Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019

Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 20: Chương 20



Leo đến nơi cao nhất của Trích Tinh lâu, tôi đã mệt đến bán sống bán chết, một phát đặt m.ô.n.g xuống đất không còn quan tâm đến gì nữa.

Tạ Trì cũng ngồi bên cạnh tôi, giống như lúc nhỏ chúng tôi hay kề cạnh nhau ngắm cả bầu trời đầy sao trong một thị trấn nhỏ chưa bị trùng tu ô nhiễm.

Mà bây giờ ngẩng đầu, ngoại trừ ngôi sao, còn có những chùm pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời rộng lớn.

Đông phong, dạ phóng hoa thiên thụ, cánh xuy lạc, tinh như vũ, đẹp đến nỗi nhớ quê nhà xa xăm.

(Gió đông, trong đêm thổi ngàn cây hoa, theo gió bay, tựa mưa sao - Trích Thanh Ngọc Án - Tiết Nguyên Tiêu).

Có một luồng gió nhẹ thổi qua nhưng không cảm thấy lạnh, Tạ Trì cởi áo khoác ngoài ra trùm lên người tôi.

Hắn cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Đây là pháo hoa mà cậu tự làm sao?”

Hắn chỉ ậm ừ một tiếng rồi thôi.

“Vậy thì chắc phải tốn không ít thuốc nổ đúng không, lãng phí quá đi!”

Nhớ lại hôm trước Tạ Trì có nhắc qua phải tích trữ thuốc nổ, tôi có chút đau lòng hỏi hắn.

Tạ Trì: “... Cậu bị dị ứng với lãng mạn đúng không?”

Hắn im lặng một lúc, vẫn mở miệng an ủi tôi:

“Không cần lo lắng quá đâu, chúng ta đang sống trong thời đại mà vũ khí lạnh vẫn là vũ khí chủ chốt, hỏa khí tân tiến nhất cũng chỉ là ném những quả cầu lửa; không cần phải lo ngại đến đội quân biên giới, đối với Vạn Khởi Niên thì tớ vẫn thừa sức ứng phó mà.”

Tôi giật mình cảnh giác hỏi hắn: “Đừng có nói cậu muốn đưa tớ xuất cung nha? Tớ vẫn còn muốn tham dự yến tiệc hoàng gia chân chính đó!”

Tạ Trì cười thành tiếng, đưa tay xoa lên đầu tôi, dịu dàng nói:

“Không có đưa, không có đưa, ở cạnh tớ không đi đâu hết được chưa?”

Nhưng sự thật đã chứng, Tạ Trì vẫn còn khiêm tốn lắm.

Đêm trung thu trăng tròn, thiên tử đã tổ chức đại tiệc, vốn dĩ chỉ là gia yến, nay đổi luôn thành cung yến, mời hết tất cả các vị triều thần cùng chư hầu vương khắp thành.

Có quần thần làm chứng, nếu như Vạn Khởi Niên phát động tạo phản, sau khi bại trận sẽ lưu danh sử sách, chịu ngàn năm thóa mạ.

Trên cung yến, quang hoa lưu chuyển, ly tách huyên náo, một nữ sử chưởng trà ngự tiền như tôi, trong trường hợp này cũng không tránh được phải hầu hạ một vài hoàng thân quốc thích.

Ung Vương dường như đã uống quá chén, híp mắt lại quan sát một vòng, cuối cùng ánh mắt đã ngừng lại trên người tôi.

“Thần nghe nói hoàng huynh có được một cực phẩm, vì nữ nhân này mà bao nhiêu đêm không bước chân vào hậu cung, lời đồn này khiến cho lòng của thần đệ ngứa ngáy… Hức… Thật sự rất hiếu kỳ đó nha.”

Hắn thậm chí đứng còn không vững, nấc cục lên xuống mà nói với Tạ Trì:

“Nếu như hoàng huynh vẫn chưa phong cho cô ta danh phận… chi bằng thưởng cho thần đệ, nạp vào hậu viện… thần đệ… tạ chủ long ân!”

Nói xong, hắn liền kéo lấy vạt áo của tôi, loạng choạng kéo tôi tới trước mặt của Tạ Trì.

Tạ Trì cười nhẹ, đưa tay kéo tôi ôm vào lòng, một bên dịu dàng vỗ về tôi, một bên mở miệng nói: “Tiểu nương tử này của trẫm mỏng manh lắm đấy, e là nhìn không trúng hoàng đệ đâu.”

Nói xong, tâm trạng hắn vui mừng liền ban thưởng cho tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ duy nhất Ung Vương là không có.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 21: Chương 21



Ung Vương chính là một trong số các bè đảng của Vạn Khởi Niên, trong lòng đương nhiên hiểu rõ đêm nay chính là ngày cung biến, bị một tên hoàng đế hình nhân đ.â.m một nhát giữa chốn đông người, sắc mặt hắn liền sầm xuống, chi bằng ngay lúc này hành sự.

Thế là. mọi biến số diễn ra với tốc độ chóng vánh.

Một tiếng “Bảo vệ hoàng thượng!” cùng với tiếng gào thét của các phu nhân gia quyến, không biết Ung Vương từ đâu tiếp được cây trường đao, xông lên phía trước để hành thích Tạ Trì.

Trong lúc hoảng loạn, tôi chỉ nghe được một tiếng nổ vang lên vô cùng kịch liệt, không biết có vật gì vừa nổ tung trên người của Ung Vương, hắn kinh hoàng trừng to mắt, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, từ từ ngã nhào xuống.

Tôi đưa mắt nhìn kỹ, thì thấy trên tay của Tạ Trì, đó chính là một khẩu thương phát hỏa.

Đến cả nòng s.ú.n.g đều được chế tạo từ thân tre, bên trong có chứa thuốc s.ú.n.g và đạn viên, tuy không có khả năng xuyên phá, nhưng tính sát thương lại không hề nhỏ.

Tôi nhìn về phía Tạ Trì giơ ngón cái lên: Ngầu!

Tuy Ung Vương đã ngã quỵ, nhưng đao kiếm trong đại điện không hề ngừng lại, ngự tiền thị vệ đang cùng tử sĩ của Vạn Phủ đấu tranh kịch liệt.

Tiếng động bên ngoài đại điện truyền đến còn khủng khiếp hơn — Cửa cung bị phá rồi.

Vạn Khởi Niên với tư cách quyền thần, nhưng dù sao cũng ở ẩn nhiều năm, binh quyền nắm giữ trong tay ngoài hàng nghìn doanh trại tuần phòng, còn có mười vạn cấm quân.

Người thì bàng hoàng lo sợ, kẻ lại âm thầm đắc ý.

Nhưng từ lúc Tạ Trì thốt ra một câu “Hành động đi!”, tất cả mọi người đều nghe được tiếng còi từ bên ngoài truyền đến, có một luồng sáng xuyên qua mái vòm, đó là một ngọn lửa đỏ rực mang theo làn khói đen dày đặc.

Khi đó tất cả mọi người đều không nhìn rõ là thứ gì, ai cũng nghĩ đây chính là hiện tượng chẳng lành, vương triều gặp dị tượng, mạt thế đã gần kề.

Chỉ có tôi là tê rần khắp da đầu thôi.

“Xông lên!!!”

Mười vạn đại quân sĩ khí vang dội, từ giây phút đoàn quân xông thẳng vào cửa cung, đã có hai luồng sáng bay vào giữa dòng quân trận, khoảnh khắc ngọn lửa xuyên vào, tiếng nổ ầm ầm trút ngọn lửa cao hàng nghìn độ quét về phía đám đông…

Giọng điệu thảm thiết của Lý công công truyền đến từ bên ngoài điện:

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Cái thứ này xài như thế có đúng không ạ?! Lão nô có quăng sai chỗ không hoàng thượng!!!”

Tôi kinh hãi quay sang nhìn Tạ Trì:

Hắn lại trưng ra bộ mặt không thèm để tâm nói như đúng rồi: “Nhìn tớ làm gì? Thiết kế đơn giản như cung b.ắ.n hỏa tiễn đã có từ sớm trong triều đại nhà Tống rồi đó!”

“Không phải thế… Ý của tớ là… cậu làm ra cung hỏa tiễn, kết quả là giao cho Lý công công b.ắ.n á?!”

Nhưng dù sao thì cấm quân không phải ăn chay đâu, đối mặt với “thiên lôi” từ trên trời giáng xuống, bọn họ đã thay đổi chiến sách, án binh bất động, nhưng lại phóng tên hết đợt này đến đợt khác từ bên ngoài điện bay vào.

“Mau đóng cổng đi — !!!”

Có người trúng tên, nhưng vẫn dùng toàn bộ sức lực để đóng cửa đại điện, ngăn không cho dòng tên b.ắ.n vào.

Đồng thời, cùng lúc đó, Vạn Sách đã thống lĩnh đại quân biên giới đến để cứu giá.

“Thanh quân trắc! Diệt quốc tặc!” Tiếng hô hào kinh thiên động địa.

Tôi: … Cảm thấy không có vấn đề, nhưng hình như cũng có chút vấn đề.

Tên cáo già Vạn Khởi Niên đó không nghĩ tới sao? Con d.a.o chí mạng nhất cũng là do chính người con mà bản thân mình nuôi lớn.

“Hoàng thượng khai ân! Kẻ đầu hàng bất tru!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 22: Chương 22



Trường Dương đại tướng quân thúc ngựa phi nhanh, vung thương hét lớn.

Thế là, trải qua một màn rửa tội bằng khoa học kỹ thuật cùng với sức ép hai bên của đội quân biên giới, cuối cùng cấm quân cũng đã đầu hàng.

Đợi đến khi thu dọn tàn cục của chiến trường, ở trong một góc kẹt nào đó phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Vạn Khởi Niên.

Một đời gian thần, lại phải tự tay kết liễu đời mình.

Sau khi trở lại triều chính, Lý Sách đã trùng tu phủ tướng quân năm xưa, vật còn nhưng người đã mất, trong một lần tảo triều, Lý tướng quân đã tố cáo tiên đế.

“Nhất cáo tiên đế xem thường tính mạng con người, đã ban cho Lý thị cả tộc một cái c.h.ế.t oan uổng.”

“Nhị cáo tiên đế hồ đồ vô năng, dung túng gian thần, hãm hại trung lương.”

“Lý thị nhà ta bao đời trung liệt, thề c.h.ế.t hiếu trung với thiên tử, mong hoàng thượng làm sáng tỏ oan tình, thuận theo ý trời, hạ chỉ phúc thẩm thảm án Lý thị diệt môn năm xưa.”

Lời này vừa nói ra, sự kinh hãi bao trùm khắp cung điện.

Trong một màn xầm xì huyên náo, Tạ Trì đi đến trước mặt tướng quân và đỡ hắn đứng dậy, trịnh trọng nói: “Trẫm chuẩn tấu những gì ái khanh vừa nêu ra.”

Đã gần nửa tháng từ sau ngày cung biến, bên trong hoàng cung còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.

Sau khi thiên tử nắm lại thực quyền trong tay đã không còn kiêng kỵ bất kỳ điều gì, những thế lực rắc rối khó gỡ đó cũng đã diệt cỏ tận gốc.

Bao nhiêu phủ đệ bị niêm phong, vô số kho th*m nh*ng được phơi bày.

Mà tên hoàng đế thế thân này càng lúc càng bận rộn, mỗi ngày đều dùng 《Bút Ký của Hoàng Đế》để chiếu cố các đại thần, đáng đề bạt thì đề bạt, nên cách chức thì cách chức.

Có đôi lúc tôi cũng chạy đến nhìn thử, thế là bị nhét những mấy chục cuốn tấu chương vào lòng.

Tạ Trì không ngẩng đầu cười nói: “Cậu cũng đừng mong được thảnh thơi nha.”

Đếm không xuể những ngày tháng làm việc theo chế độ 996, dựa theo tiến độ phúc thẩm được đẩy nhanh từng chút một, thảm án Lý thị diệt môn cũng đã dần phát hiện ra chân tướng.

(Chế độ 996 chính là làm việc một tuần sáu ngày từ chín giờ sáng đến chín giờ tối ở bên Trung Quốc).

Năm xưa tiên đế tại vị, Phiêu Kị đại tướng quân Lý Trường Xuân chiến công lẫm liệt, phong lang cư tư, nơi lân cận đất Bắc lưu truyền chỉ biết đến tướng quân, chứ không biết hoàng thượng là ai.

Tiên đế đa nghi, sau khi nghe lời đàm tiếu, trong lòng liền kiêng kỵ, bắt đầu tính kế từng bước thu hồi lại binh quyền.

Bè cánh do Vạn Khởi Niên đứng đầu lợi dụng lòng nghi hoặc của đế vương khi đó, đã dùng kỹ năng vô cùng vụng về để mô phỏng chữ viết của tướng quân, ngụy tạo ra một bức thư [Gửi đến nơi Bắc Yến] cùng với một bức tranh được xưng là [Bản đồ bố trí nơi Biên Cương], làm bằng chứng cho việc tướng quân đã thông đồng với Bắc Yến, âm mưu thông địch phản quốc.

Những lời tố cáo giả dối đến thế, vậy mà tiên đế lại không hề sinh nghi, trực tiếp hạ chỉ tru di cả tộc Lý thị.

Chỉ còn lại một Lý Sách vô tri không nhớ được chuyện gì lúc còn bé, khuôn mặt của hắn rất giống với đứa con trai đã c.h.ế.t yểu của Vạn Khởi Niên.

Cái c.h.ế.t của lão già đó, chắc chắn có liên quan đến đứa con nuôi họ Lý này, nhưng bây giờ đã c.h.ế.t không đối chứng rồi.

Cuối cùng, thảm án diệt môn Lý thị đã phúc thẩm hoàn tất.
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 23: Chương 23



Mùa đông đến sớm, Tạ Trì bỏ ngoài tai mọi ý kiến, phong cho tôi làm nhất phẩm nữ quan ngự tiền, phò trợ chính vụ, dưới một người, nhưng trên vạn người.

Hắn giở giọng tốt đẹp: “Không để cho cậu làm công không đâu, nhận một chức quan để dễ bề phát lương cho cậu.”

Nhưng tôi lại không thích thế, so với việc làm c* li lao động triều chính, tôi lại thích ngao du tứ hải, đi tìm kiếm chân trời mới.

Ngay lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ cách đóng tàu, thuyền chiến và s.ú.n.g ống, thì hậu cung giống như đang đón tết truyền đến một tin chấn động.

[Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu bước chân vào hậu cung rồi!]

Khi tôi nghe được tin này liền lập tức quơ quào trong không khí chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, đánh xong còn chưa hết bực tức, chuẩn bị đợi Tạ Trì trở về hỏi xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Nhưng hình như không thấy hắn xuân phong đắc ý như kiểu c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn.

Sắc mặt của hắn khó coi đến nỗi thậm chí còn pha thêm chút thần bí.

Chưa kịp đợi tôi mở miệng, hắn chụp lấy cổ tay tôi, chỉ vứt lại một câu:

“Cậu đi theo tớ.”

Tôi cùng Tạ Trì đi đến cạnh hồ Thái Dịch.

“Làm gì vậy chứ!”

Tôi xuýt xoa cổ tay bị tên c.h.ế.t bầm nắm đến đỏ ửng, rồi đưa mắt lên nhìn xung quanh, xem có thứ gì ly kỳ mới mẻ không, thế mà tầm mắt tôi đã tình cờ va vào một bóng người xinh đẹp.

Hình như… còn có chút quen thuộc???

Tiếp theo đó, tôi liền nghe giọng nói của Tạ Trì cất lên:

“Mẹ!”

Tôi: ???

Bóng lưng đó quay lại, trang dung hiện đại mà khí chất, búi tóc đơn giản, chiếc váy công sở tinh tế, trên tay còn cầm cái túi có hiệu [LV]???

Đó chính là mẹ của Tạ Trì đây mà!!!

Vành mắt tôi ửng đỏ, nhịn không được liền hô lên và nhào tới:

“Dì ơiii!!!”

Biểu cảm không tin vào mắt mình của mẹ Tạ giờ đây cũng vui mừng hớn hở, ôm lấy tôi vào lòng:

“Ôi Giao Giao! Lúc tiểu Tạ nói con cũng ở đây dì còn không tin, ba mẹ con biết chuyện này chắc sẽ vui lắm đó con ạ!”

Tôi không nhịn được nước mắt tuôn ra, nói năng lắp bắp, hơi trên không tiếp hơi dưới:

“Dì ơi… Ba mẹ con… họ có khỏe không dì?”

Mẹ Tạ cười rồi lau nước mắt cho tôi, nhưng chính bà cũng đã nước mắt đầm đìa mà không hề hay biết.

“Con cứ yên tâm, họ đều ổn cả, chỉ là hai đứa nằm trên giường bệnh đã gần một năm rồi, rõ ràng cơ thể không sao, nhưng cứ mãi không chịu tỉnh lại. Ba mẹ hầu như đã tìm danh y khắp cả nước đều không có cách nào, thế là dì nhờ người đi tìm một vị đại sư huyền học mới có được một chút hy vọng đó con…”

Thì ra chúng tôi xuyên đến đây chưa được bao lâu, vậy mà ở thời hiện đại đã gần một năm rồi sao?

Nói chuyện được một hồi, mẹ Tạ đột nhiên trở nên cảnh giác nhìn xung quanh, căng thẳng nói: “Tiểu Trì, Giao Giao, hai con nhớ nhé, trong tháng này, trên trời sẽ xuất hiện dị tượng thất tinh liên châu, lúc đó hai con đứng ở nơi này, mẹ sẽ dẫn các con về nhà.”

Lời nói của bà làm cho tôi rất kinh ngạc, Tạ Trì hiển nhiên cũng đực mặt ra rồi, chỉ duy nhất mẹ Tạ lòng như lửa đốt dặn đi dặn lại: “Nhất định phải nhớ nhé! Nhất định phải đến đây nghe chưa! Nếu không các con sẽ mãi mãi bị giữ lại ở đây đó! Có biết không!”

Tôi gật đầu lia lịa, nhưng cho dù tôi có cố nắm c.h.ặ.t t.a.y bà đến mấy thì cũng chỉ đành trân mắt nhìn bà biến mất từng chút ở trước mặt chúng tôi.

Sau khi mẹ Tạ rời đi, tôi và Tạ Trì bốn mắt nhìn nhau rồi đồng thanh chửi bới:

“Mẹ nó!”

“Quá đáng thật chứ!”
 
Dưỡng Khí Trúc Mã - Acc Này Đăng Ký Vào Năm 2019
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Tối hôm đó, Tạ Trì cho truyền Khâm Thiên Giám giám chứng diện thánh.

Sau khi dò hỏi tỉ mỉ, mới xác định được, thất tinh liên châu mà mẹ Tạ nói, chính là vào giờ Tý của năm ngày sau.

Cũng tức là, vẫn còn thời gian năm ngày nữa.

Sau khi Khâm Thiên Giám rời đi, trong điện Thừa Càn lại dọn ra một mâm lẩu.

“Ngẫm nghĩ cũng không nỡ rời đi hầy.”

Tôi cắn một miếng thịt dê vừa nhúng, có chút buồn bã nói:

“Không nỡ rời xa cái nơi chim không chịu ỉ*, không có wifi, không có máy lạnh, không có nhà vệ sinh, không có giấy súc đó hả?”

Tạ Trì nhìn tôi cười, rồi gắp một viên chả tôm vào chén tôi.

Tôi chả buồn đấu khẩu với hắn nữa.

“Hơiss… Cứ như vậy rời đi, còn biết bao nhiêu chuyện vẫn chưa thực hiện được, toàn là lo giữ mạng không luôn á.”

“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, nếu thật sự giữ cậu ở đây cả đời dễ gì mà cậu đồng ý chứ.”

“Cũng đúng hầy…”

Không phải toàn bộ hệ xuyên không đều phải kiến công lập nghiệp, cũng không phải tất cả người xuyên không đều phải khuynh quốc khuynh thành.

Một đời người có cơ hội như vậy để tự mình trải nghiệm những điều đã từng ghi danh trên sử sách, hoặc là những chuyển biến ngầm giữa triều đình và dân gian, hay là tấm lòng son của những người có chí hướng cao cả, tuy sự nghiệp không có mấy thành tựu, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ lắm rồi.

Trước khi trở về thời hiện đại, tôi muốn đến Phụng Nghi cung gặp hoàng hậu nương nương lần nữa.

“Nương nương, ta phải đi rồi.”

Hoàng hậu nở nụ cười hiền hòa, dường như đã đoán trước được sự việc.

Cô ấy xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Không biết là vì sao, mỗi lần ta gặp ngươi đều cảm thấy ngươi không thuộc về nơi này.”

Tôi ngồi xổm xuống, tựa đầu lên gối của cô ấy, nhắm mắt lại rồi chậm rãi trả lời:

“Nếu như ta có thể đưa người đi chung thì tốt biết mấy.”

“Người sợ lạnh từ nhỏ, nếu ta có thể đưa người đi thì lúc nào cũng sẽ là mùa hạ của Sri Lanka, chúng ta có thể ngồi bên bãi biển xem một màn pháo hoa rực rỡ, có thể say tí bỉ ngồi tâm sự trong đêm trăng thanh gió mát, còn có thể ở trong ánh đèn muôn màu để tham gia concert của Blackpink…”

“Nếu ta có thể đưa người đi, vậy thì người sẽ cảm thấy vui hơn bây giờ không?”

Có thể là suốt đời tôi cũng không thể biết được vị hoàng hậu ung dung hoa quý này đang giấu kín trong lòng những gì, để rồi nhiều lần lại nhìn thấy người âm thầm lặng lẽ rơi nước mắt.

Trong lòng tôi từng suy đoán rằng, có lẽ đế hậu trước đó cũng đã từng rất gắn bó, trong đêm đen cũng đã từng kề cạnh nhau nguyện ước cho giang sơn tương lai, thiên hạ thái bình; có lẽ vị hoàng đế điên trong mắt các đại thần, cũng đã từng dốc lòng hết mình vì giang sơn xã tắc bao nhiêu đêm không chợp mắt, nếu không thì tại sao cuốn tấu sớ hai mươi năm trước lại được cất giấu trong điện Thừa Càn?

Tôi có chút buồn ngủ rồi, giọng nói của hoàng hậu dịu dàng rót vào tai tôi, cô ấy vẫn cứ xoa nhẹ lên mái tóc, nói ra một câu hát mà tôi đã từng dạy cô ấy từ rất lâu về trước:

“Ta sẽ lẳng lặng ở bên cạnh người, trong một vũ trụ tươi đẹp vụn vỡ.”

[Hoàn Chính Văn]
 
Back
Top Bottom