"Bạn muốn người mình yêu là một đại minh tinh lấp lánh hay chỉ là một người bình thường mờ nhạt?Bạn muốn thế giới của người ấy chỉ có mình bạn, hay muốn cả thế giới đều có được người ấy?Nếu sự tồn tại của bạn chỉ là gánh nặng với người ấy, bạn có còn đủ dũng khí tiếp tục đứng bên cạnh người ấy không?Nếu người ấy nói thật sự yêu bạn, rằng hai người có thể chia tay, nhưng đợi khi người ấy không còn nổi tiếng, thì sẽ quay lại tìm bạn, và mong bạn chờ đợi.
Vậy bạn có sẵn lòng chờ người ấy không?
Chờ trong bao lâu?"
Toàn ba cái câu hỏi kỳ lạ đau lòng gì vậy chứ?Chúc Quân tắt game tình yêu mới chơi gần đây, tiện tay kiểm tra số dư tài khoản - tròn 100 nghìn, còn có 8888 nữa là có thể nhận được phần thưởng cao nhất là tấm thẻ SSR đó.
Trên thẻ, chàng trai tóc vàng đang cười với anh thật ngọt ngào, mơ hồ có chút giống người yêu cũ của anh.Người yêu cũ của anh lúc mười sáu mười bảy tuổi chính là dáng vẻ này - nhuộm tóc vàng, nụ cười ngọt ngào, ngây ngô đứng cạnh đàn anh trong một cảnh quay, dáng vẻ hồn nhiên đến đáng yêu.Cũng chính hình ảnh ấy đã khiến trái tim Chúc Quân rung động, khiến anh "đổ" và trở thành fan duy nhất của người yêu cũ năm đó.
Anh khóc vì hắn, cười vì hắn, thậm chí cày tiền để "đập" vào những dự án của hắn.Dưới sự nỗ lực không ngừng của Chúc Quân, người yêu cũ từ một idol với đúng một fan trên mạng dần có thêm vài người nữa, nhưng vẫn chỉ chưa đến mười fan.
Hắn chẳng kiếm được đồng nào, công ty vẫn phải trả lương vài triệu mỗi tháng theo hợp đồng, còn cung cấp ký túc xá và cơm ăn.
Công ty có lẽ cũng tính toán được, cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí công sức nuôi hắn, vì thế loan tin ra ngoài rằng hắn muốn chấm dứt hợp đồng, sau đó âm thầm xử lý chuyện sau bình phong, nhanh chóng hoàn thành thủ tục hủy hợp đồng, đuổi hắn ra khỏi công ty.Khi ấy, Chúc Quân đã có số liên lạc của hắn.
Biết được tình hình cụ thể, liền lập tức lái xe đến đón người về nhà, vỗ ngực đảm bảo: "Cậu cứ ở nhà tôi đi, tôi sẽ nuôi cậu."
Chúc Quân nhớ rõ lúc đó hắn không cười mà chỉ lạnh lùng nhìn anh, hỏi: "Anh muốn gì ở tôi?"
Chúc Quân ngây cả người, hơn nửa ngày sau mới đáp: "Cậu là minh tinh mà tôi thích.
Tôi chỉ muốn thấy cậu tỏa sáng."— Nhiều năm sau, người ấy thực sự tỏa sáng, nhưng hắn đã không còn là người yêu của Chúc Quân nữa.
Ở bên hắn, anh luôn cảm nhận được sự vô thường của thời gian và số phận.
_____
Chơi game chán chê xong, anh quyết định ra ngoài đi dạo.Khu chung cư Chúc Quân ở khá rộng, bất động sản cũng thuộc hàng xịn.
Để tiện cho cư dân, họ còn có xe đạp điện vẫy là tới nữa.
Chúc Quân ném một đồng xu, lên xe, chưa đầy hai phút đã tới cổng khu.Vừa xuống xe, anh quay đầu lại thì thấy tấm biển quảng cáo khổng lồ trên tòa nhà gần đó đã được thay mới – và gương mặt trên đó chính là của người yêu cũ.Gọi "người yêu cũ" mãi cũng hơi kỳ, thôi giới thiệu đôi chút về hắn nhé.
An Duệ, nam, 25 tuổi, cung Ma Kết, diễn viên kiêm ca sĩ, tốt nghiệp chính quy khoa biểu diễn của một trường danh tiếng.
Một bộ phim truyền hình của hắn đạt rating trung bình vượt mốc 2%, một bộ phim điện ảnh đầu tư chưa tới 100 triệu nhưng phòng vé phá 1 tỷ.
Ca khúc mới Đêm Mưa của hắn giữ vị trí top 1 trên bảng xếp hạng âm nhạc 10 tuần liên tiếp.
Trong nửa năm, hắn xuất hiện trên bìa của 4 tạp chí nam và 5 tạp chí nữ lớn, cầm ba đề cử nam chính xuất sắc tại các liên hoan phim danh giá, sở hữu hơn hai mươi hợp đồng quảng cáo, và lượng fan đã vượt lên hơn 30 triệu.
Với ngoại hình hoàn hảo, diễn xuất được khen ngợi, khả năng ca hát và nhảy múa tuyệt vời, hắn nổi lên như ngồi tên lửa, được các diễn đàn gọi là "Tử Vi Tinh giáng thế".Anti-fan khắp nơi đào bới quá khứ của hắn, lật tung ba ngày ba đêm, cuối cùng đành thừa nhận hắn "không có vết đen nào".
Chúc Quân nghĩ lũ anti-fan này kém cỏi thật, chẳng đào được chút gì về anh cả.
Nhưng nghĩ lại, cũng không phải họ không cố gắng.
Công ty hiện tại của An Duệ quá mạnh, những bức ảnh "thật" từng bị chụp lén cũng bị dập tắt ngay, chẳng trách họ không tìm ra dấu vết.Chúc Quân vẫn giữ thói quen của một fan idol, lúc thì cười nhạo anti-fan vô dụng, lúc lại khen công ty của hắn giỏi giang.
Anh lấy điện thoại ra, định chụp tấm biển quảng cáo để khoe trên tài khoản fan của mình.
Nhưng ngón tay vừa chạm màn hình, anh lập tức bình tĩnh lại.– Chúc Quân, hai người đã chia tay rồi.– Chẳng phải đã nói sẽ chơi game nhiều hơn, nghĩ về hắn ít đi sao?– Nhưng mẹ kiếp, không phải tôi cố ý nghĩ về hắn, là hắn cứ đâm thẳng vào mắt tôi thế này!Chúc Quân cười lạnh, cúi đầu, không nhìn tấm biển quảng cáo nữa.
Anh quyết định đi dạo siêu thị mua ít đồ ăn, rồi về nhà sống tiếp cuộc đời mình.Chúc Quân là trẻ mồ côi, sống nhờ tài sản gia đình để lại.
Anh chẳng ham vật chất, tốc độ tiêu tiền còn chẳng bằng tốc độ tài sản sinh lời.
Vài năm trước, anh mở vài quán ăn và hiệu sách ở thành phố này.
Nhờ thuê được nhân viên tốt, anh chỉ việc nằm đếm tiền, hiếm khi phải quản lý gì.
Thế nên anh có cả đống thời gian để đu idol, yêu đương, và sống buông thả.Hồi còn bên nhau, An Duệ thỉnh thoảng cằn nhằn Chúc Quân lười biếng, nhưng vừa cằn nhằn vừa chăm sóc anh chu đáo.
Có lần, hắn gọt táo cho Chúc Quân, vừa gọt vừa cau mày nói: "Anh lười thế này, lỡ một ngày không có em, anh sống sao nổi đây?"
Chúc Quân chỉ ngáp, lười biếng đáp: "Sợ gì, em có bỏ anh đâu mà anh phải lo."
Sợ gì thì cái đó đến.
An Duệ cuối cùng vẫn rời đi.Chúc Quân mua đồ chẳng bao giờ nhìn giá, nên chẳng mấy chốc đã chất đầy nửa xe đẩy.
Anh đẩy xe ra quầy thu ngân, thì bị một người chặn lại.
Đó là một chàng trai cầm khay đồ ăn, cười tươi để lộ hai chiếc răng nanh.
"Anh đẹp trai, thử sữa chua mới ra không?"
Chúc Quân không giỏi từ chối người khác, nhưng cũng chẳng muốn uống sữa chua trong cái chén nhỏ đó, đành nói: "Cậu bán sữa chua gì, lấy cho tôi một hộp đi."
"Dạ được, sữa chua không đường ít béo, 168 nghìn mười hai hũ, mua mười hai tặng mười hai!"
Chàng trai tìm hàng trên kệ không thấy, cúi xuống lục thùng hàng chưa mở.
Áo cậu ta hơi chật, từ góc nhìn của Chúc Quân dễ dàng thấy một đoạn eo trắng và đường cong mờ mờ.Chúc Quân hơi ngại, vội nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Sữa chua này nguyên giá mười bốn nghìn một hũ, đắt thế, có ngon không?"
"Ngon lắm, mà còn là sữa chua An Duệ quảng cáo nữa đấy nha!"
Chàng trai xách hai hộp sữa chua đặt vào xe đẩy của Chúc Quân, cười thêm một câu: "Mọi người bảo tôi trông hơi giống An Duệ."
Bản năng của Chúc Quân là nghĩ ngay: "Giống An Duệ chỗ nào chứ?"
Nhưng nhìn kỹ, anh thấy cậu ta thực sự có nét giống – không phải An Duệ nổi tiếng rực rỡ bây giờ, mà là An Duệ năm mười tám, mười chín tuổi, gương mặt còn thuần nét trẻ con và sự ngây thơ với thế giới.Nhìn gương mặt ấy, lòng Chúc Quân chợt mềm lại.
"Cậu lấy cho tôi thêm hai hộp sữa chua nữa đi."
- Anh nói"Anh ơi, nhà anh có bao nhiêu người?
Sữa chua này hạn dùng chỉ đến 21 ngày, thêm hai hộp nữa anh uống hết nổi không?"
"Bán thêm hai hộp chẳng phải cậu được thêm hoa hồng sao?"
Chúc Quân hiếm khi gặp người bán hàng thật thà thế này."
Bán một hộp được năm nghìn hoa hồng, nhưng tôi không thể vì năm nghìn mà lừa anh được!"
"Thôi được rồi."
Chúc Quân bỏ ý định mua thêm, nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta, anh lại không kìm được lòng mềm – nói trắng ra, anh muốn dúi cho cậu ta ít tiền hay đồ gì đó.Tật xấu này của Chúc Quân, An Duệ hiểu rõ.
Hồi trước, hắn hay nhắc nhở, bảo anh đừng tin lũ ăn xin ngoài đường hay mấy dự án quyên góp lừa đảo trên mạng.
Nhưng giờ chẳng ai quản anh nữa.
Chúc Quân cắn răng bước đi vài bước, rồi không kìm được, quay lại nhìn cậu ta một cái.
Cái nhìn ấy chạm ngay ánh mắt cậu ta đang nhìn anh.
Mặt cậu ta hơi đỏ, vội nghiêng đầu đi.Khoảnh khắc ấy, Chúc Quân chợt hiểu – có lẽ cậu ta cũng không phải trai thẳng."
Có muốn thêm WeChat không?"
"Hay là... mời cậu ta ăn một bữa cơm?"
Chúc Quân do dự.
Ánh mắt anh dừng lại trên bao bì sữa chua, nơi An Duệ đang cười thật ngọt.– Thôi...bỏ đi.– Anh vẫn còn yêu hắn!