chịu được vậy?

Không sợ sau này sẽ bị đau tay sao?"

"Đã quen rồi ạ."

Hàng Tuyên vẫn mặc chiếc áo khoác chấp vá giống hôm qua, trên gương mặt trắng nõn dính chút khói bụi, "Ba của chúng ta và dì Trương đã ra ngoài đánh bài rồi, đến giờ cơm trưa mới trở về, em nấu gì đó cho anh ăn đỡ trước nha?"

"Cậu ăn sáng rồi sao?"

"Dạ ăn rồi."

Lúc này Trì Uyên mới vẫy vẫy bàn tay đã tê cứng, xách thùng nước lên đi vào nhà bếp, "Em biết nấu món gì?"

Hàng Tuyên nấu một chén trôi nước, lại chiên một miếng bánh chiên trứng hành*, *: 葱蛋饼

Hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh bếp lò, chiếc ghế gỗ nhỏ vuông vức thấp bé, Trì Uyên cuộn người lại, hơn nửa phần mông đều ở lọt ra ngoài mặt ghế.

"Ngon không ạ?"

"Bưng đi."

Hai người mở miệng cùng lúc, Trì Uyên cười nhẹ một tiếng, đưa chén trôi nước đến trước mặt Hàng Tuyên, "Bưng đi, nhìn đầu ngón tay cậu kìa, đỏ hết cả rồi."

Nói xong tiếp tục ăn bánh.Hàng Tuyên từ từ dùng hai tay bưng chén trôi nước lên, nhiệt độ của nước nóng từ từ truyền đến da.

Trì Uyên nhanh chóng ăn hết bánh, lại cầm muỗng lên múc một viên trôi nước trắng trẻo mềm mại rồi bỏ vào miệng, đợi đến khi trong chén chỉ còn ba viên, hắn mở miệng hỏi, "Sao cứ nhìn chằm chằm tôi hoài vậy, muốn ăn sao?"

Hàng Tuyên lập tức lắc đầu.

Trì Uyên cười cười, đứng dậy đi lấy một cái muỗng mới về lại, "Ba viên này cho cậu ăn đó, có ghét ăn đồ thừa của tôi không?"

Hàng Tuyên lại lắc đầu, đôi bàn tay đang bưng chén đã bắt đầu ra chút mồ hôi.

Trì Uyên đút cậu ăn hết ba viên trôi nước.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 6.


Bữa trưa khá là phong phú, có thể tính là bù đắp cho bữa cơm đoàn viên tối hôm qua.

Dì Trương không ngừng khen tay nghề của Hàng Tuyên không tệ, sau này chắc chắn sẽ nuôi Trì Uyên rất tốt.

Ba Trì "ừm" một tiếng thật dài, "Cũng có thể nuôi cháu nội chúng ta mập mạp trắng trẻo."

Nói xong đầu đũa chỉ chỉ vào cạnh một đĩa đồ ăn trước mặt, "Cái này, có hơi mặn."

Lại chỉ chỉ lên một đĩa khác, "Cái này, xào quá lửa rồi."

Trì Uyên chống cằm, "Hai dĩa này là con xào đó.

Người ta vừa vào nhà đã kiếm chuyện không đâu rồi, ba đang muốn ra uy trước phải không?"

Ba Trì "á à" một tiếng, "Mới đó thôi đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi!

Tối qua cũng đâu nghe thấy hai đứa bây làm việc..."

Dì Trương vội vàng đổi chủ đề.

Trì Uyên đang cắn đầu đũa cũng kinh ngạc tới ngơ ngác, trong đầu có 10 ngàn con thảo nê mã*, "Ba!

Thật sự là đủ lắm rồi!"*: đọc lái của 1 từ chửi thề, = đmm. .

Cũng may là chưa lật bàn.

Ăn trưa xong hai người lớn kia lại đi đánh bài, khiến cho câu "có thêm thời gian ở bên cạnh ba" trở nên cực kỳ nực cười.

Trong nhà lại chỉ còn hai người bọn họ, cũng tốt, đỡ phải nghe ba hắn mở miệng ngậm miệng đều là "sinh con đẻ cháu".Hàng Tuyên bỏ chén đĩa vào một cái thau, ôm nó đi ra ngoài giếng nước rồi quay lại nhà bếp, lúc lấy ghế ra lại thì nhìn thấy Trì Uyên đứng đang kéo nước.

Hai người rửa chén chậm rì, trong thau đổ đầy nước nóng, lúc Hàng Tuyên cong ở nhà cậu đều chưa từng dùng nước nóng để rửa chén, cậu có chút tham lam mà nhúng tay vào thau nước đầy dầu mỡ đó, thật sự là quá ấm áp quá thoải mái rồi.

Trì Uyên hỏi, "Cậu bỏ học từ hồi nào vậy?"

Lúc Hàng Tuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đang cười, cậu hồi tưởng lại, "Em học đến lớp 11, sau đó em trai em đậu được một trường ở trấn trên, trong nhà đã không còn tiền để cho em đi học nữa."

"Cậu...

Thành tích học tập như thế nào?"

"Cũng....

Cũng tạm ổn ạ, em thích giải đề toán, đặc biệt là hình học không gian và dãy số."

Trì Uyên cũng cười theo, "Tôi ghét nhất môn Toán đó."

Đến chiều mới có một chút ánh Mặt Trời, hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, quyết định ra ngoài dạo chơi.

Trì Uyên mang xong nón, quay người liền quấn chiếc khăn choàng bằng lông dê quanh cổ Hàng Tuyên, người vợ vừa qua năm mới đã rước về của hắn, trên người còn đang mặc một chiếc áo cũ bạc màu, sính lễ đem qua nhà mẹ thì nhiều nhưng bản thân cái gì cũng không có, tất cả đều dùng trên người em trai.

Trì Uyên chỉnh lại khăn quàng cổ, che đi đôi tai bị đông đến đỏ bừng của Hàng Tuyên, "Như vậy có ấm hơn chút không?"

Hàng Tuyên gật gật đầu, không dám động đậy, sợ mặt mình sẽ làm dơ chiếc khăn ấm áp mềm mại này.

Nhìn lướt qua thì thấy trong núi cái gì cũng mới mẻ, nhìn lâu rồi thì chỉ còn lại buồn chán, đường đi gập ghềnh, cây cối đa dạng.

Trên đường quay trở về nhà, Hàng Tuyên hỏi, "Qua mấy hôm nữa là anh đi rồi, là đến thành phố nào vậy ạ?"

Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu ấy có lẽ do đi bộ được một lúc khiến cơ thể ấm lên rồi, gương mặt đều phớt hồng.

"Diên Lan."

"Diên Lan, cách nơi chúng ta đang đứng xa quá."

Bên miệng Trì Uyên đang ngậm một cọng cỏ khô, "Đúng đó, là một thành phố rất tốt, nhưng ông ba ngoan cố cổ hủ của tôi sống chết cũng không chịu đến đấy ở."

Hàng Tuyên nhàn nhạt cười, "Ừm, thế hệ trước là thế mà, họ muốn cứ sống ở đây là được, cảm thấy ở đây chẳng có gì không tốt, tuổi trẻ như chúng ta lại đều muốn rời khỏi."
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 7.


Lúc ăn cơm tối, ba Trì cũng thông minh lên rồi, mỗi một đĩa thức ăn đều chỉ ra chút vấn đề.Trì Uyên bị chọc tức, đặt mạnh đôi đũa lên chén cơm, "Rồi giờ ba muốn sao?

Con mỗi ngày đều phải tăng ca bận tối mặt lo chuyện công ty, không ăn thức ăn bên ngoài thì uống rượu với đối tác đến nôn thốc nôn tháo, ăn được một bữa cơm gia đình là phải cảm ơn trời đất rồi, bây giờ ba lại ở đây xoi mói phải không?"

Thấy Trì Uyên không ăn nữa, Hàng Tuyên cũng vội vàng đặt đũa xuống.

Dì Trương cũng đau đầu theo, nhưng đầu có đau cũng phải cố gắng hòa giải.

Ba Trì dậm chân, ông tiếc hận rèn sắt không thành thép, con trai ông cái gì cũng không hiểu, vợ mới vào nhà sao có thể chiều như vậy được?

Rồi sau này nó đẻ con có mà leo lên đầu mày ngồi à?

Ba Trì vẫn giả bộ uy nghiêm, "Cái này mà gọi là xoi mói sao?

Đây là có gì nói đó."

"Vậy thì ba cứ ở đây từ từ nói đi."

Trì Uyên cảm thấy mệt mỏi quá, Tết năm nay thật là, ngoài trừ cãi lộn với ba thì chẳng làm được chuyện gì khác cả, hắn kéo tay Hàng Tuyên kêu cậu đứng lên, "Chúng ta về phòng thôi."

Nhất thời ba Trì cũng chẳng thể giả bộ uy nghiêm được nữa, "Mày đứng lại đó!"

Trì Uyên không quan tâm, hắn nghe thấy tiếng chỉ trích ba mình của dì Trương ở phía sau, "Ông giỏi lắm hả, con nó khó khăn lắm mới có thể về nhà một chuyến, ông nói xem ông đang làm cái gì đây..."

Hai người về đến phòng, Hàng Tuyên có chút không biết phải làm sao.

Trì Uyên vỗ vỗ nệm giường kêu cậu qua đây ngồi, hỏi, "Ăn no chưa?"

Hàng Tuyên gật gật đầu, thật ra cậu chưa ăn được gì cả.

Trì Uyên không còn cười nữa, "Làm sao bây giờ, tôi vẫn chưa ăn no nữa.

Cậu nấu món nào cũng ngon hết, đừng nghe ba tôi nói bậy."

Hàng Tuyên cắn môi, do dự nói, "Vậy đợi một lát ba với dì ăn xong rồi, em lén đi nấu chút đồ ăn cho anh, vẫn là trôi nước như cũ có được không?"

"Được nha.

Cho nhiều đường một chút, tôi thích ăn ngọt."

"Vâng.

Em, em cũng thích ăn ngọt."

Mặc dù ba Trì chê này chê nọ, cuối cùng vẫn là ăn hết sạch cả bàn, chén đĩa đã được dì Trương thu dọn rồi.

Hai người vẫn luôn ngồi trong phòng đợi, đợi phòng khách tắt đèn, đợi ba và dì Trương đều về phòng đi ngủ mới lén lút chạy vào nhà bếp.

Một chén trôi nước thêm hai viên đường phèn, lần này không cần dùng hai cái muỗng nữa, Trì Uyên ăn một viên lại đút cho Hàng Tuyên một viên, hai mươi mấy viên trôi nước chẳng mấy chốc chỉ còn lại nước.

"Muốn uống không?"

Trì Uyên đưa muỗng đến sát bên môi Hàng Tuyên, "Nước đường cũng ngon lắm đó."

Tim của Hàng Tuyên từ sớm đã đập nhanh đến nỗi đã không còn là của mình nữa rồi, cậu mở miệng, nước đường ngọt ngào làm ấm cả cơ thể, đột nhiên khiến cậu muốn khóc.
 
Em, Em Là Của Anh - Sầu Vân Thương Ba
Chương 8.


Hôm nay Trì Uyên dậy sớm, bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, đến gà cũng không có động tĩnh gì.

Hàng Tuyên đã mặc đồ xong hết đang xếp chăn lại, thấy Trì Uyên đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy tìm vớ, nói, "Anh ngủ thêm một chút nữa đi."

Trì Uyên không trả lời, hôm qua hắn đã dặn Hàng Tuyên phải kêu hắn dậy cùng.

"Anh ngủ thêm chút đi mà."

Hàng Tuyên hối hận rồi, cậu không nên gọi Trì Uyên dậy mới đúng.

Trì Uyên không phát hiện ra mình đã mang vớ ngược, kì thực hắn hiểu rất rõ hành động xoi mói của ba mình trên bàn ăn, chính là để ra uy với Hàng Tuyên.

Ác tục.Trì Uyên mặc áo khoác vào, lạnh đến rùng mình, hắn vừa đi ra khỏi phòng vừa hỏi, "Em định nấu gì cho bữa sáng vậy?"

Có Trì Uyên bên cạnh, Hàng Tuyên chưa từng chạm qua dòng nước lạnh thấu sương kia. .

Trên bàn ăn là một nồi cháo trắng đặc mịn, cùng những cuộn bánh chiên trứng hành vàng óng ánh.

Ba Trì đã không moi ra được vấn đề nào nữa, húp sùm sụp hai tô cháo lớn vào bụng, "Bữa ăn này có thể miễn cưỡng cho qua đó."

Trì Uyên chẹp miệng.

Ba Trì thấy bộ dạng đó của hắn là bực mình, nhận lấy một cú đá nhắc nhở của dì Trương mới ngoan ngoãn không kiếm chuyện nữa, chỉ hỏi, "Chừng nào đi?"

Trì Uyên nói, "Ngày mốt là lên máy bay, ngày mai ăn xong cơm trưa là phải đi rồi."

"Sao lại phải ngồi máy bay, lỡ rớt xuống thì phải làm sao, đừng có có chút tiền rồi làm màu."

Ba Trì cười cợt xong lại thấy Trì Uyên căn bản không đếm xỉa tới mình chỉ lo ăn bánh đến miệng dính đầy dầu, ngữ khí bất giác nhấn mạnh, "Cưới về cho mày rồi, trước khi đi phải làm xong việc cho tao!"

Trì Uyên nghe vậy liền đặt đũa xuống.

Ba Trì "ả" một tiếng, "Sao!

Chỉ là kêu mày làm có chút việc, sau này cũng đâu cần mày sinh, sinh rồi cũng đâu cần mày nuôi, đúng là tao chiều mày quá rồi đúng không!

Đưa tiền cho mày ra thành phố học, bây giờ mày trả ơn ba mày như vậy có phải không?!"

Trì Uyên tức đến mở miệng lại không lời nào để nói, cuối cùng một câu cũng không nói, cũng lười trả lời.

Đến bữa sáng cũng ăn không yên.

Trì Uyên đứng dậy bỏ đi, không phải quay về phòng mà là sải bước lớn trực tiếp đi ra khỏi nhà.

Hàng Tuyên chạy theo sau hắn, nhưng lúc nhìn thấy bóng lưng đang giận đùng đùng kia biến mất trước cửa nhà, như thế nào cũng không thể bước ra đuổi theo được..

Mãi cho đến giờ ăn tối cũng đã qua Trì Uyên mới trở về.

Vừa về đến nhà thì nhìn thấy Hàng Tuyên ngồi cạnh giếng nước rửa chén, thau nước đến một chút khói cũng không bốc lên.

Lửa giận vốn chưa tan đi hết nhất thời lại bùng lên.

Trì Uyên tức đến bật cười, "Cậu là ngu hay là ngốc vậy?!"

Hàng Tuyên ngồi trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập xin lỗi cùng bi thương.

Trì Uyên thở dài, "Nấu một bình nước nóng khó đến vậy sao?"

Đôi môi trắng bệch của Hàng Tuyên mở ra, nhỏ giọng trả lời, "Mọi người ai cũng dùng nước lạnh cả.

Nấu nước nóng tốn củi lửa, mùa đông đốn củi rất mệt, mua củi phải xài tiền."

Cục tức của Trì Uyên chặn lại trong ngực, hắn lấy một điếu thuốc ra đốt lên, hút một hơi dài, "Cậu cảm thấy ông ấy thiếu chút tiền mua củi này sao?

Hả?"

Hàng Tuyên có chút ủy khuất, cắn chặt răng mới có thể đè ép sự chua chát trong lòng xuống.

Trì Uyên nhanh chóng hút xong điếu thuốc, mạnh mẽ dẫm nát tàn thuốc dưới chân.

Trì Uyên đi vào nhà cầm bình nước nóng ra, đổ tất cả vào trong thau rửa chén.

Nhất thời khí nóng bốc lên dày đặc, xông đến hốc mắt của Hàng Tuyên đều phiếm đỏ.

Trì Uyên không nhìn cậu, đỡ phải phiền lòng, xắn tay áo lên ngồi chồm hỗm xuống, cầm một chiếc đĩa từ trong thau ra."

Tôi còn cho là ít nhất cậu khác với những con người cố chấp kia, kết quả cũng là nói không chịu nghe."
 
Back
Top Bottom