Thiên Bạt một đường cấp tốc lao đi, Cậu từ phía xa xa đã nhìn thấy lờ mờ hình bóng của bầu nước.
Xung quanh có không ít người tụ tập, chỉ trỏ không ngừng.
Thiên Bạt cố giữ vững chút tỉnh táo của mình, cậu hướng về phía một người dân ở gần đó hỏi thăm tình hình.
"Thím ơi!
Trần Tử Yên bây giờ thế nào rồi?"
Người phụ nữ ở bên cạnh, đôi mắt tràn ngập vẻ thất thần, trong ánh mắt không hề che giấu sự tiếc nuối, cùng đau lòng cho số phận của thiếu nữ chỉ mới 15 tuổi.
"Còn sao được nữa!
Nó tự mình đi sâu vào trong bầu nước rồi.
Ước chừng khi cậu hỏi ta, chừng nửa khắc đồng hồ mà thôi!"
Nửa khắc đồng hồ tương đương với 7 phút.
Thiên Bạt đương nhiên biết người bình thường, không thể nào nhịn thở được qua 7 phút.
Thiên Bạt gào lên một tiếng, Thi Khí của cậu ban đầu đã kìm nén, bây giờ lại một lần nữa bùng phát ra toàn bộ.
Đám người xung quanh nhìn thấy Thiên Bạt bùng nổ khí thế kinh khủng.
Cậu vốn chỉ là đạo sĩ, nhưng lại mang đến cho mọi người chung quanh một loài cảm giác phản phất, giống như bản thân cậu chính là Ma Thần Gián Thế, hung ác đến mức không thể hình dung được.
" Lý Tứ!
Ngươi dám đụng tới một sợi tóc của Trần Tử Yên.
Lê Thiên Bạt ta xin thề, khiến cho người sống không bằng chết!"
- Lê Thiên Bạt ở trước mặt mọi người trong thôn, không hề kiên nể, mà hướng về phía bầu nước, hét lên một tiếng.
" Tất cả mọi người lùi lại đi, tốt nhất là trốn thật xa, bằng không, mạng sống khó giữ."
- Thiên Bạt đưa lưng về phía mọi người, giọng nói trở nên âm trầm mất định.
Không ai thấy được rằng, lúc này đôi con ngươi của cậu đã biến trở thành một màu đen đậm đặc.
Bên trong đôi con ngươi, có hai luồng hắc khí không ngừng tuôn ra, thật giống như hai sợi lông mi mọc ra từ trong mắt.
" Khí Linh!
Điếu ta chết, thân xác này là của người.
Đại thù quân xâm lược phương Bắc, người thay ta trả, có được không?"
Khí Linh nghe khẩu khí điên cuồng của Thiên Bạt, trong lòng không khỏi đánh bợp một cái: 'Xong rồi!
Chẳng lẽ thằng nhóc này lại có tình ý đối với nữ nha đầu Trần Tử Yên kia hay sao?'
" Người sẽ không chết đâu, yên tâm!"
- Khí linh lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra lời này.
"Ta chỉ hỏi người, nếu ta chết, đại thủ quân Nam Hán, người có thay ta trả được hay không?
Được hay là không?"
- Thiên Bạt nghiến răng
Từng đường gần trên người nổi lên, tất cả điều chuyển thành một màu đen đồng bộ.
"Được!"
- Khí Linh nghiêm túc nói.
"Tốt!
Tháo bỏ xiền xích Thi Khí của người đi, đừng giữ lại, ta chịu được!"
Khí Linh lúc này chấn kinh, hắn không ngờ rằng Thiên Bạt biết mình chỉ điều động một chút Thi Khí đổ vào cơ thể của hắn.
"Được!
Ta liều với người một lần"- Khí linh cắn răng, đầm lao phải theo lao.
Thiên Bạt thét lên một tiếng, y phục trên người bị thi khí bùng nổ, khiến nó nổ tung, để lộ ra nửa thân trên, đầy cơ bắp xăn chắc.
"Lý Tứ!
Cút ra đây cho ta!"
- Khẩu khí của Thiên Bạt lúc này rất lớn, cậu đã không còn tâm tình nào mà đùa với Lý Tứ nữa.
Từng tiếng sóng vỗ ầm ầm vọng đến, giữa bầu nước xuất hiện một vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy sâu tới mức chạm đến đáy hồ, những người đứng ở trên cao có thể thấy được rằng.
Ở tận dưới đáy hồ kia là một vùng đất bằng khô ráo, không hề dính một giọt nước nào.
Mà ở chính giữa vòng xoáy kia, không ai khác, chính là Trần Tử Yên.
Tử Yên nằm co người ở đó, y phục trên người không có nửa điểm ướt át, có điều đôi mắt của cô nhắm nghiền, dường như đã hôn mê từ lâu.
"Thì ra, tên ngươi gọi là Lê Thiên Bạt, ta nhớ kỹ cái tên này!"
Mọi người lúc này đều dồn sự chú ý trên người của Trần Tử Yên.
Cho nên không biết từ lúc nào trên mặt nước đã xuất hiện một bóng lão già.
Tuy rằng già, nhưng lưng của người này lại thẳng tấp, hoàn toàn không có chút còng xuống của dấu hiệu già nua.
Mái tóc trắng xoã dài tung bay trong gió, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía Lê Thiên Bạt.
" Ơ, là ông Lục!"
- Mọi người trong thôn Mã Giang đều đồng thời kinh hồ lên.
Tuy rằng sớm biết xác của ông Lục đã bị Ma Da bắt, nhưng bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Mọi người trong thôn đều có chút hoảng hốt kinh hoàng.
" Hừ...!
Rốt cuộc, ngươi cũng đến tìm chết rồi!"
- Lý Tứ nhìn bờ ngực trần của Lê Thiên Bạt.
Hắn phát hiện ra dấu chưởng tối hôm trước hắn đánh vẫn còn ở đó chưa tản đi.
Hiển nhiên đoán được rằng Thiên Bạt đã tụ trọng thương không nhẹ.
Bây giờ liều mạng đến đây chỉ có nước tìm chết mà thôi.
" Tử Yên thế nào?"
- Thiên Bạt không hề để ý đến cái nhìn khinh thường của Lý Tứ.
Cậu nhìn chầm chầm về phía vòng xoáy nước, trong ánh mắt điên cuồng kia.
Để lộ ra một tia nhu tình hiếm thấy.
"Nàng ta vẫn chưa chết, nhưng ngươi yên tâm.
Đợi sau khi ta giết ngươi, chiếm lấy xác thanh niên của ngươi, ta lại cùng nàng ta động phòng hoa chúc.
Như vậy mới thỏa ý nguyện bấy lâu nay của ta"
" Thỏa con mẹ ngươi!"
- Cả Thiên Bạt cùng Khí Linh ở trong đầu, lúc này đều đồng thanh mà chửi.
Thiên Bạt chửi vì Lý Tứ vô liêm sỉ, còn Khí Linh chửi vì thân xác Thiên Bạt, vốn đã thuộc về hắn.
Vậy mà thằng Lý Tứ này ngang nhiên dám mở miệng muốn đoạt.
Thi khí trên người Thiên Bạt cuồn cuộn xuất hiện không dứt, hệt như thác đổ núi trào.
Lý Tứ ngửa đầu lên trời mà cười.
" Hôm nay trời không phụ Lý Tứ ta!"
" Lý Tứ sao?
Hôm nay ta đánh người thành Lý Tử luôn!"
Thiên Bạt dứt lời, liền hét dài một tiếng, chân nhún trên nành đất.
Sau đó cơ thể giống như lưu tinh, ầm ầm lao thẳng xuống dưới mặt nước.
Lúc này Trần Tam cũng đã đuổi đến.
Ông nhìn thấy con gái của mình nằm im lìm dưới xoáy nước.
Không có người trong thôn kéo lại, sợ rằng đã nhảy xuống liều mạng rồi.
Nhưng nhìn qua Thiên Bạt, trong lòng Trần Tam liền bình tĩnh hơn mấy phần.
Người thiếu niên trẻ tuổi này, hy vọng hắn có thể cứu được Tử Yên.
Hai chân của Thiên Bạt dẫm trên mặt nước, chẳng khác gì đất bằng, đứng đối diện với Lý Tứ.
Nhìn thấy lần này Thiên Bạt bị kích động xuống nước, Lý Tứ thoả mãn vô cùng.
Lần trước hắn bị Thiên Bạt đêm nào cũng lôi đầu lên đánh nhau.
Đánh chưa được mấy chiều, liền quay đầu bỏ chạy.
Điều này làm cho Lý Tứ ôm một bụng tức giận.
Đó là còn chưa kể lần gần nhất.
Hắn còn bị Thiên Bạt vạch quần, vung thằng em phun nước lên đầu.
Cảm giác bậu nước lạnh đột nhiên ấm nóng lên.
Không nghĩ đến thì thôi.
Nghĩ đến liền khiến cho Lý Tứ tức điên lên.
Hắn nhún người lui ngược về phía sau, chừng hơn 20 bước chân.
Rồi quát lớn:
" Nay người xuống bầu nước này!
Thì đây cũng chính là nơi táng thân ngươi!"
Lý Tứ vừa nói xong, hắn vung tay lên.
Xung quanh Thiên Bạt lúc này xuất hiện hơn 20 xoáy nước.
Nước xoáy đến tận đáy bầu.
Thình lình ở mỗi vòng xoáy lớn như chiếc phễu kia, liền xuất hiện một đám người.
Nam có, nữ có, già có bé có, ngay cả binh sĩ cũng có.
"Thì ra xác chết trôi nhiều năm qua.
Đều được ngươi tích trữ ở chỗ này, tạo thành Thi Binh cho bản thân mình"- Thiên Bạt vẫn điềm nhiên, đứng ở giữa 24 vòng xoáy nước này.
" Trời ơi!
Bên kia...
Bên kia!
Hình như xuất hiện xác chết trôi.
"Không chỉ một, bên này cũng có, bên kia cũng có nữa!"
- Rất nhiều tiếng xì sầm của người trên bờ vang lên.
Đuốc trong tay mọi người sáng rực, hướng về phía mặt sông Mã Giang mà chiếu đến.
Buổi tối, mặt nước sông Mã Giang được phủ trong một tầng sương mù mở ảo.
Tầm nhìn hạn chế rất nhiều.
Vậy mà từ trong màn sương kia, dần dần xuất hiện một tràng quỷ dị.
Từ trong sương mù, xuất hiện từng xác chết trôi nổi mà đến.
Sở dĩ biết là xác chết, vì những cái xác này đều nằm úp mặt xuống, tay chân không chút cử động, cứ vậy mà xuôi theo dòng nước đến đây.
Thiên Bạt cao giọng hô một tiếng:
" Lão Lương!"
" Vương Chủ...!"
- Bên trong màn sương, lập tức có tiếng đáp lời.
Khi cái xác cuối cùng vừa ra, người ta nhìn thấy được trên lưng cái xác kia có một người đang đứng.
Người này mái tóc bạc phơ, tay cầm một lá cờ màu đỏ như máu, nghiêm trang hướng về phía Lê Thiên Bạt, ánh mắt trung thành tuyệt đối.
Lão Lương phất lên cờ đỏ trong tay.
Đám xác chết trôi trên sông Mã Giang đột nhiên dựng thẳng dậy.
Trên gương mặt mỗi một xác chết trôi đều đeo một bộ mặt nạ bằng sắt quỷ dị, không nhìn thấy rõ dung nhan.
"Lập trận!"
- Lão Lương vung cờ hô lớn
Tổng cộng 25 xác chết trôi lao về phía 23 vòng xoáy nước của Lý Tứ, đứng trên nước mà canh chừng.
Sau đó Lão Lương cũng không thèm để ý đến cái nhìn của mọi người trong thôn Mã Giang, mà đi thẳng đến chỗ Thiên Bạt.
Một chân quỳ xuống, cúi đầu nói:
"Ta an bài còn có điểm sơ xuất, bỏ quên mất Trần Tử Yên cô nương, thỉnh Vương Chủ ban hình phạt!"
- Lời nói của Lão Lương làm cho mọi người trấn kinh.
Đến cả trị tội hắn cũng phải thỉnh cầu người khác ban cho.
Mà người này chỉ là một thiếu niên, gương mặt non choẹt.
"Chặt bỏ một đốt ngón út!"
Lúc này mọi người cũng đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Người ta đã tạ tội chân thành như vậy, không những không tha, mà còn chặt một đốt ngón út sao?- Người thiếu niên Lê Thiên Bạt này cũng thật là tàn ác.
" Đa tạ Vương Chủ ban tội!"
- Lão Lương không nói hai lời, liền dùng tay phải, nắm lấy ngón út
"rắc" một tiếng
Lão trực tiếp bẻ xuống đốt ngón út này, sau đó đặt xuống một bên, gương mặt không có nửa điểm đau đớn.
" Lập tức hành động!
Lý Tứ để cho ta!"
- Thiên Bạt lúc này đôi mắt đã tràn ngập Thi Khí, tà dị tới cực điểm.
Nếu nói ba ngày trước hắn là một thiếu niên ngây ngô, cái gì cũng không biết, thì bây giờ hắn chẳng khác nào một vị Đế Vương, cao cao tại thượng, quan lâm thiên hạ.
Đôi mắt Lý Tứ có chút co rút lại, nhưng hắn lại càng không tin tưởng mình yếu hơn Thiên Bạt.
Cho dù đối phương có trợ thủ thì làm sao chứ?
"Lên!"
- Lý Tứ thét dài một tiếng
Từ trong số vòng xoáy nước kia bắn ra 23 cổ thi thể.
Rất nhanh đã cùng với đám xác chết trôi của Lão Lương loạn thành một đoàn.
Bầu nước bây giờ trở thành chiến trường thảm khốc.
Bỗng chốc, những thôn dân bình thường trong thôn Mã Giang có mặt ở chỗ này đều nhất thể lui ngược về sau.
Người người đều tìm một cốc cây, một tảng đá mà nấp.Bởi vì trên người Lê Thiên Bạt lúc này bùng nổ thi khí quá đáng sợ.
Tuy rằng mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng trong thâm tâm của họ cảm thấy rằng lúc này đây Thiên Bạt còn nguy hiểm hơn Ma Da Lý Tứ khi nhiều lắm.
Thiên Bạt thét dài một tiếng, Khí Linh toàn lực vận chuyển Thi Khí.
Đôi mắt Thiên Bạt từ trong thi khí loé lên một tia màu xanh thẳm.
Hai tay lần lượt đan chéo, không ngừng tạo ra từng thủ ấn quyết khác nhau.
Thủ pháp vô cùng phức tạp, biến hóa đến vô tận.
Lúc này đây, đôi tay của Thiên Bạt chẳng khác gì Quan Âm ngàn tay, thoăn thoắt múa lượn, làm cho người khác không kịp nhìn.
Tiếp theo, một dãy ánh sáng màu đen thẩm mờ ảo từ tay cậu phát ra, giống như cánh bướm múa lượn bay thẳng về phía Lý Tứ.
Lý Tứ cũng sôi trào Ma Khí, xung quanh hắn hóa thành vô số những cây đinh ba xoay tròn.
Mũi đinh ba không hẹn, mà cùng chỉ về một hướng, Lê Thiên Bạt.
Trong tay Lý tư, Ma Khí hóa thành một cây đinh ba cực lớn.
Đây cũng chính là vũ khí bản mệnh của hắn.
Mà Thiên Bạt dùng Thi Khí của mình tạo cho bản thân một thanh kiếm màu đen kịt.
Bầu trời nổ lên từng trận gió xoáy, kéo theo vô số nước trên sông Mã Giang bốc lên.
Sức gió càng mạnh, bầu trời càng u ám, trăng sao trên trời cũng ảm đạm thất sắc đi.
Mây đen từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến.
Sấm sét nổ lên giống như thiên binh thiên tướng tề hội, tầng tầng lớp lớp không ngừng.
Toàn bộ không gian trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi mây đen, che kính trời đất, dũi tay không thấy năm ngón.
Nước sông nhấc lên ầm ầm, gào thét, giống như cả núi trận sông nước đều rung rẫy trước cơn thịnh nổ của thiên địa.
Cùng lúc đó, Thiên Bạt thét lớn một tiếng Thi Khí đầy trời kiếm khí tứ tung đồng thời hướng về phía Lý Tứ mà lao đến.
Lý tứ cũng hét dài một tiếng, thân thể như lưu tinh lao đến, hư không xuất hiện trước mặt của Thiên Bạt.
Đinh ba đánh ra mang theo uy áp thủy lực Mà Khí vận chuyển tuôn ra từng làn khói lửa màu xanh nhạt.
Thiên Bạt nhiều năm ẩn nhẫn chưa từng có một đêm nào cậu lơ là luyện kiếm.
Cậu năm đó từng thề trong lòng rằng sẽ có một ngày tự tay dùng kiếm giết chết quân Nam Hán.
"Ta cho người biết!
Đụng đến người của ta chết không toàn thây!"
- Thiên Bạt gầm lớn
Thi Khí hóa thành kiếm chém xuống va chạm cùng đinh ba của Lý Tứ.
Cả hai đều giống như hai đoàn tàu hỏa mà ầm ầm va chạm vào nhau.
Thi khí cùng Ma Khí tung hoành chia cắt thiên địa.
Thậm chí từng cột nước bị nhấc tung lên cũng liên tục bị chém bứt đoạn.
Nhất thời lấy trung tâm khu vực Thiên Bạt cùng Lý Tứ chiến đấu, phạm vi xung quanh bầu nước đều xuất hiện chấn động giống như trời sập.
"Vạn thi, khí phù!"
Thiên Bạt sau khi khế ước thành công với Khí Linh, tự nhiên cậu nhận được kiến thức tương ứng.
Bản thân cậu lại càng là thiên tài, linh phù được cậu sớm chuẩn bị xong trên đường chạy tới chỗ này.
Một lá phù màu đen kịt bay lên không trùng.
"Hả...!
Thi Phù!"
- Lão Lương cầm cờ đỏ ở phía xa cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng
Lá phù đen này đột nhiên nổ tung.
Thi Khí trong trời đất tụ hợp về hóa thành vô số thanh phi đao có hắc quang chiếu rọi chấn động khắp trời.
Lý Tứ hét lớn một tiếng bạo phát ra Ma Khí ở xung quanh.
Đinh ba vung lên sắc bén bắt đầu múa điên cuộn xung quanh bản thân.
Từng tiếng oành oành vang lên.
Vô số thanh phi đao Thi Khí đều đánh vào thân cây đình bà của Lý Tứ sau đó trời lạ tả xuống dưới chân của hắn.
Thiên Bạt sau đó cũng nhún người lao đến.
Thi kiếm trong tay chém xuống đỉnh đầu Lý Tứ, mà Lý Tứ cũng huy động đinh ba đâm vào cổ họng Thiên Bạt.
Hai cỗ lực lượng khủng khiếp va chạm vào nhau.
Toàn lực nhắm vào vị trí chí mạng của đối phương mà đánh đến.
Thiên Bạt đánh xuống một kiếm bị Lý Tứ nghiêng đầu né tránh, Thi Khí chém vào bả vai của hắn bắn ra một luồng máu đen tanh tưởi.
Còn mũi nhọn của đinh ba cũng tương tự được Thiên Bạt tránh ra khỏi cổ họng, nhưng cũng đã đâm vào vai trái của cậu.
Sau đó cả hai đều đồng thời lui lại.
Hung hăn trợn mắt nhìn nhau.
Ở phần chiến trường còn lại...
Lão Lương quanh năm đánh cờ, thế cục cùng trận Pháp sớm đã Nhuần nhuyễn nắm ở trong tay.
Lúc này ánh mắt sâm nghiêm phất lên cờ lệnh trong tay.
Với kinh nghiệm nhiều năm qua của Lão ta, có thể đối phó với đám xác chết của Lý Tứ kia.
Chẳng qua là chỉ dùng đao mổ trâu đi giết gà.
Ngay lúc này Lão Lương vung cờ lên, đám xác chết trôi đeo mặt nạ của ông hình thành đội ngũ chỉnh tề, điên cuồn đánh đến.
25 xác chết trôi đấu với 23 cái xác của Lý Tứ.
Từng bộ phận đều được Lão Lương phân chia rõ ràng, phân thành 5 hướng chém giết hoàn toàn khác nhau.
Lão Lương liên tục huy động cờ lệnh.
Đám xác chết đeo mặt nạ liên tục triển khai công kích, thỉnh thoảng còn tự iểm hộ cho nhau tận lực dồn ép.
Lão Lương tuy cũng đã là cương thi.
Nhưng sắc mặt Lão lúc này vô cùng trang nghiêm, bình tĩnh chỉ huy đầy trí tuệ.
Đám xác chết không có chút ý thức nào, chỉ có bản năng là chém giết.
Vậy mà vào trong tay của Lão lại dứt khoát trở thành một đội hình tấn công mũi nhọn, vô cùng lợi hại.
Sợ rằng nếu để Thiên Bạt chỉ huy đám cương thi này.
Cho dù cậu đã là Đế Thi đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể làm tốt bằng Lão Lương.
Thiên Bạt lại một lần nữa cùng với Lý Tứ triển khai ác chiến.
Thi kiếm của cậu mãnh liệt cùng huy hoàng, giống như Đế Quân trong thiên hạ ở giữa thiên binh vạn mã mà chém giết.
Thi kiếm tỏa ra thi khí chứa đầy khí phách, tiêu soái cùng cô độc
Lý Tứ vung đinh ba lên định đón đỡ, thì xung quanh hắn bùng lên bảy ngọn hắc hỏa.
"Hạ Cấp Hỏa Phù"- Bảy ngọn hắc hỏa vây quanh đinh ba của Lý Tứ.
Khiến hắn không cách nào nâng lên hạ xuống được
Và 'Phốc' một tiếng
Thi kiếm của Thiên Bạt đánh đến.
Đinh ba được Ma Khí của Lý Tứ tụ thành cũng không chịu nổi mà nổ tung
Mắt thấy kiếm đến đỉnh đầu.
Lý Tứ vung tay dùng Nhục Quyền đón đỡ
Từ giữa cơn lốc xoáy có vô số cột nước trên sông.
Lúc này vang lên một tiếng nổ lớn, một thân ảnh già nua cất lên tiếng kêu đau đớn, bay vù ra ngoài đập xuống nước một cách thật mạnh.
Nước bắn tung toé gần như có thể làm mưa trên bầu trời.
Thân thể Lý Tứ hiện ra giữa màn nước vẻ mặt dữ tợn.
Ngay ngực bên phải xuất hiện một vệt kiếm còn tỏa ra thi khí
Gió lạnh thổi qua.
Mái tóc của Lý Tứ đung đưa, chật vật đến cực điểm.
Lý Tứ sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhãn thần giống như muốn ăn thịt người, nỗi giận mà gầm lên một tiếng.
Thân thể như tiễm điện lao đến một lần nữa.
Thiên Bạt giống như thức tỉnh một loại tính cách khác trong cơ thể của mình.
Lãnh huyết đến cực độ, nhìn gương mặt dữ tợn của Lý Tứ đánh đến mình, bộ dáng giống như chuẩn bị đồng quy vu tận.
Nhưng Thiên Bạt không những không sợ, mà còn vung Thi kiếm trong tay.
Thi khí xung quanh tụ tập lại thành một cổ lực lượng khủng bố, tụ lại trong một kiếm này
Khí Linh cùng với Thiên Bạt không hẹn mà cùng đồng thời niệm chú.
Có điều Khí Linh niệm là thi chú còn Thiên Bạt niệm là pháp chú của dược lão dạy cho
"Thi kiếm hoá linh, nhất kiếm diệt sát!"
- Khí Linh trong đầu Thiên Bạt quát lớn
"Thiên địa huyền hoàng, càn khôn tá pháp.
Tru Tà!!"
- Thiên Bạt cắn răng mà quát lớn một tiếng
Cho dù cậu không mượn được tinh hoa trong trời đất để làm phép trừ tà.
Nhưng đến lúc này thứ cậu làm hoàn toàn không khác biệt với chuyện pháp sư nên làm- Đó chính là trừ tà
Thi kiếm tràn ra khí tức khủng bố.
Trong thiên tích địa, hướng về phía Lý Tứ trảm xuống một kiếm.
Một kiếm này Lão Lương cũng phải thán phục, há miệng không ngậm lại được
Một kiếm này dùng Vương Giả Thi Khí triển khai, là Đế trong Đế.
Ở một nơi cách thôn Mã Giang rất xa, Dược Lão đứng trên đỉnh núi nhìn về phía nam- Đó là hướng của thôn Mã Giang
Ông nheo đôi mắt già nua của mình nhìn lên bầu trời.
Bầu trời tối mịt lại, có một đường kiếm khí sọc thẳng lên như muốn chém đôi bầu trời ra làm hai nửa.
"Aizz...!
Sức mạnh của Thi Phù, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
- Dược Lão thở dài một tiếng.
Trong ánh mắt là một mãng suy tư
Lại nói...
Thiên Bạt chém xuống kiếm này.
Đôi mắt băng lãnh đến cực điểm, Lý Tứ đối diện với đôi mắt này.
Trong lòng nảy sinh ra hàng ý vô tận.
Đây không phải là đôi mắt của kẻ quấy mình mấy đêm.
Cũng không phải đôi mắt nghịch ngợm của một thằng nhóc vạch quần tiểu lên đầu mình.
Mà là đôi mắt của một sát thần- Sát thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Dẫu biết được điều này.
Nhưng Lý Tứ đã không còn đường lui nữa.
Tay hắn hóa thành Ma Chưởng, từng đạo linh lực suốt nhiều năm qua bị hắn giam nhốt đều xuất hiện, nhất tề mà công kích đến chỗ Thiên Bạt.
Số lượng tuyệt nhiên rất nhiều
Thiên Bạt dùng linh phụ bình thường ngâm trong Thi Khí, hóa thành Thi Phù.
Sau đó ném lên không trùng.
Thi Phù nổ tung hóa thành từng thanh phi đao sắt bén ầm ầm bắn ra.
Mà một kiếm của Thiên Bạt này đồng thời chém đến chỗ Lý Tứ
Từng tiếng oành oành phát ra.
Ma Khí, Thi Khí nổ tung vang vọng...
Một tiếng 'Phốc' nhẹ nhàng vang lên, cả Lý Tứ cùng với Thiên Bạt đều đồng thời lướt ngang qua người nhau.
Mái tóc vốn được chải chuốt sạch sẽ của Thiên Bạt.
Giờ đã có phần tán loạn, rối tung ở trên vai.
Như hung thần dữ tợn, cô độc mà tà ác
Cánh tay của Thiên Bạt lại vung lên một lần nữa.
Thi kiếm đột nhiên rời cổ tay của cậu, từ sau lưng đâm thẳng vào người Lý Tứ.
Thể xác Lý Tứ lúc này thì đột nhiên nổ tung, bên trong đó bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh thẳm nhàng nhạt- Đó chính là bản thể thực sự của Lý Tứ
Cái xác kia chỉ là xác của Lão Lục được Lý Tứ nhập vào mà thôi
" Chạy đi đâu!!"
- Thiên Bạt nén thương thế trên người sau đó phóng nhanh đuổi theo đối phương
Lý Tứ sau khi thoát khỏi thân xác con người, không còn bị giới hạn nữa.
Hắn như tên bắn lao thẳng về phía một cái xoáy nước kia.
" Không xong rồi!!"
- Thiên Bạt đánh bộp trong lòng
Bởi vì đó.
Chính là vị trí của Trần Tự Yên
Thiên Bạt đang đà lao nhanh đến.
Thì Lý Tứ đột nhiên quay đầu lại, hắn vung tay thành chưởng, Ma Khí tụ lại đâm mạnh vào người Thiên Bạt.
Thiên Bạt không kịp chống đỡ, chỉ có thể nghạnh kháng
Khí Linh tức thời hiểu ý, từ trong làn nước vô thanh vô thức bắn ra một đạo hắc khí.
Chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Lý Tứ.
Lý Tứ hung hăng đang muốn càng quấy, thì lúc này thét lên một tiếng kinh hãi.
Một đạo Thi Khí bén nhọn như kiếm đã đâm xuyên đỉnh đầu của mình.
Hắn lúc này trong trạng thái linh hồn chứ không phải thực thể, đâm vào tim không chết.
Nhưng chí mạng như đỉnh đầu lại có thể khiến cho hắn tan hồn nát phách ngay.
Lý Tứ thét dài một tiếng, biết rằng sinh mạng của mình lúc này đã đến điểm cùng đường, muốn kéo theo Tử Yên.
Cho nên dùng toàn bộ Ma Khí sót lại, chưởng lên lòng ngực cô.
Một chưởng này, hắn đã chưởng trúng.
Nhưng mà người dính chiêu lại chính là Thiên Bạt.
Cùng lúc với Khí Linh xuất động, Thiên Bạt đã dùng tốc độ nhanh nhất lao đi trong nước, tiến đến dùng thân mình che chắn cho Tử Yên.
Thiên Bạt phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành bọt khí "òng ọc" nổi lên.
Lý Tứ thần kinh câu diệt, nổ tung ngay trước mắt.
"Khi...Khí Linh...!
Đưa ta lên!"
- Thiên Bạt nói thầm trong đầu, dù chỉ là nói thầm, nhưng cũng yếu ớt đến cực điểm.
đón đòn này.
Sau đó lùi về phía sau, lảo đảo hai bước, cố ép thân thể của mình đứng vững.
Sắc mặt cậu lúc này trắng bệt, một dòng máu tươi từ khóe miệng chậm chậm chảy ra.
"...
Ah...
Thả Tử Yên ra!"
- Thiên Bạt gầm lên
Nhưng Lý Tứ lại làm như không nghe thấy.
Cả người mang theo Tử Yên, sau đó chui vào trong màn nước.
"Thiên Bạt, ngươi không được trúng kế của hắn"- Khí Linh trong đầu cảnh báo:
"Nếu ngươi vào trong nước, khả năng sống sót cũng rất ít, chứ đừng nói đến cứu người trở ra!"
Thiên Bạt cắn răng, kiên quyết khác thường.
"Ta biết!
Ta sẽ tận lực bảo toàn cơ thể này lành lặn"
Khí linh chấn kinh, tận lực bảo toàn cơ thể lành lặn, nghĩa là hắn đã có ý chết, nhưng giữ cơ thể lại cho mình.
Thiên Bạt nói:
"Nếu ta chết đi!
Hãy để cái tên Đế Thi này.
Lưu truyền mãi mãi!!"
Khí Linh lập tức hiểu được, hiểu rằng một khi Thiên Bạt đã quyết định, thì không gì có thể làm trái được.
Thi khí vận chuyển điên cuồng, cả thân mình Thiên Bạt nhẹ nhàng bay lên.
Thi khí vô thiên cái địa đè xuống, trong mắt của Thiên Bạt lúc này loé lên hắc quang.
Trên người Thi Khí hóa thành từng sợi thanh mảnh giống như tóc dài bay ra ngoài.
Đồng thời bắn thẳng xuống dưới mặt nước, tiến nhập sâu vào bên trong bầu nước.
" Hừm...
Chạy đi đâu!!"
Thiên Bạt dường như bắt được vị trí của Lý Tứ lúc này.
Sau đó cả người cậu trên không trung lùi lại lấy đà, trong tay ném ra một lá Thi Phù.
"Nhuyễn Thi!!"
- Thiên Bạt quát.
Tay bắt Ấn Chú.
Ấn Chú vừa bắt xong, thân thể của cậu trong nháy mắt đã lao ùm vào trong nước.
Vừa vào trong nước, Thiên Bạt liền nhìn thấy Lý Tứ đang mang theo Trần Tử Yên Lao đi.
Tựa hồ muốn rời khỏi bầu nước này, mà vào lòng sông Mã Giang, theo dòng nước mà trốn chạy.
" Vừa rồi ta một kiếm trảm thân xác của ngươi, bây giờ ta lại dùng một kiếm trảm hồn phách ngươi.
Ngươi có tin hay không?"
- Thiên Bạt gầm lớn một tiếng
Nước trong bầu chấn động.
Dường như dòng nước ngay tại thời điểm này cũng tức thời định chỉ.
Thi kiếm đã lần nữa tụ lại trong tay Thiên Bạt, chuẩn bị xuất kích.
"...Àh...
Ngươi dám sao?
Một kích của người đánh đến liền khiến cho ả ta bị chém thành hai mảnh, có giỏi thì làm đi"- Lý Tứ đẩy Trần Tử Yên vẫn còn đang hôn mê về phía Thiên Bạt.
Dòng nước thấm vào quần áo khiến cho nó bó sát vào người cô, để lộ ra từng đường công đầy đặn của thiếu nữ mới lớn.
Thiên Bạt không nói, ánh mắt thể hiện sự tỉnh lặng như băng tuyết.
Nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Bang nãy Tử Yên chưa chìm vào nước, ít ra nàng còn có thể thở được.
Nhưng bây giờ chỉ cần từng giây trôi qua, đều có thể tùy thời khiến cho Tử Yên không có dưỡng khí mà chết đi.
"...
Ah...
Khí Linh!"
- Thiên Bạt hét lớn trong đầu
Khí linh vận động Thi Khí, đẩy Thiên Bạt lên mặt nước, sau đó lập tức điều trị Ma Khí trên người của cậu.
Khi đã ngoi lên mặt nước.
Thiên Bạt vội đặt Tử Yên vào trong vòng tay của Trần Tam, sau đó quay người dẫm lên mặt nước, chẳng khác gì đất bằng.
Nhìn thấy đám xác chết Thi Binh của Lý Tứ đã bị lão lương hoàn toàn khống chế, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Khí thế của Thiên Bạt lúc này chẳng khác gì quân vương giá lâm.
Tất cả đám thi binh đều đồng thời quỳ xuống bằng một chân, đầu cuối không ngẩn cao.
Cậu nhìn quanh đám tù Binh bị lão lương bắt giữ, ánh mắt đột nhiên chuyển lên người một thiếu niên trong số đó.
Thiếu niên này thân thể đã tím ngắt do bị ngâm nước quá lâu.
Nhưng vẫn để lộ ra một phần linh hồn.
"Ahhh...!
Chẳng phải hồn phách của những người này, đều bị Lý Tứ giam giữ, luyện hóa hết rồi hay sao?"
Thiên Bạt nhớ lại bang nãy Lý Tứ đánh ra một chưởng, mang theo hồn phách của vô số người.
Ngẩm nghĩ, cậu tức tốc vẽ ra một lá phù, sau đó nhờ Thi Khí vận chuyển đánh lên người thiếu niên này.
Đôi mắt mơ hồ của thiếu niên kia đột nhiên chuyển động, ngước lên nhìn Thiên Bạt để cảm kích.
"Chỉ còn sót lại một hồn hai phách, người cũng thật kiên cường!"
- Thiên Bạt tán thưởng, sau đó lại dùng Thi Khí điều trị cho thiếu niên này.
Dù sao bây giờ đều là cương thi, mà Thi Khí tinh thuận của Thiên Bạt đối với cương thi chẳng khác gì đồ bổ dưỡng.
"Lão Lương, chăm sóc cái đứa bé này."
- Thiên Bạt nói.
Rồi chính cậu cũng bắn ra một đạo Thi Khí về phía ngón tay bị cắt đứt của Lão Lương.
Tức thì da thịt sinh sôi, một đốt ngón tay mới được mọc ra.
" Tạ ơn Vương Chủ!"
- Lão Lương ôm quyền bái tạ, sau đó theo ý Thiên Bát mà mang theo tất cả xác chết chỗ này rời đi.
Thiên Bạt cũng đứng lên lưng một cái xác chết, trôi theo dòng Mã Giang.
Lúc cậu đi khỏi, bầu trời lần nữa trong suốt, ánh trăng cùng sao lại chiếu rọi khắp nhân gian.
Mọi người đứng ở trên bờ lúc này mới thở vào một hơi.
Tuy rằng lúc bấy giờ, gió bão liên miên, không thấy được sự việc ở dưới bầu nước, nhưng nhìn thấy Tử Yên bình an nằm trong lòng Trần Tam, thì mọi người cũng đại khái hiểu được rằng- Lý Tứ đã chết, bầu nước đã trở về bình thường.
Mỹ Nhân trở lại, chỉ là bóng dáng anh hùng, còn chưa kịp thấy đâu.
Trên đỉnh núi...
Có hai lão già đang ngồi đánh cờ tướng, biểu lộ ra sắc thái vô cùng tập trung.
Không khí xung quanh giống như tiên cảnh, thanh nhàng mà thoát tục.
Ở phía xa xa hai người này, một thiếu niên thoạt trừng 20 tuổi, mặt trắng như ngọc, anh tuấn ngời ngời.
Một thân mặc áo bào màu trắng, bên hông có đeo một lá phù màu đen.
Hai tay đang không ngừng vẽ phù, miệng lẩm nhẩm đọc chú, dường như đang tập luyện.
Cho dù lúc thiếu niên này tập trung cao độ, trên người vẫn lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoang thai, tiêu soái xuất trận.
Nhưng khi ánh mắt của hắn ngước lên, lại có vẻ tà dị khó lường, đôi khi dữ tợn tới cực điểm, có phần lại nhu tình đến mức khó tin.
Bên cạnh hắn có một thiếu niên nhỏ tuổi, sắc mặt cũng anh tuấn không kém.
Thiếu niên này nhẹ nhàng pha mực vẽ phù, hạ thấp giọng mà hỏi:
"Vương chủ, mực pha như thế này đã được chưa?"
'Vương chủ kia là Lê Thiên Bạt...'
Còn người thiếu niên trẻ tuổi pha mực gọi là Tã Thi- Chính là thiếu niên một hồn hai phách được Thiên Bạt mang về chăm sóc lần trước.
"Đủ rồi!
Mài mực như mài đao, nhuyễn rồi mới nên dùng.
Tã Thi à!
Nửa năm sau quân Nam Hán lần nữa tràn qua.
Ta muốn tất cả bọn chúng đều phải phơi thây trên ngọn thương, có hiểu không?"
" Tã Thi sẽ chuẩn bị thi hành!"
- Tã Thi ánh mắt ngẩn lên, tràn đầy sùng bái nhìn Thiên Bạt
" Phơi bảy ngày bảy đêm, sau đó lại biến chúng thành Tã Thi Đội của người.
Cùng ta, trinh phạt thiên hạ!"
Cả Dược Lão cùng Lão Lương đang đánh cờ, hay là Tã Thi cùng Khí Linh.
Đều đồng thời ngẩn đầu nhìn về phía bóng lưng của Thiên Bạt.
Trong đầu vang vọng một câu nói kia:
" Chinh phạt thiên hạ"