Vậy tôi nói cho cậu biết, tôi không trên cũng không dưới, tôi là bố cậu
- --
Mặc dù trước đó có hơi khó chịu nhưng sau khi lên xe bầu không khí đã dần dần dịu đi.Suy cho cùng cũng chỉ là một nhóm thanh niên mười mấy tuổi lại đang trong giai đoạn học cấp ba, ngày thường chịu đầy áp lực nên khi nghe nói đến hoạt động ngoài trời, ai nấy đều không kìm được sự phấn khích và hân hoan.Mất khoảng một tiếng rưỡi để đi đến Nam Sơn.Trên xe, mọi người trêu trêu đùa đùa, có người nghe nhạc, có người trò chuyện sôi nổi.Ngồi trên xe chưa bao lâu Đỗ Hải Đăng ở phía sau Nguyễn Thanh Pháp đã dựa lưng vào ghế vỗ vỗ vai cậu, "Đừng bận tâm gì nhé, xin lỗi vì lần đầu đến mà đã khiến cậu không vui.
Lẽ ra tôi nên thông báo trước trong nhóm."
Nguyễn Thanh Pháp quay đầu lại, "Là tôi đổi ý đột ngột, không trách cậu."
"Thế thì hôm nay cứ quẩy thoải mái nhé."
Đỗ Hải Đăng biết chuyện cậu nhập viện tối qua, "Tôi tính rồi, hôm nay ít nhất một nửa số người không muốn đạp xe vì nóng.
Trên đỉnh núi có bể bơi ngoài trời mới xây, buổi tối chúng ta còn có tiệc nướng BBQ, cứ coi như là đến thư giãn đi."
Nguyễn Thanh Pháp hỏi: "Mọi người xuất phát từ lưng chừng núi à?"
"Ừ."
Đỗ Hải Đăng gật đầu.Lúc này, người ngồi bên cạnh Đỗ Hải Đăng vốn đang cúi xuống nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhíu, "Cậu muốn đạp xe à?"
Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, "Tôi không đạp."
Trần Đăng Dương nhìn chằm chằm cậu một cái, "Tốt nhất là vậy."
Thật sự là không đạp.Chỉ là khi những người muốn đạp xe đã thay đồ xong ở điểm dừng chân lưng chừng núi, vừa xuất phát được một lúc, khi bắt đầu thở hổn hển thì phát hiện phía sau truyền đến âm thanh đặc trưng của xe đạp điện nhỏ, tiếng "bíp bíp bíp" nhẹ nhàng vang lên.Lúc này những người ngồi trên xe buýt lên núi đã đi từ lâu.Người lẽ ra cũng ngồi trong xe giờ lại đang cưỡi một chiếc xe điện nhỏ, đội một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh nhạt, chiếc áo khoác trắng của cậu phấp phới trong gió, khi vào cua đôi chân dài dễ dàng chạm đất để giữ thăng bằng.Lúc này nhóm người vẫn chưa tản ra nhiều khoảng cách giữa họ chỉ là giữa vài bước chân.Có vài người nhận ra cậu."
Mẹ nó!
Cậu Pháp làm cái gì thế?
Gây thù hằn à?"
"Ghen tị thật, trông mát mẻ thật đấy, tôi cũng muốn cưỡi xe điện."
"Sao cậu nghĩ ra được cái ý tưởng thiên tài này?"
Chiếc xe điện nhỏ không thèm để ý, chậm rì rì vượt qua mọi người chỉ là chưa đi được bao xa thì xe bỗng phát nhạc."♫♫♫Cưỡi chiếc xe máy nhỏ yêu dấu của tôi, tôi sẽ không bao giờ kẹt xe nữaCưỡi chiếc xe máy nhỏ yêu dấu của tôi, tôi sắp về nhà rồi...♫♫♫"Đám người phía sau: "..."
"..........."
"Các anh em, đuổi theo cậu ấy!"
Bằng sức lực của một mình Nguyễn Thanh Pháp, tất cả mọi người đều tăng tốc hoàn thành nửa quãng đường với thời gian không ngờ vừa cười vừa rủa.Khi nghỉ giữa chừng, có người nhìn quanh trên đường."
Nguyễn Thanh Pháp đâu rồi?
Rớt lại phía sau hay đã lên trước rồi?"
Có người trả lời, "Chắc đi trước rồi đấy, xe hai bánh của cậu ta sao có thể thua hai bánh xe của chúng ta được, đây lại là đường lên dốc, cậu ta đâu cần dùng sức nữa."
"Tôi nghi ngờ cái xe điện của cậu ta có trụ được đến đỉnh núi không."
"Nếu không trụ được, thế thì buồn cười lắm."
"Thế thì còn chờ gì nữa, đứng dậy tiếp tục đi, chúng ta phải lên đó để chế giễu cậu ta mới được."
Tinh thần vẫn còn hừng hực, còn Nguyễn Thanh Pháp, người bị nghi ngờ là xe sẽ hết điện thực sự phát hiện xe sắp cạn pin khi gần đến đỉnh núi.Năm nay Nam Sơn vẫn chưa được phát triển hoàn toàn.
Khi đứng trên đỉnh núi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi nhà dưới chân núi ẩn hiện trong rừng cây.
Con đường quanh núi như một con rồng lớn uốn lượn mang lại cảm giác hiểm trở.Và trên con đường dốc gập ghềnh ấy, có một người đang xuống xe và đẩy chiếc xe điện nhỏ chậm rãi bước đi.Chưa đi được bao xa, phía sau có một chiếc xe đạp màu đỏ đen trượt tới, phát ra tiếng phanh gấp đặc trưng."
Hết điện rồi à?"
Một chân chạm đất, Trần Đăng Dương nhấc kính râm lên và nhìn cậu.Dưới ánh nắng cuối ngày, người trước mặt được phủ lên một lớp hào quang khiến khuôn mặt càng trở nên sâu sắc và rõ ràng.
Nguyễn Thanh Pháp rất chắc chắn rằng hắn là người chạy đầu tiên.Nguyễn Thanh Pháp nhìn chiếc xe điện, gật đầu: "Ừ, sắp hết điện rồi."
Trần Đăng Dương nhìn lên đỉnh núi, "Đẩy lên được không?"
Nguyễn Thanh Pháp hất cằm về phía trước nói, "Chẳng lẽ tôi nói không đẩy được, cậu sẽ giúp à?"
Khi nhóm người phía sau đuổi kịp thì phát hiện ra rằng chiếc xe điện thực sự đã cạn pin.
Nhưng người đang đẩy xe không phải là Nguyễn Thanh Pháp.Cậu đã đổi sang một chiếc xe đạp quen thuộc, vị chủ tịch luôn về nhất trong các cuộc đua đang đẩy chiếc xe điện nhỏ không hợp với vẻ ngoài của mình.Mọi người lên tiếng cà khịa ngay."
Anh Dương à, chuyện gì vậy?
Cậu làm người tốt việc tốt khiến bọn này không biết phải giễu cợt chỗ nào nữa."
"Tôi vẫn còn nhớ hồi năm bị gãy chân, anh Dương, cậu có nhớ lúc đó cậu đã nói gì với tôi không?"
Trần Đăng Dương không bận tâm đến đám người trước đây thường xông lên như chó điên đến đây, lần này lại lần lượt xuống xe bắt đầu dẫn bộ.Hắn phối hợp hỏi: "Tôi đã nói gì?"
"Cậu nói, đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi mà không nghe?
Cậu bị điếc à?!"
Một loạt tiếng thở dài vang lên."
Chậc chậc chậc."
"Dĩ vãng đau thương khó nhìn lại, người vô tâm chẳng thể lưu mãi."
"Thần xe Nam Sơn cuối cùng cũng bị gã trai hoang bên ngoài dụ dỗ rồi."
"Đúng rồi, lại còn là một gã trai hoang đi xe điện nhỏ nữa chứ."
Trần Đăng Dương liền đá từng người một."
Chỉ có miệng các cậu là giỏi nói thôi."
Người đàn ông hoang dã Nguyễn Thanh Pháp đứng bên cạnh xem kịch vui đủ rồi, giơ tay lên giải thích: "Biết cậu ta đã nói gì khi muốn đẩy xe điện không?"
Những người khác tò mò hỏi.Nguyễn Thanh Pháp không bỏ sót một chữ nào mà thuật lại: "Lúc mỉa mai người khác không phải cậu bản lĩnh lắm sao?
Nam Sơn có thể thanh lọc tâm hồn hay dưỡng sinh, lại còn đến đây để tìm chửi."
Mọi người xung quanh không nhịn được mà cười phá lên.Tất cả đồng thanh, "Đăng Dương, cậu thế này là không đúng rồi, sao có thể đối xử với bệnh nhân như vậy.
Video tối qua ai nấy cũng thấy rồi, vòng eo nhỏ mỏng như tờ giấy đó của Pháp thiếu gia khiến biết bao cô nàng ghen tị chết đi được.
Nên là đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy chút đi, nghe chưa."
"Đúng đó, giỏi mỉa mai thế, sao không nói thêm vài câu đi."
"Nguyễn Thanh Pháp, cậu cưỡi xe quay lại đi, để tớ mắng thêm vài câu nữa."...Không ai ngờ rằng đoàn người đông đảo hôm nay cuối cùng lại phải đi bộ vài trăm mét mới đến nơi.Quanh đỉnh núi có khá nhiều homestay tạo thành một khu nghỉ dưỡng nhỏ nhưng chưa phát triển quy mô.
Một đám người mồ hôi nhễ nhại đến nơi liền vội vã lao vào chỗ ở đã đặt trước gấp rút đi tắm rửa mồ hôi trên người.Homestay được xây dựng rất độc đáo.
Các phòng đều ở tầng hai.Nguyễn Thanh Pháp tự nhiên ở cùng phòng với An Đặng.Nhận chìa khóa được phân phát, Nguyễn Thanh Pháp vào phòng thay đồ.
Khoảng nửa giờ sau mới thấy Đặng Thành An lề mề bước vào.An Đặng vừa mở cửa liền đổ người xuống giường."
Đuối vậy sao?"
Nguyễn Thanh Pháp vừa lau tóc vừa hỏi.Đặng Thành An nghiêng đầu, mở một mắt nhìn cậu, "Cậu thuê một cái xe điện rách, tất nhiên không biết cưỡi xe lên đây mệt thế nào.
Thêm hai trăm mét nữa là tôi chắc chắn sẽ về chầu ông nội luôn.
À, ông tôi mất mười năm rồi."
Nguyễn Thanh Pháp nghe mà buồn cười, "Câu cuối không cần phải nhấn mạnh."
Nguyễn Thanh Pháp lấy quần áo thay từ trong túi đồ ra cho cậu ta.
"Nghỉ chút rồi đi tắm đi."
Đặng Thành An từ trên giường lăn lộn ngồi dậy, ngồi ở mép giường."
Sao thế?"
Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục lau tóc hỏi.Đặng Thành An âm u nhìn cậu, "Hôm nay tôi nghe được khá nhiều chuyện linh tinh, cậu muốn biết không?"
"Không muốn."
Nguyễn Thanh Pháp từ chối.Đặng Thành An lập tức kéo tay cậu, "Cậu có phải anh em không, chính là hỏi cậu có phải anh em không?
Hôm nay mà tôi không hỏi rõ chuyện này, tối nay chắc chắn tôi không ngủ được."
Nguyễn Thanh Pháp bị kéo lại, "Nói đi."
"Có phải cậu thích Trần Đăng Dương không?"
Tay Nguyễn Thanh Pháp khựng lại, cậu nhìn lại với ánh mắt cậu có nhận thức bản thân đang thốt cái quỷ gì không, "Cái gì khiến cậu có kết luận tào lao thế này?
Bộ não teo tóp của cậu à?"
"Má!
Tôi đã nói là không thể mà."
Đặng Thành An đấm mạnh xuống giường, "Hôm nay lúc đám tụi mình tụt lại phía sau ấy, mấy cái miệng bẩn đó chỉ thiếu chút nữa là nói cậu với Dương Thư Lạc đấu đá đến mức này, không chỉ vì quan hệ của hai người mà còn vì hai đứa các cậu là tình địch thích cùng một người, làm tôi sợ chết khiếp."
Nguyễn Thanh Pháp tiện tay quăng khăn lên ghế trong phòng."
Mấy lời ba láp ba xàm thế mà cậu cũng tin?"
An Đặng sờ đầu tóc ngắn, lẩm bẩm: "Ai mà biết cậu công khai huỵch toẹt là gay luôn đâu?
Tối hôm đó dù chỉ toàn bạn bè, sẽ không ai đi nói lung tung, nhưng cậu cũng nên rõ chuyện này chắc chắn không thể giấu được đâu."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn qua, "Tôi là gay thì đúng, nhưng tôi nhất định phải thích một thằng con trai à?"
"Cậu không thử sao biết mình thực sự thích con trai?"
Nguyễn Thanh Pháp: "Tôi không cứng được với phụ nữ, lý do đủ thuyết phục chưa?"
Đặng Thành An hóa đá ngay tại chỗ.Cậu cậu cậu gần nửa ngày, tự mình làm mình đỏ bừng mặt luôn.Dù nói mười bảy mười tám tuổi là tuổi dậy thì, nhưng bọn họ chỉ dám giấu mấy cuốn manga đen trong ngăn bàn.
Con trai tụ tập xem mấy phim khiêu dâm không quá lố, chứ ai mà nói mấy lời trần trụi tự nhiên đến thế.Nói thế khác gì tự nhận mình là kẻ lãnh cảm.Đặng Thành An ra khỏi phòng tắm mà vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó.Khi cậu ta ra ngoài, Nguyễn Thanh Pháp đang nằm trên giường, ánh mắt của Đặng Thành An vô thức liếc nhìn xuống thân dưới của cậu.Người đang cầm điện thoại nằm gác chân kia, như thể có mắt trên đỉnh đầu, "Nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra."
"Má."
Đặng Thành An nói, "Tôi không bao giờ có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu được nữa rồi."
Nói rằng không thể nhìn thẳng.Mà khi mấy cô gái hẹn nhau gõ cửa, hỏi họ có muốn lên sân thượng ngắm hoàng hôn không, Đặng Thành An theo phản xạ đứng chặn trước cửa.Cậu ta không quên rằng người ngủ trên giường kia chỉ còn mặc một chiếc quần đùi.Dù sao đi nữa cũng phải bảo vệ chút tôn nghiêm của anh em trước mặt phái nữ."
Có đi không?"
Cô gái nhón chân nhìn vào.Đặng Thành An dựa vào thân hình to lớn của mình chặn lại không một góc chết, quay đầu hỏi người vừa tỉnh dậy: "Hỏi cậu đấy, Pháp, đi không?"
Vừa nói xong liền bị đập một cái gối vào đầu."
Ăn nói đàng hoàng thì đi."
Đặng Thành An chửi thề.Hai cô gái đứng trước cửa cười khúc khích.Nam Sơn có đài ngắm cảnh chuyên dụng để ngắm hoàng hôn, khi bọn họ lên đến nơi đã có vài người đứng trên đó rồi.Trần Thảo Linh đang đưa điện thoại cho Trần Đăng Dương để nhờ chụp ảnh.Trần Đăng Dương tựa vào góc lan can, cũng không từ chối.Hí hoáy một lúc, điều chỉnh góc độ, chụp vài tấm rồi đưa lại.Mấy cô gái tụm đầu lại với nhau, phấn khích: "Tớ đã nói là cậu ấy chụp đẹp mà, cơ bản là không hỏng tấm nào cả."
Vừa lướt qua vài tấm, cô nàng bỗng ồ lên ngạc nhiên."
Thảo Linh, trong điện thoại cậu còn có ảnh của Nguyễn Thanh Pháp sao?"
Lúc này Trần Thảo Linh mới nhớ ra, trước đó Trần Đăng Dương đã gửi tấm ảnh đó, cô tiện tay lưu lại thôi.Giờ nhìn lại, chàng trai nằm trên giường bệnh vào giữa đêm như đang suy tư, khuôn mặt trắng nhợt toát lên vẻ yếu đuối của một người bệnh.
Ngay cả cái giá truyền dịch bên cạnh cũng hòa hợp với khung cảnh đó khiến người ta nhìn mà tim bị thắt lại.Cảm giác như: Mặc dù cậu ấy đang bệnh, nhưng cậu ấy đúng là đẹp chết đi được!Còn khiến người có cảm giác rất dễ bị bắt nạt.Các cô gái xem mà thốt ra những cảm thán khác nhau, và khi nhìn lại người trong ảnh, họ phát hiện rằng cậu cũng đã lên đài quan sát.Chỉ có điều cái vẻ yếu đuối bệnh tật đó đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt lười biếng nhìn về phía hoàng hôn.
Nguyễn Thanh Pháp tựa vào lan can, trò chuyện với mấy người xung quanh trông như một chú mèo sắp ngủ đông.Tiền đề là không ai đến quấy rầy.____"Đồ đồng tính chết tiệt.
Thật kinh tởm."
Khi thanh âm này được thốt lên, Đặng Thành An vẫn còn ở bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp có thể đảm bảo rằng tất cả những người xung quanh đều nghe thấy.Đặng Thành An thầm nghĩ, tiêu rồi.Điều mà cậu ta lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.Mặc dù xã hội hiện nay khá bao dung với đồng tính nhưng vẫn luôn có những người cực đoan ghét bỏ, dán nhãn những người đồng tính với những từ ngữ miệt thị.
Chẳng hạn như "ẻo lả"?
"Nửa nam nửa nữ"?Dù ai có mắt cũng không thể liên tưởng Nguyễn Thanh Pháp với những từ ngữ này, nhưng cậu đã tự mình công nhận.Điều mỉa mai là, người đang chửi rủa lúc này lại là một trong những người mà Dương Thư Lạc đã đưa vào câu lạc bộ.Cậu nam sinh hơi gầy, răng hô, khi nhìn người khác thường có thói quen né tránh ánh mắt.Một người mà lẽ ra phải rất tự ti và trầm lặng như vậy, lại dám nhảy ra nói điều này khi biết rằng Nguyễn Thanh Pháp đã công khai mình là người đồng tính.Có người bên cạnh thì thầm: "Thằng đấy học lớp 11A6 à?"
"Khi xưa vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, trường còn quyên góp cho nó ấy.
Cũng chỉ có Dương Thư Lạc mới muốn đưa nó theo, còn để nó tham gia hoạt động câu lạc bộ cùng nữa."
"Bình thường không biết nó điên vậy luôn đấy."
"Nhưng cậu ta nói đồng tính, là ám chỉ ai vậy?"
Xung quanh có đủ loại tiếng xì xào thì cậu nam sinh răng hô một lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thẳng vào Nguyễn Thanh Pháp: "Bây giờ mày không dám thừa nhận nữa à?"
Nguyễn Thanh Pháp khẽ cười.Gió trên đỉnh núi thổi tung mái tóc cậu nhẹ bay.Cậu vẫn tựa vào lan can không động đậy: "Tôi có gì mà không dám thừa nhận."
Xung quanh xầm xì cả lên.Chuyện này cũng không khác gì lúc trước cậu come out là bao.
Chẳng qua lúc đó là ở trong không gian kín và có nhiều việc khác làm phân tán sự chú ý của mọi người.
Còn lần này, nơi cậu nói không chỉ có những người tham gia hoạt động cùng, mà còn có những du khách lẻ tẻ.Một khi thừa nhận, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi với tốc độ khó mà tưởng tượng được trong khắp trường Trung học Số 1."
Chỉ cần mày thừa nhận là được!"
Giọng nói của nam sinh - ban đầu còn có chút sợ sệt, nhưng càng nói càng kích động: "Là người đồng tính mà không biết kiềm chế, lại còn đi rêu rao khắp nơi, loại người như mày, loại người như mày..."
"Loại người như tôi làm sao?
Nói tiếp đi."
Nguyễn Thanh Pháp sắc mặt không thay đổi trước những ánh mắt khác nhau xung quanh, như thể cậu đang thách thức bạn cứ mở mồm tiếp đi.Nam sinh dường như bị dọa sợ, câu tiếp theo mãi không thể thốt ra được.Nguyễn Thanh Pháp cuối cùng đứng dậy từ lan can."
Cậu nói đúng."
"Tôi là gay."
Nguyễn Thanh Pháp bước từng bước về phía trước.Cậu nửa cười nửa không, trạng thái như đang trêu chọc, khiến những người đã từng thấy cậu ra tay bắt đầu cảm thấy lo sợ.Nhao nhao."
Pháp thiếu à, thôi bỏ qua đi."
"Hôm nay không biết tên này ăn nhầm thuốc gì, bình thường có dùng gậy đánh rắm cũng không dám nữa."
"Chắc là đầu óc không tỉnh táo, đừng chấp với cậu ta."
Khi những lời này lọt vào tai, Nguyễn Thanh Pháp đã bước đến trước mặt nam sinh kia.
Mọi người đều cảnh giác, chuẩn bị lao vào ngăn cản nếu cậu có hành động gì.Thực tế, khi Nguyễn Thanh Pháp đứng trước mặt nam sinh đó, mặt cậu ta đã tái nhợt."
Ghét người đồng tính à?"
"Nếu cậu đã ghét thì còn tìm cách gây sự để làm gì, cậu không sợ tôi sẽ luôn dùng ánh mắt ghê tởm để nhìn cậu sao."
"Cậu đã từng thấy người đồng tính thực sự trông như thế nào chưa?
Họ sẽ ôm một người cùng giới tính, cơ thể dán vào nhau, có lẽ sẽ hôn nhau, rồi làm tình, và còn..."
Giọng Nguyễn Thanh Pháp rất thấp.Trên đài quan sát cũng lộng gió.Mọi người không thể nghe rõ cậu nói gì.Chỉ biết rằng mỗi lần cậu nói một câu, cậu lại tiến lên một bước, ép nam sinh trước mặt lùi dần.Cho đến khi cậu ta bị ép đến cạnh lan can.Trong ánh mắt ngày càng sụp đổ của đối phương, Nguyễn Thanh Pháp như ác quỷ thì thầm: "Làm cho đối phương xuất tinh bằng miệng."
"Mày... mày điên rồi!"
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thống khổ từ nam sinh, sau đó cậu ta đẩy Nguyễn Thanh Pháp ra, chạy khỏi đài quan sát.Mà người đã công khai thừa nhận xu hướng tính dục của mình một cách vô tư, một tay nắm lấy lan can, cười một cách thoải mái và vui vẻ.Những người xung quanh: Thì... rất tò mò không biết cậu đã nói gì.Chỉ có Đặng Thành An, người đã từng trải qua cú sốc, đoán rằng miệng cậu chắc chắn không nói ra điều gì hay ho rồi.Có người tiến lên muốn hỏi.Kết quả là họ thấy người đứng gần nhất với hai người lúc đó, Trần Đăng Dương, cuối cùng cũng đã động đậy.Hắn cũng chẳng làm gì cả.Chỉ bước đến bên cạnh người đang cười: "Vui lắm sao?"
"Không phải tôi luôn rất vui sao, có người chủ động mang vui vẻ đến mà."
Nguyễn Thanh Pháp nghiêng đầu nhìn thấy Trần Đăng Dương, "Sao?
Nghe thấy rồi à?"
"Thấy cậu vui như vậy, không dám làm phiền."
"Hay là nội dung quá tục tĩu, làm ô uế tai cậu rồi?"
"Xem ra cậu cũng không phải không biết giới hạn," Trần Đăng Dương nhìn cậu một cách khó hiểu, cuối cùng cười khẽ: "Miệng lưỡi độc địa."
Đáng ra đây nên là một màn kịch khá "gay" cấn.Ví dụ như 《Trùm trường Trung học Số 1 hóa ra là người đồng tính》, 《Cậu chủ hào môn với xu hướng tính dục bí mật》 hoặc 《Thế hệ trẻ với xu hướng tính dục bí ẩn, hy vọng của xã hội đã đi về đâu?》.Cuối cùng chỉ biến thành một câu chuyện.——— Luận về cách trùm trường đã dùng miệng lưỡi để khiến người khác phát điên như thế nào.Sự tò mò này kéo dài đến tận tối.Trên bãi cỏ trên đỉnh núi, các chàng trai thì thành thạo lôi ra bếp nướng, còn các cô gái thì mượn các nguyên liệu từ homestay để chuẩn bị chế biến.Mọi người phân chia công việc rộn rã, không khí rất nhộn nhịp.Tất nhiên, chuyện này phải loại trừ một nhóm nhỏ người.Bởi vì cậu nam sinh bị Nguyễn Thanh Pháp dọa chạy mất ở đài quan sát, dù người khác có hỏi thế nào cũng không chịu nói rốt cuộc Nguyễn Thanh Pháp đã nói gì.Dương Thư Lạc cùng vài người khác ngồi cùng nam sinh trên bãi cỏ không xa.
Không rõ là đang an ủi hay khuyên nhủ cậu ta."
Nó bị dọa sợ thật à?"
Đặng Thành An bê một chiếc ghế gấp thấp, ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp.Còn cái người không mảy may áy náy chút nào kia, lúc này đang nằm trên một chiếc ghế gấp, tay cầm một cuốn vở bài tập toán tiểu học không biết tìm thấy ở góc nào của homestay đang phe phẩy như quạt.Nghe vậy, cậu hờ hững nhìn qua đám người ở đằng xa, "Nếu thực sự bị mấy lời đó dọa sợ thì tôi e cậu ta không phải nhà nghèo, mà là người tiền sử sống trên núi."
Đặng Thành An bĩu môi: "Miệng của cậu đúng là cay độc thật."
"Vậy thì nhịn đi."
Nguyễn Thanh Pháp làm bộ định cướp đĩa thịt nướng trước mặt cậu ta."
Đừng đừng đừng."
Đặng Thành An vội vàng giành lại, "Cậu nói cậu không ăn được, giành cái này làm gì chứ."
Nguyễn Thanh Pháp không nhường, cả người ngả về phía sau để tránh."
Ấy!"
Trong tiếng kêu hoảng sợ của Đặng Thành An, Nguyễn Thanh Pháp suýt nữa ngã ngửa ra sau.Đỗ Hải Đăng đi ngang qua, dùng đầu gối đỡ lấy cậu ta, tiện tay đặt một bát chè lên bàn trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, "Đây, phần cho bệnh nhân của cậu đây, không cần cảm ơn."
Nguyễn Thanh Pháp quay đầu lại: "Ở đâu ra thế?"
"Không phải của tôi."
Đỗ Hải Đăng chỉ về phía bên trái, "Thằng Dương nhờ bà chủ homestay nấu cho cậu đấy, chè long nhãn táo đỏ củ từ.
Cậu ấy bảo tôi nhắc cậu đừng ăn thịt nướng, tôn trọng cái dạ dày yếu ớt của cậu."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía đó.
Trần Đăng Dương ở bên ngoài đều luôn mặc đồ thể thao.Hắn đứng trước bếp nướng, động tác trông khá thành thạo.
Có người hô lớn: "Anh Dương?
Tay nghề của cậu giỏi đấy, mở quán nướng chắc chắn không sợ chết đói đâu."
Trần Đăng Dương đang rắc gia vị, nghe vậy thì cười mắng, "Cậu đúng là biết khen người."
Nguyễn Thanh Pháp cầm bát chè, thong thả đi về phía đó.
Đứng yên trước quầy nướng.Trần Đăng Dương ngơi tay ngẩng đầu lên: "Thèm rồi à?"
"Đến cảm ơn cậu."
Nguyễn Thanh Pháp giơ bát chè lên.Trần Đăng Dương chú ý đến thứ trong tay cậu, gật đầu hỏi: "Mùi vị thế nào?
Tôi biết bà chủ homestay này lâu rồi, tay nghề của bà ấy cũng ổn đấy."
"Rất ngon."
Nguyễn Thanh Pháp nói: "Hợp với tôi."
Trần Đăng Dương cười: "Tôi nghe ra sự oán thán đấy, trách ai được?"
Lời này vừa dứt, không biết Trần Đăng Dương nhớ đến điều gì, nụ cười hắn nhạt đi chút ít, nhắc nhở cậu: "Đừng đứng đó, khói dầu bám hết lên người rồi."
Nguyễn Thanh Pháp nghe lời đứng sang bên cạnh, nhìn hắn nướng thịt, thi thoảng lại qua lấy đồ ăn và đùa qua đùa lại với Trần Đăng Dương.Nguyễn Thanh Pháp thích bầu không khí đêm nay.Gió rất nhẹ, sao trên trời sáng rực, mặt trăng cũng chỉ lộ ra nửa vầng.Cậu uống từng ngụm từng ngụm, bất giác đã uống hết bát chè.Khi đang định rời đi, cậu nghe thấy phía sau có tiếng gọi: "Dương."
Không biết Dương Thư Lạc đã đi đến gần từ lúc nào.Trần Đăng Dương ngước mắt lên, nhíu mày nhẹ: "Có việc gì?"
"Ở đằng kia."
Dương Thư Lạc chỉ về phía nam sinh vẫn đang ngồi xổm dưới đất, sau đó quay lại nhìn Nguyễn Thanh Pháp đứng bên cạnh, ý tứ rõ ràng, "Trạng thái của A Kỳ đang không ổn, cậu cũng biết cậu ấy vốn dĩ tính cách đã nhạy cảm vì hoàn cảnh gia đình.
Lúc cậu đồng ý cho cậu ấy vào câu lạc bộ cũng là vì muốn giúp cậu ấy.
Nhưng bây giờ cậu ấy không muốn nói chuyện, cũng không ăn uống, tớ không biết phải làm sao."
Trần Đăng Dương dừng tay, ngẩng đầu nhìn Dương Thư Lạc, "Buổi chiều cậu ta vô cớ nhắm vào người khác, cậu không biết lý do gì à?"
Dương Thư Lạc ngớ người, ngạc nhiên, "Tớ không biết.
Dương, sao cậu lại hỏi tớ như vậy?"
Trần Đăng Dương không nói gì, chỉ gật gật đầu, "Gọi cậu ta lại đây."
Trước khi rời đi, Dương Thư Lạc nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Pháp vài giây.
Chẳng mấy chốc, cậu nam sinh được gọi là A Kỳ đã được dẫn đến.Vị trí này vốn đã ở trung tâm.Bấy giờ có khá nhiều người bắt đầu nhìn qua, không rõ vì sao không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.Trần Đăng Dương giao việc nướng thịt cho hai nam sinh khác, bước tới bàn bên cạnh lấy ra một gói khăn giấy ướt, vừa lau tay vừa quay sang cậu nam sinh đang cúi đầu.Trần Đăng Dương: "Ngẩng đầu lên."
Nguyễn Thanh Pháp đứng bên cạnh nhìn rõ ràng, cậu nam sinh được gọi là A Kỳ lúc này lại khóc nữa rồi.Hai mắt cậu ta sưng húp như quả óc chó, mũi cũng đỏ lên.Trần Đăng Dương chỉ vào Nguyễn Thanh Pháp đang cầm chiếc bát chè trống không, hỏi A Kỳ, "Tôi không hỏi cậu gì khác, chỉ hỏi một câu, cậu thực sự ghét cậu ấy đến vậy?
Vì cậu ấy nói bừa mấy câu mà cậu sợ đến mức không ăn được cơm, cũng nói không nổi?"
Cậu nam sinh gọi là A Kỳ lén liếc nhìn Nguyễn Thanh Pháp một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Giọng nói khô khốc: "Không phải."
"A Kỳ."
Dương Thư Lạc đột nhiên lên tiếng.
Đến lúc này, mọi người bắt đầu ngờ ngợ có gì đó không đúng.Trần Đăng Dương vẫn bình tĩnh, nói với A Kỳ: "Nói tiếp đi."
"Xin lỗi, tớ không cố ý."
Không ai ngờ rằng cậu ta sẽ đột nhiên sụp đổ.
Nam sinh khóc rống lên, ngồi xổm xuống đất, túm lấy tóc mình nói: "Lúc đó tớ chỉ là hành động bốc đồng thôi.
Là Dương Thư Lạc đã dẫn tớ vào câu lạc bộ, tớ rất ghen tỵ vì các cậu lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ, vui vẻ như vậy.
Hôm nay trên đường đi, tớ thấy Dương Thư Lạc tâm trạng không tốt.
Nghe cậu ấy nói Nguyễn Thanh Pháp là gay, chuyện này chỉ cần làm to lên, sau này cậu ta sẽ không thể tiếp tục ở lại trường nữa, tớ... tớ..."
Nam sinh lắp bắp nói xong, tiếng khóc nghe thật đáng thương.Dương Thư Lạc cảm nhận được ánh mắt ám chỉ của mọi người xung quanh, sắc mặt thay đổi, "A Kỳ, chuyện cậu tự làm liên quan gì đến tớ, sao lại lôi tớ vào!"
"Xin lỗi."
Nam sinh sụt sịt mũi đứng dậy, cúi đầu lí nhí: "Thật sự xin lỗi, tớ tưởng cậu ghét cậu ta, nên mới...
Học bổng của tớ, cậu có thể xin cha mẹ cậu đừng hủy nó được không?"
Dương Thư Lạc tức giận lùi lại một bước.Ban đầu cậu ta không tin nổi, sau đó lo sợ nhìn về phía sắc mặt của Trần Đăng Dương.Quả nhiên."
Trợ cấp học bổng của nhà họ Dương?"
Trần Đăng Dương nhếch mép cười, "Cậu nói với người ta như vậy à?"
Dương Thư Lạc bắt đầu hoảng loạn, giải thích: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, Dương, tớ..."
"Được rồi."
Trần Đăng Dương ném chiếc khăn ướt đã vo tròn trong tay vào thùng rác gần đó."
Dùng những lời nói mơ hồ để dẫn dắt người khác, cậu làm chuyện này ngay trước mắt tôi mà còn muốn phủi cho mình sạch sẽ sao."
Lời của Trần Đăng Dương không quá nặng nề, nhưng lại khiến mọi người có mặt cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Hắn nhìn Dương Thư Lạc và cậu con trai kia, "Học bổng sẽ không bị hủy, từ hôm nay trở đi, các cậu đều bị khai trừ khỏi câu lạc bộ.
Đừng để tôi thấy các cậu xuất hiện trong những hoạt động sau này nữa."
Những lời này như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng, gây ra một tiếng nổ dây chuyền kêu lách tách khiến da thịt bỏng rát.
Xung quanh đều là khí thở ớn óc.Trần Đăng Dương đã nhanh chóng đưa ra câu chốt rồi đặt dấu chấm cho câu chuyện này.____Buổi tối, cả nhóm người lại đi bơi ở hồ bơi ngoài trời trong khoảng nửa giờ.Nguyễn Thanh Pháp không xuống nước.Cậu quấn một chiếc khăn tắm, ngồi bên bờ nơi hướng dẫn một vài người mới học bơi, nhưng vô cớ lại bị tạt nước ướt từ đầu đến chân."
Tôi thấy đã cái nư quá."
An Đặng nói đầy hưng phấn với Nguyễn Thanh Pháp trên đường về phòng, vẫn còn kích động về chuyện xảy ra một giờ trước, "Tôi còn tưởng thằng nhóc lớp 11A6 hôm nay là kẻ cực đoan kỳ thị đồng tính cơ đấy.
Thật bất ngờ, ôi thật bất ngờ, Dương Thư Lạc cũng đáng đời lắm."
Họ là những người trở về muộn nhất, homestay đã trở yên tĩnh.Đặng Thành An vẫn còn cảm thán, "Giờ thì hay rồi, thân phận tình địch của cậu và cậu ta đã được xác lập rõ ràng."
"Liên quan gì đến tôi?"
Nguyễn Thanh Pháp vừa đi vừa rút tay cậu ra.Đặng Thành An túm lấy vạt áo dưới của Nguyễn Thanh Pháp khi cậu đang bước lên cầu thang gỗ, kéo theo đôi chân mềm nhũn như mỳ nấu chín sau khi bơi, cường điệu: "Tôi nói nè, cậu đúng là không biết lòng tốt của người khác.
Trần Đăng Dương làm vậy là vì ai chứ?"
Nguyễn Thanh Pháp đứng lại, "Chẳng phải là cậu ta muốn thanh trừng từ sớm rồi sao?"
Nguyễn Thanh Pháp nghĩ, một người đã từng hỏi cậu trực tiếp rằng "Ai nói với cậu là tôi thích đàn ông?" như vậy.
Biết rõ một người luôn thích mình cứ quanh quẩn bên cạnh, có lẽ đã muốn đá cậu ta đi từ lâu rồi.Vì thế Nguyễn Thanh Pháp đôi khi cũng băn khoăn.Dương Thư Lạc ở kiếp trước nhiều lần gọi "Dương, Dương" một cách vui vẻ tại bàn ăn của nhà họ Dương, liệu có phải là tình đơn phương không?Nguyễn Thanh Pháp lười nghĩ thêm, cũng không muốn tiếp tục bàn luận với An Đặng về vấn đề này.
Cậu quay người lên lầu.Phòng họ ở phải đi qua một góc hành lang tầng hai.Vừa đi được vài bước, Nguyễn Thanh Pháp đã nghe thấy tiếng đối thoại từ góc hành lang.Dương Thư Lạc đang nức nở.Người đứng trước mặt cậu ta tựa vào lan can gỗ của hành lang, ngước lên và chạm mắt với Nguyễn Thanh Pháp.Dương Thư Lạc không phát hiện ra họ.Cậu ta tiếp tục: "Dương, tớ thật sự không cố ý mà.
Hôm qua bọn Trần Thảo Linh nói tớ như vậy mà hôm nay lại giúp đỡ Nguyễn Thanh Pháp, tớ cũng chỉ là nhất thời xúc động mới thế.
Nhưng tớ thực sự không bảo A Kỳ nói như vậy."
"Tớ thừa nhận tớ không thích cậu ta, không muốn ở chung trường với cậu ta.
Tớ biết tớ không có tư cách nói điều này, nhưng tớ có làm sai gì đâu?
Tớ cũng coi cha mẹ cậu ta như cha mẹ mình, tại sao người gánh chịu tất cả những điều này lại là tớ cơ chứ?"
Dương Thư Lạc ngẩng đầu lên một cách bướng bỉnh, nhìn người trước mặt hỏi: "Gần đây cậu ta còn đứng đầu ngọn sóng nữa, tại sao cậu còn nơi nơi chốn chốn mà giúp cậu ta vậy?"
Trần Đăng Dương dời ánh mắt về lại khuôn mặt Dương Thư Lạc.Giọng nói lạnh lùng: "Nếu cậu biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cậu đã không hỏi câu này.
Tôi không giúp ai cả, nếu cậu bất mãn về cách xử lý của tôi thì cứ báo cáo lên trường."
Trần Đăng Dương đứng dậy định rời đi."
Tớ thích cậu!"
Cả bốn người đều đứng sững lại.Đặng Thành An chửi tục "Ôi vãi lụa" một tiếng xong, sững sờ đứng loạng choạng làm cái chậu trong tay cậu ta đập vào vách tường.Dương Thư Lạc cuối cùng cũng nhận ra phía sau còn có hai người đang đứng.Cậu ta quay lại liếc nhìn Nguyễn Thanh Pháp, không biết đang nghĩ gì, rồi quay lại nhìn Trần Đăng Dương."
Tớ thích cậu."
"Thích từ rất lâu rồi."
"Trước đây tớ không dám nói, chỉ luôn âm thầm dõi theo cậu.
Tớ biết bây giờ tớ thậm chí còn không bằng với chính tớ trước đây.
Nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu, tớ thích cậu, rất thích rất thích cậu.
Thích đến nỗi bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh cậu, tớ đều ghen tị đến phát điên."
Đặng Thành An rõ ràng càng muốn phát rồ hơn.Thì thầm qua kẽ răng: "Cái tật xấu hổ thay người khác của tôi lại tái phát rồi, ai đó cứu tôi với, chúng ta có thể đi trước được không?"
Nguyễn Thanh Pháp thì vẫn điềm tĩnh.
Cậu đã quen với những tình huống như thế này rồi.Nhưng vẫn lên tiếng: "Dạt qua một bên."
Khi chuẩn bị bước qua, Dương Thư Lạc đột nhiên túm lấy Nguyễn Thanh Pháp."
Có chuyện gì?"
Nguyễn Thanh Pháp nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình hỏi.Dương Thư Lạc nhìn chằm chằm vào cậu, "Nguyễn Thanh Pháp, cậu công khai là người đồng tính, hay là cậu cũng đã thích ai rồi?"
Đặng Thành An bên cạnh cau mày: "Dương Thư Lạc, cậu bị kích thích đến mức mất trí rồi à, đừng làm khùng làm điên nữa được không?"
Dương Thư Lạc như thể nhất định phải hỏi cho ra lẽ, "Vậy thì cậu trả lời tôi đi."
"Trả lời cậu à."
Nguyễn Thanh Pháp chậm rãi nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không so đo vì cậu quá trẻ con.
Tôi cũng không có sở thích so sánh ai come out trước.
Thích ai, không thích ai, liên quan gì đến cậu?
À, có một điều, ít nhất tôi không thèm để ý đến người như cậu."
"Nguyễn Thanh Pháp!"
Mặt Dương Thư Lạc đỏ bừng vì nhục nhã.Lúc này, Trần Đăng Dương lên tiếng: "Buông tay ra."
Người bị túm chỉ có Nguyễn Thanh Pháp, Dương Thư Lạc như bị bỏng liền lập tức buông ra.Trần Đăng Dương không vội xử lý vấn đề trước mắt, ánh mắt lướt qua Nguyễn Thanh Pháp một lần, nhíu mày, "Vừa đi bơi à?"
Lúc này Nguyễn Thanh Pháp chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Chiếc khăn trắng quấn trên vai không thể che kín lớp vải mỏng dính gần như trong suốt ở eo, đứng dưới hành lang, vóc dáng và các đường nét trên cơ thể gần như hiện rõ.Tiếc là chủ nhân của cơ thể này chẳng có chút tự giác nhận ra điều gì."
Không, không có."
Đặng Thành An nhận thấy Trần Đăng Dương có vẻ đang thay đổi sắc mặt, liền nhanh chóng giải thích, "Là bị người khác tạt nước thôi."
Trần Đăng Dương nhìn đồng hồ, "Muộn rồi, về phòng sớm đi.
Sáng mai đúng 9 giờ tập hợp."
"Rõ thưa đại ca."
Đặng Thành An kéo Nguyễn Thanh Pháp, "Biết rồi, chúng tôi đi ngay, các cậu cứ từ từ tán gẫu tiếp đi ha."
Khi đóng cửa phòng lại, Đặng Thành An vỗ ngực thở phào, hỏi, "Sợ chết mất, chứng kiến lớp trưởng bị tỏ tình, hậu quả sẽ ra sao nhỉ?"
Nguyễn Thanh Pháp lạnh nhạt đáp, "Hậu quả là cậu sẽ bị đuổi về phòng và không được đến muộn vào ngày mai."
"Cậu không tò mò à?"
"Tò mò cái gì?"
"Không biết lớp trưởng sẽ đáp lại thế nào."
"Ồ, không có hứng thú."
Đến nửa đêm, Đặng Thành An đột ngột bật dậy từ trên giường."
Nguyễn Thanh Pháp."
"Nguyễn Thanh Pháp."
"Cậu muốn chết à?"
"Tôi vừa nhớ ra một thắc mắc, cậu là trên hay dưới?
Sao tôi cảm thấy khi cậu nói cậu không thích kiểu người như Dương Thư Lạc, cậu ấy trông như một cô vợ nhỏ bị trêu chọc vậy."
Trong đêm tối, giọng của Nguyễn Thanh Pháp nghe như không thể chịu đựng nổi nữa."
Cậu thức đêm không ngủ chỉ để sỉ nhục tôi thôi à?
Vậy để tôi nói cho cậu biết, tôi không trên không dưới, tôi là cha cậu."
Người bị mắng đến cái rắm cũng không dám ho he một tiếng nào.
Im lặng.Sáng hôm sau, trên chuyến xe trở về vẫn nhộn nhộn nhịp nhịp như mọi khi.Chỉ có những người tinh ý mới phát hiện ra một chỗ ngồi đã bị bỏ trống.Trong nhóm chat có người hỏi, "Dương Thư Lạc sao không có ở đây nữa?"
"Hình như đêm qua gọi tài xế gia đình đến đón về rồi."
Cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi hơn.Không ít người lén lút lập nhóm nhỏ."
Có phải vì bị khai trừ khỏi câu lạc bộ không?"
"Hình như không chỉ có vậy, người ở cùng phòng nói cậu ta về phòng khóc rất lâu, có vẻ như là tỏ tình với chủ tịch nhưng bị từ chối."
Sốc: "Hả???"
"Tỏ tình rồi sao??"
"Có gì lạ đâu, không phải là chuyện ai cũng biết sao?
Điểm mấu chốt chẳng lẽ không phải là bị từ chối à?"
"Khi anh Dương khai trừ người nào thì rất là quyết liệt, tớ đã biết hai người này sẽ không có kết quả gì rồi."
"Đúng là kiểu vô tính đến biến thái, thế giới của cậu ấy không có tình cảm."
"Không có tình cảm +1."
Khi xe đến cổng trường Trung học Số 1, trời đã gần trưa.Phiên bản cuối cùng của câu chuyện đã biến thành "Học thần của trường Trung học Số 1 lạnh lùng từ chối mối tình thanh mai trúc mã, trước mặt chỉ còn hai lựa chọn: vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa".Lúc xuống xe, mọi người đều vô tình hay cố ý theo dõi động thái của Trần Đăng Dương, cố gắng tìm manh mối từ khuôn mặt hắn.
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn đẹp trai như thường lệ, không hề có dấu hiệu mệt mỏi, thậm chí không có bóng dáng của quầng thâm mắt.Ngoại trừ một số ít phải đi mua đồ, phần lớn đều trực tiếp quay lại trường.Lúc này, ngay tại cổng trường Trung học Số 1, không ít người mở mắt trừng trừng cảnh tượng đáng kinh ngạc: vị hội trưởng họ Trần mà họ cho rằng sống vô cảm, giây tiếp theo lại túm cổ áo của một người nào đó tại lối vào.Gõ gõ quyển sổ, "Đăng ký."
Trùm trường mới ngồi trên xe ngủ suốt quãng đường, uể oải, giọng hơi khàn, ánh mắt có chút bất mãn, "Không phải đã điểm danh rồi sao?"
"Bảo cậu ký thì ký đi, đừng dong dài."
"Ò."
Người cầm bút cúi đầu kí vào sổ, trên đầu còn có hai lọn tóc dựng lên.Hội trưởng Trần hỏi, "Tối qua làm gì?"
"Đừng hỏi."
Mặt của trùm trường ánh lên vẻ một lời khó nói hết, "Tôi không muốn trả lời câu hỏi này."
Ký tên xong, cậu trả lại bút."
Giờ có thể đi được chưa?"
Người bị hỏi nhìn cậu một cái, như thể mắt nhức nhối, "Cuốn gói nhanh đi."
Đuổi xong lại gọi người ta về.Đưa cho cậu một chiếc chìa khóa."
Hửm?"
Người vẫn còn mơ màng nhìn chằm chằm.Hội trưởng Trần: "Chìa khóa phòng mới, 413."
Tất cả những người trong lớp thực nghiệm đều sững sờ.Không phải vì điều gì khác, mà vì ai cũng biết Nguyễn Thanh Pháp đang ở trong ký túc xá hỗn hợp, và chỉ tiêu phòng trong ký túc xá của lớp thực nghiệm đã đầy chỗ từ lâu.
Những người này dù thường ngày hay đùa nghịch nhưng khi học hành thì không phải dạng vừa, dù không ở ký túc xá thì vẫn có suất ở đó.Đây là sự đặc cách của trường, chỉ để phục vụ cho việc nghỉ trưa.Phòng 413 là ký túc xá nổi tiếng của trường Trung học Số 1 dành cho các học sinh ưu tú.Nguyễn Thanh Pháp nhìn chìa khóa, "Sao phiền vậy, không muốn chuyển."
"Phải chuyển."
Trần Đăng Dương đóng sổ lại, "Tôi đặc biệt xin cho cậu đấy, vì mục tiêu vào top 10, cậu chỉ có một lựa chọn này thôi."
Mấy người phía sau suýt cảm động đến phát khóc.Ai nói hội trưởng Trần không có tình cảm, rõ ràng hắn yêu đến sâu đậm luôn.Tất nhiên, nếu trong mắt trùm trường không lộ rõ sự phẫn nộ đến thế thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng hai người thật sự rất tình đầu ý hợp rồi.
Ừm!