Tâm Linh [Duyên Gái - Thuần Việt] Mượn Xác

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400258173-256-k667005.jpg

[Duyên Gái - Thuần Việt] Mượn Xác
Tác giả: Lih_LiTi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

⚠️Lưu ý: mọi sự kiện diễn ra trong truyện hoàn toàn hư cấu, nếu cảm thấy khó chịu mong bạn lướt qua.

Mộc Lan một cô gái bình thường sao lại được một oan hồn xinh gái theo về tận nhà, còn đòi sự giúp đỡ của cô?

Giấc mơ kì lạ dạo này hay thấy đó có liên quan gì với oan hồn này?

Mọi chuyện có thể chở nên thay đổi vĩnh viễn không quay về được như cũ nếu cô đồng ý giúp oan hồn
(Mình mới viết truyện, câu từ hơi ngang sượng mong các cao nhân dạy bảo🫵🫶) Tags: duyêngáihaihuoctâmlinh​
 
[Duyên Gái - Thuần Việt] Mượn Xác
Chương 1: Lại là giấc mơ đó...?


Cuối thế kỉ 19 - đầu thế kỉ 20, khắp đất nước chìm vào bóng tối của chiến tranh.

Thực dân Pháp đã đặt chân liên mọi miền đất của ta, áp đặt chế độ cai trị độc tài, kiểm soát từ triều đình đến các tầng lớp dân chúng.

Nhân dân bị đàn áp bóc lột bị giam cầm trong những chính sách tàn nhẫn của chúng.

Thuở ấy, một số tầng lớp quý tộc vừa muốn sống sung sướng vừa ko muốn bị áp dụng chính sách của giặc nên đã quay lưng với đồng bào, nhìn đất nước chìm trong khổ cực.Giữa trời đêm, không sao không trăng xung quanh chỉ toàn bóng tối của đêm bao trùm cùng với những cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Ở một ngôi làng nọ - làng Phong Nhai, lấp ló những ánh sáng của lửa nhộn nhịp lên xuống phập phồng, người cầm đèn dầu người cầm đuốc, người cầm xẻng, cuốc v.v., hì hục như vội vã tìm kiếm thứ gì đó, tiếng chân hùng hổ dập mạnh xuống đất hoà cùng vào tiếng nói xì xào bàn tán tiếng chửi rủa vang khắp ngôi làng.

Cách xa đám người kia, có một cô gái mảnh khảnh nhỏ nhắn chạc đôi mươi đang núp mình sau cây đa cổ thụ lặng lẽ nhìn, đôi mắt nàng long lanh nhưng mang theo ánh nhìn sợ hãi với những người kia, bả vai run rẩy, tay cố gắng bám víu thân cây cố trụ để không ngã, mồ hôi lăn trên trán chảy xuống mắt cay xè, rồi chảy xuống miệng mặn chát, nàng không dám thở mạnh, bỗng không biết từ phía sau có người từ bao giờ hô to:- "Con quỷ cái này ở đây!!!"

Đó là tiếng hét của một bà thím, bà ta hét lên thành công thu hút sự chú ý của mọi người, chúng quay ra nhìn về phía cây, một tay nàng ôm lấy miệng lo sợ lùi bước về sau chân run lên khó nhọc giữ thăng bằng, tay còn lại cố gắng vung loạn lên không trung mong cầm bám víu được vào một thứ gì đó.

Bước chân của chúng dồn dập lao tới, nàng toát mồ hôi lạnh nhanh chóng ngoảnh đầu lại tháo chạy, nàng không biết nên chạy đi đâu nữa chỉ mong rằng bản thân cắt đuôi được.

Dốc hết sức lực chạy thật nhanh ko quay lại nhìn, tiếng chân đằng sau ngày một lúc tới gần, tiếng chân đập mạnh xuống đất những tiếng chửi bới nguyền rủa tuông ra gào rú vang lên giữa đêm khuya lạnh lẽo:- "Quỷ cái, đứng lại cho tao!!"

- "Giết!

Giết chết con mụ đó..."

Những âm thanh chửi rủa phát ra từ đám người đó, chúng như lũ hổ đói lâu ngày, điên cuồng lao đến, chúng giờ không nhìn giống như con người nữa...mà là một lũ súc vật bám riết con mồi bé nhỏ.

Nàng thở nặng nề, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo, tóc như hoảng loạn bay phất phới trong gió không ngừng, chân nàng dẫm đạp lên đất sỏi lạnh buốt rỉ máu thâm tím, nàng đau lắm chứ nhưng nếu dừng lại nàng sợ không giữ được cái mạng này mất.

Bỗng trong đám người đó xuất hiện một gã to con cao lớn, hắn vượt lên sải bước của hắn gấp đôi bước cô gái trước mặt, rất nhanh hắn đã túm vào tóc cô gái bé nhỏ ấy, giật thật mạnh về sau, làm nàng ngã cái huỳnh "bịch...".

Nàng đau đớn rên rỉ, nước mắt nàng tuông ra tuyệt vọng, tay nàng bám vào tay gã đàn ông đang nắm tóc cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng cào cấu hy vọng hắn buông tha nàng, mắt nàng nhìn xung quanh cầu cứu, ánh mắt long lanh như cố thanh minh cho người con gái này...._"Tích....tích...tích..."

- "AAAAAA"-" Lan có chuyện gì thế!?"

Giọng của một người đàn ông vang lên, hắn đẩy cửa xông vào, mồm vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, khăn thì vắt ở cổ hốt hoảng - " Sao thế..?"

Người ngồi trên giường kia thẫn thờ, một dòng chảy nóng hổi lăn xuống má.

Người đàn ông kia lo lắng chạy tới bên giường.

Cô hoàn hồn chớp mắt, hơi thở gấp gáp nhìn thẳng ra hư không trước mắt, cô lắc đầu xua xua - "Em không sao"Thì ra người ngồi trên giường đây là Hoàng Mộc Lan hai mươi mốt tuổi còn người đàn ông cao to kia là Hoàng Vũ Minh anh trai, hai mươi tư tuổi.

Thấy Mộc Lan đã nói vậy hắn im lặng nhìn cô một lúc như muốn nói gì đó rồi lại thôi, tay đút túi quần bước ra khỏi phòng cô.

Tiếng dép loẹt quẹt nặng nề bước xuống dưới lầu dần dần tiếng ngày càng nhỏ rồi biến mất - "Giấc mơ đó là sao..?"

Cô tự hỏi, tay ôm má, hơi thở vẫn gấp nhưng cũng chậm lại.

Mộc Lan bước xuống giường xỏ dép loẹt quẹt bước về phía nhà tắm, ngáp ngắn ngáp dài mắt đen xì vì thâm quầng, tay thì gãi đầu tay thì đút túi quần.

Cô vào nhà tắm chải vội răng, rửa mặt sạch sẽ rồi bước xuống lầu ăn sáng.

Ăn sáng xong xuôi, cô tạm biệt mẹ, leo lên xe điện của ông bô mua từ hè năm ngoái, lo thân con gái đi học đường xa mà bản thân thì bận không đưa đón được các con nên mới mua xe điện cho, vừa đủ đi đi về về.

Dù không phải gia đình giàu có gì nhưng cũng thuộc dạng có của ăn của đểNgười đã ngồi lên yên xe, mũ đã đội, chìa khóa đã cắm, chân chống đã gạt.

Giờ chỉ đợi anh cô lên xe là đi thôi, nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng dáng đâu đang tính rút điện thoại ra gọi điện hỏi....Tinh Tinh - thì tin nhắn đến.

Là tin nhắn của Vũ MinhVũ Minh: [ không cần chờ anh, đi trước đi ] !- "Chậc..."

Nay đi tới trường sớm thành ra trộm vía không bị tắc đường, nhỡ chậm chân tí thôi là ngồi hít khói bụi, chứ khéo cô đòi ông bô mua cho trực thăng bay cho đã cái nư đỡ hít khói bụi đỡ tắc đường.

Đi khoảng mười lăm phút cũng tới trường, đang ga xe định phi thẳng vào trường thì bắt gặp gương mặt quen thuộc lấp ló trong đám đông, gương mặt đó cũng nhìn thấy Mộc Lan liền vẫy tay, mặt hớn ha hớn hở.

Đó là Trần Ánh Tuyết bạn thân hồi cấp 3 của cô, nó vui vẻ chạy tới chỗ cô hí hửng gọi:- "Hú hú bé cưng ơi~"Mộc Lan nhăn mặt với giọng không thể nào ớn lạnh hơn của nhỏ, da gà da vịt đua nhau nổi lên, cô lấy ngón trỏ đưa lên miệng- "Suỵtttt, ớn chết đi được"Ánh Tuyết nhún vai bĩu môi rồi chạy ra sau đít xe con Mộc Lan leo lên ngồi phịch, xe lắc lư lún sâu xuống một lúc cô mới khó hiểu quay đầu lại nhìn:- " Mày muốn ngã à?"

Ánh Tuyết cười gian- " Không ấy chở tao đi, tao lười đi quá"Mộc Lan bất lực không nói gì cô thở dài bất lực rồi chở một mạch tới khu để xe.

Đỗ xong, mới xách cặp lên vai, bước chân cô nặng nề loẹt quẹt, Ánh Tuyết cũng nhảy xuống xe, nhỏ chăm chú dán mắt vào điện thoại hai ngón cái liên tục bấm lên màn hình tủm tỉm cười- " Yêu rồi à?"

Mộc Lan huých nhẹ tay Ánh Tuyết- " Hả?

Kh...không, làm gì có "Ánh Tuyết ửng hồng má, vội vã giấu điện thoại vào túi áo, Mộc Lan cười khẩy một cái rồi tiếp tục đi về phía lớp.

Ánh Tuyết theo sau rồi đi bước ngay bên cạnh, nhỏ bắt đầu luyên thuyên về mấy chuyện trên trời dưới biển.- "Mày biết gì không bữa tao đi học thêm á xong tao gặp..."

Mộc Lan vừa đi vừa lắng nghe, được một lúc cô lại cười khẽ rồi "ừ" tiếng.

Nói lắm thế này bảo sao trong trường hầu như ai cũng biết đến nó với biệt danh là " Đít vịt", hồi còn học cấp ba Ánh Tuyết hay bị Mộc Lan gọi vậy, nhiều lần họ cãi nhau vì chuyện này, còn chiến tranh lạnh gần như nghỉ chơi nhưng cuối cùng vẫn làm hoà và thân thiết đến tận bây giờ, cô cũng chẳng dám gọi bậy nữa.Đầu Mộc Lan bây giờ nặng trĩu những suy nghĩ về cô gái trong giấc mơ kia ồ ạt tới, rốt cuộc cô ta là ai?

Sao dạo này cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ...?

Ánh Tuyết luyên thuyên nãy giờ mới thấy nay cô khác hẳn mọi khi mới ngưng lại nhìn sắc mặt cô một lúc- " Sao mặt mày tối sầm lại thế?

Qua không ngủ ngon sao?"

Mộc Lan lắc đầu chối bây chối biến- " À Lan nè, lớp thực hành của mình cuối tuần tổ chức chuyến dã ngoại hai đêm ba ngày.

Tao đăng ký cho tao với mày luôn rồi"- "Hả...? sao mày không hỏi ý kiến tao?"

Cô mở tròn mắt ngơ ngác hỏi.

Ánh Tuyết nhún vai ra vẻ tự hào nói:- " Tao chắc chắn mày sẽ đi mà, tao thấy danh sách có tên Ngọc Bích ấy"Nguyễn Thị Ngọc Bích là tên một cô gái mà Mộc Lan thầm crush, thầm thương cũng một năm rồi, nhiều lần định bảy tỏ thì Ngọc Bích toàn ngó lơ.

Bị ghost đếm không xuể nhưng Mộc Lan, hễ chỗ nào có Ngọc Bích là chỗ đó lấp ló bóng dáng cô, hiều lần Ánh Tuyết khuyên giải nhưng Mộc Lan vẫn chẳng chịu thay đổi, nên cũng đành bất lực- " Tao cá là mày sẽ không hối hận đâu"Mộc Lan đỏ tai lắp bắp- " Thế... sao mày biết có....có chuyến dã ngoại mày không nói tao?"

Khoái lắm mà mắc làm giá.- " Tưởng mày biết rồi?"

Mộc Lan gãi gãi đầu- " Thì...bị thu điện thoại..."

Ánh Tuyết khẽ cười, hình như đã đoán ra được lý do bị thu nên cũng không buồn hỏi thêm.***

Tua🙂)____Chủ nhật____Sáng sớm hôm đó, Mộc Lan đã dậy từ sớm để chuẩn bị đồ đạc xong lên xe trở Vũ Minh tới trường.

Cả hai đã có mặt từ sớm cùng với đoàn, điểm danh chuẩn bị cho chuyến đi, chuyến đi cũng nhiều người đăng kí đi- "Nào nào tập chung nào các em tập trung tập trung"Giảng viên hướng dẫn chuyến đi này là thầy Hải, năm nay mới hai mươi tám tuổi, phong đột, nhanh nhẹn toát lên vẻ nam tính, ai trong trường đa số cũng mê thầy.

Cái Mộc Lan mới đưa mắt liếc nhỏ Ánh Tuyết tay đang vừa uống hộp sữa milo vừa ngắm thầy.

À tự nhiên thấy lạ, con này bình thường nó né mấy chỗ như này như tà, mà lần này lại nằng nặc đòi đi, còn háo hức đến nỗi cả tuần chỉ nhắc tới chuyện đi dã ngoại .

Cô nhìn Ánh Tuyết cười khẩy làm nhỏ lành lạnh khi cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm quay về đằng sau bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý, nhỏ suýt tý sặc sữa, hèn quá bạn tôi ơi.Xe bắt đầu lăn bánh, Mộc Lan ngồi với Ánh Tuyết, cô ngồi ở hàng ghế cuối đăm chiêu nhìn ra hàng ghế thứ hai đầu xe, chỗ ngồi của một cô gái cô rất thương, Bích Ngọc mảnh khảnh xinh xắn nhưng khá tinh ranh, bản thân Mộc Lan cũng không hiểu sao cô lại thích được con người này như vậy nữa, thở dài một tiếng tựa lưng vào ghế quay sang thấy Ánh Tuyết đang cắn áo nghiến răng ken kétÁnh Tuyết ánh mắt đầy tức giận nhìn về phía của Ngọc Bích, thấy khuôn mặt khó hiểu của cô mới thôi nghiến, nhỏ khoanh tay vắt chân "hứ" một tiếng- " Mày coi, hôm qua nó đã đồng ý làm người yêu thằng Dương.

Nay khác xe thằng Dương là quay ra tòn ten với trai"Vì cũng quá quen với việc này của Ngọc Bích, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa, nói thật thì trong lòng cô cũng chẳng vui nổi, tình cảm này vốn không nên có, thật sự ngồi nghĩ thôi cũng mệtÁnh Tuyết thấy cô có vẻ hơi âm u, mới thò tay ra sau lưng vỗ "Bốp bốp"- " Không phải tiếc loại người lăng nhăng đấy"Rồi Ánh Tuyết lại quay sang liếc nhìn Ngọc Bích với ánh mắt sắc lẹm, được an ủi trong lòng Mộc Lằn cũng vơi bớt buồn phiền, cảm giác ấm áp hẳn.

Cô tựa lưng vào ghế mệt mỏi suy nghĩ , chợt giấc mơ đêm đó ập về, cô gác tay lên trán đặt ra hàng tá câu hỏi.

Nhưng chưa được mấy phút là bao đôi mi nặng trĩu muốn cụp xuống, đấu tranh mãi cuối cùng Mộc Lan cũng đành đánh một giấc, nghĩ là làm mi từ từ khép lại, định sẽ ngủ chút thôi - " Ê ê mày ngủ thật hả?"

Ánh Tuyết lay vai Mộc Lan, cô gật đầu, nhỏ hơi hụt hẫng, vì giờ cô mà ngủ ai nói chuyện cùng đây.

Cô quay lưng về phía Ánh Tuyết, nhỏ thấy nắng chiếu vào mặt cô, lo chói khó ngủ nên nó dúi mũ lưỡi trai vào tay Mộc Lan - " Lấy cái này che mặt không bị chói, dễ ngủ hơn"Mộc Lan lấy chiếc mũ đội lên đầu rồi thò tay vào túi áo khoác lấy ra điện thoại đưa cho nhỏ xong xuôi khoanh tay, khép đôi mi cong vuốt.

Ánh Tuyết cười tít mắt tay đón chiếc điện thoại của cô khẽ cảm ơn.____- " Thảo em có sao không?"

Sao giọng nói này vừa nhẹ nhàng vừa quen thuộc vậy, có vẻ khá gấp gắp thúc giục, người cô bị đối phương lay mạnh- "Thảo ơi, tỉnh dậy đi chị xin em đó, nhanh lên bọn chúng sắp đến rồi"Cô nặng nề mở mắt, đôi mắt ngẩn ngơ như đang soi vào thế giới khác, cảm giác thân thể tê dại ghì chặt như bị tảng đá nặng đè lên, nó nhức nhối, vừa rát mà cũng vừa buốt, mềm nhũn đến nỗi không đứng vững nổi.

Trước mặt, có người đang tất tả rìu cô dậy rồi từng bước thật nhanh ra cánh cửa mỗi bước chân của cô bước theo người con gái ấy đều vội vàng nhưng lại cũng chậm chạp, bởi mỗi cử động của cô đều rất khó khăn, mơ hồ nhìn mặt người đó cảm giác vừa quen vừa lạ, Mộc Lan cũng thắc mắc không biết sao cơ thể lại thành ra như này đứng cũng chẳng vững, đi được hai ba bước là vấp ngã.

Bỗng ở xa xa Mộc Lan lắng nghe được những tiếng người hò hét cười đùa, không nghe được họ đang nói gì nhưng âm thanh đó cứ như lũ ong vo ve bay lượn trong tai khiến đầu óc cô choáng váng, tức ngực, mập mờ phía sau ánh sáng yếu ớt của lửa, lúc bấy giờ người con gái cạnh cô có vẻ cuống quýt, bước chân trần không ngần ngại dẫm lên những viên sỏ bùn đất lạnh lẽoNgười con gái run run sợ hãi, Cô cố gắng nhúc nhích chân tay nhưng đều vô ích, chỉ biết đau đớn rên rỉ, không hiểu sau mơ lại có cảm giác thực đến vậy.

Người con gái càng tức tốc đi nhanh hơn, may mắn làm sao bọn họ không bị phát hiện, người con gái rìu cô đi sâu vào rừng.

Mặc dù không tỉnh táo, nhưng cô đủ ý thức nhận biết được bây giờ là ban đêm, tiếng lá cây xào xạc cùng làn gió đêm lạnh lẽo khẽ rít qua tai, tiếng côn trùng í ới lúc dồn dập lúc ngắt quãng cùng với hơi thở nặng nề của cả hai người con gái, những bụi gai sắc nhọn cứ vô tư cứa vào chân máu chảy toát raDưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, gương mặt kia nửa ẩn trong bóng tối nửa nhẹ nhàng ló lấp dưới ánh trăng, dù không thấy rõ khuôn mặt người bên cạnh nhưng cảm giác người con gái ấy rất đẹp, vẻ đẹp vừa xa xăm vừa gần gũi đến nghẹn thở.

Trái tim bỗng như hẫng nhịp, chẳng rõ là vì sợ hãi bóng đêm hay ánh nhìn kia quá đỗi dịu dàng - " Không sao đâu, chị sẽ cứu em!

Em nhất đỉnh phải sống đó...

Thảo à"____- " Ê "Ánh Tuyết lay mạnh cô dậy- " Ê ?"

Nhỏ cúi xuống bên tai của cô- " Ê đến nơi rồi xuống xe mau!!"

Tiếng hét của Ánh Tuyết vang lên chói tai, như đâm thủng màng nhĩ của Mộc Lan, cô giật mình mở mắt- " Gì ngủ như chết thế, mọi người xuống xe cũng hai mươi phút rồi đấy"Cô bất ngờ bật dậy, thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước, tay xoa mặt, sờ tay, sờ chân, cố gắng tìm xem bản thân có còn lành lặn không.

Ánh Tuyết đứng bên cảnh mà ngớ người vẫy vẫy tay trước mắt Mộc Lan- " Ê?

Mày làm sao thế?"

Cô giật mình lấy lại được ý thức, quay sang nhìn Ánh Tuyết- " Lại là giấc mơ đó..."

- " Mơ gì?

Thôi mau xuống xe dựng lều đi sắp tối rồi đấy"Ánh Tuyết vai đeo cặp đụng đồ tay đút túi bước những bước chân nặng nề về phía cửa xe, nhỏ cố tình đi chậm để chở cả cô, Mộc Lan chợt nhận ra bản thân vô tình gây phiền cho bạn, lúng túng sắp xếp đồ đạc tức tốc xuống xeEnd chương 1.
 
[Duyên Gái - Thuần Việt] Mượn Xác
Chương 2: Làng Phong Nhai


Mặt trời gần như sắp khuất sau lưng núi, bầu trời cũng chuyển màu dần từ cam sang tối, chim theo đàn bay về tổ, gió mát nhẹ nhàng ghé qua cỏ vui mừng nhún nhảy, đổ mình theo hướng gió, đoàn của Mộc Lan dừng chân ngay khu cắm trại, mọi người ấy nấy cũng bận rộn.

Người dựng lều, người nướng đồ ăn, người sắp xếp lương thực.v.v Còn cô, cô đang mải mê dựng lều với Huyền Anh, còn Ánh Tuyết đang hì hục nướng xúc xích, cá viên, mực, ngô..v.v.

Cũng ko thể chê tay nghề nhỏ này được, mùi đồ ăn nghi ngút thơm phức bay lên bụng cô réo rồi, lều cũng xong, thấy hoàng hôn trước mắt thật bình yên, cô lấy điện thoại ra làm vài tấm, cảnh vừa đẹp vừa bình yên này không chụp up story thì phí, thấy Ánh Tuyết đang tập trung nướng đồ ăn, mồ hôi nhễ nhại trên trán chảy xuống cổ, đầu tóc rối bù xù, không chần chừ Mộc Lan dơ điện thoại lên "Tách Tách" tranh thủ giữ làm con tin.

Xong xôi cô mới chạy với cạnh nhỏ– " Cần giúp ko?"

Ánh Tuyết lắc đầu, tay vẫn cầm cái quạt vừa quạt vừa thổi gần như ngó lơ cô, Mộc Lan cũng không nói gì nữa, đứng đó nghịch điện thoại một lúc rồi vào trong lều với lấy cặp bỏ quần áo đồ cá nhân ra, vừa đi vừa huýt sáo tới nhà tắm công cộng của khu cắm trại.***Ánh Tuyết vẫn đang tập trung lật qua lật lại để không bị cháy, chuyến đi này được chia ra theo nhóm nó không đơn giản là đi dã ngoại thông thường mà là một buổi truyền thông sinh tồn trong rừng sâu.

Cô cùng cái Ánh Tuyết và ba người nữa chung nhóm, bình thường các nhóm sẽ tự hoạt động riêng biệt, chỉ khi hoạt động tập thể sẽ có thông báo từ hiệu trưởng và giảng viên hướng dẫn.

Tối nay làm liên hoan đa số ai cũng háo hức, mọi người chia công việc người trang trí sân khấu, người kê ghế kê bàn, người treo đèn giây .v.v Tắm xong cô sảng khoái về lại lều, thấy cái Ánh Tuyết vẫn bận tối mặt mũi, Mộc Lan mới đề nghị để cô làm còn nó thì mau đi tắm đi.

Nhỏ cũng để lại cho cô nhưng chưa đi ngay còn đứng lại dặn đủ kiểu mới dám đi, chắc có lẽ nhỏ sợ cô sẽ làm hỏng đồ ăn mất vì tay chân vụng về của Mộc Lan.

Tết năm lớp mười một, vì học nội trú nên trường có tổ chức làm bánh, Ánh Tuyết đau bụng mới để cho cho Mộc Lan trông nồi bánh chưng mà không biết cô trông kiểu gì chân tay húc đổ cả nồi nước luộc bánh báo hại cả lớp bị xếp hạng nhất từ giới lên. ***Buổi liên hoan đã tới, họ dựng một cái mái trang trí đủ đèn màu khác nhau, trông mọi người mệt mỏi vì đói bụng nhưng vẫn có tiếng trò chuyện vui vẻ, người sắp đồ ăn, người mua nước, ai ai cũng mong chờ lắm rồi.

Bỗng giảng viên bước ra đứng trước bàn chống tay xuống, ánh mắt trong veo lấp lánh, dáng người toát ra vẻ phong độ vừa mới bước ra đã thu hút bao sự chú ý.

Thầy cong môi cười ấm áp, kêu mọi người về chỗ ngồi, thầycó đôi lời phát biểu:– " Chào mọi người, đây là lần đầu tiên trường ta tổ chức chuyến dã ngoại này, vừa để giải stress vừa tăng kinh nghiệm sinh tồn trong rừng, để một ngày mai tràn đầy năng lượng tích cực mọi người hãy nâng ly và quẩy tới bến nào!"

Dứt lời mọi người hú hét, vỗ tay phấn khích nâng ly chúc nhau đôi lời, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, không phải nói chứ không khí vô cùng ấm cúng ánh đèn nhỏ đầy màu sắc treo trên đầu, buổi liên hoan cứ thế diễn ra suôn sẻ.

Riêng Mộc Lan thì không ổn mấy, mắt cô cứ liên tục nhìn về phía của Ngọc Bích, cô gái ấy đang trò chuyện vui vẻ với thầy Hải cả hai đôi khi còn có cử chỉ thân mật với nhau nữa, chưa ai đoán chính xác mối quan hệ của họ là gì người đồn là bạn thân, người đồn là thanh mai trúc mã, người bảo họ đang yêu .v.v. nhưng sau vụ Ngọc Bích đồng ý làm người yêu thằng Dương thì nhưng tin đồn cũng vơi dần.

Cô thì ủ rũ cái Ánh Tuyết cũng không đỡ là bao, nó còn đằm đằm sát khí hơn cả cô, ừ nó ghen thầy Hải với Ngọc Bích chứ ai, Mộc Lan huých tay nhỏ cái chứ không cứ chằm chằm nhìn hoài thế cũng không hay.

Ngồi kế Mộc Lan là Lê Anh Quốc, gã này nổi tiếng ngông cuồng, đầu gấu của trường, chuyên đi gây sự với trước, nhưng hắn với cô lại hàng xóm lâu năm nên khá thân, hắn đột nhiên ngồi dậy, tay đút túi quần vênh váo đi lên sân khấu lấy mic vỗ vỗ một lúc rồi đưa lên kề miệng, làm ai cũng phải dùng lại việc của mình để nhìn về phía Anh Quốc.

Hắn với khuôn mặt bỉ ổi, mếch mép nói– " Nhân dịp chuyến dã ngoại hoang dã hoà mình vào thiên nhiên như này, ai muốn nghe chút chuyện kích thích không?"

Mọi người đều hiểu tính thằng này hâm hâm dở dở là như thế nhưng không ai dám lên tiếng can ngăn vẫn là im lặng không nói gì, mắt hắn loé lên tia sáng, khẽ cười giọng khàn khàn đủ nghe– " Khu cắm trại của chúng ta gần ngay làng Phong Nhai chắc hẳn ai cũng biết nhỉ?"

Khu cắm trại cách làng Phong Nhai chắc đi chưa tới 1km, ngôi làng mang nhiều câu chuyện bí ẩn không lời giải đáp, những chuyện tâm linh về chiếc cây đa cổ thụ trăm tuổi từ thời kháng chiến chống Pháp đến giờ, cây đó linh lắm:– " Nghe nói thời kháng chiến chống Pháp, ở làng đó có một cô gái bị cả làng cho là phủ thủy, họ đánh đập bỏ đói cô ấy đến chết, bị vứt xác ở ngay dưới gốc cây đa cổ thụ sau làng, từ đó những chuyện bí ẩn không thể lý giải xuất hiện xung quanh cái cây đó!"

Anh Quốc với ánh nhìn sắc lạnh, lia từ người này đến người kia, giọng hắn gằn nhẹ:– " Đêm không trăng không sao, người trong làng đều nghe thấy tiếng la ai oán từ cây đa ấy, tiếng nó la hét rồi khóc vang khắp làng, họ sợ cô gái ấy về báo thù nên đã mời pháp sư cao tay nhất về trấn yểm, đã bao năm trôi qua cái cây mặc dù hằng đêm không nghe thấy gì từ nữa nhưng nơi đó vẫn rất linh, có người đòi chặt chiếc cây đi sáng hôm sau tìm thấy thi thể tên đó chết trên ruộng hay...

Một tên say rượu vô tình đi ngang giữa đêm tiểu vào gốc cây, lúc đó trên đầu hắn có tiếng cành cây gãy cái "rắc" nghe kĩ hơn thì như tiếng xương...bị bẻ.

Chất lỏng màu đỏ sẫm chảy tanh tác xuống bả vai tên say rượu kia tiếng khóc ai oán cùng mùi hôi thối nồng nặc sộc thẳng lên mũi....

Làm tên kia la ói kinh hoàng vội vã tháo chạy.

Từ dưới gốc cây họ lập lên một cái miếu thờ cô gái ấy..."

Đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽ thổi đến bay qua gáy của mọi người, ai cũng sởn gai ốc, có đứa con gái con hét toáng lên sợ hãi run rẩy, riêng có cái Ánh Tuyết là không bận tâm vẫn đang chăm chú nhìn hai con người trước mắt, Ngọc Bích sợ hãi khẽ nắm vào tay áo của thầy Hải, thầy Hải cũng không phản kháng còn ngồi sát lại Ngọc Bích như vỗ về an ủi, làm nhỏ nghiến răng nghiến lợi, mắt long sòng sọc, giận dỗi quay đi.***Sau buổi liên hoan, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhanh chóng về lại lều để nghỉ ngơi sau chuyến đi xa.

Sau khi về lại lều, Mộc Lan ở với Ánh Tuyết và Bùi Huyền Anh, Huyền Anh là thành viên nữ trong nhóm khá trầm nếu không nói thẳng ra là nhút nhát sợ giao tiếp, không ai thích nó cả may vẫn có Ánh Tuyết và cô nói chuyện cùngTối đó, trời không sao không trăng, mây che cứ như nuốt chửng gần hết ánh sáng lờ mờ của mặt trăng, xung quanh chỉ còn là tiếng của loài côn trùng kêu réo lên đến lạnh người, Mộc Lan nằm đó trằn trọc không ngủ, cô gác tay lên trán nhìn lên mái lều.Xào xạc... – Bất ngờ có tiếng như ai dẫm lên cỏ lá bên ngoài, tiếng không to nhưng đủ nghe, âm thanh này phát ra từ xa túp lều của họ nhưng cảm giác ngày lúc một gần, quái lạ đêm rồi còn ai không ngủ sao? bất chợt câu chuyện về ban nãy Anh Quốc kể ùa về trong tâm trí, nói cô không sợ là nói dối, đương nhiên là sợ rồi, Mộc Lan nằm sát lại Ánh Tuyết hơn.

Tai cô cố gắng lắng nghe tiếng xào xạc lá cây cỏ dại bên ngoài, ánh mắt đảo liên hồi nhìn xung quanh lều.

Tiếng động cũng chỉ thoáng qua một chút rồi im bặt, trả lại không gian yên tĩnh vốn cóÁnh sáng từ bên ngoài dội vào, một bóng đen lặng lẽ nặng nề bước đi cái bóng nó được in nằm lên trên lều nhưng lạ ở chỗ lần này không phát ra tiếng gì, hình như nó đang tiến lại gần lều của cô, Mộc Lan giật thót tim lay cái Ánh Tuyết dậy– " Này, Tuyết tỉnh dậy đi tỉnh mau!"

Cô khẽ thì thầm, tay liên hồi lay vai nhỏ, Ánh Tuyết vẫn nhắm nghiền mắt có chút nhíu mày bực bội nói– " Làm sao nữa hả?"– " Có bóng người...."– " Thì chắc người ta đi vệ sinh thôi!"

Rồi nhỏ quay lưng về phía cô mặc cho Mộc Lan có gọi đi nữa nó vẫn ngủ tiếp, dưới chân cô cái bóng người ngày tiến gần sát cửa lều, người cô nổi cả da gà, tim cô đập mạnh, chân tay run rẩy, nắm lấy chăn đắp lên mặt.

Cái bóng kia đứng lù lù trước cửa lều bất động, không nhúc nhích.

Tiếng côn trùng cũng chẳng còn kêu, gió cũng ngừng bay chỉ còn cô và cái bóng đen trước lều.

Cô cố lấy lại bình tĩnh, thấy cái bóng đó cứ bất động ở đó, có cái cảm giác lạnh gáy như nó cố nhìn xuyên từ lều vào trong, thoáng qua liền nghĩ là Anh Quốc lại bày trò đêm khuya chọc cô như hồi nhỏ đây mà, tự trách bản thân hay suy diễn.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trấn an bản thân thôi, cơn tò mò lấn áp lý trí suy nghĩ kéo khoá cửa lều để nhìn ra ngoài xem là ai, nếu là tên hâm Anh Quốc thì Mộc Lan sẽ không ngần ngại cho ăn một đá vào bụng, không nghĩ ngợi gì thêm tay cô bám vào khoá định kéo cửa lều ra xem đúng như bản thân suy đoán không.Tinh...tinh – tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh quái dị kia, cô dừng lại hành động vừa rồi rồi quay sang chiếc điện thoại đang kề cạnh gối liên tục nhấp nháy, Mộc Lan với tay tới cầm chiếc điện thoại lên, máy hiển thị tên người gọi "Chiến đo"– " Là...là Anh Quốc?"

"Chiến đo" là cái biệt danh hồi nhỏ cô đặt cho Anh Quốc vì cái tính bố láo tinh quái của hắn.– " Mẹ thằng ch* đêm khuya không im người ta ngủ ra đứng trước lều rồi gọi điện à!?"

Cô quạu lên, giọng gắt nhỏ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ánh Tuyết và Huyền Anh, cô không bắt máy, tay nhanh hơn não trong cơn tức giận cô kéo khoá cửa lều mở phanh ra– " Mày không ngủ thì cũng để người khác ngủ chứ!"

Vừa nói thuận tay cứ thế kéo khoá ra gắt lên, không quên buông vài câu chửi tục nhưng khoan...

Bên ngoài đâu có ai?

Cái bóng hồi nãy đâu?

Nãy còn đứng ngay đây mà, cơn gió lành lạnh bay qua mặt cô rồi biến mất.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại lại vang lên "Tinh...tinh...", bên ngoài âm thanh xào xạc dẫm lên lá cây cùng tiếng côn trùng giờ lại vang lên trở lại lần này âm thanh gấp gắp hẳn, tiến tới thẳng chỗ túp lều của cô, một cái bóng đổ trên mặt cỏ ngày càng tiếng gần cửa lều hơn.

Vừa rồi cái bóng kia biến mất làm cô hoang mang rồi, giờ còn tiếng động vội vã ngày một rõ tới gần lều, cô nhanh chóng kéo khoá lại, cánh tay run rẩy làm cho kéo khoá trở nên khó khăn, kéo đến nửa chừng bất thình lình có bàn tay đen xì thò vào nắm lấy cổ tay Mộc Lan, bàn tay đó lạnh gắt, bất chợt nắm như thế làm cô giật bắn mình, hoảng loạn định kêu lên– "AAA..."

Một bàn tay nữa thò vào bịp miệng cô lại– " Hét cái c** gì, ngáo à?"

Đây là tiếng của Anh Quốc mà, cô ngước mắt nhìn rõ hơn thì đúng là hắn thật, cô như thở phào nhẹ nhõm nhưng cơ thể vẫn không ngừng nổi da gà, cô vội cầm điện thoại lên chiếu sáng mắt chậm rãi quan sát xác định thật kỹ người kia phải Anh Quốc không.

Khi thấy mặt hắn hiện lên, cô mới cảm thấy yên tâm nhưng chưa đầy một phút đã ngay lập tức chuyển sang giận dữ, gắt:– " Mắc gì đêm khuya không ngủ ra trước cửa lều đứng làm gì?"

Anh Quốc khó hiểu buông tay cô ra, ngồi xuống đối diện– " Là sao?

Tao gọi điện thoại mà mày đéo nghe, nên mới ra xem?"

Mộc Lan cau nhàu gắt– " Sao mày đứng trước lều không gọi luôn đi, còn phải gọi qua điện thoại bộ điện thoại thừa tiền à?"

Anh Quốc trố mắt nhìn Mộc Lan– " Wtf?

Sao tao phải đứng trước lều mày?

Tao mới ra thì thấy mày đang kéo khoá ấy!"

Cô sững người lại vài giây, mồ hôi lạnh toát trên trán cứ thế chảy xuống đầm đìa, không lẽ kẻ vừa đứng ở ngoài vừa rồi là....

Đột nhiên Anh Quốc lên tiếng, giọng hắn thì thào nhỏ nhẹ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô– " Ê đi với tao đi"– " Đi đâu?..."

Cô chưa hết hoàn hồn lắp bắp hỏi– " Ra làng Phong Nhai, mày rủ thêm con Tuyết cũng được, tao rủ được con Bích với thằng Dương rồi"Cô nhìn hắn đầy suy nghĩ và nghi hoặc – " Có cái Bích nữa sao...

Chúng mày lén đi à?"– " Ừ"Cô khẽ liếc Ánh Tuyết đang ngủ say sưa, chắc là ngủ sâu lắm rồi.

Không kịp để cô gọi hắn thò tay xuống cầm vào cổ chân nhỏ, tay hắn lạnh ngắt không biết hắn đã làm cái gì mà người lạnh như xác chết, cơn lạnh từ chân truyền tới não bồi thêm cái nắm bất thình lình, làm cái Ánh Tuyết giật mình tỉnh giấc.

Nó cau mày rụi mắt, thấy dưới mình là một bóng đen xì xì tay vẫn cầm lấy chân của mình, theo phản xạ Ánh Tuyết vung chân tay loạn xạ cả lên, định hét toáng lên thì bị bịt miệng lại– " Suỵt!"

Mộc Lan ra hiệu im lặng, lúc đó nó mới bình tĩnh lại nhìn kĩ cái khuôn mặt Anh Quốc.

Mặc dù không thân với Anh Quốc mấy nhưng cũng gọi là hơn người ngoài.

Ánh Tuyết bị đánh thức đột ngột như vậy, bực bội liền giơ chân lên định đạp cho hắn một phát, may hắn né được còn giữ được chân của nhỏ.

Hắn cười đểu– " Sao thế công chúa ngủ trong rừng?

đi chơi với bọn này không?"

Cái lạnh từ tay của hắn làm Ánh Tuyết rụt chân về vội chui lại vài trong chăn, nhỏ lườm cái Mộc Lan đang ngồi tội lỗi rồi liếc Anh Quốc đang ngạo mạn – " Sao tao phải đi với tên đực rựa như mày?"

Anh Quốc khẽ nhíu mày– " Không đi thì thôi, con Lan đi với tao rồi.

Hỏi thêm cho mày không tủi thôi!"

Ánh Tuyết khó hiểu nhìn cô– " Mày đi với nó?

Khùng không thế, đêm khuya đéo ngủ!?"

Cái Mộc Lan lí nhí trả lời– " Thì...có cái Bích cũng đi nên..."– " M* mày, cái đếch gì cũng Bích.

Dại gái vừa thôi, ở im đây!"

Rồi nhỏ quay sang nhìn Anh Quốc quát – " Cút!"

Anh Quốc không phục đứng dậy nắm lấy cổ tay Mộc Lan, kéo cô đi.

Ánh Tuyết cũng nhanh tay lôi cô về, cả hai đều bị một bên lôi kéo rằng co sang qua lại, Anh Quốc gắt nhẹ– " Không đi thì bỏ tay con Lan ra!"– " Tao đéo yên tâm khi để con Lan đi với thằng như mày"Mộc Lan thấy tình hình không ổn, cô lấy hơi hết sức bình sinh vung tay hất tay cả hai ra – " Tao tự nguyện đi, để con Bích đi với con trai tao cũng lo..."

Ánh Tuyết bất lực trợn mắt rồi xoa thái dương lẩm bẩm – " Làm như nó bồ cần mày...."

Sự xung đột của họ vô tình đánh thức Huyền Anh, em chớp chớp mắt nhìn ba cái bóng đen trước mắt, giọng ngáy ngủ– " Có...có chuyện gì thế?"

Huyền Anh ngáp ngáp dụi mắt tính ngồi dậy, cái Ánh Tuyết nhanh mồm kêu ngủ tiếp đừng bận tâm, còn vỗ lưng cho nó vào lại giấc.

Rồi quay sang nghiêm túc nhìn vào mắt cô hồi lâu mới lên tiếng – " Mày chắc chưa?"

Cô khẽ gật đầu.

Thôi thì con bạn mình dại gái nói không nghe, nói hoài nói mãi vẫn thế, nhỏ thở dài– " Không cản nổi nữa, mệt quá rồi... nhưng tao sẽ đi cùng mày, mày hậu đậu lắm tao không yên tâm!"

Anh Quốc đắc ý– " Thế có phải nhanh không, tốn thời cả mớ thời gian của tao "Ánh Tuyết lườm huých hắn một cái "hừ" chỉ thấy nhỏ bò lại chỗ cặp lấy áo khoác trong cặp ra đưa cho cô một cái mình một cái.– "Mặc đi, ra ngoài giờ này dễ cảm lắm"Rồi lần cả hai cũng lần lượt đi ra ngoài lều trước khi đi cái Ánh Tuyết cũng để lại mẩu giấy nhỏ cho cái Huyền Anh đỡ lo lắng.Đêm nay trời không được đẹp mấy, không thấy sao trăng gì cả, buộc họ phải dùng đèn pin.

Khuya thế rồi mà giờ này hiệu trưởng còn chưa ngủ, ông ta chắp tay sau hông đi lòng vòng quanh lều kiểm tra, cả bọn phải đi đường vòng khó lắm mới thoát khỏi ông ta.

Cuối cùng cả ba chạy ra đường lớn, cũng khuya rồi nên khá vắng.

Đi thêm vài bước từ xuất hiện một bàn tay đang vẫy gọi.End chương 2.
 
Back
Top Bottom