Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)

[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Phiên ngoại 2. Đừng đây là chỗ của người khác mà (2)


Nói chung nội dung chương này là cảnh xuân thôi nà.Từ Yến Thanh nhìn vào trong nước, dưới ánh đèn êm dịu từ trên tường hắt xuống, cơ thể của y không còn chỗ nào để ẩn nấp.

Vật kia thẳng tắp đứng lên khẽ đung đưa theo làn sóng, giống như được đầu lưỡi của Thẩm Quan Lan liếm vào vậy.

Y càng nhìn trong lòng lại càng không yên, chẳng biết từ lúc nào đã giơ tay lên chạm vào nơi đó rồi.Y nhắm hai mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Thẩm Quan Lan đang chạm vào mình, động tác của cánh tay cũng càng lúc càng dồn dập, giữa những hơi thở cũng mang theo tiếng thở dốc rên rỉ.Chỉ là an ủi như vậy được một lúc, Từ Yến Thanh mới nhận ra rằng, mình mà như thế này thì sẽ bị Thẩm Quan Lan phát hiện ra mất.

Vì vậy y bèn dùng tay trái che đi miệng mũi, nhưng mà cho dù có làm như thế cũng không có mấy tác dụng, ngược lại còn khiến cho hô hấp thành ra khó khăn hơn.Từ Yến Thanh đã quá lâu không tự đạt được cao trào rồi, thân thể không biết bắt đầu từ bao giờ đã lệ thuộc vào Thẩm Quan Lan.

Y hấp tấp muốn nhanh chóng phát tiết ra, nhưng càng làm lại càng chẳng ra cái kiểu gì, còn khiến bản thân đau đớn mà không ra được.Y vừa mệt vừa khó chịu, không khỏi ảo não muốn từ bỏ, nhưng khi đang định đứng dậy đi dội nước lạnh thì cánh cửa kia lại được đẩy ra.Lúc này Từ Yến Thanh mới nhớ lại, ban nãy khi Thẩm Quan Lan đi ra thì mình đã quên không khóa cửa vào.

Vì vậy đã để cho hắn nhìn thấy được dáng vẻ của y mới bước được một chân ra khỏi bồn tắm, nơi đó vừa sưng vừa đỏ, sắc mặt cũng nóng bừng như bị thiêu đốt.Trong tay Thẩm Quan Lan đang cầm món đồ gì đó, nhưng Từ Yến Thanh chẳng còn không màng đến mà lập tức ngồi xuống, quay lưng lại về phía hắn.Hắn đứng đơ ra một lúc rồi mới phản ứng lại, Thẩm Quan Lan quay người khóa kỹ cửa, xong xuôi thì đi rửa tay, sau đó mới lấy thứ kia ra, dùng cồn sát trùng qua một lần tiếp theo là lấy khăn lau sạch sẽ rồi mới cầm qua.Người kia vẫn đang quay lưng về phía hắn, trong lòng ngập tràn ngượng ngùng, nơi nào còn có bụng dạ nghĩ đến Thẩm Quan Lan đang định làm gì.

Cho đến khi hắn quỳ xuống bên trên thành bồn tắm, lại ôm lấy Từ Yến Thanh từ phía sau, y mới nhìn rõ món đồ trong tay hắn là cái gì.Thẩm Quan Lan đưa món đồ chơi kia đến trước mặt y, giọng nói đã có hơi khàn khàn: "Ngồi yên nhé, để tôi giúp anh."

Từ Yến Thanh cũng đang ở trong tư thế nửa quỳ xuống, y quả thực xấu hổ quá mà chẳng dám nhìn ai, chỉ đành đẩy cái tay kia ra, cứng ngắc nói: "Không cần đâu."

"Bảo bối, còn nhớ tôi đã từng nói gì với anh không, con người có dục vọng mới là bình thường.

Lúc muốn sao không gọi tôi?

Làm cho nơi này vừa sưng vừa đỏ thế này, tôi xót lắm đó."

Bàn tay của hắn dọc theo bụng Từ Yến Thanh trượt xuống dưới, nắm lấy đồ vật giữa hai chân y.Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, mới vừa rồi Từ Yến Thanh còn thấy không đúng, nhưng khi được Thẩm Quan Lan chạm vào, y lại cảm thấy thoải mái đến mức muốn bắn ra.Từ Yến Thanh không kiềm được mà sà vào lòng người kia, ngước đầu lên tựa vào bờ vai rộng lớn của hắn.

Để mặc Thẩm Quan Lan trêu chọc thân thể mình, ngay cả cảm giác xấu hổ ban nãy cũng lập tức tan thành mây khói.

Y thở hổn hển, cảm nhận những ngón tay của hắn đang đùa bỡn nơi đó, xoa dịu những cảm giác khó chịu vừa rồi biến chúng trở thành những khoái cảm sung sướng chất đầy trong cơ thể.Y ưỡn ngực lên, không tự chủ được mà đẩy về phía trước, muốn phối hợp với động tác của Thẩm Quan Lan.

Từ Yến Thanh đắm chìm trong khoái cảm tuyệt vời đến từ nơi ấy, dần dà khi sắp dạt được cảm giác cao trào thì lại nghe thấy những tiếng rrr rrr rung rung vang lên.Từ Yến Thanh còn chưa kịp mở mắt ra, lồng ngực đang ưỡn cao lên chợt thụt lại, trong miệng cũng mất khống chế mà kêu lên thành tiếng.Thẩm Quan Lan nhìn thấy phản ứng của y, nhưng lại chẳng hề dịch chuyển thứ kia đi, mà là giữ chặt lấy eo của Từ Yến Thanh không cho y trốn.Từ Yến Thanh không biết thứ đang dán vào đầu ngực của mình là gì, chỉ biết vật kia đang rung lên dữ dội mang đến cho bản thân những kích thích mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Y không chịu nổi, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Quan Lan, kêu lên: "Đừng mà...!

A...

ưm... ngừng lại đi!

A...!"

Hắn nhìn vào khóe mắt sắp chảy nước đến nơi của người trước mặt, đành phải dời vật kia đi một chút, nhưng Từ Yến Thanh còn chưa kịp thở hắt ra thì Thẩm Quan Lan đã đổi sang bên còn lại.Đầu ngực bên trái của y không nhạy cảm bằng bên phải, nhưng cũng bị dày vò đến mức không chịu nổi.

Thẩm Quan Lan thấy hòm hòm rồi thì liền dừng lại, để Từ Yến Thanh ở trong lòng mình thở đều lại đã rồi mới hỏi xem người này có thấy thoải mái hay không.Từ Yến Thanh bị thứ kia làm cho sắp bắn đến nơi, không khỏi càng vùi mặt mình sâu hơn vào trong lòng hắn, khó chịu mà lắc đầu."

Thật là không thoải mái sao?"

Thẩm Quan Lan biết rõ còn hỏi, còn giơ thứ kia lên trước mặt y bật công tắc lên, nói: "Không đúng, rõ ràng anh lúc nãy đều kêu to đến nỗi không ngừng lại được cơ mà."

Khóe mắt Từ Yến Thanh khẽ liếc qua thứ kia, coi như cũng hiểu đó là cái gì rồi.Cái túi đen đó, bảo sao y thấy quen mắt đến vậy.

Đó rõ ràng là cái túi lần trước Giang Phong đưa cho Thẩm Quan Lan, bên trong toàn là mấy thứ đồ chơi hoang đường mà y chưa thấy bao giờ.Thật không ngờ Thẩm Quan Lan lại dám mang những thứ đó theo, Từ Yến Thanh lúc này mới đánh hắn một cái rồi nói: "Không cho phép cậu dùng mấy thứ kia."

"Tại sao?

Thật sự không thấy sướng ư?"

Thẩm Quan Lan còn chưa tắt thứ kia đi, những tiếng rung rrr rrr vẫn luôn vang vọng trong phòng tắm.

Từ Yến Thanh chịu không nổi sự kích động không hề che đậy gì như thế này, cộng thêm dục vọng mãi mà vẫn chưa phát tiết ra được, trong đầu y liền nảy sinh suy nghĩ khó mà mở miệng ra được.Từ Yến Thanh cũng không biết là tại vì sao, y lại có thể nghĩ đến nếu thứ kích thích như thế kia, mà dùng ở bên dưới thì...Chỉ có điều suy nghĩ này mới vừa xuất hiện, thì đã bị chính bản thân gạt bỏ đi luôn rồi, Từ Yến Thanh thấy mình có lẽ là đã bị Thẩm Quan Lan làm hư, nên mới có thế nghĩ ra cái chuyện điên cuồng không cần mặt mũi như thế kia...Trong khi y còn đang tự trách, thì không ngờ rằng Thẩm Quan Lan đã không một tiếng động dìm thứ kia vào trong nước, hơn nữa dường như còn có thể đọc được suy nghĩ của Từ Yến Thanh mà thật sự dán thứ kia vào trên dục vọng của y.Thẩm Quan Lan dí thẳng thứ kia vào phần gốc rễ tập trung nhiều dây thần kinh nhất, khiến Từ Yến Thanh giật mình mà trợn to mắt lên, một tiếng gào thét nhanh chóng bị chặn lại trong cổ họng, khuôn mặt của y cũng đỏ bừng bừng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ơ" khàn đặc.

Thẩm Quan Lan hôn lên môi y, đầu lưỡi còn chưa luồn qua đã cảm thấy Từ Yến Thanh giật mạnh một cái, hai hàng nước mắt cũng lập tức nương theo khóe mi mà chảy xuống.Hắn lập tức thả y ra, cúi đầu xuống nhìn vào trong làn nước.Đôi chân của Từ Yến Thanh vẫn đang run rẩy, đồ vật giữa hai chân đã bắn ra thứ dịch trắng sền sệt lập lờ trôi nổi trong nước, còn lại một ít thì dính ở phần miệng đang chậm rãi chảy ra ngoài.

Thẩm Quan Lan tắt thứ kia đi, nắm lấy dục vọng của y lên xuống mấy lượt.

Từ Yến Thanh đã không còn quá run rẩy như vừa rồi, nhưng vẫn là đạt được khoái cảm mà bắn ra thêm một ít nữa.Lần này y vẫn không kêu ra tiếng, còn bám chặt lấy cổ áo của Thẩm Quan Lan, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống lã chã.Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh để nghỉ ngơi, đợi đến khi ánh mắt của y dần dần tỉnh táo lại, mới nghe thấy người này dùng chất giọng khàn đặc gọi tên mình.Tiếng "Quan Lan..." mang theo cảm xúc khao khát tình dục mạnh mẽ luồn vào trong huyết quản của hắn, Thẩm Quan Lan kích động đến mức cắn vào môi Từ Yến Thanh, thuận theo cần cổ một đường xuống dưới, vừa hôn vừa cắn, rất nhanh trên lồng ngực của y lại có thêm vài dấu hôn mới.Từ Yến Thanh dựa vào thành bồn, dáng vẻ "mặc quân thưởng thức" kia khiến Thẩm Quan Lan hoàn toàn không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn luồn tay xuống dưới, mượn lực của nước bắt đầu mở rộng.Từ Yến Thanh đã từng cùng hắn làm mấy lần, nhưng vẫn không thích ứng được với lúc đi vào, khi mới bắt đầu vẫn theo bản năng mà mút chặt lấy ngón tay của hắn.Thẩm Quan Lan dỗ dành để y thả lỏng ra, cho đến khi vách thịt mềm mại bên trong thả lỏng không còn mút chặt lấy bản thân nữa, hắn mới rút ngón tay ra rồi cởi quần của mình xuống, từ trong túi quần rút ra một cái bao cao su đeo lên thứ hùng dũng đã cứng ngắc từ lâu.Từ Yến Thanh chưa thấy cái này bao giờ, còn thở hổn hển hỏi xem đó là cái gì.

Nhưng mà Thẩm Quan Lan làm gì còn tâm trạng giải thích, hắn vội đứng dậy, để hai tay Từ Yến Thanh chống lên thành bồn quay ngược người của y lại để cái mông căng tròn kia đối diện với mình.Cái tư thế này khá là làm khó Từ Yến Thanh, nhưng y lại không phản kháng, chỉ là mới vừa bám vào thì đã cảm thấy thứ đó của Thẩm Quan Lan đang chạm vào nơi ấy của mình rồi, y còn chưa kịp thích ứng hắn đã mạnh mẽ đâm vào.Trên bao cao su có sẵn thuốc bôi trơn, cộng thêm với việc được mở rộng trong nước, cho nên Từ Yến Thanh cũng không đau đến mức không thể chịu đựng nổi.Thẩm Quan Lan bị y mút chặt cũng không dễ chịu gì, vì thế hắn lại vòng tay ra trước vuốt ve dục vọng của y, rồi lè lưỡi ra liếm dọc theo sống lưng của Từ Yến Thanh, cuối cùng mới dừng lại ở hõm lưng đánh một vòng tròn, rất nhanh liền nghe thấy tiếng rên rỉ của người này, nơi kẹp chặt lấy hắn kia cùng không còn gắt gao như trước nữa.

Thẩm Quan Lan thử cử động một chút, cảm giác bị cản trở cũng không còn mạnh nữa, vì thế hắn bèn bám vào eo y, bắt đầu quá trình mạnh mẽ đâm vào rút ra.Từ Yến Thanh đang quỳ xuống mà cảm nhận sự ra vào kia, tư thế này cộng thêm việc bồn tắm trơn trượt khiến y không sao bám chắc được, mới húc vài cái đã lại trượt tay đổ nhào xuống.

Thẩm Quan Lan thử thêm mấy lần nhưng y vẫn không thể gắng gượng được, chỉ đành ôm lấy người y bước ra khỏi bồn tắm, đặt y nằm xuống nền nhà rồi mở vòi sen chỉnh sang nước ấm.Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, tuy Từ Yến Thanh đang nằm trên nền gạch sứ nhưng lại không thấy lạnh một chút nào.

Ngược lại áo trên người Thẩm Quan Lan đều ướt hết cả, quần Tây và quần trong đều vắt vẻo trên đầu gối, thứ giữa hai chân hắn như được che lại bởi tấm màn mỏng, từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới thân mình.Tấm màn kia khiến cho Từ Yến Thanh không nhìn rõ được thứ đó của Thẩm Quan Lan, khiến y run sợ không thôi, trong lòng còn đột nhiên dâng lên cảm giác như thế này quá là kích thích rồi.

Y chống tay xuống đất muốn đổi tư thế khác, nhưng Thẩm Quan Lan lại nắm lấy chân y, một bên chống lên một bên duỗi ra rồi đè xuống khiến Từ Yến Thanh không nhúc nhích nổi.Thứ kia lại một lần nữa được đặt ở lối vào, Thẩm Quan Lan cúi đầu xuống cắn y một cái, dưới thân cũng húc vào đến tận nơi sâu nhất.Lần này đã chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Từ Yến Thanh, khiến y nhất thời nghển cổ lên, móng tay cào vào sàn nhà như muốn nắm lấy thứ gì đó.Cánh tay của Thẩm Quan Lan vòng qua khủy chân y, ép Từ Yến Thanh vào trong góc tường không ngừng chiếm đoạt.

Phía sau y là bức tường bằng gạch sứ trơn loáng, nhưng vì đã bị dí vào trong góc nên không thể động đậy, chỉ đành phải để yên như thế mà đón nhận những đợt tấn công mãnh liệt của người kia.Thẩm Quan Lan bị bên trong y hút chặt đến mức như sắp bị hút luôn cả linh hồn ra rồi, khiến hắn không ngừng nhắm vào nơi nhạy cảm nhất của Từ Yến Thanh, để người này phải vừa khóc vừa kêu lên, hoàn toàn không màng tới việc âm thanh có bị người bên ngoài nghe thấy hay không, Từ Yến Thanh chỉ có thể cầu xin hắn chậm lại một chút, xin hắn ngừng lại mà thôi.Nhưng mà Thẩm Quan Lan biết người này đang nói những lời ngược lại với lòng mình.Trước đây Từ Yến Thanh về phương diện này không có kinh nghiệm gì, cho nên đối với chuyện yêu mạnh mẽ thế này mới mâu thuẫn đồng thời cũng không có cách nào kiềm chế được bản thân, điều này sau khi phải trải qua mấy lần làm tình Thẩm Quan Lan mới hiểu ra được.Hắn nắm lấy cằm của Từ Yến Thanh, dưới dòng nước ấm cùng y hôn môi, hai người họ chẳng biết đã nuốt vào bao nhiêu nước, mà y còn sắp bị hôn đến mức muốn ngừng thở, thế nhưng cố tình là cái cảm giác mãnh liệt khi không có cách nào hít thở được này lại mang đến khoái cảm còn dữ dội hơn so với ban nãy.Y đã không thể chịu nổi những cú đâm gấp gáp của Thẩm Quan Lan, cuối cùng lại lên đỉnh một lần nữa rồi run rẩy bắn ra.Bàn tay của Từ Yến Thanh ấn chặt xuống đất, nhưng ngay cả đến dòng nước chảy cũng không giữ lại được.

Thẩm Quan Lan bèn nắm lấy tay y, trong lúc cùng người này dây dưa mà cũng đạt đến cảnh giới cao nhất, bán tháo hàng tồn đã tích lũy trong mấy ngày qua.Bởi vì đã đeo bao, thế nên Từ Yến Thanh không cảm nhận được dòng nhiệt nóng bỏng giống như mọi khi.Toàn thân y tê dại, cái người đang đè trên người mình cũng đang mãnh liệt thở gấp.

Dòng nước ấm không ngừng vỗ vào sau lưng Thẩm Quan Lan, khiến những giọt nước bắn vào mặt y, Từ Yến Thanh không thể không nhắm hai mắt lại và hít thở bằng miệng.

Cho đến tận khi Thẩm Quan Lan bò dậy từ trên người mình, đi đóng vòi sen lại, y mới có thể mở được mắt ra.Thẩm Quan Lan ngồi xuống bên cạnh Từ Yến Thanh, ôm lấy y rồi thơm lên má người này một cái, lại hỏi xem thế giờ đã sướng chưa.Ánh mắt của y có hơi cứng đờ, mấy ngày không làm rồi, mà bây giờ mới làm thì đã dữ dội đến vậy thì nào chỉ có sướng không thôi đâu, mà phải nói là sướng đến muốn chết luôn đi cho rồi.Nhưng Từ Yến Thanh lại không trả lời được câu hỏi lưu manh thế này, nên chỉ khẽ gật đầu một cái.

Thẩm Quan Lan cởi bao ra, đang muốn thắt nút lại thì bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì mà quay người qua, lần mò làm gì đó trên bụng y.Từ Yến Thanh trông thấy hắn đang gạt những thứ y vừa bắn ra cho vào trong cái bao kia, rốt cuộc không nhịn được nữa mà mệt mỏi nói: "Đây là cái gì vậy?"

Sau khi Thẩm Quan Lan thắt chặt miệng bao lại liền đưa cho y, cười nói: "Bên trong này chứa đựng con của chúng ta đấy, anh phải cất đi cẩn thận nhé."

Từ Yến Thanh giật mình, đồ vật tong tay kia rõ ràng là khiến người xấu hổ chết đi được, nhưng mà lời nói của Thẩm Quan Lan lại khiến y dâng lên nỗi xúc động không thể nói ra rõ ràng.Y kinh ngạc nhìn vào món đồ có một nửa là trong suốt kia, nhìn thứ đục ngầu bên trong cũng không biết là của Thẩm Quan Lan hay là của mình, trái tim cứ nhảy lên thình thịch thình thịch càng lúc càng nhanh.Thẩm Quan Lan vốn còn muốn trêu người này thêm mấy câu, kết quả lại thấy y không hiểu vì sao mà hốc mắt đỏ lên, đang muốn hỏi Từ Yến Thanh làm sao vậy thì liền thấy người trước mặt đặt cái bao kia xuống, rồi vươn tay ra ôm lấy mình vào lòng.Thẩm Quan Lan ngẩn cả người ra, Từ Yến Thanh để đầu của hắn dựa vào lồng ngực mình, tư thế ôm ấp này trước nay chưa từng có bao giờ.

Hắn muốn cử động nhưng lại bị Từ Yến Thanh giữ chặt, sau đó là nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người này từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Nếu như muốn ở bên tôi...

Cả đời này của cậu sẽ chẳng thể nào có con được cả..."

Thẩm Quan Lan không nghĩ đến một câu nói đùa của bản thân lại rước lấy bất an của người thương, hắn nhất thời vùng ra từ trong lồng ngực của Từ Yến Thanh, ôm lấy khuôn mặt của y vỗ về, nói: "Anh ngốc này, tôi không phải đã từng nói rằng chỉ cần con của anh thôi sao.

Lúc nãy làm như vậy là vì muốn chọc anh vui thôi, sao anh lại hiểu lầm tôi rồi."

Từ Yến Thanh khóc thút thít, dáng vẻ bất an trong đôi mắt giống hệt như lúc còn ở Thẩm phủ.

Thẩm Quan Lan đau lòng, nói: "Được rồi đừng khóc nữa mà, anh xem dáng vẻ anh lúc nãy còn đê mê như sắp thành tiên, vậy mà bây giờ đã đau buồn thế này khiến tôi chẳng cảm thấy có chút thành tựu nào cả."

"Cảm giác thành tựu... gì?"

Mặc dù một nửa câu nói của Thẩm Quan Lan rất thiếu đánh, nhưng Từ Yến Thanh vẫn tự động bỏ qua.

Y khịt mũi một cái để bản thân tỉnh táo lại, mà không nghĩ đến Thẩm Quan Lan lại ghé vào bên cạnh tai mình, dùng chất giọng càng thiếu đánh hơn mà nói một câu khiến y không có cách nào đau buồn được nữa."

Cảm giác thành tựu của tôi, chẳng phải là chọc vào cho đến khi anh bắn ra hay sao?"

Từ Yến Thanh đang định giơ tay lên để đánh vào cái miệng của tên khốn chẳng nói được mấy lời tử tế đó, nhưng không ngờ rằng tên khốn kia đã mò đến thứ để ở bên cạnh mà bật công tắc lên đang định nhắm vào mình.Y lập tức tránh đi, cuối cùng cũng nghĩ ra mình định hỏi gì rồi.Thẩm Quan Lan liền đưa thứ kia cho Từ Yến Thanh, còn bảo y sờ tay vào phần đầu tròn trịa, hỏi y xem có mềm mại hay không?Cái thứ kia đang mở chế độ rung, đầu ngón tay của Từ Yến Thanh vừa chạm vào đã cảm thấy tê cả người.

Y lập tức rụt tay lại, khuôn mặt đỏ ửng hỏi Thẩm Quan Lan xem vật này rốt cuộc là cái gì.Thẩm Quan Lan nhấc chân của Từ Yến Thanh, để y ngồi vào lòng mình, sau đó lại cầm thứ kia lên để xuống phía dưới của y."

Anh xem lúc này nó đang làm gì?

Ừm?

Có phải đang rung vào chỗ đó của anh có đúng không?"

Thẩm Quan Lan lè lưỡi ra liếm vào tai Từ Yến Thanh, món đồ kia lúc này lại đang ấn vào trên dục vọng của y.

Từ Yến Thanh lập tức co người lại muốn chạy trốn, nhưng lại tiện cho Thẩm Quan Lan thò tay xuống, lại một lần nữa đặt thứ đồ chơi kia kề cận vào nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhạy cảm.Sau đó trong từng đợt sóng khoái cảm ào ạt tràn đến, Từ Yến Thanh lại nghe thấy Thẩm Quan Lan thì thầm mấy lời bên tai mình: "Món đồ chơi này khiến người anh rung lên, nên gọi là gậy rung nhé, nhớ kỹ chưa nào?"

Dạ Yến chính thức của chính thức khép lại nha, đời tôi chưa gặp cái thằng nèo mặt dày như tên Thẩm Nhị thiếu này, bibi các nàng hẹn gặp lại trong những câu chuyện khác nhé ^^
 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Phiên ngoại 3. Về nhà ăn Tết


Phiên ngoại 2.2 là cảnh xuân phơi phới nên tôi dịch sau cùng nhé, từ phiên ngoại 2 là dịch dọt với trình còi còi vì bản convert hết từ phiên ngoại 1 rồi, câu cú lủng củng mong mọi người thông cảm 😌...Cao trào đêm đó có bị nghe thấy hay không, Thẩm Quan Lan không biết, nhưng hắn có thể khẳng định được một chuyện rằng, ánh mắt đại ca nhìn hắn lúc riêng tư thật sự có thể dùng hai từ ghét bỏ để hình dung.

Hắn đã nghĩ cả một ngày, lại không tiện tự đi hỏi xem có phải thật sự bị nghe thấy hay không, đành đi nghe ngóng từ chỗ Du Thiên Lâm.

Anh ta cũng không xem hắn là người ngoài, chỉ ra vẻ rất thông cảm mà vỗ vào vai Thẩm Quan Lan, nói cái gì mà người trẻ tuổi ai cũng thế cả, anh ta hiểu mà, sau đó liền gọi người chuẩn bị đi ra ngoài xem nhà cửa.

Thái độ của Thẩm Tế Nhật với Từ Yến Thanh không thay đổi chút nào, vẫn là nhẹ nhàng và khiêm nhường như trước, chỉ là anh đã không còn gọi y là mẹ Tư nữa, cũng gọi thẳng tên của y, còn bảo Từ Yến Thanh gọi thẳng tên mình là được.

Nhưng y lại xua tay liên tục, nói là như vậy không ổn lắm.

Thẩm Quan Lan liền lại gần, bảo Từ Yến Thanh cứ theo mình gọi đại ca đi, thế nên hắn lại bị đại ca mình lườm cho một cái.

Quá trình tìm nhà ở cũng không khó lắm, Bắc Bình là nơi Du Thiên Lâm sinh sống từ bé đến lớn, có thể nói là nhắm mắt lại mà đi cũng sẽ không bị lạc đường.

Anh ta đã tìm được một căn nhà dân thanh tịnh bên cạnh bệnh viện Trường An, được xây dựng theo lối kiến trúc của tứ hợp viện (*). (*)= còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện

Kiểu kiến trúc theo phong cách Trung Quốc thế này, Từ Yến Thanh đã ở quen rồi, đối với khu vườn cũng rất hài lòng.

Nhưng y ngại rộng quá, dù sao bình thường cũng chỉ có mỗi y và Thẩm Quan Lan ở, những căn phòng còn để trống quả thật là quá lãng phí.Thẩm Quan Lan thì không có bất kỳ ý kiến gì, thấy Từ Yến Thanh ngại chỗ kia rộng quá thì cũng hỏi Thẩm Tế Nhật xem hay là lại đi xem chỗ nào nhỏ hơn.Hai ngày nay, bọn họ đã đi xem được mấy căn nhà, chỉ có duy nhất nơi này là còn có vẻ thanh tịnh, lọt được vào mắt của Thẩm đại thiếu gia.

Dù gì Thẩm Quan Lan cũng là Thẩm gia nhị thiếu, một mình sống ở Bắc Bình nếu phải ở trong những căn nhà vừa nhỏ vừa chật, cho dù anh có đồng ý thì mẹ của bọn họ cũng sẽ không chịu.

Anh và Từ Yến Thanh cùng nhau bàn bạc, tuy rằng chủ nhân chỉ có hai người họ, nhưng bình thường khẳng định cũng sẽ thuê vài người làm đến để phục vụ chuyện ăn uống quét dọn, nên kết cấu căn nhà như vậy cũng sẽ không tính là rộng rãi.

Từ Yến Thanh vốn còn cho rằng chỉ có mình và Thẩm Quan Lan ở thôi, nên việc nhà và chuyện chăm sóc hắn có y là được.

Không nghĩ rằng Thẩm Tế Nhật lại sắp xếp chu đáo như thế, nên chỉ đành đồng ý.

Chủ nhà là người rất tốt, vừa nghe thấy bọn họ không mặc cả gì đã liền mua đứt, liền nhanh chóng tìm người quét dọn, sửa sang một chút, mất khoảng hai ngày đã xong xuôi mọi việc, căn nhà lại trông như mới.

Trong hai ngày này, bọn họ đã đi một vòng công ty bách hoá, mua hết toàn bộ các loại đồ gia dụng cần dùng đến.

Lớn thì như bàn ghế, nhỏ thì như bàn chải khăn mặt, thậm chí đến cả thứ đồ nho nhỏ như gác bút lông đều được mua đầy đủ.Mà mấy thứ này đều có hết trong danh sách những vật dụng cần mua của Thẩm Tế Nhật, Thẩm Quan Lan sau khi đọc xong thì chẳng có gì để nói nữa, coi như là đã hiểu rõ vì sao mẹ hắn lại phải nhất quyết để đại ca hắn đi cùng thu xếp mọi chuyện mới chịu, đại ca nhà hắn đúng là "hiền huệ" đến không còn gì săm soi được nữa!

Đương nhiên, mấy lời thế này hắn chỉ dám nói riêng với Từ Yến Thanh.

Hai ngày nay, cũng không hiểu vì sao mà Thẩm Tế Nhật lại nổi cơn nóng giận, đến nhìn thấy Du Thiên Lâm cũng chẳng buồn để ý đến, Thẩm Quan Lan đã thử tìm anh mình nói chuyện, nhưng còn chưa kịp nói năng gì đã bị anh tìm lý do thoái thác.

Đợi đến sau khi chuyện chuyển nhà được thu xếp ổn thoả, cũng vừa đúng lúc Thẩm Quan Lan đến bệnh viện làm việc.

Còn về kế hoạch muốn đi học của Từ Yến Thanh, y cảm thấy đó là chuyện của bản thân mình nên không muốn phiền đến Thẩm Tế Nhật, vì vậy cũng không cho Thẩm Quan Lan được nhắc đến với anh.

Anh cũng không hỏi nhiều về chuyện sau này hai người họ định làm thế nào, chỉ nói là cũng sắp Tết rồi, dặn bọn họ nhớ trước khi Tết đến nhất định phải về nhà một chuyến, rồi Thẩm Tế Nhật liền mua vé tàu trở về Nghi Châu.

Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh lúc đi tiễn anh cũng không thấy bóng dáng của Du Thiên Lâm đâu cả, sau khi hỏi được mới biết anh ta vướng vài việc riêng không dứt ra được.Thẩm Quan Lan liền hỏi có vấn đề gì nghiêm trọng không, vẻ mặt của Thẩm Tế Nhật lại rất hờ hững, nói là cái việc quấn lấy anh ta chính là anh bạn thân kia, không việc gì phải quan tâm đến cả.Hắn còn muốn hỏi nữa, mà anh trai lại không muốn nói, chào tạm biệt với hai người họ xong liền lên tàu.Sau khi ra khỏi trạm xe lửa, Thẩm Quan Lan liền nắm lấy tay của Từ đi ở ven đường, mới được mấy bước đã dừng lại, nghi ngờ nói: "Anh có thấy sắc mặt của đại ca có gì không đúng không?"

Từ Yến Thanh gật đầu nói: "Nhìn có vẻ không vui lắm."

"Đúng vậy, còn tưởng là anh ấy vẫn đang giận tôi nên mới không muốn để ý đến tôi cơ đấy."

Thẩm Quan Lan ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Không được, tôi phải đi tìm Du Thiên Lâm nói chuyện."

Hắn liền gọi một chiếc xe kéo, cùng Từ Yến Thanh đi đến căn nhà nhỏ kiểu Tây lúc đầu kia.

Nhưng khi đến nơi lại không gặp được người, người làm bên đó nói Du Thiên Lâm dọn ra ngoài rồi, còn dọn đi đâu thì bọn họ không nói.Hai người họ không có phương thức liên lạc với Du Thiên Lâm, nên cũng không cách nào đi tìm được nữa.

Nhưng một tuần sau, anh ta lại chủ động đến thăm họ, nói là mình phải về Nghi Châu rồi.Thẩm Quan Lan từ lúc quen biết người này, ngay cả khi bị thương nặng nằm ở bệnh viện thì vẫn giữ được dáng vẻ mày râu nhẵn nhụi.

Thế nhưng bây giờ râu lại mọc xanh cả mép, trông tiều tuỵ đi không ít.

Hắn liền hỏi xem anh ta làm sao vậy, nhưng Du Thiên Lâm hỏi ngược lại rằng mấy ngày nay Thẩm Tế Nhật có liên lạc với hai người hay không, Thẩm Quan Lan nói lúc anh mình về đến nhà thì có gọi một lần, nhưng không nói gì khác cả.

Du Thiên Lâm chán nản thở dài, khi bị Thẩm Quan Lan hỏi tới hỏi lui mới nói ra nguyên nhân.Hôm đó người bạn thân của anh ta là Hồ Tuyết Duy từ Nam Kinh trở về, liền cùng anh ta đi uống rượu sau đó thì say luôn.

Thẩm Tế Nhật không biết vì sao mà lại hiểu nhầm bọn họ, cũng không nghe giải thích mà đã đi luôn.

"Sao anh có thể để anh tôi đi thật như thế?"

Thẩm Quan Lan vội vàng nói, anh hắn không phải là người có cái tính tuỳ hứng làm loạn lên đâu.

"Tôi cũng nào có biết anh ấy sẽ như thế, tôi với anh ấy ở bên nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy đại ca cậu không nói lý lẽ như vậy đấy.

Tôi có hỏi Tuyết Duy xem đã xảy ra chuyện gì, thì cậu ấy nói mình cũng không biết.

Cậu ta cũng chỉ đưa tôi về mà thôi."

Du Thiên Lâm bất lực thở dài: "Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng về Nghi Châu rồi, gặp mặt nói chuyện thẳng thắn trước mặt anh ấy vậy."

"Thế anh đừng có làm hỏng nữa đấy."

Thẩm Quan Lan lo âu nói.Du Thiên Lâm vỗ vào vai hắn: "Tôi đã bàn giao cho Tuyết Duy rồi, cậu ở đây có chuyện gì thì cứ tìm cậu ta, những vấn đề cơ bản là cậu ta đều thu xếp được hết."

Thẩm Quan Lan cảm ơn ý tốt của Du Thiên Lâm, nhưng không đáp ứng.

Hắn cảm thấy trong chuyện này nhất định không đơn giản như thế được, bởi hắn hiểu đại ca lắm.

Anh hắn từ bé đến lớn đều có cái tính lúc nào cũng giấu diếm cảm xúc, đến cả chuyện làm ăn bị người ta lừa cũng không dễ dàng trở mặt được, sao có thể gây sự vô lý đây.

Sau khi Du Thiên Lâm đi khỏi, cuộc sống của Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh mới khôi phục lại được những ngày tháng bình yên.

Hắn mỗi ngày đều đến bệnh viện làm việc, trên đường về lúc tan làm đều sẽ mang một tờ báo mới cùng một bó hoa tươi về tặng cho Từ Yến Thanh.Từ Yến Thanh dẫn người làm mới thuê được, đi một vòng giới thiệu cho quen với việc trong nhà xong, liền có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị cho chuyện đi học.

Bản thân y có tích luỹ, cho nên tiền học không cần Thẩm Quan Lan phải bỏ ra.

Hắn không nói lại được Từ Yến Thanh, liền cùng y chuẩn bị cho buổi thi vấn đáp và thi viết, cuối cùng đã thành công thi đỗ vào trường trước khi Tết đến.

Tuy dựa vào danh hiệu năm đó của Từ Yến Thanh ở Tây Nam, để xin đi học thì sẽ dễ dàng hơn, nhưng y sau này không hát được nữa, cũng không muốn để người khác biết đến quá khứ của mình, vì thế mới không dùng đến cái tên trước đây.

Y tự đổi tên mình thành Từ Yến Thanh (**), Thẩm Quan Lan nhìn thấy liền khen hay, hải yến hà tĩnh (***) so với chữ "Yến" cũ có ngụ ý tốt hơn nhiều.(**)= chữ Yến cũ là 宴, chữ Yến mới là 晏 (***)= xuất phát từ một bài thơ đời Đường có ý nghĩa sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bìnhTừ Yến Thanh quay đầu lại nhìn Thẩm Quan Lan, tò mò hỏi: "Cậu biết chữ Yến này có ý nghĩa thế nào sao?"

Đến bản thân y còn chẳng biết.

Thẩm Quan Lan bày ra vẻ cao thâm đáp: "Đương nhiên là tôi biết, anh nói cái tên này là do sư phụ đặt cho mình, tuy nhân phẩm ông ta chẳng ra sao cả, nhưng được cái biết nhìn xa trông rộng."

"Nhìn xa cái gì?"

Thẩm Quan Lan từ đằng sau ôm lấy y, gác cằm mình lên vai người này rồi mới nói: "Chữ Yến cũ có ý là gì, bình thường đều toàn dùng kiểu yến tiệc, yến khách.

Đúng không?"

Hắn nói chẳng sai gì cả, thế nên Từ Yến Thanh mới không có phản ứng, còn gật đầu nói: "Đúng."

Thẩm Quan Lan cười cười, càng đè thấp giọng nói xuống: "Lúc trước khi chúng ta còn ở nhà, thường thường lén lút trong đêm làm chuyện kia.

Anh nói xem có phải cũng ứng với tên của anh không, "ăn tôi hằng đêm"?Từ Yến Thanh ngẩn ra một lúc cuối cùng mới hiểu ra vấn đề, vừa thẹn vừa tức lại vừa muốn cười, y nhấc chân lên muốn đá vào người ở đằng sau một cái.

Người này bây giờ đối với chuyện đánh mắng Thẩm Quan Lan đã quen tay hơn nhiều, mà hắn bị đánh nhiều nên phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn.

Hắn liền nắm lấy tay của y đè vào tường, dùng nụ hôn cướp đoạt đi hơi thở của người này.Từ Yến Thanh trốn trong lồng ngực rộng lớn của Thẩm Quan Lan, cảm nhận thời khắc vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc này, y chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều tựa như một giấc mộng không có thật.Khi y còn nhỏ, vẫn còn phải cùng một đám ăn mày tranh cướp đồ ăn, Từ Yến Thanh chưa từng nghĩ mình sẽ được sư phụ nhặt về.

Càng không từng nghĩ đến bản thân còn có năng khiếu hát hí, sau khi chịu khổ vượt qua mười năm cuối cùng cũng có được danh tiếng, nếm được hết mọi loại tư vị ngọt ngào chua xót nhưng cũng thu hoạch được sự ái mộ vượt ra khỏi dự liệu.Nhưng chỉ trong một đêm Từ Yến Thanh lại mất đi tất cả, từ một đào hát có tiếng lại trở thành nam thiếp bị khinh bỉ, nhận lấy hết mọi xem thường cùng dày vò.Vốn cho rằng quãng đời còn lại này của mình chỉ còn có bầu trời vuông vức ở Thẩm phủ ấy thôi, nhưng lại không ngờ được rằng mình đã đợi được Thẩm Quan Lan.Nhớ lại quãng thời gian đầu khi mới ở chung với hắn, Từ Yến Thanh lại cười kiểu bất đắc dĩ.

Y không sao hiểu nổi bản thân lại động tâm với một người như vậy, thậm chí còn không hề do dự cùng người này phát điên, cuối cùng còn thật sự cùng nhau rời khỏi lồng giam của tòa Thẩm phủ đó.Mấy hôm trước Thẩm Tế Nhật có gọi điện đến, anh nói rằng tình hình của Thẩm Chính Hoành vẫn như cũ, bác sĩ cũng xác định là sẽ không tỉnh lại được nữa.

Gần đây, sau khi lão phu nhân biết được những việc đã xảy ra thì cũng không có trách hắn, chỉ là bà ngày ngày đều ở trong Phật đường niệm kinh, không muốn bước ra khỏi Nam viện một bước.Còn về mợ Hai và mợ Ba của Thẩm phủ thì vẫn thường xuyên nhắc đến hắn, trước mặt mợ Cả còn châm chọc cay nghiệt mấy câu, bà lúc mới đầu vì cũng cảm thấy đuối lý nên mới không có hành động gì, sau rồi vì thấy bọn họ chẳng hề biết điều nên liền dùng gia pháp giáo huấn một trận.Lão gia không có ở đấy, mợ Cả đương nhiên danh chính ngôn thuận trở thành đương gia (người quản lý) của Thẩm phủ.

Bọn họ nào còn dám làm loạn nữa, chỉ là bên này vừa mới yên, mợ Cả đã vội giục giã gọi điện bảo Thẩm Quan Lan về nhà ăn Tết.Bà ta chưa từng nhắc đến Từ Yến Thanh trong điện thoại, tựa như người này hoàn toàn không hề tồn tại, chỉ hỏi han con trai bảo bối của mình có được ăn no mặc ấm không, cứ vừa nghe thấy hắn phải thức đêm tăng ca là lại cuống hết cả lên.Thẩm Quan Lan biết bà vẫn mang trái tim hiền từ của một người mẹ, nên cũng không vì chuyện nhỏ thế này mà cãi lại mẹ mình.

Nhưng khi mua vé tàu về nhà, trong điện thoại nhắc đến Từ Yến Thanh hỏi mẹ muốn tặng quà gì, thì bà ta lại không nói gì, giống như không nghe thấy gì cả, nhưng cũng không có từ chối rõ ràng.Thẩm Quan Lan nói lại chuyện này với Từ Yến Thanh, y vui lắm.

Thật ra bảo y phải đối mặt với mợ Cả thì vẫn thấy rất gượng gạo, nhưng cũng không thể mãi trốn tránh như thế được.

Hắn cổ vũ Từ Yến Thanh, còn cùng y dạo quanh công ty bách hóa suốt hai ngày cuối tuần, cuối cùng mới tìm được vải vóc vừa ý, may cho mợ Cả một bộ trang phục kiểu nhà Thanh màu đỏ đậm.

Bộ đồ đó đã được sửa đổi từ phong cách cũ, Từ Yến Thanh trước đây cũng tự mình may đồ diễn nên ở phương diện này cũng tương đối có kinh nghiệm.

Mỗi ngày y đều đến xem thợ may làm việc, tính tình y hiền lành lại đưa ra rất nhiều ý kiến hữu dụng, thợ may cũng thích y nên bộ trang phục này cũng làm rất cẩn thận, còn thêm vào nhiều phụ kiện phát sáng nhìn vừa vui mắt lại sang trọng hoa lệ.Đây là quà mừng năm mới của Từ Yến Thanh tặng cho mợ Cả, đợi đến khi đặt chân xuống mảnh đất Nghi Châu, y vẫn còn đang lo lắng bà ta sẽ không chịu nhận.Thẩm Quan Lan nắm lấy tay y trở về Thẩm gia, trên cửa đã được treo câu đối chúc mừng năm mới, đâu đâu cũng giăng đèn lồng màu đỏ hòa cùng không khí Tết.

Quản gia mới cung kính đưa bọn họ vào nhà, vừa mới đi được nửa đường đã nhìn thấy mợ Cả cùng vài người quen mặt đi ở phía sau, trong đôi mắt của bà còn đong đầy nước mắt vội vàng chạy đến.Mợ Cả vẫn coi Thẩm Quan Lan như là không khí của mình giống ngày trước vậy, chính là chỉ biết ôm lấy hắn ân cần hỏi han.

Từ Yến Thanh cũng không để ý đến thái độ của bà ta, chỉ vì đi theo sau mợ Cả lại chính là bóng dáng của Ly Nhi và Tuyên Chỉ.Y vừa giật mình lại vừa mừng vui, quãng thời gian này Từ Yến Thanh đã nhờ Thẩm Quan Lan hỏi qua tình hình của bọn họ rất nhiều lần.

Hắn nói vết thương của hai người đã sớm lành rồi, nhưng mợ Cả cảm thấy bọn họ chưa đủ tốt, không xứng tiếp tục theo hầu Từ Yến Thanh và Nhị thiếu gia nên bắt bọn họ đi theo Lam Hương, ngày nào cũng ở trước mặt mình học phép tắc học cách chăm sóc chủ nhân.Từ Yến Thanh lo lắng mợ Cả sẽ làm khó cho hai người, nhưng cũng may nghe Thẩm Tế Nhật báo lại rằng mợ Cả cũng chẳng xuống tay nặng với bọn họ bao giờ.

Lần này trông thấy Ly Nhi và Tuyên Chỉ thật sự không có chuyện gì, hốc mắt y liền đỏ lên, rất muốn bước lên trước ôm lấy hai người mà lại ngại mợ Cả đang ở đây nên không dám làm liều.Ngoài trời mùa đông giá rét, hai người họ đứng chưa nổi hai phút, Từ Yến Thanh đã ho khan một tiếng.Mùa đông ở Nghi Châu không lạnh bằng Bắc Bình, lúc y đến nơi thì trên xe lửa lại nóng cho nên mới chẳng muốn mặc thêm áo.

Thẩm Quan Lan muốn để y mặc áo khoác của mình, nhưng Từ Yến Thanh lại sợ mợ Cả nhìn thấy sẽ giận nên không đồng ý, bây giờ đứng hóng gió một lúc thì tay chân lại lạnh lên.

Thẩm Quan Lan vội vàng ôm Từ Yến Thanh vào lòng, ở trước mặt mợ Cả muốn xoa tay cho y ấm lên.Mợ Cả lúc nãy còn đang vui mừng ngất trời, bây giờ mặt mũi lại không có biểu cảm gì rồi.

Từ Yến Thanh nào có thể để Thẩm Quan Lan thật sự làm như vậy, y vội vàng rời khỏi lồng ngực của hắn, gập người xuống hành lễ với bà ta, còn dùng hai tay dâng lên hộp quà mà mình vẫn luôn xách theo bên mình: "Thưa mợ Cả, đây là lễ mọn mừng năm mới được chuẩn bị riêng cho mợ, mong mợ đừng chê cười."
 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Phiên ngoại 4. Chấp nhận


Mợ Cả cũng không có động tác gì, Thẩm Quan Lan liền nhận lấy hộp quà kia nhét vào trong lòng mẹ mình, cười cười lấy lòng: "Mẹ, món quà này Yến Thanh đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian mới làm được đấy.

Từ lúc chọn lựa chất liệu anh ấy đã rất cố gắng rồi, gần như còn chạy hết tất cả các cửa hàng bách hoá ở Bắc Bình mới có thể tìm được màu sắc hài lòng, rồi ngày nào cũng đến xem thợ may làm việc, còn đưa ra không ít ý kiến.

Mẹ xem này, mỗi hoạ tiết và phụ kiện trên mặt vải đều được anh ấy thử hết mấy mẫu mới chọn được cái vừa ý đấy ạ."

Thẩm Quan Lan biết rằng nói như thế, mẹ mình nghe vào sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng lần này hắn nịnh nọt không thành công rồi.

Mợ Cả vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như trước, nhưng may mà cũng không từ chối, chỉ đưa cho Lam Hương rồi nói: "Được rồi, vào phòng trước đi đã, bà nội đợi cũng đã lâu rồi."

Thẩm Quan Lan thở phào một hơi, sau khi mợ Cả xoay người lại liền thì thầm với Từ Yến Thanh: "Được rồi đó."

Từ Yến Thanh cũng tạm yên tâm, nhưng tiếp theo lại phải đối diện với lão phu nhân.

Tuy bà trước nay vẫn đối với y rất tốt, nhưng lần này y không những phản bội Thẩm Chính Hoành, mà còn dây dưa với con trai của ông ta nữa.

Từ Yến Thanh nghĩ cho dù lão phu nhân có thích mình đến thế nào đi nữa, lần này cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng với mình.

Thời điểm đi đến Nam viện, Thẩm Quan Lan không để y vào trong, mà bảo y cứ ở ngoài sảnh trước chờ xem thế nào đã.

Từ Yến Thanh lo lắng không yên, cũng không dám ngồi xuống, cho đến khi sắp đợi được gần một tiếng đồng hồ mới trông thấy Thẩm Quan Lan bước ra từ trong phòng, gọi mình vào.Lão phu nhân ngồi bên cạnh bàn, từ lúc y rời khỏi đến nay, thoạt nhìn bà có vẻ già đi nhiều lắm, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Vừa trông thấy Từ Yến Thanh, trong đôi mắt già nua nhiều nếp nhăn kia dường như có gì đó đang đấu tranh dữ dội.Từ Yến Thanh tự biết mình đuối lý, vừa bước vào liền quỳ xuống đất.

Thẩm Quan Lan cũng không kéo người này dậy nổi, thế nên liền cùng quỳ với y.Lão phu nhân còn chưa nói câu nào, thì đã bị hành động của hai người họ chặn lại, khiến bà cũng chẳng nói gì được nữa chỉ đành bảo bọn họ đứng lên trước đã.Từ Yến Thanh lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn cho lão phu nhân, đó là một đôi mũ bông mềm mại.

Mùa đông đến bà hay sợ gió máy, đôi mũ bông này là y tự tay làm, màu sắc mộc mạc phù hợp với sở thích của lão phu nhân.Bà quan sát sắc mặt của y, thấy được người này có tinh thần hơn trước đây rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, vóc dáng nhìn qua cũng không tiều tuỵ như trước liền biết được y và Thẩm Quan Lan đều sống rất tốt.

Có vài lời đã đến tận cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn đành nuốt xuống.

Bà chỉ vỗ vỗ vào tay Từ Yến Thanh, bảo y phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và cũng phải chăm sóc Thẩm Quan Lan chu đáo.Từ Yến Thanh nghẹn ngào, lại một lần nữa quỳ lạy lão phu nhân.Bà lão này đã từng là người duy nhất trong Thẩm phủ, đối đãi với y thật lòng, nhưng bây giờ y lại làm ra chuyện có lỗi với bà.

Những áy náy vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, vào lúc này cũng theo cái quỳ gối này mà trở nên mất khống chế, Từ Yến Thanh cúi đầu sát mặt đất, khóc thút thít không ra tiếng hồi lâu mà vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

Thẩm Quan Lan biết trong lòng Từ Yến Thang vẫn luôn nhớ đến chuyện này, nên cũng không ngăn y lại, sau khi mợ Cả nói mấy lần mới đỡ y dậy.Chuyện này xem như là tâm bệnh của Từ Yến Thanh, cuối cùng hôm nay cũng đã được giải quyết, khi bước ra khỏi Nam viện tinh thần của y cũng thả lỏng đi không ít.

Hai người họ phải ngồi trên xe lửa ba ngày hai đêm, nên lúc này mợ Cả cũng để bọn họ đi nghỉ ngơi, đợi đến bữa cơm tối mới lại ra ăn.

Thẩm Quan Lan bèn kéo Từ Yến Thanh về phòng mình, kết quả vừa mới đẩy cửa ra liền trông thấy Tuyên Chỉ và Ly Nhi đã ở trong phòng từ trước, vừa nhìn thấy hai người là mừng rỡ đến mức đứng thẳng người dậy.

Từ Yến Thanh lập tức bước lên trước, Ly Nhi ở trước mặt Thẩm Nhị thiếu nhào vào lòng y, khóc như một đứa trẻ.Thẩm Quan Lan đành ôm lấy Tuyên Chỉ tự an ủi bản thân, tiện thể an ủi một chút anh chàng đáng thương này.Cũng may Ly Nhi cũng không khóc suốt, nàng rất nhanh đã kìm lại được, sau đó bèn kéo Từ Yến Thanh ngồi xuống, y liền hỏi nàng cùng Tuyên Chỉ thời gian này sống thế nào, lời Ly Nhi cùng Thẩm Tế Nhật nói cũng gần tương tự nhau.

Nàng cũng hỏi han về khoảng thời gian này của Từ Yến Thanh, nghe nói y đã thi được vào học viện hí khúc Bắc Bình, Ly Nhi lại một lần nữa bật khóc, luôn miệng nói tốt quá rồi, tâm nguyện này cuối cùng đã trở thành sự thật rồi.

Thẩm Quan Lan lúc này mới biết, hoá ra mình không phải người đầu tiên biết được chuyện này, cho nên trong lòng có hơi khó chịu.Đợi đến khi mấy người bọn họ hàn huyên xong, hắn mới đóng cửa lại, đẩy Từ Yến Thanh với tâm trạng còn chưa bình tĩnh được ngã xuống giường.

Còn về chuyện sau đó làm gì, thì các bạn tự phát huy trí tưởng tượng đi nhé.Khi đến bữa cơm tối, Thẩm Tế Nhật cùng Thẩm Kim Linh đều có mặt, nhưng ngược lại vị trí ngồi của mợ Hai cùng mợ Ba lại trống không.

Thẩm Quan Lan không hỏi, mợ Cả cũng chẳng nhắc đến, tất cả mọi người đều tự hiểu thầm trong lòng, rằng nếu để hai người kia ra đây sẽ gây náo loạn lên khiến gia đình không yên.

Mợ Cả vẫn không nhìn thẳng vào Từ Yến Thanh như cũ, Thẩm Quan Lan hết gắp thịt gà cho mẹ mình, rồi lại quay sang gắp thịt bò cho Từ Yến Thanh, bận rộn đến mức chính mình cũng còn chưa ăn được mấy miếng.

Thẩm Kim Linh trông thấy cả quá trình anh trai mình đều nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, một chút không được tự nhiên trong lòng cô ấy cuối cùng cũng được buông bỏ.

Cô nâng chén rượu của mình lên, đứng dậy nói với Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh: "Nhị ca, Yến Thanh ca, lần từ biệt này cũng đã cách vài tháng rồi.

Nghe nói hai người ở bên đó rất ổn, như vậy là tốt rồi.

Muội kính hai người một chén, chúc hai người ước gì được nấy, bình an suôn sẻ, hạnh phúc dài lâu."

Thẩm Kim Linh là người đầu tiên trong Thẩm phủ, dành lời chúc phúc công khai cho hai người họ, Từ Yến Thanh ngơ ngẩn cả người, ngay cả thức ăn trong miệng cũng quên nhai, chỉ ngồi ngơ ra nhìn vào Thẩm Kim Linh.

Trái lại phản ứng của Thẩm Quan Lan rất nhanh nhẹn, hắn cũng cầm lấy chén rượu của mình cụng vào chén của em gái, cười nói: "Được lắm, không hổ là muội muội của huynh, chén này Nhị ca xin cạn."

Dứt lời hắn liền uống hết chén rượu kia.Thẩm Kim Linh cũng khẽ mỉm cười, lại nhìn sang Từ Yến Thanh, nói: "Yến Thanh ca, huynh không uống sao?"

Cô ấy đã không còn gọi là "mẹ Tư" nữa rồi, cũng là lần đầu tiên sau khi phát hiện ra tình cảm giữa hai người họ lại thản nhiên đối mặt với bản thân y đến thế.

Từ Yến Thanh vì được đối đãi thân tình mà có hơi hoảng, vốn đang muốn đứng lên, nhưng lại nghĩ đến mợ Cả, bèn lập tức quan sát sắc mặt của bà.Mợ Cả cũng chẳng nói gì, giống như đến ngẩng đầu lên cũng cảm thấy lười, chỉ tập trung ăn những thứ mà Thẩm Quan Lan đã gắp vào bát cho mình.

Thẩm Quan Lan nâng chén rượu lên nhét vào trong tay Từ Yến Thanh, bảo y mau lên.

Từ Yến Thanh đành phải cụng chén với Thẩm Kim Linh, uống hết chén rượu chúc phúc này.

Thẩm Tế Nhật sau đó cũng mời hai bọn họ một chén, khi y ngồi xuống lại một lần nữa dè dặt để ý đến vẻ mặt của mợ Cả.

Bà vẫn làm như không nhìn thấy gì, ăn xong một bữa cơm cũng không nói ra câu nào gây khó dễ cho Từ Yến Thanh.

Sau khi ăn cơm xong Thẩm Quan Lan liền đến chỗ mợ Cả, đến tận khi đi ngủ mới trở về.

Vừa vào phòng đã ôm lấy Từ Yến Thanh vui vẻ xoay một vòng, y cũng vui mừng mãi không thôi, hốc mắt đỏ hoe còn cười rất lâu.

Sáng ngày hôm sau, hai người họ cùng nhau đến bệnh viện Nghi Châu đi thăm Thẩm Chính Hoành vẫn đang hôn mê.

Ông ta so với năm ngoái lại càng yếu hơn, đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, thật sự là dáng vẻ chẳng biết lúc nào thù sẽ ra đi.

Thẩm Quan Lan đứng ở cửa phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ điều trị một lúc, để Từ Yến Thanh một mình ở lại bên trong.

Y đã từng là mợ Tư của Thẩm Chính Hoành, tuy nói con người này vẫn luôn làm tổn thương đến bản thân mình, nhưng dẫu sao ông ta cũng là cha của Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh thật sự không thể bàng quan lạnh lùng không quan tâm đến được.

Hiện tại trông thấy bộ dáng này của lão gia, trong lòng y không thể bình tĩnh nổi, đầu óc lại nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn đã từng xảy ra đó.

Lúc Thẩm Quan Lan đi vào, trông thấy tâm trạng của y sa sút như thế bèn an ủi vài câu rồi đưa người trở về, từ đó về sau không để y đến đó nữa.

Lần trở về ăn Tết này cũng không nồng nặc mùi thuốc súng và bị làm khó như trong tưởng tượng, cho dù có vài lần không thể không đối diện với mợ Hai và mợ Ba được, nhưng bọn họ cũng không còn như trước đây bất chấp tất cả mà làm tổn thương đến Từ Yến Thanh nữa.Đợi đến cái ngày phải trở lại Bắc Bình, thái độ của mợ Cả cuối cùng mới không giống như mọi ngày, tranh thủ lúc Thẩm Quan Lan ra ngoài chào tạm biệt Giang Phong, mới cho gọi Từ Yến Thanh đến phòng mình.

Y vốn cho rằng mợ Cả đã nhịn hơn một tháng, rốt cuộc cũng muốn làm khó mình.

Thế nhưng lại không ngờ rằng, bà chỉ lấy ra bộ trang phục kia, hỏi Từ Yến Thanh vài đường kim mũi chỉ trong đó phải thêu tốn mất bao nhiêu thời gian.Từ Yến Thanh nhanh chóng trả lời lưu loát, còn tỉ mỉ nói cho mợ Cả nghe về những cân nhắc trong sự thay đổi mẫu trang phục này.

Mợ Cả không nói tiếng nào mà nhìn y, cho đến khi chẳng còn hỏi được gì nữa, mới đưa bộ trang phục đó cho Lam Hương dặn dò ả ta treo lên móc.Cả Tết vừa rồi mợ Cả vẫn chưa từng mặc bộ đồ này, Từ Yến Thanh còn cho rằng bà đã vứt đi từ lâu, thật không ngờ mợ Cả lại ra chiêu bất ngờ như vậy.

Khi còn đang đắn đo xem câu tiếp theo nên nói cái gì, thì lại trông thấy mợ Cả chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: "Ngồi xuống rồi nói, đứng mãi như thế cũng mệt rồi.

Lam Hương, rót trà cho cậu Thanh đi."

Lam Hương treo bộ trang phục kia chỉnh tề ngay ngắn xong, liền lập tức đi rót trà.

Trong lòng Từ Yến Thanh thấp thỏm lo lắng, trà mới nhấp được một ngụm đã băn khoăn chờ đợi.

Kết quả lại đợi được một câu của mợ Cả càng khiến y cảm thấy kinh ngạc hơn: "Hai đứa lát nữa đi thì đưa theo cả Tuyên Chỉ và Ly Nhi đi cùng, trong nhà không dùng đến nhiều hạ nhân như vậy."

Từ Yến Thanh lập tức đáp lại một tiếng, còn đứng lên nói câu cảm ơn.

Mợ Cả xua tay, lại bảo Lam Hương mang đến một quyển các công thức nấu ăn được chép tay, nói: "Ta cũng đã chuẩn bị đầu bếp để hai đứa đưa đi cùng, nhưng Quan Lan lại không chịu.

Trong này là về những món mà nó từ lớn đến bé đều thích ăn, làm như thế nào đều được cẩn thận viết ra rồi.

Còn có vài điều cấm kỵ trong các món ăn nữa, nó thích ăn mặn và đồ béo ngậy, cũng thích mấy món đồ có vị chua cay và đồ lạnh, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, cậu bình thường phải để ý đến nó nhiều một chút, đừng lúc nào cũng nghe theo nó làm bậy.

Ta thấy Quan Lan cũng thường xuyên phải trực đêm, thức khuya nhiều có hại cho sức khoẻ, cậu nhớ dặn nó đừng gắng sức quá, trong nhà cũng đâu phải không nuôi nổi nó, về bệnh viện ở đây làm một bác sĩ ngoại khoa không phải cũng giống vậy sao?

Hà tất phải chạy đến Bắc Bình xa xôi như thế.

Hơn nữa, đại ca nó có một thân một mình phải gánh vác chuyện làm ăn trong nhà, bây giờ cũng gần như chẳng về nữa.

Ta muốn gặp mặt một lần cũng thấy khó, mỗi lần muốn gọi người về uống bát canh nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, cũng đều tìm đủ mọi lý do làm cái cớ, chẳng biết có phải ở bên ngoài nuôi nữ nhân nào không ra gì hay sao nên mới phải như thế.

Hai thằng con này, đứa nào cũng khiến ta tức chết."

Mợ Cả nói ra những lời này liền không ngừng được, Từ Yến Thanh cứ cúi đầu lắng nghe, nhưng khoé miệng lại khẽ giương lên.

Nói đến cùng, mợ Cả vẫn thương Thẩm Quan Lan lắm, ngoài mặt thì không chấp nhận Từ Yến Thanh nhưng đằng sau lại gọi y đến dặn dò nhiều điều.

Nói đến mức kích động, còn trách con trai cả cũng không hiểu chuyện.

Nghe như vậy, nào có khác như đang tâm sự những việc trong nhà đâu?Từ Yến Thanh không dám cười lên, trái lại khiến Lam Hương ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, mà cười nói: "Kìa mợ, mợ cứ nói tiếp nữa là không ngừng được đâu ạ.

Xe lửa mười hai giờ sẽ lăn bánh, mà bây giờ cũng sắp mười giờ rồi, phải để Từ tiên sinh đi thu dọn đồ đạc chứ ạ."

"Từ tiên sinh" là cách gọi tôn kính bây giờ của hạ nhân Thẩm phủ với Từ Yến Thanh, không biết là ai đã dặn dò xuống dưới như vậy, tóm lại từ sau khi y trở về đã không còn ai nhắc đến từ "mợ Tư" nữa rồi.

Mợ Cả cũng thấy mình nói quá nhiều, thế nên vẻ mặt của bà lại trở về như mọi khi, khua tay một cái với Từ Yến Thanh bảo y có thể đi ra được rồi.

Y đứng dậy, cầm lấy quyển ghi chép kia, gập người xuống cúi chào mợ Cả, nói: "Xin mợ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Nhị thiếu gia thật tốt."

Từ Yến Thanh cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì y biết chỉ cần nói một câu này là đủ rồi.Mợ Cả âm thầm liếc nhìn y một cái, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ để Lam Hương đưa Từ Yến Thanh ra ngoài.

Thẩm Quan Lan đi gặp Giang Phong xong, còn chạy đi mua hai xâu kẹo hồ lô mà Từ Yến Thanh thích ăn nhất, định là để y mang lên xe lửa rồi ăn sau.

Kết quả vừa về đến nhà đã trông thấy, mợ Cả đã bảo Lam Hương chuẩn bị một túi đồ ăn như là sợ bọn họ chết đói không bằng, ngay cả đến hương an thần đốt trước khi đi ngủ cũng chuẩn bị đầy đủ.

Hắn vốn muốn từ chối, nhưng Lam Hương lại nói khi mợ Cả chuẩn bị những thứ này cái nào cũng sắp xếp đủ hai phần.

Thẩm Quan Lan mở chiếc túi kia ra liếc nhìn qua, quả thật món nào cũng có hai phần.

Hắn bèn cười lên, còn cười đến rất vui vẻ, rồi bảo Từ Yến Thanh sắp lại đồ đạc còn mình thì chạy đến chào tạm biệt mẹ mình.

Từ Yến Thanh ở trong phòng đợi hắn một lát, mới thấy Thẩm Quan Lan mang theo đôi mắt đỏ lên trở về.

Từ Yến Thanh đóng cửa lại, nói ra những chuyện mà bản thân luôn nghĩ đến lúc nãy.

Nếu như mợ Cả đã chịu chấp nhận y rồi, vậy... vậy hay là ở lại đây rồi đến bệnh viện Nghi Châu làm bác sĩ?Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh hôn lên môi y một cái rồi nói: "Anh ngốc ạ, ở trong cái nhà này anh sẽ không được tự nhiên đâu.

Ở Bắc Bình có cuộc sống thuộc về chúng ta, anh đi học, tôi đi làm, đợi đến ngày nghỉ tôi sẽ đưa anh ra ngoài dạo chơi, như thế không tốt sao?"

Từ Yến Thanh mỉm cười rồi gật đầu một cái, còn chủ động đan những ngón tay mình vào những ngón tay của hắn: "Thế thì cậu chịu khó vất vả vậy."

Thẩm Quan Lan nâng bàn tay đang đan chặt vào tay của Từ Yến Thanh lên, đặt vào bên miệng khẽ hôn một cái, cười nói: "Không có gì là vất vả cả, cùng anh trải qua cuộc sống như thế tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Được rồi, bây giờ đã đến lúc trở về nhà của chúng ta thôi."

Dứt lời hắn liền đẩy cửa ra để Ly Nhi cùng Tuyên Chỉ xách theo hành lý, rồi nắm lấy tay của Từ Yến Thanh đi ra từ cửa chính của Thẩm phủ.

Đây là lần đầu tiên hai người họ đi ra từ cửa chính mang theo hy vọng tràn trề, bọn họ rời khỏi nơi này một cách quang minh chính đại, để lại lần nữa bước trên con đường hướng về tương lai hạnh phúc.

--- Toàn văn hoàn ---
 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Kịch truyền thanh


Ôi tôi phải làm sao đây huhu, tôi mà thầu kịch truyền thanh nữa thì tôi overload mất huhu
 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Kịch truyền thanh- Kỳ 1


To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.


Sau một hồi loay hoay thì tôi cũng đã sub được xong kỳ đầu tiên của Dạ Yến, vất vả mà cũng vui lắm, còn phải học thêm nhiều ^^
Mọi người giúp tôi nhận xét về font chữ, phụ đề có đọc bị nhanh quá không, có cần bổ sung thêm gì không để tôi tổng hợp lại và cập nhật cho kỳ 2 được tốt hơn nhé!Tôi cảm ơn nhiều!1:38 ngày 02/07/2020 post siêu siêu muộn xem ai có duyên nhất ^^Link YTB:
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Kịch truyền thanh- Kỳ 2


Tôi đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm nên sub nhanh hẳn, bên Trung mới ra một kỳ thôi mà vì tôi không làm một lúc được nên tách thành ba phần đó, vì theo đúng tiến độ bên đó nên có hỏi tôi tổng cộng có bao nhiêu kỳ tôi cũng không biết đâu :)))
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

 
[Edit Hoàn] Dạ Yến (Dân Quốc/Niên Hạ/Ngọt Sủng/Cưới Trước Yêu Sau/Giá Không/He)
Kịch truyền thanh- Kỳ 3


1.

Hết kỳ này là hết chương 8 theo bản chuyện chữ.2.

Tui đã thử để phần thoại của Quan Lan và Yến Thanh thành hai màu riêng biệt, mọi người xem thử có bị rối không.3.

Bên Trung vẫn chưa có kỳ mới, bao giờ có tiếp tôi sẽ làm nha.Cảm ơn các bạn đã theo dõi ^^Link:
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

 
Back
Top Bottom