Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 50: Chương 50



Trung Thu sắp đến, cả cung điện đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng như ban ngày.

Trên hồng kiều* treo một dãy đèn lồng bằng lụa, rực rỡ sắc màu, âm thanh sênh ca du dương dễ nghe.

*hồng kiều (cầu vồng): có kiến trúc vô cùng độc đáo. Cây cầu được ví như tòa nhà có hình dáng giống một chiếc thuyền với hai tầng: tầng dưới là nơi buôn bán, tầng trên là bảo tàng nghệ thuật.

Dưới mái hiên, các cung nhân khoanh tay đứng hầu, từ xa nhìn thấy Đa Phúc đang chặt trúc trong vườn, liền vội vàng chạy tới.

Mỗi bước mỗi xa

“Công công đang làm gì vậy? Mau đứng dậy, việc này để tiểu nhân làm là được rồi, sao lại lão nhân gia ngài tự tay làm.”

Đám tiểu thái giám tụm năm tụm ba lại, một người đỡ Đa Phúc đứng dậy, một người thì xoa lưng cho Đa Phúc, còn có người từ tay Đa Phúc ôm lấy trúc, muốn giúp ông ta chặt trúc.

Đa Phúc vội vàng lớn tiếng quát lên, ông ta vịn tay tiểu thái giám đứng thẳng người, vẫn chưa thở ra hơi.

Thân thể vốn được an nhàn sung sướng không chịu nổi chút lao động mệt nhọc, Đa Phúc thở hổn hển, lên tiếng nhắc nhở: “Đây là thứ điện hạ cần, phải cẩn thận cho ta, nếu làm hỏng thì cẩn thận đầu các ngươi rơi hết xuống đất.”

Tiểu thái giám liên tục đáp “vâng”, lại có người tò mò hỏi: “Dưỡng phụ, sao không để phủ Nội vụ đến làm?”

Với địa vị của Đa Phúc ngày nay, đâu cần phải tự mình làm những việc này.

Đa Phúc nghiêm khắc liếc người nọ một cái, trong lòng kêu khổ không thôi.

Không biết vì sao Ngu Ấu Ninh bỗng dưng có hứng thú tự mình làm đèn lồng, ngay cả những mảnh trúc cũng muốn tự tay gọt, không chịu nhờ ai.

Mà nàng thì một mực sợ người lạ, không dám để cung nhân của phủ Nội vụ lại gần.

Đa Phúc còn tưởng Thẩm Kinh Châu sẽ khuyên Ngu Ấu Ninh bỏ cuộc, không ngờ Thẩm Kinh Châu nghe nói chuyện này chỉ sâu xa cười một tiếng, vẻ mặt không rõ vui buồn.

“Ngày trước học chữ không thấy nàng ta chăm chỉ như vậy, cũng được.”

Thẩm Kinh Châu gõ gõ bản du ký trên bàn do Kỷ Trừng gửi vào cung, môi vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.

Thánh mệnh không thể trái, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng ra lệnh, Đa Phúc dù có già yếu đến đâu cũng phải chạy đến phủ Nội vụ, xin cách làm mảnh trúc từ thợ thủ công, rồi tự mình dạy Ngu Ấu Ninh.

Mặt trời ngả về tây, chim chóc trở về rừng.

Ánh mặt trời của buổi chiều tà lặng yên không tiếng động chảy trong vườn, ánh sáng từ cửa sổ tỏa ra, ánh nắng như lá vàng, dừng trên mặt mày của Ngu Ấu Ninh.

Một gương mặt xinh đẹp không trang điểm phấn son, tóc đen búi cao, đầu đội đầy trang sức, ánh mắt rạng rỡ lấp lánh.

Bỗng thấy trong vườn có nhiều tiểu thái giám, Ngu Ấu Ninh lập tức rụt đầu lại khỏi cửa sổ.

Đa Phúc vội vã vẫy tay đuổi người, chạy tới chỗ Ngu Ấu Ninh, qua cửa sổ thỉnh an hành lễ.

“Nô tài thỉnh an điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh nửa ngồi xổm dưới cửa sổ, lưng dựa vào tường, nàng giơ một tay lên, lắc lắc trước cửa sổ.

Chiếc vòng tay vàng khảm ngọc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng mặt trời, lóe ra ánh sáng.

Đa Phúc hiểu ý, cười nói: "Điện hạ yên tâm, chỉ có một mình nô tài, những kẻ không khiến người bớt lo kia, đều đã bị nô tài đuổi đi rồi."

Ngu Ấu Ninh đợi thêm nửa khắc, nửa tin nửa ngờ thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ.

Trong vườn hoa nở rộ đủ sắc màu, quả thật chỉ còn lại Đa Phúc một mình.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, mím môi dựa vào cửa sổ, nhìn Đa Phúc chặt trúc.

Luyện tập gần mười ngày, giờ Đa Phúc cũng có vẻ thành thạo, đao xuống đao lên.

Ngu Ấu Ninh nhìn chòng chọc nửa ngày, cũng muốn thử sức.

Đa Phúc đứng bên cạnh, đôi mắt như muốn dán chặt vào Ngu Ấu Ninh, trong lòng lo lắng.

“Điện hạ cẩn thận đừng bị thương, con d.a.o này rất sắc.”

“Chặt từ đây phải không?”

“Không không không, lên cao một chút… nhẹ nhàng một chút, điện hạ ngài…”

Lời nhắc nhở của Đa Phúc nghẹn lại trong cổ họng.

Một bàn tay bỗng từ sau lưng Ngu Ấu Ninh đưa ra, Thẩm Kinh Châu nắm lấy cán dao, một tay phủ lên đôi tay của Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt thanh tú, cổ tay hơi dùng sức, một mảnh trúc mỏng nhẹ lập tức rơi xuống đất.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ, nghiêng đầu quay sang: “Bệ hạ!”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi buông tay ra khỏi Ngu Ấu Ninh, ánh mắt lành lạnh: “Học được chưa?”

Ngu Ấu Ninh thành thật lắc đầu: “Chưa được.”

Thẩm Kinh Châu cười.

Ngu Ấu Ninh ngửa đầu: “Bệ hạ có thể giúp ta thêm một lần nữa không? Vừa rồi ta không nhìn rõ.”

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người như ngọc, chỉ hơi cúi người, hắn không chút để ý nắm tay Ngu Ấu Ninh.

Một nhát d.a.o lại rơi xuống, mảnh trúc lặng lẽ rơi xuống đất.

“Nhìn rõ chưa?”

“Chưa, chưa rõ.”

“Còn lần này?”

“… Vẫn chưa.”

Thẩm Kinh Châu nhếch môi cười, đôi mắt đen rũ xuống, ánh mắt âm u sâu thẳm.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy chột dạ dời mắt đi, lại năn nỉ Thẩm Kinh Châu chặt thêm một nhát.

Liên tiếp mười chín mảnh trúc rơi xuống đất, Ngu Ấu Ninh hớn hở mặt mày, ngẩng cao đầu với đôi mắt cười.

“Được rồi được rồi, ta học được rồi.”

Thực ra vẫn chưa học được, chỉ cần mười chín mảnh trúc là đủ để làm đèn lồng lăn.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 51: Chương 51



Khi mảnh trúc đã tới tay, Ngu Ấu Ninh qua cầu rút ván, kéo tay mình ra khỏi tay Thẩm Kinh Châu, như bảo bối ôm chặt mảnh trúc vào ngực.

Theo như sách chỉ dẫn, nàng cẩn thận uốn mảnh trúc thành một vòng tròn.

Trên bàn có một tấm vải chưa nhuộm màu, núi cao nước chảy, trăng sáng gió mát.

Dư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đang nhìn tấm vải nàng vẽ, Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, vội vàng tiến lên, chắn trước bàn.

Hai tay như giương cánh, tay áo rộng thả lỏng, trong nháy mắt, trước mắt Thẩm Kinh Châu chỉ còn lại một mình Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt: “Ta, ta vẽ không đẹp, sợ làm bẩn mắt bệ hạ, bệ hạ vẫn là đừng, đừng nhìn.”

Thẩm Kinh Châu giương mắt, như cười như không.

Ngu Ấu Ninh chột dạ không thôi, bỗng nhớ ra một chuyện, nàng bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ có thể cho ta một thẻ bài ra ngoài cung không?”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại, môi cười vẫn không thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Ngu Ấu Ninh lúng ta lúng túng: “Không được sao?”

Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt: “Ngươi muốn khi nào ra ngoài cung?”

Ngu Ấu Ninh nghĩ rằng có cơ hội, không chút do dự nói: “Đêm Trung Thu, ta muốn đi vào đêm Trung Thu…”

Thẩm Kinh Châu cười đến dịu dàng: “Đêm Trung Thu trong cung có tiệc, e là không tiện.”

Trong đôi mắt đen lạnh lẽo tràn đầy lo lắng và quan tâm dành cho Ngu Ấu Ninh, tiệc Trung Thu trong cung ngoài cung đều có nhiều người, người qua kẻ lại chen chúc.

Hắn sợ có người không biết gì, va chạm với Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh vốn đã có chút lo lắng về việc ra ngoài cung, sợ lại gặp phải đạo sĩ hay hòa thượng như lần trước.

Nghe Thẩm Kinh Châu vừa nói vậy, nàng lập tức dập tắt ý nghĩ, ủ rũ cúi đầu, chỉ nhìn vào ngón chân của mình.

“Vậy thì thôi vậy.”

……

Nhoáng một cái đã đến đêm Trung Thu.

Trăng cao sáng tỏ, hương thơm ngập tràn.

Dưới mái hiên, đèn treo đèn thủy tinh hình hoa với họa tiết Thánh Thọ Vô Cương được treo cao, các cung nhân mặc trang phục vàng bạc, áo hoa, tay cầm hộp gỗ sơn, lướt qua trong bữa tiệc đêm.

Các nhạc cờ ôm đàn tỳ bà, mặt che nửa bằng khăn mỏng, điều chỉnh dây đàn.

Âm thanh nhẹ nhàng từ đầu ngón tay tuôn ra, rơi xuống lòng người.

Chúng thần tử chén đối chén, nâng chén chúc mừng quốc thái dân an, thân thể bệ hạ an khang.

Thẩm Kinh Châu ngồi ở vị trí cao nhất, áo long bào thêu mây cùng rồng vàng phản chiếu vầng trăng sáng trên trời.

Đa Phúc khom người đứng hầu, rót rượu cho Thẩm Kinh Châu, miệng không ngừng nói lời cát tường.

Dư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu có vẻ không an lòng, trong lòng Đa Phúc chợt động, đánh bạo tiến lên phía trước, nửa quỳ trên bậc thềm hầu hạ Thẩm Kinh Châu.

Bệ hạ bảo nô tài mang trái vải và tôm Long Tĩnh, điện hạ rất thích, còn chọn hai món nhỏ để nô tài mang đến.”

Thẩm Kinh Châu giương mắt lên.

Đa Phúc cúi người, tự tay cầm hộp gấm mười món lên trước.

Hộp hình hoa mai mở ra, bên trong là một chén củ từ mật đường và súp cua.

Thịt cua tươi ngon mềm nhẵn, trong veo ngon miệng.

Ngu Ấu Ninh thích ăn cua, nhưng không thích tự mình lột, món này vốn là Thẩm Kinh Châu đã ra lệnh cho ngự phòng làm cho Ngu Ấu Ninh, không ngờ hiện giờ lại trình trước mặt hắn.

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng: “Nàng ấy giờ ở đâu?”

Đa Phúc nhạy bén tiến lên, đỡ Thẩm Kinh Châu đứng dậy: “Mới ăn bữa tối, điện hạ bây giờ chắc đang ở trong vườn tiêu thực.”

……

Ngoài Đông noãn các.

Trăng tròn sáng tỏ treo cao, dưới hành lang gỗ đen treo những chiếc đèn thủy tinh hình hoa.

Ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua chụp đèn kính, rơi xuống mắt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh một tay ôm đèn lồng lăn, một tay nhón mũi chân, v**t v* những tua đèn từ đèn thủy tinh rũ xuống.

Ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống mắt Ngu Ấu Ninh, lấp lánh như sao.

Nhón chân một lúc, Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng nắm được tua đèn. Bỗng nhiên trong tay trống không, chiếc đèn lồng lăn ôm trong tay rơi xuống đất, lăn dọc theo hành lang dài ra ngoài.

Ánh sáng bạc rải đầy đất, hành lang dài lấp lóe.

Ngu Ấu Ninh mặc bộ áo gấm hoa màu lựu đỏ, vén váy bước nhanh.

Gió lướt qua bên tai nàng, Ngu Ấu Ninh giẫm lên ánh sáng bạc dưới chân, mặt mày nhấp nhô đầy hốt hoảng.

Mỗi bước mỗi xa

Tiếng kêu thảng thốt nghẹn lại trong cổ họng.

Bỗng dưng, một bàn tay giữ chặt đèn lồng lăn.

Ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ nét.

Đêm tối dày đặc lưu luyến, giọng nói trầm thấp của Thẩm Kinh Châu rơi xuống trên đầu Ngu Ấu Ninh.

Biết rõ mà còn cố hỏi.

“Không phải là muốn tặng cho người ta sao?”

Ngón tay chạm vào đèn lồng lăn, một nửa khuôn mặt Thẩm Kinh Châu chìm trong ánh nến vàng, lúc sáng lúc tối.

Ngu Ấu Ninh dừng bước, đứng thẳng người thì thầm: “Đã, đã tặng rồi.”

Thẩm Kinh Châu nghi ngờ: “... Hử?”

Đèn lồng lăn nằm trong tay Thẩm Kinh Châu, ánh sáng mờ mịt.

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt mùa thu như trăng rằm, nở nụ cười tươi tắn.

“Đèn này vốn là tặng cho bệ hạ.”

“Cùng chúc mừng tiết trời tốt đẹp chốn nhân gian, mong bệ hạ năm nào cũng được ngắm trăng Trung Thu.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 52: Chương 52



Dưới ánh trăng như sương, Ngu Ấu Ninh với đôi má lúm đồng tiền cười như hoa, đôi mắt như nước mùa thu.

Nàng hơi ngửa đầu, ánh mắt như được ánh sáng chiếu rọi, long lanh nhìn Thẩm Kinh Châu.

Hành lang gỗ mun chìm trong ánh trăng, tựa như dòng ngân hà.

Đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút, thong thả nâng đèn lồng lăn tròn trịa ở trên mặt đất.

Vì để đèn lồng đẹp hơn, Ngu Ấu Ninh còn quấn thêm hai vòng tre bên ngoài tấm vải.

Ánh sáng từ chân nến sáng rực, nhảy múa trên trán Thẩm Kinh Châu.

Một lát sau, hắn cong cong khóe môi, không nói gì.

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, không hiểu ý Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu bỗng hỏi: “Trước đây ngươi muốn ra ngoài cung để làm gì?”

……

Xe hương bát bảo lọng xanh với những tua rua châu ngọc đi xuyên qua cửa cung, rồi dừng lại trước chợ đông đúc sầm uất.

Ngu Ấu Ninh một tay vén rèm xe màu xanh thẫm, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

Mỗi bước mỗi xa

Bỗng chốc bị sự ồn ào của con phố làm cho choáng váng.

Trên đường người qua kẻ lại, chen chúc nhau.

Ngu Ấu Ninh lập tức rụt đầu lại, nấp sau lưng Thẩm Kinh Châu, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.

Nhìn một cái cờ rượu treo cao, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu, tiếp theo là nhìn một gánh hát nhỏ hí kịch biểu diễn trên phố, rồi lại ngoái đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Giống như bị Thẩm Kinh Châu bỏ rơi vậy.

Đôi tay nhỏ nhắn và trắng trẻo của nàng nắm chặt lấy tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh nửa mặt áp vào cánh tay hắn, chỉ lộ ra đôi mắt lo sợ bất an.

Đôi con ngươi hổ phách trong veo, toàn bộ sự phồn hoa của con phố phản chiếu trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.

Nhộn nhịp đến thế, nàng chỉ từng thấy trong sách.

Không ngờ lại có một ngày có thể được đặt mình trong đó.

Đêm Trung Thu sương ngọc, sóng vàng mở ra giữa trời xanh*.

*Ngọc lộ trung thu dạ, kim ba bích lạc khai *. Trích từ tác phẩm của Từ Phóng “Phụng hòa vũ tương công trung thu cẩm lâu ngoạn nguyệt đắc lai tự.”

Kim phố tỏa hương, con phố dài mười dặm.

Trên đường có những người biểu diễn quấn rắn vàng quanh cổ, con rắn bụng tròn xoe, toàn thân lấp lánh vàng, không có chút màu sắc nào khác.

Miệng phun ra lửa đỏ, đôi mắt sắc lạnh, bỗng mở to miệng, người đi đường không kịp tránh, đồng loạt lùi lại.

Ngu Ấu Ninh hoảng loạn lách sang bên, nàng chỉ lo tránh né, hoàn toàn quên rằng Thẩm Kinh Châu vẫn đứng sau mình, không kịp trở tay đ.â.m thẳng vào trong lòng Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ...”

Giọng nói bị tiếng ồn ào che lấp.

Mọi người đều lùi lại, Ngu Ấu Ninh chui vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, chỉ cảm thấy có vô số bàn tay đẩy mình.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy tim mình thắt lại, muốn chui sâu vào lòng Thẩm Kinh Châu, không dám ngẩng đầu lên nhìn lại một cái.

Hình dáng nấp trong lòng Thẩm Kinh Châu nhỏ bé và yếu ớt, tóc đen xõa ra, búi cao, trang sức đầy đầu, ánh sáng lấp lánh, dáng vẻ xinh đẹp.

Chiếc cổ tinh tế trắng nõn của nàng hiện lên trong mắt Thẩm Kinh Châu, như ngọc bích trong suốt, hơi thở nóng rực, mang theo hương thơm nhè nhẹ, quấn quýt nơi chóp mũi của Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dần dần tối lại.

Hắn đưa một tay ôm lấy lưng Ngu Ấu Ninh, không động đậy nâng tay lên, lập tức có những ám vệ mặc thường phục từ trong bóng tối nhảy ra, thần không biết quỷ không hay lẫn vào đám người.

Dần dần tách biệt Ngu Ấu Ninh khỏi dòng người đông đúc.

Cảm giác ngột ngạt không còn, Ngu Ấu Ninh dần dần ổn định lại hơi thở, vừa quay đầu lại, bỗng thấy người biểu diễn đang đưa đầu vào miệng rắn.

Ngu Ấu Ninh kêu lên một tiếng, vội vàng chui vào lòng Thẩm Kinh Châu, hai tay nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn, run rẩy.

Ngón tay nàng run rẩy, màu trắng nhạt không đồng đều.

Ngu Ấu Ninh run rẩy như cái sàng, nói không thành lời: “Hắn... hắn... đầu hắn còn ở đó không?”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, nhìn về phía người biểu diễn tạp kỹ đang khoe khoang với khán giả rằng mình vẫn an toàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Không biết.”

Ngu Ấu Ninh tò mò dựng thẳng tai lắng nghe, cố gắng phân biệt tình hình của người biểu diễn giữa tiếng ồn ào của quần chúng.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Đầu vẫn ở trong miệng rắn, không thấy rõ.”

Ngu Ấu Ninh không kịp kêu lên, ôm chặt Thẩm Kinh Châu không chịu buông.

Nàng sợ nhìn thấy cảnh m.á.u me, cũng sợ thấy người biểu diễn kia mất mạng trong bụng rắn.

Cánh tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh được thêu chỉ vàng.

Một lát sau, cuối cùng nàng cũng nghe thấy bên tai Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”

Mọi người vỗ tay, hoan hô cho màn biểu diễn tuyệt vời của người biểu diễn tạp kỹ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 53: Chương 53



Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhận ra rằng những người tài ba dị sĩ ở nhân gian nhiều như lông hồng, thú vị và lợi hại hơn cả những gì nàng thấy trong sách.

Ngu Ấu Ninh nói không ngừng, khen ngợi người biểu diễn không dứt miệng.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi rũ mắt, đôi mắt đen của hắn mờ mịt không rõ: “Ngươi ra ngoài cung là vì cái này?”

“Ta ra ngoài cung...”

Trước mắt Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên tối sầm, hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu.

“Nguy rồi! Ta quên bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên rồi!”

Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên chỉ bán vào đêm Trung Thu, bánh của nhà bọn họ là độc nhất vô nhị, ở nơi khác không mua được.

Trăng sáng sao thưa, bóng mây ngang cửa sổ.

Trên chiếc thuyền hoa, đèn hoa trang trí rực rỡ, cảnh sắc lung linh, trên biển hiệu gỗ mun khắc ba chữ vàng "Lầu Tửu Tiên".

Đám tỳ nữ mặc áo đỏ váy xanh túm phần ngực, như hoa như ngọc, tay cầm trản đèn men sứ, ánh sáng rực rỡ trải đầy đất.

Ngu Ấu Ninh theo sát Thẩm Kinh Châu, lên thuyền hoa, quay đầu nhìn xuống.

Mặt sông gợn sóng lấp lóe, nước trời hòa quyện một màu, thỉnh thoảng có thuyền nhỏ lướt qua.

Trên thuyền có những văn nhân mặc khách ngâm thơ làm phú, lại có nhạc cơ ôm trong lòng, uống rượu tìm vui.

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng quay đi, chỉ toàn tâm toàn ý theo sau Thẩm Kinh Châu.

Đa Phúc đã đứng chờ trước phòng chim tước từ sớm, cúi người giúp Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vén rèm.

Đa Phúc mặt mày tươi cười, tay cầm hộp sơn mài vàng, mở hộp ra, chính là bánh trung thu đặc sản của Lầu Tửu Tiên.

Vỏ bánh giòn vàng óng ánh, bên trong là nhân hoa quế thơm ngon, ngọt mà không ngấy.

Trên bánh có hình thỏ ngọc đang giã thuốc, phía sau còn có một gốc cây hoa quế.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, nắm chặt bánh trung thu không muốn buông.

Ngày trước khi còn làm quỷ, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy bánh chay trên bàn thờ.

Bánh chay làm thô sơ, để lâu trên bàn thờ, lạnh lẽo khô cứng, không có chút hương vị nào.

Lúc đó Ngu Ấu Ninh còn tưởng rằng, bánh trung thu cũng giống như bánh chay.

Ngu Ấu Ninh thì thầm: “Hóa ra bánh trung thu lại như thế này.”

Tay cầm chén trà của Thẩm Kinh Châu khẽ khựng lại: “Trước đây ngươi chưa từng ăn sao?”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân *.

* Tuyển tự lí bạch “Nguyệt Hạ Độc Chước”

Ngu Ấu Ninh đã học ở trong sách, Trung Thu thưởng trăng ăn bánh, là phải cùng người nhà.

Nàng cô đơn một mình, chỉ là một tiểu quỷ cô đơn lẻ bóng, ngay cả đồ cúng của người nhà cũng chưa từng thấy, tự nhiên cũng chưa từng ăn bánh trung thu.

“Bọn họ chưa bao giờ tặng ta, ta cũng không có người nhà gì cả.”

Thân mẫu ghét bỏ, Vũ Ai Đế chán ghét, Ngu Ấu Ninh nói như vậy cũng không phải không có lý do.

Thẩm Kinh Châu có chút đăm chiêu.

Ngu Ấu Ninh ăn ngay nói thật, đôi mắt không giấu nổi sự cô đơn.

Bỗng nhiên nàng nắm chặt một miếng bánh trung thu trong tay, nở nụ cười.

Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, đôi mắt mùa thu nửa khép lại.

Miếng bánh trung thu nhỏ xinh trong tay, Ngu Ấu Ninh che một mắt bằng bánh, nhìn Thẩm Kinh Châu với mặt mày cong cong.

“Nhưng giờ ta có rồi.”

Thẩm Kinh Châu giương mắt: “Có gì?”

Ngu Ấu Ninh chồng hai tay lên bàn nhỏ gỗ sơn, ánh nến lấp lánh trong mắt nàng, như cả một biển sao.

“Ta có người nhà rồi.”

Người bên ngoài nâng chén đối ẩm, Ngu Ấu Ninh giơ bánh lên, mắt ngọc mày ngài, mi vui mắt cười.

“Bệ hạ chính là người nhà của ta.”

Trên sông, một loạt pháo hoa b.ắ.n lên trời, tựa vàng tựa ngọc rắc xuống nhân gian.

Ánh sáng lấp lóe xuyên qua cửa sổ, lúc sáng lúc tối.

Thẩm Kinh Châu khoác chiếc áo choàng bạch hạc xanh lơ viền vàng, đôi mắt nhàn nhạt mờ mịt đen tối không rõ, lúc sáng lúc tối.

Hắn chăm chú nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu.

Tiếng khóc của một nữ nhân trên khoang thuyền đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm.

“Ta coi chàng như người nhà, tự nhiên cũng muốn cùng chàng sớm chiều bên nhau.”

Ngu Ấu Ninh ngỡ ngàng, sau đó gật đầu tán thành.

Hiện giờ nàng đối với Thẩm Kinh Châu, cũng là cảm giác như thế.

“Cái gì mà huynh muội? Ta đối với biểu ca từ trước đến nay luôn là tình yêu nam nữ, không phải tình huynh muội!”

Ngu Ấu Ninh tròn mắt, bất chợt nhớ đến vũ cơ trước đây đã bị Thẩm Kinh Châu đuổi ra khỏi phủ.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay không thích nữ tử bám lấy hắn.

Vũ cơ ia đã phạm phải điều kiêng kỵ của Thẩm Kinh Châu, tự nhiên cũng không có kết cục tốt.

Ngu Ấu Ninh đứng phắt dậy, sợ Thẩm Kinh Châu hiểu lầm, vội vàng thanh minh.

Nàng giơ bánh trung thu lên trời thề thốt.

“Ta với bệ hạ, từ trước đến nay chưa từng có tình yêu nam nữ!”

“Ta tuyệt đối không thích bệ hạ!”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 54: Chương 54



Đèn hoa rực rỡ, bột thơm đầy đất.

Hàng vạn hàng ngàn ánh đèn như sao băng, rải rác khắp muôn nhà.

Tiếng hoan hô của mọi người dần dần tan biến theo ánh sáng pháo hoa thoáng qua.

Âm thanh nhạc cụ bên ngoài vẫn như cũ, nhưng nữ tử trên khoang thuyền đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại một nam tử thở dài bên sông.

Thân người Ngu Ấu Ninh cứng đờ, đôi mắt hổ phách tròn xoe, gấp gáp phủi sạch quan hệ với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ, ta...”

Tách trà màu đỏ sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đặt trên bàn nhỏ sơn bóng, đang lắc lư với trà Long Tĩnh Tây Hồ hảo hạng.

Trong mắt Thẩm Kinh Châu vẫn giữ vẻ bình thản thong dong, nhưng không còn chút ôn hòa nào, dường như còn lạnh hơn một chút so với trước.

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, ban chỉ ngọc bích từ tay hắn được tháo xuống, xoay tròn giữa các đầu ngón tay.

“Làm sao vậy, điện hạ thế này là muốn lật lọng?” Thẩm Kinh Châu cười nhìn lên.

Ánh nến vàng nhảy múa trên trán hắn, Thẩm Kinh Châu thờ ơ nói: “Trước đó không phải đã nói, trẫm là người nhà của điện hạ sao?”

Ngu Ấu Ninh môi mọng mím chặt, nàng vẫn nhớ rõ kết cục của vũ cơ trước đó, không dám có chút ý nghĩ vượt quá giới hạn với Thẩm Kinh Châu.

“Là người nhà, nhưng, nhưng không phải loại người nhà đó.” Ngu Ấu Ninh nói lắp bắp, giọng nói lộn xộn, không thành câu.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, đôi mắt hạnh trong suốt lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, nàng bức rức nỉ non.

“Ta không dám mơ tưởng đến bệ hạ, cũng không dám thèm khát hậu vị, ta... ta...”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu như có như không rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh nắm chặt một tay, cổ vũ tinh thần, hoàn toàn vạch ra ranh giới giữa mình và hậu cung.

“Ta đối với bệ hạ từ trước đến nay luôn trong sạch rõ ràng, không có ý nghĩ gì không đúng, cũng không có loại tình cảm ái mộ gì!”

Ban chỉ ngọc bích ‘lách cách’ khi trượt khỏi ngón tay rơi vào tách trà, làm nước trà văng lên.

Giọt nước văng ra, tí tách rơi trên tay áo Thẩm Kinh Châu.

Hắn chậm rãi lấy chiếc khăn mà Đa Phúc đưa cho, không nhanh không chậm lau đi nước trà trên tay áo.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhẹ nhàng nâng lên, chỉ một cái nhìn, Ngu Ấu Ninh lập tức câm như hến, mắt mở to chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu bình thản tự nhiên: “Miệng của điện hạ, lại rất biết gạt người.”

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt: “Ta không có gạt người, bệ hạ tốt với ta, tự nhiên là người nhà của ta, nhưng...”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu sâu xa bình tĩnh: “Trên đời này, người nào tốt với điện hạ đều là người nhà của điện hạ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Ngu Ấu Ninh lập tức phủ nhận.

Gió lướt qua ngọn cây, lá đỏ lất phất.

Mặt sông dần dần gợn sóng, lớp lớp dập dềnh.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu ngưng thần nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu, bỗng nhiên xùy cười: “Thôi.”

Chiếc áo choàng bạch hạc xanh lơ lướt qua ánh sáng vụn vặt trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Hương quế ngọt ngào thấm đượm trong không khí, bóng dáng cao ráo của Thẩm Kinh Châu lướt qua bình phong lụa thêu bằng gỗ tử đàn.

Ngu Ấu Ninh bỗng dưng giơ tay, chặn Thẩm Kinh Châu lại.

Hành động gấp gáp, Ngu Ấu Ninh không kéo được tay áo của hắn, mà chỉ nắm chặt cổ tay hắn.

Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tỏa, giống như hơi thở lạnh lùng chớ lại gần quanh quẩn trên người Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như sóng nước.

Nàng nói từng chữ từng chữ.

“Nhưng người tốt với ta, chỉ có một mình bệ hạ mà thôi.”

Chỉ có Thẩm Kinh Châu sẽ cùng nàng đón Trung Thu, cùng nàng chia sẻ bánh trung thu, cũng chỉ có Thẩm Kinh Châu dạy nàng đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Còn có... hộp thuốc cao tan bầm không đáng kể kia

Trước đó, chưa từng có ai bôi thuốc cho Ngu Ấu Ninh.

...

Đêm khuya sương nặng, trong ngự thư phòng đèn dầu sáng rực, ánh nến lung linh.

Khung gỗ tử đàn và ngai vàng được trải bằng thảm, Thẩm Kinh Châu khép nhẹ đôi mắt đen, các khớp ngón tay gõ nhẹ xuống mép bàn.

Mặt mày lạnh nhạt.

Đa Phúc cúi người bước vào điện, dáng vẻ run rẩy, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Thẩm Kinh Châu lành lạnh nói: “... Có chuyện gì?”

Đôi mắt đen khẽ hé mở, dưới vẻ bình thản che giấu những cơn sóng dữ.

Đa Phúc không dám nhìn kỹ, run rẩy quỳ trên đất, thấp giọng đáp lời.

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là điện hạ vừa mới sai người đến hỏi bệ hạ khi nào sẽ đi ngủ.”

Ánh nến chiếu sáng trên bàn gỗ tử đàn, một chiếc đèn lồng lăn tinh xảo đang sáng lên.

Màu sắc trên tấm lụa đỏ xuất phát từ Ngu Ấu Ninh, nơi đặt bút còn có dấu ấn riêng của nàng.

Sau nhiều ngày dốc lòng học tập, chữ viết của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng tiến bộ, có phần nào giống với phong thái của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu âm u sâu xa, ngón tay thon dài khẽ xoay chiếc vòng trúc trên đèn lồng lăn.

Vòng trúc đã được mài nhẵn, không có chút gờ nào.

Gió thu nổi lên, ánh nến chao đảo.

Ngón tay của Thẩm Kinh Châu chạm vào vòng trúc của đèn lồng, ngọn lửa nóng bỏng như rồng thần không thấy đuôi, l.i.ế.m qua đầu ngón tay của Thẩm Kinh Châu.

Mặt của Thẩm Kinh Châu vẫn không chút thay đổi, đôi mày lạnh lùng không có chút d.a.o động, để cho ánh lửa đỏ tùy ý bao quanh đầu ngón tay mình.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 55: Chương 55



Chờ mãi không thấy âm thanh của Thẩm Kinh Châu, Đa Phúc đành đánh liều ngẩng đầu lên, suýt nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Bệ bệ bệ hạ!”

Đa Phúc cúi đầu xuống đất, quỳ gối tiến lên, liên tục dập đầu.

“Bệ hạ là thân thể vàng ngọc, ngàn vạn lần bảo trọng thân thể...”

Giọng Đa Phúc run rẩy, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên thái dương rơi xuống, nhỏ trên nền gạch vàng.

Mồ hôi tuôn như mưa, tâm trạng lo lắng đề phòng, Đa Phúc thầm than khổ trong lòng.

Mỗi khi đêm rằm, Thẩm Kinh Châu luôn âm tình bất định, ông ta vốn nghĩ đêm Trung Thu này có Ngu Ấu Ninh bên cạnh, có lẽ sẽ tốt hơn.

Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện.

Nghĩ đến cách Thẩm Kinh Châu đối xử với Ngu Ấu Ninh khác trước, Đa Phúc run rẩy nói.

“Thứ cho nô tài không dám nhiều lời, điện hạ vì chiếc đèn lồng lăn này mà tốn không ít tâm tư, chỉ riêng bức tranh trên đèn lồng đã vẽ suốt ba đêm, mắt còn đỏ lên...”

Thẩm Kinh Châu lạnh lùng nâng mí mắt.

……

Ánh trăng như sương, hương quế ngan ngát đầy vườn.

Trước ngự thư phòng không có ai đứng chờ, cánh cửa mở rộng, trước cửa có hai chiếc đèn thủy tinh.

Ngu Ấu Ninh khoác áo choàng the mỏng đỏ thẫm, đi đôi giày nhỏ.

Hai bên đường trồng trúc xanh, bóng trúc đổ dài dưới chân.

Ngu Ấu Ninh bước ba bước về phía trước, rồi lại lùi hai bước.

Bước ba bước, lại lùi hai bước.

Do dự, chần chừ không tiến lên.

Lê chầm chậm, mất một lúc lâu mới tới trước ngự thư phòng, Ngu Ấu Ninh lại cảm thấy muốn đánh trống lui quân.

Nàng nhẹ nhàng tựa vào cánh cửa bình phong gỗ, đôi mắt như sao lấp lánh chuyển động.

Ngự thư phòng vắng lặng, chỉ có ánh nến nhấp nháy.

Ngu Ấu Ninh khẽ nhấc một chân vào trong, sàn nhà trải thảm da sói, bước lên mềm mại không tiếng động.

Bóng đen rọi dưới mặt đất dần dần tiến vào trong điện.

Trên ngai vàng gỗ tử đàn có một người tựa vào, Thẩm Kinh Châu khoác áo choàng, tay xoa xoa giữa mi tâm.

Gương mặt Thẩm Kinh Châu lạnh như nước, không chút ôn hòa như thường ngày.

Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ chần chừ.

Mũi chân lùi lại nửa bước, bỗng cảm thấy như có gai ở sau lưng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Ấu Ninh bất ngờ va phải đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Ngón tay Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ lên tay vịn, rõ ràng vẫn là đôi mắt đó, nhưng Ngu Ấu Ninh cảm thấy Thẩm Kinh Châu hôm nay có gì đó khác thường.

Giống như... đang nhìn một vật chết.

U ám mà lạnh như băng.

Đôi mắt ấy, như con mãng xà hoàng kim quấn quanh người biểu diễn tạp kỹ, khiến nàng không rét mà run.

Ngu Ấu Ninh kinh hãi, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ánh nhìn rơi trên mặt nàng vẫn còn, từng luồng lạnh lẽo bao quanh cơ thể.

Ngu Ấu Ninh không thở nổi.

Nàng đột ngột lùi lại hai ba bước, rồi vội vàng tông cửa xông ra ngoài.

Gió phất qua mái tóc dài xõa tung của Ngu Ấu Ninh.

Hành lang gỗ mun dài quanh co, tiếng bước chân đột ngột phá tan sự yên tĩnh của đêm thu, càng lúc càng xa.

Như đã dự đoán, khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

Bỗng nhiên, ngón tay hắn khựng lại một chút.

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này không còn sự sợ hãi, không còn hoảng loạn.

Ngu Ấu Ninh đẩy cánh cửa bình phong gỗ, thẳng tiến vào trong điện.

Lòng bàn tay nửa mở của nàng là chiếc bánh trung thu, bánh đặt trên khăn lụa, lộ ra phần nhân ngọt ngào của hương mật hoa quế.

Ngu Ấu Ninh thở hồng hộc, ngẩng đầu đưa bánh trung thu đến trước mắt của Thẩm Kinh Châu.

Nàng nghiêm túc nói: “Bệ hạ, ngươi còn chưa ăn bánh trung thu.”

Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên mà Ngu Ấu Ninh đã cắt ra một miếng nhỏ để thử, phần nhân hương mật hoa quế là phần nàng thích nhất.

Hương thơm ngào ngạt trong veo lan tỏa trong không khí.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Thật ra có chút tiến bộ.”

Trước đây chỉ biết tặng Thẩm Kinh Châu những món bánh mà bản thân không thích, giờ lại biết nghĩ đến hắn.

Trên mặt Ngu Ấu Ninh nóng rực, quay mặt đi ngại ngùng mím môi.

Bánh trung thu xinh xẻo rất độc đáo, cùng lắm chỉ vừa một ngụm.

Hai tay Ngu Ấu Ninh nâng bánh trung thu, có lẽ vì đã giữ trong lòng một lúc lâu, bánh trung thu cũng mang theo hương thơm từ trang phục của nàng.

Nàng trịnh trọng nói.

“Năm nay bệ hạ vẫn chưa ăn bánh trung thu, nếu qua đêm nay, thì phải đợi đến năm sau...”

Khóe môi chạm vào chút ngọt ngào của hương quế mùa thu, Ngu Ấu Ninh ngẩn người, mắt tròn xoe.

Ánh nến nhấp nháy trong mắt, phản chiếu đôi mắt của Thẩm Kinh Châu như cười như không.

“Điện hạ, há miệng.”

Âm thanh êm dịu, mang theo chút ý ôn tồn hơn trước, như gió xuân phất qua cành liễu.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên làm theo.

Bánh trung thu là thứ Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, hương vị tự nhiên rất ngon.

Ngu Ấu Ninh nuốt trọn một miếng, bỗng nhiên đồng tử co lại.

Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên chỉ bán vào đêm Trung Thu, giờ nàng đã nuốt mất, năm nay Thẩm Kinh Châu có lẽ không có cơ hội thưởng thức.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 56: Chương 56



Đầu ngón tay vẫn còn vị ngọt của bánh trung thu, Ngu Ấu Ninh hối hận không thôi, thấp giọng làu bàu.

“Làm sao bây giờ.”

Thẩm Kinh Châu không nói gì, chỉ cười mà không lên tiếng nhìn Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh e thẹn giương mắt, bỗng nhiên tiến thêm một bước, ngón tay khẽ nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh thăm dò nói.

“Vậy ta, năm sau sẽ bồi thường cho bệ hạ một chiếc bánh trung thu nhé?”

Ngu Ấu Ninh đắc chí.

Như vậy, Trung Thu năm sau, Thẩm Kinh Châu lại phải cùng nàng đón lễ.

Nếu nàng lại “không cẩn thận” ăn bánh trung thu của Thẩm Kinh Châu, thì năm sau nữa, Thẩm Kinh Châu cũng sẽ phải cùng nàng đón lễ.

Năm này qua năm khác, vòng đi vòng lại mãi.

Sau này vào Trung Thu, Ngu Ấu Ninh sẽ không còn đơn độc nữa.

Ngu Ấu Ninh bừng tỉnh, cảm thấy mình thật sự là một con quỷ thông minh có một không hai.

Thẩm Kinh Châu mở miệng cười khẽ: “Không còn sợ trẫm nữa?”

Trước khi vào điện, Ngu Ấu Ninh chỉ liếc nhìn Thẩm Kinh Châu một cái, đã sợ đến mức không dám lại gần.

“Ta...”

Ngu Ấu Ninh thì thào, “Nếu bệ hạ không cố ý dọa ta, ta cũng sẽ không sợ.”

Nàng biết Thẩm Kinh Châu là cố ý, Ngu Ấu Ninh nghĩ, nếu Thẩm Kinh Châu không thích nghe hai chữ “người nhà”, thì nàng sẽ không nói ra là được.

Nàng có thể lặng lẽ ở dưới đáy lòng, coi Thẩm Kinh Châu là người nhà, không để hắn biết.

Đêm thu đìu hiu vắng vẻ.

Gió lùa vào trong điện, chiếc đèn lồng gốm men hoa sen treo cao trên xà nhà đung đưa theo gió.

Ánh sáng loang lổ như gợn sóng, tầng tầng dập dờn quẩn quanh giữa Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu dường như có chút thất thần.

Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu bật cười, tiếng cười rất nhẹ, như vân điệp giương cánh.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, rạng rớ như sao: “Vậy bệ hạ khi nào về cung nghỉ ngơi?”

Hiện giờ nàng đã quen có người ở cùng để ngủ.

Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi cười, hắn tựa lưng vào gối gấm xanh, tay áo nhẹ nhàng rủ xuống, lộ ra vẻ tùy ý tản mạn.

“Điện hạ đã học ‘Lễ ký’ chắc biết được đạo lý ‘sáu tuổi dạy về đếm số và tên họ, bảy tuổi nam nữ không ngồi cùng bàn tiệc’.”

Ngu Ấu Ninh nghẹn họng trân trối: “Nhưng, nhưng...”

Ngón tay nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu dần dần buông lỏng, vải bóng loáng từ tay Ngu Ấu Ninh trượt xuống.

Ngu Ấu Ninh thất vọng cúi đầu, ánh mắt rũ xuống: “Vậy được rồi.”

Núi không thấy ta, tự ta đi xem núi.

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt cười cong cong như trăng: “Một khi đã như thế, vậy ta sẽ ở bên bệ hạ cũng được.”

Mấy khớp ngón tay đặt trên tay vịn của Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút.

Khói xanh từ hoa văn lư hương cuốn lên, ánh nến trong ngự thư phòng sáng rực cả đêm, không ngừng tỏa sáng.

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc lê đôi chân bị thương ở đầu gối, khập khiễng đến trước ngự thư phòng.

Thẩm Kinh Châu vẫn ngồi trên ngai vàng, chẳng qua giờ phút này, trên đùi của hắn có thêm một cái đầu lông xù.

Tóc rối bù, Ngu Ấu Ninh vốn đang tựa vào bàn nhỏ nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào đã rơi vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Mái tóc đen xù xì che khuất một nửa gương mặt xinh đẹp, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh rơi vào tay hắn, Ngu Ấu Ninh lại hồn nhiên hoàn toàn không hay biết.

An tâm gối đầu trên đùi Thẩm Kinh Châu ngủ say.

Đa Phúc run rẩy, quỳ xuống dập đầu, giọng nói gần như bị nén lại trong cổ họng.

Trong cung điện tường đỏ ngói vàng này, ban thưởng và đánh đòn đều là ân huệ của chủ tử.

Trong điện không một tiếng động, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Dư quang của Đa Phúc vô tình chạm phải ánh nhìn lạnh như băng của Thẩm Kinh Châu, làm ông ta sợ đến mức run run, cúi đầu dập đầu xuống đất.

Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt nói: “Lần sau không được viện lẽ như vậy nữa.”

Câu này Đa Phúc nghe rất quen, lần trước Thẩm Kinh Châu nói câu này, ông ta không bị phạt. Lần này thì suýt nữa mất mạng, nếu có lần sau...

Chắc hẳn sẽ không còn mạng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 57: Chương 57



Cuối thu trời quang, ngàn dặm không một rặng mây.

Trung Thu qua đi, Thẩm Kinh Châu dẫn văn võ bá quan đến hành cung Nhiệt Hà để săn b.ắ.n mùa thu.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp.

Thẩm Kinh Châu ngồi trên đại kiệu kim long, kiệu được mười hai cung nhân khiêng, bốn mặt gỗ hoàng hoa lê trang trí họa tiết mây cùng kim long, trên cùng là đỉnh bằng vàng đồng ngọc.

Trước kiệu treo hai viên ngọc rồng chạm khắc hoa văn mây, lại có cung nhân cầm theo lư hương bằng vàng.

Một tiểu thái giám cúi người quỳ bên chân Tần Kinh Châu, cung kính dâng lên trà nóng và bánh ngọt, sau đó lặng lẽ rút lui.

Một tiểu thái giám khom người quỳ bên chân Thẩm Kinh Châu, cung kính dâng trà nóng và điểm tâm, rồi lặng lẽ lui xuống.

Ngự bút chu phê*, tấu chương rải rác trên bàn.

*Ngự bút chu phê: tự tay Hoàng đế phê duyệt bằng bút lông màu đỏ

Thẩm Kinh Châu dùng một tay nâng chén kiểu lá chuối đông hải đường bằng đá, trong khi tay kia chọn lựa gì đó một chiếc hộp làm bằng mã não quấn lụa trắng.

Bên trong hộp là những quả hạnh Lý Quảng và mật tiên trúc đào được ngự thiện phòng đưa tới. Những quả đào được khắc ra bằng thìa bạc, sau đó được dùng khuôn định hình.

Hai món này đều là món mới của ngự thiện phòng, gửi đến để Thẩm Kinh Châu nếm thử.

Ánh sáng mặt trời rót vào cỗ kiệu, đủ chỗ cho mười người ngồi thoải mái.

Sau một lúc, một bàn tay từ dưới bàn đưa ra, lặng lẽ rơi vào hộp ngọc.

Nhẹ nhàng nhấc lên một quả hạnh.

Sau đó lại nhấc lên một quả đào.

Có lẽ Ngu Ấu Ninh không thích ăn quả hạnh, nên sau khi lấy được quả hạnh, nàng sẽ lén lút trả lại, hoàn toàn không để lại dấu vết.

Nhưng nếu là trúc đào, thì một đi không trở lại, trúc đào gặp Ngu Ấu Ninh, có đi không có về.

Âm thanh nhai nhóp nhép dần dần bị tiếng xe ngựa ồn ào che lấp.

Lại một trúc đào nữa được gặm xong, Ngu Ấu Ninh lại lần nữa với tay tới hộp đồ trên bàn.

Chiếc hộp vốn nên ở trên mép bàn thì bỗng nhiên không cánh mà bay, đầu ngón tay chạm vào, chỉ thấy trống rỗng.

Ngu Ấu Ninh nghi vấn trong lòng, lại nhẹ nhàng tiến lên thử nghiệm.

Nàng dường như... nắm được một vật gì đó.

Hình vuông, dính vào lòng bàn tay, giống như một khối mực.

Ngu Ấu Ninh không hiểu, tỉnh rụi thu tay lại.

Ánh sáng lần lượt giao thoa, lòng bàn tay mở ra, hiện rõ con chữ nhỏ của Thẩm Kinh Châu.

Nàng vừa mới lấy được, chính là con dấu riêng của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, quả đào chưa nuốt xuống đã mắc ở cổ họng, suýt nữa nghẹn phát ra tiếng.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, ngón tay gõ gõ lên hộp đồ: “Còn không ra?”

Trong kiệu im ắng một chút, như thể có người cố gắng nuốt một tiếng ho xuống cổ họng.

Chốc lát, lại có âm thanh xì xào vang lên.

Dưới bàn gỗ tử đàn, một người chui ra, Ngu Ấu Ninh mặc chiếc váy gấm bách hoa màu vàng nhạt, tóc đen điểm xuyết ngọc trai.

Có lẽ vì đã ẩn nấp lâu dưới bàn, hoặc vừa rồi bị trúc đào làm cho ho, mà hai gò má của Ngu Ấu Ninh hơi phiếm đỏ.

Nàng ngây ra tại chỗ.

Mỗi bước mỗi xa

Trên mặt lộ vẻ không hiểu.

Không biết vì sao, Ngu Ấu Ninh luôn cảm thấy Thẩm Kinh Châu gần đây đối xử với mình không giống như trước.

Nhưng không biết khác chỗ nào, Ngu Ấu Ninh không thể nói rõ.

Chế độ ăn uống sinh hoạt của nàng vẫn như cũ, nhưng Thẩm Kinh Châu không còn ngủ chung giường với nàng nữa.

Dù có ra ngoài cung, hắn cũng yêu cầu cung nhân chuẩn bị kiệu riêng cho Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, tay đang chơi với một con dấu bằng đá sơn thọ, bốn mặt khắc hình đình đài lầu các, hoa cỏ chim chóc thú vật.

Chính là con dấu mà Ngu Ấu Ninh vừa vô tình nắm được.

Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, Thẩm Kinh Châu là cố ý.

Chắc hẳn từ khi nàng vừa trốn khỏi kiệu của mình, Thẩm Kinh Châu đã biết. Nhưng lại không nói gì, có lẽ đang chờ nàng tự lộ chân tướng.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím lại thành một đường mảnh, tiên phát chế nhân: “Ngươi không thể như vậy.”

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ nhàn nhã: “... Hử?”

Ngu Ấu Ninh không có lý lẽ, ngượng ngùng mở miệng, càn quấy.

“Nếu ta có thứ tốt, nhất định sẽ nghĩ đến việc chia sẻ với bệ hạ, nhưng bệ hạ có trúc đào, lại không nghĩ đến việc chia cho ta một miếng.”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, ngón tay cầm con dấu nâng lên rồi lại hạ xuống, nâng lên rồi lại hạ xuống.

Bỗng nhiên hắn lên tiếng: “Người đâu.”

Một thái giám từ bên ngoài kiệu đáp lại, nhưng không phải Đa Phúc.

Chốc lát, hắn ta vội vàng chạy đi, từ kiệu của Ngu Ấu Ninh lấy xuống một hộp đựng điểm tâm hình hoa hải đường bằng gỗ sơn.

Điểm tâm bên trong, giống hệt với điểm tâm trên bàn của Thẩm Kinh Châu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 58: Chương 58



Ngu Ấu Ninh chột dạ quay đi, nhìn xem rèm trúc rủ xuống, nhìn bóng nắng dưới chân, chính là không dám ngẩng đầu nhìn lên Thẩm Kinh Châu.

Ánh sáng nhạt như lụa trải dài dưới chân.

Một lúc lâu, Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Ta sai rồi.”

Là nàng đã không phân biệt tốt xấu, đã trách lầm Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh bước đi, nâng váy lên.

Sàn xe ánh sáng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng di chuyển đến bên Thẩm Kinh Châu.

Điểm tâm mà thái giám vừa mang đến chưa ai động vào, Ngu Ấu Ninh đẩy hộp bánh về phía Thẩm Kinh Châu.

“Đây là chịu lỗi.”

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt sáng quắc, trên tóc cài một chiếc trâm khảm ngọc. Viên ngọc trên trâm to bằng quả long nhãn, không có chút tạp chất nào.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi thu ánh mắt lại: “Nếu trẫm không nhận thì sao?”

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu: “Nếu bệ hạ không nhận, thì chính là món quà này không hợp ý bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, một tay nâng mặt cười, “Vậy ta sẽ ăn điểm tâm này thay bệ hạ, cũng coi như giúp bệ hạ giải quyết một nỗi lo.”

Dù sao cũng đều là Ngu Ấu Ninh có lý, Thẩm Kinh Châu chỉ cong môi, cười mà không nói gì.

Hành cung Nhiệt Hà được xây dựng ở sơn trang tránh nắng Thừa An, mọi người đến sơn trang, đúng lúc hoàng hôn buông xuống.

Mặt trời ngả về tây, chim sẻ về rừng.

Hành cung mát mẻ ẩn mình giữa những ngọn núi xanh, hai bên đường có vài cây phong đỏ, đưa mắt nhìn lại, rừng phong như lửa, rực rỡ như ánh chiều tà.

Tiểu thái giám cầm đèn dương giác, đứng chờ dưới mái hiên, khom người thỉnh an Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt lạ lẫm, Ngu Ấu Ninh chưa từng gặp qua ở trong cung.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “... Đa Phúc đâu?”

Kể từ sau Trung Thu, Ngu Ấu Ninh như chưa từng gặp Đa Phúc, nàng còn tưởng rằng do mình đến không đúng lúc, vừa khéo ngay lúc Đa Phúc không trực.

Tiểu thái giám tái xanh mặt mày, run rẩy, suýt nữa thì cầm theo đèn lồng quỳ luôn xuống đất.

“Đa, Đa Phúc công công...”

Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, kinh hồn bạt vía.

Hắn ta cúi đầu nói nhỏ.

“Đa Phúc công công gần đây không được khỏe, bệ hạ nhân từ rộng lượng, đặc biệt cho phép ông ấy ở lại cung nghỉ ngơi. Nếu điện hạ có việc, cứ tìm nô tài là được.”

Trong lúc hắn ta nói, Ngu Ấu Ninh vẫn đứng sau Thẩm Kinh Châu, chỉ lộ ra một con mắt, tự nhiên cũng không thấy được sự hoảng loạn bất an dưới chiếc mũ của thái giám.

Hai tay cầm đèn lồng của hắn ta đã bị bản thân nắm chặt đến nổi in cả dấu đỏ.

Đã bị ốm, Ngu Ấu Ninh cũng không hỏi thêm.

Cúi đầu, từng bước theo sau Thẩm Kinh Châu vào nhà.

Tiểu thái giám có giọng nói nhỏ nhẹ kịp thời vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh: “Điện hạ, tẩm điện của điện hạ ở tây viện, xin mời điện hạ theo nô tài.”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Vậy... bệ hạ thì sao?”

Tiểu thái giám cung kính, mặt mày tươi cười: “Bệ hạ tự nhiên ở tại đông viện, trong điện Bồng Lai.”

Ngu Ấu Ninh tròn xoe mắt, mặt đầy vẻ không thể tin.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu: “Ta không đi.”

Ngu Ấu Ninh vào những ngày này thường ở thư phòng cùng Thẩm Kinh Châu phê duyệt tấu chương.

Thẩm Kinh Châu phê tấu chương, Ngu Ấu Ninh ăn trái cây.

Chưa đầy nửa canh giờ, Ngu Ấu Ninh đã mệt mỏi đến mức suýt ngủ gật. Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong thiên điện chỉ còn lại mình Ngu Ấu Ninh.

Nàng không biết Thẩm Kinh Châu dậy từ lúc nào, cũng không biết Thẩm Kinh Châu vào triều lúc nào.

Nhưng tóm lại là có người bên cạnh mình.

Ngu Ấu Ninh đánh bạo nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, ta không đi tây viện.”

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “... Ta, ta, ta sợ bóng tối.”

Thẩm Kinh Châu cười: “Trong điện có nến.”

“Nhưng, nhưng...”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu rũ mắt, răng cắn chặt môi đỏ, rỉ nhẹ từng đợt tơ máu.

Mùi m.á.u nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.

Ngu Ấu Ninh giương mắt, đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự thất vọng cô đơn.

“Bệ hạ, ta thật sự không thể ở lại sao?”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh thật sâu, đôi mắt đen tối sâu xa.

Trong hành lang gỗ mun không còn âm thanh thừa thãi, chỉ còn lại hai bóng dáng Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu đứng cạnh nhau.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng lẩm bẩm, như đã bất chấp: “Hơn nữa, ta sợ quỷ.”

Những cung nhân đứng hầu dưới mái hiên nghe thấy chữ “quỷ”, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Tây viện tuy cách đông viện chỉ một khoảnh vườn, nhưng rốt cuộc cũng là tẩm điện của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nói như vậy, rõ ràng đang nói tẩm điện của Thẩm Kinh Châu có quỷ.

Tẩm điện của thiên tử lại có chuyện ma quỷ, nói ra chẳng phải để người ta cười đến rụng răng hay sao?

Đám cung nhân quỳ rạp xuống đất, run rẩy như cầy sấy.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 59: Chương 59



Ngu Ấu Ninh không hiểu sao, chỉ có ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu.

Nàng quyết tâm, nghiến răng nói.

“Bệ hạ, quỷ thật sự rất đáng ghét.”

Ngoại trừ nàng ra.

Ngu Ấu Ninh thầm bổ sung trong lòng một câu, “Ngươi không biết ma đáng sợ đến mức nào đâu, tội ác tày trời, làm đủ chuyện xấu.”

Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, kể lể từ quỷ không đầu đến quỷ lưỡi dài, rồi từ quỷ lưỡi dài đến quỷ không đầu.

Người không biết lại tưởng rằng Ngu Ấu Ninh ở không phải hành cung hoàng gia, mà là địa phủ âm u.

Tiểu thái giám quỳ phía sau Ngu Ấu Ninh đã hai mắt trắng dã, ngất xỉu trên đất, ước gì có thể mãi mãi hôn mê ở đó.

Ngu Ấu Ninh bị hù cho nhảy dựng, lại nhìn về phía Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt to tướng mấy chữ “Ngươi xem, ta không lừa ngươi.”

Trăng lên đầu liễu, bóng nghiêng đổ xuống.

Ánh trời chiều lùi khỏi chân Ngu Ấu Ninh, tiểu thái giám ngã xuống đất đã sớm bị cung nhân kéo đi.

Gió thu thổi qua khắp sân, lá rụng lả tả.

Thẩm Kinh Châu một tay chắp sau lưng, đứng thẳng như ngọc.

Xuyên qua hành lang cùng bức tường xây làm bình phong ở cổng, cái đuôi nhỏ bé phía sau vẫn không rời xa.

Ngu Ấu Ninh theo sát Thẩm Kinh Châu như hình với bóng, miệng khô lưỡi khô, mà không thấy Thẩm Kinh Châu có chút động lòng nào.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn nhạt nhẽo, không có biểu cảm dư thừa.

Một kế không thành, Ngu Ấu Ninh ủ rũ, như con chim cút ướt mưa, không còn sức lực.

“Thôi, ta vẫn là trở về...”

“Ngu Ấu Ninh.”

Bóng đen đứng trước bỗng dừng lại, Thẩm Kinh Châu nghiêng người nhìn.

Đôi mắt lạnh lẽo phản chiếu ánh trăng trong vườn.

Ngu Ấu Ninh dừng bước, giương mắt nghi hoặc: “... Hả?”

Thẩm Kinh Châu thu ánh mắt lại, giọng nói rất nhẹ, chìm vào giữa sắc thu ngập vườn.

“Chỉ lần này thôi.”

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh lập tức sáng lên, như những vì sao.

Cung nhân phụ trách trải đệm giường thì trải đệm giường, phụ trách treo rèm thì treo rèm.

Tủ gỗ trắc vàng mở ra, quần áo của nữ tử đầy đủ, ngay cả hộp phấn son cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cung nhân thầm chậc lưỡi, chỉ nói Thánh thượng anh minh, có thể biết trước mọi việc.

...

Khu săn b.ắ.n Mộc Lan được dựng ở góc tây bắc của sơn trang Thừa An, núi rừng xanh tươi, cây cối rậm rạp.

Cờ xí khắp nơi, tiếng trống vang dội đinh tai nhức óc.

Tiểu thái giám khom người, đứng bên ngoài khu săn, thò đầu nhìn, xa xa thấy bóng dáng Đa Phúc, vội vàng tiến lên, đỡ lấy người.

“Dưỡng phụ cuối cùng cũng đến.”

Tiểu thái giám cười toe toét, nịnh hót cười nói: “Con đã biết bệ hạ sẽ không quên dưỡng phụ. Không phải sao, mới đến hành cung một ngày, đã cho người đón dưỡng phụ ra khỏi thành.”

Vết thương trên chân Đa Phúc chưa hoàn toàn lành, giờ đây đi vẫn còn khập khiễng, ông ta chống gậy, trong lòng rõ ràng.

Lần này nào phải Thẩm Kinh Châu khai ân, nếu không phải Ngu Ấu Ninh hỏi thêm một câu, có lẽ ông ta vẫn đang nằm trên giường chịu giày vò.

Trong cung có nhiều hạng người giẫm thấp nâng cao, thấy Đa Phúc bị phạt, bị Thẩm Kinh Châu ghét bỏ, không phải vui sướng khi người gặp họa, thì cũng là bỏ đá xuống giếng.

Đa Phúc kéo lê cái chân bị thương, từng bước một, ông ta thấp giọng nói, “Ngươi là người thông minh, tự nhiên cũng có thể đoán ra hôm nay vì sao ta có thể ra khỏi thành.”

Tiểu thái giám ngẩn người: “Dưỡng phụ có ý là...”

Đa Phúc làm động tác chớ lên tiếng với hắn ta, đưa tay vỗ vai tiểu thái giám: “Sau này gặp được vị đó, đều thu hồi những tâm tư không nên có cho ta.”

Ông ta nhắc nhở: “Ngày trước đối đãi với bệ hạ thế nào, sau này cũng phải đối đãi với nàng ấy như vậy, tuyệt đối không thể có chút nào lơ là khinh thường.”

Chỉ sợ phân lượng Ngu Ấu Ninh trong lòng Thẩm Kinh Châu, không phải một vị hoàng hậu có thể so sánh được.

Chuyện lần này, chỉ sợ cũng muốn khiến mình nhớ đến ân tình của Ngu Ấu Ninh.

Đa Phúc quay đầu hỏi: “Bệ hạ hiện giờ ở đâu?”

Tiểu thái giám gãi đầu: “Hiện tại... Có lẽ đang ở thư phòng thương nghị quốc sự với các đại thần, nhìn canh giờ thì cũng sắp xong rồi.”

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc không dám chậm trễ, vội vàng đi đến thư phòng, quả nhiên thấy Thẩm Kinh Châu từ thư phòng bước ra.

Đa Phúc vội vàng khom mình hành lễ, không dám làm bộ làm tịch trước mặt Thẩm Kinh Châu, chỉ nói nhờ phúc bệ hạ, giờ đây thân thể đã bình phục.

Đa Phúc không dám nhắc đến chuyện đêm Trung Thu, giương mặt già nua chỉ cười tươi đầy nếp nhăn.

“Điện hạ hiện đang ở trong vườn xem cược tiền, bệ hạ có muốn đi xem không?”

Theo lý, trong cung không được đánh bạc, nhưng mùa thu săn b.ắ.n thì lại khác.

Trong triều phía trên có vương công quý tộc, phía dưới có thái giám nô bộc, đều có đặt cược và kiếm tiền.
 
Back
Top Bottom