Tâm Linh Duyên Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
332858956-256-k648871.jpg

Duyên Âm
Tác giả: JammyWatterson
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

thể loại: tâm linh, tình cảm, máu me, H+
mô tả: tôi là Minh một cậu trai trẻ với tương lai rộng mở, sau một vụ tai nạn cứ có cảm giác có người theo mình tưởng chừng ai đó thích mình nên bám theo ai dè gặp phải duyên âm....

Editor: Cáo
Truyện được viết với ngôi thứ nhất chứ hong phải tui đâu nha mấy bae Tags: boylovekinhdiđam​
 
Duyên Âm
Chương 1


Ngày 16 tháng 1 năm 2020, ở nhà bố mẹ nên tôi lười cứ nằm dài ra sofa mà xem tivi, mẹ thấy tôi thế liền quơ tay cầm cây chổi mà đánh vào mông tôi, giật mình tôi ngồi dậy lùi lại mà làm nũng với mẹ: "gì vậy sao tự nhiên đánh con"Thấy thế mẹ còn quát thêm: "mày xem mày về nhà phụ giúp được gì cho mẹ mà cứ nằm chảy thây ra đấy hả?

Xách cây chổi quét nhà cho tao, xong thì lau nhà, tao đi chợ về mà chưa xong thì chết với tao""dạaaa" :dở giọng ngoan ngoãn tôi trả lời.Đánh đau thật chứ chả đùa, chỉ biết xoa mông đứng dậy cầm chổi đi làm chứ sao giờ, dọn không cũng chán tôi bật nhạc trên tivi vừa làm vừa quẩyÀ quên nữa, tôi là Minh con trai cưng của cái nhà này đó! năm nay tui cũng là sinh viên năm nhất đại học rồi, cả năm mới về quê chơi tết thì mẹ lại ăn hiếp tôi, trong nhà tôi là con trai một thấy vậy thôi chứ có mỗi đứa con nên cưng lắm từ nhỏ ít phải động vào việc gì, nhưng giờ lớn rồi phải biết tự lập chứ đúng hong hehe.Dọn dẹp xong thì tôi ngồi chơi được vài ván game thì mẹ về, ra đem đồ phụ mẹ vào bếp để ý thì cũng sắp tới giờ cơm tối, tính ra mẹ đi buôn chuyện cũng lâu phết.

Vì không biết nấu ăn đúng hơn là nấu không đúng ý mẹ nên tôi bị mẹ đuổi ra khỏi bếp, mẹ còn bảo: " toàn vô báo chứ chả phụ giúp được gì mày ngồi yên là đã giúp tao lắm rồi ", thế mà việc nhà thì sai làm hỏng hiểu nổi luôn á.Một lúc sau thì mẹ cũng nấu xong, vì ba thường đi làm về trễ nên mẹ ít khi đợi ba về ăn cùng thế là bữa nay chỉ có mẹ với tôi ngồi ăn cùng nhau, bữa ăn cũng chẳng có gì xa xỉ, chẳng có cao lương mĩ vị nhưng nó ngon đến lạ chắc cũng cả năm rồi tôi mới được ăn lại cơm mẹ nấu.Mẹ cứ liên tục gắp thức ăn vào bát tôi rồi nói: "đây mày ăn nhiều vào dạo này mẹ thấy mày ốm đi hẳn đấy"Miệng nhai nhồm nhoàm: "con ăn uống có bỏ cử nào đâu mẹ đừng có lo"Mẹ nói lại với giọng mỉa mai: "phải rồi lớn rồi đâu có cần tui lo cho nữa"Biết thế nào cũng nói thế mà: "mẹ cứ chọc con, mẹ lo cho con đủ rồi từ giờ phải để con lo cho mẹ chứ"Mẹ cười tủm tỉm: "thôi đi ông tướng giỏi nói thôi lo cho tui được ngày nào chưa"Nghe chán chả muốn nói tôi chỉ biết cười trừ."mà Minh, sắp tết rồi mai mày chở mẹ đi coi bói đi"Gắp đồ ăn cho mẹ tôi hỏi: "nay còn đòi đi coi bói nữa à""cái thằng này năm mới rồi đi coi bói xem năm nay làm ăn thế nào chứ"Ngoài mặc đồng ý đưa mẹ đi cho mẹ vui chứ tôi cũng chả tin vào mấy chuyện tâm linh bói toán mày cho lắm, cũng chẳng hứng thú gì.Sáng hôm sau trong lúc còn mơ mơ màng màng tôi đã bị mẹ giật đầu dậy, nhìn đồng hồ thì mới chỉ 6 giờ sáng, lên xe chở mẹ đi mà tôi vẫn còn lơ mơ chạy đến chỗ đấy cũng xa lắm đường đi thì như lên núi ấy tôi cằn nhằn: "đi đâu mà xa dữ vậy mẹ'"gần tới rồi mày chạy lên tý nữa là tới"Sau một hồi men theo con đường mòn đầy đá thì cũng đến nơi, trước mặt tôi là một ngôi nhà cấp ba nhỏ đã cũ nát và nhuốm màu thời gian, lối kiến trúc cũ như những căn nhà hồi xưa mà chắc bây giờ chỉ thấy được trên tivi.Đi theo mẹ vào bên trong một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng dù bên ngoài trời cũng đã gần trưa, tôi nhìn quanh nhà nơi này cứ mang một cảm giác âm u, tối tăm làm tôi không thoải mái.Nhìn mẹ quỳ xuống hành lễ với một người phụ nữ chắc cũng đã ngoài 50, tôi cũng vội quỳ xuống bên cạnh mẹ.

Coi xong cho mẹ tôi bỗng dưng bà ấy chỉ tay vào tôi rồi nói: "còn cậu này từ khi mà cậu bước vào tôi đã cảm nhận được một luồn âm khí bao quanh người cậu chắc chắn là có điềm xấu"Mẹ nghe thế cũng tỏ vẻ lo lắng và mong muốn bà ta coi cho tôi, tôi thì sao cũng được chắc bà ta lại muốn moi thêm tiền từ mẹ tôi nên mới mói vậy."

Tuổi?"

Bà ta trầm giọng nóiMẹ tôi nhanh chóng trả lời: "dạ thầy năm nay nó 19"Bà ta trầm tư: "mão à, vậy là cậu này năm nay dính tam tai lại còn nhẹ vía hạn chế ra đường không là không biết có chuyện gì xảy ra đâu"Bà ta bấm bấm tay tính gì đó rồi nói tiếp: "số cậu đen lắm trong vòng 3 năm không nên ra đường nhiều không bị thương thì cũng vong mạng, nhất là năm thứ ba nhớ cho kĩ"Tôi nghe qua thì cũng chẳng để tâm lắm nhìn sang mẹ tôi mặt tái nhợt đi chắc cũng đang tin sái cổ, xong bà ta dặn gì tôi cũng chả thèm nghe nữa.

Xong rồi thì tôi với mẹ lại đèo nhau về nhà, trên đường về mẹ chẳng nói câu nào với tôi chắc vẫn đang nghĩ về những lời bà ta nói, về được đến nhà thì cũng đã xế chiều mẹ vào chuẩn bị cơm rồi gọi tôi vào ăn.Tôi ngồi vào bàn ăn như bình thường mà không nhắc gì đến vụ xem bói đang nói vu vơ thì mẹ bảo: "con ở đây đi đừng vào Sài Gòn nữa"Tôi khó chịu: "mẹ nói gì vậy?

Con còn việc học mà?"

Mẹ có vẻ lo lắng: "con ở đây ba năm thôi, thầy bảo.."

Tôi gắt lên: "con chả tin đâu, trên ấy con còn biết bao nhiêu việc, đâu thể vì lời nói nhảm của một bà thầy bói mà bỏ dở được"Tôi nói xong cũng chẳng còn hứng ăn nữa mà xin phép mẹ lên phòng.

Sau tết cứ như bình thường tôi lại chạy vào Sài Gòn, lại hòa mình vào nhịp sống tấp bật của con người nơi đây mà quên đi lời nói của bà thầy bói.*hù🙂))))*
 
Duyên Âm
Chương 2


Hai năm sau, trong lúc đang ngồi tám với lũ bạn ở quán cafe luyên thuyên về những câu chuyện cũ thì tôi lại nhớ về lời nói của thầy bói thế là liền kể cho tụi bạn với thái độ đùa giỡn, nghe xong trong đám có đứa nói- mấy chuyện tâm linh như vậy mà mày dám đem ra đùa- có gì đâu mà sợ tao chưa thấy điềm xui gì tới với tao hết nên tao chả tinTụi nó cũng lắc đầu không nói gì thêmNgồi một lúc thì mọi người cũng giải tán, tôi với một thằng bạn về cùng đường nó thì chở theo một cô bạn, tôi thì một mình một xe.

Đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư tôi còn quay sang cười nói với bạn, tính hiệu đèn vừa chuyển xanh thì tôi đã phóng đi, được một đoạn thì phía sau tôi nghe được tiếng bạn tôi hét tên mình- Minh!Chưa kịp phản ứng thì có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía tôi, sau cú va chạm tôi chẳng nhớ gì nữa lúc tỉnh lại thì tôi đã nằm trong bệnh viện khắp người bị băng bó, chân thì hình như đã bị gãy, cả người cứ ê ẩm, tôi quay sang nhìn mẹ nước mắt ngắn dài đang nhìn tôi.Sau đó tôi cũng biết mình cũng bất tỉnh được một tuần rồi, bạn bè vào thăm cũng kể tôi bị chiếc xe hơi hất văng cũng may là có nón moto không là cũng chẳng qua khỏi rồi, hiện trường thì máu me be bét còn chiếc xe hơi thì chạy mất cảnh sát thì cũng vừa bắt được tên tài xế vài ngày trước.Tôi đau quá chẳng muốn nói gì, được một lúc thì chúng nó cũng về hết, còn mẹ thì cứ ngồi một góc mà nhìn cơ thể tàn tạ của tôi chân tay trầy trụa gãy chân trái, gãy tay phải Đêm đến do bất tỉnh cũng lâu nên tôi cũng chẳng thể vào giấc, cả người thì khó chịu, đau nhức không yên.

Bóng tối dần bao trùm mọi thứ trong căn phòng làm tôi cứ ngỡ như có một con quái vật đen khổng lồ đang dần nuốt trọn lấy mình, giữa cái màn đêm tĩnh mịch tôi cứ có cảm giác có ai đó đang lẫn trốn trong bóng tối, tôi rùng mình liền kéo chăn trùm kín người nhưng cái cảm giác lành lạnh ấy vẫn không hết mặc dù căn phòng này chẳng có tý gió nào, thật đáng sợĐược vài hôm trong viện tôi thấy ngột ngạt nên muốn đi về dĩ nhiên mẹ kiên quyết không cho tại tôi muốn về nhà trọ một mình, thuyết phục mãi thì mẹ cũng cho vềSau khi về nhà thì mẹ cũng dặn đủ thứ mới chịu để ba chở về còn đòi ở lại với tôi nữa chứ, ba thì dúi cho tôi một cọc tiền rồi bảo- tay chân không làm được gì tao cho mày tiền ănNói xong thì cả hai cũng rời đi, tôi thở dài một hơi rồi cũng mệt mỏi lăn ra giường ngủ một mạch từ trưa đến tối khuya, bỗng giật mình dậy vì một cảm giác lành lạnh, tôi ngồi dậy xem điện thoại thì cũng đã gần 3 giờ sáng, tôi để bụng đói cố ngủ tiếp mà không để ý đến trong góc nhà có một cái bóng đen đang nhìn chằm chằm vào tôi.Sáng hôm sau, tôi lại lết cái thân tàn tạ tới trường dĩ nhiên là đâu có đi nổi nên tôi được thằng bạn thân đưa đi học, đến được trường thì tôi đi kè kè với cặp nạn, vì là năm cuối nên tôi phải ráng đi học dù gì cũng sắp tới lúc thi tốt nghiệp rồi, gặp đám bạn thì nó cứ chọc bảo tôi không tin nên mới ra nông nổi này đó Vật lộn cả nửa ngày mới được về, thằng bạn tốt bụng cũng mua đồ về cho tôi ăn xong thì nó lại vứt tôi ở nhàNgồi ở cửa phòng vừa nhìn trời vừa ăn, cơn gió đang khẽ luồn qua tóc tôi đi theo sau đó là một cơn gió mạnh lùa vào nhà bụi bay mịt mù tôi buộc miệng chửi thề- mịa nó bay hết vào đồ ăn rồiTôi liền mang đi vứt hộp cơm rồi lại leo lên giường nằm bấm điện thoại vừa thoáng một cái nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 1 giờ sáng- trễ vậy sao mới xem có týTôi liền tắt điện thoại đi ngủ cũng phải nằm trằn trọc một lúc cũng vào được giấc Bỗng tôi giật mình dậy giữa đêm tim đập nhanh, mồ hôi đầm đìa cảm nhận được một cơn lạnh bất thường, tôi tự trấn tĩnh bản thân xong cũng quay mặt vào phía tường mà ngủ tiếp, vừa quay qua thì một gương mặt máu me be bét, đôi mắt đen ngòm sâu hút, từ hốc mắt đang rỉ ra chất dịch màu đen xì đập thẳng vào mắt tôi, giật mình tôi giật lùi người lại ngã khỏi giường rồi ngất đi luôn Trong lúc bất tỉnh tôi thấy có một người đàn ông cao chắc khoảng m8 đang đến gần tôi hắn càng đến gần thì tôi càng khó thở.

Bỗng tôi thấy mình đang đứng ở ngã tư đường lần trước, xe qua lại tấp nập nập, thời gian như trôi chậm lại khi tôi bắt gặp một cô gái đi qua đường trong khi từ xa có một chiếc xe tải đang lao về phía cô, không hiểu vì sao nhưng tôi lại chạy về phía cô gái rồi đẩy cô ra chưa kịp làm gì thì chiếc xe đã tông thẳng vào tôi - AhhhTôi giật mình dậy cả người đã ướt đẫm mồ hôi, thở dốc.

Nhìn lại thì tôi đang ngồi dưới đất chắc là ngay vị trí tôi ngã xuống lúc tối.

Mặc dù có hơi sợ nhưng tôi cũng chả nghĩ gì chắc nó chỉ là một giấc mơ kì lạ thôi*chi tiết máu me về vụ đụng xe đã bị lược bỏ :>*
 
Back
Top Bottom