Edit: RyKỷ Mân: "..."
Hắn cụp mắt, kín đáo đếm mấy cái túi trong tay Lục Nhiên.Có ít nhất mười cái.Đây là đã lên lầu giao một chuyến rồi.Kỷ Mân nhìn đi chỗ khác, không quan tâm nữa.Nhưng cái túi giấy đặt trên đầu gối hắn lại đung đưa.Quai túi giấy dần trượt xuống từ khuỷu tay người nào đó, lại được vất vả xốc lên.
Động tác mạnh đến nỗi suýt thì đập vào mặt hắn.Kỷ Mân nhìn theo túi giấy, chạy tới cánh tay hơi gầy yếu của thiếu niên.Im lặng một hồi, cuối cùng hắn vẫn hờ hững hỏi: "Nhận được tiền tài trợ của nhà họ Thẩm rồi cơ mà?
Sao còn đi làm mấy việc này?"
Vừa dứt lời, "tít" một tiếng, thang máy đã tới nơi.
Cửa thang máy mở ra.Thiếu niên bên cạnh xách đống túi giấy "loạt soạt" đi ra ngoài.Ra khỏi thang máy lại dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn.Đôi mắt đen với đường nét ngoan hiền lại bắt đầu giương nanh múa vuốt với hắn."
Tất nhiên là nằm gai nếm mật, âm mưu làm loạn rồi."
Kỷ Mân nhíu mày.Đây là lời hắn nói hôm đó.Thiếu niên hoàn toàn quay người lại.Không những không có sự ngượng ngùng khi bị chỉ trích, mà còn rất hùng hồn chính trực nhìn thẳng hắn.Cậu nói một cách khoa trương: "Anh cũng nói rồi đó, tất cả đều không thuộc về tôi."
"Cái này không thuộc về tôi, cái kia cũng không thuộc về tôi.
Trên đời này có nhiều thứ tốt như vậy, nhưng kiểu gì cũng có người đóng dấu cho tôi, nói tôi không xứng."
Đôi mắt cậu sáng trong: "Nếu tôi chấp nhận số phận như vậy, thế thà đừng sống nữa.
Không thuộc về tôi thì sao, còn không cho tôi cướp à?"
Kỷ Mẫn bị nói đến mức sững sờ rất lâu.Đã nhiều năm rồi, không ai dám dùng giọng điệu này, dùng thái độ này nói chuyện với hắn.Mà nội dung nói ra lại còn ngang ngược già mồm át lẽ phải như vậy nữa.Đợi đến khi Kỷ Mân hoàn hồn, thiếu niên đã xách túi giấy chạy mất rồi.Vì hắn ngẩn người quá lâu, cửa thang máy cũng đang từ từ đóng lại, nhốt Kỷ Mân đang chuẩn bị ra khỏi thang máy bên trong.Kỷ Mân tức đến đau gan, còn tức ngực nữa, giận mà không làm gì được.Hắn đã cho Lục Nhiên cơ hội bay cao một mình.Lục Nhiên lại khăng khăng cố chấp, nhất quyết muốn dính líu với nhà họ Thẩm.Hắn không có thói quen cứu người ngu.Nhưng không biết vì sao, ngọn lửa vừa rồi lấp lóe trong mắt thiếu niên lại như đã in sâu vào đầu hắn.Đợi thang máy dừng lần nữa, đã là một tầng khác.Kỷ Mẫn cho xe chạy ra, liếc mắt nhìn xuống bên dưới cửa sổ.Đúng lúc nhìn thấy Lục Nhiên đã giao xong đồ ăn, xách mấy cái túi giấy còn lại đi ra khỏi tòa nhà.Thiếu niên cúi đầu, bước vào gió lạnh.Không nhìn ra được điệu bộ khoa trương vênh mặt với hắn ban nãy.Chỉ nhìn một cái, Kỷ Mẫn điều khiển xe lăn rời đi.Gần tới Tết Nguyên đán.Các thương hiệu xa xỉ bắt đầu nhận đặt hàng sản phẩm mùa xuân năm sau.Bà Thẩm đã ủ rũ nhiều ngày cuối cùng lại bắt đầu rạng rỡ, dẫn theo Thẩm Tinh Nhiễm, hẹn các bà lớn nhà giàu đi thư giãn trong trung tâm thương mại.Mấy vị phu nhân rảnh rỗi tụ tập lại, khen hết lời bà Thẩm từ phòng thử đồ ra."
Trời ơi xem vóc dáng của chị kìa, ai mà tin nổi đã sinh ba đứa con trai chứ."
"Quả nhiên là dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp."
Bà Thẩm lễ độ mỉm cười, lấy vài sản phẩm mới, bảo Thẩm Tinh Nhiễm đi thử."
Ây, sao dạo này không thấy chị Trương nhỉ?"
Bà Thẩm âm thầm dựng lỗ tai.Vì nhà họ Thẩm và nhà họ Trương có địa vị tương đương, bà ta không tránh khỏi muốn so kè với phu nhân nhà bên đó.Mấy quý bà hôm nay đi chung luôn đặt bà Thẩm làm trung tâm, tất nhiên biết bà ta muốn nghe cái gì.
"Ôi dào, chắc lại bận tổ chức tiệc cuối năm ở công ty chứ gì?
Chị ấy đâu có được rảnh rỗi như chị em mình."
"Bình thường còn không có thời gian đi sắm sửa làm đẹp ấy chứ?"
"Làm quần quật như công nhân thế mà nuôi ra đứa con trai cũng có nên được trò trống gì đâu?"
Bà Thẩm cố nén nụ cười ở khóe miệng, thấy Thẩm Tinh Nhiễm từ phòng thử ra, mắt toát vẻ tự hào.Nhưng đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.Vừa quay đầu bà ta đã thấy Trương phu nhân xách túi, phăm phăm đi qua trước cửa tiệm, còn dẫn theo mấy vị khách người nước ngoài.Trương phu nhân trôi chảy nói tiếng Bồ Đào Nha khiến mấy người trong cửa hàng sững sờ.Tâm trạng tốt của bà Thẩm tan mất một nửa.Bà ta cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người Thẩm Tinh Nhiễm, vờ như không thấy Trương phu nhân.Ai ngờ Trương phu nhân thấy người quen lại chủ động vào chào hỏi.Bà Thẩm nghĩ đến việc mình đang mặc áo khoác phiên bản giới hạn mới, thế là ngẩng lên chào lại: "Lâu rồi không gặp chị.
Bên này mới về nhiều mẫu thiết kế đẹp lắm, chị không vào thử à?"
Trương phu nhân nhìn bộ quần áo trên người bà ta, trong mắt chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
Chỉ mỉm cười: "Bên nhãn hiệu đã gửi hàng về nhà tôi rồi."
Bà Thẩm: "..."
Trương phu nhân đi rồi, bầu không khí trong cửa hàng cũng down rất nhiều.
Mọi người bắt đầu tán gẫu.Sau đó bên ngoài lại có một bóng dáng quen thuộc đi qua.Có người tinh mắt, chọc người bên cạnh, nói nhỏ: "Đó không phải chị Hồ sao?"
Tiếng này khiến tất cả mọi người đều nhìn qua."
Chị Hồ hả, lâu rồi không thấy chị ấy ra ngoài thì phải?"
"Sao lại thế, trông chị ấy tiều tụy quá, còn không có ai đi cùng nữa!"
"Nghe nói là chuyện kinh doanh gặp vấn đề..."
Bên ngoài, bà Hồ đang tiến lại gần cửa tiệm.
Một quý bà mấy tháng trước trông chẳng khác gì những người ở trong tiệm, lúc này lại mặt mày tiều tụy, cách ăn mặc cũng không bằng trước, thái dương thậm chí còn có mấy sợi tóc bạc.Có người cố ý vẫy tay gọi: "Chị Hồ!"
Bà Hồ nghe tiếng, theo bản năng nhìn vào trong.Thấy được nhóm các bà lớn rõ ràng hơn hẳn mình bây giờ, mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.
Mụ ta không vào cửa hàng, chỉ mất tự nhiên cười một cái rồi cúi đầu định đi tiếp.
Nhưng đi đến bên kia cửa kính, ngẩng đầu lên lại thấy bà Thẩm từ phòng thay đồ ra.Thấy bà Thẩm ngăn nắp xinh đẹp, bà Hồ dừng bước.Vẻ ngượng ngùng và mất tự nhiên trên mặt mụ cứng lại, dần chuyển thành phẫn nộ và không cam lòng, khó có thể kiềm chế.Giây tiếp theo, mụ bất chấp tất cả lao vào trong.Đám bà lớn đang buôn chuyện và nhân viên đều không phản ứng kịp, để mụ vươn tay túm tóc bà Thẩm."
A!
Làm gì vậy!"
Bà Thẩm giật nảy, vội hét lên."
Làm gì à?
Tao đánh mày đó!"
Những người khác trong cửa hàng cũng sững sờ, đơ ra mất mấy giây mới lao tới.Bà Hồ như phát điên đánh bà Thẩm.Một đám người vội vã can ngăn, hết túm tóc lại kéo áo.Nhân viên hớt hải chạy đi tìm quản lý.
Quản lý lại luống cuống gọi điện gọi bảo vệ.Sau đó bảo vệ mới lao đến tách họ ra.Cả bà Thẩm và bà Hồ đều tóc tai bù xù, mặt đầy vết đỏ, lớp trang điểm tinh tế nhòe nhoẹt trông như ma."
Con mụ điên này, hết chuyện hả mà tự dưng lao vào đánh người!"
Bà Thẩm được đỡ ngồi xuống, tức mà không có chỗ xả.Bà Hồ còn muốn vươn tay tát bà ta thêm phát nữa.Nhưng bị người kéo lại không tát được, mụ khạc nước bọt: "Tao nhổ vào!
Còn hỏi sao tao đánh mày hả?
Con trai mày với thằng con riêng nhà mày kèn cựa nhau thì thôi, còn làm liên lụy tới nhà họ Hồ, tao không đánh mày thì đánh ai?"
"Nếu không phải vì nhà họ Thẩm, nhà tao sao lại bị nhà họ Kỷ nhắm tới chứ, làm gì đến mức thành nông nỗi như bây giờ?"
Những lời sau đó, bà Thẩm không nghe vào tai nữa.Trong đầu bà ta chỉ toàn cái từ mà bà Hồ hét --- con riêng.
Mấy bà lớn đang nỗ lực can ngăn cũng lập tức lộ vẻ hóng hớt."
Con riêng?"
Bà Thẩm thấy hết sức hoang đường, tức giận cười nói: "Chị nói vớ vẩn gì thế?"
"Mày còn không biết?"
Bà Hồ nhìn bà ta, đột nhiên phá ra cười trào phúng: "Hahahahahaha, Thẩm Hồng Nguyên có con riêng về tranh gia sản, cả thành phố này đều biết, mày lại vẫn chưa biết?"
Mặt bà Thẩm hoàn toàn cứng đờ.Bà Hồ nhổ thêm phát nữa: "Con trai mày sai con trai tao đối phó thằng con riêng đó, thế nên con tao mới không cẩn thận chọc phải nhà họ Kỷ.
Nếu không biết thì đi mà hỏi thằng con mày đi!"
Nói rồi mụ vùng ra khỏi bảo vệ, đứng thẳng chỉnh sửa tóc tai, đeo túi đi thẳng ra ngoài.
Bà Thẩm đờ đẫn tại chỗ, chỉ thấy mặt mình đau rát.
Không biết là do vừa bị bà Hồ cào, hay vì mấy chữ "con riêng" kia nữa.Trong lòng bà ta thấy vô lý, Thẩm Hồng Nguyên có con riêng khi nào?
Nhưng trong đầu lại có một giọng nói nghi thần nghi quỷ, vì đúng là có một khoảng thời gian Thẩm Hồng Nguyên không về nhà.Ngay cả bây giờ, ông ta cũng thường xuyên đi công tác hơn một tháng...Bà Thẩm nén cơn hoang mang trong lòng, vẫn nhớ có người ngoài ở đây, cười gượng: "Cái chị này đầu óc không tỉnh táo rồi, nói vớ vẩn gì không biết."
Người bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng rồi đúng rồi."
"Hồng Nguyên nhà tôi luôn chăm lo cho gia đình, sao lại có chuyện ra ngoài dan díu được, còn có con riêng nữa."
Bà Thẩm cố gắng thuyết phục bản thân.Bà ta quay sang tìm kiếm sự đồng tình, lại vô tình đối mắt với nhóm chị em bên cạnh.Rồi phát hiện không một ai dám nhìn vào mắt mình.
Tất cả đều chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Cảm giác hoang đường trong lòng bà Thẩm càng nặng nề, khủng hoảng cũng từng bước lan tỏa.Bà ta không thể ngồi yên nữa, cứ cảm thấy người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt hoặc là thương hại, hoặc là xem kịch vui.Đúng lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm ra ngoài nói chuyện với bạn cũng về.Nó thấy tình hình trong cửa hàng thì không khỏi giật mình, vội vã đi về phía bà Thẩm: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Bà Thẩm nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, khó khăn nở nụ cười.Bà ta không còn hứng mua sắm nữa, nói vài câu đơn giản rồi kéo Thẩm Tinh Nhiễm về.
Thẩm Tinh Nhiễm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết trên đường về, bà Thẩm cứ nhấp nhổm mãi không yên.Về đến nhà, bà Thẩm tắm, châm hương, muốn ngủ trưa, nghỉ ngơi cho tốt.Nhưng ngay cả khi nằm trên giường, bà ta vẫn trằn trọc, chẳng có chút buồn ngủ nào.Chẳng lẽ, Thẩm Hồng Nguyên thực sự...Lại còn tranh gia sản, chứng tỏ tuổi đứa con rơi đó không hề nhỏ.Chẳng lẽ là từ nhiều năm trước...Nghĩ đến đây, trước mắt bà ta chỉ có một màu đen.
Bà ta tức giận vì sự phản bội của Thẩm Hồng Nguyên.Vừa nghĩ đến cảnh không biết bao nhiêu năm qua, người ngoài đều nhìn mình như một đứa ngớ ngẩn là bà ta lại tức muốn nôn ra máu.
Nhưng nghĩ lại, bà Thẩm tự an ủi bản thân.Có khi chỉ là con mụ họ Hồ kia nói hươu nói vượn thôi, mình không thể để con mụ điên đó lừa được.Bà Thẩm yên tâm, mở két sắt, đi xem quà Thẩm Hồng Nguyên tặng.Nhưng rồi nhớ ra, ngày kỷ niệm kết hôn năm nay Thẩm Hồng Nguyên không về nhà.Thậm chí mấy năm vừa qua, quà đều là thư kí mang tới.
Trằn trọc cả buổi chiều, đến chiều tối xuống lầu, bà Thẩm gần như đã an ủi xong bản thân, vứt lời bà Hồ ra sau đầu.Ngoài trời bắt đầu có tuyết nhỏ.Thẩm Tinh Nhiễm vừa từ ngoài về, tóc dính chút tuyết."
Xem con kìa, sao lại bất cẩn thế, lỡ cảm lạnh thì sao?"
Bà Thẩm vội vàng đi ra đón.Bà ta nhận khăn từ người hầu, giúp Thẩm Tinh Nhiễm lau sạch tuyết, lại vội vàng sai người hầu đi nấu trà gừng.Một lúc sau, người hầu bưng trà gừng đặt trong nồi hầm và bánh nóng tới.Bà Thẩm cởi khăn choàng của Thẩm Tinh Nhiễm, dẫn nó ngồi xuống: "Mau ăn cái gì nóng đi."
"Mẹ cũng ăn ạ."
Thẩm Tinh Nhiễm múc một muỗng đưa đến miệng bà Thẩm.Lòng bà Thẩm ấm áp.Nhưng trong khoảnh khắc ấm cúng này, nhìn đứa con trai út mình yêu chiều nhất, trong đầu bà ta lại bất ngờ vang lên lời bà Hồ: "Hỏi con trai mày ấy!"
Bà Thẩm hơi tránh, mỉm cười: "Con ăn đi."
Thẩm Tinh Nhiễm chăm chú ăn bánh.Bà Thẩm đã lấy lại bình tĩnh.
Bà ta nhận ly hồng trà từ tay người hầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Một lát sau, bà ta như vô tình hỏi: "Nhiễm Nhiễm, gần đây ba con ở ngoài..."
"Dạ?"
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi lại."
Có..."
Bà Thẩm hơi bực, kiểu gì cũng không mở miệng được.
Cuối cùng bà ta cắn răng, nhắm mắt nói một lèo: "Con có nghe nói gì chuyện ba con ở bên ngoài có người phụ nữ khác không?"
Thẩm Tinh Nhiễm nghe thế lập tức cười: "Mẹ, mẹ lại nghĩ lung tung rồi."
Đợt trước bà Thẩm vừa mãn kinh, thường xuyên hỏi bảy hỏi tám như vậy.Thẩm Tinh Nhiễm đã quen, thậm chí thấy hơi phiền.Nhưng ngoài mặt nó không dám tỏ vẻ gì, dịu dàng an ủi: "Ba yêu mẹ nhất mà, hơn nữa ông ấy đâu có thời gian."
Trái tim bà Thẩm trở về chỗ.
Bà ta xoa ngực: "Ầy, quả nhiên là mẹ lại nghĩ bậy."
Nói rồi bà sờ cái chén trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm, gọi người hầu: "Chén này lạnh rồi, mang cái mới lên đi."
Bà Thẩm xin lỗi: "Tại mấy người bên ngoài cứ đồn bậy bạ."
"Mẹ lại nghe người ta đồn gì rồi?"
Nó tươi cười hỏi.Bà Thẩm: "Họ dám nói ba con có con riêng bên ngoài."
Cái tay cầm thìa của Thẩm Tinh Nhiễm khựng lại."
Két cách".Cái thìa sứ trắng mịn trơn bóng va vào mép nồi hầm, phát ra tiếng động hơi chói tai.Bà Thẩm nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm.Nó không kịp điều chỉnh nét mặt, bị nhìn thấy hết.Nụ cười thư giãn trên mặt bà Thẩm dần cứng lại.Thẩm Tinh Nhiễm vội kiềm chế cảm xúc.Nó khuấy thìa sứ trong nồi, nhưng vì quá hoảng nên vẫn không tránh được tạo ra tiếng động.Thẩm Tinh Nhiễm dứt khoát đặt cái thìa xuống, nhìn bà Thẩm: "Mẹ, con riêng cái gì vậy, người ta đồn lung tung quá."
Tuyệt đối không thể để bà Thẩm biết, tin đồn xuất phát từ chính mình.Bà Thẩm không biết Thẩm Tinh Nhiễm đang nghĩ gì, nhưng bà ta thấy được ánh mắt né tránh của nó.Trái tim rớt thẳng xuống."
Không...
Không có thật à?"
Bà Thẩm hỏi.Thẩm Tinh Nhiễm kiên quyết khẳng định: "Làm sao mà có được, mẹ đừng nghĩ nhiều.
Gần đây có phải giấc ngủ của mẹ không tốt nên bị căng thẳng quá..."
Nghe những lời hỏi han ân cần của Thẩm Tinh Nhiễm, trái tim bà Thẩm liên tục chìm xuống.Cho tới khi rơi vào hầm băng lạnh lẽo.Giây phút này, bà ta thực sự lạnh lòng.Bà ta yêu thương Thẩm Tinh Nhiễm như vậy, Thẩm Tinh Nhiễm lại vì Thẩm Hồng Nguyên mà giấu bà!Đến tận giờ vẫn không chịu nói sự thật với bà!Bà ta đã trả giá biết bao nhiêu vì cái gia đình này.
Hi sinh nhiều như vậy cho từng đứa con, thậm chí từ bỏ sự nghiệp của mình.Để rồi cho đến giờ, không một đứa nào đứng về phía bà?
Bà Thẩm ép bản thân mỉm cười.Miễn cưỡng giả bộ là tin, dùng vài câu qua loa rồi đứng dậy lên lầu.
Bà Thẩm vừa đi, Thẩm Tinh Nhiễm bóp chặt cái thìa trong tay.Sau đó không kiềm chế được ném nó đi.
Nó đang rất hoảng, không biết phải làm gì.Tóm lại, tuyệt đối không được để bà Thẩm tin lời đồn này, càng không thể để bà ấy biết việc này có liên quan đến mình.Nếu không bà Thẩm sẽ nhìn nó thế nào đây?Thẩm Tinh Nhiễm đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách.Sau đó chạy lên tầng ba, đóng kín cửa phòng rồi mới lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Tinh Trác.Đợt này Thẩm Tinh Trác không ở trong nước.Công ty của gã gặp vấn đề về tài chính, hỏi mượn Thẩm Hồng Nguyên thì bị chửi, gã đành phải chạy ra nước ngoài tìm đầu tư.Cuộc gọi quốc tế mất rất lâu mới thông.Giọng Thẩm Tinh Trác vừa vang lên, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức nghẹn ngào gọi: "Anh!
Anh mau giúp em!"
"Nếu mẹ gọi điện hỏi anh..."
Thẩm Tinh Nhiễm không đoán sai.Bà Thẩm về phòng, sau một lúc lâu suy tư, quyết định gọi cho con trai thứ hai.Bà ta vào đề luôn: "Thẩm Tinh Trác, con nói thật với mẹ, ba con có con rơi ở bên ngoài không."
Thẩm Tinh Trác đã nhận được cuộc gọi của Thẩm Tinh Nhiễm, tất nhiên dùng cùng một lí do.
Một mực khẳng định không bao giờ có chuyện đó.
Là mẹ nghĩ lung tung.Nếu vừa rồi không thấy biểu cảm của Thẩm Tinh Nhiễm, nếu Thẩm Tinh Trác thể hiện chút nghi hoặc thay vì khẳng định chắc nịch như Thẩm Tinh Nhiễm, có lẽ bà Thẩm sẽ còn tin một chút.Nhưng giờ, nghe được phản hồi của Thẩm Tinh Trác, bà ta càng thêm khẳng định một sự kiện.Xong rồi.Thẩm Hồng Nguyên thật sự có con riêng!Tuổi ít nhất ngang với Thẩm Tinh Nhiễm.Và cả nhà đều biết!Chỉ có bà ta là không biết gì hết.Đây có còn là nhà của bà không?
Có còn là con trai của bà, người thân của bà không?-Thẩm Tinh Nhiễm nói chuyện điện thoại với Thẩm Tinh Trác xong vẫn rất bất an.Mãi đến khi nhận được tin nhắn của Thẩm Tinh Trác, nó mới hơi yên tâm.Chỉ cần cái tin đồn này không đổ lên đầu nó là được!
Ngày hôm sau.Thẩm Tinh Nhiễm từ trên lầu xuống, chú ý quan sát nét mặt bà Thẩm.Bà Thẩm ngồi trên sô pha, bên tay đặt một cuốn tạp chí thời trang, bên cạnh còn có mấy túi giấy.Rõ ràng vừa đi mua sắm về."
Mẹ, mẹ mua gì vậy?"
Thẩm Tinh Nhiễm đi tới cười hỏi.Bà Thẩm ngẩng lên, lấy hộp trong túi giấy: "Dây chuyền mới của hãng H, cả thành phố Kinh này chỉ có mười chiếc."
Giọng điệu không khác gì bình thường.Thẩm Tinh Nhiễm nơm nớp cả đêm, giờ mới hoàn toàn yên tâm."
Mẹ, để con đeo cho mẹ."
Nó sấn tới, lấy dây chuyền trong hộp ra, đeo lên cho bà Thẩm, khen hết lời: "Oa!
Mẹ đẹp quá đi mất."
Bà Thẩm cầm gương ngắm.Sau đó bà ta thản nhiên như không lấy ra một cái hộp khác, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay có lớp vỏ màu trắng làm bằng sứ."
Mẹ đi dạo phố thấy mẫu đồng hồ này, cảm thấy rất hợp với con, mau đeo đi."
Bà Thẩm thường xuyên mua đồ cho nó nên Thẩm Tinh Nhiễm quen rồi.Nó đeo thử, sau đó định tháo ra thì nghe bà Thẩm bảo: "Con đeo luôn đi, đẹp mà."
Thẩm Tinh Nhiễm không muốn làm bà ta không vui lúc này, cứ thế để nguyên trên cổ tay.
Hôm nay nó có lớp, ăn chút đồ rồi về trường.Đợi Thẩm Tinh Nhiễm ra khỏi nhà, nét mặt tươi cười của bà Thẩm mới biến mất.Bà ta mở điện thoại, nhấn vào một ứng dụng.Đây là ứng dụng định vị GPS, màn hình đang hiển thị vị trí của Thẩm Tinh Nhiễm.Làm xong những việc này, bà Thẩm lại lục lọi trong túi giấy.Thứ lấy ra không phải hóa đơn, mà là một mảnh giấy ghi địa chỉ.Bà Thẩm lặng lẽ hành động.
Bà ta thay một bộ quần áo kín đáo, không dùng tài xế nhà mà tự đi taxi đến địa chỉ trên giấy.Địa chỉ rất bí mật, là văn phòng của một thám tử tư.
Bà Thẩm đội mũ đeo khẩu trang, lén lén lút lút đẩy cửa đi vào, sau đó đi thẳng tới chỗ bàn ngồi xuống, rất không khách khí ném ra một chồng tiền mặt.Người phụ trách ngồi đối diện lập tức trở nên rất nhiệt tình:"Thưa phu nhân, phu nhân cần gì ạ?"
Bà Thẩm nhỏ giọng: "Giúp tôi điều tra con riêng của chồng tôi."
"Đứa con riêng này có độ tuổi tầm bằng con trai tôi, có quen biết với đứa út và đứa thứ hai..."
Lục Nhiên bận đi làm, hoàn toàn không biết gì về phong ba trong nhà họ Thẩm.Nhưng thỉnh thoảng tối muộn về nhà, cậu vẫn cảm nhận được bầu không khí không ổn lắm.Ví dụ như hôm nay.Cậu dắt Đại Hoàng về, mới bước chân qua cửa đã nghe được bên trong phòng khách hình như đang cãi nhau.
Thẩm Hồng Nguyên thắc mắc: "Hôm trước nhà mình chi cái gì mà nhiều thế?"
Bà Thẩm - người dùng số tiền đó đi thuê thám tử tư, cười khẩy: "Cái đó hỏi anh mới đúng chứ?"
Thẩm Hồng Nguyên bối rối: "Em nói chuyện cái kiểu gì đấy?"
Bà Thẩm đột nhiên nâng giọng: "Anh còn dám hỏi à?
Anh làm gì ở ngoài còn không tự biết à?"
Thẩm Hồng Nguyên không biết thật.
Ông ta không hề biết trên đầu mình có một cái mũ ghi "ngoại tình".Thế là còn cười an ủi bà Thẩm: "Dạo này em sao thế, ai chọc giận em vậy.
Tiền cũng đã tiêu rồi, không cần..."
"Ha."
Bà Thẩm thấy ông ta như vậy thì càng chắc chắn: "Anh đang chột dạ đúng không?"
Thẩm Hồng Nguyên ngớ ra: "Anh chột dạ cái gì?"
"Anh tự nghĩ đi!"
Lục Nhiên vừa lau chân cho Đại Hoàng, vừa nghe bên trong "anh lạnh lùng anh bạc bẽo anh cố tình gây sự"."
Hai người này trúng gió gì vậy?"
Lục Nhiên hỏi Đại Hoàng.Đại Hoàng không hiểu, ngốc nghếch cười với cậu.
"Thôi kệ."
Lục - con riêng - Nhiên nghĩ vài giây, cảm thấy 100% không liên quan tới mình, thế là thủng thỉnh dắt Đại Hoàng về phòng.
Hôm sau, cậu dắt Đại Hoàng đi dạo, sau đó như thường lệ đưa nó đến chòi bảo vệ của viện mồ côi.Nhưng lần này đi tới lại phát hiện người ở trong chòi bảo vệ không phải chú bảo vệ mình quen.Mà là một gương mặt lạ, trẻ hơn.Bảo vệ trẻ thấy cậu lập tức giơ tay chặn: "Ai vậy?
Đến đây làm gì?
Đăng ký trước đã."
"Ầy, sao lại còn dắt chó theo nữa?"
Lục Nhiên dắt Đại Hoàng, ngây ra mất một lúc mới hỏi: "Chú Lý đi đâu rồi ạ?"
"Chú Lý ngã bệnh, xin nghỉ một thời gian.
Ổng già rồi, con cái đang muốn làm thủ tục cho ổng nghỉ hưu."
"À vậy ạ, em cảm ơn."
Lục Nhiên không làm khó anh bảo vệ mới nhậm chức này.Ban đầu cậu có thể để Đại Hoàng ở chòi bảo vệ là vì chú Lý mềm lòng.
Bây giờ chú Lý không ở đây nữa, tất nhiên không thể để Đại Hoàng lại.Lục Nhiên dắt Đại Hoàng trở lại ven đường.Đại Hoàng ngồi bên cạnh cậu.Lục Nhiên đứng ở chỗ cách cổng viện mồ côi một khoảng không quá xa, lặng lẽ nhìn "ngôi nhà" mà mình đã sống hơn chục năm.Ánh bình minh vàng đỏ nhô ra, bao phủ viện mồ côi yên tĩnh và cô độc.Mặt trời mới sinh như phần giấy đỏ trong bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ em, lặng lẽ treo trên mái nhà phía Đông.Lòng cậu có sự khó chịu.Viện trưởng Lục không ở đây nữa.Giờ chú Lý cũng nghỉ hưu rồi.Trước đây, Lục Nhiên luôn nghĩ viện mồ côi không phải nhà của cậu, cậu phải đi tìm ngôi nhà của riêng mình.Nhưng giờ, cậu lại có cảm giác như mình mất nhà rồi.Tiếng chuông buổi sáng vang lên trong viện mồ côi.
Lục Nhiên đứng bên ngoài, có thể thấy bóng người chậm rãi di chuyển trong hành lang.Cậu chậm rãi dời tầm mắt, khom lưng nói với Đại Hoàng cũng đang nhìn rất chăm chú: "Đi thôi."
Lục Nhiên tìm một chỗ gửi Đại Hoàng ngắn hạn, bản thân tới quán cà phê đi làm.
Lúc rảnh, cậu bắt đầu tìm thêm việc bán thời gian trên điện thoại.Không thể gửi ở viện mồ côi, phí gửi Đại Hoàng lại là một khoản chi tiêu.Hơn nữa Đại Hoàng là một chú chó già, phí sẽ cao hơn bình thường.
Quan trọng nhất là nếu gửi ở cửa hàng thú cưng thông thường, Lục Nhiên không yên tâm về sự an toàn của nó.Bận rộn đến chiều tối, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Kỷ Thị lại tới dùng bữa.Lục Nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi, nghe đầy một tai tin đồn của tập đoàn.Trung tâm chủ đề vẫn là ông đại ma vương áp suất thấp nào đó.Nhưng lần này rõ ràng là khâm phục và khen ngợi."
Ký hợp đồng rồi!"
"Má nó, thằng cha phụ trách đó khó ưa vãi ra, nhóm thầy tôi cãi vã với thằng chả nửa tháng trời mà vẫn nhì nhằng không thôi, còn muốn tranh thủ thêm lợi nhuận chứ."
"Nhưng chủ tịch ra mặt phát, chỉ một câu thôi đã ký rồi?"
"Đệt, quả nhiên vẫn là sức quyến rũ của chủ tịch!"
Tán gẫu trên trời dưới bể xong lại trở về cái chủ đề muôn thuở không đổi.
"Hầy, tiếc là chân chủ tịch không tốt..."
Lục Nhiên cất lỗ tai, nghiêm túc lau bàn.Tàn tật dường như thành nhãn dán không thể tháo khỏi người Kỷ Mân.Tính tình hắn không tốt, người ta sẽ nói, vì hắn tàn tật.Hắn xuất sắc hoàn thành công việc, người ta lại nói, tiếc là hắn tàn tật.Vòng đi vòng lại, quấn mãi trong đó không ra được.Lục Nhiên dọn rác mà khách bàn trước để lại, nghe chuông cửa kêu, cậu quen miệng nói: "Chào mừng quý khách, xin hỏi cần gì ạ?"
Nửa ngày không nghe thấy tiếng.Ngẩng lên mới thấy Thẩm Tinh Trác đã lâu không gặp, mặt xanh như tàu lá nhìn cậu.
Thấy Thẩm Tinh Trác, mắt Lục Nhiên sáng lên.Đồng tử đen nở rộ như thấy hào quang của nhân dân tệ.Đúng là buồn ngủ có người đưa gối.Vừa thiếu tiền đã gặp thằng ngu phá của.Lương gấp ba đó, ủ uôi sắp tới tay rồi!
"Chào mừng quý khách!"
Lục Nhiên chào thêm tiếng nữa.Câu này không phải phản xạ có điều kiện, mà là tình cảm chân thành.
Nói to đến mức khuôn mặt cứng nhắc của Thẩm Tinh Trác thả lỏng một chút.Gã nhìn ánh sáng như thấy người thân trong mắt Lục Nhiên, hơi không quen, bị ngại.Bình thường Lục Nhiên gặp gã, hoặc là coi gã như không khí, hoặc là chọc gã tức chết.
Thẩm Tinh Trác không ngờ mình đi nước ngoài có một chuyến, về nước Lục Nhiên lại nhiệt tình đến vậy.Gã "hừ" một tiếng, quên cả sự tức giận khi thấy Lục Nhiên đi làm, rất phối hợp tìm chỗ ngồi xuống.Mặt vênh như thể mình đáng giá 250 nghìn tệ, thực tế lòng đã lâng lâng.Nhìn đi.Quả nhiên một thời gian không gặp mình, vẫn sẽ nhớ.Thẩm Tinh Trác cố gắng để bản thân biểu hiện bình thường chút.Lục Nhiên đã tung tăng mang menu tới: "Mời quý khách gọi món."
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ "quý khách", mong muốn được thấy dáng vẻ giận quá mất khôn của Thẩm Tinh Trác.Nhưng Thẩm Tinh Trác vẫn đang phê, não bộ tự động đổi hai chữ "quý khách" thành "anh hai".Thế là rất thoải mái tự nhiên cầm menu lên.Lục Nhiên: "..."
Cậu nhìn Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Trác lại chăm chú nghiên cứu menu.Lục Nhiên cố gắng nghĩ xem mình làm sai ở đâu.Nát óc vẫn không nghĩ ra.Cậu dứt khoát thò tay che menu của Thẩm Tinh Trác.Thẩm Tinh Trác không hiểu gì ngẩng lên.Lục Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp, cố gắng ám chỉ: "Tôi làm thêm ở đây."
Là làm thêm.Làm thêm á!
Bốn mắt nhìn nhau.Ảo tưởng tốt đẹp "ầm ầm" vỡ vụn.Thẩm Tinh Trác nhăn mặt: "Lục Nhiên, cậu coi tôi là cái gì?"
Lục Nhiên rất nghiêm túc đáp: "Oan gia."
Thẩm Tinh Trác: "..."
Lục Nhiên cố gắng dụ dỗ: "Lần này giảm giá rồi, không cần gấp ba, gấp hai lần lương là được!"
Thẩm Tinh Trác hít sâu một hơi: "Cậu nghĩ hay lắm, coi tôi là cái gì hả?"
Lục Nhiên rủ mắt, thong thả nhìn Thẩm Tinh Trác, xác nhận gã không có ý định chuyển tiền thì quyết đoán quay lưng bỏ đi: "À, menu điện tử, tự gọi đi."
Thẩm Tinh Trác: "..."
Gã rút lại cái tay đang thò vào túi lấy điện thoại.
Người tới ăn tối dần ra về hết, Lục Nhiên cũng sắp tan ca rồi, Thẩm Tinh Trác vẫn chưa gọi món.Cậu đang định giục, bỗng thấy cửa mở, lại một người lao vào.Trần Thịnh vẫy tay với Thẩm Tinh Trác: "Anh Trác!
Mau lên, đừng ngồi nữa, xe sửa xong rồi!"
Đang nói dở, y thấy Lục Nhiên: "Ô, anh Lục!
Tan ca chưa?
Tan ca rồi đi chung không?"
Tiểu Vương đang lén chơi game trong bếp nghe thấy tiếng, tưởng là bạn học của Lục Nhiên đến tìm, vội bảo: "Cũng không còn gì đâu, anh trông tiệm được rồi, chú mày đi chơi đi."
Lục Nhiên không đồng ý ngay mà nhìn Trần Thịnh, cố ý hỏi: "Ai mời?"
Thẩm Tinh Trác nghĩ đến cái hóa đơn dài ngoằng lần trước, cũng hỏi theo: "Ai mời?"
Trần Thịnh bị hai người hỏi đến mức ngượng ngùng.Nghĩ đến lỗi lầm lần trước, y vội vỗ ngực đảm bảo: "Em mời, chắc chắn là em mời khách rồi!"
Lục Nhiên nghe vậy mới thay quần áo, đi theo ăn ké một bữa.Chỗ Trần Thịnh dẫn họ tới là một câu lạc bộ ngoài trời có nướng BBQ.Lần này y để ý hơn, mời toàn người quen biết với Lục Nhiên.Quen biết có nghĩa là - những người đã chứng kiến Lục Nhiên đại chiến với Lâm Y và Trương Lân.Những người này có một điểm chung là đều "kính sợ có thừa" với Lục Nhiên, sẽ không mất não tới gây sự với cậu.Nếu không, hôm nay rất có thể Lục Nhiên sẽ làm ra hành động vĩ đại là ấn người ta lên vỉ nướng.
Với cả...Bên cạnh câu lạc bộ này là một cái chuồng ngựa.
Chơi ngu một phát thôi là sẽ có cơ hội tiếp xúc thân mật với phân và nước tiểu động vật.Nghĩ vậy, Trần Thịnh mới thấy bữa cơm hôm nay thật vãi nồi là một cái Hồng Môn Yến.Cầu nguyện sẽ không có chuyện gì.A Di Đà Phật.Nói thì nói vậy, bản tính của y lại là chết vẫn còn hóng hớt.
Thế là vừa xuống xe được mấy phút, y đã không nhịn được ngồi xổm bên cạnh Lục Nhiên bóng gió."
Anh Lục, giữa anh và Trương Lân xảy ra chuyện gì thế?"
Trần Thịnh hỏi.Nói rồi còn thành kính dâng lên một xiên thịt nướng có đủ thịt lẫn xương."
Chuyện gì?
Hôm đó thấy rồi còn gì?"
Lục Nhiên cầm xiên, thấy chưa chín thì đặt lên vỉ nướng thêm một lúc.Tiện thể rắc một đống ớt.Trần Thịnh nhìn thôi đã thấy đau bụng."
Không phải hôm đó."
Trần Thịnh lén lút thò đầu tới thì thầm: "Là hôm kia kìa!
Sao Trương Lân và cái vị họ Kỷ kia lại bị phát hiện trong phòng anh vậy?"
Lục Nhiên nhướn mày.Không ngờ chi tiết hôm đó được lan truyền rõ ràng như thế."
Sao trăng gì?
Đi hỏi hai vị đương sự không rõ hơn à?"
Lục Nhiên nói.Trần Thịnh suýt quỳ xuống vái: "Em có gan đó á?"
Thẩm Tinh Trác đi tới, chỉ nghe được loáng thoáng, nhíu mày hỏi: "Trương Lân lại gây sự với cậu?"
Lục Nhiên nhìn gã một cái mới nhớ ra, thằng cha này hôm đó không có mặt.Cậu hơi tiếc, thêm mắm thêm muối nói: "Còn là trong tiệc sinh nhật 50 tuổi của ba ruột anh, chủ nhà họ Thẩm đó."
Thẩm Tinh Trác nghe xong, ánh mắt trở nên nặng nề.Gã nhíu mày không nói gì, thò tay cướp mấy xiên Trần Thịnh vừa nướng, lại nhét đống xiên mình nướng vào tay Lục Nhiên.Gã mỉa: "Đồ thằng ngu nướng cậu cũng dám ăn à?"
Trần Thịnh không vui: "Này!
Anh nói ai đấy?"
Lục Nhiên vỗ y an ủi, chia một xiên Thẩm Tinh Trác nướng cho Trần Thịnh.Trần Thịnh cảm động rớt nước mắt: "Anh Lục đúng là người tốt!"
Lục Nhiên dịu dàng nhìn y ăn xong mới hỏi: "Không có độc đúng không?
Ăn xong không thấy đau bụng chứ?"
"..."
Nước mắt cảm kích của Trần Thịnh chảy ngược trở lại.Hóa ra coi y như công cụ thử độc à?Thẩm Tinh Trác nghe được, hét lên: "Lục Nhiên!"
Lục Nhiên kệ gã, tập trung ăn.
Đám Trần Thịnh không có việc gì làm, nhưng con nhà giàu có rất nhiều phương thức giải trí.
Uống rượu, buôn chuyện, thổi phồng nhau, đằng kia còn có một cái sân gôn nữa.Nói một hồi có thể xách gậy qua đó so tài luôn.Thẩm Tinh Trác ngoài xuất thân ra thì năng lực ăn chơi hiển nhiên cũng là thượng thừa.Luôn dẫn đầu trong mọi lĩnh vực.Lục Nhiên không có hứng thú gì.Cậu chỉ cảm thấy lũ này đều thiểu năng hết rồi, thức ăn ngon như vậy nướng xong lại không ăn, đúng là phí của trời.Thế là cậu ngồi trong góc, như con chuột hamster lẳng lặng nhai.Thẩm Tinh Trác chơi gôn xong quay lại, thấy một chồng que xiên trước mặt Lâm Chức, nhưng bụng cậu vẫn phẳng lì như cũ.Không nhìn ra là nhóc con gầy một mẩu này lại có thể ăn nhiều như thế.
Thẩm Tinh Trác chơi mệt rồi, đi tới kéo ghế ngồi xuống.Trên bãi cỏ bên cạnh có người dẫn một con chó Border Collie đến, đang chơi ném đĩa bay.Border Collie có màu đen trắng, nhưng nhìn từ phía sau thì nó như một con chó đen.Thẩm Tinh Trác nhìn một hồi, sau đó quay sang nhìn Lục Nhiên, bỗng hỏi một câu mà bản thân đã muốn hỏi từ lâu:"Cậu...
Tại sao lại nuôi con chó vàng đó?
Mà nó nhỏ vậy còn đặt tên là Đại Hoàng."
Lục Nhiên cũng đang xem Border Collie chơi ném đĩa bay, nghe được câu này thì ngẩn ra, sau đó sờ cằm: "Ừ nhỉ, màu đen sẽ ngầu hơn."
Câu này của thiếu niên dường như là phản ứng trong vô thức.Đáy mắt cậu đầy hoang mang khi kí ức không trọn vẹn, đôi mắt đen như bị bao phủ bởi lớp sương dày đặc.Trong tiềm thức, cậu vẫn nhớ mình muốn nuôi một con chó đen.
Nhưng khi thấy chú chó con màu vàng đó, lại loáng thoáng nhớ có một người rất thích nó, hình như là một người rất thân thiết và quan trọng với cậu.Và thế là cũng tự ý quyết định, dùng cái tên mà người kia đã đặt trong ký ức.Như thể điều này có thể khiến cậu, trong tháng ngày lang thang bên ngoài đó, tới gần hơn với gia đình trong ký ức đã mất.Họng Thẩm Tinh Trác nghẹn lại.Giống như có bàn tay to hung hăng bóp chặt, một âm thanh cũng không phát ra được.
Mắt gã cay xè, nhưng lại không có sức để giơ tay day.Thẩm Tinh Trác cảm thấy tim mình như sắp nổ tung.Gã hít một hơi thật sâu, muốn làm bản thân phát ra tiếng nói.Nhưng mở miệng lại như một món đồ hỏng, phát ra tiếng khí chói tai.Lục Nhiên thấy lạ, quay sang nhìn gã.Thẩm Tinh Trác chỉ kịp quay lưng đi trước khi Lục Nhiên nhìn thấy mặt mình.Không biết tại sao, ở khoảnh khắc này, gã không dám nhìn vào mắt thiếu niên."
Anh sao vậy?"
Thẩm Tinh Trác nghe người phía sau hỏi.Không nghe thấy gã trả lời, Lục Nhiên lại nói: "Đau bụng à?
Bên kia có nhà vệ sinh kìa, đừng có xả ra đất."
Thẩm Tinh Trác lại không nhịn được muốn cười.Hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược xung đột với nhau, nước mũi và nước mắt gã suýt chảy ra cùng lúc."
Ê, kinh quá."
Thẩm Tinh Trác quay đầu, thấy Lục Nhiên nhìn mình với vẻ ghét bỏ.Đôi mắt này, hoàn toàn trùng khớp với đôi mắt trong giấc mơ của gã.
Đôi mắt đen mềm mại, đầy sự ỷ lại, tin tưởng và ngoan ngoãn.Chủ nhân của đôi mắt đã lớn rồi, nhưng đuôi mắt vẫn giữ độ cong hồi bé.Nhưng ánh mắt mà đôi mắt này nhìn gã, đã hoàn toàn thay đổi.Thẩm Tinh Trác đi sang bên kia tìm vòi nước rửa mặt, cũng điều chỉnh lại tâm trạng mình.Gã trở lại chỗ Lục Nhiên, hỏi: "Tôi nghe nói cậu đã ký hợp đồng tài trợ với nhà họ Thẩm?"
Lục Nhiên gật đầu.Cậu không rõ Thẩm Tinh Trác đang nghĩ gì.Nhưng dù thế nào thì Lục Nhiên cũng sẽ luôn đề phòng Thẩm Tinh Trác.Giống như với Kỷ Mân.Ngày hội tài trợ, Kỷ Mân nói có thể đưa cậu đi du học.Giây phút nghe được, không ai biết Lục Nhiên đã kích động đến mức nào.Kiếp trước, cậu nằm mơ cũng ước ngày nào đó có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Thẩm.Không cần ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sống trong bóng tối của cái nhà đó.Nhưng ngoài sự phấn khích ra, chút cảnh giác trong lòng vẫn chiếm quyền chủ đạo.Kỷ Mân quen biết Thẩm Tinh Ngộ.Cái giúp đi du học này, rất có thể là Thẩm Tinh Ngộ đề xuất.Thẩm Tinh Ngộ là một kẻ kì lạ.Anh ta không giống những người khác trong sách, những kẻ chỉ biết xoay quanh Thẩm Tinh Nhiễm - nhân vật chính luôn được cưng chiều này.Điều Thẩm Tinh Ngộ thật sự quan tâm là "nhà họ Thẩm".Và trong mắt Thẩm Tinh Ngộ, Lục Nhiên chỉ là kẻ phá rối trật tự của "nhà họ Thẩm", đe dọa danh tiếng "nhà họ Thẩm", là phần tử bất ổn.Cần phải được kiểm soát chặt chẽ.Nếu là vậy, Lục Nhiên đồng ý du học mới đúng là dê vào miệng cọp.Thế nên cậu từ chối Kỷ Mân.
Lúc từ chối cũng rất khó chịu, rất tiếc nuối.Nhưng không còn cách nào khác.Cậu không dám tin tưởng bất kỳ ai.Nếu ngay cả ruột thịt máu mủ cũng không thể tin được, cậu lấy đâu ra lòng tin để trao cho người khác đây."
Lúc đó tôi không biết chuyện này."
Thẩm Tinh Trác vẫn đang nói về hợp đồng tài trợ: "Nếu tôi biết..."
"Oa!
Chỗ này rộng ghê!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy người đến, đuôi mày khẽ nhướn.Trần Thịnh cũng nghe thấy, mặt lập tức như màu đất.Má ơi.Tại sao lần nào y tổ chức cũng sẽ có chuyện vậy.
Vừa có hai người bước vào câu lạc bộ.
Một là Lâm Y, một là Thẩm Tinh Nhiễm.Trần Thịnh suýt làm rơi lon coca trong tay.Y vội gọi mấy anh em thân thiết tới, lập tức tạo thành bức tường người, cố gắng che khuất tầm nhìn của Lâm Y và Thẩm Tinh Nhiễm."
Tiểu Y, Nhiễm Nhiễm, sao hai người lại đến đây?"
"Ấy chết tụi anh đang chơi mấy trò thô tục ở đây nên không tiện lắm...
Hay là hẹn ngày khác tổ chức riêng cho các em nhé?"
Họ càng cản thì càng làm nổi tính công tử của Lâm Y."
Mấy người chặn em làm gì?"
Hiểu ý đuổi khéo trong lời của Trần Thịnh và mấy người kia, Thẩm Tinh Nhiễm cũng không vui.Trước đây dù nó đi đâu cũng luôn được chào đón.Sao lần này lại bị người ta đuổi ra ngoài?Trần Thịnh vội vàng cười làm lành: "Hôm nay không tiện thật..."
Lục Nhiên là kiểu không động vào thì sẽ không xù lông, nên chỉ cần chặn được Lâm Y là xong.Nhưng Lâm Y ngang bướng, dùng sức đẩy bọn họ ra.
Trần Thịnh thầm kêu khổ liên tục, nghĩ: Là mấy người nhất quyết muốn vào đấy nhé, có chuyện thì tự chịu!
Ban đầu Lâm Y tưởng là họ đang làm chuyện gì mờ ám không thể lộ ra ngoài.
Kết quả gạt mở bức tường người, từ xa đã thấy một người đang ngồi bên lò nướng khiến cơ thể nó theo bản năng rùng mình."
Lục!
Lục Nhiên!"
Ký ức kinh hoàng bị ấn xuống bồn cầu đột nhiên sống lại.Lâm Y phản xạ có điều kiện muốn bỏ chạy.Nó lùi hai bước, lại cảm thấy mất mặt, cố gắng đứng tại chỗ.Nó giữ chặt Thẩm Tinh Nhiễm, gom góp dũng khí, chỉ vào Lục Nhiên và Thẩm Tinh Trác bên cạnh cậu."
Thẩm Tinh Trác!
Anh còn chơi với thằng con hoang này hả?"
"Anh có lương tâm không vậy?"
Hai chữ "con hoang" thu hút sự chú ý của Lục Nhiên.Cùng lúc đó, bà Thẩm đang nhìn 7-8 tin nhắn nhận được trên điện thoại:"Phu nhân!
Chúng tôi tìm được đứa con riêng mà phu nhân đang tìm rồi."
"Nó đang ở câu lạc bộ đồ nướng ngoài trời XXX!"
_____________________________Nhập VIP cái 9k chữ luôn, dài vãi...