Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 60: Chương 60



Mặc dù Đa Phúc dạo này không theo hầu Thẩm Kinh Châu, nhưng vẫn có vài đứa con nuôi mà ông ta ưng ý.

Đại thần nào đặt cược nhiều nhất, nô tài nào lén lút cược cho chủ tử của mình, suýt nữa bị bại lộ.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, khóe môi mang ý nghĩa sâu xa: “Ngươi thật sự tai thính mắt tinh.”

Đa Phúc liên tục cười: “Đều là nhờ phúc của bệ hạ, nô tài tuổi đã lớn, nhưng vẫn muốn tận tâm hầu hạ bên cạnh bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu chỉ cười nhạt, không nói gì.

Hồng kiều cẩm thạch bắc ngang qua hồ, đoàn người của Thẩm Kinh Châu đi qua hoa cỏ rậm rạp, bỗng nhiên, bước chân hắn khẽ dừng lại.

Đa Phúc không hiểu lý do, theo hướng nhìn của Thẩm Kinh Châu, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng màu lam sẫm.

Hai hàng lông mày của Đa Phúc nhíu chặt, đang định lên tiếng quát, thì thấy trên hồng kiều lại xuất hiện một bóng dáng màu đỏ nhạt.

Ngu Ấu Ninh mắt ngọc mày ngài, tóc búi gò mây. Nàng cầm một nhành hoa quế, khuôn mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền ẩn trong hoa, người đẹp hơn cả hoa.

Đừng bên cạnh nàng, là Kỷ Trừng.

Đa Phúc trừng trừng hai mắt, vết thương ở chân âm ỉ đau, hận không thể tự đ.â.m vào mắt mình.

Trong lòng ông ta kêu khổ liên tục, hận không thể ngay tại chỗ dập đầu cho Ngu Ấu Ninh, chỉ cầu nàng đừng nói lung tung.

Thẩm Kinh Châu khẽ liếc nhìn.

Đa Phúc run rẩy, đứng yên không dám lên tiếng.

Trên hồng kiều, Kỷ Trừng một tay chống vào đầu sư tử đá, áo choàng màu sẫm tỏa ra vẻ phóng khoáng tùy ý của chàng thiếu niên lang.

Sau một thời gian rèn luyện trong quân doanh, Kỷ Trừng không còn trắng trẻo như trước, mà lộ ra vẻ vất vả do chịu nắng chịu gió.

“Nàng cũng đừng không tin, hiện giờ có thể b.ắ.n trúng mục tiêu từ xa, ngay cả phụ thân ta cũng nói ta đã tiến bộ rất xa trong việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nếu nàng đặt cược cho ta, chắc chắn sẽ không thua.”

Kỷ Trừng ba hoa khoác lác, “Nàng thích bạch hổ không? Ta sẽ đi săn cho nàng, làm áo choàng mùa đông cho nàng.”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Kỷ Trừng nhíu mày, do dự hỏi: “Vậy, còn nanh sói? Nếu nàng thích, ta cũng có thể săn cho nàng.”

Ngu Ấu Ninh lại lắc đầu.

Kỷ Trừng với vẻ mặt không giấu nổi thất vọng: “Vậy nàng muốn đặt cược cho ai?”

Ngu Ấu Ninh giương mắt, muốn nói nhưng lại thôi.

Trong lòng nàng đã có người chọn.

Hôm nay đi săn, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ tham gia.

Ngu Ấu Ninh không quan tâm đến bạch hổ hay nanh sói, chỉ mong Thẩm Kinh Châu có thể săn cho mình vài con thỏ hoang thì tốt rồi.

Nàng muốn ăn thỏ nướng.

Nếu nàng đặt cược cho Thẩm Kinh Châu, đợi khi hắn săn được thỏ, Ngu Ấu Ninh có thể được chia vài cái chân thỏ.

Kỷ Trừng cũng có thể, nhưng rốt cuộc thân quen cũng có khác.

Mặt hồ nhộn nhạo gợn sóng, gợn nước lăn tăn.

Hình ảnh của hai người phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.

Mỗi bước mỗi xa

Kỷ Trừng cúi đầu, vô tình nhìn thấy chữ nhỏ trên lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, ánh mắt hắn ta cứng lại.

Đó là... chữ nhỏ của Thẩm Kinh Châu.

Hắn ta nghẹn lời: “Chữ khắc trên tay nàng, có phải là chữ nhỏ của bệ hạ hay không?”

Chính là hành động vô tình hôm qua, Ngu Ấu Ninh thẳng thắn mở lòng bàn tay ra, hướng về phía Kỷ Trừng.

Nàng gật đầu: “Phải.”

Cũng không biết mực dấu của Thẩm Kinh Châu làm từ thứ gì, Ngu Ấu Ninh đã rửa tay hàng chục lần, mà dấu kia vẫn còn, chỉ là nhạt đi chút thôi.

Kỷ Trừng hoảng hốt, nhưng vẫn không cam lòng: “Hôm nay đi săn đặt cược, nàng đặt cược cho... bệ hạ, có phải hay không?”

Nỗi mất mác trên khuôn mặt chàng thiếu niên lộ rõ, Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ Kỷ Trừng là một thiếu niên hiếu thắng thích cạnh tranh, nàng do dự gật đầu.

Kỷ Trừng nắm chặt tay, phạm tội bất kính: “Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ thắng?”

“Bệ hạ chắc chắn sẽ thắng.” Ngu Ấu Ninh gần như thốt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm.

Nếu Thẩm Kinh Châu thua, thì nàng sẽ không có thỏ nướng để ăn.

Ý thu dạt dào, rừng cây nhuốm màu rực rỡ.

Gương mặt già nua của Đa Phúc gần như cười ra nếp, suýt nữa đã quỳ xuống trước Ngu Ấu Ninh dập đầu mấy cái.

Hôm nay ông ta quả nhiên là thích hợp ra cửa, còn không phải sao, niềm vui liên tiếp.

Đa Phúc rủ tay áo khom người, nhẹ nhàng tiến lên: “Bệ hạ, nô tài nghe nói Kỷ lão tướng quân đang tìm Kỉ tiểu công tử khắp nơi, không biết nô tài có nên đi không...”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh của mùa thu.

Kỷ Trừng đỏ bừng mặt mày, đột nhiên giơ tay chặn đường Ngu Ấu Ninh.

“Bệ hạ là thiên tử, sau này hậu cung còn ba nghìn mỹ nhân, nếu nàng ở bên bệ hạ...”

“Tại sao ta phải ở bên bệ hạ?”

Ngu Ấu Ninh cảm thấy Kỷ Trừng hôm nay thật kỳ lạ, chỉ nói những điều nàng nghe mà không hiểu.

Nàng nhíu mày, giọng nói trong trẻo hòa quyện với hương vị của hoa quế.

“Ta sẽ không vào cung, dù bệ hạ có ba nghìn mỹ nhân, cũng không liên quan gì đến ta.”

Người và quỷ khác biệt, nàng và Thẩm Kinh Châu ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.

Ngu Ấu Ninh đối với điểm này rất tin tưởng không nghi ngờ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 61: Chương 61



Cỏ dài oanh bay, trên bãi săn có dựng một cái đài cao, bốn phía treo màn trúc kim ti đằng hồng.

Từng nhóm cung nhân tay bưng chậu gỗ sơn, toàn thân mặc lụa là gấm vóc, đi lại giữa bàn tiệc.

Váy áo bay bổng, thướt tha muôn vẻ.

Trên bàn trà bằng gỗ trúc bày biện ba món bình lò, cung nhân nửa quỳ trước bàn, tay cầm quạt hương bồ quạt lò nấu trà.

Không lâu sau, một chén trà thái bạch quỳnh hoa được bưng đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Trong trà có thêm những bông hoa quế vàng nhỏ, hương trà tỏa ra thơm ngát nức mũi.

Ngu Ấu Ninh một tay cầm quạt ngà có dệt hình mỹ nhân, khuôn mặt yêu kiều với má lúm đồng tiền gần như ẩn sau chiếc quạt, đôi mắt nhút nhát không dám ngẩng nhìn lên.

Thẩm Kinh Châu không có ở đây, Ngu Ấu Ninh lại trở thành một kẻ nhút nhát không dám nhìn thẳng vào người khác.

Nàng cố gắng thu mình sau chiếc quạt, che khuất tầm nhìn.

Âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng cung nhân đừng nhìn mình, càng đừng nói chuyện với mình.

Người từ trong cung ra, quy củ đương nhiên là rất nghiêm ngặt.

Nhìn thẳng vào chủ tử được coi là mạo phạm, thật ra điều này Ngu Ấu Ninh không cần lo lắng, nhưng nàng vẫn lo âu hãi hùng, lo rằng nếu cung nhân hỏi mình xin chỉ thị điều gì đó...

“Mời điện hạ dùng trà.” Cung nhân cung kính hành lễ, quỳ trước bàn của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngây ngẩn gật đầu, trong lòng thầm cầu nguyện “Đi mau đi mau đi mau” ....

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, không thể tin nổi từ sau chiếu quạt ló ra đôi mắt.

“... Đa Phúc?”

Sự ngạc nhiên và vui mừng trong mắt Ngu Ấu Ninh không thể giả vờ, Đa Phúc quỳ xuống, lại một lần nữa thi lễ với Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta tươi cười: “Lão nô đã gặp điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh vội vàng bảo người đứng dậy, trong lòng thật sự tò mò: “Ông không phải đang dưỡng bệnh ở kinh thành sao, sao lại đến hành cung? Thân thể đã bình phục chưa?”

Đa Phúc cười: “Phiền điện hạ quan tâm, chẳng qua chỉ là bệnh nhẹ thôi, không đáng nhắc đến.”

Đa Phúc tìm lý do để lảng tránh cho qua, cuối cùng lại hỏi: “Điện hạ vừa rồi... có phải đang tìm bệ hạ không?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Ta vừa từ trong vườn ra, không thấy bệ hạ, theo lý thì hắn giờ phải...”

Lời nói chưa dứt, một trận ồn ào theo gió thu bất ngờ vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh.

Nàng bị hù nhảy dựng.

Ngẩng nhìn lên.

Trong ánh vàng rực rỡ của ngày thu, một người ngược sáng ngồi trên lưng ngựa, mặc trường bào hoa văn tường vân màu vàng sáng, bên trong được lót lớp da chồn màu trắng.

Thẩm Kinh Châu chân đi ủng da đen, chân dài vắt trên ngựa, mặt mày lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống.

Ánh nắng chói mắt đậu lên bờ vai của hắn, thậm chí cũng trở nên ảm đạm mờ nhạt.

Ngu Ấu Ninh thất thần nhìn một lúc, nàng chỉ đứng đó ngẩn ngơ.

Khi hồi thần, Ngu Ấu Ninh đã lùi về sau màn trúc.

Ánh sáng mùa thu xuyên qua khe hở, bóng dáng Thẩm Kinh Châu cao lớn, phong độ thanh nhã.

Con ngựa dưới thân là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, ngoan ngoãn nghe lời, không chút nào nhìn ra dấu hiệu dã tính khó thuần.

Đa Phúc khoanh tay đứng phía sau Ngu Ấu Ninh: “Ngựa của bệ hạ đang ngồi là giống ngựa trăm năm có một, tính tình rất mãnh liệt, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể thuần phục.”

Nhớ lại những gì đã nghe thấy trong vườn trước đó, Đa Phúc liếc mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay đua ngựa, điện hạ có đặt cược không?”

Ngu Ấu Ninh chỉ lo lắng về con thỏ nướng của mình, nào nhớ đến việc đua ngựa?

Nàng nhỏ giọng “À” một tiếng, quẫn bách nói: “Chưa có.”

Tiền bạc mang theo trên người của Ngu Ấu Ninh đều dùng để đặt cược cho cuộc săn bắn, giờ đây túi bên hông trống rỗng, nửa đồng bạc cũng không thấy bóng dáng.

Nàng tháo chiếc ngọc bội ngọc bích lưu vân điệp vũ bên hông xuống, “Lấy cái này đặt cược đi.”

Ngu Ấu Ninh với lúm đồng tiền như hoa, “Dù sao thì bệ hạ cũng sẽ không thua, ta cũng không sợ ngọc bội này sẽ đi mà không về.”

Vẻ mặt Đa Phúc cười tươi: “Điện hạ nói lời này, nên nói trước mặt bệ hạ mới đúng. Nếu bệ hạ biết điện hạ có phần tâm ý này, chắc chắn sẽ rất vui.”

Nhớ lại những gì Ngu Ấu Ninh đã nói với Kỷ Trừng trước đó, Đa Phúc liền cảm thấy da đầu run lên.

Dù mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn hơn là bị giày vò trong lo âu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 62: Chương 62



Đa Phúc còn đang nghĩ cách ám chỉ Ngu Ấu Ninh vài câu, thì bỗng nghe một tiếng trống vang lên.

Trên trường đua ngựa cát vàng bay mù mịt, mọi người vung tay hò hét, cổ vũ trợ uy.

Đa Phúc im lặng, cùng Ngu Ấu Ninh nhìn về phía hình bóng vàng rực rỡ đang phi nhanh trên trường đua.

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử vốn là giống ngựa nổi tiếng, ngày đi ngàn dặm không phải nói đùa.

Thẩm Kinh Châu cưỡi ngựa phi như bay, cát vàng cuốn lên quay cuồng trong không trung.

Hắn cúi người về phía trước, thân hình cong như mũi tên rời cung, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tay vượt qua sân đua.

Vó ngựa quấy tung tóe cát vàng lên khắp nơi, tiếng roi ngựa vang vọng trời xanh, long trời lở đất.

Ngu Ấu Ninh nín thở nưng thần, ngay cả việc thở nàng cũng quên luôn, chỉ ngẩn người nhìn vào hình bóng sáng chói trên sân đua.

Chiếc khăn lụa trong tay nắm chặt lại một cục, bụng đầy căng thẳng dồn vào đôi mắt mở to.

Rõ ràng chắc chắn Thẩm Kinh Châu sẽ là người thắng, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn không thể nhịn được mà lo lắng.

Nhanh lên, nhanh lên nữa.

Tiếng trống vang trờ, vó ngựa đập tan rừng núi.

Đột nhiên, một bóng dáng nhanh chóng không biết bằng cách nào đó đã vượt qua bức rèm, lao vào sân đua.

Nhìn thấy sắp bị vó ngựa của Thẩm Kinh Châu dẫm phải.

Ngu Ấu Ninh tim đập thình thịch, tiếng kêu hốt hoảng sắp bật ra.

Trong khoảnh khắc hết sức chớp nhoáng, Thẩm Kinh Châu đột nhiên nắm chặt dây cương, tiếng ngựa hí vang vọng khắp núi rừng.

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử nhẹ nhàng nhảy qua bóng đen kia, Thẩm Kinh Châu thẳng tiến về phía cờ ở đích.

Khuôn mặt góc cạnh của hắn bình tĩnh nhàn nhạt, không hề hoảng loạn, tựa như không có gì có thể làm hắn bối rối.

Hắn quay đầu nhìn, tầm mắt lướt qua Ngu Ấu Ninh đang ẩn mình sau màn trúc trên đài, rồi lại không chút để ý dời mắt đi.

Trên bãi săn có dựng lều trại cho quý nhân thay đồ nghỉ ngơi.

Cung nhân khoanh tai đứng hầu trước lều, xa xa thấy Ngu Ấu Ninh, cung kính lùi sang một bên, nhún người hành lễ.

Ngu Ấu Ninh không dám nhìn nhiều, chỉ vùi đầy chạy về phía trước.

Màn thêu mềm mại được kéo lên, Ngu Ấu Ninh bước nhanh vào lều.

“Bệ hạ, ta...”

Âm thanh lẩn khuất giữa môi và răng.

Bức màn mềm mại được nắm trong tay, ánh nắng chiếu sáng bên trong lều.

Thẩm Kinh Châu đưa lưng về phía Ngu Ấu Ninh, trường bào màu xanh nước hồ hạ xuống một nửa, lộ ra t*m l*ng tr*ng n*n.

Cổ tay hắn đeo một chuỗi san hô đỏ, san hô lớn tròn, nhìn kỹ còn có hoa văn hoa cỏ chim chóc.

Trường bào được cuốn lên, thắt lưng có khóa đai bằng bạc mạ vàng nạm bích tỉ.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu tháo chuỗi san hô đỏ trên cổ tay, ném lên trên tháp bên cạnh.

Sau đó cầm cây roi bằng ngọc bích có đầu ngựa, phần tay cầm được khảm ngọc, lại khảm cả ngà voi, rất xa hoa quý khí.

Ngón tay hắn đặt lên bàn, xương ngón tay cân xứng rõ ràng, mu bàn tay trắng lạnh nổi gân xanh, tạo thành sự tương phản lớn với cây roi mây màu đen trong lòng bàn tay.

Ngu Ấu Ninh đứng ngây người tại chỗ, ngay cả đôi mắt cũng không động đậy.

Thẩm Kinh Châu quay đầu: “Còn không vào sao?”

Ngu Ấu Ninh bừng tỉnh, cứng nhắc tiến lên phía trước, sắc mặt nổi lên tầng đỏ ửng.

Nàng chợt nhận ra Thẩm Kinh Châu vừa mới thay quần áo.

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên dừng bước, quay lưng lại với Thẩm Kinh Châu.

Giấu đầu lòi đuôi, Ngu Ấu Ninh dùng tay che mắt, tự thì thào: “Ta vừa rồi... ta vừa rồi không thấy gì cả!”

Một tiếng cười từ phía sau vang lên, như đang chế nhạo sự lừa mình dối người của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh đỏ mặt xoay người lại.

Bỗng nghe âm thanh của Đa Phúc ở bên ngoài lều, ông ta khom người bước vào, trên tay còn ôm một bóng trắng.

Nhìn kỹ mới thấy đó là một con mèo Ba Tư có đôi mắt khác màu.

Mèo cái mang thai, vô tình chạy vào sân đua, suýt nữa khiến ngựa của Thẩm Kinh Châu hoảng sợ.

Nếu không phải tài cưỡi ngựa của Thẩm Kinh Châu rất cao, hậu quả của chuyện hôm nay sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đa Phúc quỳ xuống đất, kể lại mọi chuyện.

“Con mèo này vốn là của Nhị tiểu thư của phủ Binh Bộ Thị Lang, hiện giờ Thị Lang đại nhân vẫn đang quỳ bên ngoài thỉnh tội, cầu xin bệ hạ xử lý nhẹ tay.”

Đa Phúc muốn nói nhưng lại ngập ngừng, “Nhị tiểu thư cũng quỳ bên ngoài, nàng ta nguyện ý từ nay làm bạn với thanh đăng cổ phật, chỉ cầu xin bệ hạ tha cho con mèo này một mạng.”

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu bình thản, không thể đoán được vui buồn.

Đa Phúc cân nhắc nói: “Con vật nhỏ này đã làm phiền bệ hạ, tội đáng phải xử. Nô tài sẽ đưa nó đi ngay...”

Con mèo cái trong lòng Đa Phúc liên tục vùng vẫy muốn xuống đất, miệng kêu “meo meo”.

Ngu Ấu Ninh từ phía sau Thẩm Kinh Châu thò đầu ra, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ.

Đôi mắt màu lam lục của con mèo trong veo, như loại thủy tinh tốt nhất.

Địa phủ không có vật sống, Ngu Ấu Ninh tò mò trong lòng, nàng kéo tay áo Thẩm Kinh Châu, hỏi: “... Con mèo này, có bắt chuột không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 63: Chương 63



Nhị tiểu thư nhà Thị Lang quỳ bên ngoài lều đã hơn nửa ngày, đôi mắt sưng húp như quả hạch đào, nước mắt như mưa.

Nhìn thấy Đa Phúc ôm mèo trắng đi tới, nhị tiểu thư khóc chạy lên, nói năng lộn xộn.

“Công công, bệ hạ nói thế nào? Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, là ta quên đóng lồng sắt lại. Bệ hạ xử phạt ta thế nào cũng được, chỉ cầu bệ hạ...”

Đa Phúc lộ mặt mày ngượng ngùng: “Dám hỏi tiểu thư một câu, con mèo này... có bắt chuột không?”

Nhị tiểu thư ngạc nhiên mở to mắt: “... Hả?”

Đa Phúc nghiêm túc nói: “Nếu không biết, thì hãy dạy nó sớm đi, có lẽ còn giữ được mạng.”

Thẩm Kinh Châu đã nói con mèo có thể bắt chuột, vậy thì nó chắc chắn phải có khả năng này.

Nhị tiểu thư trợn mắt há hốc mồm: “Nhưng, nhưng...”

Đa Phúc thấp giọng nhắc nhở: “Quý nhân muốn xem nó bắt chuột, nhị tiểu thư lanh lợi như vậy, chắc chắn không thể không hiểu đạo lý này.”

Nhị tiểu thư khóc không ra nước mắt: “Nhưng mèo nhà ta sợ chuột, nếu thật sự thấy chuột, chỉ sợ nó chạy nhanh hơn cả ta.”

Đa Phúc nhất thời nghẹn lời, kiên nhẫn hỏi: “Vậy nó có thể biết gì?”

Nhị tiểu thư trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: “Nó biết nhiều lắm.”

Mắt Đa Phúc sáng lên: “Vậy...?”

Nhị tiểu thư: “Nó biết ăn biết ngủ, còn có thể ngủ liền mười canh giờ, thật là lợi hại, ta thì không thể, Đa Phúc công công có thể không?”

Đa Phúc: “...”

...

Thời tiết cuối thu biến đổi khôn lường, sáng nay ánh nắng còn đầy đất, giữa trưa đã bắt đầu mưa lất phất.

Mưa thu gợi tình, rừng núi trong màn mưa m.ô.n.g lung, trắng xóa như có lớp sương mỏng, tựa như ở trên mây.

Mưa từ mái hiên nhỏ giọt xuống, Ngu Ấu Ninh tựa vào gối xanh, đôi mắt cong như trăng khuyết, nụ cười rạng rỡ.

Giường đầy ngọc ngà, đá quý rực rỡ muôn màu, như màn hoa rực rỡ mê người.

Bên cạnh còn có một chiếc ngọc ngọc bích bội lưu vân điệp vũ, chính là chiếc mà Ngu Ấu Ninh đã dùng để đặt cược.

Thẩm Kinh Châu thắng cuộc đua ngựa, Ngu Ấu Ninh tự nhiên cũng thắng lớn.

Nàng một tay ôm mặt, một tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa.

Lá phong sau cơn mưa thu như được gột rửa, càng thêm rực rỡ cuốn hút.

Ngu Ấu Ninh lộ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Nếu không có cơn mưa thu này, buổi săn chiều nay, nàng còn có thể thắng nhiều hơn.

Đa Phúc cười vui vẻ mang trà nóng cùng điểm tâm lên, nói: "Đó là đợi thêm nữa, sau hai ngày, điện hạ cũng sẽ là người thắng."

Ngu Ấu Trữ thấp giọng lầu bầu: "Vẫn không giống như vậy."

Nàng vốn đang nghĩ đến tối nay có thể ăn món thỏ nướng mà mình mong đợi.

Giờ đây, món thỏ nướng lại trở thành một giấc mơ, không biết phải đợi bao nhiêu ngày mới có thể ăn được.

“Vì bệ hạ, ta còn cược cả gia sản của mình...”

Rèm màu vàng sáng được kéo lên, một người bước qua hành lang, vòng qua bức bình phong.

Thẩm Kinh Châu khóa áo giữa cơn mưa gió bước vào noãn các, nghe thấy liền cười:

“Trẫm còn không biết, điện hạ có bao nhiêu tài sản?”

Ngu Ấu Ninh mím môi, một nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc bình sứ mỹ nhân gốm Nhữ Diêu.

Hoa quế vàng óng ánh nở rộ bên cạnh má Ngu Ấu Ninh, tươi đẹp lộng lãi.

Nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu không mấy để tâm: “... Một ngàn lượng?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút: “... Một trăm lượng?”

Đa Phúc khom người tiến lên, tự tay nhận lấy chiếc áo choàng màu xanh lơ của Thẩm Kinh Châu, rồi mang đến bột đậu xanh đã được xông qua hương, hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa tay.

Sau đó mới mang lên trà Đại Hồng Bào vừa pha xong.

Nước trà ấm áp lan tỏa giữa môi và răng, Thẩm Kinh Châu thong thả nâng mắt, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt nhìn Ngu Ấu Ninh ở đối diện.

Ngu Ấu Ninh xấu hổ dời mắt đi.

Thẩm Kinh Châu dựa vào ghế, tay cầm chén trà Đại Hồng Bào nhấp một ngụm, rồi đưa trở về.

Ban chỉ bạch ngọc đeo trên tay, ngón tay đặt lên tay vịn trắng mịn thon dài, Thẩm Kinh Châu cười đến dịu dàng: "Tự nói đi."

Ba chữ nhẹ nhàng rơi xuống, như một câu chú khẩn cô trong thoại bản đã đề cập qua.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy da đầu căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói nhỏ rất nhẹ.

Mỗi bước mỗi xa

“... Mười, mười lượng.”

Đường đường là Lục công chúa của tiền triều, toàn bộ tài sản vỏn vẹn chỉ có mười lượng, trong khi trong cung có không ít thái giám tỳ nữ với công phu sư tử ngoạm rất to.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu hơi trầm, nụ cười nơi khóe môi dần phai nhạt: "Đa Phúc."

Đa Phúc vội vàng tiến lên hành lễ: "Bệ hạ."

Ngu Ấu Ninh ngồi thẳng người, cuống quít làm rõ: "Không liên quan gì đến bọn họ, đúng vậy, là ta tự mình ăn sạch."
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 64: Chương 64



Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngẩng mắt lên, im lặng chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi nói: "Vịt quay thủy tinh ở phía bắc thành rất ngon, còn có hạt dẻ nướng muối của Lưu gia, bánh bông tuyết ở phía tây thành, chim bồ câu nướng giòn ở chợ phía nam, và còn nhiều nữa..."

Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, càng nói càng thèm.

Nàng cúi đầu, ăn ngay nói thật.

Ngu Ấu Ninh đã gửi tiền cho chưởng quầy trước, sau này nếu muốn ăn, chỉ cần ghi vào sổ là được, không cần mang tiền đi khắp nơi.

Ngu Ấu Ninh tốt bụng nói: “Nếu bệ hạ lần sau quên mang túi tiền, cũng có thể ghi sổ của ta.”

Thẩm Kinh Châu khẽ cười: “Ngươi thật biết phòng ngừa chu đáo.”

Đa Phúc không hiểu ý Thẩm Kinh Châu, chỉ cười nói: “Tiền nhiều hay ít đều là tâm ý của điện hạ, hơn nữa bệ hạ cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, thiên hạ không ai sánh bằng, ngay cả Kỷ lão tướng quân cũng không...”

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc nhất thời lanh mồm lanh miệng, lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, ông ta vội vàng im lặng.

Thật tiếc đã muộn, Ngu Ấu Ninh đã nghe thấy bốn chữ “Kỷ lão tướng quân”.

Nàng quay đầu, chớp mắt: “Kỷ lão tướng quân hôm nay cũng tham gia sao? Sao ta không thấy?”

Nhớ lại những gì Kỷ Trừng đã nói trước đó, Ngu Ấu Ninh tò mò: “Vậy Kỷ Trừng thì sao? Hắn đứng thứ mấy?”

Đa Phúc ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.

“Kỷ lão tướng quân hôm nay không có mặt, nhưng nô tài đã thấy Kỷ tiểu công tử, ban đầu còn ở phía sau bệ hạ, sau đó thì không thấy bóng dáng nữa.”

Thẩm Kinh Châu cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử là một con ngựa tốt, Kỷ Trừng đương nhiên không thể theo kịp.

Đa Phúc cười mỉa nói: “Điện hạ... không thấy sao?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Trong mắt nàng lúc đó chỉ có Thẩm Kinh Châu, đâu còn chú ý đến người khác?

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, giọng nói rầu rĩ: “Hắn thua đua ngựa, chắc giờ đang buồn bực.”

Ngu Ấu Ninh tự suy bụng ta ra bụng người.

Nếu nàng thua đua ngựa, chắc chắn giờ đây sẽ muốn ăn uống thỏa thích.

Ngu Ấu Ninh nói với Đa Phúc: “Quả anh đào này ta ăn rất ngon, ngươi giúp ta mang qua cho hắn đi.”

Đa Phúc do dự nhìn Thẩm Kinh Châu: “Cái này...”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu mỉm cười, sắc mặt bình thản: “Sao không tự mình đưa qua? Các ngươi tuổi tác gần nhau, chắc sẽ có nhiều điều để nói.”

Ngu Ấu Ninh thẹn thùng lắc đầu: “Thôi, vẫn là không được.”

Nàng chưa đặt cược cho Kỷ Trừng, giờ mà qua đó, vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.

Mà cuộc đua ngựa hôm nay...

Không biết sao, Ngu Ấu Ninh lại nhớ đến cảnh tượng đã gặp ở trong lều.

Chuỗi san hô đỏ quấn trên cổ tay Thẩm Kinh Châu, bàn tay có những khớp xương rõ ràng nắm chặt roi ngọc bích, xương cổ tay nổi rõ.

Màu trắng là tay, màu đen là roi.

Hai má Ngu Ấu Ninh không hiểu vì sao mà nóng bừng.

...

Mưa thu kéo dài, không ngớt bên tai.

Sắc trời còn sớm, Ngu Ấu Ninh luyện viết chữ lớn nửa canh giờ, chỉ thấy mắt mình nhức mỏi.

Nàng một tay xoa mắt, một tay cuốn màn trúc đi ra ngoài.

Đôi giày thêu hoa bước trên thảm da dê, mềm mại mịn màng.

Khi cuốn rèm đến nửa chừng, Ngu Ấu Ninh đột nhiên đứng sững lại.

Qua một chiếc bình phong bằng gỗ tử đàn có khảm ngọc, lờ mờ có thể thấy bóng dáng cao lớn đứng sau bình phong.

Chiếc trường bào lỏng lẻo rủ xuống một nửa, người đó quay lưng về phía Ngu Ấu Ninh, bóng dáng như ẩn như hiện.

Thẩm Kinh Châu không còn đeo chuỗi san hô đỏ, mà là roi ngọc bích đầu ngựa quấn quanh tay.

Ngu Ấu Ninh như một bức tượng đá, hai chân cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên từ trong giấc mơ tỉnh dậy.

Dư âm trong giấc mơ chưa tan, hai gò má nàng vẫn còn nóng.

Trên bàn chỉ có vài chữ trên giấy, nàng không phải luyện chữ lớn nửa canh giờ, mà là ngủ hơn nửa canh giờ.

Ngu Ấu Ninh mơ màng nắm lấy hai má.

Lòng bàn tay chạm vào mặt nóng bỏng, lại bất ngờ buông ra.

Ngu Ấu Ninh dùng mu bàn tay vỗ vào má mình, lấy tay làm quạt, tự mang lại sự mát mẻ.

Đáng tiếc hiệu quả không nhiều.

Ôi trời.

Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, mặt đỏ tai nóng.

Trong suốt mấy chục năm lang thang ở địa phủ, Ngu Ấu Ninh lần đầu tiên nghi ngờ về loài quỷ của mình.

Nàng không phải là một tiểu quỷ nhút nhát, mà là... loại quỷ khác?

Cái từ mà Ngu Ấu Ninh không dám nghĩ đến.

Ôi trời ôi trời ôi trời.

Bốn góc noãn các có lò đồng mạ vàng, lửa than cháy rực.

Nhiệt độ bao quanh Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh nhìn quanh, vẫn không dám gọi cung nhân dọn lò sưởi.

Không còn cách nào, Ngu Ấu Ninh chỉ có thể nhảy xuống ghế, chạy về phía cửa.

Chỉ cách một cánh cửa.

Hành lang gỗ mun chìm trong màn mưa m.ô.n.g lung, mây đen sương lạnh, nhè nhẹ từng đợt quẩn quanh thân của Ngu Ấu Ninh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 65: Chương 65



Lượt xem: 41

Nóng bừng trên mặt dần giảm đi, Ngu Ấu Ninh khoác áo choàng màu lựu đỏ đứng dưới mái hiên.

Đèn lồng bằng sừng trâu treo dưới hiên đung đưa trong gió, tối nay trong cung có tiệc, cung nhân cầm đèn thủy tinh thêu, đi qua hoa cỏ, váy áo xào xạc.

Không ai để ý đến Ngu Ấu Ninh đang trốn sau cây phong đỏ.

Mỗi bước mỗi xa

Ánh sáng loang lổ rơi xuống bên chân của Ngu Ấu Ninh, nàng ôm đầu gối, định chờ cung nhân đi xa mới rời đi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Ngu Ấu Ninh dừng lại, nàng trợn tròn không thể tin vào mắt mình.

Mưa bụi che phủ, Thẩm Kinh Châu đứng chắp tay trên bậc thang ngọc bích.

Đa Phúc cầm ô trúc, nơm nớp lo sợ đứng phía sau Thẩm Kinh Châu.

Dưới bậc thang có một nữ tử, mặc bộ váy lụa màu vàng nhạt thêu hoa, đầu búi tóc cao, đầy châu ngọc.

Chắc hẳn là cô nương tiểu thư của đại tộc thế gia nào đó.

Nàng ta che mặt khóc, đôi mắt hạnh nhìn thật đáng thương, nước mắt làm ướt khăn gấm.

Đôi mắt chôn trong lòng bàn tay, khóc như hoa lê dưới mưa.

Không biết Thẩm Kinh Châu đã nói gì đó, nàng ta bỗng mỉm cười, mặt mày chuyển từ buồn sang vui, mưa đã chuyển tạnh.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ giương miệng.

Bên tai bỗng vang lên lời nói của Kỷ Trừng trước đó, Thẩm Kinh Châu là thiên tử, sau này sẽ có ba nghìn mỹ nhân.

... Ba nghìn mỹ nhân.

Nữ tử kia, có phải cũng là một mỹ nhân trong số đó không?

Một năm chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, Thẩm Kinh Châu lại có tới ba nghìn mỹ nhân.

Nếu mỗi ngày gặp một người, phải mất mười năm mới gặp hết tất cả.

Nhiều người như vậy, Thẩm Kinh Châu có nhớ được không?

Sa vào sắc đẹp không phải là việc của một minh quân gây nên, chẳng lẽ Thẩm Kinh Châu không cần phê duyệt tấu chương sao?

Ngu Ấu Ninh tức giận bất tình đ.ấ.m vào đầu gối mình.

Không ngờ nàng vừa ngồi một lúc, hai đầu gối đã tê cứng, giờ đây lại bị một cú đ.ấ.m bất ngờ, cảm giác tê tê lan xuống chân.

Ngu Ấu Ninh suýt nữa kêu ra tiếng.

Cây phong đỏ đung đưa dường như thu hút sự chú ý của Thẩm Kinh Châu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cây phong đỏ trước hành lang gỗ mun.

Đôi mắt đen lạnh như băng, không có cảm xúc.

Chỉ một cái nhìn, rồi lại không tiếng động thu hồi.

Ngu Ấu Ninh trốn sau cây phong đỏ, vừa hoảng vừa giận.

Hoảng vì mình nghe lén mà suýt bị phát hiện, giận vì Thẩm Kinh Châu lại lén lút sau lưng mình có người khác.

Nếu là ngày thường, Thẩm Kinh Châu chắc chắn sẽ phát hiện ra mình trốn sau cây phong, nhưng giờ hắn lại không nhận ra gì cả.

Ngu Ấu Ninh chua xót trong lòng, ỉu xìu uể oải.

Nếu Thẩm Kinh Châu thật sự có mỹ nhân, liệu hắn có còn gặp mình không?

Hắn có còn cùng mình đón Trung Thu không? Có còn đưa thuốc cho mình không?

Giai nhân trong hậu cung gặp Thẩm Kinh Châu một lần, đều phải tốn mười năm.

Vậy thì mình phải chờ lâu hơn nữa sao?

Đến lúc đó, Ngu Ấu Ninh không còn là tiểu quỷ nữa, mà là lão quỷ rồi.

Thẩm Kinh Châu có còn nhận ra mình không?

Ngu Ấu Ninh xoa xoa đôi mắt đau nhức, tức giận mà kéo chiếc lá phong trong tay.

Cây phong rung rinh, những giọt mưa rơi xuống đầy người Ngu Ấu Ninh.

Làm ướt một thân của Ngu Ấu Ninh.

Nàng vội vàng tránh sang một bên.

Khi vừa giương mắt lên, ba người trong mưa đã không còn thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu.

Ngu Ấu Ninh thất vọng thu ánh mắt lại.

Trong không khí có mùi đất ẩm sau mưa, hòa cùng với gió thu vương vấn bên mũi Ngu Ấu Ninh.

Nàng rầu rĩ đứng dậy, hồn xiêu phách lạc quay trở về.

Bỗng nhiên, từ phía sau va phải một vật gì đó, Ngu Ấu Ninh giật mình giương mắt, theo phản xạ mở miệng: “Bệ hạ…”

Cột trụ sơn đỏ đứng trước mặt Ngu Ấu Ninh, cột trụ nặng nề như đang cười nhạo sự ngu ngốc của nàng dưới cơn mưa thu rả rích.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, một tay nắm chặt, nhẹ nhàng đ.ấ.m vào cột trụ.

Ngu Ấu Ninh nói với giọng ấm ức: “Sao ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta.”

Mưa thu mang theo cái lạnh, nàng ra ngoài vội vàng chỉ khoác một chiếc áo choàng.

Nàng nhìn chằm chằm xuống mũi chân, bước trên con đường đá xanh, lặng lẽ trở về phòng.

Thẩm Kinh Châu không còn là người đối xử tốt với nàng đệ nhất thiên hạ nữa, vậy thì nàng cũng không cần quan tâm đến hắn nữa.

Dù mình chỉ là một tiểu quỷ, ra ngoài cũng có thể quen biết một hai tiểu quỷ chứ?

Thẩm Kinh Châu có ba nghìn mỹ nhân, nàng cũng muốn quen biết ba nghìn tiểu quỷ.

Không biết địa phủ có tới ba nghìn tiểu quỷ hay không.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm tự nói, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mưa thu rơi lộp độp, tiếng nói của Ngu Ấu Ninh văng vẳng trong gió, không rõ ràng.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y để tự động viên, Ngu Ấu Ninh ngắn gọn nói.

“Ngày mai ta cũng phải ra ngoài lêu lổng!”

Ngọn nến cùng với mưa thu, từng chậm nhỏ li ti rơi xuống chân Ngu Ấu Ninh.

Ma xui quỷ khiến, Ngu Ấu Ninh bổng ngẩng đầu.

Dưới hành lang, một người mặc áo choàng màu xanh thẫm viền vàng, Thẩm Kinh Châu với ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một ý cười như có như không.

Hắn cười nhìn Ngu Ấu Ninh.

“... Ngươi định đi đâu lêu lổng?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 66: Chương 66



Mưa đêm rơi lả tả, hai bóng dáng một cao một thấp đứng đối diện với nhau.

Ngọn nến trong mưa thu chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Nơi ánh sáng không chiếu tới, một nửa khuôn mặt Thẩm Kinh Châu tối đen không rõ.

Áo choàng dính vài giọt mưa, sâu cạn không đồng nhất, bóng mờ thật dài in trên con đường đá xanh.

Mỗi bước mỗi xa

Dưới hiên, mưa phùn che phủ, bóng cây đổ xuống tăm tối nặng nề.

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, dưới hàng mi run rẩy, nước mắt rơi từng giọt.

Là tức giận, cũng là uất ức.

Mọi cảm xúc đan xen trong lòng, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy n.g.ự.c nặng nề, khó thở, không yên lòng.

Nàng còn có thể đi đâu lêu lổng chứ?

Nếu muốn tìm tiểu quỷ, đương nhiên phải trở về địa phủ.

Nhớ lại giờ đây mình là con người, không còn là tiểu quỷ tự do ra vào, Ngu Ấu Ninh cảm thấy phiền muộn trĩu nặng.

Đến lúc nhận ra thì đã muộn.

Hình như nàng... cũng không thể trở về địa phủ được nữa.

Mưa thu rơi lả tả, không khí lạnh lẽo thấm vào màn

Cái lạnh như bóng ma bám theo, gió thu thổi qua, Ngu Ấu Ninh co rúm người lại, thân thể không tự chủ run lên một chút.

Mùi hoa hòa quyện với hương thụy lân, chậm rãi bay lên không trung.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ ngẩng đầu.

Không biết từ khi nào có một bóng đen xuất hiện, Ngu Ấu Ninh cảm thấy trên vai có thêm một chiếc áo choàng.

Thẩm Kinh Châu đứng trước Ngu Ấu Ninh, dáng người cao ráo chìm trong bóng đêm mờ ảo.

Chiếc áo choàng phủ lên vai Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng, mặt như ngọc quý, mắt như vì sao.

Ngón tay thon dài cân xứng trước mặt, tỏa ra sắc trắng lạnh lẽo cực độ, đôi mày mắt lãnh đạm khẽ cúi xuống, bình tĩnh đối diện với Ngu Ấu Ninh.

Hồng nhan họa thủy.

Ngu Ấu Ninh bĩu môi, vừa nghĩ đến việc Thẩm Kinh Châu ở bên ngoài có người khác, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa không tên.

Ghét cả những thứ liên quan, Ngu Ấu Ninh vào lúc này ngay cả áo choàng của Thẩm Kinh Châu cũng không thấy vừa mắt.

Nàng không động đậy, bả vai cố gắng lắc lắc chiếc áo choàng của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nói với giọng bình thản: “Ngu Ấu Ninh.”

Giọng nói không hề để ý, nhưng rất kiên quyết không được chen vào.

Bản tính nhút nhát của Ngu Ấu Ninh liền hiển lộ không thể nghi ngờ, nàng ngượng ngùng chỉnh lại áo choàng, không nói lời nào.

Nếu đã là Thẩm Kinh Châu nhất quyết tặng cho mình, thì nàng cũng miễn cưỡng nhận lấy, không thể phụ lòng tốt của hắn.

Ngu Ấu Ninh nghĩ thấu đáo, hoàn toàn không nhắc đến việc bản thân mình nhát gan.

Áo choàng của Thẩm Kinh Châu dài rộng thùng thình, gần như chạm đất.

Ngu Ấu Ninh cẩn thận nâng áo choàng lên, sợ làm ướt góc áo.

Đôi giày thêu lại một lần nữa lộ ra, giày ướt đẫm nước mưa, cái lạnh từ đầu ngón chân lan tỏa.

Ngu Ấu Ninh cau mày ảo não.

Bỗng nhiên, thân thể nhẹ bẫng.

Cả ngời Ngu Ấu Ninh bị Thẩm Kinh Châu bế bổng lên, hai chân đạp loạn trong không trung, nàng hoảng hốt: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Thẩm Kinh Châu một tay ôm chặt eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh, eo nàng vừa vặn trong tay hắn.

Hắn quay đầu ghé mắt, lướt qua Ngu Ấu Ninh một cái.

Ngu Ấu Ninh lập tức im lặng, môi đỏ mím lại thành một đường mỏng, ngoan ngoãn chôn đầu vào vai Thẩm Kinh Châu.

Một bên cơ thể treo lơ lửng trên người Thẩm Kinh Châu.

Áo choàng lông thú bao bọc quanh người, che kín những cơn gió lạnh.

Qua lớp áo choàng, Ngu Ấu Ninh như cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Cảm giác lạnh lẽo không còn, thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa lên cổ.

Vành tai Ngu Ấu Ninh nóng bỏng, may mà đêm tối dày đặc, không ai thấy được sự khác thường của nàng.

Các cung nhân đứng trước lò sưởi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cúi người hành lê với Thẩm Kinh Châu, lặng lẽ kéo rèm lên cho hắn.

Hương thơm ấm áp phả vào mặt, trên bàn gỗ tử đàn còn có bút lông mà Ngu Ấu Ninh đã bỏ lại.

ống bút khảm ngọc trai đen bóng trên đứng bên cạnh, lò xông hương tỏa khói xanh, Ngu Ấu Ninh từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, giọng nói ồm ồm.

“Đến rồi.”

Thẩm Kinh Châu không hề động đậy, tay ôm Ngu Ấu Ninh vẫn giữ nguyên lực đạo.

Ngu Ấu Ninh đưa một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy vai Thẩm Kinh Châu.

Mặt mày Thẩm Kinh Châu hờ hững.

Ngu Ấu Ninh hạ nhẹ mũi chân xuống đất, đang định nhảy xuống khỏi tay Thẩm Kinh Châu, thì đột nhiên cảm thấy bàn tay nắm ở bên hông mình siết chặt lại.

Ngu Ấu Ninh bất ngờ va vào vai Thẩm Kinh Châu, cằm đỏ bừng, nàng không vui quay mặt đi, đúng lúc va vào đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu.

“Sao vậy, điện hạ định tối nay ra ngoài lêu lổng hay sao?”

Tiếng nói của Thẩm Kinh Châu có chút ý cười, nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng lại khiến trong lòng Ngu Ấu Ninh nổi lên từng đợt run rẩy.

Mồ hôi lạnh dần dần xuất hiện.

Ngu Ấu Ninh hoảng sợ trong lòng, không biết từ đâu có được can đảm, nàng liền dùng một tay đẩy Thẩm Kinh Châu, tự mình nhảy xuống khỏi vòng tay hắn.

“Ta, ta… Ngươi lại quản ta!”

Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Ngu Ấu Ninh nâng váy, nhanh chóng chạy về phía thiên điện.

Thẩm Kinh Châu đã có ba nghìn mỹ nhân, còn quản nàng làm chi?
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 67: Chương 67



Rèm lụa được kéo lên rồi lại buông xuống, Ngu Ấu Ninh vừa chạy vừa lén quay đầu lại nhìn.

Ánh nến nhảy múa trên rèm vàng, hai cung nhân đứng hầu hai bên.

Toàn bộ thời gian rèm không được kéo lên lần nữa, không ai từ trong điện đi ra.

Ngu Ấu Ninh thất vọng thu ánh mắt lại, một bước ba lần quay đầu.

Có thể là nàng đi quá nhanh, nên Thẩm Kinh Châu không đuổi kịp.

Ngu Ấu Ninh giảm tốc độ lại.

Hành lang tối tăm, mưa thu tuôn rơi.

Thiên điện cạnh gần trong gang tấc, ánh nến xuyên qua cửa gỗ, rơi xuống chân Ngu Ấu Ninh.

Nàng dựa trán vào cửa gỗ, trong nực cảm thấy khó chịu không thể nói ra.

Đêm nay có tiệc, tâm trạng Ngu Ấu Ninh không yên, lúc trước khi trang điểm, suýt chút nữa đã nhầm bút kẻ lông mày thành trâm cài hoa, làm rơi vào mặt.

Giờ đây đang ở bữa tiệc, nàng lại suýt nhầm rượu thông trong bình tự rót thành trà, uống một hơi cạn sạch.

Đa Phúc mắt sắc, vội vàng ra lệnh cho cung nhân dọn đi.

Ông ta đứng ở dưới, tự tay chuẩn bị đũa và bát cho Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ nếm thử món vịt hoa sen này đi, đây là món mới từ ngự phòng, không nơi nào có được. Nếu điện hạ thích, nô tài sẽ cho bọn họ mang thêm đến.”

Ngày thường nói về món ăn, Ngu Ấu Ninh chắc chắn sẽ sáng mắt lên, nhưng giờ lại không có hứng thú.

Nàng gật đầu trong vô thức, rồi lén lút lấy gương ra từ tay áo, nhờ ánh sáng từ đèn phía sau, Ngu Ấu Ninh cẩn thận ngắm nhìn mình trong gương.

Đôi mắt như nước mùa thu lấp lánh, răng như ngọc lạnh, rực rỡ như hoa xuân, búi tóc cao điểm xuyết ngọc ngà, khiến hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh*.

* nguyên văn là yến đố oanh tàm.

Tai nàng đeo đôi bông tai ngọc trai trắng, ngọc trai bóng mượt làm nổi bật làn da Ngu Ấu Ninh như tuyết, da dẻ như sữa.

Ngu Ấu Ninh một tay bưng mặt, nhìn trái nhìn phải.

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn xuống, qua lớp màn châu ngọc, các quan viên dẫn theo thê nữ đến dự tiệc.

Bọn họ không thấy rõ Ngu Ấu Ninh, nhưng nàng lại nhìn thấy rất rõ.

Trong tiệc, mọi người nâng ly chúc nhau, vui vẻ trò chuyện.

Những vũ cơ mặc váy mỏng, nhảy múa theo tiếng đàn.

Mưa thu hòa cùng tiếng trống, tương hỗ lẫn nhau.

Ngu Ấu Ninh ngểnh cổ nhìn, ánh mắt vượt qua chúng tân khách, rơi vào những nữ quyến ở phía dưới.

Người đẹp hơn hoa.

Trong bữa tiệc, hương hoa tràn ngập, mọi người cười nói vui vẻ, trang phục lụa là ngọc ngà, ngọc bội leng keng, như một bức tranh hoa lệ.

Nữ tử trước đó nói chuyện với Thẩm Kinh Châu cũng ngồi trong tiệc, khuôn mặt xinh tươi như hoa, đang nói cười với tỷ muội quen biết.

Hai người vui vẻ vỗ tay theo nhạc, ánh mắt tỏa sáng.

Ngu Ấu Ninh không khỏi toát lên vài phần hâm mộ.

Thật tốt.

Thật tốt biết bao.

Có vài người bạn khuê trung thân thiết cùng nhau vui đùa, dạo chơi mùa xuân, giấc mơ đẹp đẽ như vậy Ngu Ấu Ninh chỉ thấy trong thoại bản.

Nàng còn tự lừa dối bản thân, tưởng rằng thoại bản chỉ là hư cấu.

Thật ra là có thật.

Trước đây nàng như ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.

Ngu Ấu Ninh buồn bã cúi đầu, thìa bạc trong tay cầm nhưng mãi không chịu động.

Mấy nàng ta đang nói gì, có nói về cuộc đua ngựa hôm nay phải không? Hay là món vịt hoa sen trong bữa tiệc?

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ lung tung, lại nhìn xuống phía dưới.

Không biết đã nhìn bao lâu.

Đột nhiên trước mắt có một vật rơi xuống.

Thẩm Kinh Châu đưa tay, đưa cho nàng một bát.

Trong bát cao túc có hoa văn rồng đỏ, đầy ắp gạch cua vừa bóc, Thẩm Kinh Châu nhận khăn từ trong tay Đa Phúc để lau tay.

Mỗi bước mỗi xa

Theo ánh mắt Ngu Ấu Ninh nhìn xuống, Thẩm Kinh Châu lập tức thấy Triệu đại công tử nhà Binh Bộ Thị lang.

Ánh mắt hắn tối tăm u ám, giọng nói khàn khàn: “Ngươi có quen biết Triệu công tử sao?”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên chớp mắt, không hiểu.

Đa Phúc cười khom người nói: “Con mèo cái hôm nay, chính là mèo của nhị tiểu thư của phủ Triệu công tử, nhị công tử và Triệu công tử là cùng một mẫu thân.”

Ngu Ấu Ninh chợt bừng tỉnh, nhưng ngay lập tức lắc đầu, thành thật nói: “Ta không quen hắn.”

Nếu không phải Thẩm Kinh Châu nhắc tới, nàng cũng không biết bên cạnh Triệu nhị tiểu thư kia còn có một người ngồi.

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ thu ánh mắt lại, trong lòng tò mò, không biết Thẩm Kinh Châu sao lại biết nàng đang nhìn người.

Có phải hắn đang nhắc nhở mình, đừng nhìn chằm chằm vào Triệu nhị tiểu thư hay không?

Trong lòng Ngu Ấu Ninh thầm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đoán sai.

Nếu Thẩm Kinh Châu nếu đã có ý định đưa Triệu nhị tiểu thư vào cung, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thì tự nhiên cũng sẽ có vài phần kính trọng với huynh trưởng của nàng ta.

Ngay cả việc Ngu Ấu Ninh nhìn thêm một cái về người nhà của Triệu nhị tiểu thư, Thẩm Kinh Châu cũng không vui.

Ngu Ấu Ninh tức giận cắn một miếng gạch cua, trong lòng đầy ắp uất ức.

Sao có thể như vậy?

Rõ ràng nàng quen Thẩm Kinh Châu trước, nàng sẽ không nói chuyện với Thẩm Kinh Châu nữa.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 68: Chương 68



Ngu Ấu Ninh tức tối, món gạch cua mà nàng yêu thích nhất, cũng chỉ ăn được một hai miếng.

Mưa đêm ảm đạm, tiếng nhạc trong cung không ngừng vang lên, âm thanh du dương rong chơi trong hành cung.

Ngu Ấu Ninh lợi dụng việc thay đồ, lén lút rời khỏi bữa tiệc.

Cung nhân biết nàng không thích có người đi theo, lặng lẽ đưa cho nàng một chiếc đèn lồng tú cầu thủy tinh.

Ánh sáng lấp lánh như cát chảy, trải trên chân Ngu Ấu Ninh.

Đi xuyên qua tầng hoa tầng liễu, hai bên đường trồng những chiếc lá phong đỏ rực rỡ.

Mưa thu nhẹ nhàng, Ngu Ấu Ninh một tay cầm ô, một tay đi theo ánh sáng dưới đất đi tới.

Mỗi bước mỗi xa

Không lâu sau, bỗng nghe tiếng cười của một nữ tử, nàng ta ôm một con mèo cái cồng kềnh trong lòng.

Đó chính là con mèo mà Ngu Ấu Ninh đã thấy qua lúc ban ngày kia.

“Ta đã nói mà, Lê Lê của chúng ta là ngoan nhất, phải không Lê Lê? Lê Lê của chúng ta hật may mắn, mới có thể gặp dữ hóa lành.”

Tỳ nữ che miệng cười khúc khích: “Nhị tiểu thư còn nói, chỉ có nhị tiểu thư dũng cảm, mới dám chạy đến chỗ bệ hạ cầu xin, nếu lão gia biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận.”

Tỳ nữ thở dài: “Lão gia vốn không cho phép tiểu thư nuôi mèo.”

“Ông ấy không cho phép thì có liên quan gì đến ta? Hơn nữa Lê Lê chính là ta nhặt ở trên đường về, nó có duyên với ta, sao ta có thể bỏ mặc nó?”

Tỳ nữ bất lực: “Vì con mèo này, nhị tiểu thư đã bị lão gia nhốt mấy lần rồi. Con mèo này nặng lắm, không bằng nhị tiểu thư đưa cho nô tỳ bế cho, kẻo mỏi tay.”

“Ta không mỏi. Nặng cái gì mà nặng, Lê Lê nhà chúng ta nhẹ nhàng xinh đẹp nhất.”

Hai người dần đi xa, tiếng bước chân dần dần biến mất trong màn mưa.

Ngu Ấu Ninh giơ ô, cô độc đứng sau núi giả, không nói một lời.

Rêu xanh dày mỏng, mưa rơi lả tả.

Ngu Ấu Ninh bước trên con đường đá xanh trở về.

Vị Triệu nhị tiểu thư, thật đúng là người tốt, chỉ là tiện tay nhặt một con mèo từ ven đường trở về, mà nàng ta lại có thể chăm sóc cẩn thận như vậy.

Cũng không trách Thẩm Kinh Châu đối xử với nàng ta khác biệt, muốn đưa nàng ta vào cung.

Âm thanh đàn sáo du dương, theo làn hơi nước mờ mịt bay đến tai Ngu Ấu Ninh.

Nàng đột nhiên dừng bước, cầm ô đi về phía tẩm điện.

Ngọn nến trong gió lay động, thỉnh thoảng có côn trùng bay quanh ánh sáng.



“Nàng ấy đã về rồi sao?”

Trên sân khấu, gánh hát mặc trang phục diễn, đang biểu diễn.

Âm thanh trống nhạc vang vọng bên tai.

Thẩm Kinh Châu một tay xoa trán, ánh mắt liếc thấy bát gạch cua trước mặt Ngu Ấu Ninh chưa động quá hai miếng, ánh mắt hơi trầm xuống.

Đa Phúc quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, có lẽ điện hạ không được khỏe, nên mới rời khỏi tiệc sớm.”

Ánh mắt Đa Phúc lướt qua bát cao túc, cười nói.

“Nếu không phải không khỏe, điện hạ chắc chắn sẽ không bỏ lại món gạch cua này. Bệ hạ, có cần truyền Lưu thái y đến không?”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, ánh nhìn lướt qua mặt Đa Phúc.

Vết thương ở chân của Đa Phúc vẫn chưa khỏi hẳn, âm ỉ đau.

Ông ta cố gắng duy trì khóe miệng, thực sự không thể hiểu được tâm trạng thất thường của Thẩm Kinh Châu.

Ngượng ngùng cúi đầu, Đa Phúc rũ tay áo, không dám nói thêm lời nào.

Một lát sau, mới nghe thấy Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt nói: “Đi đi.”

Đa Phúc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười, ông ta lùi lại phía sau nửa bước.

“Vậy nô tài sẽ đi mời Lưu thái y.”

Lễ nhạc vang lên trong hành cung, Thẩm Kinh Châu từ sau bàn chậm rãi đứng dậy, áo choàng thêu hình thụy thú lấp lánh dưới ánh nến, Thẩm Kinh Châu chậm rãi bước ra ngoài.

“Thôi, trẫm tự đi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 69: Chương 69



Gấm vóc rực rỡ, đèn lồng treo cao trong hành lang, đèn đuốc trong điện sáng trưng.

Cung nhân cầm đèn lồng dương giác, xa xa thấy Thẩm Kinh Châu đi tới, quỳ trên mặt đất sợ hãi run rẩy.

“Bệ hạ, điện hạ nàng ấy… nàng ấy…”

Hốt hoảng, đèn lồng dương giác trong tay rơi xuống đất.

Ngọn nến ngã xuống, ngọn lửa nhỏ trong mưa nhanh chóng tắt ngúm.

Bốn phía tối sầm lại chỉ trong chốc lát.

Đa Phúc giận tái mặt, một cước đá văng đèn lồng rơi, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì, điện hạ có chuyện gì?”

Cung nhân quỳ gối trên đất, giọng khàn không nói nên lời.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu đột nhiên chuyển lạnh, vượt qua cung nhân bước nhanh về phía tẩm điện, đôi mắt đen sâu lạnh lùng như băng.

Đa Phúc vội vàng đuổi theo, cố gắng nói những lời hay với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ đừng vội, có lẽ chỉ là cung nhân hoảng hốt, điện hạ là cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Có lẽ chỉ là cơ thể không khỏe…”

Đa Phúc khập khiễng, chân đau xót nghiêng ngả lảo đảo theo sau Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu đi rất nhanh, Đa Phúc không theo kịp, suýt nữa ngã.

Ông ta vội vàng gọi: “Bệ hạ…”

Thẩm Kinh Châu dừng lại, một tay chắp sau lưng, đôi con ngươi âm u không tiếng động nhìn Đa Phúc.

Đa Phúc quỳ phủ phục trên mặt đất, liên tục xin lỗi: “Là nô tài nói sai, là nô tài nói sai.”

Thẩm Kinh Châu không nhìn ông ta nữa, chậm rãi đi vào trong điện.

Tẩm điện vắng lặng, chỉ có ánh nến sáng rực.

Ngu Ấu Ninh không có ở trong tẩm điện.

Thẩm Kinh Châu quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trước gương trang điểm, hai hàng lông mày cau lại.

Chiếc hộp trang điểm bằng sơn mài mạ vàng lẽ ra phải để ở trước gương, giờ đã không thấy đâu.

Chiếc hộp đó, Ngu Ấu Ninh rất thích, còn đặc biệt mang từ trong cung đến đây, yêu thích không rời tay.

Ngón tay gõ nhẹ vào bàn, thân người Thẩm Kinh Châu đứng thẳng như ngọc lập, ánh nến vàng ấm nhảy múa trên khuôn mặt hắn.

Cung nhân vừa làm rơi đèn lồng lồm cồm bò vào điện, đầu dập xuống đất, nói năng lộn xộn.

“Nô tỳ vốn định đi tìm bệ hạ, vừa vặn bệ hạ đã về.”

Đa Phúc không chờ được, sốt ruột thúc giục: “… Điện hạ đâu?”

Cung nhân hoảng sợ, khóc lóc: “Điện hạ, điện hạ nàng ấy đã đi rồi.”

Con ngươi trong mắt Đa Phúc đột nhiên co rút, giọng nói lanh lảnh cao vút, ông ta kinh hãi: “… Cái gì?”

Nơi này không phải kinh thành, mà là sơn trang nghỉ mát.

Ngu Ấu Ninh cô đơn lẻ bóng, dù thế nào cũng không thể tự mình xuống núi được.

Trái tim treo lơ lửng của Đa Phúc thoáng buông xuống, đè nén nghi ngờ trong lòng: “Nói cho rõ ràng, điện hạ đi đâu? Nếu có nửa câu dối trá, ngươi cũng không cần giữ lại nữa.”

Cung nhân run lẩy bẩy, liên tục dập đầu với Thẩm Kinh Châu: “Điện hạ, điện hạ nàng ấy đã về Tây viện, còn bảo nô tỳ thu dọn mọi thứ để mang đi.”

Mỗi bước mỗi xa

Tẩm điện vắng vẻ, tủ đứng chứa đầy trang phục lụa là của nữ tử quả thật đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước gương trang điểm không thấy chút phấn son nào.

Khóe miệng Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch, phun ra một tiếng cười đầy ý nghĩa sâu xa: “Nàng ấy hành động ngược lại cũng nhanh nhẹn thật.”

Tiệc tối vẫn chưa kết thúc, giữa chừng Ngu Ấu Ninh vội vàng rời khỏi bữa tiệc, chính là để rời xa hắn.

Một bên mặt của Thẩm Kinh Châu ngược sáng, cung nhân cúi đầu quỳ trên đất, không thể phân biệt được Thẩm Kinh Châu là vui hay giận.

Nàng ta thuật lại mọi chuyện.

“Đúng ạ, điện hạ còn nói, dù sao sau này cũng không ở đây nữa, dọn dẹp sạch sẽ thì tốt hơn, khỏi phải đi đi lại lại.”

“Nếu quấy nhiễu đến bệ hạ, lại thành lỗi của nàng ấy.”

Cung nhân tường thuật từng chi tiết.

Ngu Ấu Ninh nhút nhát, câu này tự nhiên không phải nói với cung nhân, chỉ là khi nhỏ giọng lẩm bẩm, không may để cung nhân nghe thấy.

Lúc đó Ngu Ấu Ninh dường như còn nhắc đến một người…

Cung nhân không nghe rõ, chỉ cho rằng mình nghe nhầm.

Trong tẩm điện lặng yên không một tiếng động.

Một lúc lâu, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng, cười lạnh một tiếng.
 
Back
Top Bottom