Editor: VeeMười tám tuổi, Trác Nhĩ vừa ngây ngô bồng bột, vừa thiện lương nhạy cảm, lại ham tiền nhưng cũng trọng nghĩa.Cô gặp Lương Tiêu Mộng trong một quán KTV.
Đó là lần đầu tiên cô đi làm thêm để gom góp tiền học đại học.Hai mươi tuổi, Lương Tiêu Mộng đã sứt mẻ và từng trải, vừa ngây thơ vừa thực tế.
Khi cô ấy gục trên bồn cầu nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng, Trác Nhĩ đưa cho cô ấy một cuộn giấy, một chai nước và một chiếc áo thun sạch."
Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám."
"Nhỏ vậy mà đã đi làm?"
"Muốn kiếm tiền đóng học phí."
Lương Tiêu Mộng cố gượng ngồi dậy, dưới sự giúp đỡ của Trác Nhĩ mà khoác chiếc áo thun ra ngoài chiếc váy hai dây đã lấm bẩn.
"307, thêm một suất Toàn Gia Phúc.
Cảm ơn nhé em gái."
Toàn Gia Phúc giá 2888 tệ, gồm một chai rượu giả ngoại có bao bì bóng bẩy, một đĩa hoa quả lớn và vài món ăn vặt rẻ tiền.
Nếu Trác Nhĩ đi báo đơn, cô sẽ có 288 tệ tiền hoa hồng rơi vào tay.Cô hiểu ý của Lương Tiêu Mộng, nhưng vẫn nói:"Chị ạ, tấm lòng em nhận rồi.
Nhưng mọi người trong phòng uống cũng nhiều rồi, gọi thêm Toàn Gia Phúc chắc lãng phí."
Lương Tiêu Mộng đưa mắt nhìn Trác Nhĩ từ trên xuống dưới, thấy cô gái này khá thật thà.
Cô ấy cong môi cười: "Không sao, mấy gã đàn ông thối kia chẳng thiếu chút tiền đó đâu.
Uống không hết thì em cất giùm chị."
Trác Nhĩ đã khuyên rồi, lương tâm xem như không còn cấn cấn, thế là không để lỡ cơ hội kiếm tiền nữa, liền đi báo đơn.
Lúc đẩy xe rượu vào, Lương Tiêu Mộng đang cầm điếu thuốc nhảy múa trước micro, mấy gã trung niên say khướt lúc này cũng thôi không động tay động chân nữa."
Chị, cầm lấy cái này."
Trác Nhĩ nhét vào tay Lương Tiêu Mộng một hộp thuốc giải rượu, là thứ cô vừa xin nghỉ đi mua từ hiệu thuốc dưới lầu.Lương Tiêu Mộng thấy cô bé này khá biết điều, bèn đẩy cô ra ngoài: "Trong này mùi lắm, đừng vào nữa."
Sáu giờ sáng, Trác Nhĩ tan ca.
Quản lý khen cô lanh lẹ, tối mai có thể đến làm quen thêm với các loại rượu, phụ đẩy hàng.Nếu không bán rượu thì mỗi tháng chỉ lấy được 2600 lương cứng.
Nếu bán rượu chắc kiếm được tầm bốn ngàn?
Học phí với tiền ký túc hơn sáu ngàn...Trác Nhĩ vừa tính toán vừa đi trên con phố trong ánh bình minh, nghĩ đến 288 tệ vừa kiếm được tối nay, lòng lâng lâng khoái chí.-Đêm thứ hai, Trác Nhĩ lại gặp Lương Tiêu Mộng.
Lúc giúp đồng nghiệp bưng rượu, cô thấy Lương Tiểu Mộng khoác tay một gã đàn ông mặc vest đi ngang qua.
Đồng nghiệp bên cạnh gọi cô ấy là "chị Mộng"."
Chị quen hả?"
Trác Nhĩ hỏi."
Chẳng phải em cũng quen sao?"
"Gặp tối qua rồi."
"Cô ta dạo này hay đến, nói là đi cùng lãnh đạo bàn việc làm ăn, nhưng tôi thấy chỉ là rượu thuê ông chủ gọi tới thôi.
Cô ta uống giỏi lắm, hát cũng hay."
"Rượu thuê?"
"Em cũng xinh, nếu biết uống thì cũng làm được."
"Làm cái này chỉ cần uống rượu, hát hò thôi à?"
Đồng nghiệp cười mỉa: "Ngốc ạ, em nghĩ sao?"
Trác Nhĩ ngẩn người tại chỗ.
Đồng nghiệp huých vai cô: "Đùa thôi.
Em khác bọn tôi mà, em là tân sinh viên đại học, tương lai rộng mở."
Hơn mười hai giờ, Lương Tiêu Mộng uống kha khá, ra hành lang hóng gió.
Thấy cô ấy không say, Trác Nhĩ đưa một cốc nước chanh."
Thích chị hả?
Ngày nào cũng dòm ngó."
Lương Tiêu Mộng phả khói thuốc vào mặt Trác Nhĩ.Trác Nhĩ ho khan vài tiếng, hỏi: "Chị, chị bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hơn em hai ba tuổi."
"Cũng đâu có lớn lắm."
Lương Tiêu Mộng bật cười: "Nói đi, tìm chị có việc gì?"
"Em chỉ muốn cảm ơn chị thôi."
"Khách sáo gì, áo thun của em chị còn chưa giặt để trả nữa."
"Không sao."
"Muốn không?"
Cô ấy rút bao thuốc.Trác Nhĩ lắc đầu."
Đứa nhỏ ngoan, lo học hành cho tốt."
Lương Tiêu Mộng khẽ vỗ đầu cô."
Chị, em hỏi một câu được không?"
"Nói."
"Quản lý kêu em đi đẩy rượu, còn đưa cho em một cái váy..."
Lương Tiêu Mộng sững người hai giây, rồi nghiêm túc bảo: "Đừng mặc.
Sáng mai thanh toán xong thì đừng quay lại nữa."
"Hả?"
Sự tin tưởng đôi khi dựa cả vào cái "nhìn thuận mắt".
Trác Nhĩ ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nghe lời.
Sáng hôm sau, cô cầm lương ngày cùng 288 tệ tiền hoa hồng bước ra khỏi KTV, thì cùng lúc đó Lương Tiêu Mộng vừa uống xong lượt cuối cùng.Dưới lầu KTV có quán bún 24 giờ.
Trác Nhĩ gọi hai tô bún bò, định bụng ăn cùng để chào tạm biệt."
Chị uống thuốc giải rượu trước đi."
"Chị chưa say."
Nhưng nói vậy, thân hình cô ấy đã loạng choạng."
Vậy thì ăn chút bún đi."
"Quên nói với em, quán này mắc mà cũng không ngon."
"Không sao, chị, em mời."
Lương Tiêu Mộng đổ cả đống giấm vào bát, hỏi: "Học phí bao nhiêu mà em phải cày vậy?"
"Cả ký túc thì khoảng năm sáu ngàn."
"Ba mẹ không lo cho à?"
Trác Nhĩ nhún vai."
Người bản địa hả?"
"Em học lớp ba thì theo mẹ từ Vũ Thành chuyển đến đây."
"Cha mẹ ly hôn?"
"...Ừ."
"Chị với bạn trai cũng là người Vũ Thành."
"Trùng hợp ghê.
Chị đã có bạn trai rồi?
Vậy bạn trai chị..."
"Em muốn hỏi làm cái này bạn trai chị có để ý không đúng không?"
"Em cũng chẳng biết chị làm gì.
Người khác nói em chưa chắc đã tin."
Trác Nhĩ nói rất chân thành.Tay Lương Tiêu Mộng cầm đũa khựng lại, nở nụ cười dịu dàng: "Em tin vào duyên phận không, nhóc?"
Trác Nhĩ khẽ gật đầu."
Chưa hỏi em tên gì nhỉ."
"Trác Nhĩ, Trác Nhĩ trong 'Trác Nhĩ bất phàm'."
Trước khi đi, Trác Nhĩ bảo cô ấy là sẽ còn nhiều cơ hội kiếm tiền, mai cả hai đừng đến nữa.Duyên phận quả là quan trọng.
Từ đó, Trác Nhĩ và Lương Tiêu Mộng trở thành bạn bè.
Trùng hợp là trường sư phạm Trác Nhĩ sắp nhập học cũng nằm ngay trong khu đại học nơi Lương Tiêu Mộng và bạn trai làm ăn.Về đến nhà, Trác Hồng hỏi sao cô mới làm có hai ngày đã bỏ.
Trác Nhĩ nói nơi đó không chính quy."
Mẹ nói rồi mà, cái đứa giới thiệu mày chẳng đáng tin."
"Thế mẹ còn để con đi chứ có cản đâu."
"Thôi được rồi, nói mày nghe tin vui.
Cái dự án mẹ đầu tư tháng sau có triển vọng rồi..."
"Dừng."
Trác Nhĩ cắt ngang, "Người con đang hôi rình đây, đi tắm cái đã."
"Con nhóc, mẹ biết ngay mày không tin mẹ."
"Làm sao con tin mẹ được, chị hai, đa cấp có mấy ai kiếm được tiền?
Không bị bắt là may rồi ấy!"
"Không có tôi cày cuốc thì làm sao nuôi được cô lớn thế này?
Tôi với bố cô ly hôn, là tay trắng bước ra đấy..."
Trác Nhĩ không muốn cãi nhau với mẹ, dập mạnh cửa nhà tắm rồi xối nước rửa sạch mùi khói thuốc và rượu trên người.
Tắm xong, cô tìm cái chậu chuyên giặt đồ của mình để giặt quần áo, ai ngờ bên trong lại chất đống quần lót và tất thối của bạn trai Trác Hồng – Từ Quang, bên dưới còn đè cả cái áo ngực màu hồng cánh sen của bà."
Mẹ có thể thôi dùng chậu của con được không?"
Trác Nhĩ gắt lên.Trác Hồng cũng chẳng nhịn, "Không phải mấy hôm nay mày kiếm được mấy trăm à, đi mà mua cái mới đi!"
Miệng thì nói vậy, nhưng sau buổi đánh bài chiều, bà mua một cái chậu mới màu hồng phấn, ném cái bịch lên tủ đầu giường Trác Nhĩ."
Dậy, nấu cơm cho mẹ."
"Con không ăn."
"Con ranh này!"
Trác Hồng tát một phát vào mông cô: "Tiền công trình của chú Từ về rồi, tối nay mẹ phải đi uống với ông ấy, nói vài câu dễ nghe, nhờ ông ấy bỏ tiền đóng học phí cho mày."
"Con không cần tiền của ông ta, con tự kiếm được."
"Kiếm ở đâu?
Đi rửa bát, phát tờ rơi, hay tính xin làm quản lý net?"
"Mẹ đừng lo.
Con chắc chắn sẽ không lấy một xu của mẹ."
"Cứng đầu!"
Cuối cùng Trác Nhĩ vẫn giúp Trác Hồng nấu cơm.
Làm xong thì canh trước lúc Từ Quang về, cô đã chuồn khỏi nhà.Trong khu chỉ có một tiệm net, đang tuyển quản lý.
Trác Nhĩ nhớ hồi học lớp 12, để bồi bổ cho cô, Trác Hồng từng đi làm thêm ở đây hai tháng.
Ông chủ Thiết cũng khá thân với Trác Hồng."
Nghe nói mày đi KTV rồi cơ mà, lương cao hơn chỗ tao đấy."
Anh Thiết cố tình trêu.Trác Nhĩ cười ngượng hai tiếng: "Ở chỗ anh mới là chắc ăn."
"Gọi là chú!
Mẹ mày còn gọi tao là em kia, mày đừng làm sai vai vế."
"Vâng, chú."
Chỉ mất mười phút, Trác Nhĩ đã bàn xong công việc.
Chỉ làm ca đêm, từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau, mỗi tháng 1900 tệ.Quán net lại gần nhà, khỏi mất thời gian đi lại.
Việc cũng không nặng, vừa có thể ngồi, vừa có thể chợp mắt, lại tranh thủ đọc sách.
Cô cảm thấy rất hài lòng.Lương Tiêu Mộng thì đã bỏ học sau năm hai, cùng cậu bạn trai thanh mai trúc mã mở một cửa hàng quần áo nữ ở khu đại học.
Hè này buôn bán ế ẩm, để tiết kiệm tiền điện nước nên tạm thời đóng cửa.Cả hai đều là những đứa trẻ nghèo khổ đi lên, tiền đối với họ cực kỳ quan trọng.
Để đỡ gánh nặng cho gia đình, Lương Tiêu Mộng đi làm rượu thuê, còn bạn trai thì ban ngày học việc ở tiệm sửa xe, tối đến đi làm bảo kê, môi trường còn tệ hơn cô ấy.Lần đầu Trác Nhĩ gặp bạn trai của Lương Tiêu Mộng là tại tiệm net nơi cô làm.
Hôm ấy khu đại học cúp điện, đúng lúc trời oi bức, tiệm quần áo của Lương Tiêu Mộng nóng như lò hấp, không ở nổi.
Thế là Trác Nhĩ rủ hai người sang quán net điều hòa mát lạnh ngồi cho đỡ khổ.Chu Bích Dã cao ráo, mày rậm, sạch sẽ không xăm trổ, khác xa hình dung trong đầu Trác Nhĩ.Lương Tiêu Mộng bật cười: "Đừng nói em tưởng anh ấy là dân xã hội đen nhé?"
Trác Nhĩ xấu hổ lắc đầu liên tục.Chu Bích Dã ít nói, trên trán như khắc bốn chữ "người lạ chớ gần", nhưng với Lương Tiêu Mộng thì chuyện gì cũng đáp lại.
Mở máy tính xong, anh ấy vốn định xem Trò chơi vương quyền, nhưng Lương Tiêu Mộng lại muốn xem 2 Broke Girls, thế là anh ấy liền ngồi xem cùng cô ấy.Tiếng Anh của Lương Tiêu Mộng rất khá, thích học, dám nói.
Cô ấy bảo mơ ước của mình là sau này kiếm đủ tiền để đi du học.
Trác Nhĩ không hỏi tại sao cô ấy lại bỏ học, chỉ thầm cầu chúc cô ấy đạt được nguyện vọng.Tìm hiểu kỹ mới biết, hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, vừa là hàng xóm, vừa là bạn học, cũng là người thân quan trọng nhất của nhau.
Trác Nhĩ nhận ra, tất cả sự từng trải, sành đời của Lương Tiêu Mộng, khi đối diện Chu Bích Dã đều hóa thành nét trong trẻo, ngây ngô."
Em gái, có thích ai chưa?"
Lương Tiêu Mộng hỏi.Trác Nhĩ tất nhiên lắc đầu."
Cung hoàng đạo gì?"
"Bảo Bình."
"Chả trách hợp với chị, chị Song Tử.
Đều là gió, trời sinh hợp nhau."
Lương Tiêu Mộng sôi nổi hoạt bát, Chu Bích Dã bình tĩnh điềm đạm, hai người như trời sinh một cặp.Trác Nhĩ vốn khinh thường tình yêu, cũng chẳng mong tình yêu đến, nhưng lại thấy tình cảm giữa họ còn lãng mạn, chân thật hơn phim thần tượng hay tiểu thuyết ngôn tình.Mùa hè năm đó, khu đại học sửa điện, cúp điện thành chuyện thường.
Lương Tiêu Mộng thôi không làm rượu thuê nữa, quán net bỗng thành nơi tình bạn giữa cô ấy và Trác Nhĩ nảy nở.Thỉnh thoảng Trác Hồng mang đồ ăn khuya đến, nào là bún bò, hoành thánh hay chè trứng rượu nếp.
Trác Nhĩ luôn kéo Lương Tiêu Mộng vào ngồi ở quầy ăn cùng.
Trác Hồng thấy cô gái này không đơn giản, nhưng cũng không cấm con gái mình chơi với cô ấy.Lương Tiêu Mộng rất biết điều, vài lần qua lại liền mua tặng Trác Hồng một chiếc khăn lụa, bảo là cảm ơn vì những bữa khuya."
Con bé này khách sáo quá."
Trác Hồng vui vẻ ngắm nghía trong gương, rồi quay sang bảo Trác Nhĩ phải học sự khéo léo, giỏi giang của Lương Tiêu Mộng.Chu Bích Dã tối nào cũng đi làm bảo kê, thường đến tận nửa đêm.
Sáng đến đón Lương Tiêu Mộng, người lúc nào cũng chi chít vết muỗi đốt.Trác Nhĩ biết anh ấy đi làm cảnh giới cho mấy con bạc, cảm thấy không đáng tin, lén khuyên Lương Tiêu Mộng bảo anh ấy đừng dính vào nữa.
Nhưng Lương Tiêu Mộng chỉ nhàn nhạt cười, xoa má cô: "Đừng lo chuyện của bọn chị."
"Đã thiếu tiền thế còn mua khăn lụa cho mẹ em làm gì chứ..."
Trác Nhĩ thấy áy náy."
Vì mẹ em đối xử với em không tệ."
Lương Tiêu Mộng châm điếu thuốc.Trác Nhĩ thở dài.
Nhà nào chẳng có nỗi khổ khó nói."
Còn mẹ chị, bị bố dượng đánh đến nhập viện mà vẫn không chịu ly hôn.
Giờ mỗi lần tìm chị đều đòi tiền thuốc, mà chị biết rõ bà ấy đều đưa hết cho thằng khốn ấy.
Hắn nợ ngập đầu, bọn cho vay nặng lãi cách vài ngày lại kéo đến nhà tạt sơn..."
"Đừng quan tâm nữa, chặn hết số đi."
Trác Nhĩ nắm chặt tay cô ấy, định an ủi.Lương Tiêu Mộng phủi tàn thuốc, gục đầu vào gối: "Nhà chị thì bỏ mặc được.
Nhưng mẹ anh Tiểu Chu đối xử với bọn chị tốt lắm, mà bà đang bệnh...
Anh ấy còn có một đứa em gái nữa, học hành rất giỏi, lại ngoan.
Anh ấy phải lo cho họ chứ."
Cuộc sống thật sự quá khó.
Từ nhỏ đã theo Trác Hồng nay đây mai đó, Trác Nhĩ sớm thấm thía điều này.
Luật hấp dẫn khiến cô gặp thêm hai con người còn khổ hơn mình.Trác Nhĩ thở dài: "Chúng ta phải làm sao mới phát tài, mới sống tốt lên được?"
Dưới bầu trời đêm, Lương Tiêu Mộng lặng im.Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng than thở, nhìn thấy nghị lực của họ, nên đêm ấy đã gửi đến cho họ một "thần tài" nhỏ bé theo cách đầy kịch tính.Đêm đó quán net xuất hiện một gã say, không có chứng minh nhân dân nên không mở máy được, bắt đầu gây khó dễ cho Trác Nhĩ.
Chu Bích Dã có mặt, tất nhiên cùng Lương Tiêu Mộng đứng ra che chở cho cô.Gã say mồm miệng bẩn thỉu, còn dám khoác tay lên cổ Trác Nhĩ thì bị Chu Bích Dã mạnh tay đẩy một cái, thế là tình hình lập tức vượt khỏi kiểm soát.Mười phút sau, hai cảnh sát khu vực đã có mặt."
Đứa nào báo công an hả?!"
Gã say trừng mắt nhìn ba người.Lương Tiêu Mộng và Chu Bích Dã nhìn nhau, tim đập thình thịch, Trác Nhĩ thì càng thêm căng thẳng, ngơ ngác."
Là tôi."
Ánh mắt Trác Nhĩ đảo quanh, liền thấy một chàng trai cao ráo, da trắng đến phát sáng, đội mũ bóng chày, tách đám đông đi thẳng tới chỗ cảnh sát."
Mày là đứa nào?!"
Gã say lại gào lên.Một cảnh sát vung tay ấn chặt hắn xuống: "Cái mồm sạch sẽ chút!"
"Chính cặp nam nữ này đánh tôi đấy, mấy anh nhìn mặt tôi đi!"
Gã say vừa kêu vừa chỉ vào Chu Bích Dã và Lương Tiêu Mộng."
Là hắn quấy rối tôi trước!
Tôi là quản lý net, hắn không có chứng minh thư, tôi nói không có thì không chơi được, thế là hắn bắt đầu chửi bới..."
Trác Nhĩ lập tức bước ra trước mặt cảnh sát, vừa nói vừa theo bản năng chắn cho Chu Bích Dã cao lớn và Lương Tiêu Mộng trông thì chẳng hề nao núng.Cảnh sát nhìn kỹ mái tóc rối của Trác Nhĩ, lại nhìn vết thương trên mặt gã say, sau đó quay sang cậu trai đẹp đã báo cảnh: "Cậu nói đi."
Anh chàng dõng dạc: "Gã này uống say rồi giở trò quấy rối nữ quản lý net, cũng là hắn ra tay trước.
Tôi đã quay lại rồi."
Cả bọn bị đưa về đồn làm biên bản.Đến lượt người báo cảnh:"Tên gì?"
"Lâm Khác."
"Khác nào?"
"Khác trong 'tận tâm tận lực'."
"Bao nhiêu tuổi, ở đâu?"
"Sắp hai mươi, ở chung cư Lan Đình Hoa Phủ đối diện."
Cảnh sát ghi xong, ngẩng đầu nhìn anh: "Trước đây cậu từng báo cảnh đúng không?
Tố cáo phòng bài có người đánh bạc?"
"Trí nhớ anh tốt thật."
Cảnh sát khẽ cười mỉa: "Thằng nhóc này cũng được phết.
Bình thường có thích xem phim siêu anh hùng không?
Khao khát cứu thế giới à?"
"Tôi nào có bản lĩnh ấy, cùng lắm thì cứu được cái khu chung cư này thôi."
Lương Tiêu Mộng ghé sát Trác Nhĩ, thì thầm: "Cũng đẹp trai đấy, còn thú vị nữa."
Trác Nhĩ thì chẳng có hứng thú gì với anh chàng.
Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy, trong lòng hoảng hốt, người cũng mệt rã rời, lại sợ Trác Hồng biết được.Chẳng bao lâu sau, Trác Hồng nhận điện thoại, đang quấn chăn trong ổ liền vội vã xỏ dép lê, mặc bộ đồ ngủ, son môi xăm còn đỏ au, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, khí thế xông thẳng đến đồn.
Nghe cảnh sát kể qua vài câu, bà lập tức nhấc dép lên, định đập thẳng vào đầu gã say: "Dám bắt nạt con gái bà, chán sống rồi hả?!"
Lương Tiêu Mộng và cảnh sát vội nhào ra ngăn lại."
Thôi được rồi, mọi chuyện đã rõ cả rồi.
Ai phải chịu trách nhiệm thì truy cứu, chúng tôi sẽ xử phạt, mấy đứa nhỏ thì nhanh đưa về đi."
"Thế còn thằng này là ai?"
Trác Hồng chỉ vào Lâm Khác hỏi Trác Nhĩ.Trác Nhĩ liếc nhìn anh chàng đang bỏ tay vào túi, bước đi trước mặt, "Người tốt bụng thôi."
Đợi Lương Tiêu Mộng kể lại rõ ràng mọi chuyện, Trác Hồng liền gọi Lâm Khác, kéo cả nhóm trẻ đi ăn một bữa lẩu cay ven đường.Trác Hồng mời ăn vừa để cảm ơn vì đã giúp đỡ con gái, vừa để an ủi tinh thần Trác Nhĩ.
Nhưng bà nói quá nhiều, tiện thể lôi hết "phốt" của con gái ra.
Nào là từ lúc chuyển trường đến Nghi Thành chẳng có bạn bè thân thiết, nào là tính khí bướng bỉnh, miệng lưỡi vụng về, lại hay cáu gắt...Trác Nhĩ chán ghét cái kiểu thân mật quá mức và lắm lời của mẹ.
Trong mắt cô, so với một người mẹ, Trác Hồng giống chị đại xã hội hơn.
Chị đại thì đảm bảo cho cô không chết đói, đảm bảo cho cô được an toàn, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến tâm lý hay tính cách của cô, cũng chẳng có lấy một câu an ủi dịu dàng sau khi cô bị tổn thương."
Chị Hồng dễ thương quá."
Đây là lời bình luận của Lâm Khác, người từ đâu đột nhiên xuất hiện làm anh hùng, rồi lại từ đâu ra ngồi ăn khuya cùng bọn họ.Có mẹ thì đã là hạnh phúc lắm rồi - Đó là lời an ủi của Lâm Khác dành cho Trác Nhĩ.Anh là ai chứ?
Trác Nhĩ trong lòng trợn trắng mắt.Là thần tài của em.
- Đây chính là lời tự giới thiệu mới của Lâm Khác với Trác Nhĩ không lâu sau đó.3581 words
29.09.2025