Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,590
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPGW6Ijqhr8CLzzgQ9gzTMUlwQ02RupMAfKoI5FwDwFnR2nm06n4T3eWXouaKJ6iuMMW5KsR6In2Cntx9TAjxQbvzwYyt8I2PvabbtD1xDDohlMM3dKPU2txCvJLczrRrLj9uNCe-JjoaWyfTZAh5Un=w215-h322-s-no-gm

Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Tác giả: Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lệ Chi Khí Thủy Thủy

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Showbiz, Gia Đình, Sảng Văn

Team dịch: Lộn Xộn page

Giới thiệu

Khi xem tivi, chồng tôi vuốt ve tay tôi rồi mỉm cười.

“Tay của em sao nhỏ thế này.”

Tim tôi chợt thắt lại.

Oh! Hóa ra.

Anh ta đã từng chạm vào tay của người khác.​
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 1



Khi xem tivi, chồng tôi v**t v* tay tôi rồi mỉm cười.

“Tay của em sao nhỏ thế này.”

Tim tôi chợt thắt lại.

Oh! Hóa ra.

Anh ta đã từng chạm vào tay của người khác.

01

Tôi quay đầu, liếc nhìn Diệp Phong Diễn.

Anh ta lười biếng dựa vào ghế sofa, bộ đồ ngủ lụa xanh sẫm phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, toát lên vẻ tùy ý và thoải mái thường thấy. Dường như hoàn toàn không nhận ra câu nói vừa rồi có gì khác lạ.

“Sao vậy?”

Anh ta nhướn mày hỏi tôi.

Tôi rút tay về, mỉm cười.

“Gần đây anh hay không về nhà, công ty bận lắm à?”

“Nhớ anh rồi à?”

Diệp Phong Diễn nhếch môi, nở nụ cười đẹp mắt.

“Vậy để sau này anh dành nhiều thời gian ở bên em hơn nhé.”

Điện thoại vang lên.

Anh ta liếc nhìn, là trợ lý Khang Kỳ gọi đến.

Không biết bên kia nói gì, anh ta nghiêng đầu lắng nghe, tay nhàn nhã vuốt nhẹ nếp gấp trên chiếc quần ngủ.

Cuối cùng, anh ta khẽ cười rồi cúp máy.

“Ừm, công ty có chút việc, anh phải qua xem một chút.”

Anh ta nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ, nhưng dường như lại xen lẫn một tia phấn khích khó diễn tả thành lời.

Điều đó khiến tôi nhớ đến anh của rất lâu trước đây.

Ánh mắt tôi dừng lại trên đôi tay thon dài, rắn rỏi của anh, không nói gì.

“Không nỡ à?”

Giọng anh ta pha chút ý cười, nghiêng người lại gần, khẽ chạm môi lên má tôi.

“Vậy thì anh không đi nữa, dù sao thì việc gì cũng không quan trọng bằng việc ở bên vợ.”

“Thôi đừng.” Tôi hơi chu môi.

“Đừng để người ta lại nói em là yêu tinh họa thủy làm liên lụy đến anh.”

Diệp Thần Phong đưa tay nâng mặt tôi, chỉnh cho tôi đối diện với anh, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

“Tiêu Tiêu, không được phép nói mình như vậy. Mấy tài khoản tin tức kia đều đã công khai xin lỗi rồi. Em là vợ của Diệp Thần Phong này, bọn họ là cái thá gì mà dám đánh giá em chứ!”

Tôi không nhịn được, bật cười khúc khích.

“Đúng là trẻ trâu!”

Thấy tôi cười, anh ta cũng bật cười theo.

“Đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên mà!”

Bàn tay đột nhiên rời khỏi mặt tôi, anh ta đứng dậy thay đồ.

Đứng ở cửa đeo đồng hồ, anh ta khoác lên người bộ vest xanh được may đo tinh tế, tôn lên dáng người cao ráo, toát lên vẻ sang trọng và điển trai.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh ta khẽ cười, rồi lại bước tới, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ l*n đ*nh đầu tôi.

“Ngày mai nhớ dành thời gian ghé qua quầy hàng nhé.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Gì cơ?”

“Cái túi em thích đó, anh đã nhờ người đặt rồi.”

Tôi chớp chớp mắt, có chút ngạc nhiên.

“Sao anh biết?”

Cái túi trên trang bìa tạp chí, tôi cũng chỉ vô tình nhìn thêm vài lần khi rảnh rỗi.

Diệp Thần Phong cưng chiều, khẽ chạm nhẹ vào mũi tôi.

“Chuyện vợ mình nghĩ gì mà không biết, vậy anh làm chồng chẳng phải uổng phí rồi sao!”

Cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại.

Tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn bức ảnh lớn treo đối diện.

Đó là khoảnh khắc năm năm trước khi Diệp Thần Phong cầu hôn tôi thành công.

Trong bức ảnh, anh ôm chặt lấy tôi, viền mắt đỏ hoe, hàng mi dài còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.

Diệp Thần Phong rất thích bức ảnh này, còn đặc biệt nhờ người phóng to để treo lên tường.

Anh nói, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc tột cùng.

Là khởi đầu và minh chứng cho hạnh phúc cả đời của chúng tôi.

Hôm sau, tôi đến quầy hàng.

Nhân viên bán hàng rất niềm nở, nâng chiếc túi lên cho tôi xem.

Tôi sững lại.

“Không phải lấy nhầm rồi chứ?”

Trước mắt tôi là một chiếc túi màu trắng, trong khi tôi thích là màu xám tro.

Quản lý vội vàng bước tới.

“Xin lỗi, Diệp phu nhân, đúng là lấy nhầm rồi.”

Lúc ra về tôi quên lấy chìa khóa xe, quay lại thì nghe thấy nhân viên bán hàng đang uất ức giải thích.

“Ông Diệp đặt hai chiếc cùng lúc, em tưởng cả hai đều là của phu nhân mà.”

Quản lý nghiêm giọng quở trách:

“Diệp phu nhân ghét màu trắng ai chẳng biết, may mà cô ấy không nổi giận...”

02

Đúng vậy, tôi ghét màu trắng.

Tôi từng là một minh tinh gợi cảm đã rút lui khỏi làng giải trí.

Năm hai mươi ba tuổi, tôi đội lên mình cái danh hiệu “minh tinh gợi cảm kiểu bông hoa nhỏ”, bị anti-fan và đối thủ cạnh tranh công kích hết lần này đến lần khác.

Về sau, chẳng ai còn quan tâm đến sự thật nữa, tất cả chỉ là những lời lẽ ác ý trút giận và bạo lực mạng.

“Vừa muốn làm gái vừa đòi giữ giá.”

“Đã cởi hết rồi còn giả vờ thanh thuần cái gì? Khiếp!”

“Cô ta đúng là trắng thật, trên dưới đều trắng, tôi từng xem rồi.”

Khi không thể chịu đựng nổi nữa, tôi quỳ xuống trước mặt bố mẹ, cầu xin họ đưa tiền bồi thường hợp đồng, vừa khóc vừa nói thà c.h.ế.t còn hơn phải tiếp tục quay những cảnh tiếp theo.

“Vậy thì đi c.h.ế.t đi.”

Mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi.

“Đợi mày c.h.ế.t rồi, tao với bố mày sẽ dắt thằng em trai khốn khổ của mày xuống đó chôn cùng.”
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 2



Lúc tôi bước ra ngoài, bố tôi đi theo, thở dài một tiếng.

“Đừng trách mẹ con, bà ấy cũng hết cách rồi...”

Tôi đeo kính râm, ngẩng cao đầu, không nói một lời nào, đôi giày cao gót nện xuống nền nhà vang dội từng bước.

Để nhanh chóng hoàn thành hợp đồng với con số cao ngất ngưởng, trước ống kính, tôi diễn theo hình tượng mà công ty xây dựng: quyến rũ, lả lướt, mê hoặc lòng người.

Còn khi không có máy quay, tôi lại trầm lặng ít nói, sợ hãi trước mọi ánh nhìn.

Tôi dần không nhận ra chính mình, dần dần chán ghét màu trắng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Dần dần chán ghét cả bản thân.

Diệp Thần Phong xuất hiện vào đúng lúc đó.

Tại một bữa tiệc tối nọ, Diệp Thần Phong vừa từ nước ngoài trở về tiếp quản công ty, giữa đám đông những nữ minh tinh nổi tiếng đang cười tươi đón chào, anh ta bước thẳng về phía tôi.

Đôi mắt ánh lên nụ cười khi nhìn tôi.

“Ủy viên học tập đại nhân, lâu rồi không gặp nhỉ!”

Chúng tôi từng là bạn học cấp ba.

Tôi từng là ủy viên học tập của lớp, là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, từng được phân công kèm cặp một đối tượng nghịch ngợm như anh ta học một kèm một.

Bốn năm xa cách, tôi thật không ngờ lần tái ngộ với Diệp Thần Phong lại diễn ra trong hoàn cảnh tồi tệ đến thế.

Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ cười nhạo tôi.

Nhưng không.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, rất nghiêm túc nói:

“Lý Tiêu Tiêu, anh đến muộn rồi.”

Từ ngày hôm đó, Diệp Thần Phong bất chấp tất cả để đối xử tốt với tôi.

Rầm rộ, mãnh liệt như một cơn bão.

Là người thừa kế của một tập đoàn lớn, luôn được chú ý, anh ta thường xuyên đến thăm tôi ở phim trường, ngồi ở góc khuất trò chuyện và chờ tôi hoàn thành cảnh quay, khiến đạo diễn phải sắp xếp đẩy cảnh của tôi lên trước.

Những bộ trang phục mà đoàn phim chuẩn bị cho vai “tiểu thư nhà giàu độc ác” của tôi thì vừa rẻ tiền vừa hở hang, anh ta liền cho người mang đến cả một dãy trang phục hàng hiệu để tôi tùy ý chọn lựa, còn sắp xếp cả chuyên gia trang điểm và tạo kiểu riêng, khiến tôi trở nên rạng rỡ và lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Tất cả những bình luận tiêu cực trên mạng về tôi, từ tin đồn bịa đặt, video cắt ghép ác ý cho đến các tài khoản mạng xã hội lấy việc chế giễu tôi làm trò tiêu khiển, bỗng chốc biến mất chỉ sau một đêm.

Chàng trai ngỗ nghịch năm nào giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn, tài giỏi, là người bảo vệ vững chắc nhất của tôi.

Tôi gần như chẳng thể kháng cự mà hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu ấy.

Chỉ là, việc Diệp Thần Phong từng bước tiến gần tôi – một “minh tinh hạng ba” – cũng khiến anh ta phải chịu áp lực rất lớn.

Có lần, anh ta đột nhiên biến mất vài ngày.

Khi xuất hiện trở lại, anh ta bị thương ở chân, chống nạng nhưng vẫn cười thoải mái với tôi:

“Không sao đâu, trượt tuyết ngã chút thôi, anh còn trẻ, nhanh khỏe lại mà!”

Trên mạng bỗng rộ lên tin tức Diệp Thần Phong bị tước quyền thừa kế tập đoàn.

Tôi lo lắng hỏi anh, nhưng anh chỉ cười nhạt, ánh mắt sáng rực khi nhìn tôi:

“Anh đã chọn điều quan trọng hơn rồi.”

Bị vùi sâu trong bùn lầy quá lâu, tôi đã chẳng còn là cô “học sinh gương mẫu” từng rạng rỡ, tự tin và đầy nhiệt huyết với tương lai như trước kia nữa.

Tôi vừa hạnh phúc, vừa bất an.

Lặng lẽ chuẩn bị sẵn tâm lý rằng, có lẽ may mắn này chỉ là một màn pháo hoa rực rỡ nhưng chóng tàn.

Một ngày nọ, quản lý đột nhiên gọi điện bảo tôi quay về công ty.

Tôi bước vào văn phòng chủ tịch, nơi từng in dấu vân tay của tôi trên bản hợp đồng năm xưa, và nhìn thấy Diệp Thần Phong.

Anh ta vắt chéo chân, mỉm cười nhìn tôi.

“Lý Tiêu Tiêu, từ hôm nay em chính là nghệ sĩ dưới trướng của anh.”

Tôi sững sờ, mở to mắt đầy kinh ngạc.

Anh ta cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn, ngay trước mặt tôi, từng tờ từng tờ xé vụn.

“Em tự do rồi!”

Về sau tôi mới biết, Diệp Thần Phong đã đem toàn bộ tài sản của mình ra để mua lại công ty truyền thông mà tôi đang trực thuộc.

Cái giá phải trả là từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn của gia đình.

Và để ở bên tôi, anh ấy thậm chí đã bị gia trưởng trong gia tộc đánh gãy một chân.

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn những mảnh vụn của bản hợp đồng đã trói buộc tôi suốt bao năm, rồi lại nhìn vào ánh mắt kiên định rực sáng của Diệp Thần Phong.

Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.

Tôi đã cô độc bước đi trong bóng tối quá lâu.

Đầy rẫy những vết thương chồng chất, chẳng còn nhận ra chính mình.

Anh ấy giống như một tia sáng xé toạc màn đêm ấy, chiếu rọi lên tôi.

Ấm áp, thẳng thắn.

Không giữ lại bất cứ điều gì.

Một năm sau, trên đỉnh núi tuyết, Diệp Thần Phong quỳ một gối cầu hôn tôi.

Tôi rơi nước mắt đồng ý.

Trong lễ cưới, khi đọc lời thề, đôi mắt anh ấy đỏ hoe.

“Lý Tiêu Tiêu, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi!”

“Trên đời này, anh có thể từ bỏ mọi thứ.”

“Anh chỉ cần em.”

Lúc đó tôi đã nghĩ—

Ông trời cuối cùng cũng thật nhân từ.

Những đau khổ và tủi nhục từng phải chịu đựng, đều đã được bù đắp bằng cái kết đẹp đẽ nhất.
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 3



03

Diệp Thần Phong quên mang theo chiếc vòng tay lục bảo—món bùa may mắn của anh.

Đã có lần anh còn quay về chỉ để lấy nó, nói rằng cổ tay trống trơn khiến anh cảm thấy khó chịu.

Tôi đeo nó vào tay, mang đến công ty cho anh.

Khang Kỳ tươi cười bước ra đón.

“Chủ tịch Diệp có buổi phỏng vấn cho tạp chí, đang chuẩn bị.”

Anh ta là một chàng trai thật thà, nghiêm túc trong công việc, đã đi theo Diệp Thần Phong nhiều năm và rất được tin tưởng.

Tôi đi cùng Khang Kỳ, rẽ qua mấy khúc ngoặt, cố tình phớt lờ những ánh mắt vô tình hay hữu ý đang dõi theo mình.

Bốn năm rời xa ánh đèn sân khấu, căn bệnh lo lắng mỗi khi bị đám đông chú ý của tôi vẫn chưa hề thuyên giảm.

Vì vậy, tôi rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người.

Và cũng chẳng mấy khi đến công ty.

Giữa khung cảnh nhộn nhịp của phim trường, tôi lập tức nhìn thấy Diệp Thần Phong.

Chuyên viên trang điểm đang chỉnh lại lớp trang điểm cho anh.

Hai người họ đứng rất gần nhau.

Anh không nhúc nhích, để mặc đôi tay trắng muốt, thon dài của cô ấy thoải mái làm việc, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng ánh mắt anh lại nhìn chăm chú vào người đối diện.

Ánh mắt đó, tôi đã từng thấy nhiều lần.

Nó đại diện cho khao khát, chiếm hữu và quyết tâm có được bằng mọi giá...

Tôi không kìm được mà nhìn sang cô chuyên viên trang điểm.

Cô ấy quay lưng lại với tôi, mái tóc dài xõa xuống, váy trắng nhẹ nhàng, dáng người mảnh khảnh.

Diệp Thần Phong mặc sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh và đường nét sắc sảo trên cổ.

Cô chuyên viên hơi ngẩng đầu lên, hơi thở phả nhẹ lên vị trí yết hầu của anh.

Dưới ánh đèn, chiếc váy trắng và sơ mi trắng như hòa làm một, bao phủ lấy hai người, tỏa ra một thứ ánh sáng mơ màng đầy mê hoặc.

Khóe miệng Diệp Thần Phong khẽ nhếch lên, dường như nói gì đó.

Chiếc hộp đựng đồ trang điểm phát ra tiếng “cạch” khi đóng lại.

Cô ấy đứng thẳng dậy, nét mặt căng thẳng, xoay người rời đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo—một mỹ nhân thực thụ.

Có lẽ vì câu nói vừa rồi của Diệp Thần Phong mà cô ấy tỏ ra lạnh lùng, mang theo chút khó chịu như bị xúc phạm.

Diệp Thần Phong nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ bật cười, dường như đã quen với điều này.

Khi cô chuyên viên trang điểm lướt qua tôi, giọng cô ấy lạnh nhạt vang lên:

“Tránh đường.”

Khang Kỳ vội lên tiếng:

“Cô Bạch, đây là phu nhân của Chủ tịch Diệp.”

Cô Bạch ngẩng đầu, liếc tôi một cái rồi thản nhiên nói:

“Ồ, vậy xin lỗi nhé.”

Sau đó, cô ấy nghiêng người, bước đi dứt khoát.

Giọng Khang Kỳ mang theo chút áy náy:

“Xin chị đừng để bụng. Cô Bạch là chuyên viên trang điểm đạt giải quốc tế, tính cách lạnh nhạt, cô ấy đối với ai cũng như vậy cả.”

“Tạm thời mời đến hay là nhân viên công ty?” Tôi hỏi.

“Trước đây thỉnh thoảng mới đến, sau này Chủ tịch Diệp thấy cô ấy trang điểm rất ổn, các nghệ sĩ trong công ty cũng công nhận, nên đã chi lương cao để mời cô ấy về.”

Diệp Thần Phong bước lại gần, tay đút túi, nhìn thấy tôi thì nụ cười hiện rõ trên mặt.

“Sao em lại chịu đến đây?”

Tôi đưa cho anh chiếc vòng lục bảo:

“Sợ anh không quen, nên đặc biệt mang đến cho anh.”

“Vẫn là vợ anh chu đáo nhất.”

Anh nhận lấy, nhưng không đeo ngay.

Tôi liếc nhìn cổ tay anh, dưới ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra một sợi dây đỏ, nút thắt đơn giản, trông như vừa được buộc tạm thời.

Anh bật cười, giải thích:

“Vừa nãy có nhân viên thấy anh cứ nghịch tay mãi, sợ anh làm phiền nên tạm buộc cho anh một sợi dây. Thật ra cũng hiệu quả phết.”

Vừa nói, anh vừa tiện tay nhét chiếc vòng lục bảo vào túi quần.

“Sao anh không đeo luôn đi?” Tôi hỏi.

Anh nghiêng đầu, liếc nhìn sợi dây đỏ, nụ cười mang chút vẻ đùa cợt:

“Anh thấy cái này trông cũng đẹp đấy chứ, thỉnh thoảng đổi sang đeo cái khác cũng hay.”

Tôi cúi mắt xuống.

Cái người thấy anh nghịch tay quá nhiều.

Chắc là cô chuyên viên trang điểm đó rồi.

04

Diệp Thần Phong còn một buổi phỏng vấn nữa, tôi đợi anh trong văn phòng.

Đang nhắm mắt ngồi trên sofa, tập trung suy nghĩ thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh mở ra.

Cô Bạch xách theo một chiếc túi quen thuộc của một thương hiệu nổi tiếng bước vào.

Cô ấy nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, tôi tưởng không có ai.”

Dù miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt cô ta chẳng có chút biểu cảm nào gọi là áy náy, ngược lại còn mang theo vẻ khó chịu, như thể người bị làm phiền là cô ta chứ không phải tôi.

“Tưởng không có ai… là có thể không cần gõ cửa mà cứ thế bước vào văn phòng của Chủ tịch à?”

Tôi nghiêng đầu, hỏi lại.

Cô ấy nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, mím môi một chút, trong mắt hiện rõ vẻ khinh khỉnh khó che giấu.

“Đồ của Chủ tịch Diệp để quên ở văn phòng tôi, tôi mang trả thôi, không có ý gì khác, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nói xong, cô ta đặt chiếc túi xuống bàn với thái độ hờ hững.

Chiếc bàn thấp nên cô ấy không cúi xuống, chỉ tiện tay thả cái túi, phát ra một tiếng “bộp” không nặng không nhẹ.

Sau đó, liếc tôi một cái, gương mặt vẫn lạnh tanh rồi quay người rời đi.
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 4



Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy.

Tấm lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng ngần thon dài, mái tóc đen mượt và tà váy trắng nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, toát lên vẻ thanh thoát tự do.

Giống như một con thiên nga trắng—vừa thanh tao lại vừa thuần khiết.

Tôi mở chiếc túi ra.

Quả nhiên là một chiếc Birkin màu trắng.

Diệp Thần Phong quay về, tôi cầm chiếc túi trên tay, mỉm cười hỏi:

“Anh mua cho em à?”

Anh khẽ sững lại, rồi lấy chiếc túi từ tay tôi, cười đáp:

“Em không phải không thích màu trắng sao?”

“Vậy cái này là mua cho ai?” Tôi hỏi tiếp.

“Trước đây mua để tặng một khách hàng quan trọng, chắc là Khang Kỳ chưa kịp đưa, haiz, lại phải để anh tự mình mang đi.”

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi cất chiếc túi vào trong hộp.

“Nếu em thích, lần sau anh sẽ mua cho em cái khác.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh.

“Vậy cái này không được à?”

Anh cong môi, cười nhạt:

“Để lần sau đi, màu trắng không hợp với em.”

Câu nói đó khiến tôi khựng lại.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trước đây khi còn đóng phim, công ty xây dựng hình tượng đối lập cho tôi: ngoài đời chỉ mặc đồ trắng, trông thuần khiết và kín đáo; còn trên phim thì gợi cảm, táo bạo, thậm chí có cảnh mặc bikini ba mảnh.

Từng có một thời gian, tôi bị cư dân mạng bầu chọn là “nữ minh tinh không hợp với màu trắng nhất.”

Sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của hợp đồng, tôi cũng vì chuyện đó mà không bao giờ mặc lại đồ màu trắng.

Chỉ là, việc tôi không chọn màu trắng là do tôi tự quyết.

Nhưng khi nghe Diệp Thần Phong nói vậy, lòng tôi vẫn chợt nghẹn lại.

Anh dường như nhận ra điều gì đó, vội bước đến ôm lấy tôi, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:

“Vợ ơi, anh không có ý đó đâu. Anh luôn nghĩ em mặc đồ trắng là đẹp nhất, chẳng ai đẹp bằng em cả. Chỉ là do em từng nói không thích nên anh mới nói thế thôi.”

Tôi im lặng, không đáp.

Anh có chút bối rối, giọng cũng trở nên căng thẳng hơn:

“Vợ ơi, không được giận nhé.”

“Chúng ta đã hứa là sẽ không bao giờ cãi nhau hay giận dỗi vì những chuyện nhỏ nhặt mà.”

Nhìn vào mắt anh vài giây, tôi từ từ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

“Tất nhiên rồi.”

Anh nhìn sâu vào mắt tôi thêm vài giây nữa, xác nhận tôi thật sự không giận thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh lắc lắc đầu, rồi bật cười, khẽ vỗ nhẹ lên mặt mình, tự trêu chọc:

“Sao thế nhỉ… kết hôn bốn năm rồi mà chỉ cần em hơi không vui là anh lại lúng túng rối tung rối mù, y như hồi còn đi học vậy!”

05

Rời khỏi công ty, tôi gọi điện cho Quân Thanh.

“Thế nào rồi?”

“Ra gặp rồi nói, ba giờ, chỗ cũ nhé.”

Tôi ngồi ở góc công viên giữa mùa hè, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại suốt một tiếng đồng hồ rồi mới chậm rãi đứng dậy rời đi.

Qua tấm kính của quán cà phê, tôi lập tức nhìn thấy Quân Thanh với phong cách trung tính, mái tóc ngắn gọn gàng, đeo kính râm che nửa khuôn mặt, trông thật ngầu khi ngồi bên cửa sổ nhâm nhi tách cà phê.

Quân Thanh từng là một paparazzi nổi tiếng trong giới giải trí, bây giờ tự mở công ty điều tra riêng. Năm xưa, khi tôi bị bủa vây bởi tai tiếng, người bám sát tôi nhiều nhất chính là cô ấy.

Về sau, có lần cô ấy đuổi theo chụp hình tôi nhưng không may ngã xuống sông, và chính tôi đã nhảy xuống cứu cô ấy lên.

Đêm hôm đó, khi Diệp Thần Phong tỏ vẻ cảm thán rằng tay tôi nhỏ, tôi đã gọi điện cho cô ấy.

“Chuẩn bị tinh thần chưa? Dù kết quả thế nào đi nữa?” Quân Thanh tháo kính râm, để lộ đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi xếch, ánh nhìn sắc bén.

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi nhớ lại bốn năm trước, khi cô ấy từng hỏi tôi:

“Em đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy người đàn ông đó chưa? Dù kết quả có ra sao?”

“Rồi.”

Câu trả lời của tôi vẫn giống y như bốn năm trước.

Cô ấy nhìn tôi thật sâu, sau đó đưa cho tôi một tập tài liệu.

Tôi ngồi bên khung cửa sổ của quán cà phê, lặng lẽ đọc suốt một tiếng đồng hồ.

Quân Thanh không hề làm phiền tôi, chỉ tập trung gõ máy tính của mình, dành cho tôi đủ thời gian và không gian để suy ngẫm.

Đúng như kỳ vọng, Quân Thanh quả thật là người xuất sắc trong lĩnh vực này.

Tập tài liệu mà cô ấy đưa cho tôi mô tả chi tiết bằng cả hình ảnh lẫn văn bản về quá trình một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ.

Người đàn ông đó chính là chồng tôi—Diệp Thần Phong.

Người phụ nữ đó là Bạch Lê, một mỹ nhân băng giá, được gọi là “Cô Bạch”.

Hai người quen nhau trong một sự kiện.

Diệp Thần Phong tổ chức một sự kiện lớn, mời rất nhiều chuyên viên trang điểm đến làm đẹp cho các nghệ sĩ.

Tất cả mọi người đều nhiệt tình vây quanh vị chủ tịch trẻ tuổi này, chỉ riêng Bạch Lê vẫn đứng lặng lẽ, lạnh lùng kiêu ngạo ở rìa đám đông, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Thần Phong.

Về sau, Diệp Thần Phong dùng mức lương cao gấp mười lần tiêu chuẩn của ngành để mời Bạch Lê về làm việc tại công ty mình.

Anh sắp xếp cho cô ấy một văn phòng lớn nhất, gần ngay cạnh văn phòng anh, mỗi ngày đều gửi hoa và quà tặng.
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 5



Nhưng Bạch Lê không nhận bất kỳ món quà nào, cô ấy đem tất cả tặng lại cho các cô lao công trong công ty.

Dù là chuyên viên trang điểm do công ty thuê, nhưng cô ấy thích trang điểm cho ai thì làm, không thích thì dứt khoát từ chối.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thậm chí, cô ấy còn dám thẳng thắn từ chối Diệp Thần Phong:

“Tôi là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, tôi chỉ tạo ra những tác phẩm mà bản thân yêu thích.”

Về sau, các nghệ sĩ trong công ty không ai mời nổi cô ấy nữa, vì cô chỉ trang điểm cho mỗi mình Diệp Thần Phong.

Đến sinh nhật Bạch Lê, Diệp Thần Phong tổ chức cho cô ấy một màn trình diễn máy bay không người lái hoành tráng.

Đó là lần đầu tiên cô ấy để anh nắm tay.

Quân Thanh không biết lấy từ đâu ra bức ảnh chụp hôm đó.

Dưới bầu trời nơi hàng trăm chiếc máy bay không người lái tạo thành hình bông hồng khổng lồ, hai người họ sánh vai bên nhau, tay trong tay, trông thật lãng mạn và mộng mơ, như hoàng tử và công chúa bước ra từ một câu chuyện cổ tích.

Hôm đó, lý do Diệp Thần Phong nhận điện thoại và vội vã rời đi là vì Bạch Lê gọi cho Khang Kỳ, nói mình bị ốm và hỏi xem Khang Kỳ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện không.

Tất nhiên, Khang Kỳ đã lập tức báo lại cho Diệp Thần Phong.

Tôi nhìn thấy một bức ảnh rõ ràng được chụp lại từ trên mạng, nội dung là trong một phòng bệnh, bàn tay trắng trẻo, mảnh mai của một người phụ nữ đang truyền dịch.

Người đàn ông mỉm cười, dùng hai tay nắm lấy ống truyền, như thể đang sưởi ấm dòng thuốc lạnh buốt.

Góc dưới bên trái bức ảnh còn có dòng chú thích của người chụp:

“Thật ghen tỵ, người đàn ông này nhất định yêu vợ mình đến phát điên!”

Bất chợt, tôi khẽ bật cười.

Quân Thanh ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn tôi:

“Em ổn chứ?”

Tôi quay đầu nhìn ra con phố bên ngoài ô cửa kính.

Mùa hè năm nay dường như kéo dài hơn bình thường. Đã sang thu rồi mà ánh nắng vẫn chói chang, gay gắt như thiêu đốt.

“Có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua là thua một ván cược thôi mà.”

Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa trào nơi khóe mắt, khẽ nói.

Ngày đó khi tôi kết hôn với Diệp Thần Phong, ai cũng cho rằng tôi gặp được vận may trời ban, chỉ riêng Quân Thanh là chẳng hề mảy may tin tưởng.

“Người đàn ông đó không xứng với em.”

“Chị lăn lộn trong giới giải trí bao năm, chỉ cần liếc qua là nhìn thấu. Em là một diễn viên rất có khí chất, chỉ là bị cái hình tượng gợi cảm làm lãng phí tài năng thôi. Bây giờ đã thoát khỏi hợp đồng rồi thì nên tập trung nhận vài bộ phim nghiêm túc đi. Tại sao lại không phát triển sự nghiệp mà lại chạy đi lấy chồng chứ? Lỡ đâu anh ta thay đổi thì sao? Chỉ có sự nghiệp mới không bao giờ phụ em!”

Lúc đó, tôi đã cảm nhận trọn vẹn tình yêu như sắp tràn ngập của Diệp Thần Phong, đầy tự tin nói với cô ấy:

“Em tin anh ấy, em sẵn sàng cược một lần!”

Âm thanh ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mọi thứ giờ đã chẳng còn như xưa.

“Giờ em có hai lựa chọn.”

Giọng nói điềm tĩnh của Quân Thanh vang lên.

Những năm qua, công ty của cô ấy ngày càng phát triển, bản thân cũng trở nên sắc sảo và vững vàng hơn.

Số tiền tôi đầu tư vào công ty cô ấy ngày trước giờ đã tăng lên gấp mấy chục lần.

“Thứ nhất, chấp nhận. Xem như để đổi lấy cuộc sống vật chất đủ đầy và địa vị xã hội mà Diệp Thần Phong mang lại, chấp nhận một người chồng và cuộc hôn nhân đã thay đổi.”

“Thứ hai...”

Cô ấy ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào tôi:

“Tiêu Tiêu, ly hôn với người đàn ông đó. Em luôn coi hôn nhân là thứ quá nặng nề. Hợp thì ở, không hợp thì rời đi, chuyện này rất bình thường thôi.”

Tôi cụp mắt xuống, ánh nhìn rơi vào những họa tiết trên tách cà phê.

Cầu kỳ và đẹp đẽ, chỉ là lớp sơn mạ vàng đã bong tróc vài chỗ, trông không còn tinh xảo như trước.

“Tiêu Tiêu, em phải nhanh chóng suy nghĩ cho rõ ràng.

“Nếu em còn yêu anh ta, không thể buông bỏ mối quan hệ này, thì đừng vạch trần, cũng đừng đối chất. Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

“Nhưng nếu em chọn ly hôn, chị sẽ bắt tay vào chuẩn bị trước, để giúp em giành được lợi ích lớn nhất sau này.”

06

Tôi lảo đảo trở về nhà.

Không buồn thay quần áo, tôi cứ thế ngã thẳng xuống giường.

Chỉ đến lúc này, cơn đau âm ỉ mới dần rõ rệt, len lỏi qua từng thớ thịt, lan tỏa khắp cơ thể.

Tôi không thể ngờ, chỉ mới một tháng trước mình còn đắm chìm trong hạnh phúc của cuộc hôn nhân này, vậy mà giờ đây đã phải đối mặt với chuyện suy nghĩ đến việc ly hôn.

Hình ảnh của Diệp Thần Phong trong tập tài liệu đó khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Và còn khiến tôi bối rối.

Rõ ràng từ đầu đến cuối, tình yêu của Diệp Thần Phong dành cho tôi luôn nồng nàn, mãnh liệt.

Ngay cả khi tôi nhờ Quân Thanh điều tra, mục đích của tôi cũng không phải để chứng thực.

Mà là để phủ nhận.

Chẳng lẽ đàn ông thực sự có thể diễn tròn vai với những cảm xúc giả tạo một cách hoàn hảo đến vậy sao?
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 6



Khi trời đã tối hẳn, Diệp Thần Phong trở về.

Anh cười rạng rỡ đẩy cửa bước vào, tay xách theo một chiếc túi da cá sấu, lắc lư khoe trước mặt tôi với vẻ mặt đắc ý.

Giá của nó gấp mấy lần chiếc túi trắng ban sáng.

“Vợ ơi, đừng giận nữa nhé. Cái túi hồi sáng đã qua tay người khác rồi, là đồ cũ thì sao xứng với em được chứ? Xem này, anh đã đặc biệt nhờ quản lý chọn cho em chiếc túi mới tinh này, đẳng cấp như thế này mới xứng với vợ anh!”

Tôi sững sờ nhìn anh.

Ánh mắt anh chân thành, giọng nói đầy trìu mến.

Không khác gì người đàn ông đã yêu thương tôi suốt bao năm qua.

Trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác thôi thúc khó tả.

Tôi và Diệp Thần Phong quen nhau từ thuở thiếu thời, rồi tái ngộ sau nhiều năm. Anh đã từ bỏ toàn bộ gia sản để cứu tôi khỏi khốn cảnh. Bốn năm hôn nhân, anh dịu dàng đối xử với tôi, yêu thương tôi hết mực...

Chúng tôi có vấn đề gì mà không thể thẳng thắn nói chuyện với nhau được sao?

Chẳng lẽ ngoài hai lựa chọn mà Quân Thanh nói, không còn con đường thứ ba ư?

“Thần Phong, hôm nay em—”

Tôi vừa mở lời, Diệp Thần Phong bỗng cúi đầu, lấy chiếc điện thoại đang reo liên tục từ trong túi ra.

Anh không thèm ngẩng đầu lên, bước thẳng ra ngoài cửa.

“Tiêu Tiêu, đợi anh chút, anh ra nghe điện thoại.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, lặng người trong chốc lát, rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ của phòng chứa đồ.

Cửa sổ này sát với phòng làm việc của anh.

Tiếng cuộc gọi video giữa Diệp Thần Phong và Khang Kỳ vang lên rõ mồn một.

[Anh thật sự muốn đi sao? Từ đây đến nhà bà ngoại của cô Bạch mất hơn ba tiếng lái xe, chiều mai còn dự báo có mưa bão lớn, e là không kịp quay về.]

Diệp Thần Phong bật cười:

[Không kịp quay về thì càng tốt, người đẹp băng giá đó cũng nên được “làm tan chảy” hoàn toàn rồi.]

[Thế còn phu nhân thì sao?]

[Miễn là cô ấy không biết thì chẳng sao cả. Cậu quản lý chặt đám nhân viên trong công ty, đừng để ai lỡ miệng trước mặt cô ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho đâu.]

[Chủ tịch Diệp, tôi không hiểu. Nếu anh yêu phu nhân đến thế, tại sao lại để tâm đến cô Bạch như vậy?]

Im lặng một lúc, Diệp Thần Phong trầm giọng đáp:

[Đó là hai chuyện khác nhau. Đàn ông mà, luôn bị hấp dẫn bởi những người phụ nữ thuần khiết và trong sáng. Tiêu Tiêu… dù cô ấy nói rằng mình luôn giữ mình, nhưng có những chuyện chẳng thể kiểm chứng được. Tôi yêu cô ấy thật lòng, nhưng về điều này, trong lòng tôi vẫn luôn có chút tiếc nuối.]

Tôi quay người, bước ra khỏi phòng chứa đồ.

Không trở lại phòng ngủ, tôi đi thẳng ra ban công.

Ban ngày trời còn nóng như đổ lửa, giờ đây đã thoang thoảng hơi lạnh của mùa thu.

Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận sự chuyển mình của thời tiết.

Trên thế giới này có những sự thay đổi mà ta chẳng thể ngăn cản nổi.

Ví dụ như khí hậu.

Ví dụ như lòng người.

“Vợ ơi, trời chuyển lạnh rồi, cẩn thận kẻo bị cảm nhé.”

Phía sau tôi, giọng nói dịu dàng của Diệp Thần Phong hòa vào màn đêm tĩnh lặng.

Tôi mở điện thoại, ngay trước mặt anh, gửi một tin nhắn cho Quân Thanh:

[2]

Diệp Thần Phong nghiêng đầu, bật cười hỏi:

“Em vừa gửi gì thế?”

Tôi quay đầu lại, nhìn anh, khẽ mỉm cười:

“Rồi sau này anh sẽ biết thôi.”

07

Khi tắt đèn đi ngủ, Diệp Thần Phong bỗng đè lên người tôi.

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai tôi.

“Tiêu Tiêu, anh nhịn đến khó chịu rồi, bây giờ được chưa?”

Từ hôm đó, tôi lấy lý do đang uống thuốc bắc điều dưỡng để từ chối nhịp độ gần gũi thường xuyên của anh.

Tôi khẽ nghiêng đầu, tránh nụ hôn của anh.

“Không được, bác sĩ nói—”

Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã th* d*c, kéo phăng chăn ra, cúi đầu xuống.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Anh không nhịn nổi nữa rồi...”

“Ọe—”

Bỗng dưng tôi cảm thấy buồn nôn, bật ra một tiếng khô khốc.

Anh sững lại một chút, tôi vội lấy tay che miệng, lao vào nhà vệ sinh.

“Em không sao chứ?” Diệp Thần Phong theo sau.

“Không sao đâu, chắc là tác dụng phụ của thuốc thôi.”

Tôi dùng khăn giấy lau miệng.

Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Tiêu Tiêu, ngày mai em phải đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Thật ra em cũng đã đặt lịch khám vào ngày mai rồi, Thần Phong...”

Tôi nhìn anh qua gương, chậm rãi nói:

“Anh có thể đi cùng em được không?”

Diệp Thần Phong im lặng một giây ngắn ngủi, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Đúng lúc quá, ngày mai anh có hẹn gặp một nhà đầu tư quan trọng ở thành phố bên cạnh. Thế này nhé, anh bảo Khang Kỳ đi cùng em, xong việc anh sẽ đến ngay.”

“Được không, vợ yêu?”

Tôi cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp:

“Nếu anh đã sắp xếp rồi thì cũng đành chịu thôi.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Thần Phong đã rời đi.

Anh để lại một mẩu giấy trên bàn.

[Vợ ơi, khi em tỉnh thì gọi cho Khang Kỳ, cậu ấy sẽ đưa em đến bệnh viện. Muộn nhất là ngày mai anh sẽ về.]
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 7



Tôi vô cảm xé nát mẩu giấy đó, ném thẳng vào thùng rác, sau đó gọi điện cho Quân Thanh.

“Anh ta đi rồi.”

“Đồ cặn bã.” Giọng Quân Thanh đầy khinh bỉ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Yên tâm đi, chuyện còn lại cứ để chị lo.”

Tôi không liên lạc với Khang Kỳ.

Nhưng khi tôi tắm rửa xong, đắp mặt nạ, ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa, rồi tưới hoa xong, vừa mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy anh ta đứng thẳng tắp ở hành lang.

Không biết đã chờ từ lúc nào.

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, vẫn giữ vẻ lịch sự, lễ độ như mọi khi.

“Phu nhân, xe đang đợi dưới nhà.”

Tôi hơi sững người:

“Trợ lý Khang, cậu đến từ lúc nào thế? Đợi lâu chưa?”

Anh ta khẽ mỉm cười:

“Không lâu đâu ạ.”

Quả không hổ danh là trợ lý đặc biệt, Khang Kỳ luôn tỉ mỉ, chu đáo trong mọi việc.

Ít nói nhưng hiệu quả, ngoài những khâu bắt buộc cần tôi có mặt như khám bệnh hay xét nghiệm, những việc còn lại tôi hầu như không phải bận tâm.

Tôi không có ý kiến gì về anh ta cả.

Dù sao anh ta cũng chỉ là trợ lý của Diệp Thần Phong, công việc là công việc mà thôi.

Khi bầu trời bất chợt đổ cơn mưa lớn, từng hạt mưa nặng trĩu rơi ào ạt, tôi bỗng ôm đầu, nói mình chóng mặt không đứng vững, rồi lập tức khụy xuống.

Gương mặt luôn điềm tĩnh của Khang Kỳ cuối cùng cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Và thế là, những người bị kẹt lại trong bệnh viện vì cơn mưa lớn ấy, đều tận mắt chứng kiến cảnh một người phụ nữ nhắm nghiền mắt, nằm trên cáng cứu thương, được y tá đẩy băng qua đám đông, đưa thẳng vào phòng bệnh.

Khi Quân Thanh bước vào, tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài như hòa vào bước chân của cô ấy.

Tôi đang tựa vào giường bệnh, lặng lẽ xem những bức ảnh mà cô ấy đã gửi từ trước:

Diệp Thần Phong cần mẫn dành cả ngày để ở bên Bạch Lê.

Đích thân lái xe hơn ba tiếng đưa cô ta về quê;

Cẩn thận dìu bà ngoại của Bạch Lê đến bệnh viện;

Chạy lên chạy xuống đăng ký khám, đóng tiền viện phí, trao đổi với bác sĩ, mua nước, mua đồ ăn…

Còn tận tâm, chu đáo hơn cả một chàng rể mới trong lần đầu ra mắt nhà vợ.

Bạch Lê suốt cả quãng đường đều giữ dáng vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, thậm chí còn thờ ơ trước những lời hỏi han ân cần của Diệp Thần Phong, cứ như thể miễn cưỡng chấp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ ấy.

Chỉ là, dù tỏ ra thờ ơ đến đâu, cô ta cũng không buông tay khỏi chiếc túi Birkin màu trắng dù chỉ một giây.

Quân Thanh cười khẩy:

“Giữa chừng Bạch Lê có rời đi một lát, đi mua một bộ đồ ngủ gợi cảm, vẫn để trong túi xách của cô ta đấy.”

Tôi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp Diệp Thần Phong.

Ánh mắt anh sáng rực, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin đầy toan tính, trông chẳng khác gì cậu thiếu niên trong ký ức của tôi thời trung học.

“Có vẻ như, chồng tôi tối nay sẽ không về rồi.”

Tôi lặng lẽ thì thầm.

Quân Thanh bóc một quả quýt xấu xí, đưa cho tôi, ánh mắt dò xét biểu cảm của tôi.

“Không về đâu. Anh ta đã đặt phòng ở tầng cao nhất của khách sạn, còn nhờ người trang trí đầy hoa hồng và rượu vang đỏ. Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm khó quên của hai người bọn họ.”

Đúng lúc đó, Khang Kỳ đứng ngoài cửa gõ nhẹ hai tiếng, trên tay bưng một chậu hoa mộc lan trắng, mỉm cười bước vào.

Những bông hoa mộc lan nở rộ xinh đẹp, lập tức khiến căn phòng bệnh này bừng lên sức sống.

Tôi nhìn chậu hoa, chợt hỏi Khang Kỳ:

“Trợ lý Khang, cậu làm việc với Thần Phong bao lâu rồi?”

Anh ta cụp mắt xuống, cẩn thận lau khô phần đế chậu hoa:

“Bốn, năm năm rồi ạ.”

Tôi nhìn anh ta vài giây, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.

“Trợ lý Khang, bạn tôi đến rồi, cậu có thể về được rồi.”

Động tác của anh ta khựng lại một chút, sau đó quay đầu lại, lễ phép đáp:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Vâng, có gì cần thì phu nhân cứ gọi tôi.”

Khang Kỳ rời đi, Quân Thanh bật cười:

“Cậu ta đúng là kỳ lạ thật đấy. Ai lại đi tặng hoa cho bệnh nhân mà là tặng cả chậu hoa cơ chứ? Ngoài kia thì mưa như trút nước, không biết cậu ta kiếm đâu ra chậu mộc lan này nữa...”

Tôi khẽ cười:

“Ừ nhỉ, đúng là kỳ lạ thật!”

Quân Thanh liếc nhìn sắc mặt tôi, do dự một chút rồi hỏi:

“Tiêu Tiêu, thật ra chị không hiểu suy nghĩ của em lắm.”

“Hửm?”

“Ly hôn thôi mà. Đợi tối nay người của chị chụp được bằng chứng rõ ràng việc Diệp Thần Phong ngoại tình, thuyết phục anh ta đồng ý với phương án phân chia tài sản cũng đâu có khó gì. Vậy sao em còn phải giả bệnh đến bệnh viện, bày ra cả một vở kịch thế này?”

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đã tối đen như mực, những hạt mưa nặng trĩu đập vào kính phát ra âm thanh “lộp độp” liên hồi.

“Bởi vì sắp tới, em muốn nghiêm túc ‘diễn’ một vở kịch.”
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 8



Quân Thanh nhíu mày khó hiểu:

“Chuyện đó thì liên quan gì chứ?”

Tôi chậm rãi nói:

“Một nữ minh tinh gợi cảm sau khi ly hôn rồi quay lại làng giải trí, người ta sẽ mỉa mai, chế giễu, thậm chí xem như trò cười. Nhưng một người phụ nữ đáng thương bị chồng phản bội, quyết định ly hôn và kiên cường tìm lại giá trị cuộc sống thông qua diễn xuất, thái độ của công chúng sẽ hoàn toàn khác.”

“Một mặt, em muốn ly hôn. Mặt khác, em sẽ lợi dụng chính câu chuyện ly hôn này để quay trở lại với hình ảnh và vai trò mới, tái xuất trước công chúng.”

“Đã ly hôn thì nhất định phải có giá trị.”

Đôi mắt phượng sắc sảo của Quân Thanh chớp chớp, ánh lên vẻ rực rỡ.

“Vậy nên hôm nay em mới cố tình tạo ra cảnh tượng lớn như vậy, giả vờ ngất xỉu ngay trong bệnh viện trước bao ánh mắt, để đối lập với hình ảnh Diệp Thần Phong ngoại tình rõ ràng… Tiêu Tiêu, chị cứ tưởng mấy năm nay em bị anh ta ‘nuôi’ thành một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn rồi chứ, hóa ra chị đánh giá thấp em rồi!”

Tôi khẽ thở dài.

“Những năm qua em sống thế nào, chẳng ai rõ hơn chị. Có những nỗi đau không thể chịu đựng vô ích được.”

“Tốt lắm!”

Quân Thanh vỗ tay, cất giọng dứt khoát:

“Ngày mai chị sẽ tung cả hai mặt trận, nhất định biến em thành hình tượng người phụ nữ đáng thương bị chồng ruồng bỏ, để câu chuyện này lan rộng khắp nơi—”

“Bốp!”

Cánh cửa đột ngột bị đẩy mạnh mở toang.

Diệp Thần Phong, người ướt sũng trong cơn mưa, xuất hiện ngay trước cửa phòng.

08

“Tiêu Tiêu, em không sao chứ?”

Diệp Thần Phong nhíu chặt mày bước vào, thấy tôi vẫn ổn thì thở phào nhẹ nhõm.

Tôi sững sờ nhìn anh.

Cả người ướt sũng, trông vô cùng thê thảm.

Trên người và khuôn mặt còn dính đầy bùn đất, lẫn cả những vết trầy xước chưa rõ nguyên nhân.

“Anh sao vậy?” Tôi do dự hỏi.

Anh đưa tay sờ trán tôi, rồi kiểm tra từ đầu đến chân, miệng không ngừng hỏi:

“Anh vội lái xe về nên đ.â.m vào lan can. Em thật sự không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”

Tôi đờ đẫn nhìn anh chằm chằm.

“Không phải… tối nay anh có chuyện quan trọng sao? Sao lại đột nhiên quay về?”

Ánh mắt anh lóe lên một tia khác lạ rồi vụt tắt, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tiêu Tiêu, anh không biết em khó chịu đến thế. Biết vậy thì anh đã không đi rồi.

“Làm xong việc anh gọi cho em thì không ai nghe máy, gọi cho Khang Kỳ cũng không được, anh hoảng quá, sợ em gặp chuyện gì nên chẳng kịp nghĩ gì nữa, cứ thế lái xe lao về đây.”

Tôi khẽ nói:

“Điện thoại hết pin rồi.”

Diệp Thần Phong hỏi kỹ càng về tình trạng của tôi trong ngày hôm nay, sau khi xác nhận tôi không sao thì quay lại xe để thay quần áo.

Tôi và Quân Thanh nhìn nhau.

Cô ấy lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

“Người của chị báo lại, Bạch Lê vừa vào phòng khách sạn chưa đầy vài phút thì thấy Diệp Thần Phong vội vã rời đi. Chắc là lúc chờ trong khách sạn, anh ta phát hiện không liên lạc được với em nên hoảng lên.”

“Hừ, chị thật không hiểu nổi, đàn ông rốt cuộc là cái thứ gì nữa chứ...”

Bên ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên, rọi sáng cả căn phòng bệnh như ban ngày.

Sáng đến mức, như thể chỉ trong khoảnh khắc, tôi đang đứng giữa một thế giới khác.

Tôi nhắm mắt lại, im lặng rất lâu, như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói hiếm hoi dịu dàng của Quân Thanh vang lên bên tai tôi.

“Tiêu Tiêu, xem ra chồng em vẫn rất yêu em đấy. Có lẽ em nên suy nghĩ lại một thời gian. Không sao đâu, dù em đưa ra quyết định gì, chị cũng sẽ luôn ủng hộ em.”

“Ngày mai tung tin đi.”

Tôi mở mắt, khẽ cắt ngang lời cô ấy.

Vừa dứt lời, tiếng sấm cuộn vang từ phía chân trời.

Quân Thanh sững người:

“Em chắc chứ?”

“Ừ.”

“Chỉ là, trước đó có hơi đánh giá sai một chút. Hiện giờ xem ra anh ta sẽ không dễ dàng chấp nhận ly hôn đâu. Chị phải thêm một lớp bảo hiểm nữa mới được.”

Tôi khẽ nói, giọng trầm thấp.

Một khi hạt giống đã nảy mầm, sớm muộn gì cũng sẽ phá đất mà lên.

Thay vì chờ đến lúc phải đối mặt với sự tr*n tr** tàn nhẫn của tương lai, không thể quay đầu, chi bằng...

Cắt đứt ngay khi anh ta vẫn còn yêu tôi, vẫn còn cảm thấy áy náy.

09

[Diệp Thần Phong qua đêm tại khách sạn cùng chuyên viên trang điểm riêng] nhanh chóng leo lên top tìm kiếm nóng trên mạng xã hội vào ngày hôm sau.

Không chỉ đăng tải loạt ảnh Diệp Thần Phong cùng Bạch Lê đưa bà ngoại cô ta đi khám bệnh, bài báo còn tung ra những bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau, cho thấy cả hai lần lượt bước vào cùng một phòng khách sạn tối hôm trước.

Ngay bên dưới tin tức đó là một bài báo đối lập:

[Vợ của Diệp Thần Phong – minh tinh gợi cảm Lý Tiêu Tiêu – nhập viện vì bệnh nặng.]

Cư dân mạng bất ngờ phát hiện rằng hai tin tức này xảy ra cùng một khung thời gian.

Trên mạng bùng nổ những cuộc tranh luận dữ dội.
 
Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Chương 9



[Không ngạc nhiên chút nào! Ngày trước thiếu gia nhà họ Diệp cưới Lý Tiêu Tiêu – một ngôi sao hạng ba – là tôi đã nghi có ẩn tình rồi, không ngờ cũng kéo dài được tận ba năm!]

[Ngày xưa cưới rình rang bao nhiêu, giờ đội “mũ xanh” ê chề bấy nhiêu.]

[Hai người này đâu phải nhân vật đình đám gì, sao lại đẩy lên trang chủ cho tôi xem chứ?]

[Thế giới này đúng là trọng nam khinh nữ! Nói thật đây là đàn ông ngoại tình, sao không ai chỉ trích anh ta mà cứ xoáy vào cô ấy?]

[Chỉ trích đàn ông thì có ích gì? Lý Tiêu Tiêu tự mình giặt đồ lót lạnh đấy thôi. Cô ta vất vả mới bám được một ông chồng thế này, dám ly hôn chắc?]

[Cô ta mà dám ly hôn, tôi đứng ngược đầu ăn c*t luôn đấy!]

Khi Diệp Thần Phong vội vã từ công ty về nhà, tôi đang đỏ hoe mắt thu dọn đồ đạc.

Anh ta lao tới, đè tay lên chiếc vali của tôi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Tiêu Tiêu, anh gọi cho em bao nhiêu cuộc em không bắt máy, em đang làm gì vậy hả?”

Tôi không nhìn anh ta, chỉ cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

“Em còn làm được gì nữa chứ? Chẳng lẽ chồng mình ngoại tình mà em phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?

“Ly hôn đi, Diệp Thần Phong.”

Vừa nói, tôi vừa kéo vali, nhưng anh ta ôm chặt lấy tôi, lớn tiếng:

“Tiêu Tiêu, nghe anh giải thích đã!”

Tôi vùng vẫy không thoát được, bỗng chốc kích động, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.

“Chát!”

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Anh ta khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt bực bội, nhưng chỉ im lặng trong hai giây rồi bất lực nhìn tôi:

“Tiêu Tiêu, em hả giận rồi chứ? Giờ có thể nghe anh nói được chưa?”

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn những vết hằn đỏ từ năm ngón tay dần hiện rõ trên mặt anh ta.

“Những bức ảnh đó đều là do phóng viên dựng chuyện.

“Bà ngoại của cô Bạch bị bệnh nặng, không có giường bệnh, mà anh lại đúng lúc có việc gặp nhà đầu tư ở gần đó nên mới tiện đường giúp cô ấy một chút.

“Tối hôm đó, cô ta lên phòng anh là để cảm ơn.

“Bọn anh chỉ ở trong phòng chưa đầy hai phút rồi anh đã rời đi ngay.”

“Anh thề, nếu anh và cô ta thật sự làm chuyện có lỗi với em trong khách sạn, anh – Diệp Thần Phong – sẽ không c.h.ế.t tử tế!”

Tôi lao tới, vội vàng lấy tay bịt miệng anh.

“Không được nói bậy!”

Cùng lúc đó, những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống từng giọt một.

Diệp Thần Phong sững sờ, ánh mắt đầy xót xa xen lẫn bàng hoàng.

Anh chưa từng thấy tôi yếu đuối và đau lòng đến thế.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bởi vì tôi chưa bao giờ để lộ bộ dạng này trước mặt anh, ngay cả khi bị mạng xã hội tấn công dữ dội nhất.

Không phải tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Chỉ là… anh đã xuất hiện quá muộn.

Khi chúng tôi tái ngộ, tôi đã học được cách tự mình vượt qua tất cả.

“Tiêu Tiêu, xin lỗi em, là anh khiến em đau lòng rồi.”

Giọng anh hơi run, khiến tôi bất chợt nhớ đến những ký ức xa xưa.

Ngày đó, anh vẫn là một chàng trai tốt.

“Anh thật sự không lừa dối em chứ?” Tôi hỏi.

“Không!” Anh đáp chắc nịch, không chút do dự.

“Nếu một ngày nào đó anh lừa dối em thì sao?”

Đôi mắt tôi nhòe nước, nhìn thẳng vào anh.

Trong mắt anh tràn đầy đau xót và yêu thương, thậm chí còn nghẹn ngào.

“Nếu ngày đó đến, anh sẽ đứng trước toàn thế giới để xin lỗi em. Em nói gì thì chính là như thế, anh tuyệt đối không cãi lại một lời nào.”

Ừ, thế là đủ rồi.

10

Diệp Thần Phong đăng tải tuyên bố chính thức thông qua các kênh truyền thông lớn.

Anh giải thích rằng tin tức đang lan truyền trên mạng là bịa đặt vô căn cứ, khẳng định người phụ nữ trong ảnh chỉ là chuyên viên trang điểm của công ty, giữa hai người hoàn toàn không tồn tại chuyện ngoại tình. Đồng thời, anh cũng tuyên bố sẽ khởi kiện các trang tin tự phát vì tội bôi nhọ danh dự.

Chúng tôi không nhắc lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.

Mỗi ngày, anh đều đúng giờ về nhà, ân cần hỏi han tôi, chăm sóc chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Những món quà đắt tiền cũng liên tục được gửi đến nhà, như một dòng chảy không ngừng.

Tôi mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn anh, chồng yêu.”

Mối quan hệ giữa tôi và Diệp Thần Phong dường như đã trở lại bình thường.

Nhưng dư luận trên mạng thì không hề lắng xuống.

[Là chuyên viên trang điểm thì sao chứ? Cỏ gần nhà chẳng phải dễ ăn hơn à!]

[Ai bảo Lý Tiêu Tiêu sẽ ly hôn? Thấy chưa, loại phụ nữ đó làm sao có thể từ bỏ miếng mồi béo bở thế này được cơ chứ!]

[Có ai nhận ra cô chuyên viên trang điểm đó rất ngầu không? Đối với thiếu gia nhà họ Diệp cũng tỏ vẻ lạnh lùng, đúng kiểu chị đẹp lạnh lùng mà tôi thích luôn ấy!]

[Cuối cùng cũng có người nhận ra rồi! Bạn tôi làm ở công ty họ, nghe nói Diệp thiếu gia trước mặt cô ấy đúng kiểu “theo đuổi theo không biết mệt”, nào là tổ chức sinh nhật bằng máy bay không người lái, nào là tặng quà xa xỉ các kiểu, nhưng cô chuyên viên trang điểm thì chẳng thèm để mắt tới luôn!]

[Tóm tắt của lớp trưởng: Lý Tiêu Tiêu thì bám lấy Diệp thiếu gia, Diệp thiếu gia thì bám lấy cô chuyên viên trang điểm. Còn cô chuyên viên trang điểm thì đúng là oan uổng, tự dưng bị dính líu vào cặp đôi “điên tình” này.]

Chưa đầy hai ngày sau, trên mạng lan truyền một đoạn video.
 
Back
Top Bottom