Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)

[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 79. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 11


Đêm lạnh như nước, hết thảy tập kích vừa lúc có thể lợi dụng buổi tối tiến hành."

Tình huống hiện tại thế nào?"

"Đã công phá bảy khu an toàn."

"Còn chưa đầy một ngày, thật đúng là thế như chẻ tre."

Ánh mắt An Thủ Quốc phủ lên một mạt sầu lo."

Cha, huyết thanh đã được nghiên cứu đến đâu rồi?"

"Vẫn chưa có tiến triển gì lớn.

Bang nhi, Dật nhi đã mang theo quân đội chạy đến tiền tuyến, con không cần quá mức lo lắng."

"Cha, Dật nhi em ấy..."

An Bang muốn nói lại thôi."

Không cần lo cho nó, nó so với lão già ta đây còn lợi hại hơn."

Nhắc đến đứa con trai nhỏ của mình, An Thủ Quốc cũng lộ ra vẻ mặt vừa lòng "Nó đã chạy tới khu 8, con cũng đến giúp nó đi."

"Vâng, cha."

An Bang nhịn không được lại nhắc nhở một câu "Cha, huyết thanh nhất định phải nhanh chóng điều chế thành công, nếu không, thế giới này cũng chỉ còn lại tang thi."

"Đi đi."

"Vâng, cha."

Sau khi rời khỏi văn phòng của An Thủ Quốc, An Bang lập tức đến tiền tuyến tìm An Dật.

Thời điểm y nhìn thấy An Dật, năng lực trên người cậu càng khiến An Bang không thể đoán nổi, tăng nhanh đến mức khiến cho mọi người kinh ngạc."

Anh hai."

An Bang gật đầu "Năng lực của em sao lại tăng nhanh đến vậy?"

"Còn rất chậm."

An Dật cười cười, chỉ là nụ cười này trong bóng đêm lại mờ ảo không rõ, còn lộ ra chút quỷ dị.An Bang nhìn từng hàng quân lính ngay ngắn trật tự phía sau An Dật, thần sắc mỗi người vô cùng trang nghiêm, ánh mắt nhìn An Dật đều mang theo sùng bái và kính nể.

An Bang không khỏi cảm thán, tốc độ trưởng thành của An Dật thật sự là quá nhanh."

Anh hai, anh nói xem đêm nay anh ấy có tới không?"

An Bang đương nhiên biết từ 'anh ấy' này trong miệng cậu là chỉ ai "Dựa theo trình tự tấn công của hắn, đêm nay hẳn là sẽ đến."

"Em cũng cảm thấy vậy."

An Bang càng nhìn càng cảm thấy tươi cười của An Dật có chút vặn vẹo "Đêm nay em rất kỳ quái."

Ánh mắt An Dật sáng quắc "Anh hai, em chỉ là hưng phấn thôi."

An Bang rõ ràng có thể cảm nhận được tia máu tanh trong mắt An Dật so với hưng phấn càng mạnh mẽ hơn.

Y cũng không nhắc lại, chỉ cùng An Dật nhìn thẳng về một phía, đó là phương hướng bọn họ dự đoán Mạc Sinh Bạch sẽ xuất hiện."

Đến rồi."

An Dật cong lên nụ cười hưng phấn "Anh hai, nơi này giao lại cho anh."

An Bang còn chưa kịp nhìn thấy tang thi trong tầm mắt, thân ảnh An Dật đã biến mất ngay trước mặt y, An Bang biết đây là dị năng hệ tinh thần, chỉ có thể cầu mong cả hai người bọn họ đều có thể bình an."

Lại gặp mặt."

"Đúng vậy."

"Cũng không phải em muốn cố ý đi tìm anh, chỉ là bây giờ, em là địch nhân của anh."

"Anh biết."

"Tô Châu đâu?"

"Địch nhân của em chỉ có một mình anh."

Khóe môi An Dật cong lên "Ai nói thế?

Người em muốn giết, cho tới bây giờ đều là hắn ta."

Mạc Sinh Bạch không hề bỏ qua sắc đỏ tươi vừa lóe lên trong mắt An Dật "Thì ra là thế."

"Cái gì?"

"Em vì muốn nhanh chóng tiến cấp, đã tẩu hỏa nhập ma."

"Rất thông minh."

An Dật tùy ý cười "Cho nên Tô Châu càng không xứng với anh."

"Em đến đây là vì muốn giết anh sao?"

"Không phải."

An Dật nói xong lập tức tiến hành nhảy không gian, phương hướng chính là nơi Tô Châu đang ẩn nấp.

Mạc Sinh Bạch vội vàng đuổi kịp, nếu còn chưa kéo xong độ ngược tâm đã để Tô Châu chết trong tay An Dật, nhiệm vụ này lập tức sẽ xem như thất bại!

Như vậy hết thảy những cố gắng của hắn đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả đều bị hủy sạch!

Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải ngăn cản An Dật!Tô Châu hoàn toàn không biết gì cả, cầm trong tay viên tinh hạch được Mạc Sinh Bạch khắc cho y vui vẻ thưởng thức, thời điểm nhận thấy một tầm mắt không hề có ý tốt nhìn mình chằm chằm, cổ cũng đã bị An Dật bóp lấy.Mạc Sinh Bạch rốt cuộc vẫn chậm hơn An Dật một bước, hắn cố gắng để bản thân trấn định, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc "Em trước tiên buông cậu ấy ra đã, có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Nếu em nói không thì sao?"

An Dật từ trong túi quần lấy ra một con dao điêu khắc "Đây là lúc anh khắc tinh thạch cho hắn ta, em đã trộm lấy đi."

"Nếu em thích, vậy tặng cho em."

"Không."

An Dật cười đầy tà khí "Em đã nghĩ, rốt cuộc anh thích hắn ta vì điều gì nhỉ?

Lẽ nào là khuôn mặt này?"

Con dao điêu khắc trong tay An Dật ở trên mặt Tô Châu vẽ nên một vết rạch dài, mà thần sắc Tô Châu vẫn không hề thay đổi, lạnh lùng trước sau như một.

"Sống chết hiện giờ của mày đang nằm trong tay tao đấy nha, sao mày lại không sợ hãi?"

"Em muốn làm gì thì cứ nhắm vào anh, bất cứ chuyện gì cũng được."

"Thật sao?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

"Được, em tin anh.

Như vậy, vấn đề đầu tiên, nguyên nhân những tang thi này chịu sự khống chế của anh?"

"Thuốc.

Ngay tại phòng thí nghiệm số 7, lọ thủy tinh được đánh số 4."

"Tốt.

Vậy vấn đề thứ hai, virus tang thi có thể giải không?

Huyết thanh rốt cuộc điều chế thế nào?"

"Có thể giải.

Tuy rằng anh không biết huyết thanh điều chế thế nào, nhưng chỉ cần em giết anh, sau đó lấy viên tinh hạch của anh ra, liền có thể giải được toàn bộ virus tang thi.

Chỉ cần em đồng ý buông tha Tô Châu, anh có thể lập tức cho em."

Tô Châu nghe xong Mạc Sinh Bạch nói ra những lời này, sắc mặt lập tức tái nhợt đến đáng sợ.Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chính của ngài, độ hảo cảm không đổi, tròn 100.

Độ ngược tâm tăng 40, hiện tại độ ngược tâm là 60.Nghe được nhắc nhở đến từ hệ thống, Mạc Sinh Bạch cảm thấy an tâm hơn một chút.

Hắn chỉ cần đem độ ngược tâm kéo đủ 100 là có thể lập tức rời khỏi thế giới này!Biểu tình An Dật cũng không hề tốt chút nào "Đây chính là nguyên nhân tại sao hắn ta không thể không chết!

Rõ ràng chỉ là một món đồ thay thế, tại sao anh lại có thể thoải mái yêu chiều hắn nhiều năm như vậy?"

"Cậu nói cái gì?!"

Con ngươi Tô Châu thâm trầm đến mức dọa người "Cái gì gọi là món đồ thay thế?!"

"Mày không biết sao?"

An Dật giả vờ kinh ngạc "À đúng nhỉ, mày chỉ biết bản thân từ nhỏ đã bị vứt bỏ, sao có thể biết mày còn có một người anh trai đã mất chứ hả?

Mạc Sinh Bạch năm đó cùng anh trai mày yêu nhau đến chết đi sống lại, chẳng qua anh mày đột ngột mắc bệnh ung thư qua đời, anh ấy vốn muốn cùng anh mày nắm tay nhau cùng chết, kết quả anh mày nói với anh ấy, anh mày còn một nguyện vọng chưa hoàn thành."

Sau mỗi một câu nói của An Dật, sắc mặt Tô Châu lại càng tái đi "Anh ta muốn Mạc Sinh Bạch chăm sóc cho tôi?"

"Đúng vậy."

An Dật tiếp tục xát muối lên vết thương y "Anh ấy vốn muốn xem mày như em trai mà chăm sóc, nhưng không may là, bộ dáng của mày và anh trai đã mất của mày quá giống nhau."

"Những gì cậu ta nói là sự thật sao?"

Tô Châu thì thào hỏi."

Anh không biết, Tô Châu.

Trí nhớ trước kia của anh đã biến mất."

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Độ hảo cảm của mục tiêu công lược chính không đổi, tròn 100.

Độ ngược tâm tăng 30, hiện tại độ ngược tâm là 90."

Hóa ra, mọi thứ đều là giả, đối tốt với tôi là giả, yêu tôi cũng là giả, mọi thứ đều là giả!

Là giả!"

Tô Châu bắt đầu giãy dụa, trong lúc nhất thời con dao lại ở trên mặt y rạch thêm một lằn, bên má cũng phủ đầy máu tươi đầm đìa."

Tô Châu à, mày khoan hãy kích động chứ?"

An Dật hướng Mạc Sinh Bạch nở nụ cười khiêu khích "Thế nào?

Em đã giúp anh nói ra sự thật rồi đấy."

"Em buông cậu ấy ra trước."

"Mạc Sinh Bạch, tôi không cần anh lo!"

Tô Châu đã rơi lệ đầy mặt "Tại sao anh lại xuất hiện trong thế giới của tôi?

Cho tôi hy vọng, rồi để tôi phát hiện ra chân tướng?

Sao anh không chết đi?

Tại sao anh lại không chết đi hả?"

"Tô Châu, anh chết em sẽ vui hơn chứ?"

"Anh nói thử xem?"

"Được.

Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi."

Mạc Sinh Bạch hướng Tô Châu lộ ra nụ cười ôn nhu cuối cùng, sau đó trực tiếp vươn hai ngón tay cắm vào đầu mình, lấy ra viên tinh thạch thuần một sắc vàng rực rỡ chỉ thuộc về một mình hắn "Xem như đây là bồi thường cho những tội nghiệt mà anh đã phạm phải đi."

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, An Dật và Tô Châu căn bản không hề nghĩ đến Mạc Sinh Bạch sẽ thật sự tự sát, vào giây phút viên tinh thạch kia hiện thế, hào quang xinh đẹp của nó trực tiếp khiến hai người rơi xuống hai hàng lệ.

Cả người Tô Châu xụi lơ trên mặt đất, y nhìn thân thể Mạc Sinh Bạch đã mất đi dấu hiệu của sự sống, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống "Em, em chỉ nói lẫy thôi, anh sao có thể thật sự, thật sự..."

"Đều do mày!!

Nếu không có mày, anh ấy sao có thể chết!!"

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài tròn 100, độ ngược tâm tăng 10, cũng đã tròn 100.

Nhiệm vụ chính hoàn thành!

Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chi nhánh, An Dật, độ hảo cảm đối với ngài vượt mức 80, cũng đã sớm yêu ngài sâu đậm, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành!

Bảy nhiệm vụ đều đã viên mãn hoàn thành, xin hỏi kí chủ có muốn lập tức trở về thế giới hiện thực không?Mạc Sinh Bạch nhìn Tô Châu bị An Dật lấy đầu, lại nhìn An Dật thần sắc điên cuồng mà cầm lấy viên tinh thạch ánh vàng kia của hắn, thần chí không rõ lẩm bẩm "Anh là của em, anh là của em, anh rốt cuộc cũng là của em!"

Loại biểu tình vặn vẹo cùng ánh mắt si mê đến điên cuồng này, khiến Mạc Sinh Bạch không nỡ nhìn nữa.

Mọi thứ, rốt cuộc cũng đã kết thúc.Mạc Sinh Bạch thở dài, cất tiếng "Trở về."
 
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 80. Chung chương (Hoàn)


Trải qua một năm sau vụ tai nạn kia, cơ thể Mạc Sinh Bạch mới có thể khôi phục sinh hoạt như một người bình thường.

Tâm tình hắn bình thản đến mức dị thường, từ khi trải qua bảy thế giới, Mạc Sinh Bạch phát hiện suy nghĩ của bản thân đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Loại cảm giác trẻ tuổi lông bông trên người hắn cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, cả người dần trở nên trầm ổn, thành thục như một nam nhân chân chính.Luôn luôn xem Mạc Sinh Bạch là một đứa con bất hiếu không nên thân, Mạc phụ cũng dần dần dưới sự cố gắng của Mạc Sinh Bạch mà thay đổi cách nhìn về hắn.

Chứng kiến sự thay đổi này, người cao hứng nhất không phải ai khác chính là Mạc mẫu, từ khi con trai tỉnh lại đến nay, trên mặt Mạc mẫu lúc nào cũng rực rỡ phấn chấn.

Tỷ như hiện tại, Mạc mẫu đang cầm mẫu tây trang mới nhất của Venice đặt vào tay con mình "Nhanh đi thay, để cho mẹ nhìn xem."

Mạc Sinh Bạch tất nhiên là thỏa mãn vô điều kiện mọi yêu cầu đến từ mẹ hắn, mà loại phối hợp vô điều kiện này của hắn không chỉ thỏa mãn Mạc mẫu, còn thỏa mãn một lượng lớn ánh mắt của các nhân viên trong cửa hàng.

Mạc Sinh Bạch vừa mặc thử trang phục bước ra, tròng mắt nhân viên cửa hàng lập tức dính chặt trên người hắn.

Tây trang màu cà phê làm cho Mạc Sinh Bạch vốn có thân hình cao gầy lại càng thêm thon dài, phối với khuôn mặt tuấn mỹ không cách nào bắt bẻ kia của hắn, lập tức đem hồn của toàn bộ nhân viên câu đi mất.

Nhân viên cửa hàng lau lau dòng nước miếng vốn không hề tồn tại trên mặt "Phu nhân, ánh mắt của người thật sự rất tốt, bộ quần áo và tiên sinh này thật sự là tuyệt phối."

Mạc mẫu vô cùng cao hứng "Chủ yếu là bởi vì con của tôi rất đẹp trai."

Nhân viên cửa hàng vội vàng phối hợp gật đầu, những lời này các nàng tuyệt đối nhiệt liệt tán thành.Mạc Sinh Bạch nhìn xuống đồng hồ trên tay "Mẹ, tạm thời không thể bồi người, có một phần hợp đồng cần con lập tức qua ký tên."

"Vậy cứ đi đi, mẹ cũng không giữ con.

Mau đi đi."

Mạc Sinh Bạch mặc luôn bộ quần áo Mạc mẫu vừa mua cho hắn, dọc theo đường đi đồ sát thêm vô số người qua đường.

Mới vừa ngồi vào chiếc lamborghini của mình, cửa kính xe đã bị gõ lên, Mạc Sinh Bạch hạ cửa kính xe xuống "Bác sĩ Tô, thật trùng hợp."

Tô Châu nở nụ cười "Đang bồi Nhã Oánh mua quần áo.

Xem ra Mạc tiên sinh đã hoàn toàn bình phục."

Nói thật, khi Mạc Sinh Bạch mới vừa tỉnh lại, phát hiện bác sĩ chữa trị của hắn không những có bộ dáng vô cùng giống Tô Châu mà cũng có tên là Tô Châu, đã khiến hắn có chút hoảng sợ.

Chỉ sau khi biết được người kia đã kết hôn, Mạc Sinh Bạch mới có thể yên tâm."

Đã hoàn toàn khỏe mạnh."

"Vậy thì tốt, anh đang rất vội sao?"

Mạc Sinh Bạch lễ phép hướng y gật đầu "Đúng vậy, tôi đi trước.

Tạm biệt."

Đợi đến khi đến được phòng làm việc của mình, trợ lý Linda đã lập tức xuất hiện trước mặt hắn "Tổng giám đốc, xin ngài lập tức đến phòng họp."

"Được rồi.

Có điều Chủ tịch Thẩm sao lại đột nhiên không tới vậy?"

"Chủ tịch Thẩm bởi vì gần đây thân thể không tốt, cho nên đã nhờ người thay ngài ấy tham dự."

"Tôi đã biết."

Mạc Sinh Bạch sửa sang lại quần áo.

Binh đến tướng đỡ, hợp đồng này nhất định phải thuận lợi tóm lấy!Thời điểm hắn bước vào phòng họp, người thay thế Chủ tịch Thẩm tham dự đang ngồi xem tài liệu, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.

Ngũ quan thâm thúy xinh đẹp phối hợp cùng cặp mắt như biển xanh lưu chuyển, bộ dáng vừa nhìn đã biết là con lai."

Lần đầu gặp mặt, xin chào Giám đốc Mạc, tôi là Thẩm Lưu Bạch."

Trên mặt Mạc Sinh Bạch vẫn bất động thanh sắc "Xin chào, tôi là Mạc Sinh Bạch."

Hai người lễ phép bắt tay, thời gian còn lại đều dùng để tận lực thảo luận chuyện công.

Hai người đều là tinh anh, đối với vấn đề lợi nhuận đều không chút lùi bước, khiến cho nhân viên của hai công ty ở một bên quan sát đều thầm giật mình, hóa ra cấp trên của bọn họ còn lợi hại đến như vậy!

Trải qua một phen đánh giá, công ty hai nhà rốt cuộc thuận lợi ký kết."

Rất chờ mong lần hợp tác sau cùng quý công ty."

Thẩm Lưu Bạch cười đến ý vị thâm trường "Tôi cũng vô cùng chờ mong lần hợp tác sắp tới cùng anh."

Rốt cuộc tiễn được vị Tôn đại phật Thẩm Lưu Bạch, Mạc Sinh Bạch xoa xoa huyệt thái dương, vừa mới chuẩn bị đi ăn tối, Linda lại gõ cửa phòng làm việc của hắn.

Mạc Sinh Bạch biết lại có chuyện gấp nên cất tiếng "Mời vào."

"Chủ tịch Mạc nhắn ngài phải an bài cho tốt các em họ của mình, nghe nói họ mới từ nước ngoài trở về."

"Em họ?"

Mạc Sinh Bạch không thể hiểu nổi, hắn cho tới bây giờ cũng chưa hề nghe nói đến việc mình có bất cứ đứa em họ nào đấy?"

Tôi để họ vào gặp ngài là được."

Nhưng hai người vừa bước vào trực tiếp khiến Mạc Sinh Bạch sững sờ ngay tại chỗ."

Anh họ, em là Mạc Ứng Đường."

"Anh họ, em là Mạc Ứng Niên."

Nhìn đôi song sinh bộ dáng không hề có chút khác biệt nào xuất hiện trước mặt, Mạc Sinh Bạch đột nhiên có loại xúc động muốn chọc mù hai mắt mình.

Xuất hiện một, hai người còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng bây giờ con số đã lên đến bốn, trong lòng Mạc Sinh Bạch mạnh mẽ xuất hiện một cỗ dự cảm không tốt."

Chào các em, anh là anh họ của hai đứa, Mạc Sinh Bạch."

"Chờ một lát đã, em trai của tụi em còn chưa tới."

Mạc Sinh Bạch đau khổ mà nhìn hai người đối diện "Hai em còn có một em trai?"

"Đúng vậy."

Tiếp đó cánh cửa đã bị một thiếu niên mềm mại đáng yêu, thoạt nhìn mới chỉ 15 16 tuổi đẩy ra "Thật xin lỗi, em đến muộn."

Thiếu niên ngượng ngùng tươi cười "Vị này chính là anh họ phải không, em là Mạc Chung Thâm, cũng là em họ của anh."

Mạc Sinh Bạch cảm giác lượng thông tin trong đầu mình hình như hơi quá lớn rồi, khóe miệng lộ ra nụ cười cứng ngắc "Chào các em.

Nghe nói các em vừa từ nước ngoài trở về, vậy đã đặt khách sạn chưa?"

Mạc Chung Thâm mở to hai mắt "Còn phải đặt khách sạn ạ?

Nhưng mà bác nói sẽ ở nhà anh mà."

Mạc Ứng Đường, Mạc Ứng Niên lập tức hưởng ứng gật đầu.Mạc Sinh Bạch cảm giác toàn bộ thân thể đều sắp đông cứng lại rồi "Vậy được rồi."

Rốt cuộc an bài xong cái gọi là nhóm em họ từ nước ngoài trở về, Mạc Sinh Bạch cũng không dám cùng bọn họ thật sự ở chung một nhà.

Nhưng hắn lại không thích ngủ ở khách sạn, liền tính toán đến nhà người anh em tốt Vương Trạch Minh tá túc một đêm, chỉ là khi y vừa bước vào liền phát hiện Vương Trạch Minh ăn mặc chỉnh tề đang bày một bàn thức ăn vô cùng ngon miệng."

Hôm nay có chuyện gì sao?

Bình thường cũng đâu thấy cậu khách khí với tớ như vậy?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Vương Trạch Minh liếc mắt nhìn Mạc Sinh Bạch một cái "Bàn thức ăn phong phú này cũng không phải dành cho cậu."

"Gì chứ?

Đêm nay cậu còn có khách?"

"Đương nhiên, cậu cho rằng tớ là kẻ làm việc không đàng hoàng như cậu à?

Cậu bị Vương Thanh đụng trúng là xứng đáng, còn hại tớ rơi nhiều nước mắt như vậy."

"Được rồi, được rồi.

Đều là quá khứ."

"Quên đi, hôm nay tâm tình tốt, tha cho cậu một mạng."

"Đêm nay ai tới vậy?"

"Bạn tốt của tớ."

"Tớ có quen không?"

"Sao cậu có thể quen chứ, có phải đầu cậu bị đụng đến giờ vẫn còn choáng váng không?

Hai chúng ta đâu có học chung trường đại học, cậu quên rồi?"

Mạc Sinh Bạch nuốt xuống một búng máu.Ngoài cửa vừa lúc này vang lên tiếng gõ, Vương Trạch Minh vui vẻ chạy ra mở cửa, Mạc Sinh Bạch cũng vừa lúc nhìn thấy hai người được Vương Trạch Minh gọi là bạn tốt.Hai người kia vào nhà, phát hiện Mạc Sinh Bạch đang đứng nơi đó không nói được lời nào "Vị này là?"

Vương Trạch Minh lập tức giới thiệu "Mạc Sinh Bạch, anh em của tớ."

Nam sinh bên trái lộ ra nụ cười chói mắt như ánh mặt trời "Xin chào, Cao Kỳ."

Mạc Sinh Bạch cười đến cứng ngắc "Xin chào."

Nam sinh bên phải biểu tình lạnh lùng "Xin chào, Lục Cao Hàn."

Mạc Sinh Bạch vẫn như trước cười đến cứng ngắc "Xin chào."

Vừa lúc này chuông điện thoại của Mạc Sinh Bạch vang lên, cũng đúng lúc thành một cái cớ hợp lý để Mạc Sinh Bạch rời khỏi nơi này.

Vì thế Mạc Sinh Bạch vờ như vô cùng có lỗi cười cười "Trạch Minh, công ty của tớ có chút việc gấp, phải đi trước.

Mọi người cứ từ từ ăn nhé."

Mạc Sinh Bạch vừa ngồi vào xe liền lập tức nổ máy rời đi, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, tại sao bọn họ đều đồng loạt xuất hiện như thế?

Trăm tư không thể giải, hắn nghĩ đến xuất thần, tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh, đột nhiên ngay trước mũi xe xuất hiện một bóng người, Mạc Sinh Bạch vội vàng phanh lại, nhưng dường như cũng đã đụng trúng ai đó.

Hắn vội vàng xuống xe xem thử, lại phát hiện trên đường lớn không hề có bóng dáng người nào cả.Chẳng lẽ là chính mình hoa mắt?Mạc Sinh Bạch vừa mới xoay người đã bị một khối thân thể ấm áp ôm lấy, thanh âm như mang theo tang thương vượt qua ngàn năm "Rốt cuộc đã tìm được ngươi."

Mạc Sinh Bạch cũng ôm lấy hắn, hít sâu một tiếng "Tu La."

Xung quanh xe cộ như nước chảy, không gì có thể quấy rầy hai người đang gắt gao ôm nhau.Hoàn

______________________

Editor lảm nhảm: 31/05/2017 ~ 27/09/2017Trong suốt khoảng thời gian gắn bó với Khoái xuyên chi ngược tra ngược tra, mình thật sự rất cảm ơn mọi người vì đã luôn theo dõi bộ truyện dù bản edit của mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót.

Mình sẽ cố gắng beta lại toàn bộ truyện trong thời gian sớm nhất có thể!Thật ra cuối chương 80 vẫn còn vài dòng của tác giả, nhưng chỉ là giới thiệu truyện mới bà ấy đang viết thôi nên mình mạn phép không edit.

Và mọi người thật sự không nhìn lầm đâu, Khoái xuyên chi ngược tra ngược tra đã hoàn rồi đó.

Kết quá ngắn đúng không?

Nhưng tác giả cũng không viết thêm phiên ngoại nào cả (mình đã lên tận web Tấn Giang để kiếm nhưng đến chương 80 là thật sự hết rồi) , nên thôi chúng ta đành tự YY ra phần sau vậy ヽ('Д';)ノMà không biết có bạn nào còn nhớ không nhỉ, trước đây mình đã từng ghi, trong bộ này mình thích nhất là 2 bạn thụ: 1 là Thẩm Lưu Bạch, còn người thứ 2 mình vẫn chưa từng nói ra.

Thật ra bạn ấy chính là Tu La đó!

Còn lý do thì, mọi người đọc đến Chung chương chắc cũng đã hiểu được tại sao mình lại thích Tu La rồi chứ? (っ'▽`)っĐược rồi, mình sẽ chỉ lảm nhảm đến đây thôi, hẹn gặp lại mọi người ở một bộ khác nha( ̄ε ̄ʃƪ)Ps: Mình vốn định xong bộ này sẽ edit một bộ khoái xuyên chủ công 1x1, nhưng khi search google lại thấy nhà làm văn án đặt gạch từ mấy tháng trước rồi, mình cũng nghĩ làm Khoái xuyên mãi mọi người cũng chán, thôi thì tìm bộ khác làm vậy.

Nếu mọi người có tâm đắc bộ nào thì có thể đề cử (lưu ý là mình chỉ đọc chủ công, hỗ sủng hoặc sủng công nha), nếu mình đọc xong hợp gu thì có thể sẽ triển luôn đó (>Д<)ゝCập nhật ngày 20/12/2017: Hoàn thành beta toàn bộ truyện ~
 
Back
Top Bottom