Tâm Linh Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ BHTT ]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
224880984-256-k301769.jpg

Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Tác giả: Truong_xuan_hy987
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một người mang vẻ vô tư, một người mang đầy oán hận.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ gặp mặt và nên duyên.​
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Phòng trọ


SÀI GÒN, lúc 23h50' ngày 04 tháng 11 năm 2003:Trong một căn phòng trọ, một cảnh tượng kinh hoàng, mọi thứ điều bị đập nát, bức ảnh chàng trai tuấn tú ôm chặt lấy cô gái xinh đẹp, cả hai nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc được lồng vào khung ảnh bằng kính cũng bị vỡ, những mảnh ghép văng khắp nơi trong căn phòng, dường như vừa có cuộc xung đột lớn xảy ra.

Bên trong phòng tắm, hình ảnh kinh dị đến mức ghê rợn, con dao nhà bếp nằm lăn lóc trên sàn nhà và một người phụ nữ đã chết, đầu tóc ướt sũng, quần áo sộc sệt, những vết bầm đen trải đều trên cơ thể mảnh mai, đôi mắt mở to hiện lên sự bi thương, chua chát, ở khóe mắt ẩn hiện vài giọt nước lắm lem trên khuôn mặt thanh tú, gầy gò, trên chiếc cổ trắng gần, mướt mát lộ rõ vết cắt rất sâu, gần như muốn đứt lìa khỏi đầu, máu bê bết loang rộng trên nền gạch căn phòng.

Bên ngoài tiếng mưa nặng hạt, mưa càng lúc càng dữ dội như đang cố cuốn trôi đi sự lạnh lẽo rùng rợn trước mắtSáng ngày 05 tháng 11 năm 2003, công an TP.HCM đã tóm gọn được tên sát nhân Nguyễn Xuân Phúc 26 tuổi, mang tội danh giết người.

Nạn nhân là Trần Thị Thanh Loan 25 tuổi là người tình của Phúc.

Theo như lời khai, cả hai đã yêu nhau được hơn 1 năm và đang sống thử, khoảng 2 tháng nay Loan có biểu hiện kì lạ, luôn tránh né khi hắn ta muốn thân mật.

Ðêm ngày 04 tháng 11 năm 2003, Phúc phát hiện Loan đi cùng một người phụ nữ, cả hai có sự thân mật đụng chạm nên Phúc đã gặng hỏi Loan thì nhận được câu trả lời đó là người phụ nữ mà Loan yêu và Loan đề nghị chấm dứt mối quan hệ của cả hai.

Phúc không đồng ý nên cả hai đã xảy ra xô xát, trong lúc nóng giận Phúc đã không kiềm chế được cảm xúc nên đã ra tay sát hại Loan bằng con dao lấy từ trong bếp, hắn ta bị kết án 20 năm tù giam.

Xác của Loan được gia đình đem về mai táng theo đúng nghi lễ.

Còn căn phòng trọ của cả hai, sau khi tên Phúc bị bắt giam thì có vài người đến thuê ở nhưng không đến 24 tiếng thì đã lập tức trả nhà và không ai còn dám xin ở nữa.

Theo như lời truyền miệng của hàng xóm xung quanh căn nhà đó thì hằng đêm sẽ nghe thấy tiếng khóc ai oán, thê lương, hay tiếng lục lội, ném đồ vô cùng đáng sợ.

Từ đó cho đến nay chẳng ai dám bén mảng đến căn nhà đáng sợ đó, chủ nhà trọ cũng đã mời hết thầy này đến thầy khác để trục vong nữ trong căn nhà ấy nhưng mọi chuyện cũng chỉ bằng con số không, không ai có thể trục được vong nữ đó.

Một vong hồn mang đầy oán hận luôn muốn trả thù mọi thứ cho cái chết oan, tức tưởi của mình hay đang chờ đợi một điều gì đó mà duyên số đã sắp đặt.___________________________________________________________________________SÀI GÒN, năm 2020:Nhà Trọ An Phú, Quận 1, Tp.HCM"Ðến rồi đó con""Dạ cảm ơn chú, của con hết bao nhiêu vậy ạ?"

"Của con hết 100 ngàn, con cứ yên tâm sinh viên ở đây cũng nhiều lắm, an ninh tốt lắm""Dạ con cảm ơn chú nhiều.

Thôi con vào trong hỏi phòng để sắp xếp đồ".

Ðan Anh nở nụ cười tươi lộ rõ hai chiếc lúm đồng tiền lún sâu vào hai bên máKhệ nệ kéo chiếc vali cùng ba lô trên vai, Ðan Anh đi đến một căn nhà lớn nằm ngoài khu trọ, gặp người phụ nữ trung niên trạc chừng 50 hỏi thăm"Cô ơi! cho con hỏi thăm trọ mình còn phòng không vậy ạ?"

"Tiếc quá!

Cô vừa hết phòng ngày hôm qua.

Hay con bắt xe lên phía trên nữa sẽ có nhà trọ biết đâu còn phòng đấy!"

"Con từ quê lên đây từ sáng sớm, chưa ăn uống gì, sáng giờ đi kiếm phòng không có chỗ nào còn phòng hết cô ơi""Ðúng rồi con phải lên đây sớm mấy ngày mới có phòng, đợi sát ngày học mới lên thì hiếm phòng còn lắm."

"Mình không còn phòng nào trống luôn hả cô?"

"Thật ra không phải là không còn, vẫn còn một phòng nhưng..."

"Nhưng sao cô, cô cho con thuê đi phòng xấu gì con cũng ở được mà con dễ lắm".

Thấy Ðan Anh nhất quyết muốn thuê nhà, cô chủ nhà cũng thật lòng nói"Không phải phòng xấu đẹp gì chỉ là do phòng này có ma con có dám ở không"Ðan Anh nheo mắt cười xòa, cứ nghĩ cô dọa mình để thử lòng nên vô tư trả lời pha chút giọng điệu ngạo mạn"Ui!

Tưởng gì, ma cỏ con gặp hoài à không có sao đâu cô.

Cô cho con thuê đi, con không có sợ đâu"Cô chủ nhà không nói gì, đi vào bên trong lấy chìa khóa phòng đưa cho Ðan Anh"Chìa khóa đây, phòng con là phòng số 7 đem đồ vào phòng đi.

Nghe cô dặn sắp xếp đồ xong qua đây mang chứng minh để cô xác nhận"Ðan Anh gật đầu lia lịa, rối rít cảm ơn cô, cầm lấy chìa khóa đi vào khu trọ tìm đến căn phòng của mình.

Mở cửa căn phòng, bên trong khá rộng có tầng gác, có một phòng vệ sinh, một căn bếp nhỏ, đủ cho cả hai ba người cùng ở.

Vì thích riêng tư sống một mình nên Ðan Anh mới không muốn sống ghép chung với các bạn sinh viên khác hay ở khu ký túc xá như gia đình mong muốn, một mình tự do thoải mái không bị gò bó với sự riêng tư của người khác.

Nhưng khi bước vào căn phòng như có một luồn gió lạnh lướt ngang qua gáy, pha với sự lạnh lẽo, rùng mình ấy là một cảm giác khó tả.

Nó giống như cảm giác mình sắp tìm được một điều gì đó khiến lòng cảm thấy thoải mái kì lạ.

Gưong mặt bỗng chốc giãn ra, miệng chợt nở nụ cười nhẹ.

Nhanh tay sắp xếp đồ rồi mang giấy chứng minh qua cho cô chủ trọ."

Trịnh Ðan Anh.

Sinh năm 2001 à.

Con lên đây học hay lên đây kiếm việc làm?"

Cầm giấy chứng minh của Đan Anh trên tay, cô chủ nhà viết vào sổ vừa hỏi"Con lên đây để học ạ.

Mà do nhà con ở Tây Ninh nên cũng ỷ y không lên sớm!".

Khoáy ly nước đá mát lạnh cô chủ trọ vừa làm cho Đan Anh tươi tỉnh hơn cười đáp"Này cô nói!

Một lát nữa bắt xe ra chợ gần đây mua ít bánh trái nhang đèn về cúng nha con.

Con không sợ nhưng cũng phải làm cho nó an tâm hơn.

Có thờ có thiêng có kiêng có lành, cúng kiếng vẫn tốt hơn nha con".

Cô chủ nhà thỏ thẻ với Đan Anh như sợ một người nào đó nghe thấy tiếng mình vậy"Dạ lúc đi mẹ con cũng có nói vậy đó cô.

Mà cô nè!

Ở phòng con có ma thiệt hả cô?"

"Cô cũng không biết nữa tại dãy trọ này của người dì của cô sang lại cho cô cũng lâu rồi, khách thuê phòng ai cũng nói là thấy ma rồi bị nó phá không cho ngủ, chỉ thuê chưa tới một ngày mà ai cũng bỏ đi hoặc muốn đổi phòng khác hết.

Tính cô thì thiệt lòng có sao cô nói vậy, cô không muốn vì lợi ích của mình mà giả dối với người khác nên cô mới nói trước với con như vậy.

Sinh viên năm đầu lên đây cô xem như con như cháu nên cô mới nói"Húp một hơi nước mát lạnh, cảm thấy thoải mái hơn Đan Anh cười đáp"Dạ con cảm ơn cô, để lát nữa con bắt xe ra chợ để mua bánh trái.

Thôi con về phòng tắm cho mát nha cô trời sài gòn nóng bức người ghê""Ừ! thôi coi về phòng tắm rửa nghỉ tí đợi trời mát mát rồi đi.

Thôi cô cũng vào nấu cơm để chú đợi cơm" Cô chủ trọ bật cười giã lã đứng dậy đi vào nhà"Quên nói với con cô tên Huệ".

Cô Huệ chợt quay lại nhìn Đan Anh rồi cười nói.Đi đến trước cửa phòng, vừa mở cửa thì bỗng chị nhà bên cạnh ngoắc tôi lại"Này!

Em mới đến ở à, sao không ở phòng khác mà ở phòng này, cô chủ trọ không nói gì với em sao?"

"Dạ, nói gì vậy chị?"

"Thì phòng này có ma đó, tối nào cũng ném đồ rồi khóc thét đủ điều.

Em ở đây không sợ à"."

À chuyện đó thì cô Huệ có nói với em rồi, một lát em bắt xe ra chợ mua ít đồ về cúng xin chắc là không sao đâu chị".

Đan Anh nói rồi bước vào phòng lấy một bộ đồ thoải mái để đi tắm.Dòng nước mát lạnh thấm từng thớ da trên cơ thể, đột nhiên Đan Anh có cảm giác một bàn tay nhỏ gọn lành lạnh chạm vào vai mình.

Đan Anh bất chợt quay lại, đằng sau chẳng có gì ngoài bức tường trắng còn đọng lại những giọt nước.

Tim đập mạnh, cảm giác sợ sệt dâng lên, vội dội nước cho nhanh để mặc đồ đi vào.Lót chiếc niệm nằm xuống định chợp mắt thì trong phòng tắm có tiếng xả nước ào ạt, lật đật ngồi dậy chạy xuống nhà tắm để xem thì không thấy gì, vòi nước đã được khóa lại cũng không bị nức , thầm nghĩ mình mệt mỏi vì đường xa nên bị ảo giác.

Đi lên gác nằm ngủ, lúc này Đan Anh chỉ chợp mắt được tầm 15p thì nghe thấy tiếng xả nước lần thứ hai, lần này Đan Anh không mở mắt mà luôn miệng đọc "Nam mô a di đà Phật..."

Chợt Đan Anh nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ phòng tắm càng lúc càng nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Tiếng xả nước không còn nữa cũng là lúc Đan Anh có thể đưa mình vào giấc ngủ.

__________________________Đây là lần đầu mình viết truyện cốt truyện chưa hay lắm mong mn ủng hộ ạ❤

__________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Chạm mặt


Sau một giấc ngủ thì cũng đã hơn 3h chiều.

Đan Anh vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi ra đầu hẻm bắt xe ôm để ra chợ mua một ít bánh kẹo để cúngXong xuôi tất cả thì cũng đã 5h chiều, Đan Anh thay đồ rồi lấy một thức ăn lúc nảy đã mua ở chợ ra nấu cơm chiều, cố tình nấu nhiều cơm một chút để sáng mai hâm lại ăn rồi đến trường xem thông báo của ngày nhập học.

Ăn uống tắm rửa xong, Đan Anh bật laptop để xem tin tức, video trên youtube."

Hôm nay không có tin tức gì giật gân hết vậy ta?

Thôi thì gọi điện về cho mẹ, chắc cũng đang lo cho mình lắm".Nói rồi Đan Anh với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc gần đó gọi về cho mẹ."

Alo!

Mẹ à, con ăn uống rồi nhà ăn gì chưa mẹ?..." luyên thuyên đủ thứ trên đời với mẹ thì cũng đã hơn 8h tối.

Định bụng bật một bộ phim Hàn xem thâu đêm cho đỡ buồn.

Nghĩ rồi, Đan Anh quấn mền khắp người rồi tìm phim xem.

Chẳng hiểu thế nào mà từ nảy đến giờ trong phòng cứ như có gió thổi vào vậy, nó cứ lạnh lạnh, rợn cả người, đã tắt chiếc quạt đi rồi mà không biết gió ở đâu cứ thổi vào sau gáy, 'biểu bì da cầm' cứ thi nhau nổi lên.Sau một hồi không kiếm được bộ phim nào ăn ý, Đan Anh quyết định đi ngủ sớm, nghĩ là làm, Đan Anh dẹp máy vào một góc cùng với điện thoại, rồi cứ thế mà trùm kín người bằng chiếc mền khá dày nhắm mắt ngủ. *Sột soạt, sột soạt**Choảng...**Hức,hức,hức...*Hàng loạt tiếng động thi nhau vang lên, sự va chạm của đồ vật, sự lục lột, cùng với tiếng thút thít của một người khiến cho Đan Anh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.

Với tay bật điện thoại thì thấy đã hơn 1h sáng, cảm giác rợn gáy lại tiếng tục trỗi dậy.

Đan Anh ngồi bật dậy, rón rén đi xuống gác và cố gắng không gây ra tiếng động.

Đan Anh cứ nghĩ là ăn trộm vào, nhưng nghĩ lại thì mình khóa cửa trong bên ngoài làm sao mà vào được.

Bất giác rùng mình một cái, Đan Anh tiếp tục đi theo đến nơi mà tiếng động phát ra.

Nó phát ra từ căn bếp, tiếng lục lội ngày càng phát ra lớn hơn, tiếng thút thít ngày càng phát ra gần hơn.

Đứng nấp vào mé tường chắn gần căn bếp.

Đan Anh nhìn thấy một bóng đen nó 'mờ mờ ảo ảo' nhưng Đan Anh có thể khẳng định đây là một người phụ nữ, với mái tóc dài không được trau chuốt khiến nó như rối đi gần một nữa,.

Động tác lục lội nồi cơm của người phụ nữ đã đập vào mắt Đan Anh.'Chẳng lẻ ăn trộm vào đây để lục cơm ăn, không lẽ đói quá rồi làm liều?'.

Hàng vạn câu hỏi vì sao, tại sao xuất hiện trong đầu.

Đang suy nghĩ thì Đan Anh bất chợt nhìn từ trên trở xuống của người phụ nữ đó.*Act cool đứng hình mất 5 giây*Người phụ nữ ấy hoàn toàn không có chân.

Từ đầu gối trở xuống chỉ là một khoảng không, khiến người phụ nữ ấy cứ lơ lửng trên không trung.

Đôi chân như muốn khuỵu xuống, đôi tay run lẩy bẩy miệng mím chặt, tim nhảy 'chacha', Đan Anh vẫn cố gắng lê mình từng bước, cố gắng không gây ra tiếng động để lên được tầng gác.

Vừa đặt đc cơ thể xuống chiếc niệm, Đan Anh lập tức nhắm mắt và chấp tay niệm Phật.

Bên tai nghe rõ mồn một tiếng khóc oán, cùng với đó là tiếng nồi nêu xoang chảo va vào nhau tiếng nước xả ào ạt đang vang lên tạo nên một không gian kinh hoàng, đáng sợ, sau đó là một giọng nói the thẻ.

"Đừng có sợ mà,...."

Tiếng khóc dần nhỏ đi để nhường chỗ lại cho tiếng cười man rợn, Đan Anh chỉ ước bây giờ có thể ngồi dậy và chạy đi ra khỏi căn phòng ngay lập tức, nhưng không thể.

Dường như tay chân cô đã bị ai đó kiềm chặt lại, không thể nhúc nhích, cơ thể nặng nhọc, khó thở.

Đan Anh biết mình đã bị bóng đè nên vẫn cố gắng nhắm mắt niệm Phật.Hơn nửa tiếng kinh hoàng đi qua.

Đan Anh mới có thể thở được, cô ngồi dậy cố thu mình vào một góc, tay ôm chặt lấy cơ thể, khóe mắt rưng rưng, miệng mấp máy."

Chị là ai vậy?

Sao không đi siêu thoát mà ở đây để làm gì?

Chị chỉ có sở thích là dọa nạt người khác thôi sao?

Chị càng làm thế thì tội càng thêm nặng mà thôi".

Dứt tiếng nói là một âm thanh xuất hiện, tiếng bát đũa cô vừa mua lúc chiều thi nhau rớt xuống như có một người đang cố tình ném xuống vậy.

Sợ hãi, Đan Anh càng nép mình hơn vào góc tường, cố gắng niệm Phật tiếp cho đến khi cô đi vào giấc ngủ lúc nào mà chẳng biết.

____________________Chap này hơi ngắn tí, nhưng thôi chap sau bù lại vậy^^

____________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Bạn mới


Sáng hôm sau Đan Anh thức dậy, định bụng hâm thức ăn lúc chiều lại để ăn qua loa cho buổi sáng.

Lúc mở nắp nồi cơm thì cơm đã bị thiu hoàn toàn rồi, Đan Anh mở nồi thịt kho lúc chiều hôm qua nấu thì cũng thiu y chang nồi cơm.

"Đúng là ma mà, đụng vào cái gì là thiêu cái đó".

Đan Anh chậc lưỡi lắc đầu.Đến bến xe bus, đoạn đường từ phòng trọ đến trường, tâm tư chẳng bình lặng, mọi chuyện xảy ra tối đêm qua và sáng hôm nay nó khiến cô phải suy nghĩ nhiều.'Rốt cuộc người phụ nữ đấy là ai?

Tại sao chị ta lại chết?

Vì sao chết rồi mà không đi siêu thoát?...'.

Những câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn trong tâm trí của cô.

Đến trường, Đan Anh vào xem thông báo, hôm nay có khá nhiều sinh viên vào nên rất đông chặt kín cả nơi để bảng thông báo, không cách nào chen chân vào được.

"Thôi thì đợi tí rồi vào xem, đi ăn sáng trước đã".

Nói rồi Đan Anh đi vòng quanh tìm căn tin của trường.

Trường quá rộng cứ đi lòng vòng mãi chả thấy căn tin ở đâu.

Thấy một bạn nữ đang ngồi vọc điện thoại, chắc là đang chơi game.

Đan Anh đến gần."

Bạn ơi!

Cho mình hỏi là căn tin trường ở đâu vậy?"

Nghe thấy tiếng Đan Anh hỏi bạn nữ đó ngước mặt lên nhìn rồi mỉm cười trả lời.

Đan Anh hơi ngẩn người vì nhân sắc của bạn nữ sinh ấy.

Đôi mắt to đen láy, chiếc mũi bé xinh thanh thoát, đôi môi mọng nước được tô vẽ thêm chút son đỏ làm cho càng xinh hơn cùng mái tóc dài màu nâu nhã nhặn làm tôn lên làn da trắng sứ.

Tổng thể có thể gọi là hoàn hảo trong mắt Đan Anh."

Bạn đi thẳng một chút là thấy ngã rẽ rồi đi thẳng xuống là thấy liền".

Đan Anh nghe rồi gật đầu cười cảm ơn, vừa xoay lưng đi chừng vài bước.

Đan Anh nghe tiếng gọi với theo"Này bạn ơi!

Đợi mình đi chung với".

Là bạn nữ chỉ đường đang đi về hướng của Đan Anh"Hihi!

Mình cũng đang đói hay mình đi chung nhé!".

Đứng cạnh nhau thì mới thấy được, Đan Anh cao hơn Ánh Linh gần một cái đầu.Đan Anh gật đầu mỉm cười "Ừ vậy mình đi chung đi.

Mà bạn học khoa nào vậy?"

"Mình học khoa báo chí và truyền thông bạn học khoa nào?"

"Mình cũng cùng khoa với bạn đấy.

Vậy là học cùng lớp rồi".

Đan Anh vui vẻ trả lời" Vậy thì tốt quá!

À mà cậu tên gì thế?

Bạn là người Tp hay ở tỉnh lên đây học vậy?"."

Mình tên là Đan Anh, Trịnh Đan Anh mình ở tỉnh lên đây, quê mình ở Tây Ninh cũng gần Tp.

Còn bạn?"

Nụ cười xinh xắn nở ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy "Mình tên là Trần Ngọc Ánh Linh, mình là người Tp"."

Vậy sau này phải nhờ cậy Linh rồi, mình vừa mới lên đây ngày hôm qua thôi cũng chưa biết nhiều nơi, nếu cậu rãnh cậu có thể dẫn mình đi tìm hiểu mọi thứ được không"."

Ôi chuyện nhỏ".

Đến căn tin cả hai chọn một góc bên trong để ngồi."

Linh muốn ăn gì để mình đi lấy cho".

Bản tính galant lại trỗi dậy trước nhan sắc động lòng người, từ lúc còn ở quê Đan Anh luôn như vậy, rất thích được chiều chuộng các bạn nữ, đặc biệt là các bạn nữ đẹp.Sau khi kêu hai tô hủ tiếu rồi ăn, Đan Anh và Ánh Linh đến xem thông báo, bây giờ đã bớt sinh đến nên vào xem thông báo rất nhanh.

"Đan Anh nè!

Chiều nay cậu có rãnh không?

Nếu rãnh chúng mình đi chơi đi".

Đứng ngoài cổng trường Ánh Linh vui vẻ hỏi."

Chiều nay mình cũng rãnh vậy cùng nhau đi chơi nha""Cậu đi về bằng xe bus sao?

Hay là để mình chở Đan Anh về rồi chiều mình đến chở Đan Anh đi"."

Phiền Ánh Linh quá, thôi để mình tự về được mà"."

Có gì đâu mà phiền, bạn bè với nhau mà, lên xe đi tớ chở cậu về".

Đan Anh chần chừ một chút rồi cũng lên xe cho Ánh Linh chở về.

Ngày đầu đi học mà gặp được bạn tốt thật là may mắn mà.Đến phòng trọ, Ánh Linh tạm biệt Đan Anh và quay xe ra về.

Vào đến phòng và khóa cửa phòng lại thì đột nhiên Đan Anh lại nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm, không cần nghĩ nhiều Đan Anh bước vào và khác ngày hôm qua lần này vào phòng tắm thì thấy vòi nước đã bị mở ra.

Nếu lúc sáng Đan Anh tắm mà chưa khóa vòi nước thì sàn phòng tắm đã ngập hoặc ướt rồi.

Nhưng

lúc này nước chỉ xả vào trong thùng và cũng chỉ mới hơn nửa thùng thôi"Lúc sáng mình tắm, thì thùng nước cũng đã một nửa rồi".

Lẩm bẩm một hồi thì Đan Anh cố tình nói lớn một chút"Này!

Chị đừng có quá đáng nhé.

Tôi đã mua bánh trái cúng cho chị đàng hoàng rồi sao chị cứ quấy phá tôi hoài vậy?".

Nói rồi Đan Anh bước ra ngoài lấy đồ để tắm rửa."

Hay mình đi hỏi cô Huệ xem biết đâu cô sẽ biết".

Vừa kỳ cọ thân thể vừa lẩm bẩm.

Quyết định thế, Đan Anh tắm xong liền khóa cửa phòng đến nhà cô Huệ."

Cô Huệ ơi!".

Đứng bên ngoài cửa Đan Anh gọi với vào trong."

Đan Anh à!

Gì đó con?".

Cô Huệ bước ra tươi cười nói."

Con vào nhà hỏi chuyện cô một chút được không ạ?"."

Vào nhà đi con!".

Cô Huệ mở cửa kéo tay Đan Anh vào nhà."

Con muốn hỏi cô chuyện gì?".

Rớt một ly nước cho Đan Anh cô Huệ hỏi."

Con muốn hỏi là cô có biết về cái chết của vong nữ trong phòng của con được không?".

Nhận lấy ly nước Đan Anh uống một chút cho thanh giọng."

Sao con muốn hỏi chuyện đó?".

Gương mặt cô Huệ bắt đầu nhăn lại."

Con muốn biết lý do vì sao chị ấy chết.

Vì phải có vấn vương gì đó hay là tâm nguyện chưa hoàn thành nên chị ấy mới không siêu thoát được.

Con muốn tìm hiểu tất cả và muốn giúp chị ấy, vừa tốt cho chị ấy vừa tốt cho bản thân con sẽ không bị chị ấy quấy phá nữa.

Cô có thể kể con nghe được không?".

Nắm lấy tay cô Huệ, Đan Anh tha thiết nói."

Thật sự thì cô cũng không biết rõ mọi chuyện nữa.

Chỉ biết là...".

Cô Huệ ngập ngừng.

____________________Thank you mn đã ủng hộ^^❤

___________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Giúp đỡ


"Chỉ biết thế nào vậy cô?".

Đan Anh hỏi lại khi thấy cô Huệ ngập ngừng."

Cô chỉ biết là cô ấy bị chính người tình của mình giết vì ghen tuông, giết rất tàn nhẫn con ạ!

Cô nghe dì cô kể khoảng 17 năm trước trong một lần cãi vã vì qua ghen và không kiềm chế được bản thân mà người tình của cô ấy xuống tay giết cô ấy".

Cô Huệ hơi nhăn mặt khi nhớ lại lúc người dì mình kể lại.

Thật sự nó rất đáng sợ."

Thật là tàn nhẫn mà tại sao có thể xuống tay giết chết người mình yêu chứ!".

Bất giác bàn tay cuộn thành nắm đấm.

'Sao tim cứ thắt lên từng con dữ dội thế chứ?

Là vì thương hại hay sao?'.

Khuấy ly nước mát, Đan Anh rơi vao trầm tư, cảm giác xót xa dâng lên dữ dội.

Nước mắt, sao cứ muốn tuôn trào ra vậy?."

Đan Anh!

Con làm sao vậy?

Con khóc sao?".

Cô Huệ vội siết chặt tay Đan Anh lo lắng.

Buông tay cô Đan Anh lau vội hàng nước còn nóng hổi trên khóe mắt mình."

À không!

Chắc do 'bụi bay vào mắt chứ con đâu khóc đâu'🙂).

Thật đáng thương cho chị ấy, chắc vì hận nên chị ấy mới quấy phá như thế!"."

Cô này!

Cô có biết nơi nào có thể giúp đỡ chị ấy được không, chứ để chị ấy như thế không tốt đâu ạ!".

Hút một hơi nước, làn nước mát lành lạnh làm dịu bớt cái nóng của sài thành hoa lệ."

Nói thật với con, cô cũng mời nhiều người đến rồi nhưng vẫn không có gì tiến triển thậm chí cô ấy còn quậy phá hơn".

Tay rót thêm nước vào ly cho Đan Anh cô thật thà nói."

Vậy cảm ơn cô, để con hỏi người nhà con thử"."

Con có muốn đổi sang phòng khác không ngày mốt căn 04 trả phòng rồi nếu muốn cô để lại cho thuê".

Cô Huệ tay cầm cây quạt giấy vừa quạt vừa vui vẻ hỏi."

Dạ thôi được rồi cô, con ở đó cũng không sợ gì mấy.

Chị ấy cũng không quấy con lắm đâu.

Con muốn giúp chị ấy thì chỉ có cách là phải trực tiếp đối mặt với chị ấy thì mới có thể giúp được".

Đan Anh cười tươi trả lời.__________________Luyên thuyên với cô Huệ cũng gần 1 giờ trưa.

Đan Anh tạm biệt cô để về phòng mình, vừa về tới thì lại nghe những âm thanh gần như quen thuộc với cô.

Tiếng chén bát choảng nhau, vòi nước thi nhau xả lũ....'Cứ xem như âm thanh chào đón mình về nhà vậy!'Thầm nghĩ rồi chợt nhỏe miệng cười.

'Nhỏe miệng cười', từ khi nào mà cô lại cảm thấy vui khi nghe những âm thanh đang cố dọa mình vậy?

"Mình điên mất rồi!".

Đan Anh lắc đầu, leo lên gác, cài báo thức rồi quăng điện thoại sang một bên 'phè cẳng' ra ngủ, vì hôm qua đến giờ có ngủ đủ giấc đâu, cảm đêm chị ấy quấy làm cô cũng phải thức trào nước mắt với chị.Giấc ngủ đang dần đưa cô lên 'thiên đường' thì bỗng chốc cô cảm thấy thân thể mình nặng nề, mắt mở không lên, tay chân thì không nhúc nhích được.

Cô đã biết mình đang rơi vào tình trạng mà dân gian hay gọi là 'bóng đè'.

Nhưng nêua giải thích theo khoa học thì đây là hiện tượng 'sleep paralysis', hiện tượng cơ thể bị liệt khi ngủ.Đang vẫn vơ suy nghĩ về tình trạng của bản thân, Đan Anh đột nhiên cảm nhận được 'ai đó' đang từ từ nằm lên cơ thể của cô, nhẹ nhàng cựa mình và cọ xát lên cơ thể cô.

Dù không thể cử động tay chân nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được đang có một bàn tay gầy gò dường như đang vuốt ve gương mặt mình.

Tiếng thút thít lại vang lên bên tai cô, rất nhỏ nhưng cô vẫn cảm thấy trong tiếng thút thít đó mang đầy nỗi u uất, đau thương.Nhói!

Tại sao tim lại thắt lên nữa vậy?

Thương xót sao?

Thương xót cho cái chết oan của chị ấy sao?

Dường như không phải.

Cảm giác đó hoàn toàn không phải là xót thương mà là một cảm giác khác, nhưng nó không thể nào diễn tả được."

Tìm thấy rồi...tìm thấy rồi".

Âm thanh yếu ớt văng vảng bên tay được hòa điệu trong tiếng thút thít.

Những lời ấy sao cứ như đang 'xát muối' vào trái tim cô vậy?.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ độc thoại nội tâm cùng chị 'bóng ma' thì Đan Anh cũng đã hoạt động được tay chân.

Ngồi bật dậy, mồ hồi thấm ướt cả áo, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một chiếc hộp mà cơ thể chỉ có thể nằm yên một chỗ.

Lau vội giọt mồ hôi còn thấm ướt trên khuôn mặt thanh tú, Đan Anh cất giọng trầm ấm."

Tôi sẽ giúp chị, sẽ giúp chị bằng mọi cách...".

Không gian trở nên yên ắng và tĩnh lặng, sau một lời hứa, một lời khẳng định dứt khoát.

Đan Anh thiếp đi lúc nào mà chẳng biết nữa, bất giác trên môi còn vương vấn nụ cười.________________________Nếu được thì tối nay sẽ có thêm một chap nữa nha mn^^________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Giấc mơ


Thức giấc cũng đã hơn 4 giờ chiều, Đan Anh vệ sinh cá nhân rồi lấy đồ đi tắm.

Lúc đang gội đầu cô cảm nhận được một bàn tay đang siết lấy eo cô, vẫn là đôi bàn tay ấy, gầy gò, mềm mại.

Ấm áp?

Tại sao cô lại cảm thấy ấm áp khi cơ thể được siết lấy bởi đôi bàn tay đó.

Đôi bàn tay của ma, sao lại khiến cô thổn thức kỳ lạ?

Đôi bàn tay đang dần mơn trớn làn da cô, một làn hơi lạnh lẽo phả vào gáy khiến Đan Anh có chút rùng mình, nhanh tay xối nước để sạch xà phòng, cô vội bước ra khỏi phòng tắm.Đang chải tóc, điện thoại cô run lên.

Là số của Ánh Linh, hôm qua lúc về đến nhà Ánh Linh và cô đã trao đổi số điện thoại với nhau."

Alo!

Mình nghe đây Ánh Linh"."

Đan Anh à!

Cậu chuẩn bị xong chưa mình đang đứng ở ngoài cổng trọ nè"."

Cậu đợi mình một chút nha!

Mình ra liền đây".

Tắt máy, Đan Anh vội mang giày và đi ra cửa.

Nhưng khi chân chưa chạm đến cửa thì một âm thanh lại vang lên.

Tiếng chén đĩa va vào nhau, tiếng xả nước, tiếng 'ai đó' đang bật bếp.... những âm thanh thi nhau vang lên liên tục, dường như ai đó đang ra tín hiệu cho cô về điều gì đó, cô đang có cảm giác ai đó đang muốn níu kéo cô lại và lòng cô cũng chẳng muốn rời đi, nhưng biết làm sao được vì đã lỡ hứa với Ánh Linh sẽ đi cùng cậu ấy mà, cho nên cô bước đi ra cửa, mặc cho âm thanh ấy vang lên liên hồi.

Khóa cửa cô vội bước về phía cổng trọ, Ánh Linh đang nhìn về phía cô mỉm cười.'Nụ cười đó thật đẹp'.

Thầm nghĩ, Đan Anh mỉm cười lại với Ánh Linh."

Cậu làm gì lâu vậy!

Mình chờ nảy giờ ngồi mòn hết cả mông".

Ánh Linh cất giọng nhõng nhẽo.

Đan Anh bật cười với giọng điệu dễ thương của Ánh Linh, đúng là gái xinh làm gì cũng thấy đáng yêu hết.Cả hai đi vòng quanh quận 1, tấp vào khu chợ Bến Thành, một biểu tượng của SG, bất cứ lúc nào đến SG cũng không thể bỏ qua phố ẩm thực lâu đời này, ẩm thực phong phú, bắt mắt, hương vị đặc trưng của 'Thành Phố hoa lệ'.

Ăn no nê cả hai cùng đến Phố đi bộ Nguyễn Huệ, nằm ngay khu trung tâm, Quận 1.

Nơi đây luôn náo nhiệt, đông đúc người qua lại, xung quanh đều là những trung tâm thương mại lớn, các hàng quán sang chảnh.

Chính vì vậy mà nơi đây được khoác lên mình chiếc áo kiêu sa, lộng lẫy và đầy màu sắc rực rỡ.

Đi một lúc cả hai quyết định vào một quán cafe để trò chuyện cùng nhau."

Đan Anh muốn uống gì?

Ở quán này nhiều đồ uống ngon lắm!".Sau một hồi nhìn tên các món uống trên menu, Đan Anh đáp: "Cho mình một ly sinh tố bơ đi"."

Vậy cho em hai ly sinh tố bơ nha chị!".

Ánh Linh tươi cười nói với chị phụ vụ."

Đan Anh này, cho mình hỏi cậu vài câu được không?".

Ánh Linh ra vẻ e dè nhìn Đan Anh."

Ánh Linh cứ hỏi đi!".

Đan Anh mỉm cười nhìn Ánh Linh."

Đan Anh có người yêu rồi hả?!"."

Chưa!

Mình làm gì đã có người yêu.

Mình còn đang sợ ế đây này".

Đỡ lấy hai ly sinh tố từ khay của chị phụ vụ Đan Anh tinh nghịch trả lời."

Vậy ảnh trên fb người chụp ảnh cùng Đan Anh là ai vậy, hai người có vẻ thân thiết lắm hả?".

Khuấy khấy ly sinh tố Ánh Linh chớp mắt nhìn Đan Anh."

Không!

Đó là chị họ mình, lần chụp ảnh là lúc mình đi sinh nhật của chị ấy, hai chị em làm một tấm kỷ niệm, mình thấy tấm đó đẹp nên làm ảnh đại diện cho xinh ấy mà".Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Ánh Linh càng rõ nét."

Vậy Đan Anh thích mẫu người con gái như thế nào?".*Phụt*Ánh Linh vừa dứt câu, Đan Anh lập tức phụt ra miếng nước mà mình vừa uống.

Vội lấy khăn giấy lau miệng, Đan Anh rối rít xin lỗi Ánh Linh vì hành động kỳ cục của mình."

Không sao mà!

Nhưng Đan Anh trả lời đi chứ.

Đan Anh thích mẫu người con gái như thế nào hay là Đan Anh thích con trai?".

Nghe đến câu 'hay là thích con trai' Đan Anh lập tức lắc đầu."

Mình không quan trọng người yêu mình giới tính như thế nào đâu, quan trọng là thật lòng và yêu mình là được rồi".

Ánh Linh tiếp tục khấy ly sinh tố đã vơi đi một chút của mình rồi nở nụ cười, nhưng lập tức khép miệng lại không để cho Đan Anh nhìn thấy, dù nụ cười bị dập tắt rất nhanh nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự hạnh phúc ẩn chứa bên trong.__________________________Sau khi đi uống nước về, cả hai quyết định về nhà sớm để mai còn chuẩn bị mọi thứ cho những ngày đi học sắp tới.

Đến cổng phòng trọ, Đan Anh tạm biệt Ánh Linh rồi đi vào khu trọ.

Vừa mở cửa phòng, Đan Anh ngạc nhiên với sự tĩnh lặng của căn phòng, không còn những âm thanh quen thuộc của chén đĩa hay tiếng nước xả trong phòng tắm, trong lòng lại dâng lên cảm giác hụt hẫng.

Cảm giác như không còn được chào đón khi bước vào căn phòng, từ bao giờ Đan Anh lại cảm thấy khó chịu khi mọi thứ im lặng như vậy?

Không phải lúc trước cảm thấy sợ hãi với những âm thanh đó hay sao?."

Này!

Chị còn ở đây không vậy?".

Ngẩn người với câu hỏi của mình.

Tự cho bản thân bị ngớ ngẩn khi không lại đi nói chuyện với hồn ma.

Điên rồi!

Vả vào má vài cái, Đan Anh lấy quần áo ngủ để thay ra.Đặt lưng xuống nệm, mi tâm nặng trĩu nhắm lại, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, chẳng mất nhiều thời gian cô đã chìm vào giấc ngủ.*Xoảng*Tiếng đồ vật bị ném tứ tung, khung ảnh nhỏ bị ném xuống nền đất không thương tiếc từ tay một người đàn ông, anh ta đang rất tức giận, gương mặt đỏ ao lên, tay liên tục cầm những đồ vật gần đó ném đi."

Mày trả lời cho tao biết, mày đã đi đâu từ hôm qua?

Mày đi với ai?".

Tiếng chửi rủa, tra hỏi cùng với hành động nắm lấy tóc của người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ giữ im lặng, không một lời đáp trả."

Mày bị điếc à?

Tao hỏi sao không trả lời?

Bị câm luôn rồi hả con đàn bà bệnh hoạn?

Đừng tưởng tao không biết nhé, mày bệnh hoạn từ khi nào?

Hai đứa bây lén lúc sau lưng tao chơi điếm với nhau phải không?

Cái đồ bệnh hoạn, điên khùng này, mày có trả lời cho tao biết hay không hả con chó...", đi đôi với lời nói là những cú tát, những cái đá thẳng vào người của người đối diện.

Những từ ngữ thô tục, mắng nhiếc, phỉ báng, xúc phạm dành cho một người phụ nữ, được thoát ra từ miệng của người đàn ông ấy thật là đáng ghê tởm, thói đánh đập vợ con khiến cho Đan Anh càng thêm phẫn nộ, chạy đến can ngăn."

Không chạm vào được sao??".

Đan Anh có thể đi xuyên qua họ, nhìn lại tay chân mình Đan Anh cảm tưởng như mình là một linh hồn đang chứng kiến tất cả."

Đúng!

Tôi bệnh hoạn, tôi điên khùng nên mới yêu anh đó đồ khốn".

Lời nói phát ra từ người phụ nữ càng khiến cho gã đàn ông tức giận và những cái đánh càng 'dày đặc' thêm."

Hôm nay mày ngon lắm dám ăn nói với tao như vậy!"

Với lấy cây gỗ gần đó, tên đàn ông đánh tới tấp người phụ nữ."

Mày trả lời cho tao biết con nhỏ đó là ai?

Hai đứa bây lén lúc làm chuyện đòi bại sau lưng tao phải không hả con bà lăng loàng, trắc nết, bệnh hoạn".

Từ lời là từng cú đánh giáng lên người phụ nữ gầy gò, nhỏ bé ấy.Im lặng một lúc người phụ nữ ấy ngước lên, gương mặt mờ ảo khiến cho Đan Anh không nhìn rõ được khuôn mặt.

Đôi môi nhỏ mấy máy như đang cố dùng mọi sức lực cuối cùng để nói ra.__________________________Mai tiếp nha mn.

Mai sẽ có 2 chap cho mn nha^^.

Cảm ơn mn đã ủng hộ❤_________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Chị đã phải khổ như vậy sao?


"Ðó là người tôi yêu, một người tử tế chứ không phải người có tính gia trưởng, tự coi mình là đúng, tự coi mình là nhất giống anh.

Anh nói tôi lăng loàng vậy còn anh thì sao, mai cô này mốt cô kia.

Tôi đã cố nhịn nhục bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng rồi, suốt một năm qua anh có lúc nào thật lòng yêu thương tôi chưa hay anh chỉ chiếm hữu tôi như chính bản chất vốn có của một thằng đàn ông".

Không chống cự, không đáp trả lại những cú đánh đang giáng vào mình, lời nói của người phụ nữ mang vẻ đau thương đầy tủi nhục, bao nhiêu nỗi uất ức được thoát ra cùng hàng nước mắt trong suốt, lấp lánh như pha lê.

Người đàn ông im lặng, buông người phụ nữ ấy ra.

Cơ thể mảnh mai ấy run lên rồi ngã quỵ xuống, không một chút sức lực để giữ vững cơ thể mảnh mai nhỏ bé kia."

Chúng ta chia tay đi, 1 năm qua đã quá đủ rồi, làm ơn hãy giải thoát cho nhau, tôi không thể chịu nỗi nữa rồi, xin anh hãy buông tha cho tôi!".

Lời cầu xin tha thiết người phụ nữ ngập ngừng thốt ra như sợ chính mình sẽ bị con thú dữ trước mắt vồ lấy mà xé xác."

Mày nghĩ tao sẽ buông tha cho mày dễ dàng như vậy sao?

Sẽ không bao giờ!

Phản bội tao, lừa dối tao thì mày nhất định phải trả giá".

Nói rồi anh ta nắm lấy tóc của cô ấy rồi kéo lê vào phòng tắm, trên tay anh ta là một con dao nhà bếp sắc bén.

Tiếng la hét dãy dụa, cầu xin của người nữ chỉ diễn ra vài phút rồi nhỏ dần và tắt hẳn.

Người đàn ông vụt chạy ra khỏi căn phòng trọ và mất hút.Bước đến phòng tắm, Đan Anh sững người trước cảnh tượng kinh hoàng kia.

Người phụ nữ mà cô không nhìn rõ khuôn mặt đã bị cắt cổ, máu đang tứa ra khắp sàn.'Đau!

Một cảm giác đau đớn xót xa đang lan tỏa khắp cơ thể Đan Anh, nước mắt cô từ khi nào đã rơi và thấm ướt cả cổ áo'."

Không!

Không thể như vậy được!

Tại sao anh ta lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, đó là người yêu của anh ta mà...Không...".Giật mình tỉnh giấc, Đan bật dậy nhìn xung quanh, là căn trọ cô đang sống."

Chỉ là mơ thôi, sao cảm giác nó chân thật đến vậy, sao tim mình cứ như bị ai đó siết lấy và bóp nát thành từng mảnh...".

Mồ hôi trên người cô làm ướt cả lưng áo và niệm nằm, với tay lấy chiếc điện thoại thì đã 4 giờ sáng rồi.Nằm xuống niệm, Đan Anh nhớ lại những lời cô Huệ đã từng kể, chị ấy bị người tình giết tại căn phòng này.

Chẳng lẽ...chị ấy là người phụ nữ đó sao?

Đôi mắt rưng rưng, hàng lệ chợt rơi xuống, cảm giác xót xa lại dâng lên liên hồi."

Người phụ nữ ấy có phải là chị không?

Chị đã phải khổ như vậy sao?"

Từng câu nói là từng giọt nước mắt rơi xuống, như hàng ngàn mũi tên đang ghim vào tim của cô khiến nó dường như bị rách toạc ra.*Hức hức**Hức hức*Tiếng thút thít lại vang lên trong không gian tĩnh lặng, âm thanh như đang diễn tả nỗi u uất, buồn tủi, tái hiện lại những tổn thương mà 'chủ nhân' của nó đã phải chịu suốt hằng ấy năm trời.Đan Anh bật dậy nhìn xung quanh một lần nữa, trong góc tối một thân ảnh gầy gò, nhỏ bé đang thu mình lại, tiếng thút thít bây giờ đã trở thành tiếng khóc ai oan, nó vừa phải nhưng đủ để Đan Anh cảm nhận được sự chứa đựng biết bao nhiêu nỗi đau mà chị ấy đã phải gánh chịu.

Nếu như có ai hỏi trong căn phòng chỉ có một mình và bất ngờ lại xuất hiện một vong hồn đang khóc trước mắt mình thì có sợ không?

Thì Đan Anh sẽ đáp ngay là sợ, rất sợ, sợ tè ra quần luôn ấy chứ.

Nhưng lần này lại khác, cảm thấy xót thương và thương cảm hơn là sợ sệt.

Đứng dậy, bước từng bước tiến đến gần thân ảnh đó, đôi chân run run nhưng vẫn cố giữ vững để bước tiếp.Một cái ôm xoa dịu đi những tổn thương, một cái ôm vỗ về thương cảm, một cái ôm chứ đựng cảm giác an toàn.

Vẫn không biết bằng cách nào mà Đan Anh chạm vào được chị ấy, chị ấy là một vong hồn cơ mà?

Thật khó hiểu nhưng sự khó hiểu đó vẫn không thể nào lấp đi được cảm giác muốn bảo vệ, muốn che chở người con gái đang nức nở trong lòng cô.Buông người con gái ấy ra, Đan Anh lau nước mắt cho chị ấy.

Bây giờ thì cô mới nhìn rõ khuôn mặt của chị ấy, vừa nhìn cô lại nhớ đến câu 'Hồng nhan bạc phận'.

Đúng, câu nói ấy đã nói lên cuộc đời của người con gái trước mắt Đan Anh.

Chị ấy xinh đẹp, một nét đẹp đằm thắm, dịu dàng, nhưng cuộc đời lại quá bất công với chị ấy, cho chị ấy nhan sắc nhưng lại lấy đi sự may mắn, những điều tốt đẹp mà đáng lẽ ra chị ấy phải được hưởng trọn vẹn, cuộc đời đã vùi chôn chị ấy vào hoàn cảnh đáng thương, để rồi người mà chị ấy tin tưởng, yêu thương và hy sinh mọi thứ đã nhẫn tâm sát hại chị ấy mà không một chút thương tiếc."

Không sao nữa rồi!

Đừng khóc nữa, em ở đây, sẽ không ai làm hại chị nữa đâu, xin lỗi vì đã không gặp chị sớm hơn để bảo vệ chị.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...!".

Chẳng hiểu tại sao bản thân lại nói những câu như thế.

Thật buồn cười mà, chị ấy đã chết rồi thì ai có thể làm hại chị ấy được nữa chứ, bản thân không sợ bị chị ấy hại hay sao mà còn đòi che chở chắc nịch thế kia, còn nữa 17 năm trước chỉ là một đứa bé 2 tuổi thì đòi bảo vệ ai...Tự cảm thấy ngu ngốc với điều bản thân nói ra nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm và thật sự thoải mái khi thốt ra những câu đấy.

Vỗ về, vuốt lưng một lúc sau người trong lòng Đan Anh cũng nín khóc nhưng vẫn còn một vài tiếng thút thít nhỏ chưa dứt."

Em không sợ chị sao?".

Thanh Loan cất giọng nghèn nghẹn khi dựa vào lòng Đan Anh, thật ấm áp, cảm giác này nàng chưa từng trãi qua kể cả lúc khi nàng còn sống."

Nếu sợ em đã không ở đây đến bây giờ rồi, nếu sợ em đã không ôm chị như thế này đâu".

Đan Anh ân cần vuốt ve, dỗ dành người trong lòng mình._________________________Tối tiếp chap nữa nhé mn^^.

Cảm ơn mn đã ủng hộ❤

_________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Tin tưởng


Ôm ấp nhau một lúc, Đan Anh buông người trong lòng mình ra, đôi bàn tay lau đi những giọt nước mắt lắm lem trên khuôn mặt gầy, thanh tú."

Chị ở đây suốt 17 năm sao?".

Đan Anh nhìn vào đôi mắt to tròn, lấp lánh ấy, đôi mắt như có ma lực có khả năng hút hồn người đối diện, khiến Đan Anh hơi ngẩn người một chút.Đáp lại lời Đan Anh hỏi là cái gật đầu xác nhận của Thanh Loan, nàng nhìn cô say đắm, gương mặt này luôn toát lên vẻ lanh lợi và ấm áp, khiến ai nhìn vào cũng đều có thiện cảm ngay lần đầu gặp mặt.

Nàng cũng thế."

Vì sao chị lại đuổi những người thuê trọ vậy?

Chị không thích họ ở đây sao?".

"Chị không thích họ, họ luôn tìm cách đuổi chị đi nhưng đây là nhà chị mà".

Âm giọng uất ức, gương mặt xụ xuống như đang mách lẽo rằng bọn người đó đã ăn hiếp nàng cho cô nghe.

Đan Anh phì cười với thái độ của nàng.

'Sao mà đáng yêu vậy chứ'."

Này!

Chị nghe thấy đó, em đang khen chị đúng không?".Đan Anh hơi giật mình, đưa tay vén tóc cho nàng "Hóa ra bấy lâu nay em làm gì chị cũng biết phải không?".

Đưa tay khều một bên má của nàng Đan Anh trêu chọc."

Em làm gì chị cũng biết hết nhé chị là ma mà".

Thanh Loan nở nụ cười, nụ cười mà Đan Anh cho là đẹp nhất, một nụ cười vô tư, một nụ cười đúng nghĩa.Bất giác Đan Anh đưa hai tay che chắn cơ thể, đưa ánh nhìn dò xét."

Những lúc em tắm có phải chị đã ghẹo em không?

Chị dê xồm em đúng không?"."

Thấy hết rồi còn gì nữa đâu mà giấu, công nhận nha cơ thể em đẹp thiệt đó, da trắng dữ".

Thanh Loan cười tinh nghịch chọc cho Đan Anh đỏ mặt tía tai."

Chị thật là biến thái mà, ma nữ biến thái".

Đan Anh nheo mắt, đôi tay chạm vào khuôn mặt người kia mà bóp nắn thành nhiều hình dạng rồi bật cười vui vẻ."

Nàyyy!

Đừng làm vậy nữa méo hết cả mặt chị rồi".

Thanh Loan nhăn nhó, cố tránh né bàn tay đang đem khuôn mặt mình ra làm trò cười.Đùa cùng nhau một lúc, Đan Anh bỗng nhiên trầm mặt, đem bàn tay nhỏ xinh của Thanh Loan siết chặt lại như sợ nếu nới lỏng một chút thì sẽ có người mang chị đi mất."

Có phải bao năm qua chị đã rất cô đơn không?".

Đan Anh nghẹn giọng hỏi"Chị đã rất cô đơn, chị rất sợ, sợ cảm giác một mình, không ai bầu bạn, vì họ sợ chị họ đuổi đánh chị".

Đôi mắt xinh đẹp ấy lại lấp lánh tầng nước mỏng."

Sẽ không như vậy nữa đâu, chị sẽ không một mình nữa, sẽ không cô đơn nữa vì còn có em mà, em sẽ bên cạnh chị".

Đan Anh xót xa, ôm Thanh Loan vào lòng, cái ôm thật chặt, lời nói tận đáy lòng như một lời hứa, một cái ôm khẳng định sẽ bảo vệ đối phương bằng mọi giá.

"Chị đau đớn lắm, họ đánh chị, họ dùng mọi cách để khiến chị tan biến, chị sợ lắm...".

Những lời nói, những giọt nước mắt đang rơi lả chả và đang dần thấm ướt ngực áo của cô, nó như đang xé nát trái tim của Đan Anh.

Sao lại đau đớn như vậy?

Cảm giác như Đan Anh mới chính là người bị đối xử như thế."

Đừng khóc nữa!

Em đau lắm!

Sẽ không bao giờ để chị bị như vậy nữa, sẽ không đâu".

"Từ khi Đan Anh đến, chị mới có cảm giác an toàn, mọi thứ trở nên bình yên lắm, chị không còn sợ nữa".

Đôi tay nàng ôm chặt lấy cô, khẽ vuốt tấm lưng, tấm lưng sẽ che chắn cho nàng như đã hứa.Siết chặt nàng trong lòng một chút, Đan Anh buông nàng ra, bàn tay cô bất giác đưa lên gò mà nàng vuốt ve cưng chiều."

Sẽ không để ai ức hiếp chị nữa, sẽ bảo vệ chị, không để chị cô đơn.

Chị tin em không?".

Đôi mắt cô nheo lại, gương mặt chờ đợi câu trả lời của người đối diện."

Tin!

Chị tin em, nguyện tin em dù có chuyện gì xảy ra sau này".

Thanh Loan nhìn Đan Anh, ánh mắt chất chứa đầy sự tin tưởng, tin tưởng rằng người này sẽ làm tất cả vì nàng.

Niềm tin chỉ đặt vào duy nhất một người, chưa bao giờ đặt vào một ai khác. _______________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ^^

Mai sẽ tiếp nha❤

_______________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Một chút ngọt ngào


"Chị này!

Chị thấy em có khác với những người trước không?".

Đan Anh đang dọn lại bếp, gom chén đũa bẩn đi rửa.Ngồi cạnh ngắm Đan Anh rửa chén, Thanh Loan mỉm cười đáp: "Chị không biết nữa!

Nhưng từ lần đầy gặp em chị đã có cảm giác rất khác với bọn họ và chị thích cảm giác đó, chị cảm thấy an toàn và không bị đe dọa"."

Giờ em mới biết mình hoàn hảo đến vậy đấy, vừa xinh vừa tốt bụng...Thật là hoàn hảo mà".

Đan Anh chẹp miệng tự hào."

Này!

Đừng có tự cao nhé, khen có một chút là đã như vậy rồi".

Thanh Loan trề môi, dùng tay chọt vào má Đan Anh trách yêu."

Mà sao lúc đầu chị cũng nhát em vậy!

Có biết lúc đó em sợ lắm không, em định bỏ đi thiệt rồi đó".

Nhớ lại khoảng thời gian mình bị nhát Đan Anh nhăn mặt, đến bây giờ nhớ lại mà còn ám ảnh thế mà."

Có nhát đâu!

Chị chào đón em đó chứ có nhát bao giờ.

Chị còn kêu em đừng sợ mà sao em vẫn sợ nhỉ?".

Câu nói thốt ra từ chiếc miệng nhỏ xinh cùng với vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Thanh Loan càng làm cho Đan Anh 'nóng máu' thêm.

Cái gì mà không nhát, cái gì mà chào đón.

Chào đón kiểu đó chẳng khác nào rủ người ta 'đi' chung."

Chị chào đón như vậy bao nhiêu người rồi đấy.

Rồi có ai đứng tim 'đi' theo chị chưa?".

Ánh mắt nghi hoặc đùa cợt, đôi mày nhướng lên.

Thanh Loan bật cười."

Em là duy nhất nhé!

Mấy người bọn họ chị toàn 'chào đón' khi thì kéo chân, khi thì....".

Thanh Loan ngập ngừng, trên môi bỗng chốc hóa ý cười."

Khi thì sao?".

Đang nói thì Thanh Loan ngập ngừng khiến Đan Anh tò mò không thôi.Không đáp lại lời Đan Anh, Thanh Loan quay mặt sang nơi khác."

Chị!

Chị bị làm sao vậy?

Chị khóc hả?".

Đan Anh cuống cuồng lên khi thấy nàng tự nhiên đang nói mà quay mặt sang hướng khác.

Làm cô nghĩ là chị lại nhớ đến chuyện bị mấy người kia làm tổn thương.

Thanh Loan bất ngờ quay sang với gương mặt kinh dị, phần đầy và phần cổ dường như sắp 'chia lìa đôi ngã'.

Đôi mắt trợn trắng, miệng mồm dài đến tận mang tai, cùng hàng nước mắt màu đỏ lồm.Đan Anh 'act cool đứng hình mất 5s' chiếc chén sứ đang cầm trên tay còn dính một chút bọt của nước rửa chén, lập tức bị phóng ra tới ngoài cửa phòng.

Âm thanh vang dội, sợ hãi của Đan Anh liền vang lên.

Nghe tiếng la thất thanh của người phòng bên cạnh, chị hàng xóm chạy sang gõ cửa."

Em ơi!

Em có sao không mà sao la dữ vậy.

Em ơi! em có sao không?".

Nghe tiếng chị hàng xóm gọi, Đan Anh bình tĩnh lại, giọng run run, chật chờ nước mắt rơi: "Em không sao đâu chị, tại thấy con gián em sợ quá nên la lên thôi chứ không có gì đâu".

"Ừ không sao là tốt rồi, em nhớ lau dọn cho kĩ chứ ở đây gián cũng nhiều lắm đó".

Dặn dò Đan Anh xong thì chị hàng xóm cũng quay về phòng.Lúc này một trận cười lớn, cười đến nghiêng ngã của nàng vang lên giòn giã."

Hahahaha...!

Coi cái mặt kìa, hahahaha..!

Sao mà tái mét vậy?".

Cười mà nói không nên lời, Thanh Loan sờ sờ khuôn mặt đang xanh trắng hiện rõ, lau giọt nước mắt trên khóe mi cho Đan Anh mà Thanh Loan cười run người."

Chị!

Sao chị chơi gì kì vậy.

Chơi vậy chơi một mình đi chứ ai đâu chơi chung".

Giận quá, Đan Anh nhăn nhó mặt mày rồi lớn tiếng quát lại Thanh Loan.

Đang cười ngon trớt, Thanh Loan xụ mặt xuống, gục mặt vào gối."

Này!

Sao vậy, giận em hả?

Xin lỗi mà tại chị chọc em trước chứ bộ.

Thôi xin lỗi mà".

Tự nhiên mình là người bị ghẹo giờ lại trở thành người có lỗi.

Coi dô diên chưa🙂).

"Không chơi với em nữa đâu!

Ai biểu em hỏi chị chi, người trả lời lại rồi tự nhiên quát người ta" [ "Nghe mà tức á" Đan Anh said😂]."

Rồi rồi!

Em sai, em xin lỗi, trưa nay chị có muốn ăn gì không để em mua về em cúng cho chị😂".

Đan Anh khiều khiều cái con người đang ra vẻ giận dỗi cô, môi trề ra, mắt thì liếc liếc cô."

Ăn canh chua cá lóc đi, lâu quá rồi chị chưa được ăn lại.

Bọn họ toàn mua bánh với trái cây thôi chị ăn riết mà có mập lên nổi đâu nhìn như ma đói ý".

Đan Anh hơi bị chột dạ, ho khan một tiếng."

Chị không phải ma đói đâu mà là rất đói thì có.

Cái nồi cơm với nồi thịt người ta kho để sáng ăn mà buổi tối chị đã xơi luôn rồi, báo hại sáng để bụng đói lết vào tới trường mới ăn được".

Đan Anh trề môi trách yêu nàng."

Không phải nhờ chị em mới gặp được gái xinh à.

Thích quá trời còn gì?"."

Ủa?

Chị biết luôn hả?".

Đan Anh giật mình, gãi đầu cười cười."

Chị còn biết em còn hẹn đi chơi với cô gái đó nữa nhé.

Em quên chị là ma rồi à?".

Thanh búng trán Đan Anh một cái rõ đau như đang trách phạt vậy."

Vậy trước lúc em đi chị lại ghẹo nữa đúng không, chơi cái trò gì mà toàn đem đồ ra phá không".

Xoa xoa trán, Đan Anh hơi nhăn mặt, chu chu cánh môi bắt lỗi nàng."

Làm gì có!".

Ba từ đơn giản nhẹ nhàng, nàng bật dậy rồi biến mất.

Âm thanh vang vọng lại nhắc nhở Đan Anh: "Nhớ mua canh chua cá lóc cho chị đó nha!

Quên là tối nay khỏi ngủ".Đan Anh giật giật cánh môi, khóc thầm.

Thật luôn, quên một cái là tối nay khóc quằn quại cho coi.

Quay người rửa chén tiếp, trên môi Đan Anh ẩn hiện một nụ cười vui vẻ._______________________Đọc chap này xong thì mọi người muốn ngọt tiếp hay ngược ạ.

Cho mình xin vài ý tưởng hay cho chap tiếp đi mọi người^^.

_______________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Ghen?


Sau khi đi chợ, nấu nướng, cúng kiến xong xuôi.

Đan Anh thay đồ để chuẩn bị đi ra ngoài."

Em đi đâu vậy?".

Thanh Loan thấy Đan Anh quần áo tươm tất, đang đứng chải tóc thì tò mò."

Em đi ra ngoài mua một số vật dụng cần thiết, ngày mai là ngày nhập học đầu tiên rồi nên còn nhiều thứ phải mua lắm"."

Chị có muốn đi cùng không?".

"Chị cũng muốn đi cùng nhưng mà chị không thể ra ngoài được.

Suốt 5 năm qua chị đã bị giam cầm tại đây và không thể đi đâu được cả".

Không gian bỗng nhiên trầm xuống, tự biết mình đã tạo ra không khí không vui nên Thanh bỗng chốc mỉm cười thật tươi."

Em cứ đi đi chị ở nhà trông nhà cho không ai vào trộm đồ được đâu".

Nói rồi nàng thè lưỡi cười tinh nghịch."

Ai đâu mà dám vào đây chứ!

Chị thò mặt ra là người ta chạy mất dép kéo quần không kịp nữa sao trộm đồ".

Đan Anh phì cười đáp trả."

Chị này!

Chị có cần thứ gì không để em mua cho chị"."

Thôi không cần đầu, ma cần gì đồ dùng đồ đạc gì, cần no cái bụng là được lắm rồi".

Thanh Loan nói rồi cười lớn."

Vậy thôi em đi nha, em sẽ về ngay không đi lâu đâu".

Mang giày, Đan Anh bước ra cửa mỉm cười."

Đi cẩn thận nhé về sớm chị đợi!".

Đôi môi hồng đào mấp máy thành tiếng, lời nói ngọt ngào nhưng rất nhanh và nhỏ đủ để cả hai trái tim cùng cảm nhận.

Gương mặt trắng bỗng ửng hồng e thẹn, quay phắt người biến mắt trước mặt Đan Anh."

Em đi đây.

Em sẽ về sớm thôi".

Và con tim bỗng nhiên vui vẻ lạ thường, lâng lâng cảm nhận hạnh phúc của hiện tại.___________________________Nhà Sách FAHASA Sài Gòn, Quận 1, TPHCMĐan Anh đi vòng quanh nhà sách để tìm một vài quyển sách liên quan đến nghành mình sẽ học.

"Ủa!

Đan Anh, cậu cũng đi tìm sách đọc à?".

Ánh Linh tươi cười khi gặp Đan Anh."

Đúng rồi, mình cũng đang cần tìm một số loại để nghiên cứu thêm.

Ánh Linh cũng vậy à?"

"Không mình chỉ là đang rảnh rỗi nên đi tìm một vài quyển truyện để đọc thôi.

À mà cậu đã tìm ra được quyển nào chưa có cần mình giúp không, mình cũng hay đến đây lắm nên cũng biết khá rõ".

Ánh Linh nhiệt tình tươi cười nhìn Đan Anh."

Vậy chắc phải nhờ Ánh Linh rồi.

Từ nảy đến giờ mình không tìm được gì hết, ở đây rộng quá".

Đan Anh đưa tay gãi gãi đầu, mặt nghệch ra cười hì hì với Ánh Linh."

Chuyện nhỏ để mình tìm giúp cậu".

Cả vui vẻ đi cũng nhau, Đan Anh nhẹ nhàng nhất nhất đi theo Ánh Linh đôi lúc mặt hơi nghệch ra khi cầm một quyển sách nào đó để săm soi.

Điều đó khiến Ánh Linh cứ nhìn mãi không thôi, đôi môi xinh xắn bất chợt ẩn hiện một nụ cười hạnh phúc."

Ánh Linh này, cậu không phải đến đây cũng tìm truyện đọc sao.

Cậu đã tìm được chưa vậy?".

Câu hỏi của Đan Anh đã kéo Ánh Linh về với thực tại sau màn nhìn đắm đuối Đan Anh với gương mặt mãn nguyện, hạnh phúc."

À!

Mình cũng đang định tìm đấy, để mình giúp cậu tìm xong rồi mình sẽ tìm truyện của mình"."

Để mình đoán xen Ánh Linh sẽ tìm thể loại truyện nào đọc nhé".

Nở nụ cười sau lời nói, với nụ cười ấy Đan Anh đã không biết mình đã vô tình trở thành một tội đồ với người đối diện.

Một tội đồ mang chất gây nghiện đến cho người khác, một chất gây nghiện khiến con người ta chỉ muốn nó tồn tại mãi mà chẳng bao giờ lu mờ đi.

"Cậu đoán thử mình nghe xem nào.

Xem thử Đan Anh nhà ta có tinh tế không đây".Bất chợt, Đan Anh tiến sát lại Ánh Linh, tư thế ám muội, Đan Anh cúi thấp người một chút để hai gương mặt trực diện với nhau, nheo nheo mắt rồi nở một nụ cười tinh nghịch.

Ánh Linh cảm giác giống như đang ở phòng xông hơi vậy, toàn cơ thể cứ nóng bừng lên, thoát ẩn, thoát hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy là hai phiếm hồng ở má trông rất đáng yêu, đôi mắt lung linh rồi cụp xuống hơi e ngại với người đối diện, đôi môi buông lõng hờ hững như trông đợi điều gì đó.

Đan Anh lập tức đứng thẳng người dậy, động tác đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm cực phẩm của mình mà ra vẻ suy tư.

Ánh Linh trông hơi có chút hụt hẫng nhưng vẫn ngay tức khắc lấy lại vẻ vui tươi."

Sao nào đoán ra chưa hả?"."

Theo như mình thấy thì với người như Ánh Linh chắc sẽ rất thích đọc ngôn tình nhỉ, trông cậu đang rất có vẻ chờ đợi một tổng tài hay một chàng hoàng tử đến đón đưa rồi đấy".

Sau lời nói Đan Anh bật cười tự tin với sự suy đoán không trật vào đâu của mình.Ánh Linh mỉm cười ngọt ngào với Đan Anh"SAI BÉT".

HAHAHA"Ơ!

Không đúng à, sao lại như thế được nhỉ?".

"Mình đây không có chờ đợi một tổng tài hay một chàng hoàng tử gì đâu nhé.

Mình chỉ đang chờ một người đúng nghĩa, phù hợp và khiến mình rung động thôi nhé!"."

Thế người như thế nào mới khiến cậu rung động vậy, như thế nào mới là một người đúng nghĩa với cậu?".

Đan Anh tot mò lẽo đẽo theo sau Ánh Linh mà hỏi."

Cậu thử đoán đi.

Nếu cậu đoán đúng mình sẽ cho cậu một món quà bất ngờ".

"Khó thế nhỉ!

Chắc là một người phải có ngoại hình ưa nhìn, học giỏi, con nhà giàu.

Ôi thế thì giống với tiêu chuẩn của con gái thời nay rồi nhỉ?".

Cả hai đã đến khu vực truyện đọc,...

Để Ánh Linh tìm truyện."

Không đâu nhé chỉ đúng gần một nửa thôi".

Ánh Linh trả lời Đan Anh nhưng ánh mắt và tay vẫn liên tục lục lội tìm kiếm quyển truyện cho mình."

Vậy thôi mình thua, chẳng thể nào biết được cả".

Đan Anh hăng hái cũng lục lội tìm phụ Ánh Linh dù chẳng biết người kia cần tìm quyển truyện như thế nào.Bất ngờ, Ánh Linh cầm một quyển lên và ngắm nhái, vui cười hạnh phúc."

Vợ Quỷ!

Cậu thích đọc thể loại tâm linh à?".

Đan Anh ngắm nghía quyển truyện rồi tự cảm thán "Tên nghe cũng thú vị lắm nhỉ!".Lật thử vào vài trang, Đan Anh đột nhiên hơi khựng lại và nhìn Ánh Linh."

Bách Hợp sao?

Ánh Linh cậu thích đọc thể loại này hả"."

Sao cậu kì thị hả???🤨"."

Không không có chỉ là mình hơi bất ngờ thôi"."

Thôi vậy mình ra tính tiền đi, cậu có muốn đi ăn cùng mình không.

Mình cũng hơi đói rồi"."

À!

Xin lỗi Ánh Linh mình phải về ngay vì vì...

Vì mình phải về gọi điện cho mẹ mình có một vài chuyện cần mẹ giúp nên mình phải về ngay.

Hẹn cậu lại lần sau nhé"."

Ừ!

Vậy thôi cậu về đi, mình đi ăn một mình được rồi.

Vậy hẹn cậu lại lần sau nhé".

Nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy không còn được vui như lúc đầu, nó ẩn chứa một chút sự thất vọng._____________________________Tạm biệt Ánh Linh, Đan Anh bắt xe để quay trở về phòng trọ.

Về đến phòng Đan Anh cảm thấy có chút gì đó không giống bình thường."

Chị ơi em về rồi nè.

Chị ơi".

Cởi bỏ đôi giày và để vào kệ Đan Anh gọi với vào trong nhưng vẫn không nhận lại được tín hiệu gì đáp trả lại."

Đi đâu rồi ấy nhỉ?

Mà chị ấy đi đâu được chứ?

Thôi chắc đang bận gì đó rồi?

Mà ma có gì để bận ta??...".

Tự hỏi tự trả lời suốt gần 5p của Đan Anh và kết luận lại mình nên đi tắm rồi ngủ một giấc để chiều gọi về cho mẹ hỏi thăm chuyện ở nhà.Tắm tắp xong xuôi.

Đan Anh lên gác và bắt đầu đánh một giấc thật ngon lành................Cảm giác khó thở, nặng nề đang bắt đầu xâm chiếm lấy cơ thể của cô, một thứ gì đó đang đè lên cô khiến cơ thể cô không thể nhúc nhích được.

Đôi mắt ráng nhướng lên để xem thứ gì đang đè mình thì Đan Anh thấy một gương mặt trắng bệt quen thuộc.

Nhưng sao lần này lại trông hơi lạ hơn mọi lần.

Ánh mắt đượm buồn, đôi môi hồng nhạt mím chặt tỏ vẻ giận dỗi chuyện gì đó.

"Này chị!

Sao tự nhiên đè em vậy?

Em đang ngủ mà".

Đan Anh cố gắng mở miệng khó khăn để nói."

Chị ghét em!

Thật sự rất ghét em.

Chị đè cho em chết luôn cái đồ không giữ lời hứa".

Nói rồi nàng xoay mặt hướng khác, cơ thể vẫn đang nằm lên người cô không một chút dấu hiệu buông tha cho cô."

Sao lại ghét em!

Em có thất hứa với chị bao giờ?".

Đan Anh ngớ người ra rồi cố gắng hỏi lại."

Em không thất hứa á!

Đồ không trung thực, em đã hứa với chị những gì em nhớ không?"."

Có!

Em nhớ mà.

Sẽ bảo vệ chị không để ai ức hiếp chị nữa"."

Còn gì nữa không?"."

Không, hết rồi".

Đan Anh cố rặn ra lời hứa mình đã từng hứa với chị, thật sự là chỉ nhớ là hứa như vậy thôi đâu còn gì nữa đâu.

"Mình cũng làm tốt lắm mà có ai ức hiếp chị ấy nữa đâu".

Đan Anh chắc nịch với những gì mình nghĩ."

Còn nữa đấy.

Đó là em chỉ làm việc đó với duy nhất một mình chị thôi không được làm điều đó với ai khác ngoài chị cả".

Lời nói khẳng định đầy sự chiếm hữu của nàng khiến lòng cô có chút vô thức 'nở hoa'."

Đâu!

Em đã nói điều đó bao giờ đâu nhỉ??".

Dù lòng có chút 'nở hoa' nhưng vẫn Đan Anh vẫn chắc nịch rằng bản thân chưa từng thốt ra lời đó."

Em đã nói điều đó với chị đầu tiên đúng không?"."

Đúng!

Chị là người đầy tiên em nói điều đó"."

Vậy thì điều đó chỉ duy nhất dành cho người đầu tiên sở hữu nó thôi, không dành cho người đến sau.

Và chị là người đầu tiên nghe được nên chị là người duy nhất được điều đó không thể là ai khác nữa".

Gương mặt xinh xắn hơi nhăn lại khẳng định điều mình nói là nghiêm túc nhưng lại khiến cho người nghe hơi bật cười nhẹ."

Thì cho là vậy đi, nhưng mà em đã làm điều đó với ai nữa đâu mà chị lại bảo em thất hứa với chị?"."

Đừng tưởng chị không đi được là chị không biết nhé!

Em đã thích con bé kia rồi đúng không".Hơi ngẩn người một chút, khuôn mặt thanh tú của Đan Anh đang ẩn hiện một nụ cười vô thức."

Làm gì có!

Ánh Linh chỉ là bạn tốt của em thôi, em có thích cô ấy đâu?"."

Mà em có thích thì cũng có sao đâu mà chị hơi khó chịu với em nhỉ?".

Lúc này Đan Anh đã nhúc nhích được cơ thể nên cô bật dậy bất ngờ, lật ngược lại tình thế.

Đem người con gái mỏng manh phía trên mình đặt dưới thân trấn áp dưới mình."

Chị ghen sao?".

Một nụ cười đắc ý đang dần hiện rõ trên khuôn miệng xinh đẹp ấy, khiến cho người con gái từ thế chủ động trở thành người bị động dưới thân người ta thẹn thùng, e ấp.______________________Dự định là sẽ tới đầu tháng 7 mình sẽ đăng cho mn đọc nhưng mà sợ đến đó mn lại quên mất mình nên giờ mình đăng trước một chap để gọi là níu kéo mn ở lại với mình🙂))) hehe.

Cảm ơn mn đã ủng hộ thời gian qua, mình sẽ sớm quay lại tiếp tục đồng hành cùng mn.

Và sau fic này mình sẽ cho ra một fanfic nữa, hiện giờ mình đang chuẩn bị lên bản thảo hy vọng sẽ được mn ủng hộ.

Mình cảm ơn rất nhiều ạ🙆❤__________________________#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Thông báo


Xin lỗi mn.

Hiện tại mình không thể ra chap tiếp cho truyện vì mình đang bận ôn thi cho kì thi sắp tới.

Sau kì thi mình sẽ tiếp tục, mình sẽ không drop truyện đâu mn yên tâm nha.

Mong mn thông cảm cho mình.

Thanks ạ❤
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Tình trong như đã mặt ngoài còn e?


"Chị ghen sao?".

Nụ cười đắc chí dần ẩn hiện trên khuôn mặt thanh tú ấy, khiến cho một thân ảnh mỏng manh đỏ mặt thẹn thùng."

Ghen...ghen gì...làm gì phải ghen chứ!".

Lời nói nó như 'một cú tát' vào hành động và sự ấp úng🙂)).

Thanh Loan đang cố dùng một chút sức lực để né tránh khỏi ánh mắt đắc ý của người phía trên mình mà nàng quên rằng bản thân mình là một hồn ma, có thể thoát ẩn thoát hiện bất cứ lúc nào.

Nhưng giờ đây nàng thật sự đã quên hẳn điều đó."

Không ghen thì sao chị lại như vậy hử?

Này nói thật đi chị đang ghen đúng không?".

Đan Anh cố gặng hỏi cùng với hành động cúi thấp gương mặt mình và hiện tại cả hai khuôn mặt xinh đẹp chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ tựa như chỉ cần Đan Anh nhúc nhích một cái thì hai đôi môi sẽ chạm nhau ngay tức thì.Hơi thở đều đều của Đan Anh khiến nàng bỗng chốc nóng hết cả hai vành tai.

Khuôn mặt thanh tú ẩn hiện trong một không gian tĩnh lặng đến lạ kì.

Chiếc mũi cao, đôi mắt hai mí, lông mi cong vuốt, hàng lông mày sắc sảo, điều không thể thiếu nếu đó là một gương mặt gần như là hoàn hảo là một đôi môi đang hờ hững căng mọng đi đôi với nhưng nét cực phẩm ấy là một làn da mịn như da em bé.

Thật sự chẳng thể nào chê được ở con người này, nó đang khiến nàng như rơi vào một cảm giác hồi hộp, thấp thỏm.

Ôi con tim mất nết của nàng nó đang 'giãy đầm' kịch liệt để biểu tình trước những đường nét 'bén' đứt tay đó."

Chị!

Chị...".

"Hả!".

Tiếng gọi của Đan Anh đã kéo nàng về với thực tại.

Một thực tại phũ phàng, một hồn ma mà có thể bị đè áp dưới thân của một con người, thật mất mặt mà."

Chị sao vậy, cứ hay thẩn người ra.

Sao, em đẹp quá hả".

Sau đó là một giọng cười 'khà khà' tự mãn."

Bị khùng à!

Tự tin quá lắm đấy nhé, chị đây đẹp thế này mà chị còn chưa tự khen mình thì em tuổi gì sánh vai"🙂) (nay tự nhiên dùng từ cục súc ghê😂).

Đi đôi với hành động là hành động tay nắm lấy vai người phía trên dùng một chút lực kéo thẳng xuống và rồi.................Môi đã chạm môi, hai đôi mặt không hẹn mà cùng hành động trợn ngược lên bất ngờ, không khí ảm đạm tĩnh lặng có thể nghe tiếng ruồi, muỗi, kiến và gián xung quanh🙂).

Sau khoảng gần 2p hai đôi môi dính nhau như kéo dính sắt thì người phía trên chủ động rời khỏi ngồi dậy với tâm trạng thẩn thờ, gương mặt ngu người hiện ra.

Người phía dưới mặt mày đỏ ửng như trái cà chua chín mọng, đôi môi bỗng chốc vẽ lên nụ cười thoáng qua nhưng nhanh chóng khép lại."

Em xin lỗi!

Em không cố ý đâu, chị đừng có nghĩ gì hết nha".

Miệng lí nhí xin lỗi nhưng cô lại quên rằng cái người đang nhận lời xin lỗi lại là người gây ra chuyện (đồ dô liêm sĩ😌).

"Ừ thôi không có gì đây sự cố trong ý...à không ngoài ý muốn mà" (ủa ủa ủa...😀).

Nàng ngồi bật dậy nhìn nhìn cái con người đang gục mặt xấu hổ, trầm ngâm nhìn người kia nàng thật sự đã xác định được cảm xúc của bản thân, một cảm xúc thật khác lạ.

Một cảm xúc mà ông bà xưa ta hay có câu "Tình trong như đã mặt ngoài còn e".

Nó là vậy đó, thật sự tình cảm chưa thể xác định rõ như trong nàng luôn cảm nhận được, một thứ tình cảm mà nàng không thể nào ngờ tới.______________________________Định tới tháng 7 luôn mà thôi mình cũng đang hứng viết quá với lại tranh thủ thời gian viết được đến đâu hay đến đó để chuẩn bị cho fanfic sau nữa.

Chap này hơi tưng tửng với hơi ngắn, bù chap sau êm đềm hơn và sẽ dài hơn cho mn nhứ.

Lớp du chu cà mo mn🙂))🙆❤______________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Tĩnh lặng là báo hiệu của cơn bão lớn?


Sau màn chạm môi đó, nàng đã biến mất lúc nào cô cũng không biết.

Nhìn đồng hồ thì đã hơn 19h rồi cô lấy điện thoại ra khỏi ghim sạc và bật điện thoại gọi về cho mẹ."

Alo mẹ hả!

Con đây con đây".

Đầy dây bên kia vừa bắt máy thì cô đã nhanh miệng hớn hở nói."

Nghe rồi sao vậy gọi cho mẹ có gì không?".

Giọng trầm ấm của người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên."

Không có gì là không được gọi hả mẹ, con nhớ mẹ, nhớ ba với nhớ chị hai quá nè".

Giả giọng mũi để giọng trở nên nghẹn ngào, Đan Anh nhõng nhẽo với mẹ."

Thôi đi cô, cô mà nhớ ai.

Sống trên đó được không con, ăn uống đầy đủ không?".

Mẹ cô bật cười trước sự nhõng nhẽo của con gái út nhưng vẫn hỏi han.

Nhà có cô con gái út mà giờ phải đành cho học xa thật sự chả cha mẹ nào muốn cả."

Dạ con sống ở đây thoải mái lắm mẹ, ăn uống đầy đủ không mất kí lô nào đây mẹ yên tâm nha".

Nói rồi cười hì hì với mẹ...........

Sau một màng trò chuyện tâm tình với mẹ, Đan Anh mới lò mò đi xuống gác vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Đang rửa mặt, Đan Anh cảm nhận được sự thít chặt ở eo mình, dường như 'ai đó' đang vòng tay qua ôm eo cô và dựa hẳn đầu vào lưng cô.

Trong lòng Đan Anh đang dần tung hoa, tự cảm nhận được sự hạnh phúc đang len lỏi trong tim, cái ôm ấy rất ấm áp, nó dần trở nên quen thuộc với cô trong bất cứ mọi hoàn cảnh, mỉm cười một cái rồi rửa mặt tiếp.

Xong xuôi, Đan Anh leo lên gác và bật laptop để xem mọi thứ trên facebook, cô kê một cái gối nằm để dựa lưng.

Cô là tuýt người rất ít khi nghe nhạc nhưng hôm nay ngoài tab cô mở facebook để xem thì cô mở tab thứ hai chỉ để bật một nét nhạc êm đềm, những bản nhạc không quá xưa cũng không gọi là hiện đại, cốt lõi để cho người đang ngồi bên cạnh dựa vai cô nghe.

Khúc nhạc du dương rất êm tai trong không gia yên ắng khi mọi thứ đang dần chìm vào giấc ngủ say.

Không một âm thanh nào phát ra ngoại trừ tiếng nhạc đang giao hưởng, bỗng Đan Anh cất giọng hỏi."

Chị này!

Chị có thể tâm sự với em về lúc chị còn sống không?

Em rất muốn biết thêm về chị"."

Thật ra chị không thể nhớ nhiều như trước nữa.

Gần như toàn bộ kí ức cũ nó đang dần mờ phai theo năm tháng khiến chị bây giờ cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Nhưng nếu em thích nghe chị sẽ kể về những gì chị còn nhớ".

Nép sát vào người bên cạnh tìm hơi ấm, Thanh Loan bồi hồi nhớ lại những kí ức cũ, những kí ức đau thương khiến cô cũng tự mình muốn quên đi."

Chị là con một trong gia đình ba chị làm công chức, mẹ chị làm giáo viên.

Năm chị 24 tuổi, chị đã gặp một người mà lúc đó chị cứ ngỡ đó là định mệnh của cuộc đời mình.

Anh ta rất lịch sự và nhã nhặn, luôn đối với mọi người là sự hòa đồng và thu hút chị bằng sự tử tế.

Chị chấp nhận lời tỏ tình của anh ta chỉ trong 2 tuần gặp mặt, lúc mới yêu, anh ta đối xử với chị rất tốt, chị đã nghĩ mình thật sự đã tìm được một bến đỗ của hạnh phúc.

Nhưng không ngờ sau khi quyết định sống chung cùng nhau chị đã biết rõ được bộ mặt thật của anh ta.

Suốt ngày rượu chè, bài bạc, anh ta còn ngang nhiên ngoại tình khi chị bắt gặp anh ta đã đánh đập chị, chị sợ lắm....".

Lời nói trở nên nghẹn đi nhường chỗ cho sự nức nở đau thương, Đan Anh lại cảm nhận được con tim mình như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đau đớn như ngàn mũi tên đang ghim thẳng vào lồng ngực cô.

Nước mắt lưng tròng, thật sự cô rất đau khi nghe những lời đó, cô hận, rất hận tên đàn ông đốn mạt đó."

Cho đến một ngày chị gặp được chị ấy, người bạn mới, người đồng nghiệp mới.

Lại một lần nữa chị lại sa vào tấm lưới tình bằng sự tử tế, chân thành.

Dẫu biết thứ tình cảm ấy là sai trái, là tội lỗi nhưng chị không thể nào ngăn cấm con tim mình làm theo lý trí cả.

Nó thật sự đã đổ gục trước người phụ nữ ấy".

Đan Anh ngồi bên cạnh trầm mặc, cô đang nghe và cảm nhận được rằng chị ấy đã từng có thời gian rất hạnh phúc nhưng rồi lại rơi vào một hố sâu bế tắc."

Và rồi...".

Thanh Loan bất chợt khựng lại."

Chị bị anh ta phát hiện và sát hại như trong giấc mơ em đã từng thấy?".

Đan Anh nối tiếp lời của nàng, cánh tay vô thức choàng qua eo nàng mà siết chặt như sợ nếu nới lỏng một chút thì nàng sẽ chịu tổn thương thêm lần nữa, người ta sẽ ức hiếp nàng thêm lần nữa."

Em biết sao?"."

Không!

Em đoán thôi".

Thở dài một tiếng, cô dựa đầu vào người con gái bên cạnh, bàn tay xoa xoa cánh tay nàng dịu dàng."

Hắn ta đã biết, đã đánh đạp và nhốt chị trong căn phòng này, sau khi chị một mực chối từ hắn thì hắn đã giết chị".

Lời nói run run, nàng nép sát dựa vào người cô, hơn bao giờ hết nàng đang cảm thấy mình thật sự an toàn dưới sự che chở của cô, người mà nàng tin tưởng, người mà nàng đã chờ đợi bao lâu nay, một sự chờ đợi như nhắc nhở nàng rằng nó đang hiện hữu và đang tìm đến với nàng.Không khí im lặng bao trùm mọi thứ, chỉ còn tiếng thở đều đều của Đan Anh và sự dịu dàng, nâng niu người con gái mỏng manh đang nép sát vào cơ thể mình đang cần sự chở che.

"Xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi.

Em không thể tồn tại sớm hơn để bảo vệ chị, để chị phải một mình chịu đựng nhiều thứ đáng sợ như vậy.

Xin lỗi, em xin lỗi".

Cảm giác tội lỗi đang dần đánh gục cô, dù biết mình không phải là nguyên nhân nhưng lại tự biến mình thành tội đồ cho cái chết đau thương của người con gái ấy."

Đừng khóc!

Em không sai!

Em không có lỗi".

Vội lau đi giọt nước mắt nóng hổi trên khóe mi của Đan Anh, Thanh Loan đau lòng, ôm chặt người con gái đang vì mình và rơi lệ.

Mọi thứ lại một lần nữa bị bao trùm của sự tĩnh lặng nhưng đâu đó vẫn còn tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng nấc vì sự đau thương, của sự hạnh phúc hòa trộn cùng nhau tạo nên một sự gắn kết, sự hiện hữu của sợi chỉ đỏ đã kéo hai con người, hai trái tim cùng đập chung một nhịp.Mọi thứ cứ bình yên, cứ tĩnh lặng theo một đạo mà nó vốn có.

Nhưng đâu ai biết được rằng 'Sự tĩnh lặng là báo hiệu của một cơn bão to'.______________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Sóng gió


Sáng hôm nay là ngày học đầu tiên ở trường nên Đan Anh đã cố dậy sớm để không phải trễ giờ học dù hôm qua thức hơi khuya.

Vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ, Đan Anh hâm lại một chút thức ăn mà hôm qua đã nấu để ăn sáng."

Lại đi đâu rồi nhỉ?

Bình thường sáng sớm hay chọc ghẹo mình lắm mà?".

Lẩm bẩm trong miệng khi không thấy bóng hình quen thuộc kia, trong lòng thấy khó chịu và có chút không vui vì thường chị ấy sẽ hay gọi Đan Anh dậy và chọc phá cô khiến cho buổi sáng nào cô cũng tức chết nhưng rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay mặc dù đã để báo thức nhưng vẫn cố ý nằm im giả bộ chưa thức để chị ấy gọi dậy như mọi lần nhưng vẫn không thấy mới bất lực tự ngồi dậy."

Nè!

Em lẩm bẩm cái gì đấy?".

Âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc phía sau lưng khiến Đan Anh có chút giựt mình."

Hết hồn!

Chị này đừng có hù em vậy nữa, có ngày em đứng tim em chết cho chị coi".

Đan Anh mè nheo với nàng."

Nói bậy không à!

Ừ thôi chết đi để chị đỡ cô đơn hơn, hồn ma mà hai đứa nó vui hơn một đứa".

Nói rồi nàng bật cười lớn chọc ghẹo Đan Anh."

Thôi không nói chuyện với chị nữa, em đi học đây, hừ!!!".

Thật tức chết mà, không thấy thì nhớ thì buồn, mà hễ thấy mặt mà chọc ghẹo người ta ghét ghê."

Thôi mà đừng giận chị đùa đấy hihihi.

Em đi học đi trưa nhớ về sớm nấu cơm cho chị ăn đó nha".

Thanh Loan bật cười tinh nghịch đáng yêu, nhắc nhở người ta về sớm, nấu ăn cho mình chỉ là cái cớ thôi mà sợ người ta đi lâu quá sẽ sinh ra cảm giác nhớ, thật là mất mặt mà.

Từ bao giờ nàng đã trở thành loài kí sinh sống bám người ta quá vậy?

Chẳng phải lúc trước sống một mình bao nhiêu năm trời có sao đâu, đúng là nàng đã bị nhóc con đó chiều hư rồi thiếu nhóc con đó một chút là đã nhớ nhung không nguôi.__________________________Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn-ĐHQG TP.HCM."

Đan Anh!

Đan Anh!".

Đan Anh vừa vào đến cổng trường đã nghe thấy tiếng gọi với theo của Ánh Linh, Ánh Linh vội vã chạy lại bên cạnh Đan Anh như đang gấp rút chuyện gì đó."

Có gì không vậy Ánh Linh cậu làm sao mà chạy như ai dí theo vậy?"."

Không có gì đâu, tại mình định đi ăn sáng mà buồn quá nên vừa thấy cậu mình mới chạy lại rủ cậu đi ăn nè.

Cậu đi cùng mình xuống căn tin trường ăn sáng nha, đi mà, tớ đói sắp xĩu rồi".

Ánh Linh vừa nói vừa níu tay Đan Anh nài nỉ.

Bất chợt Đan Anh cảm thấy rùng mình và nhớ lại khoảng khắc hôm qua chỉ mới hơi thân mật tí thôi đã bị đè cho ná thở rồi giờ còn níu tay níu chân chắc tối nay thức trắng đêm khỏi ngủ quá.

"Được rồi đi thì đi nhưng mà mình chỉ đi cùng cậu thôi nhé chứ lúc sáng trước khi đi mình đã ăn sáng rồi".

Cố né tránh cái níu tay của Ánh Linh, Đan Anh ái ngại đồng ý.

Hành động đó của Đan Anh đã được Ánh Linh thu vào tầm mắt.

Tự nhiên cảm giác hụt hẫng và buồn len lỏi trong Anh Linh, tự biết thân biết phận, Ánh Linh buông tay ra khỏi cánh tay của Đan Anh."

Đan Anh này!

Bộ cậu ghét mình lắm hả?

Cậu thấy mình phiền lắm đúng không?".

Vừa đi Ánh Linh vừa hỏi Đan Anh, đưa đôi mắt buồn và đang lưng tròng nước nhìn Đan Anh và chờ đợi câu trả lời.

Chỉ cần Đan Anh nói đúng thì nước mắt sẽ trào ra ngay không do dự."

Không có đâu, sao Ánh Linh lại nghĩ như vậy.

Mình thật sự không nghĩ như vậy đâu".

Đan Anh vội vàng giải thích, khẳng định chắc nịch là Ánh Kinh đang hiểu lầm mình."

Thế sao cậu lại có thái độ không muốn gần mình vậy, có phải cậu kì thị vì mình thích con gái đúng không".

Giọng nói nghèn nghẹn của Ánh Linh cùng với đôi mắt rưng rưng càng làm cho Đan Anh thêm bối rối, sợ rằng nếu Ánh Linh òa khóc ở đây thì sẽ gây chú ý mất, rồi mọi người sẽ nghĩ mình bắt nạt Ánh Linh."

Không phải vậy đâu Ánh Linh mình không có thật mà!".

Đan Anh bối rối, hành động lúng túng càng làm cho Ánh Linh nghĩ rằng Đan Anh thật sự kì thị mình và đang cố tìm lý do để che giấu."

Mình hiểu rồi!

Cậu không cần tìm lý do để giải thích đâu.

Thôi mình đi ăn một mình cũng được không làm phiền cậu nữa".

Nói rồi Ánh Linh quay đi, bước chân cố gắng đi thật nhanh nhưng cũng chỉ được ba bước là đã bị con người phía sau níu lại rồi.

Biết làm sao được chân ngắn hơn người ta sao thoát khỏi."

Ánh Linh nghe mình nói đã, cậu hiểu lầm mình rồi, thật sự không phải vậy.

Chỉ là...chỉ là...".

"Chỉ là sao, thấy chưa rõ ràng là cậu đang tìm lý do mà".

Lời nói ngập ngừng của Đan Anh đã khiến Ánh Linh có cơ hội bắt bẽ ngay."

Được rồi để mình nói, thật ra không phải là mình kì thị gì cậu, mà là mình cũng giống cậu vậy.

Mình cũng chỉ thích con gái thôi nhưng mà là do mình đã có đối tượng mình thích nên mình mới sợ nếu thân mật với cậu quá thì mình sẽ làm cậu tổn thương và mình cũng sẽ có lỗi với người mà mình thích nữa".

Nghe đến đoạn Đan Anh nói cũng thích con gái khiến cho Ánh Linh lòng vui như mở hội, nhưng khi nghe đến Đan Anh đã rung động trước người khác chứ không phải mình thì Ánh Linh có cảm giác như bản thân đang rơi xuống vực thẳm vậy, con tim bỗng nhói lên từng cơn, dường như nó đang òa khóc....mỉm cười, nụ cười trong nước mắt.

Cố dặn lòng không được khóc nhưng sau hai hàng lệ nó cứ muốn tuôn trào như vũ bão."

Ánh Linh cậu sao vậy, cậu khóc sao?".

Đan Anh nhìn thấy khóe mi của Ánh Linh đang chực trào nước, nó đỏ lên khiến cho Đan Anh càng bấn loạn."

À!

Không có gì đâu chắc lúc nãy 'bụi bay và mắt chứ mình đâu khóc đâu' ".

Ánh Linh cố rặng một nụ cười với Đan Anh.Sau khi hoi han, dỗ dành Ánh Linh thì cả hai đã đi xuống căn tin và gọi một bánh mì ngọt cho Ánh Linh ăn và cả hai cùng vào lớp vì đã vào tiết rồi.

Cả hai lựa chọn khu vực ngồi cạnh cửa sổ gần cuối và ngồi cùng nhau trong những tiết học đầu tiên.Sau một ngày học đầu tiên trôi qua, nó mang lại khá nhiều cảm xúc cho Đan Anh, bây giờ phải tranh thủ về nhanh để không sẽ bị lèm bèm cho mà coi.______________________________Về đến khu nhà trọ đi gần đến nhà của cô Huệ thì Đan Anh nghe thấy chất giọng quen quen, khựng lại một chút, Đan Anh liền chạy thật nhanh đến nhà cô Huệ và to giọng gọi."

Mẹ!

Mẹ, mẹ mới lên hả.

Sao mẹ tìm được chỗ ở của con vậy?".

Cô lăng xăng chạy đến ôm chầm lấy mẹ vui mừng."

Mẹ nhờ thằng Huy, nó mở cái gì mà định vị trên điện thoại á nó chỉ cho mẹ rồi mẹ lên đây mẹ đưa cho ông xe ôm, ổng chở mẹ tới đây nè".

Bà An kéo đứa con gái út cưng của mình đứng thẳng dậy để ngắm nhìn."

Ăn uống sao mà nay nhìn ốm quá vậy hả con.

Tao biết là lên đây mày lơ đễnh chuyện ăn uống mà nên tao mới chạy lên đây coi rồi ở đây với mày vài ngày nè".

Bà An đánh mông đứa con gái hư đốn của mình một cách cưng nặng hơi nghiêm giọng răng đe."

Đâu có đâu ở trên đây con thấy đồ ăn hợp khẩu vị mà chắc này còn cao lên nên mới nhìn ốm á".

Cô cười hì hì với mẹ, cô có thể đối với mọi người là một người kiệm lời, ít nói đôi lúc còn rất lạnh lùng nhưng khi đứng trước mẹ cô mới chính là cô, một đứa con út, luôn được sự cưng chiều của mẹ, luôn nhõng nhẽo để được mẹ cưng nựng."

Thôi đi cô, cô biết là tôi khó khăn lắm mới nuôi cô mập mạp được một chút không vậy hả, người gì đâu mà ăn toàn là nuôi tóc tai, mắt mũi, cặp giò thôi chứ có cho miếng thịt miếng mỡ nào đâu, toàn xương với xương thôi".

Bà An gõ nhẹ vào đàu đứa con gái của mình trách móc."

À!

Thôi cảm ơn chị, tôi gặp được nó rồi mai mốt tôi có về mong chị để ý đứa nhỏ này giúp tôi, nó coi lớn xác vậy chứ còn con nít lắm, còn ham chơi lắm, mong chị giúp cho".

Bà An xoay qua cười nói cảm ơn với cô Huệ."

Có gì đâu chị!

Nó ngoan lắm, ở đây toàn sinh viên tôi coi như con như cháu, để đó tôi trông giúp cho.

Thôi hai mẹ còn về phòng đi để đứng đây nắng noi lắm, tôi vào trong trước nhé!".

Cô Huệ cười giã lã với bà An rồi tạm biệt hai mẹ con để trở vào nhà.Vào đến phòng, bất chợt bà An cảm thấy có một cảm giác rất lạ, dường như bà cảm nhận được trong căn phòng này không chỉ có mình con gái bà sống mà còn có thêm một người nữa sống cùng nhưng người đó.................................KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG!____________________________Sóng gió tới rồi chuẩn bị lật thuyền nha mn ơi🙂)).

Chap này khá dài để bù cho mn.

Mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ ạ🙆❤____________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Sóng gió (2)


"Đan Anh!

Mẹ hỏi này, Con sống ở đây ổn không?".

Đặt túi đồ nhỏ xuống, bà An nhìn xung quanh căn phòng."

Dạ con sống cũng bình thường, ở đây an ninh lắm không lo cướp bóc đâu".

Đan Anh vui vẻ trả lời, cô cứ nghĩ mẹ sợ rằng ở nơi đông đúc dân cư như thành phố sẽ dễ xảy ra nhiều thứ hay cướp bóc nhưng thật ra bà An lại nghĩ đến chuyện khác."

Vậy thì mẹ cũng yên tâm.

Nhưng mà con sống ở đây thật không có chuyện gì xảy ra chứ?".

Bà cố gặng hỏi, đúng thật là bà rất quan tâm đến chuyện con gái mình sống ở đây sẽ như thế nào, tâm lý của một người mẹ như bà cũng lo sợ khi con gái bà một thân một mình sống ở nơi này nếu lỡ có xảy ra cướp bóc thì không biết sẽ xoay sở ra sao.

Nhưng điều bây giờ làm bà lo nhất không phải là chuyện ấy, mà là một chuyện khác."

Dạ không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ.

Mẹ đừng lo, con lớn rồi mà, con có thể tự lo cho mình được nên mẹ yên tâm nha".

Đan Anh nói rồi ôm mẹ vào lòng, đúng là đi khắp thế gian không ai thương con bằng mẹ, từ nhỏ đến lớn mẹ lúc nào cũng lo sợ đủ điều cho cô, lúc nhỏ cô còn cảm thấy khó chịu vì những cái quan tâm, lo sợ đó vì nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt và bị gò bó bởi mẹ.

Nhưng khi lớn hơn, phải rời xa vòng tay mẹ thì cô mới hiểu được tấm lòng của mẹ, ôi thật yêu mẹ biết bao nhiêu!"

Ừ!

Như vậy là được rồi".

Bà An nói là vậy nhưng trong lòng bà là một cỗ bất an đang dâng trào lên, tay xoa lưng đứa con gái bé bỏng, đôi mắt bà hoài nghi nhìn vào phía phòng tắm.

Căn phòng ấy nó đang tỏa ra một luồng khí nào đó mà khiến lòng bà không yên, hơn ai hết bà hiểu được trong căn phòng ấy đã từng xảy ra một vụ án đẫm máu và người bị hại vẫn còn vướng mắc tại bên trong.

Đúng vậy!

Cô ấy vẫn còn tồn tại trong chính căn phòng đó._____________________________________________________"Lạ nhỉ!

Từ nãy đến giờ mình về mà không thấy chị ấy ở đâu cả?

Chắc lại chơi cái trò trốn rồi bắt mình mòn mỏi chờ đợi rồi mới chịu lù lù xuất hiện đây mà".

Đan Anh ngồi xem lại một số bài khi sáng vừa mới học thì lại nhớ đến người kia.

Từ lúc cô về đến giờ chẳng thấy chị ấy đâu, bình thường thì sẽ đợi cô về rồi ríu ra ríu rít kể cho cô nghe các thể loại câu chuyện mà mình đi 'rình' nghe được hoặc sẽ tạo ra những hành động hay âm thanh hù dọa cho cô sợ phát khiếp rồi ôm bụng lăn ra cười chọc quê cô, nhưng bây giờ chả thấy đâu."

Đan Anh à!

Đi tắm đi con rồi ra ăn cơm.

Mẹ nấu mấy món mà con thích nè, nhanh lên".

Bà An gọi với từ trong bếp đến gác."

Dạ con biết rồi!".

Đan Anh nghe mẹ gọi đi tắm thì liền lật đật cất tập vở và lấy đồ đi tắm.Bước vào căn phòng tắm, Đan Anh vẫn cảm nhận được sự tồn tại của người kia.

Dòng nước mát được xả ra, chạm vào từng thớ thịt làm các dây thần kinh giản nở, cơ thể cảm thấy thoải mái nhiều phần.

Bất chợt một vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau, vẫn luôn như vậy, vòng tay gầy guộc, làn da mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn đang áp sát vào tấm lưng của cô.

Mỉm cười nhẹ, nụ cười nhẹ ẩn chứa đâu đó niềm hạnh đang len lỏi."

Chị rình em tắm à!".

Câu nói bỡn cợt thoát ra từ miệng trong lúc cô đang thoa sữa tắm."

Rình làm gì cái gì thấy thì cũng thấy hết rồi".

Thanh Loan cười tinh nghịch chọc ghẹo Đan Anh."

Chị biến thái lắm rồi đó, sáng giờ chị đi đâu vậy sao em về mà không thấy chị đâu?".

Đan Anh vẫn tiếp tục kì cọ thân thể mà hỏi nàng"Chị vẫn ở nhà mình mà, chị có đi đâu được đâu mà đi!".

Câu nói sẽ chẳng có gì khiến cô phải suy nghĩ nhưng cô chợt khựng lại vì hai chữ 'nhà mình'.

Đôi môi không thể kiểm soát được mà vẽ lên một nụ cười nhẹ, dù là ẩn hiện không rõ nhưng vẫn chất sự hài lòng trong câu nói của đối phương."

Vậy sao em không thấy chị?".

Dù là vậy nhưng cô vẫn thắc mắc nàng đã ở đâu và vì sao lại không xuất hiện khi cô về như mọi ngày."

Tại...tại chị muốn gây bất ngờ cho em mà.

Không phải là mẹ em vừa mới lên sao?

Giờ mà chị làm mấy trò như ngày thường rồi em phản ứng lại thì mẹ em sẽ nghĩ em không được bình thường đó".

Lời nói ngập ngừng như đang muốn lảng tránh hay sợ sệt điều gì đó."

Ừ cũng đúng.

Thôi em ra ngoài đây để ở trong đây lâu mẹ đợi".

Cô ậm ừ rồi đi ra ngoài nhưng trong lòng vẫn nhiều điều nghi vấn cần được giải đáp.______________________________________________________"Ăn đi mẹ!

Làm gì mẹ nhìn con hoài vậy, bộ mặt con dính gì hả".

Gắp cho mẹ một miếng cá chiên, cô giơ tay sờ sờ gương mặt mình thử xem có dính gì không mà sao mẹ cứ nhìn chầm chầm cô từ lúc dọn cơm đến bây giờ."

Ăn đi không có gì.

Tại mẹ nhớ con gái út quá nên phải nhìn coi có lớn hơn chút nào không!".

Bà An thôi không nhìn Đan Anh nữa mà cặm cụi ăn.

Đan Anh cười cười với mẹ nhưng sao cô thấy hôm nay mẹ khác hơn mọi lần có vẻ mẹ đang có điều gì đó khó nói trong lòng.Ăn cơm xong, Đan Anh cùng mẹ mở một vài tập phim mà mẹ đang xem dang dở ở nhà cho đến tối.

Một ngày học tập mệt mỏi, khiến cho Đan Anh cảm thấy cơ thể đang cần để tái tạo lại năng lượng mà cô đã tiêu tốn trong ngày hôm nay, hôm nay có lẽ do thức sớm nên cô cảm thấy buồn ngủ sớm hơn mọi ngày.

"Thôi tắt máy đi rồi đi ngủ, sáng còn phải đi học nữa con".

Bà An thấy con gái ngáp ngắn ngáp dài từ nãy đến giờ mà vẫn cố mở to mắt để xem phim cùng mẹ vì sợ mẹ xem một mình sẽ buồn nên bà cũng xót con."

Dạ để con tắt máy".

Tắt máy xong, Đan Anh ôm mẹ chặt cứng, vùi đầu tìm hơi ấm của mẹ.

Lâu rồi hai mẹ con cũng chưa có dịp ngủ cùng, hôm nay phải tranh thủ phải ôm ấp cho thỏa thích.Trời đang bắt đầu về khuya, khi không gian đang tĩnh lặng, mọi thứ êm đềm say giấc thì cô cảm nhận được có một cánh tay đang ôm chầm lấy mình, bàn tay lạnh lẽo đang cố giành cô từ vòng tay của mẹ.

Cô mơ màng tỉnh giấc, xoay người để thuận mắt nhìn xem thứ gì đang cố kéo mình về phía nó.

Khi vừa xoay qua cô vẫn chưa kịp nhìn thấy thì một cơ thể mỏng manh đã vùi cả cơ thể vào lòng cô, như thể đang nũng nịu và cần cô vỗ về.

Chẳng cần nghĩ cũng biết đó là ai nên cô chỉ việc giang cánh tay mình và ôm cơ thể đó và lòng, vuốt mái tóc dài mượt, vô thức cúi thấp đầu hôn vào mái tóc ấy.

Tay vuốt nhẹ tấm lưng mịn màng, vỗ về đầy nuông chiều.

Trong cái cảnh tình cảm mặn nồng, ngọt ngào ấy thì cô đâu biết được là đang có một ánh nhìn dành cho mình từ phía sau đầy hốt hoảng, ánh mắt ấy chất chứa sự sợ hãi và lo lắng cho đứa con gái bé nhỏ của mình.

Bà không ngại, không sợ khi con mình có một tình yêu đồng giới nhưng điều bà đang lo lắng và sợ rằng liệu cái thứ tình yêu ấy nó có 'bình thường' không khi con gái bà đang có một tình cảm đặc biệt với một hồn ma?.Sóng đã bắt đầu nổi lên, vậy tình cảm ấy có thực sự đặc biệt để cùng nhau vượt qua mọi cơn bão lớn đang chực chờ để nuốt chửng nếu tình cảm ấy là mong manh, là cái duyên nhưng không nợ.

Gặp người để đời rẽ ngang thì hai con người ấy sẽ thế nào khi đối phương không cùng mình đi về phía trước?._________________________________________________Tranh thủ ra chap mới cho mn để yên tâm chuẩn bị thi.

Mong mn sẽ không bỏ rơi mình và tiếp tục ủng hộ mình nha!!!^^.

_______________________________

#TXH
#TXH
 
Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ Bhtt ]
Yêu?


Đan Anh thức dậy, vươn vai một chút.

Đêm qua quả là một giấc ngủ ngon, chợt mỉm cười khi nghĩ đến thân ảnh mảnh mai kia vùi sâu vào lòng ngực mình mà hạnh phúc."

Đan Anh à!

Thức dậy đi con.

Nhanh lên để trễ giờ học bây giờ".

Tiếng bà An hối thúc phía dưới gác vang lên."

Dạ! xuống liền nè mẹ".

Đan Anh vội vàng gấp chăn gối rồi nhanh chân phi xuống gác vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Trong lúc rửa mặt, một cánh tay quen thuộc ôm chầm cô phía sau."

Chào buổi sáng!".

Âm giọng nhẹ nhàng, êm tai của Thanh Loan làm Đan Anh khựng người một lát, vội phì cười một tiếng với cánh tay ra sau gáy mà xoa đầu nữ nhân đang ôm mình."

Chào buổi sáng chị ma!".

Trêu ghẹo Thanh Loan là niềm vui mỗi ngày của cô nên chẳng bao giờ thiếu được trong những lúc romantic moments này.Khẽ đánh yêu một phát vào vai cái tên nham nhở phía trước mình.

Thật là người ta đang nghiêm túc mà cứ cà rỡn đúng là con người.....đáng yêu mà!."

Cắn chết bây giờ, tin không?.

Tối qua ngủ ngon không?".

Xoay người phía trước đối mặt mình, nàng đưa tay ra sức nắn nót gương mặt trắng, mềm mại đáng ghen tị của người kia đến lúc đỏ ửng mới hả dạ mà mỉm cười vui vẻ."

Rất ngon nha!

Đúng là có mỹ nhân ôm ngủ rất sướng!".

Xoa xoa gương mặt cực phẩm của bản thân, Đan Anh nở nụ cười gian xảo trêu ghẹo nàng lần nữa.

Nhưng thật đúng là vậy chứ cô nào có trêu nàng, đêm qua ôm nàng ngủ cô thật sự rất ngon giấc."

Lại cà rỡn nữa!

Thôi làm vệ sinh lẹ đi để mẹ đợi ở ngoài không thôi trễ giờ học bây giờ.

Mà nè, đi học cho 'đàng hoàng' đừng có vào đấy rồi dụ dỗ người khác đó".

Nhấn mạnh hai chữ đàng hoàng, Thanh Loan hơi gằng giọng khiến cho Đan Anh có chút buồn cười."

Chị đang quản em sao?".

Hạ thấp người một chút, cô đưa tay bẹo má nàng chọc ghẹo."

Ai quản?

Quản làm gì, làm như còn bé lắm ý".

Nàng trề môi, gương mặt phiếm hồng, lảng tránh ánh nhìn của Đan Anh.Đan Anh bật cười thành tiếng.

Sao lại có người lại đáng yêu như vậy chứ, thật sự rất đáng yêu mà."

Đan Anh à!

Xong chưa con ra ăn sáng nhanh lên sắp trễ giờ rồi đó".

Tiếng bà An vọng vào tolet khiến Đan Anh hơi giật mình, mỉm cười nhìn nàng, đưa tay bẹo má lần nữa rồi mới xoay đến bồn rửa mặt để vệ sinh nhanh.

Nàng hiểu ý cũng nhanh chóng biến mất không làm phiền cô nữa._____________________________________________Nhanh chân ra phụ giúp mẹ dọn cơm ra, Đan Anh không hề biết mẹ cô đang dùng ánh mắt lo lắng dành cho cô.

Trong lòng bà càng lúc càng lo sợ, bà thật sự sợ, sợ lời nói của ông thầy 9 năm xưa sẽ trở thành hiện thực.

Đúng rồi nhớ lại lời ông thầy 9 thì đúng là năm Đan Anh vừa tròn 20 tuổi thì nó sẽ gặp kiếp nạn với một người âm, là một người phụ nữ, là một mối tình tiền kiếp của nó mà số phận sẽ chẳng bao giờ buông tha cho đứa con gái bé bỏng của bà..

Ngày đó nó sắp đến rồi, đó là lý do bà thật sự không an tâm khi đứa con gái nhỏ bé duy nhất của bà phải rời vòng tay bà đi học xa.

Nhìn xung quang, đôi mắt bà chợt khựng lại nơi phía phòng vệ sinh và bà cũng cảm nhận được có một ánh mắt cũng đang hướng về phía bà."

Cô thật sự là ai vậy?

Đừng làm hại đến con tôi được không!

Tôi xin cô đó....".

Đôi môi mấp máy vài ba chữ, âm thanh rất nhỏ dường như chỉ vừa đủ để bà và người nào đó nghe.Không khí bỗng chốc hơi chùng xuống, khí lạnh toát ra từ căn phòng ấy, ngày càng một lạnh hơn, không khí âm u như cách bộc lộ cảm xúc của người nào đó khi nghe lời cầu xin của bà."

Mẹ ơi!

Ra ăn cơm đi, mẹ làm gì trong đó mà lâu quá vậy?".

Đan Anh ngồi chống cằm chờ đợi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy mẹ ra, cứ tưởng mẹ lấy thêm đồ nhưng mà sao lâu quá nên cô mới gọi."

Ờ mẹ ra liền, con cứ ăn trước đi rồi đi học kẻo trễ".

Vừa dứt câu bà liền xoay người và bước đi ra ngoài, chỉ để lại một ánh nhìn cầu xin cho người đó.__________________________"Đan Anh nè!

Lần sau tắm rửa hay vệ sinh thì làm cho nhanh lẹ chứ không được ở trong đó lâu nha con.

Hơi nước nó thấm vào người bệnh nữa thì khổ".

Dặn dò con gái, lời dặn dò chỉ chiếm 50% là thật, 50% còn lại thì bà lại lo sợ một chuyện khác, sợ rằng con gái bà sẽ gặp chuyện không hay nếu cứ ở trong đó quá lâu với một âm hồn."

Dạ mẹ!

Mà mẹ đừng có lo con khỏe lắm không bệnh đâu".

Gật gù, tươi cười vâng lời mẹ nhưng cô cũng chả khác mẹ là bao, lời nói cũng chỉ như gió thoảng mây bay thôi, nàng ấy vốn dĩ ở trong đó mà mẹ bắt cô không được ở trong đó lâu thì làm sao cô chịu nổi đây.

Thôi thì lâu lâu không vâng lời mẹ một chút chắc cũng chả sao.Một bữa cơm sáng của hai mẹ con, một người vừa dặn dò, vừa gắp chút thức ăn vào chén cho người còn lại.

Người kia nhận lấy thức ăn, vừa tươi cười vâng lời mẹ.

Một bữa cơm ấm cúng...............Trước thềm giông bão cận kề!!!____________________________________________________Đan Anh đến cổng trường, nhưng hôm nay không thấy Ánh Linh chắc là đang còn giận cô đây mà.

Mà tại sao lại giận nhỉ?

Mình có làm gì sai đâu vả lại mình cũng đã nói rõ với cậu ấy rồi mà!

Ây da!!

Con gái thật phiền phức nha!!!.( hình như bị quên luôn giới tính sinh học của mình luôn rồi hả ta 🤨).Bước vào lớp, bây giờ cũng còn hơi sớm nên lớp chỉ có lát đát vài người.

Đi đến chỗ ngồi của mình thì đã thấy Ánh Linh đang ngồi đọc sách bên cạnh.

"Chào cậu!

Hôm nay đi học sớm thế?".

Ánh Linh nghe thấy, nhìn lên cũng mỉm cười gật đầu chào Đan Anh rồi tiếp tục đọc sách.

Không một lời nói thoát ra làm cho Đan Anh hơi quê xệ một chút.Ngồi vào bàn cũng lấy tập ra xem lại bài cũ thì Đan Anh nghe thấy tiếng xì xầm của các bạn ngồi phía bên dưới."

Ê tụi bây, hôm qua có một anh ở khóa trên tỏ tình với tao đó".

Một bạn nữ khá xinh xắn tay vừa cầm ly nước vừa vui vẻ trò chuyện cùng các bạn xung quanh."

Ảnh nói gì với mày vậy?".

Các bạn khác tò mò nên cũng nghía tai vào nghe và hỏi."

Ảnh nói là ảnh yêu tao!

Mà tao từ chối rồi.

Nghĩ làm sao, tao mới vừa vào trường ngày hôm qua mới nhìn thấy ảnh lần đầu tiên và ảnh cũng vậy mà ảnh đã nói yêu tao rồi.

Làm như tao con nít mới lớn ý, vừa mới gặp mà muốn yêu là yêu liền sao.

Phi lý!!!

ít nhất cũng phải tìm hiểu từ từ thì tình cảm mới phát triển được chứ ở đâu ra mà mới gặp đã nói tiếng yêu rồi".

Bạn nữ xinh xắn một mạch kể lại tường tận cho các bạn khác cùng nghe."

Vậy là mày chưa nghe đến câu 'Yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi' nó giống như tiếng sét ái tình vậy đó".

Bạn nữ ngồi cạnh nghe thấy thế nên lên tiếng."

Tao không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu, làm gì có chuyện đó, thực tế chút đi cô nương ở ngoài đời chứ không giống trên phim, trên truyện đâu".

Bạn nữ xinh xắn ấy phản bác lại ý kiến của người bạn bên cạnh...................Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra sự tranh luận của hai bạn về vấn đề yêu từ cái nhìn đầu tiên, khiến Đan Anh cũng khá thích thú.

Bất chợt hơi khựng nhẹ, nghĩ đến Thanh Loan, "Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?".

Tự đặt câu hỏi cho chính mình, tự ngẫm nghĩ về những lần nhìn trộm, những chiếc hôn, lần chạm môi ngoài dự tính, những lần nũng nịu, những cái ôm luôn khiến cô rung động và cả những nụ cười rạng rỡ của nàng càng khiến tim cô hẫng đi vài nhịp.

"YÊU?

Thật sự đã yêu rồi sao?.

Ôi cứ nghĩ đến rồi lại nhớ thế chứ, mới xa một chút đã nhớ đến vậy rồi!!".

Khuôn miệng xinh đẹp cứ lẩm bẩm rồi tự mỉm cười hạnh phúc của Đan Anh khiến Ánh Linh ngồi bên cạnh có chút buồn tủi.

Nhưng biết làm sao được, vì người ta hay nói: "Tình yêu thật sự không phải là một tình yêu sỡ hữu mà là một tình cảm tôn trọng, một lời chúc hay bản thân phải thật sự vui mừng khi chứng kiến người mình yêu hạnh phúc thì đó mới chính là một tình yêu đích thực, một tình cảm chân thành và cao thượng"._________________________________Chúng ta đã đi đến hơn một nửa chặng đường rồi mn ơi.

Chỉ còn khoảng 7 chap nữa là sẽ kết thúc fic này, cảm ơn mn đã chờ đợi và ủng hộ mình đến ngày hôm nay.

Mình sẽ cố gắng để hoàn thành sớm và tiếp tục ra những fic mới cho mn nha.

Thanks🙆❤________________________________

#TXH
#TXH
 
Back
Top Bottom