[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Edit + Beta] Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất - Ninh Dung Huyên
Chương 79: Vị sư tôn cao lãnh kia (11)
Chương 79: Vị sư tôn cao lãnh kia (11)
Chương 79: Vị sư tôn cao lãnh kia (11)
Ngươi nhất định là đang nghĩ dùng cách nào để hôn ta, đúng chứ?Yến Phi Thần nhìn hư ảnh đang mỉm cười trước mặt, hắn không thể không thừa nhận, người này chính là khắc tinh, là tâm ma của hắn.Chỉ một câu nói nhẹ tênh, đã cuốn sạch mọi cảm xúc điên cuồng chồng chất trong lòng hắn, chỉ để lại nồng đượm tình ý lan tràn khắp ngóc ngách cơ thể.Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào hư ảnh trước mặt, không chớp mắt.Thanh Liên Đế Quân cũng nhìn hắn chầm chầm, không tránh né, như thể những chuyện y làm đều đúng lý hợp tình.Yến Phi Thần dở khóc dở cười.Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói:"Sư tôn, ban nãy ta đã nghĩ...
Ta thật sự hận ngươi."
Thanh Liên Đế Quân nghe vậy thì có chút ấm ức, nhưng y vẫn giả vờ bình tĩnh, bĩu môi hừ dỗi một tiếng, "Hứ."
Yến Phi Thần thấp giọng nói tiếp, "Hận đến mức, chỉ muốn giam cầm ngươi đời đời kiếp kiếp."
Lời vừa thốt ra, trong mắt hắn dần dần hiện lên một đạo tia sáng đỏ đen đan xen, phủ kín cả đồng tử.
Cùng lúc đó, bộ dáng cùng khí chất cũng dần thay đổi theo.Ban đầu, dù nhìn hắn có vẻ thành thục ổn trọng, nhưng do tuổi tác và tu vi còn hạn chế, hắn vẫn mang theo vài phần ngây ngô so với những bậc đại năng như Minh Quang Tiên Đế.
Thế nhưng giờ đây, nét non nớt ấy đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự trầm ổn và uy thế khiến người ta không dám xem nhẹ.Tự tin, cường đại, đủ khả năng khống chế hết thảy.
Phảng phất như thể, hắn từ khi sinh ra đã như vậy.Thanh Liên Đế Quân ánh mắt khẽ biến, y liếc nhẹ lên không trung.
Là khí chất đột nhiên thay đổi hay là bắt đầu khôi phục ký ức?Yến Phi Thần đứng yên tại chỗ, đột nhiên hắn vươn tay.
Ngay sau đó, giữa lòng bàn tay hắn bừng lên một luồng sức mạnh khổng lồ quen thuộc: chính là "Hỗn Độn chi nguyên" mà Thanh Liên Đế Quân từng nắm giữ.
Nó cuộn trào như ngọn lửa đen thiêu đốt, nhảy múa không ngừng.Thanh Liên Đế Quân khẽ chớp mắt.Yến Phi Thần hơi nghiêng đầu mỉm cười: "'Nghiệt tử' trong miệng Tiên Đế... xem ra quả nhiên là ta rồi.
Sư tôn thấy thế nào?
Hiện tại ta có đủ tư cách đến Thiên Chi Nhai tìm người chưa?
Đủ thực lực để cùng người sóng vai chưa?"
Thanh Liên Đế Quân vẫn không thể đoán ra tình trạng của hắn lúc này, chỉ khẽ chớp mắt thêm lần nữa.Yến Phi Thần... hoặc nên nói —— tên thật của hắn là Cố Minh Tranh.Phía xa xa, không gian ba chiều khẽ chuyển động.
Thiên Thần Nhỏ ôm chặt cột đá, mặt đầy hoảng hốt, trên đầu nó hiện đầy emoji 'Hù chết bé rồi!
T^T'Cố Minh Tranh bước lên một bước, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi hư ảnh:"Chờ ta tìm em.
Món nợ này, chúng ta từ từ tính."
Chưa kịp để Thanh Liên Đế Quân đáp lại, hư ảnh đã tan biến, ý thức cũng lập tức trở về thân thể đang ở trong Trụ Trời.
Y chống cằm, ánh mắt thoắt buồn rầu, nhưng khóe môi lại không ngừng cong lên, khẽ lẩm bẩm:"Tính sổ thì tính sổ...
Ai sợ ai chứ!"
Cùng lắm thì lên giường đại chiến ba trăm hiệp thôi!Dù sao, thế giới này cũng đã dạy y không ít trò hay.Vừa thấy hư ảnh của Thanh Liên Đế Quân vừa biến mất, Cố Minh Tranh liền ngước mắt nhìn lên không trung, bình tĩnh ra lệnh: "Lăn ra đây."
Thiên Thần Nhỏ hoảng sợ, vừa bay ra đã lập tức lách mình, nấp sau một tảng đá lớn.
Nó vỗ vỗ đôi cánh chim, run run làm bộ đáng yêu, "Cố tổng ơi, có chuyện gì thì mình nói từ từ thôi nha, tui sợ..."
Nó còn chưa dứt câu, một trận sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh nát tảng đá trước mặt nó."
ÁAAAAA——!"
Thiên Thần Nhỏ ôm mặt hét toáng lên, nó hoảng loạn bay lung tung khắp nơi để tránh né.
Qua một hồi lâu mới dám thở hồng hộc đáp đất.
Nó dùng hết sức bình sinh, nói một hơi:"Nhiệm vụ cấp độ Địa ngục bắt buộc phải phong ấn ký ức, chứ không phải cố tình nhắm vào ngài đâu, Cố tổng!
Vả lại tôi cũng đâu có muốn đâu, đều do ngài tự nhiên làm chệch quỹ đạo của thế giới trước, làm toàn bộ nhiệm vụ đều thất bại toàn tập luôn..."
Cố Minh Tranh nghe xong, chỉ lạnh lùng hỏi lại, "Tôi cho phép cậu phong ấn ký ức của tôi sao?"
Cố Minh Tranh chưa từng lo lắng chuyện phải hoàn thành nhiệm vụ, vì hắn luôn tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của bản thân.
Nhưng việc hệ thống phong ấn ký ức của hắn, lại là điều không thể chấp nhận.
Đó chính là mấu chốt không ai được phép chạm tới."
Vì khi đó ngài đang hôn mê, nên tôi mới không kịp xin phép í..."
Thiên Thần Nhỏ một bên nơm nướp lo sợ, một bên biện bạch cho bản thân."
Phải không?"
Cố Minh Tranh liếc sang nó, giọng đầy hàm ý.Thiên Thần Nhỏ rụt cổ, ỉu xìu cúi đầu:"Nếu không chọn chế độ Địa ngục, chúng ta sẽ bị trừ điểm tích phân với cả điểm vinh dự, mà mấy cái đó là đều do hai ta cày qua biết bao nhiêu thế giới rồi mới gom đủ...
Với lại mình cũng không có đủ điểm để mà trừ nữa."
Cố Minh Tranh nhàn nhạt nói, "Cậu biết tôi có thể từ bỏ bất cứ lúc nào mà, đúng không?"
"Đừng mà!"
Thiên Thần Nhỏ vội vàng bay tới, nắm chặt tay hắn như thể sợ Cố Minh Tranh sẽ biến mất."
Cố tổng ơi Cố tổng!
Làm mấy cái nhiệm vụ này cũng có lợi cho ngài lắm đó!
Tri thức, tầm nhìn, võ công, dị năng, tu luyện... mấy cái đó ngài đều tự thân học thành tài hết á!"
Lời của nó cũng không hoàn toàn sai.Bước qua từng thế giới, những điều Cố Minh Tranh học được không sao đếm nổi.
Ở hiện thế, Cố Minh Tranh vốn đã là người có tiền có quyền, nhưng tất cả chỉ là vật ngoài thân.
Còn những công pháp tu luyện hắn lĩnh hội được ở đây, nếu có thể vận dụng ở hiện thế, trường sinh bất tử cũng không còn là chuyện viển vông.Có điều, Cố Minh Tranh không phải người bình thường, cho nên hắn cũng không bị những thứ này mê hoặc.
Hắn chỉ hờ hững nói, "Dù học hay không học, thì cuộc sống của tôi vốn không tồi."
Thiên Thần Nhỏ sốt ruột, nó lỡ miệng nói, "Vậy còn vị tiểu mỹ nhân kia thì sao?
Bộ ngài không để ý đến y luôn à?"
Cố Minh Tranh im lặng một lát, rồi liếc sang nó, "Nếu không vì em ấy, cậu nghĩ tôi còn ở đây đôi co với cậu sao?"
"..."
Dù biết đó là sự thật, Thiên Thần Nhỏ vẫn thấy tim như bị đâm một nhát.
Nó ôm ngực, ném ra một cái emoji, "Đau ở đây này T^T~""Đừng diễn nữa.
Tình hình ở thế giới này như thế nào?"
Cố Minh Tranh vốn là người bình tĩnh, nếu đã quyết định tiếp tục làm nhiệm vụ, hắn liền dẹp vụ tính sổ với hệ thống qua một bên, ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt.Thiên Thần Nhỏ lập tức trở lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, nhưng vẫn nó vẫn còn đôi chút khó hiểu:"Mà Cố tổng nè, ngài khôi phục ký ức bằng cách nào vậy?"
Câu nào không hỏi, lại đi hỏi đúng câu khiến người ta ngại nhắc.Cố Minh Tranh nghĩ đến những "đoạn lịch sử đen tối" trong lúc hắn bị mất trí nhớ, mặt mày liền tối sầm.
Quả nhiên, hắn nên xoá sạch sự tồn tại của cái tên hệ thống này.Thật ra, Cố Minh Tranh có thể khôi phục được ký ức là nhờ thế giới tu chân này, linh lực ở đây vượt xa các thế giới trước, ảnh hưởng trực tiếp đến hồn phách của con người.Càng tu luyện, xiềng xích phong ấn càng trở nên lỏng lẻo, huống chi bản thân hắn còn là linh hồn cấp "vương giả".Lại còn bị thêm người nào đó kích thích, thành ra Cố Minh Tranh cứ thế mà lấy lại được ký ức.Thiên Thần Nhỏ thấy hắn lạnh lùng không nói, nó lập tức biết điều mà chuyển chủ đề:"Thế giới lần này là tu chân giới.
Nhân vật chính tuy mang danh con trưởng Yến gia, nhưng thân thế thật sự lại là con lai giữa Cựu Tiên Đế và Ma Thần chi nữ.
Hắn vừa chào đời đã sở hữu thể chất tiên – ma hiếm thấy, trong người lại còn mang Hỗn Độn chi nguyên, nghịch thiên đến mức vừa mới sinh ra đã bị phong ấn.
Cũng bởi xuất thân quá đặc biệt, không được thế gian dung chứa, nên tính cách của hắn mới dần trở nên lãnh đạm, thậm chí có phần tàn khốc..."
Bảo sao lần này, Cố Minh Tranh lại cảm thấy mình cầm nhầm kịch bản của vai ác."
Người duy nhất có thể khiến vai chính mềm lòng là nữ chính La Hoàn Hoàn, cô gái đã mang đến cho hắn chút hơi ấm hiếm hoi lúc nhỏ.
Nhưng sau này, vì hắn mà cô bé đã bị sát hại thảm thiết, trở thành nút thắt khiến vai chính hoàn toàn hắc hóa.
Từ đó, hắn lật đổ Trụ Trời, tàn sát chư tiên, rồi lại một mình khổ tu thăng cấp, dùng chính sức mạnh bản thân tái lập Trụ Trời, trở thành chúa tể của một thiên địa mới.
Cuối cùng còn cứu sống nữ chính, kết thúc mọi chuyện bằng một cái kết đại viên mãn!
Đây chính là nhiệm vụ chủ tuyến của thế giới lần này đó, Cố tổng!"
Cố Minh Tranh day day giữa trán, "Vậy còn Thanh Liên thì sao?"
Nếu hắn đã cầm vai ác rồi, chẳng lẽ người đẹp nhà hắn lại là vai chính?"
Thanh Liên Đế Quân là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu chân của vai chính.
Vì y cũng mang trong người Hỗn Độn chi nguyên giống hắn..."
Thiên Thần Nhỏ liếc nhìn sắc mặt Cố Minh Tranh, cẩn thận bổ sung, "Nói cách khác... thay vì bảo y là vai chính, y chính là đại vai ác hàng thật giá thật."
Khéo nhỉ.
Vai chính thì diệt thế, còn vai ác lại đi cứu thế...
đúng là kịch bản lẫn lộn.Cố Minh Tranh sắp xếp lại tất cả manh mối trong đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Sau đó, hắn xoay người bước thẳng về phía Trụ Trời."
Cố tổng!
Cố tổng!
Ngài không định thăng cấp rồi mới đi hả?!?!"
Thiên Thần Nhỏ vội vàng vỗ cánh đuổi theo hắn.Cố Minh Tranh chẳng buồn để tâm.Giờ hắn chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, sau đó trở về hiện thế tình tình tứ tứ với bé người đẹp nhà mình thôi.Thăng cấp?
Đến cả phong ấn từ không gian khác đều bị hắn giải trừ sạch sẽ, còn muốn thăng đến cái gì?Chúng tu giả từ các đại tông môn vẫn còn tụ họp tại Thiên Chi Nhai, bọn họ đang bàn bạc xem nên nghe theo Minh Quang Tiên Đế hay Thanh Liên Đế Quân.
Mọi chuyện còn chưa ngã ngũ thì biến cố đã ập tới."
Sư phụ, xin người đừng làm hại Phi Thần ca ca!"
La Hoàn Hoàn kéo tay Bách Hoa Tông chủ, nàng vừa làm nũng vừa khẩn cầu.Bách Hoa Tông chủ vốn dĩ rất thương cô nhóc đệ tử này của mình, bèn dịu dàng xoa đầu nàng an ủi:"Đứa ngốc này, chuyện này ta đâu thể quyết định.
Dù sao, đây cũng là mệnh lệnh của Tiên Đế bệ hạ."
"Tiên Đế thì sao?
Bộ hắn muốn làm gì thì làm chắc?!
Phi Thần ca ca, huynh ấy đâu có làm chuyện gì sai!"
La Hoàn Hoàn giận dữ dậm chân, cảm thấy bất bình không thôi.Bách Hoa Tông chủ nghiêm mặt liếc nàng một cái, "Con không được nói bừa!"
La Hoàn Hoàn tức tối quay đầu bỏ đi, đôi mắt nàng đỏ hoe, cố ngẩng đầu lên như muốn nén nước mắt."
Phi Thần ca ca..."
Bỗng ánh mắt nàng khựng lại, ngẩn ngơ nhìn một bóng hình xẹt qua chân trời.
Trong chốc lát, gương mặt nàng bừng sáng, không chút do dự lao theo."
Hoàn Hoàn!
Con đừng chạy linh tinh!"
Bách Hoa Tông chủ gọi theo sau."
Con... con chỉ muốn yên tĩnh một chút!"
La Hoàn Hoàn băng qua cánh rừng, chạy thẳng một đường đến cuối.
Ở nơi đó, một trụ đá khổng lồ vươn thẳng lên tận trời, vờn quanh thân cột là tầng tầng ánh kim quang.
Nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy, bề mặt của trụ đá đã chằng chịt những vết nứt."
Phi Thần ca ca!"
Nàng vừa nhìn liền nhận ra bóng dáng nam tử mặc huyền y ở cách đó không xa.Cố Minh Tranh cũng nhìn thấy nàng, hắn nói khẽ:"Về đi, nơi này rất nguy hiểm.
Đừng chạy linh tinh một mình.
Còn nhớ phụ thân muội đang đợi ở Yên Hải Thành không?"
La Hoàn Hoàn không biết vì sao hốc mắt chợt nóng lên:"Phi Thần ca ca, muội đến là để nhắc nhở huynh...
Minh Quang Tiên Đế muốn bắt huynh.
Sư phụ muội cũng không ngăn nổi, cho nên là... huynh mau đi đi, nhanh lên!!"
Cố Minh Tranh lắc đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên Trụ Trời, "Người ta quan tâm nhất đang ở bên trong, ta sẽ không đi."
La Hoàn Hoàn nhìn ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ, sững người một thoáng rồi thì thầm:"Người quan trọng nhất là sư tôn của huynh sao?
Nhưng mà..."
"Y cũng là người ta yêu nhất."
Cố Minh Tranh vung tay, một luồng kình lực vô hình dâng lên dưới chân La Hoàn Hoàn, nhẹ nhàng đưa nàng rời đi.La Hoàn Hoàn ngã ngồi xuống đất, một lúc lâu sau, nàng mới nở nụ cười nhẹ nhõm:"Khó trách huynh ấy vẫn luôn đối xử với y khác biệt như thế...
Một người phong hoa tuyệt đại đến vậy, ai ở bên cạnh mà không động tâm cho được?
Nhưng cho dù vậy, huynh vẫn mãi là Phi Thần ca ca của muội.
Huynh... nhất định phải cẩn thận đấy!"
"Cảm ơn."
Cố Minh Tranh đó giờ vẫn luôn xem nàng là tiểu muội muội.
Hắn khẽ mỉm cười, nhận lấy ý tốt của nàng, rồi phi thân bay thẳng vào Trụ Trời.Ngay tại trung tâm lõi của Trụ Trời, một bóng bạch y thiếu niên đang chậm rãi bước đi.
Mỗi nơi y đi qua, những khe nứt đều âm thầm khép lại.
Cứ mỗi khi Trụ Trời được vá lại một ít, khí tức của y lại yếu đi một phần."
Đến nhanh thật đấy."
Thanh Liên Đế Quân dừng bước, nhìn bóng người bỗng dưng xuất hiện chắn ngay trước mặt mình.Cố Minh Tranh chỉ nhìn y chằm chằm một lát, hắn không nói không rằng bước thẳng tới, rồi trực tiếp bế bổng y lên.Thanh Liên Đế Quân nhíu mày, "Dừng lại!"
Cố Minh Tranh chẳng buồn nghe, "Em nhìn lại bản thân mình xem, chưa qua bao lâu mà người đã yếu đến như vầy."
"Nghiệt đồ!"
Thanh Liên Đế Quân trừng mắt, y giả vờ nghiêm nghị, cắn một cái lên vai hắn, "Ta là sư tôn đấy!"
Cố Minh Tranh bước chân khựng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên má y, rồi nhướng mày, cười mà như không:"Không còn là sư tôn nữa.
Giờ ta là đạo lữ của em."
Thanh Liên Đế Quân từ đầu đỏ tới tận tai, vùi mặt vào ngực hắn, chỉ còn đôi tai đỏ ửng lộ ra ngoài.—— Cái người này, vừa khôi phục ký ức liền giở trò lưu manh!!!Tác giả có lời muốn nói: Cố tổng phiên bản khôi phục ký ức đang cực kỳ khinh bỉ ổng của trước đây 🙂)))Lorelei:Để cho mọi người dễ hiểu thì tôi sẽ tóm tắt lại xưng hô của bé Phàm và Cố tổng trong thế giới này.Lúc còn nhỏ thì hai người xưng ta — con | con — người => Cố tổng chưa nhận ra tình yêu nên xưng hô theo bối phậnLúc yêu nhau thì hai người xưng ta — ngươi | ta — người => Cố tổng mất trí nhớ, nên xưng hô vững còn giữ kẽ Lúc có lại trí nhớ là thì cứ em — Đồ nhi | ta — em => Vì hai người xác định quen nhau ở ngoài đời luôn rồi thì ở tiểu thế giới nào Cố tổng cũng sẽ xưng hô bé người yêu là em hết nhé.