Tâm Linh Duyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401525907-256-k832879.jpg

Duyên
Tác giả: qwertynart769
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một mối tình nữ chôn vùi dưới lớp tro tàn thời gian.

Một kiếp sau gặp lại, nhớ mà không rõ, thương mà chẳng hay.

Khi tiếng hát năm xưa vang lên lần nữa, liệu duyên cũ có được trả trọn?

Một tiếng hát vút lên từ quá khứ.

Một linh hồn không siêu thoát.

Một cô gái hiện đại mang khuôn mặt cũ, bước vào căn nhà xưa và đánh thức mối tình đã chết.

Nhưng có những đoạn duyên... chết rồi, vẫn chưa chịu buông .

Thể loại: bhtt, thuần việt, tâm linh, duyên tiền kiếp
Truyện chỉ do Qwerty tự suy diễn ra và mọi thưa đều không có thật, có mượn ý tưởng từ mấy bộ phim nào đó không biết trước được và đây là lần đầu viết truyện nên sẽ có thiếu sót, hơi vô lí và xàm nứa xin đọc giả dễ thương, xinh đẹp bỏ qua cho và đọc truyện với tâm thế vui là trên hết, xin cảm ơn.​
 
Duyên
Chap 1: Phan Hải Châu


📱" Châu nè, chuyến này con đi tuốt ở dưới Vĩnh Long lận đó, có gì điện cho ba mẹ liền nghe hong con, mẹ có để vô vali của bây vài chai xịt muỗi đó có gì lấy ra xài chứ ở đó muỗi lắm đó nghe chưa?". 📱" Dạ con biết rồi mà, mẹ dặn con sáu lần rồi đó con nhớ sao không, ba mẹ ở trển cứ yên tâm đi con đi với đoàn nên không sao đâu mà".📱" Ừ, tao dặn cho bây nhớ chứ bây có tính hay quên nữa đó nghe".📱" Con biết rồi mà, thôi con cúp máy nha mẹ điện thoại sắp hết pin rồi".📱" Ừ, tới chỗ điện thoại cho mẹ liền đó".📱" Dạ mẹ, bye mẹ nha".Tiếng tút tút vang lên, Hải Châu tựa lưng vào ghế, thở dài.

Sáng giờ ba mẹ cứ dặn tới dặn lui không biết bao nhiêu lần, lo cho cô như thể cô còn nhỏ.

Mà đúng là đây cũng là lần đầu tiên cô đi xa như vậy, chuyến đi này vừa là công việc, vừa là cơ hội để cô khám phá nhiều điều hơn trên chính quê hương mình.Xe du lịch bon bon lăn bánh giữa trưa, khách trên xe ai nấy yên lặng.

Sau khi cắm sạc điện thoại, Hải Châu gục đầu xuống, cơn buồn ngủ kéo đến.

Bỗng, lúc xe vừa quẹo qua ngã ba dẫn vào ngôi làng, đầu cô nhói lên từng cơn."

Sao nhức đầu dữ vậy trời?"

Cô nhăn mặt, xoa nhẹ hai bên thái dương."

Ủa, Châu, có sao hông?"

Tiếng của Phong, đồng nghiệp ngồi kế bên, cất lên đầy lo lắng."

Ờ, không biết sao tự nhiên nhức đầu quá."

Hải Châu khẽ đáp nhưng sắc mặt vẫn còn đang khó chịu.Phong lục túi, lấy ra chai dầu gió đưa cho cô:"Nè, xức miếng dầu đi.

Đi xa chắc bị vậy đó."

Cô nhận lấy, thoa nhẹ lên hai bên thái dương, mùi dầu cay cay thoảng qua, dịu đi phần nào cơn khó chịu.

Rồi cô mỉm cười cảm ơn, sau đó lại ngả đầu xuống ghế, định chợp mắt thêm chút nữa.

Máy lạnh thổi hiu hiu, xe im phăng phắc, dễ dàng đưa cô chìm vào giấc ngủ sâu."

Thơm ơi... em quên mợ rồi hả đa?

Trả lời mợ đi mà."

"Xin em đừng bỏ mợ...

Thơm ơi, mợ lạnh quá...

đừng bỏ mợ mà."

Một giọng nói buồn não nề, nghẹn ngào của người con gái vang lên trong giấc mơ.

Hải Châu loạng choạng chạy lại.

Trước mắt cô, một người con gái mặc bà ba cũ kỹ, cúi xuống ôm mặt khóc đến run rẩy.

Càng nhìn, tim cô càng nhói lên từng hồi, cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thương.

Cô muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng nghẹn đắng, không phát ra được âm thanh nào.

Đúng lúc ấy, một giọng khác vang lên sát bên tai:"Châu!

Châu!"

Hải Châu giật bắn thức dậy, mở mắt ra thấy Phong đang lay vai mình."

Hên quá, dậy rồi.

Làm Phong kêu nãy giờ mà không nghe, lo quá trời.

Xe tới khách sạn rồi kìa."

Phong thở phào, tưởng đâu Hải Châu lại tái phát bệnh tình vốn có chứ.Trời đã sập tối.

Hải Châu luống cuống thu dọn, bước xuống xe, không quên cảm ơn."

Châu ở phòng 2606 đó, nhớ nha."

Phong dặn dò, cứ sợ cô sẽ quên nên cố ý nói tận hai ba lần nữa rồi mới yên tâm đi đến phòng của mình."

Biết rồi, cảm ơn Phong nhiều."

Vào đến phòng, cô đổ người xuống giường.

Trong đầu lại hiện lên bóng dáng người con gái trong mơ, xa lạ mà gần gũi, tiếng khóc ấy như cứa vào tim."

Thơm là ai vậy trời?"

Cô còn đang suy nghĩ thì điện thoại bất ngờ reo lên.📱"Em nghe nè, anh hai."📱"Nghe mẹ nói em đi Vĩnh Long, nên anh gọi hỏi thăm."📱"Vậy hả, cảm ơn anh hai nhiều."📱"...Nghe giả trân quá má.

Mà mày ở bao lâu vậy?"📱"Theo kế hoạch thì một tuần, xong tour là về luôn."📱"Ừ, về sớm là tốt.

Đừng ở đó lâu."

Hải Châu nhíu mày.📱"Ủa, là sao?

Tự nhiên nói nghe ghê vậy, có chuyện gì hả?"📱"Thì em nghe lời anh đi.

Vĩnh Long có nhiều cái không ổn."📱"Anh lại lậm nghề nữa rồi.

Nơi nào trong mắt anh mà chẳng có ma với cỏ chứ."📱"Cái đó thì ở đâu cũng có, chỉ là em không thấy thôi."

Cô thở dài bất lực.

Đúng là ông anh này, suốt ngày tâm linh với pháp thuật.📱"Thôi được rồi, tuần sau em về.

Vậy được chưa?"📱"Ừ.

Vậy thì tốt.

Thôi, nghỉ ngơi đi."

Tắt máy, Hải Châu bước ra ban công, gió đêm thổi lùa lạnh buốt.

Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại dưới sân, một bóng người, hình như là một cô gái, đang đứng lặng lẽ nhìn lên.

Cổ cô lạnh toát, chợt rùng mình mình cái rồi vội kéo cửa, chui vào trong.Ăn uống, tắm rửa xong, cô mở laptop tra cứu tài liệu của mình.

Ngày mai, đoàn sẽ tham quan nhà hội đồng Dần, một di tích nổi tiếng khắp Nam Kỳ xưa.

Ngoài chuyện làm ăn phát đạt thì cơ ngơi này còn gắn liền với nhiều chuyện kỳ dị: gần như tất cả con cháu và người làm đều chết bất đắc kỳ tử chỉ trong vòng một năm, khiến cả dòng họ suy tàn nhanh chóng."

Đúng là quái lạ."

Hải Châu thì thầm, tháo cặp kính dày cộm để xuống bàn xong lại nhíu mày nhìn mãi vào màng hình máy tính.Đột nhiên điện thoại thông báo, cô quay sang thấy tin nhắn mới hiện lên.💬 "Ngủ chưa?"💬 "Chưa, sao vậy?"💬 "Xem cái này."

Một loạt tệp gửi tới.

Cô mở ra thì toàn là cách tránh ma, trừ tà, bùa chú.💬 "Trời ạ, em đâu có cần đâu."💬 "Tin lời một pháp sư cao tay đi.

Lỡ đâu hữu ích."💬 "Mệt anh ghê.

Suốt ngày ma cỏ."💬 "Tin hay không tùy em.

Có gì bất ổn thì báo anh liền."

Hữu Châu gác điện thoại, lòng nặng trĩu.

Ngay từ lúc biết em gái đi Vĩnh Long, anh đã bất an.

Ông nội anh từng ghi chép, nơi ấy ẩn chứa những thứ cực kỳ nguy hiểm đặt biệt là con cháu nhà này tuyệt đối không được bén mảng đến, vì vậy anh không muốn em mình gặp nạn, nhất là khi Hải Châu vốn mang bệnh trong người.Nghề pháp sư này vốn được ông nội truyền lại cho anh.

Thuở trước, ông là thầy pháp nổi tiếng, nhưng vì tuổi cao sức yếu nên giải nghệ, giấu kín với con cháu.

Chỉ đến khi mất, ông mới để lại những quyển sách hành pháp.

Hữu Châu kiên trì học hỏi, bốn năm nay cũng đã thành thạo, trừ được không ít tà ma.Thế nhưng, thời buổi này, ai tin?

Người ta chỉ nghĩ đến những thầy pháp lừa đảo.

Chỉ có Hải Châu là biết, nhưng cô lại chẳng bao giờ tin.

Ngồi một mình, Hữu Châu khẽ thở dài.

Bóng tối đêm xuống, lòng anh càng thêm bất an.Hết chap 1.
 
Duyên
Chap 2: Căn phòng kín


"Đây là bàn thờ gia tiên, theo thông tin thì đây là nơi bà hội đồng thuở xưa thường tụng kinh niệm Phật ạ."

Hải Châu vừa nói vừa chậm rãi đưa tay chỉ.

Ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào, soi rõ những chân nhang cháy dở, lớp khói hương mờ nhạt như còn vương vấn mùi trầm xưa cũ.

"Còn đây là cây gậy gỗ chống chân của ông hội đồng.

Theo như tôi được biết, cây gậy này được đặt tận bên Pháp, làm riêng cho ông hội nên quý lắm thưa mọi người."

Cả đoàn khách đồng loạt xuýt xoa.

Có người đưa tay khẽ sờ vào thân gậy, giọng thì thầm đầy tò mò.

Một bà cô chép miệng:

"Nhà này hồi đó chắc giàu lắm, nhưng cuối cùng thì cả họ chết hết, cũng uổng."

Hải Châu khẽ mỉm cười, cố giữ vẻ lịch sự, nhưng trong lòng bỗng lạnh đi.

Cô không thích những câu nhắc đến "chết hết, tuyệt tự" chút nào, nghe cứ như trong gió thoảng qua cũng có ai đó đang cười khẩy.

Một vị khách bất ngờ hỏi:

"Cô ơi, nghe nói con cháu nhà này chết dữ lắm phải không?"

Hải Châu thoáng khựng lại.

Cả đoàn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trông đợi.

Cô lấy hơi, mỉm cười:

"Dạ, chuyện đó chỉ là tin đồn trên mạng, không có tài liệu nào xác nhận.

Tôi cũng không rõ.

Giờ cũng trưa rồi, đoàn mình nghỉ ăn cơm, lát nữa tham quan tiếp nhé."

Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng cũng khéo léo lảng đi.

Trong bữa cơm ngoài sân, gió trưa hanh nắng hắt vào mặt.

Phong vừa gắp miếng cá vừa nhìn sang cô, cười trêu chọc.

"Châu mới vô đoàn chưa lâu mà nãy giờ tui thấy ai cũng bám theo Châu hết, đã dữ he."

"Trời, có đâu.

Phong chọc hoài."

Hải Châu chợt đỏ mặt, đưa đũa gõ nhẹ vào chén cơm.

"Nói thiệt chứ không có giỡn đâu nha."

Cô chỉ biết lắc đầu, cười ngượng.

Người đâu mà dai dữ.

Ăn xong, Hải Châu đứng lên, cô định đi vệ sinh.

Trên đường, cô đi ngang một căn phòng có cánh cửa gỗ đã khóa kín.

Ổ khóa sắt rỉ sét, bụi phủ một lớp mỏng, xung quanh mạng nhện giăng mờ mờ.

Lời quản lý lại chợt vang lên trong đầu:

"Phòng này tuyệt đối không được mở, bất cứ lý do gì."

Cô đứng khựng vài giây, mắt dán chặt vào cánh cửa tối om, lòng thoáng rờn rợn.

"Trong đó có cái gì mà cấm kỹ vậy ta?"

Nhưng rồi, Hải Châu lắc đầu, bước đi nhanh hơn, ép mình bỏ qua.

Chiều xuống, bóng nắng lịm dần.

Khi đoàn khách đã rời đi, Hải Châu mới phát hiện ví không còn trong túi.

"Chết rồi, giấy tờ, tiền bạc… tất cả đều trong đó."

Cô lục tung mọi ngóc ngách, tim đập loạn nhịp đầy lo lắng.

Không tìm thấy, cô bèn xin ở lại kiếm.

Phong nghe tin đòi đi cùng, nhưng bị cô gạt đi:

"Phong về nghỉ đi.

Châu tự lo được.

Ở đây có quản lý mà."

Sân nhà hội đồng về đêm hiu hắt một cách kỳ dị.

Không có đèn, chỉ còn bóng tối đen đặc, từng làn gió thổi qua khe cửa làm lá khô xào xạc, nghe như bước chân ai rón rén đâu đây.

Hải Châu bật đèn điện thoại, ánh sáng vàng vọt hắt ra một vệt nhỏ giữa khoảng sân rộng, khiến cái trống trải càng thêm đáng sợ.

"Phải làm sao đây trời, mất cái ví rồi sao mà về nhà đây" Cô lẩm bẩm, giọng run run.

Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ: "Hay nó rớt ngay phòng cấm kia?"

Chỉ nghĩ thôi mà sống lưng đã lạnh buốt.

Nhưng như có thứ gì đó thôi thúc, Hải Châu cắn răng bước tới, chắc là không sao đâu.

Đứng trước cửa, cô nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào ổ khóa cũ.

Cả cánh cửa im lìm, phủ bụi, trông như đã ngủ yên cả trăm năm.

Vậy mà lòng cô lại cứ thôi thúc muốn mở ra nó ra nhanh hơn.

Bất ngờ, một giọng nói khe khẽ vang lên, ngay sát bên tai

"Thơm ơi…"

Hải Châu giật thót, xoay người lại, tay run bần bật, đến cả mồ hôi lạnh cũng chảy bên thái dương.

"Ai… ai đó?"

Chỉ có bóng tối, hoàng toàn trống trơn.

"Không, chắc mình ảo giác thôi."

Cô thì thào, tim đập thình thịch, cố gắng tự trấn an bản thân.

Nhưng chưa kịp quay đi, một cơn gió lạnh cắt ngang sống lưng, bụi tung mù mịt.

Rầm!

Cánh cửa khóa chặt bỗng bung ra, bản lề rít lên một tiếng rợn tóc gáy.

Hải Châu chết lặng.

Ngọn đèn điện thoại chiếu vào, soi rõ bên trong: một căn phòng đầy mạng nhện, bụi phủ dày như mốc, mùi ẩm mốc ngai ngái xộc thẳng vào mũi.

"Có gì đâu… giống mấy phòng cũ bình thường thôi, mà sao nó tự mở ra được vậy?"

Hải Châu run run định bước vào nhưng lại thôi, cô nhìn vào phòng, cảm giác quen thuộc chợt ùa đến, hình như cô đã đến đây rồi thì phải.

Rồi không biết động lực từ đâu khiến Hải Châu mạnh dạng bước vào trong.

Đúng lúc ấy, ánh đèn lia qua vách tường.

Cô khựng lại.

Một bức ảnh chân dung treo ở đó, là một thiếu nữ mặc bà ba lụa, gương mặt đẹp đến nao lòng, đôi mắt đen sâu như chứa cả bầu trời buồn thương.

Hải Châu tim nhói mạnh.

Cô đưa tay run rẩy chạm nhẹ vào gương mặt trong tranh.

Ngay lập tức, một giọt nước ấm lăn xuống tay cô.

"Trời đất ơi"

Cô lùi phắt lại, hoảng hốt.

Nhưng nhìn lại, bức ảnh khô ráo, không hề có nước mắt hết.

Chợt, tiếng hát vang lên.

Một giọng ca mượt mà, ngọt đến nao lòng, nhưng chất chứa bi thương như lời oán thán từ cõi xa xăm:

"Thuở ấy xa xưa có một nàng thiếu nữ…Một đóa hoa hồng tình phơi phới tuổi trăng tròn…Thi ơi…

Thi ơi…

Thi, Thi biết không Thi…"

Mỗi câu hát rót vào tai, tim Hải Châu đau quặn như bị xé ra từng mảnh.

Cô ôm ngực ngã quỵ xuống nền gạch lạnh buốt, nước mắt trào ra không kìm được.

"Là… ai?

Tại sao… quen quá… mà… chưa từng nghe…"

Cô khóc đến mức lạc giọng, hơi thở lại ngày càng gấp gáp.

Bệnh tim tái phát dữ dội.

Cô cố bấm điện thoại gọi anh trai, nhưng tay run lẩy bẩy, chưa kịp nhấn số đã gục xuống.

Trong cơn mê man, giọng thì thầm vang bên tai:

"Thơm ơi… hứa với mợ đi… mãi mãi không rời xa mợ…"

"Mợ thương em nhiều lắm…

đừng bỏ mợ mà…"

Một làn khí trắng mờ mịt từ đâu tràn đến, bao phủ lấy thân thể cô, ôm ấp như một vòng tay khổ đau.

Suốt đêm, làn khí ấy quấn chặt lấy cô, không rời nửa bước.

___

Hải Châu mở mắt ra, ánh sáng trắng của bệnh viện chói lòa.

Ống thở oxy vẫn trên mặt.

Mùi thuốc sát trùng cay nồng.

"Ủa, tỉnh rồi hả?

Mày bất tỉnh hai ngày nay đó."

Giọng nói của Hữu Châu vang lên, vừa bước vào tay còn cầm tô cháo nóng.

Anh kể lại, quản lý nhà hội đồng phát hiện cô ngất trong căn phòng cấm, nhờ điện thoại còn sáng mà đưa cô đi cấp cứu.

"Bác sĩ nói… mày mà qua khỏi một đêm là kỳ tích đó.

Bệnh tim phát từ tối mà tới sáng vẫn còn thở… lần đầu tao thấy luôn."

Hữu Châu thở dài, mắt lo âu.

Hải Châu mím môi, tay nắm chặt mép chăn, ký ức đêm đó vẫn còn rõ mồn một.

"Rồi… nói anh nghe.

Rốt cuộc trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì?"

Hữu Châu nghiêm giọng, ánh mắt dán chặt vào em gái.

Hải Châu im lặng một lúc, đôi mắt nhòe đi.

Tim cô vẫn còn run rẩy như nghe văng vẳng đâu đó, tiếng hát bi thương kia.

Hết chap 2
 
Duyên
Chap 3: Mợ Thi?


"Anh biết ngay là có chuyện chẳng lành."

Hữu Châu đặt chiếc điện thoại lên bàn, ánh mắt không rời khỏi em gái.

Sau khi nghe Hải Châu tường thuật lại mọi chi tiết trong căn phòng cấm từ cánh cửa bật tung, bức ảnh, giọt nước ấm trên tay, tiếng hát văng vẳng thì trong lòng anh càng khắc khoải thêm niềm xác tín vốn đã nhen nhóm từ trước.

"Rõ ràng trong căn nhà đó có thứ âm khí nặng nề, và nó không phải nhẹ đâu, ông nội đã nói vậy mà."

Hải Châu nhìn anh, hơi bối rối: "Là sao anh?"

Hữu Châu thở dài, nắm chặt tay: "Khi anh tới Vĩnh Long, bước chân anh chưa kịp chạm đất mà đã cảm nhận một luồng âm khí lạnh buốt.

Ở chỗ mày ngất ấy, nó đặc biệt nặng.

Không chỉ là linh tinh bình thường đâu em."

Hải Châu cố nén, giọng vẫn pha chút hoài nghi: "Ý anh là… có ma hả anh?"

"Không chỉ có."

Hữu Châu đáp, giọng trầm hẳn xuống "mà rất mạnh.

Có vẻ như một hồn phách đã bám theo em.

Em nhớ rõ trong cơn mê em nghe người ta gọi một cái tên khác "Thơm" thì tại sao lại như vậy?

Đó không phải tên em."

Anh nhìn sâu vào mắt cô: "Chuyện này, trừ khi triệu hồn hay thử nghiệm gì đó, anh khó kết luận."

Hải Châu lắc đầu, nửa cười nửa sợ: "Trời ơi, triệu hồn, ma quỷ…

Em không tin mấy chuyện mê tín này đâu.

Anh làm nghề đó thì tin, chớ em thì em xem phim nhiều chứ mấy chuyện đó em không ưa."

Hữu Châu nhíu mày, không giấu được lo lắng: "Anh nói vậy là vì thương em.

Em có muốn mày lên cơn tim vài lần nữa không?

Em có nhớ mình suýt mất mạng tối đó không?"

Lời anh như một mũi kim chích vào suy nghĩ Hải Châu.

Cô biết anh nói đúng, nhưng lòng vẫn muốn bấu víu vào điều có thể lý giải: "Mất ví, thủ tục giấy tờ nữa."

Cô cố giữ giọng bình thản nhưng bàn tay vẫn vô thức vuốt lấy mép chăn.Hữu Châu bật cười mệt mỏi, nụ cười lẫn vẻ trách móc cô lắm, im lặng một lát anh lại nói thêm: "Ông quản lý gọi anh lúc nửa đêm, anh chen xe về liền.

Lên tới đây bị ông quát cho một trận vì trời khuya phải làm phiền.

Nhưng mà thôi, chuyện đó anh chịu.

Giờ quan trọng là sức khỏe mày.

Bác sĩ đã cho mày ở lại theo dõi, hai ba ngày là ổn."

Hải Châu chau mày, phản ứng: "Hai ba ngày?

Em còn tour, em còn công việc."

"Cứ ở lại."

Hữu Châu nghiêm nghị.

"Anh sẽ ở cạnh em.

Đừng có cứng đầu nữa còn về phần ba mẹ thì anh sớm đã biện lí do là về đây để chơi với em rồi, nếu để họ biết có mà cái Vĩnh Long này loạn lên hết."

Hải Châu khi nghe anh trai nhắc tới ba mẹ thì gương mặt hóa lo lắng.Ngay từ khi còn bé, Hải Châu đã phải mang trong người căn bệnh tim bẩm sinh.

Nó giống như một bản án vô hình, trói buộc đôi chân cô vào căn nhà, khiến bao trò vui tuổi thơ của lũ trẻ ngoài xóm chỉ có thể là điều xa xỉ đối với cô.

Người ta chạy nhảy, đuổi bắt, la hét inh ỏi, còn cô chỉ có thể đứng tựa bên khung cửa sổ, nghe tiếng cười vọng lại, lòng vừa khao khát vừa chùng xuống.Cha mẹ lúc nào cũng bao bọc quá mức, sợ con cái yếu đuối chỉ cần một hơi gió cũng làm ngã quỵ, thành ra Hải Châu càng lớn càng giống như chú chim non bị giữ trong lồng son, nhìn thấy bầu trời nhưng không bao giờ dám mơ bay.

Đôi lúc cô cũng ước ao được một lần thôi, thử cảm giác mệt nhoài sau một trận chạy dài, thử biết mùi đất, mùi mồ hôi của tuổi trẻ.

Nhưng tất cả chỉ là ước vọng lặng lẽ.Cũng nhờ có anh trai luôn ở bên kề cận, Hải Châu mới không thấy mình quá cô độc.

Anh vừa là bạn, vừa là chỗ dựa, vừa thay cha mẹ lo lắng đủ điều cho em.

Có điều, càng lớn, Hải Châu lại càng thấy áy náy vì sự yếu ớt của bản thân đã khiến người khác phải sống thay cả phần đời lẽ ra cô phải tự gánh.Chính vì cái bệnh này mà cô ghét phải nghe hai chữ "giữ gìn" từ miệng người khác.

Cô không muốn chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường lạnh lẽo, cũng chẳng muốn cuộc sống mình bị bóp nghẹt bởi những cái lắc đầu e dè của ba mẹ.

Trong sâu thẳm, Hải Châu vẫn thèm khát một lần được yêu, được sống hết mình, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Trong chuyến đi này, lần đầu tiên Hải Châu mới được tự mình bước ra xa khỏi vòng tay ba mẹ.

Để có được sự đồng ý, cô đã năn nỉ đến cùng cực, đến mức ba mẹ phải xiêu lòng.

Niềm háo hức xen lẫn lo lắng, bởi cô hiểu chỉ cần bệnh tái phát thì nhất định sẽ lại bị nhốt trong bốn bức tường nhà mình.

Nghĩ tới đó, Hải Châu càng quyết tâm giấu đi những cơn mệt mỏi.

Dù tim có nhói, cô vẫn muốn thử một lần sống trọn vẹn với ước muốn của mình."

À mà, chàng trai tên Phong gì đó hôm trước có đến thăm mày, mà mày còn hôn mê đó, người ta có gửi lời là đoàn vì một số chuyện nên kết thúc sớm rồi về thành phố rồi, mày cứ ở đây theo dõi tình hình đồ đi, với cả còn điều tra vụ này nữa."

Hải Châu nghe xong thì thở dài mệt mỏi, lâu lâu mới được đi xa như vậy mà lại tái phát bệnh mới đau chứ._________

Buổi tối, khi ánh đèn bệnh viện hắt vào cánh cửa kính, Hải Châu ngồi lặng, nhìn ra phía sông.

Lòng cô vẫn bâng khuâng về giọng hát đêm ấy, một thứ âm thanh vừa xa lạ vừa thân quen, như giọng của ai đó đã đi theo cô từ một cõi khác.

Cô cố ôm lấy lý trí, nhưng ký ức thì dai dẳng và khắc sâu.Trong lúc ấy, Hữu Châu không thể nằm yên.

Anh quyết định phải trở lại căn phòng cấm, phải dò xét tận nơi xem chuyện gì xảy ra.

Trí nhớ nghề pháp sư được ông nội truyền lại thúc giục anh.

Những dấu hiệu như nhang bỗng phát sáng, cảm giác em gái giữ mạng lạ kỳ, giọt nước từ ảnh rơi xuống.

Tất cả đều là dấu hiệu của một hồn phách chưa được siêu thoát, hoặc một vật trấn yểm nào đó che chở cho linh hồn.Anh đến nhà hội đồng khi đêm đã sâu.

Gió rừng thổi qua, mang theo mùi nước, mùi phù sa nhuốm chút khói từ lò gạch xa xa.

Ngôi nhà lặng lẽ như nuốt vào bóng tối, chỉ vài ngọn đèn ven đường vàng vọt soi bóng lên mái ngói.

Hữu Châu dừng lại trước cửa phòng cấm, ánh mắt dò xét từng đường nét trên cánh cửa gỗ mục.

Anh kéo ra từ túi một vòng dây màu vàng đan bằng dây thun, một thứ vật nhỏ nhưng có ý nghĩa che chắn, vẽ từng vòng pháp trong không gian.

Trình tự của anh nghiêm túc, cẩn trọng, anh vẽ một vòng bát quái nhỏ trên nền kê bàn, đặt một lư hương cũ lên giữa, xếp hàng lễ vật như nhang, trầu cau, bánh kẹo.

Tay anh linh hoạt, nhưng trong lòng mỗi lần nhớ lại lời ông nội dặn "Đối phó với thứ này, phải cẩn, nếu thiếu phép thì phép sẽ phản."

Hữu Châu châm nhang, khấn vội vài câu niệm cũ, lời tụng vừa đủ để đánh thức những luồng khí.

Ba cây nhang vừa châm, bỗng nhiên phần đầu tỏa ra một ánh nhỏ, như có sức sống, rồi lan tỏa một luồng hơi lạnh.

Anh cảm giác bầu không khí xung quanh đặc lại, như có ai đó vừa thở dài sau một giấc ngủ dài.

Rồi, không hiểu vì sao, anh choáng váng, mắt mờ, chân tay rã rời và ngất đi.Xứ Vĩnh Long đêm đó im lặng đến buồn, chỉ có tiếng lá và tiếng nước.Chính lúc này, tại bờ sông lại vang lên tiếng hát thê lương và đầy bất hạnh.

Hải Châu không chịu yên.

Lời hát đã khắc sâu vào tâm trí cô như một mũi kim nhiệm màu, cần phải tìm hiểu.

Cô mặc vội áo ngoài, chạy xuống cầu nhỏ, theo tiếng hát dạo dọc bến nước.

Trăng treo lơ lững trên mặt nước, đường trăng kéo dài như một dải tơ bạc.

Cảnh vật buồn mà trữ tình, xuồng trôi lững lờ, mùi rạ cháy đâu đó, tiếng ếch nhái như hàng dây kéo nhịp.Bên bờ, một bóng người nhỏ bé ngồi quay lưng, vai áo bà ba lụa phảng phất trong ánh trăng.

Tiếng hát vẫn cứ ngân dài, lúc trầm, lúc bổng, gió thổi qua như đẩy theo từng âm tiết.

Hải Châu đứng lặng một lúc, tim đập dồn.

Khi tiến gần hơn, cô nhận ra cái dáng ấy vừa quen đến xót lòng và nhận ra giọng ca cũng quen như đã từng là một phần ký ức cô chưa nhớ hết."

Cô ơi."

Cô gọi khẽ, nhưng người kia chỉ lặng lẽ khóc, không quay lại.

Tiếng khóc nhỏ như khẽ xé không gian đêm.Hải Châu tiến tới gần "Cô ơi, đừng khóc, nhanh vô trong đi kẻo lạnh lắm."

Người ấy quay lại chậm rãi.

Mái tóc rối, dòng nước mắt làm ướt lại má áo.

Khi gương mặt hiện ra dưới ánh trăng, tim cô như ngừng một nhịp, đó là khuôn mặt trong bức ảnh ở căn phòng cấm.

Nhưng người sống trước mặt cô không chỉ giống ảnh, mà còn mang một nét buồn đau, một vẻ thương nhớ sâu thẳm.Cô gái liếc nhìn Hải Châu, đôi môi mấp máy như cố nói, rồi tiếng gọi bật ra, run rẩy: "Thơm ơi, em quên mợ rồi chăng?"

Từ đâu trong lòng Hải Châu trào lên một cảm giác lạ lùng, một mối dây vô hình kéo cô trở lại quá khứ.

Cô lắc đầu, cố bình tĩnh: "Cô… cô lầm người rồi.

Tôi không quen cô."

Nhưng tiếng nói ấy lại vang lên như chìm sâu vào nước: "Người tui thương mà sao tui lộn được đa?"

"Mợ Thi… là mợ Thi của em đây mà."

Câu nói như tiếng sét giữa trời quang, mỗi chữ rơi xuống là một tầng ký ức vụn vỡ vọt mở.

Hải Châu cảm nhận như có cả một đời làm mưa làm gió dâng lên trong tim.

Hai tiếng "Mợ Thi" vang vặn lên từng kỷ niệm, những chiếc ghế gỗ cũ, cây đàn nguyệt, bài ca tuổi trăng tròn.Hồi tưởng ùa về như chiếu phim:Một căn nhà xưa.

Hai chiếc ghế gỗ kê gần nhau.

Ánh đèn dầu lắc lư, mùi trầm hương thoang thoảng.

Một người ngồi ôm cây đàn, đôi tay điêu luyện mân mê dây đàn, còn một người cất tiếng hát, giọng trong trẻo, chở nặng nỗi buồn đẹp như trăng.

Người đàn ngước nhìn, ánh mắt chan chứa dịu dàng, tựa như chỉ cần nhìn vào là thấy ấm áp cả đời.

"Thơm, em đàn sai rồi đa".

Một giọng nói nhắc nhở vang lên làm cho bài hát phải dừng lại đột ngột."

Sao sai được em đàn đúng mà".

Thơm không phục mà cãi lại mợ Thi."

Đoạn vừa rồi là âm Xự chứ không phải âm Xê".

Nguyệt Thi cóc nhẹ lên đầu Thơm, được cái hay cãi mợ không à."

Ủa vậy hả?".

Thơm vừa xoa đầu vừa cười hì hì."

Cho cái tật hay nhìn mợ hát mà quên đàn, nữa mà đàn sai cho mợ nữa là mợ quýnh đòn ráng mà chịu nghen".

Nguyệt Thi nói xong thì cười, con nhỏ này hay nhìn lén mợ lắm nên lâu lâu đàn sai âm bậc khiến cho giọng hát mợ một đằng mà giai điệu một nẻo."

Tại mợ đẹp nên em mới nhìn chứ bộ".

"Rồi thí dụ mợ hết đẹp đi rồi em sao?".

Nguyệt Thi nghiêng đầu nhướng mày hỏi Thơm."

Mợ Thi của em mà hết đẹp đi chăng nữa thì em cũng sẽ nhìn quài luôn"."

Vậy tại sao em lại nhìn mợ quài?".Thơm không nói gì, đứng lên treo cây đàn lên vách nhà xong quay tiến tới chỗ mợ đang ngồi mà khụy gối đối diện mợ:" tại em thương mợ mà đa".Nguyệt Thi lại mỉm cười hạnh phúc:" thiệt không đó?".

Mợ mở lời trêu chọc."

Thiệt của thiệt của thiệt của thiệt luôn"."

Vậy đó nghen, em phải thương mợ quài quài luôn đó".

"Ừm, em thương mợ quài quài luôn".Hết chap 3.
 
Duyên
Chap 4: Sự thật chỉ mới được hé lộ...


Hải Châu ôm chặt đầu, từng bước lùi lại, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

Những hình ảnh thoáng chốc vụt qua trong đầu khiến cô bàng hoàng.

Đó là mộng ảo hay ký ức bị chôn vùi?

Sao lại chân thực đến rợn người?

Và vì cớ gì người ấy lại gọi cô bằng cái tên xa lạ kia?

"Mợ ở đây chờ em lâu lắm rồi, Thơm ơi."

Giọng Nguyệt Thi vẳng lại, khẽ khàng nhưng quấn quýt, như sợi tơ mỏng siết chặt trái tim cô.

Thi chưa buông bỏ, từng chút một kéo Hải Châu về miền ký ức xa xăm.

Nhưng ngay lúc ấy, một luồng khí lạ chợt tràn qua.

Nguyệt Thi giật mình, ánh mắt lóe lên nỗi bất an, nhìn cô thật lâu rồi vụt biến mất, để lại Hải Châu nửa tỉnh nửa mê, trơ vơ giữa khoảng không lạnh buốt.

"Châu!

Hải Châu, em đâu rồi?"

Tiếng gọi dồn dập của Hữu Châu vang lên, khẩn thiết đến lạc giọng.

Từ căn nhà bước ra không thấy em gái, tim anh chùng xuống bởi linh cảm chẳng lành.

Chạy hộc tốc ra mé sông, anh sững người: Hải Châu đang ngồi co ro trên bãi cỏ, đôi mắt ngấn lệ mờ đục dưới ánh trăng.

"Em sao vậy, Châu?"

"Anh… anh hai."

Vừa thấy anh, Hải Châu liền lao tới, nhào vào lòng anh mà khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cả vai áo.

Hữu Châu siết chặt bờ vai nhỏ, lòng anh như có ngàn tảng đá đè nặng.

Đợi cô lặng dần, anh mới dịu giọng hỏi:

"Em… có muốn gặp cô ta không?"

Hải Châu run rẩy, nghẹn ngào:

"Nhưng… tại sao… lại là em?"

"Có lẽ em đã vướng phải một đoạn duyên nợ ở

đây rồi, Châu à.

Và chỉ có em mới gỡ được."

Cô ngẩng mặt, đôi mắt hoe đỏ như tìm kiếm nơi anh một lời giải đáp:

"Rốt cuộc…

đã xảy ra chuyện gì vậy, anh hai?"

"Anh vừa tới căn nhà đó, chỉ mới tìm ra được một chút thôi.

Nhưng có thể… em liên quan đến cô ta, và cả căn nhà đó.

Nên mới có những chuyện quái lạ như thế xảy ra."

Giọng anh trầm xuống, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại những gì vừa chứng kiến.

"Ngày mai, anh sẽ gọi Ngọc Dư và Thuận An đến cùng tìm hiểu sự thật.

Còn bây giờ… trễ rồi, mình về thôi em."

Nói dứt, anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên.

Trong màn đêm tĩnh mịch, từng bước chân họ như bị nuốt chửng, để lại sau lưng là tiếng gió lùa qua bãi cỏ, nghe não nề như tiếng thở dài ai oán.

____

Trưa hôm sau.

"Vậy là căn nhà đó có vấn đề thật rồi."

Ngọc Dư khẽ rùng mình "Người anh thì hành pháp, người em thì dính duyên âm.

Hai anh em nhà này đúng là số khổ."

Thuận An chống cằm suy nghĩ, đoạn lên tiếng dứt khoát:

"Không thể chần chừ.

Tối nay mình lập đàn luôn, để lâu oan hồn càng thêm oán khí, khổ cả người lẫn ma."

Hữu Châu gật đầu:

"Anh cũng nghĩ vậy.

Nhưng phải hỏi ý Hải Châu trước."

Tất cả ánh mắt dồn về phía Hải Châu.

Cô vẫn còn hoảng, gương mặt nhợt nhạt, nhưng cuối cùng cũng khẽ gật:

"Em… sao cũng được."

"Được rồi, vậy hai người về khách sạn nghỉ ngơi đi để tối hành động dù sao cũng đi xuyên đêm để xuống đây rồi còn gì".

Anh quay sang nói với hai người rồi chuyển qua nói với Hải Châu:" em nghỉ ngơi đi Châu, nếu bác sĩ thấy ổn thì chiều nay anh xin cho em xuất viện".

Tất cả đều giải tán, để lại cho Hải Châu khoảng lặng hiếm hoi.

Nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, cô ngước mắt nhìn trần nhà loang lổ ánh đèn vàng nhạt.

Trong đầu cứ xoáy mãi những chuyện vừa qua: từ lúc đặt chân đến đây, hết bệnh tình bất ngờ tái phát, cho đến chuyện giấy tờ tùy thân biến mất không dấu vết.

Liệu tất cả có dính líu gì đến "cô ta"?

Cô khát khao biết thêm về người mợ Thi ấy, người con gái mang theo tiếng hát ám ảnh cả đêm dài.

Vì sao lại bám theo cô?

Và tại sao cái tên Thơm kia… lại giống Hải Châu đến rợn người?

Ý nghĩ ấy khiến tim cô run lên, một cảm giác như có thứ gì đó đang ẩn nấp phía sau, chực chờ vén màn bí mật mà cô chưa sẵn sàng đối diện.

"Thuở ấy xa xưa có một nàng thiếu nữ,

Một đóa hoa hồng tình phơi phới tuổi mới trăng tròn......Khi con tim yêu đương là chết với u sầu,

Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn."

Tiếng hát vang lên, vẫn là giọng ấy, nỗi sầu ấy, như rút ruột rút gan người nghe.

"Thôi nha, bài này nghe rồi, kiếm bài khác đi.”

Hải Châu mặt tỉnh queo buông lời, khiến giọng hát lập tức im bặt.

"Nàng quyết ra đi xa làng mình, người tình yêu dấu,Đời ngỡ chắc rằng nàng đã bước, đã bước qua cầu..."

"Trùng bài rồi còn gì, sao hát hoài một bài vậy?"

Cô lại lên tiếng, lần này dứt khoát hơn.

Nỗi sợ dần bị thay thế bởi sự chai lì, bao nhiêu lần bị giọng hát kia ám đến giờ, cô chẳng còn run rẩy nữa.

Muốn bóp cổ hay đè đầu gì thì cứ làm, bởi hiện tại cô đã quá mệt mỏi rồi.

"Ầu ơ...Gió đưa bụi chuối sau hè,Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ.Con thơ tay ẵm tay bồng, tay dắt mẹ chồng tay đội thúng bông..."

"Ru con hả?"

Hải Châu nhếch môi, lại bắt bẻ, giọng châm chọc lấn át cả cái lạnh lẽo đang lẩn quất trong căn phòng.

Hải Châu chìm dần vào giấc ngủ, đâu hay ở góc phòng lặng lẽ hiện ra một bóng trắng.

Thân hình mờ ảo, đôi mắt đỏ hằn như than lửa, đứng bất động dõi theo cô.

Khi hơi thở của Châu đều đặn, nó khẽ lướt lại gần giường, lạnh buốt như gió mồ mả, chỉ nhìn chằm chằm mà không hề chạm đến.

Tầm chiều tối, Hải Châu được ra khỏi viện nhưng theo lời bác sĩ cô vẫn phải thường xuyên đến đây để theo dõi tình hình vì không ai có thể đoán được cô sẽ tái phát bệnh thêm lúc nào hết.

"Chuẩn bị đồ nghề xong chưa?".

Hữu Châu đứng ngoài khách sạn hỏi Thuận An và Ngọc Dư tối nay mọi người sẽ hành động.

"Rồi, mọi thứ ok hết rồi".

Ngọc Dư với một chiếc túi đựng đồ nghề đi ra.

"Ừm, Châu xong chưa em?".

Hữu Châu quay qua đợi cô mang giày.

"Dạ rồi anh".

Hải Châu đứng lên, cô nhìn ngó xung quanh xong cũng thôi.

Bốn người lặng lẽ tiến về phía căn nhà hoang.

Suốt dọc đường, Hữu Châu luôn dặn dò em gái phải cẩn thận, nhắc đi nhắc lại những cách ứng phó nếu chẳng may gặp phải tình huống bất trắc.

Cánh cửa trước đã khóa chặt từ lâu, sắt gỉ sét loang lổ.

Họ đành vòng ra lối sau, men qua bụi cây um tùm mới vào được bên trong.

Vườn sau căn nhà vắng lặng, gió thổi qua những tán tre xào xạc nghe như tiếng thì thầm ma mị.

Nhìn đồng hồ, kim chỉ đã gần bảy giờ tối.

Bóng đêm bắt đầu phủ xuống từng mái lá, Ngọc Dư rùng mình rồi khẽ cất tiếng:

"Gần bảy giờ rồi… có nên lập đàn luôn không?"

"Chưa được đâu."

Hữu Châu lắc đầu: "Giờ này chưa phải giờ linh.

Ma quỷ mạnh nhất vào lúc nửa đêm.

Mười giờ trở đi mới là lúc chúng hiện rõ.

Giờ này còn sớm."

"Thì ra vậy."

Hải Châu khẽ nuốt nước bọt, nhớ lại lời ông bà xưa hay căn dặn: "đi đâu thì về trước mười giờ."

Trong lúc chờ đợi, Thuận An và Ngọc Dư rủ nhau đi quan sát thêm xung quanh.

Hải Châu toan đi theo thì bị anh ngăn lại.

"Nguy hiểm lắm.

Em ở đây với anh."

"Em ghét chờ đợi mà."

Cô phụng phịu.

"Em muốn đến căn phòng đó, đúng không?"

Ánh mắt Hữu Châu sắc lạnh.

Hải Châu im lặng, coi như thừa nhận.

"Giờ chưa được.

Căn phòng ấy ẩn chứa thứ gì đó mạnh hơn anh nghĩ.

Chỉ cần sơ suất là em trả giá bằng mạng sống."

"Nhưng mà...".

Cô chưa kịp nói tròn câu thì lại cảm nhận luồng khí lạnh buốt từ phía sau lưng mình, đương nhiên Hữu Châu cũng đã để ý, anh kéo cô ra phía sau lưng che chắn.

Trong màn đêm đặc quánh, ánh đèn pin lập lòe hắt lên từng vệt sáng run rẩy.

Bất chợt, một bóng đen lù lù hiện ra, mơ hồ như khói, hình dạng chẳng rõ ràng.

Nó từ từ trương lớn, cao hơn Hữu Châu gần cả mét, che khuất cả khoảng sáng nhỏ nhoi.

Từng bước nó tiến tới, không khí lạnh lẽo dồn ép như bóp nghẹt lồng ngực.

Đúng lúc cánh tay dài ngoằng kia vung lên, chực quật xuống, Hữu Châu lập tức rút thanh kiếm gỗ trong người, dán nhanh lá bùa vàng rách mép lên thân kiếm.

Miệng anh lầm rầm niệm chú, rồi dứt khoát lao thẳng, đâm mạnh vào bàn tay quái đản đang chực vồ lấy mình và em gái.

"Lùi lại, Châu!

Đừng tới gần, nguy hiểm lắm!"

Hữu Châu nghiến răng, cánh tay run lên vì sức mạnh quái vật kia quá đỗi dữ dằn.

Hải Châu sững người, đôi mắt mở to, hoảng hốt nhìn cảnh trước mặt.

Thứ ấy… rõ ràng chẳng còn là con người.

Nó méo mó, đen kịt, hình dạng lờ mờ như khói quện, đôi lúc lại trương phồng như muốn nuốt chửng cả khoảng sáng.

Hữu Châu vội vàng thò tay vào túi, rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, hơi thở gấp gáp.

Anh lập tức cắn mạnh vào đầu ngón tay, nhỏ giọt máu xuống nắp hộp rồi niệm chú, giọng khàn đặc nhưng đầy uy lực:

"Thiên linh, địa linh, âm dương linh Nghe lời ta thỉnh, hồn lưu linh".

Anh dùng sức đâm mạnh vào bóng đen ấy, tà khí của nó lập tức được hút vào chiếc hộp đó, anh nhanh chóng đậy nắp lại không có nó thoát ra.

Vội lấy miếng bùa nhỏ dán chặt vào hộp không cho tà khí có cơ hội bay đi.

"Em không đó chứ?".

Hữu Châu chạy lại vội hỏi thăm tình hình cô.

"Cái bóng khi nãy là gì vậy anh hai?".

Thấy Hữu Châu thuần phục được bóng đen đó thì cô thở phào bèn hỏi đó là cái gì.

"Chỉ là vong hồn đã chết lâu năm, tích tụ oán khí mà thành.

Nó hút khí của ma khác nên mạnh hơn bình thường thôi.

Cũng chẳng lạ gì, ma cũ ăn hiếp ma mới mà."

Hải Châu nuốt khan.

Trong lòng cô thoáng lo lắng, liệu mợ Thi có bị "ma cũ" nào ức hiếp hay không?

Bóng đêm vây quanh, bốn phía trĩu nặng khí lạnh.

Cơn chiến thật sự, mới chỉ bắt đầu.

Hết chap 4
 
Duyên
Chap 5: tìm hiểu mọi chuyện


"Có chuyện gì ở đây vậy?"

Thuận An cùng Ngọc Dư vội quay lại khi nghe tiếng Hữu Châu va chạm với thứ vô hình."

Chỉ là mấy vong hồn vất vưởng thôi."

Hữu Châu thở dài, ánh mắt đảo quanh khoảng tối rồi mới đáp."

Âm khí đang dần lên cao… chắc cũng sắp tới giờ rồi."

Giọng anh trở nên cẩn trọng.

"Dư, bà lấy sáp cận hòm ra đi."

Ngọc Dư gật đầu, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hải Châu:"Em lấy một ít bôi lên mắt nha."

Hải Châu cau mày nhìn hộp đất đỏ ngầu:"Này là gì vậy chị?

Nhìn giống đất quá à."

"Thật ra đúng là đất đó."

Ngọc Dư mỉm cười kiên nhẫn.

"Là đất ngay sát một chiếc hòm vừa chôn sau cơn mưa khoảng một hay hai ngày, lấy về rồi thoa một ít lên mí mắt thì có thể thấy được ma quỷ, nên tụi mình gọi nó là sáp cận hòm."

Hải Châu rùng mình:"Có… có chuyện này thiệt hả?"

"Thì em thử đi, bất ngờ lắm đó."

Ngọc Dư vừa nói vừa chấm một ít đất lên mí mắt cô."

Nhưng hồi nãy anh hai đánh với thứ kia em vẫn thấy mà?"

Hải Châu chưa kịp hiểu."

Đó là nó muốn hại em nên em mới thấy thôi.

Người thường không thấy được đâu, trừ khi có căn hoặc bị vong cho thấy.

Còn khi bôi sáp cận hòm thì sẽ thấy tự do, nhưng chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng."

Ngọc Dư cười hiền.

"Giờ em thử nhìn đi, có gì lạ không?"

Hải Châu ngước mắt lên.

Ngay khoảnh khắc đó, gió bỗng rít mạnh qua hàng chuối.

Mặt cô tái nhợt, môi run bần bật.

Cô nuốt nước bọt đánh "ực", rồi vội níu chặt lấy cánh tay Ngọc Dư:"Ơ…

ơ…

ở…

đằng sau mấy bụi chuối… có mấy người… mắt họ sáng rực, mà… mà em không thấy thân họ đâu… chỉ có cái đầu… lơ lửng thôi""Đừng sợ, chỉ là cô hồn vất vưởng."

Ngọc Dư siết nhẹ tay cô trấn an.

"Mình không chọc họ thì họ cũng chẳng đụng đến mình đâu em."

Hữu Châu bấy giờ đã chọn được một khoảng đất khô ráo, anh ra hiệu:"An, ông căn dây thun niêm phong ở đây đi."

Thuận An lập tức rút một sợi dây thun vàng, kéo thành vòng tròn lớn bao quanh cả nhóm."

Mọi người ngồi xuống, bắt đầu thôi."

Hữu Châu dàn sẵn bàn cúng, bày bánh kẹo, nhang đèn, đặt lư hương có dán bùa và mấy món pháp cụ lạ lẫm.Thuận An tháo sợi dây chuyền nơi cổ, đặt sang một bên:"Lên đi, Hữu Châu.

Tui sẵn sàng rồi."

Ba nén nhang được châm lửa.

Hữu Châu khẽ vung chúng qua lư hương, miệng đọc chú:"Hỡi các hiền hồn thiện vong,Nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng.Xin hồn chỉ lối dẫn đường,Cho ta tìm thấy hồn Thi tồn vong."

Nhang bập bùng sáng rực, rồi lại lịm xuống như chưa từng.

Cùng lúc, xung quanh vòng dây thun, hàng loạt bóng đen bắt đầu xuất hiện, chập chờn lay động như sóng nước.

Hải Châu rùng mình, tim đập thình thịch nhưng cố giữ bình tĩnh.Bỗng Thuận An gục xuống, toàn thân run rẩy.

Cậu chìa tay ra ngoài vòng, lập tức bị hàng loạt bàn tay vô hình kéo giật đi, may mà Hữu Châu giữ kịp.

Một thứ giọng khàn đục, oán hận cất lên từ miệng cậu:"Ta… ta không dám chỉ điểm… nơi mợ Thi đang ẩn náo đâu đa…"

Hữu Châu nhìn sang ba người còn lại, khẽ gật:"Vô rồi."

"Vậy ông là ai?

Nam hay nữ?"

Anh nhẹ giọng cất tiếng hỏi.Giọng run rẩy, đứt quãng:"T… ta… là quản gia căn nhà này… chết… không cam tâm."

"Vì sao ông chết không cam tâm?"

Hữu Châu hạ giọng, cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng."

C… cậu hai Sơn… nguyền rủa ta… yểm bùa… không cho ta siêu thoát…"

Cả nhóm tròn mắt.

Ngọc Dư hốt hoảng:"Yểm bùa?!"

"Phải… không chỉ ta… còn nhiều người khác…

đều bị hắn trấn giữ… không được đi đầu thai…"

Hải Châu sững người, trí óc lướt qua hàng loạt suy đoán:"Không lẽ… mợ Thi cũng là nạn nhân của hắn sao?"

Oan hồn quản gia ngạc nhiên:"Sao… sao cô biết mợ hai của chúng ta…?"

Hữu Châu nhanh trí lên tiếng."

Bọn con chỉ tìm hiểu đôi ba chuyện thôi.

Nếu ông chịu nói, bọn con sẽ tìm cách giúp ông siêu thoát."

Một tràng cười khàn khàn, nặng nề:"Các người… muốn biết về mợ Thi… thì ta kể.

Nhưng phải giữ lời… giúp chúng ta thoát khỏi nơi này…"

"Được, tụi con hứa."

Hữu Châu quả quyết, ánh mắt liếc lên gương mặt em gái mình rồi gật đầu.

Hải Châu hiểu ý, cô im lặng cố giữ bình tĩnh nghe ông quản gia nói.Giọng quản gia ngân dài, hòa vào gió rít, khiến bóng đêm càng lạnh lẽo:"Chuyện xảy ra… từ khi… tại một nhà hát lớn…"_________

Nơi ánh đèn đỏ vàng hắt bóng trên tấm màn nhung, mùi rượu chen lẫn khói thuốc nồng nặc.

Tiếng hò reo của mấy gã công tử say xỉn vang dậy cả gian nhà hát.

Trên sân khấu, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện, khiến bao ánh mắt đổ dồn, đó chính là cô ca sĩ lừng danh Lê Nguyệt Thi.

"Thuở ấy xa xưa có một nàng..một nàng.. thiếu nữ..Một đóa hoa hồng tình phơi phới mới tuổi trăng tròn......Thi ơi Thi ơi Thi Thi biết biết không Thi?...Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn."

Nàng cất giọng ca ngọt như mật, từng câu từng chữ ngân nga như mũi kim khẽ xoáy vào lòng người.

Khán phòng im lặng, chỉ còn tiếng ca day dứt và ánh mắt mê muội của những kẻ dưới đèn.

Ngay cả cậu hai Sơn, công tử con nhà hội đồng Dần, giàu có nức tiếng Nam Kì cũng không thoát khỏi vòng say đắm ấy.

Hắn ngả người vào ghế gỗ, ly rượu trong tay run nhè nhẹ theo từng nhịp ca, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng trên sân khấu.

Trong khoảnh khắc, bao cuộc vui thâu đêm cùng rượu chè, bao kiêu hãnh của kẻ quyền thế dường như tan biến, chỉ còn lại một nỗi khao khát mãnh liệt: chiếm lấy nàng, như kẻ đói khát thấy nước giữa sa mạc.

Tiếng ca vừa dứt, cả khán phòng vang dậy những tràng pháo tay, tiếng xuýt xoa, rượu tràn ly, người người hô tên nàng.

Ông chủ nhà hát Hoàng Nam vui mừng bước vào bên trong hậu trường nơi Thi đã lui về sau khi hát xong, dúi vào tay nàng túi bạc nặng trĩu, giọng cười sang sảng:"Hôm nay con hát hay lắm đa.

Mai nhớ giữ phong độ, có cả ông Đốc tặng hoa hồng cho con đó.

Tiền cát-sê gấp đôi ba bữa thường nhen."

"Dạ, con cảm ơn chú.

Ngày mai con sẽ tới sớm."

Thi cúi đầu, nhận lấy phần công xứng đáng, nhưng tuyệt nhiên không động vào đồng bạc hoa hồng nào.Nàng bắt đầu thay đồ rồi tiến bước chuẩn bị ra về.

Khi ra tới cửa nhà hát thì:"Nguyệt Thi!"

Một giọng trầm vang lên, kéo theo sự cau mày của nàng.Quay lại, đã thấy cậu hai Sơn.

Ngày nào cũng vậy, sau mỗi buổi hát, bóng dáng ấy lại xuất hiện như cái bóng dai dẳng."

Cậu hai."

Thi cố giữ vẻ lịch sự, nở một nụ cười nhạt.

"Có chuyện gì không?"

" Trời cũng khuya rồi, em về một mình nguy hiểm lắm.

Để anh đưa em về."

Cậu hai Sơn mở cửa chiếc xe hơi bóng loáng, ra hiệu mời nàng.Thi khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ mà dứt khoát:"Xin lỗi cậu.

Tôi đi xe kéo là được.

Nhà tôi cũng gần thôi, phiền cậu quá."

"Em lên xe đi, cho anh yên tâm."

Ánh mắt cậu hai lộ vẻ nài nỉ, song giọng điệu lại ngấm ngầm ép buộc.Nàng vẫn mỉm cười, nhưng câu trả lời khiến mặt cậu đỏ gay:"Tôi không dám ngồi lên chiếc xe ngàn đồng bạc của cậu đâu.

Tôi chỉ là phận thường dân, có lên đó thì cũng chỉ làm bẩn xe của cậu thôi.

Thôi, xe kéo tới rồi, tôi xin phép."

Nói dứt lời, Thi khẽ cúi đầu, bước lên xe kéo, bóng dáng dần xa khuất trong màn đêm.Còn lại mình cậu hai Sơn, hai bàn tay siết chặt, ánh mắt đỏ ngầu.

Giữa hàng đèn phố rọi xuống, gương mặt hắn vặn vẹo trong cơn giận dữ."

Lê Nguyệt Thi…"

Hắn nghiến răng, từng chữ bật ra khe khẽ, như một lời nguyền.

"Em được lắm."

Thật ra, đây chẳng phải lần đầu cậu nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.

Từ lâu, cậu hai đã ra vào nhà hát Hoàng Nam như chỗ quen, hết lần này đến lần khác gửi trầu cau, vàng bạc, thậm chí thuê hẳn gánh hát chỉ để được nghe nàng ca riêng cho mình.

Nhưng hết thảy, Nguyệt Thi đều một mực khước từ, nhẹ thì mỉm cười lảng tránh, nặng thì thẳng thắn dứt lời.Ấy vậy mà càng bị từ chối, ngọn lửa trong lòng cậu hai Sơn càng cháy bừng.

Người ta đồn với nhau rằng công tử vốn quen thói được nuông chiều, thứ gì đã để mắt tới thì bằng mọi giá cũng phải có cho bằng được và lần này, thứ hắn muốn… lại chính là một cô ca sĩ này.Hết chap 5Chap này mình có lấy ý tưởng từ phim "Ai chết giơ tay" của Huỳnh Lập ạ, những vấn đề tâm linh thì mình hay xem của anh ấy nên đa số về những kiến thức như trên mình cũng lấy từ đó ra, nên mọi người có thấy quen thì điều đó là tất nhiên nha 🥰
 
Duyên
Chap 6: oan gia ngõ hẹp


"Thiệt tình hà, tối hù tối mịt mà bắt người ta đi mua dầu lửa.

Người chớ có phải trâu đâu mà hành dữ vậy trời."

Thơm lầm bầm, vừa ôm cái chai dầu vừa lê từng bước nặng nề trên con đường vắng.

Đêm khuya, gió rít qua hàng tre, bóng trăng nhạt in lốm đốm xuống con lộ đất.

"Né ra, né ra!

Xe tới!

Xe tới!"

Tiếng người kéo xe hốt hoảng la lên.

Một chiếc xe kéo lao tới trong bóng tối.

Trên xe là Lê Nguyệt Thi, cô ca sĩ nổi danh ở nhà hát Hoàng Nam.

Do buồn ngủ, Thơm chẳng để ý, đến khi giật mình quay lại thì bánh xe đã quá trớn.

Rầm!

"Trời đất ơi… cái mông vàng bạc của tui!"

Thơm lăn ra đất, vừa xoa mông vừa rên.

Thi trên xe cũng mất thăng bằng, ngã nhào xuống, váy áo lấm lem bụi đất.

Nàng vốn quen đứng dưới ánh đèn lộng lẫy, nay bỗng chốc hóa ra chật vật chẳng khác gì dân thường.

"Nè cô Thi, cô có sao không đa?"

Người kéo xe hoảng hốt chạy lại đỡ.

"Đi đứng kiểu gì vậy?

Làm người ta té muốn chết rồi đây nè" Thi phủi phủi váy áo, tức tối quát.

"Ủa, bộ bà không thấy tui đi ngay giữa đường sao?

Đụng tui còn bày đặt la lối!"

Thơm vùng vằng đứng dậy, mắt trợn tròn nhìn lại.

"Bộ bị điếc hả?

Người ta kêu né ra rồi!"

Thi chẳng còn giữ hình tượng dịu dàng của cô ca sĩ nổi tiếng, đôi co lại kịch liệt.

"Cái gì?

Nói ai điếc đó?

Đừng tưởng mặc đồ đẹp rồi muốn mần gì thì mần nghen.

Con Thơm này không có nhịn đâu à nghen!"

Thơm chống nạnh, bộ dạng nghênh ngang như muốn nhào vô ăn thua đủ.

"Ờ, thì ai cần nhịn!

Nhưng bộ đồ của tui bị dơ rồi, cô phải thường cho tui!"

Thi gằn giọng, nhìn vết đất loang lổ trên váy.

"Ủa, chớ cái mông tui đau vậy ai thường cho tui?

Té một cái muốn sụm giò luôn nè!"

Thơm vừa cự vừa rên, tay thì xoa mông lia lịa.

Thi nhìn cái bộ dạng nửa tức nửa buồn cười của Thơm, nhưng ngoài mặt vẫn hầm hầm.

"Cô nghĩ chỉ có mình cô đau chắc?"

"Chớ sao không!

Té giữa đường đất đá không hà.

Bà ngon bà té coi, rồi biết đau cái nào hơn!"

Thơm gân cổ cãi.

Người kéo xe thấy hai bên sắp chửi nhau tới sáng, vội vàng can:

"Thôi thôi, hai cô, trời khuya rồi, đứng giữa đường nguy hiểm lắm.

Mỗi người nhịn một chút, ai về nhà nấy cho rồi."

Thi hậm hực leo lại lên xe, hất hàm:

"Tạm tha cho đó, tại tối tui không chấp!"

"Nè!

Ai cần bà tha hả?

Có ngon xuống đây cự tiếp nè!

Bà chằn!"

Thơm với theo, tức nghẹn.

"Bà chằn?

Đồ khùng!

Gặp lại nữa là tui chửi cho tới sáng đó nghen!"

Thi ngoái đầu đáp trả.

"Đồ đáng ghét!"

Thơm bặm môi, ôm chai dầu mà lết về, trong bụng vẫn còn hậm hực.

_________

Ông quản gia nhìn thấy Thơm lếch thếch trở về thì hết hồn.

Bộ quần áo nó dính đầy bùn đất, tay chân trầy xước loang lổ.

"Ủa Thơm, sao về trễ vậy?

Đồ đạc chi mà lem luốc hết trơn rồi nè, còn tay chân nữa sao chảy máu dữ vậy con?"

Ông vừa nói vừa kéo cái đèn lại gần soi, giọng lo lắng.

Thơm cúi gằm mặt, vừa đưa chai dầu lửa vừa nói chống chế:

"Dạ…

đụng dính cái xe kéo thôi à ông, con vô rửa tay chân nghen."

Nói rồi cô lật đật chạy tuốt vô nhà, để lại ông quản gia đứng thở dài, lắc đầu ngán ngẩm: con nhỏ này đúng là cái số khổ, đi đâu cũng sinh chuyện.

Đúng lúc này, tiếng bước chân loạng choạng vang lên.

Bà hội đồng vội bước ra, đèn dầu trong tay hắt ánh vàng lên gương mặt đầy lo lắng.

"Trời đất ơi, Sơn!

Con mần cái chi mà say dữ vậy nè?"

Cậu hai Sơn mặt đỏ ao, mùi rượu nồng nặc, đưa tay gạt ra:

"Má buông con ra đi…

để con tự đi được rồi."

Thằng Tèo theo sau, cố gắng đỡ cậu hai, vừa run vừa năn nỉ:

"Cậu ơi, coi chừng té…

để con dìu cậu vô trong."

Nhưng chưa kịp dứt câu, cậu hai đã hất tay nó ra, nắm đấm vung mạnh:

"Tao đã nói…

để tao tự đi!"

Bốp!

Cú đấm giáng thẳng vào mặt thằng nhỏ.

Nó ngã ngửa ra đất, máu mũi tuôn ra đỏ lòm, mắt nhòe nước vì đau đớn.

"Quỷ thần ơi thằng này!"

Bà hội đồng hốt hoảng, vội cúi xuống đỡ nó.

"Tèo, mày vô trong xức thuốc đi đa, lẹ lên."

Thằng nhỏ sụt sùi, nước mắt lẫn máu, cúi rạp người thưa vội:

"Dạ… dạ thưa bà, thưa ông, thưa cậu… con vô."

Rồi nó chạy vô trong, vừa khóc vừa lấy tay áo chùi máu, cái thân phận đầy tủi hờn mà chẳng biết kêu ai.

Ông hội đồng Dần đứng ở bậc thềm, thở dài chán nản.

"Cái thằng… nhậu nhẹt vừa phải thôi chứ.

Thôi bà, để nó đó… mình đi nghỉ."

Nhưng bà hội đồng vẫn chưa nỡ, mắt nhìn con trai ngã nghiêng ngật ngưỡng mà xót.

"Ông ngủ trước đi… tui lo cho nó chút."

Ông hội đồng im lặng bỏ đi, để lại gian nhà lớn tràn ngập mùi rượu, mùi khói đèn dầu, và bóng người mẹ vẫn cặm cụi đỡ lấy đứa con trai say khướt, chẳng biết mai này rồi sẽ ra sao.

_____

"Chị hai, cái đầm này giặt hoài không ra gì hết trơn."

"Để chị hai ráng chút xíu nữa, Bé Hai vô trong ngủ trước nghen?"

"Hong, em ở đây đợi hai à."

"Cái mặt buồn ngủ thấy mồ rồi, đi vô nhanh lên."

"Vậy hai vô sớm sớm với em nghen?"

"Ừm, em vô đi."

Thấy Bé Hai miễn cưỡng bước vô nhà, Thi mới thở dài tiếp tục vò giặt.

Đôi tay chai sần xoa mãi mà vết bẩn vẫn bám chặt.

Nàng cắn môi, vừa giặt vừa lầm bầm:

"Giặt hoài không ra… tức chết được!"

Cuối cùng, nàng bực bội quăng bộ đồ sang một bên:

"Thôi nghỉ, giặt kiểu gì cũng vô ích."

Thi xối qua nước sạch, vắt đại rồi treo lên phơi, xong giậm chân một cái như để trút giận, hậm hực đi vào trong.

"Khụ khụ khụ"

Tiếng ho dồn dập vang lên trong gian nhà tối.

Thi giật mình chạy vào.

"Má!

Sao má ho dữ vậy?"

Nàng hốt hoảng ngồi xuống cạnh giường, bàn tay nhỏ xoa xoa lưng bà.

"Trời trở gió, má ho chút xíu thôi."

Giọng người mẹ khàn đục, yếu ớt.

"Chút xíu gì mà từ nãy giờ không dứt!

Để mai con đi hát, rồi sẵn ghé tiệm bóc cho má vài thang thuốc nghen."

Giọng nàng nghèn nghẹn, ánh mắt rưng rưng khi nhìn người mẹ đã xanh xao gầy yếu sau hai năm trời bệnh tật.

"Thôi đi đa… tốn tiền lắm con à.

Uống thuốc hoài cũng vậy, có hết hồi nào đâu."

Người mẹ quay nhìn mái nhà xập xệ mà thở dài.

Thi cắn chặt môi, giọng run run:

"Nhưng mà má là má của con… má phải hết bệnh con mới yên tâm.

Má mà có mệnh hệ nào… con với Bé Hai sống sao nổi hả má."

Nước mắt nàng rơi lã chã.

Người mẹ nhìn con, lòng chùng xuống, liền gượng cười xoa tay con gái:

"Thôi, đừng khóc nữa.

Má uống thuốc, má uống thuốc được chưa."

Thi lau nước mắt, gật đầu liên hồi:

"Vậy mới được chứ.

Thôi, má ngủ sớm nghen."

Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận cho mẹ rồi mới quay người đi ra, để lại sau lưng căn phòng nhỏ ngập trong tiếng thở khò khè và nỗi lo lắng chưa bao giờ nguôi trong tim.

_______

"Ủa, anh Tèo… anh ngồi chi ngoài này vậy?"

Thơm ra sau hè hớp ngụm nước, thấy thằng Tèo ngồi chồm hổm ngoài thềm, tay cầm hũ dầu lửa mà xức xức vô mũi, thì chạy lại hỏi.

"Ờ… anh ngồi đây xức thuốc chút thôi."

Tèo ngẩng mặt lên, ráng cười cho qua chuyện.

Thơm vừa nhìn thấy vệt đỏ loang nơi cánh mũi thì giật mình:

"Trời đất, ai mà nỡ đánh anh dữ vậy?

Máu chảy ra nguyên hàng kìa!"

Tèo gãi đầu, vẫn giữ cái cười hiền khô:

"Hồi nãy cậu hai…

ờ, cậu sỉn quá, nổi quạu rồi đấm anh một cái."

Thơm tức đỏ mặt, chống nạnh:

"Thiệt tình, anh hầu hạ cho cậu từ nhỏ đến giờ, có khác chi tay chân trong nhà, mà nỡ lòng đánh anh như đánh trâu bò vậy đó!"

"Thôi… em nói chi coi chừng người ta nghe thì khổ.

Phận tôi tớ, ai dám hó hé.

Tèo nhỏ giọng, đưa tay khuyên răn.

"Thôi em vô ngủ sớm đi, khuya rồi."

"Còn anh?

Sao hong vô?"

Thơm ngó quanh, trời đã tối đen, gió từ vườn sau thổi hiu hiu lạnh.

"Anh hóng gió chút xíu, chứ đau quá cũng khó ngủ."

Tèo vừa nói vừa ngước nhìn trăng, giọng khàn khàn.

Thơm mím môi, định nói gì thêm nhưng rồi thôi.

"Vậy… em vô trước nghen."

"Ừ, em vô đi."

Tèo gật đầu, tay vẫn cầm hũ dầu, dáng ngồi gầy gò dưới ánh trăng trông tội nghiệp vô cùng.

_____

Trưa hôm sau.

"Con Thơm đâu rồi…

Thơm ơi!"

Ông quản gia đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng, giọng vang vang.

"Dạ, có con đây ông."

Thơm từ sau lưng ló ra, làm ông giật thót.

"Trời đất quỷ thần ơi, mày hù muốn đứng tim tao luôn hà?"

Ông vừa la vừa đưa tay xoa ngực.

"Ông kêu con có chuyện chi?"

Thơm ngơ ngác hỏi.

"Ra chợ chỗ thầy Bảy bóc cho thằng Tèo hai thang thuốc trúng gió đi.

Hồi hôm nó ngồi ngoài sau hóng gió rồi ngủ quên, sáng nay dậy vật ra, nằm thẳng cẳng trên giường."

Ông vừa nói vừa lôi mấy đồng bạc trong tay áo ra dúi cho Thơm.

"Cậu hai mới đưa tiền đó, lẹ đi kẻo trễ."

"Ủa… anh Tèo bị trúng gió thiệt hả ông?

Tối qua còn thấy khỏe re mà" Thơm ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngờ ngợ.

"Ờ thì đó, giờ nằm một đống rồi.

Mày đi lẹ đi, rồi dìa sớm sớm, nhà còn cả đống việc."

"Dạ, con biết rồi."

Thơm cầm mớ tiền, co giò chạy một mạch ra chợ.

"Chạy từ từ thôi con, té bây giờ đa!"

Ông quản gia thấy Thơm phóng như tên bắn ngoài sân thì la với theo, giọng vừa lo vừa bất lực.

"Dạ, con biết rồi ông!"

Thơm ngoái đầu đáp, miệng nói biết nhưng đôi chân thì càng quạt lia quạt lịa, bụi bay mịt mù sau gót.

Ông quản gia chống nạnh thở dài:

"Biết cái ông nội bây!

Chạy gì y như giựt nợ, ngó mà rầu."

Nói xong, ông lắc đầu ngao ngán rồi thong thả quay bước vô nhà, để mặc con nhỏ lanh chanh kia mất hút ngoài ngõ.

Hết chap 6.
 
Duyên
Chap 7 "Đồ bà chằn"


"Thầy Bảy ơi, thầy mần ơn bóc dùm con hai than thuốc cảm ho với."

Thơm đứng ngoài cửa tiệm thuốc, tay nắm chặt mấy đồng bạc, trong lòng chỉ lo đem thuốc về kịp cho thằng Tèo đang nằm sốt liệt ở nhà."

Ừ, bây ngồi đó đợi chút nghen đa."

Thầy Bảy gật đầu rồi đi vô lựa thuốc."

Thầy Bảy, thầy Bảy ơi!"

Giọng ai đó trong veo cất lên, vang lên cả tiệm thuốc.Thơm giật thót, quay đầu ra.

Vừa kịp thấy bóng dáng quen thuộc thì cô vội nghiêng mình né sang một bên, tay che mặt lẩm bẩm:"Trời đất ơi cái bà chằn đó, sao lại lò dò tới đây nữa vậy trời?"

Thơm nhỏ giọng trách thầm, mặt xụ xuống, lưng xoay đi.

Vừa mới gây lộn hôm qua, nay lại phải đụng mặt nữa."

Ờ, con Thi đó hả?

Tao đang lỡ tay, bây chịu khó ngồi đợi chút nghen đa!"

Thầy Bảy ló đầu ra, lớn tiếng kêu Thi chịu khó đợi ông tí vì ông đang bóc thuốc dở trong đây."

Dạ, thầy cứ từ từ, con không gấp."

Thi dịu dàng đáp, quen tay vén vài sợi tóc ra sau vành tai.

Định tìm chỗ ngồi thì ánh mắt lướt qua cái dáng quen quen ngồi trên ghế gỗ.Nàng cười khẽ:"Ủa tưởng ai, té ra con khùng cũng tới đây hốt thuốc nữa sao?"

Nghe chọc, Thơm liền bật lại, giọng nhẫn nhưng gắt:"Con khùng thì cũng là con người, chớ có phải con gì mà không được bóc thuốc?"

"Ờ thì… người ta hay nói khùng khùng điên điên thì đâu đủ tỉnh táo mà bày đặt hốt thuốc chữa bệnh với người ta" Thi ngồi xuống, phe phẩy cái quạt mo, cố tình trêu cho ai kia phát hỏa."

Bà chằn cũng khác chi.

Hôm bữa cũng lò dò ra đường, đụng phải người ta rồi té cái đùng, giãy đành đạch như cá lóc bị đập đầu đó thôi!"

Thơm mím môi, nhớ lại chuyện bữa trước mà còn ê ẩm cả mông, thức trắng cả đêm qua có ngủ được đâu."

Miễn sao đừng có đụng phải ai kia thì cũng chẳng hề hấn gì."

Thi nghênh mặt, giọng kênh kênh."

Vậy thì xin chúc đằng ấy thượng lộ bình an, sống ngày nào an nhiên ngày nấy."

Thơm hất cằm tiến lại bưng thuốc từ tay thầy Bảy, rồi quay lưng bỏ đi không buồn chào một tiếng.Thầy Bảy ngẩn ngơ nhìn theo:"Nhỏ này trời" Thầy Bảy ngơ ngác nhìn theo Thơm, đầu ông toàn dấu chấm hỏi chẳng hiểu chuyện gì.Thi bật cười, rồi quay lại đưa tiền:"Thầy bóc thêm cho con hai than thuốc ho với cảm sốt đa, tối con ghé lấy.

Con gửi tiền trước luôn."

Thầy Bảy thở dài, quen quá rồi.

Con nhỏ Thi này, lúc nào cũng ghé bóc thuốc cho má, xong tạt qua quán hát tới khuya mới về.

Có bữa còn say sỉn bét nhè vì tiếp khách nữa kìa.

____

"Con Thơm đâu rồi, ra đây cậu biểu coi!"

Tiếng cậu hai Sơn vang lên trước cửa phòng, giọng the thé đầy nôn nóng."

Dạ, cậu kêu con."

Thơm vội vàng chạy lên, hai tay khép nép trước bụng, cúi đầu lễ phép chờ cậu sai bảo."

Tối nay mày theo hầu tao thay thằng Tèo nghe chưa?

Nó bệnh nằm một chỗ rồi."

Cậu hai phất tay, ánh mắt đỏ ngầu vì rượu còn sót lại."

Dạ… nhưng mà" Thơm lúng túng, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu.

Cậu hai đã ra lệnh thì cô không dám cãi, nhưng trong lòng lại rối bời vì bà vừa mới căn dặn một việc khác."

Nhưng nhị cái chi nữa?!"

Cậu hai gắt, mặt sa sầm.

"Dạ… hồi nãy bà có biểu con tối nay đi theo hầu bà dự tiệc sinh thần ông đô đốc rồi, cậu ạ."

Thơm rụt cổ lại, tim đập thình thịch."

Thiệt không đó, hay mày bày chuyện gạt tao?"

Cậu hai nheo mắt, giọng ngờ vực."

Dạ con nói thiệt mà cậu, không tin thì cậu có thể hỏi lại bà."

Thơm lí nhí, hai bàn tay xoắn lấy nhau.Cậu hai thở hắt ra, mặt hằn vẻ bực dọc:"Thiệt tình… thôi được rồi, để tao sai thằng Cò vậy.

Mày đi làm việc của mày đi."

"Dạ, con xin phép lui."

Thơm cúi đầu một cái thật thấp rồi lật đật quay đi, tà áo nâu sồng lướt qua thềm gạch, tiếng guốc lẹp kẹp nhỏ dần dưới bếp, nơi mọi người đang hối hả chuẩn bị mâm tiệc.

_____

"Nguyệt Thi nè, tối nay con chịu khó ở lại một chút được không đa?"

Ông chủ nhà hát tiến lại gần, giọng ông nhỏ nhẹ.

"Dạ… nhưng chẳng phải chú đã nói hôm nay cho con về sớm rồi sao ạ?"

Thi ngạc nhiên, rõ ràng hôm qua ông còn hứa.

"Một số chuyện bất ngờ thôi con.

Nay ông hội đến, con chịu khó ở lại tiếp ổng vài ly rồi hãy về nghen?"

Thi khẽ thở dài: "Dạ, được rồi, để con ráng."

Lại một đêm về muộn nữa…

"Ừ, thôi con ăn cơm đi cho có sức mà hát."

"Dạ, con biết rồi."

---

Đêm hôm đó, ánh đèn vàng rực trên sân khấu hắt xuống bộ váy lộng lẫy, càng tôn lên dáng vẻ kiều diễm của Thi.

Nàng cất giọng, từng câu hát ngân dài trong trẻo như rót mật vào tai người nghe:

"Thuở ấy xa xưa có một nàng thiếu nữ

Một đóa hoa hồng tình phơi phới tuổi trăng tròn…"

Giọng ca ngọt ngào khiến khắp nhà hát lặng im.

Bao ánh mắt dưới sân khấu đổ dồn lên cô đào đang ngân nga, kẻ mê say, người mơ mộng.

Nhưng Thi hiểu rõ, phần lớn họ đều đã có vợ con, thậm chí tóc đã hoa râm, lên chức ông bà rồi.

Dẫu có ánh mắt nào đeo đuổi, nàng đều khéo léo từ chối, sợ gây thêm phiền lụy cho bản thân và liên lụy đến mẹ già, em nhỏ ở quê.

Đến câu cuối cùng, giọng hát của nàng lắng xuống, ngân dài, rồi tắt hẳn.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp gian nhà hát.

Thi khẽ cúi đầu cảm tạ, rồi bước lui vào cánh gà, uống một ngụm nước, thở phào nhẹ nhõm.

"Con ra tiếp ông hội chút nghen, ổng đang chờ ngoài đó."

Ông chủ nhà hát tươi cười bước tới, rõ ràng cũng hài lòng về phần biểu diễn.Thi cười nhạt, chỉnh lại tà áo rồi bước ra ngoài.

Trước bàn tiệc đầy ắp thức ngon, nàng cúi đầu chào:"Thật vinh dự cho cháu được tiếp ông hội."

Ông hội cười sang sảng, rót rượu: "Thôi khỏi khách sáo, cháu ngồi đi, chú cháu mình làm vài ly!"

Nàng ngồi xuống, môi thoáng cười: "Chẳng biết từ khi nào, chú xem cháu như bạn nhậu hơn là hậu bối rồi đó."

Ông hội phá lên cười, tiếng cười xen chút u sầu: "Có cháu, mỗi khi vui buồn chú đều muốn tâm sự.

Nay, thật lòng mà nói… chú đang sầu."

Thi nghiêng đầu, rót rượu mời lại: "Ông hội mà cũng có lúc sầu đời sao?"

"Có chứ!

Chú cũng chỉ là con người thôi."

Ông uống cạn, rồi chậm rãi kể về cơn ghen tuông của vợ, về chiếc áo dính son môi vô cớ.

Thi nghe xong chỉ khẽ cười, rồi góp ý, đưa cho ông vài lời khuyên mềm mỏng mà khôn khéo.

Cuộc trò chuyện xoay quanh chén rượu, chẳng mấy chốc đã thành cuộc nhậu tưng bừng.

Thi uống tới mức hai má ửng hồng, bước đi loạng choạng.

Ông chủ nhà hát thấy thế, vội vàng dìu nàng ra ngoài gọi xe kéo đưa về.

Trên xe, cơn say khiến Thi vừa cười vừa hát, giọng nàng vang cả con đường vắng:

"Thi ơi, Thi ơi Thi… biết không Thi?

Khi con tim yêu đương là chết với đau thương"

Nàng hát lớn trên đoạn đường u tối.

Người kéo xe không quan tâm gì mấy bởi anh ta đã quen với chuyện này từ lâu.

Chiếc khăn tay đang quay quay đột nhiên nàng bị trượt tay mà làm rớt mất, khi quay lại thì thấy có người nhặt lên rồi, định kêu xe dừng lại thì cơn buồn nôn dâng lên, nàng giải quyết thẳng trên xe kéo, mật xanh mật vàng rơi thẳng xuống đường nhưng nàng chẳng quan tâm mấy, dựa vào xe kéo ngất xỉu thẳng ra.

"Đồ bà chằn."

Ba tiếng bật ra giữa đêm của Thơm trên đoạn đường vắng, cô đang trở về sau tiệc sinh thần của ông đô đốc, vốn được bà hội đồng sai về sớm trước vì bà mệt, Thơm chỉ mong lặng lẽ đi một quãng cho nhanh.

Đêm khuya, đường quê tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng rả rích bên bờ tre, ánh đèn dầu trong tay cô hắt ra một quầng sáng nhỏ, đủ soi một lối mờ mờ.

Đột ngột, từ cuối đường vang lên tiếng cười lanh lảnh, tiếp theo là giọng ca say sưa, lảnh lót đến chói tai.

Lẫn trong đó là tiếng chân lảo đảo và tiếng người kéo xe hớt hải kêu to:

"Tránh ra!

Tránh ra xe tới!"

Thơm giật mình, vội nép vào góc đường, tim còn chưa kịp bình ổn thì chiếc xe loạng choạng đã lao vụt qua, bụi tung mù mịt.

Dáng người trên xe ngồi nghiêng ngả, tay múa may, mái tóc xổ tung, tiếng hát vẫn hăng say không dứt.

Một vật trắng phất phơ rơi xuống ngay trước chân Thơm.

Cô cúi xuống nhặt, đưa ra dưới ánh đèn dầu.

Đó là chiếc khăn tay, vải mịn, mép khăn thêu một trái thơm nho nhỏ.

Mũi chỉ có chỗ còn lệch, đường thêu không tròn trịa nhưng lại ngộ nghĩnh và đáng yêu đến lạ làm Thơm bật cười lắc đầu.

Cô gấp chiếc khăn lại cẩn thận, luồn vào túi áo, rồi mới tiếp tục bước đi.

_____"Sao, em ấy về rồi hả?"."

Dạ đúng rồi cậu hai, nay con bé nó tiếp khách nên say khướt rồi về sớm rồi cậu"."

Đáng ghét mà, lại tới trễ nữa".Tiếng chửi bởi liên tục phát lên của cậu hai Sơn, cậu đến đây để gặp Thi nhưng nàng đã về trước rồi.

Hết chap 7
 
Back
Top Bottom