Tâm Linh Em chỉ là một bóng ma ( duyên gái)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
375000590-256-k619281.jpg

Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Tác giả: Lan_Vi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Linh là một người thấy được ma, cô chuyên giúp đỡ chúng siêu thoát thế rồi cô tình cờ gặp Lily một hồn ma xinh đẹp và giữa cả hai đã nảy nở một mối tình không thể có kết đẹp.
*** lấy ý tưởng từ bài phỏng vấn của Lingorm Tags: girllovegirlxgirlgllingorm​
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 1


- Ahhhhhhhhhhh, tránh xa tôi ra!!!

Cơn ác mộng lại ập tới khiến cô gái trên giường phải bừng tỉnh.

Tuy nhiên khi cô vừa mở mắt một gương mặt đang đưa sát tới gần cô.

Đó là một gương mặt mờ nhạt của lão trung niên với đôi mắt không đứng đắn.

Hắn nở nụ cười, mấp máy môi định nói gì đó.

- Biến đi cho ta!

Cô lấy tay đẩy gương mặt đó đi nhưng không thể bởi vì đó chỉ là một linh hồn, con người không thể nào chạm vào nó được.

- Chết tiệt, cút ra cho ta ngủ!

Con ma kia lại cười man rợ, hắn biết cô gái này cũng chỉ có thể dọa nạt hắn thế thôi chứ cũng chẳng thể làm gì được hắn.

Hắn chỉ tiếc rằng bản thân cũng chẳng thể nói chuyện được nếu không thì cô gái kia sẽ càng phát điên lên vì bất lực.

Người con gái kia cũng biết mình không thể làm gì và cơn mệt mỏi đã kéo hai mí mắt của cô xuống cực hạn, thế rồi cô quyết định nhắm mắt lại mặc kệ cho linh hồn kia cứ nhìn mình chằm chằm, bởi cô cũng biết cái hồn ma kia đâu thể mở miệng ra mà lải nhải suốt bên tai cô như những con ma khác.

Ánh nắng len lỏi vào căn phòng, nhờ tia nắng ta có thể thấy rõ những hạt bụi li ti đang bay khắp căn phòng nhưng cô gái kia vẫn có thể ngủ say mặc kệ cho việc bầu không khí đầy bụi bặm ấy có thể gây hại cho hai lá phổi của mình.

Bởi lẽ với cô ấy có nhiều thứ còn đáng sợ hơn bụi bặm.

Tiếng gõ cửa phòng đã đánh thức người đang say ngủ, cô vội vàng đứng dậy xỏ giày và đến mở cánh cửa.

- Chào cô Linh, không biết cô đã thấy được thứ đó chưa ạ?

Cô gái tên Linh vừa gật đầu vừa quay qua nhìn con ma lúc ban tối, hắn vẫn còn ở chiếc ghế sofa cạnh giường và nhìn cô bằng một nụ cười nhếch mép.

- Mong cô giúp tôi xử lí chuyện này chứ không,...căn nhà này khó bán lắm.

- Được...

Chữ " rồi" đang chuẩn bị được phát ra thì con ma trên chiếc ghế kia đứng bật dậy đứng chắn trước Linh và chủ nhà.

Gương mặt hắn toát lên vẻ giận dữ đến lúc này Linh mới nhìn rõ vết thương trên cổ nó, có lẽ đây là lí do hắn chết và cũng là lí do khiến hắn không thể nói như những con ma khác.

Linh vội mời chủ nhà rời đi với lí do cần yên tĩnh để giải quyết vong linh đang phá phách trong căn nhà.

Cánh cửa phòng đóng lại, cô vội khoang tay ngồi xuống chiếc giường, bụi bay lên mù mịt làm cô phải nhăn mặt.

Giọng cô bắt đầu nghiêm nghị.

- Ngươi có quyền gì mà không cho người ta bán nhà?

Cái vong hồn kia vẫn cứ đứng ở đó trơ lì và đưa gương mặt thách thức bởi bây giờ cô có hỏi, hắn có muốn trả lời thì cũng làm sao mà trả lời được.

- Ngươi là cắt cổ tự sát?

Hắn liền vội lắc đầu bởi hắn đâu có dại gì mà tự làm đau bản thân như thế.

- Thế là bị người ta giết à?

Câu hỏi khiến hồn ma kia nhớ đến đêm định mệnh ấy, cái đêm mà cả gia đình hắn bị giết chết làm cho gương mặt hắn trở nên xám xịt, hắn nhẹ gật đầu.

Cô gái đối diện cũng khẽ gật đầu có lẽ cô ấy đã thấy được cách giao tiếp ổn thỏa với con ma " câm" này rồi.

- Đây là nhà người à?

Cái cổ của hồn ma trước mặt cũng nhẹ gật xuống.

Vậy là cô đã đoán đúng, tên trước mặt không muốn bán căn nhà đi vì đây là nhà hắn, hắn chết quá oan uổng nên vẫn còn chấp niệm với nơi đây nhưng...

- Dù vậy căn nhà vẫn phải bán.

Ta sẽ giúp người siêu thoát.

- Không dừng lại đi.

Tiếng nói từ đâu phát ra?

Nó không phải của hồn ma nam kia nhưng lại càng không phải của Linh.

Không để Linh thắc mắc lâu, một cô gái từ từ bước xuyên qua tường.

Linh phải kiềm bản thân mình lại để những lời khen dành cho vẻ đẹp của ma nữ kia không thoát ra khỏi cổ họng mình.

- Cô là ai?

Nhà này có tới 2 con ma lận à?

- Tôi không phải ma.

- Vậy là quỷ.

Vậy là Linh đã thành công trong việc khiến con ma kia phải cứng họng.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 2


Kể từ cái hôm gặp hai con ma ở chung một nhà kia Linh không biết bây giờ phải làm gì cả.

Lần đầu tiên cô tạm phải đình chiến với ma để tìm hướng giải quyết, người chủ nhà khi thấy cô nói cần 1 tháng cũng tỏ ra buồn rầu.

Một con ma không thể nói chuyện, còn một con thì lại nói quá nhiều.

Thật là điên đầu với cô pháp sư trẻ tuổi, bởi đây cũng chỉ mới là lần thứ năm cô hành nghề này thôi.

Mà thực chất cô cũng nào phải pháp sư gì, chỉ là cô thấy được ma, nghe được chúng nói nên cô mới treo bảng quảng cáo biết bắt ma để kiếm tiền sau khi bị ông bố đại gia của mình đuổi ra khỏi nhà thôi.

4 lần trước là do cô ăn hên chứ những căn nhà đó làm gì có ma, những con ma gần đó đã xác nhận như thế rồi.

Còn lần này những hai con.

Cô không sợ ma, cô quen với chúng rồi nhưng cô đâu có biết trừ ma diệt quỷ gì đâu.

Lần này cô đã thử cách năn nỉ lẫn doạ nạt nhưng hai vong hồn đây đâu chịu nghe, một con thì cứ lắc đầu còn con kia thì cứ liên tục nói không.

Còn gì danh tiếng của cô nữa chứ, không biết người bố của cô khi nào mới nguôi giận mà cho cô về nhà chứ nếu hết 1 tháng cô không thể đuổi được chúng thì cô sẽ mất hết danh dự, sẽ không còn ai thuê cô nữa và rồi cô sẽ chết đói.

Chỉ mới nghĩ đến đâu thôi thì cô đã thở dài.

- Sao thế tiểu thư?

Lại buồn vì thẻ bị cắt à?

Thiên, một chàng trai trừ việc không thích phụ nữ ra thì còn lại rất hoàn hảo trong mắt những cặp mắt của các quý cô, đưa đến cho cô một ly rượu mạnh.

- Miễn phí đấy nhé.

- Không miễn phí tao cũng không trả tiền, quán này của tao mà.

- Không, không, xin quý cô đây hãy rút lại lời vừa nói, tôi đã trả hết nợ cho quý cô rồi nên...

- Nên?

Mày đừng quên còn nợ tao 100 ngàn đấy nhé, nợ chưa trả xong đâu.

- Tỉnh, tỉnh- Thiên vội chòm người lên khỏi quầy bar lắc lư vai bạn mình- mày kiết xác thiệt rồi, sao ra nông nổi vầy vậy con.

Những cái búng tay của cậu bạn vang lên liên hồi như muốn kéo Linh về thực tại, nhưng còn thực tại nào đau đớn hơn lúc này nữa.

- Tao nhận được việc mới rồi mày.

- Ừa tao có nghe mày nói mà, hôm qua mày còn qua đó ngủ nữa.

Sao có thấy con ma nào không?

- Không...

- Vậy hên nữa rồi, tao nói rồi không có ma cỏ gì đâu- Thiên cắt ngang lời cô bạn mình chuẩn bị nói.- mấy cái chủ nhà bị yếu bóng vía nên tưởng có thôi.

- Không... chỉ một mà tới hai con lận.

Gương mặt không góc chết của người đối diện cứng đờ lại.

- Ê sao cứng đờ vậy Thiên?

Sợ hả?

- Không có, làm gì có đâu?

Linh nhìn vẻ ấp úng của bạn mình mà thấy buồn cười.

Cả hai chơi với nhau cũng gần 30 năm chẳng lẽ cô không biết bạn mình sợ gì, chỉ là cậu ta luôn tỏ ra mạnh mẽ thôi.

Lúc trước khi vừa biết Linh có khả năng thấy được ma quỷ, cậu ta đã né xa cô suốt cả tuần nhưng sau khi cô dọa sẽ cho cậu ta đi tới khu vực nhiều ma nhất rồi kêu mấy con ma hù cậu thì cả hai lại tiếp tục chơi với nhau.

Càng nghĩ Linh càng thấy mình lúc ấy đúng là một đứa bạn không ra gì.

- Tao không biết bây giờ phải làm sao nữa, chúng không chịu dọn đi.

- Mày năn nỉ chưa?- Thiên có nói bằng giọng điệu bình tĩnh và tỏ ra mạnh mẽ.

- Rồi ấy chứ.

Thế rồi Linh ngồi kể cho bạn mình nghe về chuyện lúc sáng với hai con ma, về việc con ma kia không thể nói chuyện và con ma nữ ở đâu xuất hiện cứ liên mồm nói không chuyển đi.

- Hai tụi nó là gì của nhau vậy?

- Tao không biết nữa, không có hỏi nhưng chắc là anh em thấy con ma nữ kia còn trẻ lắm.

- Hỏi đi, rồi hỏi coi hai tụi nó muốn gì thì làm cho nó.

Giống trong phim đó thực hiện được ước nguyện thì nó sẽ biến mất.

- Nhưng con kia bị câm thì sao mà hỏi?

Thiên vừa nghe bạn mình nói xong thì lắc đầu ngao ngán, cậu quay người lấy ra một quyển sổ và một cây bút rồi đưa cho Linh.

- Viết đi.

Viết mấy câu mà Yes/No đó rồi hỏi nó.

Linh cầm lấy quyển sổ và bắt đầu ngồi suy tư, Thiên vừa nói xong cũng quay sang chỗ khác để phục vụ khách hàng bỏ mặc người bạn thân của mình.

Đây có lẽ là chuyện khó khăn nhất Linh từng phải làm vì có bao giờ cô phải đi hỏi người, à không ma câm đâu.

Bình thường muốn nói chuyện thì dễ nhưng còn bây giờ chỉ có thể hỏi làm sao để nó lắc đầu hoặc gật đầu thì khó vô cùng.

Còn con ma nữ kia nữa, nó sẽ để yên cho cô hỏi chứ?

Linh thắc mắc không biết mong muốn cuối cùng của con ma kia sẽ là gì, mong là không phải được ở lại căn nhà mãi mãi.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 3


Sau cuộc gặp gỡ với bạn vào buổi tối hôm qua thì tối hôm nay sau một giấc ngủ dài, Linh xách hành trang để đến căn nhà ma kia.

Lí do Linh chọn buổi tối là vì cô cảm giác giờ giấc này mà nói chuyện với ma sẽ thuận lợi cho công việc hơn một chút.

Và đúng như cô nghĩ khi vừa mới mở cửa căn biệt thự cô đã thấy hai con ma kia ngồi ở phòng khách nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Tôi đến đây để thương lượng.

- Được, mời cô ngồi.

Con ma nữ trả lời cô bằng giọng điệu cọc lóc khiến cô ước rằng mình thức sự là một thầy pháp, rồi cô sẽ dùng bùa chú để cho cô ta hồn bay phách lạch.

Linh ngồi xuống ghế và lấy cuốn sổ tay đã chuẩn bị sẵn ra.

- Sổ gì vậy?

- Không phải việc của cô.

Tí tới lượt cô sau.

Hừ, đúng là một con ma nhiều chuyện.

Mặc kệ cho con ma nữ tỏ vẻ không đồng tình, Linh bắt đầu đọc câu hỏi đầu tiên trong quyển sổ.

- Ngươi có nguyện vọng gì trước khi đầu thai không?

Linh hướng mắt nhìn vào vong hồn của lão trung niên, nhưng trái với suy nghĩ của cô ông ta lắc đầu.

Điều này hoàn toàn khác với kịch bản mà cô đã đề ra.

- Ngươi không muốn gì hết à?

Lần này thì nó gật đầu.

- Nhìn thấy biển?

Gặp được người mình thương?

Thấy kẻ mình ghét thân bại danh liệt?

Không một điều nào luôn?

Con ma kia ngập ngừng một chút rồi gật đầu.

Tiếng cười của con ma nữ vang lên khiến Linh cảm thấy mình như vừa bị bôi tro trát trấu vào mặt.

Cô thầm nghĩ còn gì là thể diện của một thầy pháp nữa chứ.

Nhưng tiếng cười không ngớt của con ma kia làm cô thấy khó chịu vô cùng.

- Này im coi, cô không biết anh mình muốn gì à?

Nói nhanh để tôi còn trả nhà lại cho chủ nữa chứ.

- Hả?

Đây đâu phải là anh tôi.

- Hả?

Chứ là gì?

- Có quen biết gì nhau đâu.

Câu trả lời này làm Linh đứng hình, cô chưa từng nghĩ tới trường hợp này.

Hai con ma ở chung mà bây giờ lại nói không quen biết gì nhau hết.

- Hai người không quen nhau thật à?

Cái gật đầu của con ma còn lại khiến Linh càng thêm bối rồi.

Lúc nãy cô còn nghĩ là ma nữ lừa mình nhưng mà bây giờ cô thấy hình như hai chúng nó đều đang nói thật.

Cái chuyện gì mà rối như tơ vò thế này.

À không, mà cũng là do chính cô làm cho nó rối ren, cũng là tự cô suy diễn mà ra hết.

- Thế sao tự nhiên cô ở đây?

- Thì tôi đi ngang qua thấy nhà đẹp nên ở thôi.

- Vậy sao cô không cho bán nhà?

- Tại nhà đẹp.

Linh thề với lòng nếu đây thực sự là một con người cô sẽ lao tới bóp cổ cô ta chết tươi.

- Cô chuyển tới đây bao lâu rồi?

- Uh... khoảng 1 tuần.

- Vậy mấy vụ di chuyển bàn ghế hay gì không phải do cô nhỉ?

- Chứ không lẽ tôi làm, mấy cái đó nặng gần chết.

Ông ta làm hết đó.

- Ừa vậy cô chuyển đi đi, nhà đâu phải của cô.

- Không.

- Nếu cô không dọn đi thì tôi sẽ kêu thầy về đánh cho hai người hồn bay phách lạc đó.

- Sao cô không tự làm?

Pháp sư cùi bắp à?

Mặt của Linh lúc này khó ai có thể miêu tả được bởi nó là sự pha trộn của cảm giác bị phát hiện ra bí mật và sự tức giận vì không ngờ lại bị một con ma cà khịa.

Mặc kệ cho màn đấu mắt giữa người pháp sư " rởm" và con ma nữ mình không quen biết một chút nào thì con ma nam kìa rời khỏi cái ghế sofa đầy bụi bặm rồi tiến tới một bức hình nhỏ được trưng trong chiếc tủ kính.

Linh vội bỏ cuộc thi vô nghĩa kia sang một bên rồi đi lại chỗ con ma đang đứng.

- Em gái thật của ngươi à?

- Đồ ngốc, thấy ông ta lớn tuổi vậy không?

Đây là con gái của ông ấy đấy.

- Thật á?

Hay cô đoán mò linh tinh thôi.

Nhưng cái gật đầu của con ma kia đã xác nhận rằng lời "đoán mò" đã đúng.

Linh nhìn vong hồn nam trước mặt mình lúc này, đôi mắt ông ta tỏ vẻ đau khổ khác hẳn lúc tối hôm trước cô thấy sau khi tỉnh giấc khỏi cơn mơ.

Linh tự hỏi đó có phải là cùng một người không thì nghe thấy tiếng con ma nữ vang lên.

- Ông ở đâu mà giờ mới xuất hiện thế?

Một con ma nữa bước tới, vấn đề là con ma này nhìn giống hệt như con ma đang ở trước mặt cô và có cùng một vết thương ở cổ.

Vậy là cả hai con ma đều không thể nói được.

Nhưng rồi chúng là ai?
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 4


- Cái chuyện gì nữa vậy trời!

Linh đánh mắt sang ma nữ đang đứng tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.

- Cô!

Giải thích dùm tôi coi.

- Có ai nhờ vả mà thái độ vậy không?

Nhưng may mắn sao ma nữ này vẫn là người tốt, dù sao cô ta cũng ở đây cả một tuần rồi nên có nhiều chuyện cô ta vẫn hiểu hơn người mới chỉ ngủ ở nhà này một đêm.

Sau những gì cô ta nói thì Linh tóm tắt được câu chuyện như thế này.

Con ma nam mà lúc đầu nhìn cô đầy biến thái là em trai của con ma nam ngày hôm nay, và chính hắn là người đã giết người anh trai của mình tức là con ma hôm nay.

Hắn đã giết vợ chồng anh trai mình vì thiếu tiêng.

Còn lí do vì sao chúng không muốn rời đi thì ma nữ không biết bởi cô cũng chưa đủ thân với chúng đến thế.

- Không chỉ hai mà là ba nhỉ?

- Này đừng tính tôi vô chứ, tôi có ám cái nhà này đâu.

- Thế cô ở đây làm gì?

- Thì...

- Này ta không hiểu sao mà ngươi giết anh trai mình nhưng cuối cùng cả hai đều bị cắt cổ nhưng bây giờ tôi phải làm gì để hai người chịu rời đi?

Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng, con ma " anh trai" đi tới chỗ Linh ngồi và cầm tấm ảnh người con gái đi đến chỗ cô.

Thật may mắn vì ở đây chỉ có 1 người và ba con ma chứ nếu không ai mà thấy cảnh tượng bức ảnh bay lơ lửng thì sẽ đột quỵ mà chết mất.

- Ngươi muốn gặp con gái mình à?

Một cái gật đầu thừa nhận từ phía đối diện làm Linh có thêm động lực.

- Rồi người sẽ rời đi đúng không?

- Không được.

Con ma nữ kia lại xen vào nhưng Linh không bận tâm vì cô đã thấy con ma kia tỏ ý đồng ý.

- Còn ngươi thì sao?

Không muốn rời đi à.

Bây giờ chỉ cần giải quyết con ma kia thì mọi chuyện sẽ êm xui thôi.

Và con ma ấy cũng nhún vai tỏ ý không ý kiến và chỉ vào phía người anh ma của mình.

- Hắn rời đi thì ngươi cũng đi đúng không?

Con ma này giơ ngón tay cái nhằm thể hiện Linh đã đoán đúng ý của anh ta.

Đúng là hai anh em này khác nhau thật nhỉ.

- Vậy thì chuyện này dễ!

- Cô chắc chưa?

- Im lặng đi, lo mà dọn rồi rời đi dùm tôi một cái.

Linh nói rồi bỏ lên phòng dành cho khách rồi lăn ra ngủ, bên tai cô là tiếng phàn nàn của con ma nữ nhưng cô cũng chẳng chút nào quan tâm vì hóa ra cô ta cũng có liên quan gì đến căn nhà này đâu.

Lúc đầu Linh còn nghĩ đây là nhà cô ta nên mới xuống nước năn nỉ, chứ bây giờ thì cô ta chẳng liên quan gì nữa hết.

Linh chìm vào giấc ngủ và tỉnh dậy lúc tiếng chim ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng.

- Thật là một căn nhà tốt.

Chả trách.

Linh vươn vai và giật mình khi thấy hai vong hồn nam kia đang ngồi ở cạnh giường

- Ta sẽ để người gặp con, chờ một chút đi.

Linh nhìn quanh và nhận ra con ma nữ không ở đây.

Thật là may mắn!

Cô lấy điện thoại ra và gọi cho người ủy thác bởi theo cô như vậy là cách tốt nhất, có thể họ sẽ có cách để liên hệ với cô con gái của nhà này.

Linh đợi một chút thì đầu dây bên kia có người nhấc máy.

- Xin chào, tôi là Nhật Linh.

Tôi có một số điều muốn hỏi.

Cuộc gọi kéo dài khoảng 20 phút mang tới những thông tin vô cùng hữu ích cho cô.

Người ủy thác cho biết rằng căn nhà này đã được bán cho họ vào mười năm trước bởi một cô gái, sau khi bán xong thì họ nghe nói cô ấy đã chuyển ra nước ngoài sinh sống và chưa bao giờ trở về nước từ đó căn nhà có một số hiện tượng tâm linh xảy ra khiến chủ mới vô cùng sợ hãi và bỏ hoang căn nhà tới bây giờ.

- Vâng tôi cảm ơn, mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh thôi.

Linh ghi lại thông tin liên lạc của cô gái đã bán căn nhà và tắt cuộc gọi.

- Con gái của ông cũng tên Linh à?

Trùng hợp nhỉ?

Sau khi cất điện thoại, Linh hứa với hai con ma rằng sẽ sớm quay lại sau khi tìm được cô gái mà hai người muốn tìm.

Linh bỏ quyển sổ tay vào túi và bước ra khỏi căn nhà với ý định tới tìm người bạn thân giúp đỡ.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 5


Việc đi bộ suốt một quãng đường dài là một cực hình đối với một cô tiểu thư như Linh, bởi đó giờ đi đến đâu cô cũng lái xe hơi hoặc là có tài xế đưa đón, còn bây giờ đến tiền đi taxi cô còn không có.

Tất nhiên sau 4, 5 vụ làm ăn thì cô cũng có chút tiền nhưng tiền nhà đã ngốn gần hết của cô rồi.

Linh vừa đi vừa suy nghĩ linh tinh như thế thì đột nhiên cô nghe tiếng ai đó gọi mình.

- Á, sao cô ở đây?

Mọi người trên phố cũng đột ngột quay sang nhìn cô nhưng tất nhiên là bằng một ánh mặt vô cùng kì thị bởi đâu phải ai cũng có thể thấy được cái linh hồn đang đứng sau lưng Linh lúc này.

Linh cũng biết thế nên đợi mọi người không quan tâm đến mình nữa thì cô rút điện thoại ra giả vờ như đang trò chuyện với ai đó.

- Tôi hỏi là sao cô ở đây?

- Thì tôi thích thôi.

Hồn ma nữ kia chấp tay đi bên cạnh Linh hết sức là ung dung.

- Cô còn có gì vấn vương à?

Sao không đi đầu thai đi?

- Tôi không thích thôi chứ vấn vương gì đâu.

- Lúc sáng này cô đi đâu vậy?

Tôi không thấy cô

- Nhớ tôi à?

Gương mặt xinh đẹp kia đưa sát lại gần Linh, không cần ai nói cũng biết lúc này mặt Linh đang dần ửng đỏ mà cô hoàn toàn biết đây không phải là do trời lạnh mà bởi vì gương mặt kia quá xinh đẹp.

Nếu đây là một con người thì Linh sẽ có thể cảm nhận được hơi thở của họ phả lên làn da của cô, nhưng tiếc đây chỉ là một linh hồn không hề có chút hơi thở sự sống nào cũng chẳng thế chạm vào được người cô.

- Né ra đi, cô chắn đường đi của tôi rồi.

- Thì cứ bước xuyên qua đi, tôi là ma mà.

Dù về lí thuyết là thế nhưng Linh vẫn thấy không ổn nếu mình bước xuyên qua người một con ma nên cô chọn đi đường vòng để không phải chạm vào người, à không con ma trước mặt.

Nếu có ai đó đang đi trên đường lúc này thì sẽ vô cùng khó hiểu bởi tại sao cô gái có thân hình mảnh mai cùng với dáng đi như người mẫu kia lại bỗng dưng bước sang một hướng khác mà không đi thẳng, có gì trước mặt cô ta đâu.

Trong mắt người ngoài là vậy nhưng họ đâu có thấy được bên cạnh Linh lúc này đang có một con ma nữ vô cùng lắm lời đang bám theo sát nút.

- Này cô đi chạm thôi, tôi theo không có kịp.

- Vậy thì bay đi.

- Ý cô là muốn tôi đi theo hả?

Không đuổi tôi nữa hả?

Linh quyết định bỏ ngoài tai lời con mà này nói rồi mở cánh cửa của một quán bar nằm núp trong một con hẻm

" Kính coong"

- Xin chào quý... khách!

Thiên sau khi nghe tiếng chuông cửa thì vội lên tiếng mời chào nhưng khi nhìn rõ vị khách hàng thì lời chào của anh phải tạm ngưng một chút.

Bởi đây đâu phải khách mà đây là nhỏ bạn thân vô cùng giàu có nhưng vừa bị đuổi khỏi dinh thự vì không chịu cưới chồng của anh.

- Quý khách dùng gì?

- Gì cũng được, món nào miễn phí đấy.

- Này cô định uống rượu buổi sáng đấy à?

Con ma nãy giờ cứ lẽo đẽo theo sau lại lên tiếng như có liên quan gì đến cô lắm vậy.

- Không phải việc của cô.

- Tôi không cho cô uống đâu.

Nếu cô uống thì sao giúp ông ta được.

- Nói nhiều quá!...

Gì vậy?

Linh bất ngờ khi cái điện thoại trong tay cô bị kéo ra, lúc đầu cô cứ nghĩ nó sắp rớt do mình cầm không chắc nhưng sau khi hết bất ngờ thì cô nhận ra người lấy nó là Thiên, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không có gì của cô.

- Mày đang nói chuyện với ai vậy?

- Chào hỏi đi!

Đây là Thiên, bạn tôi.

Thiên, đây là con ma nữ mà tao kể với này.

- Hả?

Nếu Thiên có mắt âm dương thì bây giờ anh sẽ thấy có một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười ngồi đối diện đưa bàn tay vẫy qua vẫy lại để chào anh.

Nhưng tiếc rằng anh chỉ là người thường và là một người vô cùng sợ ma.

Lúc nãy thấy bạn mình đi vào với một cái điện thoại trên tay mà cứ liên mồm nói chuyện với ai đó thì anh đã tự trấn an rằng bạn mình đang nói chuyện điện thoại thật nhưng lúc này trên tay anh là một chiếc điện thoại trống không và không hề có dấu hiệu của một cuộc điện thoại nào hết.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 6


Nếu không phải Thiên đang ngồi trên một cái ghế thì anh đã ngã quỵ xuống từ lúc nào rồi.

- Mày đừng có hù tao Linh ơi!

- Tao đâu hù mày chi đâu, tại nó đi theo tao chứ bộ.

- Ê đừng gọi tôi là nó chứ.

- Cô im đi, ma mà nhiều chuyện quá à.

- Tôi không im đó thì cô làm gì tôi.

- Con ma này.

Linh đứng lên, hất hàm nhìn về phía ma nữ trước mặt mình.

Con ma cũng không chịu thua mà làm mặt xấu khiêu khích Linh.

Đúng là một cuộc chiến cân tài cân sức.

Tuy nhiên đó chỉ là khi đây là hai con người bằng xương bằng thịt, chứ trong mắt Thiên bây giờ cô bạn thân của anh đang nói chuyện một mình và làm những hành động vô cùng khó coi.

Thiên hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

- Mày ngồi xuống coi Linh, khách người ta nhìn kìa.

Linh nghe thế đành thỏa hiệp mà ngồi xuống ghế, nhưng tất nhiên là cô không chịu thua con ma nữ kia đâu.

- Nãy giờ mày không nói giỡn phải không?

- Ừa chứ giỡn mày chi, đừng sợ ma cỏ không đụng vô mày được đâu.

Thiên nghe thế thì cũng bớt sợ đi một phần nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi bởi đâu ai có thể vượt qua nỗi sợ muôn đời của mình chỉ trong thoáng chốc.

- Vậy mày đến đây làm chi?

Còn đem theo con ma đó đến nữa.

- Này tui không phải con ma này mà nọ đâu, tui có tên đàng hoàng.

- Vậy cô nói thử coi, cô tên gì?

Chắc tên xấu òm chứ gì?

- Im lặng, đừng có nói chuyện với ma nữa.

Người chủ quán rượu cố tỏ ra không sợ hãi trước cô bạn của mình nhưng anh cũng không muốn bạn mình đi nói chuyện với một thế lực vô hình nào đó cho nên cách tốt nhất anh nghĩ được là hãy bơ con ma đó đi mà sống.

Linh nghe bạn mình nói vậy thì cũng không quay qua cãi nhau với con ma nữ lắm lời kia nữa mà quay vào chủ đề chính.

- Tao tới đây là để nhờ mày giúp đỡ.

Sau đó Linh lấy ra quyển sổ với thông tin ít ỏi mà mình thu thập được cho Thiên.

Cô kể cho bạn mình nghe về mong muốn cuối cùng của con ma đó và chuyện rắc rối về cặp anh em kia.

- Rồi mày nghĩ tao giúp được gì?

- Bạn yêu, không phải bạn bè nào đó của bạn làm thám tử à?

Nhờ người ta tìm xem.

- Không có tiền bày đặt thám tử gì?

Linh đi tới nắm tay bạn mình bày ra bộ mặt năn nỉ ỉ ôi, mặc kệ bên cạnh cô là một con ma nữ đang bụm miệng cười khúc khích.

- Nếu lúc đầu cô chịu năn nỉ như thế thì tôi đã dọn đi rồi.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 7


Nhưng có lẽ ông trời thường hay thương người nên khi Linh chưa kịp bỏ tiền ra để trả cho người bạn thám tử của Thiên thì một may mắn đã tìm đến cô.

" Ring", " Ring",...

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm làm Linh tỉnh giấc, cô vừa mơ màng mò mẫm điện thoại vừa càu nhàu ai là người đã phá hỏng giấc ngủ ngon lành của mình.

- Alô, ai vậy?

- Xin chào cô Linh!

Tôi vừa đánh thức giấc ngủ của cô à?

Giọng nói từ đâu dây bên kia làm Linh bừng tỉnh, đúng thế ai lại giở cái giọng ngái ngủ đi nói chuyện với chủ nhà bao giờ.

Cô vội chuyển về chế độ nghiêm túc.

- À không có, xin hỏi có chuyện gì không ạ?

- Lúc sáng tôi nghe cô hỏi về người chủ cũ, nên khi vừa nghe tin người đó trở về nước tôi liền gọi cho cô mà quên mất giờ giấc.

- Người chủ nhà đó về nước rồi à, không sao đâu ạ tôi cũng chỉ vừa mới ngủ thôi.

Cảm ơn ông rất nhiều.

Ông có biết hiện tại người đó đang ở đâu không?

- Tôi sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho cô, hiện tại thì tôi cũng chỉ mới biết được như vậy thôi.

- Không sao như vậy là quá tốt rồi!

Cảm ơn ông rất nhiều.

Đầu dây bên kia vừa dập máy cũng là lúc Linh vội vàng nhảy xuống giường và chạy xuống quán của Thiên.

Cậu bạn kia thật tốt bụng vì đã cho cô ở nhờ tầng hai của quán cậu ta.

- Ê có tin tốt rồi.

Thiên đang lúi cúi dọn quán sau một ngày làm việc vất vả thì giật bắn mình khi nghe giọng nói của bạn phía sau lưng.

- Trời mày điên hả?

Gần một giờ sáng rồi không ngủ mà chạy xuống đây chi vậy?

- Thì tao cũng đang ngủ mà nhưng có chuyện vui nên mới xuống kể cho mày nghe.

Linh đi tới ngồi xuống trước quầy bar, lúc này cô để ý ở đây không chỉ có hai người mà còn có thêm một con ma nữa.

- Sao cô còn ở đây?

Không về nhà đi.

- Kệ tui.

- Ê!

Linh mày đừng nói là con ma hồi sáng còn ở đây nha, nãy giờ là tao ở một mình với nó đó hả?

Thiên nói bằng giọng lắp bắp, đúng là thứ gì không biết thì không sợ nhưng đã biết rồi thì không sợ không được.

Anh không khỏi rùng mình khi biết rằng nãy giờ mình đang ở chung một nơi với một con ma nữ.

- Không sao đâu kệ đi, nãy giờ cũng có làm gì mày đâu.

- Có nhen, nãy giờ tui có phụ dọn dẹp nha tại anh ta không để ý thôi.

- Cô im coi.

Linh thiết nghĩ mình không nên truyền đạt thông tin này đến cho người bạn thân và làm bộ như mình không nghe thấy nếu không cậu ta sẽ lăn ra xỉu mất.

- Ngồi xuống đi, có tin vui lắm nè.

- Nói!

Tin gì?

Không vui là tao quýnh mày đó.

- Nhớ vụ hồi sáng tao kêu mày kêu bạn tìm chủ của cái nhà đó không?

- Ừa, cái cuộc tìm kiếm mà không biết gì ngoài cái tên, số điện thoại thì không gọi được.

Vô vọng thật sự.

- Không, có hi vọng rồi, người đó về nước rồi.

- Tin này vui thật nè.

Chúc mừng cô!

Giọng nói của ma nữ vang lên phía sau lưng Linh nhưng cô bỏ ngoài tai rồi kể cho bạn mình nghe về cuộc gọi lúc đêm kia sau đó thì đưa địa chỉ khách sạn ra.

Tuy nhiên điều bất ngờ nhất đã đến, lúc nãy do vội quá nên cô không nhìn kĩ tên khách sạn nhưng bây giờ vừa thấy cái tên đã khiến cô cảm thấy khó chịu.

- Starlight?

Khách sạn của mẹ kế mày mà?

Đúng!

Đây là khách sạn mà bố cô đã xây ra để tặng cho người phụ nữ kia, người phụ nữ đã phá hoại gia đình của cô.

Đây chính là nơi mà cô thề rằng sẽ không bao giờ đặt chân đến nhưng bây giờ có vẻ ông trời đang trêu ngươi cô.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 8


Sau khi biết tin về địa chỉ khách sạn nếu đó là một nơi khách thì có lẽ Linh sẽ tức tốc đến đó túc trực để kiếm cho ra người phụ nữ có khuôn mặt giống trong bức ảnh kia nhưng bây giờ khách sạn đó lại là nơi cô hận đến tận xương tủy.

À cũng không đúng thứ mà cô hận là người đàn bà kia, bất cứ thứ gì liên quan đến bà ta cô đều ghét cay ghét đắng bởi đâu có ai rộng lượng mà đi thương yêu kẻ đã giết mẹ mình, hãm hại mình.

Linh đang suy nghĩ không biết bây giờ có nên hủy việc tìm kiếm này không nhưng cô không nỡ thất hứa với vong hồn của người cha kia, càng không nỡ nhìn số tiền thù lao hậu hĩnh bay xa.

- Thôi mày về ngủ đi, mai rồi tính!

Tao mệt rồi.

Thiên nhìn thấy gương mặt trầm ngâm của cô bạn thân thì có lẽ đã đoán ra một phần suy nghĩ của bạn.

Nhưng với tư cách là một người bạn tốt, anh đã đẩy bạn mình ra khỏi cửa rồi trở về phòng ngủ dành cho mình ở căn phòng sau quầy bar.

Linh chán nản nhìn ánh đèn vàng mờ ảo trong quán bar vụt tắt rồi cô chậm rãi đi về căn phòng trên tầng hai của mình và thầm cảm ơn người bạn đã nhường cho mình căn phòng ấm áp ấy.

Cô bước lên từng bậc thang, cầu thang không dài nên cô muốn làm nó chậm lại có lẽ nỗi buồn đã xâm lấn tâm hồn cô và chỉ có màn đêm mới giúp cô san sẻ nỗi buồn ấy nhưng có lẽ cô đã quên mất mình không giống những người bình thường.

- Cút ra cho ta!

Linh giật mình quay lại thì thấy con ma nữ mình luôn khắc khẩu đang xua đuổi những bóng ma đang có ý định lại gần cô.

- Không sao đâu, dù gì chúng cũng không động vào tôi được.

Cô đi về đi.

Nói rồi cô lại cúi xuống bước đi sau đó vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, hai mắt cô nặng trịch nhưng không sao ngủ được.

- Cô né ra cho tôi ngồi với.

Linh quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói, đúng như cô nghĩ lại là con ma kia, nhưng cô cũng ngồi xít qua một bên và nhắm mắt lại.

Giờ phút này cô không còn đủ sức để cái nhau với cô ta nữa.

Cả hai cứ ngồi như vậy không biết qua bao lâu.

- Tôi sẽ ở đây với cô.

Tôi thích căn nhà này rồi.

Nói rồi ma nữ quay sang nhìn Linh nhưng rồi cô nhận ra người phụ nữ kế bên mình đã ngủ say từ lúc nào rồi.

- Mẹ...mẹ...

Tiếng nói của người phụ nữ ấy khiến ma nữ không khỏi tò mò, cô đưa sát người lại để nghe rõ hơn

- Con sợ lắm mẹ ơi!

Đồng thời lúc này, nước mắt đang chậm rãi lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô gái pháp sư " dỏm".

Cô gái ma đưa tay ra định lau nó đi nhưng rồi rụt tay lại vì chớt nhớ ra mình chỉ là ma.

Ma và người không thể chạm vào nhau.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 9


- Dậy đi, sáng rồi.

Cô tỉnh dậy cho tui.

Hú hú!!!

Tiếng la lối ồn ào làm cho Linh phải tỉnh giấc, cô mơ màng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ngủ trên ghế sofa và đã được đắp chăn tử tế.

Con ma nữ vừa lạ vừa quen kia thì đang đứng trước mặt cô.

Sự xuất hiện của người lạ trong phòng làm Linh bật ngồi dậy, dù cô hoàn toàn nhớ chuyện hồi tối con ma vào nhà cô nhưng tại sao bây giờ nó không chịu rời đi.

- Sao cô còn ở đây?

Không đi chỗ khác ở đi.

- Đi đâu?

Nhà kia sắp bán rồi, tôi ghét mấy chỗ có con người lắm nên tui sẽ ở đây.

- Còn tôi thì không thích ở chung với ma mà khoan tôi cũng là con người mà.

- Nhưng cô là người đặc biệt, tôi sẽ ở đây khi nào cô chạm được tôi đi thì tôi đi.

- Này tôi làm sao chạm được cô, cô đi ra ngoài đi.

- Không.

À tôi sẽ đi nhưng mà là xuống quán bar của bạn cô chơi rồi tối quay lại.

Bye.

- Ê, đứng lại này...

Ma nữ kia biến mất ở sau cánh cửa khiến Linh không kịp đuổi theo nhưng cô đuổi theo cũng chẳng phải là vì muốn níu kéo gì con ma kia chỉ là cô không muốn cô ta xuống làm phiền bạn mình thôi.

Còn về phần của ma nữ sau khi chọc giận và chào tạm biệt cô gái bắt ma thì cô ta đi xuống quán bar của người bạn mới.

Lúc này cũng trùng hợp là thời gian quán mở cửa dù cô thắc mắc rằng ai lại đi uống rượu vào lúc 10 giờ sáng chứ còn cậu bạn kia sẽ phải dậy lúc mấy giờ trong khi quán rượu thường đóng của lức 2 giờ sáng.

Cô thở dài một hơi và cảm thấy hơi mắc cười về độ không giống ai của cặp bạn thân này.

Tuy nhiên, cô cảm thấy cặp bạn này cũng khá đặc biệt làm cô dấy lên suy nghĩ muốn gia nhập vào nhóm này thế là cô lấy một cây bút trên bàn và viết vào mảnh giấy note " Xin chào" rồi đưa lại trước mặt Thiên.

Nếu tinh ý à không chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Thiên lúc này đã tái xanh lại, đúng là phàm có ai lại bình tĩnh khi thấy một tờ giấy đung đưa trước mặt mình.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 10


Với tư cách là bann thân của một bậc thầy bắt ma thì Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà cất tiếng hỏi

- Cô... ma gì ơi?

Cô đang ở đây hả?

Ma nữ thở dài bởi nếu cô không ở đây thì tờ giấy này làm gì bay đến trước mặt Thiên được mà cũng làm gì tự có chữ " Xin chào" ở đó.

Nhưng cô không tỏ ra khó chịu cô cầm tờ giấy đi đến một nơi bằng phẳng rồi lại viết tiếp.

"Ừ, tui đây nè.

Ở đây vui lắm nên tui chuẩn tới ở chung với pháp sư dỏm ở tầng trên rồi."

- À ừ!

Chào mừng cô, thế rồi sao cô ở đây?

Thiên nói bằng giọng ấp úng ý muốn hỏi rằng cô chuyển tới ở chung với nhỏ bạn tôi thì mắc gì xuống chỗ tui làm ăn, lên ở với nhỏ đó đi.

" Tui cũng thích chỗ này của anh nữa"

Dòng chữ dần hiện lên trên mảnh giấy nhỏ

" Để tui làm nhân viên cho anh nhen"

Khi vừa đọc xong những dòng chữ này thì Thiên cũng gật đầu một cách máy móc nhưng đây chỉ là do anh vẫn chưa định hình được rõ ý nghĩa của câu chữ chứ làm sao một kẻ nhát gan như anh lại dám tuyển một con ma làm nhân viên chứ.

Nhưng không đợi anh kịp sửa lại thì những cái ly bẩn nằm trong bồn rửa đã được di chuyển, nước cũng bắt đầu chảy ra.

Đúng ma nữ kia đã bắt đầu công việc của mình rồi.

Cả ngày hôm đó Thiên làm việc trong bất an và lo sợ bởi anh vẫn chưa thể thích nghi được với việc có một con ma đang lảng vãng xung quanh mình.

Nhưng may thay linh hồn kia không phải là không biết điều, những đồ vật trong quán chỉ bay lên trên không trung, di chuyển từ chỗ này qua chỗ nọ khi quán không có khách chứ nếu không quán bar nhỏ của Thiên sẽ trở thành một địa điểm tâm linh nổi tiếng mất.

Tuy nhiên vào lúc quán sắp đóng cửa đã có một vị khách đặc biệt bước vào khiến cho cô nhân viên mới cũng chẳng buồn mà giả vờ như không tồn tại bởi cô ta là người duy nhất thấy được cô mà.

- Xin chào thầy pháp dỏm, cô thấy công việc mới của tôi thế nào.

Linh bước vào quán và có chút bất ngờ khi thấy nữ ma kia đang cầm chổi quét rác còn bạn thân của cô, Thiên lại ung dung lau những chiếc ly nhưng rồi cô cũng chỉ liếc nhẹ về hướng đang cất giọng chào mình với giọng châm biến.

- Ê Thiên, sao nay tuyển nhân viên lạ vậy?

- Cục nợ của mày đó.

Thiên nhìn về hướng cây chổi đang dựng đứng giữa quán bởi dù không thấy được hồn ma nhưng anh vẫn biết cái chổi không thể nào tự bay được trừ khi có thế lực nào đang cầm nó.

- Nhưng tao thấy làm việc cũng được, nói chuyện cũng vui.

- Mày nói chuyện được với ma hả Thiên?

Trước gương mặt đầy thắc mắc của bạn mình, Thiên đánh mắt về hướng của một xấp giấy note.

Linh cầm lên xem thử và hiểu cách bạn mình giao tiếp với ma như thế nào.

Cô gật gù, nói khẽ " Cũng hay".

- Ê rồi sáng giờ cô đi đâu vậy?

- Đi làm chứ tôi đâu có rảnh như cô.

- Ê nãy giờ tui cũng làm nha, bộ cô mù hả?

- Ừa mù rồi nên không thấy cô đâu, đừng có xuất hiện trước mặt tui nữa.

- Này cái đồ pháp sư dỏm kia.

CÔ...

- Thôi thôi, 2 người dừng lại dùm tui không nghe nhưng tui biết là cả hai lại cãi nhau chí choé rồi.

- Đó là ma không phải người.

- Linh!

Mày bớt nói lại coi.

Rồi kể tao nghe sáng giờ mày đi đâu.

- Thì tao đi tìm chủ nhà cũ
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
Chap 11


Cả quán rượu rơi vào im lặng, giọng nói trầm ấm của Linh vang lên đều đều.

Hóa ra hôm nay chủ của căn nhà đã xuất hiện mà không cần Linh tìm đến và thật mai mắn vì cô ấy đã đồng ý sẽ giúp Linh đi đến gặp con ma câm kia, à không, bây giờ ta nên nói rằng cô ấy đã đồng ý sẽ đi gặp linh hồn của cha mình.

“ Mọi chuyện đơn giản như vậy à?”

- Thiên đánh tan sự chăm chú của mọi người mà đúng hơn là của người và ma đang có mặt ở quán hiện tại.

“ Có lẽ vậy.”

Linh nhún vai tỏ ý cũng không rõ nhưng cô cũng không thể làm gì được.

Nhưng lúc này không ai chú ý đến hai chân mày đang nhăn lại của ma nữ, phải chăng cô ta còn đang biết điều gì?

Một buổi sáng đã đến, hôm nay LInh quyết định sẽ dậy sớm hơn mọi ngày.

Cô là một nữ pháp sư trừ tà do đó không thể chỉ đi tay không đến điểm hẹn, thế nên Ling đành phải lên mạng tìm một vài đồ dùng để cúng rồi ra chợ tìm mua.

Do trời còn sớm nên cô không thể nào kéo Thiên thức dậy với mình, thế là nữ pháp sư của ta đành phải tự mình tay xách nách mang nhưng vậy dụng trừ tà và đồ cúng cô tìm được trên mạng

“ Để tôi giúp cô nhen. ” Nhưng cô đã quên mất bây giờ mình đang có một cái đuôi, dù cái đuôi ấy không thể tính là người nhưng sự thật là hiện tại “ nó” là người đồng hành duy nhất của cô.

“ Đi ra đi! ” Không hiểu sao tỏ ra khó chịu với nữ ma này là điều duy nhất Linh không thể ngăn cản bản thân.

“ Cô mà tới giúp chắc tôi bị cả chợ đuổi đánh mất.”

Cả hai đi song song với nhau, Linh để ý rằng “ linh hồn bất tán” này cứ chọn đi đằng sau rồi giẫm lên bóng của cô và tất nhiên cô ta cũng không vừa đi vừa im lặng.

Cái miệng của ma nữ vang lên không ngừng khiến đầu Linh như muốn nổ tung, thế là cô đành lấy tai nghe ra.

“ Này nghe tôi nói chuyện đi chứ.”

Con ma định ra sức kéo cánh tay tôi lại nhưng vô ích.

“ Bây giờ cô cứ nói đi.”

Nữ pháp sư trừ tà tỏ vẻ đắc ý, nhún vai rồi rời đi.

“ Tôi không nghe đâu.”

“ Này!”

Ma nữ đứng im la lối bắt Linh phải đứng lại.

“ Quay lại cho tôi.”

“ Đi lẹ không?”

Dù biết sẽ không có ai nghe được giọng của con ma kia ngoại trừ mình nhưng Linh vẫn lấy điện thoại ra giả vờ đang gọi điện rồi quay người lại gọi “ ma kia” đi lẹ lên.

“ Người gì đâu trong nóng ngoài lạnh ngắt.”

Linh hồn phiền phức kia vội chạy lên nhưng cũng không quên trêu chọc nữ pháp sư.

Buổi sáng đẹp trời cứ thế trôi qua, một người một ma cứ đi bên cạnh và không ngừng cãi nhau dù là lý do nhỏ nhất, nhưng trong lời nói ấy không còn ý thù địch, ghét bỏ như ngày đầu nữa và nếu ai đó thấy được ma nữ thì sẽ không thể không nghĩ rằng đây là một đôi uyên ương đang cãi “ yêu”.

Thiên mệt mỏi lê bước ra quầy rượu, nhưng anh chợt giật mình như đang thấy ma.

À mà không, đó thực sự là ma mà, do chỉ mới trôi qua một ngày nên Thiên vẫn chưa quen với sự giúp đỡ của thế giới tâm linh.

“ Anh dậy rồi à?”

Mảnh giấy trước mặt anh hiện lên dòng chữ và cây bút đang không ngừng ve vẩy trong không trung.

“ Linh đi ra ngoài rồi, cô ấy có mua đồ ăn sáng cho anh đó.”

“ Có một món làm hoài.”

Thiên nhìn về hướng của chiếc hộp nằm trên bàn, không nói anh cũng có thể đoán được món gì trong đó.

“ Linh không nói nó đi đâu à?”

Chữ “ Không” hiện ra trên tờ giấy nên Thiên cũng đành gật đầu rồi đi đến bữa ăn sáng của mình.

Cây lau nhà cũng lơ lửng trong không trung, quán rượu nhỏ chìm trong sự im lặng cho đến khi cánh cửa quán đột ngột mở ra.

Người phụ nữ hùng hồn bước vào quán, gương mặt quen thuộc của bà ta khiến Thiên cảm thấy bữa sáng này không còn ngon nữa.

“ Con gái tôi đâu?”

Người kia ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh quầy rượu, tay khoe ra một chiếc nhẫn kim cương to màu đỏ và ai nhìn vào cũng biết bà ta đang cố tỏ ra những cử chỉ thanh lịch.

“ Linh không có ở đây.”

Thiên buông đũa, anh vừa đi tới quầy rượu vừa đánh mắt nhìn về hướng cây lau nhà nhưng may sau nó đã không còn ở đó nữa.

“ Với từ khi nào cô ấy trở thành con bà vậy?”

“ Cậu nói gì vậy?”

Mặt bà ta thoáng vẻ khó chịu nhưng liền nhanh chóng nở ra một nụ cười thảo mai.

“ Tôi thương con bé như vậy.

Sao không thể làm mẹ nó?”

Vừa dứt lời bà ta đột ngột té khỏi ghế, lúc này Thiên thấy rõ chiếc ghế vừa bị kéo mạnh ra đang được đẩy lại chỗ cũ trong lúc bà mẹ kế còn chưa kịp định hình vì cú ngã đột ngột.

Và dù không thấy anh vẫn biết hung thủ là ai nhưng không sao vì anh anh cũng muốn được làm như thế.

“ M*!”

Một tiếng chửi được phát ra nhưng người đàn bà ấy đã vội lấy tay che miệng vì bà ta cũng nhận thấy lời mình vừa thốt ra không phù hợp với phong cách quý phái, thanh lịch chút nào.

Thiên cố nhịn cười và nhìn bà ta đang ngồi trên đất.

“ Chắc đau lắm” Thiên nghĩ thầm và không khỏi tỏ ra vui vẻ nhưng vì là một người “ thanh lịch” anh chỉ đứng yên nhìn người trước mặt đang quằn quại dưới đất mà không sao đứng lên được.

“ Cái đồ nghèo hèn.

Đồ thứ vô học.”

Chiếc váy quá khổ, chật chội đã khiến bà ta muối mặt ở dưới đất một lúc lâu nhưng khi vừa đứng dậy người phụ nữ kia liền lên tiếng xúc phạm Thiên.

“ Cái quán rách nát.

Quân nghèo khổ chỉ biết ăn bám vào bạn bè.”

“ Còn bà là quân chỉ biết ăn bám tiền của chồng.”

Thiên nhún vai bước tới mở cửa.

“ Mời bà đi cho.”

Người phụ nữ mang theo gương mặt hậm hực bước ra khỏi quán rượu nhưng bà ta cũng không thể ở lại đây lâu hơn được nửa vì lúc nãy đã quá nhục nhã rồi.

Quán trở lại yên bình, Thiên đi tới chỗ bàn ăn nhìn hộp thức ăn nóng hổi ban đầu giờ đã nguội lạnh khiến anh chán nản, cây lau nhà lại xuất hiện chỉ có điều bây giờ nó không còn hoạt động năng suất như lúc đầu nữa.

Thiên nhìn về hướng của ma nữ và tự thắc mắc không biết gương mặt lúc này của cô ta ra sao nhưng khi nhớ đến cú ngã của bà mẹ kế lúc nãy anh không khỏi phì cười.

“ Cô làm tốt lắm.”

Cuốn sổ tay đang bay lại gần anh, bàn tay vô hình cầm cây bút hí hoáy một lúc “ Ý anh là sao?”

“ Cô đừng giả vờ nữa.

Đừng tưởng tôi không thấy là cô làm.”

“ Tại bà ta thấy ghét chứ quá mà.”

“ Ừ đó là mẹ kế của Linh, bà ta là nguồn cơ cho mọi điều đau khổ của con nhỏ.”

“ Anh có thể kể tôi nghe không?”

Thiên gật đầu.

Quyển sổ tay cũng được để qua một bên chứ không còn nằm giữa không trung nữa, điều này giúp Thiên hiểu rằng linh hồn này sẽ chăm chú nghe câu chuyện mà sau đây anh sắp kể.

“ Linh mất mẹ khi mười ba tuổi.”

Kí ức của Thiên bắt đầu tua ngược như một thước phim, anh kể chuyện nhưng đồng thời câu chuyện này cũng đem anh trở về miền ký ức đau khổ ngày ấy, sự đâu khổ của bạn thân và cả anh.

Ngày hôm ấy, Quốc Thiên một đứa bé vừa mới bước sang tuổi mười ba đang được mẹ dẫn đi trung tâm mua sắm và ở đây anh đã được gặp một cô bé vô cùng dễ thương đang ngồi ăn ở bàn bên cạnh.
 
Em Chỉ Là Một Bóng Ma ( Duyên Gái)
chap 12


“ Chị gì ơi!

Chị có thể giúp tôi trông thằng bé một lúc được không?”

Khi ấy vì đột ngột nhận được cuộc gọi từ công ty nên mẹ của Quốc Thiên liền nhờ người phụ nữ ở bàn bên cạnh nhờ trông giúp cậu bởi một người phụ nữ có con sẽ dễ dàng chịu giúp đỡ một đứa trẻ hơn.

“ Chị cứ để cháu bé ở đây, tôi sẽ trông giúp cho”

“ Cậu ngồi đây với mình nè.”

Người phụ nữ kia cất lên một chất giọng ngọt ngào, quý phái làm một đứa trẻ như cậu vô cùng ấn tượng còn cô bé gái kia thì lại nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, lúc đó trong suy nghĩ của Quốc Thiên anh đã biết rằng lần gặp gỡ này sẽ để lại cho anh ấn tượng không bao giờ quên nhưng tiếc là những ấn tươngj đó lại mang cho anh nỗi ám ảnh đến cùng cực chứ không đơn giản chỉ là sự ghi nhớ về hai con người tốt bụng.

“ Chào cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“ Mình 13 tuổi, hôm nay là sinh nhật mình nè!”

Càng nhờ lại Thiên càng cảm thất buồn cười vì chợt nhớ ra người bạn thân của mình từng dễ thương và thân thiện tới mức nào nhưng rồi anh chặt lưỡi khi nhớ ra lí do tại sao cô bạn ấy lại khép kín như thế.

“ À!

Hôm nay là sinh nhật cháu à?”

- Người phụ nữ lạ mặt vừa đi lấy nước trở về bàn thì nghe được cuộc trò chuyện của của hai đứa trẻ.-” Linh cũng mới sinh nhật hôm qua đó.”

“ Dạ cháu cảm ơn!”

- Thiên e dè nhận lấy ly nước mà người phụ nữ kia đưa tới, vì mới gặp lần đầu mà nhận đồ của người ta thì hơi... nhưng không sau khi gặp lại mẹ thì mẹ cậu sẽ giúp cậu trong việc ứng xử này thôi.

“ Cháu có muốn ăn bánh kem không?”

Người phụ nữ ngỏ lời nhưng thấy gương mặt khó xử của Thiên thì nháy mắt nhìn sang cô con gái của mình.

“ Mẹ tớ sẽ mua bánh kem cho tớ nên cậu đi chung nhé.”

- cô bé tên Linh nắm lấy tay Thiên.- “ Cậu đừng lo nhé, mẹ tớ sẽ ngồi đây còn chúng ta sẽ đi mua với nhau.”

“ Nhưng mà...”

- Dù có ấp úng nhưng bản chất trong Thiên lúc đó vẫn là một đứa bé nên cậu thuận theo ý cô bạn mới.- “ Cô ở đây chờ mẹ giúp cháu ạ, cháu cảm ơn cô nhiều lắm.”

“ Cô tên là Ngọc, con cứ gọi cô là Ngọc Nữ nha”

“ Mẹ ơi đừng đùa nhạt nữa.”

Linh nụng nĩu trước trò đùa của mẹ mình.- “ Con sẽ đi nhanh rồi về.”

“ Ừa 2 đứa đi vui nha.”

- Mẹ của Linh vẫy tay tạm biệt hai đứa trẻ.

Đó là lần đầu tiên Thiên được tự mình đi mua sắm trong trung tâm thương mại vì trước đây mỗi lần anh, à không, cậu đi đâu đều có mẹ đi cùng.

Trong mắt mẹ cậu lúc đó, 13 tuổi không đủ già để tự mình quyêt định được đi đâu và có lẽ nếu có con thì Thiên cũng sẽ nghĩ như vậy nên cậu cũng không trách mẹ được.

Nói chung buổi sáng hôm ấy là ngày sinh nhật vui nhất đời cậu, Thiên và Linh cùng nhau đi đến tiệm bánh cũng trong lúc này Thiên đã nhận ra Linh chắc chắn được sinh ra trong một gia đình giàu có vì cô không phải bận tâm bất cứ điều gì khác ngoài việc mình thích món đồ đó.

Linh mua sắm các món mà Thiên biết nếu mẹ cậu muốn mua thì phải đắn đo rất lâu rồi lại bỏ xuống.

“ Sao cậu lại mua cái vòng này?”

- Thiên thắc mắc khi nhận ra những món Linh dẫn cậu đi mua lúc này không phù hợp với một cô bé 13 tuổi.

“ Cái này LInh mua cho mẹ Ngọc.”

- Linh nâng niu chiếc vòng cổ trên tay- “ Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật mẹ mình đó.”

“ Hóa ra tớ với cô có cùng sinh nhật với nhau.”

- Thiên suy nghĩ một lúc- “ Vậy chúng ta nênm mua bánh cho mẹ cậu hơn cho tớ đấy. ”

“ Tớ sẽ mua cho cả 2.”

Dòng kí ức của Thiên dừng lại ở đây khi nghe thấy tiếng cửa quán rượu được mở ra, ngẩng lên nhìn đồng hồ thì hóa ra quán rượu đã đến giờ mở cửa.

Tờ ghi chú trước mặt anh chẳng biết từ lúc nào đã hiện lên dòng chữ “ Tí nữa kể tiếp nha.”.

Trước lời nhắn trên Thiên nói khẽ “ Ừa!”
 
Back
Top Bottom