Tâm Linh Duyên đến để rời, kiếp còn chưa dứt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
396931611-256-k85985.jpg

Duyên Đến Để Rời, Kiếp Còn Chưa Dứt
Tác giả: KeyJ2205
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tình yêu tồn tại từ kiếp này sang kiếp khác, thân phận này sang thân phận khác liệu có tồn tại không?

Lạc mất nhau giữa vòng luân hồi thì có ngày gặp lại nhau thêm lần nữa hay sẽ bỏ lỡ nhau mãi mãi.​
 
Duyên Đến Để Rời, Kiếp Còn Chưa Dứt
Chương 1 Sao lại chạy?


Tôi là bác sĩ của một bệnh viện top 1 thành phố A.

Cuộc sống vốn bình thường bỗng bị đảo lộn bởi một lần tôi đi trực đêm.

Đêm khuya không có tiếng người mà chỉ có tiếng gió rít luồng qua khe cửa sổ, khiến tôi rùng mình.

Tự trấn an bản thân chỉ là ảo giác do không khí lạnh lẽo của bệnh viện.

Khi tôi dần quên đi ý nghĩ đó để tập trung vào công việc thì.Bịch...bịch...

Tôi giật mình, tiếng động ấy như ai đó đi chân trần trên tầng trên.

Tiếp đó, tiếng bánh xe lăn nhanh.

Cheng!

Một vật kim loại rơi mạnh xuống sàn.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà đưa ra quyết định có lẽ táo bạo nhất đời tôi.

Tôi đi lên lầu để kiểm tra.

Vì bản thân là bác sĩ nên tôi chỉ tin vào khoa học và vô cùng bài xích chuyện mê tín nhất là linh hồn hay ma quỷ.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là có ai đột nhập vào bệnh viện với ý đồ xấu hay lấy cắp thứ gì.

Khi gần lên đến nơi, ngoài trời gió thổi mạnh hơn lá cây xào xạc.

Tôi nghĩ thầm có lẽ trời sắp mưa chứ chẳng có gì đáng bận tâm cả.

Khi lên đến, tôi nhìn hành lang một lượt từ trái sang phải xem có ai đáng ngờ không rồi đi xem vật vừa rơi là gì.

Tôi đi dọc hành lang một đoạn thì thấy một khay thuốc nằm trên sàn, tôi tiến lại nhạt khay thuốc đem cất sau đó quay lại phòng trực.

Khi tôi đang tập trung vào công việc.

Cạch Cô bác sĩ cùng ca — tên Trần Ngọc Hoa — bước vào hỏi.— Bác sĩ Nhiên, tôi thấy mặt anh xanh xao quá có chuyện gì sao?— Không, tôi ổn cảm ơn cô.— Ừm, anh làm việc cũng nhớ chăm sóc sức khỏe — nói rồi, cô ấy rời đi.

Căn phòng bây giờ chỉ còn mình tôi nên yên tĩnh đến mức tiếng thở của tôi cũng có thể nghe rõ.

Để bản thân tỉnh táo mà làm việc, tôi đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt.

Hành lang vắng vẻ chỉ có mình tôi.

Khi đang đi bỗng tôi nghe thấy.Bịch Tôi quay lại thì chẳng có ai đằng sau mọi thứ im lặng, tôi cứ ngỡ mình nghe lầm nên tiếp tục đi.

Tôi tiến một bước thì cái âm thanh đó thêm một tiếng, tôi dừng lại tiếng đó cũng dừng lại.

Nhưng lần này tôi đứng lại nhưng tiếng đó không dừng lại mà vồ vập hơn càng ngày càng gần tôi hơn.Bịch — bịch — bịch!

Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi cố hết sức chạy để thoát khỏi thứ đó.

Trong giây phút mà tôi chỉ biết chạy và chạy để cứu lấy chính mình.

Bỗng tôi đâm sầm vào ai đó khiến tôi ngã ra sàn.

Đầu óc choáng váng, khi mở mắt ra người trước mặt tôi là bác bảo vệ.

Bác vừa lo lắng vừa luống cuống đỡ tôi dậy.— Bác sĩ Nhiên có sao không?— Cháu không sao , xin lỗi bác bác có sao không? — Tôi không sao— Vậy bác tiếp tục làm việc đi, cháu xin lỗi bác lần nữa — tôi nói, rồi cúi đầu xin lỗi bác ấy.

Với những gì vừa xảy ra, tim tôi vẫn đang đập mạnh liên hồi.

Không biết thứ mình vừa gặp là gì nhưng vẫn cố chấp không tin đó là những điều kỳ quái.

Để trấn tĩnh lại bản thân và ổn định lại tinh thần tôi đi vào ngà vệ sinh rửa mặt.

Vừa rửa mặt tôi vừa nghĩ ngợi đến lúc ngước lên, thì tôi như sững vì đằng sau tôi là một chàng trai cũng chạc tuổi tôi.

Nhưng cậu ta không mặc áo blouse nên chẳng thể nào là bác sĩ được, càng quái lạ hơn nếu người đó là bệnh nhân.

Khi tôi vẫn hoài nghi thì chàng trai cất lời.— Sao lại chạy, tôi chỉ định nhờ cậu thôi mà.
 
Back
Top Bottom