Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Duyên Gái]-[Thuần Việt] Khói Trắng Sau Lưng Đồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397755990-256-k188581.jpg

[Duyên Gái]-[Thuần Việt] Khói Trắng Sau Lưng Đồi
Tác giả: thienchuong74
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đặng Hoài Thương là sinh viên sư phạm vừa tốt nghiệp chưa lâu, sau kỳ thi công chức, cô được điều chuyển công tác lên vùng cao, nơi núi rừng bạt ngàn, dòng suối mát tinh khiết.

Mang tâm lý đi dạy chỉ để lấy thành tích quay về dạy nơi phố thị, cô ấy dần bị con người ở đây cảm mến, cụ thể là một người con gái khác cũng giống cô nhưng mang một tấm lòng cao cả, cùng nhiệt huyết.

Hoàng Ngọc An là bác sĩ tại trạm xá trong bản, chị đã gắn bó ở đây rất lâu, bản làng giống như ngôi nhà thứ hai của chị.

Họ gặp nhau, dù có cách một quả đồi, hình ảnh người con gái trong trang phục dân tộc Thái, giọng nói thanh thoát, cùng giọng đọc lại đầy non nớt của các búp măng non vẫn in hằn trong tâm trí chị.

Người con gái ấy giống như tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân.

Cột khói trắng từ xa bay lên cao vút, đứng từ ngọn đồi bên này vẫn có thể nhìn thấy cột của khói ngọn đồi bên kia, báo hiệu hơi thở của sự sống, hoặc một lời chào đón thân thương từ núi rừng với lữ khách phương xa.

'Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua'
Nhân vật chính: Bác sĩ x Giáo viên, chênh lệch 7 tuổi.

 
[Duyên Gái]-[Thuần Việt] Khói Trắng Sau Lưng Đồi
Chương 1: Chuyển Công Tác


Giữa tháng hè, còn chưa đến sáu giờ sáng nhưng bầu trời đã chuyển sang màu xanh nhàn nhạt.

Ngày này từ hai năm trước là buổi lễ tốt nghiệp của cô, Hoài Thương là một sinh viên sư phạm ngôn ngữ Anh.Khi ra trường, cô từng dạy thêm ở một trung tâm luyện thi, đồng thời là giáo viên theo hợp đồng của một trường tư thục, sau kỳ thi công chức vừa rồi, cô đã rất may mắn thi đậu, nhưng thay vì được nhận vào một ngôi trường công lập nào đó thì cô lại được điều chuyển công tác vào vùng cao.Nguyên văn là muốn người trẻ các cô có cơ hội rèn luyện, Hoài Thương còn chưa lập gia đình nên không có nhiều vướng bận, còn nói thẳng ra là vì thiếu giáo viên dạy tiếng Anh quá, gia cảnh của Hoài Thương không thể nói là khá giả, mẹ cô mất sớm, bố một mình nuôi lớn hai chị em ăn học.

Bố cô là công nhân bình thường, ngoài những lúc đi làm ra, bố còn dậy sớm đồ xôi, xong đẩy xe đến gần cổng trường của hai chị em để bán, Hoài Thương cũng sẽ dậy sớm chuẩn bị cùng bố, sau đó gọi em gái dậy, rồi hai chị em sẽ theo bố bán xôi, khi gần đến giờ vào lớp, hai chị em họ mới cắp sách đến trường.Em gái kém hơn cô 6 tuổi, vì là chị cả, nên suốt quãng thời gian đi học, cô ấy vừa đi làm thêm phụ giúp gia đình, cũng như thay người mẹ đã khuất chăm lo cho gia đình, Hoài Thương không có giấc mơ làm giáo viên, nhưng vì học sư phạm sẽ không mất tiền nên cô ấy đã đăng ký nguyện vọng vào trường sư phạm.Ngay khi Hoài Thương tưởng rằng cuộc sống sẽ khá khẩm hơn vì cô đã có năng lực tự lập, gánh nặng trên vai bố sẽ nhẹ hơn, nhưng vào ngày nhập học của cô, người ta báo tin bố cô gặp tai nạn trên công trường, không may mắn qua khỏi.

Hai chị em họ nhận được một khoản đền bù, cùng tiền bảo hiểm của bố, số tiền đó đủ để lo ăn học cho em gái đến hết đại học, Hoài Thương tạm phải gác lại nỗi buồn, cùng em gái nhỏ nương tựa vào nhau để sống tiếp.Thời gian thấm thoắt trôi, em gái cô hiện đang học năm nhất tại Học viện Quân Y, vì học hệ Quân sự nên cô cũng không phải lo lắng về vấn đề học phí, mỗi tháng còn được cấp tiền tiêu vặt, số tiền năm đó cô dành dụm cũng không cần phải tiêu quá nhiều, nhưng Hoài Thương đã làm một cái sổ tiết kiệm, mai kia nếu em gái gả đi thì còn có của hồi môn.Còn bây giờ, Hoài Thương đang chất đồ lên yên xe máy của mình, cô lấy dây buộc vali cùng một túi hành lý khác, trước khi lên đường, cô thắp một nén nhang cho bố mẹ, xin hai người họ phù hộ cho cô và em gái.- Chị đi đây, em cố gắng học tập ngoan ngoãn nhé, cô bộ đội của chị.Hoài Thương nhắn tin cho em gái một câu, cô khóa hết cửa nhà lại, rồi dơ máy chụp ảnh lại căn nhà của mình, xong xuôi tất cả, cô cất điện thoại vào túi, chuẩn bị cho chuyến đường dài của mình.Gia đình cô không đến từ thành phố lớn, họ sống ở gần đập thủy điện, thành phố Hòa Bình, chuyến này được chuyển công tác lên Lai Châu, cô ấy bị đẩy đi rất xa, nhưng vì gia cảnh bình thường nên cũng chẳng có quan hệ nào có thể nhờ vả.

Em gái cô lần đầu biết tin đã rất tức giận, em ấy không muốn cô đi xa như vậy, còn chẳng biết phải công tác bao lâu mới được về lại thành phố.- Thiếu giáo viên quá mà, chị còn trẻ, đi xa để rèn luyện một chút cũng được.

Hơn nữa, lương ở đó người ta trả cao, tích góp thêm mấy năm là chúng ta có thể xây lại căn nhà này, không phải bố mẹ sẽ rất vui sao?Em gái cô tên đầy đủ là Đặng Ngọc Trâm, qua điện thoại cũng có thể nghe giọng điệu buồn bã của em.- Biết là vậy, nhưng mà chị phải ở đó lâu lắm, biết bao giờ mới được về chứ.Hoài Thương cũng mơ màng nghĩ, đúng là không biết phải ở đến bao giờ, nhưng cô ấy không có thói quen nói những việc buồn, chỉ nhìn vào mặt tích cực để nói.Từ Hòa Bình đi đến Lai Châu mất gần 8 tiếng đi đường, chưa kể đến còn phải đi thêm một đoạn nữa để vào trong thị trấn.

Lần đầu đi đường, Hoài Thương sợ gặp tai nạn giao thông nên quãng đường di chuyển 8 tiếng đó còn mất thời gian hơn, thi thoảng còn phải dừng lại để đổ xăng, ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Cô xuất phát từ 5 rưỡi sáng, nhưng gần đến 6 giờ tối mới tới nơi.

Nơi cô dừng chân là cổng của một trường học, so với trường học ở thành phố thì ngôi trường có dáng vẻ khiêm tốn hơn.

Cổng trường không khóa, dù mở cửa nhưng chẳng có một mống học sinh, có lẽ là vì đang là nghỉ hè nên không có đứa trẻ nào hết, Hoài Thương lái xe vào khuôn viên rồi cho xe dừng lại, cô tắt chìa khóa xuống xe, bỗng từ sau tòa dạy học có tiếng cười nói, hai người phụ nữ tầm tuổi trung niên đi đến phía cô, hai người họ nhìn thấy cô thì vội đến gần cười nói.- Ôi, giáo viên mới từ phố lên à?Hoài Thương không dám nhận mình là người thành thị, cô ngại ngùng khiêm tốn đáp.- Em chào hai chị, em được chuyển công tác đến đây, về sau nhờ hai chị giúp đỡ nhiều.Một người khác cười gật đầu rồi hỏi cô.- Em gái trẻ nhỉ, tên gì?

Sinh năm bao nhiêu đấy?

Dạy môn gì?- Dạ em tên Hoài Thương, sinh năm 98 ạ, em dạy tiếng Anh ạ.Người phụ nữ tiếp tục nói.- 98 là mới ra trường nhỉ, à chị tên Tuyết, lớn hơn em 10 tuổi lận, chị bên này tên Hạnh, bằng tuổi chị.

Chị Tuyết nói xong thì lại thở dài, chị nói.- Mấy năm nay chả tuyển được ai dạy tiếng Anh cả, giáo viên cũng ít, một cô phải kiêm nhiều lớp đã cực rồi, khó khăn quá.

Người trẻ chịu khó như em cũng hiếm lắm, chả ai chịu khổ được, toàn thích dạy ở thành phố thôi.Hoài Thương mỉm cười lắng nghe, hai người họ thấy cô mới đến nên cũng chả tiện ở đây buôn chuyện, cô không mang nhiều đồ, chủ yếu là quần áo cùng vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Hai người họ chia nhau ra giúp cô mang đồ vào khu nhà tập thể cho cán bộ nhân viên.Đó là căn nhà cấp 4, chia ra làm hai khu đối diện nhau, mỗi căn có ba phòng, một phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, vệ sinh khép kín nên tổng quan cũng chỉ đủ chỗ kê một giường, một tủ quần áo và một bàn học, khu nhà ở cho nhân viên có tổng sáu phòng ở, mỗi người một phòng.

Cô cảm ơn các chị đã giúp cô mang đồ, Hoài Thương thay quần áo, mặc một bộ dài tay mỏng nhẹ nhưng đủ giữ ấm, Hòa Bình cũng là một nơi có khí hậu giống như ở Lai Châu, đặc biệt là vào mùa mưa thì có thể lạnh nhẹ vào ban đêm, cũng may cô có mang theo đồ ấm để mặc, nếu thiếu thì có thể mua bù sau.- Thương ơi, xong chưa em?

Ra giúp các chị một tay nào.- Dạ em ra ngay!Hoài Thương nhắn tin báo bình an cho em gái rồi mở cửa ra ngoài.

Khu bếp nằm tách biệt, vì trường học cho học sinh ăn bán trú, nên khu bếp và khu nhà nghỉ sẽ nằm cách nhau, để tiện phục vụ cho công tác sinh hoạt của học sinh và giáo viên khác.Trường mà Hoài Thương công tác là trường liên cấp.

Tức là cô ấy sẽ dạy cả tiểu học và trung học luôn, còn trường trung học phổ thông lại không ở gần đây, phải đi xa hơn nữa.Trường có hai tòa ba tầng, mỗi tầng có sáu phòng học, đằng sau có một vườn rau xanh, là giáo viên và học sinh cùng trồng, giáo viên và học sinh có thể lấy về ăn cũng như đem bán đều được, nhưng phải để lại một ít để tiếp tục trồng, chứ không nên lấy hết, nếu là cuối mùa thì được phép lấy hết để trồng rau mới.

Hoài Thương theo các chị vào nhà bếp, hiện tại đang là nghỉ hè nên đa số mọi người đều về nhà, còn chị Tuyết và chị Hạnh thì ở lại để trực.

Còn một tuần nữa là khối lớp 9 sẽ bắt đầu đi học, đồng nghiệp cùng các em học sinh khác sẽ quay lại, cô cũng có một tuần để làm quen nơi đây.- Ở đây khó đi chợ lắm, phải đợi đến thứ 5 và chủ nhật mới có chợ phiên, nếu Thương thiếu cái gì thì tranh thủ hôm đó mua hết nha.- Vâng ạ, chị cho em hỏi, chợ phiên nào là gần nhất?- Ở Sin suối Hồ, nhưng cũng phải đi hết 30km rồi, cần mua gì à?

Mai chị em mình đi mua.- Dạ vâng, mai mấy giờ đi ạ?Họ buôn chuyện một lúc rồi chuẩn bị bắt tay vào làm cơm, vì Hoài Thương là người mới nên mọi người quyết định làm một buổi liên hoan nhỏ, trước sự nhiệt tình của các chị, cô không nỡ từ chối, nên cô chủ động vào bếp hỗ trợ các chị, ba người họ rất nhanh đã nấu xong bữa tối.

Hoài Thương dọn đồ ăn ra bàn, họ đang chuẩn bị động đũa thì bên ngoài có tiếng xe máy, chị Tuyết đứng dậy đi ra bên ngoài, Hoài Thương cũng không động đũa nữa mà chờ chị quay lại.- Đoán xem ai đến nè.Chị Tuyết quay lại với một nụ cười vui vẻ, chị Hạnh tò mò hỏi.- Ai?- Em chào hai chị, ôi!

Người mới ạ?Hoài Thương hơi nghiêng đầu nhìn, phía sau lưng chị Tuyết là một người phụ nữ khác, trông có vẻ trẻ tuổi nhưng không mang vẻ non nớt như Hoài Thương.

Người kia có chiều cao khiêm tốn, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, làn da rám nắng, đôi mắt hơi cụp, mũi dọc dừa, môi trên mỏng hơn môi dưới, không thể nói là xinh đẹp nhưng khá ưa nhìn, khi cười nhìn rất hiền lành và gần gũi.- Giới thiệu với em, cô bạn này tên An, là bác sĩ ở trạm xá y tế ở bản Lang mình, sau này nếu có bị bệnh hay gì thì em sẽ gặp cô ấy thường xuyên đấy, An sinh năm bao nhiêu em nhỉ?- Em 91 ạ.

- Vậy lớn hơn Thương 7 tuổi, à đây là Thương, giáo viên tiếng Anh mới đến.Hoài Thương hơi cúi đầu gật nhẹ xem như chào hỏi, người nọ mỉm cười gật đầu lại với cô, chị Hạnh đem ra một đôi đũa và bát đặt xuống chỗ trống bên cạnh Hoài Thương, người nọ đặt túi hoa quả sang một bên rồi ngồi xuống.- Em tên Thương nhỉ?

Nghe lạ quá, cái gì Thương?Ngọc An nhìn cô giáo viên trẻ tuổi nọ, làn da trắng mịn, da mặt căng bóng đầy sức sống, đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước, sống mũi cao và đôi môi no đủ, mái tóc đen dài qua lưng.

Công tác ở bản Lang này lâu rồi nhưng Ngọc An hiếm khi nào nhìn thấy người con gái nào đẹp như này.- Đặng Hoài Thương ạ.Nghe vậy, chị Tuyết bèn nói.- Hoài Thương, nghe hay lắm, sống lâu vậy rồi mà chưa nghe được cái tên nào hay như cái tên này.

Mà lúc mới đến cứ ngơ ngác, hiền hiền, nhìn có khác gì cục bột đâu!Hoài Thương được khen cũng rất vui nhưng cũng xấu hổ trách.- Chị cứ trêu em.Ngọc An cùng chị Hạnh cũng cười rộ lên, hiếm khi nào có người trẻ lên đây làm việc, rồi cả ba cùng cảm thán tuổi trẻ thật tốt, chỉ đỏ mặt một chút thôi mà đã lả lơi ong bướm, cũng may họ đều là phụ nữ chứ không phải đàn ông.- Thương quê ở đâu đấy, dân tộc Kinh à?Bốn người vừa ăn vừa buôn chuyện, họ rất tò mò người mới đến, chỉ khổ cho người ít nói như Hoài Thương, bị một đống câu hỏi táp xối xả.- Em ở Hòa Bình, em dân tộc Thái ạ.Ba người họ đều 'ồ' một tiếng, Ngọc An cảm thán.- Dân tộc Thái à, toàn người xinh thôi.Chị Hạnh đưa tay ra bóp nhẹ má của Hoài Thương, chị làm vẻ hung dữ nói.- Trắng trẻo như này, ghen tị quá!Hoài Thương không hề biết, trong lòng ba người họ đã sớm coi cô như cục bột trắng trẻo mềm mại, rất không nỡ để cục bột biến thành cục than đen nhẻm.

Sau bữa ăn, mọi người ăn hoa quả để tráng miệng, Ngọc An sợ cục bột bị đen nên dặn dò Hoài Thương phải biết che nắng và ăn nhiều hoa quả để da đẹp.Hỏi xong chuyện của Hoài Thương thì đến lượt cô hỏi ngược lại, chị Tuyết và chị Hạnh không ở xa như cô, hai người họ đều ở Lai Châu, đã lập gia đình, chị Ngọc An quê ở Lào Cai, về sau cả gia đình chuyển ra Lai Châu, chị theo gia đình sinh sống và định cư ở đây luôn, đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình.

Trạm y tế và trường học khá gần nhau, Ngọc An chơi thân với chị Tuyết và chị Hạnh, ba người họ là hàng xóm của nhau, nên thỉnh thoảng chị sẽ ghé sang trường học, chị Tuyết và chị Hạnh cũng sẽ mang đồ ăn sang trạm xá cho chị.- Tính ở vậy đến bao giờ hả em?Chị Hạnh cùng chị Tuyết quay sang nói với Ngọc An.- Khi nào gặp được người thích hợp thôi chị, chứ tính em là một khi đã xác định là không phải người đó thì không cưới.- Gớm, nói thì hùng hổ thế chứ cũng chưa có mống nào.Ngọc An cười phá lên, Hoài Thương cũng không nhịn được cười theo, nụ cười của cô dịu nhẹ như làn gió xuân, so với cơn gió mang mùi hương hoa ban khéo còn phải e thẹn vì kém sắc hơn em.

Ngọc An ngẩn ngơ nhìn cô ấy nhưng rồi chỉ trong giây lát đã trở lại bình thường, cô ấy quay sang hỏi cô giáo viên này.- Thế Hoài Thương thì sao em?

Có người yêu chưa?Hoài Thương lắc đầu, chỉ riêng việc phải lo cơm áo gạo tiền, tiền học của em gái đã đủ khiến cô quên đi những thú vui phù phiếm ngoài kia, khi kịp nhận ra thì cô đã ra trường hai năm, và giờ thì phải đi công tác ở một nơi xa lạ.

- Tối ở đây một mình thì có sợ không em?

Có muốn các chị ngủ lại không?Hoài Thương bị trêu đến mức chai sạn, cô mỉm cười lắc đầu, Ngọc An thấy trò đùa của chị Hạnh không tác dụng thì nói.- Sao phải sợ, em tối nay phải trực đây này, Hoài Thương, nếu có sợ thì đến tìm chị nhé, trạm y tế cũng gần thôi, đến thì chị ngủ cùng em.Nói xong, chị ấy nháy mắt với cô, Hoài Thương thầm chê bai họ đúng là người già, mấy trò đũa cũ rích từ tám kiếp rồi mà vẫn còn tự cười đùa với nhau được.

Ngọc An còn phải trực đêm nên ra về trước, chị còn hẹn Hoài Thương khi nào rảnh có thể ghé qua trạm y tế chơi cùng chị, chị Tuyết và chị Hạnh nán lại dặn dò cô một số thứ, ở đây chưa có nóng lạnh nên muốn nước ấm thì phải tự đun, có thể dùng bình siêu tốc để đun, tối ở đây nhiều muỗi, lại còn là muỗi độc nên phải có màn chống muỗi.

Sáng mai có chợ phiên nên dậy lúc năm giờ sáng thì lúc đó đến vẫn còn chợ, Hoài Thương ghi nhớ lại rồi tiễn các chị.Hoài Thương tắm rửa xong thì về phòng dọn đồ, cô không mang nhiều đồ nên quần áo sắp xếp vào tủ cũng nhanh, đúng lúc em gái gọi đến, Hoài Thu bỏ dở việc trong tay, cầm điện thoại lên.

Ban đầu là gọi video nhưng vì sóng ở đây không tốt lắm, họ chuyển sang gọi thoại.

Ngọc Trâm hỏi cô đi đường có mệt không, môi trường thế nào, có bất tiện gì trong sinh hoạt không.- Không mệt lắm, chị vừa đi vừa nghỉ nên lúc đến cũng gần tối rồi, gặp được hai chị đồng nghiệp nhiệt tình lắm, chắc là không tệ đâu.

Bất tiện thì chắc là không có nóng lạnh, còn lại chỗ tắm rửa với vệ sinh thì như bình thường thôi, em đừng lo lắng.- Chị làm như em không biết tính chị vậy, chuyện xấu cũng có thể nói là tốt được, chị ơi, nếu không được thì xin về đi, đừng cố quá.Hoài Thương cười khẽ, chị em họ rất yêu thương nhau, nếu bố mẹ có thể chứng kiến thì tốt biết mấy.- Em hôm nay không đi gác à?

Sắp đến giờ ngủ rồi mà dùng điện thoại có làm sao không?- Em lén dùng đó, chị không sao là em yên tâm rồi, chị giữ gìn sức khỏe, như thế em mới yên tâm được.- Còn nói chị, em chỉ cần ngoan ngoãn học tập tốt là được, ra trường thì mới được yêu đương, biết chưa?Ngọc Trâm cười khúc khích đáp ứng, hai chị em họ nói thêm đôi ba câu rồi ai nấy cúp máy, Hoài Thương đặt chuông báo thức rồi đi ngủ, kết thúc một ngày mệt mỏi.____________Còn chưa đến năm giờ nhưng ở phía chân trời đã ửng lên tia sáng, Hoài Thương hai mắt nhập nhèm bò dậy khỏi giường, cô vệ sinh cá nhân xong, mặc thêm áo ấm, rồi ngồi đợi ở bậc thềm tòa nhà dạy học.

Buổi sáng ở trên núi khác xa với vùng xuôi, xa xa có một đám mây vẫn còn nằm ngủ trong lòng núi xanh bạt ngàn, ở bên kia ngọn đồi, có cột khói trắng tỏa lên.

Nếu cô nhớ không nhầm thì băng qua ngọn đồi này là sẽ đến trạm xá, không biết chị ấy có còn trực không, hay đã tan làm rồi.Không khí trong lành, thi thoảng còn nghe được tiếng gà gáy cùng tiếng chim kêu, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp lại khung cảnh yên bình này sau đó gửi cho em gái xem.

Vì cô là giáo viên duy nhất ở trong trường, nên chị Tuyết đã đưa cho cô giữ chìa khóa cổng, bác bảo vệ có một chìa khác.

Chờ đợi là một việc rất nhàm chán, Hoài Thương không có việc gì làm thì quay lại xách xô nước, tưới nước cho vườn rau.

Rất may là khi cô tưới xong vườn rau thì chị Hạnh và chị Tuyết đã đến, hai người họ đi chung một xe.

- Dậy sớm quá nhỉ, tưởng thanh niên thích ngủ nướng lắm.Được rồi, cô không hiểu họ làm sao mà cứ cố chấp với chuyện cô là thanh niên, cô biết là cô non choẹt rồi.Đoạn đường 30km không phải nói ngoa, họ đi rất lâu, mãi đến khi những tia nắng ban mai chiếu sáng cả một vùng trời thì họ mới đến nơi.

Hoài Thương chưa từng đến chợ phiên, nơi đây giống như một phiên chợ bình thường, bán rất nhiều đồ dùng cần thiết, có người mặc quần áo bình thường, nhưng cũng nhiều người mặc trang phục dân tộc, Hoài Thương thích thú lấy điện thoại ra lưu lại kỷ niệm này rồi gửi cho em gái xem.Cô mua một ít thịt, họ bán vài loại rau khá lạ mà cô chưa từng biết đến, vì tò mò nên cô cũng mua một ít về để nấu thử.

Mua thêm vật dụng cần thiết cùng quần áo, ba người họ ghé vào một quán bún nước, thật ra gọi là quán thì cũng không đúng lắm, họ chỉ bày đơn giản mấy cái bàn cùng ghế ngồi, hai chiếc sào đỡ một tấm bạt để làm mái che.

Đồ ăn ở đây không khác biệt với ở Hòa Bình là mấy, nước dùng trong veo, hơi nhạt, ăn kèm với nhiều loại rau khác.- Ăn xong có muốn đi dạo một lúc không em?

Tranh thủ lúc mới đến còn bỡ ngỡ, đợi thêm mấy năm nữa chắc không còn thích đi chợ nữa đâu.Nhắc đến việc phải ở lại đây vài năm, Hoài Thương không khỏi buồn bã, nhưng cô lấy lại cảm xúc rất nhanh, hai chị ấy cũng không nhìn ra điều khác lạ.Hai chị ấy giữ đúng theo lời hứa là dẫn cô đi chơi quanh chợ một lượt, Hoài Thương ban đầu không muốn tiêu tiền linh tinh nhưng cuối cùng cô vẫn mua một chiếc khăn piêu.

Vào thứ hai chào cờ thì học sinh cùng cán bộ nhân viên sẽ phải mặc trang phục truyền thống, cô là dân tộc Thái nên cô sẽ mặc trang phục người Thái, người Kinh thì mặc áo dài.Đi một lúc thì chị Hạnh bắt gặp bóng người quen, chị ấy đi lên vài bước để chào hỏi.- An ơi!

Sao em bảo là trực đêm ở bệnh xá mà, sao lại ở đây vào giờ này.Ngọc An nghe thấy có người gọi tên mình thì đứng lại, chị quay người lại mỉm cười, nhưng dấu vết mệt mỏi in hằn bên khóe mắt, chắc tối qua chị không được nghỉ ngơi tốt.- Đêm qua có người nhà bệnh nhân đến tìm, do một số tác nhân nên họ không đến bệnh xá được nên em có đi đến một chuyến, gần sáng nay tình trạng bệnh nhân mới đỡ hơn nên em đang trên đường về.

Mọi người đi chợ có mua được gì không?- Đâu, hôm nay là đưa Thương đi mua đồ, tiện thể cho đi ngắm chợ phiên một lần, con bé đã bao giờ đi đâu.Ngọc An đưa mắt nhìn sang, người phụ nữ xinh đẹp thấy thế bèn cười rộ lên, trên vai choàng một chiếc khăn piêu, tay xách nách mang túi đồ đựng thức ăn cùng vật dụng cá nhân.

Khi cô ấy cười, ngay cả ông mặt trời còn biết thiên vị cho người đẹp, tia nắng phủ lên làn da trắng nõn, mái tóc đen nhuộm màu nâu nhạt, sợi tóc mai được cơn gió dìu dịu nâng lên, như ngọn lửa hồng nhảy múa trong ban mai.

Đôi mắt hoa đào như chứa biển tình, nhấp nhô theo cơn sóng triều, người qua lại rất nhiều nhưng mọi người ai cũng sẽ quay đầu nhìn họ một lần, cả ba người họ đều cảm thán tuổi trẻ xinh đẹp thật sung sướng.

Ngọc An không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu Hoài Thương, ngoan hiền như cục bột thế này, ai mà lại không thích.Cô ấy bị các chị thay phiên nhau hết xoa đầu lại véo má, Hoài Thương không cảm thấy khó chịu, còn nheo mắt cười thỏa mãn.

- Mọi người cho em đi ké xe được không?

Hôm qua đi gấp quá nên em đi xe người nhà bệnh nhân luôn, thành ra không có xe đi về.- Họ không đưa em về sao?- Có, nhưng mà em bảo người ta trông bệnh nhân rồi.Hoài Thương treo túi đồ vào xe, nghe vậy cô nói.- Bác sĩ đi cùng em đi, hai chị ấy đi chung xe rồi.Ngọc An mỉm cười gật đầu, Hoài Thương không đem thừa mũ bảo hiểm, cô tháo chiếc khăn piêu trên cổ mình ra, cuốn thành một vòng lên đầu chị bác sĩ, đôi tay ôm hờ lấy đầu người kia, Ngọc An mơ hồ ngửi được mùi hương thơm ngát ngọt ngào của hoa đào loãng trông không khí.- Em không mang mũ, chị đội tạm cái này tránh nắng nhé?- Ừ, Hoài Thương chu đáo quá.Hoài Thương để ý chị bác sĩ gọi cả tên lẫn đệm của cô, luôn miệng 'Hoài Thương, Hoài Thương'.

Cô chưa bao giờ để ý, tên mình có thể nghe giống như lời tán tỉnh như vậy, cô ấy hơi đỏ mặt cúi đầu xuống.- Đêm qua có ngủ được không em?- Dạ, em ngủ được ạ.Cô nghe được tiếng cười nhẹ rồi chợt im bặt, Hoài Thương tập chung vào lái xe nên cũng không để ý nhiều, sau đó cô thấy vai mình nặng trĩu, người phía sau gục đầu vào vai cô ngủ thiếp đi.'Chắc là mệt lắm'.Cô thầm nghĩ, sau đó Hoài Thương nhẹ nhàng giảm tốc độ, cố gắng tránh ổ gà ổ voi để không làm người kia thức giấc.

Trạm xá gần hơn trường học, cô đưa bác sĩ về đây trước, đúng lúc chị ấy cũng đã tỉnh dậy.Ngọc An tháo khăn piêu trên đầu mình xuống, cô không đưa cho Hoài Thương mà lại thay em ấy buộc lại khăn piêu trên cổ.- Cảm ơn cô giáo, đi cẩn thận nhé.Nói chuyện cùng bác sĩ rất thoải mái, chị lúc nào cũng cười sau mỗi câu nói, có lẽ chị đang đồng cảm với cô vì cô phải đi làm xa nhà, nay cô mới có thể nhìn rõ gương mặt bác sĩ, khi chị cười lên để lộ hàm răng trắng đều như hạt ngô, chỉ có hai chiếc răng nanh là dài hơn so với bình thường, đôi mắt chị hơi cụp xuống nhưng khi cười thì lại cong như vành trăng non, làn da rám nắng nhưng không hề kém sắc, lại mang một vẻ đẹp mộc mạc, giản dị gần gũi.

Thật ra bác sĩ trông rất ưa nhìn nếu mà nhìn đủ lâu, còn chỉ nhìn lướt qua cũng sẽ không để lại ấn tượng gì.

- Cho em kẹo nè.Ngọc An lấy những viên kẹo được bọc bằng giấy gói lấp lánh, Hoài Thương không tính nhận lấy nhưng đã bị chị nhét hết vào túi áo, giống như dỗ một đứa trẻ, đã rất lâu rồi Hoài Thương không có cảm giác được người lớn trong nhà dỗ dành.

- Em xin ạ.- Ngoan quá, như cục bột thế này.Hoài Thương lại bị xoa đầu, nhưng cô không cảm thấy khó chịu, trên đường về cô đều tỏ ra bình tĩnh, cô cất đồ ăn vào tủ lạnh, sắp xếp đồ dùng, xong xuôi hết cô mới ngồi vào bàn gỗ chuẩn bị soạn giáo án, máy tính xách tay có phần cũ kỹ để bên cạnh, nhưng nét bút đầu tiên còn chưa đặt xuống trang giấy, một giọt nước mắt đã rơi xuống trang giấy trắng.

Cô đã hiểu tại sao từ lúc đi về từ trạm xá cô đã nặng lòng như vậy, hóa ra là vì cô nhớ nhà.______________Thoại ngoài lề----Cục bột: Sao mọi người hay coi em như trẻ con thế?

Em lớn rồi!Sóc nâu: Ok, 'em lớn rồi' lấy cho chị cốc nước cam._______________Tác giả có điều muốn nói: Vậy là tôi đã viết một bộ truyện lấy bối cảnh về Tây Bắc trước khi viết ABO, thật ra Au cũng có ý tưởng viết về bối cảnh lịch sử hoặc là truyện xuyên không, cơ mà cuối cùng lại viết về núi rừng Tây Bắc.

Bối cảnh trong truyện là thật nhưng nhân vật và câu truyện là giả, vì Au chưa thật sự đến Lai Châu bao giờ.Vẫn là nguyên tắc cũ, truyện không ngọt đời không nể, mọi người cũng đừng hỏi Au lịch ra truyện hay khi nào hoàn, bởi vì Au chỉ viết theo cảm hứng.
 
[Duyên Gái]-[Thuần Việt] Khói Trắng Sau Lưng Đồi
Chương 2: Giáo Viên Mới


Một tuần trôi qua rất nhanh, học sinh lớp chín đã bắt đầu đi học lại, đồng nghĩa với việc đồng nghiệp của Hoài Thương sẽ quay lại trường học.

Tuần vừa rồi là quãng thời gian nhàm chán nhất mà Hoài Thương từng trải qua, xung quanh trường học không có nhiều nhà dân, cũng chẳng có họp chợ, lại còn đang là nghỉ hè nên không có sạp bán đồ ăn sáng, trường học mà không có học sinh thì thiếu đi vẻ náo nhiệt, buổi sáng còn đỡ vì cô gặp được nhiều anh chị đồng nghiệp khác, nhưng trường học đến tối thì lại vắng lạnh chỉ còn mình cô.Mỗi khi trời sắp chập tối, cô sẽ vô thức nhìn về hướng ngọn đồi bên kia, nơi có bệnh xá nhỏ của bản Lang, ở đó có một người cô quen biết, Hoài Thương sẽ tự hỏi ở đó liệu có nhiều người để nói chuyện hơn trường học chỉ có mình cô không, bệnh xá khi về đêm có đáng sợ không, em gái cô thường nói đi gác rất mệt mỏi, trực bệnh xá có mệt như vậy không.Nhiều lần cô ngăn bản thân mình không dắt xe máy ra khỏi trường, nơi đây không phải bờ trái Sông Đà, dù bên ngoài ít người qua lại thì vẫn có đèn đường, ở đây thì không, chỉ có núi rừng cùng sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Hoài Thương nhiều lần nghĩ đến việc chạy xe đến bệnh xá, không có lý do gì đặc biệt, cô muốn có bạn bè để nói chuyện và người duy nhất cô có thể nói chuyện cùng là bác sĩ mà thôi.Chịu đựng mãi mới qua được một tuần, Hoài Thương có chút háo hức, chưa bao giờ cô lại nhớ bục giảng đến thế.

Cuộc họp đầu năm diễn ra rất lâu, sau ngày hôm nay là cô có thể gặp các học trò tương lai.Chú hiệu trưởng dành ra ít phút để giới thiệu Hoài Thương đến toàn thể cán bộ nhân viên, mọi người đều tỏ ra rất vui mừng, trong đó còn có một người khác cũng dạy môn tiếng anh nhưng mà cô đã rất lớn tuổi rồi.

Trường thiếu giáo viên, nhưng môn tiếng anh là thiếu trầm trọng, sự có mặt của Hoài Thương là một nút gỡ rối cho tình hình hiện tại, người giáo viên lớn tuổi kia sẽ về hưu vào năm nay.- Hồi trước em đã từng dạy cho lớp chín chưa?Hoài Thương gật đầu, đa số cô đều dạy cho học sinh cuối cấp ở trung tâm, kể cả là học sinh cấp ba cô cũng dạy được, nhưng hầu hết đều là cấp trung học cơ sở.- Vậy đã chủ nhiệm bao giờ chưa?Lần này cô lại lắc đầu, kinh nghiệm non trẻ, còn chưa thi được công chức nên Hoài Thương chưa bao giờ được làm chủ nhiệm.- Vậy em yên tâm đi, trường mình thiếu giáo viên, chắc học kỳ mới năm nay là em sẽ được làm chủ nhiệm thôi.Hoài Thương nghe vậy thì rất bất ngờ, chị Hạnh nói giáo viên dạy những môn chính quan trọng và dày đặc như toán, văn, anh thường được làm chủ nhiệm rất sớm, Hoài Thương tiện thể hỏi thêm về dự định chuyển công tác thì chị Hạnh lại nói tiếp.- Chưa tính đến thời gian công tác, chị sợ là có khi em sẽ phải ở đây cả đời luôn, nếu quen biết ai để nhờ vả thì may ra...Hoài Thương ngay lập tức sụp đổ, ở lại đây cả đời là điều cô ấy sợ nhất, ở trường cũ cũng có một số đồng nghiệp bị điều chuyển đi xa, ai mà được ở lại đã là điều may mắn lắm rồi.

Chú hiệu trưởng dường như đã nhìn ra nỗi lo của cô, chú nhẹ nhàng hỏi cô.- Đồng chí Thương đã lập gia đình chưa?Hoài Thương lắc đầu, chú lại nói tiếp.- Đồng chí còn trẻ, chính ra đồng chí chỉ bằng tuổi con trai tôi, con trai tôi cũng chưa có người yêu đâu nhé.Nghe vậy, một đồng nghiệp khác lên tiếng.- Sếp đây là chọn con dâu tương lai sao ạ?Mọi người phì cười, Hoài Thương cũng cười gượng theo, cô ấy đâu có lo lắng về vấn đề lập gia đình, Hoài Thương còn tự đặt ra yêu cầu rằng phải đợi em gái gả đi rồi cô mới yên tâm tính đến chuyện khác.Tiếp sau đó chủ đề lại đổi sang văn nghệ khai giảng, Hoài Thương không có tài năng gì đặc biệt ngoài ca hát và biết thổi sáo trúc một chút, ca hát thì năm nào cũng có, mà còn rất nhiều, hiệu trưởng cảm thấy tiết mục thổi sáo trúc có vẻ mới lạ nên đã đăng ký luôn cho Hoài Thương, chủ đề là theo phong cách Tây Bắc.Thời gian sắp tới chỉ dạy mỗi cho lớp chín, nhưng cô không thoải mái được bao nhiêu, khối cuối cấp thì chuẩn bị cho kỳ thi chuyển cấp.

Buổi tối, Hoài Thương lên mạng đặt một chiếc sáo trúc, tranh thủ kiếm tra lại giáo án đã soạn trước cho ngày mai lên lớp.

Em gái thường gọi cho cô vào buổi tối, Hoài Thương không dám nói với em rằng mình không thể chuyển công tác được, dù sao em cũng chỉ ở trường và ít khi về nhà, nhưng cho dù Hoài Thương không nhắc đến thì em gái cũng sẽ chủ động hỏi.

Cô ấy đành phải từ tốn giải thích cho em gái về tình hình công việc, còn ẩn ý nói rằng trong thời gian sắp tới có lẽ sẽ ổn định luôn ở đây, em ấy im lặng rất lâu sau đó nói.- Chị cứ yên tâm làm việc, khi nào tốt nghiệp thì em sẽ vào Lai Châu với chị.Hoài Thương cười khẽ đồng ý rồi chuyển chủ đề.- Em cũng phải học tập tốt đấy.- Dạ em nhớ mà, nhưng mà chị ơi học khó lắm.Ngọc Trâm chán nản than ngắn than dài, Hoài Thương động viên em.- Cứ học đi, chị cho tiền học lại, học bao lâu cũng được nhưng không được bỏ ngang.- Chị quá đáng!

Đáng lẽ chị phải nói là em sẽ làm được hay là em gái chị là giỏi nhất chứ!- Ừm, nhưng mà em học y, nếu em không học lại thì chị không yên tâm để em khám đâu.

Người ta nói câu gì mà học y thì cả nhà nuôi mà, chị nuôi em gần chục năm rồi, thêm chục năm nữa cũng có gì khác biệt đâu.Hai chị em nói chuyện một lúc rồi cúp máy.

Hoài Thương dậy từ rất sớm, không khí trên núi lúc nào cũng loãng và se lạnh, cô rửa mặt, nấu ít mỳ ăn sáng rồi trang điểm nhẹ.

Cô đi từ khu nhà tập thể đến tòa dạy học, Hoài Thương bắt gặp bác bảo vệ đang đi mở cửa từng phòng học, ở sân trường còn có hai chú chó cỏ, một con màu vàng, một con đốm nâu, là chó mà chú bảo vệ nuôi, chú nhìn thấy cô từ xa, bác vui vẻ chào hỏi.- Cô giáo dậy sớm quá, cô có được dạy khối lớp chín không?- Dạ cháu có ạ, chú ăn gì chưa ạ?- Tôi ăn rồi, cô cần vào phòng bộ môn không?

Tôi mở cho cô.- Dạ cháu có ạ, cảm ơn chú nhiều.Chú bảo vệ giúp cô mở phòng giáo viên bộ môn, Hoài Thương vào lấy bình tưới nước cầm tay nhỏ xinh màu hồng ra, cô đổ đầy nước, tưới hết chậu hoa nhỏ ở lan can, rồi lấy chổi quét lá ở tòa nhà giáo viên.

Xong xuôi tất cả, cô kiếm tra lại lịch dạy ở trên nhóm chung.Chưa được bao lâu đã có tốp ba bốn học sinh đi vào cổng trường, Hoài Thương nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay, bây giờ còn rất sớm nhưng đã có nhiều em học sinh đến rồi.

Sân trường rộng rãi ngay lập tức được tiếng cười nói ngây ngô lấp đầy, đồng nghiệp từng người bước vào, khi nhìn thấy giáo viên thì các em sẽ lễ phép cúi chào, Hoài Thương mỉm cười gật đầu đáp lại.- Cả lớp đứng!

Chúng em chào cô ạ!- Mời cả lớp ngồi.Hoài Thương đặt túi xuống, cô bắt đầu tự giới thiệu bản thân, những đứa nhỏ ngồi dưới thấy giáo viên mới trẻ trung thì thường tỏ ra thích thú, ngây thơ nghĩ rằng giáo viên trẻ dễ tính hơn giáo viên lớn tuổi, nhưng sự thật thì không phải vậy.Trẻ tuổi vừa có cái lợi cũng vừa có cái hại, nếu nhẹ nhàng thì học sinh không sợ, phụ huynh bất mãn, đồng nghiệp soi mói.

Khó tính quá thì ảnh hưởng thành tích thi đua của lớp đó với giáo viên chủ nhiệm, lại thêm một khúc mắc khác.

Nên Hoài Thương đã đúc kết ra được một quy tắc, nặng thì phạt đúng, nhẹ thì cảnh cáo rồi nhắm mắt cho qua.Ngày đầu đi học lại đứa nào đứa nấy uể oải, phờ phạc, Hoài Thương cho ôn lại kiến thức lớp tám, tiết sau sẽ có một bài kiểm tra năng lực nhỏ, khiến mấy đứa trẻ nghe xong thì ồn ào như ong vỡ tổ.

Tiết học hè thì chỉ học mỗi buổi sáng, Hoài Thương kín cả năm tiết, nói nhiều đến mức giọng muốn khàn cả đi.Tiếng trống tan trường vang lên từng đợt, Hoài Thương thở phào một hơi còn học trò thì nhốn nháo cất sách vở vào cặp, mấy đứa nhỏ xếp hàng ra về, đi qua cô thì ríu rít chào tạm biệt, giống một đàn gà con.Nối tiếp một tuần sau đó, Hoài Thương lập tức bị áp lực công việc đè đến ngạt thở, ngày nào cũng kín 5 tiết, người chứ có phải máy đâu!Thêm một áp lực nữa là lực học của khối chín quá thấp!

Bảy tám điểm chỉ nằm ở mức khá đối với học sinh vùng xuôi nhưng ở đây thì lại là giỏi, còn mặt bằng chung đều không quá ba điểm, thấp như này làm sao dám báo cáo thành tích cuối năm, lại còn không đạt đủ chỉ tiêu, Hoài Thương cầm trong tay bảng điểm với con số thấp lẹt tẹt thì buồn rầu rất lâu.Tối hôm trước cô phát hiện mình mọc một cục mụn ở bắp chân, cô không nghĩ gì nhiều, lấy kim chọc ra, nhưng rồi cục mụn đó bắt đầu sưng to, buổi tối sau khi ăn uống tắm rửa xong, cô đau không chịu nổi nữa mới đành phải dắt xe ra.

Đêm hôm chạy xe một mình giữa cánh rừng thật sự rất đáng sợ, hai bên đường tối thui, ngọn núi nối tiếp nhau không một hơi thở của sự sống, không nhiều người dân sống xung quanh, trên đường cũng chỉ có một mình cô.Hoài Thương không dám ngẩng đầu lên nhìn rặng tre, sợ nhìn thấy thứ không sạch sẽ nào đó đang ẩn mình.

Ban đêm gió thổi lồng lộng, đặc biệt ở vùng núi, cơn gió luồn lách từ khe núi cùng tiếng lá xào xạc như đang gào rú, Hoài Thương sợ đến mức bật khóc, đi một lúc thì thấy ánh đèn đường trắng, hai bên đường là cánh ruộng xanh bạt ngàn, Hoài Thương lái xe vào khuôn viên của trạm xá, nơi vẫn còn sáng đèn.

Hoài Thương đi xe vào, trong căn phòng còn sáng đèn có một bóng người mặc áo blouse trắng bước ra, là người quen.- Em chào bác sĩ.- Ồ Hoài Thương à, đêm hôm đến đây là bị làm sao thế?Hoài Thương nước mắt rưng rưng mặc kệ cái chân đang bị đau mà chạy một mạch vào căn phòng sáng đèn, Ngọc An chậm rãi bước theo sau.- Khiếp con gái con lứa, đêm hôm đi rừng một mình bạo thế?Ngọc An nói với vẻ mặt lo lắng cùng hơi trách móc, Hoài Thương lau nước mắt nói.- Em sợ gần chết!

Nãy còn đi lạc qua đồi mộ!

Nhưng chân em đau quá, mai em còn phải đi dạy nữa.- Chân làm sao?

Ngồi lên giường đi.Hoài Thương ngồi lên giường bệnh, phòng này chỉ có hai giường, một bàn gỗ kê gần cửa sổ, khi nãy Ngọc An cũng là từ phòng này đi ra.

Hoài Thương vén cao ống quần, ở bắp chân mọc lên một cục mụn sưng to trắng bóc, Ngọc An nói.- Bị áp xe rồi, có tiền sử rượu bia, hút thuốc gì không?- Em không, mấy hôm trước có vào vườn hái tí rau ăn, xong chắc bị cái gì đấy đâm phải, em cũng kệ đấy nhưng mấy hôm sau thấy nó mọc cục mụn, em dùng kim chọc ra.Ngọc An ấn nhẹ lên cục mụn, Hoài Thương kêu đau một tiếng, rồi Ngọc An nói.- Cái này phải mổ ra, tốt nhất là xin nghỉ mấy ngày đi, mổ xong các bác sĩ còn phải rửa sạch, thay băng hằng ngày nữa.Hoài Thương có hơi chần chừ, xin nghỉ cũng chẳng ai dạy hộ cô.- Có cách nào khác mà không phải nghỉ không ạ?Ngọc An nhướn mày, làm vẻ mặt nghiêm túc nói với Hoài Thương.- Thế bây giờ mổ luôn, sáng mai thay băng sớm, dạy xong thì quay lại tiêm truyền kháng sinh.- Mổ...mổ luôn á?- Chứ sao nữa.Ngọc An xoay người đi về phía tủ quần áo chứa dụng cụ dao mổ cùng thuốc sát trùng, bông băng gạc y tế, cô đặt lên tủ đầu giường bệnh, lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

Hoài Thương mặt mày tái mét, cô chưa sẵn sàng.- Thôi đùa em đấy, bây giờ chỉ sát trùng cho em thôi, sáng mai đi dạy xong thì chiều sẽ mổ cho em.Hoài Thương nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, Ngọc An sát trùng vết thương rồi băng kín lại, ở đây không tiện mua thuốc nên Ngọc An kê đơn xong cũng lấy cho Hoài Thương một ít thuốc giảm đau.

- Sáng mai có thể ăn nhẹ nhưng nhịn ăn trưa nhé, đau quá thì uống giảm đau, loại này thì giảm viêm nhiễm, Hoài Thương ăn tối chưa?- Em ăn rồi ạ.- Vậy uống luôn đi.Hoài Thương nghe lời uống thuốc, có bảo hiểm chi trả nên cô không mất tiền thuốc thang hôm nay, cô ấy có thể ra về luôn nhưng Hoài Thương lại chần chừ không đi.- Còn việc gì không?Hoài Thương nhìn ra bên ngoài tối tăm, bệnh xá giáp với đường lớn nhưng không có lấy một bóng người qua lại.

Ngọc An cũng nhìn ra ngoài, cô ấy im lặng một lúc rồi cẩn thận hỏi dò.- Hoài Thương có phải...không dám đi về không?Cô giáo viên trẻ tuổi mím chặt môi, gật đầu khẽ.- À.Ngọc An cúi đầu xuống, nhưng bờ vai cô ấy run rẩy vì nhịn cười, Hoài Thương mặc dù xấu hổ nhưng cô ấy thật sự rất sợ đi đêm một mình, lại còn ở một nơi xa lạ như này, nếu không phải vì đau chân, cô ấy có thể nhịn tới sáng.- Nếu thế thì em có thể ở lại đây một đêm, dù sao thì em thấy rồi đấy, không có nhiều bệnh nhân lắm.Ngọc An mỉm cười, làm gì phải không có nhiều bệnh nhân, mà là không có bệnh nhân.

- Bình thường ở đây cũng vắng như này ạ?Hoài Thương đem một cái ghế nhựa đến ngồi cạnh bàn làm việc của Ngọc An, bác sĩ sợ cô cảm thấy chán nên mở tivi cho cô xem, trên màn hình đang chiếu phim truyền hình Việt Nam chiếu lúc khung giờ vàng.

Hoài Thương không có thói quen xem phim, nhưng có âm thanh một chút cho nó nhộn nhịp.- Ừ, không phải lúc nào cũng có bệnh nhân.

Dân ở đây, bệnh nhẹ thì lên rừng hái lá thuốc, nặng thì đến bệnh xá, bệnh xá không chữa được thì chuyển lên bệnh viện tuyến đầu, hết kinh phí chạy chữa thì lại chuyển về đây để kéo dài sự sống.Ngọc An nhẹ nhàng nói, nếu phải nói khi nào bệnh xá bận rộn nhất thì chắc là vào thời điểm có dịch tả, bò, lợn nuôi chết nhiều, dân tìm đến bệnh xá hỏi tiêm phòng cho bò, lợn của nhà họ.

Bùng phát bệnh dịch thì phải đi tuyên truyền, người chịu đến bệnh xá tiêm thì dễ rồi, người nào không đi thì phải đến tận nhà thuyết phục gãy lưỡi, nói chung là không dễ dàng.

Trong người không khỏe còn không lo bằng con lợn, trâu, bò trong nhà bỏ ăn.

- Thế Hoài Thương thì sao, đi dạy thì thấy thế nào?- Cũng hơi phức tạp ạ.Hoài Thương nhớ lại bảng điểm thấp dưới trung bình thì chán nản.- Nếu chị nhớ không nhầm thì em dạy môn tiếng anh nhỉ?- Vâng, mấy đứa nhỏ lười như quỷ, khoanh bừa vài câu cũng được rồi, nhưng đây nhất quyết nộp giấy trắng, xem lộn hết cả mề!Cô ấy đã nhịn suốt một tuần, nay tóm được người để tâm sự, Hoài Thương ngay lập tức trút hết nỗi bức xúc của mình.- Cái lớp 9A2 có một đứa học không tốt lắm, nhưng đứa đấy lại truyền phao cho cả lớp.

Chấm nửa lớp bài nào cũng y hệt nhau!

Chép phao rồi thì thôi đi, ít nhiều cũng phải chép cho cao một tí, đây còn không nổi con 5 nào!- Ha ha.- Học như này thì sao mà thi trung học được.Hoài Thương lại thở dài, Ngọc An đưa tay vỗ vai cô ấy an ủi.Ở Hòa Bình, nhà của Hoài Thương gần đập thủy điện, bên cạnh là khu công nghiệp bờ trái Sông Đà, cứ tầm giờ tan làm là sẽ có một tốp người trẻ tầm học sinh cấp 2 nối đuôi nhau bước ra khỏi nhà máy, những đứa trẻ đó mặc trên người bộ đồng phục công nhân không vừa người.

Hoài Thương biết, đa số đều là những đứa trẻ đến từ một thị trấn ở vùng sâu, cách trung tâm thành phố khoảng 15km.

Vì đồng tiền, vì cơm áo gạo tiền, mà ở một lứa tuổi đáng lẽ phải cắp sách đến trường, lại phải dừng lại ở một nhà máy công nghiệp nào đó.

- Em không mong học sinh của em sẽ phải khoác lên bộ đồng phục công nhân rộng thùng thình, ở một lứa tuổi còn quá trẻ như vậy.

Học không phải là tất cả, nhưng chỉ có học mới giúp các em đi đúng đường.Hoài Thương vừa kể vừa nhớ lại những nụ cười gượng ép, cùng mỏi mệt trên gương mặt non trẻ đó, cô không phán xét lựa chọn bỏ học để đi làm là sai, có lẽ nếu ở trong hoàn cảnh đó, các em cũng chẳng có lựa chọn khác.- Hoài Thương sẽ là một cô giáo tốt.Ngọc An đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô giáo trẻ, cô ấy đã nghe hai chị hàng xóm than thở rất nhiều về học sinh, các chị ấy đều đã lớn tuổi, lại còn có gia đình, họ thiếu đi một chút tuổi trẻ cùng đam mê, cô ấy cũng hiểu áp lực mà Hoài Thương đang mang trên lưng.- Chị nói quá rồi.Bị phản bác nhưng Ngọc An không có nói lại, nghề nào cũng có sứ mệnh của riêng nó.

Cô ấy nhìn một nửa gương mặt cau có của Hoài Thương, cô cảm nhận được sự chân thành, cùng một chút gì đó bồng bột của người trẻ nên có, Ngọc An nhớ lại bản thân vào những ngày đầu công tác ở bản Lang.

Rồi bất chợt Hoài Thương cười ngả nghiêng do tình tiết gây hài của phim truyền hình, tâm trạng mới được ấp ủ của Ngọc An ngay lập tức bị vẻ vô tư của cô giáo trẻ cuốn bay.

Cô ấy không nhìn Hoài Thương nữa mà chuyển sang bộ phim.Đêm nay Hoài Thương ngủ lại bệnh xá, trong căn phòng trực của bác sĩ có hai giường bệnh, tối nay mỗi người một giường.

Bác sĩ sợ cô buổi tối để đèn ngủ không ngon, nên đưa cho cô một chiếc bịt mắt, bác sĩ cởi áo blouse rồi treo nó lên móc treo, Ngọc An đưa tay vuốt phẳng lại cổ áo rồi mới nằm xuống giường.- Sáng mai Hoài Thương tính dậy lúc mấy giờ?- Năm rưỡi sáng ạ.Ngọc An không nói gì nữa, Hoài Thương cũng không gợi chuyện, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Back
Top Bottom