Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Edit) Khó Lên Trời - Mạn Việt Âu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
435,314
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401196422-256-k215543.jpg

(Edit) Khó Lên Trời - Mạn Việt Âu
Tác giả: TrungLe581
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hán Viêt: Nan Đăng Thiên

Tác giả: Mạn Việt Âu
Editor: Dieter

Thể loại: Nguyên sang, Cổ đại, Tiên hiệp, Đam mỹ, Tình cảm, Trọng sinh, Máu chó, Niên thượng, Sư đồ, HE, 1v1.

Giới thiệu:
CP: Cấm dục khắc nghiệt sư tôn công x tiêu sái tuấn lãng đồ đệ thụ
Thân là sỉ nhục của sư môn, kẻ phản đồ của chính đạo, ba trăm năm trước, Hạ Lăng Tiêu đã nhảy xuống từ Lục Ác Môn, dùng thân thể mình đóng lại khe nứt giữa hai giới, cứu lấy Tu chân giới đang lung lay.

Sau đó, hồn bay phách tán, thân tử đạo tiêu.

Ba trăm năm sau, sau khi trùng sinh trở về, Hạ Lăng Tiêu phát hiện bên cạnh sư tôn Bạch Quan Ngọc của mình, có một người giống hệt hắn ở kiếp trước.

Người bên cạnh nói với hắn rằng, đó là đệ tử duy nhất của Bạch Quan Ngọc, Hạ Lăng Tiêu, ba trăm năm trước có công lớn trong loạn thế nên được phong làm Kính Kỳ Đạo Nhân.

Đã chết ba trăm năm - Hạ Lăng Tiêu kinh hãi nhận ra, dường như mình đã bị người khác...

đào mồ trộm xác.

Vậy bây giờ, có hai lựa chọn đặt ra trước mắt hắn.

A: Nhận lại thân phận, trở về Tiên môn chăm chỉ làm việc.

B: Giả vờ thuận theo, xuống núi tiêu dao.

Hạ Lăng Tiêu vui vẻ chọn B.

Kết quả, khi đang định xuống núi thì bị Bạch Quan Ngọc bắt được tại trận.

Bạch Quan Ngọc: "Ngươi rất quen mắt."

Hạ Lăng Tiêu: "...Chân nhân đã nhận nhầm người rồi."

Vị Tiên tôn mặt lạnh không hề mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Đi theo ta về." (Tiếp theo) Tags: codaidammymauchoniênthượngsudotienhieptrongsinhđammỹ​
 
(Edit) Khó Lên Trời - Mạn Việt Âu
Chương 1


Hán Việt: Nan Đăng Thiên

Tác giả: Mạn Việt ÂuEditor: Dieter

Thể loại: Nguyên sang, Cổ đại, Tiên hiệp, Đam mỹ, Tình cảm, Trọng sinh, Máu chó, Niên thượng, Sư đồ, HE, 1v1.Giới thiệu:CP: Cấm dục khắc nghiệt sư tôn công x tiêu sái tuấn lãng đồ đệ thụThân là sỉ nhục của sư môn, kẻ phản đồ của chính đạo, ba trăm năm trước, Hạ Lăng Tiêu đã nhảy xuống từ Lục Ác Môn, dùng thân thể mình đóng lại khe nứt giữa hai giới, cứu lấy Tu chân giới đang lung lay.

Sau đó, hồn bay phách tán, thân tử đạo tiêu.Ba trăm năm sau, sau khi trùng sinh trở về, Hạ Lăng Tiêu phát hiện bên cạnh sư tôn Bạch Quan Ngọc của mình, có một người giống hệt hắn ở kiếp trước.Người bên cạnh nói với hắn rằng, đó là đệ tử duy nhất của Bạch Quan Ngọc, Hạ Lăng Tiêu, ba trăm năm trước có công lớn trong loạn thế nên được phong làm Kính Kỳ Đạo Nhân.Đã chết ba trăm năm - Hạ Lăng Tiêu kinh hãi nhận ra, dường như mình đã bị người khác...

đào mồ trộm xác.Vậy bây giờ, có hai lựa chọn đặt ra trước mắt hắn.A: Nhận lại thân phận, trở về Tiên môn chăm chỉ làm việc.B: Giả vờ thuận theo, xuống núi tiêu dao.Hạ Lăng Tiêu vui vẻ chọn B.Kết quả, khi đang định xuống núi thì bị Bạch Quan Ngọc bắt được tại trận.Bạch Quan Ngọc: "Ngươi rất quen mắt."

Hạ Lăng Tiêu: "...Chân nhân đã nhận nhầm người rồi."

Vị Tiên tôn mặt lạnh không hề mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Đi theo ta về."

----Sư đồ niên thượng.

Sư tôn lạnh mặt dùng vỏ kiếm đánh đệ tử khi phạm lỗi, nhưng khi đệ tử bị thương sẽ xoa đầu an ủi.

Khi đệ tử nói những lời đường mật sẽ quở trách hắn hỗn xược, chỉ có thưởng phạt phân minh mới nuôi dưỡng được mầm non Tiên môn chính trực.Đời người như cỏ dại, trôi nổi như lục bình.

Sống lại một lần nữa, Hạ Lăng Tiêu vẫn sẽ lựa chọn cầm kiếm lên.Mặc kệ trời bạc tình, đất bạc nghĩa, muôn vàn gian nan không thể bẻ gãy được xương sống của hắn, ngàn vạn tra tấn cũng không thể làm nguội đi nhiệt huyết của hắn.Lớp da thịt này, đều là phàm trần.Lòng không nát, xương cốt vẫn thẳng.Tag: Sư đồ niên thượng, HE, trùng sinh máu chó, rất thâm tình x rất thâm tình, cường cường, niên thượng, tiên hiệpEditor: Truyện edit được hỗ trợ từ nhiều công cụ, truyện được khoảng 60-70%, tui sẽ cố gắng edit chính xác nhất có thể.Chương 1: Lăng TiêuEditor: DieterHạ Lăng Tiêu sinh ra vào một thời điểm không lấy gì làm tốt đẹp.Mẫu thân hắn là Trần Thu Thủy, thủ đồ (đệ tử đứng đầu) của Thái Tốn Tông lừng danh một thời.

Nàng múa Thu Thủy Kiếm uyển chuyển, linh động, được người đời ca ngợi là vô song trên cõi đời này.

Nếu chuyên tâm tu đạo, tương lai có thể không thua gì sư phụ của mình là Khai Liên chân nhân.Thế nhưng có một ngày nọ, khi xuống núi, nàng lại quen một nam tử tà tu.

Sau bao lần dây dưa, nàng cuối cùng lại làm chuyện đại nghịch bất đạo, bỏ trốn cùng với gã.

Sư phụ nàng, Khai Liên Chân Nhân, khi nghe tin suýt nữa thì tức chết ngay tại chỗ.

Người phái đệ tử đi gọi nàng về nhưng nàng không chịu, trong cơn thịnh nộ, người tuyên bố từ bỏ đệ tử, đuổi nàng ra khỏi sư môn, từ đó cắt đứt mọi quan hệ.Nam tử tà tu ấy vốn phong lưu, trong xương cốt trời sinh đã có dòng máu bạc tình bạc nghĩa.

Chẳng được bao lâu gã đã thay lòng đổi dạ với Trần Thu Thủy.

Một ngày nọ, gã lấy cớ ra ngoài rồi từ đó không bao giờ quay lại nữa.

Trần Thu Thủy xách Thu Thủy Kiếm của mình đi khắp chân trời góc bể tìm gã, rồi tự tay khiến gã tan xương nát thịt.

Vài ngày sau đó, nàng lại phát hiện mình đã mang thai.Không còn mặt mũi nào quay về Thái Tốn Sơn nữa, Trần Thu Thủy tự tay đập nát Thu Thủy Kiếm, tìm một ngọn núi hoang vắng và định cư tại đó.Con trai của hai người, Hạ Lăng Tiêu, được sinh ra vào lúc đó.Khi sinh hắn, nàng gặp phải nạn khó sinh, một thân một mình, cầu trời không thấu.

Nàng đau đớn suốt một ngày một đêm, hoàn toàn dựa vào tu vi ngày trước mới giữ được một mạng.

Từ đó, cơ thể nàng suy yếu hẳn, lại thêm nhiều năm u uất.

Nàng cố gắng nuôi Hạ Lăng Tiêu đến tám tuổi, rồi để lại câu "tự làm tự chịu" cuối cùng, buông tay nhân gian.Hạ Lăng Tiêu còn nhỏ tuổi đã phải bán đi tất cả những gì có thể bán trong nhà, nhưng cũng chỉ gom góp được năm lượng bạc.

Hắn nghe người trên phố nói ở Quảng Mặc có một ngọn thần sơn, tên là Thái Tốn, đang chiêu mộ đệ tử, không phân biệt nam nữ.

Trẻ em chưa tròn tám tuổi đều có thể đến thử, dù không lọt được vào mắt các vị tiên nhân thì cũng có bạc mà mang về.

Đúng lúc trong làng có mấy người lập nhóm đi ứng tuyển, Hạ Lăng Tiêu khi đó còn thiếu vài tháng nữa là tròn tám tuổi, bèn theo họ đi cùng.

Quả là chó ngáp phải ruồi, thế mà hắn lại trót lọt qua được vòng chung kết.

Khi vào điện thí, có một chân nhân mặc áo bào tím chắn trước cửa.

Thân ảnh cao lớn ẩn hiện trong làn khói hương trắng xóa, không thể nhìn rõ mặt, hỏi hắn vì sao lại lên núi.Hạ Lăng Tiêu đáp, "Nghe nói có bạc nên con đến."

Chân nhân áo tím lại hỏi, "Cần bạc để làm gì?"

Hạ Lăng Tiêu nói, "Thợ mộc trong làng đòi tám lượng, con còn thiếu ba lượng nữa, muốn đóng một cỗ quan tài cho mẫu thân."

Chân nhân áo tím im lặng, cúi đầu, dường như đang đánh giá hắn.

Một lúc sau, y vung tay áo, "Vào đi."

Hạ Lăng Tiêu cứ thế lơ mơ vượt qua y, lơ mơ bước qua ngưỡng cửa cao ngất của đại điện.

Lúc đó hắn còn chưa biết, bước vào cánh cửa này, coi như đã lọt vào mắt xanh của thần tiên.

Từ đó, hắn chính là đệ tử của Thái Tốn Sơn.Hạ Lăng Tiêu đã sống trên ngọn núi đó mười ba năm.Mẹ hắn chính là Trần Thu Thủy, nhưng các chân nhân chỉ biết điều đó sau này.

Trần Thu Thủy năm xưa đã cùng một tà tu bỏ trốn, là nỗi sỉ nhục của Thái Tốn Sơn sau khi bị đuổi khỏi sư môn, và Hạ Lăng Tiêu cũng chỉ biết điều này sau đó.Có điều, sau này hắn cũng nối gót theo vết xe đổ của mẫu thân, trở thành nỗi sỉ nhục tiếp theo của Thái Tốn Tông.

Nói ra thì, cũng coi như không phụ lòng khổ tâm vun đắp bao năm của mẫu thân hắn....—— Hạ Lăng Tiêu khoanh tay đứng dưới chân núi, ngước nhìn những bậc thang dốc đứng cao đến rợn người.

Sau một lúc im lặng, hắn khó khăn nói: "...Ngươi nói lại một lần nữa xem."

"...Thật lòng mà nói, tai ngươi có vấn đề đúng không?"

Cách hắn hai bước chân, có một tiểu thiếu niên mặt tròn, mắt tròn, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn hắn thêm vài lần, rồi lặp lại lần thứ n: "Đại tuyển Thái Tốn Sơn, bây giờ chúng ta phải lên núi vượt qua cuộc thi.

Ai trúng tuyển sẽ được bái nhập Thái Tốn Sơn làm đệ tử tu hành — Ngươi không hiểu chữ nào?"

Không hiểu chữ nào?

Chữ nào hắn cũng không hiểu.Thái Tốn Sơn?

Đại tuyển?

Lên núi thi?

Ai?

Ta sao?

Ta???Khoan đã.

Trong lúc hỗn loạn, Hạ Lăng Tiêu chợt nghĩ đến một vấn đề, thốt lên: "Ta bao nhiêu tuổi rồi?"

Thiếu niên mặt tròn nhìn hắn như nhìn một kẻ thiểu năng: "Ngươi hỏi ta à?"

Hạ Lăng Tiêu đứng ngây ra một lúc, vội đưa tay sờ lên mắt trái, rồi đột ngột chạy hai bước đến con suối bên cạnh, cúi đầu xuống.

Nước sông trong vắt chảy không ngừng, phản chiếu một khuôn mặt hơi méo mó.Khuôn mặt này còn rất trẻ, ngũ quan đoan chính, mày mắt cũng coi như tuấn tú — nhưng đó không phải mặt hắn.Hạ Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mặt sông, hai bờ môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng phun ra một chữ "chết tiệt".Ta là ai? — Hạ Lăng Tiêu.Hạ Lăng Tiêu là ai? — Kẻ bại hoại tội ác chồng chất khắp Tu chân giới, đồ khốn nổi tiếng trên giang hồ, nỗi sỉ nhục của Thái Tốn Tông, là kẻ phản bội sư môn, đã rơi xuống vách núi ở Hoa Dịch Sơn và chết không còn xương cốt.— Đúng rồi?

Chẳng phải ta đã chết rồi sao?Toàn thân Hạ Lăng Tiêu rùng mình.Vậy bây giờ là tình huống gì đây?Đây không phải cơ thể của hắn, vậy là của ai?

Tại sao hắn lại ở trong cơ thể này?Đã xảy ra chuyện gì?Thiếu niên mặt tròn đứng cách hắn một quãng xa, trong lòng đã xác định người này là một kẻ điên.

Cậu vài lần định bỏ đi nhưng rồi lại quay lại.

Thấy hắn nhìn chằm chằm mặt sông rồi ngồi bệt xuống đất hồi lâu không động đậy, có vẻ như đã chịu cú sốc rất lớn, cuối cùng cậu không nhịn được mà hét lên: "Này!

Ngươi không sao chứ?"

Hạ Lăng Tiêu chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại, trên mặt có vẻ đầy mệt mỏi, khẽ hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta tên gì không?"

"Làm sao ta biết được?

Chúng ta vừa mới gặp nhau ở chân núi, ta làm sao biết tên ngươi là gì?"

"Vậy trước khi ở chân núi, ngươi có thấy ta đi với ai không, có nói chuyện gì không?"

Ối trời, đồ ngốc.

Thiếu niên mặt tròn trợn mắt nhìn hắn: "Không có."

"...Ồ."

Hạ Lăng Tiêu quay đầu lại, im lặng một lúc, rồi từ từ nói: "Vậy ta tên là Trần Nhị."

"...Ta tên là Hứa Thiếu Dương."

Hứa Thiếu Dương một cách kỳ quái đã trao đổi tên với hắn, sau đó, cậu thấy người tự xưng là Trần Nhị kia đưa hai tay lên ôm mặt, vò vò mạnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt có vẻ rất lạ.Hứa Thiếu Dương không hiểu trong mắt hắn chứa đựng điều gì, chỉ cảm thấy nó quá nặng nề, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái cũng thấy khó chịu từ tận đáy lòng.Một lúc sau, Hạ Lăng Tiêu thở hắt ra, tùy tiện phủi đi những cọng cỏ dính trên người rồi đứng dậy, thoáng cái đã trở lại như không có chuyện gì: "Xin lỗi nhé, mấy năm trước ta bị thương ở đầu nên không nhớ được chuyện gì cả, làm ngươi sợ rồi phải không?"

Bị thương ở đầu?

Hứa Thiếu Dương nhìn mái tóc dày của hắn, không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới lắp bắp: "...Ồ, không sao đâu."

Dễ lừa thật.

Hạ Lăng Tiêu vẫy tay với cậu: "Được rồi, ta nhớ ngươi rồi.

Cảm ơn, tạm biệt."

Hắn quay người định đi, nhưng Hứa Thiếu Dương lại lao tới: "Ngươi đi đâu?"

Vạt áo sau lưng bị người ta nắm chặt đến mức hắn không thể nhúc nhích.

Đã rất lâu rồi Hạ Lăng Tiêu không bị ai kéo như vậy, cảm thấy khá mới lạ.

Hắn quay lại, đánh giá cậu thiếu niên một lượt nữa rồi nói: "Xuống núi?"

"Ngươi bị điên rồi!

Chúng ta vẫn còn đang tham gia cuộc thi tuyển của Thái Tốn đấy!"

Hạ Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cậu ta, thấy bộ dạng đó của cậu ta rất hay ho, vẻ mặt ôn tồn nói: "Nhưng ta không muốn tham gia cuộc thi tuyển nào cả."

Hắn nói: "Ta ngước lên thấy ngọn núi cao thế này, liền biết mình không phải là người có duyên với tu tiên.

Nếu có vào được cũng làm ô danh tiên môn, không đi không đi, ai thích thì đi."

"Giờ ngươi mới nói không muốn đi thì có ích gì chứ?!"

Hứa Thiếu Dương vội vàng nói: "Ở cổng núi ngươi đã điểm chỉ rồi!

Giờ mà bỏ cuộc sẽ bị coi là khinh thường quy tắc của Thái Tốn Sơn, đi ra ngoài sẽ bị sét đánh đấy!!"

"..."

Hạ Lăng Tiêu: "...Hả?"

Rốt cuộc là hắn đã chết bao nhiêu năm rồi?

Môn quy của Thái Tốn Sơn đã lố bịch đến mức này rồi sao?Hạ Lăng Tiêu kinh ngạc nói: "Bây giờ Thái Tốn Sơn có mấy vị chân nhân rồi?

Vì chút chuyện nhỏ này mà cũng giáng lôi phạt, còn coi Thiên Đạo ra gì nữa không?"

"Suỵt!

Suỵt!

Suỵt!"

Hứa Thiếu Dương vội vàng bịt miệng hắn, hoảng sợ nói: "Giờ ngươi đang đứng dưới chân Thái Tốn Sơn đấy!

Dám nói năng ngông cuồng như vậy, không muốn sống nữa à?!"

Hạ Lăng Tiêu gạt tay cậu ra: "Ngươi có biết Chưởng Sơn Chân Nhân của Thái Tốn bây giờ là ai không?"

Hứa Thiếu Dương suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Ta nhớ... hình như danh hiệu của vị tiên tôn đó là Nhạc Hoa Chân Nhân thì phải?"

Nhạc Hoa Chân Nhân - Cái Ngự Sinh, đó là đại sư bá kiếp trước của Hạ Lăng Tiêu.

Năm xưa khi Hạ Lăng Tiêu mới lên núi, Cái Ngự Sinh đã là Chưởng Sơn Chân Nhân rồi, không rõ đã nắm quyền bao nhiêu năm, nhưng dù sao cũng dài hơn cả quãng đời còn sống của hắn.

Hạ Lăng Tiêu nhớ Cái Ngự Sinh xưa nay luôn khoan dung độ lượng, không thể nào vì chút chuyện nhỏ này mà giáng lôi phạt...

Chẳng lẽ hắn chết quá lâu rồi thật sao?Hạ Lăng Tiêu thử thăm dò hỏi: "Nhiều năm trước, Ma giới và Nhân giới từng xảy ra một cuộc chiến lớn, ngươi có nhớ không?"

Hứa Thiếu Dương nói: "Sao tự dưng ngươi lại hỏi chuyện xa xưa như vậy?"

Lòng Hạ Lăng Tiêu bỗng thắt lại: "Xa xưa đến mức nào?"

Hứa Thiếu Dương suy nghĩ một chút: "Thật sự là rất lâu rồi, khoảng chừng... hơn ba trăm năm rồi thì phải?"

Hạ Lăng Tiêu tối sầm cả hai mắt.Ba trăm năm.Chẳng trách tính tình của Cái Ngự Sinh lại thay đổi lớn đến thế.

Ba trăm năm thương hải tang điền, vật đổi sao dời, thời gian đủ để phàm nhân đã trải qua ba kiếp người.

Chuyện đồ tể kiếp trước hóa thành tiểu góa phụ xinh đẹp kiếp này cũng hoàn toàn có thể xảy ra.Hạ Lăng Tiêu thật sự muốn chửi bới, trong lòng trăm mối hỗn độn, ngổn ngang đến mức không thể thốt ra được một câu tục tĩu hoàn chỉnh.

Hắn đứng yên một lúc để bình tâm lại, rồi vờ trấn tĩnh nói: "Ồ, vậy là lâu lắm rồi."

Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên những bậc thang cao ngất, chạm tới tận mây xanh.

Thái Tốn Sơn vốn dĩ đã cao, dãy núi trải dài không dứt, những bậc thang kia được khắc thẳng vào sườn núi, bậc này nối tiếp bậc kia, càng lên cao càng hẹp và khó đi.

Chúng dày đặc, không nhìn thấy điểm cuối, người đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, dù có mỏi cổ cũng không thấy điểm dừng.Nhưng Hạ Lăng Tiêu biết chính xác có bao nhiêu bậc.Hai vạn sáu trăm lẻ bốn bậc.

Năm xưa, Hạ Lăng Tiêu khi còn là phàm nhân, đã phải bò ròng rã suốt ba ngày mới lên được.Đây chính là thử thách đầu tiên của Thái Tốn Sơn, nhằm để những người tham gia biết được con đường cầu đạo gian khổ, tu hành khó khăn, tốt nhất là nên lùi bước khi đối diện với thử thách.

Tên của thử thách này là "Nạn Đăng Thiên".Hạ Lăng Tiêu nhìn ngọn núi, rất lâu sau, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

Hắn nói: "Không."

Hứa Thiếu Dương còn chưa kịp hiểu "Không" của hắn có nghĩa là gì, thì ngay giây sau, cậu thấy Hạ Lăng Tiêu quay người dứt khoát, cứ thế mà kiên quyết bước đi.Hứa Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn hắn đi được một đoạn đường khá xa, vội vàng hoàn hồn, hét lên: "Ngươi không muốn sống nữa à?!"

Đứa trẻ này tâm không xấu, thật sự lo sợ người kia vừa ra khỏi địa giới của núi sẽ lập tức bị sét đánh thành tro bụi.

Nhưng Hạ Lăng Tiêu không đáp lại cậu.

Hứa Thiếu Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn gã điên đó không quay đầu lại, một bàn tay có chút tái nhợt bất thường giơ lên, tùy tiện vẫy vẫy với hắn.

Dáng người nhanh chóng khuất sau một đám cỏ dại xanh mướt, thoắt cái đã biến mất.
 
(Edit) Khó Lên Trời - Mạn Việt Âu
Chương 2


Chương 2: Đạo trưởng mặt lạnhEditor: DieterHạ Lăng Tiêu đi men theo con đường nhỏ quanh co xuống núi.

Khi gần ra khỏi ranh giới của núi, hắn vừa đặt một chân ra ngoài, quả nhiên nghe thấy một tiếng sấm.Nhưng đó chỉ là một tiếng rất nhỏ, giống như tiếng gỗ nứt khi bị đốt.

Bước chân của Hạ Lăng Tiêu khựng lại, hắn sờ khắp người, không thấy có gì bất thường, nhưng lại sờ thấy một vật cứng trong vạt áo ở ngực.

Hắn lấy ra xem, đó là một tấm ngọc bài nhỏ, có khắc chữ Thái Tốn.

Hạ Lăng Tiêu nhận ra vật này, đây là ngọc bài để các đệ tử tham gia thi tuyển nhận dạng, năm xưa khi mới lên núi hắn cũng từng có một cái.Vừa ra khỏi ranh giới của núi, ngọc bài đã tự động vô hiệu hóa, cùng với tiếng sấm hóa thành một bãi bột mịn trong tay hắn, tí tách rơi qua kẽ ngón tay của hắn.

Thì ra đây chính là "lôi kiếp chết người" mà Hứa Thiếu Dương nói.Thái Tốn Tông xưa nay luôn chủ trương khoan dung độ lượng, có lẽ chuyện không lên núi sẽ bị sét đánh phần lớn là do lũ trẻ nghe không rõ mà đồn đại.

Hạ Lăng Tiêu phủi sạch bãi bột vụn, tiếp tục đi xuống núi, vừa đi trong lòng thầm nghĩ, phải đi điều tra xem chủ nhân của cơ thể này là ai.Lúc nãy khi nhìn xuống mặt sông, Hạ Lăng Tiêu đã thấy chủ nhân của cơ thể này có vẻ ngoài trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ mười tám.

Hắn thầm vận khí cố gắng thúc đẩy chân khí, nhưng không có chút phản ứng nào.

Hắn lại giơ tay lên xem, năm ngón tay thon dài trắng nõn, lòng bàn tay mềm mại trơn láng.

Đừng nói là cầm vũ khí, e rằng việc nhà lặt vặt cũng chưa từng làm qua.Cũng phải, những người leo núi cầu đạo phần lớn đều là người thường chưa khai mạch.

Nhìn bộ dạng này, đứa trẻ này chắc chắn là một công tử con nhà giàu có.

Chỉ là không biết là con của gia đình nào, linh hồn đã rời khỏi cơ thể bao lâu rồi, còn có cơ hội quay về không?Thứ hai, tại sao hắn, một cách vô duyên vô cớ, lại tỉnh lại được?Vấn đề này khó hơn nhiều so với vấn đề trước.

Hạ Lăng Tiêu chìm vào suy tư.

Đến gần ranh giới núi, bước chân hắn dừng lại, đột nhiên lặng lẽ trèo lên một cái cây.Hắn ẩn mình sau tán cây rậm rạp, nín thở tập trung, nhìn về một hướng nào đó dưới gốc cây.

Hắn thấy từ trong khu rừng cây xanh rậm rạp, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con hổ vằn khổng lồ, thân hình to lớn, nanh vuốt trong miệng sáng lên vẻ hung tợn.

Ngay cả khi đứng ở khoảng cách xa như vậy, hắn cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ miệng nó.

Nhìn bước đi chậm rãi của nó, dường như nó đang tìm kiếm thứ gì đó trong khu rừng này.Hạ Lăng Tiêu bất động.

Con hổ này trông còn to hơn nhiều so với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.

Nếu là trước kia, con hổ này trong mắt hắn cũng không đáng để nhắc đến, chẳng khác gì chiếc lá trên đầu.

Nhưng hiện giờ hắn vừa tỉnh lại, tu vi đã mất hết, nếu tay không đối đầu, không khác gì tự tìm cái chết.Hạ Lăng Tiêu hiện giờ không muốn liều mạng, chỉ có thể cố gắng hết sức che giấu hơi thở của mình.

May mắn thay, con hổ quay qua quay lại, không tìm được gì nên định rời đi.

Hạ Lăng Tiêu vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay khoảnh khắc con hổ sắp chui vào đám cỏ, đột nhiên, lá cây trên một cái cây nào đó cách đó không xa khẽ rung động.Tiếng động đó thực ra rất nhỏ, chỉ lớn hơn tiếng gió thổi một chút.

Con hổ rõ ràng đã nhận ra, đầu thú khổng lồ của nó quay phắt lại, nhắm thẳng vào nơi phát ra tiếng động.

Đôi mắt tròn sáng quắc, chăm chú nhìn chằm chằm.Thân cây bất động, trong giây lát im lặng đến chết chóc, rồi chiếc lá ở rìa ngoài cùng lại khẽ rung lên vài cái.

Từ khe hở giữa các tầng lá, có thể lờ mờ nhìn thấy một màu xanh lam khác biệt, giống như một góc vạt áo của ai đó.Lại có người khác?

Hạ Lăng Tiêu cau mày, thầm bẻ một cành cây rồi khẽ ném về phía xa.Con hổ gầm gừ một tiếng, lao tới theo hướng tiếng động.

Nhưng người ẩn mình sau thân cây kia có lẽ đầu óc không được bình thường cho lắm.

Nghe thấy tiếng gầm, còn tưởng rằng mình bị phát hiện, sợ hãi hét lớn "Mẹ ơi!", rồi loạng choạng ngã xuống đất.Hạ Lăng Tiêu "chậc" một tiếng, nhanh chóng đảo mắt quan sát địa hình xung quanh, tranh thủ lúc con hổ chưa kịp lao tới, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc hắn lao xuống, kéo người đang mềm oặt trên mặt đất lên vai rồi chạy.Cũng may mắn là người kia khá nhẹ, cõng trên vai Hạ Lăng Tiêu cũng không quá vất vả.

Dưới chân hắn nhanh chóng chạy về phía khe hẹp mà hắn đã nhìn thấy trên cây.

Người trên vai hắn bị dọa đến ngây người, lăn lộn bò trườn một đoạn đường rồi mới hoàn hồn.

Cậu quay đầu nhìn khuôn mặt Hạ Lăng Tiêu, lập tức hét lên: "Ngươi!"

"Là ta!"

Hạ Lăng Tiêu nói: "Ngạc nhiên lắm sao?"

Chính là Hứa Thiếu Dương mà hắn đã gặp ở chân núi."

Sao ngươi lại ở đây!"

Hứa Thiếu Dương hét lên: "Ngươi không phải xuống núi rồi sao?!"

"Vậy sao ngươi lại ở đây?"

Hạ Lăng Tiêu đáp: "Ngươi không phải leo cái ngọn núi chết tiệt kia sao?!"

Hứa Thiếu Dương gần như phát điên: "Ta đang leo mà!

Chỉ là chưa leo được mấy bậc đã gặp con hổ này rồi!

Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa! ...Nó đến rồi!

Con hổ đuổi kịp rồi!!

Nó vồ tới rồi!!!!

Mẹ ơi!!!

Mẹ ruột ơi!!!!

Cứu mạng với!!!!!!"

Hạ Lăng Tiêu suýt bị cậu hét cho thủng màng nhĩ.

Trong lúc nguy hiểm, hắn không kịp nghĩ ngợi lời Hứa Thiếu Dương nói, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên thấy con hổ nhe hàm răng khổng lồ, há mồm đỏ lòm đuổi theo sát nút, chỉ còn cách họ vài bước chân!Chỉ cần rút ngắn thêm nửa bước nữa, nếu con hổ vồ tới, cả hai e rằng sẽ trở thành mồi cho nó.

Hạ Lăng Tiêu hạ quyết tâm, nghiêng đầu hỏi Hứa Thiếu Dương: "Ngươi nói xem, nếu hai chúng ta cùng nhau chiến đấu với nó, khả năng chiến thắng là bao nhiêu?"

Hứa Thiếu Dương nước mắt nước mũi giàn giụa: "Đại ca!

Ngươi không đùa với ta đấy chứ?!!"

"Trông ta có giống đang đùa không?"

Hạ Lăng Tiêu đột ngột nhảy lên, một chân giẫm lên thân cây, rồi dứt khoát buông tay, ném Hứa Thiếu Dương về phía một cái cây khác, hét lên: "Bám chắc vào!"

Hứa Thiếu Dương hét lên: "Mẹ ơi!!!!"

Hạ Lăng Tiêu không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến cậu nữa.

Hắn tiện tay bẻ gãy một cành cây to, lăn xuống đất, nhìn chằm chằm con hổ đang nhe nanh múa vuốt, cười dữ tợn: "Lại đây."

Con hổ gầm thét, vồ tới.Hạ Lăng Tiêu vội vã tránh đi, cành cây trong tay đập mạnh vào vị trí ba tấc dưới cổ con hổ.

Mượn lực bật nhảy, hắn tung một cú đá vào đỉnh đầu nó, rồi nhanh chóng xoay cổ tay, dùng đầu nhọn của cành cây đâm thẳng vào một con mắt của nó.Máu tươi chảy dọc xuống cổ tay hắn.

Con hổ đau đớn điên cuồng gào lên, hất văng Hạ Lăng Tiêu ra xa.

Giờ Hạ Lăng Tiêu bị cơ thể yếu ớt này kéo lại, hắn ngã lăn ba vòng trên mặt đất, trước mắt tối sầm.

Khi hắn mở mắt ra, một cái miệng hổ khổng lồ đã lơ lửng ngay trước mặt, những chiếc răng nanh sắc nhọn sắp sửa đâm xuống.Hạ Lăng Tiêu kinh hãi, nhanh chóng giơ tay lên chặn miệng con hổ, dùng hết sức lực toàn thân chống đỡ cái miệng của nó.

Các đường gân xanh trên tay hắn nổi lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng đến mức gần như sắp rách da.

Sau một lúc giằng co, sự hung hãn bỗng trỗi dậy trong Hạ Lăng Tiêu, hắn dồn sức đẩy miệng con hổ càng ngày càng xa, ra xa mãi, cho đến khi có được một khoảng cách an toàn.

Hắn đột ngột buông tay, nhanh nhẹn và linh hoạt thoát ra khỏi dưới bụng con hổ, chui lên thân cây.

Hắn thở hổn hển nhìn con hổ, nói: "Này, thương lượng một chút, nghỉ ngơi một lát có được không?"

Con hổ ngửa mặt lên trời gầm thét, máu tươi từ hốc mắt chảy tràn ra, làm ướt bộ lông vàng trắng trên mặt nó.

Một con mắt của nó bị Hạ Lăng Tiêu chọc mù, trong cơn thịnh nộ, nó đã quyết tâm liều mạng với hắn.

Hạ Lăng Tiêu trơ mắt nhìn nó thoăn thoắt trèo lên cây.

Hắn bực bội đảo mắt, rồi lại trượt xuống.Ở đầu bên kia, Hứa Thiếu Dương lại phát hoảng: "Không phải người ta nói hổ không biết trèo cây sao?!!"

Hạ Lăng Tiêu không có tâm trí để ý đến cậu ta nữa, dốc toàn tâm toàn lực xoay sở với con hổ.

Khi con hổ lại lao tới, hắn cầm cành cây chắn ngang trước mặt như cầm kiếm, trong lòng nghĩ rằng dù phải liều mạng, dù có chết cũng phải lôi nó theo xuống gặp Diêm Vương.Nhưng đúng lúc đó, đầu con hổ bỗng nhiên nổ tung ngay trước mặt hắn.Máu đỏ tươi phun ra như đê vỡ.

Hạ Lăng Tiêu đứng gần nó nhất nên không thể tránh được, bị máu đổ ướt khắp người.

Một thanh kiếm sáng loáng lướt qua vết cắt ở cổ con hổ, mang theo luồng kiếm khí lạnh lẽo.

Thanh kiếm chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất khỏi tầm mắt Hạ Lăng Tiêu.

Hắn sững sờ một chút, nhìn thân hổ không đầu đổ sầm xuống, lộ ra một thiếu niên đang đứng phía sau.— Thiếu niên đó trông còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi.

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan còn non nớt nhưng lại toát lên sự chững chạc, điềm tĩnh không hợp với lứa tuổi.

Đôi môi mỏng mím chặt, toát ra vẻ lạnh lùng gần như khắc nghiệt.Y đứng thẳng, mái tóc đen được búi gọn gàng trên đỉnh đầu bằng một sợi dây buộc tóc, trên người mặc một bộ đạo bào cổ đứng kỳ lạ, che kín cả phần cổ.

Kiểu đạo bào này, Hạ Lăng Tiêu chỉ thấy một người từng mặc.

Trong lòng hắn nhảy dựng một cái, mũi khẽ động đậy, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng: "...Ngươi là ai?"

Thiếu niên lạnh lùng lật tay lau sạch thanh kiếm trên xác hổ, tra vào vỏ, liếc nhìn hắn từ khóe mắt, đáp ngón gọn: "Đệ tử lên núi."

Hứa Thiếu Dương từ trên cây nhảy xuống, nhìn xác hổ rồi nhìn hai người, vẫn còn kinh hãi: "Oa...

Ngươi lợi hại quá!"

Hạ Lăng Tiêu không để ý đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên kia.

Thiếu niên bình tĩnh, không chút biểu cảm đối diện với hắn.

Một lúc sau, Hạ Lăng Tiêu nở một nụ cười đầy ẩn ý với y, rồi quay sang nói với Hứa Thiếu Dương: "Ngươi vừa nói, ngươi gặp con hổ này trên đường leo núi à?"

Hứa Thiếu Dương mặt đầy khó hiểu: "Đúng vậy, không phải ngươi cũng vậy sao?"

Hạ Lăng Tiêu không nói gì nữa.Hắn là người xuống núi, Hứa Thiếu Dương là người lên núi, dù xét từ góc độ nào, hai người cũng không nên gặp nhau ở đây.

Hạ Lăng Tiêu nhìn xung quanh, bẻ một chiếc lá trên cây, nghiền nát trong tay rồi đưa lên mũi ngửi.

Mùi cỏ cây tươi mát và hơi chát xộc vào mũi, quả thực rất chân thật."

Xem ra," Hạ Lăng Tiêu từ tốn nói, "chúng ta đang ở trong một huyễn cảnh."

Hứa Thiếu Dương lập tức la lớn: "Huyền cảnh?

Cái gì vậy?"

"Đó là một loại huyễn thuật nhân tạo, giống như một cái lồng sắt được phủ bên ngoài bằng lớp vỏ của một giấc mơ đẹp.

Nếu người bị mắc kẹt mà không thoát ra được, sẽ phải chết cùng với huyễn cảnh này."

Nói đến đây, hắn ngước nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, huyễn cảnh này do Thái Tốn tạo ra, chắc chắn sẽ không xảy ra án mạng đâu nhỉ?Trong vòng tuyển chọn của Thái Tốn, quả thực thường có bài thử thách đưa đệ tử lên núi vào huyễn cảnh.

Phương pháp này vừa dễ điều khiển, vừa có thể sàng lọc những đệ tử có năng lực một cách trực quan hơn.

Đây không phải là chuyện mới mẻ gì.

Hạ Lăng Tiêu quay sang thiếu niên lạnh lùng kia: "Cảm ơn đạo trưởng đã ra tay cứu giúp."

Thấy y mặc một thân đạo bào, Hạ Lăng Tiêu lại hỏi: "Ta tên Trần Nhị, không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?"

Thiếu niên lạnh lùng, tích chữ như vàng nói: "Huyền Linh."
 
Back
Top Bottom