Siêu Nhiên Đệ Bát Phong Thủy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
151892711-256-k43945.jpg

Đệ Bát Phong Thủy
Tác giả: HoangY1122
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mỗi tuần 2 chương.

Mời các bạn đón đọc.

Người viết: Hoàng Y
Phần 1: THIÊN Y
Truyện đang viết....

Nàng là một tiểu thư nhà LÂM PHỦ một cô gái có vẻ ngoài đơn thuần, nhẹ nhàng, cũng như những cô gái bình thường nhưng nội tâm khá phức tạp mỗi khi trở về với khuê phòng suốt 20 năm là bạn tri cốt của cô.

Đầy đủ về vật chất nhưng thâm tâm luôn cứ ẩn hiện một nỗi niềm khó tả.

Cùng chung sống với những thứ thật giả, giả thật tất cả như hiện lên rồi vụt tắt cứ như một cơn mơ đầy mộng mị.....

Bắt đầu cuôc sống mới.

Có rất nhiều những kì bí xảy ra với nàng,...​
 
Đệ Bát Phong Thủy
CHƯƠNG1: tiểu thư cô đơn


LÂM PHỦ NHA là một nơi trăng thanh hữu mộng, khác với vẻ quyền lực mà người đời thường truyền miệng.

Vì chưa bao giờ Lâm phủ mở cửa, Người ở huyện Lâm nha cũng chưa bao giờ thấy khuôn trang nhà lâm phủ.

Họ chỉ thấy huyện Đường nơi ông xét xử những vụ trọng án lớn nhỏ.

Ông chuyên giúp người đời minh oan cho số phận đa truân đầy lận đận.

Lâm thiên y chính là đứa con gái duy nhất của Lâm thừa thiên cô cũng chưa bao giờ dược sự cho phép bước ra khỏi lâm phủ.

Từ bé cho đến độ trăng tròn cô vẫn mãi miết ở trong Lâm phủ cho đến tuổi 20.

Nhưng không ai biết rằng những ngày cô sống trong lâm phủ cũng như sống trong một cái lồng chim.

Có đôi lúc, cô đã ngươn bướn cải lời phụ thân vì cớ chi không cho cô bước khỏi phủ mà hằng ngày, hằng đêm lai bắt cô hoc luyện kiếm, đánh đàn, học phép Làm tứ chi đau đớn khôn cùng với những bài tập đầy khắc nghiệt.

Phụ thân cũng chẳng nói thêm lời chi mà cứ lặng lẽ.

Bước đi trong khi ngọc lệ rơi ướt đẳm trên khuôn trang thanh tú của Lâm y.

Một ngày không xa, cô bảo với sư phụ ,năng nỉ người hết mực, đến như một chú chim nhỏ đang dịu lấy mẹ.

Một hồi sau, sư phụ: nhìn nàng với ánh mắt mủi lòng sau cũng đồng ý chuyện Lâm y xin ra ngoài phủ.

Người nói: 'Chỉ năm canh giờ sau phải trở lại khuê phòng nếu không thì chuyện động trời gì đến ta e rằng ta cũng không nói giúp được cho cho con'.

Lâm y mỉm cười, đôi mắt cô cung muốn nói lên một gì đó khó tả:'Đồ đệ tuân theo chỉ lệnh của sư phụ. sau 5 canh giờ con sẽ trở về khuê phòng, chăm chỉ tập luyện'.

Sau khi, nói vài lời nữa với sư phụ nàng liền về phòng thay y phục.

Cải nam trang, giả dạng một vị lương y tầm 30.

Nhầm, tránh trường hơp ai đó nhận ra. nàng cho dùng chiếc bút kẻ viền chân mày kẻ thật đậm hai đường chân mày che đi mất cặp chân mày thanh tú thay vào là cặp chân mày khá dầy dặn.

Nhưng, đôi mắt khá sắc sảo không tài nào che dấu được.

Tóc mai của nàng khá mỏng nàng bèn vẻ thật đậm, thật đậm che đi hết nét nữ tính, sau thì mặc vào người trang y nam nhân mà nàng đã mánh khóe lấy trộm của một tên lính canh cửa ở phủ nha.

Hoàn thiện y phục và những thứ mình cần, nàng ngắm mình trong gương.

Thật không hề giống nàng một tiều thư khuê cát ngày nào mà nhìn qua như một tên lương y lâm bâm hơn là một lương y tận tâm với nghề.

Thì ra là nàng vẽ chân mày khá đậm nhìn như một tên lâm bâm.

Bèn mở hộp trang điểm lấy một ít bông ướt chỉnh cho hoàn thiện.

Cuối cùng giờ thì nàng giống như một vị lương y có chút tao nhã thanh cao.

Nhưng thật đơn thuần mộc mạc.

Nàng đi ngõ sau phủ nha .

Nơi ít ai biết đến.

Đưa chếch lên một cách nhanh rồi hất bổng người lên nhẹ nhàng bay lên khoảng không rồi đưa chân hạ xuống nền đất nhẹ nhàng.

Qua mấy rừng trúc đã đến Trân Phương một khu chợ khá lớn ở Huyện Lâm Nha nơi náo nhiệt nhất đầy những kiểu vui chơi hòa tấu, tấp nập người buôn kẻ bán từ khi bình minh vừa mở mắt cho đến lúc mắt trời nhường ánh đèn cho đêm trăng khuya.

Vị huynh đài :mua giúp tiểu cô nương chút son phấn cho ái thê của người đi.

Cô nương này cũng mua đi.....

Chợt nhìn qua nơi bày bán hàng trang, phẩm, nàng cũng có phần muốn mua lấy một ít tư trang nhưng nghĩ lại mình đang giả nam nhân mua nhiều sẽ dễ gây chú ý.

Nên chỉ mua một cây trâm cài chạm khắc tinh xảo hình dáng đóa hoa trà.

" Vị công tử thật khéo chọn, ta chắc là cô nương người tặng trâm cài sẽ rất thich"

Nàng nhếch miệng cười.

Một nụ cười mang đầy ẩn ý.

dạo một vòng Trân Phương nàng thấy Phủ Nha đối với nàng thật nhạt nhẽo, nơi phố phường đầy ấp những tiếng cười , bao điều thú vị này mới thật sự hợp với tính cách của nàng.

Phía trước là một Y Quán.

Cái lạ của y quán một ngày chỉ thăm khám trong ba canh giờ, đúng ba canh đóng cửa.

Sau ba canh mặc kệ sống chết không thăm khám.

Nàng thấy tấm bảng treo ngoài khuôn quán 10 phần lạ lấy 3 phần.

Nàng vào xem thử. bên ngoài thật nhộn nhịp, sau bên trong thật yên ắng hẳn.

Nàng cũng là người vào thăm khám cuối cùng của y quán này.

"Tiểu Nhu Muội tới lượt cô mời cô đến bàn số 3 cho lương y thăm khám bệnh tình' .

Tiếng nói của một vị tiền bói cao tuổi cất lên thánh thót

"Cụ Tẩu Mời vào phòng thăm khám da liễu".

Kế tiếp "Bát Bá mời đến bàn số 3"

Vị tiền bói tiến đến gần Thiên Y hơn"Mời vị huynh đài mời điền vào giấy bệnh tình và bí danh của mình".

Nàng nhìn vào mắt vị thiên y rồi gật đầu một cái."

Đưa mắt chuyển vào tờ giấy".

Trong mắt nở nụ cười: "Ta có bệnh tình gì mà thăm khám, chẳng qua hiếu kì vào xem cho vui, mặc kệ đã đến đây để ta xem y quán này có thật là tận tâm thăm khám như lời đồn không"

Nàng ghi vào giấy 1 phần thơ:"

Hoa nở hoa rơi tựa vòng trời

Ngày dài đêm lặng chốn thiên phong Tu tiên muốn giữ lòng thanh thảnNhưng sao vẫn vướng nỗi phàm trần Ngày đêm tâm nghĩ dầy uẩn khúc .................

Nghe thấy quanh ta mộng hờn đời.
 
Đệ Bát Phong Thủy
Chương 2: Bí Ẩn


Vị trường bối cho tại hạ gửi.

nàng đưa cho vị đại phu bệnh của nàng.

"Mời vị huynh đài vào thăm khám" .Vị tiền bối nhìn Lâm Thiên y bằng đôi mắt đầy ẩn ý

Nàng cũng cười tươi với vị trưởng bối.

Cánh cửa gỗ dần được hé mở thư phòng nơi thăm khám có vẻ lạ lẫm.

Tuy chưa bao giơ ra khỏi Lâm phủ nhưng cô cũng biết được Y Quán ngoài chốn nhân gian như thế nào qua lời giảng dạy của sư phụ Lê Quyển.

Nhưng đối với nàng đây là một y quán khác thường khác thường từ cái nhìn đầu tiên.

Thư phòng khám bệnh không có gì gọi đúng như tên gọi của nó.

Chỉ một thân gỗ được mài mảnh gọn gàn để trở thành cái bàn, cai' ghế.

Loan lỗ những vòng tròn to rõ thấy.

Cảnh vật xung quanh là một khu vườn như tiên cảnh khác với phía trước Y Quán.

Lộng lẫy vẻ mơ hồ thiên nhiên.

Lạ lẫm vẻ đẹp mộng mị hoang sơ.

Một tiêng nói từ phía sao.

Làm nàng bất chợt quay lưng: "Chào huynh đài, mời ngồi".

Ta có đọc qua thư bệnh của huynh, nhìn qua có vẻ như không bệnh nhưng ngẫm nghĩ kĩ sẽ là tâm bệnh, có đúng không thưa vị công tử này a".

Lâm Thiên Y nhìn vị tiên sinh kia, nhìn y rồi ngầm cười.

"Vậy xin cho hỏi .

Ta đây mắc tâm bệnh chi a, xin cho vài lời chỉ dẫn'.

Nói xong nàng đưa quạt vỗ nhẹ lên bàn vị đại tiên sinh".

Ánh mắt nhìn thẳng như có rất nhiều uẩn khúc nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Triệu ca cũng nhìn nàng bằng đôi mắt khác thường đầy ẩn ý.

" Tâm bệnh của huynh khác lạ lúc bình thường, lúc trầm ngâm, lúc vui sướng.

Đôi khi, có rất nhiều điều khó nói.

Nhưng có khi lại nói hết những điều khó nói ra một cách bình thường nhưng khiến người nghe thấy rất khó hiểu chỉ ai tận tâm, hiểu rõ bản chất thì mới mong hiểu ra huynh đang cần chi,Xin cho ta mượn tay bắt mạch".

Triệu ca đua ay phải ra chuẩn bị bắt mạch cho nàng.

"Mượn tay bắt mạch a".

Ta không muốn, vị lương y này tài giỏi.

Nếu được hãy bắt mạch bằng cách khác mà không đụng vào người ta không, ta có triệu chứng dị ứng người khác đụng vào người ta".

Nghe xong vài câu Thiên Y nói Triệu ca cười to tiếng.

"Cười cái gì chứ, chỉ là ta khác mọi người ở chỗ đó thôi có gì mà cười"

Chẳng qua nàng không muốn cai tên lương y này đụng vào người mình.

Nếu hắn bắt mạch cho nàng thế nào cũng biết nàng là nữ cải nam trang.

Lúc đó lại to chuyện.

Còn để hắn bắt mạch từ xa nàng sẽ có chiêu lừa hắn.

Triệu ca ngừng cười đưa mắt nhìn Lâm Y: "Vậy cho ta mạng phép.

Xin hỏi vị huynh đài này phụ thân, nghĩa mẫu người hạ sinh vị tiểu huynh đài đây có từng chạm vào người không. gì vú hay các vị khác trong gia phả có chạm vào người chút nào không xin mạng phép cho tiểu hạ có chút lỡ lời".

Thiên Y nghe vậy cũng lập bấp nhưng vẫn một mực trả lời cứng rắng, nghe qua như thật:" Nói cho qua chuyện chứ tiểu hạ đây mang tâm bệnh, từ bé được nghĩa mẫu nuôi nấng tròn 5 tuổi đã tầm sư học đạo, dừng chốn nhân gian, lại thêm trí tò mò nên viết vài câu lòng mình cho vị huynh đài này đây".

Nói xong Thiên Y đưa mắt nhìn Triệu ca cười một cái.

"Xin cho ta hỏi: Nỗi lòng huynh có lẽ buồn thật có đúng không.

Ta đọc qua lời văn thấy nhiều nỗi lòng ẩn chứa.

Nghe như tiếng thê lương trong cõi tâm một y nữ nhường như cô ấy muốn thỏa mình, muốn vùng dậy nhưng đôi khi lại cuốn theo chiêu gió..... .

Khi nói hết câuTriệu ca hỏi thêm: "Chẳng hay cho ta hỏi huynh có tiểu mụi chăng".

Thiên Y: "Trợn hai mắt nhìn Triệu ca rồi dần dần khẽ miệng nói như không nên lời."

Có"

Vậy là ta đoán đúng sao.

Ca Ca cười mỉm một cái rồi bảo: "Nếu mụi mụi huynh có nỗi buồn uẩn khuất thì hãy khuyên cô ấy nói ra đừng kìm nén có khi sinh tâm bệnh, khó lòng chữa trị "

"Đa tạ huynh ta sẽ về khuyên bảo tiểu mụi ngốc đó không cho nó buốn phiền vì những chuyện vẫn vơ".

Miệng nói mà lòng cười thầm ta là mụi mụi còn mụi mụi là ta ta chỉ cho vài câu văn thơ thách thức ngươi thôi, không ngờ ngươi cũng đoán được tâm ý ta.

Thôi ta cũng biết được tiểu mụi ta mang tâm bệnh gì xin đa tạ vị lương y đã chữa lành uẩn khúc trong tâm thức của mụi ngốc.

Ta có việc bận xin mạng phép.

Nói hết lời thiên y vội đi khỏi y quán.

Mắt Triệu ca ngước nhìn sau lưng.

Rồi cất lời: " Tên của huynh là?"

Chớp mắt đã biến mất chưa kịp hỏi.

Chỉ nhìn thấy một cành hoa trắng trên kệ thuốc gỗ.

Cùng nó là một chiếc quạt đỏ trên quạt là những nét vẽ tinh tế nhẹ nhàng.

Sư Phụ con về rồi này con thay y phục xong rồi.

Vậy nhanh luyện tập nhanh nếu không phụ thân về sẽ không hay.

Vâng thưa sư phụ.

Nói xong nàng liền quay lại với việc tập võ nghệ của mình.

Thiên Y kiếm của con nên có lực một chút, nào đưa thẳng tay.

Thiên Y nghe theo lời chỉ dẫn sư phụ truyền đạt võ nghệ kiếm phong ngày càng điêu luyện.

Một nhát đao làm gió thổi bay như bão táp.

Một dàn rừng tre ngã xuống theo đường thẳng.

Con mau dùng Đá Ngọc bích ra khôi phục như trước.

Nghe thoáng qua tai nàng nhanh tay biến thanh kiếm trên tay thu nhỏ nó thành một chiếc trâm rồi cài lên tóc.

Vừa chớp mắt trên tay trái nàng hiện lên Đá ngọc bích Nàng đưa hai tay dùng ít công lực nâng Đá lên đẩy mạnh lên cao.

Chuyển tiếp một lực mạnh vào đá cho truyền đi theo hướng rừng tre.

Trong vài giây tất cả trở lại như cũ.

"Về" câu nói như thanh âm thoát ra bỗng chốc Ngọc bích nằm trên tay nàng rồi tự động biến mất.

Đồ đệ ta hôm nay tốt lắm.Nàng đưa mắt nhìn sư phụ:"Nhờ sư phụ chỉ dẫn đồ đệ mới được như hôm nay thôi ".

"Sư phụ.

Vậy lần sau con có được dạo chơi nữa không.

Con hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ người giao mà sự phụ.

Được không sư phụ a".

Trong lời nói mang theo ánh mắt cầu mong.

Làm lòng người cũng có chút động lòng .Không.

Ta chỉ cho con ra ngoài Lâm Phủ lần này thôi nếu có lần sau Phụ Thân con hay chuyện sẽ quở trách ta, không được.

Thiên Y đưa ánh mắt buồn, thay đổi cả tâm trạng rồi khẽ môi :"Vậy xin cho đồ đệ xuất ngôn vài lời, nếu có sai sót xin sư phụ nương tha"Dương công nhìn nàng với ánh mắt nghiêm khắc đến khó tả:"Được"

(Thiên Y có 2 sư phụ 1 Lệ Quyển ; Dương Công)

Nàng có đôi chút ngượng miệng nhưng tâm can nhói cứ bồn chồn muốn biết lí do:" Hôm nay con muốn biết cớ chi bao nhiêu năm qua, từ bé đến lúc con lớn lên Phụ thân chưa bao giờ đem chút lòng quan tâm đến con.

Những khi con gặp nguy nan, buồn bực, giận dỗi,... chưa một lần Phụ thân lấy lòng lắng đôi khi còn vô tâm với con xem con như một thứ đồ lấy nó điều khiển theo ý muốn.

Lại còn lập ra luật hà khắc chỉ cho con gặp phụ mẫu 1 lần mỗi tháng.

Rồi khuyên rằng con nên hết lòng mà học luyện tất cả những xảo thuật.

Học đến khi thành thạo võ nghệ.Đao kiếm xong toàn.Đỉnh điểm của sự tài cao.

Nếu không học luyện nghiêm túc con phải nhịn ăn 2 ngày lại còn nhốt con vào thư phòng đầy những sách, sách,kiếm, kiếm,...Khiến con như một thứ "đồ vật" từ sáng đến tối chỉ biết cầm lấy đao kiếm, thi họa.

Chưa lấy một lúc được nghỉ.

Con là người như cũng có tâm cốt của kẻ phàm trần sao con có thể sống thế được.

Dù cho là một vị cao nhân suốt ngày không được làm việc họ thích không được thỏa chí với ý niệm thì sao có thể sống thư thái thưa sư phụ".

Dương Công lặng người đưa ánh mắt đầy cảm thông chẳng biết nói gì nhìn Thiên Y: " Ta không thể giải bày cho con biết lí do, chuyện tình người rõ nhất là phụ thân con.

Ta khó lòng mà nói.

Ta nghĩ rằng con hãy chăm luyện tập.

Sư phụ này không thể nói tất tần hết cho con hiểu thấu.

Chỉ cho con vài Gợi ý .

Ta nhắc con rằng hãy luôn giữ thiện tâm. tránh xa tà khí.

Học thuật là để giúp người, không phải để lẫn tránh, lợi dụng làm việc xấu."

"Trong Thanh Hoa Sơn có một hồ nước, cạnh hồ là một thân cây Thiện Duyên chỉ có người có duyên mới gặp được nó.

Giữa hồ có một căn nhà nhỏ.

Nếu vào được ngôi nhà đó dần dần con sẽ tìm ra những uẩn khuất lâu nay con muốn tìm."

"Ta giao cho con quyển thiên văn của ta, con về rồi tự tìm tòi dần dần sẽ tìm được đường đến nơi đó"Nói xong Dương Công trao cho Thiên Y một chiếc hộp vàng thêm lời dặn kĩ càng:"Khi cần thiết nhất con hãy mở nó ra"Giờ thì ta có việc, tập đến đây được rồi con về đi" nói ngắt lời Dương Công chốc lát đã biến mất chỉ còn thoảng đấy những ánh sáng nhè nhẹ rồi nhanh chóng biến mất.
 
Đệ Bát Phong Thủy
Nước Mắt


Đa tạ sư phụ."

Lời thanh thoát của Thiên Y"Nàng quay về Phủ nhanh nhanh đem giấu đi những thứ sư phụ giao cho nhưng điều huyền diệu lại xảy ra.

Nàng mở ngăn kéo để quyển Thiên Văn và chiếc hộp vàng vào thì chớp nhoáng quyền thiên văn biến thành sợi dây chuyền còn chiếc hộp vàng lại trờ thành một viên đá quí đính chặt vào sợi dây chuyền đó rồi tự bay đến rồi đeo vào cổ Thiên Y dần biến mất.

Nàng có chút bất ngờ vài phần hoảng sợ:"Sao mất rồi".Nàng đưa tay lên sờ thử có cảm giác như sợi dây chuyền còn trên cổ nhưng sao không nhìn thấy.

Nàng lấy tay cảm nhận sợi dây chuyền bất chợt chạm vào viên đá đính trên sợi dây thì bất ngờ nó hiện lên rõ một cách huyền diệu thật đẹp đến nỗi người ta phải mê mẫn, không thể nào rời mắt được nhưng khi đưa tay đến sợi dây thì bỗng chốc biến mất nhưng vẫn có cảm giác ở rên cổ thật lạ."

Ta chưa bao giờ gặp những chuyện thế này bao giờ lạ thật".

Nói ngắt lời xong nàng nhìn thấy ánh sáng hiện lên trên cổ "dường như nó có linh cảm và hiểu mình nói gì sao".Thì dây chuyền lại sáng lên thêm hai lần nữa.

Thật lạ.

"Ngươi như thế này cũng tốt giờ thì ẩn đi nhé".

Vừa nói nàng cho tay đến sợi dây rồi tự biến mất.

Cũng lúc đấy có tiếng bước chân.

Nàng vờ đứng dậy lấy vội cuốn sách trên kệ ngồi xuống bàn vờ ngẫm nghĩ.

Mặt thì ở sách, còn mắt thì nhìn thấy rõ Mụ Nhũ Mẫu đang lén lúc nhìn trộm mình.

Nàng ghét nhất là mụ ta bà là do em gái Phụ Thân mời về.

Ngoài là chăm sóc nuôi nấng nhưng thực chất là soi sét từng chút một.

Nếu có chi phật ý mụ ta sẽ mang cái miệng lẽo mép đi mà nói lại cho Cựu mẫu Tẩu em gái của Phụ thân.

Bà ghét Thiên Y đến tận xương tủy.

Nói cho thật là muốn ăn tươi nuốt sống nếu thời cơ đến.

" Mặt Xấu""Mặt Xấu"Tiếng nói thanh thót cạnh cửa xổ.

Đó là chú vẹt Thiên Y nuôi.

Nàng thấy vậy nên cũng giả vờ theo."

Nhũ Mẫu người đứng ngoài làm chi vậy sao không vào phòng ngồi với con, người ở đấy lâu chưa "Bà ấy đưa hai con mắt lém la, rồi trả lời:"À ta vừa đi ngang muốn ghé qua hỏi vài chuyện.

Thấy con chăm chú đọc sách thôi ta đứng ngoài chờ đó mà.

Mà con cứ tra khảo sách thôi tacũng bận việc ta đi trước đây"."

À nhũ mẫu khi nào rãnh ghé phòng con.

Con sẽ pha trà cho người".Nàng vừa nói vừa cười.Cứ thế nhũ mẫu vừa đi lại dừng chân quay lại.

"Ta thấy không cần thiết, trà con pha chắc chỉ có con vẹt cạnh con mới xơi được" Cứ thế nói ngắt lời bà nhanh nhanh vội điSau lưng bà chú vẹt nhỏ thêm bớt vài lời:"Nhũ mẫu nham hiểm""Nhũ mẫu nham hiểm".Thiên Y quay qua chỉ cười bóc trong túi ra một quả nho:"nè tiểu lam ăn đi".Tại Lâm Phủ Đường.

Lâm Thừa Thiên đang đọc cáo trạn của nữ nhân Tên Hồng Tứ.Trên văn kiện:" Cha mẹ thị nữ mất sớm chỉ để lại cho con gái một mái nhà nhỏ cạnh bờ ruộng.

Mấy chục năm qua cô nữ sống một mình với căn nhà nhỏ cạnh bờ ruộng.

Hằng ngày nhờ ơn cưu mang của hàng xóm mà lớn lên.

Chớp nhoán lên 12 cô ai nữ( cha mẹ chết rồi gọi là cô ai nữ) tự mình đảm nhiệm công việc nhà.

Tự tìm tòi học hỏi bác Tiêu làm nghề cày cạnh mái nhà chỉ dạy cho cách chăm chút mẫu ruộng.

Được 3 năm sau mẫu ruộng cằn cõi thị nữ đã vun trồng tươi tốt thì một lão gia nhà họ Đinh sai người đến rải thuốc vào ruộng dân nữ.

Dân nữ muốn kiện ông ta.

Xin đại nhân lấy lại công bằng cho dân nữ"Nói ngắt lời nước mắt cũng tuông trào trên má.

"Cho Đinh Lão Gia vào công đường suy hỏi" Âm thanh nghe cứng rắn.Ông ta bước vào thì có hai tên nô tài lẽn bẽn theo sau.

Lân Thừa Thiên đưa ánh mắt đầy ánh lửa vào người Đinh Lão Gia:"Ta cho truyền Đinh Lão Gia không truyền nô hầu của ngươi.

Cho hai nô hầu ra khỏi công đường khi cần thì truyền vào".Nghe chưa hết câu đã có hai thị vệ đưa hai tên nô của Lão Đinh ra khỏi công đường."

Thưa Đại nhân thảo dân có làm việc chi sai sót đâu.Cả huyện Lâm Nha này ai mà không biết thảo dân là người hòa thảo, vui tươi với dân nông vùng này.

Đây thảo dân có cả bằng chứng rõ rành"Hai thị vệ lấy bằng chứng mà ông ta đem cho đại nhân."

Cho truyền bốn người họ vào công đường tra xét".Đột nhiên vừa dứt lời chưa chi 4 người đấy từ phía sau len lõi qua nhiều thân người chèn lên nhảy thẳng vào Lâm Phủ Đường.

"Tôi có thể làm chứng cho Lão tiên sinh này ông rất hiền hậu lại thuận thảo với người dân huyện này chưa kể đến việc ông lấy tiền dành dụm của mình để giúp thường dân như chúng tôi xây cầu, đắp đường.

Ông phúc hậu lắm không như cô nương kia dùng lời xảo ngôn muốn hạ thấp nhân phẩm ông".Người này có vẻ ngoài khá hiền hậu mang nét tiều phu nghèo.Cô nhìn họ: "Các người nói điêu toàn việc không hề đúng chỉ là trá hình""Cô nương cô phải biết rằng du oan cho người khác là mang tội không tôi nghĩ cô nên dừng lại.

Mang lời thật mà nói cho Đại nhân biết"Tên mập bán thịt phát lời của mình ra mà đôi mắt cứ như bị cái gì đó che mất.
 
Đệ Bát Phong Thủy
TÌNH THẾ THAY ĐỔI


Cuối chiều hạ, lá rơi ngoài sân Lâm Phủ.

Tiếng chợ chiều dần bị ánh mặt trời che mất, công vụ đã xong.

Minh oan kết thúc.

Cô nương nhà nông xưa kia cha mẹ qua đời để lại căn chồi cùng thửa ruộng cằn cỗi nhờ sự siêng năng lại thêm ưa học hỏi nhiều lần vụ mùa bội thu cho ra hạt thóc thơm ngon, cùng đa loại rau củ tươi tốt.

Phú điền từ ngày đó vì cùng làm nông nhưng ghen ghét kẻ hơn mình bèn dùng mưu kế hại người.

Đại nhân anh minh đem đất đi thử nghiệm cùng 1 vài món đồ hạ nhân kề cận phát hiện trong đống đồ cũ còn dính chút độc giống như độc dược rải trên ruộng.

Bắt giam bọn họ, lấy lời khai thận trọng.
 
Đệ Bát Phong Thủy
OÁN KHÍ


Đêm xuống, tiếng gió mùi máu sọc lên nực nồng.

Là mùi tanh, nàng chợt tỉnh giấc, ngồi bật dậy.

Cửa phòng bị đạp tung.

1 chiếc kim nhỏ lao nhanh đến giữa trán không kịp phản ứng, toàn thân không còn sức lực.

Như ngàn chiếc kim đâm vào tim.

Nàng bị đưa đến chánh điện.

"Giây phút cuối đời của Lâm phủ đã đến hồi kết, chúc tan thương.

Châm ngồi"

Vừa dứt tiếng hàng ngàn mũi tên lửa lao thẳng từ trên trời xuống, đâm thẳng vào từng người trong phủ.

Trong đó có cha nàng Lâm Thừa Thiên.

Tiếng gào khóc thảm thiết nhưng họ không làm được gì vì tất cả đều bị trói cùng với nhau.

Họ chỉ biết khóc, trợn mắt và kêu la thảm thiết.

"Sư phụ, người cứu gia tộc con.

Sư phụ"

Kẻ mặc đồ đỏ nắm dây thừng kéo Lâm thừa Thiên treo lên thân cách đất khá cao.

"Ngươi mở mắt to nhìn máu của họ kìa.

Ngươi có thấy con gái ngươi không nó sẽ phải chịu đau thương như cách ngươi mang lại cho gia tộc của ta".

Lâm thừa Thiên mặc kệ thanh kiếm sắp đâm xuyên ngực mà hét lên "Thiên Y sợi dây chuyền Ngọc Bích"

Thiên Y đôi mắt đã chuyển đỏ.

Tiếng thét kết thúc cũng là lúc thanh kiếm xuyên ngực ông.

"Phụ thân..."

Sư phụ nàng cũng xuất hiện nhưng thân thể lấm đầy máu.

Dùng thần lực cứu nàng.

"Sư phụ, phụ thân mọi người"

"Nghe ta, nhất tâm nắm chặt sợi dây chuyền"

Nàng vừa khóc vừa vâng lời.

"3 sư trò ta nhân duyên kết thúc, hồi quy tiền kiếp, chuyển đổi vận mệnh cả Huyện Lâm Nha tất cả trông chờ nơi con"

"Nguyên nhân là gì, sao đến nỗi này"

"Ngọc Bích sẽ cho con biết"

Nàng vâng lời nắm chặt ngọc trong tay khung cảnh dần mờ ảo đi có kẻ đánh từ sau đâm xuyên nàng nhưng nhờ thần lực của ngọc quá lớn.

Dao không đâm xuyên được.

Sau đó tia ánh sáng lớn xanh cuốn nàng đi.

Mọi thứ yên ả.

Tiếng khóc, cảnh khổ không còn.

Gương quá khứ hiện rõ xung quanh.

Tiền kiếp 5 kiếp về trước phụ thân là Vương gia 1 vùng, nàng phận con thứ 8 được người hết mực thương yêu sanh tính ngang ngược ức hiếp nô bọc.

Vương gia tà ác lập mưu muốn mở rộng vùng quản lý và lớn hơn nữa.

Giết hại người người nhưng tay không bám bẩn, lợi dụng điện hạ yêu thương con gái ông lấy đều đó mưu tính chiếm lấy ngôi vị, thẳng tay xử trí những ai trái ý ông...

Quá khứ hiện tại đúng là không tách biệt.

Chỉ có cách thay đổi quá khứ hiện tại mới đổi khác, mới không tan thương.
 
Back
Top Bottom