Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,858
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400471105-256-k8777.jpg

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: _zangtran_
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lê Tiếu - cô chủ nhỏ được cưng chiều của nhà họ Lê bị từ hôn.

Người nhà họ Lê vùng lên khởi nghĩa, chinh phạt khắp nơi, thề phải cho đối phương muối mặt.
...

Sau đó Lê Tiếu vô tình gặp được anh Cả của người từ hôn.

Có người nói: Anh ta là người đàn ông thần bí nhất ở Nam Dương, họ Thương, tên Úc, tự Thiếu Diễn.

Cũng có người nói: Anh ta nhìn đời bằng vung, bản tính cố chấp, là ông trùm của thế giới ngầm Nam Dương, không thể chọc vào.

Trong cơn mưa phùn không dứt, Lê Tiếu nhìn người đàn ông ngang tàng sát phạt, cười khẽ: "Xin chào, tôi là Lê Tiếu."

Không làm được vợ chồng, vậy thì làm chị dâu chú vậy.
...

Mấy tháng sau, gặp nhau giữa đường, người đàn ông từ hôn chê cười Lê Tiếu: "Cô lén theo tôi à?

Còn chưa cam lòng sao?"

Sau lưng đột nhiên có giọng nói sắc bén vang lên, "Ăn nói lễ phép với chị dâu cậu một tí!"

Từ đó, phong ba ở thành Nam Dương chỉ còn lại một lời đồn duy nhất...

Ông trùm bản tính cố chấp của Nam Dương đội trong tim một cái "bàn thờ", cô họ Lê, tên Tiếu, tự Bàn Thờ!

BẢN EDIT PHI THƯƠNG MẠI, EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.

TUYỆT ĐỐI KHÔNG REUP, KHÔNG CHUYỂN VER Tags: editngontinh​
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 1 Từ hôn


Cứ tới tháng năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên.

Chạng vạng tối, mưa phùn đã ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng làn sương mong manh, đến bông hồng dại mọc trước cứa khách sạn cũng trở nên ủ rũ.

Trong vườn hoa, Lê Tiếu dựa vào bức tường dưới mái hiên nghe người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn.

"Cô hiểu chưa?

Tôi sẽ không thích cô, càng không có chuyện cưới cô cho dù chúng ta đã hứa hôn đi chăng nữa.

Tôi khuyên cô mau chóng từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."

Người nói là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.

Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mối quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là cuộc hôn nhân được đính ước từ trong bụng mẹ.

Lê Tiếu khẽ thở dài: "Ừ, hiểu rồi."

"Với lại, cô đừng có trông chờ...

Gì cơ?"

Thương Lục ngẩnngười, không ngờ Lê Tiếu lại đồng ý dứt khoát như vậy.Ngoài hiên, mưa lại bắt đầu rả rích, tiếng tí ta tí tách trên láchuối tây trong trẻo lại êm tai.Thương Lục bừng tỉnh bởi tiếng mưa, đến khi định thần nhìn lại thì trước mắt đã không còn ai, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng chiếc váy xanh lối rẽ phía trước.Lê Tiếu men theo mái hiên xuyên qua hành lang, đi đến đài quan sát bằng kính cách đó không xa.Cô ngồi xuống, nhìn sắc trời lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tình bỗng trở nên thoải mái lạ thường.

Thật ra hôm nay là lần đầu cô và Thương Lục chính thức gặp mặt.

Cô cứ thấy chuyện hứa hôn ràng buộc bọn họ với nhau chẳng có nguồn gốc rõ ràng, chả trách người nhà đều giấu kín như bưng.

Đã vậy thì hủy bỏ luôn cũng tốt, đỡ phải phiền phức về sau.

Lê Tiếu đang nghĩ ngợi thì nghe thấy có tiếng kêu cứu.

"Cứu, tôi..."

Tiếng kêu the thé hệt như ai đó bị bóp cổ.

Cô lắng tai nghe mấy giây rồi đứng dậy đi về phía khu vườn gần đài quan sát.

Hoàng hôn dần buông, mưa phùn lất phất.

Lê Tiếu lần theo tiếng cầu cứu, vòng qua lùm cây nhấp nhô.

Đến cuối con đường, cô nhẹ nhàng rẽ những phiến lá chuối tây ra thì bắt gặp một cảnh tượng.

Trong vườn cây xanh biếc, có một người đàn ông ngồi trước bàn đá trong đình nghỉ mát hình bát giác.

Suốt hai mươi hai năm cuộc đời, Lê Tiếu chưa từng gặp bất cứ người đàn ông nào mặc đồ đen mà tuấn tú đến vậy.

Áo sơ mi đen, quần tây đen, giày da không có lấy một hạt bụi, cánh tay chống trên bàn đá, tay áo xắn lên.

Cổ áo khép hờ, trông vừa nam tính lại ngông cuồng.Lê Tiếu có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của người đó bao trùm cả không gian chật hẹp này.

"Diễn gia, xin cậu, tha cho tôi..."

Tiếng kêu cứu lại vang lên, Lê Tiếu hoàn hồn, đảo mắt tìm tòi mới thấy một người đàn ông trung niên yếu ớt nằm trên sàn gạch xanh trơn bóng.

Cô thầm thấy không ổn rồi, mình đã xông vào nơi không nên đến.

Lúc này, người đàn ông được gọi là Diễn gia ung dung vuốt nếp nhăn trên tay áo, cất tiếng: "Xem ra, ông đã quên quy tắc ở Nam Dương này!"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 2 Họ Thương, tên Úc, tự Thiếu Diễn


Khoảnh khắc người đàn ông lên tiếng, không hiểu sao Lê Tiếu lại rùng mình.Cô ngẩng đầu nhìn mưa phùn lất phất phía chân trời, xoa xoa cánh tay, định quay về theo đường cũ.

Cô đã vô ý xông vào lãnh địa của người khác, nhất là còn trong tình huống thế này, cô không muốn tự chuốc lấy rắc rối.

Cô vừa quay đi thì đằng sau bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên: "Anh!

Anh, anh có ở đây không?"

Giọng nói này quen quen, thì ra là Thương Lục!

Lê Tiếu nhíu mày, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Trong khu vườn chỉ có mỗi con đường mòn, cây cối xung quanh mọc lưa thưa, không có chỗ ẩn nấp.

Lê Tiếu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng đành yên lặng đứng đó theo dõi tình hình.

Lúc này, người đàn ông dưới đình nghỉ mát bình thản đưa tay ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh: "Đưa ông ta đến Ám Đường."

"Vâng, thưa chủ nhân."

"Diễn gia, tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi..."

Vệ sĩ bỗng bóp cằm gã đàn ông khiến gã im bặt, trong nháy mắt cả hai biến mất sau khúc quanh của đình nghỉ mát.

Cùng lúc đó, Thương Lục đi tới thì chợt thấy Lê Tiếu đang đứng bên lỗi mòn.

Anh ta híp mắt châm chọc: "Quả nhiên cô vẫn chưa cam lòng!"

Lê Tiếu liếc anh ta, hỏi với vẻ thương hại: "Tôi nghe nói... bác sĩ thường không thể tự chữa cho mình, phải không?"

Thương Lục chưa kịp nghĩ đã tiếp tục trào phúng: "Phải, có vấn đề gì sao?"

Lê Tiếu nhìn Thương Lục với ánh mắt vô cùng thương hại, nhếch môi.

Cuộc hôn nhân này... hủy là quá đúng!

"Cậu Hai, chủ nhân bảo hai người qua đây."

Lúc này, vệ sĩ đứng cạnh cây chuối tây gần đình nghỉ mát không xa bất ngờ lên tiếng.

Thương Lục lườm Lê Tiếu, hừ lạnh, vừa đi vừa lải nhải: "Đừng tưởng đến tìm anh tôi là có thể cứu vẫn được cái chuyện đính ước chó má này.

Tôi nói cho cô hay, không có cửa đâu!!!"

Vệ sĩ hết nhìn Thương Lục rồi lại đánh giá Lê Tiếu, ánh mắt mang theo sự tán thưởng.

Vừa nãy hẳn là cô bé này nói móc cậu Hai, nhưng hình như cậu Hai nhà mình không hiểu.

Khó giải quyết rồi đây!

Đương nhiên Lê Tiếu nhìn thấy ánh mắt của vệ sĩ, cô khẽ gật đầu chào rồi đi qua.

Nếu người trước mặt chính là anh trai của Thương Lục thì cô biết anh ta là ai rồi.

Người đàn ông bí ẩn nhất ở Nam Dương - Bá chủ Nam Dương: Họ Thương, tên Úc, tự Thiếu Diễn.Màn mưa dày đặc như muốn giam cầm Thương Úc trong đình.

Khí chất lạnh lùng ở anh cũng khiến cho không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Càng đến gần, Lê Tiếu càng mơ hô ngửi thấy mùi máu tanh.

Lúc này, Thương Úc cầm khăn lông mà vệ sĩ đưa cho, vừa thong thả lau sạch các ngón tay, vừa ngước lên đánh giá Lê Tiếu đi tới từ trong làn mưa.

Cô gái mặc một chiếc váy dài ôm eo sát nách màu xanh thẫm, vai và cổ áo đều bị mưa thấm ướt ôm lấy đường cong xương quai xanh hoàn hảo.

Nhìn dần lên, đôi mắt cô trong veo, sáng ngời.

Cho dù chân giấm lên vết máu bị nước mưa hòa tan trên nên gạch nhưng cô lại làm như không thấy, chẳng hề sợ hãi.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 3 Gương mặt ấy thật đẹp!


Thương Úc dời tầm mắt, đặt khăn lông lên bàn, nói.

"Tìm anh có chuyện gì?"

Thương Lục đứng kế bên nghênh ngang ngồi xuống đối diện, chưa chi đã tố cáo: "Anh, em muốn từ hôn nhưng cô ta cứ bám lấy em, phải làm thế nào đây?"

Lê Tiếu mặt lạnh như tiền lườm anh ta một cái, đang định cấtlời thì chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên đổ chuông.

Cô nói xin lỗi, cầm điện thoại lên xem thì thấy người gọi là anh Hai Lê Ngạn.

Đang đắn đo có nên bắt máy hay không thì ánh mắt cô vô tình nhìn sang Thương Úc, thấy anh thờ ơ cụp mắt như ngầm đồng ý.

Thế nên Lê Tiếu bèn nghe máy."

Tiếu Tiếu à!

Em đi đâu rồi?

Gặp Thương Lục chưa?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Lê Ngạn vang lên.

Lê Tiếu cầm điện thoại nhìn Thương Lục hếch mũi lên trời mà đáp: "Gặp rồi!"

"Thế nào?

Có cảm giác gì không?"

Cảm giác nhiều lắm luôn ấy chứ...Phía trước bỗng có tiếng "tách" giòn tan vang lên, làn khói trắng mờ ảo tràn ra từ đôi môi mỏng của Thương Úc.

Cách làn khói mỏng, ánh mắt của họ lại chạm nhau.

"Tiếu Tiếu?"

Lê Ngạn hối thúc trong điện thoại: "Thế này đi, gặp anh ta xong rồi thì em sang đây tìm anh.

Anh ở phòng triển lãm tư nhân đợi em."

Cúp máy, Lê Tiếu bình tĩnh nhìn Thương Lục: "Tôi đã nói rồi,tôi đồng ý từ hôn."

"Cô chắc chứ?"

Thương Lục hoài nghi: "Đồng ý rồi sao còn tớitìm tôi, cô nghĩ kỹ rồi hãy bịa."

Lê Tiếu thở dài tựa như thương hại: "Tôi có đến tìm anh hay không, hẳn là anh trai anh rõ hơn đấy!"

Cô chẳng thèm đếm xỉa đến dáng vẻ muốn giậm chân của Thương Lục, mà do dự nhìn sang Thương Úc, cổ họng tự nhiên ngứa ngáy khó tả.

Lê Tiếu suy đoán, vừa rồi lúc cô đi nhầm vào đây, nhất định là Thương Thiếu Diễn đã phát hiện cô từ lâu rồi.

Ai cũng biết anh ta là bá chủ của Nam Dương.

Khoan kể đến thế lực khiến người ta kiêng dè, chỉ với gương mặt của anh ta thôi cũng đã đủ nổi tiếng rồi.

Dù Thương Lục có đẹp trai khó ai sánh bằng, nhưng khi đứng trước mặt anh trai mình thì chỉ có thể làm phông nên thôi.

Người đàn ông ngồi thẳng lưng, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, đường nét hàng lông mày tựa như điêu khắc, đẹp trai cao quý, nhất là vẻ ngang tàng, quyết liệt ấy tựa như vị vương gia anh tuấn cưỡi ngựa chinh chiến nơi sa trường.

Lê Tiếu nhìn ngắm hồi lâu, đôi mắt lúc cụp xuống lóe lên ý cười.Gương mặt ấy thật đẹp!

Lúc này, Thương Úc gạt tàn thuốc, lạnh nhạt nói: "Đúng là cô ấy không đến tìm chú."

"Tìm ai cũng thế thôi!

Dù gì em cũng sẽ hủy cuộc hôn nhân này.

Anh, lúc trước anh đã đồng ý với em, giờ không thể nuốt lời!"

Thương Lục gân cổ lên nói.

Đến lúc này, Thương Úc mới nhìn sang Lê Tiếu, nhếch môi đáp:"Thế thì cứ từ hôn đi."

Vừa nghe thấy câu này, Thương Lục như được tiếp thêm sức mạnh: "Nghe rõ chưa, anh tôi cũng đồng ý rồi, cô còn gì để nói nữa?"

Bản thân Lê Tiếu là người thờ ơ dễ tính, nhưng cô cũng không phải là người không biết nổi giận.

Cô cúi đầu nhìn vết máu đang mờ dần dưới chân, cười khẽ:"Anh Thương Lục, anh biết không, thật ra thì thị lực của tôi rất tốt."

Dứt lời, Lê Tiếu định quay trở về theo đường mòn.

Khoảnh khắc rẽ những nhánh lá chuối tây ra, cô lại ngoái đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thắm như biển khơi của Thương Úc, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Lê Tiếu."

Mưa đã ngừng, mái cong đình nghỉ mát thi thoảng vang lên tiếng giọt mưa đọng lại rơi tí tách.

Thương Lục nhìn theo hướng Lê Tiếu rời đi, lẩm bẩm đầy khó hiểu: "Thị lực của cô ta tốt thì liên quan gì đến em?"

"Thị lực của cô ấy tốt, nên thấy chú chướng mắt!"

Thương Úctrầm giọng lên tiếng.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 4 Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu!


Lê Tiếu đi rồi, Thương Lục mới dẹp bộ mặt cộc cằn đi.

Người đàn ông ngồi đối diện vẫn im lắng.

Bầu không khí nặng nề trong giây lát, Thương Ức đứng dậy, nói với Thương Lục: "Chú tự sang nhà họ Lê giải thích chuyện từ hôn đi.

Dù là chuyện khó nói thì cũng nên ăn nói đàng hoàng với nhà người ta."

Thương Lục uể oải gật đầu: "Em biết rồi..."

Thương Úc vừa bước đến bậc tam cấp bỗng dừng bước, lạnh giọng nói với Thương Lục: "Chú từng chạm vào cô ấy à?"

Thương Lục lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Chạm gì chứ!

Khi nãy em chỉ đứng gần cô ta một chút đã cảm thấy khó chịu rồi, nói gì là chạm vào!"

Căn bệnh không thể chạm vào phái nữ của anh ta là bẩm sinh, càng lớn càng nghiêm trọng.

Chỉ cần chạm vào phụ nữ thì sẽ buồn nôn, anh ta có thể làm được gì cơ chứ?

Nghe thấy đáp án này, Thương Úc híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên tựa như hài lòng, tựa như thấu hiểu.

"Anh, chuyện đến nhà họ Lê từ hôn...

Anh đi cùng em chứ?"

Thương Lục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh mình, gân cổ lên hỏi.Đáp lại anh ta chỉ là câu nói lạnh lùng của Thương Úc "Tự giải quyết."

Một giờ sau, tại nhà họ Lê ở Nam Dương-Lê Quảng Minh - thương gia giàu nhất quần đảo Nam Dương, đang ngồi trên sô pha, lồng ngực phập phồng liên hồi.

Dù đã hơn năm mươi tuổi, tóc điểm sương, nhưng thoạt nhìn ông ván rất phong độ.

Đôi mắt sắc sảo, thâm thúy tượng trưng cho sự chững chạc lắng đọng theo năm tháng.

"Cái tên nhóc họ Thương này đúng là khinh người quá đáng!"

Lê Quảng Minh nghiến răng nghiến lợi mắng.

Nhìn chén sứ men xanh trên bàn mà chỉ muốn đập vỡ đi để giải tỏa cơn phẫn nộ.

Dường như Lê Tiếu nhìn thấu được ý nghĩ này của ông, bèn chậm rãi nhắc nhở: "Ba à!

Người từ hôn là Thương Lục, không phải chén trà mà con mua."

Chén sứ men xanh cô tốn mất ba triệu mang về từ đêm hội từ thiện, đập vỡ thì tiếc lắm.

Lửa giận trong mắt Lê Quảng Minh đã vơi bớt, ông an ủi Lê Tiếu: "Tiếu Tiếu à, chuyện hôm nay có trách thì trách anh Hai con, để con phải chịu uất ức rồi!"

"Ba à!

Đến chuyện này cũng trách con sao?"

Lê Ngạn tuy không vui, nhưng cũng chỉ có thể oán thán đôi câu.

Dù gì thì anh cũng có trách nhiệm khi em gái cưng nhà họ phải chịu uất ức.

Có trời mới biết, khi nghe Tiếu Tiếu thuật lại mọi chuyện, anh thiếu chút nữa đã tìm chú Ba mượn súng bắn bỏ cái tên Thương Lục này!Thứ chó má gì mà nói xẳng nói bậy trước mặt em gái cưngcủa anh!

Lúc này, Lê Quảng Minh nhìn Lê Ngạn với vẻ mặt u ám đây ghét bỏ: "Sao lại không trách con?

Ba bảo con đưa Tiếu Tiếu đi gặp mặt Thương Lục, chứ đâu bảo con mặc kệ!"

"Con làm anh trai kiểu gì thế hả?

Hôm nay nếu đổi thành thằng Cả hoặc thằng Ba thì chúng nó đã chẳng rời khỏi Tiếu Tiếu nửa bước!"

Lê Tiếu thấy anh Hai bị mắng nên tìm cách giải vây cho anh:"Ba à!

Anh Hai không sai, tự con muốn..."

"Tiếu Tiếu à!

Con đừng nói giúp nó.

Cái nết của nó thế nào ba còn không rành sao.

Cứ nhìn thấy tranh là chôn chân tại chỗ.

Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!"

"Con yên tâm, ba chắc chắn sẽ không để con chịu uất ức.

Ba sẽ gọi cho anh Cả và anh Ba con, cả mẹ con nữa, tên Thương Lục này chưa xong với nhà chúng ta đâu!"

Cứ thế, chỉ một cú điện thoại của gia chủ Lê Quảng Minh, anh cả Lê Quân liền quẳng luôn buổi hội nghị xuyên quốc gia để về nước ngay trong đêm, anh ba Lê Thừa bỏ cả vụ làm ăn với đối tác từ biên giới trở về, còn cả người phụ nữ quyền lực của gia đình - Đoàn Thục Viện - cũng bay về từ show diễn ở Paris.

Đâu thế để cục cưng nhà họ Lê của bọn họ bị người ta bắt nạt như vậy được?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 5 Quá ngầu


Lê Tiếu trở lại phòng ngủ trên tầng ba, kéo mở cửa sổ sát đất.

Một luồng không khí ẩm ướt đập vào mặt.Bóng đêm yên tĩnh, xa xa màn đêm như lớp lụa trắng mỏngmanh, tĩnh lặng.

Lê Tiếu dựa vào khung cửa sổ trầm ngâm một lúc bèn lấy điệnthoại tìm kiếm từ khóa: Thương Úc.

Một giây sau, màn hình hiển thị trang trắng, xuất hiện một dòng chữ: Rất tiếc, không tìm được nội dung có liên quan đến 'Thương Úc'.

Đuôi mày cô hơi nhếch lên, lại gõ ba chữ "Thương Thiếu Diễn",nhưng kết quả vẫn vậy.

"Ô, thần bí thế!"

Lê Tiếu gõ nhẹ ngón tay lên môi, nhìn mànhình đầy hứng thú.

Rốt cuộc bá chủ Nam Dương ngang ngược cỡ nào?

Nhạy cảm đa nghi bao nhiêu?

Lời đồn đại về anh ta trong thành phố này nhiều vô số kể, nhưng ấn tượng đầu tiên của cô về Thương Úc dường như lai hơi khác.

Lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên khung chat,Lê Tiếu xem dòng tin nhắn rồi cong môi, trả lời lại ngắn gọn "Ok" xong thì đi vào phòng tắm.Nửa tiếng sau, cô đến phòng thay đồ, vừa lau tóc vừa mở tủ quần áo.

Băn khoăn giây lát, cô chọn lấy một bộ quần áo màu đen.

Mười một giờ đêm, chiếc Mercedes Benz G-Class chạy ra khỏi ga-ra nhà họ Lê.

Chiếc xe phóng như bay trên đường mưa ẩm ướt về phía Nam Dương Entertainment City.

Khi đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, Lê Tiếu dừng xe trước cửa,ném chìa khóa cho người trông xe rồi đi thắng lên tầng ba.

Lê Tiếu bước vào phòng bi-da riêng.

Căn phòng rộng lớn chỉ có một bàn bi-da, hai người con trai lạ mặt đang cầm gậy đánh bi-da và một nữ sinh đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh.

"Ôi chao!

Cô chủ Tiếu tới rồi!"

Nhìn thấy Lê Tiếu, nữ sinh ấy đứng dậy chạy như bay về phía cô.

Lê Tiếu đút một tay vào túi, nhìn người con gái mặc sơ mi trắngvà váy kẻ caro từ đầu tới chân: "Cậu sao vậy?"

Cô nàng này tên là Đường Dực Đình, bạn thân từ bé của LêTiếu, tính tình cẩu thả, từ nhỏ đã ghét mặc váy.

Đường Dực Đình ngẩng cao đầu, chẳng màng đến sự chế giễu của Lê Tiếu, trái lại còn lượn quanh cô một vòng: "Cậu còn hỏi mình làm sao à?

Cậu xem cậu kìa, ăn mặc kiểu gì đấy?"

Đêm nay Lê Tiếu mặc bộ quần áo đen, trước ngực đeo sợi dây chuyền vàng đen, kết hợp với áo T-shirt trắng bên trong, đi đôi giày trượt ván cùng màu.

Lê Tiếu đi tới ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn Đường DựcĐình: "Không đẹp hả?"

"Đẹp!

Đẹp banh trời!

Đẹp đến mức mình sắp bị bẻ cong luôn rồi đây này!"

Dứt lời, Đường Dực Đình sà xuống bên cạnh Lê Tiếu, vai đụng vào vai cô: "Này, nghe nói... cậu từ hôn rồi hả?"

Lê Tiếu nhướng mày, không trả lời.Đường Dực Đình nhìn dáng vẻ cực ngâu của Lê Tiếu thì Ôm ngực điều chỉnh lại nhịp thở: "Đừng có nhìn mình như thế!

Minh không chịu nổi!"

Lê Tiếu hỏi: "Cậu gọi mình đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?"

"Ừm...

Cứ xem là vậy đi!

Thế rốt cuộc là vì sao?

Từ hôn được chưa?

Mình còn tưởng tốt nghiệp xong là cậu sẽ kết hôn ngay chứ!Tiền mừng cũng chuẩn bị cả rồi này!"

"Chẳng có lý do gì cả, không hợp nhau thì hủy bỏ chuyện hứa hôn thôi!"

Lê Tiếu thản nhiên trả lời, cứ như người bị từ hôn chẳng phải là cô.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 6 Thẩm mỹ của cậu offline rồi


Nghe vậy, Đường Dực Đình kéo kéo chiếc váy ngắn trên đầu gối, bắt tréo chân một cách phóng khoáng, liếc Lê Tiếu: "Mình nghe nói đối tượng hứa hôn từ bé của cậu đẹp trai lắm à, từ hôn như thế có thấy tiếc không?"

"Đẹp trai?"

Lê Tiếu hơi nhếch môi.

Trong đầu lại hiện ra gương mặt khiến người ta rung động của Thương Úc, cô hơi cup mắt: "Thẩm mỹ của cậu offline rồi."

"Tầm bậy!"

Đường Dực Đình lấy điện thoại ra, bấm vài cái, sau đó đưa cho Lê Tiếu xem: "Làm phiền cậu nhìn cho kỹ, mặt thế này mà không đẹp à?"

Trên màn hình chính là tấm hình chính diện của Thương Lục.

Nhạt nhẽo như thế mà đẹp à?"

Lấy hình ở đâu ra vậy?"

"Anh họ đưa cho mình.

Chuyện từ hôn cũng là anh ấy nói."

Dứt lời, cô nàng lại bồi thêm một câu: "Cậu còn nhớ anh họ mình không?

Lục Hi Hằng, anh chàng đẹp trai tóc dài tới eo đấy."

Cô ngây người vài giây: "Ừm..." không nhớ!Đường Dực Đình nhìn phản ứng của cô là biết ngay anh họ của mình hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của cô nàng này.

Dù gì nhà họ Lê giàu nhất Nam Dương không chỉ có tiền mà còn có sắc.Đường Dực Đình than thở: "Đàn ông đẹp như thế, đáng tiếc thay."

Lê Tiếu lườm cô nàng một cái rồi lắc đầu, đứng lên: "Mình ra ngoài một chút."

"Đi đâu?

Mình đi với cậu..."

Đường Dực Đình định đi theo, nhưng lại thấy Lê Tiếu cầm điện thoại phất tay với mình: "Không cần, mình đi phòng tài vụ."

Nam Dương Entertainment City là sản nghiệp của nhà họ Lê, 45% cổ phần lúc mới thành lập đã được Lê Quảng Minh cưng chiều con gái như mạng giao cho Lê Tiếu.

Thế nên người ta mới danh chính ngôn thuận là cô chủ ở đây.Trải qua nhiều năm phát triển, nền tảng của Entertainment City vô cùng hoàn thiện với tổ hợp hệ thống các loại hình giải trí, ẩm thực.

Mặc dù đã hơn nửa đêm, nhưng nơi này vẫn rất nhộn nhịp, như thành phố không ngủ.Xuyên qua hành lang dài, Lê Tiếu đi thang máy xuống quán bar Lam Dạ ở tầng B1 của Entertainment City.Tiếng đàn violin du dương khiến bóng đêm trở nên mông lung lạ thường.Nhân viên pha chế đặt ly Mojito xuống trước mặt cô, Lê Tiếu ngẩng đầu nói: "'Cảm ơn."

"Không cần khách sáo.

Cô khỏe không?

Lâu không thấy cô tới!"

Anh ta tên là Ôn Thời, 24 tuổi, gia cảnh bình thường, là nghiên cứu sinh nhưng tối đến thì làm nhân viên pha chế ở quầy bar, là kiểu sinh viên giỏi điển hình, vừa đi học vừa đi làm.Lê Tiếu không thân với anh ta lắm, nhưng mỗi lần cô tới Entertainment City đều được đối phương pha cho một ly Mojito.Ôn Thời quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu rồi hỏi: "Tôi nghe nói tháng sau cô tốt nghiệp đại học, vậy cô có định học lên không?"

Lê Tiếu nhấp ly rượu, thản nhiên nói: "Chưa biết."

"Thật ra tôi thấy..."

Ôn Thời còn chưa dứt lời thì đột nhiên trong phòng VIP bên phải đằng sau vang lên tiếng đạp cửa và gầm thét: "Thương Thiếu Diễn, rốt cuộc anh của tao đang ở đâu?

Người do mày đưa đi, đây là xã hội pháp trị, mày đừng tưởng có thể một tay che trời!"

Thương Thiếu Diễn?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 7 Cô Lê, Diễn gia cho mời


Lê Tiếu xoay ghế nhìn ra sau.

Lúc này, gã đàn ông vẫn hùng hổ la hét, mắt đỏ kè như máu, trạng thái rất điên cuồng.Lê Tiếu thản nhiên đảo mắt nhìn vào gian phòng thì thấy một bóng dáng quen thuộc.Thương Úc ngồi trên ghế sô pha hình vòng cung, một tay gác ngang trên thành ghế, tay kia kẹp điếu xì gà rít vài hơi, dáng vẻ lười nhác, ngang ngược.

Sự xuất hiện và tiếng gầm rú của gã kia hâu như không ảnh hưởng đến anh.Khói trắng lượn lờ tản mát làm đường nét anh tuấn trở nên mông lung, Lê Tiếu nhìn mà thấy bứt rứt."

Người đó là Thương Thiếu Diễn thật à?"

Ôn Thời lẩm bẩm.

Nam Dương lớn như vậy, nhưng chắc hẳn không ai không biết đến cái tên Thương Thiếu Diễn - Bá chủ Nam Dương.Tập đoàn Diễn Hoàng của anh ta kinh doanh rất nhiều ngành: chất bán dẫn, y học, kỹ thuật, ngân hàng và trí tuệ nhân tạo.

Cơ cấu sản nghiệp của tập đoàn là trụ cột cho sự phát triển kinh tế của toàn Nam Dương.Lê Tiếu như không nghe thấy câu hỏi của Ôn Thời, nhìn điếu thuốc trong tay Thương Úc, rồi theo động tác của anh mà tầm mắt rơi trên đôi môi mỏng.Lê Tiếu nhìn rất chăm chú.

Có lẽ vì ánh mắt nóng bỏng quá mức, lúc anh chồm người gạt tàn thuốc, chân mày nhếch lên, tầm mắt hai người vô tình chạm nhau.Dưới ánh đèn mờ ảo, bốn mắt nhìn nhau dấy lên một vài cảm xúc không tên như những nốt nhạc đang nhảy múa.Anh ta trông thấy cô rồi!Lê Tiếu nhìn lại, không hề lúng túng hay né tránh khi bị bắt gặp.

Sắc mặt Thương Úc nặng nề, anh đứng dậy ra khỏi phòng.Từ đầu đến cuối anh đều không để ý đến gã đàn ông đang gầm rú, thoáng chốc đã mất hút ở cửa ra vào.Lúc này, lại có hai người đàn ông bảnh bao đi ra khỏi gian phòng.

Một người vỗ vai gã đàn ông đang la hét, thở dài thương hại: "Người anh em to gan thật đấy!"

Người còn lại lạnh mặt nhìn gã ta, trào phúng: "Không phải mày muốn biết anh mày ở đâu sao?

Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!".

Trận náo loạn cứ thế chấm dứt.Vô số người im lặng lén nhìn theo Thương Úc.

Người đàn ông có gương mặt cực kỳ tuấn tú đó chính là Thương Thiếu Diễn bí ẩn kia sao?Chưa đầy một phút sau khi gã la hét bị đưa đi, không khí trong quán bar khôi phục lại sự yên tĩnh nhẹ nhàng.Lê Tiếu trở lại quầy bar, nhấp một ngụm Mojito.

Rượu nhạt mang theo vị chua thanh thoát, cực kỳ giống ánh mắt đầy ẩn ý ban nãy của Thương Úc.Lúc này, phía sau có tiếng bước chân vang lên, bóng đen phủ xuống đỉnh đầu, Lê Tiếu nghe thấy một câu: "Cô Lê, Diễn gia cho mời."

Động tác nâng ly của Lê Tiếu khẽ khựng lại, cô quay đầu thì thấy đó là người vệ sĩ mà buổi chiều cô đã gặp trong khu vườn.Ánh mắt của vệ sĩ nhìn Lê Tiếu đã thêm vẻ đánh giá và thăm dò.

Đi theo Diễn gia đã lâu, Lê Tiếu là cô gái đầu tiên mà đại ca yêu cầu gặp mặt.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 8 Sao không phải là anh đính hôn với tôi?


Lê Tiếu khẽ gật đầu, đặt ly rượu xuống: "Dẫn đường đi."

Vệ sĩ: "Mời!"

Lê Tiêu đi theo vệ sĩ ra tới cửa Entertainment City thì thấy một dàn siêu xe in ký hiệu Tập đoàn Diễn Hoàng đang đỗ trong sảnh lớn dưới chân cầu thang.Vệ sĩ dẫn cô đến bên chiếc Rolls Royce Phantom ở chính giữa, mở cửa sau rồi đưa tay ra hiệu: "'Cô Lê, mời lên xe."

Thương Úc đang ngồi bên trong, ánh đèn mờ mờ đổ xuống xung quanh anh như tầng ánh sáng vàng kim rực rỡ.

Trên đôi chân bắt tréo là một tập giấy tờ, khi thì anh lật xem, khi thì vẽ vẽ gạch gạch.

Lật đến trang thứ ba, anh dừng bút, cất giọng: "Đến một mình à?"

Lê Tiếu chậm rãi đáp: "Ừ, một mình."

"Lên xe đi, đưa cô về nhà."

Lê Tiếu đút một tay vào túi, một tay vân vê dây chuyền lấp lánh trên cổ, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Nhưng tôi lái xe tới!"

Thương Úc không nói gì, chậm rãi quay đầu nhìn cô gái ngoài xe.Ánh mắt anh sâu thẳm như vực sâu không đáy, không rõ đang nghĩ gì.

Nhưng giữa ấn đường lại có nét uể oải, cho dù khuôn mặt lạnh tanh, Lê Tiếu vẫn cảm thấy hình như tối nay anh rất mệt mỏi.Không hiểu sao trái tim cô như nhũn đi.Lê Tiếu tặc lưỡi, nghiêng người chui vào buồng xe.

Cô thuận tay đóng cửa xe lại, nhướng mày: "Vậy làm phiền Diễn gia rồi.

Thiếu chút nữa tôi quên khuấy mất mình vừa uống rượu."

Người đàn ông im lặng nhìn cô rồi quay đi, sau đó khẽ nói: "Đi thôi."

Nửa chặng đường đầu tiên từ Nam Dương Entertainment City về nhà họ Lê, trong xe im ắng đến mức chỉ còn mỗi tiếng loạt xoạt khi Thương Úc lật giấy.Lê Tiếu ngồi kế bên, tư thế hai người giống nhau, màu quần áo cũng giống nhau.

Cô quan sát một lúc rồi tựa vào cửa xe bắt chuyện: "Diễn gia, tôi muốn hỏi một câu?"

Anh khựng đầu bút: "Hỏi đi."

Thật lạnh lùng!Lê Tiếu nhìn anh, nhếch môi: "Tôi muốn biết nguồn gốc chuyện đính hôn giữa tôi và Thương Lục!"

Thương Úc liếc cô, ánh mắt bình tĩnh: "Ba cô không nói cho cô à?"

"À, ông chẳng nói nhiều.

Tôi chỉ biết chuyện hứa hôn này đã có từ khi tôi còn nắm trong bụng mẹ.

Nhưng Thương Lục lớn hơn tôi ba tuổi, anh nói xem, chuyện đính hôn kiểu này có phải quái lạ lắm không?"

Ánh mắt Lê Tiếu ranh mãnh, nụ cười trên môi có chút bông đùa.Thương Úc không nhìn cô, đáp: "Nếu đã muốn hủy hôn thì cần gì quan tâm nguồn gốc."

"Ừ, hợp lý!"

Lê Tiếu gật đầu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của anh, ra chiều tò mò: "Thế sao không phải là anh đính hôn với tôi?"

Tài xế ngồi ghế trước suýt nữa són ra quần vì sợ!Cô bé này to gan thật, dám lỗ mãng như vậy trước mặt Diễn gia!

Vì tài xế không cầm vững tay lái khiến thân xe rung nhẹ.Sắc mặt Thương Úc lạnh lùng nhìn tài xế từ gương chiếu hậu, cảnh cáo: "Nhìn đường!"

"Xin lỗi chủ nhân, không có lần sau!"

Lê Tiếu nhìn sắc mặt không vui của Thương Úc, rồi nhìn tài xế đang run sợ bần bật.

Bộ cô hỏi câu gì kinh hãi lắm sao mà tài xế sợ đến vậy?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 9 Để trống lịch ngày mốt


Thương Úc thì dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.Lê Tiếu mệt mỏi ngáp một cái, đôi mắt long lanh híp lại, mê man nhìn bên ngoài cửa sổ.Rốt cuộc anh là kiểu đàn ông như thế nào?

Trong bao nhiêu danh xưng người ta đặt cho anh, Lê Tiếu lại cảm thấy tất cả đều không phải là anh.Lúc này, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Lê Tiếu tỉnh táo lại, nhìn màn hình hiển thị mới nhớ đến Đường Dực Đình bị cô bỏ lại trong phòng bi-da.Cô nhìn trộm Thương Úc rồi đưa điện thoại lên tai: "Sao thế?"

Chất giọng oang oang của Đường Dực Đình vang cả buồng xe: "Cậu chạy đi đâu vậy?

Phòng tài vụ không có ai cả, mau quay lại đi, mọi người còn đang chờ cậu uống rượu đấy, đêm nay không say không về."

Đi đôi với lời chất vấn của cô bạn, Lê Tiếu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đạp cửa rầm rầm.Ngại ghê, lúc cô đưa điện thoại lên tai đã không cẩn thận bật loa ngoài.Trong xe im phăng phắc một lúc, Lê Tiếu bình thản nói: "Gọi lộn số rồi."

Sau đó, cô cúp điện thoại, tắt máy luôn.Đường Dực Đình đang đạp cửa phòng tài vụ ở Entertainment City: "???"

Lúc này, Thương Úc gập tài liệu trong tay lại, thờ ơ hỏi: "Đến với bạn à?"

Lê Tiếu nhét lại điện thoại vào túi, cực kỳ nghiêm trang lắc đâu: "Đâu có, không quen mà."

Thương Úc tựa vào ghế, đổi tư thế chân, lúc nhắm mắt lại khẽ liếc cô một cái.Dưới ánh đèn xe ấm áp, Lê Tiếu bắt được ánh nhìn của anh, nghiêng đầu cười với vẻ mặt vô tội.Mười mấy phút sau, đoàn xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lê.Lúc Lê Tiếu chuẩn bị xuống xe, Thương Úc đang chợp mắt đột nhiên nói: "Sáng mai Thương Lục sẽ tới nhà xin lỗi.

Nó có trách nhiệm đối với chuyện từ hôn này."

"Ngày mốt hằng bảo anh ta đến!"

Lê Tiếu nói với Thương Úc.

Chuyện từ hôn là chuyện lớn, tất nhiên là cả nhà phải sắp xếp kế hoạch đối ngoại cho chỉnh tề.

Sáng ngày mai quá gấp, anh Cả, anh Ba và mẹ chưa chắc đã về kịp.Nghe vậy, Thương Úc chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hơi ứng đỏ lộ rõ sự mệt mỏi không muốn để ai hay biết.Lê Tiếu không hề cho anh cơ hội hỏi lại, mở cửa xuống xe ngay.

Trước khi đóng cửa, cô chống một tay trên khung xe, nói: "Cảm ơn Diễn gia đã đưa tôi về.

Chúng ta... ngày mốt gặp lại."

Cô đóng sập cửa xe, bước nhanh vào cổng nhà.Tài xẽ liếc trộm gương chiếu hậu.

Thương Úc đang nhìn theo hướng cô rời đi, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.Tận mấy giây sau, khi bóng dáng của Lê Tiếu đã hòa vào màn đêm thì tài xế nghe được tiếng thở dài trầm thấp: "Để trống lịch ngày mốt ra."

Sắc mặt tài xế khó xử: "Chủ nhân, lão gia dặn cậu ngày mốt về lại Parma..."

"Để trống!"

"Vâng."

Tài xế không dám nhiều lời, nhưng anh ta cảm thấy việc chủ nhân đột nhiên thay đổi lịch trình chắc chắn có liên quan đến cô nhóc kia!Khi trước cậu Hai muốn từ hôn, chủ nhân đã nói để cậu ấy tự giải quyết.

Bây giờ lại vì một câu nói của cô nhóc kia mà định đích thân tới nhà ư?Đoàn siêu xe lần nữa lái ra đường lớn, tài xế cũng lựa lúc mà nói: "Ban nãy cậu Thu vừa báo tin, nói đã đi Ám Đường họp mặt."

"Ừ."

Mười giờ sáng hôm sau, Lê Tiếu ngồi trong phòng ăn yên lặng ăn sáng.Lê Ngạn ngồi đối diện câm điện thoại, lâu lâu lại vuốt vài cái: "Chiều hôm nay ba giờ mẹ sẽ về, anh Cả đã xuống máy bay rồi, chú Ba nói gần tối mới về tới được."

Dứt lời, Lê Ngạn hỏi Lê Tiếu: "Thương Lục có nói lúc nào đến từ hôn không?"
 
Back
Top Bottom