"Anh biết ngay là có chuyện chẳng lành."
Hữu Châu đặt chiếc điện thoại lên bàn, ánh mắt không rời khỏi em gái.
Sau khi nghe Hải Châu tường thuật lại mọi chi tiết trong căn phòng cấm từ cánh cửa bật tung, bức ảnh, giọt nước ấm trên tay, tiếng hát văng vẳng thì trong lòng anh càng khắc khoải thêm niềm xác tín vốn đã nhen nhóm từ trước.
"Rõ ràng trong căn nhà đó có thứ âm khí nặng nề, và nó không phải nhẹ đâu, ông nội đã nói vậy mà."
Hải Châu nhìn anh, hơi bối rối: "Là sao anh?"
Hữu Châu thở dài, nắm chặt tay: "Khi anh tới Vĩnh Long, bước chân anh chưa kịp chạm đất mà đã cảm nhận một luồng âm khí lạnh buốt.
Ở chỗ mày ngất ấy, nó đặc biệt nặng.
Không chỉ là linh tinh bình thường đâu em."
Hải Châu cố nén, giọng vẫn pha chút hoài nghi: "Ý anh là… có ma hả anh?"
"Không chỉ có."
Hữu Châu đáp, giọng trầm hẳn xuống "mà rất mạnh.
Có vẻ như một hồn phách đã bám theo em.
Em nhớ rõ trong cơn mê em nghe người ta gọi một cái tên khác "Thơm" thì tại sao lại như vậy?
Đó không phải tên em."
Anh nhìn sâu vào mắt cô: "Chuyện này, trừ khi triệu hồn hay thử nghiệm gì đó, anh khó kết luận."
Hải Châu lắc đầu, nửa cười nửa sợ: "Trời ơi, triệu hồn, ma quỷ…
Em không tin mấy chuyện mê tín này đâu.
Anh làm nghề đó thì tin, chớ em thì em xem phim nhiều chứ mấy chuyện đó em không ưa."
Hữu Châu nhíu mày, không giấu được lo lắng: "Anh nói vậy là vì thương em.
Em có muốn mày lên cơn tim vài lần nữa không?
Em có nhớ mình suýt mất mạng tối đó không?"
Lời anh như một mũi kim chích vào suy nghĩ Hải Châu.
Cô biết anh nói đúng, nhưng lòng vẫn muốn bấu víu vào điều có thể lý giải: "Mất ví, thủ tục giấy tờ nữa."
Cô cố giữ giọng bình thản nhưng bàn tay vẫn vô thức vuốt lấy mép chăn.Hữu Châu bật cười mệt mỏi, nụ cười lẫn vẻ trách móc cô lắm, im lặng một lát anh lại nói thêm: "Ông quản lý gọi anh lúc nửa đêm, anh chen xe về liền.
Lên tới đây bị ông quát cho một trận vì trời khuya phải làm phiền.
Nhưng mà thôi, chuyện đó anh chịu.
Giờ quan trọng là sức khỏe mày.
Bác sĩ đã cho mày ở lại theo dõi, hai ba ngày là ổn."
Hải Châu chau mày, phản ứng: "Hai ba ngày?
Em còn tour, em còn công việc."
"Cứ ở lại."
Hữu Châu nghiêm nghị.
"Anh sẽ ở cạnh em.
Đừng có cứng đầu nữa còn về phần ba mẹ thì anh sớm đã biện lí do là về đây để chơi với em rồi, nếu để họ biết có mà cái Vĩnh Long này loạn lên hết."
Hải Châu khi nghe anh trai nhắc tới ba mẹ thì gương mặt hóa lo lắng.Ngay từ khi còn bé, Hải Châu đã phải mang trong người căn bệnh tim bẩm sinh.
Nó giống như một bản án vô hình, trói buộc đôi chân cô vào căn nhà, khiến bao trò vui tuổi thơ của lũ trẻ ngoài xóm chỉ có thể là điều xa xỉ đối với cô.
Người ta chạy nhảy, đuổi bắt, la hét inh ỏi, còn cô chỉ có thể đứng tựa bên khung cửa sổ, nghe tiếng cười vọng lại, lòng vừa khao khát vừa chùng xuống.Cha mẹ lúc nào cũng bao bọc quá mức, sợ con cái yếu đuối chỉ cần một hơi gió cũng làm ngã quỵ, thành ra Hải Châu càng lớn càng giống như chú chim non bị giữ trong lồng son, nhìn thấy bầu trời nhưng không bao giờ dám mơ bay.
Đôi lúc cô cũng ước ao được một lần thôi, thử cảm giác mệt nhoài sau một trận chạy dài, thử biết mùi đất, mùi mồ hôi của tuổi trẻ.
Nhưng tất cả chỉ là ước vọng lặng lẽ.Cũng nhờ có anh trai luôn ở bên kề cận, Hải Châu mới không thấy mình quá cô độc.
Anh vừa là bạn, vừa là chỗ dựa, vừa thay cha mẹ lo lắng đủ điều cho em.
Có điều, càng lớn, Hải Châu lại càng thấy áy náy vì sự yếu ớt của bản thân đã khiến người khác phải sống thay cả phần đời lẽ ra cô phải tự gánh.Chính vì cái bệnh này mà cô ghét phải nghe hai chữ "giữ gìn" từ miệng người khác.
Cô không muốn chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường lạnh lẽo, cũng chẳng muốn cuộc sống mình bị bóp nghẹt bởi những cái lắc đầu e dè của ba mẹ.
Trong sâu thẳm, Hải Châu vẫn thèm khát một lần được yêu, được sống hết mình, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Trong chuyến đi này, lần đầu tiên Hải Châu mới được tự mình bước ra xa khỏi vòng tay ba mẹ.
Để có được sự đồng ý, cô đã năn nỉ đến cùng cực, đến mức ba mẹ phải xiêu lòng.
Niềm háo hức xen lẫn lo lắng, bởi cô hiểu chỉ cần bệnh tái phát thì nhất định sẽ lại bị nhốt trong bốn bức tường nhà mình.
Nghĩ tới đó, Hải Châu càng quyết tâm giấu đi những cơn mệt mỏi.
Dù tim có nhói, cô vẫn muốn thử một lần sống trọn vẹn với ước muốn của mình."
À mà, chàng trai tên Phong gì đó hôm trước có đến thăm mày, mà mày còn hôn mê đó, người ta có gửi lời là đoàn vì một số chuyện nên kết thúc sớm rồi về thành phố rồi, mày cứ ở đây theo dõi tình hình đồ đi, với cả còn điều tra vụ này nữa."
Hải Châu nghe xong thì thở dài mệt mỏi, lâu lâu mới được đi xa như vậy mà lại tái phát bệnh mới đau chứ._________
Buổi tối, khi ánh đèn bệnh viện hắt vào cánh cửa kính, Hải Châu ngồi lặng, nhìn ra phía sông.
Lòng cô vẫn bâng khuâng về giọng hát đêm ấy, một thứ âm thanh vừa xa lạ vừa thân quen, như giọng của ai đó đã đi theo cô từ một cõi khác.
Cô cố ôm lấy lý trí, nhưng ký ức thì dai dẳng và khắc sâu.Trong lúc ấy, Hữu Châu không thể nằm yên.
Anh quyết định phải trở lại căn phòng cấm, phải dò xét tận nơi xem chuyện gì xảy ra.
Trí nhớ nghề pháp sư được ông nội truyền lại thúc giục anh.
Những dấu hiệu như nhang bỗng phát sáng, cảm giác em gái giữ mạng lạ kỳ, giọt nước từ ảnh rơi xuống.
Tất cả đều là dấu hiệu của một hồn phách chưa được siêu thoát, hoặc một vật trấn yểm nào đó che chở cho linh hồn.Anh đến nhà hội đồng khi đêm đã sâu.
Gió rừng thổi qua, mang theo mùi nước, mùi phù sa nhuốm chút khói từ lò gạch xa xa.
Ngôi nhà lặng lẽ như nuốt vào bóng tối, chỉ vài ngọn đèn ven đường vàng vọt soi bóng lên mái ngói.
Hữu Châu dừng lại trước cửa phòng cấm, ánh mắt dò xét từng đường nét trên cánh cửa gỗ mục.
Anh kéo ra từ túi một vòng dây màu vàng đan bằng dây thun, một thứ vật nhỏ nhưng có ý nghĩa che chắn, vẽ từng vòng pháp trong không gian.
Trình tự của anh nghiêm túc, cẩn trọng, anh vẽ một vòng bát quái nhỏ trên nền kê bàn, đặt một lư hương cũ lên giữa, xếp hàng lễ vật như nhang, trầu cau, bánh kẹo.
Tay anh linh hoạt, nhưng trong lòng mỗi lần nhớ lại lời ông nội dặn "Đối phó với thứ này, phải cẩn, nếu thiếu phép thì phép sẽ phản."
Hữu Châu châm nhang, khấn vội vài câu niệm cũ, lời tụng vừa đủ để đánh thức những luồng khí.
Ba cây nhang vừa châm, bỗng nhiên phần đầu tỏa ra một ánh nhỏ, như có sức sống, rồi lan tỏa một luồng hơi lạnh.
Anh cảm giác bầu không khí xung quanh đặc lại, như có ai đó vừa thở dài sau một giấc ngủ dài.
Rồi, không hiểu vì sao, anh choáng váng, mắt mờ, chân tay rã rời và ngất đi.Xứ Vĩnh Long đêm đó im lặng đến buồn, chỉ có tiếng lá và tiếng nước.Chính lúc này, tại bờ sông lại vang lên tiếng hát thê lương và đầy bất hạnh.
Hải Châu không chịu yên.
Lời hát đã khắc sâu vào tâm trí cô như một mũi kim nhiệm màu, cần phải tìm hiểu.
Cô mặc vội áo ngoài, chạy xuống cầu nhỏ, theo tiếng hát dạo dọc bến nước.
Trăng treo lơ lững trên mặt nước, đường trăng kéo dài như một dải tơ bạc.
Cảnh vật buồn mà trữ tình, xuồng trôi lững lờ, mùi rạ cháy đâu đó, tiếng ếch nhái như hàng dây kéo nhịp.Bên bờ, một bóng người nhỏ bé ngồi quay lưng, vai áo bà ba lụa phảng phất trong ánh trăng.
Tiếng hát vẫn cứ ngân dài, lúc trầm, lúc bổng, gió thổi qua như đẩy theo từng âm tiết.
Hải Châu đứng lặng một lúc, tim đập dồn.
Khi tiến gần hơn, cô nhận ra cái dáng ấy vừa quen đến xót lòng và nhận ra giọng ca cũng quen như đã từng là một phần ký ức cô chưa nhớ hết."
Cô ơi."
Cô gọi khẽ, nhưng người kia chỉ lặng lẽ khóc, không quay lại.
Tiếng khóc nhỏ như khẽ xé không gian đêm.Hải Châu tiến tới gần "Cô ơi, đừng khóc, nhanh vô trong đi kẻo lạnh lắm."
Người ấy quay lại chậm rãi.
Mái tóc rối, dòng nước mắt làm ướt lại má áo.
Khi gương mặt hiện ra dưới ánh trăng, tim cô như ngừng một nhịp, đó là khuôn mặt trong bức ảnh ở căn phòng cấm.
Nhưng người sống trước mặt cô không chỉ giống ảnh, mà còn mang một nét buồn đau, một vẻ thương nhớ sâu thẳm.Cô gái liếc nhìn Hải Châu, đôi môi mấp máy như cố nói, rồi tiếng gọi bật ra, run rẩy: "Thơm ơi, em quên mợ rồi chăng?"
Từ đâu trong lòng Hải Châu trào lên một cảm giác lạ lùng, một mối dây vô hình kéo cô trở lại quá khứ.
Cô lắc đầu, cố bình tĩnh: "Cô… cô lầm người rồi.
Tôi không quen cô."
Nhưng tiếng nói ấy lại vang lên như chìm sâu vào nước: "Người tui thương mà sao tui lộn được đa?"
"Mợ Thi… là mợ Thi của em đây mà."
Câu nói như tiếng sét giữa trời quang, mỗi chữ rơi xuống là một tầng ký ức vụn vỡ vọt mở.
Hải Châu cảm nhận như có cả một đời làm mưa làm gió dâng lên trong tim.
Hai tiếng "Mợ Thi" vang vặn lên từng kỷ niệm, những chiếc ghế gỗ cũ, cây đàn nguyệt, bài ca tuổi trăng tròn.Hồi tưởng ùa về như chiếu phim:Một căn nhà xưa.
Hai chiếc ghế gỗ kê gần nhau.
Ánh đèn dầu lắc lư, mùi trầm hương thoang thoảng.
Một người ngồi ôm cây đàn, đôi tay điêu luyện mân mê dây đàn, còn một người cất tiếng hát, giọng trong trẻo, chở nặng nỗi buồn đẹp như trăng.
Người đàn ngước nhìn, ánh mắt chan chứa dịu dàng, tựa như chỉ cần nhìn vào là thấy ấm áp cả đời.
"Thơm, em đàn sai rồi đa".
Một giọng nói nhắc nhở vang lên làm cho bài hát phải dừng lại đột ngột."
Sao sai được em đàn đúng mà".
Thơm không phục mà cãi lại mợ Thi."
Đoạn vừa rồi là âm Xự chứ không phải âm Xê".
Nguyệt Thi cóc nhẹ lên đầu Thơm, được cái hay cãi mợ không à."
Ủa vậy hả?".
Thơm vừa xoa đầu vừa cười hì hì."
Cho cái tật hay nhìn mợ hát mà quên đàn, nữa mà đàn sai cho mợ nữa là mợ quýnh đòn ráng mà chịu nghen".
Nguyệt Thi nói xong thì cười, con nhỏ này hay nhìn lén mợ lắm nên lâu lâu đàn sai âm bậc khiến cho giọng hát mợ một đằng mà giai điệu một nẻo."
Tại mợ đẹp nên em mới nhìn chứ bộ".
"Rồi thí dụ mợ hết đẹp đi rồi em sao?".
Nguyệt Thi nghiêng đầu nhướng mày hỏi Thơm."
Mợ Thi của em mà hết đẹp đi chăng nữa thì em cũng sẽ nhìn quài luôn"."
Vậy tại sao em lại nhìn mợ quài?".Thơm không nói gì, đứng lên treo cây đàn lên vách nhà xong quay tiến tới chỗ mợ đang ngồi mà khụy gối đối diện mợ:" tại em thương mợ mà đa".Nguyệt Thi lại mỉm cười hạnh phúc:" thiệt không đó?".
Mợ mở lời trêu chọc."
Thiệt của thiệt của thiệt của thiệt luôn"."
Vậy đó nghen, em phải thương mợ quài quài luôn đó".
"Ừm, em thương mợ quài quài luôn".Hết chap 3.