[Phòng luyện tập nhiều ra một "người"]Xe chạy về Chung gia.Chỗ này không phải biệt thự chính của Chung gia, chỉ là nơi ba mẹ Chung Thịnh ở, cách vách là biệt thự nhỏ của Giang gia, bị ngăn bằng một bức tường.Khi còn nhỏ Giang Nhất Minh liền đứng trên núi giả ở sân nhà mình, nhón chân thò đầu nhìn "Công Chúa Tóc Dài" nhà bên.Cũng không phải Giang Nhất Minh từ nhỏ liền coi trọng Chung Thịnh, chẳng qua ở khi hắn vừa mới sinh ra, liền nghe nói chính mình có một mối hôn sự từ trong bụng mẹ.Sau khi nhìn thấy đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ của mình, Giang Nhất Minh bấm tay tính toán, trong mệnh người này có ba lần tử kiếp, không phải chết non chính là thanh niên mất sớm, trừ phi được đến quý nhân tương trợ, quý khí gắn bó.Giang Nhất Minh nhếch khóe môi, việc hôn nhân này định đến thật đúng là quá tuyệt."
Tới rồi" thanh âm Chung Thịnh từ bên cạnh truyền đến, Giang Nhất Minh hồi thần."
Nghĩ như thế nào mà hôm nay cùng ăn cơm?"
Giang Nhất Minh xuống xe hỏi."
Đại khái là về chuyện của chúng ta" Chung Thịnh nói, "Em năm nay 24?
Đang học năm hai đi?"."
Ân, hừ" Giang Nhất Minh hừ một tiếng, trong lòng hiểu rõ, đại khái là muốn thúc giục chuyện đính hôn của hai người bọn họ.Nếp sống của người ở đây nhưng thật ra so với triều đại trước của hắn càng thêm cởi mở, tuy rằng khi đó cũng có nam nhân thích nam nhân, hắn cũng gặp qua không ít lão gia quan chức mang theo nam hài đua ngựa săn bắn, sủng lên tận trời, nhưng ít có người đem nam nhân liệt vào chính thê, ngay cả làm trắc phòng hay thiếp thất đều ít, thông thường là vô danh không có danh phận —— thật giống như mọi người đều cam chịu cưới nam nhân vào cửa là một sự tình rất mất mặt.Tới bên này, Giang Nhất Minh ở vườn trường đều thấy vài cặp đôi là nam nam, trên ngón tay đeo nhẫn bạc, chói lọi mà tỏ rõ quyền sở hữu.Giang Nhất Minh đánh giá, đây hẳn là tính toán trói hắn cùng Chung Thịnh lại với nhau đây mà.Hắn nghiêng đầu nhìn Chung Thịnh, nhìn từ góc nghiêng thì nam nhân có đường nét khuôn mặt cứng rắn cùng sắc mặt lạnh lùng làm cho cả người anh đều trong có vẻ băng lãnh lại không hảo ở chung, như một khối đá vừa sinh ra đã có gai nhọn, nhưng Giang Nhất Minh càng hiểu biết Chung Thịnh một chút, biết dưới lớp vỏ lạnh lùng là một trái tim vô cùng ấm áp.Kia hắn đến tột cùng có nghĩ liền như vậy bị trói ở bên người Chung Thịnh?
Giang Nhất Minh thu hồi tầm mắt, trong mắt hiện lên nghi hoặc.Không phản cảm cũng không chờ mong.Hắn cùng Chung Thịnh xem như trúc mã—— trừ bỏ Chung Thịnh so với chính mình lớn hơn mười tuổi —— hắn đã quen với sự tồn tại của Chung Thịnh, cũng vẫn luôn đem đối phương thành đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ, nhưng muốn nói thích vẫn là yêu, Giang Nhất Minh cân nhắc, phỏng chừng còn chưa tới mức đó.Đời trước Giang Nhất Minh tuy nói đường đường là quốc sư của một nước, trên vạn người dưới một người, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn quyền có quyền, nhưng cũng không có lấy một cơ hội ôm mỹ nhân, hắn còn vội vàng cứu vớt chúng sinh đâu.Huống chi, đời trước hắn cũng liền sống đến 26 tuổi.Giang đại sư mờ mịt chớp chớp mắt, rũ lông mi cong vút không rên một tiếng, suy tư nhân sinh đại sự, thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn.Chung Thịnh nhận thấy được tầm mắt của đứa nhỏ ngồi cạnh, nhưng là chịu đựng không có nhìn trở về.Trong khoảng thời gian mười năm trước khi anh trở về Chung gia, không biết bị nhiều ít người ngoài sáng trong tối chỉ vào người kêu "Con hoang", những đứa trẻ học theo người lớn, thái độ đối với anh tự nhiên cũng là bắt nạt chiếm đa số số.Thời điểm mẹ anh còn chưa chết, anh vì tình cảnh của hai người mà cố gắng không ngừng nhưng không những không thể xoay chuyển tình thế ngược lại còn khiến mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn, cắn răng chịu đựng những sự khi dễ đó, sau lại mẹ anh mất, ở con hẻm nhỏ dơ bẩn kia, anh đem tiểu bá vương luôn khi dễ mình cùng đám đàn em của nó tất cả đều đánh đến ngoan ngoãn.Lại sau đó anh bị người Chung gia tìm được, đón trở về.Lưu lạc bên ngoài mười năm, làm cả người anh mọc đầy gai nhọn, nhưng khi anh nhìn Giang Nhất Minh nghiêng ngả lảo đảo xông vào chính mình sinh mệnh, từ một đứa nhóc cả người toàn mùi sữa cho tới khi trưởng thành, nơi mềm mại nhất trong lòng tất cả đều là thân ảnh Giang Nhất Minh.Chung Thịnh rõ ràng chính mình sở hữu những ý niệm bất kham, bá đạo, hắc ám như thế nào, anh muốn nam hài đó chỉ thuộc về mình, hoàn hoàn toàn toàn chỉ thuộc về một mình anh.Nhưng anh càng rõ ràng, nếu vĩnh viễn chỉ lấy cái danh vị hôn phu được đính hôn từ trong bụng mẹ, nếu anh vĩnh viễn đều ở nơi Giang Nhất Minh chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, thì theo bản năng trong lòng Giang Nhất Minh sẽ vĩnh viễn chỉ xem anh là người sánh vai bên mình, như vậy Giang Nhất Minh có lẽ vĩnh viễn đều mông lung thấy không rõ tâm tư của bản thân.Chung Thịnh thở dài, bàn tay hơi nắm chặt rồi lại buông ra.Anh trước nên buông tay, sau đó khi người đã cam tâm tình nguyện thì bắt trở về bên người."
Ăn cơm ăn cơm, hôm nay chúng ta liền ăn chút cơm nhà, nếm thử tay nghề của Chung Nghĩa nhà tôi đi" trên bàn cơm, nữ chủ nhân hiện tại của Chung gia Tần Nhàn Quân mỉm cười tiếp đón.Tần Nhàn Quân liền giống như tên bà, ôn nhu hiền thục, thậm chí so với mẹ đẻ của Chung Thịnh càng thích hợp làm một người mẹ.Năm thứ ba sau khi Chung Thịnh trở lại Chung gia, lần đầu tiên mở miệng kêu bà một tiếng mẹ, làm Tần Nhàn Quân vui vẻ đến mức suýt nữa rớt nước mắt.Nam chủ nhân của Chung gia ở trong phòng bếp bậc lửa lớn làm món ốc đinh xào cay.Ai có thể nghĩ đến ông vua không ngai của sòng bạc ngầm Chung Nghĩa, lại là người đàn ông tốt ở nhà, những món ăn làm ra đều vô cùng ngon mắt.Chung Nghĩa bưng dĩa ốc đinh xào cay từ trong phòng bếp ra tới, không nghĩ tới ông vua không ngai là một nam nhân lịch sự văn nhã mang kính mắt gọng vàng.Giang Nhất Minh vẫn luôn cảm thấy, với ngoại hình của hai cha con nhà này hẳn phải đổi thân phận cho nhau mới đúng."
Minh Minh thích ăn ốc đinh xào cay nhất, mau tới nếm thử" Chung Nghĩa cong lên đôi mắt cười hướng Giang Nhất Minh vẫy tay.Giang Nhất Minh cười tủm tỉm chạy tới.Sau khi ngồi vào bàn ăn, Chung gia Giang gia tựa như bình thường vẫn thường ăn cơm chung với nhau, như một bữa tiệc gia đình không hơn không kém, một chút ý tứ muốn tuyên bố về chuyện đính hôn cũng không có.Giang Nhất Minh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều?."
Minh Minh, tay nghề của bác cũng không tệ đi?"
ăn xong cơm, Chung Nghĩa cười tủm tỉm nhìn thanh niên đã từng cứu chính mình một mạng, bắt đầu dựa theo kịch bản mà con trai đưa lúc trước bắt đầu diễn.Giang Nhất Minh hơi hơi ngồi thẳng thân thể, trong lòng nghĩ, tới tới."
Ăn ngon" Giang Nhất Minh cong lên đôi mắt khen ngợi, "So với Ngự Thiện Phòng làm còn ăn ngon hơn".Thời đại đó ớt cay còn là một loại đồ vật hiếm lạ, cũng không ai làm món ốc đinh xào cay cho hắn.
Ốc đinh xào bỏ thêm ớt cay quả thực là mỹ vị nhân gian, lời này của hắn cũng không tính là gạt người.Tuy rằng biết Giang Nhất Minh nói hơi khoa trương, nhưng lại phù hợp với vẻ mặt của Giang Nhất Minh, lọn tóc xoăn trên trán còn rung rung theo hắn, trong lòng Chung Nghĩa vẫn là mãn nguyện, đặc biệt thoải mái.Còn thằng con nhà ông thì chưa bao giờ nói câu nào nghe lọt lỗ tai cả."
Vậy là tốt rồi, về sau muốn ăn liền qua chỗ bác, mặc kệ thế nào chúng ta đều vĩnh viễn hoan nghênh Minh Minh" Chung Nghĩa nói.Giang Nhất Minh gật đầu, lại hơi cân nhắc, bỗng nhiên cảm thấy lời này có chút biệt nữu.Hắn nửa nheo lại đôi mắt, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Chung Nghĩa.Mẹ Giang ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía con trai nhỏ nhà mình, "Minh Minh, con hiện tại cũng lớn, ba mẹ cùng lão Chung dì Tần thương lượng một chút, cảm thấy hôn nhân là chuyện đại sự, không nên vì một câu nói năm đó của chúng ta mà bị trói buộc"."
Cho nên chúng ta hiện tại quyết định, buông ra cuộc đính hôn từ nhỏ này, các con muốn thích ai thì thích người đó, ba mẹ đều vô điều kiện duy trì các con".Giang Nhất Minh có chút sững sờ, này cùng hắn nghĩ đến quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hắn chần chờ mà chuyển hướng sang Chung Thịnh, hỏi "Vậy anh cảm thấy thế nào?"."
Tôi không có quyền tước đoạt việc em thích hay yêu một người" Chung Thịnh nhàn nhạt nói, trong lòng lại nghĩ, nhưng em chỉ có thể yêu tôi.Giang Nhất Minh dừng một chút, nói không nên lời lúc này là cái gì ý tưởng.Vốn dĩ cho rằng bữa cơm này là đem mình trói lại cho một nam nhân khác —— người này hắn cũng không chán ghét, còn rất thuận mắt —— nhưng chỉ chớp mắt, tình huống chuyển biến bất ngờ, ai đều không trói buộc ai, cứ thế mà tự do?.Giang Nhất Minh thở ra một hơi, nghĩ như vậy, giống như còn nhẹ nhàng không ít.Hắn lặng lẽ bấm tay tính toán chính mình vận đào hoa—— trong mệnh có một nam nhân.Giang Nhất Minh híp híp mắt, hắn nhếch miệng cười, "Kia nếu tôi có việc còn có thể tìm anh sao, Công Chúa Tóc Dài?"."
Đương nhiên" Chung Thịnh phun ra một hơi, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, anh nhìn về phía Giang Nhất Minh, trong đôi mắt trong trẻo đựng đầy thâm ý Giang Nhất Minh phân không rõ, anh khẽ cười cười, "Em có số di động của tôi, cũng biết tôi ở chỗ nào" tôi vĩnh viễn đều sẽ ở nơi em cần đến."
Mặt khác, em nên kêu tôi một tiếng chú" Chung Thịnh nhìn Giang Nhất Minh, hắn nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, lại tiểu tâm cẩn thận giăng một cái lưới vô hình, đem người mình yêu lén lút đặt vào đó.Ý cười trong mắt Giang Nhất Minh thoáng nhạt một chút, hắn nhấp thẳng khóe miệng, sau một lúc lâu mới lại giơ lên chút tươi cười "Chung thúc?
Tôi như thế nào cảm thấy kêu anh Chung thúc là bị chiếm tiện nghi?".Chung Thịnh cười cười không phản bác.Giang Nhất Minh trong lòng không thoải mái, kêu Chung thúc giống như là cùng đối phương vẽ ra một giới hạn rõ ràng, có thể cảm giác được giữa hai người có sự khác biệt.Hai đôi vợ chồng ngồi trên bàn đánh giá hai người trẻ hỗ động nhau.Bốn con cáo già trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ở dưới bàn cùng nhau bắt tay, thông gia vui vẻ.Cứ việc mới vừa tuyên bố hai người giải trừ hôn ước, nhưng là một màn trước mắt này, ngược lại so với quan hệ nửa vời phía trước, thì hiện tại có thể coi như là một bước tiến lớn rồi."
Tôi đi gọt một chút trái cây mang ra" dì Tần thanh thanh giọng nói, đánh vỡ không khí thoáng có chút đình trệ.Giang Nhất Minh nghe vậy đem tầm mắt chuyển tới trên người Tần Nhàn Quân "Dì Tần không cần phiền toái như vậy, con ngồi một lát người đại diện liền tới đón con, buổi tối con còn có buổi luyện tập"."
Ai, Minh Minh hiện tại muốn làm đại minh tinh.
Dì Tần vẫn luôn xem tiết mục kia của con đâu.
Đoạn Phí cái lão nam nhân đó nói cái gì con đừng để tâm, lão đó chắc là tới thời kỳ mãn kinh nên mới ăn nói như vậy" dì Tần nói.Giang Nhất Minh nghe vậy cười rộ lên."
Mấy ngày gần đây Dì Tần nên ăn nhiều một chút đồ bổ dưỡng, đối với thân thể hảo, qua không bao lâu, tin tức tốt sẽ đến" Giang Nhất Minh giản mặt mày, ôn hòa mà nhìn đối phương, thấy đối phương rõ ràng sửng sốt, sau đó trong mắt bắn ra tia vui mừng.Giang Nhất Minh nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Chung Thịnh, không biết đối phương đối với đứa em gái sắp xuất hiện sẽ có cái gì ý tưởng, hắn quay đầu nhìn qua, liền thấy Chung Thịnh cũng đang nhìn mình."
Làm người đại diện của em trực tiếp đi tới đó đi, tôi đưa em qua, dù sao buổi tối tôi cũng trở về công ty một chuyến" Chung Thịnh mở miệng nói.Giang Nhất Minh theo thói quen gật đầu, "Được".Hắn đáp ứng xong, bỗng nhiên dừng một chút, hơi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Giang Nhất Minh vẫn là cho chính mình người đại diện phát cái tin tức, làm Bào Khải Văn trực tiếp gặp mặt ở đài truyền hình.Sự tình về hắn cùng Đoạn Phí trên mạng, nhưng thật ra ngoài dự đoán không có bất luận động tĩnh gì, không biết là bị ai đè xuống.Lên xe, Giang Nhất Minh ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn ngay ngắn, hỏi Chung Thịnh, "Anh sớm đã biết mục đích của bữa cơm hôm nay phải không?"."
Sớm hơn một chút so với em" Chung Thịnh nói.Giang Nhất Minh bĩu môi, nhìn Chung Thịnh lái xe, sau một lúc lâu trầm mặc, đột nhiên hỏi nói, "Vậy anh lúc sau có tính toán gì không? có người mình thích chưa?"."
Tôi từ nhỏ đã bị nói cho là có một vị hôn phu, em cảm thấy tôi còn sẽ thích ai?"
Chung Thịnh hỏi lại.Giang Nhất Minh nghe vậy nín thở, nhịn không được xuy một tiếng, lời nói như mang ý mỉa mai "Kia thật đúng là ủy khuất anh, chậm trễ nhiều thời gian tốt của anh như vậy mà".Chung Thịnh ngẩn người, chợt ý thức được Giang Nhất Minh hiểu lầm ý tứ trong lời anh, anh khẽ bật cười lắc đầu.Sau khi đưa người đến đài truyền hình, Giang Nhất Minh xuống xe, lười đến lại phản ứng Chung Thịnh, không rên một tiếng mà đi thẳng vào đài truyền hình.Chung Thịnh bất đắc dĩ nhéo nhéo giữa mày, sau khi nhìn Giang Nhất Minh tiến vào mới khởi động xe, quay đầu rời đi.Phòng luyện tập, bảy thanh niên tuổi tác xấp xỉ nhau đều đứng một hàng trước tường kính, Giang Nhất Minh khoan thai tới muộn, lười biếng chảo hỏi bảy người kia."
Cậu đến muộn" Nhậm Trọng Viễn nhíu mày nhìn bộ dạng lười nhác của Giang Nhất Minh, không vui mở miệng."
Tôi cũng đâu có bắt cậu đợi cả đêm" Giang Nhất Minh mắt trợn trắng.Tâm tình không tốt, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.Nhậm Trọng Viễn lại bị khí đỏ mặt, người này cứ bắt lấy chuyện hắn đi ăn lẩu không xin nghỉ, đại khái có thể niệm tới khi tiết mục kết thúc."
Không có việc gì, chúng tôi cũng vừa mới đến, bây giờ bắt đầu đi?" một thanh niên khác ra tiếng hoà giải, hắn thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, nói chuyện nhỏ giọng, còn mang điểm hương vị của ma ốm.Giang Nhất Minh nhìn người nọ một cái, chính là cái người lúc trước bị Nhậm Trọng Viễn ở trên sân khấu ám chỉ phát sốt mà liên lụy cả nhóm, kêu Lục Khan.Hắn tùy ý gật đầu, gãi gãi tóc "Được rồi, vậy bắt đầu đi".Âm nhạc vang lên, tám thanh niên đối với tường gương bắt đầu luyện nhảy.Cả nhóm luyện tập hát nhảy từ hơn 8 giờ tối vẫn luôn luyện đến 11 giờ, Lục Khan thở phì phò trước yêu cầu nghỉ ngơi trong chốc lát.Giang Nhất Minh cầm hai chai nước khoáng, ném cho Lục Khan một chai, chính mình thì ừng ực ừng ực uống hết hơn phân nửa.Thật là bị tội.Giang Nhất Minh xoa mồ hôi trên người, Lục Khan nói muốn đi WC, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.Không bao lâu, đèn trong phòng luyện tập bỗng nhiên bang một tiếng hoàn toàn tắt hết, cửa điện tử của phòng luyện tập cũng vang lên tiếng khóa.Mấy thanh niên luống cuống hoảng thần, vội vàng lấy ra điện thoại chiếu sáng.ánh sáng của điện thoại chiếu trên mặt, lại từ trong gương thấy chính mình bộ dáng, quả thực không khác gì phim ma.Có thể là do cúp điện nên kim đồng hồ trên tường chỉ đến 11 giờ 44 liền không lại di chuyển.Mấy thanh niên hai mặt nhìn nhau, cương thân thể, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là đang sợ hãi."
Cúp điện?
Muốn hay không đi ra ngoài tìm người?" có người hỏi."
Đã trễ thế này còn có ai ở đây...... chúng ta vẫn là lén tìm bảo vệ xin chìa khóa mới có thể ở lại trễ như vậy"."
Kia làm sao bây giờ......".Liền ở vài người đang sợ hãi, một tiếng cười nhạo vang lên có vẻ phá lệ rõ ràng.Một đám người theo bản năng mà chuyển hướng sang nơi phát ra thanh âm, liền thấy Giang Nhất Minh một mình đứng trong một góc, cũng không bật đèn điện thoại, tay đút túi quần lười biếng dựa vào vách tường "Sợ cái gì, sợ tối hả?".Hắn vừa dứt lời, liền bỗng nhiên nghe có người thanh âm mang theo run rẩy khóc nức nở nói "Các cậu...... các cậu nhìn trong gương, mau nhìn cái gương...... có phải hay không nhiều một người?"."
Không có, vẫn là tám người mà" một người kinh hoàng liếc mắt nhìn, đếm đếm đầu người, phòng tập luyện quá tối, cũng thấy không rõ ai là ai."
Chính là Lục Khan không phải vừa nãy đi ra ngoài sao? cậu ấy còn bị khóa ở bên ngoài kìa!" thanh âm khóc nức nở của người nọ càng rõ ràng.Người nọ nói xong, tất cả mọi người mới phản ứng lại, nhất thời một cổ hàn khí lan tỏa khắp người.Giang Nhất Minh nhăn lại mi, bước đi đến trước mặt mọi người.Hắn móc điện thoại ra, phân phó nói "Các cậu nhìn gương, thấy cái người dư ra đó ở chỗ nào liền lập tức lên tiếng"."
Cái...... cậu muốn làm gì?"
Nhậm Trọng Viễn giật mình, chỉ là nghe đều cảm thấy lạnh cả người.Giang Nhất Minh không phản ứng hắn, một bàn tay cầm điện thoại, một cái tay khác lấy ra đồng tiền cổ đặt trong túi quần mà thưởng thức.Ánh sáng của điện thoại theo Giang Nhất Minh di chuyển mà lược qua từng sắc mặt kinh hoàng phản xạ rõ ràng trong gương.Tất cả mọi người tay chân lạnh lẽo, không biết cái người nhiều ra tới kia có phải hay không liền đứng ở bên người mình.Giang Nhất Minh đi đến bên người Nhậm Trọng Viễn, bỗng nhiên bước chân hơi ngừng, cảm giác được một cổ tà khí xông thẳng về phía mình.Hắn đột nhiên đem ánh sáng chiếu vào bên phải Nhậm Trọng Viễn, nơi đó không có một bóng người, nhưng trong gương, lại chiếu ra thân ảnh của một người cao gần bằng Nhậm Trọng Viễn, sắc mặt xanh trắng, biểu tình chết lặng."
Quỷ, quỷ a a a a ——".Nhậm Trọng Viễn gót chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.Giang Nhất Minh hung hăng chau mày, xách cổ áo Nhậm Trọng Viễn lên ném ra sau, khẽ quát một tiếng "Đều lui ra phía sau!".