Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 40: Chương 40



Vì là đang trong giấc mơ, Ngu Ấu Ninh không còn phải khách sáo với Thẩm Kinh Châu, tiểu quỷ nhút nhát dần có dũng khí.

Nàng hếch cằm lên với Thẩm Kinh Châu, học theo những tiểu quỷ đáng ghét phiền phức ngày thường, vênh váo tự đắc ra lệnh.

“Thẩm Kinh Châu, ta muốn ăn cua say.”

Thẩm Kinh Châu đứng yên như núi, chỉ hơi nhíu mày.

Ánh mắt rơi trên mặt nàng ngày càng nặng nề, dáng vẻ bệ vệ của Ngu Ấu Ninh liền giảm đi một nửa.

Nàng hắng hắng giọng, thẳng lưng lên.

Nhận ra mình trong giấc mơ vẫn thấp hơn Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh không vui nhíu mày, âm thầm ghi nhớ điều này, nghĩ rằng lần sau mơ sẽ phải mơ một giấc mơ mình cao hơn Thẩm Kinh Châu.

Vì là trong giấc mơ, Ngu Ấu Ninh cũng lười tìm ghế.

Nàng bước một bước về phía trước, giẫm lên trên mu bàn chân Thẩm Kinh Châu.

Mùi rượu nồng nàn hòa quyện với hương thụy lân, nhào vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngu Ấu Ninh.

Hai gò má của Ngu Ấu Ninh ửng hồng, rực rỡ như son phấn.

Dù nàng có ngẩng cao đến đâu, cũng vẫn thấp hơn Thẩm Kinh Châu một chút.

Ngu Ấu Ninh cam chịu, giọng điệu cứng rắn: “Ta muốn ăn cua say, hai con.”

Thẩm Kinh Châu vẫn lù lù bất động.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng hơn một chút: “Một con cũng được.”

“Không thì, ngươi rót cho ta một chén trà, ta khát rồi.”

“Thẩm Kinh Châu, ta muốn uống trà.”

“Thẩm Kinh Châu…”

Giọng nói càng lúc càng yếu, thấp đến không nghe thấy.

Ngón tay tựa vào vai Thẩm Kinh Châu từ từ hạ xuống, Ngu Ấu Ninh cuối cùng nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Nàng áp mặt vào cánh tay Thẩm Kinh Châu, ánh mắt ngẩng lên đầy nước mắt, giọng nói không thể nói ra sự tủi thân, không giống như vẻ kiêu ngạo ương ngạnh lúc nãy.

“Ta có hơi khát.”

Một tiếng cười chợt vang lên trong phòng, Thẩm Kinh Châu mỉm cười, hắn không đẩy Ngu Ấu Ninh ra, để nàng đứng trên mu bàn chân mình.

Thẩm Kinh Châu nhấc chân bước tới bàn dài.

Cơ thể bỗng nhiên bay lên, Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, dùng tay chân bám vào Thẩm Kinh Châu, một tay ôm cổ hắn, hai chân quấn lấy chân hắn, như gấu túi treo trên người Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt kêu lên: “Ngươi, ngươi… Còn ra thể thống gì!”

Giọng nói lắp bắp, vô tình chạm phải ánh mắt Thẩm Kinh Châu nhìn về phía mình, Ngu Ấu Ninh lập tức im bặt, lúng ta lúng túng hạ giọng.

“Thẩm Kinh Châu, ngươi đi chậm lại một chút.”

Mỗi bước mỗi xa

Dù vẫn đang trong giấc mơ, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn sợ mình té đau, lại ôm chặt Thẩm Kinh Châu.

Vừa ra khỏi bể tắm, trên người Thẩm Kinh Châu còn lưu lại mùi hương trầm.

Ngu Ấu Ninh hít một hơi thật sâu, lén lút áp má vào tay áo Thẩm Kinh Châu.

Nàng hít một hơi thật lớn.

Sau đó lại như không có gì, giương mắt lên: “Trà của ta đâu?”

Ngồi khoanh chân trên ghế quý phi, Ngu Ấu Ninh hai tay ôm chén sứ, từng ngụm từng ngụm uống.

Cổ họng khô khát được chút an ủi, Ngu Ấu Ninh thoải mái nhắm mắt lại.

“Thẩm Kinh Châu, ngươi thật tốt.”

Ngón tay của Thẩm Kinh Châu đang gõ nhẹ trên bàn, khựng lại giữa không trung.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm: “Nếu lần sau lại giúp ta lột cua thì càng tốt.”

Thẩm Kinh Châu khẽ cười lạnh: “Ngươi cho là… trẫm là người tốt?”

Ngu Ấu Ninh đáp lại Thẩm Kinh Châu một ánh mắt “Chẳng lẽ không phải sao?”.

Nàng đếm những điều tốt mà Thẩm Kinh Châu đã làm cho mình.

Nếu không có Thẩm Kinh Châu, có lẽ giờ này nàng vẫn đang chịu đói chịu lạnh trong lãnh cung.

Ngu Ấu Ninh không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, tự nhiên nhớ rõ ràng, nàng thuộc như lòng bàn tay: “Ngươi đã gửi cho ta lồng xông, đệm chăn da cừu, tranh đường…

Trước đây còn dạy ta viết chữ.

Giọng Ngu Ấu Ninh ngày càng nhỏ, bỗng nhiên cười rạng rỡ: “Chẳng ua ngươi có một điểm không tốt.”

Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, từ chén trà giương mắt lên: “… Trẫm không tốt?”

Từ xưa đến nay, chỉ có Ngu Ấu Ninh dám cáo ngự trạng như thế, mà lại là tố cáo chính Hoàng đế.

Ngu Ấu Ninh dùng hai tay ôm mặt, đôi mắt như trăng khuyết ánh lên vẻ trách móc.

“Ngươi lật lọng, không giữ lời.”

Ngu Ấu Ninh vốn định vỗ một cái tát vào bàn, để mình bớt tức giận, nhưng lại sợ tay mình đau, nên từ bỏ.

Nàng đổi sang đánh vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu.

“Đã hứa sẽ ở bên ta, nhưng lại không thấy ngươi đâu.”

Ngu Ấu Ninh lầm bầm, nửa gương mặt nàng tựa vào bàn, đôi mắt dần dần nhuốm vẻ buồn ngủ.

“Thẩm Kinh Châu, ta không thích chỉ có một mình.”

Khi còn ở địa phủ, Ngu Ấu Ninh chỉ là một cô hồn dã quỷ đơn độc. Nàng không thích sự quạnh quẽ của địa phủ, cũng không thích tẩm điện vắng vẻ chỉ còn lại mình nàng.

Nàng rất khao khát có người bên cạnh.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non.

“Ngươi không biết, ta mong ngươi ở lại bên ta đến mức nào.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 41: Chương 41



Cơn mưa vừa ngớt, dương liễu rủ bóng.

Những giọt nước trong suốt từ cành liễu mảnh rơi xuống, làm vỡ tan một chốn yên bình.

Cả đêm này Ngu Ấu Ninh ngủ không được ngon, luôn cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, nàng thích cuộn mình trong chăn gấm ôm chặt vào trong ngực.

Nhưng không hiểu sao, chăn gấm đêm qua như có chân, luôn chạy khỏi lòng nàng.

Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể giành lại.

Cả đêm nàng đã giành lại chăn gấm ba bốn lần, mệt mỏi đến thở hổn hển, trong cơn thẹn quá thành giận, nàng ôm chặt kẻ đầu sỏ gây rắc rối, nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy sẽ tính sổ.

Ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào cửa sổ, Ngu Ấu Ninh mơ màng mở mắt.

Sự việc giao chiến với ác nhân tranh giành chăn gấm đêm qua đã sớm bị nàng quên lãng, đôi mắt sáng màu mờ mịt mở ra, trước mắt là đỉnh màn màu vàng quen thuộc.

Mành rèm thấp xuống, trước giường là những quả cầu kim hương chỉ bạc chạm rỗng.

Hương thụy lân nhẹ nhàng thoảng qua, Ngu Ấu Ninh như mọi khi vùi mặt vào gối thêu, rồi lại cọ cọ.

Cảm giác mềm mại quen thuộc không còn nữa, mà là…

Ngu Ấu Ninh từ từ nâng mắt lên.

Chất liệu gấm ngự long, tay áo thêu chỉ vàng bạc, nhìn lên trên là hoa văn rồng bay thêu bằng chỉ vàng.

Ngu Ấu Ninh bỗng lùi lại phía sau hai ba bước, ánh mắt ngước lên, đúng lúc va phải đôi mắt lạnh lùng sáng tỏ.

Thẩm Kinh Châu mặc trung y vàng nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhàn nhạt.

Ngu Ấu Ninh lập tức nghiêng người về phía trước, dũng cảm dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Thẩm Kinh Châu.

Ấm nóng, ấm áp.

Quả thật nàng không phải đang mơ.

Thẩm Kinh Châu thật sự xuất hiện trên giường của nàng.

Những chuyện say rượu đêm qua Ngu Ấu Ninh đã quên sạch, nàng ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu.

“……Bệ hạ, sao bệ hạ lại ở đây?”

Hoàn toàn quên rằng chính mình sau khi say rượu, đã ôm chặt Thẩm Kinh Châu không buông.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày.

Đa Phúc ở bên ngoài điện nghe thấy tiếng động, lặng lẽ vào điện, nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt súc miệng.

Màn trướng được kéo lên, ánh nến trong điện sáng rực, màu cam vàng sáng chói.

Ngu Ấu Ninh theo bản năng nửa nheo mắt lại, dùng cánh tay che đôi mắt, nàng cảm thấy hiếu kỳ.

“Sao lại nhiều nến như vậy?”

Đa Phúc liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, cúi đầu cười nói: “Điện hạ có lẽ đã quên rồi, đây là do ngài nói, không thích tẩm điện tối tăm.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh quả thật không thích tẩm điện tối tăm, mỗi khi mấy cung nhân tắt đèn rời đi, nàng luôn cảm thấy như trở lại địa phủ lạnh lẽo u ám.

Nhưng không biết mình đã nói điều này khi nào?

Cũng không thể là nằm mơ nói mớ đâu nhỉ?

Ngu Ấu Ninh trăm tư không được giải, nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi nhìn Đa Phúc.

Đa Phúc cười tươi, cúi người bồi tội với Ngu Ấu Ninh: “Cũng là nô tài thất trách, quên mất điện hạ sợ tối.”

Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, nhưng Đa Phúc đối với Ngu Ấu Ninh có vẻ còn cung kính hơn thường ngày nhiều.

Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do.

Đa Phúc vừa hầu hạ Thẩm Kinh Châu thay quần áo, vừa nói với hắn: “Người trong quân doanh còn đang chờ bên ngoài điện nói là muốn xin chỉ thị của bệ hạ, về việc sắp xếp cho Kỷ tiểu công tử.”

Kỷ Trừng là nhi tử độc nhất của Kỷ lão tướng quân, cũng không trách được người trong quân doanh không quyết định được, chỉ có thể xin chỉ thị từ Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “Hôm nay hắn đã đi quân doanh rồi à?”

Đa Phúc cười tươi: “Đúng vậy ạ.”

Chưa đầy nửa canh giờ, Kỷ tiểu công tử đã gửi về nhà mười mấy bức thư, bày tỏ nỗi nhớ nhà của mình.

Đa Phúc cười nói: “Kỷ lão tướng quân và phu nhân phu thê tình thâm, chỉ sợ ngày khác cũng sẽ vào cung cầu kiến.”

Nhân dịp hưu mộc, hôm nay Thẩm Kinh Châu chỉ mặc một bộ áo gấm màu đỏ thẫm thêu tường vân, bên ngoài khoác áo choàng màu lam sẫm đơn giản.

Chiếc quạt ngọc bích rũ xuống vô tình nằm giữa các ngón tay, Thẩm Kinh Châu cười khẽ một tiếng: “Ngươi đã hứa với ông ta điều gì?”

Đa Phúc ngẩn người, vội vàng nói: “Nô tài nào dám có lá gan này, chỉ là tự mình suy nghĩ thôi.”

Thẩm Kinh Châu chỉ cười mà không nói.

Trong lòng Đa Phúc chợt rùng mình, bỗng nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè.

“……Quân doanh? Ta có thể đi không?”

Ngu Ấu Ninh vẫn còn nhớ đến món vịt nước ngọt ở phía tây thành mà Kỷ Trừng đã nói, nàng mong chờ nhìn Thẩm Kinh Châu, lộ ra ánh mắt tha thiết.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc: “Có thể.”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi: “Chờ một chút, để cung nhân đưa ngươi ra ngoài…”

Chưa dứt câu, Ngu Ấu Ninh vội vàng cắt ngang: “Ta không muốn.”

Nàng không thích ở cùng người lạ.

Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại cảm thấy mình thật đáng ghét, không chỉ ăn ké uống ké, mà còn một đống tật xấu, Thẩm Kinh Châu tốt bụng sắp xếp người đưa mình ra ngoài, mà mình còn kén cá chọn canh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 42: Chương 42



Ngu Ấu Ninh từ từ cúi thấp đầu, cân nhắc một hồi, giương mắt nhỏ giọng nói: “Ta có thể để Đa Phúc công công đưa đi được không?”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Đa Phúc lập tức quỳ xuống: “Điện hạ nói như vậy thật sự làm nô tài được hưởng phúc mà giảm thọ, nhưng hôm nay nô tài đang trực, e rằng không thể đảm nhận việc này.”

Ông ta điên cuồng nháy mát với Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ủ rũ, vai sụp xuống, môi đỏ mím chặt, như thể răng trắng như ngọc đang cắn vào môi mình.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh do dự: “Vậy… bệ hạ có thể đi cùng ta không?”

Nàng bỗng ngẩng phắt đầu, cố gắng tìm lý do, “Bệ hạ cũng nên đi quân doanh thị sát, nếu dưới quyền có người dối trên lừa dưới thì làm sao?”

Ngu Ấu Ninh ở địa phủ đã thấy nhiều người như vậy, thấy gió chiều nào thì theo chiều ấy, nịnh nọt.

Ngay cả ở địa phủ, cũng không hiếm thấy những quỷ sai mua bán chức quan.

Ngu Ấu Ninh nói không ngừng.

Đa Phúc đứng bên cạnh, đổ mồ hôi thay cho Ngu Ấu Ninh. Chưa từng có ai dám can thiệp vào việc của Thẩm Kinh Châu, nhất là những việc quan trọng như quân doanh.

Ông ta cười gượng hai tiếng: “Điện hạ, quân doanh không giống như những nơi khác…”

Ngón tay Thẩm Kinh Châu v**t v* ban chỉ, sắc mặt bình thản: “Đa Phúc.”

Đa Phúc cúi đầu: “Nô tài đây.”

“Chuẩn bị xe.” Thẩm Kinh Châu đứng dậy, tay áo rộng rủ xuống ánh nắng, phát ra vầng sáng nhàn nhạt, “Vừa lúc ta cũng có việc tìm Kỷ lão tướng quân.”

……

Cỏ mọc oanh phi, chim bay về rừng.

Quân doanh.

Đa Phúc chắp tay đứng hầu bên cạnh Ngu Ấu Ninh, cười hòa nhã: “Điện hạ yên tâm, con ngựa nhỏ này rất hiền, cũng sẽ không đá người.”

Con ngựa trắng cao bằng một người, lông bờm phía trước mềm mại và mượt mà.

Ngu Ấu Ninh do dự tiến một bước, ngón tay chưa chạm vào lưng ngựa, bỗng nghe một tiếng hí dài.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt lùi lại hai ba bước, suýt nữa ngã xuống đất.

Đa Phúc “Ai ôi” một tiếng, phất trần trong tay vung lên: “Các ngươi đều mù sao? Còn không mau kéo con súc sinh này xuống, tránh làm tổn thương thân thể ngàn vàng của điện hạ.”

“Chờ đã.”

Ngu Ấu Ninh rụt rè lên tiếng, ánh mắt nhìn con ngựa trắng vẫn mang vẻ sợ hãi không yên, “Có lẽ ta làm nó hoảng sợ, hãy để người ta dẫn nó đi, đừng để bọn họ làm tổn thương nó.”

Đa Phúc liên tục cười: “Quả thật là điện hạ thiện tậm.”

Ngu Ấu Ninh nhìn quanh: “Kỷ tiểu công tử đâu?”

Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp được Kỷ Trừng ở quân doanh.

Đa Phúc nghẹn lời, nào dám để Ngu Ấu Ninh gặp Kỷ Trừng.

Ông ta cười gượng: “Kỷ tiểu công tử bây giờ chắc vẫn đang bận, không thể rời đi, điện hạ có việc gì thì cứ tìm nô tài là được.”

Nói xong, ông ta lại ra hiệu cho các cung nhân kéo ngựa nhỏ xuống, Đa Phúc khách khí: “Điện hạ đi bên này, bệ hạ bây giờ đang ở…”

Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng cười sang sảng của Kỷ lão tướng quân vang lên ở phía trước.

Ngu Ấu Ninh lập tức dừng bước, nép vào gốc cây dương bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc thấy Thẩm Kinh Châu và Kỷ lão tướng quân từ lều trại bước ra.

Đầu đội mũ gấm, Thẩm Kinh Châu mặc trường bào vàng nhạt cổ lật, đi giày nhỏ, thắt hán ngọc cửu long bội, dáng người như trúc, thon dài thẳng tắp.

Ánh mắt hắn ở giữa không trung gặp phải Ngu Ấu Ninh, bước chân của Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút.

Kỷ lão tướng quân cũng thấy Ngu Ấu Ninh, biết ý mà cúi người lùi lại: “Bệ hạ có việc, vậy cựu thần xin phép lui xuống trước.”

Thẩm Kinh Châu không nói gì.

Ngu Ấu Ninh đứng dưới bóng cây, trước tiên thò nửa đầu ra.

Rồi mới đến đôi mắt.

Lén lút, âm thầm quan sát.

Nhìn thấy Kỷ lão tướng quân rời đi, Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, gương mặt má lúm đồng tiền bỗng nở rộ nụ cười tươi.

Ngu Ấu Ninh nửa núp sau cái cây, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nàng đưa một tay lên, vẫy vẫy về phía Thẩm Kinh Châu, rồi lại vẫy thêm lần nữa.

Thẩm Kinh Châu vẫn đứng im tại chỗ.

Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, lén lút đưa một chân ra.

Chiếc quạt ngà đẹp đẽ che gần hết khuôn mặt, Ngu Ấu Ninh bịt tay trộm chuông, một cây “quạt” che mắt, chạy đến bên Thẩm Kinh Châu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 43: Chương 43



Thảm cỏ xanh giẫm nát dưới chân, thi thoảng có vài giọt nước mưa còn sót lại rơi xuống góc váy của Ngu Ấu Ninh, đậm nhạt không đều.

Thẩm Kinh Châu không biểu lộ gì, lướt qua góc váy Ngu Ấu Ninh: “Sao không đi cưỡi ngựa?”

Con ngựa nhỏ kia tuy hiền lành, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn sợ, nói thật thì cũng có chút mất mặt.

Ngu Ấu Ninh đã làm người một thời gian, tự nhiên cũng học được vài câu nói khéo léo đưa đẩy thoái thác.

Nàng liếc mắt, nói lấp lửng: “Con ngựa nhỏ kia và ta bát tự không hợp, ta không thích.”

Đa số người đều tin vào hai chữ huyền học, chỉ cần nói bốn chữ “bát tự không hợp”, thì người khác cho dù có tò mò, thì cũng sẽ không hỏi thêm.

Đây là câu nói Ngu Ấu Ninh gần đây học được để thoái thác.

Nàng giờ đây cũng không hoàn toàn thích thức ăn, nếu gặp món không thích, cũng sẽ dùng “bát tự không hợp” làm lý do để yêu cầu dọn đi.

Chiêu này trăm lần thử trăm lần hiệu quả, chưa bao giờ thất bại.

Ngu Ấu Ninh đắc chí, chưa từng nghĩ rằng ngay cả khi mình không giải thích, cũng không ai dám ép nàng.

Thẩm Kinh Châu nhẹ cười: “Rắc rối.”

Ngu Ấu Ninh tự thấy mình như điếc, bỏ qua lời chê bai của Thẩm Kinh Châu, chỉ hỏi: “Bệ hạ có biết cưỡi ngựa không?”

Ngày đó, khi thiết kỵ tiến vào kinh thành, chính Thẩm Kinh Châu đã dẫn quân tác chiến, hắn làm sao không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Thẩm Kinh Châu gật đầu.

Ngu Ấu Ninh: “Vậy bệ hạ có biết b.ắ.n cung không?”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu đáp một tiếng.

“Cưỡi ngựa b.ắ.n cung thì sao? Còn cái đó…”

“Ngu Ấu Ninh.”

“……Hử?”

Thẩm Kinh Châu quay đầu, ánh mắt bình thản lướt qua gương mặt Ngu Ấu Ninh, môi hắn khẽ nhếch một nụ cười.

“Muốn học cưỡi ngựa b.ắ.n cung?”

Ngu Ấu Ninh do dự gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung: “Bệ hạ, bệ hạ có thể dạy ta không?”

Nàng không thích người lạ làm phưtr của mình.

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, bình thản nhìn Đa Phúc: “Lấy thần võ cung của trẫm đến đây.”

Thần võ cung được truyền rằng là thần vật nhân gian từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, lấy long cốt làm cung, hổ mạch làm dây.

Ngu Ấu Ninh một tay cầm cung tên, học theo tư thế của Thẩm Kinh Châu vừa rồi.

Trước tiên nâng tay lên, kéo căng dây cung, mũi tên thẳng hướng vào thân cây phía trước.

Bỗng một cơn gió thổi qua, cỏ cây xung quanh đung đưa theo gió.

Ngu Ấu Ninh theo phản xạ nửa nheo mắt lại, nhưng vẫn đã muộn.

Đôi mắt đau nhức, Ngu Ấu Ninh quay người lại, trước mắt mờ mịt, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức trước đó để tìm bóng dáng Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay nắm chặt tà trường bào của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ngẩng mặt lên, tiến lại gần dưới mí mắt của Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ, mắt ta hình như bị cát bay vào.”

Ánh nắng mỏng manh nhẹ nhàng, như dòng nước chảy lướt qua hai má của Ngu Ấu Ninh, làn da trắng nõn nà, mặt mũi thanh tú.

Da thịt trắng mịn gần như không thấy lỗ chân lông, hôm nay Ngu Ấu Ninh chắc chắn đã dùng hương hoa nhài, hương hoa nhẹ nhàng theo cơn gió thu, quấn quýt quanh người.

Có lẽ vì làn da như tuyết, chỉ trong khoảnh khắc này, khóe mắt Ngu Ấu Ninh đã xuất hiện sắc hồng nhạt.

Hầu kết của Thẩm Kinh Châu lăn lộn, bình thản ung dung dời mắt đi.

“Không phải cát, chỉ là lông mi thôi.”

Đôi mắt lại bắt đầu đau, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng chớp mắt, lông mi theo đó trượt xuống khóe mắt.

Bỗng chốc, cổ tay nàng bị nắm chặt.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, lạnh giọng: “Đừng động đậy.”

Ngu Ấu Ninh nghe theo, nàng ngẩng cổ lên: “Vậy bệ hạ giúp ta.”

Giọng Ngu Ấu Ninh rất nhẹ, nàng lại tiến gần thêm một bước, hơi thở giao thoa, hơi ấm phả vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Chiếc cổ tinh tế nửa ngửa lên không trung, trắng nõn như sứ.

Ngón tay nắm chặt cổ tay Ngu Ấu Ninh từ từ buông lỏng, ánh nắng không chiếu vào mắt Thẩm Kinh Châu, đôi mắt đen như mực, không thể phân biệt vui buồn.

Ngu Ấu Ninh lên tiếng thúc giục: “Bệ hạ?”

Đôi môi đỏ căng mọng mở ra khép lại, điểm nhấn môi bóng mượt, rực rỡ như son.

Ngu Ấu Ninh chờ đợi hồi lâu, không thấy Thẩm Kinh Châu có động tĩnh gì, nàng đưa tay kéo Thẩm Kinh Châu: “……Bệ hạ.”

Giọng nói mềm nhẹ, ngọt ngào hơn cả phấn hoa nhài rơi trên mặt vào buổi sáng.

Màu mắt của Thẩm Kinh Châu tối lại: “Ngu Ấu Ninh.”

“……Vâng?”

“Nói chuyện cho đàng hoàng.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 44: Chương 44



Bầu trời trong xanh không mây trải dài hàng dặm, bát ngát vô tận.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác mở to mắt, chất phác nhìn Thẩm Kinh Châu.

…… Nói chuyện cho đàng hoàng?

Nàng khi nào không nói chuyện cho đàng hoàng?

Đôi mắt dường như không còn đau như trước, Ngu Ấu Ninh thấy Thẩm Kinh Châu cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt nàng.

Giọng nói bên tai trầm khàn, không thể phản bác.

“Nhắm mắt lại.”

Ngu Ấu Ninh nghe theo.

Hình dáng mờ mịt không còn, bên tai chỉ còn lại tiếng gió xào xạc, hình như còn có tiếng chim hót.

Lông mi nhẹ nhàng bị k*ch th*ch, hơi thở rơi xuống mặt nóng bỏng.

Cơn gió thu v**t v* tà áo của hai người, Ngu Ấu Ninh theo phản xạ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm Kinh Châu, nín thở ngưng thần.

Một lúc sau, trán nàng bỗng bị gõ nhẹ, Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”

Mở mắt ra, bóng đen trước mặt sớm đã không còn.

Chiếc thần võ cung mà Ngu Ấu Ninh nắm chặt trong tay, không biết từ lúc nào đã rơi vào tay Thẩm Kinh Châu.

Chiếc thần võ cung mà Ngu Ấu Ninh phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới nâng lên được, Thẩm Kinh Châu thì nhẹ nhàng nâng lên, bách phát bách trúng, mũi tên bay ra từ dây cung, xuyên phá trời cao.

Bỗng nghe một tiếng vang, lá liễu rơi lả tả, mũi tên trúng ngay giữa lá xanh.

Ngu Ấu Ninh không thể giấu nổi sự kinh ngạc, háo hức muốn thử.

Chiếc cung nặng nề, nếu không có Thẩm Kinh Châu giúp đỡ, Ngu Ấu Ninh không thể đứng vững.

“Tay đừng run, mắt nhìn thẳng.”

Ngón tay phủ lên mu bàn tay Ngu Ấu Ninh thon dài, xương ngón tay cân xứng.

Thẩm Kinh Châu đứng ở phía sau Ngu Ấu Ninh, một tay ôm lấy eo của Ngu Ấu Ninh, tay kia nắm lấy tay cung.

Hương thụy lân quẩn quanh giữa hai người, không thể phân biệt rõ.

Nhịp tim trong lồng n.g.ự.c như trống đánh, vang dội mạnh mẽ.

Ngu Ấu Ninh liếc nhìn, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu im lặng, ánh mắt từ gốc cây dương phía trước quay lại, trong mắt như cười như không.

Ngón tay gõ nhẹ lên tay cung hai cái, Thẩm Kinh Châu biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Điện hạ nhìn trẫm chằm chằm như thế làm gì?”

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng quay đi, không hiểu sao, chỉ cảm thấy nhịp tim rối bời.

Nàng ấp úng, nói không thành lời.

Chưa dứt câu, ngón tay bỗng buông lỏng, mũi tên rời khỏi dây cung, rơi lạch bạch cách ba bước.

Tiếng cười vang lên bên tai, Thẩm Kinh Châu cười lấy lại chiếc thần võ cung từ tay Ngu Ấu Ninh, đưa cho Đa Phúc đứng phía sau.

Mỗi bước mỗi xa

“Thôi, để ngày khác bảo bộ binh gửi cung tên mới đến.”

Đa Phúc tươi cười: “Vâng. Bệ hạ hiếm khi đến đây, có muốn chạy vài vòng không?”

Ngu Ấu Ninh dựng đứng hai tai, giả vờ nhìn mây trên trời, nhìn gốc cây dương xa xa, nhưng thực ra tâm trí chỉ dồn vào trên người Thẩm Kinh Châu.

Đợi ki nghe Thẩm Kinh Châu nói “cũng được”, lúm đồng tiền của Ngu Ấu Ninh như hoa nở rộ, nàng đã quen với việc ăn ké uống ké Thẩm Kinh Châu, giờ cũng muốn cưỡi ngựa ké với Thẩm Kinh Châu.

Ngự mã ty nhanh chóng đưa đến ngựa của Thẩm Kinh Châu, đó là con ngựa Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử do Tây Vực đưa tới cho Thẩm Kinh Châu để bày tỏ thiện ý, toàn thân trắng muốt, không có chút lông tạp nào.

Ngày đi ngàn dặm, nhanh như tàn ảnh.

Ngu Ấu Ninh đứng bên cạnh con ngựa, muốn lên nhưng không dám.

Nhìn quanh, những cung nhân hầu hạ trước đó đã rời đi, ngay cả Đa Phúc cũng không thấy đâu.

Trên cỏ không có vật gì, không tìm thấy dấu vết của ghế đỡ.

Ngu Ấu Ninh nhìn về phía Thẩm Kinh Châu trên lưng ngựa, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly sóng sánh hơi nước, thật đáng thương.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, không quan tâm đến dây cương, hắn đưa tay về phía Ngu Ấu Ninh: “Lại đây.”

Ngón tay nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu bỗng kéo mạnh, trong nháy mắt, Ngu Ấu Ninh đã ngồi lên lưng ngựa.

Hai chân đột ngột bay lên không trung, Ngu Ấu Ninh kinh hô một tiếng, hai tay vừa ôm lấy eo Thẩm Kinh Châu, bỗng một cơn gió mạnh lướt qua bên tai, Ngu Ấu Ninh hoảng sợ, cả khuôn mặt gần như vùi vào trước người Thẩm Kinh Châu.

Tiếng gió rít lên, con ngựa trắng dưới chân chạy như tia chớp.

Đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh trở nên trắng bệch, môi mất đi màu máu, chỉ còn lại sự hoảng loạn bất an.

Nàng hoảng hốt nắm chặt tà áo của Thẩm Kinh Châu, tiếng kinh hô cũng bị gió cuốn đi.

“Bệ hạ, chậm một chút! Chậm một chút!”

“Ta không chịu nổi nữa, nó nó nó… ta sắp ngã rồi!”

“——Thẩm Kinh Châu!”

Tiếng gió bỗng ngừng lại, âm thanh trời đất trong một khắc như trở lại bên tai Ngu Ấu Ninh.

Móng ngựa lộc cộc, một bước nông một bước sâu đạp lên cỏ dại.

Thứ có thể lọt vào tầm mắt, trời sáng mây trong, muôn vàn xanh biếc.

Ngu Ấu Ninh không chớp mắt nhìn về phía trước, đôi mắt sáng màu phản chiếu mọi thứ xung quanh.

Mọi nơi đều tràn đầy sức sống, không giống như địa phủ lạnh lẽo, ảm đạm.

Nỗi sợ hãi trong lòng tan biến, Ngu Ấu Ninh kéo kéo áo của Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, nhanh lên.”

Hiện giờ nàng không còn sợ gió mạnh và ngựa nhanh nữa.

Thẩm Kinh Châu như không nghe thấy, chậm rãi nắm chặt dây cương. Ngựa theo chủ, cũng cúi đầu xuống, gặm cỏ bên đường, không lâu sau lại ghét bỏ nhè ra.

Một người một ngựa đều không vội vã, Ngu Ấu Ninh nhíu mày, thúc giục: “Bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ánh mắt lướt qua Ngu Ấu Ninh, gió thổi qua tà áo của hắn, Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ thú vị: “Điện hạ vừa gọi trẫm là gì?”

Tên húy của Hoàng đế không thể trực tiếp gọi, Ngu Ấu Ninh dù chỉ là một tiểu quỷ, nhưng cũng không phải không biết gì về thế gian.

Ánh mắt nàng trốn tránh, ấp úng: “……Bệ hạ?”

Thẩm Kinh Châu chỉ cười không nói.

Ngu Ấu Ninh không phải lần đầu tiên gọi thẳng tên húy của Thẩm Kinh Châu, nhưng lần trước là trong lúc say rượu thất thốt, lần này lại là lúc tỉnh táo.

Ngu Ấu Ninh lảng tránh, nói lung tung: “Tên của bệ hạ… là do phụ thân của bệ hạ đặt sao?”

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu lập tức trầm xuống, khóe môi vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang vẻ đáng sợ, khiến người ta sinh ra khủng hoảng.

Ngón tay xương khớp rõ ràng nắm lấy cằm Ngu Ấu Ninh, ánh mắt Thẩm Kinh Châu lạnh lùng.

“Ngu Ấu Ninh, đừng hỏi những điều không nên hỏi.”

Ngu Ấu Ninh gật đầu, hiện giờ nàng làm người cũng đã học được vài phần khéo léo, nếu không có gì để nói, có thể nói về thời tiết hôm nay thế nào.

Ngu Ấu Ninh không quan tâm đến thời tiết hôm nay, nàng giương mắt, đôi mắt lấp lánh, cố ý chọn một chủ đề mà mặc kệ là người hay quỷ đều sẽ thích (Ngu Ấu Ninh tự cho là thế).

“……Vậy bệ hạ có muốn ăn vịt nước ngọt ở phía tây thành không?”

Nàng đã thèm món vịt nước ngọt mà Kỷ Trừng nói từ lâu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 45: Chương 45



Phố dài tấp nập, đầu người đông đúc.

Trước cửa hàng vịt nước ngọt ở phía tây thành xếp hàng dài, không thấy điểm cuối.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng kéo rèm xe lên nhìn ra ngoài, nàng không dám tự mình xuống xe, chỉ một mình núp sau rèm xe thò đầu thò cổ ra.

Xa xa thấy Đa Phúc chạy nhanh về phía trước, một lát sau, Đa Phúc ôm gói giấy dầu nóng hổi chạy về phía Ngu Ấu Ninh.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ngu Ấu Ninh, Đa Phúc cười giải thích: “Điện hạ yên tâm, đây là nô tài đã dặn chưởng quầy của tiệm làm sẵn. Sợ nguội rồi điện hạ không thích, nên bây giờ mới đi lấy. Điện hạ nếm thử xem có thích hay không?”

Gói giấy dầu được mở ra, hiện ra là lớp da vịt bóng bẩy, như thủy tinh giòn tan.

Đa Phúc đã sai cung nhân xé thịt vịt thành từng miếng dài, còn tự mình dùng kim bạc thử qua, mới dám đưa cho Ngu Ấu Ninh.

“Con vịt này vừa mới lấy từ lò ra, giờ vẫn còn nóng, điện hạ cẩn thận kẻo bỏng miệng.”

Ngu Ấu Ninh vui mừng nhận lấy.

Xe bát bảo hương đi qua phố dài, trước xe treo hai chiếc đèn lồng chạm khắc hình vân hạc hải đường bằng ngà, đèn lồng được làm tinh xảo, từ tay thợ thủ công thượng thừa.

Dân chúng bình thường tuy không nhận ra, nhưng cũng biết chiếc xe ngựa đẹp đẽ xa hoa sang trọng, người ngồi trên xe chắc chắn là quan to hiển quý, mọi người đều tránh sang một bên.

Mặt trời lặn như vàng chảy, ánh tà dương nhuộm vàng cả bầu trời.

Thẩm Kinh Châu tựa đầu lên gối thêu màu xanh lơ, một tay cầm tấu chương, tay kia nâng tách trà.

Trà xanh thanh khiết vừa vào miệng, bỗng có một bóng đen rơi xuống.

Ngu Ấu Ninh vừa cầm gói giấy dầu, vừa dùng khăn đệm vào miếng thịt vịt đã xé, đưa đến trước mặt Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ nếm thử không?”

Đó là miếng đầu tiên được xé ra, Ngu Ấu Ninh chưa kịp ăn, chỉ nhìn Thẩm Kinh Châu với ánh mắt mong chờ, như muốn bù đắp cho những lời nói sai trước đó.

Thịt đùi mềm mại, lớp da giòn mỏng trơn mượt, rõ ràng là Ngu Ấu Ninh đã chọn lựa kỹ càng.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi đảo một vòng trên gương mặt Ngu Ấu Ninh. Khóe môi khẽ nhếch cười, tấu chương trong tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.

“Cũng không đến nỗi vụng về.”

Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt, ngày xưa nàng cũng đã từng thấy những tiểu thái giám nịnh nọt Đa Phúc, bọn họ không chỉ đưa đồ, mà còn nói những lời may mắn để làm Đa Phúc vui.

Ngu Ấu Ninh tìm kiếm, những lời nịnh nọt quá mức không thể thốt ra, suy nghĩ một hồi, chỉ nghĩ ra câu quan trọng nhất.

Ngu Ấu Ninh thốt lên.

“Đương nhiên, đây đều là ta hiếu kính với bệ hạ.”

…… Hiếu kính?

Nụ cười trên môi Thẩm Kinh Châu càng sâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười có ý nghĩa sâu xa.

Tấu chương không tiếng động rơi xuống bên cạnh, Thẩm Kinh Châu chỉ vào gói giấy dầu trong tay Ngu Ấu Ninh.

“Vì đã hiếu kính trẫm, vậy thì mang tất cả đến đây, để người khác không nói điện hạ không được phóng khoáng.”

……

Dưỡng Tâm Điện đèn đuốc sáng rực, Đa Phúc cầm đèn lồng dương giác trong tay, cười đi bên cạnh Thẩm Kinh Châu, lùi lại một bước.

“Nô tài nghe nói tối nay điện hạ không ăn được bao nhiêu, rốt cuộc vẫn còn tâm tính trẻ con, giờ chắc còn đang ở trong phòng hờn dỗi.”

Món vịt nước ngọt vừa đến tay đã bay mất, Ngu Ấu Ninh tức giận đến mức bữa tối không ăn nổi hai miếng, chỉ ăn một bát cháo tổ yến, hai chiếc bánh bí ngô, cùng một chung tôm hầm bí đao.

Cành hoa mai chắn giữa đường đá xanh, Đa Phúc vội vàng giơ tay gạt đi, sợ quấy nhiễu đến Thẩm Kinh Châu.

Bóng cây trên đất rung rinh, Thẩm Kinh Châu trên mặt không biểu lộ gì: “Hiện giờ ngươi ngược lại cũng dám nói.”

Đa Phúc cúi đầu rũ mắt: “Nô tài không dám, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

Thẩm Kinh Châu cười cười, một lúc sau mới nói: “Thôi, để ngày khác cho đầu bếp vào cung.”

Đây là ý cho đầu bếp kia vào ngự phòng để hầu hạ. Đa Phúc vội vàng cúi đầu cảm tạ: "Có thể vào được mắt của bệ hạ, nghĩ đến cũng là phúc phận tu luyện mấy đời của hắn, nô tài thay hắn tạ ơn Hoàng thượng."

Tẩm điện gần trong gang tấc, Đa Phúc khom người kéo rèm nỉ cho Thẩm Kinh Châu.

Bên trong điện không có một ai, chỉ có ánh nến trải đầy mặt đất.

Thẩm Kinh Châu nhìn Đa Phúc một cái, Đa Phúc hiểu ý, lặng lẽ rút lui.

Sau bình phong lụa thêu, Ngu Ấu Ninh một tay chống lên bàn án bằng sơn mài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại.

Chất liệu tơ lụa dùng để làm áo nên nhẵn nhụi bóng loáng, nhưng giờ Ngu Ấu Ninh đi thêm hai bước cũng như đang nhảy trên mũi dao.

Hai chân như không phải của mình, mỗi bước đi, thịt bên hông bị vải lụa ma sát đau nhức.

Ngu Ấu Ninh muốn khóc mà không ra nước mắt, bỗng nhớ ra chỗ tốt của việc làm quỷ, ít nhất là không bệnh không đau.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu vòng qua bình phòng, thấy Ngu Ấu Ninh ngồi trên giường với hai mắt trống rỗng, lông mày hơi nhướng lên: “Sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh từ từ mở mí mắt, đôi mắt hạnh lượn lờ hơi nước, đầy vẻ tủi thân.

“Chân của ta…”

Dừng lại một chút, Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ ra đôi chân này cũng không phải của mình, thật ra, nàng cũng chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách.

Ngu Ấu Ninh trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng tìm ra một cách nói phù hợp, nàng thì thầm.

Như đang phàn nàn, lại như đang tố cáo.

“Đôi chân này… Có vẻ như đang tính tìm chủ mới.”

Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm: “Nói tiếng người đi.”

Ngu Ấu Ninh bĩu môi, khi giương mắt lên lần nữa, mí mắt đã đỏ hồng.

“Bệ hạ, chân ta đau.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 46: Chương 46



Bình phong lụa thêu hoa che đi ánh nến chập chờn, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ kiểu hoa mai, trên đó có chiếc đèn dài khắc họa cảnh sơn thủy và nhân vật bằng gỗ tử đàn, chao đèn treo các loại cá chép bằng ngọc.

Cảnh vật sống động, trông như thật.

Lưu Lận cung kính đứng ở phía dưới, ánh mắt tang thương tràn đầy nếp nhăn, giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ già nua.

Qua bức bình phong, Lưu Lận không thể nhìn rõ bên trong, chỉ dựa vào lời Thẩm Kinh Châu để kê phương thuốc cho Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc mỡ, chờ vết thương kết vảy là được. Chỉ cần hai ngày này không để vết thương dính nước, nếu ngứa cũng nhớ đừng gãi.”

Thẩm Kinh Châu một tay cầm tách trà, hơi nước bao quanh khuôn mặt.

Dưới chân là sàn gỗ tử đàn cứng với khung gỗ viền, trên đó trải đệm màu vàng sáng với họa tiết tường vân, trong điện yên tĩnh, chỉ còn ánh nến giao nhau tỏa sáng.

Lưu Lận cả gan nhìn lên, đứng chắp tay hầu, dũng cảm nói: “Mấy ngày nay bệ hạ có khỏe không? Hôm trước hạ quan lật xem lại văn kiện chữa bệnh cũ, cũng thấy có người cùng triệu chứng với bệ hạ…”

Thẩm Kinh Châu thong thả nâng mắt lên.

Đôi mắt đen như mực bình tĩnh, mặc dù vẫn có nụ cười, nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, không rét mà run.

Lưu Lận hoảng hốt cúi đầu, quỳ xuống: “Là hạ quan đi quá giới hạn, xin bệ hạ trách phạt.”

Sau bức bình phong, một đôi mày mắt hiện ra, Ngu Ấu Ninh áp nửa khuôn mặt vào bức bình phong, muốn nghe lén, nhưng không đủ can đảm, chỉ dám lén lút đưa nửa cái tai lên.

Nàng nhíu mày trầm ngâm.

…… Bệnh gì vậy?

Thẩm Kinh Châu cũng bị bệnh sao, sao nàng không nhận ra?

Người bệnh mà còn tham ăn vịt nước ngọt của nàng.

Ngu Ấu Ninh vẫn canh cánh trong lòng về món vịt nước ngọt, bỗng nghe tiếng gõ nhẹ bên tai, nàng bị hù nhảy dựng.

Qua bức bình phong thêu lụa, mơ hồ thấy ngón tay Thẩm Kinh Châu đặt trên bình phong.

Lưu Lận không biết đã rời đi từ khi nào, trong tẩm điện chỉ còn lại một bóng dáng cao ráo.

Nếu là ngày thường, Ngu Ấu Ninh có thể lén lút chuồn về giường của mình, giả vờ như đang nghỉ ngơi.

Nhưng giờ đây, đôi chân đau nhức, đi thêm một bước cũng không chịu nổi, nàng chỉ có thể ngồi phịch xuống bàn gỗ sơn tròn, giả vờ như đang nhìn phú quý mẫu đơn thêu trên bình phong.

Đó là kiểu thêu hai mặt Giang Nam đưa tới, mỗi đường kim mũi chỉ đều do những tú nương nổi tiếng thực hiện.

Thẩm Kinh Châu vòng qua bình phong, thân người đứng thẳng như ngọc, giọng nói mang theo ý cười nhạt nhẽo.

Mỗi bước mỗi xa

“Trẫm nghe nói ở Giang Nam có một loại mẫu đơn có thể làm bánh…”

Ngu Ấu Ninh bỗng xoay mắt lại, ánh mắt sáng lên: “Bệ hạ đã ăn qua chưa?”

Thẩm Kinh Châu không nói gì, môi khẽ nhếch: “Vừa rồi đã nghe thấy hết rồi sao?”

Trong mắt không còn chút ý cười nào, như mặt hồ thu không gợn sóng.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Nàng ở địa phủ cũng đã thấy những con quỷ xui xẻo, vô tình nghe lén bí mật của người khác, cuối cùng bị diệt khẩu.

Địa phủ và nhân gian khác nhau, nhân gian là g.i.ế.c người diệt khẩu, còn địa phủ là ném vào đường súc sinh, vĩnh viễn không được làm người. Làm heo chó, tự nhiên cũng không thể tiết lộ bí mật.

Cầu xin tha thứ hay kêu trời gọi đất cũng vô dụng, Ngu Ấu Ninh quyết định đi trước một bước, tiên hạ thủ vi cường.

Nàng giương mắt nhìn Thẩm Kinh Châu, nghiêm túc nói: “Nếu bệ hạ cho ta mười con vịt nước ngọt, ta cũng có thể không nói ra.”

Thẩm Kinh Châu thoáng ngẩn ra, mặt mày tựa hồ như có thêm chút ý cười, không còn lạnh lùng như trước.

Thẩm Kinh Châu không nói gì, Ngu Ấu Ninh còn tưởng mình đã dùng công phu sư tử ngoạm, làm Thẩm Kinh Châu hoảng sợ.

Nàng chậm rãi cúi đầu, cân nhắc nói: “Tám con cũng được.”

Thẩm Kinh Châu bật cười một tiếng.

Ngu Ấu Ninh trông mong nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt không chớp, như đang chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

“Đầu bếp kia ngày mai sẽ vào cung, nếu ngươi muốn ăn, chỉ cần nói với Đa Phúc một tiếng là được.”

Trong mắt Ngu Ấu Ninh rạng rỡ, bỗng cảm thấy vết thương trên chân không còn đau đớn như trước.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 47: Chương 47



Trên bàn dài có một chiếc hộp khắc hoa văn hình cánh hoa long văn chạm rỗng bằng vàng, bên trong là thuốc mỡ mà Lưu Lận vừa mới đưa đến.

Ngu Ấu Ninh không thích cung nhân lại gần, việc bôi thuốc tự nhiên là tự mình làm.

Thẩm Kinh Châu nâng cằm: “Đã bôi thuốc chưa?”

Ngu Ấu Ninh chần chừ gật đầu.

Nàng sợ đau, thuốc mỡ bôi lên, Ngu Ấu Ninh lập tức hít một hơi lạnh, vì vậy thuốc cũng chỉ được bôi qua loa, có lệ cho xong.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu vẫn rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh, như thể nhìn thấu vẻ không vững dạ của nàng.

Ngu Ấu Ninh nhìn quanh, lảng tránh ánh mắt của hắn. Bắt gặp ánh mắt Thẩm Kinh Châu, cuối cùng nàng cũng chậm rãi cúi đầu, ăn ngay nói thật.

Nàng vẫn còn một vết bầm trên tay, giờ chưa bôi thuốc.

Vết bầm cần phải dùng tay xoa bóp, Ngu Ấu Ninh từ trước đến nay sợ đau, tự nhiên không thể làm việc này.

Vết bầm ở khuỷu tay xanh tím, trông rất ghê người.

Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên nghiêm mặt: “Bị va chạm khi nào?”

“Ở… trên xe ngựa.”

Ngu Ấu Ninh không biết từ đâu có dũng khí, nhỏ giọng lầm bầm, “Đều là lỗi của bệ hạ, nếu không phải bệ hạ lấy đi vịt nước ngọt của ta…”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu như cười như không.

Ngu Ấu Ninh ở trong lòng căng thẳng, bản tính nhút nhát khó mà thay đổi, lập tức đổi giọng: “Là ta không cẩn thận, không liên quan gì đến bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu cười buông tay của Ngu Ấu Ninh ra, từ trong hộp lấy ra một lọ sứ nhỏ.

Nắp lọ xoay mở, lộ ra thuốc mỡ màu xanh nhạt, mùi bạc hà thơm ngào ngạt.

Ngu Ấu Ninh tiến lại gần, mũi hơi động, tò mò nhìn thuốc mỡ trong tay Thẩm Kinh Châu.

Chỉ là thuốc tan bầm thông thường, mà Ngu Ấu Ninh lại nhìn không rời mắt. Thuốc tan bầm dùng rất chất lượng, ngay cả lọ thủy tinh cũng được làm nhỏ nhắn tinh xảo.

Ngu Ấu Ninh gõ nhẹ lên thân lọ, bỗng thấy Thẩm Kinh Châu khều một miếng thuốc mỡ nhỏ, Ngu Ấu Ninh chấn động cả người, thân thể theo phản xạ lùi lại.

Nàng ôm chặt hai tay lại với nhau, gần như co người lại trong ghế, Ngu Ấu Ninh hoảng sợ nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt đầy lo lắng.

Thẩm Kinh Châu bình thản ung dung: “Giơ tay ra.”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu như cái trống bỏi.

Khóe môi của Thẩm Kinh Châu vẫn mang ý cười như trước, đôi mắt kia tối đen sâu thẳm, không thể phân biệt vui buồn.

Ngu Ấu Ninh môi đỏ mọng mím chặt, sau đó lén lút rút rút một tay từ trong áo ra, thấy c.h.ế.t không sờn: “Đưa ngươi.”

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng, tiếng cười rất nhẹ, thoáng chốc đã biến mất.

Hắn cúi đầu nhìn, bóng đen bao trùm Ngu Ấu Ninh vẫn không rời đi nửa bước.

Ngu Ấu Ninh mím môi chặt hơn, ngại ngùng rút tay phải về, đưa tay trái ra.

Tà áo rộng xắn lên, thuốc mỡ lạnh lẽo được bôi lên khuỷu tay, Thẩm Kinh Châu dùng ngón tay cái xoa xoa lên vết thương, lực đạo không nhẹ không nặng.

Ngón tay hắn đeo một ban chỉ ngọc bích, được chế tác từ thợ thủ công trong cung, ban chỉ sáng trong, họa hồng hải ngư đồ.

Ngu Ấu Ninh ngây người nhìn chăm chú vào ban chỉ.

Bỗng nhiên, trán nàng bị gõ nhẹ, Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Sao lại ngốc thế.”

Nói xong, lại ra lệnh cho người mang nước rửa tay.

Đa Phúc đứng bên cạnh hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt, di chuyển đèn và kéo rèm.

Ánh nến trong tẩm điện sáng rực, rèm hạ xuống, vẫn có thể thấy ánh sáng và bóng đổ lả lướt. Ngu Ấu Ninh nằm trên gối sứ, bên chân vẫn còn bôi thuốc. Vết thương vẫn còn sưng đau, khó đi vào giấc ngủ.

Ngu Ấu Ninh không dám trở mình, chỉ có thể lặng lẽ nằm nghiêng, tận dụng ánh sáng để quan sát bóng dáng Thẩm Kinh Châu.

Ánh nến lấp lánh chiếu sáng trên mặt mày của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh nín thở. Ánh mắt nàng hạ xuống, lại rơi vào ban chỉ trên tay Thẩm Kinh Châu.

Ban chỉ trong suốt bị che dưới tay áo rộng, nhìn không rõ ràng.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu đang nhắm mắt ngủ say, lén lút đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng táy áo của Thẩm Kinh Châu lên.

Ban chỉ sáng bóng lại hiện ra trước mắt Ngu Ấu Ninh, nàng so sánh ngón tay mình với ban chỉ, bỗng nhớ đến câu “ma đè” mà mọi người thường nói.

Mặc dù Ngu Ấu Ninh làm một tiểu quỷ nhát gan suốt mười năm, nhưng chưa bao giờ làm việc gì tổn hại đến tính mạng của người khác, ngay cả việc “ma đè” cũng chưa từng làm.

Ma đè, làm thế nào mà đè?

Một ngón tay áp út đưa ra, lén lút đặt lên tay Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh có tật giật mình, bỗng ngẩng đầu lên.

Thẩm Kinh Châu nhắm mắt lại, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại đưa ra ngón tay thứ hai, thứ ba…

Mùi hương thụy lân nhẹ nhàng lảng vảng trong không khí. Ánh sáng nến lấp lánh, hòa quyện trong căn phòng.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu bỗng mở mắt, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày, ý tứ sâu xa: “Điện hạ như vậy là có ý gì đây?”

“Ta, ta…” Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn, ánh mắt nhìn lung tung.

Những tiểu quỷ trong địa phủ thường đè người để hút tinh khí.

Câu này tuyệt đối không thể nói ra, nếu làm Thẩm Kinh Châu sợ hãi, thì sau này nàng không thể ăn ké uống ké nữa.

Ngu Ấu Ninh khổ sở trầm tư, đối diện với đôi mắt đen thùi của Thẩm Kinh Châu, nàng cẩn thận, suy nghĩ lại một cách nói nhẹ nhàng hơn.

“Ta, ta đang… Thải dương bổ âm.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 48: Chương 48



Vầng trăng khẽ nghiêng, ánh sáng nhạt như lụa tốt, mịn màng chảy xuôi theo con đường đá xanh.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh đầy lo sợ, như thú nhỏ trong rừng bị chấn kinh, hoảng hốt không yên.

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen có vẻ đã nhuốm chút ý cười, đang từ tốn quan sát Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh lay động mi mắt, bỗng nhớ đến việc thái y đã nói về tình trạng sức khỏe của Thẩm Kinh Châu.

Mắt chớp nháy chậm rãi, nhấc một tay ra khỏi chăn gấm, đưa đến dưới mắt Thẩm Kinh Châu, giọng điệu tựa như khẳng khái hy sinh.

“Không thì, ngươi lấy lại đi?”

Tiếng chuông từ lầu canh xa xa vọng lại, đêm khuya tĩnh lặng, trong vườn, những nhành thù du phủ một lớp sương thu mỏng manh đang lay động.

Thẩm Kinh Châu nửa tựa vào gối nhung xanh, một chân co lại, trung y vàng sáng buông lỏng.

Ngón tay dừng bên gối không nặng không nhẹ mà gõ, như chiếc chuông hoa được vác bởi bốn con thần thú đồng mạ vàng ở bên ngoài tẩm điện.

Ngu Ấu Ninh dùng một tay kéo chăn gấm che nửa mặt, tay kia khựng lại giữa không trung.

Đôi mắt trong suốt, sáng ngời như nước kia, không giấu được bất kỳ tâm sự nào.

Thẩm Kinh Châu xoa xoa mi tâm: “Thôi đi.”

Nếu Ngu Ấu Ninh thực sự dám giả ngu trước mặt mình, e rằng Vương triều này cũng nên đổi chủ rồi.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, có vẻ như nghe không hiểu ý nghĩa của “thôi” trong lời Thẩm Kinh Châu.

Nhưng Thẩm Kinh Châu vẫn không tức giận, điểm này nàng hiểu rõ.

Tẩm điện lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Trong màn đêm tĩnh mịch, đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh nâng chăn gấm, nghiêng người nhìn.

“Vậy… ta có thể tiếp tục không?”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt đen chứa đựng ý cười như có như không.

Ngu Ấu Ninh lập tức không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại không dám nói thêm gì.

……

Vết thương ở chân chưa khỏi hẳn, Ngu Ấu Ninh vào những ngày này đều ở trong cung, một bước cũng không chịu ra ngoài.

Tối qua trời đổ mưa, sương thu mờ mịt, rêu xanh đậm nhạt.

Những cành cây khô rụng trên bậc đá xanh đã sớm được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, dưới hành lang gỗ đen treo những chiếc đèn lồng hình lục giác bằng gỗ tử đàn.

Đa Phúc đi theo phía sau Thẩm Kinh Châu, mặt mũi tươi cười: “Đầu bếp làm thịt nước ngọt ở phía tây thành kia, điện hạ rất thích, bữa trưa còn ăn thêm nửa bát cơm, còn nói sẽ đến đây tạ ơn bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu ghé mắt, môi mỉm cười: “Hiện giờ ngươi cũng biết nói tốt cho nàng ta rồi.”

Ngự thư phòng gần trong gang tấc, Đa Phúc khom người kéo rèm lên cho Thẩm Kinh Châu, ánh mắt vẫn chưa phai nụ cười.

“Nô tài không dám, chỉ là trước đây nhận được bạc thưởng của điện hạ, lời này tất nhiên phải nói giúp cho điện hạ.”

Nếu là ngày trước, Đa Phúc sẽ không để ý đến một nén vàng này, nhưng giờ đây nén vàng này là do Ngu Ấu Ninh thưởng, đương nhiên không thể xem thường.

Hơn nữa, nén vàng này vốn cũng là từ tay Thẩm Kinh Châu gửi đi.

Trước đây đã hứa sau khi chép xong “Lễ ký”, Thẩm Kinh Châu sẽ thưởng cho Ngu Ấu Ninh một vạn lượng vàng.

Ngu Ấu Ninh trong thời gian đó ở tẩm điện rảnh rỗi không việc gì làm, đã sao chép được một chút.

Chữ viết tuy không bằng Thẩm Kinh Châu, nhưng cũng đã tiến bộ hơn trước nhiều.

Ngu Ấu Ninh sợ Thẩm Kinh Châu không giữ lời hứa, đã âm thầm nhắc nhở hắn nhiều lần, chỉ thiếu điều không bảo ngự phòng làm một món ăn khắc chữ “ngàn lượng vàng”.

Hôm qua nhận được vàng, hôm nay đã thưởng cho cung nhân.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói, bước chân chậm lại một chút.

Đa Phúc không hiểu được tâm tư của Thẩm Kinh Châu, từ trong n.g.ự.c lấy ra nén vàng còn chưa ấm: “Đây là điện hạ thưởng, bệ hạ xem…”

Thẩm Kinh Châu một tay chắp sau lưng, chậm rãi cầm lấy ống bút khảm ngọc trai đen bóng trên bàn: “Nếu là nàng ấy thưởng cho ngươi, thì cứ giữ lấy mà dùng.”

Đa Phúc liên tục tạ ơn, lại nói: “Còn một việc nữa.” Ông ta từ trong tay áo lấy ra một tờ danh sách quà tặng, cung kính đưa cho Thẩm Kinh Châu.

“Đây là danh sách quà cho tiệc Trung Thu, xin bệ hạ xem qua.”

Thẩm Kinh Châu lướt mắt đọc nhanh như gió xẹt.

Đa Phúc nhìn Thẩm Kinh Châu, cân nhắc mở lời: “Tiệc Trung Thu… bệ hạ muốn sắp xếp cho điện hạ thế nào?”

Đa Phúc cười cười: “Nếu điện hạ tham dự tiệc, nô tài cũng có thể sớm nói với ngự phòng một tiếng, để bọn họ chuẩn bị món ăn mà điện hạ thích.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 49: Chương 49



Trong điện im ắng không tiếng động, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trong vườn. Thẩm Kinh Châu bỗng thả tờ danh sách, đôi mắt lạnh lẽo từ bàn sách nâng lên, ý cười nơi khóe môi không rõ.

Ngón tay gõ nhẹ trên bàn, từng tiếng nối tiếp nhau, như gõ vào sau gáy của Đa Phúc.

Đa Phúc run rẩy, quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nhìn lên: “Bệ hạ tha tội, việc của điện hạ tự có bệ hạ săn sóc, đâu cần nô tài lắm miệng.”

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng, vẫn chưa cho người đứng dậy, chỉ từ trên bàn đứng dậy, quay người đi ra ngoài điện.

“Nàng ấy hiện giờ đang làm gì?”

Đa Phúc quỳ chuyển người về phía sau, trong lòng thầm kêu khổ không thôi.

Ông ta không dám giấu giếm, thành thật nói: “Sáng nay Kỷ tiểu công tử đã gửi đến cho điện hạ cuốn ‘Thực Trân Lục’ và ‘Thực Kinh’, chỉ sợ giờ này… giờ này điện hạ đang chăm chỉ học bài.”

Âm thanh của Đa Phúc ngày càng yếu, đến cuối cùng không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, chỉ cúi đầu lạy xuống đất.

Trong dư quang nơi khóe mắt, góc áo vàng sáng dường như khựng lại ở cửa đại điện.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Kinh Châu lại tiếp tục bước ra ngoài.

Mỗi bước mỗi xa

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi bên tai liên miên không dứt, tiếng mưa lộp độp như một khúc nhạc du dương, rong chơi trên không trung của cung điện cao lớn nguy nga.

Chiếc chuông mưa bằng men vàng treo ở bốn góc mái, nước mưa dọc theo chiếc chuông chảy xuống.

Những cung nhân đứng hầu bên ngoài từ xa nhìn thấy Thẩm Kinh Châu vội vàng khom người hành lễ. Còn chưa kịp nói gì, Thẩm Kinh Châu đã phất ống áo, ra hiệu cho mọi người lui xuống.

Tẩm điện sáng rực ánh nến không có một bóng người, khi vòng qua một bức bình phong gỗ tử đàn khảm men ngọc trang trí nhân vật cùng các đình đài lầu các, bỗng thấy bóng dáng duyên dáng yểu điệu ẩn hiện sau rèm trúc kim ti đằng hồng.

Ngu Ấu Ninh chân trần đứng trên ghế gỗ tự nhiên, với tay ra để lấy chiếc hộp gấm gỗ sơn trên giá đựng bằng gỗ tử đàn.

Mũi chân nhón lên lộ ra một phần cổ chân trắng nõn, như cẩm thạch trơn bóng óng ánh, vừa đủ nắm tay.

Chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn nhỏ nhẹ xoay tròn trong tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt tối lại, khẽ ho một tiếng: “Đang làm gì vậy?”

Âm thanh bất thình lình vang lên trong tẩm điện, Ngu Ấu Ninh chợt cả kinh, thân hình chao đảo như cánh bướm yếu ớt trong không trung, suýt nữa giẫm phải khoảng không mà ngã xuống.

Một bàn tay lớn giữ chặt eo thon của Ngu Ấu Ninh, giữ người vững nàng.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, một tay ôm lấy eo của Ngu Ấu Ninh, dễ dàng ôm nàng xuống.

Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng sợ chưa yên, môi trắng bệch, nàng bám vào tay vịn để ổn định hơi thở: “Sao bệ hạ lại đến đây vào lúc này?”

Có lẽ vì đứng trên ghế quá lâu, Ngu Ấu Ninh cảm thấy chóng mặt, phải mất một lúc mới hồi phục lại.

Thẩm Kinh Châu không đáp lại, quay đầu lấy chiếc hộp gấm gỗ sơn trên giá, giọng nói trầm thấp: “Vừa rồi tìm cái này sao?”

Thẩm Kinh Châu thậm chí không cần nhón chân vẫn có thể với tới chiếc hộp.

Ngu Ấu Ninh mím môi, suy nghĩ rằng sau này nhất định phải tìm một thể xác cao lớn cho mình.

Bên đỉnh đẩu bỗng vang lên tiếng gõ, ngón tay của Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ vào trán Ngu Ấu Ninh: “Sao lại ngẩn người nữa?”

Ngu Ấu Ninh ngồi trên ghế, như muốn khoe khoang, từ trong hộp gấm lấy ra một que diêm.

Trên bàn dài gỗ sơn có một chiếc đèn lồng bằng trúc, bên trong có chỗ để nến, bên ngoài bọc vải đỏ.

Thẩm Kinh Châu nhìn xuống chiếc đèn lồng trong tay: “‘Trịch chúc đằng không ổn, thôi cầu cổn đích khinh*.’ Ngươi đang làm đèn lồng sao?”

*Xuất phát từ Phạm Thành Đại, 《thượng nguyên kỉ ngô trung tiết vật bài giai thể tam thập nhị vận》.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người, sau đó nhoẻn miệng cười: “… Bệ hạ biết à?”

Ngọn nến được thắp sáng, Ngu Ấu Ninh cẩn thận cúi người xuống bàn dài, dùng ngón tay đẩy đèn lồng lăn.

Đèn lồng lăn trên bàn hai ba vòng, ngọn nến không tắt.

Ánh sáng vàng ấm phản chiếu trong đôi mắt cười cong cong của Ngu Ấu Ninh, nàng lại thử ném đèn lồng lăn xuống đất.

Ngọn nến lăn đi, nhưng ánh nến vẫn sáng rực.

Hai mắt Ngu Ấu Ninh lóe ra ánh sáng: “Trong sách nói đúng là sự thật.”

Đèn lồng lặc thật sự có thể thật lâu không tắt.

Mắt Thẩm Kinh Châu hơi ngừng lại: “… Trong sách?”

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh cười tươi như trăng khuyết: “Kỷ Trừng hôm trước đã gửi cho ta một cuốn ‘Kỳ Văn Dị Vật’, ta học theo sách, không ngờ lại thật.”

Trước đây vẫn là Kỷ tiểu công tử, giờ đã trở thành Kỷ Trừng rồi.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ngón tay chạm nhẹ lên bàn.

Ngu Ấu Ninh ôm đèn lồng lăn, không nỡ rời tay, nâng đôi mắt cười nhìn Thẩm Kinh Châu, do dự mở lời: “Bệ hạ, ngươi nghĩ cái này… có thể tặng cho người khác không?”

Mắt Thẩm Kinh Châu hơi tối lại: “Ngươi muốn tặng cho ai?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu nghiêm túc: “Lễ nghĩa phải có đi có lại, ta không thể cứ mãi nhận đồ của người khác.”

Tặng hắn thì chỉ là một hạt dẻ không đáng giá, lại còn thuận tiện lấy từ bàn thờ của Vũ Ai Đế.

Tặng Kỷ Trừng thì nàng biết dùng tâm, vì một chiếc đèn lồng tồi tàn, mà suýt ngã từ trên ghế xuống.

Ý cười nơi đáy mắt Thẩm Kinh Châu không rõ: “Ngươi có tâm.”

Ngu Ấu Ninh cười càng vui vẻ hơn: “Đây là lần đầu ta làm, cái này vẫn chưa tốt, ta sẽ làm một cái tốt hơn, hắn nhất định sẽ thích.”
 
Back
Top Bottom