Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 180: Vạn Vật Hồi Sinh (1)


Bên dưới cột phân chia cấp độ còn có một cột điểm số.Phía trên cùng là số hiệu của những người chia bài, cấp A được tô bằng màu đỏ, chỉ vẻn vẹn có chín người.

Để trở thành người chơi cấp A, phải vượt qua ít nhất hai mươi vòng chơi.Hiển nhiên, người có thể vượt qua hai mươi vòng trò chơi vô cùng hiếm hoi, còn lại đều là màu xám, chỉ có hơn trăm người chơi có 150 điểm trở lên.Ở cấp thấp nhất, người chơi cấp D và cấp E chiếm nhiều nhất, khoảng 80% tổng số người chơi.Nhiêu đó cũng đủ để thấy rằng, trở thành một người chia bài chính thức không phải là điều dễ dàng."

Chỉ vẻn vẹn có chín người chơi cấp A sao?"

Tô Sầm nhìn bảng điểm số thì sững sờ, "Các anh vẫn chưa đủ điểm hả?"

"Tôi đã đủ."

Nghiêm Sâm Bác để điện thoại di động xuống rồi gật đầu, anh đứng thứ ba ở trên bảng điểm."

Tôi vẫn chưa đủ."

Từ Thiên lắc đầu, "Vẫn còn thiếu 30 điểm."

"Tôi cũng không đủ."

Tô Sầm nhìn thứ hạng của mình, có chút tủi thân nói, "Tôi thực sự xếp hạng 24?

Có 8 người cùng điểm với tôi, tại sao tôi lại xếp cuối?!"

"Tôi miễn cưỡng đủ, hạng cuối cùng của cấp A."

Chương Tân Thành nói tiếp.Bốn người báo cáo điểm xong, Phù An An thấy vậy cũng muốn theo kịp mọi người, cô lau cái miệng dính đầy dầu mỡ của mình nói: "Điểm tích lũy của tôi..."

"130 điểm, còn thiếu 70 điểm mới tới được cấp A."

Tô Sầm đã giành nói trước cô, "Tiểu An An em phải cố gắng lên."

Phù An An yên lặng nhìn hắn một cái.

Cô có nên nói cho anh Đại Cường biết, điểm số không quan trọng đối với cô hay không?Nhìn dáng vẻ đắc chí của anh Đại Cường, vẫn là thôi đi.

Để cho anh Đại Cường thả rắm thúi một thời gian, chờ đến khi hắn góp đủ điểm cô sẽ nói tin tức này cho hắn biết, để hắn gặp đả kích cực lớn mới được.Tất cả mọi người đều ăn ý không hỏi Phó Ý Chi về chuyện điểm số.Phù An An biết anh không nằm trên danh sách này, mà bốn người khác thì đều tin tưởng Phó gia chắc chắn sẽ vượt qua, đứng thứ nhất hoặc thứ hai mà thôi."

Được."

Phó Ý Chi nhìn những người trước mặt, "Tuy rằng mọi người xếp hạng cao, nhưng cũng không nên cẩu thả, trong game đừng chỉ chú ý để vượt ải mà cần phải chú ý manh mối."

"Đúng đúng đúng."

Phù An An gật đầu, vô tư chia sẻ kinh nghiệm với bọn họ."

Nhiều trò chơi không thể thay đổi hướng đi, nhưng một số trò chơi có thể thay đổi kết thúc nếu như phát hiện ra vấn đề ở giai đoạn đầu."

Phó Ý Chi gật đầu, hiếm khi đồng ý với quan điểm của Phù An An, những người khác nghe thấy điều này cũng trầm ngâm.Đúng lúc này, Từ Thiên vẫn luôn chú ý đến số liệu đột nhiên nói: "Mọi người nhìn diễn đàn đi, số lượng người chơi trên trang đầu đã thay đổi!"

Nghe vậy, mọi người lại cầm điện thoại lên, trên diễn đàn sinh tồn, con số đại diện cho số người chơi đã chuyển sang màu đỏ tươi.

Và bên dưới nó xuất hiện một dãy số mới, các số cứ tăng dần lên cho đến khi nó trở thành một dãy có sáu chữ số, chữ số đầu tiên chuyển từ 1 thành 2."

Điều đó có nghĩa là gì?"

Phù An An ngẩng đầu hỏi.【 Ding!

Trò chơi đã được cập nhật, 200.000 người chơi mới đã đăng nhập thành công, giai đoạn thứ hai của trò chơi sinh tồn chính thức bắt đầu. 】【 Người chơi Phù An An vui lòng chuẩn bị, bạn sẽ tiến vào trò chơi sau 5 giây. 】Phù An An trợn tròn mắt, cũng không kịp nói gì, cứ như vậy nằm úp sấp trên bàn.

Một giây sau, Phó Ý Chi ngồi trên ghế cũng chậm rãi nhắm mắt lại.Bốn người còn lại nhìn nhau, Tô Sầm là người có phản ứng mạnh nhất: "Không phải chứ, Phó gia và Tiểu An An lại tiến vào trò chơi cùng một lúc nữa sao?"

Nghiêm Sâm Bác lúc này cũng đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tự mình đưa người về phòng.Bên kia, Phù An An đã đến không gian trò chơi, giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên bên tai cô...【 Người chia bài thân mến, chào mừng bạn quay trở lại với trò chơi sinh tồn, sẽ có 200.000 NPC và 999 người chơi khác tham gia cùng bạn trong vòng chơi lần này.Nếu bạn sống sót trong trò chơi qua 30 ngày, bạn sẽ nhận được 20 điểm; nếu bạn chết hoặc cố tình trốn tránh trò chơi, bạn sẽ chết ở trong thực tế.Ngoài ra, trong trò chơi sinh tồn, mỗi khi bạn giết chết một người chia bài dự bị, bạn sẽ thu được 10 điểm.Hệ thống chân thành kiến nghị bạn... nên thu hoạch thật nhiều điểm!Vòng này của trò chơi có tên là "Vạn Vật Hồi Sinh". 】
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 181: Vạn Vật Hồi Sinh (2)


Sương mù trước mắt dần tan ra.Phù An An bị trò chơi đưa vào trong một tiểu khu.Những ngôi nhà bên trong tiểu khu đều đã cũ kỹ, một mảng tường lớn bị bong ra, trông loang lổ xấu xí.Những cây đại thụ ở bốn phía mọc trải dài đến giữa trung tâm, ánh sáng không tốt nên rêu xanh mọc ở khắp nơi, khiến con đường trông có vẻ vô cùng ẩm thấp.Trong nhà truyền đến tiếng dầu bắn khi xào rau, tiếng người chơi mạt chược và những tiếng cãi vã.Phù An An còn chưa kịp làm quen, trên đỉnh đầu cô đã vang lên tiếng kêu của một người phụ nữ trung niên, "Phù An An, sao còn chưa tới ăn cơm, buổi chiều còn muốn đi học hay không?"

Phù An An nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xa lạ một lúc, sau đó mới nhận ra rằng bà ấy đang gọi mình.

Cô chạy bình bịch lên lầu, mở cửa ra mới phát hiện đây chỉ là một căn phòng nhỏ.Bàn mạt chược bên trong đã chiếm hầu hết không gian của căn phòng, trong phòng chật kín người.Người phụ nữ bảo cô ăn cơm đang bận rộn đứng trên ban công, khi thấy Phù An An quay lại thì lập tức lên tiếng chửi bới: "Mày chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu, ăn một bữa cơm thôi cũng phải để bà đi kêu.

Cha mẹ mày đã mấy ngày rồi chưa đưa tao tiền sinh hoạt, chỉ biết đến đây ăn chùa."

Nói xong, người phụ nữ lén lút đưa cho Phù An An một bát cơm chan với nước mỡ heo, "Hôm nay chỉ có thế này thôi."

Một giây trước cô còn đang ăn thịt nướng, tôm sốt tỏi, bóng cá và thịt gà, giây tiếp theo chỉ còn lại cơm chan nước mỡ heo, thậm chí còn không có miếng dưa chua nào.Trái tim Phù An An trở nên trống rỗng, như thể cô đã mất đi thứ gì đó.Sau đó, cô móc túi áo của mình ra, "Cô ơi, cha mẹ con thiếu nợ cô bao nhiêu tiền?

Con có thể trả trước một chút, buổi tối chúng ta có thể ăn một nồi lẩu hay không?"

"Cái gì mà cô, tao là dì của mày đó!"

Người phụ nữ trung niên giật lấy tiền trong tay Phù An An."

Ngày nào cũng ăn lẩu không ngán sao?

Mau đi học đi, bạn học đang đợi ở dưới lầu kìa!"

Bạn cùng lớp của cô?Phù An An tưởng rằng người đó là Phó ba ba, vậy nên vội vàng nhìn xuống lầu.

Kết quả phát hiện đó là một cô gái lạ mặt.Dù không quen biết nhưng cũng không thể để người khác cứ chờ đợi như thế này được.Phù An An nhìn cơm trộn đã nguội, "Dì ơi!

Con không đói lắm, con đi học trước đây."

Nói xong lập tức chạy bình bịch xuống lầu.Thấy Phù An An đi xuống, cô gái có hơi sửng sốt, "An An, sao hôm nay bà xuống nhanh vậy?"

"Ừ... tôi muốn mời bà uống trà sữa."

Phù An An cười mỉm, "Trên đường đi đến trường, có quán trà sữa nào không?"

"Mua trà sữa?

Người dì keo kiệt như con gà trống sắt kia của bà vậy mà lại cho bà tiền tiêu vặt hả?"

"Không sao, chỉ có hai ly trà sữa thôi mà."

Phù An An nhớ kỹ đặc điểm người dì kia, tiếp đó bắt đầu vui vẻ tám chuyện với nữ sinh này.Từ tiểu khu cho đến trường học, Phù An An đã biết được tình hình chung của cô từ miệng của cô gái này.Phù An An, nữ, 17 tuổi, học lớp 11 ở trường trung học thành phố, hiện đang ở nhờ nhà của dì dượng.Dì ruột yêu tiền như mạng, hẹp hòi và hà khắc.

Vì tiết kiệm tiền, ngay cả bữa ăn trưa cũng bắt cô về nhà ăn cơm, hơn nữa đồ ăn đặc biệt kém.Thành tích trong trường học cũng khá bình thường, Miêu Tiểu Quyên là người bạn duy nhất ở trường của cô.Phù An An nghe Miêu Tiểu Quyên giới thiệu thì giật cả mình, trò chơi đã nâng cấp lên một tầm cao mới, không ngờ lại có nhiều thiết lập đến như vậy.Hai người cầm trà sữa đúng giờ vào trường.

Sau khi bước vào lớp, Miêu Tiểu Quyên đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ấy hưng phấn nói: "Đúng rồi, tôi nghe chủ nhiệm nói thầy dạy toán đang nghỉ phép, hôm nay sẽ có giáo viên mới đến đây dạy thay.

Không biết giáo viên mới là nam hay nữ, dịu dàng hay nghiêm khắc, tôi hy vọng sẽ dịu dàng, dù sao tôi cũng không học giỏi môn toán cho lắm."

Vừa dứt lời, chuông vào lớp cũng vang lên.

Một thân hình cao ráo đi ngược sáng tiến vào, phòng học lập tức an tĩnh.Đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua mọi người, trong phòng học yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là giáo viên dạy toán của các em."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 182: Vạn Vật Hồi Sinh (3)


Dưới bục giảng, đám học sinh ngơ ngác nhìn người vừa mới bước vào, tất cả đều không chớp mắt.Miêu Tiểu Quyên níu lấy tay áo của Phù An An, nhìn chằm chằm vào giáo viên dạy toán mới, cô ấy nhỏ giọng nói với Phù An An, "A, thầy giáo mới đẹp trai quá!

Thầy như vậy sao tôi có thể điểm kém được?

An An ơi, hình như tôi đã biết yêu rồi!"

Phù An An cũng thấy choáng váng!Là...

Phó, Phó ba ba kìa!Trên mặt Phù An An là một nụ cười ngây ngô, vô cùng xun xoe mà vẫy tay với Phó ba ba.Phó Ý Chi thu hồi ánh mắt, nhìn vào cuốn sách anh đã mang đến, "Lật đến trang 88."

Ai có thể ngờ rằng Phó ba ba không chỉ một người đánh thắng mười người mà còn có thể dạy toán nữa.Anh đứng trên bục giảng, Phù An An không dám phân tâm, thậm chí cô ngoan ngoãn ghi chép bài vở.Mãi cho đến đến chuông bên ngoài cửa vang lên, Phù An An mới tỉnh lại, nhìn một quyển công thức toán học trên bàn, nhíu mày thật chặt...Mẹ nó!

Đây chỉ là một trò chơi, ghi chú công thức toán học để làm cái vẹo gì?

Cô đang học đại học mà!Phó Ý Chi cất kỹ sách giáo khoa, liếc mắt nhìn về phía Phù An An, "Hôm nay học đến đây thôi, Phù An An theo tôi lên văn phòng."

Nghe vậy Phù An An vội vàng theo sau.Trong văn phòng không có ai, Phó Ý Chi đi ở phía trước, Phù An An sau khi vào trong thì khoá cửa lại.Phó Ý Chi ngồi vào ghế làm việc, nhìn cô hỏi, "Có ý kiến gì không?"

"Anh Phó, tôi nghĩ độ khó của trò chơi đã tăng lên."

Không có ai xung quanh, Phù An An trở nên tùy tiện hơn một chút.

Cô tìm một chiếc ghế đẩu nhựa để ngồi bên cạnh anh, "Trò chơi cho phép gần 1000 người tham gia vào cùng một lúc, tăng gấp 100 lần so với giai đoạn đầu tiên.

Hơn nữa trò chơi dường như khuyến khích các người chơi giết hại lẫn nhau, chúng ta không chỉ có thể nhận được điểm khi hoàn thành cấp độ mà còn có thể nhận được điểm khi giết những người chia bài dự bị.

Ngoài ra, tôi nghĩ rằng điểm có thể không chỉ được sử dụng để chia thứ hạng, mà có thể có những mục đích sử dụng khác trong tương lai."

Phó Ý Chi gật đầu, "Còn gì nữa?"

"Còn có... thời gian mà độ khó của trò chơi tăng lên có giống với giai đoạn đầu hay không?

10 ngày sẽ thăng cấp một lần hay sao?

Bên cạnh đó, chúng ta nên làm gì với tình huống hiện tại?"

Đây là vấn đề mà Phù An An lo lắng hơn, "Chúng ta không thể lãng phí nhiều thời gian ở trường học, phải không?"

"Tôi sẽ xử lý chuyện này."

Phó Ý Chi lạnh nhạt nói: "Hiện tại, không gian của cô có sức chứa bao nhiêu?"

Từ khi vào trò chơi đến giờ, cô luôn bị người khác quấn lấy cho nên chưa kịp xem xét thử không gian lớn như thế nào.Nghe vậy Phù An An lập tức nhắm mắt lại.

Một không gian đen như mực đang hiện ra trong ý thức của cô.Nhìn sơ qua, "Nó dài khoảng 8 mét, rộng 7 mét và cao 6 mét, là một hình chữ nhật có mặt phẳng song song, bằng khoảng 3/4 diện tích của một lớp học."

Cái này lớn hơn nhiều so với đạo cụ không gian có sáu ô bằng cái vali lúc trước.Phù An An rất hài lòng."

Anh Phó, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Phù An An xoa hai bàn tay biểu thị mình đã chuẩn bị xong.Cầm bút trong tay, Phó Ý Chi gõ gõ mặt bàn, "Học thật tốt, bồi bổ đầu óc, đợi buổi chiều tan học tôi sẽ đi tìm cô."

Phù An An thả tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Ý Chi, "Còn phải đi học nữa sao?"

Phó Ý Chi: "Có ý kiến sao?"

"Không có."

Phù An An lắc đầu, "Anh Phó, vậy tôi đi học trước nha."

Phù An An mỉm cười vẫy tay với anh, sau khi rời đi cũng không quên đóng cửa lại.Giây tiếp theo cửa lại mở ra, cô thò đầu vào từ bên ngoài: "Thầy Phó, vừa rồi tôi quên nói.

Ngôn ngữ giảng bài của anh rất chuẩn, hình tượng tươm tất, tư duy rõ ràng, nêu rõ điểm quan trọng và điểm khó, các học sinh đều rất thích!"

Phù An An nói xong thì giơ ngón tay cái lên với anh..."

Tuyệt!"

Nghe xong, não bên trong đầu của Phó Ý Chi như muốn phình to, còn Phù An An thì lại rất vui vẻ vì đã vỗ mông ngựa thành công một lần nữa!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 183: Vạn Vật Hồi Sinh (4)


Phù An An ngoan ngoãn ở lại lớp học cả một buổi chiều, cho đến khi chuông tan học kêu lên cô mới được giải thoát.Cô đang đợi ở cổng trường thì thấy Phó Ý Chi lái một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt, "Lên xe."

Phù An An: "Được."

Lần theo ký ức từ buổi chiều, Phù An An tìm thấy tiểu khu kia.Vừa định đi xuống, cô đã bị Phó Ý Chi ngăn lại."

Đợi ở trong xe."

Sau khi để lại những lời này, Phó Ý Chi lập tức xuống xe.

Anh lấy điện thoại ra gọi, vài phút sau người dì mà cô chỉ gặp qua một lần và một người đàn ông trung niên đi tới.Phù An An ghé vào cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy Phó Ý Chi nói với họ vài câu.

Vốn dĩ bọn họ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy thẻ ngân hàng mà Phó Ý Chi lấy ra, sự tức giận gượng gạo trên mặt họ đột nhiên biến thành một nụ cười nịnh nọt.Phù An An vừa nhìn đã biết, sức mạnh đồng tiền của Phó ba ba lại phát huy tác dụng của nó rồi."

Anh Phó, sao anh lại có số điện thoại của bọn họ vậy?"

Thấy anh quay lại, Phù An An tò mò nghiêng người sang hỏi.Chẳng lẽ có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Sổ liên lạc phụ huynh."

Phó Ý Chi trả lời ngắn gọn, sau đó lái xe về phía ngã tư, chở cô đến một biệt thự đơn độc có hai tầng.Dựa lưng hướng Bắc, ngoảnh nhìn hướng Nam, bên ngoài còn có hoa viên nho nhỏ.Chỗ ở mới này thật sự không tệ.Phù An An nhìn một chút, sau khi xuống xe, việc đầu tiên mà cô làm là mở định vị di động lên, gọi mấy món đồ ăn mang về."

Căn phòng bên trái trên lầu hai là phòng của cô."

Phó Ý Chi đưa chìa khóa dự phòng cho Phù An An, nhìn thấy bộ dạng nóng lòng như muốn khám phá thế giới mới của cô thì vươn tay nắm lấy cổ áo phía sau của cô lại."

Đừng chạy lung tung, đi theo tôi."

Phù An An bị Phó Ý Chi lôi kéo lui về sau mấy bước, bị mang vào một căn phòng ở lầu dưới.Có rất nhiều thức ăn và nước khoáng trong đó.

Phù An An hiểu ý của Phó Ý Chi, cô bắt đầu phân loại, sắp xếp vật tư và đặt chúng vào trong không gian.Phó ba ba chuẩn bị tất cả đều là khẩu phần ăn của quân đội, mỗi hộp có một phần bánh mì cho bữa sáng; một hộp thịt, một hộp đồ chay cho buổi trưa và bánh quy cho buổi tối...

đó là toàn bộ thức ăn cho một ngày.

Tổng cộng 80 hộp, đủ để cho bọn họ ăn từ bây giờ cho đến khi trò chơi kết thúc.Hương vị có thể không ngon lắm nhưng sự kết hợp này đã rất tuyệt rồi.Có hai thùng táo và quýt, cùng với mấy loại trái cây có thể để lâu khác nữa.

Có 8 thùng nước khoáng lớn, 10 thùng nước loại 200ml.Nhiều đồ như vậy, sau khi sắp xếp chỉnh tề bỏ vào thì đã chiếm mất 1/4 không gian.Phù An An nhìn không gian đã lớn hơn của mình thì rất vui vẻ, cuối cùng không có cảm giác hận không thể một centimet không gian bẻ ra thành hai centimet để sử dụng.Phó Ý Chi ở bên cạnh nhìn cô nói, "Vẫn ổn chứ?"

Phù An An sửng sốt, "Hả?"

Phó Ý Chi thay đổi câu hỏi, "Cô có cảm thấy khó chịu khi sử dụng năng lực của mình không?"

Thì ra anh Phó đang quan tâm cô.Phù An An nghiêm túc cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu, "Không có cảm giác gì."

Nhưng sau khi cô trả lời, Phó ba ba dường như suy nghĩ gì đó.Leng keng...Chuông cửa vang lên, thức ăn ngoài mà Phù An An vừa đặt đã được mang đến.

Phù An An vui vẻ hét lên một tiếng, mở cửa mang túi lớn túi nhỏ vào trong.Tôm càng, thịt nướng ngũ sắc, hàu cháy tỏi, cua lông hấp, bào ngư kho tộ, mở túi ra là một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp cả căn phòng."

Anh Phó, ăn cơm chiều thôi!"

Phù An An kích động xoa tay, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Phó Ý Chi.Phó Ý Chi không nhúc nhích, "Cô không thể chú ý một chút về việc ăn uống sao, ăn thanh đạm khỏe mạnh một chút sẽ chết à?"

"Tôi có chú ý mà."

Nghe vậy, Phù An An lấy một chiếc cốc nhựa hệt như một cái xô từ một chiếc túi khác ra."

Tôi còn cố ý đặt trà hoa quả siêu to siêu khổng lồ để dưỡng sinh đó!"

Phù An An dường như sinh ra là để khắc anh vậy, Phó Ý Chi khẽ dời ánh mắt nhìn sang nơi khác...***Ủa mấy bà, bộ này dở lắm hẻ, tui thấy nó cũng cũng mà sao flop quá dzị nè T-T
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 184: Vạn Vật Hồi Sinh (5)


Ngày thứ hai của trò chơi.Phù An An đến trường bằng ô tô của Phó Ý Chi.

Lúc này, trên mặt cô tràn đầy sợ hãi, "Anh Phó, chúng ta vẫn phải đi học tiếp sao?"

"Là cô, không phải chúng ta."

Phó Ý Chi lạnh lùng nói, thấy cô xuống xe, anh ném cặp sách của cô ra ngoài.Phù An An bắt lấy, "Anh không đi vào cùng tôi sao?"

"Tôi chỉ là giáo viên dạy thay nên không cần phải ở trường suốt.

Hãy chú ý đến thông tin hữu ích và đừng để những người chơi khác phát hiện ra thân phận người chơi của cô."

Phó Ý Chi nói xong thì đạp chân ga rời đi.Phù An An ôm cặp sách, đứng ở cửa trường nhìn Phó ba ba đi xa... không cần ở lại trường chứ đâu phải là không được ở lại trường, anh vội vã bỏ đi như vậy để làm gì chứ?"

An An!"

Một âm thanh truyền đến từ phía sau, Miêu Tiểu Quyên nhanh chóng chạy về phía cô."

An An, hồi nãy thầy Phó đưa cậu tới trường hả?

Hôm qua tớ tới tìm cậu, nghe dì cậu bảo thầy ấy là họ hàng của cậu."

"A, đúng vậy."

Phù An An thuận miệng đáp ứng, "Thầy Phó là anh họ bà con xa của tớ."

"A?"

Miêu Tiểu Quyên sững sờ, "Nhưng dì của cậu lại đã nói với tớ rằng, thầy Phó là chú hai của cậu kia mà?"

"Ừ...

đúng!"

Phù An An gật đầu, "Hồi nãy tớ nói giỡn với cậu thôi, thầy Phó là chú hai của tớ."

"Đúng rồi, chú hai của cậu thật là đẹp trai!"

Miêu Tiểu Quyên không chút hoài nghi, nhưng nhớ tới buổi chiều ngày hôm qua, không khỏi bắt đầu trồng hoa si."

Tớ cũng không biết loại con gái như thế nào mới xứng với người chú cực kỳ đẹp trai như vậy."

Theo dòng suy nghĩ của Miêu Tiểu Quyên, Phù An An cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Người thường tuyệt đối không được, ít nhất phải đạt đến cấp độ tiên nữ."

Miêu Tiểu Quyên gật đầu đồng ý, hai người sóng vai nhau đi vào trường học.

"An An, cậu làm bài tập toán chưa?

So đáp án với tớ nhé?"

"Tớ vẫn chưa làm."

Miêu Tiểu Quyên kinh ngạc nhìn về phía Phù An An, "An An, lúc trước cậu không phải là người như thế này?

Có việc cá nhân gì làm ảnh hưởng tới cậu sao?"

Phù An An khoát tay, cô đang chơi game mà, làm bài tập toán cái búa ấy.*Phó Ý Chi rời đi cũng không hề nhàn rỗi.Khi Phù An An trở lại, một đống đồ y tế đang chờ cô cất vào không gian.Chơi trò chơi với Phó ba ba thật tốt, cô không cần phải lo lắng về việc thu thập vật tư.Ngày thứ ba trong trò chơi cũng là ngày chủ nhật.Trường học cho học sinh nghỉ một ngày.Phó Ý Chi luôn có thể tìm thấy rất nhiều loại vũ khí thông qua nhiều con đường khác nhau.

Phù An An đang ngồi trong xe, giống như một nhà kho di động, đi theo anh chỉ để thu thập vật tư.Ba khẩu súng lục, hai khẩu súng trường, 800 viên đạn và chục quả lựu đạn.

Phù An An vui vẻ nhìn những thứ trong không gian, chỉ trong ba ngày, những vật tư chính mà họ cần đã thu thập đủ.Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An, người đang vui vẻ ngâm nga một giai điệu không biết tên bên cạnh, "Còn bao nhiêu chỗ trống?"

Phù An An kiểm tra không gian rồi nói, "Khoảng một phần ba."

Phó Ý Chi: "Cô xem có cần chuẩn bị thêm cái gì nữa không?"

Phù An An nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, tạm thời có thể để trống, nếu cần thêm cái gì, chúng ta sẽ bổ sung tiếp."

Phó Ý Chi nghe vậy cũng không nói gì thêm.Vừa mới chuẩn bị lái xe rời đi, Phù An An đã ngửi thấy mùi hương thơm phưng phức của bánh rán hành ven đường."

Anh Phó, anh chờ một chút!

Đợi tôi mua một cái bánh rán rồi hãy đi!"

Nói rồi, Phù An An vội vàng tháo dây an toàn xuống xe, kẻo Phó ba ba lại lái xe đi mất.Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ giận dữ dắt theo một đứa trẻ đi đến chỗ người bán hàng rong, trong tay bà ấy vẫn còn cầm một nửa chiếc bánh rán hành."

Ông làm ăn kiểu gì thế?

Dám dùng đồ ôi thiu để làm bánh rán, loại tiền dơ bẩn độc ác này mà ông cũng kiếm được sao?"

"Sao có thể được."

Người bán hàng rong kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Nguyên liệu tôi mới chuẩn bị tối hôm qua thôi mà, vẫn còn để trong tủ lạnh."

"Sao lại không?

Không tin ông cứ ăn thử đi!"

Người phụ nữ đưa chiếc bánh rán hành cho ông ta.

Người bán hàng rong cắn một miếng, sắc mặt lập tức thay đổi, liên tục nói xin lỗi người phụ nữ kia và đứa trẻ.Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An, "Còn muốn ăn nữa không?"

Phù An An: "...

Không ăn nữa."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 185: Vạn Vật Hồi Sinh (6)


"Thắt chặt dây an toàn vào."

Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói rồi lái xe về phía biệt thự.Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc đi ngang qua một trung tâm mua sắm.Vốn cũng không định dừng lại mà trực tiếp đi luôn, nhưng bọn họ đột nhiên nhìn thấy trên biển quảng cáo gần đó có dán một thông báo tìm người, in bằng chữ đen nền đỏ khá là bắt mắt.【 Tìm kiếm người chơi trong toàn thành phố.

Hãy hợp tác cùng nhau để tìm ra sự thật và thoát khỏi địa phương kỳ quái này.

Số điện thoại liên lạc: 163XXXXX. 】Có mười mấy nam nữ thanh niên đứng bên ngoài trung tâm mua sắm, hầu như tất cả đều đang đẩy xe hàng, chỉ có một hai người cầm tờ rơi nói chuyện với bọn họ.Phù An An thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.Người chơi bây giờ đều manh động như vậy hả?Nhưng nghĩ đến hiện tại có rất nhiều người chơi mới tham gia, chuyện này dường như cũng khá hợp lý.

Những người mới đến vẫn chưa hiểu rõ trò chơi, đương nhiên sẽ hy vọng mọi người có thể đoàn kết để cùng nhau chiến đấu."

Trong chiếc xe kia có người đang nhìn chúng ta kìa, có nên qua đó hỏi thăm không?"

Ai đó trong nhóm người chơi này đã chú ý đến bọn họ.Phó Ý Chi nâng cửa sổ xe lên, ngăn cản ánh nhìn bên ngoài lại, đèn xanh phía trước vừa sáng lên, anh nhanh chóng nhấn chân ga rời đi."

Hợp tác với những kẻ ngu ngốc này rất dễ xảy ra chuyện.

Đừng dễ dàng tiết lộ thân phận người chơi của mình trong vòng chơi này."

Phó Ý Chi lên tiếng nhắc nhở."

Đã biết."

Phù An An gật đầu đồng ý.Đôi khi đồng đội heo còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù là sói!

Hơn nữa luật chơi cũng khích lệ các người chơi đối kháng lẫn nhau.Vòng này của trò chơi, cô cần phải đóng vai một NPC.*Học sinh trung học chỉ được nghỉ một ngày cuối tuần.Cho dù là giáo viên hay là học sinh thì cũng như nhau.Phó Ý Chi và Phù An An cùng nhau đi đến trường.

Phó ba ba dựa vào vẻ bề ngoài và sức hút của mình mà thu phục được rất nhiều học sinh.Vừa đến trường, hai bên đường đã chật kín học sinh, kéo dài đến cửa văn phòng của Phó Ý Chi.Phù An An thấy vậy thì vội vàng kéo khoảng cách ra với anh, sau đó mỗi người đi một hướng."

Tan học chờ tôi ở cổng trường."

Phó Ý Chi thờ ơ nói."

Đã biết."

Phó An An gật đầu, nhấc chân lên chạy thật nhanh về lớp học của mình.Bên đường, cô nghe thấy một cô gái nói với chàng trai bên cạnh: "Thầy Phó đẹp trai thật đấy!

Giá như đây không phải là một trò chơi sinh tồn mà là một trò chơi tình yêu thì tốt biết mấy!"

Chàng trai lập tức cắt ngang, "Đẹp trai thì có ích lợi gì, chỉ là một NPC được tạo ra từ một đống dữ liệu mà thôi."

Nghe vậy, Phù An An hơi dừng lại sau đó đi ngang qua họ với vẻ mặt bình thường.Đúng là bất ngờ, bên trong trường học cũng có những người chơi khác."

Thật sao?"

Người chơi nữ cười lạnh một tiếng, "Đẹp mắt không có tác dụng à, vậy tại sao anh cứ nhìn chằm chằm nữ sinh kia vậy?

Chẳng phải cô ta cũng chỉ là một NPC thôi sao?"

Chàng trai nghe vậy thì lỗ tai đỏ lên, "Tôi có nhìn chằm chằm cô ta đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thoáng qua mà thôi!

Cô nói thêm mấy câu nữa xem, có tin tôi sẽ không bảo vệ cô nữa hay không?"

Nữ sinh nghe vậy thì liếc hắn một cái, giậm chân một cách bực bội, "Không bảo vệ thì không bảo vệ, tôi đây không cần!"

Nói rồi cô gái đẩy người con trai đối diện ra, tức giận bỏ đi.Phù An An vểnh tai lên lặng lẽ nghe trộm, khẽ thở dài vì cách nói chuyện và hành vi trẻ con của bọn họ...Bước vào trò chơi cũng đã được bốn ngày, một chút ý thức về trò chơi cũng không có.Đám người chơi mới này không được rồi.Nhưng được hay không thì đó cũng là chuyện của bọn họ, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.Lăn lộn bên trong phòng học cho đến giữa trưa, đây là thời điểm mà Phù An An vẫn luôn mong chờ nhất.

Cô muốn nếm thử hết tất cả gian hàng bên ngoài trường học."

An An, hôm nay lại phiền cậu mời tớ ăn nữa rồi."

Miêu Tiểu Quyên vừa xấu hổ lại vừa ghen tị nói: "Chú hai của cậu thật là tốt bụng!

Chú ấy cho cậu nhiều tiền tiêu vặt như vậy."

Phù An An gật đầu, lấy nước trong bình trà để tráng sơ cái chén."

Bề ngoài của chú hai nhìn có vẻ nghiêm túc một chút nhưng chú ấy chỗ nào cũng tốt hết."

Hai người đang trò chuyện thì món burger gà còn nóng hổi mà họ gọi đã được mang ra."

A, thơm quá!"

Phù An An ngửi một cái, trong miệng bắt đầu tiết ra nước bọt, kẹp cái đùi gà to nhất vào trong chén của mình.Cô nhịn không được mà lập tức cắn một cái, sau đó nhanh chóng phun ra, "Ông chủ, đùi gà này bị hỏng rồi."

Ông chủ nghe vậy thì vội vàng đi tới, cầm đũa lên nếm thử một miếng, sau đó nói xin lỗi, đồng thời cũng vô cùng hoang mang."

Sao lại bị hư rồi?

Rõ ràng sáng nay tôi mới mua cánh gà tươi mà!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 186: Vạn Vật Hồi Sinh (7)


Cuối cùng bọn họ vẫn không thể ăn được món gà thơm ngon, vậy nên Miêu Tiểu Quyên nhiệt tình mời Phù An An đến tiệm cơm chiên bên cạnh...Khẩu phần ăn khá nhiều, giá cả lại phải chăng.Nhưng món cơm chiên này hình như cũng có vấn đề, làm Phù An An phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần suốt cả một buổi chiều, thậm chí thuận tiện trốn luôn tiết toán cuối cùng.Phù An An vòng qua sân thể dục đi đến cổng trường, Phó ba ba đang xụ mặt đợi cô ở bên ngoài."

Anh Phó."

Phù An An đứng ở ngoài xe gọi một tiếng.Lúc trốn học có bao nhiêu ngông cuồng thì bây giờ lại nghe lời bấy nhiêu.

Sau khi hỏi anh, cô cẩn thận bước lên xe và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.Phó Ý Chi không thèm nhìn cô một cái, khởi động xe rời đi, trên đường cũng không nói lời nào.Bây giờ đã là cuối hạ đầu thu, cây cối bên đường vẫn tràn đầy sức sống.

Vài nhánh cây nhô ra khỏi bức tường tô điểm cho hàng rào ố vàng, trong không khí mang theo hương cỏ cây thoang thoảng.Phù An An nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài xe, đưa tay lên gãi má, sau khi cân nhắc mới mở miệng, "Anh Phó, tối nay chúng ta ăn gì đó thanh đạm một chút đi.

Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, tuy chúng ta còn trẻ nhưng cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Ha."

Bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh của Phó ba ba, "Tiêu chảy ác quá nên bây giờ mới muốn giữ gìn sức khoẻ hả?"

Nghe vậy, Phù An An cười một cách lúng túng: "Không phải tôi đang xác nhận lại lời nói của anh hay sao?

Chứng minh anh là người thông thái và dũng mãnh, luôn biết nhìn xa trông rộng."

"Cô học được những lời nịnh hót này ở đâu vậy?"

Phó Ý Chi tùy ý liếc cô một cái, sau đó nhíu chặt mày, "Mặt của cô bị gì thế?"

"Hả?"

Bàn tay đang gãi má của Phù An An cũng dừng lại, cô mờ mịt nhìn Phó Ý Chi.Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, Phù An An sợ hãi lấy một chiếc gương từ trong ngăn kéo ra.

Cô thấy gương mặt mình trong gương, trên cằm, trán và má đang ửng hồng, có những bọc mụn nhỏ mọc ở trên đó."

Phó, anh Phó, mặt tôi bị biến dạng rồi!"

Phù An An hoảng sợ nhìn Phó Ý Chi, bởi vì lo lắng mà tông giọng cũng cao lên một bậc."

Anh Phó, mặt tôi bị biến dạng rồi!

Tôi không còn xinh đẹp nữa!"

Phó Ý Chi đỗ xe ở bên đường, "Bình tĩnh đi, suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra?"

"Buổi chiều tôi có đi toilet."

Phù An An nghiêm túc suy nghĩ."

Tôi cũng có ghé qua sân bóng rổ để xem mấy anh trai nhỏ chơi bóng rổ một lúc.

Anh trai nhỏ không được đẹp trai, hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều muỗi."

Nói tới chỗ này Phù An An đã biết, "Mấy nốt này chắc là do muỗi cắn, một loại muỗi rất nhỏ, màu đen... muỗi meo meo."

"Chắc là muỗi vằn."

Phó Ý Chi ở bên cạnh lạnh lùng sửa lời cho đúng, hơn nữa còn nói: "Đáng đời."

Phó An An nhịn không được gãi mặt, "Anh Phó, tôi ngứa quá."

"Đừng gãi."

Phó Ý Chi cau mày, "Đi xuống mua một lọ thuốc phun đi."

"Ồ."

Phù An An xuống xe, phát hiện Phó ba ba thế mà dừng lại ngay ở trước cửa tiệm thuốc.Bên trong tiệm có rất nhiều người, Phù An An phải xếp hàng mấy phút mới đến lượt cô.Tinh dầu, thuốc phun.Ngoài hai thứ này, Phù An An còn tiện tay mua thêm nhang muỗi, thuốc diệt côn trùng và thuốc trị tiêu chảy.Nhìn thuốc tiêu chảy mà Phó An An mua về, Phó Ý Chi khẽ mím môi mỏng, "Cô ăn cái gì, còn chưa khỏi hẳn sao?"

"Khỏi rồi mà."

Phù An An nghe vậy thì sửng sốt, sau đó giải thích: "Tôi thấy trong số những khách hàng bên trong, cứ mười người thì có bảy người mua thuốc trị tiêu chảy.

Cho nên tôi cũng mua một chút, phnòg bệnh còn hơn chữa bệnh mà."

Lần tới còn chưa biết ai sẽ sử dụng đống thuốc này đâu.Trong lúc nói chuyện, Phù An An lại đưa tay lên gãi mặt, làn da non nớt bắt đầu xuất hiện những đốm máu nhỏ li ti.Phó Ý Chi vươn tay ngăn cô lại, "Đừng gãi, bôi thuốc đi."

"Ừ, tôi biết rồi."

Phù An An mở một lọ tinh dầu nhỏ ra, lấy gương soi rồi bôi lên từng nốt mụn đỏ tươi.Làm xong, cô giơ gương nhỏ lên, dùng móng tay ấn một chữ "X" lên những nơi bị muỗi cắn sưng đỏ.Phó Ý Chi nhìn hành động kỳ lạ của cô, "Cô đang làm gì vậy?"

Phù An An: "Tôi đang phong ấn vết muỗi đốt để lát nữa nó sẽ không còn ngứa nữa."

Phó Ý Chi: "...

Cô là đồ ngu hả?"

Phù An An nghe vậy thì trừng mắt nhìn anh một cái: "Đây là liều thuốc an ủi!

Anh Phó, lần sau anh có thể nghĩ tốt về tôi một chút có được không?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 187: Vạn Vật Hồi Sinh (8)


Mấy vết sưng đỏ này lưu lại trên mặt Phù An An suốt cả một buổi tối.Sáng sớm ngày thứ năm, lúc Phù An An rời giường, những vết sưng đỏ đã xẹp xuống, dấu vết để lại khá nhỏ nên cũng không gây trở ngại gì nhiều.Khi đến trường, cô chợt nhìn thấy những bông hoa quế thơm được trồng ở hai bên cổng đang nở rộ, từ xa cô đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt của chúng.Không chỉ hoa quế thơm mà nhiều loại cây trồng trái mùa khác cũng bắt đầu phát triển.Mấy ngày trước chúng còn đang sống dở chết dở, nhưng hôm nay chúng dường như có sức sống hơn.Khung cảnh tươi tốt trong khuôn viên trường học đã hấp dẫn rất nhiều học sinh ra ngoài xem cảnh tượng kỳ lạ này.Có người hào hứng chia sẻ tin tức mà họ vừa biết được với những người khác..."

A a a, mọi người đã xem tin tức chưa?

Sáng nay hoa anh đào trong thành phố đều nở cả rồi, rất là đẹp đó!"

"Biết chứ!

Tôi đã thấy khi đi trên đường!

Thật đẹp mắt!

Nhìn thấy là muốn choáng váng!"

"Mọi người có thấy mùa thu năm nay vô cùng kỳ diệu hay không, giống như mùa xuân đang tới, vạn vật hồi sinh vậy."

"Mùa xuân cũng làm gì đẹp đến mức này, đây có phải ảo giác hay không?"

Một đám học sinh chen chúc ở hành lang, không ngừng nói chuyện rôm rả, sau đó hưng phấn chạy về phía những cây hoa quế đang toả hương thơm ngào ngạt dưới sân trường.Phù An An nhìn bọn họ chạy xuống, khẽ nhíu mày."

An An, chúng ta cũng xuống chơi đi!"

Miêu Tiểu Quyên kích động chạy đến chỗ của Phù An An và mời cô đi cùng."

Không đi."

Phù An An không thèm suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức, mẹ nó, cái này không cần nhìn cũng biết có vấn đề.Nhân tiện, cô kéo Miêu Tiểu Quyên đang định rời đi lại, "Bà không nghe người ta nói sao, gặp chuyện khác thường tất có yêu ma giở trò!

Bà ở yên trong lớp cho tôi, không được chạy lung tung."

"Biết rồi."

Miêu Tiểu Quyên khẽ gật đầu, có chút tiếc nuối nhìn cảnh đẹp dưới lầu.*Phù An An chắc chắn sẽ không đi xuống.Nhưng cô ngồi ở bên cửa sổ quan sát sân thể dục dưới lầu cho tới buổi trưa.Cô đã tận mắt chứng kiến cỏ dại đã hơi úa vàng chuyển sang màu xanh lục chỉ trong bốn tiếng đồng hồ, bãi cỏ trụi lủi vốn nửa vàng nửa xanh nay đã trở nên xanh um tươi tốt.Sự khác thường này khiến cô không khỏi liên tưởng đến tên của vòng chơi lần này...

Vạn Vật Hồi Sinh.Ngay lúc đó, bài học trong sách giáo khoa lớp 2 tiểu học cùng với giọng đọc của thầy Triệu Trung Tường thay phiên vang lên trong đầu cô.Mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, đất trời căng tràn sức sống, là mùa sinh sôi nảy nở của muông thú...Chẳng lẽ cây cỏ điên cuồng sinh trưởng, cuối cùng thành phố sẽ biến thành rừng nguyên thủy hay sao?Phù An An suy nghĩ trong lòng.Đúng 12 giờ, chuông tan học vang lên, một đám học sinh đang vốn đang buồn ngủ, ngay lập tức tràn đầy sức sống lấy tốc độ 70 km/h lao nhanh ra ngoài."

An An, hôm nay ăn gì vậy?"

Miêu Tiểu Quyên đi tới hỏi."

Đến nhà ăn đi."

Phù An An nghiêm túc suy nghĩ một phen rồi nói.Mặc dù đồ ăn ở nhà ăn có hương vị rất bình thường, nhưng ăn ở đó là an toàn nhất rồi.Nhưng không ai ngờ tới, ngay cả nhà ăn cũng không còn an toàn nữa.Vào buổi chiều, một nhóm lớn học sinh bị tiêu chảy.

Bởi vì nguyên nhân này, trường học đành phải cho học sinh nghỉ học và đưa đi bệnh viện kiểm tra.Phụ huynh của những học sinh bị tiêu chảy ngay lập tức đến trường hỏi tội, khiến các giáo viên và lãnh đạo bên trong trường học sứt đầu mẻ trán.

Ai biết những nguyên liệu nấu ăn mới vừa mua và chế biến trong ngày lại có vấn đề, nói ăn vào tiêu chảy là tiêu chảy thật đâu.Phó Ý Chi vừa hay tin đã vội vàng chạy tới, đúng lúc thấy Phù An An đang phất tay với một chiếc xe của trường đang chạy về hướng bệnh viện."

Anh Phó, tôi không sao, người nhập viện là Miêu Tiểu Quyên."

Phù An An cười híp mắt nói với anh.Trên đầu Phó Ý Chi xuất hiện mấy vạch đen, "Trường học đóng cửa rồi, chúng ta cũng về đi."

"Được."

Phù An An gật đầu, theo Phó Ý Chi lên xe, "Anh Phó, bây giờ chúng ta trao đổi thông tin được không?

Tôi cảm thấy rằng vật tư của chúng ta nên được bổ sung thêm."

Nghe vậy, chiếc xe đang chuẩn bị rời khỏi trung tâm thành phố lại rẽ hướng về phía trung tâm mua sắm."

Được."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 188: Vạn Vật Hồi Sinh (9)


"Tôi cảm thấy vòng trò chơi này có thể liên quan đến việc gia tốc thời gian tăng trưởng của thực vật."

Ngồi trong xe, Phù An An nói ra tất cả những tin tức và suy đoán mà cô có được, "Không chỉ thực vật, mà có lẽ côn trùng và nấm cũng bị ảnh hưởng.

Tôi quan sát thấy ở trường không chỉ có nhiều muỗi kêu meo meo mà các loại côn trùng nhỏ khác cũng rất sung mãnh, hôm qua tôi đã mua rất ít thuốc trừ sâu nên tôi nghĩ chúng ta nên mua thêm nhiều một chút.

Ngoài ra, tốc độ thối rữa của thức ăn cũng có chút bất thường, sau này chúng ta nên ăn ở nhà thì tốt hơn."

Phó Ý Chi ậm ừ và đồng ý với ý tưởng của Phù An An.

Loại thuốc diệt côn trùng hiện tại có vẻ rất được ưa chuộng, khi họ đi mua thì trong trung tâm thương mại chỉ còn vài lọ, hơn nữa còn là loại đắt hơn nhiều so với thuốc diệt côn trùng thông thường.Phù An An tìm tới nhân viên tư vấn bán hàng, dựa vào sự giúp đỡ của anh ta, mua hết mấy chai thuốc diệt côn trùng cuối cùng còn sót lại và hai hộp thuốc sát trùng.Ngoài ra, Phó Ý Chi đã đưa Phù An An đến một cửa hàng cắm trại dã ngoại.

Bọn họ đã chọn trúng hai bộ quân trang, loại có thể bọc từ đầu đến chân kín mít.

Hơn nữa chất liệu là sợi tổng hợp đặc thù, sờ lên thì thấy mặt ngoài bóng loáng không chút khe hở, ống quần, phần eo, khuy măng sét cũng được bọc lại chặt chẽ.Kiểu dáng không tệ, Phó Ý Chi mặc vào thiếu đi mấy phần tao nhã, nhiều thêm mấy phần hoang dã và ngỗ ngược, đứng tại chỗ không làm gì cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.Trông cô cũng không tệ nha...Phù An An đứng trước gương, hơi nheo mắt lại, cố gắng bắt chước cho giống khí chất của Phó ba ba.

Cô cảm thấy mình cũng khá ngầu, là một cô gái ngầu lòi có hào quang tỏa sáng hơn 2 mét!!"

Vải của chúng tôi là loại tốt nhất, rất bền chắc, không thấm nước và có tính năng chống gió.

Nói chung, khi ra ngoài cắm trại, dã ngoại hoặc đi bộ đường dài, cát mịn, đá vụn hoặc bọ nhỏ không thể chui vào đâu."

Ông chủ nhìn họ tư vấn một cách nhiệt tình, "Hai người mặc quân phục trông rất xứng đôi."

Phó Ý Chi nghe vậy thì liếc nhìn Phù An An một cái.Phù An An... vẫn còn đang thưởng thức bản thân.Chủ cửa hàng bán đồ dã ngoại nhìn Phó Ý Chi bằng ánh mắt nhiệt tình và mong đợi.

Anh im lặng một chút, sau đó móc thẻ ngân hàng của mình ra.Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ quay lại xe, khi về tới biệt thự, bồn hoa nhỏ bên trong biệt thự đã mọc đầy hoa.Những cụm hoa lớn màu đỏ, màu tím đang tỏa hương vô cùng mạnh mẽ.

Nếu bỏ qua rằng đây là một trò chơi, đây chắc chắn là một nơi rất tuyệt vời.Trong lòng Phù An An khẽ cảm thán một chút, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Đứng ở cửa, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc truyền đến gần đó.

Ở biệt thự bên cạnh, cách căn của họ khoảng chừng 10 mét, xuyên qua hàng rào và mấy bồn hoa rậm rạp của biệt thự, Phù An An nhìn thấy một nhà ba người đang đứng ở trong sân.Đứa trẻ khóc trong vòng tay của người đàn ông, trong khi người phụ nữ thì đang an ủi cậu nhóc."

Không sao, không sao cả.

Đậu Đậu vừa lên thiên đường, nó sẽ ở trên thiên đường dõi theo con."

Người đàn ông gật đầu, ý bảo người phụ nữ bế đứa bé vào nhà.

Tiếp đó, ông ta tìm một đôi găng tay, nhét thứ gì đó hơi dài ở trên mặt đất vào trong túi rác màu đen rồi nhanh chóng ném nó vào thùng rác, cuối cùng mới đi vào trong.Đó là cái gì?

Nhìn thấy toàn bộ hành động của người đàn ông, Phù An An rất tò mò không biết thứ mà ông ta ném đi là cái gì.Vừa nghĩ vậy, Phù An An phát hiện bên ngoài có một bóng dáng vô cùng quen thuộc...

Phó Ý Chi đã đi về phía căn biệt thự bên cạnh.Phù An An cũng theo sát phía sau.Hai người đi vào, phát hiện trong bồn hoa của gia đình này có một vũng máu, không lớn cũng không nhỏ.

Xung quanh vết máu còn vương lại một ít lông động vật màu vàng.

Khi mở bịch rác mà người đàn ông vừa ném vào thùng rác, bọn họ kinh ngạc khi thấy đó là xác của một chú chó.Vết thương trên thi thể của chú chó này rất kỳ lạ, nhìn không giống như bị cắn hay bị vết dao cắt, da thịt trộn lẫn vào nhau, có vết thương đang bị thối rữa.

Nhìn cứ như là bị mài mòn, lại giống như bị thứ gì đó nhai nát rồi phun ra ngoài vậy.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 189: Vạn Vật Hồi Sinh (10)


Phù An An nhìn vết máu ở trong bồn hoa nhỏ, suy nghĩ không biết chú chó này đã chết như thế nào.Ngay sau đó, nam chủ nhân của căn biệt thự bỗng dưng lao ra ngoài, nhìn Phù An An bằng ánh mắt thù địch."

Các người là ai?

Muốn làm cái gì?"

Phù An An nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng giải thích: "Chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến, hồi nãy chúng tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ nên chạy đến xem sao.

Chó nhà ông chết như thế nào vậy?"

Nghe những lời này, sự thù địch đã dịu đi một chút, nhưng ông ta vẫn nhìn bọn họ với vẻ mặt không mấy thân thiện, "Không biết, tự dưng nó chết trong vườn.

Đi đi, đừng lảng vảng xung quanh nhà tôi nữa."

Sau khi nghe lệnh đuổi khách, Phù An An xấu hổ sờ mũi và kéo lấy tay áo của Phó ba ba rời đi.Khi trở về nhà, Phù An An cứ nghĩ mãi về chú chó đã chết kia, "Anh Phó, anh nghĩ con chó đó đã chết như thế nào?"

Phó Ý Chi: "Tôi không biết."

Nói xong, anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, mở TV xem tin tức, giống hệt như một vị đại nhân.Phù An An không biết mệt mỏi sắp xếp lại những đồ mà bọn họ vừa mua.

Cô chuẩn bị mở tủ lạnh ra xem thử tối nay nên ăn gì, nhưng ngay lúc cô mở tủ lạnh ra, Phù An An khá sửng sốt khi thấy...

Rau tươi hôm nay vừa bỏ vào đã héo úa như thể để trong tủ lạnh mấy ngày rồi, còn rau để được hai ngày thì đã mốc meo hết ráo.Phó An An cau mày nhìn tủ lạnh, vi khuẩn phát triển thật sự quá nhanh!

Cô dọn tất cả đồ ăn để ở ngăn mát bên dưới ra ngoài, những đồ có thể ăn được chỉ có những gì mới vừa bỏ vào sáng nay.

Hiện tại ngăn đông vẫn ổn, thịt đông lạnh, bánh bao, sủi cảo đều không bị hư.Phù An An suy nghĩ một chút, sau đó lấy hết những gì đắt tiền ra để nấu luôn.

Ăn không hết thì để vào không gian, môi trường trong đó sẽ không làm biến đổi chất.Ôi, có không gian lớn thật là tuyệt!Bản tin buổi tối đang được phát trên TV, đầu tiên phát sóng những cảnh đẹp kỳ lạ trong thành phố, sau đó nói về một số vụ ngộ độc thực phẩm, trong đó có các vụ ngộ độc ở những trường trung học cơ sở.

Người đưa tin trên TV tố cáo nghiêm khắc tình trạng an toàn thực phẩm hiện nay khiến Phù An An ở phía bên kia phải gật đầu lia lịa.*Ngày thứ sáu bên trong trò chơi.Mới sáng sớm Phù An An đã bị Phó Ý Chi kéo ra ngoài tập luyện buổi sáng.

Hoa anh đào trên đường phủ đầy cành, mấy cái cây qua một đêm mà cao lớn tươi tốt, lá xanh vươn dài tràn đầy nhựa sống.

Trên nắp cống, đường úng trũng của góc đường, những bức tường cũ...

đã mọc đầy rêu xanh.Cây cỏ sinh trưởng nhanh chóng khiến không khí trở nên trong lành và ngọt ngào, khi cơn gió sớm thổi qua, lá và cánh hoa trên cành rung rinh, nhưng không có chiếc nào rơi xuống, chỉ phảng phất một làn hương thơm ngát trong không khí.Sau khi chạy một đoạn đường dài, Phù An An thở dốc quay lại, vừa muốn ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở trong phòng khách thì cô đã bị Phó Ý Chi xốc lên.

"Cả người đầy mồ hôi, cô không thể tắm rửa xong rồi nghỉ mệt sao?"

"Hôi cái gì?

Con gái chúng tôi chạy bộ xong cả người vẫn còn thơm tho."

Da mặt của Phù An An siêu dày, cùng lúc, cô tiến lại gần Phó Ý Chi làm bộ ngửi ngửi một chút, sau đó khoa trương bịt mũi lại, "Anh mới hôi á!"

Phó Ý Chi cúi đầu nhìn cái đầu đang lao đến trước mặt mình, cau mày và đưa tay đẩy người đó ra..."

Cô càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đấy."

"Hì hì."

Phù An An nở một nụ cười có chút khiêu khích với anh, một sau đó cô lại hèn nhát chui tọt vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, vặn vòi nước lên tắm rửa.Phó Ý Chi đứng dưới lầu, nhìn bộ dạng nghịch ngợm và nhát gan của cô, khẽ mỉm cười...

"Không có tiền đồ."*Phù An An tắm rửa xong thì đi xuống lầu, Phó Ý Chi cũng đã sửa soạn xong xuôi.Bản tin vẫn đang phát trên TV, đang nói về vấn đề thực phẩm, vụ ngộ độc thực phẩm hôm qua không chỉ do nguyên liệu mà còn do nguồn nước.
 
Back
Top Bottom