Tâm Linh Duyên nợ kiếp trước

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
220116374-256-k476446.jpg

Duyên Nợ Kiếp Trước
Tác giả: LinhNguynKhnh261
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tiểu thuyết ( kinh dị - tình yêu - huyền huyễn)
Anh và tôi kiếp trước là một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ!

Vậy mà trải qua nhiều biến cố anh đã đánh mất tôi.

Tôi và anh yêu nhau nhưng chẳng thể bên nhau....Hôm ấy!

Hoa Nhài rơi!

Tôi và anh mãi mãi xa nhau....

Ở kiếp này!

Tôi lại gặp anh!

Nhưng Tôi không còn nhớ anh là ai nữa!

Anh luôn cố gắng bù đắp tình cảm của chúng mình, luôn ở đằng sau bảo vệ tôi tránh khỏi ma quỷ đeo bám, anh yêu thương tôi, mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, anh luôn xuất hiện.......

Và kết quả như nào thì mọi người tìm đọc nhé!!❤ Tags: nguyễnkhánhlinh​
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
Duyên nợ kiếp trước( Nguyễn khánh linh)


Vì đây là tác phẩm đầu tay của tui nên còn nhiều chỗ sai xót ạ!

Mong mọi người bỏ qua.

CHAP 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh (1)

Tôi là Lâm Mộc An, năm nay 18 tuổi.

Không phải nói khoác nhưng sự thật thì tôi có đôi chút nhan sắc và được một số anh để ý, có lẽ do bản thân có tính cách kì lạ, thích một mình nên tôi cũng không bận tâm cho mấy.

Ngoài ra tôi còn thích khám phá những điều mạo hiểm, bí ẩn, li kì .

Và dĩ nhiên sau cuộc hành trình ấy, tôi luôn sưu tầm cho mình bộ ảnh kinh dị, huyền bí nhất và những cổ vật từ thời gibole ông còn lưu truyền lại.

Vì thích một mình nên tôi đã chuyển ra ở riêng tại một căn nhà khá rộng ở ngoại thành.

Ngày hôm ấy , cũng là sinh nhật lần thứ 18 của tôi.

Cũng không biết, có phải do bản thân sinh vào 00h ngày 15 tháng 7 cho nên tôi luôn gặp xui xẻo và có nhiều thứ dơ bẩn đeo bám mình?

Từ lần chuyển sang nhà mới, tôi cứ ngỡ đây sẽ là độ tuổi thích hợp để xây dựng nghề nghiệp, tương lai và tình yêu của chính mình.

Đúng, tuổi 18 thật đẹp, nó mở ra một tương lai mới nhưng tương lai mà tôi sắp phải trải qua thì lại không dễ dàng , nó không tốt đẹp và an lành như tôi nghĩ.

Khi mặt trời đã bắt đầu núp mình dưới những tán hòe xanh rồi dần dần biến mất khỏi bầu trời và thay thế cho màn đêm tăm tối đang được bao bọc bởi làn sương mù lạnh lẽo, âm u khiến cho người ta sợ không khỏi rùng mình vì sợ hãi.

Ngôi nhà của tôi càng trở nên trống trải, vắng lặng và tăm tối hơn bao giờ hết.

Xung quanh chỉ nghe tiếng gió vun vút như tiếng khóc ai oán của những cô gái trẻ chết oan uổng, tức tởi, uất ức và tiếng côn trùng kêu rí rách ở sân vườn như đòi mạng sống của kẻ trần dương.

Ngoài trời thật đáng sợ nhưng trong nhà còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần bởi nơi đây hoàn toàn im ắng, những bóng đèn ngủ sáng mập mờ cùng chiếc tv đang chiếu bộ phim kinh dị với tiếng đập thình thịnh thình thịnh tạo gây cấn, hồi hộp, những lúc trên màn hình TV đang im lặng ấy lại có sự xuất hiện đột ngột của những con quỷ khắp người toàn những con bọ, con dòi đang nghe nguẩy, rúc rích trong đám thịt thối rữa như muốn rớt ra từng mảng, kèm theo khuân mặt ghê tởm, hai con mắt trợn ngược lên trời , không có đôi đồng tử đen nháy nào nữa trông thật khủng khiếp ,nửa khuôn mặt thì bị tàn phá đến méo mó, hình không ra hình, mặt không ra mặt lại còn bê bết máu làm cho người xem không ngừng hét lên, không gian giờ đây u ám, quái dị đến lạ thường.

Tôi cũng vậy, mặc dù có hơi sợ nhưng biết sao được có lẽ tôi đã quen với cái sở thích kì lạ này rồi, đôi mắt tôi không ngừng chăm chú, quan sát từng li từng tí vào bộ phim, dường như bản thân đang nín thở để chờ đợi sự kinh hoàng sắp xảy trong đó thì đột nhiên một âm thanh được vang lên nơi phía cửa, 3 tiếng : " cộc cộc cộc" làm tôi giật mình thót tim, hô hấp không nổi, hơi thở càng trở nên khó khăn hơn.Lấy lại chút bình tĩnh , tôi bắt đầu suy nghĩ .

Cũng thật lạ, đã 12h đêm rồi, sao có người vẫn gõ cửa cơ chứ?

Chẳng phải hầu hết mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ ngon lành sao?

Câu hỏi hiện lên trong đầu tôi mỗi lúc 1 nhiều, dồn dập và liên tiếp.

Nhưng rồi cũng bị tôi gạt phăng ra và lí giải một cách nhẹ nhàng: "có lẽ ai đó đang đùa nghịch mà thôi".

Nhưng tiếng gõ cửa ấy khiến tôi không khỏi tò mò đứng dậy mà bước dần ra phía cửa.

Vì cảm thấy có chút lo lắng, sợ sệt nên tôi cũng dè dặt từ từ mà mở cửa.

Khi cánh cửa vừa mở ra, một luồng gió mạnh từ đâu hắt ngay vào mặt làm tôi rùng mình, run lên mạnh mẽ.

Ngó nghiêng xung quanh một hồi từ bên phải cho đến trên trái , quái lạ lại chẳng hề có ai.

Tôi bất giác cất giọng cằn nhằn :

"Ai đó?"

Thế mà đáp trả lại tôi là hoàn toàn im lặng không có lấy 1 tiếng người, chỉ có tiếng gió vun vút và tiếng côn trùng kêu.

Thật khiến người ta tức giận, trong lúc chuẩn bị đóng cửa , ánh mắt tôi chuyển dịch xuống phía dưới, hình như tôi dẫm phải một thứ gì đó.

Đúng vậy, là một tấm thiệp, một tấm thiệp có màu trắng trên có 1 hình bông hoa bỉ ngạn màu đỏ.

Hoa bỉ ngạn??

Không phải là tượng trưng cho buồn bã, đau thương và cái chết đó sao?

Lúc này đây, cái sự tò mò trong tôi lại rấy lên, và thế là cúi mình xuống để nhặt tấm thiệp rồi mang vào nhà.

Ngồi xuống ghế sofa tôi vội vàng cầm điều khiển tv lên tạm dừng bộ phim đang xem dở.

Sau đó đưa bàn tay mò trong đêm tối tìm nút bật công tắc điện, mở bóng đèn lên để lấy chút ánh sáng.

Cầm lá thiệp trên tay, tôi quan sát một lượt , soi từng chi tiết trên đó.

Quả là 1 bức thiệp tuyệt đẹp được trang trí theo kiểu cổ xưa với một bông hoa bỉ ngạn bỏ rực làm nổi bật lên hẳn trên màn tông màu trắng xóa.

Đôi bàn tay của tôi nhẹ nhàng, từ từ mở ra.

ÔI TRỜI.

Cái quái gì thế này!! nó khiến tôi giật mình rồi ném ra phía xa.

Nó không như tôi nghĩ, đó không phải tấm thiệp bình thường, trên đấy là một dòng chữ màu đỏ được viết bằng máu, ngay bên dưới là một khuôn mặt của một chàng trai đầy rẫy vết cào đến mức thịt được tách ra từng mảng, từng mảng đang dần rớt xuống tay tôi.

1 mùi hôi thối sặc lên mũi khiến tôi muốn nôn mửa ngay lập tức Nhưng nhìn mặt hắn tội phải cố nuốt ngược vào trong.

Thật là kinh tởm!!

Hơn nữa ánh mắt mà hắn nhìn tôi có cái gì đó của sự căm ghét, oán hận nhưng len lỏi trong ấy vẫn có sự vui mừng,hớn hở.

Tôi chưa khỏi hết bàng hoàng, chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói khàn đặc, cay nghiến được vang lên :

" Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!

Để xem nàng chạy đi đâu!

"

Khuôn mặt hắn trở nên quái dị, hắn nở 1 nụ cười ma mị kéo dài đến tận mang tai, những giọt máu không ngừng chảy và ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi.

Tiếng cười vẫn vang vọng khắp căn nhà và đầy man rợ.
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
CHAP 2


Không ngờ tôi có thể chứng kiến cái cảnh này ở ngoài đời.

Đã thế tôi còn là nhân vật chính trong câu chuyện ấy nữa chứ!

Đúng là nực cười.

Nhìn nó, cơ thể tôi lúc này như chết lặng, hai bả vai run lên một cách mạnh mẽ, muốn hét lên thật to nhưng không hiểu sao cổ họng nghẹn ứng như bị thứ gì đó chặn lại và rồi tiếng hét của tôi trở nên vô vọng chỉ có thể mắc ở thanh quản mà không thể cất thành lời, những bước chân giờ đây trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Tôi cố hít thở thật sâu, rồi từ từ nâng bản thân đứng dậy để chạy thật nhanh.

Nhưng không nổi, tôi chẳng thể chạy đi đâu cả chỉ có thể đối mặt với hắn mà thôi.

Tôi cười khổ, thầm nghĩ trong đầu :

Chẳng lẽ mình phải bỏ cái mạng nhỏ ở đây sao?

Không!!

ước mơ của tôi còn chưa thực hiện được, bản thân cũng chưa có một mối tình dắt vai, còn chưa biết yêu là gì mà?.

Sao ông trời lại trêu đùa tôi thế chứ!

Trời ơi là trời, sao tui khổ thế nàyyy...

Tôi vẫn dán mắt về hắn như để canh chừng mỗi hàng động của hắn vậy !

Vì tôi sợ, tôi sợ chỉ cần bản thân lơ đãng đi một chút là nó có thể nuốt chửng tôi trong cái khoang miệng máu đầy kinh tởm ấy.

Tôi không muốn làm con mồi của nó đâuu.

Có ai không?

Cứu tôi với.

Giờ ai cứu tôi thoát khỏi đây thì tôi lấy thân ra để báo đáp luôn quá!!huhu....Và rồi cái gì đến thì cũng đến.

Không có ai nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi cả.

Nó bắt đầu tiến đến chỗ tôi.

Thật ghê tởm, một tấm thiệp sao có thể tự di chuyển được chứ trong khi căn nhà lại không có cơn gió nào!

Nó không đi như bình thường.

Nói chính xác hơn là nó bay, nó đang bay lơ lửng giữa không trung!

Là tôi hoa mắt sao?

KHÔNG THỂ NÀO!!!

Tôi đã dụi mắt nhiều lần lắm rồi!

Nó đang bay thật đấy.

Cái giọng của hắn lại cất lên và đi vào màng nhĩ của tôi làm cơ thể tôi rợn cả da ốc , lần này có vẻ hắn ân cần hơn trước :

" Nàng sao vậy?

Nàng không nhớ ta sao?

Nàng quên ta rồi à?

Mau, mau, hãy về với ta, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa đâu?

"

Có cái khỉ gió!!!

Ta mà yêu ngươi á!

Ít ra bổn cô nương ta đây phải được anh soái ca nào đó yêu chứ?

Nhìn mặt ngươi, ta đây muốn ói còn không được mà bảo ta về với ngươi, MƠ ĐI !...

Này ông chú, có phải ông quá tự cao về mình không đấy, nghĩ gì mà tôi yêu ông chứ, có cho tiền bà đây cũng chẳng thèm!!!!

Tôi đắc ý, nghĩ thầm trong bụng.

Nếu đã vậy, chi bằng tôi tương kế tựu kế để có thể thoát khỏi hắn.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải hạ mình xuống, làm bộ ngọt ngào, tha thiết, trìu mến với con ma ghê tởm ấy.

Tôi cũng không ngờ rằng có một ngày bản thân lại tội nghiệp đến thế, phải ân cần, từ tốn với ma🙂)

" Chàng...chàng bảo sao?

Thiếp...

Thiếp không nhớ nữa rồi!..

Ơ nhưng mình...

Mình có thể từ từ nói chuyện được mà..hhh!!"

Lời tôi nói ra, tôi còn chẳng tin được, nghe sến súa thấy mà buồn nônn, chàng chàng thiếp thiếp mà rợn.

Trong lúc, Tôi còn đang tự luyến với bản thân, tưởng rằng hắn sẽ bị nhan sắc của tôi mà rung động tha mạng.

Ai ngờ, hắn lật mặt còn nhanh hơn lật lọng, vừa mới dịu dàng, ôn nhu với tôi, vậy mà bây giờ đã quát mắng, nạt vào mặt tôi làm như tôi là con nó không bằng :

" Hay lắm!

Nếu đã không nhớ thì chết đi.

Ta sẽ đưa ngươi về yêu giới với ta!

"

Gì chứ?

Yêu giới?

Vậy hắn không phải ma.

Hắn là quỷ sao?

Không đúng là yêu tinh!

Đúng, đúng là yêu tinh?

Nhưng sao lại có bộ dạng thế?

Không phải nó đang lừa tôi chứ?

Trong miệng tôi còn đang ú a ú ớ về câu hỏi của hắn, chưa kịp cất lời thì hắn đã từ xa lao vào chuẩn bị vồ lấy tôi.

Trời ơi!!!!

Cơ thể tôi bị cái quái gì vậy !!!

Trong lúc nguy cấp thế này mà không có một sức sống nào sao?

Mẹ nó, hắn càng ngày càng đến gần hơn, Cái miệng thì không ngừng liếm lép rồi cười toáng lên ra vẻ đắc ý, đáy mắt hắn hiện lên sự kinh tởm, dâm dê như những lão già dê gái mà tôi từng gặp.

Nó vồ đến cơ thể tôi như sắp bắt được con mồi thơm ngon, béo bỡ .

Trong lúc hoảng loạn, tôi ngã cái "uỳnh" xuống sàn.

Lúc này, trông tôi thật tội nghiệp làm sao!!.

Cả người thì ngã nhào xuống, nằm một cục ra đấy.

Hai chân cứ vùng vẫy như con bạch tuộc dính vào vũng lầy.

Miệng thì u a u ơ chẳng thể cất thành tiếng.

Khi hắn gần lao đến, theo bản năng , tôi dơ hai tay lên đầu để che đi nỗi sợ hãi , tránh khỏi cái miệng rộng tanh bành của hắn và biết rằng bản thân sắp trở thành món tránh miệng cho hắn, cơ thể tôi sẽ bị vò nhúm, xé nát, tan tành, không còn hình thù gì nữa khi bị hắn nuốt vào bụng.

Ấy thế mà, không hiểu sao, lúc đó tôi lại ngất lịm đi.

Có lẽ do tôi sợ quá chăng?

Rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi ngất???

Tôi chính thức bị hắn ăn hay sao?

Má ơi!

Thật không dám nghĩ....
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
CHAP3


Khi mặt trời ló rạng tách mình thoát khỏi màn đêm lạnh lẽo ấy thì cũng là lúc tôi bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu rọi qua tấm cửa kính trên khung cửa sổ nhỏ tại phòng ngủ của mình.

Tôi lấy tay dụi dụi mắt, xua đi cơn thèm ngủ của bản thân và cố gắng ngồi dậy dựa vào thành giường, lúc này một cơn đau truyền đến cơ thể tôi nhức nhối, ê ẩm, tê tái đến tột cùng, cứ ngỡ rằng bản thân sắp chết đến nơi vậy.

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Sao tôi chẳng nhớ gì vậy?

Mà khoan đã!

Rõ ràng đêm qua tôi đã ngất đi , vậy thì đáng lẽ tôi phải nằm dưới sàn nhà ở phòng khách chứ?

Sao bây giờ lại ở trên giường?

Là khi tôi thức dậy rồi đi vào phòng?

Hay tôi bị mộng du rồi nhỉ?

Chả lẽ chuyện xảy ra đêm qua là chỉ là cơn mơ của tôi?

Không đúng, làm sao một giấc mơ lại chân thực, rõ ràng đến thế?

Chả lẽ con ma ấy lại bế tôi lên giường?

Điều đó là không thể nào!

Hôm qua nó còn muốn nuốt chửng tôi cơ mà?

Rốt cuộc sự thật là như thế nào?

Hắn là ai?

Tên gì?

Sao lại muốn tôi chết rồi về bên hắn?

Không được, tôi phải tìm hiểu rõ chuyện này thôi.

Nó liên quan đến mạng sống tôi?

Và điều quan trọng là tôi chưa muốn chết!

Huhu...Nói rồi, tôi liền bước xuống giường, mở cửa phòng và chạy nhanh xuống dưới để tìm hiểu.

Căn nhà vẫn thế, vẫn im lặng đến đáng sợ, trên tường vẫn còn treo những bức hình do tôi sưu tầm và những thứ đồ cổ vẫn được cất gọn gàng, ngăn nắp như ban đầu.

Lướt qua một lượt, căn nhà vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi và dĩ nhiên đồ ăn còn lại của tôi ngày hôm qua vẫn còn đó.

Nhưng tv đã được ai đó tắt hẳn.

Nếu là mơ thì sao đồ ăn còn đây?

Và TV đã được ai tắt?

Vậyyy...... chuyện đó là thật ư????

À phải rồi, còn một thứ nữa , 1 thứ mà tôi không thể quên được, chỉ cần thấy nó là mọi chuyện rõ ràng, thấy nó, tôi có thể khẳng định rằng mình không mơ, đó là vật chứng duy nhất - TẤM THIỆP.

Phải rồi, chính nó, là tấm thiệp màu trắng.

Tôi vội quay lưng đi và lục lọi, tìm kiếm mọi ngóc ngách, không chừa 1 xó xỉnh nào trong căn nhà này cả..

Khốn kiếp!!

Tìm đi tìm lại mà chẳng thấy đâu?

Sao có thể như vậy nhỉ?

Rốt cuộc nó nằm ở đâu?

Ủa rồi tôi đã mơ hay đó là sự thật?

Ôi !!! cái đầu của tôi sao mà đau như búa bổ thế !!

Bất lực, tôi ngồi khụy xuống sàn mà vò đầu, cố nhớ ra được cái gì thì nhớ.

Tuy nhiên, hình ảnh trở lên thật mông lung làm sao!!Tôi đành phải gạt qua một bên, không suy nghĩ đến nó nữa.

Cứ coi như tôi đã mơ, một cơn ác mộng đầy kinh hoàng!!
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
CHAP 4


Vậy là một ngày mệt mỏi đã trôi qua, những điều bí ẩn ấy vẫn chưa có lời giải đáp nào.

Tối nay, tôi không xem phim kinh dị nữa mà chuyển qua phim ngôn tình của Cúc Tịch Y và Trương Triết Hạn.

Vì trong phim có một số chi tiết đau buồn, chia li của cặp đôi này cho nên từ lúc nào hai hàng nước mắt của tôi đã rơi xuống, cảm thương cho cuộc tình còn dang dở ấy, tôi giống như đã nhập mình vào vai nữ chính và cảm nhận cái vị chua chát, đắng ngắt, xen lẫn ngọt ngào của tình yêu mang lại.

Hai hàng nước mắt càng ngày càng chảy nhiều hơn, nước mũi cũng sùn sụt, bàn tay vẫn đều đặn đưa khăn giấy lên mặt lau đi nước mắt.

Trong lòng đang cảm thấy bi thương thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa ngày hôm qua lại vang lên thêm một lần nữa , hôm nay không phải là 3 tiếng mà là 6 tiếng:

" Cộc cộc cộc".....

" cộc cộc cộc"

Nghe như lời cảnh báo cho cái chết của tôi đang cận kề vậy.

Tiếng gõ trở nên da diết hơn, dứt khoát hơn.

Bản thân tôi có chút lo sợ, chân tay luống cuống, vội vơ lấy cái đèn pin trên bàn rồi hít lấy một hơi thật sâu, nhủ mình phải thật bình tĩnh, ưỡn ngực cao lên , dáng đi phải thật hiên ngang bước về phía cửa, càng bước đến mùi hôi thối từ đâu sộc lên mũi tôi ngày càng rõ hơn, kinh tởm hơn bạn có thể tưởng tượng ra mùi vị này giống mùi của những xác chết động vật thối inh được lan tỏa trong không khí, tôi cố nuốt 1 ngụm nước bọt ngược vào bụng, lấy tay vuốt vuốt từ cổ xuống và tự an ủi mình.

Rồi sẽ ổn thôi !!!

Không chỉ có mùi thối thôi đâu mà thời tiết ngày càng lạnh hơn, buốt hơn, tưởng chừng chỉ cần 1 ngọn gió nhẹ thôi cũng đủ để xé từng miếng thịt tôi ra rồi!

Lúc này, gáy tôi rợn lên bởi lạnh, cơ thể khẽ run lên một cái, các đốt sống lưng bây giờ cứ như được ai đó ngâm vào nước đá vậy!

Điều lạ kì là rõ ràng tôi đang đứng trong nhà cơ mà?

Gió ở đâu ra mà lạnh đến thế?....

Được rồi!!

Để tao xem mày là ai mà dám trêu chọc bà?

Có giỏi thì bước ra đây xem nàoo!!

Đấy là tôi thầm nghĩ trong bụng thôi các ông ạ!! chứ thực ra tôi muốn đái ra quần đây này.

Dù tôi có trăm lá gan cũng không hết sợ.

Tôi chấp nhận bước đến cửa là bởi vì tôi chút tò mò muốn biết sự thật và muốn cho cái tên trêu tôi một bài học đáng đời nhà nó.

Ai ngờ đâu, trớ trêu thật đấy !

Tôi nào có bị ai trêu chọc.

Là do số tôi xui, luôn bị những thứ không sạch sẽ đéo bám.

Dù tôi có cứng cáp đến đâu thì cơ thể tôi vẫn luôn run rẩy, hai hàm răng lúc này cứ đập vào nhau liên hồi tạo nên tiếng "cập cập..cập cập".

Trông mắc cười thật, tuy nhiên ở tình hình này mà còn cười được thì tôi làm tiên rồi các ông ạ!

Cứ tiếp tục như vầy thì tôi chết mất thôi!

Có ai vớt tôi ra khỏi nơi u ám này không???

Ông ơi!

Bà ơi!

Hãy ban phước cho con an toàn, thoát khỏi kiếp đen đủi, thoát số phận hẩm hiu nàyy.

Chứ con khổ quá đi !!!

Do dự một hồi , tôi cũng quyết tâm mở cánh cửa ra và thăm dò xem rốt cuộc là ai?

Ai đã chọc tuiii?

Vẫn như vậy, không gian vẫn thế, vẫn tối đen như mực và không có lấy một bóng người.

Tôi dọi đèn khắp xung quanh, dọi lên cả cây phía trước nhà vì nghĩ rằng ai đó chọc mình rồi trèo lên trên cây để núp.

Nhưng dọi khắp nơi vẫn chỉ thấy toàn lá không là lá chẳng có hình bóng của ai cả.

Khi dọi xuống nền nhà thì đập ngay vào mắt tôi vẫn là bức thiệp màu trắng ấy.

Bất giác, tôi làm rớt đèn pin trên tay xuống đất.

Không kịp nhặt, bỏ lại cái đèn pin và cái thiệp, tôi vội vàng đóng cửa một cái "sầm" rồi chạy về ghế sofa và bật hết bóng đèn trong nhà lên.
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
CHAP 5


Có lẽ ma sợ ánh sáng, nếu tôi bật đèn, chắc chắn nó sẽ sợ và không đeo bám tôi nữa.

Vậy là cả đêm hôm ấy tôi đã bật hết bóng đèn trong nhà lên và chui vào phòng ngủ.

Nhắm mắt trong cơn sợ hãi, dằn vặt một hồi lâu.

Quay hết bên, quay sang bên nọ tôi vẫn không tành nào ngủ được.

Thấy bực bội và nóng trong mình, tôi liền đi tắm mà không nghĩ ngợi gì cả, vừa mới ngẩng mặt lên để ngắm vẻ đẹp của mình trong gương, tôi giật mình kinh hãi khi thấy người trong gương không phải là tôi.

Là một cô gái tóc dài , đầu bù xù, da trên gương mặt đã bị lột bỏ , máu cứ chảy tí tách rồi rớt xuống bồn rửa mặt.

Hai con mắt đã bị ai đó khoét chỉ còn lại 2 hốc mắt trống rỗng đến ghê tởm.

Đôi bàn tay gầy gò, ở đầu ngón thì bị đập bẹp như bị cái xe lu đằn qua vậy.

Cô ta đưa tay về phía tôi, hình như là muốn bóp cổ tôi cho đến chết.

Không chỉ thế, cái lưỡi của ả đã biến thành con mãng xà tinh trắng muốt đang lè lè cái lưỡi như muốn hút sức sống trên người tôi.

Giờ đây, tôi chẳng ý thức được gì nữa, vơ được cái gì thì ném cái đấy, ném về phía ả một cách mạnh bạo và điên cuồng.

" Choanggg"....

Tấm gương trên tường đã bể.

Nhưng rồi trong tíc tắc nó lại trở về trạng thái ban đầu vẹn nguyên không 1 vết xước, hình ảnh cô ta vẫn hiện lên, ả mặc một chiếc váy trắng đã cũ kĩ, rách rưới, tả tơi nhưng giờ đây nó đã không còn màu trắng nữa rồi, mà đã được nhuốm thành màu đỏ của máu người.

Cô ta nói với tôi bằng cái giọng ngọt ngào, từ tốn như đang dỗ dành trẻ con vậy :

" Mặt của ngươi đẹp lắm!

Lại đây, lại đây cho ta xem nào"

Tôi giờ đây đã chẳng còn chút bình tĩnh nào nữa !

Chân cứ run lẩy bẩy mà lùi về phía sau, tay vẫn cố mò mẫn tìm được thứ gì thì ném thứ đấy để giành lấy chút an toàn cho bản thân.

Nghe vậy, đáy mắt tôi hiện lên tia bàng hoàng hốt hoảng và cất giọng hỏi lại ả, cái giọng của tôi lúc này đã biến chuyển lạ, không phải bình tĩnh, chắc nịch như mọi khi mà trong đó xen lẫn có chút sợ hãi, lo lắng và run run :

"Cô ...

Cô là ai?

Tại sao lại đến tìm tôi.

Tôi có làm gì cô đâu ?

"

Cô ta hơi nghiêng đầu, có vẻ suy nghĩ một điều gì đó xa xăm nhưng chưa được bao lâu, ả dứt khoát ngoảnh khuôn mặt thẳng về phía tôi đang đứng, những âm thanh " roạt roạt" của xương cốt lâu ngày không hoạt động vang lên trong cái tĩnh lặng làm tôi rùng mình, tiếng cười của ả cứ thế oang oang, vang dội như muốn làm nổ tung hết mọi thứ quanh đây.

Từ trong tấm gương kia, ả từ từ nhấc 2 chân lên, động tác giống đang cố trèo qua cái rào cản trước mặt để tiến gần tôi.

Và rồi ả đã trèo qua một cách nhẹ nhàng...

Ả bước ra ngoài, đối diện với tôi:

" Ta là ai ư?

Ta cũng không biết nữa!

Ta chỉ biết ta cần da ngươi, cần khuôn mặt ngươi để chàng yêu ta, yêu ta mãi mãi!

Hahaha " Cô ta đáp.

Gì chứ, đến bản thân mình cũng không nhớ sao?

Ả bị gì cái quái thì thế?

Ma mà cũng bị điên à?

Trời!!!!

Nhìn bộ dạng của ả bây giờ chẳng khác gì một kẻ tâm thần mải miết trong cơn mê muội của tình yêu!

Nhưng tại sao ả cần khuôn mặt tôi?

Rồi còn cả cái tên " chàng" mà ả nhắc đến là ai?

Tôi có liên quan gì đến hắn đâu chứ?

Không lẽ...

Người mà ả nhắc đến là cái tên ở tấm thiệp hôm qua???

Ôi MẸ ƠI !!

Cái quái gì đang xảy ra???

Sao tôi chẳng biết cái gì thế này.

Tôi có nợ ai à?

Hết kẻ này rồi đến kẻ khác tìm tôi đòi mạng vậy chứ?

Thật nực cười mà.

Trước kia, tôi đã từng mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ về cái chết của mình, ấy vậy mà tôi không ngờ rằng bản thân lại sắp phải chết dưới 1 con ma điên như ả, bản thân tôi cũng thật oan uổng và tội nghiệp biết bao.

Số phận tôi có phải quá đáng thương rồi không?
 
Duyên Nợ Kiếp Trước
Chap 6


CHAP 6:

Thôi kệ, bây giờ tôi chỉ biết làm sao để kéo thời gian dài ra một chút, được từng nào hay từng ấy.

Mà ít ra, trước lúc chết bản thân phải biết được vì sao ả lại muốn lấy mạng tôi và cả khuôn mặt này nữa!

Thế rồi, tôi cất giọng hỏi ả:

" Chàng mà cô nhắc đến là ai?

"

" Ngươi không biết sao?

Chẳng phải hôm qua chàng đã cứu ngươi thoát khỏi tay của Dương Kì Nhân đó còn gì?

Ngươi đừng làm bộ làm kịch với ta?

Là ngươi quyến rũ chàng, cướp mất chàng.

Lần này ta sẽ không tha cho ngươi đâu. haha" Cô ta tức giận, đáp.

ÔI trời đất ơiii!!!

Vậy là hôm qua mình được cứu sao?

Thật không vậy??

Hắn có bộ dạng thế nào?

Có đẹp trai không?

Aaaaaa!!!

Thật Không ngờ bổn cô nương ta đây lại được cứu, bao nhiêu năm gặp xui xẻo cuối cùng cũng có lúc được may mắn.

Giờ đây tôi không muốn chết, tôi còn chưa được thấy ân nhân của mình nữa mà.

Không được, mình phải mạnh mẽ lên.

Nhưng tôi làm được gì bây giờ?

Vẫn chỉ là đứa con gái chân yếu tay mềm, huống hồ ả ta còn là ma, ả chỉ cần búng tay 1 cái thôi là tôi có thể tan biến thành cát bụi rồi.

Phải làm sao bây giờ??

Trời ơi!!

Cái đầu của tôi, trí thông minh chạy đi đâu rồi chứ?

Trong lúc tôi đang luống cuống vò đầu bứt tóc để suy nghĩ tìm cách thoát khỏi, không ngờ ả đã bước đến chỗ tôi rồi.

Bàn tay ả nhanh như thoắt, thoáng cái đã bóp lấy cổ tôi rồi nhấc bổng cơ thể tôi lên.

Máu ở tay ả dính lên cổ tôi, nó nhớp nhớp, tanh tanh làm sao.

Một tay bóp cổ tôi, một tay đang dần dà vuốt ve khuôn mặt tôi, nâng niu nó như một báu vật.

Tôi lúc này không ngừng dẫy dụa, đôi chân cứ đạp phanh phách trong không trung, bị bóp cổ cho nên cách lấy hơi thở của tôi cũng khó khăn hơn, cái cổ tôi bị ả xách lên cao như muốn đứt rời ra khỏi cơ thể vậy, đau đến tột cùng.

Càng lúc càng nghẹt, hơi thở của tôi dần yếu đii, trong cơn mê man đứng giữa ranh giới của cái chết, tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, thơm nhẹ, ngọt ngào của hoa Nhài.

Cơ thể tôi hình như đã được thả ra và đang rơi giữa không trung, khôngg, hình như được ai đó đỡ lấy.

Tôi cố gắng mở mắt ra xem chuyện gì?

Là ai đã cứu tôi.

Nhưng cố gắng mãi vẫn không thể nào mở nổi.

Chỉ he hé xuyên qua màn đêm tôi thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo của một chàng trai vạm vỡ , có sức quyến rũ vô cùng, trên người mặc 1 bộ y phục màu trắng theo cách cổ trang.

Mái tóc màu bạch kim đang bay phấp phới và che đi một ít khuôn mặt, nhìn thoáng qua có vẻ rất đẹp trai , cái vẻ đẹp thoát lên sự thanh tú của các bậc công tử con nhà giàu.

Mùi hoa Nhài vẫn phảng phất đâu đây và rồi tôi đang chìm trong bóng đêm chơi vơi, lạnh lẽo, cô đơn của bản thân.

Vẫn đâu đây, tôi vẫn cảm nhận được cái giá rét đang truyền đến khắp cơ thể mình nhưng đã được chặn lại bởi cái ôm của ai đó.

Cơ thể tôi dần dần ấm lại, cũng là lúc tôi hoàn toàn thiếp đi.
 
Back
Top Bottom