Tâm Linh [ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
387180029-256-k288525.jpg

[ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ
Tác giả: lnhuynh07
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước cô lần đầu gặp gỡ con gái nhà quyền quý gia thế không tầm thường.

Cô và nàng lâu ngày sinh tình nhưng định kiến xã hội cuối cùng khó mà ở cùng một chỗ mãi mãi âm dương cách biệt .

Kiếp này, Lâm Uyên Nhi là một nhà khảo cổ học vì mong tìm được thứ gì đó chưa từng được khai quật từ trước đến nay, cô đã bước vào một ngôi mộ kỳ quặc, cô là ai?

ân oán kiếp này hay kiếp trước, tái ngộ từ đây.​
 
[ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ
Văn Án


Tên truyện: Trăm Năm Tình Cũ

Tác giả: Ngọc Trác

Thể loại: duyên gái, tâm linhNhân Vật: cúp le chính Lâm Uyên Nhi X Đặng Ngọc Khanh cùng một số pónk khácLưu ý: truyện không phải xuyên không, ý tưởng mình khá vụn vặt cả kiến thức về khảo cổ hay tâm linh mình cũng đang tìm hiểu kĩ, truyện tương thông giữa hiện tại và quá khứ và không có thật!!Mô tả: Kiếp trước cô lần đầu gặp gỡ con gái nhà quyền quý gia thế không tầm thường.

Cô và nàng lâu ngày sinh tình nhưng định kiến xã hội cuối cùng khó mà ở cùng một chỗ mãi mãi âm dương cách biệt.Kiếp này, Lâm Uyên Nhi là một nhà khảo cổ học vì mong tìm được thứ gì đó chưa từng được khai quật từ trước đến nay, cô đã bước vào một ngôi mộ kỳ quặc, cô là ai?

ân oán kiếp này hay kiếp trước, tái ngộ từ đây.
 
[ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ
Dấu vết của quá khứ


Lâm Uyên Nhi, nhà khảo cổ học tài năng, đứng trước ngôi mộ cổ với ánh mắt đầy hoài nghi.

Cô đã đi qua hàng nghìn di tích, nhưng nơi này... dường như có gì đó khác biệt.

Cảm giác khó tả cứ lan tỏa trong lòng cô, như thể có một sức hút nào đó từ sâu trong mộ, như thể nơi này đã chờ đợi cô từ lâu.Ánh sáng le lói của chiếc đèn pin xuyên qua lớp bụi dày trên những tảng đá, chiếu lên một bức hoạ mờ nhạt.

Những hình ảnh xưa cũ hiện lên lờ mờ: một cô gái thanh thoát, với mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt lấp lánh như sao trời.

Cảnh vật xung quanh giống như một thế giới khác, nơi những vương quốc đã mất và tình yêu bị chôn vùi qua hàng thế kỷ.Uyên Nhi giật mình, một cảm giác quen thuộc xâm chiếm lấy trái tim cô, như thể mình đã từng biết rõ những người trong bức hoạ ấy.

Không, không thể nào...

Cô lắc đầu, lấy tay vuốt trán, cảm giác này thật kỳ lạ.**Hồi ức xưa cũ – Một thế kỷ trước**Trăm năm trước, trong một căn phòng trang nhã của một gia đình quyền quý, một thiếu nữ xinh đẹp, quý phái bước vào cuộc sống của cô.

Tên nàng là Ngọc Khanh, con gái của một trong những gia tộc quyền thế nhất Miền Bắc.

Từ cái nhìn đầu tiên, Uyên Nhi đã cảm nhận được sự khác biệt, sự mơ hồ trong mối quan hệ mà nàng và nàng ấy sẽ chia sẻ.

Nàng như ánh mặt trời, tỏa sáng mọi ngóc ngách, còn cô chỉ là một bóng tối, mơ hồ, chôn vùi trong những quy tắc, phép tắc của xã hội.

Nàng là con gái duy nhất được nuông chiều và yêu thương.

Tuy nhiên, cuộc sống đầy đủ ấy lại không mang đến cho Ngọc Khanh sự bình yên trong tâm hồn.

Nàng không giống như những tiểu thư khác, chỉ biết quấn quýt trong những bộ lễ phục lụa là, mà luôn khao khát một thứ gì đó hơn thế.Ngày tháng trôi qua, tình cảm giữa họ dần nảy nở.

Tuy nhiên, một tình yêu đẹp nhưng không thể công khai, không thể gọi tên.

Họ gặp nhau trong bóng tối, trong những buổi chiều muộn đầy lãng mạn dưới ánh nến, nơi không có sự phân biệt đẳng cấp, không có gánh nặng gia đình, chỉ có họ và những lời thì thầm ngọt ngào.

Nhưng tình yêu ấy không thể chiến thắng được những định kiến xã hội và áp lực từ gia đình.

Cuối cùng, dù tình cảm trong lòng chưa bao giờ phai nhạt, sự chia ly vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Họ xa nhau trong sự đau đớn, và trái tim của Chiêu Dương đã khắc sâu hình bóng Ngọc Khanh vào suốt cuộc đời, không thể xóa nhòa.**Hiện tại – Sự thức tỉnh**Uyên Nhi đứng trước bức hoạ trong ngôi mộ cổ, một nỗi buồn mơ hồ bao trùm lấy trái tim cô.

Cô lắc đầu, nhưng không thể dập tắt cảm giác rằng mình đã từng sống trong cuộc đời ấy.

Đột nhiên, một tiếng gọi văng vẳng trong gió như một tiếng thì thầm từ một thế giới khác: "Chiêu Dương...

Cô là ai?"

Cô đứng yên, ánh đèn pin nhấp nháy, và không gian như chùng xuống, như thời gian đã ngừng trôi.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, làm tóc cô bay loạn xạ.

Đôi mắt cô sáng lên, ánh sáng trong đó lấp lánh như thể tìm thấy một điều gì đó đã mất từ lâu."

Chắc chắn không phải chỉ là một giấc mơ."

Uyên Nhi tự nói thầm, nhưng không biết đó là lời khẳng định hay sự tự an ủi bản thân.Chỉ một khoảnh khắc, trước mắt cô, hình ảnh của Ngọc Khanh hiện lên, như thể nàng chưa bao giờ rời xa.

Họ đang đứng trước nhau trong một vườn hoa, nơi những cánh hoa mai rơi lả tả, nàng mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt nàng lại chất chứa nỗi buồn không nói thành lời.

"Chiêu Dương, liệu chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa không?"

Lâm Uyên Nhi ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình vừa thấy, người phụ nữ trước mắt nói đúng hơn là một hồn ma gọi cô là Chiêu Dương.

Là ký ức hay một giấc mơ đan xen giữa hiện tại và quá khứ?

Cô không biết, nhưng cảm giác quen thuộc ấy không thể nào sai được.**Câu chuyện từ kiếp trước**Trong những giây phút ấy, cô bỗng nhận ra mình đang đứng giữa một vòng luân hồi, giữa quá khứ và hiện tại, giữa yêu thương và chia ly.

Họ từng yêu nhau, nhưng vì định kiến xã hội và sự sắp đặt của gia đình mà không thể ở bên nhau.

Và giờ đây, cô tìm thấy những manh mối cho thấy tình yêu ấy chưa hề tàn lụi, dù cho đã trải qua cả trăm năm.Ngọc Khanh có thể đã rời xa thế gian này, nhưng trái tim Chiêu Dương vẫn mãi hướng về nàng, dù trong mơ, dù trong thực tại.

Và có lẽ, ngôi mộ này chính là nơi sẽ hé lộ tất cả những bí mật về mối tình vượt qua không gian và thời gian của họ.Uyên Nhi không còn dám chắc chắn liệu mình có phải là chính mình trong kiếp này.

Cô chỉ biết rằng, hành trình tìm kiếm những di tích cổ không chỉ là khám phá về quá khứ mà còn là việc tìm lại tình yêu đã mất từ lâu.Một tiếng chuông nhỏ vang lên, giống như tiếng gọi của quá khứ, đưa Uyên Nhi bước tiếp vào bóng tối của ngôi mộ cổ.
 
[ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ
Hành trình trong bóng tối


Lâm Uyên Nhi bước vào sâu hơn trong ngôi mộ cổ, mỗi bước đi như tiến gần thêm vào một thế giới bí ẩn mà cô không thể lý giải.

Ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn pin hắt lên những bức tường phủ đầy rêu phong, những hình vẽ cổ xưa nhòe đi trong bóng tối, như thể đang thì thầm một câu chuyện lâu dài mà chưa ai nghe thấy.Cảm giác của cô lúc này không còn chỉ là sự tò mò của một nhà khảo cổ học, mà là sự thôi thúc mạnh mẽ, một ngọn lửa không thể tắt.

Cô cảm thấy như mình đang theo đuổi một ký ức không thuộc về mình, nhưng lại quen thuộc đến lạ lùng.Bức tranh trên tường, nơi hình ảnh của Ngọc Khanh hiện lên rõ rệt, vẫn ám ảnh tâm trí cô.

Cô không thể ngừng nghĩ về đôi mắt lấp lánh của nàng, về những cánh hoa mai rơi đầy quanh họ trong giấc mơ kỳ lạ ấy.

Và câu hỏi vẫn văng vẳng trong lòng: liệu tình yêu ấy có thể tìm lại được, liệu những gì họ từng mất có thể quay về?

Bất chợt, một tiếng động khe khẽ vang lên từ trong bóng tối.

Uyên Nhi giật mình, ánh sáng đèn pin lập loè, cô chậm rãi quay lại, nhưng chẳng có ai ở đó.

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, như thể có thứ gì đó theo dõi cô từ đằng sau.“Chắc chắn là gió,” Uyên Nhi tự nhủ, cố gắng xua tan đi nỗi lo lắng đang dâng lên.

Nhưng từng bước chân của cô lại như vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi mộ cổ, mỗi tiếng động như càng làm cô cảm thấy sự hiện diện của một lực lượng nào đó đang kéo cô về phía trước.Chạy theo cảm giác thôi thúc, Uyên Nhi tiến đến một cửa vào nhỏ, nơi những tảng đá bị vỡ nát, tạo thành một lối đi hẹp dẫn xuống dưới lòng đất.

Cô cúi người đi qua, cảm giác lạnh lẽo lại càng rõ rệt, như thể không gian bên dưới này đã bị bỏ quên từ rất lâu rồi.Và rồi, khi cô tiến đến cuối hành lang, một cánh cửa đá lớn hiện lên trước mắt, nửa chìm trong bóng tối, nửa lại sáng lên từ những khe hở.

Trái tim cô đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đã từng đứng ở đây, đã từng nhìn thấy cánh cửa này từ rất lâu rồi.

Uyên Nhi chạm vào cửa đá, cảm nhận sự lạnh lẽo tỏa ra từ đó.

Cô nhận ra ngay rằng đây không phải là một ngôi mộ thông thường.

Đây là một nơi thiêng liêng, được bảo vệ bởi những phép thuật cổ xưa.

Cảm giác này quá mạnh mẽ, quá chân thật.

Cô rút từ trong túi ra một chiếc chìa khóa cổ, chiếc chìa khóa mà cô đã tìm thấy trong những di tích gần đây – chiếc chìa khóa mà cô không hiểu sao lại mang theo mình.

Khi lắp nó vào ổ khóa, cửa đá mở ra trong một tiếng rít dài, như thể nó đã chờ đợi cô từ bao đời nay.Sau khi cửa đá mở ra, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt cô.

Đó là một căn phòng vuông vắn, với bức tường bao quanh đầy những ký tự cổ xưa và những biểu tượng lạ lẫm mà cô chưa từng thấy.

Cánh cửa khép lại sau lưng cô trong một tiếng động khẽ, khiến không gian xung quanh càng trở nên tĩnh lặng và huyền bí.Ở giữa căn phòng là một cái bệ đá, trên đó có một chiếc quan tài nhỏ bằng gỗ sơn đỏ, được khảm những viên ngọc sáng lấp lánh.

Mọi thứ xung quanh toát lên một vẻ thiêng liêng, nhưng cũng đầy rủi ro.

Cô tiến lại gần, cảm giác mạnh mẽ hơn bao giờ hết rằng đây chính là mối liên kết giữa quá khứ và hiện tại, giữa cô và Ngọc KhanhKhi chạm tay vào chiếc quan tài, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ bất ngờ truyền qua cơ thể cô.

Trong giây phút đó, một hình ảnh chớp nhoáng hiện lên trước mắt Uyên Nhi: đó là hình ảnh của Ngọc Khanh, đứng bên một hồ nước, tóc nàng bay trong gió.

Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào cô, như thể muốn nói một điều gì đó.

“ Chiêu Dương... em có nhớ không?” giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, vang lên trong tâm trí cô, khiến trái tim Uyên Nhi thắt lại.

Cô chớp mắt, cố gắng tỉnh táo lại, nhưng hình ảnh và cảm giác đó vẫn rõ ràng như vừa mới xảy ra.

Không phải là một giấc mơ, không phải ảo giác đó là một thông điệp, một sự kết nối mà cô không thể giải thích được.Bất ngờ, một ánh sáng xanh từ chiếc quan tài bùng lên, bao phủ toàn bộ căn phòng, khiến Uyên Nhi phải nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đã thay đổi.

Cô không còn ở trong căn phòng mộ cổ nữa, mà đứng trong một khu vườn rộng lớn, nơi những cánh hoa mai rơi lả tả trong gió.

Và trước mắt cô, một bóng hình quen thuộc đứng đợi.Ngọc KhanhNàng mỉm cười dịu dàng, nhưng trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn không thể nói thành lời.

“ Chiêu Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi sao?”

Nghe người phụ nữ liên tục gọi mình bằng một cái tên hoàn toàn xa lạ cảm giác trong lòng Uyên Nhi lúc này vừa bối rối, vừa tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng cũng chính trong giây phút này, cô nhận ra một sự thật: hành trình của cô không chỉ là tìm lại ký ức, mà còn là sự tái sinh của một mối tình chưa bao giờ tắt.Uyên Nhi đứng ngây người giữa khu vườn, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh của Ngọc Khanh.

Nàng đứng đó, như một hình bóng vĩnh cửu, thoáng buồn, thoáng lạ lẫm, như thể có một rào cản vô hình ngăn cách hai người, nhưng lại đầy quen thuộc.

Mỗi cánh hoa rơi, như thể rơi vào ký ức đã được chôn vùi suốt bao đời."

Em... em là ai?"

Uyên Nhi thì thầm, bước một bước về phía nàng.Ngọc Khanh mỉm cười, đôi mắt nàng sáng lên như muốn xoa dịu những nghi ngờ trong lòng Uyên Nhi.

“Tôi là Ngọc Khanh.

Em có nhớ tôi không?”

Uyên Nhi nuốt nước bọt, không dám tin vào những gì mình đang thấy.

Chắc chắn đây là một giấc mơ.

Nhưng cảm giác quá chân thật, hơi thở của nàng, hương hoa mai, mọi thứ đều rõ ràng đến mức khiến cô không thể dừng lại suy nghĩ."

Nhớ?"

Uyên Nhi lắc đầu, nỗi đau trong lòng cứ dâng lên.

“Tôi không nhớ... tôi không biết mình đã từng gặp cô...”

Ngọc Khanh nhìn cô, nỗi buồn trong mắt nàng càng rõ rệt hơn.

“Đừng vội quên...

Những gì em thấy chỉ là sự khởi đầu.

Câu chuyện của chúng ta chưa bao giờ kết thúc.

Nó chỉ đang chờ đợi thời điểm để hồi sinh.”

Câu nói ấy như một lời tiên tri, đánh thức một cảm giác lạ lùng trong tâm trí Uyên Nhi.

Cô cảm nhận được sự đau khổ, sự xa cách, nhưng đồng thời cũng là niềm hy vọng mà Ngọc Khanh đang gửi gắm.

Một câu chuyện không bao giờ phai mờ.
 
[ Duyên Gái ] Trăm Năm Tình Cũ
Những Mảnh Vỡ Của Quá Khứ


Uyên Nhi từng bước đến một cánh cửa đá với thiết kế vô cùng lạ mắt, cô ra sức đẩy cửa một không gian khác biệt hiện ra trước mắt.

Không gian này tối đen, tĩnh lặng, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ lôi cuốn.

Cô bước vào, đèn pin chiếu sáng, ánh sáng yếu ớt không đủ để làm sáng lên toàn bộ căn phòng.

Từ từng bước chân, cô cảm nhận được sự huyền bí trong không gian này, như thể nó đang che giấu những bí mật không thể tiết lộ.Phía trước, ánh sáng dần trở nên sáng hơn khi cô tiến vào sâu hơn trong hành lang dài.

Những bức tường hai bên vẫn đầy rêu phong, nhưng không giống với những gì cô đã thấy trong ngôi mộ trước đó.

Những ký tự cổ xưa không còn thô sơ và đơn giản mà thay vào đó là những họa tiết tinh xảo, đẹp đẽ như một bức tranh vĩnh cửu.

Uyên Nhi dừng lại một chút, nhìn vào những hình vẽ đó.

Những ký tự này không giống với bất kỳ văn bản cổ nào mà cô đã nghiên cứu trước đây.

Cô không thể giải thích, nhưng mỗi hình ảnh, mỗi đường nét đều như có một sự kết nối trực tiếp với tâm trí cô.Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Uyên Nhi bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Cô quay lại, ánh sáng đèn pin chiếu vào không gian phía sau nhưng không thấy gì.

Cảm giác lạ lẫm tiếp tục dâng lên trong lòng cô, như thể có ai đó đang quan sát, nhưng lại cố tình ẩn mình trong bóng tối.“Có ai không?”

Uyên Nhi lên tiếng, giọng cô vang lên trong không gian tĩnh lặng.Không có đáp lời.

Mọi thứ lại rơi vào yên lặng.

Uyên Nhi nhíu mày, cảm giác bất an bắt đầu lan tỏa trong cô, nhưng cô không thể để mình bị khuất phục bởi nỗi sợ hãi.

Cô tiếp tục đi về phía trước, lòng đầy quyết tâm.Đi thêm một đoạn nữa, cô phát hiện ra một cánh cửa gỗ lớn, đứng lặng im như đang chờ đợi cô.

Đây không phải là một cánh cửa bình thường.

Nó được làm từ gỗ đen, khảm những vệt vàng kim loại, và những đường nét chạm khắc tinh tế khiến cô không thể rời mắt.

Phía trên cánh cửa là một dòng chữ cổ xưa, nhưng Uyên Nhi không thể đọc được vì nó hoàn toàn khác biệt so với những ký tự cô từng biết.Cô đặt tay lên cửa, cảm nhận được một nguồn năng lượng mờ ảo tỏa ra từ đó.

Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng động khẽ vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình.

Cô quay lại, nhưng lần này, một bóng hình mờ ảo đã xuất hiện ngay trước mắt cô.“Ngọc Khanh?”

Uyên Nhi thốt lên, giọng cô run rẩy.Bóng hình ấy mờ nhạt như sương khói, nhưng chính là Ngọc Khanh, với mái tóc dài bay trong gió nhẹ và đôi mắt sáng lấp lánh.

Nàng đứng đó, đôi mắt đầy nỗi buồn và sự u uất như thể đang chứng kiến một bi kịch mà chính nàng không thể thay đổi.“Chiêu Dương…”

Giọng nói của Ngọc Khanh văng vẳng trong tâm trí Uyên Nhi.

"Em đã đến đúng nơi rồi."

“Em… là thật sao?”

Uyên Nhi hỏi, bước lại gần nàng, tay giơ lên muốn chạm vào hình bóng đó, nhưng khi bàn tay cô chạm vào, chỉ có một luồng khí lạnh toát ra.

Ngọc Khanh không thực sự hiện diện ở đây, nàng chỉ là một hình ảnh mơ hồ, một ký ức sống động mà Uyên Nhi không thể chạm vào.“Không phải em, mà là linh hồn của em đang tìm lại mình.”

Ngọc Khanh đáp, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự thôi thúc.

“Chiêu Dương, em phải hiểu rằng ký ức của chúng ta đã bị xóa đi.

Nhưng tất cả những gì em cần biết, em sẽ tìm thấy ở đây.”

“Vậy là em phải làm gì?”

Uyên Nhi hỏi, tâm trí cô đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.

“Em không hiểu, Ngọc Khanh.

Mọi thứ quá mơ hồ.

Tại sao em lại… là tôi?

Tại sao lại là tôi?Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại đầy nỗi buồn, như thể đang chia sẻ một gánh nặng không thể thấu hiểu.

Và ngay khi Uyên Nhi định hỏi tiếp, bóng hình Ngọc Khanh lại dần tan biến, chỉ còn lại sự im lặng sâu thẳm trong không gian.Sau khi Ngọc Khanh biến mất, Uyên Nhi cảm thấy mình càng thêm bối rối.

Nhưng cô biết mình không thể dừng lại.

Cô phải tiến về phía trước.

Cánh cửa gỗ lớn vẫn đứng đó, như một thử thách không thể bỏ qua.Cô đặt tay lên cửa lần nữa, lần này cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy qua cơ thể mình, và bỗng chốc, cánh cửa từ từ mở ra.

Những tia sáng mờ ảo chiếu rọi từ trong khe cửa, nhưng không phải ánh sáng bình thường mà là ánh sáng dịu nhẹ, như một thứ năng lượng vô hình đang mời gọi cô bước vào.Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, một không gian kỳ lạ hiện ra trước mắt Uyên Nhi.

Đây không phải là một căn phòng hay một khu vực thông thường.

Nó giống như một không gian xuyên qua thời gian, nơi hiện tại và quá khứ hòa quyện vào nhau.

Những hình ảnh, những ký ức dường như bị xé rách và chồng chéo lên nhau, nhưng trong đó, Uyên Nhi nhận ra một hình ảnh rất quen thuộc – chính là Ngọc Khanh, đứng giữa không gian ấy, đôi mắt nàng lấp lánh như ngôi sao.“Em phải làm gì tiếp theo?”

Uyên Nhi thầm hỏi chính mình.Để tìm thấy câu trả lời, cô bước vào, nơi thời gian và ký ức bị xáo trộn, để tiếp tục hành trình của mình.

Cô không biết mình sẽ gặp gì phía trước, nhưng một điều cô có thể chắc chắn: quá khứ sẽ không dễ dàng để cô lãng quên, và cô phải đối mặt với nó, dù có bất kỳ điều gì xảy ra.Và rồi, khi cô bước vào không gian ấy, ký ức của một cuộc đời đã bị lãng quên dần dần quay lại.

Từng mảnh ghép của quá khứ bắt đầu hiện lên trong tâm trí cô.

Những hình ảnh mờ ảo, những cảm xúc mãnh liệt, tất cả đều đổ dồn vào lòng cô.

Cô thấy mình đứng dưới một cơn mưa, giữa những cánh hoa mai rơi lả tả, tay nắm chặt tay một người con gái, đôi mắt đầy yêu thương và hi vọng.Là Ngọc Khanh.Không gian xung quanh Uyên Nhi bỗng trở nên mờ ảo.

Mỗi bước đi của cô trong không gian kỳ lạ này dường như không có điểm dừng, không có thời gian.

Cô không biết mình đang ở đâu, nhưng tất cả những gì cô cảm nhận được là sự hiện diện của những ký ức không thể lý giải, những cảm xúc dày vò như những mảnh vỡ không thể ghép lại.

Những hình ảnh từ quá khứ, những ký ức mà cô chưa từng trải qua, hiện lên trước mắt cô, như một bộ phim quay chậm.

Cô thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa mai, những cánh hoa vàng nhạt rơi lả tả trong gió, và bên cạnh cô là một người con gái với mái tóc dài mượt mà, gương mặt thanh thoát như một bức tranh.

Đó là Ngọc Khanh, đôi mắt nàng trong suốt, phản chiếu một nỗi buồn sâu thẳm, nhưng cũng đầy yêu thương.Ngọc Khanh mỉm cười với cô, nhưng ánh mắt nàng lại nói lên một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.

Một câu chuyện dài, một mối quan hệ không thể hoàn thành.

Và trong khoảnh khắc đó, Uyên Nhi bỗng cảm thấy như thể chính cô và Ngọc Khanh đã chia tay từ rất lâu rồi, và dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, tình yêu ấy vẫn không thể phai nhòa.Những ký ức ấy dường như không có đầu mối, cứ xoay vòng trong tâm trí Uyên Nhi, làm cho cô cảm thấy như mình đang bị lạc vào một mê cung không lối thoát.

Cô nghe thấy tiếng của Ngọc Khanh vọng lại từ đâu đó, nhưng giọng nói của nàng lại mơ hồ, như thể đang ở rất xa, không thể chạm tới.“Chiêu Dương…”

Giọng nói ấy vang lên, đầy sự khắc khoải.

“Em phải nhớ… em phải nhớ…”

Cô vội vàng bước về phía tiếng gọi, nhưng mỗi bước đi lại khiến cô cảm thấy mình càng đi xa hơn khỏi đích đến.

Những hình ảnh cứ thay đổi liên tục, từ một căn phòng trống không đến một cánh cửa gỗ cổ xưa, rồi lại là những con đường mù mịt, không có lối ra.Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, và ngay khi cô tưởng chừng như mình không thể tiếp tục, một ánh sáng bừng lên, xuyên qua bóng tối, chiếu thẳng vào khuôn mặt Uyên Nhi.

Cô không biết đó là ánh sáng gì, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy lại càng làm cô cảm thấy được tiếp sức.

Cô bước về phía ánh sáng, nơi có sự hiện diện của một người con gái, một bóng hình quen thuộc.

Uyên Nhi giật mình mở mắt, cảm giác như vừa rơi từ một cõi mơ xa xăm về thực tại.

Tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.

Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng sớm tràn vào phòng qua khung cửa sổ, nhưng cảm giác mơ hồ từ giấc mơ vẫn bủa vây cô.

“Ngọc Khanh…

Chiêu Dương…” cô lẩm bẩm, đầu óc còn ngổn ngang với những hình ảnh và cảm xúc vừa trải qua.

Đôi tay Uyên Nhi bất giác siết chặt tấm chăn, như muốn níu giữ những ký ức đang dần mờ nhạt.

Giấc mơ ấy, dẫu mơ hồ, lại chân thực đến kỳ lạ.

Cô cảm nhận được hơi ấm, mùi hương thoang thoảng của hoa mai, và ánh mắt sâu thẳm của Ngọc Khanh.

Tất cả như vẫn còn hiện diện trong căn phòng này, dù cô biết đó chỉ là một giấc mơ.
 
Back
Top Bottom